1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ông xã phải được dỗ dành - Bạo Táo Đích Bàng Giải (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Các chế có đỡ nổi với độ dày của da mặt Qua ? :hoho::hoho::hoho:
      Chris_Luu, Mãi yêu editorlinhdiep17 thích bài này.

    2. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Làm sao mà đỡ được hả nàng. May ra có chị nữ chính đỡ được chứ chúng ta muốn đỡ cũng được nhé!

      Thanks editor nhiều!
      haimap2346 thích bài này.

    3. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 13


      Trong cửa hàng tổng hợp nào đó ở Đế Đô, Tần Qua dẫn Phi Phi chọn bộ ghép hình mới, Tần Qua vừa nhìn di động vừa giúp Phi Phi chọn mấy bộ ghép hình. dạo vòng, hai cha con tính tiền, nhân viên thu ngân nhìn trong xe chở hàng có ba bộ ghép hình phức tạp cỡ lớn, thán phục “Ồ, đúng là người đam mê đó.”

      phải tôi đâu, của con trai tôi đó.”

      Nhân viên thu ngân nhìn cậu nhóc ngồi trong xe chở hàng, kinh ngạc. Tần Qua thanh toán tiền, đẩy xe chở hàng ra bãi đỗ xe, với Phi Phi “Sao mấy ngày nay mẹ con tìm ba? Ba đưa cho mẹ thẻ tín dụng, ấy cũng dùng, chẳng lẽ ấy có mua sắm gì sao?”

      Tần Qua nhớ lại nét mặt của Ngô Đồng khi đó, dường như nhận ra điều gì đó, lại bắt đầu lẩm bẩm “Chẳng lẽ mẹ con thích ba đưa thẻ cho ấy? phải, ràng ấy rất thích tiền. Hay là ấy thích cổ phần hơn? Nhưng cổ phần công ty ba thể chuyển giao cho ấy.”

      “Hay là chúng ta tìm mẹ ăn cơm tối .” Tần Qua cảm thấy ý kiến này rất hợp lý. “ ấy là mẹ của con vậy mà con còn chưa gặp ấy nữa.”

      “Được con?”

      Tất nhiên là Phi Phi thèm để ý người ba ngốc của mình lầu bà lầu bầu, cậu nhìn hộp ghép hình mới mua dời mắt, mà Tần Qua đương nhiên coi là Phi Phi đồng ý, đem hộp ghép hình bỏ vào cốp xe, đồng thời nhắn Wechat cho Ngô Đồng ( đến mời em ăn cơm.)

      ngồi trong quán cà phê thanh tĩnh để vẽ thiết kế, nghe thanh tin nhắn điện thoại, Ngô Đồng cầm lên xem, thấy nội dung tin nhắn, hơi nhíu mày, suy nghĩ lát rồi định vị vị trí gửi cho Tần Qua.

      Tần Qua nhìn tin nhắn Ngô Đồng hồi đáp, mỉm cười hài lòng rồi lái xe đến địa chỉ định vị. Khoảng 30 phút sau, Tần Qua bế Phi Phi bước vào quán cà phê liền nhìn thấy vị trí Ngô Đồng ngồi.

      mấy người ạ?” Người phục vụ tiến đến hỏi.

      Tần Qua lắc đầu, chỉ về hướng Ngô Đồng ngồi, người phục vụ gật đầu và lùi lại. Tần Qua để Phi Phi xuống dưới đất, nắm tay cậu nhóc từ từ tới, đến khi bóng của hai cha con hắt vào bản vẻ của Ngô Đồng, mới ngẩng đầu lên,

      đến rồi hả.” Ngô Đồng nhoẻn miệng cười.

      Tần Qua như bị nụ cười của làm hoa mắt, chớp mắt cái rồi nghiêng người hôn lên khóe miệng Ngô Đồng. Có lẽ mỗi lần gặp đều bị Tần Qua hôn, tâm trạng của Ngô Đồng điều chỉnh, còn khó chịu nữa, ánh mắt nhìn phía trái Tần Qua.

      “Đây là Phi Phi sao?”

      “Ừ.” Tần Qua gật , gì thêm.

      Ngô Đồng là nhà thiết kế trang phục trẻ em, bản thân rất thích trẻ , hơn nữa ngoại hình Phi Phi rất đáng , Ngô Đồng rời khỏi chỗ ngồi, nhàng ngồi xuống trước mặt Phi Phi, cười thân thiện “Chào con, là Ngô Đồng.”

      Phi Phi nhìn Ngô Đồng chút nhưng bộc lộ cảm xúc gì.

      Ngô Đồng hơi kinh ngạc, nhìn thoáng qua Tần Qua “Bé hình như thích tôi.”

      “Nhóc chỉ thích chuyện thôi.” Nhà họ Tần chỉ với gia đình chú Hai, Phi Phi là con của đồng đội Tần Qua hi sinh mà cụ thể hoàn cảnh của Phi Phi cho nên Ngô Đồng cũng biết ràng.

      “Con còn nhớ ?” Ngô Đồng lại thử chuyện với Phi Phi “Ngày đó ở khách sạn, vô tình đụng người con làm rơi đồ chơi của con.”

      Phi Phi chớp chớp mắt nhưng cũng chuyện. Ngô Đồng trước đây luôn là người có duyên với trẻ con mà lần đầu tiên gặp tình huống này làm có chút bối rối.

      “Em sai rồi.” Tần Qua đột nhiên .

      “Cái gì?”

      phải .” Dưới ánh mắt nghi ngờ của Ngô Đồng, Tần Qua sửa lại “Là mẹ.”

      Ngô Đồng biết biểu cảm giờ của mình hẳn là rất kinh ngạc, vì cảm giác được mình trợn tròn mắt. nhìn lâu như xác nhận có phải là đùa . Mà Tần Qua cũng đợi Ngô Đồng trả lời. Ngô Đồng lấy lại tinh thần, cầm tay bên kia của Phi Phi, cười dịu dàng “Sau này là mẹ của con, hi vọng là con thích mẹ.”

      Phi Phi vẫn lẳng lặng nhìn Ngô Đồng, lời nào. Cuối cùng Ngô Đồng cũng nhận ra điều gì đó bình thường, hỏi “Phi Phi như thế …”

      “Phi Phi tránh em chứng tỏ nó ghét em.” Tần Qua làm như hiểu ý Ngô Đồng, trực tiếp chuyển chủ đề “Em xong việc chưa?”

      “Xong rồi.” Ngô Đồng đứng lên “Để tôi thu dọn chút, hai người muốn ăn gì?”

      “Khi tới đây có nhìn thấy quán ăn Quảng Đông, hay là em thích ăn cơm Tây?”

      “Ăn món Quảng Đông .”

      Quyết định xong chỗ ăn, Ngô Đồng thu dọn bản vẽ, xoay người liền thấy hai cha con chăm chú nhìn mình, Ngô Đồng hơi sững lại rồi ma xui quỷ khiến đến nắm tay trái của Phi Phi. Ba người song song với nhau, Tần Qua nhìn mặt đất bóng của ba người cao thấp đều nhưng cực kỳ hài hòa, đôi mắt ánh lên tia ấm áp.

      Ba người ngồi xuống lúc nhân viên đưa menu đến, Ngô Đồng chưa lật ra ngay mà hỏi “Ở đây có món gì thích hợp cho trẻ ?”

      Tần Qua nhìn thoáng qua Ngô Đồng.

      “Ở đây chúng tôi có cháo hải sản, súp trứng gà là thích hợp cho trẻ .” Nhân viên giới thiệu.

      “Phi Phi thích ăn gì nào?” Ngô Đồng hỏi Phi Phi ngồi cùng Tần Qua ở đối diện, đương nhiên là nhận được đáp án như cũ. Mà Tần Qua lại là bộ dáng ‘ liên quan đến ’, Ngô Đồng do dự chút rồi “Vậy cho chị cả hai món, thêm phần bánh ngọt nữa.”

      “Dạ, chị còn gọi món gì nữa .”

      Hai người cùng chọn vài món đơn giản, nhân viên phục vụ rời , bàn ăn trong nháy mắt yên tĩnh. Ngô Đồng muốn hỏi tình trạng của Phi Phi, lại sợ mình quá đường đột nên chỉ im lặng uống nước.

      “Giường lắp đặt xong rồi.” Tần Qua bỗng nhiên .

      “Ừ ..” Ngô Đồng lên tiếng tỏ vẻ biết.

      “Những vật dụng khác khi nào em muốn mua?”

      “Cuối tuần , mấy bữa nay tôi phải hoàn thành bản thiết kế.” Ngô Đồng giải thích.

      Ra là ấy bận bịu công việc, phải là ghét mình đưa thẻ, Tần Qua thầm gật đầu.

      “Ngày kia hai nhà gặp nhau, đến đón em?”

      Nghĩ đến chủ nhật gặp mặt cùng cha mẹ Tần Qua, Ngô Đồng ngẩn người hỏi “Tôi có cần chuẩn bị gì ?”

      “Chuẩn bị trở thành người nhà họ Tần là được rồi.” Tần Qua bật cười “ cần chuẩn bị lễ vật gì đâu. Nhà thiếu thứ gì cả.”

      “Tôi biết rồi.” Tự nhiên Ngô Đồng cảm thấy hơi mất hứng.

      Lúc này nhân viên phục vụ mang cơm lên, ba người bắt đầu ăn cơm. Phi Phi ăn súp trứng gà rất ngon miệng, Tần Qua ngừng ăn vịt quay và thịt kho tàu, chút rau đều ăn. Ngô Đồng ăn ít, chỉ lát là thấy no, ngẩng đầu thấy Phi Phi ăn miệng phồng cả lên, rút cái khăn giấy lau miệng cho Phi Phi.

      “Ăn no chưa con? Con có muốn ăn cháo ?” Ngô Đồng giọng hỏi.

      Khi Ngô Đồng cho rằng Phi Phi vẫn phản ứng gì với mình Phi Phi bỗng nhiên nhàng lắc đầu. Ngô Đồng kinh ngạc, lại hỏi tiếp “Vậy con ăn bánh pudding ?”

      Mắt Phi Phi sáng lên ngay lập tức, Ngô Đồng cười , để nhân viên phục vụ đưa món pudding lên. Ngồi bên cạnh, Tần Qua kinh ngạc nhìn con trai mình, đây là lần đầu tiên Phi Phi nhanh chóng tiếp nhận người thân cận mình như vậy.

      Sau khi ăn tối xong, Tần Qua lái xe đưa Ngô Đồng về nhà. Ngô Đồng ngồi chung với Phi Phi băng ghế sau. xe yên tĩnh, Tần Qua tiếng nào để trêu chọc Ngô Đồng, Phi Phi yên lặng ngồi chơi ghép hình còn Ngô Đồng cầm bản vẽ hí hoáy biết vẽ gì.

      Khi xe ngừng trước sân chung cư, Ngô Đồng mới đem bản kí họa mình vừa vẽ đưa cho Phi Phi “Hôm nay đột nhiên gặp được con, mẹ chưa chuẩn bị quà tặng, vậy mẹ lấy cái này tặng cho con nha.”

      Tần Qua quay đầu lại, lấy tay rút tờ kí họa tay Ngô Đồng. Bản vẽ kí họa chân dung Phi Phi ngồi bên cạnh bàn ăn, hai mắt mở to như mừng rỡ nhìn thấy đồ vật mình thích, biểu cảm vô cùng sống động.

      “Đây là … lúc nãy ăn cơm?” Tần Qua xác định hỏi.

      “Đúng.” Ngô Đồng gật gật đầu, vẫy tay với Phi Phi rồi mở cửa xuống xe.

      “Ngô Đồng”. Tần Qua cũng xuống xe, nghe tiếng gọi Ngô Đồng quay lại thấy Tần Qua về phía mình.

      “Phi Phi rất thích em.” Tần Qua .

      “Tôi cũng rất thích bé.” Ngô Đồng thích trẻ , mà Phi Phi lại là đứa trẻ ngoan lại an tĩnh.

      “Sau này ba người chúng ta sống với nhau.”

      Ngô Đồng biết Tần Qua lời này là có ý gì, cũng muốn suy nghĩ sâu xa, vả lại cũng thích Phi Phi nên gật đầu đồng ý.

      Tần Qua thấy Ngô Đồng gật đầu, khóe miệng cong lên, cười vui vẻ.

      Đây phải là lần đầu tiên Ngô Đồng thấy Tần Qua cười, nhưng là lần đầu tiên thấy cười như vậy … Đơn thuần.

      “Khi du lịch, chúng ta có đem Phi Phi theo ?” Ngô Đồng đột nhiên hỏi.

      Tần Qua nhướng mày, nụ cười trong nháy mắt trở nên mờ ám, giơ tay vuốt ve khuôn mặt mềm mại, non mịn của , chậm rãi “Mặc dù là rất vui khi thấy hai người hòa hợp, nhưng mang Phi Phi theo tiện cho hai chúng ta.”

      “Phi Phi rất ngoan …”

      “Em trốn tránh sao?” Tần Qua ngắt lời Ngô Đồng, kề trán lên trán , ánh mắt lại toát lên vẻ tà khí quen thuộc.

      đừng đứng gần như vậy.” Ngô Đồng lúng túng .

      “Khi du lịch là kỳ hạn cuối cho em, nếu em thể chuẩn bị kỹ càng, có thể giúp em.” Tần Qua khẽ.

      “Tôi trốn tránh.”

      “Vậy tốt.” Dường như Tần Qua rất hài lòng với câu trả lời của Ngô Đồng, liền giữ nguyên tư thế hôn lên môi , đầu lưỡi nhàng liếm cái như giục Ngô Đồng đón nhận mình. Ngô Đồng thả lỏng, đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của . Nụ hôn của quá mạnh mẽ đến mức làm cho đứng vững, thân thể tự chủ ngả về phía sau làm theo phản xạ bám vào vai . Giống như nhận được tín hiệu kích thích, hai tay đặt bên eo Ngô Đồng tăng thêm sức, làm sâu thêm nụ hôn này.

      Khi hai người tách ra, mấy sợi tơ bạc ánh lên dưới ánh đèn đường mờ ảo, Ngô Đồng thấy được trong mắt Tần Qua là kích động điên cuồng, Tần Qua thấy được trong mắt Ngô Đồng là yếu đuối và mờ mịt.

      Tần Qua thích ánh mắt này của chút nào, buông tay “Em lên , ngày mốt đến đón em.”

      “Vâng.” Ngô Đồng lui về sau nửa bước.

      Tần Qua cau mày nhưng gì, nếu như có thể hiểu phụ nữ, nhà họ Tần cần liên hôn thương mại. Tần Qua quay trở lại xe Jeep, khi mở cửa chuẩn bị lên xe nghe tiếng Ngô Đồng gọi.

      “Tần Qua.”

      Tần Qua kinh ngạc quay đầu lại.

      “Ngày đó vì sao lại đổi đối tượng liên hôn là tôi?” Ngô Đồng hỏi.

      “…” Tần Qua nhớ lại lúc, rồi “Bởi vì …”

      đổi thành tôi … Có phải là có chút thích tôi ?” Ngô Đồng nghe Tần Qua trả lời xong mà hỏi tiếp câu.

      “Đương nhiên là thích, nghĩ biểu lộ ràng.” Tần Qua cười tự nhiên, xong còn đưa tay sờ sờ lên môi.

      “Được.” Ánh mắt Ngô Đồng trở nên kiên định “Từ hôm nay tôi cũng thử … thích .”

      Khi Tần Qua lái xe , vẫn còn chưa định thần, trong đầu luôn chiếu chiếu lại hình ảnh câu của Ngô Đồng, lăn qua lộn lại giải thích được, lại nhìn Phi Phi trưng cầu ý kiến.

      “Phi Phi à, con xem tại sao mẹ con lại muốn bắt đầu thích ba? ấy phải là thích tiền nhất sao?”

      “Nếu là Tần Hoài , dù nhà họ Tần có tiền nhưng ba con có bệnh trong người mà.”
      HienCitrine1412, Ri Nguyen, Parvarty40 others thích bài này.

    4. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 14


      Hôm nay là chủ nhật, hai nhà Tần Ngô hẹn gặp mặt đồng thời chúc mừng Tần Qua và Ngô Đồng đăng ký kết hôn. Thời gian gặp mặt là sáu giờ tối, nhà họ Tần giàu có bao trọn tầng lầu khách sạn Đế Vương.

      Tần Qua tính toán thời gian, mang theo Phi Phi đúng giờ xuất dưới chung cư nơi Ngô Đồng ở. Ngô Đồng mặc bộ sườn xám ngắn màu trắng, giày cao gót cùng màu tôn thêm đôi chân thon dài, duyên dáng. đứng dưới lầu duyên dáng, kiều như đóa sen ngát hương.

      Nghe thấy tiếng xe ô tô, Ngô Đồng vuốt lại mát tóc dài bị gió thổi rối, nhìn về phía trước, thông qua cửa kính xe nhìn thấy Tần Qua, nhoẻn miệng cười.

      Tần Qua cảm thấy cú phanh xe của mình hẳn là rất gấp, sửng sốt rồi quay đầu nhìn Phi Phi, thấy Phi Phi vẫn cúi đầu chơi ghép hình, mới an tâm quay đầu trở lại. Lúc này Ngô Đồng chủ động mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ, cười “ thôi.”

      Ánh mắt Tần Qua từ mặt Ngô Đồng, trượt đến cái cổ trắng nõn dưới cổ áo sườn xám đến bộ ngực nhô cao, cái eo nhắn cùng mảnh đùi trắng như bông bưởi dưới tà váy xẻ cao. Ngô Đồng đương nhiên cảm giác được ánh mắt cực nóng của người đàn ông nhìn mình, bất đắc dĩ nhìn Tần Qua, cười “Nếu muốn hôn có thể hôn ngay bây giờ, để em còn trang điểm lại trước khi xuống.”

      Mắt Tần Qua nheo lại “Em mời sao?”

      “Nếu muốn …”

      “Vậy từ chối …”

      Xe Jeep quen thuộc, ghế phụ quen thuộc cùng với kỹ thuật hôn ngày càng thuần thục của người đàn ông, lần đầu tiên Ngô Đồng chủ động ôm lấy , lần đầu tiên cần thúc giục chủ động đưa môi đến, lần đầu tiên bị ép buộc sau đó bất đắc dĩ thuận theo.

      Rất nhiều người có những thời điểm biết mình cần làm gì hoặc nên làm gì, nhưng với Ngô Đồng, nếu biết mình muốn gì hết lòng tiến lên dù kết quả có như thế nào cũng hối hận. Từ khi biết rằng mình và Tần Qua phải chung sống với nhau hết quãng đời còn lại, từ khi cho Tần Qua lời hứa từ từ thích , nhìn thấy con đường tương lai của mình. Em nguyện ý bước về phía , cố gắng đến được với . Nếu em chưa gặp được hạnh phúc, em rất vui lòng cùng tìm hạnh phúc ấy.

      Tần Qua chưa thỏa mãn rời khỏi môi Ngô Đồng, ngón tay cái vuốt ve nhàng gương mặt ửng đỏ của , chờ Ngô Đồng mở mắt. nhìn thấy trong đôi mắt trong trẻo, an tĩnh giờ mang theo làn hơi nước toàn bộ đều là hình ảnh của .

      “Rắc rắc “

      Phi Phi cầm khối hình ghép ấn mạnh vào khuôn ghép hình, vì sức lực hơi lớn nên phát ra tiếng vang nhưng cũng đủ để đánh thức hai vị cha mẹ nãy giờ quên bé. Ngô Đồng nghiêng người nhìn, phát Phi Phi ngồi ở băng ghế sau, vội vàng đẩy Tần Qua ra rồi ngồi thẳng lên.

      “Phi Phi, con cũng đến đón mẹ hả. Xin lỗi con nha, giờ mẹ mới thấy con.” Ngô Đồng quay xuống nhìn Phi Phi, áy náy .

      Phi Phi ghép mảnh ghép cuối cùng vào khung ghép, sau đó mới bố thí cho Ngô Đồng ánh mắt rồi lại nhanh chóng cúi đầu.

      “Sao với em Phi Phi cũng ở đây?” Ngô Đồng nghĩ mình vừa ở trước mắt đứa năm sáu tuổi trình diễn hình ảnh hạn chế trẻ em, quá mất mặt, giận dỗi .

      “Ai bảo em vừa lên xe dụ dỗ .” Tần Qua kiên quyết thừa nhận.

      …” Mặc dù phải lần đầu bị Tần Qua “hố hàng”, nhưng lần này thực là làm vừa giận vừa sợ.

      “A … thôi, muộn mất.” Tần Qua cười, lái xe .

      Hôm nay đường thuận lợi, đến khách sạn Đế Vương sớm hơn mười phút so với dự kiến. Ngô Đồng nắm tay Phi Phi yên lặng đợi Tần Qua gửi xe tại bãi. Tần Qua gửi xe xong đến bên , bế Phi Phi lên, liếc nhìn Ngô Đồng rồi về phía công chính. Ngô Đồng do dự chút rồi bước nhanh lên hai bước, chủ động nắm lấy tay bên phải của Tần Qua.

      Tần Qua kinh ngạc nhìn Ngô Đồng, rồi tầm mắt nhìn xuống bàn tay nắm chặt tay mình, trong lòng nghi hoặc “Hôm nay vợ mình lạ, rụt rè nữa sao.”

      Đây là lần đầu Ngô Đồng chủ động nắm tay Tần Qua. Trước kia bị bàn tay này nắm lấy, chỉ có phản ứng giãy dụa và tránh né. Hôm nay Ngô Đồng mới phát , bán tay này khô ráo mà thô ráp, trong lòng bàn tay còn có vết chai dày, đây là bàn tay của con trai nhà giàu có số tại Đế Đô nhưng cũng là bàn tay của người lính bảo vệ quốc gia.

      “Em nhấn nút thang máy .” Tần Qua tay bế con, tay nắm tay vợ đứng trước thang máy lúc, nhịn được bèn lên tiếng với vợ vẫn ngẩn ngơ từ nãy đến giờ.

      “A” Ngô Đồng vội vàng nhấn nút mở thang máy, sau khi vào trực tiếp nhấn tầng cao nhất.

      Phòng ăn xa hoa tầng cao nhất được trang trí lãng mạn mà ấm áp, người nhà họ Tần và họ Ngô đến từ sớm, trò chuyện vui vẻ, thấy Tần Qua vừa bế con vừa nắm tay vợ xuất . Tất cả người nhà họ Tần đều giật mình, mẹ Tần kích động đứng lên, bước đến trước mặt con trai, lúc nhìn Tần Qua, lúc nhìn Ngô Đồng, lại nhìn bàn tay hai người giao nhau, hai mắt cũng đỏ lên.

      “Tốt, tốt quá.” Mẹ Tần hít sâu mấy lần mới làm tâm trạng bình tĩnh lại “Nhanh, mau tới đây ngồi.”

      Bàn ăn theo kiểu bàn dài phương Tây, người nhà họ Tần và họ Ngô phân ra ngồi hai bên, khi Ngô Đồng do dự biết ngồi đâu Tần Qua kéo ngồi sang phía nhà họ Tần.

      Tần Hoài thấy nhà cả mình tới lập tức đứng dậy nhường vị trí. Khi ba người nhà Tần Qua ngồi xuống mới ngồi ở vị trí cuối.

      Ngô Đồng nhìn Tần Hoài mỉm cười gật đầu xem như là chào hỏi, khuôn mặt vạn năm đổi của Tần Hoài hiếm khi mỉm cười chào hỏi lại . Còn Tần Qua ngồi đối diện với Ngô Chi Chi, hơi mất hứng nhưng mà … ai rảnh quan tâm ta.

      “Đồng Đồng tới rồi sao.” Thím Hai thấy Ngô Đồng thân thiết chào hỏi.

      Ngô Đồng đứng lên, bắt đầu chào hỏi “Chào chú Hai, thím Hai… “. xoay người nhìn sang ba Tần, mẹ Tần bên phải Tần Qua, mặt hơi đỏ, mặc dù hơi thẹn thùng nhưng vẫn lên tiếng “Con chào ba, mẹ.”

      “Ài, con ngoan.” Mẹ Tần kích động đáp lại, ba Tần cũng hiền lành gật gật đầu.

      Mẹ Tần từ chỗ ngồi tới, đưa cho Ngô Đồng bao lì xì lớn màu đỏ “Đây là lễ gặp mặt ba mẹ tặng cho con.”

      “Con cám ơn ba, con cám ơn mẹ.” Ngô Đồng cầm bao lì xì cám ơn, sau đó từ trong giỏ xách lấy ra ba hộp , đưa cái cho mẹ Tần “Năm trước con có chùa XZ, ở đó Lạt Ma tặng cho con viên Phật Châu, nghe được ban phước bình an, con tự bện thành vòng tay, hi vọng mọi người thích.” xong đem hai hộp còn lại đưa cho ba Tần và Tần Hoài.

      Khi Tần Hoài nhận, cười “Cám ơn chị dâu”, Ngô Đồng đỏ mặt gật đầu.

      đẹp quá.” Mẹ Tần mở hộp ra lấy sợi dây đeo tay, vẻ mặt hài lòng hề che giấu “Đồng Đồng chu đáo, còn có lễ vật cho chúng ta nữa.” Ba Tần gật đầu phụ họa.

      Ngô Đồng thấy người nhà họ Tần đều hài lòng với món quà của , thở phào nhõm, quay đầu lại thấy ánh mắt tràn ý cười của Tần Qua.

      “Của đâu?” Tần Qua làm khẩu hình phát ra tiếng với Ngô Đồng.

      Ngô Đồng coi như nhìn thấy.

      Bầu khí trở nên náo nhiệt, mọi người ngồi xuống, nhân viên phục vụ đưa thức ăn lên, ba Tần và chú Hai trò chuyện vè thị trường tài chính kinh tế, ngẫu nhiên là tiếng mẹ Tần và thím Hai xen vào. Ngô Chi Chi vừa ăn vừa thầm quan sát Ngô Đồng, thấy và Tần Qua như gia đình cùng chăm sóc cho đứa ngồi ở giữa biết là con ai, chợt cảm thấy Ngô Đồng giả dối.

      Còn Ngô Khải từ khi Ngô Đồng vào phòng vẫn luôn nhìn động tác của hai người. Cậu thấy khí ở chung của chị họ và Tần Đại thiếu tương đối hài hòa, lo âu tạm thời lắng xuống, nếu Tần Qua thực thích chị họ tốt quá.

      Tần Hoài ngồi cạnh Ngô Đồng, thấy luôn luôn chú ý Phi Phi ngồi ở giữa, lúc giúp Phi Phi gắp thức ăn, lúc lau miệng cho Phi Phi, thỉnh thoảng lại thấp giọng hỏi cậu bé, dường như có thể hiểu ánh mắt của Phi Phi. Tần Hoài biết cả nhà mình quan tâm đến Phi Phi như thế nào. Nên khi thấy mặt mày của trai tươi tỉnh, ý cười ngăn được mặt ràng hài lòng với chị dâu mới này. Có lẽ lời bác sĩ Lý , ngày nào đó trai và Phi Phi có thể bình thường trở lại.

      “Xin lỗi, tôi toilet chút.” Tần Hoài đứng dậy rời .

      Ánh mắt Ngô Chi Chi nhìn Tần Hoài từ nãy, thấy Tần Hoài ra ngoài cũng tìm cớ theo.

      Tần Qua hơi nghiện thuốc lá, với Ngô Đồng rồi đứng dậy ra ngoài. Mẹ Tần đoán Tần Qua ra ngoài là để hút thuốc nhưng thấy đứng lên ra ngoài mà với ai câu nào hơi xấu hổ, thế là tìm đề tài chuyện “Hôm nay tiếc là em trai của Đồng Đồng tới được. Đúng rồi, em trai con bị bệnh thế nào rồi, Đồng Đồng?”

      Ngô Đồng hơi sửng sốt, đáp tránh “Bác sĩ bệnh hồi phục rất tốt rồi ạ. Chỉ là tạm thời thể ra khỏi bệnh viện.”

      “Vậy khi nào em con hết bệnh nhớ đưa em con đến nhà chơi.” Mẹ Tần mời.

      “Vâng, cám ơn mẹ.”

      Thím Hai nhân cơ hội, tiếp “Tôi nhìn Đồng Đồng và Tiểu Nguyên lớn lên, hai đứa từ ngoan ngoãn, nghe lời. Khi Tiểu Nguyên bị bệnh, tôi và chú Hai của hai đứa vô cùng lo lắng. May mà tủy sống của tiểu Khải nhà tôi tương thích với Tiểu Nguyên, biết phải làm sao.”

      sao?” Mẹ Tần kinh ngạc .

      Ngô Khải nghe nổi việc mẹ mình tô vẽ cho việc nhà mình làm, đứng lên “Con xin phép ra ngoài nghe điện thoại.” Sau đó quay người .

      “Đứa này … Chắc là nó xấu hổ.” Thím Hai cười .

      Ngô Đồng nhìn thím Hai tự biên tự diễn, gì, cũng muốn vạch trần việc. Việc xấu trong nhà, ra đối với mình cũng có gì tốt. Mặc dù thím Hai bẻ cong nhưng ở bên ngoài như vậy cũng là bình thường.

      “Bà Ngô dạy bảo hai cháu ngoan.” Mẹ Tần khen.

      “Bà quá khen rồi. Đúng là từ khi chị tôi qua đời, chúng tôi đều quan tâm, chăm sóc Ngô Đồng và Tiểu Nguyên như là con ruột vậy.”

      “Đúng vậy, may mắn là có chú thím Hai đây.” Ngô Đồng nhịn nổi mà cười nhạt câu.

      “Hoành cảnh con đáng thương, may mà con có chú thím Hai.” Mẹ Tần đau lòng .

      Thím Hai hơi xấu hổ cười cười nhưng cũng dám lại lợi dụng Ngô Đồng để lấy tình cảm của bà Tần, chuyển chủ đề chuyện, Ngô Đồng lại cúi đầu chăm sóc Phi Phi.

      Bên ngoài phòng ăn, phía cuối hành lang có sân thượng , Tần Qua đẩy cửa ra thấy Tần Hoài đứng ở đó. nhíu mày, vừa hút thuốc vừa “Em muốn hút ?”

      “Vâng”

      Hai em vừa hút thuốc, vừa từ tầng cao nhất của tòa nhà nhìn ngắm xung quanh, thỉnh thoảng nhả ra vòng khói chậm rãi bị gió cuốn .

      …” Tần Hoài lên tiếng.

      “Ừ?”

      “Chị dâu thoạt nhìn là người tốt đó.” Tần Hoài như là thở dài, chỉ có biết, khi cùng nhà họ Ngô liên hôn thương mại, rất sợ xảy ra điều ngược lại. Dù Tần Hoài có thể dùng điều khoản hợp đồng để áp Ngô Đồng ly hôn, nhưng thể ép buộc Ngô Đồng đối xử tốt với Tần Qua.

      “Vậy em phải cố gắng kiếm nhiều tiền vào.” Tần Qua hỏi đằng trả lời nẻo, .

      “A???” Việc này với kiếm nhiều tiền có quan hệ gì sao.

      Tần Qua cười cười lời nào.

      ----

      Ngô Chi Chi vào toilet trang điểm lại, rồi rửa tay, rồi trang điểm, chờ mãi mà thấy Tần Hoài mà cuối cùng lại thấy Ngô Khải.

      “Chị nhìn em như vậy là sao?” Ngô Khải thấy Ngô Chi Chi mặt mày cau có với mình, hiểu hỏi.

      “Em vào xem có ai trong đó ?” Ngô Chi Chi chỉ về phía toilet nam .

      “Chị chờ ai?” Mắt Ngô Khải đảo vòng, sau đó đại khái hiểu được “Chị chờ Tần nhị thiếu sao? Chị … Chị thể như vậy được.”

      “Cái gì mà thể được? Chị em thích người ta sao nào?” Ngô Chi Chi vội vàng “Em vào xem trong đó có người hay ? Đừng để người khác nghe thấy chị em chúng ta chuyện.”

      Ngô Khải bất đắc dĩ vào, bao lâu quay ra “Bên trong có ai đâu.”

      “Vậy người đâu rồi ta?” Ngô Chi Chi nghi ngờ hỏi.

      “Chị, chị muốn theo đuổi Tần nhị thiếu em có ý kiến. Nhưng chị có thể đợi đến khi tình cảm của chị Hai và Tần Đại thiếu vững chắc hơn chút hay , chứ như bây giờ hay đâu.”

      “Có gì mà hay?”

      “Chị biết chúng ta là liên hôn thương mại, từ đầu địa vị nhà họ Ngô chúng ta thấp hơn nhà họ Tần rồi. Bây giờ chị lại theo đuổi Tần nhị thiếu, nếu ta thích chị làm gì, nếu ta thích chị chị Hai cảm thấy lúng túng khó xử.”

      “Em đừng có mà trù ẻo chị.” Ngô Chi Chi nhìn em trai “Em cho rằng Tần Đại thiếu thích Ngô Đồng sao?”

      “Sao lại thể? Em thấy khí giữa hai người họ rất hòa hợp.” Ngô Khải phản bác.

      “Em đúng là có mắt nhìn. Em có thấy hôm nay Tần Đại thiếu mặc quần áo như thế nào ?”

      Ngô Khải nhớ lại, “Áo thun và quần rằn ri.”

      “Vậy mọi người mặc quần áo gì?”

      Lúc này Ngô Khải mới phát , vì bữa tiệc tối nay, mẹ mình chuẩn bị quần áo từ ba bữa trước, người nhà họ Ngô đều mặc trang phục lịch , người nhà họ Tần cũng mặc quần áo sang trọng, lễ phục và âu phục chỉ có Tần Qua là mặc bình thường, như là vừa từ phòng tập thể thao đến. Thảo nào ta vừa tới, cậu thấy có gì đó sai sai mà để ý là gì.

      “Em cũng thấy Ngô Đồng cũng ăn mặc chải chuốt, sườn xám lịch , còn ta giống như nhân viên bảo vệ, nhìn là buồn cười.” Ngô Chi Chi giễu cượt “Tần Đại thiếu căn bản là để Ngô Đồng ở trong lòng.”

      “Chị!” Ngô Khải thể nhìn được thái độ của Chi Chi, quát .

      “Thôi được, chị . Chúng ta vào thôi.” Ngô Chi Chi lấy hộp phấn bỏ vào giỏ xách, quay người vào phòng ăn. Ngô Khải bực tức đá cái vào tường rồi cũng vào theo.

      Lúc này, em Tần Qua mới đẩy cửa thoát hiểm cạnh toilet ra, Tần Qua nhìn bóng dáng hai chị em họ Ngô, quay người hỏi Tần Hoài “ mặc như thế này … nghĩa là quan tâm đến vợ hả?”

      “Đừng nghe bọn họ lung tung.” Ánh mắt Tần Hoài lạnh lùng nhìn về hướng Ngô Chi Chi vừa .

      “Tần Hoài.”

      Tần Hoài nghi ngờ ngẩng đầu.

      này theo đuổi em được để ý ta.” Tần Qua cảnh cáo “Nếu ta gả đến nhà chúng ta, khi dễ vợ , trở mặt với chú.”

      Tần Hoài nháy mắt mấy cái, tự hỏi biết mình có nghe lầm cái gì hay ?

      Dù dưới đáy sông sóng ngầm có mãnh liệt bao nhiêu, trong lòng người có những tính toán gì bề mặt buổi tiệc tối cũng kết thúc mỹ mãn. Tần Qua và Ngô Đồng đứng trước khách sạn tiễn nhà chú Hai về, lúc này chờ tạm biệt ba mẹ Tần. Tần Hoài ôm Phi Phi ngủ ngon, đứng sau lưng ba mẹ, nghe mẹ Tần dặn dò Tần Qua “Con đưa Ngô Đồng về cẩn thận nhé.”

      “Vâng ạ.”

      “Tạm biệt con, Đồng Đồng.” Mẹ Tần tạm biệt Ngô Đồng.

      “Dạ, tạm biệt ba mẹ. đường cẩn thận ạ.”

      Người nhà họ Tần lên xe, nhanh chóng biến mất ở cuối đường, Ngô Đồng thở dài nhõm, bỗng nhiên bị Tần Qua ôm mặt quay đối diện với mình.

      “Sao vậy?”

      nhìn xem em có vui hay ?”

      “Em có mà.” Ngô Đồng tức giận .

      “Ừ.” Tần Qua nhìn chăm chú vào mắt Ngô Đồng, thực thấy miễn cưỡng, khổ sở trong mắt . Tần Qua buông mặt ra, chuyển sang nắm tay, hai người chậm rãi đến chiếc xe Jeep ở gần đó.

      “Lần sau chú ý ăn mặc hơn.” Tần Qua đột nhiên .

      “Sao vậy? mặc làm sao?” Ngô Đồng nhìn hình dáng cao lớn của người đàn ông, áo thun ngắn tay màu xanh quân đội ôm lấy cơ thể vạm vỡ của , làm nổi bật cơ bắp rắn chắc, dáng người hoàn mỹ “ mặc như thế này rất hợp với .”

      “Em ăn mặc trang trọng, còn lại tùy ý quá.”

      “Vậy lần sau em cũng mặc thoải mái hơn.” Ngô Đồng nghĩ mình mặc quá trang trọng làm Tần Qua thoái mái, vì thế hứa hẹn.

      Tần Qua bỗng nhiên cười , Ngô Đồng quen với việc ông xã mình thỉnh thoảng lại cười có lý do. Tần Qua giúp Ngô Đồng mở cửa ghế phụ, Ngô Đồng cám ơn rồi ngồi vào ghế.

      Tần Qua lại ga lăng giúp Ngô Đồng cài dây an toàn, Ngô Đồng chớp mắt nhìn , cũng nghiêng người qua phối hợp với động tác của . Tần Qua cài xong dây an toàn, mắt nhìn lướt của nút bọc cổ áo của Ngô Đồng, màu hồng, hình hoa mai, nho xinh xinh. Tần Qua vươn ngón tay ngàng sờ lên nút áo, rồi đột nhiên cởi nó ra.

      …” Ngô Đồng hoảng sợ ngồi thẳng dậy, nhưng cũng nhanh bằng động tác của người đàn ông.

      Ngô Đồng cảm thấy luồng khí cực nóng thổi cổ mình, sau đó là đầu lưỡi khẽ liếm, hàm răng cắn . cảm thấy luồng điện chạy từ lòng bàn chân xông lên đầu làm cho xụi lơ trong nháy mắt, ngay cả lời từ chối cũng cất lên được.

      Cuối cùng Tần Qua cũng liếm đủ, lùi lại chút, nhìn chằm chằm vào vùng da bị mình liếm đến đỏ ửng, rồi chột dạ cài lại nút áo cho Ngô Đồng. Sau khi xóa dấu vết phạm tội, mới liếc mắt nhìn , thấy mặt mũi Ngô Đồng đỏ ửng, cả người như còn sức lực, Tần Qua mất tự nhiên tằng hắng cái, nhanh chóng đóng cửa xe rồi vòng qua đầu xe lên ghế bên kia, bắt đầu đưa Ngô Đồng về nhà.

      Khi xe đến dưới chung cư, Ngô Đồng cũng dám nhìn Tần Qua, cuống quít mở cửa xe, rồi nhanh chóng định lên lầu. Thấy vậy, Tần Qua đâu chịu thả người, nhanh chóng chụp lấy tay .

      làm gì vậy?” Cảm giác vừa rồi quá sức chịu đựng, muốn lặp lại lần nữa đâu.

      “Sao em nhìn ?” Tần Qua mất hứng hỏi.

      “Em đâu có.” Ngô Đồng chột dạ .

      Chẳng lẽ vừa rồi mình kìm lòng được liếm cổ ấy làm ấy sợ? Cũng đúng, cổ là nơi nhạy cảm, bị đụng vào sợ là bình thường, Tần Qua cứ thế tự mình hỏi tự mình trả lời.

      làm tổn thương em.” Tần Qua bảo đảm “Vả lại, khi giết người thích cắt cổ, ra máu quá nhiều.”

      “…” Sắc mặt Ngô Đồng trắng bệch.

      “Đúng rồi, Tần Hoài em trai của em bị bệnh phải nhập viện điều trị hả? Ngày mai đến thăm em trai em nhé.”

      cần đâu.” Ngô Đồng từ chối chút nghĩ ngợi, nếu hai người họ đánh nhau, làm sao mình có sức cứu em trai chứ.

      “Tại sao?”

      “Nó … Nó …” Ngô Đồng nghĩ nghĩ giờ em trai em đánh lại , chờ cho nó luyện tập thêm thời gian nữa, lúc đó hai người gặp nhau, nó bảo vệ em, cho khi dễ em.”

      “A … cậu em này có bản lĩnh đó. với nó chờ nó.” Tần Qua hứng thú dào dạt .

      “Hôn em cũng tính là khi dễ em hả?” Tần Qua lại hỏi.


      Thời gian thấm thoắt thoi đưa.

      Cách ngày du lịch trăng mật còn hai mươi ngày, trong thời gian đó, Ngô Đồng đều đến bệnh viện mỗi ngày, nhìn em trai hồi phục ngày càng tốt hơn. Cuối cùng cũng đến ngày Tiểu Nguyên được xuất viện, Ngô Đồng lại đưa em mình ra sân bay thành phố S.

      “Chị, nhất định phải chờ đến Tết mới được hả?” Đối với việc được nhìn thấy rể, Tiểu Nguyên vẫn còn canh cánh trong lòng.

      “Nghe lời.” Ngô Đồng chỉ ném lại hai chữ cho em trai.

      “Vậy … Em gọi điện cho rể được ?” Tiểu Nguyên chịu từ bỏ.

      “Đến trường học hành cho tốt, được vận động mạnh đó.” Ngô Đồng hoàn toàn phớt lờ Tiểu Nguyên.

      “Vâng.” Tiểu Nguyên đành cam chịu, cầm túi sách vở bước vào phòng chờ máy bay.

      Ngô Đồng cười, lấy điện thoại ra xem, thấy mười phút trước Tần Qua gửi tin nhắn thoại đến “Bà xã ơi, nhà trang trí xong rồi, em có muốn đến xem ?”

      “Em tới liền.” Ngô Đồng cũng gửi tin nhắn thoại cho .

      Ngô Đồng đón xe đến nhà mới ở Thành Nam (phía Nam thành phố Đế Đô), đẩy cánh cửa màu đỏ quen thuộc, nhìn thấy dưới gốc ngô đồng, hai cha con Tần Qua chơi đu dây.

      “Em tới rồi.” Tần Qua vừa đẩy bàn đu dây vừa cười với Ngô Đồng.

      Ngô Đồng cười , phát trong sân nhà có đồ vật mới, bao cát to.

      “Đây là?” Ngô Đồng chỉ bao cát, hỏi.

      “À…” Tần Qua giải thích “Đây là đặc biệt tìm người lắp đặt, em cũng biết là bị bệnh mà. Mỗi khi phát bệnh, đánh bao cát, như vậy tương đối dễ dàng khống chế chính mình.”

      Ngô Đồng nháy mắt, mãi năm phút sau mới tiêu hóa được lượng tin tức trong câu của Tần Qua. Tiếp xúc với Tần Qua hơn tháng nay, mặc dù Tần Qua thích động tay động chân với mình, thỉnh thoảng lại những lời lưu manh, nhưng cái gì mà phát bệnh gì đó, Ngô Đồng chưa lần nào thấy qua, đến mức làm quên chuyện này.

      … Khi phát bệnh có dấu hiệu gì?” Ngô Đồng cẩn thận hỏi.

      “Sao vậy? Bây giờ mới thấy sợ?” Tần Qua lại gần, nắm lấy cằm Ngô Đồng, lạnh lùng muộn rồi.”

      phải.” Ngô Đồng lắc đầu, trước đó Tần Qua chủ động với có bệnh, chỉ là chưa tận mắt chứng kiến. Nếu như sợ phải là lúc đó mới đúng.

      (Ý là khi thực phát bệnh mới là Ngô Đồng có sợ hay )

      “Yên tâm, phải là người thích đánh vợ.” Tần Qua cười, buông cằm Ngô Đồng ra.

      “Em cho là đánh phụ nữ.”

      Tần Qua cười nhạt, chuyện.

      “Chúng ta vào trong nhà em .” Ngô Đồng lách qua Tần Qua, bắt đầu vào trong. Từ căn nhà trống, lúc này đây được trang bị đủ các loại đồ dùng trong nhà, đồ trang trí làm cho căn nhà mang hơi ấm gia đình.

      qua phòng khách là phòng mà Ngô Đồng trang trí cho Phi Phi, ở bên cạnh phòng ngủ chính. Giấy dán tường màu xanh da trời, giường gỗ , trải kín sàn nhà là lớp thảm màu xanh nước biển, đây là cho Phi Phi khi nằm mặt đất chơi ghép hình được thoải mái, dễ chịu. Trong phòng còn để cái kệ xếp đầy các bộ trò chơi ghép hình.

      “Con thích ?” Ngô Đồng cúi người hỏi Phi Phi đứng giữa.

      Phi Phi trả lời, chút ngại ngần lấy bộ ghép hình kệ xuống, sung sướng ngã thảm bắt đầu chơi.

      Ngô Đồng tươi cười, hai người để Phi Phi ở trong phòng rồi qua phòng sách, Ngô Đồng nhìn giá sách còn trống , “Ngày mai giúp em chuyển đồ đến được ? Em có vài cuốn sách.”

      đợi tuần trăng mật về sao?” Tần Qua cười ái muội “Hay là … Em muốn thử giường mới ?”

      muốn du lịch về rồi chuyển cũng được. Em có ý kiến.” quyết định sống cùng Tần Qua phát sinh chuyện gì đó cũng là chuyện sớm hay muộn. Ngô Đồng quen khi bị lấy chuyện này ra đùa giỡn.

      “Ngày mai chuyển cho.” Tần Qua .

      “Cám ơn .” Ngô Đồng cười, cong cong đôi mắt.

      “…” Tần Qua cảm thấy sức kiềm chế của mình kém, mỗi lần thấy Ngô Đồng cười, ý nghĩ xấu xa lại ngo ngoe rục rịch.

      “Phòng này rộng quá, em có thể …” Ngô Đồng đến cuối phòng, quay người nhìn Tần Qua phát ánh mắt nhìn mình lại có chút đúng.

      “Có thể cái gì?”

      “Có thể bố trí thành phòng làm việc.”

      “Tùy em …”

      “Cám ơn!” Ngô Đồng cảm thấy cả người Tần Qua đều lộ ra luồng khí nguy hiểm, nhanh chóng ra khỏi phòng.

      dạo vòng chỉ còn lại phòng ngủ chính, căn phòng rất rộng khoảng hơn 30m2, cửa sổ lớn sát đất phản chiếu ánh nắng làm căn phòng sáng lên lạ thường. Bắt mắt nhất là chiếc giường King Size kiểu dáng Châu Âu phù hợp với thiết kế căn phòng, làm Ngô Đồng tự giác nhớ đến tình huống khi mua nó.

      “Bà xã.” Tần Qua từ phía sau sán đến, hai tay ôm eo Ngô Đồng, chôn mặt trong cổ giọng “Ba ngày nữa chúng ta du lịch.”

      “Em … Em biết.” Ngô Đồng cảm giác tay Tần Qua ôm eo mình lại bắt đầu táy máy, căng thẳng đến mức lắp, quả nhiên giữa việc chuẩn bị tâm lý và thực tiễn vẫn còn khoảng cách.

      “Em căng thẳng cái gì?” Tần Qua bỗng nhiên bật cười, thở ra khí nóng kích thích Ngô Đồng nổi cả da gà “ phải là em còn chưa chuẩn bị kĩ đó chứ?”

      Ngô Đồng lắc đầu.

      “Lắc đầu là có ý gì, chuẩn bị xong hay chưa chuẩn bị xong?” Tần Qua tự hỏi tự trả lời “Nhưng mà đều quan trọng, mặc kệ câu trả lời của em là gì, cũng … bỏ qua … cho … em.”

      “Được.” Ngô Đồng .

      Lần này đến lượt Tần Qua ngẩn người nhưng cũng suy nghĩ lâu. ôm Ngô Đồng đặt lên giường, trong nháy mắt Ngô Đồng đụng phải giường lui lại phía sau. Vẻ mặt Tần Qua ‘quả nhiên là như thế’, nằm xuống bên cạnh “Đừng nhúc nhích. Nằm với chút.”

      xong ôm Ngô Đồng vào lòng, cằm nhàng để lên đỉnh đầu . Ngô Đồng nhúc nhích nằm trong ngực Tần Qua, thấy Tần Qua có hành động gì khác, nhịp tim đập mãnh liệt của mới dần bình tĩnh lại. Nằm như thế ba mươi phút, đoán chừng Tần Qua ngủ, Ngô Đồng nhàng nhúc nhích muốn xuống giường.

      “Em muốn đâu?” Cánh tay ôm Ngô Đồng lại xiết lại, làm lần nữa ngã vào ngực .

      “Em qua xem Phi Phi chút. Em sợ con ở trong phòng mình sợ hãi.”

      sao đâu, thằng nhóc đó chơi ghép hình chơi suốt buổi trưa cũng được.” Tần Qua vẫn nhắm mắt, ôm , nghiêng đầu qua ngửi hương thơm tóc .

      “Trẻ con đều rất hiếu động, nếu con ra ngoài sao?” Ngô Đồng vẫn lo lắng.

      đâu, nếu con ra khỏi phòng nghe thấy.” Tấn Qua ôm siết lấy , làm hơi khó thở “Em cứ an tâm ngủ .”

      Ngô Đồng chuyện nữa, yên lặng nằm trong ngực , lắng nghe tiếng nhịp tim đập trầm ổn của Tần Qua cùng tiếng chim kêu ngoài cửa sổ, từ từ ngủ thiếp . Tần Qua cảm giác Ngô Đồng ngủ, chậm rãi mở mắt ra. Ánh mắt của vương nét buồn ngủ chút nào. cứ ôm Ngô Đồng như vậy, cảm nhận thời gian lặng lẽ trôi qua, cho đến khi màn đêm từ từ buông xuống, Ngô Đồng tỉnh giấc.

      “Mấy giờ rồi?” Ngô Đồng mơ màng hỏi.

      “Bảy giờ”

      “Bảy giờ á? trễ như vậy rồi sao?” Ngô Đồng lập tức ngồi dậy “Sao gọi em dậy?”

      “Em lo lắng cái gì. Dù em ngủ đến sáng mai có sao đâu, đây là nhà em mà.”

      “Phi Phi đâu? Nó có qua đây ?” Ngô Đồng bỏ qua Tần Qua, hỏi Phi Phi.

      “Con vẫn ở trong phòng chơi ghép hình.”

      “Con chơi lâu vậy? Con đói bụng sao?” Ngô Đồng hỏi.

      Tần Qua nghe Ngô Đồng hỏi, lông mày nhăn lại, dường như cũng quên cho Phi Phi ăn.

      “Mau dậy thôi, chúng ta ăn. Phi Phi thích chuyện nhưng trẻ con rất mau đói bụng. phải chú ý cho con ăn cơm chứ.” Ngô Đồng ra khỏi phòng sang phòng bên cạnh.

      Trong phòng, Phi Phi ghép bức hình lớn, cậu nhóc hoàn thành được 80% bức hình. Ngô Đồng ngồi xuống cạnh Phi Phi, nhàng “Phi Phi, chúng ta ăn cơm thôi con.” Có lẽ cậu nhóc thực đói bụng, Phi Phi thả miếng ghép hình xuống ngoan ngoãn đứng lên.

      Ngô Đồng đau lòng xoa xoa đầu Phi Phi, liếc nhìn Tần Qua đứng ở cửa “ xem đó, để Phi Phi đói bụng rồi.”

      Tần Qua hừ tiếng, quay ra ngoài lấy xe.

      Ba người ăn xong cơm tối, Tần Qua đưa Ngô Đồng về xong quay lại Hoàn Sơn Phỉ Thúy, đưa Phi Phi cho mẹ Tần, lên phòng dựa lưng vào lan can hút thuốc. hút liên tiếp mấy điếu liền, chỉ lát mà mặt đất đầy tàn thuốc. Hút xong điếu nữa, định lấy thêm phát bao thuốc lá trống rỗng. bực bội ném vỏ bao , ngẩn người nhìn vào màn đêm biết suy nghĩ gì. lát sau, như lấy quyết tâm, cầm di động gọi điện cho bác sĩ Lý Vân Cảnh.

      “Bác sĩ Lý, ngày mai tôi đến gặp chị được ?”

      Ngày hôm sau, Tần Qua mang theo Phi Phi, sau khi chuyển đồ đạc giúp Ngô Đồng, hiếm khi thấy ăn đậu hũ mà để Ngô Đồng ở nhà mới sắp xếp phòng sách, lái xe rời . Tần Qua lại lần nữa đến phòng khám cua bác sĩ Lý Vân Cảnh tại Phòng điều trị tâm lý Lam Hải, đây là điều thích.

      “Tần Qua?” Bác sĩ Lý chờ nổi mà phái đánh thức Tần Đại thiếu từ khi vào phòng vẫn ngồi ngẩn người.

      “Dạ???” Tần Qua bừng tỉnh.

      “Cậu cậu lo lắng cho cuộc sống của mình sau khi kết hôn?” Lý Vân Cảnh nhắc lại.

      Tần Qua phục hồi tinh thần, lo lắng của mình “Sau khi xuất ngũ về, có thời gian rất dài tôi dám tiếp xúc với mọi người, phải là tôi ghét bỏ người ta mà tôi sợ khống chế nổi mà làm người khác bị thương.”

      “Sau đó được bác sĩ điều trị, phần lớn thời gian tôi khống chế được cảm xúc của bản thân, ví dụ như khi bị kích động tôi chạy bộ, hít đất, khi nóng nảy đấu quyền hoặc đánh bao cát. Tôi làm cho chính mình mệt chết những cảm xúc đó cũng biến mất.”

      “Khi Bác sĩ thông báo việc điều trị kết thúc và khuyên tôi lập gia đình, bác sĩ nếu tôi có gia đình và hòa nhập vào nó, khí gia đình làm tôi từ từ bình thường trở lại. Tôi cố gắng nhưng hình như được rồi.”

      “Cậu thích vợ cậu ư?” Bác sĩ Lý hỏi

      “Thích là như thế nào?”

      “Khi cậu nghĩ đến vợ cậu, điều đầu tiên cậu nghĩ đến là gì?”

      “Hôn ấy? Muốn đưa ấy lên giường?” Tần Qua nhìn bác sĩ Lý “Nhưng chị những cái này biểu của dục vọng muốn khống chế?”

      “Còn gì nữa ?” Bác sĩ Lý cũng ngại vì lời của Tần Qua, tiếp tục hỏi.

      “Tôi thích ấy nhìn tôi cười.” Tần Qua suy nghĩ lúc rồi trả lời.

      “Tôi có thể ghét ấy mà còn có chút thích ấy nữa.” Bác sĩ Lý kết luận.

      “Thế nhưng ở bên cạnh ấy tôi thể ngủ được.” Tần Qua nhớ lại chiều hôm qua, mình ôm Ngô Đồng suốt năm tiếng đồng hồ mà thấy buồn ngủ chút nào.

      “Đây là trường hợp đặc biệt hay là …” Bác sĩ Lý hỏi.

      “Chỉ cần có người khác ở bên cạnh là tôi ngủ được.” Tần Qua tự giễu “Nếu tôi kết hôn mà có cách nào ôm vợ tôi ngủ, vậy cuộc hôn nhân này sao có thể chữa trị được cho tôi.”

      “Khi cậu ngủ, cậu có lo lắng cái gì ?”

      “Tôi sợ tôi tổn thương ấy.” Tần Qua cười khổ “Mặc dù lý trí với tôi đây phải là chiến trường, bên người phải là quân địch, nhưng trong giấc mơ của tôi tất cả đều là máu.”

      Trong lòng bác sĩ Lý lộp bộp, điều này Tần Qua chưa bao giờ nhắc đến.

      “Ngày mốt là ngày chúng tôi tuần trăng mật du lịch, chúng tôi tháng chỉ có hai người ở nước ngoài, sau khi về chúng tôi chính thức ở chung.” Tần Qua .

      “Tần Qua, cậu hãy cho mình cơ hội, hãy cố gắng thử lần với ấy. Nếu thực làm được, sau khi trở về hãy quay lại tìm tôi.” Bác sĩ Lý đề nghị.

      “Nếu như tôi làm tổn thương ấy sao?”

      đâu.” Dường như bác sĩ Lý muốn cho Tần Qua ám thị “Cậu là quân nhân ưu tú, bình thường làm tổn thương người dân huống gì đây còn là vợ của cậu.”

      Khi Tần Qua rời khỏi phòng điều trị tâm lý, tinh thần vẫn còn mù mịt.

      Reng reng.

      Tần Qua lấy điện thoại ra nhìn, là Ngô Đồng gọi.

      “Alo.” Tần Qua bắt máy.

      “Em sắp xếp xong phòng sách rồi.”

      “Ừ”

      Ngô Đồng nhạy cảm phát tâm tình của người đàn ông tốt, vì thế cẩn thận hỏi “ .. có chuyện gì chứ?”

      có gì, chỉ là sắp phát bệnh rồi.”

      “Hả …” Ngô Đồng sửng sốt chút rồi “Em muốn hỏi là chúng ta đâu để em biết mà chuẩn bị đồ dùng, quần áo.”

      “Em thích mang gì mang, đến đó nếu thiếu lại mua.”

      “Ngày mốt đến đón em hay chúng ta gặp nhau ở sân bay?”

      đón em.”

      Tần Qua cúp điện thoại, lái xe đến sân bắn mình thường ở vùng ngoại ô, cầm súng bắn nhưng trật mục tiêu mất nửa.

      “Tâm trạng Tần Đại thiếu vui sao?” Ông chủ Đao Tử hỏi

      Đao Tử cũng là bộ đội xuất ngũ, trong nhà có tiền, thế là lập câu lạc bộ bắn súng, cùng Tần Qua có quan hệ tương đối tốt.

      “Muốn luyện tập với tôi chút ?” Tần Qua buông súng xuống hỏi.

      Tần Qua đến đây bắn súng cũng là để tìm Đao Tử đấu quyền, Đao tử được xem là cao thủ đấu quyền tự do, nhưng từ khi gặp Tần Qua, ta chưa thắng được lần nào.

      đâu, tôi đấu lại .” Đao Tử lắc đầu cự tuyệt.

      có thể mặc đồ bảo hộ.” Tần Qua thực muốn tìm người đánh nhau trận.

      “Tôi là loại cần đồ bảo hộ để đấu quyền sao?’ Đao Tử bất mãn kêu, đánh nhau còn mặc đồ bảo hộ, ra thôi là thấy mất mặt rồi.

      “Vậy và Đại Tiếu cùng lên.” Tần Qua lại đề nghị lần nữa.

      Đại Tiếu là đội trưởng đội bảo vệ ở đây, cũng là bộ đội xuất ngũ, trình độ cũng kém so với Đao Tử.

      “Hôm nay bị cái gì kích thích vậy?” Đao Tử nghi hoặc.

      “Là em đánh trận với tôi .”

      “Được.” Đao Tử bị kích động bèn cởi áo ra, lộ ra thân hình cơ bắp, nhìn sang bên cạnh kêu to “Kêu Đại Tiếu chuẩn bị sân quyền .”

      Tần Qua đánh trận quyền sảng khoái, tâm tình bình phục khá nhiều.

      Có lẽ cũng rất hy vọng, vậy nỗ lực lần, nếu làm tổn thương em, để em .

      Thời gian nhanh chóng trôi qua, ngày du lịch trăng mật đến.
      HienCitrine1412, Ri Nguyen, Parvarty40 others thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 15


      vali đơn giản, mặc cái váy trắng quen thuộc và cột tóc kiểu đuôi ngựa, Ngô Đồng đứng dưới ánh nắng ấm áp chờ chiếc xe Jeep lại gần, tâm trạng hơi kích động lại có chút mong chờ.

      Tần Qua dừng xe trước mặt Ngô Đồng, ngồi trong xe Jeep ngắm nhìn lát rồi mới tháo kính râm xuống, cười ngả ngớn “ cảm thấy đeo kính đen rất soái nhưng mà lại ảnh hưởng đến việc ngắm bà xã rồi.”

      “…” Vừa nãy cảm thấy ta rất đẹp trai, nhất định là do hoa mắt.

      “Em thấy hôm nay thế nào?” Tần Qua để ý hỏi.

      “Cũng tệ.” Ngô Đồng nhìn đánh giá hồi, cho ba chữ.

      Tần Qua tùy tiện gài kính đen vào cổ áo, đến trước mặt Ngô Đồng, khẽ vuốt vuốt mấy sợi tóc mái rũ trán , cười mờ ám “Bà xã, đây là lần đầu tiên em khen đó.”

      Vậy cũng tính là khen sao, cầu của quá thấp rồi đó.

      “Chúng ta … thôi, lại trễ máy bay.” đứng quá gần khiến Ngô Đồng được tự nhiên mà đỏ mặt.

      “Hôn cái trước .” Tần Qua cười ha ha, bưng lấy mặt Ngô Đồng hôn xuống. Nụ hôn này kéo dài lâu, chỉ chốc lát là buông ra. như phát điều gì đó mới lạ, kinh ngạc kêu lên “Bà xã, em ngày càng tự nhiên rồi, còn căng thẳng nữa nha.”

      “Buông em ra.” Ngô Đồng giận dỗi đẩy .

      Người đàn ông cười lớn, xách vali Ngô Đồng lên xe.

      “Lên xe em.” Tần Qua mở cửa ghế phụ cho .

      Ngô Đồng vẫn còn vui, mặt lạnh ngồi lên xe. Tần Qua cũng để ý, nhún vai rồi leo lên xe lái đến sân bay. đường đưa cho hộ chiếu và vé máy bay.

      Vì hành trình lần này là do mình Tần Qua sắp xếp, hộ chiếu của cũng do làm, nên ngoại trừ tối qua, Tần Qua với sáng nay mười giờ bay, Ngô Đồng hoàn toàn biết trăng mật ở đâu.

      Ngô Đồng nhìn vé máy bay, đảo Tinh nước T, Ngô Đồng hơi ngạc nhiên “ nghĩ là chọn nơi này.”

      “Em thích nơi này sao?”

      “Đây là đảo rất đẹp, các cặp đôi thích du lịch ở đây.”

      “Em đến đó rồi hả?” Tần Qua nóng lòng hỏi.

      “Em chưa đến nhưng em có xem qua hình ảnh, thực rất đẹp đó.” Ngô Đồng cũng từng muốn đến đó nhưng chưa tìm được người cùng mà thôi.

      rất vui vì cả hai chúng ta đều thích nơi đó, mặc dù … lý do chúng ta thích chắc là giống nhau.” Tần Qua , tự chủ mà tăng tốc xe, hận như thể lập tức có mặt tại đảo Tinh .

      Từ Đế Đo bay đến nước T mất khoảng năm tiếng đồng hồ, trong khoan hạng nhất, gian rộng rãi, thoải mái dễ chịu. Tần Qua lấy lon bia rồi nghiêng đầu hỏi Ngô Đồng “Em có muốn ngủ chút .”

      Ngô Đồng xem tạp chí, ngẩng đầu “Em sao, em buồn ngủ.”

      sợ đến tối em có thời gian ngủ đâu.” Tần Qua uống ngụm bia, tùy ý .

      Tay cầm tạp chí của Ngô Đồng cứng lại, chuẩn bị tâm lý tháng rồi, cuối cùng cũng đến ngày đó.

      “Em sợ?” Tần Qua thấy thân hình vợ mình trong nháy mắt cứng đờ, nhịn được trêu chọc.

      …” Ngô Đồng cảm thấy mình như chú chuột bị con mèo đùa giỡn, biết ngày giao hẹn giữa đến nhưng con mèo hung ác này cứ luôn lấy ra nhắc nhở .

      “Em ngủ đây.” Ngô Đồng cam chịu đeo bịt mắt lên, có ý định để ý đến người nào đó.

      Tần Qua thấy dáng vẻ Ngô Đồng bịt tai trộm chuông đáng , cười ha ha, sau đó tìm tiếp viên mượn cái chăn lông, điều chỉnh ghế ngồi của thấp xuống để nằm thoải mái hơn. Khi tiếp viên đưa chăn lông đến, nhàng đắp lên người . Ngô Đồng nằm yên cảm giác được hành động của , trong lòng chợt thấy ấm áp làm thể câu cám ơn với .

      “Đừng cám ơn suông.” Tần Qua vào tai “Đêm nay em nhiệt tình hơn là được.”

      Ngô Đồng tức giận, ôm chăn quay lưng lại với , quyết định từ giờ cho đến khi máy bay hạ cánh thêm câu nào với tên lưu manh này nữa, nhưng nhịp tim mãnh liệt này sao nãy giờ vẫn chưa bình thường lại được đây.

      Ngô Đồng là tuýp người phụ nữ Trung Quốc điển hình, dễ thẹn thùng lại hướng nội, ràng trong lòng xác định rồi nhưng vẫn giận dỗi khi bị người ta trêu chọc. Tần Qua nhếch nhếch khóe miệng, ngồi yên lặng nhìn bầu trời xanh thẳm qua ô cửa kính, những ký ức vùi lấp từ lâu bắt đầu xuất . Ngày đó bầu trời cũng quang đãng như bây giờ, giờ nghỉ trưa sau buổi huấn luyện như thường lệ, chúng ta trò chuyện vui vẻ về tương lai của chúng ta, gia đình của chúng ta. Những người em của tôi, còn nhớ chúng ta lên kế hoạch cùng du lịch trăng mật như thế nào ? Nhưng mà các cậu còn thực kế hoạch đó được nữa…

      Năm tiếng sau…

      Máy bay đúng hai giờ chiều đáp cánh xuống sân bay của đảo Tinh , sau khi lấy hành lý, hai người bắt taxi đến khách sạn, Và ba mươi phút sau Ngô Đồng có mặt trong phòng tổng thống tầng cao nhất của khách sạn, có view nhìn ra biển. Phòng tổng thống rộng hơn trăm mét vuông, chỉ có phòng ngủ và phòng khách. Trong phòng ngủ, chiếc giường King Size phủ kín hoa hồng, cửa sổ sát đất to choáng hết bức tường nhìn ra biển.

      “Em thích ?” Tần Qua thấy Ngô Đồng đứng trước cửa sổ ngẩn ngơ, đến vòng tay ôm từ phía sau, nhàng hỏi.

      “Em thích lắm.” Trong mắt Ngô Đồng ánh lên niềm vui thích.

      “Vậy tốt rồi. Dù sao đây cũng xem như là phòng tân hôn của chúng ta.” Tần Qua vừa vừa thổi vào tai .

      “Em … Em biết rồi.” Ngô Đồng cắn răng, thanh phát ra như tiếng muỗi kêu.

      Lúc này Tần Qua lại bất ngờ, sở dĩ thỉnh thoảng trêu chọc Ngô Đồng vì biết tính cách thẹn thùng, xấu hổ, nhưng hôm nay lại thẳng thắn thừa nhận, có phải là đồng ý … Cũng còn nửa ngày nữa, vội.

      “Chúng ta ăn chút, sau đó dạo biển.” Tần Qua “Ngày mai chúng ta có lịch trình chơi cái khác đó.” Đảo Tinh ngoại trừ cảnh biển còn có những địa điểm khác đặc biệt hơn sao.

      Tuy trong lòng thắc mắc nhưng giao cho Tần Qua sắp xếp nên Ngô Đồng hỏi thêm, du lịch chuẩn bị lịch trình cũng là loại trải nghiệm thú vị.

      Ăn cơm chiều xong, hai người chậm rãi bước bờ biển, tay Ngô Đồng cầm dép, chân trần bờ cát, thỉnh thoảng sóng biển tràn qua chân. Có những lúc sóng biển vỗ mạnh làm Ngô Đồng chao đảo Tần Qua lập tức đỡ , Ngô Đồng nhìn cười thẹn thùng.

      “Có muốn chơi các trò chơi biển ?” Tần Qua nhìn cách đó xa có dịch vụ chơi trò chơi biển, hỏi.

      , em biết bơi.” Ngô Đồng lắc đầu.

      “Vậy thôi.” Mặc dù Tần Qua cũng muốn chơi nhưng có ý định bỏ lại Ngô Đồng mình.

      cứ , em cầm quần áo giúp .” được nhưng muốn Tần Qua được chơi vui vẻ.

      Tần Qua nhướng mày, nhìn dụng cụ lướt sóng bờ cát, cởi áo thun ra, rồi khoác lên đầu Ngô Đồng. Ngô Đồng cuống quít lấy áo xuống, ngẩng đầu liền thấy cơ ngực rám nắng của người đàn ông, dáng người hoàn mỹ như tượng điêu khắc cứ thế xông vào tầm mắt làm phòng bị. Những vết sẹo loang lổ người như minh chứng người đàn ông này trải qua những mưa gió của cuộc đời.

      “Nếu em thích, đến tối có thể sờ thỏa thích.” Tần Qua cười , trêu chọc .

      Ngô Đồng lúc này mới phát , mình đưa tay sờ lên vết sẹo ngực người đàn ông từ lúc nào. Bị nhắc nhở, Ngô Đồng giật tay về trong nháy mắt như là bị bỏng. Tần Qua vẻ mặt ghét bỏ vì Ngô Đồng dám làm dám nhận, lắc đầu rồi thuê ván lướt sóng, tay giữ vai, tự nhiên phóng khoáng xuống biển trong tiếng trầm trồ của nhóm thiếu nữ phơi nắng.

      Ánh mắt của Ngô Đồng rất nhanh nhìn thấy Tần Qua đâu nữa vì mất hút giữa những cơn sóng biển. Tuy nhiên, hình ảnh những vết sẹo lồng ngực giũ ra được. Dù chỉ mới liếc qua nhưng cũng đếm được có đến bốn, năm vết sẹo do súng đạn.

      Đây là lần đầu tiên hiểu , người chồng của mình là người đàn ông dùng tính mạng của mình để bảo vệ cho nhân dân, cho đất nước.

      Ánh nắng cuối chiều gay gắt, Ngô Đồng đứng lúc hơi choáng váng, nhìn xung quanh, phát quán cà phê gần đó nên cầm quần áo của Tần Qua đến.

      Quán cà phê ven biển rất đông người, kế bên bàn của Ngô Đồng là bàn của xinh đẹp tóc vàng mắt xanh, mặc bộ bikini, vẽ tranh. Ngô Đồng tò mò nhìn sang, tờ giấy vẽ trắng tinh là hình ảnh người đàn ông vóc dáng cường tráng, tay ôm ván lướt sóng về phía biển. Kỹ thuật vẽ của người đẹp ngoại quốc rất tuyệt vời, được gửi gắm tình cảm mãnh liệt, trần trụi, nóng bỏng.

      “Chị thích bức tranh này sao?” Người đẹp phát có người thưởng thức tác phẩm của mình, dùng tiếng hỏi.

      “Vâng, rất thích.” Ngô Đồng cũng trả lời bằng tiếng .

      “Nhưng tôi lại càng thích người đàn ông trong tranh này hơn.” Người đẹp ngoại quốc dùng ngón tay chỉ vào người đàn ông trong tranh. “Tôi tính khi ấy lên bờ quyến rũ ấy.”

      “Quyến rũ?” Ngô Đồng sửng sốt.

      “Dĩ nhiên, nếu như thuận lợi, đêm nay nhất định đêm nóng bỏng đầy đam mê.” Người đẹp cười, mơ mộng.

      “Nhưng ta kết hôn rồi.”

      “Sao chị biết?” Người đẹp ngoại quốc nghi ngờ.

      “Vì tôi chính là vợ của ta.”

      Người đẹp ngoại quốc kinh ngạc chớp chớp mắt, cho rằng Ngô Đồng cũng muốn tán tỉnh người đàn ông này, suy nghĩ chút rồi ra chúng ta có thể cạnh tranh công bằng.”

      Ngô Đồng thở phì phì ngồi lại xuống ghế, nửa giờ sau, Ngô Đồng nghe tiếng chắt lưỡi cảm thán kinh ngạc của người đẹp ngoại quốc, quay đầu thấy Tần Qua khiêng ván lướt sóng từ phía biển lên, cơ thể màu đồng là những giọt nước biển được ánh sáng mặt trời chiếu lên sáng lấp lánh.

      Đơn giản đây chính là máy phát điện hoạt động.

      “Tôi có thể nghe thấy hơi thở hormone phái nam của ấy.” Bên tai là tiếng tán thưởng chút che giấu của người đẹp ngoại quốc.

      Cách năm mươi mét mà ta có thể nghe thấy được, ta cho rằng ta là chó sao! Ngô Đồng đứng dậy chạy về hướng của Tần Qua, trong ánh mắt kinh ngạc của đối phương, đưa quần áo cho cầu mặc ngay vào.

      Tần Qua hiểu lý do những vẫn ngoan ngoãn mặc quần áo vào. Ngô Đồng cố ý quay đầu liếc nhìn người đẹp ngoại quốc, thấy ta tiếc nuối buông tay mới vừa lòng quay đầu lại.

      Buổi đêm nóng bỏng, đam mê của người đẹp ngoại quốc đương nhiên là có mà buổi đêm của Tần Qua và Ngô Đồng mới chỉ vừa bắt đầu.

      Ban đêm

      Ngô Đồng tắm xong, duỗi tay mở cửa phòng tắm, tay run run tố cáo tâm trạng căng thẳng của . quyết định rồi, được lùi bước, Ngô Đồng hít sâu hơi, dứt khoát mở cửa. Nghe tiếng động, Tần Qua quay đầu lại, hơi ngạc nhiên “ cho rằng em còn ở trong nhà tắm giờ nữa.”

      Ngô Đồng cảm giác trái tim của mình sắp vọt ra khỏi cổ họng, thấy Tần Qua ngồi ở quầy bar uống rượu, bước nhanh đến đoạt lấy ly rượu trong tay uống cạn.

      “Em muốn mượn rượu để lấy thêm can đảm hả?” Tần Qua cười “Muốn ly nữa ?”

      Ngô Đồng muốn mình là con chuột để con mèo xấu xa kia trêu đùa. Ngô Đồng từ từ ngẩng đầu, bước bước về phía Tần Qua, dưới ánh mắt kinh ngạc của hôn lên môi Tần Qua. Nụ hôn tràn ngập hương vị cồn đánh thức dục vọng của cả hai. Tần Qua kéo giãn khoảng cách nhìn sâu vào mắt Ngô Đồng, đôi mắt đẹp của có chút lo lắng nhưng có miễn cưỡng. Ngô Đồng thấy Tần Qua nhìn mình lâu mà làm gì, chút dũng khí chủ động vừa dâng lên từ từ tan biến, khi muốn lùi lại Tần Qua bỗng nhiên siết chặt tay, tay cởi áo choàng tắm của Ngô Đồng xuống. Ngô Đồng giật mình, phản xạ có điều kiện hai tay ôm ngực. Tần Qua bật cười “Em giấu làm gì, dù sao chúng nó đều là của .”

      tắt đèn trước .” Ngô Đồng lúng túng đáp, người này sao lại cởi quần áo của mình ngay chỗ này.

      Tần Qua cười , hai tay ôm Ngô Đồng lên, trong tiếng kêu kinh ngạc của , lấy điều khiển từ xa tắt đèn rồi bước về giường ngủ.

      giường, những cánh hoa hồng đỏ thẫm được xếp thành hình trái tim, bay lả tả khi Ngô Đồng được đặt xuống. Dưới ánh trăng bàng bạc, thân thể trắng nõn như ngọc của vợ mình nằm giường lớn màu trắng xen kẽ những cánh hoa hồng đỏ như nhung, Tần Qua giữ được bình tĩnh, vội vã cởi áo choàng tắm của mình rồi nhào tới.

      “Rèm cửa … rèm cửa …” Nhìn cánh cửa lớn sát đất bên cạnh, Ngô Đồng luôn có cảm giác bị người khác nhìn lén.

      “Đây là tầng cao nhất rồi, có người nhìn thấy đâu.” Tần Qua từ xương quai xanh mảnh mai của Ngô Đồng gặm cắn xuống đến ngực, mỗi tấc da thịt của đều muốn bỏ qua. Ngô Đồng vừa lo lắng vừa căng thẳng, thân mình cứng đờ dám cử động, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt. Bàn tay Tần Qua vuốt ve mang theo vết chai chà xát lên cơ thể làm hơi đau, những nơi qua đều ửng hồng. Bày tay đó theo đường cong cơ thể, ngừng ở hai bên đùi trắng nõn của , rồi đột nhiên dùng sức tách ra. Hai tay Ngô Đồng túm chặt lấy ga trải giường.

      “Nhìn .” Giọng khàn khàn của Tần Qua truyền đến.

      Ngô Đồng vẫn nhắm chặt hai mắt, kiên quyết mở ra.

      “Nhìn .” Giọng Tần Qua trầm xuống hơn, trong giọng biểu lộ ý cho cự tuyệt.

      Ngô Đồng chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là đôi mắt vằn những sợi tơ máu của , Ngô Đồng chợt nhớ lời bác sĩ Lý “Tần Qua còn có di chứng là dục vọng khống chế rất mạnh, chủ yếu biểu ở ham muốn tình dục, đôi khi thể khống chế chính mình.”

      “Nhìn kỹ làm … em như thế nào.”

      Khi Ngô Đồng còn trợn tròn hai mắt, Tần Qua nhất quyết vọt vào, Ngô Đồng đau đớn kêu lên tiếng, toàn thân run rẩy.

      “Vợ , thích nghe tiếng kêu của em.”

      Giống như con thú hoang được cởi bỏ xiềng xích, Tần Qua ngừng nghỉ đòi lấy. Ngô Đồng cắn chặt môi để cho mình phát ra thanh, cũng vì thế động tác của Tần Qua càng thêm mãnh liệt, giống như phải nghe được thanh của mới thỏa mãn. Ngô Đồng còn sức lực sớm mê man, trước khi ngất , ý thức sau cùng của là người đàn ông đỏ ửng cả hai mắt, và vòng tay mạnh mẽ của .
      HienCitrine1412, Ri Nguyen, Nun Kun43 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :