1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã quái quỷ, xem ai sợ ai - Cổ Nại ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      113.2: Lại khúc trầm luân (2)



      Trong màn hình TV, cảnh tượng chịu nổi, còn có tiếng rên rỉ của , đau nhói, sớm nghĩ Hứa Cần Dương phải dạng vừa, nhưng nghĩ được lại ghi lại toàn bộ những cảnh giường chiếu của bọn họ.

      “Tắt muốn nhìn nữa, cả thân người run rẩy vì sợ, cuối cùng tự phá hủy bản thân, phá hủy thân thể cũng phá luôn cả danh dự của mình.

      Lúc này, có lựa chọn thế nào Hứa Cần Dương cũng khiến tan xương nát thịt.

      ra … rất đẹp mắt, thấy thế sao? biểu diễn khá lắm, Hoắc Thương Châu mà nhìn thấy chắc chắn thích.” Lời uy hiếp của trần trụi, còn lựa chọn nào khác, bằng cuốn băng này lập tức xuất trước mặt Hoắc Thương Châu.

      làm được ? Đôi tay run rẩy bóp chặt, khớp xương trắng bệch, móng tay bặp vào thịt đau nhói. Sắc mặt Thiên Mộng Tuyết trở nên trắng bệch, môi run run đáp ứng: “Tôi đồng ý! Nhưng… phải đưa toàn bộ đống băng đĩa này cho tôi.”

      tự cướp đoạt, vì biết, nếu Hứa Cần Dương cho xem cái này, nghĩa là sao ra bản, bắt mình tỉnh táo để đàm phán với .

      Hứa Cần Dương có được điều mình muốn vỗ vỗ vào má Thiên Mộng Tuyết: “Thế này mới ngoan. ra … Hoắc Thương Châu vẫn luôn thèm sờ đến phải ? Bởi vì… rất chặt?” Những lời khó nghe vang bên tai Thiên Mộng Tuyết, trừng mắt trước tên khốn kiếp, hận thể bóp chết ngay lập tức.

      “Tôi quả nhiên đoán sai, chậc chậc, tốt lắm, cho 5 ngày, đủ chứ?” Hứa Cần Dương cười cợt, khẽ đẩy Thiên Mộng Tuyết, xoa xoa mông rồi bắt đầu trượt xuống.

      Sỉ nhục! Hưng phấn! Hai loại cảm giác mâu thuẫn ập vào đầu Thiên Mộng Tuyết, Hứa Cần Dương khiêu khích , có cảm giác đôi tay an phận của cách lớp tất mỏng kích động phần nhạy cảm của mình.

      “Chậc chậc, quả nhiên là 騒, nhìn xem,nước nhiều thế này.” rút tay ra, nhẫn tâm đẩy ngã Thiên Mộng Tuyết ghế salon, tiếp tục nhào tới.

      có tiếng phản đối, thân thể cứng nhắc của lần nữa tiếp nhận thân thể cường tráng của Hứa Cần Dương, lần này cũng khác gì lần trước, hề thương tiếc chiếm đoạt, nhưng khác ở chỗ có cảm giác tổn thương mà lại thấy thỏa mãn mãnh liệt.

      Cổ họng Hứa Cần Dương giật giật, động tác vẫn ngừng, ngẩng đầu, con mắt khát máu nhìn Thiên Mộng Tuyết: “ , người là tôi! phải Hoắc Thương Châu”.

      Thiên Mộng Tuyết biết, Hứa Cần Dương lại xem như Cố Chiêu Ninh, tại sao! Tại sao tất cả đàn ông đều vây quanh Cố Chiêu Ninh, tại sao đều phải đóng vai kẻ thay thế.

      lắc đầu, cắn chặt môi cho phép mình phát ra bất kỳ thanh nào, nhưng càng như vậy, Hứa Cần Dương càng hành hạ , dừng động tác, nhàng hời hợt cọ xát ở nơi nào đó.

      Thiên Mộng Tuyết là người sinh lý bình thường, cảm giác đột nhiên bị rút ra khiến khó xử, giãy giụa cơ thể, cố gắng để tiếp tục cái cảm giác hừng hực ấy, nhưng Hứa Cần Dương cố tình để được như ý, vẫn hung hăng nhìn bằng ánh mắt say mê: “ mau! Nếu , tôi hành hạ đến chết”. Vừa vừa cầm ly rượu đỏ khay tưới lên người .

      Bị lạnh đột ngột, Thiên Mộng Tuyết kêu a lên tiếng, cảm giác lạnh vừa có thể hóa giải vừa khiến đau khổ.

      “Đừng”. Thiên Mộng Tuyết cảm thấy đầu lưỡi mềm mại liếm cơ thể khiến co quắp, cố ý, muốn dùng cách này hành hạ , để phải thừa nhận mình chính là kẻ buông thả.

      “Đừng? Vậy cầu xin tôi…!Mau!” Hứa Cần Dương xong tiếp tục liếm người , từng chỗ, từng chỗ thưởng thức hương vị rượu đỏ.

      “Đừng! Đừng! thả tôi ra ! Hứa Cần Dương! Đừng đối xử với tôi như vậy.” Thiên Mộng Tuyết cách nào lời trái với lương tâm, bởi vì Hứa Cần Dương xem như Cố Chiêu Ninh, điều này khiến càng nhục nhã, cần, muốn làm vật thay thế cầu xin Hứa Cần Dương.

      Liếc nhìn người đàn bà vẫn còn mạnh miệng, Hứa Cần Dương tiến đến bông hồng sung mãn phía , nụ hoa chớm nở kia sớm chờ đợi tới hái. hé miệng, đớp xuống mãnh liệt hề báo trước khiến cơ thể Thiên Mộng Tuyết khẽ run lên.

      “Tôi ! Tôi ! đừng hành hạ tôi”. Thiên Mộng Tuyết rơi vào tay giặc, bỏ qua cả kiêu ngạo cuối cùng, cố nén chua xót, rơi nước mắt lên tiếng.

      Hứa Cần Dương buông ra, nhìn bộ dạng điềm đạm đáng của Thiên Mộng Tuyết, lòng có lấy chút thương hại, lau nước mắt cho , vẫn nhìn chằm chằm, hung hăng chiếm đoạt.

      ! rời bỏ ! đến bên tôi”. lại dùng sức lần nữa, con mắt như sói trừng mắt nhìn , lúc này thấy Thiên Mộng Tuyết, mà là Cố Chiêu Ninh.

      “Á! Đừng đừng” Thân thể đau đớn như tê liệt khiến Thiên Mộng Tuyết toát mồ hôi hột, chịu nổi, Hứa Cần Dương nổi điên rồi, đáng sợ, lắc lư cái đầu, mái tóc như thác nước xòa mặt đất, mở miệng cầu xin: “Tôi rời bỏ ta! Tôi ! đến với .” Thiên Mộng Tuyết muốn làm Hứa Cần Dương tỉnh lại, đành phải làm theo ý , trái với lòng mình, tia mất mát xoẹt qua tim, nhục nhã, nước mắt ướt nhẹp ghế salon.

      “Ặc…” Thấy Thiên Mộng Tuyết lại lần nữa cầu xin, Hứa Cần Dương rốt cuộc phóng ra, ôm chặt , như ôm Cố Chiêu Ninh của , ngửi mùi hương dịu dàng mái tóc, thầm bên tai : “ biết ngay, em nhất định đến với , đợi em, đợi em trở lại bên .”

      Đoạn tỏ tình này, khiến Thiên Mộng Tuyết nằm trong lòng ngẩn người, tại sao, Cố Chiêu Ninh luôn dễ dàng làm động lòng đàn ông, ngay cả kẻ độc ác như Hứa Cần Dương cũng có thể ra những lời động tình như vậy.

      Hứa Cần Dương có thể thiếu thủ đoạn có được Cố Chiêu Ninh, nhưng dùng, mực bảo vệ , mực mong chờ Cố Chiêu Ninh , cam tâm tình nguyện ở bên .

      Những điều này càng làm Thiên Mộng Tuyết hận hơn.

      Tỉnh khỏi cơn mơ, Hứa Cần Dương đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nhìn Thiên Mộng Tuyết rồi xoay người ôm quần áo vào phòng tắm, trước khi còn ném lại câu lạnh lùng: “Nhớ là 5 ngày”. xong cũng thèm quay đầu lại bước .

      Thiên Mộng Tuyết lê thân thể đau nhức chậm chạp mặc quần áo, nhưng nước mắt sao cầm nổi, thi nhau rơi.

      Cố Chiêu Ninh! muốn vui vẻ, được, tôi lập tức cho nếm thử hương vị như tôi ngày hôm nay! khiến cả đời nay thể quên.

      Mặc quần áo tử tế, xách túi, kìm nén thân thể khó chịu, như chưa hề xảy ra chuyện gì, ra khỏi căn phòng mà cả đời cũng thể nào quên.

      Đứng dưới vòi hoa sem Hứa Cần Dương ngẩng đầu cho nước sối vào khuôn mặt tuấn tú của mình, vẻ độc ác thâm thúy mặt được thay bằng nét u sầu. Mỗi khi gặp phải chuyện có liên quan đến Cố Chiêu Ninh, đều biết phải làm sao.

      ra, ít hơn lần tự hỏi mình thích Cố Chiêu Ninh ở điểm nào, nhưng đến cuối cùng lại phát còn là thích mà sâu đậm, cái nhăn mày, nụ cười, mọi cử động của đều khiến tim rung lên, buồn cũng khiến khổ sở. người sao lại khổ như vậy, nếu có thể, muốn mình bao giờ biết đến này.

      Cầm khăn bông lau khô nước mặt, chống tay nhìn mình trong gương, ngay cả bản thân mình cũng còn nhận ra nữa.

      Choang! Tiếng kính vỡ, đấm tan khuôn mặt cười độc ác trong gương thành trăm nghìn mảnh.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      114: Chủ động dâng hiến



      Thiên Mộng Tuyết về đến nhà vẫn thấy bóng dáng Hoắc Thương Châu, hơi chột dạ, quên cả mở đèn, thẳng lên tầng, rón rén vào thư phòng của Hoắc Thương Châu.

      Lật tới lật lui cả ngày cũng thấy cái gì gọi là đề án đấu thầu mà Hứa Cần Dương muốn.

      Vội vàng sắp xếp lại giá sách vừa lật tung sau đó nhanh chóng rời khỏi thư phòng.

      Dĩ nhiên tìm thấy bởi vì 1 tuần sau mới tiến hành đấu giá mà hôm nay cũng vừa mới được thông báo, Hoắc Thương Châu cũng bù đầu ở công ty chuẩn bị mới chưa về nhà.

      Hôm nay mời cơm mấy quan chức chính phủ, bữa cơm tẻ ngắt cùng mấy lão hồ ly, dù sao cũng thăm dò được giá thầu thấp nhất lần này, Hoắc Thương Châu hàn huyên qua loa rồi sai Lôi Ảnh tìm mấy tiểu thư phục vụ các lão già trong những phòng được sắp xếp sẵn của Ngọc Sáng.

      Hoắc Thương Châu ra khỏi nhà hàng, đưa mắt nhìn mấy lão hồ ly rời , thở dài ngao ngán.

      “Đưa tôi về nhà.” ngồi lên xe với tài xế. Lôi Ảnh còn phụ trách mấy lão hồ ly kia ở khách sạn Ngọc Sáng. cảm thấy nhức đầu nên về nhà trước.

      Dọc đường , gió táp vào mặt khiến đầu óc hơi say cũng tỉnh táo lại nhiều, lần ra giá này có tính quyết định, cũng là để tranh giành với Hứa Cần Dương, lần này vụng trộm động thủ phải là biết, chẳng qua là đáng để quan tâm, lão hồ ly Hứa Thiên lúc này còn dưỡng lão ở nước ngoài, giao công ty cho kẻ lòng lang dạ sói Hứa Cần Dương, đối với Hoắc Thương Châu, so với , lão già kia có vẻ dễ đối phó hơn.

      “Thiếu gia, có vẻ vui.” Lôi Ảnh chưa bao giờ nhúng vào chuyện của Hoắc Thương Châu như hôm nay, nhưng lớn lên cùng nhau từ , bộ dạng gần đây của Hoắc Thương Châu khiến lo lắng.

      Có lẽ, cần người để trút bầu tâm , Lôi Ảnh tình nguyện làm kẻ lắng nghe.

      “Phải… còn , gần đây có vẻ rất vui.” Hoắc Thương Châu gật đầu rồi xoay sang chuyện của Lôi Ảnh. Lôi Ảnh hôm nay luôn miệng cười khúc khích, bộ mặt thể , Hoắc Thương Châu phát dạo này quan hệ giữa hai người có vẻ xa cách, được như trước nữa. Ngày trước, Lôi Ảnh mặc dù vẫn xem như thiếu gia, nhưng họ rất thân thiêt, cùng ăn cơm, cùng chơi bóng. Có lẽ vì xuất của Cố Chiêu Ninh, quan hệ của họ dần thay đổi, nhưng bây giờ, Lôi Ảnh hình như thích Mạc Nhan, điều này khiến cho tảng đè nặng trong lòng Hoắc Thương Châu như được gỡ bỏ.

      có gì…hihi” Bị Hoắc Thương Châu đột ngột hỏi, Lôi Ảnh hơi thẹn thùng lắc đầu cười khan hai tiếng, trông lại ràng như thế sao? Chẳng qua là… niềm vui bất ngờ nho thôi. Mọi việc xảy ra tối qua giống như nằm mơ, Lôi Ảnh cũng dám nghĩ, và Mạc Nhan lại có thể tóe lửa như vậy, say nhè kia cứ liều mạng quấn lấy chịu rời khiến tự nhiên phát sinh phản ứng. Mạc Nhan cũng biết say hay tỉnh, tự nhiên lại hôn , nụ hôn này vừa bắt đầu, Lôi Ảnh cũng biết khó mà kết thúc, vì vậy… chuyện nên xảy ra xảy ra.

      “ha ha, cũng bắt đầu suy nghĩ chuyện lớn cả đời được rồi”. Trước kia, Lôi Ảnh thích Cố Chiêu Ninh, điều này Hoắc Thương Châu cũng biết, khi đó vẫn chưa , nhưng ánh mắt Lôi Ảnh nhìn khiến thoải mái, thậm chí có khoảng thời gian giữa và Lôi Ảnh ngoài chuyện công việc còn gì để với nhau nữa.

      Bây giờ, thích người khác, Hoắc Thương Châu cũng vui vẻ thay .

      vội, chưa báo thù xong, tôi chưa làm việc đó”. Cái chết của cha mẹ mãi mãi là niềm đau đối với Lôi Ảnh, thề ngày đưa thủ phạm ra ánh sáng, tự tay lấy mạng .

      “Hai đối tượng này liên quan, tôi chỉ đề nghị thế thôi, tự tính toán.” Hoắc Thương Châu cười, đến bây giờ, Lôi Ảnh vẫn đặt việc trả thù ở vị trí ưu tiên số 1, điều này thể phủ nhận, có lẽ vẫn chưa đủ sâu, trước đây vốn cũng có thù phải trả, nhưng sau khi Cố Chiêu Ninh xuất , dần dần phát ra mình bị ảnh hưởng bởi lương thiện của , trở nên bao dung, thậm chí nhẫn nhịn, nhưng kẻ nào dám mơ tưởng đến Cố Chiêu Ninh chỉ chuốc lấy cái chết.

      Lôi Ảnh gì thêm, đăm chiêu nhìn về phía trước, liên quan ư? có thể thế sao?

      Tất cả những gì xảy ra năm đó, đến giờ vẫn thể nào quên, cũng từng có lúc hận cha mình, hận ông sao lại dính vào xã hội đen, làm liên lụy tới cả gia đình, tại sao thể sống cuộc sống bình thường, để trở thành trẻ mồ côi, có tự tin ai.

      Cũng chính vì điều này mà dám đảm bảo lúc nào có thể an toàn, lúc nào bị ra tay ám sát, muốn dùng đôi tay dính máu ôm người mình thích, ra, thích Mạc Nhan, điều này mới phát từ đêm qua, nhưng cũng chưa phải là , muốn vì phút ngẫu hứng mà làm hại Mạc Nhan, làm hại chính mình.

      muốn mình giống Hoắc Thương Châu, vì tình mà cả ngày bị hành hạ, tập trung được tinh thần, đây là điều cấm kỵ nhất của , thể bị thứ gọi là tình này làm cho mê muội, bởi vì còn có việc quan trọng hơn phải làm.

      Hoắc Thương Châu về đến nhà, Lôi Ảnh cũng lập tức lái xe , khi mở cửa, phát đèn chưa bật, cảm thấy hơi kỳ lạ, bình thường về đến nhà, đèn luôn được bật sáng, Thiên Mộng Tuyết cũng bao giờ ngủ sớm như vậy.

      Chẳng lẽ có ở nhà?

      Đóng cửa lại, lên tầng, cửa phòng ngủ khép hờ, lọt ra ánh sáng vàng ấm, Hoắc Thương Châu biết ở nhà, vì vậy nhàng bước đến cửa, nhìn qua khe cửa vào bên trong.

      ấy làm gì? thấy ngồi trước gương điên cuồng xoa bóp cổ với cánh tay. tưởng lại tự làm khổ mình, vội vã đẩy cửa sải bước vào: “Em làm cái gì thế?” tóm tay , nhìn làn da trắng nõn lộ ra khỏi chiếc khăn tắm quấn người có nhiều vết thâm, chân mày nhăn lại, sau đó buông ra xoay người hít hơi: “Đừng tự ngược đãi mình như thế.”

      Thiên Mộng Tuyết nghĩ là Hoắc Thương Châu lại đột nhiên xông vào như vậy, khiếp sợ tưởng quan tâm đến mình, đợi mở miệng, lạnh lùng buông ra, muốn nhìn lâu hơn xoay người bỏ .

      Thiên Mộng Tuyết tự cười nhạo mình, ngồi trước gương nhắm chặt hai mắt: “ quan tâm đến em sao? Trong lòng vẫn còn có em sao?” thanh càng càng , càng càng nghẹn ngào.

      “Mộng Tuyết… …”. Vừa đến vấn đề này, Hoắc Thương Châu rất muốn lòng mình, xoay người thấy bộ dạng Thiên Mộng Tuyết như vậy lại được gì.

      Thiên Mộng Tuyết cởi khăn tắm, trần truồng đứng trước mặt Hoắc Thương Châu, tin lại có chút phản ứng nào với mình.

      Thiên Mộng Tuyết có vóc dáng hoàn hảo, người đàn ông nghị lực kiên cường đứng trong trường hợp này cũng khó mà kiềm chế phản ứng. Nhưng Hoắc Thương Châu làm được, nhìn thân thể từng si mê, lúc này chút cảm giác, bình tĩnh xoay người lạnh lùng : “Mặc quần áo vào.”

      “Thương Châu… biết ? Em từ lần đầu gặp mặt thích rồi, khi đó chịu chuyện với em, nhưng em biết trong lòng cũng ghét, sau đó em rốt cuộc cũng được làm bạn như ước nguyện, ba mẹ em mất , chỉ còn với em, là người quan trọng nhất đối với em, vì , em có thể hy sinh tất cả, nhưng tại sao mọi chuyện lại thay đổi? từng thề thốt với em, tất cả đều là giả sao?” Thiên Mộng Tuyết chậm rãi về phía Hoắc Thương Châu, ôm chặt từ phía sau.

      “Em biết , đối với Cố Chiêu Ninh em chỉ là phút xao lòng, em đợi , sao đến giờ vẫn chưa chịu quay về.” càng ôm chặt , nghĩ Hoắc Thương Châu lúc này như kẻ đói khát kéo lại ăn tươi nuốt sống. Nhưng lầm, Hoắc Thương Châu chút đáp lại, chỉ đứng yên hề nhúc nhích.

      nhẫn nại của Hoắc Thương Châu cũng có giới hạn, lần này Thiên Mộng Tuyết lại nhắc lại những gì phải bỏ ra, thương hại cuối cùng dành cho hoàn toàn biến mất, tức giận kéo tay Thiên Mộng Tuyết, đẩy lên giường, còn mình cũng theo quán tính ngã xuống.

      Thiên Mộng Tuyết cho rằng Hoắc Thương Châu bị kích động, nhắm mắt chờ đợi nụ hôn của .

      Hoắc Thương Châu lấy chăn đắp kín lên người , sau đó đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.

      Nghe thấy tiếng cửa sập lại, mọi kiêu ngạo, ngụy trang bị Thiên Mộng Tuyết vứt hết, trùm chăn lên đầu nức nở khóc.

      11 năm nhau, cuối cùng thành tro tàn, thua, thua bởi Hoắc Thương Châu, nhưng thừa nhận mình thua Cố Chiêu Ninh.

      “Tại sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao?” Thiên Mộng Tuyết gào lên trong căn phòng vắng lặng, những năm qua, lòng ở bên cạnh Hoắc Thương Châu, nhưng cũng muốn đụng tới mình, mỗi lần say rượu, lại coi như Cố Chiêu Ninh, cũng đành tự an ủi mình, … về sau từ từ quên, nhưng những lúc mấu chốt, lại tỉnh ra, ánh mắt tình tứ trong nháy mắt biến thành lạnh băng.

      Hoắc Thương Châu vào thư phòng, cảm nhận được chỗ này bị ai lục lọi, là ai? Trừ Thiên Mộng Tuyết, nghĩ được ai khác, tại sao đột nhiên lại chạy vào thư phòng của mình, hơn nữa lại lục lọi ít. Nhìn những dấu vết còn lưu lại, nheo mắt lại.

      đến trước bàn đọc sách, kéo ngăn kéo ra, quả nhiên, chỗ này cũng bị động vào, nhìn kiểu lục lọi này cũng thấy tìm kiếm cái gì, sau đó định sắp xếp lại như cũ, xem ra che dấu điều gì.

      Nghĩ đến đây, mơ hồ đoán ra điều gì, những biểu khác thường gần đây của Thiên Mộng Tuyết lần lượt về trong đầu , còn cả cú điện thoại kia, gọi điện cho Cố Chiêu Ninh, kể từ sau cuộc điện thoại đó, Cố Chiêu Ninh cố tình trốn tránh , tất cả đều do Thiên Mộng Tuyết làm, hiểu nhưng muốn làm , muốn lưu lại chút ân tình cuối cùng.

      Nhưng, Thiên Mộng Tuyết rốt cuộc đến thư phòng tìm kiếm cái gì? Chỗ này có cái gì mà muốn?

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      115: Đoán ra được (1)


      Thời gian thấm thoát 2 ngày trôi qua, Thiên Mộng Tuyết mỗi ngày lòng đều như lửa đốt, muốn tìm được bản đề án cũng phải chuyện dễ dàng, thời gian gặp Hoắc Thương Châu mỗi ngày đều có hạn, thậm chí cả thời gian chuyện cũng có, mà giấy tờ quan trọng Hoắc Thương Châu hình như cũng mang về nhà, còn thể vô duyên vô vớ chạy đến công ty , thế khác gì tự chui đầu vào rọ?

      5 ngày sắp hết 1 nửa, có thể tưởng tượng được 5 ngày sau cái đĩa kia xuất trước mặt Hoắc Thương Châu chết thảm đến thế nào.

      lúc cực kỳ gấp gáp, biết nên làm thế nào, Hoắc Thương Châu đột nhiên xuất , hơn nữa… còn làm việc ở nhà, chuyên trước giờ chưa từng thấy. phát , hôm nay, Lôi Ảnh ngừng ra vào thư phòng của Hoắc Thương Châu, hơn nữa tay cầm túi giấy màu vàng, trông dáng vẻ rất cẩn thận, len lén đến cửa, áp sát tai nghe ngóng.

      “Thiếu gia, hồ sơ được chỉnh sửa hoàn chỉnh, các phòng đều nộp lại.” Thiên Mộng Tuyết nghe được câu của Lôi Ảnh, mặc dù rất , nhưng vì cả căn phòng đều yên tĩnh, cho nên vẫn nghe được, câu này khiến vừa mừng vừa sợ.

      Sau đó, là giọng Hoắc Thương Châu …

      “Được, tôi biết rồi, chỉ còn 5 ngày nữa tiến hành đấu thầu, khoảng thời gian này thông báo cho các phòng ban được buông lỏng cảnh giác, tiếp tục tăng cường công việc.” Xem ra, đây chính là đề án đấu thầu, vậy nhất định có mức giá.

      Thiên Mộng Tuyết như được tiếp tia hi vọng, khẽ mỉm cười. Nhưng, làm thể nào mới xem được? Ngộ nhỡ, ngày mai Hoắc Thương Châu lại mang đến công ty việc của hỏng bét.

      “Còn nữa… hai ngày tới tôi làm việc ở nhà”

      làm việc ở nhà? Thiên Mộng Tuyết lúc này thấy hi vọng lớn, trong đầu thoáng qua luồng ánh sáng, rón rén ra khỏi cửa thư phòng Hoắc Thương Châu.

      Hoắc Thương Châu và Lôi Ảnh bàn chuyện trong thư phòng, nghe tiếng gõ cửa, đời trả lời cửa mở ra.

      Thiên Mộng Tuyết bưng hai cốc café nóng, Cần Hoắc Thương Châu cho phép vào, thực ra là cố ý, vừa vào đến nơi, thấy Hoắc Thương Châu đóng ngăn kéo bên trái, liếc mắt cái niềm nở bưng café tới: “Em nghĩ… Các vội, nên pha hai cốc café”. Đặt café lên bàn, Thiên Mộng Tuyết quay ra cười ngọt ngào với Hoắc Thương Châu, mắt nhịn được liếc qua ngăn kéo.

      Hoắc Thương Châu trách , khẽ gật đầu: “Em vất vả rồi, ra ngoài , với Lôi ảnh còn có chuyện quan trọng cần bàn”. nhíu lại nhưng phản cảm với cái nhìn của Thiên Mộng Tuyết.

      “Thiên tiểu thư” Lôi Ảnh lễ phép gật đầu cái, mặt tia lúng túng.

      Thiên Mộng Tuyết cười cười với , sau đó nhìn Hoắc Thương Châu “Vâng”. xong, xoay người, ra khỏi thư phòng, trong thoáng chốc đóng cửa, lại liếc nhìn về phía ngăn kéo.

      Trở lại phòng ngủ, Thiên Mộng Tuyết tay kéo cằm, tay kia đỡ khuỷu tay ấy, bất an lại lại.

      Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Rốt cuộc làm sao mới tách được bọn họ ra, làm sao mà sờ được vào cái đề án kia?

      Đột nhiên, nghĩ tới Cố Chiêu Ninh, lợi dụng ta để kéo Hoắc Thương Châu ra ngoài có lẽ là cách tệ. Nhưng mà, lấy lý do gì đây? Ngộ nhỡ bị Hoắc Thương Châu phát , như vậy… bị bại lộ.

      Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân, Thiên Mộng Tuyết nhìn về phía cửa, là bọn họ. Trễ thế này, họ làm gì? Thiên Mộng Tuyết vội vàng chạy ra mở cửa, đúng lúc Hoắc Thương Châu và Lôi Ảnh qua.

      biết mình rất vội vàng, vì vậy tự trấn an mình, miễn cưỡng nở nụ cười: “ muộn thế này, đâu?” hỏi Hoắc Thương Châu, đồng thời nhìn trong tay hai người đều cầm gì cả, biết bộ văn kiện kia vẫn còn ở chỗ cũ.

      “Bọn ra ngoài có chút việc, chắc muộn mới về, em cứ nghỉ ngơi , phải chờ .” Hoắc Thương Châu thản nhiên , mắt thấy tia ý tứ nào.

      “Vâng…” Đây chính là cơ hội tốt, Thiên Mộng Tuyết hỏi gì nữa, rất muộn mới về? Như vậy, có thời gian để lấy bộ đề án kia.

      Lúc hai người xuống cầu thang, Thiên Mộng Tuyết trở lại phòng ngủ, nằm ban công, theo dõi xe của Hoắc Thương Châu xa dần, cho đến khi nhìn thấy mới cuống quýt chạy ra khỏi phòng ngủ, vào phòng Hoắc Thương Châu.

      Cửa… quả nhiên lại quên khóa, Thiên Mộng Tuyết kinh ngạc, chẳng lẽ ông trời lại thương tình , cho cơ hội tốt như thế này.

      Giờ phút này, mang tâm lý phản bội ném sau lưng, chỉ còn lại những lời uy hiếp của Hứa Cần Dương, để có cơ hội này, Hoắc Thương Châu có nhiều tiền rồi, quyền thế cũng có rồi, lần này có thất bại cũng tổn thất gì nhiều, tự an ủi trong lòng, như thể chỉ có cách đó mới đen cảm giác tội lỗi chôn vùi .

      Run rẩy đến trước bàn đọc sách của Hoắc Thương Châu, mặc dù biết bọn họ rồi, nhưng vì có tật giật mình vẫn nghe thấy tiếng tim mình đập loạn xạ, lo lắng đến nỗi mồ hôi tay ướt nhẹp, sắp thở ra hơi.

      hít hơi sau, nhìn chiếc ngăn kéo, chậm rãi đưa tay phải run run ra, lúc chạm vào ngăn kéo lạnh như băng, sợ tới mức rụt tay lại, nên làm thế! được! Đó là người đàn ông nhất, sao lại có thể phản bội lại Hoắc Thương Châu. Ở thời khắc mấu chốt, dường như nhớ đến những thứ này, trong lòng căng thẳng, do dự.

      Nhưng mà… so với việc được ở bên cạnh Hoắc Thương Châu, những thứ này có đáng gì đâu? Phải nhớ rằng, khi đưa cho Hứa Cần Dương thứ muốn, kết quả của bi thảm thế nào biết, ngay cả ánh mắt khinh thường cùng những lời kinh tởm của Hoắc Thương Châu cũng tưởng tượng được ra.

      Vì vậy… lại lần nữa vươn tay, càng thêm run rẩy, lần nữa chạm vào tay cầm, từ từ kéo ra, như muốn nghe thấy thanh nào cả. Cho đến khi… nhìn thấy túi hồ sơ màu vàng.

      còn do dự hòa hoãn, lúc này động tác của rất nhanh, run rẩy lấy đống hồ sơ, mở ra, chụp lại, sau đó đút lại tử tế, thả vào ngăn kéo.

      Vội vàng nắm chặt điện thoại, tắt điện thư phòng, đóng cánh cửa tội ác này lại.

      Tất cả những hành động này, lọt khỏi ánh mắt của người, ai khác là … Hoắc Thương Châu.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      115.2: Đoán ra được (2)



      ”. Hoắc Thương Châu tự lẩm bẩm, giọng bất lực, lông mày nhíu chặt, hai tay đan nhau đặt khóe miệng, mắt thoáng tia hung dữ.

      Quả nhiên đoán sai…

      Đêm qua, sau khi phát thư phòng bị xáo trộn, nghĩ nửa ngày cũng hiểu Thiên Mộng Tuyết muốn tìm cái gì.

      Nhưng buổi sáng đến công ty, thấy cục giấy bị vò nát ném trong sọt rác, ý nghĩ đáng sợ lên trong đầu.

      “Chủ tịch! Sao biết đó là Thiên tiểu thư?” Lôi Ảnh sau khi chứng kiến, kinh ngạc nhìn Hoắc Thương Châu. vốn thể lý giải vì sao Hoắc Thương Châu tự nhiên gọi về Hoắc trạch, sau đó lại đem giấy tờ quan trọng như vậy để trong nhà, chẳng lẽ là… sớm biết? Tất cả chẳng qua là cố ý làm vậy?

      có nhớ hôm cho tôi việc đó ?” Ngày mà Lôi Ảnh đưa hóa đơn điện thoại cho , Lôi Ảnh còn ghé tai câu khiến nghi ngờ, cũng phải vì tờ hóa đơn.

      Sáng nay, nhìn thấy tập hồ sơ, đột nhiên nghĩ đến câu của Lôi Ảnh: “Tôi thấy Thiên Tiểu Thư ngồi lên xe Hứa Cần Dương.” Lúc nghe câu này, cũng thấy có gì nặng nề.

      Nhưng Hứa Cần Dương và Thiên Mộng Tuyết vốn chẳng quen nhau, ấy lên xe của làm gì? cũng để ý chỉ suy đoán chút.

      Những ngày vừa qua, liên tiếp chuyện nọ chuyện kia kéo đến, khiến có cách nào lý giải, ra, Thiên Mộng Tuyết nối giáo cho Hứa Cần Dương.

      Vì vậy, hành động, lắp camera tiên tiến nhất ở vị trí khó phát trong thư phòng của mình, lại nhìn rất mọi việc xung quanh bàn đọc sách.

      thể ngờ, Thiên Mộng Tuyết lại làm ra chuyện như vậy, muốn nhìn thấy mặt ác độc đó của Thiên Mộng Tuyết, phát ra ngày càng khiến thể chịu nổi.

      “Chẳng lẽ… Thiên tiểu thư lại… cùng với Hứa Cần Dương?” Lôi Ảnh như bừng tỉnh, lúc này hiểu vì sao chủ tịch lại đột nhiên muốn đem tài liệu quan trọng như vậy về nhà, chẳng qua là muốn đánh rắn động rừng.

      Lôi Ảnh nhìn lên màn hình còn bóng người nào, thở dài sâu xa, như vậy si tình cuối cùng vẫn cứ có đường quay trở lại.

      “Được rồi, đừng chuyện này với ai, tôi tự xử lỳ.” Hoắc Thương Châu tắt màn hình trong xe, tựa vào ghế ngồi nhắm mắt lại như vô cùng mệt mỏi: “Đưa tôi đến Ngọc Sáng”

      “Vâng” Lôi Ảnh nhận lệnh, nổ máy xe, về hướng Ngọc Sáng.

      …………………………………………………………….

      “Cố tổng, hôm nay chúng tôi nhất định phải làm thịt , buổi trình diễn lần trước thành công như vậy, lại ngang nhiên bỏ chạy, quân tử.” Tiểu Kim cùng nhóm đồng nghiệp theo Cố Chiêu Ninh ra khỏi quán nhậu, thấy chuẩn bị chạy mất liền quây lại.

      “Đúng vậy đúng vậy, đêm nay say về, Cố tổng cũng đừng chạy nữa.” Trưởng phòng thiết kế Lý Nhiên cũng hùa theo, cùng với Tiểu Kim kẻ tung người hứng chê vào đâu được.

      Cố Chiêu Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, chui vào hang sói, cũng biết mình chạy thoát, cơm no rượu say rồi mà mấy tên quỷ này vẫn tha cho .

      Nhưng thế cũng tốt, về nhà cũng biết làm gì, rồi lại vô công rỗi nghề nhớ đến những chuyện vui, thà ở đây điên điên khùng khùng với bọn họ, tìm lại cảm giác thanh xuân, thực ra mới 24 tuổi, nhưng lại hề giống những người cùng trang lứa, Tiểu Kim cũng bằng tuổi nhưng thế nào cũng có vẻ già dặn hơn.

      “Được được được! Đồng ý với mọi người, chỉ lần này thôi nhé, có lần sau đâu đấy, cho nên hãy nắm cơ hội mà chém tôi ”. Cố Chiêu Ninh nặng nề gật đầu.

      “Đương nhiên rồi! Phải chém đẹp.”

      ‘Đúng đúng đúng” Những người khác thấy Cố Chiêu Ninh đáp ứng, cũng vui vẻ ồn ào theo Tiểu Kim.

      Vì vậy, Cố Chiêu Ninh như bị nhét vào taxi, vừa rồi có uống chút rượu, sau khi lên xe Tiểu Kim và Lý Nhiên để nhắm mắt chút, đến nơi gọi dậy.

      Cố Chiêu Ninh cũng biết mấy người này định đâu, nhưng cũng đoán được chắc là muốn đến KTV hát Karaoke, cũng hỏi, họ chuẩn bị sẵn rồi mình cứ yên tâm làm theo thôi.

      Xe taxi nhanh chóng dừng lại, Cố Chiêu Ninh bị Tiểu Kim đánh thức, lúc xuống xe thấy hai chữ Ngọc Sáng ngẩn người, đây phải là địa bàn của Hoắc Thương Châu sao? Mọi thứ đều nhắc đến Hoắc Thương Châu khiến lại xao lòng, vẫn nhớ lần đầu tiên đến đây là để đưa áo cho Bạch Hiên Dật, khi đó vẫn ngu ngơ biết chỗ này chính là Hoắc Thương Châu mở.

      Sau này mới biết ra khách sạn Ngọc Sáng và CLB đêm Ngọc Sáng là chủ.

      chỗ khác chơi được ?” Cố Chiêu Ninh kéo tay Tiểu Kim.

      “Ây za, Cố tổng? Đau lòng rồi? xem mấy tay đàn ông vào rồi, bây giờ chúng ta vào có phải là mất hứng quá ?” Tiểu Kim hồn nhiên hiểu ý Cố Chiêu Ninh, tưởng xót tiền cố ý trêu chọc.

      “Cố tổng! Nhanh lên chút”. Lúc này mấy tên đàn ông vào đến cửa gọi họ.

      Cố Chiêu Ninh ngẫm nghĩ, thôi, là ta mở nhưng chắc đến nỗi ở đây 24/24 chứ, hôm nay coi như đến làm khách, dù sao những người ở đây cũng biết , thôi kệ.

      thôi” Cố Chiêu Ninh lôi Tiểu Kim, Lý Nhiên vào trong Ngọc Sáng.

      “Phòng riêng, 7 người” Cố Chiêu Ninh ở quầy rượu với nhân viên lễ tân.

      Lễ tân kiểm tra máy tính, tươi cười với Cố Chiêu Ninh: “Ngại quá, hôm nay phòng cũng hết mất rồi.”

      “À? Vậy phòng trung bình .” Cố Chiêu Ninh nghĩ là Ngọc Sáng lại kinh doanh tốt như vậy, suy nghĩ chút rồi đưa ra đề nghị với lễ tân.

      “Xin lỗi , phòng trung bình cũng hết rồi, tại chỉ còn phòng VIP hạng Kim Cương, xin hỏi có thẻ VIP ?” phòng VIP là phòng sang trọng nhất của Ngọc Sáng, thẻ kim Cương phải có tối thiểu 5 vạn tiền mặt, bởi vì phí bao phòng đắt dọa người.

      có… có” Cố Chiêu Ninh lắc đầu.

      Mọi người đứng đó cũng hơi thất vọng, Cố Chiêu Ninh cảm thấy hơi ngại.

      Khi Cố Chiêu Ninh xuất ở lễ tân để hỏi phòng, Lý Kinh Lý vô tình ngang qua nhìn thấy, liếc mắt cái là nhận ra , cũng dự tiệc cưới của Chủ tịch, khi đó vì tò mò hiểu phụ nữ như thế nào có thể làm vợ Chủ tịch nên đặc biệt ấn tượng với Cố Chiêu Ninh. Lúc vừa thấy xuất ở đây hơi kinh ngạc.

      vài câu với thuộc hạ bên cạnh, vội vàng tới đằng trước.

      Thuộc hạ sau khi nhận lệnh, về hướng Cố Chiêu Ninh, giao tấm thẻ cho Lễ tân, với : “Mở phòng kim Cương cho tiểu thư này.”

      Cố Chiêu Ninh liếc mắt thấy người mặc vest đen, cảnh giác xem xét kỹ lưỡng người đàn ông này.

      “Ngại quá, khỏe chứ, tôi là quản lý ở đây, tối nay là vị khách số 168 may mắn, cho nên, chúng tôi phục vụ miễn phí cho mọi người.” Thấy Cố Chiêu Ninh nghi ngờ, người đàn ông kia liền mang thẻ nhân viên của mình cho xem, nhân tiện sáng tác lời dối, khiến cho nhân viên lễ tân há hốc mồm.

      ? Vậy tốt quá” Tiểu Kim và nhóm đồng nghiệp đều tưởng , phòng VIP đấy, họ chẳng biết phải để dành lương bao lâu mới được bước vào đây lần, lần này ngờ lại may mắn đến thế, được miễn phí.

      Cả đám tính toán, tối nay hoành tráng bữa.

      Cố Chiêu Ninh tự nhiên tin lắm, vội vàng quay đầu nhìn lượt xung quanh, nghĩ là Hoắc Thương Châu nhìn thấy nên mới sai người làm thế nhưng nhìn vòng cũng thấy .

      “Tiểu thư? Tiểu thư?” Thấy nửa ngày lên tiếng, người đàn ông kia vội vã gọi.

      “À, ngượng quá, chúng tôi chơi nữa.” Cố Chiêu Ninh cầm lại chứng minh thư, lôi bọn Tiểu Kim .

      “Đừng thế mà…” Mấy người kia chịu , gặp chuyện may như vậy, sao lại chứ, bọn họ thi nhau lôi kéo Cố Chiêu Ninh, cầm thẻ phòng lễ tân đưa cho, bắt cóc Cố Chiêu Ninh vào thang máy.

      Cố Chiêu Ninh có nỗi khổ mà dám ra, đây là nơi chồng cũ làm chủ, là ta giúp mở phòng VIP, phải nực cười quá à? Cố Chiêu Ninh dám để ai biết.

      Cố nén phiền não, Cố Chiêu Ninh gì, nghe mọi người liến thoắng ngừng, vui vẻ biết trời đâu đất đâu, cũng thấy buồn cười.

      Thay máy lên tầng 36, phục vụ viên dẫn họ đến phòng bao, biết phòng bên cạnh chính là phòng của Hoắc Thương Châu, mà người có thể đến được tầng này chắc phải có thân phận vượt xa tưởng tượng của .

      Hoắc Thương Châu mang bụng tâm đến Ngọc Sáng, điện thoại để chế độ silent nên biết Lý Kinh Lý gọi, khi và Lôi Ảnh chuẩn bị vào thang máy nghe tiếng Lý Kinh lý hổn hển gọi với theo.

      “Chủ tịch! Chủ tịch! Đợi …” Lý Kinh Lý gọi điện thoại nhiều lần cho Hoắc Thương Châu nhưng được, chuyện của Cố Chiêu Ninh và chủ tịch cũng biết tương đối, vì Thiên Mộng Tuyết luôn ở bên chủ tịch, mấy năm gần đây thấy Cố Chiêu Ninh xuất , trong khoảng thời gian đó, Chủ tịch rất chán chường. biết Hoắc Thương Châu lụy tình, có lần, Hoắc Thương Châu uống rượu say còn nghe thấy ta ngừng lải nhải câu: “Tại sao lại , tại sao rời bỏ .” Xem ra, trong lòng Hoắc Thương Châu, Cố Chiêu Ninh vô cùng quan trọng.

      Cho nên lúc nhìn thấy Cố Chiêu Ninh rất kinh ngạc, cũng biết Hoắc Thương Châu nhìn thấy chưa.

      “Chuyện gì mà vội vàng hấp tấp thế”. Lôi Ảnh biết tại tâm trạng Hoắc Thương Châu được tốt, vị vậy, sải bước lên phía trước, nhìn Lý Kinh Lý mặt nghiêm túc chạy tới, đường đường là quản lý mà bộ dạng thế này là sao?

      “À … tôi… tôi nhìn thấy… phu nhân chủ tịch”. Lý Kinh Lý thở ra hơi. biết nên thế nào, bởi vì Chủ tịch ly hôn chưa cũng , đành gọi là phu nhân chủ tịch.

      Hoắc Thương Châu vốn nhìn Lý Kinh Lý, nghe thấy nời này đột nhiên quay lại nhìn .

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      116: Lại bị “làm thịt”


      ai?” Hoắc Thương Châu đương nhiên biết Lý Kinh Lý đến ai, nhưng nghi mình nghe nhầm, ta lại có thể nhìn thấy Cố Chiêu Ninh? Chẳng phải ta luôn ngồi ở bên trong Ngọc Sáng sao? Nhìn thấy ấy khi nào?

      “Cố … Cố tiểu thư!” nhất thời biết Hoắc Thương Châu là có ý gì, ánh mắt như muốn xơi tái , tưởng mình sai, vội vàng đổi lại cách xưng hô.

      “Ở đâu?” Hoắc Thương Châu vội hỏi.

      “Bây giờ ở trong Cảnh Thiên, cùng mấy người khác… ấy muốn thuê phòng, nhưng kín phòng, cho nên… Tôi viện cớ dối, tối nay ấy là khách hàng may mắn, để quản lý Lưu mở phòng cho ấy.” Lý Kinh Lý thuật lại toàn bộ việc, cũng biết mình làm thế có đúng , biết quan hệ giữa hai người bây giờ là thế nào, nhưng nhìn vẻ mặt Hoắc Thương Châu lúc này, hơi sợ, chẳng lẽ lại xen vào chuyện của người khác rồi?

      Hoắc Thương Châu mắm môi nhìn Lý Kinh Lý hồi lâu, Lôi Ảnh cũng đứng đó nhìn .

      Hoắc Thương Châu đột nhiên vươn tay đập lên bả vai Lý Kinh Lý, nở nụ cười: “Tốt lắm, tháng này tiền lương tăng gấp đôi.” Việc này Lý Kinh Lý xử lý tệ, rất hài lòng, cứ nghĩ đến khuôn mặt nuối tiếc vì thuê được phòng của Cố Chiêu Ninh là thấy khó chịu, nhóc này sao lại gọi điện cho mình.

      Lý Kinh Lý tưởng mình nghe nhầm, há hốc miệng nhìn Hoắc Thương Châu vào thang máy rồi mới lẩm bẩm: “Mình nghe nhầm chứ?”

      Lôi Ảnh cười cười, đến bên cạnh Lý Kinh lý: “ nghe nhầm đâu.” Sau đó vào thang máy.

      Được Lôi Ảnh khẳng định lại, Lý Kinh Lý mới hồi phục tinh thần, xem ra thực làm đúng, vui vẻ vào thang máy khác, tối nay chiêu đãi những vị khách kia xứng đáng.

      Tiếng nhạc đinh tai nhức óc, khói thuốc mù mịt khiến Cố Chiêu Ninh hít thở thông, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, chạy vào phòng vệ sinh nôn khan, lúc ăn có uống chút rượu, lúc này lại ngửi mùi thuốc lá nhiều quá, cộng với tiếng nhạc ồn ào khiến dạ dày thoải mái, cho dù là vậy cũng hề ra.

      Vã nước vào mặt, ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương, phát dạo này mình có vẻ béo ra. suy nghĩ nhiều, rút khăn giấy lau khô mặt rồi ra khỏi phòng vệ sinh.

      Nhìn mấy đồng nghiệp hào hứng, như bị điện giật gào khóc thảm thiết, chịu nổi nơi này, muốn ra ngoài hít thở chút.

      Lúc mở cửa phòng, ai phát ra.

      Ngoài hành lang yên tĩnh hơn rất nhiều so với bên trong, chỗ này cách quả rất tốt. Cố Chiêu Ninh cảm thấy mình còn hơi sức, chỉ muốn ngủ, vừa vài bước lúc đến căn phòng ngay sát Cảnh Thiên, đột nhiên bị người kéo vào trong.

      “Á! Ai đó! Cút ! Thối tha…” Chưa kịp nốt hai chữ Lưu manh, liền nhìn thấy người kéo mình, chẳng phải ai khác, chính là Hoắc Thương Châu tươi cười nhìn mình.

      Cố Chiêu Ninh hơi đỏ mặt, vội vàng đẩy Hoắc Thương Châu, tức giận chất vấn: “ có ý gì? Dọa người cũng tốt đấy” cứ nghĩ mình gặp phải kẻ xấu, bây giờ tim vẫn đập loạn xạ, còn Hoắc Thương Châu mặt như thực xong mưu, nhìn cười cợt.

      cảm thấy người đàn ông này đúng là ma quỷ.

      “Có ý đấy… thấy em chơi rất hăng hái, quên cả thời gian?” Hoắc Thương Châu nhét tay vào túi, cười với Cố Chiêu Ninh đỏ mặt.

      thành kẻ ba hoa từ khi nào? Đúng rồi! Phòng kia là sắp xếp đúng ? Em phát …”

      phải! Là cấp dưới phát ra em nên tự sắp xếp. Thế nào. Đãi ngộ dành cho phu nhân chủ tịch có tốt ?”Hoắc Thương Châu kéo Cố Chiêu Ninh vào ngực, ngắt lời …, từ sau lưng ôm ấp, đầu tựa vào cổ, lưu luyến hít hà hương thơm của .

      Trong căn phòng u ám, yên tĩnh đáng sợ, hai người lại thân mật như vậy làm Cố Chiêu Ninh nghĩ đến những hình ảnh kia, đỏ mặt, như học sinh cấp hai đẩy Hoắc Thương Châu ra, nhưng biết thể nào cũng làm thế, sớm chuẩn bị, hai tay ôm chặt bụng .

      buông tay ra! Em muốn về phòng, hôm nay cảm ơn , bây giờ còn phu nhân chủ tịch gì nữa, họ nhận nhầm người rồi.” Cố Chiêu Ninh gỡ cánh tay Hoắc Thương Châu, ý xa lánh . Cuối cùng vẫn câu khiến nhăn trán.

      Hoắc Thương Châu biết Cố Chiêu Ninh ra ám hiệu cho mình, có ý nhắc nhở người phụ nữ tại của là Thiên Mộng Tuyết, nghĩ đến đây tức trong bụng, dám giấu gặp Thiên Mộng Tuyết còn chưa tính sổ, ràng hứa rời bỏ , nhưng bây giờ còn quá, so với rời bỏ còn hành hạ hơn, đứng trước mặt như người xa lạ, cố ý xa lánh, làm thể chấp nhận được.

      tay ôm lấy Cố Chiêu Ninh, vòng qua khu hát Karaoke, đẩy ra cánh cửa.

      Cố Chiêu Ninh lúc này mới phát ra, trong phòng này còn có gian nữa, sau khi vào đó còn ngạc nhiên hơn nữa, ở đây trừ giường ra còn gì khác.

      Thôi xong, lại chọc vào Hoắc Thương Châu rồi.

      Quả nhiên đoán sai, Hoắc Thương Châu ném lên giường rồi đè lên.

      Cố Chiêu Ninh né tránh, quay sang bên, nhưng lại bị Hoắc Thương Châu ôm từ sang lưng, thể chạy trốn. Đúng là gặp ma.

      “Muốn chạy à? cho em thấy, chọc giận phải gánh hậu quả thế nào!” Hoắc Thương Châu cười nham hiểm, bàn tay bắt đầu an phận người , cù cho Cố Chiêu Ninh cười hồi.

      “Nhột quá, đừng chọc vào đó, là… ha ha ha… Buông em ra!” Hoắc Thương Châu ngừng cù vào nách , khiến Cố Chiêu Ninh cười chảy nước mắt.

      “Cầu xin buông ra”. Hoắc Thương Châu nhìn Cố Chiêu Ninh bất lực giãy giụa, giọng trầm ấm hơi khàn khàn, bất kể Cố Chiêu Ninh có làm gì, luôn khơi lại nỗi đau muốn chôn vùi.

      “Xin … em xin , ha ha… Đừng cù nữa” cười sắp chết rồi, Hoắc Thương Châu học đâu ra cái trò này, làm thế nào với ta đây.

      Hoắc Thương Châu quả nhiên dừng lại, đặt Cố Chiêu Ninh nằm ngay ngắn lại, tràn trề sinh lực chống người bên , nhìn chớp mắt: “Biết muốn phạt em cái gì chưa?”

      Cố Chiêu Ninh xoa xoa nước mắt, tư thế này cũng quen thuộc, nhưng lúc này vẫn thấy ngại ngùng, bất lực lắc đầu, nhìn Hoắc Thương Châu rất vô tội: “ biết, đứng dậy được ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :