1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ông xã phải được dỗ dành - Bạo Táo Đích Bàng Giải (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương cuối rồi đây!
      Chương 66


      Gần Tết rồi mà còn gặp phải bọn cướp làm mọi người rất lo lắng, thấy bọn cướp bị khống chế, mỗi hành khách xe đều chạy xuống đạp cho bọn chúng cú phát tiết tức giận, nhưng cũng làm hành động gì quá khích. cảnh sát chưa đến mà mấy tên cướp chắc cũng mất mạng.

      Tài xế xe buýt báo cảnh sát, thấy Tần Qua vừa cứu mình đứng bên ngoài cùng vợ con liền kích động chạy đến “Người em, cậu dũng cảm quá, may mà có cậu. mọi người đều ăn tết vui rồi.”

      báo cảnh sát chưa?” Tần Qua hỏi.

      “Tôi báo rồi, nhưng mà chờ cảnh sát đến chắc phải mất lúc nữa.” Tài xế xe buýt .

      Tần Qua nhíu mày nhìn đám người lộn xộn trước mặt, nhíu mày hỏi “Vậy là phải chờ cảnh sát đến nữa?”

      “Vâng, đúng vậy, cảnh sát chúng ta ở tại chỗ này chờ họ đến.”

      Tần Qua đưa tay nhìn đồng hồ, tám giờ xuất phát, đến đây là mười rưỡi, gặp phải chuyện này nữa nên mười giờ rồi. Buổi chiều và bà xã phải quay về, còn phải đến đồn công an làm việc nữa, vậy chắc là kịp rồi.

      “Bác tài, từ đây đến nghĩa trang liệt sĩ còn xa ?” Tần Qua hỏi.

      “Nghĩa trang liệt sĩ?” Tài xế xe buýt sửng sốt chút rồi “Trách được cậu lại có võ nghệ tốt như vậy, ra cậu là bộ đội hả.”

      Tần Qua gật đầu.

      xa lắm, ở ngay phía trước, xe mất chừng mười phút.”

      “Vậy bộ phải mất ba mươi phút.” Tần Qua xong nhìn thoáng qua Ngô Đồng và Phi Phi, như muốn hỏi ý kiến.

      Ngô Đồng mỉm cười lại với , nắm tay Phi Phi, dường như chỉ cần Tần Qua và Phi Phi luôn theo sát .

      “Cậu thăm đồng đội phải .” Tài xế xe buýt cảm thán “Tôi chạy xe tuyến này lâu rồi, gặp ít người như cậu đến thăm viếng đồng đội.”

      “Bây giờ là thời đại hòa bình rồi, nào có bao nhiêu người còn nhớ những người lính bỏ mình nằm nơi biên giới này, cũng chỉ có những đồng đội như cậu và người nhà của họ là còn nhớ thôi.”

      “Tôi nhiều chuyện rồi, chỉ là chút cảm khái mà thôi. Nếu gia đình cậu muốn đến nghĩa trang liệt sĩ, vậy để tôi lấy xe chở cậu .”

      Tần Qua nghĩ tài xế xe buýt như vậy, ánh mắt nhìn ông ta cũng ôn hòa hơn nhiều “ làm phiền bác, xe còn hành lý và hành khách khác nữa, lái cũng tốt.”

      sao đâu, cậu vừa mới cứu mọi người xong, mọi người ngại đâu.”

      Tần Qua thực muốn tài xế xe buýt bỏ lại hành khách ở chỗ này rồi mang xe chở đầy hành lý mang gia đình thăm viếng đồng đội. nhìn quanh chút thấy xa xa có chiếc xe tải , biết là xe của bọn cướp nên đề nghị “Tôi tính thế này, tôi lái chiếc xe của bọn cướp , bác và mọi người ở lại đây chờ cảnh sát, chúng tôi quay lại rất nhanh.”

      Tần Qua từ xe buýt lấy đồ cúng viếng xuống, cùng bà xã và con trai leo lên xe của bọ cướp, đường thẳng tiến đến nghĩa trang liệt sĩ.

      Khi xe đến cổng nghĩa trang, Tần Qua dừng xe lại. Dù bên trong có thể xe vào nhưng muốn.

      Ngô Đồng nhìn cánh cổng sắt rỉ sét, từ những dấu vết có thể nhìn ra nghĩa trang này có từ rất lâu rồi.

      “Cách nghĩa trang này mười cây số chính là đường biên giới quốc gia.” Tần Qua bỗng nhiên .

      “Đường biên giới quốc gia là gì ba?” Phi Phi hỏi.

      “Chính là cái cổng của đất nước chúng ta, để cho người khác tùy tiện ra vào.” Ngô Đồng giải thích.

      “Dạ.” Phi Phi cái hiểu cái .

      nhà ba người nắm tay, chậm rãi vào nghĩa trang, từng hàng bia mộ lạnh lẽo sắp theo thứ tự, rộng lớn đến nhìn thấy đâu là điểm cuối. Ngô Đồng thể tưởng tượng được nơi này chôn cất bao nhiêu người lính hi sinh cho tổ quốc.

      “Lúc trước, bọn thống nhất, nếu như hi sinh chôn cất tại đây, tiếp tục bảo vệ mảnh đất biên giới này.”

      “Vậy còn bây giờ?” Ngô Đồng bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, dừng bước lại hỏi , chờ đợi câu trả lời của Tần Qua.

      “Ba ơi, hi sinh có nghĩa là gì. Ba phải ở lại đây trở về với mẹ và con sao?” Phi Phi cũng ngẩng đầu hỏi ba mình.

      Tần Qua nhìn chăm chú vào mắt Ngô Đồng, sau đó ngồi xuống bế Phi Phi lên, “Ba làm sao mà bỏ mẹ và con được.”

      Lúc này Ngô Đồng mới cười , cầm túi tiếp tục sau lưng người đàn ông.

      Cuối cùng … Tần Qua đứng trước hàng bia mộ, Ngô Đồng im lặng đứng bên quan sát, bốn tấm bia mộ đứng thành hàng, in tấm hình nửa người và tên người nằm dưới, năm sinh và năm mất.

      Tên khác nhau, khuôn mặt khác nhau, ngày sinh khác nhau nhưng cùng hi sinh ngày.

      Trong khuôn viên nghĩa trang rất yên tĩnh, trừ tiếng gió rít lên còn thanh nào khác.

      “Ba ơi, những người trong tấm hình này là ai ạ?” Phi Phi chỉ vào những bức ảnh bia mộ hỏi.

      Phi Phi lên tiếng phá vỡ im lặng, kéo Tần Qua ra khỏi dòng hồi ức. Mắt hơi đỏ lên, để Phi Phi xuống, dẫn Phi Phi từ bên phải qua, giới thiệu tỉ mỉ.

      “Đây là đội trưởng của ba, chú có giọng rất lớn, từ xưa thành tích học tập tốt nhưng lại thích chuyện văn chương, ràng mắt bị cận lại thích đeo kính.” Tần Qua từ hồi ức nhớ lại “Nhìn chú ấy rất nhã nhặn nhưng đánh nhau là số .”

      Phi Phi nhìn trong ảnh là người thanh niên lạ mặt với nụ cười cởi mở, hiểu được ba muốn giới thiệu bé cho đồng đội của ba biết mặt, vì vậy ngoan ngoãn với tấm ánh chụp “Chào chú ạ, con là Phi Phi.”

      Tần Qua cũng nghĩ Phi Phi chào hỏi đồng đội của , hơi giật mình, trong lòng vô cùng xúc động, bổ sung “Chú ấy tên là Thiệu Binh.”

      “Con chào chú Thiệu Binh, con là Phi Phi.” Phi Phi giới thiệu lại lần nữa.

      Tần Qua mang Phi Phi đến bia mộ tiếp theo.

      “Đây là đồng đội của ba, chú đặc biệt thích làm điệu. Khi làm nhiệm vụ lúc nào cũng xịt nước hoa người. Bọn ba vẫn hay cười nhạo chú ấy nhưng chú ấy bắn súng rất cừ, là tay bắn tỉa số ở đại đội ba.”

      “Ba, chú ấy tên là gì?”

      “Lưu Đại Tráng.” cái tên xứng với ngoại hình chút nào, cái tên rất quê mùa, thường bị đồng đội lấy ra chòng ghẹo

      “Con chào chú Đại Tráng, con là Phi Phi.” Phi Phi chân thành .

      Tần Qua xoa xoa đầu Phi Phi, lại qua bia mộ tiếp theo.

      “Chú này có rất nhiều mưu mẹo. Chú ấy rất thích vào núi chơi, vì khi chú ấy vào đó, mọi người đều thể tìm ra chú ấy.” Tần Qua cười “Có lần còn trốn vào trong hang ở cùng với rắn cả đêm.”

      Ngô Đồng biết, đây chắc chắn là người có biệt danh Hói Đầu có ý định muốn dẫn vợ mình xem rắn.

      “Rắn phải là rất nguy hiểm sao ba?” Phi Phi hỏi.

      “Chú Hói Đầu của con sợ rắn.” Tần Qua cười .

      “A, con chào chú Hói Đầu, con tên là Phi Phi.”

      Tần Qua nhìn tấm ảnh của Hói Đầu, bên tai dường như lại vang lên tiếng chửi đổng của cậu ta.

      (Mẹ nó, cậu đúng là đồ cầm thú, người khác cậu đều giới thiệu tên tuổi đàng hoàng, sao đến tôi lại giới thiệu biệt danh.)

      “Tên của chú ấy là Lý Hạo.” Tần Qua bổ sung.

      “A, chào chú Lý Hạo, con là Phi Phi.” Phi Phi lễ phép lần nữa.

      Cái cuối cùng, Ngô Đồng nhìn tấm ảnh bia mộ, người thanh niên thanh tú, trẻ tuổi, có đôi mắt rất giống mắt của Phi Phi, đây là …

      “Ba, chú này là ai ạ?” Phi Phi thấy lúc lâu mà ba gì, thế là hỏi.

      biết vì sao, khi Ngô Đồng nghe được câu hỏi này, hai dòng lệ khống chế được mà trào ra, lăn xuống má, che miệng, yên lặng lui xuống chút muốn quấy rầy hai cha con.

      “Chú ấy tên là Lâm Thiên Thành, là ba ruột của con.” Tần Qua .

      “Ba con?” Phi Phi nhìn tấm ảnh, quay đầu nhìn Tần Qua, cuối cùng hỏi “Là ba trước đây của con sao?”

      Ngô Đồng giật mình nhìn Phi Phi, ra Phi Phi còn nhớ.

      “Phi Phi còn nhớ sao?” Tần Qua cũng giật mình.

      Phi Phi lắc đầu, “Mẹ con có ba ruột, nhưng con chưa bao giờ thấy, là chú này sao ba?”

      Ngô Đồng chưa bao giờ với bé điều này, như vậy mẹ trong lời của Phi Phi nhất định là mẹ ruột của bé.

      “Con gặp rồi, tất cả những chú ở đây con đều gặp rồi.” Tần Qua “Khi con được tuổi, chúng ta đến thăm con.”

      “Con nhớ .” Phi Phi ngơ ngác nhìn Tần Qua, đúng là bé thể nhớ được.

      sao đâu con.” Tần Qua xoa đầu Phi Phi.

      Phi Phi chớp chớp mắt, nhìn ba mình ưu thương, suy nghĩ lúc rồi nghiêm túc “Ba ơi, sau này con nhớ, con quên đâu.”

      “Được.” Tần Qua vui mừng .

      “Ba, ba của con là người hạng gì?” Lời của Phi Phi có chút khó hiểu nhưng Tần Qua và Ngô Đồng đều hiểu ý của bé.

      “Ba của con là người nhất trong tiểu đội năm người chúng ta nhưng lại là người thông minh nhất. Ba con rất giỏi về máy tính, khi diễn tập có thể trực tiếp xông vào cướp bộ chỉ huy của đối phương. Ba con cũng rất thích chơi rubic, mỗi lần có việc gì làm đều lấy ra chơi, rất giống con.”

      Phi Phi nghe xong lời kể của ba, liền đem balô sau lưng bỏ xuống, lấy khối rubic cấp ba ra, đặt trước mộ.

      Phi Phi nhìn người trong hình có đôi mắt giống mình như đúc, “Ba, Phi Phi cũng rất thích chơi rubic, đây là khối rubic con thích nhất, con tặng cho ba.”

      “Ba ơi, con và mẹ đều rất nhớ ba.”

      Ngô Đồng đứng sau lưng hai cha con, khóc lúc lâu mới nhớ mình đem đồ cúng viếng đến mà chưa đặt lên, thế là đem hoa cúc để từng bó từng bó trước mỗi bia mộ.

      Phi Phi nhìn thấy cũng chạy đến hỗ trợ, đem bó hoa cúc cuối cùng chính tay mình đặt lên mộ ba ruột của mình.

      Tần Qua còn mang theo năm chai bia, năm bao thuốc.

      Ngô Đồng yên lặng sắp xếp xong, nắm tay Phi Phi đứng sau lưng Tần Qua đoạn, lời nào, chỉ an tĩnh đứng chờ, chờ Tần Qua và đồng đội tâm với nhau xong.

      Dường như qua lâu, lâu đến mức Ngô Đồng cảm thấy chân hơi tê, tay và mặt Phi Phi đều bị lạnh đỏ bừng, Tần Qua mới nhúc nhích.

      Tần Qua mở từng chai bia ra, vẩy vẩy trước từng ngôi mộ, còn chai cuối cùng mới tự mình uống.

      “Các cậu thấy ? Vợ tớ với con trai.” Tần Qua cười “Các cậu rất hâm mộ , lúc trước các cậu suốt ngày la hét muốn về nhà cưới vợ, bây giờ tớ làm được.”

      “Còn có, tớ cũng thực được tuần du lịch trăng mật, lãng mạn của lính đặc chủng. Ngoại trừ cái của Hói Đầu đề cử, những cái còn lại khá hay. đến đây tớ phải mắng cậu đó, tên Hói Đầu này, đúng là cái chủ ý ngu ngốc của cậu dọa vợ tớ suýt chút nữa muốn ly hôn với tớ. Nếu cậu mà xuất trước mặt tớ, nhất định tớ đánh cậu nhận ra phương hướng luôn.” Tần Qua chỉ vào ảnh của Hói Đầu, mắng.

      “Cậu như vậy làm sao mà cưới được vợ? Cậu phải nhất định dẫn vợ mình hay sao?” người đàn ông cao lớn hơn mét tám, ngồi xổm trước mộ ôm chai bia khóc như đứa trẻ.

      “Các cậu, cả đám biết giữ lời này, phải xin về làm cùng chỗ, sau đó cùng xin nghỉ phép xem mắt sao?” Tần Qua vừa khóc vừa cười, “Sao cuối cùng chỉ có mình tớ trở về? Nhiều chuyện như vậy, sao lại để có mình tớ làm?”



      “Các cậu phải rất đắc ý sao? Cả ngày vênh váo ra vẻ thiên hạ làm gì được ông đây sao, con mẹ nó sao cuối cùng lại nằm hết ở nơi này?”

      “Các cậu cười cái gì mà cười!” Tần Qua chỉ vào ảnh, mắng “Các cậu có phải rất đắc ý , biết là ông đây tranh nổi với các cậu xuống đó hả?”

      “Ông đây cóc quan tâm đâu, giờ ông có bà xã, có con trai, có nhà, ông mới chịu xuống đó làm bạn với các cậu đâu.”

      Tâm nặng nề, bi thương ập tới, Ngô Đồng ngồi xổm xuống, ôm Phi Phi yên lặng rơi lệ, nhưng cũng tiến lên an ủi . Ba năm rồi, có quá nhiều điều muốn , muốn thổ lộ cùng với những đồng đội của .

      “Mẹ.” Phi Phi giọng kêu, nhàng vỗ lưng cho Ngô Đồng.

      Lại qua lúc lâu, cảm xúc của Tần Qua dần lắng lại, đem các bao thuốc mở ra, mỗi bao rút điếu, đốt lên để trước mộ từng người “Biết các cậu thích hút thuốc, tớ đốt giùm các cậu, thuốc lá này mùi vị cũng khá lắm, mới ra, chắc các cậu chưa từng được hút đâu.”

      “Ọe …” Rất mẫn cảm với mùi khói thuốc, Ngô Đồng hơi buồn nôn, che miệng lại, sắc mặt trắng bệch.

      “Mẹ ơi?” Phi Phi lo lắng nhìn Ngô Đồng.

      “Mẹ sao, mẹ uống chút nước được rồi.” Ngô Đồng cẩn thận nhìn Tần Qua, thấy phát tình huống bên này nên giọng .

      Phi Phi lấy trong túi xách bình giữ nhiệt, ngoan ngoãn đưa cho Ngô Đồng. Ngô Đồng cười , ôm Phi Phi vào lòng, lại chỗ bậc thang tiếp tục ngồi chờ Tần Qua.

      ….

      “Vợ tớ vừa xinh đẹp, lại hiền lành, dịu ngoan, còn làm việc rất giỏi, nhưng mà ấy thích tớ hút thuốc cho nên tớ phải cai thuốc thôi.” Tần Đại thiếu khóc, mắng, cuối cùng lấy bà xã ra khoe với các đồng đội. “Tớ phải về đây bà xã sốt ruột chờ. Sau này tớ đến thăm các cậu nữa.”

      Tần Qua đứng lên, nhìn hàng bia mộ lần nữa, rồi xoay người liền thấy Ngô Đồng và Phi Phi ngồi chờ.

      phải hai mẹ con lên xe ngồi chờ sao.” Tần Qua đau lòng .

      “Em muốn khi quay người lại liền có thể thấy em và con ngay.” Ngô Đồng .

      “Chúng ta về thôi.” Tần Qua cầm hai bàn tay lạnh buốt của bà xã, trong lòng tràn đầy cảm động.

      Dường như để lại những tâm nặng nề và đau thương lại sau lưng, khi rời nghĩa trang, tâm trạng của thanh thản hơn rất nhiều.

      Tần Qua lái xe ô tô của bọn cướp về lại chỗ đậu xe buýt, cảnh sát hình như cũng vừa mới đến, năm tên cướp bị còng lại nhưng chưa bị áp giải lên xe.

      “Ọe …” Nãy giờ vất vả kìm nén, Ngô Đồng dựa vào xe nôn khan ngừng.

      “Mẹ ơi, mẹ ơi.” Phi Phi lo lắng kêu.

      “Em sao vậy?” Tần Qua cũng lo lắng lại gần, nhưng khi Tần Qua vừa đến gần Ngô Đồng còn nôn nhiều hơn.

      “Có phải người có mùi khói thuốc ?” Tần Qua vừa nhớ lại lời Tiểu Nguyên , Ngô Đồng ngửi thấy mùi khói thuốc buồn nôn.

      Tần Qua lập tức cởi áo khoác, ném xuống đất rồi mới dám đến gần Ngô Đồng.

      “Ọe … đừng cởi áo, thời tiết lạnh như vậy coi chừng bị bệnh bây giờ.” Ngô Đồng mặt tái nhợt nhưng nghiêm giọng .

      lạnh, là tốt, nhớ em nhạy cảm với khói thuốc.” Trời rất lạnh, trong xe mở điều hòa nên kín gió, người đầy mùi thuốc lá, chắc bà xã nãy giờ chịu đựng khó chịu.

      “Là do em yếu ớt quá, mặc dù em mẫn cảm với khói thuốc nhưng phản ứng lớn như vậy cũng lạ.” Ngô Đồng cũng thấy kỳ quái.

      “Đồng chí, đồng chí, chính là bộ đội này khống chế bọn cướp.” Tài xế xe buýt dẫn đồng chí cảnh sát về hướng Tần Qua.

      Sau đó là việc hỏi lại tình huống, tất cả mọi người lại lên xe buýt, quay lại đồn công an thành phố W làm tường trình.

      Thực ra mọi chuyện cũng rất ràng, mọi người về đồn công an, chủ yếu là để nhận lại tài sản bị cướp . Lúc bọn cướp lấy tài sản, cũng đâu ghi sổ sách, chỉ có thể dựa vào lời khai của người bị hại khai báo với đồng chí cảnh sát, căn cứ vào đó các cảnh sát mời trả lại tài sản.

      Sau hồi làm việc, ba người về lại khách sạn khuya, sáng sớm hôm sau bay trở lại Đế Đô đón Tết.

      Tất nhiên là người nhà họ Tần biết chuyện Tần Qua đâu, trong lòng vừa lo lắng vừa chờ mong. Bác sĩ Lý Vân Cảnh , nếu lần này Tần Qua trở về mà cảm xúc vẫn bình thường, đó là dấu hiệu cho thấy hoàn toàn khỏi bệnh.

      Cho nên ngày ba mươi Tết này, khi Tần Qua tràn đầy vui mừng bước xuống xe Jeep, mẹ Tần chờ lâu mới thấy con trai có gì bất thường, kích động ôm lấy Tần Qua, quá vui mừng mà khóc.

      Ba Tần và Tần Hoài cũng vô cùng xúc động đứng đằng sau.

      Tiểu Nguyên vừa xuống xe thấy cảnh này vô cùng kinh hãi, vụng trộm trốn sau lưng Ngô Đồng “Chị, bình thường chị và rể về nhà hay sao? Nhìn mẹ chồng chị xúc động đến nhường nào kìa.”

      “Em đừng có mò.” Ngô Đồng ghét bỏ .

      Tiểu Nguyên nhún vai, cúi đầu nhìn Phi Phi rồi giọng nhắc “Nhớ kĩ, muốn bao lì xì.”

      Phi Phi chớp chớp mắt, nhớ tới lời cậu dặn, phải chúc mừng năm mới với người lớn rồi xin lì xì, người lớn rất vui vẻ. Thế là bé chạy vội đến trước mặt bà nội kêu lớn “Bà nội, năm mới phát tài, lì xì lấy ra!”

      Tiểu Nguyên nổi nữa, lấy tay che mắt, trong lòng gào thét “Tiểu Phi Phi, phải là bây giờ mà, cháu có mắt nhìn vậy …”

      Ngô Đồng tức giận dùng gót giày nghiến chân Tiểu Nguyên.


      (Xong phần chính truyện)

      Còn ngoại truyện nữa nha mọi người!<3<3<3
      HienCitrine1412, Parvarty, A fang34 others thích bài này.

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Phi Phi chuẩn bị có em rồi:)
      haimap2346 thích bài này.

    3. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Ngoại truyện

      Tổng công ty quản lý bất động sản Quân Hào.

      Phòng họp.

      Hôm nay là ngày các giám đốc chi nhánh tiểu khu chung cư về tổng công ty họp để báo cáo tình hình hoạt động của tiểu khu mình quản lý. Tần lão đại Tổng giám đốc Tần ngồi phía , nghe từng người, từng người đứng thẳng tắp, dõng dạc báo cáo tình hình doanh thu của tiểu khu mình quản lý.

      Hình thức báo cáo này cùng với việc báo cáo trong quân đội cũng khác biệt lắm, có thể đây là nét đặc sắc của công ty Quân Hào.

      “Tiểu khu bất động sản Lam Hải của chúng ta tháng này chỉ số an toàn đạt tiêu chuẩn, hiệu suất khen ngợi là 98.75%, bên cạnh đó …”

      “Tút tút tút …”

      loạt thanh báo động cắt ngang lời báo cáo của người phụ trách tiểu khu Lam Hải, mọi người cực kỳ ăn ý nhìn về phía Tần lão đại. Chỉ thấy Tổng Giám đốc Tần nhăn mày lại, nhìn đồng hồ điện tử tay mình chút rồi đẩy cửa phòng họp ra ngoài.

      “Mau, mau, đến nhìn xem lần này được bao nhiêu mét.” bị phân đến tiểu khu mới mình đảm đương nhiệm vụ mới, Tiểu Tống chỉ có thể đẩy đẩy bạn nối khố Đại Hữu của mình.

      Đại Hữu lấy bộ đàm ra hỏi “Mau báo vị trí của công chúa.”

      “Trước cửa của công viên tòa nhà chính.” Trong bộ đàm truyền đến vị trí báo cáo.

      “Năm mươi mét.” người phụ trách tiểu khu khác to. Từ phòng họp đến trước cửa công viên toà nhà chính là khoảng năm mươi mét, nhưng bọn họ đều rà soát toàn bộ địa hình khu chung cư.

      Muốn hỏi vì sao lại phải rà soát toàn bộ địa hình khu chung cư, ngại quá, đây là thói quen nghề nghiệp.

      “Có tiến bộ nha, ít nhất lần này công chúa ra được đến cổng chính.” người phụ trách tiểu khu khác nữa cười .

      “Đúng vậy, đúng vậy. Lần đó mới mắc cười, theo lời Tiểu Trương tình báo, lần trước công chúa chỉ mới đẩy cửa phòng lão đại ra mà chuông báo động của lão đại reo lên, công chúa còn chưa được sáu mét nữa cơ, nghĩ mà buồn cười chết mất …”

      Mọi người trong phòng họp đều nghĩ đến hình ảnh này, lập tức cười ha ha …

      Tần Qua ra khỏi phòng họp đến cổng chính của công ty. Vừa đến nơi bộ phận bảo vệ vô cùng chuyên nghiệp báo cáo “Lão đại, công chúa về phía công viên lớn.”

      Chân Tần Qua cũng dừng lại, xoay người về phía công viên lớn.

      Cách đó xa, trong khuôn viên công viên lớn, bé khoảng ba bốn tuổi mặc chiếc váy hoa đáng , đôi mắt đen bóng, to tròn lúng liếng nhìn ngắm khắp nơi, mái tóc đen mềm mại rũ vai, phía còn cài chiếc băng đô có nơ màu hồng nhạt.

      “Uyển Uyển, con tìm gì vậy?” Bảo vệ Tiểu Lương vẫn theo bé, ôn hòa hỏi.

      “A, con bị các chú tìm được rồi.” bé che miệng lại, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

      “Tìm được cái gì? Mình có tìm được cái gì đâu. Nơi này đâu có cái gì.” Tiểu Lương dường như bị mù ngay lập tức, còn đặc biệt giả vờ nhìn quanh nhìn quẩn lúc rồi mới xoay người rời .

      Uyển Uyển thích thú cười khanh khách, sau đó theo con đường đá chạy vào trong công viên.

      xa lắm, Tiểu Lương quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy bé cười vui vẻ, chính cậu cũng cảm thấy vui vẻ theo.

      “Cậu cười cái gì vậy?” Gương mặt đen thui của Tần lão đại bất ngờ xuất .

      “Lão đại?” Tiểu Lương hoảng sợ, rồi nhanh chóng vươn tay chỉ “Uyển Uyển vừa mới chạy vào trong ạ.”

      Uyển Uyển rất quen thuộc với nơi này, chạy chầm chậm xuyên qua công viên, đến trước chòi nghỉ gặp người quen.

      “Chú Thẩm.”

      thanh vô cùng trong trẻo, chạm vào lòng Thẩm Tây Minh.

      “Uyển Uyển, sao con lại ở đây?” Thẩm Tây Minh vội vàng bước đến, ôm lên.

      “Con thấy trong ti vi, chú Thẩm quay về rồi.” bé cười hì hì .

      Thẩm Tây Minh vừa nghe biết bé chắc từ màn hình theo dõi thấy được xe của về nên chạy đến đây tìm.

      “Uyển Uyển thông minh, thơm chú cái nào.”

      bé Uyển Uyển rất thích chú Thẩm, vì thế lập tức bẹp cái lên mặt Thẩm Tây Minh.

      “Thẩm Tây Minh, có phải chán sống rồi ?” Tần Đại thiếu vất vả chạy đuổi theo con , đập vào mắt mình là hình ảnh cục cưng bảo bối của bị người khác ôm vào lòng, còn … còn, môi con của xinh như cánh hoa thế kia, ai muốn hôn là hôn hay sao.

      Tần Đại thiếu tức giận đến mức tóc tai dựng hết lên, cả người phát ra sát khí chạy về phía Thẩm Tây Minh.

      Thẩm Tây Minh cực kỳ bình tĩnh chờ Tần Qua đến gần.

      “Ba, ba hung dữ quá à.” bĩu môi phê bình.

      “A … À … Ba dữ, dữ nha.” Tần lão đại vừa từ sư tử liền biến thành mèo hoa.

      “Phì …” Thẩm Tây Minh cho ánh mắt khinh bỉ.

      Dưới góc độ con con nhìn thấy, Tần lão đại trừng mắt nhìn đối phương, rồi ôm cánh tay con , đoạt qua lồng ngực của mình “Uyển Uyển, sao con lại chạy lung tung vậy?”

      “Uyển Uyển chạy lung tung đâu. Ba phải họp, con tìm chú Thẩm chơi.” Uyển Uyển biết ba mình vừa mở cuộc họp.

      “Để chú Thẩm chơi với con cho ba họp nha.” Thẩm Tây Minh đưa tay nựng hai má bé con.

      Bang cái, Tần Đại thiếu hất tay Thẩm Tây Minh ra, con ta cũng được chạm vào sao.

      bao nhiêu tuổi rồi mà còn chưa chịu kết hôn?” Tần Đại thiếu tức giận , người này quá đáng lắm, trước kia đoạt bà xã của mình, bây giờ lại muốn giành con với mình hả, có cửa đâu. Nếu phải giết người phải vào tù, chắc chắn cho mộ ta xanh cỏ từ lâu rồi.

      “Tôi chưa muốn kết hôn, chú chờ Uyển Uyển lớn lên nha.” Thẩm Tây Minh nhìn Uyển Uyển cười tươi.

      “Sau này lớn lên, con kết hôn với chú Thẩm nha.”

      Đây quả thực như quả bom dội vào đầu Tần Đại thiếu làm muốn nổ tung, Tần Đại thiếu xém chút nữa là ra tay ngay tại chỗ. nhẫn nhịn, rồi lại nhẫn nhịn bế con cách xa ta năm mét, duỗi tay chỉ vào Thẩm Tây Minh đe dọa “ đừng để cho tôi thấy mặt lần nữa.”

      Năm phút sau.

      Tần Đại thiếu ôm con về phòng họp, ra lệnh “Các cậu họp hành thôi, làm con tôi thức giấc là các cậu ăn đòn.”

      Vì thế đám người lớn, tự giác giọng xuống dỗ công chúa Uyển Uyển ngủ say.

      Bốn giờ rưỡi chiều, nay là học sinh tiểu học, Phi Phi đạp xe đạp từ trường ra chạy thẳng đến Đế Đô Hào Đình, dừng trước cửa tòa văn phòng.

      “Phi Phi đến rồi hả.” Trong văn phòng, nhân viên lễ tân chào hỏi, nhìn Phi Phi càng lớn càng đẹp trai, thích mắt.

      Phi Phi mười tuổi, lớn lên cao, gầy, đẹp trai, mặc bộ đồng phục đơn giản nhưng vẫn toát lên nét riêng. Qua bảy tám năm sau, chắc chắn vô số thiếu nữ mong ước được làm khối rubic cấp năm tay cậu, làm cậu say mê rời tay.

      “Em con đâu ạ?” Phi Phi hỏi.

      “Bé ở trong văn phòng.”

      Phi Phi gật gật đầu cám ơn, đeo cặp xách vào văn phòng, quả nhiên thấy ba già nhà mình ngồi dưới thảm cùng em chơi búp bê Barbie.

      ơi.” Uyển Uyển bỏ búp bê xuống đất, nhanh chóng nhào về hướng trai quý của mình, trong nhà bốn người trai là đẹp nhất.

      Phi Phi giang tay đón lấy em , tuy trước khi em được sinh ra, Phi Phi chuyện được bình thường nhưng với người ngoài, bao giờ cậu cũng duy trì vẻ mặt lãnh đạm, cao ngạo, ngoại trừ Ngô Đồng với em bao giờ cậu cũng nở nụ cười tươi rói.

      “Con tan học rồi hả?” tay cầm búp bê chưa có quần áo, tay cầm bộ váy giành cho búp bê, Tần Đại thiếu hỏi.

      Tuy rằng cảnh này Phi Phi vẫn nhìn thấy thường xuyên, nhưng mỗi lần nhìn cậu vẫn cảm thấy khó lên lời, khóe môi giật giật.

      “Vậy chúng ta về nhà thôi.” Tần Đại thiếu bỏ đồ chơi của con xuống, cầm chìa khóa, ôm con , cùng con trai lái xe về nhà.

      Cánh cửa màu đỏ, trải qua năm tháng có chút phai màu, nhưng đằng sau nó là cảnh sinh hoạt gia đình vẫn luôn náo nhiệt, ấm áp như vậy.

      Vừa vào đến cổng, bé Uyển Uyển giãy dụa từ ngực ba tụt xuống đất, chạy về hướng cây ngô đồng, ngồi lên cái xích đu được ba mình lắp đặt.

      Phi Phi cũng bước qua, bỏ cặp sách xuống, đứng sau em , cẩn thận đẩy xích đu.

      , em muốn bay cao lên cơ.”

      “Uyển Uyển, được bay cao đâu, té sao.” Phi Phi giọng dỗ dành.

      đâu mà, em muốn cơ.”

      Phi Phi thấy em nhõng nhẽo, biết làm sao đành quay đầu nhìn ba nhà mình.

      “Để ba đẩy cho.” Từ trước đến nay với con nhà mình, Tần Đại thiếu luôn chiều lòng, chưa bao giờ chữ ‘’ với con bé.

      Phi Phi buông xích đu ra, ôm em lên rồi hai em cùng ngồi vào xích đu. Tần Qua thấy hai em ngồi vững mới bắt bắt đầu đẩy xích đu lên cao. bé Uyển vô cùng thích thú, cười khanh khách ngừng. Trong sân tràn đầy tiếng cười làm lòng người thỏa mãn.

      Khi Ngô Đồng về đến nhà thấy hai người đàn ông chiều lòng con chơi đánh xích đu quên mình, vừa bất đắc dĩ, lắc đầu cười cười.

      “Mẹ, mẹ về.” Uyển Uyển thấy Ngô Đồng về, tụt xuống, chạy lại nhào vào lòng , bẹp cái hôn lên má.

      “Lại bắt chơi cùng con, còn phải làm bài tập đó.”

      “Con làm xong rồi.” Dường như sợ Ngô Đồng tin, Phi Phi còn bổ sung “Trước khi khai giảng hai ngày, con làm xong toàn bộ bài tập trong sách rồi mẹ.”

      Được rồi, ngay cả toán Olympic cao trung mà con còn giải được bài tập tiểu học đúng là làm khó được con.

      “À, đúng rồi, em vừa nhận điện thoại của mẹ. Mẹ tối nay vợ chồng mình về nhà ăn cơm.”

      “Sao mẹ gọi cho ?” Tần Qua kinh ngạc.

      “Còn phải lần trước …” Ngô Đồng trừng mắt.

      “Do mẹ muốn Uyển Uyển ở lại đó hai ngày lận, sao mà được chứ? ngày thấy Uyển Uyển, ăn cơm vô.” Tần Đại thiếu nhớ lại mà thấy nóng ruột, sao người nào cũng muốn giành con với chứ.

      “Hai ngày ăn cũng chết được.” Ngô Đồng tức giận.

      “Cũng được. lần có lần thứ hai, đầu tiên là hai ngày, sau là bốn ngày, sáu ngày … Mẹ có mưu đó, nhưng mắc mưu đâu. cho em biết, mọi người tưởng dễ lừa …”

      “Đó là mẹ ruột của .” Ngô Đồng nhắc nhở.

      “Uyển Uyển là con ruột của .”

      “Vậy có đến nhà mẹ ăn cơm ?” khi đụng chuyện là Tần Đại thiếu theo lẽ thường, so với lúc trước còn khó dỗ hơn.

      “Vậy … thôi cũng được.” Vừa định cự tuyệt, Tần Đại thiếu bị mắt của bà xã liếc.

      sớm dự đoán được kết quả, Phi Phi giúp em thay quần áo, cầm lược vụng về giúp em chải tóc.

      “Cám ơn .” Bạn Uyển Uyển biến thành xinh đẹp, bẹp cái hôn lên má trai.

      Khuôn mặt lạnh nhạt của Phi Phi đột nhiên lên tầng đỏ ửng, nét mặt bối rối phù hợp với lứa tuổi của cậu.

      Mấy phút sau, nhà bốn người lên xe, xuất phát đến Hoàn Sơn Phỉ Thúy.

      Xe dừng lai, chưa cần Ngô Đồng bế con xuống, mẹ Tần vội kéo cửa xe bế cháu , dắt cháu trai nhà mình.

      “Bà nội, Uyển Uyển rất nhớ bà.”

      “Bà cũng rất nhớ cục cưng.”

      “Ông nội, Uyển Uyển nhớ ông quá à.”

      “Ông cũng vậy, bé ngoan.”

      “Chú Ba, chú Ba, chú đẹp trai hơn lần trước nha.”

      “Uyển Uyển cũng càng ngày càng xinh hơn nha.”

      Sau đó ba người bế Uyển Uyển, nắm tay Phi Phi vào nhà, hoàn toàn ngó lơ hai vị cha mẹ phía sau.

      “Mọi người muốn làm gì, muốn giành con với hả.” Tần Đại thiếu giận dỗi.

      “Còn phải do nữa hả.” Ngô Đồng trừng mắt nhìn .

      “Chuyện lâu rồi mà còn thù dai dữ trời.” Tần Đại thiếu lên lời.

      Ngày ấy, khi nghe con vừa được sinh ra, điều dưỡng ôm bé ra cho mọi người nhìn, mọi người cùng xúm lại định nhìn ngắm bé Tần ngốc ỷ thế to con, ở hành lang bệnh viện bỗng nhiên hét to “Tất cả được nhúc nhích.”

      Tất cả mọi người đình chỉ động tác, khẩn trương nhìn về phía Tần Qua. Chỉ thấy Tần Đại thiếu từng bước về phía điều dưỡng làm ta bị dọa mặt mày xanh mét, dùng tư thế tiêu chuẩn bế trẻ sơ sinh được luyện tập gần mười tháng trời ôm con vào lòng, cười ngốc nghếch “Con con phải để con ôm đầu tiên.”

      Ngay lập tức, mẹ Tần tức giận nhìn con trai với ánh mắt hình viên đạn.

      Nhưng như thế vẫn chưa đủ, trong nửa năm tiếp theo, ngoại trừ Ngô Đồng, người khác muốn ôm Uyển Uyển chút cũng có cơ hội, Tần Đại thiếu lúc nào cũng ôm bé rời tay. Chuyện này bảo sao mà mọi người giận cho được, ngay cả Tần Hoài tốt tính cũng nhìn trai mình vừa mắt.

      “Chú Ba, chú kết hôn ạ?” Uyển Uyển thân thiết ôm cổ Tần Hoài.

      “Đúng rồi.” Tần Hoài nhìn cháu đáng , thầm quyết định, chờ kết hôn xong cũng sinh dễ thương, cần hâm mộ trai nữa. “Uyển Uyển làm hoa đồng cho chú được ?”

      “Nhưng Uyển Uyển muốn làm dâu cơ, chú Ba chờ con lớn lên sao?”

      Lời lẽ của con trẻ làm cho mọi người đều cười ha ha ngừng.

      “Bà xã à, sau này nên kể chuyện cổ tích công chúa hoàng tử cho con nghe nữa. Con sao mà ai cũng muốn gả cơ chứ?” Tần Đại thiếu rất là lo lắng.

      phải là người kể chuyện hàng ngày cho con nghe sao?” Ngô Đồng hỏi.

      “Sau này chỉ kể cho con nghe chuyện ‘Mũ đỏ’, ‘Tướng quân Mộc Lan’, ‘Năm tráng sĩ giết sói’ …”

      Ngô Đồng nghe xong trợn trắng mắt.

      “Chú Ba, chú Ba, chú rất thích thím Ba có phải ạ?”

      “Đúng vậy.”

      “Thích giống như ba con thích mẹ con ?”

      “Ừ, đúng thế.”

      “Vậy sau này con của chú Ba có tên là gì?”

      “Sao Uyển Uyển lại hỏi vậy?”

      “Ba tên con là Tần Thi, có ý nghĩa là thơ tình, ba với con là mẹ con viết thơ tình cho ba …”

      Mọi người yên lặng quay đầu nhìn vợ chồng Tần Qua.

      Ngô Đồng ngượng ngùng đỏ mặt.

      Tần Qua ho khan tiếng, nhìn em trai mình, kiêu ngạo cho chú sao chép, đăng ký bản quyền rồi.”

      Phi Phi dùng nĩa xiên miếng dưa hấu đưa lên miệng cho em . Thấy Uyển Uyển ăn thỏa mãn nheo cả mắt lại, khóe miệng cậu cũng chậm rãi dâng lên ý cười.

      Em quả nhiên vẫn đáng hơn so với chơi khối rubic.


      (Hoàn toàn bộ)
      Last edited: 29/12/18
      HienCitrine1412, Parvarty, boogoo9742 others thích bài này.

    4. Jasmine Thanh Thảo

      Jasmine Thanh Thảo Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      52
      chúc mừng chủ thớt nhé.... rốt cuộc cũng hoàn rồi :hoan ho::hoan ho::hoan ho::hoan ho:
      haimap2346 thích bài này.

    5. soccon_172010

      soccon_172010 Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      56
      Hoàn rồi.....
      Thanks chủ thớt nhiều nhé
      :yoyo45::yoyo45:
      haimap2346 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :