1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ông xã phải được dỗ dành - Bạo Táo Đích Bàng Giải (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Ngốc Nghếch

      Ngọc Ngốc Nghếch Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      53
      Chuyện dễ thương quá mà sắp hết r buồn ghê. Cám ơn nàng edit nhé <3<3<3
      haimap2346 thích bài này.

    2. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      B ơi, quên mất chưa báo, chương vừa rồi đoạn Tần Hoài nc với ny bị nhầm tên với Tần Qua nhé =D
      haimap2346 thích bài này.

    3. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      @hthuqttn cám ơn bạn phát nhé. sửa lỗi r ạ. o_Oo_Oo_O

    4. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      Ặc, chắc bả bị n9 nghi là cố tình?
      haimap2346 thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 51


      “Lão đại, mau buông tay ra!” Bảo vệ gần đó đều chạy đến, nhìn thấy Nhậm Giai Kỳ bị bóp cổ mà mắt trợn trắng, cả đám đều quýnh hết lên.

      Ba người cùng xông vào, người từ phía sau ôm eo Tần Qua cố hết sức kéo, hai người còn lại, mỗi người bên định kéo cánh tay Tần Qua bóp cổ Nhậm Giai Kỳ ra.

      Cánh tay Tần Qua tuy khỏe nhưng cũng thắng nổi sức kéo của hai người đàn ông trưởng thành, ngón tay bóp cổ Nhậm Giai Kỳ bị lới lỏng ra chút. Nhậm Giai Kỳ nghẹn đỏ mặt, tranh thủ hít chút khí, còn chưa kịp kêu lên thấy thân hình Tần Qua thoáng chuyển thoát khỏi lực kéo của người bảo vệ ôm phía sau, sau đó tay trái đấm móc, thêm cái đá nghiêng vào hai người vừa kéo tay của làm họ phải lùi lại mấy bước.

      Tất cả động tác chỉ diễn ra chưa đến phút, Nhậm Giai Kỳ còn chưa trong cơn hoảng sợ lấy lại tinh thần, lại bị Tần Qua bóp cổ lần nữa, lần này sức lực còn lớn hơn lần trước.

      Đại não của Nhậm Giai Kỳ lúc này như lâm vào trạng thái chết lâm sàng, còn có thể suy nghĩ được gì, nước mắt khống chế được từ từ chảy ra.

      “Tần Qua!” Ngô Đồng biết Tần Qua lại phát bệnh. Mặc dù đây phải là lần đầu tiên phát bệnh trước mặt , nhưng đây tuyệt đối là lần nghiêm trọng nhất, đây cũng là lần thứ nhất làm bị thương người khác. Ngô Đồng muốn chạy lại xem tình huống của Tần Qua nhưng tình trạng của Phi Phi cũng rất tốt.

      Lúc này bọn Đại Hữu cũng từ văn phòng chạy đến, thấy ba bốn người cũng thể chế trụ được Tần Qua, lại sợ có án mạng xảy ra. Đại Hữu quyết định nhanh, vung tay lên, thế là bảy tám người cùng tiến đến, kéo tay Tần Qua ra khỏi cổ Nhậm Giai Kỳ.

      Tiếu Tử thấy Tần lão đại bị năm người giữ chặt mà còn giãy dụa ngừng, nhìn chằm chằm Nhậm Giai Kỳ với ánh mắt ‘hôm nay chết trong tay tôi’, gấp rút kêu lên cho các bảo vệ bên cạnh “Mau đem ta ngay.”

      Thế là Nhậm đáng thương, vừa từ cõi chết trở về chưa kịp thở lại lại bị hai bảo vệ nhanh chóng đưa mất.

      Tần Qua thấy Nhậm Giai Kỳ ngay dưới mí mắt mình chạy mất, càng giãy kịch liệt hơn, gân xanh trán nhô lên, hai con mắt sung huyết đỏ bừng, miệng ngừng phát ra thanh gào thét, như là con dã thú bị nhốt.

      “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”

      Mọi người hốt hoảng biết phải làm sao Ngô Đồng với Tiếu Tử “Tiếu Tử, chú trông Phi Phi giúp cho tôi.”

      Tiếu Tử nhìn Tần lão đại phát điên, lại liếc mắt nhìn Ngô Đồng lo lắng ngồi bãi cỏ, do dự chút rồi chạy lại bế Phi Phi trong lòng Ngô Đồng.

      Ngô Đồng buông Phi Phi ra, lập tức đứng dậy chạy về phía Tần Qua. Trước đó vì vẫn ngồi ở phía sau nên mặc dù biết Tần Qua phát bệnh nhưng Ngô Đồng cũng ngờ là ánh mắt của Tần Qua lại kinh khủng như vậy.

      “Chị dâu, chị nhanh nghĩ ra biện pháp gì .” ôm sau lưng Tần Qua, Đại Hữu lo lắng kêu lên.

      Ngô Đồng hít sâu hơi, về phía trước bước, duỗi tay ra ôm lấy đầu Tần Qua, ép buộc nhìn vào .

      “Tần Qua, Tần Qua, nhìn em, nhìn em .” Ngô Đồng kêu lên.

      Người đàn ông dường như nghe được giọng của Ngô Đồng, động tác giãy dụa từ từ ngừng lại.

      “Ông xã, nhìn em nè. Em là Ngô Đồng, em sao, Phi Phi cũng bị gì cả.” Ngô Đồng thấy Tần Qua yên tĩnh trở lại, giọng cũng trở nên dịu dàng.

      Tần Qua ngừng giãy dụa, bất động nhìn chằm chằm Ngô Đồng.

      Ngô Đồng biết lý trí của Tần Qua từ từ khôi phục, vội vàng với Đại Hữu “Các chú buông ấy ra .”

      Mọi người liếc nhìn nhau, cuối cùng Đại Hữu gật đầu, mọi người từ từ thả lỏng Tần Qua ra.

      Vừa được tự do, Tần Qua lập tức kéo bà xã vào lòng, dùng sức ôm, như muốn đem Ngô Đồng nhập vào thân thể . Ngô Đồng bị ôm siết đến mức cảm thấy thở được, nhưng cũng giãy dụa, mà ôm ngược lại , chủ động áp sát vào người hơn nữa.

      Hai người cứ lẳng lặng ôm nhau, mọi người xung quanh đứng nhìn, nhưng ai lên tiếng.

      Cứ như vậy, thời gian dường như trôi lâu, rốt cuộc Tần Qua cũng tìm lại được chức năng ngôn ngữ, nhưng thanh vẫn có chút trầm khàn “Bà xã, em bị sao chứ?”

      “Ông xã, em sao, Phi Phi cũng bị gì hết.” Ngô Đồng cố hết sức cho giọng của mình được bình thường.

      “Em bị gì phải ?”

      “Em sao.”

      Lúc này, các bảo vệ mới đồng loạt thở phào nhõm, vừa rồi là bị dọa chết rồi. Nếu như Tần lão đại khôi phục được lý trí bọn họ đành phải sử dụng thủ đoạn đặc biệt. Nhưng bọn họ muốn làm tổn thương Tần Qua, may mắn thay, may mắn là tỉnh táo trở lại.

      Tiếu Tử nãy giờ chăm chú nhìn Tần Qua, thấy tỉnh táo trở lại yên lòng, cúi đầu nhìn Phi Phi trong ngực mình. Nhưng vừa nhìn, Tiếu Tử lại bị hù suýt chết lần nữa, biết Phi Phi hôn mê từ lúc nào, sờ tay lên trán cậu nhóc, nóng bỏng người.

      “Chị dâu, Phi Phi ngất rồi!” Tiếu Tử kinh hoảng kêu lên.

      -----

      Bệnh viện.

      Ngô Đồng và Tần Qua lo lắng chờ bên ngoài phòng bệnh, chỉ có thể thông qua khung cửa phía nhìn vào trong phòng, thấy rất nhiều bác sĩ, điều dưỡng bận rộn lại lại, cũng biết tình trạng của Phi Phi như thế nào nữa.

      “Sao có thể như vậy, tại sao lại như vậy chứ?” Ngô Đồng hốt hoảng đỏ cả mắt “ ràng con bị xe đụng vào mà, Phi Phi sao lại té xỉu chứ. Ông xã, Phi Phi sao phải ?”

      “Em đừng sợ, có việc gì đâu.” Có thể vừa mới phát bệnh xong nên giờ tuy rất lo lắng nhưng Tần Qua vẫn trấn tĩnh hơn Ngô Đồng chút.

      “Tất cả là tại em, em nên dẫn con đạp xe.” Ngô Đồng tự trách.

      sao đâu em.” Tần Qua ngừng lặp lại câu này, để an ủi Ngô Đồng cũng là để trấn an chính mình.

      xảy ra chuyện gì, Phi Phi khỏe sao lại ngã bệnh chứ hả?” Nghe được tin tức, cả nhà họ Tần chạy đến bệnh viện, mẹ Tần vừa thấy hai người nôn nóng hỏi.

      “Ba, mẹ, Tần Hoài, mọi người đến rồi.” Hai người chào hỏi.

      “Phi Phi thế nào rồi con?” Ba Tần hỏi.

      “Bác sĩ vẫn chưa ra.” Tần Qua vừa xong cửa phòng bệnh mở ra, bác sĩ Phó trưởng khoa Nhi bước ra.

      “Bác sĩ, Phi Phi thế nào rồi ạ?” Ngô Đồng nóng ruột, gấp gáp hỏi.

      “Người nhà bình tĩnh .” Bác sĩ Phó lấy hồ sơ bệnh án từ tay điều dưỡng, “Đứa là vì sợ hãi quá độ mà ức chế tâm lý dẫn đến sốt cao.”

      “Sợ hãi quá độ?” Vì vẫn chưa biết việc xảy ra nên ba mẹ Tần và Tần Hoài nghi ngờ liếc nhìn nhau.

      “Vậy … Vậy cháu có bị các tổn thương nào khác ạ?” Ngô Đồng lo lắng “Tôi … Khi tôi ôm cháu tránh ra rất nhanh nên tôi cũng biết có bi va đập vào đâu hay ?”

      “Cháu bị các tổn thương nào khác.” Bác sĩ Phó thêm “Nhưng mà cháu còn , sốt cao cũng khá nguy hiểm, chúng tôi cho cháu uống thuốc. Tối nay mọi người cho cháu ở lại theo dõi, nếu ngày mai hạ sốt là hết nguy hiểm.”

      “Chúng tôi biết rồi, cám ơn bác sĩ.” Ngô Đồng cảm kích .

      Bác sĩ Phó gật đầu ngồi quay người bận rộn mất.

      Mọi người đứng trong phòng bệnh, nhìn gương mặt của Phi Phi trắng bệch, còn chút máu nào, dù ngủ thiếp cũng cau mày, Ngô Đồng vô cùng đau lòng. Nhưng trừ việc nhìn con cũng biết làm cái gì, cảm giác này làm người ta bức bối, khó chịu. như thấy lại cảm giác như lần trước Tiểu Nguyên bị bệnh.

      “Cuối cùng là xảy ra việc gì?” Mặc dù Phi Phi phải cháu ruột của bà nhưng Phi Phi là cứu rỗi cho Tần Qua, sống ở nhà họ Tần hai năm nên mẹ Tần sớm coi Phi Phi như cháu trai ruột thịt của mình. Bây giờ thấy Phi Phi đáng thương nằm giường bệnh, bà cũng rất đau lòng.

      “Chúng ta ra ngoài chuyện.” Tần Qua liếc nhìn Phi Phi, rồi cùng ba mẹ, em trai ra ngoài hành lang bệnh viện chuyện.

      Tần Qua vừa mới sắp xếp lại từ ngữ, còn chưa kịp chuyện, thấy đôi vợ chồng trung niên bộ dáng nổi giận đùng đùng tới. Người tới chính là ba mẹ Nhậm Giai Kỳ, ra Nhậm Giai Kỳ cũng được đưa đến bệnh viện này.

      “Ông Tần, bà Tần, mọi người đều ở đây rồi. Như vậy hôm nay nhất định phải cho chúng tôi câu trả lời thỏa đáng.” Mặt của mẹ của Nhậm Giai Kỳ tràn đầy giận dữ, ánh mắt chằm chằm nhìn Tần Qua, hận thể chém thành trăm mảnh.

      “Bà Nhậm, bà vậy là có ý gì?”Mẹ Tần kinh ngạc hỏi.

      “Bà hỏi con trai ngoan nhà bà .” Bà Nhậm giơ ngón tay tô sơn đỏ chót chỉ vào Tần Qua “Cậu ta suýt chút nữa giết chết con tôi.”

      “Bà Nhậm, bà đừng lung tung như vậy.” Mẹ Tần nghe đối phương chỉ trích, sắc mặt lập tức sa sầm.

      “Ông Nhậm, bà xã ông như vậy là có ý gì?” Ba Tần nghe người ta mắng Tần Qua định giết người, sắc mặt cũng rất khó coi.

      “Kỳ Kỳ suýt nữa bị Tần Qua bóp cổ chết, giờ nó vẫn còn phải nằm viện.” Vừa nhìn thấy tình trạng của con cưng, tổng giám đốc Nhậm cũng lên cơn giận dữ.

      Tần Hoài nghe vậy, cũng có thể đoán là trai mình phát bệnh, nôn nóng hỏi “, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

      Tuy bây giờ Tần Qua bình tĩnh trở lại, lúc buổi chiều, trong khoảng khắc đó, khi nhìn thấy bà xã và Phi Phi suýt chút nữa bị xe đụng, nỗi sợ hãi đến bây giờ vẫn còn in sâu trong lòng . Trong lồng ngực, cơn tức giận vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, vậy mà bây giờ những người này còn tìm đến đây kiếm chuyện.

      “Ông bà còn dám đến đây hỏi tôi? Nếu Phi Phi có chuyện gì, ông bà có tin là tôi để ta có cơ hội ở lại bệnh viện này nữa ?” Tần Qua lạnh lùng .

      “Cậu cái gì?” Bà Nhậm thể tin được những gì mình nghe “Cậu đe dọa tôi sao? Được, tôi báo cảnh sát!”

      “Bà báo , tôi cũng muốn báo cảnh sát đây. ta suýt chút nữa đụng trúng Ngô Đồng và Phi Phi, chuyện đó tôi còn chưa tính sổ với ta đâu!”

      “Cậu … Cậu chính là cái đồ tâm thần!” Bà Nhậm nhịn được, mắng.

      “Đúng vậy, tôi đúng là bị tâm thần đây! Bà hay ghê, nhờ bà nhắc tôi mới nhớ, người bị bệnh tâm thần giết người bị ngồi tù đâu.” Tần Qua càng càng khủng bố.

      “Tần Qua!!” Ba Tần nghe nổi nữa, cắt ngang lời Tần Qua, rồi nhìn Tổng giám đốc Nhậm, “Nơi này là bệnh viện, cháu tôi cũng nằm viện, tình hình cụ thể như thế nào, tôi cũng chưa lắm. Tổng Giám đốc Nhậm, ông xem thế này được , chúng ta trước mắt cứ lo cho mấy đứa bình an , sau khi ổn thỏa chuyện cụ thể sau.”

      ràng chính là …”

      “Bà đừng nữa.” Tổng giám đốc Nhậm cắt lời vợ, nhìn sắc mặt người nhà họ Tần cũng tốt, “Được, chờ Kỳ Kỳ bình phục, chúng tôi lại đến nhà ông bà chuyện.”

      xong mang theo bà Nhậm cam lòng rời .

      “Tần Qua, rốt cuộc sao lại thế này? Con có phải … lại bị phát bệnh hay ?” Mẹ Tần cẩn thận từng li từng tí hỏi.

      “Vâng” Tần Qua thừa nhận rất dứt khoát.

      Tần Hoài nghe xong nhướng mày, nếu trai thực phát bệnh mà làm bị thương Nhậm kia, như vậy … tại, Tần thị và Nhậm thị có quan hệ hợp tác rất nhiều hạng mục, Nhậm thị hẳn là tùy ý trở mặt.

      “Vậy xảy ra chuyện gì?” Ba Tần hỏi.

      “Người phụ nữ kia lái xe suýt chút nữa đụng trúng Phi Phi và Ngô Đồng.” Tần Qua chỉ câu như vậy, những người còn lại trong nhà họ Tần đều có thể đoán tình hình việc diễn ra tiếp theo.

      “Cái gì?” Mẹ Tần sợ hãi kêu lên, khó trách lâu phát bệnh mà nay con trai mình lại đột nhiên nổi điên.

      Ba Tần và Tần Hoài trong nháy mắt cũng nhìn nguyên nhân Tần Qua phát bệnh. Phi Phi đối với Tần Qua quan trọng như thế nào bọn họ đều như lòng bàn tay. Phi Phi suýt nữa có chuyện, Tần Qua phát bệnh mới là lạ.

      “Chuyện này ba và Tần Hoài xử lý, con cứ chăm sóc cho Ngô Đồng và Phi Phi .” Ba Tần trầm ngâm lát rồi .

      Tần Qua gật đầu, quay trở lại phòng bệnh.

      Ba Tần quay qua Tần Hoài, định Tần Hoài hiểu ý của cha mình, ra “Ba, ba cứ yên tâm, con cùng Nhậm thị thương lượng cụ thể.”

      “Lúc cần thiết có thể nhún nhường họ chút.” Ba Tần , Nhậm Giai Kỳ lái xe suýt đụng người là đúng, nhưng Tần Qua lại phát bệnh lại bóp cổ người ta còn tệ hơn.

      “Con biết rồi.” Trong lòng Tần Hoài nhanh chóng lập ra các tình huống và phương án giải quyết, đừng việc xảy ra có phần lỗi của Nhậm Giai Kỳ, nếu trai mình chỉ đơn thuần phát bệnh mà làm bị thương người khác, cũng có thể giải quyết tốt.

      Bên ngoài phòng bệnh, ba Tần và Tần Hoài cùng nhau suy nghĩ cách giải quyết các phiền phức xảy ra.

      Trong phòng bệnh, Tần Qua cầm tay Ngô Đồng, hai người lẳng lặng ngồi bên giường bệnh, chờ đợi Phi Phi tỉnh lại.


      Tác giả có lời muốn :

      Tần Qua: Có phải lâu rồi tôi chưa với người khác là tôi có bệnh ?

      Tác giả: Nếu cậu còn ra tay đánh người cậu còn được hâm mộ nữa đâu.

      Tần Qua: cần. Tôi chỉ cần bà xã tôi là được.

      Tác giả: Cậu còn trả treo nữa hả?!
      HienCitrine1412, Nun Kun, Parvarty34 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :