1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã quái quỷ, xem ai sợ ai - Cổ Nại ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      121: Là hiểu lầm ư?


      Hoắc Thương Châu liếc nhìn Hoắc Thanh Lăng, chớp mắt ý muốn ngoan ngoãn ngồi vào phía đối diện, cam tâm ngồi xuống, vẫn thờ phì phì nhìn chằm chằm vào , bất đắc dĩ lắc đầu nhấc điện thoại.

      “Ừ… cái gì? Ở đâu?... Được, tôi lập tức ngay!” Cúp điện thoại, vẻ mặt Hoắc Thương Châu vô cùng khó coi, cũng thèm gì với Hoắc Thanh Lăng, đứng dậy ra cửa.

      Hoắc Thanh Lăng mù mờ xách túi chạy theo , được nửa đường, phục vụ gọi lại: “Tiểu thư, tiểu thư, chưa trả tiền.”

      Hoắc Thanh Lăng móc tiền từ trong túi nhét vào tay người phục vụ rồi tiếp tục chạy cũng quan tâm người này kêu la đằng sau rằng chưa lấy tiền thừa.

      Hoắc Thương Châu ngồi xe vừa định nổ máy cửa ghế lái phụ mở ra, chưa kịp nhìn trèo lên xe, lập tức nghiêm túc : “Em về trước , có việc!”

      Hoắc Thanh Lăng chẳng có ai quen biết ở đây, hơn nữa còn chưa chuyện Lôi Ảnh cho , biết vừa rồi là Lôi Ảnh gọi, nhất định phải theo , thế là gặp được Lôi Ảnh. Cho nên lời Hoắc Thương Châu có tác dụng gì, nhíu mày với : “Hôm nay đâu em theo đó, đừng hòng bỏ rơi em!” vươn tay ôm chặt cánh tay , con mắt nhìn tinh quái.

      Lúc này, Hoắc Thương Châu còn hơi sức giằng co với con nhóc này, ngay kịp, lập tức đạp chân ga.

      Lôi Ảnh ở sân bay, tìm nửa ngày cũng thấy Cố Chiêu Ninh, buổi trưa nhận được điện thoại của Mạc Nhan, là Cố Chiêu Ninh vừa với toàn những lời kỳ quái, đầu óc ngay thẳng của hiểu nổi lời nào, vì vậy sau khi nghe tường thuật lại, lập tức nghĩ đến cảnh đột nhiên biến mất 5 năm trước, chút suy nghĩ, đến LOVER được tin chuyển , 4 rưỡi chiều nay lên máy bay về Milan, bao giờ trở lại.

      Lôi Ảnh vừa nghe, còn nghĩ gì thê, bây giờ 3 giờ rồi, chạy đến sân bay tối thiểu mất nửa tiếng, vì vậy vừa lái xe vừa gọi điện cho Hoắc Thương Châu, lúc đến nơi vẫn chưa thấy Hoắc Thương Châu đến. Lôi Ảnh bắt đầu tìm kiếm bóng người xác định trong biển người đông nghịt.

      Hỏi được phòng chờ chuyến bay tới Milan, Lôi Ảnh vội vàng chạy đến, nhưng vẫn thấy Cố Chiêu Ninh, vô cùng lo lắng thấy bóng dáng Hoắc Thương Châu, đồn thời… còn có nhóc trông rất quen nhưng dám nhận.

      Hoắc Thanh Lăng nhìn thấy Lôi Ảnh vô cùng vui vẻ chạy đến ôm cổ : “Lôi Ảnh! Em nhớ muốn chết”

      thẳng thắn của khiến giật mình, hai tay giơ lên nghi ngờ liếc nhìn Hoắc Thương Châu, nhưng lúc này Hoắc Thương Châu còn tâm trí quan tâm đến bọn họ, cần nhanh chóng tìm được Cố Chiêu Ninh.

      Cố Chiêu Ninh, em lại muốn chạy trốn nữa sao? Rốt cuộc em muốn mất tích bao nhiêu lần mới hài lòng đây.

      Hoắc Thương Châu lòng như lửa đốt, Lôi Ảnh cũng lo lắng kém, đẩy Hoắc Thanh Lăng ra, nhìn kỹ : “Đây là Thanh Lăng tiểu thư ư?” Hoắc Thương Châu gật đầu, cười cười: “Thiếu gia rất gấp, trước tiên em đứng chờ ở đây, đừng chọc ấy biết chưa?” Lôi Ảnh rất với , sau đó lôi đến chiếc ghế dựa bên cạnh cho ngồi xuống.

      Hoắc Thanh Lăng nhìn thấy Lôi Ảnh tựa như hoàn toàn thay đổi, nghe đấy, mỉm cười e thẹn gật đầu với , sau đó quan sát hai người bộ dạng gấp gáp giải thích nổi. Rốt cuộc có chuyện gì, chưa từng thấy họ lại căng thẳng như vậy.

      Hai người tìm vòng, thấy còn nhiều thời gian, với nhau vài câu rồi chia nhau tìm kiếm. Hoắc Thanh Lăng lấy tai nghe trong túi say sưa nghe nhạc.

      để ý tới người có vẻ lịch ngồi sau lưng, thò tay như muốn cầm lấy túi xách của .

      Cố Chiêu Ninh vừa ra khỏi toilet, quay lại phòng chờ lơ đãng nhìn thấy cảnh này, vốn là người có tinh thần trượng nghĩa, thể im lặng, nhưng những năm qua trưởng thành lên nhiều, nếu là trước đây kêu toáng lên ăn trộm, sau đó hung hăng đạp cho mấy phát, nhưng lúc này muốn làm thế nữa, suy nghĩ lúc, tiến lên kéo Hoắc Thanh Lăng, tỏ vẻ vui mừng: “A! Tại sao lại là ? đúng lúc”

      Hoắc Thanh Lăng ngơ ngác, trừng mắt nhìn Cố Chiêu Ninh, biết người này, bị bệnh à? Nhưng… trông ta hơi quen, hình như gặp ở đâu?

      Thấy kẻ trộm lườm cái rồi buông tay, thở phào nhõm buông Hoắc Thanh Lăng ra, khẽ mỉm cười: “Ngại quá, có làm sợ ? Vừa rồi tôi thấy có người muốn trộm đồ của , cho nên…” Cố Chiêu Ninh thấy vẻ kinh ngạc của Hoắc Thanh Lăng vội vàng giải thích.

      “Á…” Hoắc Thanh Lăng nhìn chiếc túi của mình bị kéo ra, kiểm tra thấy mất gì mới hiểu vì sao vị tiểu thư này lại làm như vậy, mặt nhìn Cố Chiêu Ninh có vẻ hối lỗi: “ cảm ơn , tôi tên là Hoắc Thanh Lăng, còn ?” hào phóng vươn tay muốn làm quen với Cố Chiêu Ninh.

      Cố Chiêu Ninh nhìn đồng hồ, sắp đến giờ, lịch bắt tay Hoắc Thanh Lăng cười : “Cố Chiêu Ninh… Tôi còn thời gian, trước nhé” gật đầu với Hoắc Thanh Lăng, sau đó ra xếp hàng soát vé.

      Hoắc Thanh Lăng có cảm giác cái tên này sao quen thuộc, như nghe thấy ở đâu, nhưng cũng muốn đứng dậy, cau mày liếc nhìn bóng lưng Cố Chiêu Ninh, nghĩ mãi ra lại lần nữa nhét ống nghe vào tai chuẩn bị ngồi lại chỗ cũ chờ hai người kia quay lại. đột nhiên nghĩ được điều gì, vội vàng dừng bước, quay đầu lại thấy Cố Chiêu Ninh giơ vé ra, tình thế cấp bách, cũng chẳng quan tâm hình tượng, sải bước xông lên tóm lấy Cố Chiêu Ninh thở hổn hển: “Chị được, chị dâu! Chị thể !” ra sức kéo Cố Chiêu Ninh ra ngoài.

      Cố Chiêu Ninh nhìn lại nhóc này, cái gì mà chị dâu? Trời ạ, cần như vậy chứ, chỉ là tốt bụng giúp đỡ ấy chút, tại sao lại muốn gây phiền phức cho . Máy bay sắp cất cánh rồi!

      “Tiểu thư tiểu thư, bỏ tay ra, tôi có thời gian, chắc nhận nhầm người rồi.”

      Hoắc Thanh Lăng vừa rồi bất chấp như vậy, sứng sốt giữ chặt Cố Chiêu Ninh buông tay, Cố Chiêu Ninh thấy đằng sau còn mấy người xếp hàng, vì vậy đứng ra bên cạnh để cho họ soát vé trước.

      Hoắc Thanh Lăng cũng căng thẳng đến mức toát mồ hôi, Hoắc Thương Châu với Lôi Ảnh đâu rồi? Chẳng phải bọn họ tìm chị dâu sao, nếu sao lại gấp gáp như thế, liều mạng giữ Cố Chiêu Ninh, thoáng thấy bóng dáng hai người vẫn tìm kiếm xung quanh, lần này nôn nóng, cất giọng thiếu chút nữa ngang loa phát thanh: “ trai!!! Chị dâu ở đây!!!”

      Tiếng gọi này thu hút Hoắc Thương Châu và Lôi Ảnh, những người khác kinh ngạc nhìn , con nhóc có cái giọng kinh khủng như thế, quả là có tiền đồ.

      Hoắc Thương Châu nhìn về hướng có tiếng gọi, thấy Cố Chiêu Ninh bị Hoắc Thanh Lăng giữ lại, trong nháy máy thấy thực may mắn vì mang tới, con nhóc này vẫn có chỗ dùng được.

      câu , câu chị dâu, Cố Chiêu Ninh hoàn toàn bối rối, nhưng khi nhìn thấy Hoắc Thương Châu và Lôi Ảnh, mới hiểu được, nhóc này hình như lúc nãy giới thiệu mình là Hoắc Thanh Lăng, Hoắc … Hoắc Thương Châu lúc nào có em , sao lại biết. Thấy việc có vẻ ổn, Hoắc Thương Châu mỗi lúc đến gần, Cố Chiêu Ninh nhân lúc Hoắc Thanh Lăng sơ hở, rút vội tay về đến cửa soát vé.

      “Cố Chiêu Ninh! Em đứng lại đó cho !” Hoắc Thương Châu gọi, nhảy bước kéo Cố Chiêu Ninh, hung hăng kèm ý trừng phạt cắn lên môi , Hoắc Thanh Lăng đứng cạnh lè lưỡi.

      Từ trừng phạt gặm cắn biến thành nụ hôn dịu dàng triền miên, đến khi bé trong ngực dần thôi giãy giụa Hoắc Thương Châu mới lưu luyến đẩy ra, âu yếm : “Tại sao phải ? Chẳng lẽ em muốn nhìn thấy nữa?” Hoắc Thương Châu hiểu, tại sao đột nhiên luôn, có chuyện gì xảy ra cũng biết, nhưng có thể đoán được tám chin phần.

      “Hoắc Thương Châu! thả tôi ra có được ? Bất kể trước đây tôi làm gì sai với , nhưng bây giờ tôi đầy mình thương tích rồi, sao còn chưa chịu tha cho tôi, tôi rốt cuộc làm gì có lỗi với ?” Cố Chiêu Ninh lắc đầu, mặt đầy tổn thương nhìn Hoắc Thương Châu mở miệng cầu xin, tại sao lại thấy bộ dạng của luôn tỏ ra là thương , nếu vậy, chiêc đĩa kia phải giải thích thế nào?

      được! tha cho em! biết rốt cuộc có chuyện gì, nhưng em phải tin tưởng , cho thời gian, xử lý” Hoắc Thương Châu lại cho là phát tâm lương thiện, muốn chúc phúc cho và Thiên Mộng Tuyết.

      Hoắc Thanh Lăng nghe những lời này thấy rất mù mờ, yên lặng đến bên cạnh Lôi Ảnh giọng hỏi: “Chị dâu với trai làm sao thế?”

      Lôi Ảnh biết trả lời thế nào, hắng giọng với : “Tiểu thư, tôi đưa về trước”

      Hoắc Thanh Lăng vừa nghe Lôi Ảnh muốn đưa mình về, tạm thời bỏ Hoắc Thương Châu sang bên, muốn gặp Lôi Ảnh lâu lắm rồi, lúc này chính là cơ hội tốt, vì vậy suy nghĩ gì gật đầu theo Lôi Ảnh ra ngoài.

      Hoắc Thương Châu buông cánh tay Cố Chiêu Ninh, cầm vé máy bay của xé nát, nắm bả vai : “Cùng trở về, nghĩ giữa chúng ta có hiểu lầm, chờ giải quyết xong, em muốn cũng chưa muộn.”

      Lời của thức tỉnh Cố Chiêu Ninh, trước đến giờ chỉ nghe Hứa Cần Dương , nghe Thiên Mộng Tuyết , nhưng lại chỉ có lời của Hoắc Thương Châu là nghe, thế chuyện có phải như thế , hay giống như chỉ là hiểu lầm? Suy nghĩ chút, im lặng gật đầu, theo Hoắc Thương Châu ra.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      122: (1)


      Bị Hoắc Thương Châu cứng rắng lôi về Hoắc trạch, những cảnh quen thuộc rơi vào tầm mắt Cố Chiêu Ninh, lúc đầu kinh ngạc, nghĩ vì sao muốn đưa tới đây, nhưng chưa kịp mở miệng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ cầu thang xuống.

      Thiên Mộng Tuyết nhìn thấy cũng ngẩn ra, sau đó miễn cưỡng nở nụ cười xuống, Cố Chiêu Ninh có thể thấy ta muốn nhìn thấy mình, nhưng phải là muốn tới mà vì Hoắc Thương Châu cho chút thời gian nào để tiêu hóa việc này, lúc khí càng lúc càng lúng túng, Hoắc Thương Châu đặt tay lên eo , căng thẳng .

      “Mộng Tuyết, mọi việc chắc cần tôi phải lại lần nữa chứ?” Hoắc Thương Châu lạnh lùng nhìn ta, lúc này đối với ngoài chán ghét còn bất kỳ cảm giác gì nữa.

      Nụ cười của Thiên Mộng Tuyết cứng đờ mặt, đưa bàn tay run run vuốt vuốt tóc mình, sau đó mở miệng: “ cần, nhưng… em muốn cho xem thứ.” Thấy tiếng mở cửa vô cùng vui vẻ, tính đem chuyện mình mang thai với Hoắc Thương Châu, nhưng ngờ lại xuất cùng Cố Chiêu Ninh, hơn nữa còn thân mật trước mặt , phải hiểu ý của , nhưng bỏ ra nhiều như vậy, con đường lối về, tin lại thể giữ được Hoắc Thương Châu.

      Lông mày Hoắc Thương Châu nhíu chặt, nghi ngờ nhìn Thiên Mộng Tuyết, thấy tay cầm tờ giấy, còn chưa mở miệng người trong tay lùi hai bước, vội vã dùng cánh tay kéo chặt vào trong ngực, như thể nếu cẩn thận ngã quỵ ngay lập tức.

      “Chính là cái này…” Thiên Mộng Tuyết đưa tờ giấy xét nghiệm đến trước mặt Hoắc Thương Châu, khuôn mặt chứa nụ cười nhàn nhạt, liếc nhìn Cố Chiêu Ninh.

      Hoắc Thương Châu nghi ngờ nhìn kết quả xét nghiệm, chẳng những căng thẳng, ngược lại thở phào nhõm quơ quơ tờ giấy trước mặt Thiên Mộng Tuyết: “Chính là vì cái này? … đứa bé này là của tôi phải ?”

      Nhất thời, cả Cố Chiêu Ninh cũng kinh ngạc, tại sao biểu của Hoắc Thương Châu lại giống tưởng tượng chút nào, cứ nghĩ hưng phấn nhảy dựng lên, sau đó tự nhủ mình có lỗi, ngờ lại nhìn ta với ánh mắt đầy khinh thường như thế.

      Thiên Mộng Tuyết hết sức căng thẳng, thiếu chút nữa ngồi bệt đất, nhưng vẫn liều mạng kiềm chế hoảng hốt của mình, nhúc nhích trước câu hỏi của Hoắc Thương Châu. việc này hề dự đoán trước, Hoắc Thương Châu lại tuyệt tình nhận. Biết mình mang thai vẫn ôm Cố Chiêu Ninh giễu cợt lại mình.

      “Tôi vốn nể tình quá khứ, muốn cho con đường sống, nhưng Thiên Mộng Tuyết, biết quý trọng, hết lần này đến lần khác làm tổn thương Ninh Ninh, hết lần này đến lần khác lừa gạt tôi, cảm thấy tôi rất dễ gạt đúng ? Được lắm, vậy tôi cũng cho xem cái này.” Hoắc Thương Châu nheo mắt nhìn chằm chằm Thiên Mộng Tuyết, nghĩ có độc ác thế nào nữa cũng chỉ như thế, có điều Cố Chiêu Ninh gần đây luôn khác thường khiến hoài nghi, lúc nằm trong bệnh viện, sai Lôi Ảnh điều tra việc này.

      Lôi Ảnh làm rất nhanh, ngày thứ 2 cho kết quả, cái kết quả làm kinh hãi, này chính là… Thiên Mộng Tuyết! nhiều lần ra vào Hứa trạch, mỗi lần ở đó khoảng 2 tiếng trở lên, thực ra biết được việc này cũng phải là do trùng hợp, lần đó khi Lôi Ảnh với Thiên Mộng Tuyết cùng Hứa Cần Dương, liền cho người theo dõi , ngờ kết quả lại như vậy, có chết cũng nghĩ được dám làm những chuyện như thế, lại còn đem đứa bé kia đổ lên đầu .

      Hoắc Thương Châu vào phòng bếp lấy cái hộp ở nóc tủ bát, đó là thuốc mê mà Thiên Mộng Tuyết chưa kịp xử lý.

      Thấy lấy ra cái bọc thuốc lòng vô cùng lo lắng. Trời ơi, thuốc mê này chẳng phải vứt rồi sao? Nhìn cái hộp, Thiên Mộng Tuyết nhận ngay ra là thứ mua từ nhà thuốc bất chính về.

      Đầu Cố Chiêu Ninh mê muội, nhưng biết được tiết lộ hết, cho nên ngoan ngoãn ngồi ghế salon chăm chú xem màn kịch này.

      vẫn nhớ cái này chứ?” Hoắc Thương Châu mở cái hộp ra, bốc nắm, bột thuốc từ lòng bàn tay rơi rơi ra ngoài. Hoắc Thương Châu thản nhiên nhìn Thiên Mộng Tuyết căng thẳng chống hai tay bàn nhưng vẫn giả bộ liên quan, khiến buồn cười.

      “Em… em biết chuyện gì!” Thiên Mộng Tuyết đương nhiên thừa nhận, có lẽ là chỉ muốn thử dò xét mình? nhớ ràng ném gói thuốc vào thùng rác bên ngoài, tại sao nó còn nằm ở trong tủ này.

      “Vẫn giả bộ? Được thôi, tôi lại cho xem thứ khác”. bình tĩnh vòng qua đến bên cạnh Cố Chiêu Ninh, dịu dàng với “Ninh Ninh”. vươn tay về phía khẽ mỉm cười.

      Nụ cười đầy ma lực của làm hồn siêu phách lạc, như ma xui quỷ khiến vươn tay ra, thậm chí quên mất là còn cãi nhau với , dưới dẫn dắt của hai người lên tầng, được nửa đường, Hoắc Thương Châu xoay người lại nhìn Thiên Mộng Tuyết vẫn đứng sững sờ tại chỗ lạnh lùng : “ muốn tiếp tục sao? Vẫn còn có sức để theo tôi trước .” xong, ôm Cố Chiêu Ninh từng bước hướng đến .

      Thiên Mộng Tuyết nén nước mắt, thở mạnh quay đầu, hung dữ nhìn bóng lưng hai người nở nụ cười nham hiểm, rất hận! hận Hoắc Thương Châu, càng hận Cố Chiêu Ninh! Cũng biết ra sao, việc đến nước này, dù nghĩ Hoắc Thương Châu biết tất cả, vẫn theo lên tầng, có lẽ, đây chính là giãy chết.

      Tới thư phòng, nhìn Hoắc Thương Châu và Cố Chiêu Ninh ngồi bên máy tính, Thiên Mộng Tuyết hồi hộp, con ngươi hết phóng đại lại thu , nện từng bước chật vật vào.

      Hoắc Thương Châu mở file trong laptop quay ra cho Thiên Mộng Tuyết nhìn, cũng kéo Cố Chiêu Ninh vẫn im lặng gì đến ghế sofa để xem đĩa.

      Căn phòng tối om nhanh chóng sáng đèn, cái bóng màu trắng xuất , cần đoán Cố Chiêu Ninh cũng biết đó là Thiên Mộng Tuyết, mặc bộ quần áo trắng, tóc đen dài, có điều thấy kỳ quái tại sao trong video, Thiên Mộng Tuyết lại vội vàng đến thế, lúc chưa hiểu gì, thấy Thiên Mộng Tuyết đến bên bàn đọc sách, lật qua lật lại, rồi lúc sau lấy cặp hồ sơ màu vàng từ trong ngăn kéo ra, dùng điện thoại chụp ảnh lại.

      Trong lúc Cố Chiêu Ninh còn kinh ngạc Thiên Mộng Tuyết hét lên: “A! Tại sao! Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Hoắc Thương Châu! Rốt cuộc tôi có lỗi gì với ? Chuyện này là tôi làm! Nhưng cũng là do chính ép tôi.” Thiên Mộng Tuyết nổi điên ôm đầu, sau đó xông lên ôm chiếc laptop ném xuống đất, ngăn cho những hình ảnh kia tiếp tục ra trước mắt mình, tức giận quát lên với Hoắc Thương Châu ngồi ghế salon, nếu phải vì ta, cũng đến bước thế này.

      “Vậy sao! Thực ra có thể diễn giống hơn chút, chuyện này… ra cũng như 8 năm về trước, có đúng ?” Hoắc Thương Châu nhíu mày, tức giận, tuy vẫn nhẫn nhịn nhưng rốt cuộc hiểu , năm đó, cái chết của cha mẹ mình là có liên quan đến Thiên Mộng Tuyết! Khi biết được việc này, thể tin nổi, những ngày qua vì cho là cần phải tỉnh táo suy nghĩ cho thấu đáo sau đó mới hành động, nhưng chỉ tờ xét nghiệm lòi hết đuôi ra. Ngày trước cũng chính vì chiêu này của mà cha mẹ chết oan uổng.

      Ầm ầm! Những lời này nổ tung trong đầu , 8 năm trước, nhìn Hoắc Thương Châu ra hết sức nhàng, nghĩ hẳn biết từ lâu, 8 năm trước vẫn như cơn ác mộng đeo bám đến tận bây giờ.

      “Hoắc Thương Châu! Rốt cuộc cái gì? Chẳng lẽ cho rằng chuyện 8 năm trước là do tôi làm sao?” Thiên Mộng Tuyết vì chột dạ thể ngồi yên, thậm chí bắt đầu lung tung, mà chính cũng ý thức được những lời này càng khẳng định mọi suy đoán của .

      “Tôi còn chưa thừa nhận! quả con đàn bà lòng lang dạ sói” Hoắc Thương Châu như nghiến răng nghiến lợi.

      Cố Chiêu Ninh cảm thấy chuyện trở nên phức tạp, nhàng đặt tay mình lên cánh tay Hoắc Thương Châu, nắm chặt, lúc nhìn , như muốn dung ánh mắt cầu xin đừng , nữa, những lời quá mức tàn nhẫn, ngay cả nghe cũng lọt, bất kể trước đây xảy ra chuyện gì, cảm thấy chuyện qua cần bới móc lại, truy cứu rồi lại làm việc ác, ân oán chẳng biết khi nào mới dừng, những điều này luôn cảm thấy đúng.

      Giống như Thiên Mộng Tuyết vì sao phải đến bước đường này, biết, hơn nửa nguyên nhân là do Hoắc Thương Châu, người sai, nhưng cách làm đúng nên cuối cùng lại tự phá hủy tất cả, Thiên Mộng Tuyết chính là như vậy.

      Cố Chiêu Ninh vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy này, lập tức thấy mình thua thiệt, ấy xinh đẹp trang nhã, từ đầu đến chân đều thể so sánh nhưng nhìn Thiên Mộng Tuyết trước mặt khác gì oán phụ, mụ đàn bà chanh chua, Cố Chiêu Ninh cảm thấy tiếc thay cho .

      Hoắc Thương Châu vuốt ve mu bàn tay lạnh như băng của Cố Chiêu Ninh, muốn mang lại cho chút ấm áp, lại vỗ vỗ đó như muốn trấn an , xoay mặt giọng đùa cợt với Thiên Mộng Tuyết: “ có lời nào để nữa sao? Trong bụng thể mang đứa con của tôi, nghi ngờ đó phải con của Hứa Cần Dương phải ?” cười, nhạt toẹt và khinh miệt.

      Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Chuyện 8 năm trước là thế nào? 8 năm trước chẳng phải là Thiên Mộng Tuyết bị mất tích sao? Còn đứa bé trong bụng, vẫn nhớ ràng ta là con của Hoắc Thương Châu, từ lúc nào ta lại có con với Hứa Cần Dương, Cố Chiêu Ninh cảm thấy này đáng sợ, biết đến cuối cùng còn phải trả giá thê thảm đến đâu.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      123: (2)


      “Chẳng phải nên tiếp hay sao?” Hoắc Thương Châu đổi tư thế, buông Cố Chiêu Ninh ra, lười biếng tựa vào ghế salon nhìn Thiên Mộng Tuyết như tra khảo phạm nhân khiến ta dựng tóc gáy.

      Ánh mắt này của , bắt gặp nhiều rồi, chỉ có điều phải nhìn mà là nhìn những kẻ hận, trong con ngươi đen thâm thúy tỏa ra thứ ánh sáng trí mạng, khiến Thiên Mộng Tuyết toàn thân óa , giãy giụa cũng thể nhúc nhích.

      khẽ nhếch khóe miệng, nở nụ cười khổ sở, nướt mắt nặng hạt lã chã rơi xuống, đưa tay xoa xoa bụng mình, trong đó có sinh mạng, mới được 1 tháng, thảm hạ cụp mi mắt, hỏi: “ bắt đầu biết mọi chuyện từ khi nào, sao biết đứa bé này phải con ? Thứ thuốc kia lên điều gì? Chuyện 8 năm trước có quan hệ gì đến tôi? Tôi mới là người bị hại.” đem mọi thắc mắc trong lòng hỏi , tới lúc này vẫn ngang ngạnh chịu khuất phục, mặc kệ Hoắc Thương Châu phơi bày mọi thứ vẫn cúi đầu thừa nhận.

      Thế là vì… vẫn còn cố chấp.

      Hoắc Thương Châu vuốt mặt, chớp mắt nhìn Thiên Mộng Tuyết ngã ngồi ghế ngay trước mặt, người con từng , từng cho rằng là người con dịu dàng lương thiện nhất thế giới, cuối cùng mới phát ra tất cả chỉ là cái vỏ bọc ngụy trang mà thôi.

      Cuộc chuyện này với Thiên Mộng Tuyết khiến Cố Chiêu Ninh vô cùng kinh ngạc, quả hiểu lầm Hoắc Thương Châu, mặc dù Thiên Mộng Tuyết vẫn còn cố chấp nhưng biết đó chính là , đứa con ta mang là của Hứa Cần Dương, điều này có nghĩa là cái đĩa Hứa Cần Dương cho xem cũng là giả? phải có khả năng này, Cố Chiêu Ninh bây giờ mới nghĩ ra, mình là hồ đồ, ở cái thế giới này, PS có thể tạo nên tất cả, huống hồ là đoạn phim.

      muốn biết? Được, vậy tôi lại từ đầu.” Hoắc Thương Châu lạnh lùng hỏi, xong liếc nhìn Cố Chiêu Ninh nắm chặt tay mình, biết lương thiện, đến lúc này vẫn muốn làm tổn thương Thiên Mộng Tuyết, nhưng Hoắc Thương Châu làm được, cha mẹ bị ta hại chết , nhưng đến nước này ta vẫn ra vẻ son sắt thề thốt chuyện liên quan đến mình, sao ta có thể như vậy được? Tại sao có thể màng mọi chuyện vẫn quay về mình sâu đậm, ta đáng sợ.

      Thấy Thiên Mộng Tuyết ngầm đồng ý, Hoắc Thương Châu nắm chặt tay Cố Chiêu Ninh, bắt đầu : “ ra lúc đầu tôi cũng để ý, lúc xuất tôi cũng hề nghi ngờ, nhưng ngày hôm đó về nhà, cho tôi uống bát canh tôi liền hiểu ra, những năm qua chẳng phải tôi động tới sao? Lần nào cũng là cho tôi uống cái gì đó rồi ngủ mê man, đến khi tỉnh dậy nằm bên cạnh, tôi tự nhiên cho rằng mình có quan hệ với , luôn khiến tôi hiểu lầm vì sợ tôi có trách nhiệm với .” đến đây, ngừng lại vì bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Cố Chiêu Ninh, cười cười với rồi tiếp tục: “ biết tôi cũng vào bếp, sau khi bà nội và vú Vương , trong nhà cũng thuê ai nữa, sai sót ở chỗ này, đem thuốc giấu trong bình đặt tủ bát, lần cuối cùng xong lại mang ném ra thùng rác, may bị Lôi Ảnh phát

      Ngày đó, Lôi Ảnh đem chiếc bình giao cho Hoắc Thương Châu, lập tức cảm thấy có vấn đề, mang đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ đó là thuốc mê, là loại thuốc cấm, chỉ những cửa hàng kinh doanh bất chính mới bán, sau đó Lôi Ảnh lục lọi tìm ra cửa hàng này, vì nơi bán những thứ như thế nhiều, nên khó khăn tìm ra nơi Thiên Mộng Tuyết mua. Bởi vì quá đẹp nên chủ quá chỉ liếc nhìn ảnh nhận ra đến mua thuốc lâu rồi.

      Hoắc Thương Châu lập tức hiểu ra, tại sao mỗi lần ngủ cùng Thiên Mộng Tuyết đều nhớ nổi là chuyện xảy ra thế nào, người đàn ông lại hề có ấn tượng gì với chuyện này khiến người ta nghi ngờ.

      biết ? Buồn cười nhất phải là thứ này, mà là người bí mật, chuyện này cũng xui xẻo bị tôi phát . Năm đó lần đầu tiên đến nhà chúng tôi, quả tôi bị hấp dẫn, luôn quấn lấy tôi, ra trong lòng tôi cũng rất vui vẻ, cho đến khi cha mẹ qua đời, sống nhờ ở nhà tôi, lúc đó hận cha mẹ tôi lắm sao? cảm thấy là họ hại cha mẹ ư?” Hoắc Thương Châu thở dài, đến cha mẹ cảm giác tim mình đau nhói, lúc đó còn hung thủ sát hại cha mẹ mình, bây giờ nghĩ lại như cơn ác mộng thể tưởng tượng nổi, điều tra nhiều lần, nhưng chưa bao giờ hoài nghi Thiên Mộng Tuyết! 19 tuổi ngờ lại độc ác như thế.

      “ha ha… đó là vì bọn họ đáng chết” Thiên Mộng Tuyết đột nhiên cười, sau đó nhìn Hoắc Thương Châu.

      bằng ánh mắt hung ác, mặt cau có vẻ thủ hận, vốn chẳng phải là Thiên Mộng Tuyết thiện lương thuần mỹ gì cả.

      “Tại sao lại ác độc như vậy! biết họ vô tội! Vẫn còn muốn hại chết họ! Tôi hiểu nổi! Ban đầu sao còn ôm tư tưởng cùng chung sống với tôi?” Hoắc Thương Châu nghe Thiên Mộng Tuyết vậy, tức giận đứng bật dậy sải bước đến nắm cằm , bắt ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt mình, cũng muốn xem, ta vẫn còn tiếp được gì.

      “Thương Châu… Buông ấy ra ! Nghe ấy xong ! đừng kích động.” Cố Chiêu Ninh vội vàng đứng lên, nhìn bằng ánh mắt cầu xin, kéo cánh tay ra, liếc mắt nhìn Thiên Mộng Tuyết, cũng phải thông cảm cho ta, mà chỉ lo nhỡ may Hoắc Thương Châu nhịn được mà giết ta, trong bụng ấy còn có đứa bé, đây là người hai mạng đấy.

      Hoắc Thương Châu quả nhiên nghe …, từ từ buông tay, chân mày vốn nhíu chặt cũng giãn dần hòa hoãn, lần nữa kinh ngạc trở lại ngồi ghế salon nghe Thiên Mộng Tuyết tiếp.

      “Tôi ác độc ư? biết ? Ác độc nhất chính là cha ! Ông ta biết sáng sớm công tác rất nguy hiểm mà lại muốn cha tôi . Hơn nữa còn mang theo mẹ tôi. Tôi thành bộ dạng như thế này là do ai! Đáng hận hơn là, ngay khi tôi ở cùng với , cha sống chết đồng ý. Lúc 17 tuổi chúng ta nắm tay nhau bị cha phát , sau đó tìm tôi, muốn cho tôi khoản tiền để tôi rời xa ! rằng đời này thể để tôi chung sống với ! Tôi hận ông ta! Hận đến chết!” Thiên Mộng Tuyết càng càng kích động, tay nắm chặt, nước mắt ngân ngấn, những việc qua lại như lần nữa ra trước mặt .

      Hoắc Thương Châu hiển nhiên sửng sốt! quả biết việc này, mặc dù cha cảnh cáo cho đến gần Thiên Mộng Tuyết, nhưng chẳng phải sau đó ngầm cho phép sao? Bây giờ mới biết, ra đó phải ngầm cho phép mà ông chuẩn bị kỹ càng để ta rời .

      Đối với việc này, thấy thông cảm với , trong nháy mắt, rồi sau đó rất nhanh bị chôn vùi, bất kể cha làm gì, nhưng cái chết của cha mẹ xác định là phải do ông làm, chuyện này ông từng đến.

      “Thiên Mộng Tuyết, hôm nay tôi cho biết nguyên nhân cái chết của cha mẹ .” Hoắc Thương Châu nghiến răng nghiến lợi, dừng lại vài giây rồi tiếp tục: “Năm đó, cha nghe lời cha tôi, sát hạt thuộc hạ của bang Hứa Thiên, cha tôi muốn để cha trốn nên mới bảo ông ta ra ngoài, nhưng… hiểu vì sao, bang Hứa Thiên biết tin tức, nửa đường sát hại cha mẹ , tất cả là vì chọc đến đầu sỏ xã hội đen, nên đổ lỗi cho cha tôi, mà hãy đổ lỗi cho con trai của – Hứa Cần Dương.” Hoắc Thương Châu luôn cho rằng Hứa Cần Dương từ ác độc có tiếng.

      Sau khi nghe những lời này, Thiên Mộng Tuyết thể tin nổi ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Hoắc Thương Châu, nửa ngày nổi câu.

      Hứa Cần Dương! Cha của đứa con trong bụng , lại là hung thủ sát hại cha mẹ , tất cả những cái này chẳng phải là quá nực cười ư?

      “Nếu tin, chỉ cần hỏi Hứa Cần Dương năm đó làm gì!” Hoắc Thương Châu giật giật khóe miệng cười lạnh.

      vì chuyện này mà cấu kết với kẻ nên cấu kết để hại chết cha tôi, cảm thấy tôi có thể bỏ qua được ?” Hoắc Thương Châu lại, chuyện câu kết với Hứa Cần Dương còn nghi ngờ gì nữa, chuyện này lúc còn mơ hồ như lưỡi dao xoẹt qua ngực , đau đớn rối rắm khiến thở nổi.

      “ha ha ha ha. Hoắc Thương Châu … buồn cười, vài câu như vậy là có thể che giấu tội ác của cha năm đó? tưởng tôi dễ gạt lắm sao? tưởng tôi ngu lắm à?” Thiên Mộng Tuyết thề chấp nhận, lúc 18 tuổi, Hứa Thiên tìm gặp cho biết, cha mẹ là do cha mẹ Hoắc Thương Châu hại chết, đến bây giờ vẫn quên cái cảm giác mâu thuẫn khi nghe chuyện đó, đơn khiến còn sức lực để suy nghĩ, cho đến ngày Hoắc Hành Bác tìm , muốn rời xa con trai ông ta, khi đó khẳng định Hoắc Hành Bác là người tàn nhẫn đến mức nào, rốt cuộc đến ngày Hoắc Hành Bác và vợ ra ngoài chơi, vội vã tìm Hứa Thiên, đó cũng là lần đầu tiên gặp Hứa Cần Dương, chính là ta giúp thiết kế việc ngoài ý muốn này khiến cha mẹ chết y như cách của cha mẹ .

      Choang!

      Hoắc Thương Châu cầm ly trà khay ném mạnh xuống đất, cái chén mỏng vỡ tan tành.

      Cố Chiêu Ninh nghe những lời đó biết phải làm sao, những sai lầm của Thiên Mộng Tuyết quá nhiều, ngay cả cũng bắt đầu cảm thấy khinh bỉ, huống hồ là Hoắc Thương Châu, cảm giác bị chính người mình hãm hại mà hề biết gì khó chịu, cho nên nhất định im lặng ngồi ghế theo dõi nhất cử nhất động của dám ngăn cản.

      tin tin, tin thôi, tôi cũng có nghĩa vụ phải giải thích! từ đầu đến cuối lệch đường! Chuyện bị bắt cóc 8 năm trước chẳng phải cũng là do đám người kia làm hay sao? khéo diễn trò! Vết sẹo mặt cũng là , 5 năm trước xuất cũng phải trùng hợp, mà là có kẻ cố ý sắp xếp cho phải ? Chậc chậc! Đến giờ tôi mới nhìn , gò má căng mịn của mới xấu xí làm sao!” Hoắc Thương Châu từng chút từng chút vạch trần , chuyện đến mức này khiến khó mà chế, mặc dù muốn tin tưởng, nhưng thực tế như vậy, làm sao xóa bỏ được.

      ngờ Hoắc Thương Châu lại biết tất cả mọi chuyện, Thiên Mộng Tuyết run rẩy ngước nhìn: “Làm sao biết?” Chuyện này, đúng là năm đó hồ đồ, Hứa Cần Dương muốn giúp chuyện, làm tổn thương đến Hoắc Thương Châu, dĩ nhiên ta uy hiếp khong thể chối từ, nếu nghe lệnh mọi việc bị ta vạch trần.

      nghĩ đến Hứa Cần Dương lại muốn hại chết Hoắc Thương Châu, khi đó luống cuống muốn phản kháng, ra sức ngăn chặn hành động của ngờ bị con dao sắc bén rạch vào mặt. cũng buông tay, trói lại làm con tin tới uy hiếp Hoắc Thương Châu.

      Ngay lập tức, Hoắc Thương Châu liều giết Hứa bang khiến sợ quá hôn mê bất tỉnh, ngờ khi mở mắt bị Hứa Cần Dương đưa ra nước ngoài điều trị, ở đó mỗi ngày đều tự trách bản thân, rất hối hạn, biết Hoắc Thương Châu thế nào, khi đó bác sĩ chẩn đoán vết thương của để lại di chứng, muốn mang dáng vẻ đó xuất trước mặt Hoắc Thương Châu, cho nên đợi suốt 3 năm, 1 ngày 5 năm trước Hứa Cần Dương cho người đến đón , rằng Hoắc Thương Châu kết hôn, bảo hãy đòi lại thứ thuộc về mình.

      quay về…

      Bây giờ mới nghĩ, nếu biết việc thành thế này, thà ở nước ngoài vĩnh viễn bao giờ trở về.

      “Thế nào? Động vào nỗi đau của rồi à? rốt đạt được tâm nguyện gì? ràng là tính toán với tôi, khiến tôi luôn tự trách, sau đó trở lại ôm tôi khóc lóc, biến đổi chuyện trở thành tôi nợ , , những chuyện này đáng ra tôi cũng thế biết, nhưng chính lại tiếp tục giúp Hứa Cần Dương, phải biết, khi tôi nghi ngờ nhất định phải biết mọi việc.” Hoắc Thương Châu nheo mắt đỏ mặt nhìn Thiên Mộng Tuyết.

      quả mất ít thời gian, từ khi biết Thiên Mộng Tuyết có liên hệ với Hứa Cần Dương, bắt đầu điều tra, chỉ có điều biết phải gắn kết việc thế nào cho đúng, cho đến khi cầm tờ giấy xét nghiệm đưa ra trước mặt , lúc ấy mới thông suốt được mọi việc.

      ta thực quan hệ như vậy với Hứa Cần Dương, nghi ngờ được làm sáng tỏ, vốn tưởng dù thế nào cũng ở cùng chỗ với , giờ nghĩ lại, để giữ được , ta có thể bán cả thân thể, đây phải là mà là điên cuống, chiếm đoạt.

      ! phải như vậy đâ! Em ! Em vẫn xem là tất cả của em” Mặt Thiên Mộng Tuyết vốn rối rắm trong nháy mắt trở nên dịu dàng, nhìn ánh mắt khinh thương của Hoắc Thương Châu, bắt đầu sợ, đứng lên khỏi ghế nhưng đứng vững, ngã xuống đất, chật vật bò mấy bước đến nắm chặt gấu quần Hoắc Thương Châu, muốn mất , cho dù là lúc này vẫn thể từ bỏ .

      Cùng là phụ nữ, huống hồ Thiên Mộng Tuyết còn có bầu, Cố Chiêu Ninh đành lòng nhìn như vậy, thấy Hoắc Thương Châu thờ ơ, nhìn được vội ngồi xổm xuống trước mặt Thiên Mộng Tuyết chuẩn bị đỡ dậy: “Thiên tiểu thư, đừng như vậy, đứng lên .”

      Trong mắt Thiên Mộng Tuyết, Cố Chiêu Ninh làm như thế chẳng qua là diễn trò, tức giận nhìn Cố Chiêu Ninh, hung hăng hất tay ra, lạnh nhạt rít lên: “Đồ tiện nhân! Nếu phải vì ! Thương Châu rời bỏ tôi! Cút ! Tôi cần giả nhân giả nghĩa! Cút”

      Cố Chiêu Ninh cắn môi lắc đầu, nhìn khuôn mặt dữ tợn của Thiên Mộng Tuyết cũng sợ, chẳng qua là thấy đáng buồn cho ta đến lúc này vẫn đổ tội cho người khác, đúng là còn thuốc chữa.

      Hoắc Thương Châu giật chân hất Thiên Mộng Tuyết ra, vội vàng ngồi xuống đỡ Cố Chiêu Ninh dậy, đúng lúc này thấy dưới chiếc váy trắng của Thiên Mộng Tuyết nhuộm màu đỏ tươi.

      Cố Chiêu Ninh cũng nhìn thấy, biết đấy là dấu hiệu sảy thai, mặc cho người lớn sai lầm thế nào, nhưng trẻ con luôn vô tội, vội vã kéo tay Hoắc Thương Châu cầu xin: “Nhanh! Nhanh gọi 120

      Nhìn người phụ nữ đất có chút khổ sở, ôm bụng kêu thảm thiết, Hoắc Thương Châu cũng phải là tảng đá, cũng có trái tim, dù sao cũng là người mình từng , mặc dù những gì làm khiến hận thấu xương, nhưng nhìn bộ dạng của như vậy cũng đành lòng, đáp ứng lời của Cố Chiêu Ninh, bấm 120.

      Xe cứu thương đến rất nhanh, Thiên Mộng Tuyết được đưa lên băng ca, Cố Chiêu Ninh muốn theo đến bệnh viện, Hoắc Thương Châu mâu thuẫn cũng thể làm gì khác đành theo.

      Đứng ngoài cửa phòng cấp cứu, Cố Chiêu Ninh tựa người Hoắc Thương Châu, nghĩ đến mùi máu tanh vừa rồi, cảm thấy buồn nôn. “Ọe” Cố Chiêu Ninh ôm miệng chạy ra góc nôn thốc nôn tháo.

      Hoắc Thương Châu chạy theo , đứng đằng sau vỗ nhè vào lưng, quan tâm hỏi : “Sao thế? Em khôn sao chứ?”

      Cố Chiêu Ninh lắc đầu, đợi hết cảm giác buồn nôn, ngẩng đầu lên, mỉm cười ngọt ngào với : “Em sao”. rất vui vẻ, rốt cuộc những chuyện này cũng được giải quyết, nhưng để có được kết quả này, ngờ lại trải qua nhiều bi thảm đến thé, cảm thấy đau lòng. Khi đó Hoắc Thương Châu mới 18 tuổi, đau khổ mất cha mẹ, lúc này Cố Chiêu Ninh mới hiểu, tại sao lúc đầu nhìn Hoắc Thương Châu, cười, nếu đổi lại là cũng thể nào cười nổi.

      Nghĩ tới đây, cảm thấy đau lòng, yên lặng dựa vào ngực Hoắc Thương Châu, chủ động ôm lấy .

      Hoắc Thương Châu nghĩ Cố Chiêu Ninh lại đột nhiên ôm lấy mình, hơi sửng sốt, sau đó dang tay ôm chặt , vẫn sợ cái buổi chiều hôm đó, thấy có thể mất khiến sợ hãi, chỉ muốn ôm lấ , bất kể tương lai như thế nào, chỉ cần có bên cạnh là được rồi.

      “Thương Châu… em phản bội ”. Có lẽ vì chuyện của Thiên Mộng Tuyết, Cố Chiêu Ninh đột nhiên muốn câu như vậy, giọng rất , nhưng Hoắc Thương Châu nghe .

      cười, nụ cười từ trong tim, chuyển động cằm đỉnh đầu Cố Chiêu Ninh, tay vuốt mái tóc dài, dịu dàng với : “ thích mái tóc quăn của em”. Phải, từng thích mái tóc dài đen nhánh của Thiên Mộng Tuyết, nhưng từ khi biết Cố Chiêu Ninh, thích mái tóc dài hơi xoăn của , ngờ, khi trở về lại thay đổi kiểu tóc, những lời này vẫn luôn chôn vùi trong lòng, hôm nay mới ra được.

      Cố Chiêu Ninh dính vào lồng ngực , vì câu này mà cười thỏa mãn, trước tới giờ đều thay đổi bản thân thành dạng mà thích, kể cả trong 5 năm bỏ , vẫn luôn làm vậy.

      Bây giờ lại thích mái tóc dài đen, thích tóc xoăn, vui vẻ hơn cả trúng thưởng, tối thiểu cũng biết là , về sau tuyệt đối nghi ngờ, tuyệt đối để kẻ khác kích bác.

      “Đồng ý với em, bất kể như thế nào, cũng đừng làm tổn thương Thiên Mộng Tuyết nữa được ? Chuyện gì qua hãy để cho nó qua , em muốn phải sống trong thù hận.” Cố Chiêu Ninh nghĩ đến Thiên Mộng Tuyết như vừa rồi trong lòng cảm thấy chua xót, kiêu ngạo phải rơi vào hoàn cảnh này, tuy là gieo gió phải gặt bão, nhưng khiến người ta đau lòng, Cố Chiêu Ninh vẫn tin tưởng câu , người tốt có phước, muốn Hoắc Thương Châu tha thứ, muốn biết ra có những việc có thể cười cho qua.

      Động tác tay Hoắc Thương Châu dừng lại, nghĩ mình thể làm được, báo thù cho cha mẹ vẫn luôn là động lực chống đỡ cho , lần này Hứa Cần Dương phơi bày tất cả trước mặt , thể coi như có chuyện gì mà cười cho qua, với Thiên Mộng Tuyết, cũng thể quên được ta suýt chút nữa làm mất người quan trọng nhất, còn hại chết cha mẹ , nhất định phải khiến họ trả giá đắt.

      “Đồng ý với em được ?” Cố Chiêu Ninh thấy trả lời, khẽ đẩy ra, vẻ mặt cầu xin.

      Hoắc Thương Châu cúi đầu đặt nụ hôn lên môi , thản nhiên : “Được… cố”. chỉ có thể trả lời như thế.

      Cố Chiêu Ninh cười, chịu nhường bước là tốt rồi, nhất định phải dùng cơ hội này để cải tạo , tin ngày nào đó hiểu chỉ muốn tốt cho mà thôi.

      Rất nhanh, cửa phòng cấp cứu mở ra, Cố Chiêu Ninh đẩy Hoắc Thương Châu vội vàng chạy đến trước mặt bác sĩ, ân cần hỏi: “Bác sĩ! ấy thế nào?”

      Hoắc Thương Châu cũng theo, từ phía sau ôm Cố Chiêu Ninh, căn bản quan tâm Thiên Mộng Tuyết thế nào, ở đây chẳng qua là vì Cố Chiêu Ninh.

      “Ai là chồng bệnh nhân?” Bác sĩ liếc nhìn hai người.

      “Chồng ấy có việc tới được, ông cứ với chúng tôi là được.” Cố Chiêu Ninh lúng túng liếc nhìn Hoắc Thương Châu.

      Bác sĩ định rồi lại thôi, sau đó làm cho Cố Chiêu Ninh và Hoắc Thương Châu tại chỗ khiếp sợ…

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      124: sợ hãi vui mừng


      Bác sĩ nhìn lướt qua hai người, sau đó đẩy mắt kính, giọng có vẻ nặng nề: “Đứa bé giữ được, hơn nữa… sau khi kiểm tra chúng tôi phát bệnh nhân bị ung thư tử cung giai đoạn đầu, cần nằm viện điều trị, mọi người làm thủ tục nhập viện cho ấy.” Bác sĩ rất thông cảm với bệnh tỉnh của Thiên Mộng Tuyết, xong thở dài xoay người rời .

      Cố Chiêu Ninh sững sờ tại chỗ, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn, sinh mệnh còn chưa thành hình chết chưa , ngay cả Thiên Mộng Tuyết cũng tránh được vận rủi, ung thư? Chẳng lẽ đây gọi là báo ứng ư? Lúc vừa nghe được tin tức này, lòng sụp đổ, lúc này chỉ cảm thấy thông cảm mà thể hận ấy nữa.

      Hoắc Thương Châu cùng Cố Chiêu Ninh làm thủ tục nhập viện cho Thiên Mộng Tuyết, vừa đến cửa phòng bệnh, Cố Chiêu Ninh đột nhiên dừng bước, xoay người đối mặt với Hoắc Thương Châu.

      ngước mắt nhìn , vẻ mặt vừa cương nghị vừa dịu dàng, môi mím chặt, lông mày cau lại, hề lo lắng, dù sao cũng là người từng , cũng có thể hiểu, vuốt ve lông mày , cười nhạt: “Đừng lo lắng, bác sĩ là thời kỳ đầu thôi, có chuyện gì.”

      Hoắc Thương Châu sửng sốt mấy giây sau đó đôi môi mím chặt mở ra chậm rãi : “Có phải em thấy rất vô dụng ? Đáng lẽ nên lo lắng cho ấy, nhưng nhiều năm, có lẽ từ lúc , ấy luôn dựa dẫm vào , đây biết có phải là cảm giác của người thân ? ngờ ấy lại làm ra nhiều chuyện sai lầm như vậy, lúc biết được muốn chấp nhận, nhưng có cách nào, thể thay đổi, muốn tống ấy vào ngục, muốn dùng rất nhiều cách trả thủ ấy, nhưng… bây giờ ấy lại bị bệnh như thế này.”

      Giọng lạnh lùng của rót vào tai Cố Chiêu Ninh, thấm vào lòng , giãy giụa khổ sở của biết hết, nhìn bất lực đấm vào bức tường lạnh băng, Cố Chiêu Ninh cũng thấy đau lòng.

      “Đừng nữa… vào xem ấy thế nào” Cố Chiêu Ninh muốn nhìn thấy bộ dạng này của Hoắc Thương Châu, chuyện đến nước này, ai có thể thay đổi tại trở về quá khứ.

      “Em sao?” Hoắc Thương Châu dừng động tác, quay đầu nhìn Cố Chiêu Ninh, ánh mắt như sợ lại sắp muốn rời bỏ .

      Cố Chiêu Ninh biết lo lắng điều gì, cười cười: “ ấy chắc muốn nhìn thấy em, em ở đây chờ .”

      Câu của khiến yên tâm, miễn cưỡng cười gật đầu, hôn cái lên má rồi về phía phòng bệnh.

      Trong hành lang đầy mùi thuốc, Cố Chiêu Ninh lại có cảm giác buồn nôn, ôm miệng nhanh chóng chạy về phía nhà vệ sinh, đứng trong đó nôn thốc nôn tháo. kỳ quái, cũng ăn gì, tại sao cứ cảm thấy buồn nôn liên tục, Cố Chiêu Ninh súc miệng, rửa sạch mặt, nhìn mình trong gương, đột nhiên nghĩ đến chuyện Thiên Mộng Tuyết mang thai, chẳng lẽ… cũng có thai?

      Cố Chiêu Ninh mang theo suy đoán khám phụ khoa, rốt cuộc cũng có kết quả.

      “Cố Chiêu Ninh, mời vào”. Y tá mở cửa gọi to tên .

      Nghe thấy tên mình, Cố Chiêu Ninh lo sợ bất an vào phòng khám…

      Bên này, Hoắc Thương Châu vào phòng bệnh Thiên Mộng Tuyết vẫn ngủ mê man.

      Nhìn người phụ nữ tái nhợt giường bệnh, tức giận của cũng có phần hòa hoãn, đến bên cạnh giường ngồi xuống, vươn tay vén mái tóc xộc xệch của , tâm tình rất phức tạp, đối với người phụ nữ hại chết cha mẹ mình, hôm nay rơi vào cảnh này, cũng có trách nhiệm, có đúng là nên bỏ qua quá khứ nên truy cứu nữa? Như vậy cha mẹ dưới suối vàng có yên lòng ?

      Từng chút từng chút lên trong đầu óc, thừa nhận, là thay lòng trước, nợ quá nhiều, nhưng cũng chấp nhận nổi thực tế này, ít nhất tới bây giờ cũng thể nào quên.

      Cố Chiêu Ninh đúng, ân oán cứ truy cứu biết khi nào dừng, nhưng khi chuyện rơi vào đúng đầu mình, cách nào xem như chưa hề có chuyện gì.

      Sắc mặc Hoắc Thương Châu nặng nề nhìn Thiên Mộng Tuyết giường bệnh, phát khóe mắt có nước mắt, trong mơ cũng khóc, Hoắc Thương Châu rút khăn giấy lau cho , định rút tay về bị Thiên Mộng Tuyết tóm lấy.

      chậm rãi mở mắt, còn kích động như lúc nãy, cũng khóc lóc, chỉ im lặng nhìn , ánh mắt vô cảm, ngơ ngẩn rút tay về, gượng gạo đứng lên : “ tỉnh, vậy tôi trước.” nhìn .

      rất hận em phải ?” vô cùng bình thản, mắt tia gợn sóng, giọng run run, cánh tay bị hất ra túm chặt góc giường chờ đợi câu trả lời của .

      “Phải! Tôi hận muốn giấu giếm, mặc dù tình hình của lúc này hơi phức tạp, nhưng muốn lừa dối, hận muốn chết, nếu là trước đây khiến còn khổ sở hơn cả chết.

      Thiên Mộng Tuyết cười khổ, sụt sịt mũi cái : “Em hiểu rồi”

      câu đơn giản bao hàm bao nhiêu chua xót, Hoắc Thương Châu cũng biết rốt cuộc tâm tình của lúc này ra sao, chỉ liếc mắt nhìn cái rồi xoay người ra.

      Lúc cửa phòng bệnh đóng lại, Thiên Mộng Tuyết khóc nấc lên, đôi tay bình thản đặt bụng, xoa xoa nơi bào thai chưa kịp thành hình mất , hối hận, vô cùng hối hận…

      Nếu thời gian có thể quay lại, cũng có thể cười với Hoắc Thương Châu: “Chúc hạnh phúc” Nhưng điều đó là thể, làm ra tất cả những điều này chính là , sai lầm nối tiếp sai lầm, từ lúc hại chết cha mẹ Hoắc Thương Châu có đường rút lui.

      ấy thế nào?” Cố Chiêu Ninh thấy Hoắc Thương Châu ra ngoài, vội vàng từ ghế dài đứng dậy, kéo cánh tay .

      Hoắc Thương Châu cười cười với , bé này chính là người lương thiện như thế, lúc nào cũng nghĩ cho người khác, điều này cũng khiến vừa vừa hận, tay xoa xoa đỉnh đầu dịu dàng : “ ấy sao, em thế nào? Sắc mặt tốt lắm, có phải là mệt quá ?” Cố Chiêu Ninh sắc mặt hơi vàng, đôi môi cũng khô, Hoắc Thương Châu nhìn thấy mà lo lắng.

      Cố Chiêu Ninh miễn cưỡng lắc đầu, trong lòng giữ bí mật.

      Mới vừa rồi, bác sĩ thông báo với tin động trời, mang thai, đứa bé này làm vừa vui vừa sợ, nhưng lúc này, biết phải mở miệng với Hoắc Thương Châu thế nào, trong kia Thiên Mộng Tuyết sảy thai, nếu lại đứng đây bảo mình có thai, có được

      “Em sao vậy? Nghĩ gì thế? Mặt đỏ lên rồi.” Hoắc Thương Châu thấy mất hồn, cười đùa cợt.

      có… có gì, chúng ta thôi” kéo Hoắc Thương Châu, muốn tiếp tục đề tài này với , chuyện này cần tìm thời cơ để , muốn cho nhiềm vui bất ngờ.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      125: Lôi Ảnh và Hứa Cần Dương


      Lôi Ảnh dễ dàng thoát khỏi đeo bám của Hoắc Thanh Lăng, lên xe nổ máy rồi biến mất trong bóng đêm mịt mờ.

      Nửa đường, nhận được cú điện thoại, nghe xong tâm trạng vô cùng phức tạp.

      Trong đại sảnh khách sạn, Hứa Cần Dương nhàn nhã ngồi ghế salon nhả khói thuốc mịt mù, nhanh chậm, hề bấn loạn. Khi Lôi Ảnh vào, Hứa Cần Dương dập tàn thuốc, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười gian ác.

      Sau khi nhận được điện thoại, Lôi Ảnh vội vàng chạy tới, vì Hứa Cần Dương cho biết nguyên nhân cái chết của cha mẹ . ra, Lôi Ảnh định đến, nhưng cú điện thoại này có sức mê hoặc quá lớn, thể cự tuyệt.

      Lôi Ảnh tới vẻ mặt biểu gì, nhìn bốn phía xung quanh, thấy A Đông, chỉ có mình Hứa Cần Dương, xem ra có vẻ đùa cợt với , vì vậy Lôi Ảnh đứng cách 3m, nhạt nhẽo : “Tổng giám đốc Hứa có thể rồi”.

      Hứa Cần Dương nhếch mép đứng dậy, đến trước mặt Lôi Ảnh trừng mắt với vài giây rồi mở miệng: “ phải vội, chúng ta vừa ăn vừa chuyện. “ kéo Lôi Ảnh đến ghế salon, ấn ngồi xuống, sau đó ngồi vào phía đối diện, bàn tròn lớn chỉ có hai người trong căn phòng vắng vẻ, nhiệt độ thoáng chốc như tụt xuống khiến người ta phát lạnh, nhân viên phục vụ tới cũng có can đảm phá vỡ khí quái dị này, chỉ vội vàng đặt đồ ăn rồi nhanh chóng quay .

      Hứa Cần Dương giơ ly rượu lên, Lôi Ảnh có ý phối hợp với ngồi yên như cũ, cười cười rồi uống hớp.

      “Lôi Ảnh, cần cứng nhắc như vậy, nhân tài, theo Hoắc Thương Châu thực là phí, đến bây giờ vẫn chẳng khác gì tên chạy việc, chi bằng đến làm cho tôi, bảo đảm, tôi đối với tốt hơn Hoắc Thương Châu nhiều.” Ngày mai chính là ngày diễn ra đấu thầu, Hứa Cần Dương hề căng thẳng, bởi vì trong tay có mức giá của Hoắc Thương Châu, lần này nắm chắc phần thắng trong tay. tìm Lôi Ảnh chẳng qua là muốn lôi kéo , chặt đứng cánh tay phải của Hoắc Thương Châu, đến lúc đó, Hoắc Thương Châu bị hai tầng đả kích, việc ra tay với Hoắc Thị đơn giản hơn nhiều.

      Lôi Ảnh vẫn im lặng, ngồi đó nhìn Hứa Cần Dương chớp mắt, đối với mấy lời kia hề hứng thú, đến đây chẳng qua muốn xem rốt cuộc muốn giở trò gì. Muốn theo theo ư? Đừng hòng!

      Hứa Cần Dương thực ra rất coi trọng Lôi Ảnh, cũng hâm mộ Hoắc Thương Châu có được cánh tay đắc lực như thế, so với , A Đông chỉ là cây gỗ mục biết động não… cả đời chỉ có thể làm tay chân.

      chống hai khuỷu tay lên bàn, chắp tay trước ngực, đôi môi mím lại thành đường thẳng chăm chú quan sát vẻ mặt Lôi Ảnh.

      hồi lâu, Lôi Ảnh đổi tư thế, tựa lưng vào ghế ngồi, thờ ơ : “Tổng giám đốc Hứa cần mất thời gian vào tôi, tôi có thể phản bội cả thế giới, trừ… thiếu gia!”. Mỗi chữ như kim găm vào lòng Hứa Cần Dương, khiến há hốc mồm.

      khinh khỉnh lắc đầu rồi buông câu nhạt nhẽo: “Vậy sao, hi vọng là thế, mong rằng sau khi nghe xong chuyện, vẫn có thể như vậy.” tin, khi Lôi Ảnh biết vẫn còn lòng dạ với Hoắc Thương Châu được.

      “Hư. Tổng giám đốc Hứa… Hôm nay mang theo hộ vệ, sợ… tôi giết sao?” Đến giờ, Lôi Ảnh vẫn biết, kẻ giết cha mẹ chính là Hứa Thiên, cha Hứa Cần Dương, đời cha ăn mặn đời con khát nước, đạo lý này Lôi Ảnh quên, Hứa Thiên nghỉ hưu, còn lộ diện, món nợ này nhất định khiến Hứa Cần Dương trả giá, chỉ có điều trước giờ chưa có cơ hội, bây giờ ngồi đối mặt với , bên cạnh bóng người, quả là cơ hội tuyệt vời.

      làm thế…” Hứa Cần Dương vẫn kiên định nụ cười ác độc lắc đầu cách chắc chắn.

      tự tin quá đấy”. Vừa Lôi Ảnh vừa dời tay đến bên hông, nắm khẩu súng lục lạnh toát.

      “Tất nhiên, nếu vì sao tôi có thể thân mình tới gặp ? Lôi Ảnh, chúng ta đều còn trẻ con, có số việc cần tỉnh táo suy nghĩ rồi mới quyết định.” Hứa Cần Dương thấy tay Lôi Ảnh di chuyển hiểu nhưng hề phản ứng gì, chỉ bóng gió nhắc nhở đừng làm loạn.

      “Hư. Tổng giám đốc Hứa chắc chắn quá nhỉ? Vậy hôm nay tôi phải khiến thất vọng rồi!”. Dường như cùng lúc, khẩu súng giảm thanh gắn ngay giữa trán Hứa Cần Dương, mắt lôi ảnh phủ tầng thâm độc, mặt vẫn vô cảm tiếp tục bổ sung lời : “Hôm nay tôi cảm ơn cho tôi cơ hội tuyệt hảo.”

      Hứa Cần Dương cũng sợ hãi như dự đoán, ngược lại còn ngửa đầu cười lớn, với : “ nghĩ rằng cha mẹ mình chết đơn giản như thế sao? Lôi Ảnh… hề thay đổi gì so với lúc còn bé, tư tưởng vẫn đơn giản như vậy.” 8 năm trước, Hứa Cần Dương và Lôi Ảnh luôn như hình với bóng, sau biến cố của Lôi gia, hai người cũng thành thù địch, từ khi đó, Hứa Cần Dương cũng thấy Lôi Ảnh, cho đến ngày thấy xuất bên cạnh Hoắc Thương Châu, ngoắt cái thành cánh tay đắc lực của ta, khi đó ý thức được nguy cơ, bởi vì ánh mắt Lôi Ảnh nhìn tràn đầy thù địch.

      Cũng như lúc này, Lôi Ảnh dí súng vào mặt , mặt căm hận.

      “Những lời này của có ý gì!”. Ngón tay Lôi Ảnh cò súng hơi bóp lại, đầy hoài nghi nhìn Hứa Cần Dương, hề thay đổi, lúc luôn dẫn chơi cùng, cũng luôn vu oan giá họa cho , vì thân phận thấp kém, cũng chỉ có thể theo sau chịu tiếng ác cho người khác, ai bảo là thiếu gia.

      Lôi Ảnh căn bản thể tin tưởng lời của Hứa Cần Dương, dừng chút lại nhắm thẳng súng giữa mi tâm , mặc dù cách cái bàn, nhưng khả năng bắn súng của là thiện xạ số 1, biết.

      gì… Tôi chỉ muốn để nhận giặc làm cha, tưởng Hoắc Hành Bác vì thực xem như con trai mà dạy dỗ nhiều như thế sao? lầm rồi! Cho tới nay, chẳng qua là con cờ trong tay , là cái bia đỡ đạn cho Hoắc Thương Châu mà thôi.” Hứa Cần Dương cầm ly rượu lên hướng về phía Lôi Ảnh nhíu mày thờ ơ , thấy có phần lơi lỏng, khóe môi nhếch lên, tiếp tục: “ dạy nhiều như thế chẳng qua là để đền bù cho sai lầm của mình năm đó mà thôi.”

      Lôi Ảnh từ từ hạ súng, ánh mắt trở nên mơ hồ, biết có nên tin những lời vừa nghe hay , nhưng dường như còn đường lui, bất lực : “ tiếp tục …” rồi ngồi xuống ghế.


      126: Mập mờ…

      Trong đêm tối, Lôi Ảnh kéo lê thân thể mệt mỏi, bước chân hơi say loạng choạng về phía nhà Mạc Nhan.

      Mạc Nhan vừa nằm lên giường chuẩn bị ngủ nghe tiếng chuông cửa, hiểu muộn thế này còn ai đến? Nhìn qua mắt mèo thấy Lôi Ảnh có vẻ say liền mở cửa phòng. Lôi Ảnh lảo đảo suýt ngã, Mạc Nhan vội đỡ , vất vả chống đỡ cơ thể , ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, nhăn mày quan tâm: “ làm sao vậy? uống bao nhiêu rồi?” Vừa vừa vắt cánh tay Lôi Ảnh qua vai, dìu vào phòng ngủ đặt lên giường.

      Miệng Lôi Ảnh ngừng lẩm bẩm câu, Mạc Nhan cũng nghe , chỉ có điều nhìn bộ dạng như vậy, cảm thấy đau lòng, bình thường, luôn luôn tỉnh táo, hiểu chuyện gì có thể khiến trở nên thế này?

      Cởi giày tất Lôi Ảnh xong, Mạc Nhan vào phòng tắm lấy cái khăn.

      giường, hô hấp của dần dần đều đặn, Mạc Nhan nhíu mày, duỗi ngón tay vuốt ve, chưa bao giờ thấy bộ dạng như thế này, cũng chưa bao giờ cảm thấy đau lòng đến thế, chiếc khăn bông lạnh toát ngăn cách tiếp xúc giữa hai người nhưng ngăn cách được cảm giác lạnh lẽo.

      “Tại sao… tại sao…” Có lẽ chiếc khăn lạnh làm thức tỉnh, chân mày chau lại, khổ sở nhắc nhắc lại câu ấy.

      đột nhiên động đậy, Mạc Nhan vội vàng rụt tay lại, ngưng mắt nhìn .

      Giữa bọn họ chưa bao giờ bắt đầu, nhưng lại có tiếp xúc da thịt, Lôi Ảnh chưa bao giờ cho lời hứa, chưa bao giờ câu ngọt ngào, nhưng khi say rượu lại tìm đến đầu tiên, Mạc Nhan cảm thấy trong lòng ấm áp.

      phủ nhận người đàn ông này… Cái gương mặt luôn lạnh lùng của làm cho tim đập mạnh.

      “Lôi Ảnh… thấy khó chịu à?” Thấy vắt tay lên trán, miệng ngừng lẩm bẩm, Mạc Nhan quan tâm hỏi.

      Trong lúc mơ màng, nghe thấy giọng quen thuộc, có chút ý thức, chậm rãi mở đôi mắt say lờ đờ, bóng dáng mơ hồ xuất trước mắt, là Mạc Nhan ư? định hỏi nhưng phát ra được thanh nào, lòng đau nhói.

      “Lôi Ảnh”. Thấy mở mắt nhìn mình, mặc dù chỉ he hé, nhưng Mạc Nhan có thể cảm giác được nóng bỏng trong ánh mắt đó, mỉm cười với , vươn tay đặt lên trán , dùng khăn lau những giọt mồ hôi đó.

      Lôi Ảnh lúc này mới nhìn , đúng là Mạc Nhan, tại sao lại ở dây, trí nhớ của chỉ dừng lại trong căn phòng khách sạn cùng Hứa Cần Dương.

      Hứa Cần Dương thấy tin lời của mình, thầm cười, sau đó vỗ tay cái, cửa phòng vệ sinh mở, người từ bên trong bước ra, quen thuộc mà xa lạ.

      “Tiểu thiếu gia!” Người đàn ông tới, đứng sau lưng Hứa Cần Dương, xấu hổ gọi Lôi Ảnh.

      câu tiểu thiếu gia khiến suy nghĩ của dần dần minh mẫn, ông ta là Hoài Thúc.

      Cha Lôi Ảnh là thuộc hạ của Hứa Thiên, cũng là trong ba bang xã hội đen lớn nhất thời đó, ông có trợ thủ đắc lực, chính là Hoài Thúc. Khi còn bé, người này luôn đặt lên đỉnh đầu chạy khắp nơi nhưng sau khi cha mất, ông ta cũng mất tích. Lôi Ảnh vẫn cho rằng ông ta chính là người bán đứng cha mình, cho nên khi xác định chính là Hoài Thúc lập tức giơ súng chỉ thẳng vào ông ta.

      “Đừng kích động… Lôi Ảnh, để cho ông ra hết .” Hứa Cần Dương lập tức ngăn lại, nghe mấy lời đó, kích động của giảm chút, thả tay súng xuống lạnh giọng : “Tốt nhất hãy cho tôi nghe lý do để giết ông.”

      Nghe thấy mệnh lệnh, Hoài Thúc vốn luôn đứng thẳng lưng vì năm tháng hơi còng xuống, khuôn mặt đầy những nếp nhăn, thở dài kể lại toàn bộ nguyên nhân bố mẹ Lôi Ảnh bị giết. Nghe xong, vẫn thấy nghi ngờ, nhưng ông ta lại lấy ra vật, nhìn thấy nó, còn gì để , hoàn toàn sụp đổ…

      “Lôi Ảnh? sao vậy? nghĩ gì thế?”

      Câu của Mạc Nhan đột nhiên khiến dừng suy nghĩ, nhìn hổi lâu rồi nhàng mở miệng: “ có gì.” xong, chống người chuẩn bị xuống khỏi giường.

      Mạc Nhan thấy vậy vội vàng đỡ : “ làm gì thế? uống nhiều rồi! Hôm nay ngủ ở đây !” Lời vừa ra, Lôi Ảnh ngẩn mặt sau đó nghi hoặc nhìn , Mạc Nhan đỏ bừng mặt, lời đó ràng… này… phải là… khụ khụ.

      Mạc Nhan vội vàng buông tay, cầm chiếc khăn đầu giường chạy như bay vào nhà tắm, trước khi vẫn cam lòng thêm: “Tối nay ngủ ở đây, tôi ra phòng khách.”

      Lôi Ảnh nhàng cười, đứng dậy, cởi áo vest, lần lượt cởi cả cúc áo sơ mi…

      Mạc Nhan đứng soi gương trong phòng tắm đỏ mặt, hễ đứng trước mặt Lôi Ảnh là thể nào làm cho mặt đỏ, tim đập loạn, cũng hiểu nổi mình, trước đây trong phương diện tình cảm, luôn là kẻ chiếm ưu thế, nhưng trước Lôi Ảnh còn bằng bé con, cảm giác ấy khiến vừa hạnh phúc vừa xấu hổ.

      thể cứ đứng trong phòng tắm chờ chết chứ? Mạc Nhan quay vòng, suy nghĩ định đàng hoàng bước ra tiếng rồi về phòng khách ngủ. Nở nụ cười khích lệ chính mình trong gương, miễn cưỡng ra khỏi phòng tắm, nhưng vừa bước đến giường liền hối hận.

      Lôi Ảnh say rượu mặt hơi đỏ, lúc này người mảnh vải, chăn đắp hờ bên hông, tựa vào đầu giường nhìn mình chớp mắt, còn là nữ sinh, cũng từng xảy ra quan hệ với , cho nên nhìn thấy tình cảnh này nuốt nước bọt, mặt nóng ran, biết phải cái gì.

      “Tới đây.” Rất nhanh, lại nghe thấy Lôi Ảnh gọi tiếng, giọng cực kỳ dịu dàng như thấm vào gan ruột, khiến thể cưỡng lại, ma xui quỷ khiến thế nào lại làm theo lời .

      Vừa tới bên giường, Lôi Ảnh thuận thế kéo tay, ngã người , bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách quá gần, cảm thấy… chuyện này thể được, ít nhất thể lại để rơi vào tay giặc… Lúc này thể, bởi vì chưa hề xác minh quan hệ giữa hai người.

      Vừa định đứng dậy, cảm thấy tay Lôi Ảnh nắm chặt eo mình, cứ dính chặt người như thế, bị ép buộc nhìn thẳng vào

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :