1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ông xã phải được dỗ dành - Bạo Táo Đích Bàng Giải (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 41


      Ngô Đồng vừa về đến nhà, trông thấy Phi Phi hai ngày gặp, ngoan ngoãn ngồi ở ghế sô pha nhìn mình cười. Đáng đến mức làm bỏ ngay túi xách xuống ôm lấy Phi Phi hôn ngừng. Chờ hôn đủ rồi, buông cậu nhóc ra mới phát khuôn mặt của cậu đỏ rực, trong đôi mắt trong trẻo vừa vui sướng vừa ngượng ngùng.

      Ngô Đồng như phát điều lạ lại hôn mặt cậu nhóc cái.

      “Tới khi nào em mới chủ động hôn như vậy.” Chứng kiến bà xã cuồng hôn con trai từ nãy đến giờ, Tần Đại thiếu chua chua .

      “Nếu cũng trở thành bé năm tuổi, mỗi ngày em đều ôm, hôn .” Ngô Đồng tức giận .

      “Trí thông minh năm tuổi được ?”

      “Đó là bị thiểu năng, bị người khác ghét bỏ.” Ngô Đồng cố ý chọc giận .

      “…” Tần Đại thiếu bị chọc giận, giữ chặt lấy bà xã, chính mình hôn mạnh lên môi .

      Ăn cơm tối xong, dỗ Phi Phi ngủ, hai vợ chồng ngồi ghế số pha trong phòng khách chuyện việc Tần Qua mở công ty. Tần Đại thiếu kể lại chuyện vì sao mình gặp được Đại Hữu, vì sao nghĩ đến chuyện mở công ty, cùng với việc bây giờ chưa xác định loại hình kinh doanh của công ty cho Ngô Đồng nghe.

      “Đây là chuyện tốt, em ủng hộ .” Ngô Đồng “Mặc dù em chưa nhìn thấy tận mắt, nhưng em biết, phía sau phát triển phồn vinh của quốc gia đều có xương máu của những người quân nhân dũng. Em cũng hi vọng, khi những người lính xuất ngũ trở về, mang theo những thương tích thân thể mà còn sống vất vả hơn những người bình thường.”

      “Đặc biệt là … người cũng có đầy các vết thương.” Ngô Đồng “Nếu như phải là Tần Đại thiếu, có bác sĩ Lý, em thể tưởng tượng được giờ như thế nào nữa.”

      “Vợ à, sao.” Tần Qua thấy hốc mắt của bà xã ửng đỏ, ướt nước, nhịn được nắm chặt tay Ngô Đồng “Như vậy, gặp em, em cũng đau lòng.”

      …” Ngô Đồng có nhiều lời muốn , nhưng cuối cùng chọn ra câu có tính uy hiếp nhất với Tần Qua “Nếu như gặp , vậy em phải gả cho ai?”

      “Em đừng khóc mà.” Tần Đại thiếu thấy nước mắt của bà xã sắp trào ra, trong lòng cảm thấy vừa ngọt ngào vừa đau lòng “Chúng ta giả thiết nữa, lấy đâu ra mà nhiều ‘nếu như’ như vậy chứ.”

      Ngô Đồng vất vả ổn định cảm xúc, rất nhanh nghĩ đến vấn đề “Sau này chuẩn bị mở công ty chắc chắn rất bận rộn, vậy Phi Phi phải làm sao bây giờ?”

      Tần Qua phải là nghĩ đến vấn đề này nhưng mà vẫn chưa tìm ra được phương án nào tốt, “Phi Phi rất ngoan ngoãn, đưa nhóc đến đâu chỉ cần đưa cho nó cục rubic nó có thể chơi cả ngày. nghĩ là vẫn mang Phi Phi theo, còn nếu được đưa Phi Phi đến Hoàn Sơn Phỉ Thúy nhờ mẹ trông con.”

      nghĩ đưa Phi Phi đến trường học sao?” Ngô Đồng nhíu mày hỏi.

      “Tình hình của Phi Phi thích hợp học.” Phi Phi thích chuyện, thích tiếp xúc với người khác, lại yếu đuối như vậy, nếu học chắc chắn bị người khác bắt nạt, Tần Qua yên lòng.

      “Chúng ta có thể tìm trường học phù hợp với Phi Phi.” Ngô Đồng đề nghị.

      Tần Qua cho là Ngô Đồng muốn đưa Phi Phi đến trường học cho trẻ có vấn đề, có chút vui nhưng vẫn giữ bình tĩnh rồi, Phi Phi có vấn đề gì hết, con chỉ muốn thôi.”

      “Em biết Phi Phi có vấn đề gì hết, nhưng có biết tại sao Phi Phi muốn chuyện ?” Ngô Đồng hỏi ngược lại.

      “Tại sao?” Tần Qua sửng sốt.

      “Em cũng biết.” Ngô Đồng lắc đầu thêm “Em chỉ biết là, nếu còn nuông chiều con như vậy, coi việc Phi Phi chuyện cũng sao, như vậy con càng chuyện.”

      …” Tần Qua kinh ngạc lúc, hơi hoảng hốt rồi chỉ muốn con cảm thấy mình giống với người khác.”

      “Phi Phi vốn giống những đứa trẻ khác.” Ngô Đồng “Bây giờ con còn , nhưng rồi con lớn lên, sớm muộn gì con cũng biết được mình khác biệt với những bé khác, lúc đó con càng bị tổn thương hơn.”

      …” Tần Qua nhìn cửa phòng Phi Phi, trong lòng vô cùng rối rắm, yên lòng khi Phi Phi rời khỏi bảo vệ của .

      “Em là mẹ Phi Phi, việc Phi Phi có nên đến trường học hay , em có nửa quyền quyết định.” Ngô Đồng .

      “Nhưng mà…”

      “Nếu còn cứ độc đoán như vậy, em tức giận.” Ngô Đồng tung ra đòn sát thủ.

      Đơn thỏa thuận ly hôn!!! Như phản xạ có điều kiện, lập tức Tần Đại thiếu nghĩ ngay đến tờ đơn thỏa thuận ly hôn thứ hai, nhìn vẻ mặt u của vợ, khóe miệng mấp máy hai lần, thêm gì nữa nhưng vẻ mặt vẫn an lòng.

      “Nếu … chúng ta hỏi qua ý kiến của Phi Phi chút.” Ngô Đồng do dự, rồi đề nghị.

      “Hỏi như thế nào?”

      “Tuần này em phải xuống các cửa hàng để điều tra tình hình tiêu thụ trong quý.” Ngô Đồng “Trong lúc đó, em đến số nhi viện để tìm cảm hứng thiết kế, lúc đó em đem Phi Phi cùng, trước hết để con tiếp xúc với những đứa khác xem sao.”

      yên tâm, nếu như con thích, em ép buộc nhóc.” Ngô Đồng nhìn người đàn ông do dự “Dù sao chúng ta cũng phải để con thử lần.”

      “Chúng ta làm như vậy là tốt cho Phi Phi, đúng ?”

      “Đúng!” Ngô Đồng khẳng định.

      “Vậy …. Chúng ta thử lần xem sao.” Đại khái sống đến bây giờ đây là quyết định gian nan nhất của Tần Qua, ai mà tưởng tượng được người lính vào sinh ra tử, coi cái chết tựa lông hồng mà lại sợ hãi con trai rời khỏi bảo vệ của mình bị người khác kì thị.

      Chấp hành nghiêm mệnh lệnh và cố gắng hoàn thành nhiệm vụ là bản năng của người lính, trong thời gian ngắn ngủi tuần, Đại Hữu tìm được hơn năm mươi em binh lính xuất ngũ, Tiếu Tử cũng dựa cầu của Tần Qua làm báo cáo khảo sát.

      ngày nào đó, mọi người lại bao phòng trong quán ăn thảo luận về phát triển của công ty.

      Tiếu Tử vừa đưa báo cáo khảo sát cho Tần Qua vừa “Em điều tra qua, đa số các em sau khi xuất ngũ trở về chủ yếu làm nhân viên chuyển phát nhanh, bảo vệ linh tinh các kiểu, số ít làm tại tiệm sửa xe hoặc nhân viên bán xe.”

      “Còn những trường hợp giống như em bị thương ảnh hưởng đến bộ phận cơ thể.” Tiếu Tử bổ sung “ số ít nhận trợ cấp xuất ngũ rồi về nhà làm vườn trồng trọt, trợ cấp hết là bảo vệ cho trường học hoặc là làm công nhân vệ sinh quét rác.”

      “Như vậy nếu mở công ty chuyển phát nhanh hoặc công ty bảo vệ số em cũng có khả năng làm việc bên ngoài.” Tần Qua cau mày “Nhưng mà làm nhân viên hành chính cho công ty cần nhiều người như vậy.”

      Những người tham gia quân ngũ luôn có niềm kiêu hãnh riêng của bản thân mình, thể chịu được việc mình làm việc ít hơn em mà lại nhận lương ngang nhau mặc dù các em khác đều phản đối.

      Ba người gật đầu, hơi hoang mang, thực ra mà , nếu quân nhân sau khi xuất ngũ thân thể khỏe mạnh có thể dễ dàng kiếm được công việc có khả năng nuôi sống bản thân. Cho nên ý định của Tần Qua muốn mở công ty là để giúp đỡ các quân nhân bị mất phần thân thể như Tiếu Tử.

      biết rồi, để về nhà suy nghĩ cẩn thận lại chút, sau đó quyết định.” Tần Qua “Đại Hữu, chú vẫn tiếp tục liên lạc với các em khác, càng nhiều càng tốt.”

      “Nhưng liên lạc với nhiều em như vậy, nếu chúng ta sắp xếp được công việc cho họ sao?” Đại Hữu hỏi.

      “Trước mắt, chú xin số điện thoại và địa chỉ, đến khi chúng ta cần người trực tiếp liên lạc, cần tìm lại lần nữa.” Tần Qua mặc dù chưa mở công ty nhưng biết, có Tần thị làm chỗ dựa phía sau công ty của mình dễ dàng sụp đổ được.

      “Vâng.” Đại Hữu gật đầu.

      ---

      Vì Tần Qua vội vàng cho việc chuẩn bị mở công ty mà Ngô Đồng lại muốn mang Phi Phi cùng làm nên để thuận lợi, Ngô Đồng quyết định mua chiếc xe hơi. chọn chiếc xe BMW màu đỏ vừa thông dụng lại vừa đẹp mắt.

      Vào ngày Ngô Đồng cùng Phi Phi về đến nhà bắt gặp Tần Đại thiếu – người cả ngày nay bận rộn khảo sát thị trường – ngồi trong phòng khách trước chiếc laptop, bàn là rải rác các loại giấy tờ, tài liệu.

      Người ta thường , khi người đàn ông chăm chú làm việc luôn là lúc đẹp trai nhất, Ngô Đồng cũng tin điều đó nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy hình ảnh Tần Qua chăm chú làm việc vẫn cảm thấy ngoài sức tưởng tượng của . Đây là người đàn ông ngây thơ, cả ngày chỉ biết làm nũng với , ăn dấm chua với con sao, từ khi nào mà lại có khí chất trầm ổn, đáng tin như vậy chứ?

      “Hai mẹ con về rồi.” Tần Đại thiếu ngẩng đầu, nhìn hai mẹ con cười tiếng, tay vẫn còn cầm tập tài liệu. Ngô Đồng cũng trả về cho nụ cười dịu dàng, sau đó lắc lắc bàn tay của Phi Phi “Con qua hôn hôn ba .”

      Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tần Qua, Phi Phi chạy chầm chậm qua chỗ Tần Qua rồi nhàng chạm vào má người đàn ông cái.

      “Đây là?” Ánh mắt thể tin của Tần Qua.

      “Thành quả của mấy ngày nay đó.” Ngô Đồng khoe khoang .

      Tần Qua lập tức bỏ tập tài liệu xuống bàn, nhìn Phi Phi “Phi Phi, khi nào con mới gọi ba tiếng.”

      Phi Phi nghi ngờ nhìn Tần Qua cái, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống, như thường ngày cầm cục rubic trong ray chơi.

      vội lắm sao.” Ngô Đồng ngồi xuống cạnh Tần Qua, cầm tờ giấy bàn lên nhìn “ nghĩ ra mở công ty gì chưa?”

      cũng có chút ý tưởng rồi.”

      “Công ty gì vậy ?” Ngô Đồng tò mò.

      “Công ty quản lý bất động sản.” Tần Qua ra ý tưởng mình nghĩ ra buổi trưa nay.

      “Quản lý bất động sản?” Ngô Đồng khó hiểu hỏi “Vì sao lại chọn công ty quản lý bất động sản, em nghĩ là chọn công chuyển phát nhanh hoặc công ty bảo vệ.”

      “Tính bao quát của công ty quản lý bất động sản là tốt nhất.” Tần Qua “Thực ra phần lớn quân nhân xuất ngũ nếu tình trạng sức khỏe tốt khó tìm việc lắm. Công ty của vừa mở, tuyển dụng nhiều người lắm nên muốn dành cơ hội này cho những em bị thương tật khiếm khuyết phần cơ thể hoặc có sức khỏe tốt.

      nay, bất động sản phát triển rất nhanh chóng, trong thành phố mỗi ngày đều có những nơi phải xây dựng nhà cửa, công ty, chung cư đều cần có công ty quản lý chuyên nghiệp.” Tần Qua “Công ty quản lý bất động sản có thể bao gồm cả bảo vệ, công viên cây xanh, bảo trì các loại, những ngành nghề này cầu kĩ năng cao, nếu gặp khó khăn chỉ cần huấn luyện chút là được.”

      “Vả lại, làm bảo vệ cho công ty quản lý bất động sản chỉ cần tuần tra bên ngoài chút, phải gặp nhiều nguy hiểm, so với công ty bảo vệ chuyên nghiệp an toàn hơn nhiều.”

      “Còn phần bảo trì, sửa chữa cửa nhà, đồ điện gia dụng cũng khó, các em đều có thể làm. Còn phần công viên cây xanh càng đơn giản hơn, nếu được cũng có thể sắp xếp cho người nhà của các cậu ấy vào làm.”

      “Quan trọng nhất chính là …” Tần Qua cười “Trong các công ty con của Tần thị cũng có công ty bất động sản.”

      định …” Ngô Đồng phản ứng rất nhanh.

      “Lúc trước Tần Hoài với .” Tần Qua cười gian trá “Nếu như cần hỗ trợ lúc nào cũng có thể tìm chú ấy.”

      “Ở Đế Đô này, phần mười các tòa nhà, cao ốc đều có tham gia của Tần thị. Tài nguyên tốt như vậy tận dụng phí của giời.”

      gian xảo quá , còn biết cửa sau nữa hả.”

      “Có đội ngũ bảo vệ như của công ty chỉ có những cơ quan trọng yếu của chính phủ mới có thể có trình độ như vậy đó.” Tần Qua đồng ý “ và Tần thị là hai bên cùng có lợi, sao em lại có thể cửa sau.”

      Có phải người đàn ông nào khi theo nghiệp kinh doanh, đều trở nên “hoa ngôn xảo ngữ”, “miệng lưỡi lưu loát” như vậy sao.

      “Vợ à, có phải em cảm thấy đặc biệt thông minh ?” Tần Đại thiếu ngoắc ngoắc đuôi cầu khích lệ.

      “Đúng vậy, đúng vậy, thông minh nhất.” Ngô Đồng cười qua loa “Để thưởng cho , tối nay em làm thịt kho tàu nha.”

      “So với thịt kho tàu, …” Người đàn ông hài lòng, lấy lòng bà xã nhà mình.

      So với các loại khích lệ, chỉ muốn được em hôn .

      Nó làm cảm thấy phấn khích hơn bất kì thứ gì.


      Tác giả có lời muốn :

      Tần Qua: Tôi muốn vùng lên, tôi muốn phấn đấu, thực ra tôi rất thông minh.

      Ngô Đồng: Em vẫn thích bộ dạng ngốc nghếch trước đây của hơn.

      Tần Qua: Về nhà biến thành ngốc.
      HienCitrine1412, Parvarty, A fang31 others thích bài này.

    2. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 42


      Từ khi quyết định mở công ty quản lý bất động sản, Tần Qua càng ngày càng bận, về nhà còn muộn hơn Ngô Đồng. Cũng may là công việc của Ngô Đồng tương đối tự do, cần chấm công cũng phải làm việc đúng giờ. Thế là khi Tần Qua chuẩn bị nhân lực, vật lực để mở công ty Ngô Đồng dẫn theo Phi Phi khảo sát tất cả các tiệm quần áo thời trang cho trẻ em của công ty.

      “Thiết kế Ngô, chị tới rồi.” Vào thời gian này hàng năm, nhà thiết kế của công ty đến tất cả các cửa hàng để khảo sát, kiểm tra, cho nên việc Ngô Đồng đến tiệm cũng phải xa lạ gì. Nhân viên cửa hàng vừa thấy Ngô Đồng chào hỏi, xưng hô với là Thiết kế Ngô, vừa tôn trọng lại xa lạ.

      “Quản lý Trương, chào chị.” Ngô Đồng cười chào hỏi.

      “A, bạn đáng này là ai đây.” Vì là cửa hàng trang phục cho trẻ em, các nhân viên tiếp xúc nhiều nhất chính là trẻ con nên mọi người đối với các em bé dễ thương đều rất thích. Quản lý Trương thấy Ngô Đồng dắt tay Phi Phi, theo thói quen cúi người xuống bắt chuyện làm quen.

      “Phi Phi, chào dì con.” Ngô Đồng nhàng đong đưa bàn tay của Phi Phi.

      Phi Phi ngẩng khuôn mặt nhắn lên, sững sờ nhìn mẹ.

      “Phi Phi.” Ngô Đồng ngồi xổm xuống, dịu dùng “Dì này là bạn của mẹ, dì vừa mới chào con đó, con cũng chào lại dì nha.”

      Phi Phi chăm chú nhìn mẹ hai giây, có lẽ phát mẹ mình là nghiêm túc, Phi Phi quay đầu nhìn dì lạ mắt phía trước, có chút lo lắng nắm chặt tay mẹ, nhè gật đầu.

      Nãy giờ vẫn chú ý quan sát nên Ngô Đồng đương nhiên là nhìn thấy động tác của Phi Phi, vui vẻ vuốt tóc, xoa đầu Phi Phi “Phi Phi ngoan lắm, chút nữa mẹ mua kem cho con ăn nha.”

      Phi Phi nghe vậy rất vui sướng, hai mắt đều tỏa sáng, từ khi hết hè, lâu lắm rồi mình chưa được ăn kem đâu.

      ngại quá, bình thường Phi Phi thích chuyện lắm.” Ngô Đồng vỗ về Phi Phi xong mới quay lại giải thích với quản lý Trương.

      Là quản lý cửa hàng bán quần áo trẻ em lâu như vậy, thấy qua vô số trẻ , vừa rồi nhìn hai mẹ con trao đổi với nhau, quản lý Trương cũng biết đại khái tình trạng của Phi Phi, thế nên cười lắc đầu “Phi Phi ngoan lắm, rất thông minh nha.”

      Người mẹ nào mà thích người khác khen con mình, mà Phi Phi vốn là đứa trẻ thông minh.

      “Thiết kế Ngô, chị để Phi Phi chơi ở khu vực cho các con được để tôi trao đổi kĩ với chị về tình hình tiêu thụ sản phẩm của mùa này.” Quản lý Trương đề nghị.

      Ngô Đồng gật gật đầu, theo quản lý Trương đến khu vực vui chơi cho trẻ con, đó là sân chơi cỡ , ở đó được trang bị cái cầu tuột và cái bể câu cá.

      Quản lý Trương cho nhân viên đem đến hộp sữa và mấy gói bánh bích quy, Ngô Đồng để Phi Phi ngồi chiếc ghế, rồi dặn dò “Mẹ phải bận công việc, con ngoan ngoãn ngồi đây chơi nha. Đói ăn bánh, uống sữa, chút nữa mẹ quay lại nha.”

      Phi Phi ngoan ngoãn gật đầu.

      Ngô Đồng cười, hôn Phi Phi cái rồi mới cùng quản lý Trương rời .

      Phi Phi thấy mẹ xa, nhìn nhìn xung quanh chút rồi cầm hộp sữa bàn cẩn thận uống từng ngụm.

      Ừm, hết khát rồi, Phi Phi tiếp tục cầm khối rubic, yên lặng chơi.

      Ngô Đồng quay đầu lại nhìn Phi Phi, thấy bé tiếp tục chơi khối rubic liền tới gần khu vui chơi nhờ nhân viên cửa hàng để ý giúp Phi Phi, sau đó mới cùng quản lý Trương trao đổi về tình hình tiêu thụ sản phẩm của cửa hàng.

      “Lượng tiêu thụ mùa này khá tốt, trong đó tốt nhất là áo sơ mi có chú vịt mà vàng. Tôi nhớ đây là mẫu thiết kế của Thiết kế Ngô.”

      “Vâng.” Ngô Đồng gật đầu.

      ngờ Thiết kế Ngô chỉ thiết kế các mẫu váy rất đẹp mà cũng rất có tài trong việc thiết kế mẫu cho các bé trai.” Quản lý Trương đoán “Là vì Phi Phi sao?”

      “Bé là hình mẫu của tôi.” Ngô Đồng đáp

      Quản lý Trương cười thân thiện, sau đó chỉ vào khu vực “Khu vực này quần áo bán tương đối tốt, thông qua lượng tiêu thụ, chúng tôi phát các bé trai thường thích các màu vàng, đen, xanh vintage, các bé thích màu hồng, và …”

      Ngô Đồng vừa nghe chăm chú vừa mở laptop ghi lại các thông tin hữu ích.

      Lúc này có hai cha con bước vào cửa hàng, người cha mang mắt kính nhìn rất nhã nhặn, con là bé trai khoảng sáu bảy tuổi. Nhân viên cửa hàng niềm nở đón chào nhưng bạn dường như vẫn mất hứng, cái miệng cũng chu ra phối hợp.

      Người cha cau mày, dạy con “Lý Tử Hào, con ngoan rồi.”

      “Hừ!” Người bạn Lý Tử Hào đeo cặp sách vai, hai tay đút túi quần, ngoảnh mặt làm ngơ.

      “Con …” Người cha thở dài, dỗ dành “Ngày mai là sinh nhật của ông nội, chúng ta mua quần áo mới dự sinh nhật của ông được .”

      “Con muốn đâu.”

      “Con ngoan ngoãn nghe lời ba, đến cuối tuần ba dẫn con công viên chơi trò chơi.”

      Người cha tiếp tục dỗ dành con.

      “Công viên có trò chơi gì hay đâu.” Người bạn Lý Tử Hào dễ gì mắc mưu.

      “Vậy con muốn cái gì?”

      Người bạn Lý Tử Hào đảo tròng mắt, “Con lớp năng khiếu được .”

      Có câu ai hiểu con trai hơn cha, ba Lý nghe xong biết vấn đề của con trai mình nằm ở đâu, vì thế nhẫn nại khuyên bảo con trai “Tiểu Hào, ba biết lần trước con thi đấu thua Lượng Lượng. Nhưng mà thi đấu phải có thắng thua, hơn nữa thi đấu giúp con mau tiến bộ, đặc biệt là khi con đấu thua. Chúng ta là đàn ông, thể vì chút thất bại nhoi mà lại nhụt ý chí như vậy.”

      “Nhưng mà … cậu ấy chế giễu con.” Người bạn Lý Tử Hào bị chọc tức “Cậu ấy con là đầu heo, có học trăm năm cũng thể bằng cậu ấy.”

      “…” Trẻ bây giờ sao lắm lý vậy, ba Lý cau mày kiên nhẫn “Trước hết chúng ta mua quần áo , chuyện này về nhà ba con chuyện sau.”

      “Hừ!” Người bạn Lý Tử Hào quay đầu làm mặt xấu với ba mình rồi quay người chạy .

      “Tiểu Hào, được chạy lung tung đâu.” Ba Lý lo lắng quát.

      yên tâm ạ, bên kia là khu vui chơi chúng tôi mở cho các bé, có nhân viên theo dõi.” Nhân viên cửa hàng mỉm cười “ muốn chọn quần áo kiểu gì ạ, biết bé nhà mình mặc size mấy ạ?”

      Ba Lý yên tâm nhìn theo, thấy con trai chạy về phía khu vui chơi yên lòng theo nhân viên cửa hàng chọn quần áo.

      Người bạn Lý Tử Hào chạy mạch đến khu vui chơi, thấy câu tuột muốn leo lên chơi, nhưng thấy ở đó có mấy bạn chơi. Bạn Tiểu Hào ngại va chạm nên nữa.

      Nhìn xung quanh chút phát cái bàn gần đó có rất nhiều đồ ăn vặt, dạo đến trưa có chút đói bụng, bạn Tiểu Hào nhấc đôi chân chạy qua.

      Bạn Tiểu Hào ăn mấy cái bánh bích quy, ăn xong thấy … khát.

      Bên cạnh bàn có sữa chua cho trẻ em nhưng bạn Tiểu Hào thích vị dâu, nhìn bên cạnh có bạn khác uống vị chuối mình thích, thế là chạy tới chảnh chọe “Này, sữa này cậu lấy ở đâu?”

      Trừ giọng của người quen, từ trước đến giờ Phi Phi hoàn toàn để các thanh khác vào mắt.

      Thế mà để ý đến mình? Vốn tâm tình tốt, bạn Tiểu Hào lập tức nổi giận, vỗ mạnh lên tay Phi Phi “Này, tớ chuyện với cậu đấy.”

      Khối rubic của Phi Phi vì bất ngờ nên bị rơi xuống đất, Phi Phi nhìn khối rubic nằm sàn rồi ngẩng đầu lên dùng đôi mắt đen nhánh nhìn người bạn Lý Tử Hào.

      “Tớ … Tớ cố ý đâu.” Bạn Tiểu Hào chột dạ “Do cậu để ý đến mình trước chứ bộ.”

      Phi Phi nháy mắt mấy cái, nhảy xuống ghế, nhặt khối rubic lên rồi tiếp tục ngồi vào ghế chơi.

      “Ai!!!” Thấy mình bị ngó lơ, bạn Tiểu Hào kiêu ngạo càng vui “Khối rubic đơn giản này chơi có gì vui đâu, cậu đổi sữa chuối cho tớ rồi tớ dạy cậu chơi rubic.”

      Phi Phi để ý đến đối phương, chỉ cúi đầu chăm chú chơi với khối rubic trong tay, xoay trái chút, lại vặn chuyển chút, làm cho các màu khối rubic càng lôn xộn.

      là ngốc chết được.” Bạn Tiểu Hào thể nhìn được nữa, cầm khối rubic trong tay Phi Phi, cánh tay vặn nhanh, chừng khoảng nửa phút các màu của khối rubic hợp lại với nhau như ban đầu. Bạn Tiểu Hào đắc ý đưa khối rubic cho Phi Phi “Nè …Giờ cậu có thể cho tớ cậu lấy sữa chuối ở chỗ nào vậy?”

      Phi Phi nháy nháy mắt, nhìn đối phương lát, dường như tự hỏi đối phương có phải thực thích uống sữa chuối hay , sau đó đem hộp sữa chuối của mình đẩy qua.

      “Tớ uống sữa cậu uống rồi đâu.” Bạn Tiểu Hào thấy Phi Phi cho mình uống sữa thừa vô cùng tức giận.

      phải chính cậu ta nhất định muốn uống sao, cho cậu ta lại uống, là kỳ quái. Phi Phi quyết định để ý đến đối phương, cúi đầu đem khối rubic bạn Tiểu Hào vừa xếp lại xáo trộn lên.

      “Cậu … Được rồi.” Bạn Tiểu Hào nhận được đáp án đành uất ức cầm hộp sữa dâu lên uống, hai mắt lơ đãng nhìn nhìn lướt qua khối rubic trong tay Phi Phi, thấy Phi Phi vẫn để khối rubic lộn xộn như cũ, nhịn được “Sao cậu lại ngốc như vậy chứ, cậu phải làm thế này … thế này … Sau đó thế này … thế là xong rồi.”

      Bạn Tiểu Hào nhiệt tình giúp Phi Phi xếp lại màu cho khối rubic.

      Phi Phi cầm khối rubic được xếp màu lại như ban đầu, có chút buồn phiền … Lại muốn xáo trộn lần nữa, Phi Phi tạch … tạch … tạch, bàn tay chuyển động liên tục, khối rubic nhanh chóng trở lại tình trạng màu lộn xộn như lúc ban đầu.

      “Cậu …” Mắt nhìn Phi Phi chỉ cần mấy giây là đêm khối rubic trở thành như cũ, bạn Tiểu Hào cuối cùng phát ra điều gì đó “Cậu cũng chơi rubic hả?”

      “…” Phi Phi để ý, tiếp tục xoay chuyển khổi rubic.

      “Sao cậu chuyện vậy.” Bạn Tiểu Hào nóng nảy.

      Phi Phi vặn vặn khối rubic mấy lần, được rồi, cuối cùng cũng được hình như mình muốn, lúc này mới ngẩng đầu nhìn bạn ồn ào trước mặt.

      “Cậu có phải cũng chơi rubic ?”

      Phi Phi nháy mắt mấy cái, nhớ tới mẹ : khi người khác chuyện với con, con cũng phải đáp lại.

      Phi Phi gật đầu.

      “Cậu vừa rồi chơi cái gì vậy? Cậu xếp hình hả?” Bạn Tiểu Hào chỉ vào khối rubic trong tay Phi Phi, hỏi.

      Phi Phi lại gật đầu lần nữa.

      “Cậu xếp thành hình gì vậy?” Bạn Tiểu Hào nhìn chăm chú lúc lâu, ngoại trừ các màu xanh xanh đỏ đỏ nhìn thấy hình dạng cụ thể gì, mà đối phương lại giải thích cho mình biết. Thế là bạn Tiểu Hào đem balo sau lưng mình xuống, lấy từ bên trong khối rubic lớn hơn của Phi Phi.

      “Tớ cũng chơi ghép hình.” Bạn Tiểu Hào khoe khoang “Khối rubic này tớ có thể xếp thành hình con thỏ, tớ cầm tinh con thỏ đó.”

      xong, bạn Tiểu Hào tiến đến ngồi cạnh Phi Phi, cúi đầu chăm chú vặn, qua mấy phút sau, quả nhiên mặt ngoài của khối rubic xuất con thỏ đáng .

      Dường như là thấy được cái gì đó thần kỳ, hai mắt Phi Phi sáng lên.

      “Lợi hại , tớ chỉ cần ba phút là có thể xếp được, thầy giáo cũng tớ là thiên tài đó nha.” Bạn Tiểu Hào khoe khoang xong, thấy hai mắt Phi Phi nãy giờ cứ nhìn chăm chú vào khối rubic trong tay mình, có vẻ như rất muốn chơi thử, vì thế hào phóng “Cậu có muốn thử ?”

      Phi Phi ngẩng đầu, mỉm cười, vội vàng gật đầu.

      “Chờ chút, để tớ đảo lại giúp cậu.” xong, bạn Tiểu Hào đem khối rubic mình vừa xếp xong nhanh chóng trộn lên, sau đó đưa cho Phi Phi.

      Phi Phi thích thú cầm khối rubic, sau đó lật tới lật lui nhìn nhìn.

      “Cách chơi loại rubic này cũng giống như khối rubic của cậu, chỉ là khối rubic của tớ là loại cấp bốn, của cậu là cấp ba …”

      Lời của bạn Tiểu Hào còn chưa xong, Phi Phi cầm khối rubic nhanh chóng vặn vặn, tốc độ nhanh như cần suy nghĩ, chỉ có thể nghe thanh khối rubic chuyển động răng rắc.

      đến phút, Phi Phi ngừng tay, đem khối rubic xếp thành hình con thỏ đưa đến trước mặt bạn Tiểu Hào, đôi mắt sáng lấp lánh, khóe miệng tràn đầy ý cười.

      “Cậu …” Bạn Tiểu Hào thể tin cầm lấy khối rubic, nhìn tới nhìn lui, đúng là xếp thành hình con thỏ rồi “Trước đó cậu chơi cái này rồi à?”

      Phi Phi lắc đầu.

      “Cậu chơi xếp hình rubic được bao lâu rồi?”

      Phi Phi chơi rubic nhưng có khái niệm về thời gian, vì thế lại lắc lắc đầu.

      “Cậu chờ chút.” Bạn Tiểu Hào lại xáo trộn khối rubic lần nữa, rồi đưa cho Phi Phi “Khi tớ bắt đầu cậu xếp hình lại lần nữa nhé.”

      Phi Phi hiểu lắm nhìn bạn Tiểu Hào.

      Bạn Tiểu Hào điều chỉnh đồng hồ điện tử tay, nhìn qua Phi Phi rồi hô bắt đầu.

      Phi Phi cúi đầu, nhìn khối rubic sáu mặt, bàn tay nhanh chóng chuyển động cho đến khi xếp thành hình con thỏ như cũ.

      “56 giây, cậu chỉ cần 56 giây.” Bạn Tiểu Hào thể tin, hét ầm lên.

      Phi Phi bị ầm ĩ chịu được, bỏ khối rubic xuống lấy hai tay bịt tai, bất lực nhìn xung quanh tìm kiếm mẹ.

      “Lý Tử Hào, con làm cái gì vậy?” Ba Lý nghe thấy tiếng con trai hét lên chạy đến, thấy con trai mập nhà mình đứng trước bạn khác hét ầm lên, cho là con trai mình lại bắt nạt bạn, vì thế gắt giọng với con.

      “Ba, cậu ấy … Cậu ấy chỉ cần 56 giây xoay lắp xong khối rubic cấp bốn của con.” Lý Tử Hào .

      Ba Lý kinh ngạc nhìn qua Phi Phi, sau đó lại nhìn vào đồng hồ con trai giơ trước mặt mình.

      “Con lắp xong phải mất ba phút, cái tên kiêu ngạo Lượng Lượng kia cũng chỉ lắp nhanh hơn con hai giây, vậy mà cậu ấy nhanh hơn con đến hai phút!!”

      Phi Phi bị hai cha con Tiểu Hào đứng vây xung quanh có chút bất an, cậu nhảy xuống ghế muốn tìm mẹ, lúc này nghe được tiếng, Ngô Đồng cũng vừa đến, cu cậu lập tức nhào vào ngực Ngô Đồng.

      “Phi Phi, làm sao vậy con?” Đầu tiên, Ngô Đồng nhìn nhìn dưới người Phi Phi, phát Phi Phi có gì bất thường mới yên tâm, nhìn về cha con nhà họ Lý đứng gần đó, sắc mặt hơi cau lại hỏi “Xin hỏi, vừa mới xảy ra chuyện gì sao?”

      ngại quá, thằng nhóc nhà tôi nghịch ngợm, có thể làm con chị sợ hãi.” Ba Lý lập tức xin lỗi.

      “Con phải nghịch ngợm, con …” Bạn Tiểu Hào còn muốn gì đó nhưng bị ánh mắt của ba Lý ngăn lại.

      Ngô Đồng thấy người ta xin lỗi, Phi Phi cũng có chuyện gì, vì thế cũng gì thêm. quay đầu hỏi Phi Phi “Mẹ xong việc rồi, chúng ta về nhà thôi.”

      Phi Phi ngoan ngoãn gật đầu.

      Ngô Đồng nắm tay Phi Phi qua bàn lấy khối rubic của mình, khi định về thấy Phi Phi nhìn chăm chú vào khối rubic khác ở bàn.

      Phi Phi thích chuyện, cũng ít khi bộc lộ sở thích của mình cho nên bình thường Ngô Đồng và Tần Qua rất chú ý đến ánh mắt của Phi Phi, lúc này ngay lập tức Ngô Đồng hiểu ý của Phi Phi.

      “Con thích cái đó hả?” Ngô Đồng hỏi “ về mẹ mua cho con cái nha.”

      Phi Phi vui vẻ gật gật đầu.

      “Tớ … Tớ tặng cho cậu nè.” Bạn Tiểu Hào cầm khối rubic của mình đưa cho Phi Phi “Tớ là Lý Tử Hào, tớ kết bạn với cậu được ?”

      Phi Phi hiểu nhìn bạn trước mắt.

      “Tớ thấy cậu rất lợi hại.” Bạn Tiểu Hào lấy hết can đảm “Tớ muốn cùng cậu chơi rubic, dì ơi, có được ạ?” Câu cuối cu cậu quay người với Ngô Đồng.

      Ngô Đồng cúi đầu nhìn Phi Phi “Bạn này muốn kết bạn với con, Phi Phi có đồng ý ?”

      Phi Phi do dự chút, rồi dưới ánh mắt khích lệ của Ngô Đồng, cậu nhóc vươn tay, cẩn thận nhận lấy khối rubic trong tay bạn Tiểu Hào.


      Tác giả có lời muốn :

      Lý Tử Hào: Chúng ta là bạn bè

      “….”

      Lý Tử Hào: Sao cậu lại lời nào.

      “…”

      Lý Tử Hào: Kệ , cậu phải ra mặt giúp tớ, giúp tớ thu thập Lượng Lượng.

      “…”
      HienCitrine1412, Nun Kun, Parvarty32 others thích bài này.

    3. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 43


      Tần Hoài vì ủng hộ nghiệp của trai mình, chẳng những tìm người lo chạy các giấy tờ cần thiết để lập công ty quản lý bất động sản mà còn điều trợ lý tài vụ từ Tần thị đến giúp Tần Đại thiếu quản lý sổ sách và người nữa giúp Tần Qua thiết lập các quy định, điều lệ của công ty.

      Ngay cả trụ sở công ty cũng như hợp đồng đầu tiên, Tần Hoài cũng sớm sắp xếp giúp cho trai nhà mình. Hôm nay Tần Qua cùng ba người Đại Hữu cùng Giám đốc công ty bất động sản thuộc tập đoàn Tần thị đến khu chung cư cao cấp tại trung tâm Đế Đô – Đế Đô Hào Đình.

      “Đại thiếu gia, Đế Đô Hào Đình là khu chung cư dành cho tầng lớp thượng lưu thuộc hạng cao cấp bậc nhất của thành phố, nơi này giao thông thuận tiện, lại gần trung tâm thành phố, thuận tiện cho việc làm và hưởng thụ cuộc sống. Dân cư khu chung cư này chủ yếu sống theo phong cách Âu Mỹ bởi vì đa số họ đều du học ở các nước này, nên chúng tôi cũng thiết kế các căn hộ này theo phong cách Âu Mỹ.” Giám đốc Cao nhìn Tần Qua rồi giới thiệu.

      “Giá phòng ở đây như thế nào?” Tần Qua hỏi.

      “Mười vạn mét vuông.” Giám đốc Cao trả lời.

      “Mười vạn?” sau hai người, ba người bọn Đại Hữu miệng há to nhét được cả trái trứng vào “ vậy là tôi làm chuyển phát nhanh năm cũng mua nổi mét vuông nhà ở đây.”

      “Ở quê vẫn tốt hơn, mười vạn có thể mua được cả căn nhà lầu.” Tiểu Tống cũng cảm khái.

      Tiếu Tử ở bên cạnh gật đầu liên tục.

      “Đây chỉ là giá giờ, tương lai giá cả vẫn tiếp tục tăng.” Giám đốc Cao cười “Chúng tôi dự đoán hai tháng tới giá có thể tăng lên mười hai vạn.”

      tháng tăng vạn?” Đại Hữu thể tin “Nhà này làm bằng vàng sao?”

      “Đắt giá chính là vị trí khu chung cư.” Giám đốc Cao giải thích.

      “Đội trưởng? Có là chúng ta đến làm tại khu chung cư đắt đỏ này hả?” Tiểu Tống hỏi Tần Qua.

      Tần Qua trả lời, sau đó liếc mắt nhìn Giám đốc Cao. Giám đốc Cao vô cùng tự giác giải thích “Khu chung cư này năm ngoái mới khánh thành mà kín tám mươi phần trăm số phòng ở rồi. Trước đó chúng tôi cũng có công ty quản lý bất động sản quản lý chỗ này nhưng chủ đầu tư khu chung cư hài lòng với công ty đó. Chúng tôi định tìm công ty quản lý bất động sản mới, vừa khéo đúng dịp công ty của Đại thiếu gia khai trương.”

      “Chủ đầu tư hài lòng đối với công ty quản lý bất động sản trước ở chỗ nào?” Tần Qua hỏi.

      “Bảo vệ.” Giám đốc Cao . “Bởi vì giá phòng ở đây hơi đắt nên phần lớn người ở đây đều là quản lý cao cấp của các công ty hoặc là những người là phú nhị đại nên những người này có cầu bảo đảm an ninh trật tự trong khu vực chung cư rất khắt khe. ra, bộ phận bảo vệ cũng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng mà … biết vì sao lại rất hay bị người dân ở khu chung cư khiếu nại.”

      “Khiếu nại cái gì?” Tiếu Tử tò mò hỏi.

      “Cụ thể là vấn đề gì tôi cũng , hình như là tốc độ phản ứng quá chậm, có tính cơ động.” Giám đốc Cao “Thực ra cũng chưa xảy ra cố nào, tất cả thiết bị bảo vệ ở khu chung cư này đều là loại tân tiến nhất.”

      “Mấy cái này mà cũng là tân tiến hả.” Đại Hữu xung quanh xem xét hình ảnh video “Tính năng của thiết bị tôi , nhưng nhìn xem vị trí bọn họ lắp đặt thiết bị này, lãng phí camera tính, nhiều chỗ camera còn giám sát được.”

      “Đúng vậy, tôi cũng phát có mấy chỗ góc chết của camera giám sát.” Tiểu Tống cũng .

      Tiếu Tử theo cũng gật đầu liên tục.

      “Vậy … vậy là lắp đặt kém như vậy sao?” Giám đốc Cao bị bọn họ mà mồ hôi lạnh cũng toát ra luôn rồi.

      Tần Qua thấy ba người Đại Hữu mặt mày phấn khích phân tích các góc chết của camera giám sát, trạng thái tinh thần phấn chấn so với lúc mới gặp bọn họ quả là hai người khác nhau.

      Tần Qua muốn chính là điều này, muốn mỗi đồng đội sau khi xuất ngũ của đều có thể có được phong thái và tự tin mà họ từng có mà phải bị những lo toan, bon chen của cuộc sống mài mòn .

      Đây là dự tính ban đầu của khi thành lập “công ty quản lý bất động sản Quân Hào”.

      Thổi lên tiếng còi gọi quân, triệu tập em chiến hữu, xuất phát lần nữa.

      Giám đốc Cao vừa vừa giới thiệu, từ từ đến nơi đặt phòng làm việc của công ty quản lý bất động sản, Giám đốc Cao lại “Tổng Giám đốc Tần , các nhân viên công ty của Đại thiếu gia chưa có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực bất động sản, nên chúng tôi bàn bạc với công ty quản lý bất động sản cũ để lại nửa nhân viên ở lại để hỗ trợ các .”

      “Từ việc quản lý bất động sản thông thường đến việc chăm sóc cỏ, cây xanh, cho đến giờ đổ rác, chúng tôi cầm tay chỉ việc cho các .” Giám đốc Cao chân chó .

      “Vậy tiền lương cho những người này ai chi?” Trước kia, Tần Đại thiếu cảm thấy tiếc chút tiền này nhưng mà khi làm ông chủ, giống như vậy.

      “Đây là chúng tôi hỗ trợ, đương nhiên là cần tiền lương rồi ạ.” Giám đốc Cao .

      “Có chuyện tốt như vậy sao?” Tần Qua nghi ngờ

      “Công ty quản lý bất động sản này có quan hệ hợp tác với Tần thị tương đối tốt, ông chủ công ty đó nghe công ty bất động sản đến tiếp nhận chỗ của công ty ông ta là do Tần Đại thiếu mới mở nên chủ động đề nghị hỗ trợ miễn phí.”

      “Nếu toàn bộ nhân viên công ty của họ đều ở lại, có phải là tôi cần làm gì cũng đều có tiền để thu.”

      “Đại … Đại thiếu gia!” Giám đốc Cao lúng túng kêu lên.

      “Tôi đùa thôi, đừng kích động.” Tần Đại thiếu cười ha ha, vỗ vỗ vai quản lý Cao bị dọa choáng váng mặt mày.

      “Ha … ha …” Giám đốc Cao giơ tay lau cái trán ướt mồ hôi, cười theo.

      Mọi người bước vào văn phòng quản lý bất động sản, người phụ trách chờ từ lâu, thấy mọi người vào liền tiến lên, lại hồi chuyện lâu.

      Tần Qua có kiên nhẫn nghe những điều này. Mấy người này mỗi lần gặp đều chuyện rất lâu, bọn họ chuyện nhiều hơn giây là về nhà trễ hơn giây. Tính từ sáng đến giờ là bảy tiếng đồng hồ rồi chưa được gặp bà xã đâu đó, vừa nghĩ đến là tâm lại ngứa.

      là chủ nhiệm Lưu đúng . Phiền cho người dẫn bọn tôi xem các biện pháp an ninh ở đây chút.” Tần Qua .

      “Được, được ạ.” Chủ nhiệm Lưu với người mặc đồ an ninh “Đội trưởng Vương, dẫn mọi người xem xét xung quanh .”

      “Công ty quản lý bất động sản chúng tôi vừa mới thành lập, nhân viên còn chưa đầy đủ nên thời gian này rất mong được hỗ trợ của các .” Hiếm khi Tần Qua khách khí.

      “Đây là việc nên làm.” Chủ nhiệm Lưu có chút được quan tâm mà lo lắng (thụ sủng nhược kinh).

      “Bộ phận bảo vệ tôi cho người đến tiếp nhận, còn các bộ phận khác, tôi hi vọng chủ nhiệm Lưu …”

      yên tâm, tôi để nhân viên các bộ phận này ở lại hỗ trợ các .” sớm nhận được chỉ đạo của lãnh đạo công ty, chủ nhiệm Lưu tỏ thái độ.

      Tần Qua nghe chủ nhiệm Lưu qua về cơ cấu nội bộ bộ phận làm việc của họ, hiệu quả công việc, cơ cấu nhân viên. Lúc đầu nghe còn được, nhưng càng nghe chủ nhiệm Lưu lảm nhảm, Tần Qua càng đau đầu, sắc mặt cũng kém .

      Giám đốc Cao theo Tần Đại thiếu có mấy ngày thôi nhưng đại khái cũng hiểu tính tình của Tần Qua, thấy sắc mặt của Tần Qua tốt liền ngắt lời của chủ nhiệm Lưu “Chủ nhiệm Lưu, những vấn đề này trình bày thành văn bản rồi gửi tới sau . Hôm nay là ngày Tần Đại thiếu lần đầu tiên đến đây, bằng dẫn ấy vòng trong khu chung cư .”

      “Đúng, đúng vậy. Tần Đại thiếu, để tôi đưa xung quanh xem xét chút.”

      Tần Qua gật đầu, cùng Giám đốc Cao, chủ nhiệm Lưu xem xét chung quanh khu chung cư, mỗi khi dừng chân ở chỗ nào đó, chủ nhiệm Lưu đều có thể thao thao bất tuyện nửa ngày.

      Tần Qua tự động đem lời ta tai trái qua tai phải, tự mình xem xét xung quanh.

      Mọi người vòng qua vườn hoa trung tâm đến khu nhà chung cư phía sau. Ở đây mỗi hộ gia đình giống với những căn hộ đằng trước lắm, bãi có trước nhà rất rậm rạp và khoảng cách giữa các hộ cũng rất rộng.

      “Hai tòa nhà ở khu này mỗi tầng là căn hộ độc lập. cách khác là mỗi tầng là chủ hộ, thang máy phải quét thẻ mới lên được, thẻ thang máy của hộ nào chỉ lên được hộ đó, nên độ an ninh ở khu vực này rất cao.” Chủ nhiệm Lưu giới thiệu.

      “Vậy sao?” Tần Qua cười cái “Vậy nếu có kẻ trộm trà trộn vào cũng sợ bị hàng xóm phát rồi.”

      “Đại thiếu, thích đùa.” Chủ nhiệm Lưu cười gượng.

      Lúc này chiếc xe hơi cao cấp tiến vào, xe dừng cách mọi người xa, chủ nhiệm Lưu nhìn thấy người xe bước xuống nhiệt tình chào hỏi “ Thẩm, tan làm rồi sao.”

      “Ừ.” Thẩm Tây Minh gật đầu, sau đó chợt phát phía sau chủ nhiệm Lưu là gương mặt của Tần Qua cười nham nhở, kinh ngạc “Sao lại ở chỗ này?”

      sống ở đây sao?” Tần Qua hỏi ngược lại.

      “Đúng sao?” Thẩm Tây Minh cau mày .

      có gì, nể mặt bà xã tôi, tôi … bảo vệ … tốt.” Tần Qua tiếng bảo vệ đầy ý.

      có ý gì?” Thẩm Tây Minh bị Tần Qua nhìn, toàn thân nổi da gà.

      “Hai vị biết nhau sao?” Chủ nhiệm Lưu thấy bầu khí giữa hai người có chút gượng gạo, tò mò hỏi.

      Tần Qua cười, lại gần, duỗi tay ra trước mặt Thẩm Tây Minh “Công ty quản lý bất động sản cho khu chung cư này sau này do tôi tiếp quản, mong Tổng giám đốc Thẩm chỉ giáo nhiều hơn.”

      “Quản lý bất động sản?” Thẩm Tây Minh thèm để ý đến bàn tay của Tần Qua, ngược lại châm chọc “Sao vậy … Tập đoàn Tần thị nghèo túng đến mức phải để Tần Đại thiếu gia tự mình quản lý bất động sản hay sao?”

      “Dĩ nhiên phải.” Tần Qua ung dung thu tay lại, phủi phủi túi áo, đắc ý “Chủ yếu là bà xã nhà tôi hi vọng tôi chuyên tâm làm việc. cũng biết rồi đó, bà xã tôi ra sao mà tôi có thể đành lòng từ chối chứ.”

      từ chối hay từ chối liên quan quái gì đến tôi!!! Thẩm Tây Minh bị Tần Đại thiếu cố ý cho ăn thức ăn chó rất tức giận, lời nào quay đầu thẳng.

      Tần Qua cười đắc ý tiếng điện thoại reo lên.

      Tần Qua lấy điện thoại ra xem thấy là Đại Hữu gọi, cho là bọn họ có điều muốn hỏi nên bắt máy.

      “Đội trưởng, vừa rồi trong khu chung cư vừa có đôi nam nữ rất khả nghi mới bước ra, đến gần vị trí các đứng.” Giọng của Đại Hữu rất nghiêm túc “Em nghi là bọn bắt cóc.”

      “Hình dạng thế nào?” Tần Qua nhíu mày, thái độ cũng nghiêm túc hẳn lên.

      “Người nam đội cái mũ màu đen che khuất mặt, người nữ mặc áo khác ngoài mày vàng nhạt, hai người rất sát vào nhau.”

      “Tôi biết rồi.” Tần Qua nhìn thấy từ công viên bước ra đôi nam nữ giống như mô tả cuả Đại Hữu. Hai người dựa vào nhau rất gần, như là đôi tình nhân, người đàn ông ôm eo người phụ nữ bước chậm rãi, nếu như tính đến gương mặt tái nhợt và ánh mắt sợ hãi của người phụ nữ.

      Người đàn ông thấy có ba người đàn ông đứng trước khu nhà chung cư lập tức cứng người lại, sau đó dùng sức ôm chặt eo người phụ nữ, số ý to tiếng “Em , em chậm chút, em giày cao gót đó.”

      Người phụ nữ hoảng hốt gật đầu.

      Người đàn ông vui vẻ vuốt vuốt tóc người phụ nữ, nhìn qua đúng là đôi tình nhân ân ái.

      thôi, chúng ta xem ở chỗ khác.” Bỗng nhiên Tần Qua .

      “Vâng, vâng, Đại thiếu, chúng ta bên này.” Chủ nhiệm Lưu chỉ tay dẫn đường.

      Tần Qua về phía trước, ba người ngay cả liếc mắt cũng nhìn đến đôi nam nữ, người phụ nữ nhìn thấy ba người sắp mất, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng còn người đàn ông vô cùng mừng rỡ.

      Tần Qua bình tĩnh lướt qua hai người, ngay khoảng khắc người đàn ông buông lỏng, từ phía sau tấn công, chỉ trong chớp mắt làm người đàn ông ngã nhào xuống đất, đồng thời đoạt lấy con dao găm trong tay ta.

      “Oa!!!” Người phụ nữ trong nháy mắt ý thức được mình thoát hiểm, tinh thần căng thẳng bị phá vỡ ngay lập tức, quỳ chân mặt đất khóc nức nở.

      Vẫn chưa kịp định thần về chuyện xảy ra, Giám đốc Cao và chủ nhiệm Lưu ngơ ngác nhìn người đàn ông té ngã mặt đất ngừng dãy dụa, rồi nhìn đến Tần Qua cầm trong tay con dao găm, chân giẫm lên người đàn ông, bên cạnh là người phụ nữ gào khóc kêu cha gọi mẹ.

      xảy ra chuyện gì vậy?

      Lúc này bảo vệ chung cư chạy nhanh đến, chạy phía trước là ba người bọn Đại Hữu. Tần Qua thấy bọn họ đến gần thả lỏng chân giẫm lên người đàn ông. Người đàn ông thấy Tần Qua buông lỏng đứng lên định bỏ chạy, khi chạy đến gần Đại Hữu bị đánh cú làm choáng váng đầu óc, cuối cùng bị các bảo vệ khác khống chế.

      “Yếu như sên thế này mà bày đặt bắt cóc hả?” Đại Hữu khinh thường .

      “Cuối cùng … cuối cùng xảy ra chuyện gì vậy?” Chủ nhiệm Lưu đến bây giờ vẫn còn lơ ngơ.

      Đội trưởng Vương, đội trưởng đội bảo vệ giải thích “Chủ nhiệm, tôi vừa đưa ba này đến phòng điều khiển xem camera giám sát, sau đó họ phát hai người này có dấu hiệu khả nghi, suy đoán là Nhậm đây là bị ép buộc. Chúng tôi lúc ấy còn tin, ai ngờ tới … là .”

      “…” Chủ nhiệm Lưu.

      “…” Giám đốc Cao muốn mấy người họ có sai, bảo vệ khu chung cư này chẳng có nghiệp vụ gì cả.

      Cảnh sát rất nhanh có mặt ở trường đưa nghi phạm .

      Đại Hữu sờ sờ mái tóc ngắn của mình, cười ngây ngốc “Đội trưởng, vừa rồi có phải là cảnh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết ?”

      “Còn kém xa so với bà xã của .” Tần Đại thiếu kiêu ngạo đáp


      Tác giả có lời muốn

      Ngô Đồng: Nghe là ‘ hùng cứu mỹ nhân’

      Tần Qua: Người phụ nữ đó khóc xấu muốn chết.

      Ngô Đồng: còn ngó người ta.

      Tần Qua: sai rồi …
      HienCitrine1412, Nun Kun, Parvarty31 others thích bài này.

    4. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Ui mong ngóng tr của b quá
      haimap2346 thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 44


      Đồn Công an phía Bắc thành phố Đế Đô.

      Đồng chí cảnh sát cầu mọi người tường trình.

      “Tại sao lại phát ra người đàn ông đó là người bắt cóc Nhậm Giai Kỳ?” Đồng chí cảnh sát hỏi.

      “Kinh nghiệm.” Người đầu tiên phát nghi vấn là Tiếu Tử. Tiếu Tử nhiều năm làm lính trinh sát, lúc đó chỉ đơn giản là nhìn lên màn ảnh quan sát, nhưng chỉ cần cái liếc mắt phát ra có vấn đề.

      “Kinh nghiệm?” Đồng chí cảnh sát nghe có chút choáng váng.

      “Động tác, biểu lộ, quần áo, còn có tư thế hai người và bước của họ, đây đều là các căn cứ để đưa ra phán đoán.” Tiếu Tử nghĩ nghĩ rồi bổ sung.

      trai … Trước kia cũng là cảnh sát sao?” Đồng chí cảnh sát hỏi dò.

      phải.” Tiếu Tử lắc đầu “Tôi là bộ đội.”

      Đồng chí cảnh sát cẩn thận quan sát mọi người lần nữa, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén, người đánh tước vũ khí của nghi phạm còn có vết sẹo mặt. Mình cũng phải là chưa nhìn thấy bộ đội bao giờ nhưng mà chưa bao giờ thấy loại khí thế nào như vậy, xem ra phải là bộ đội thông thường. Dường như đoán được điều gì đó, thái độ của đồng chí cảnh sát cũng trang nghiêm thêm mấy phần.

      Tần Đại thiếu ngồi ngây người ở đồn công an hơn giờ, nhìn thấy sắp đến bảy rưỡi, lái xe về nhà thêm bốn mươi lăm phút nữa, xem như bữa ăn tối với bà xã bị bỏ qua rồi.

      Tần Qua mất kiên nhẫn hỏi “Các hỏi xong chưa, khi nào chúng tôi có thể về.”

      chờ chút nữa thôi.” Bị khí thế của Tần Đại thiếu lấn áp cùng với chính mình vừa tự bổ não nào đó, đồng chí cảnh sát đưa bản ghi lời khai đến “Các nhìn rồi đọc lại lần, nếu có gì bổ sung kí tên, sau đó các có thể về.”

      Biên bản ghi rất đơn giản, Tần Qua nhìn thấy có vấn đề gì, nhanh chóng kí tên mình, rồi đứng lên muốn ra ngoài.

      “Chờ … Xin chờ chút.” Bỗng nhiên giọng nữ rụt rè cất lên ngăn cản bốn người định rời .

      Mọi người quay lại nhìn người vừa thấy chính là chủ hộ vừa bị bắt cóc Nhậm Gia Kỳ. Đúng vậy, hôm nay vừa mới học xong, những người thuê chung cư ở đó đều được xưng là chủ hộ.

      Nhậm, có chuyện gì ?” Đại Hữu hỏi

      Nhậm Giai Kỳ ngượng ngùng nhìn ba người Đại Hữu cười cười, rồi từ từ đến bên Tần Qua, đầy cảm kích nhìn “Hôm nay rất cám ơn , nếu … Em … Em biết bị gì nữa?”

      cần khách sáo.” muốn về nhà, Tần Đại thiếu trả lời qua loa.

      “Xin hỏi …” Là người đẹp, chưa bao giờ bị người khác ngó lơ như thế, Nhậm Gia Kỳ hơi tủi thân cắn môi cái rồi hỏi “ có thể cho em số điện thoại ?
      Tần Qua kỳ quái nhìn nàng.

      đừng hiểu lầm.” Nhậm Giai Kỳ hơi đỏ mặt “Em chỉ muốn cám ơn thôi.”

      cần đâu, cũng phải là việc gì to tát.”

      “Em …”

      có việc gì chứ, tôi phải về nhà …” Tần Đại thiếu lại liếc mắt nhìn điện thoại, bà xã vừa nhắn Wechat hỏi khi nào về. Vậy mà mình lại để cho bà xã thúc giục rồi, còn ngồi ngốc ở đây đến khi nào nữa. Tần Đại thiếu đợi Nhậm Giai Kỳ xong, lướt qua người nàng thẳng ra khỏi cửa.

      Ba người Đại Hữu cũng theo sát Tần Qua rời .

      Khi mấy người Tần Qua đến cổng đồn công an gặp qua đôi vợ chồng trung niên mặc quần áo xa hoa, vẻ mặt lo lắng bước vào. Nhưng cũng thèm để ý, lái xe đưa bọn Đại Hữu đến trạm xe buýt rồi ngừng giây lái xe về nhà.

      “Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ, con sao chứ?” Người phụ nữ trung niên bước vào đồn công an, thấy con đứng ở cửa sắc mặt lo lắng, kiểm tra dưới.

      “Mẹ, con sao.” Nhậm Giai Kỳ trấn an mẹ mình.

      “Chuyện xảy ra như thế nào?” Ba Nhậm hỏi

      Lúc này lấy lời khai nghi phạm xong, đồng chí cảnh sát tới, với mọi người “Nghi phạm tên Lưu Cường, là nhân viên giao thức ăn, vì thường xuyên đến Đế Đô Hào Đình giao thức ăn nên hiểu khá tình hình bên trong khu chung cư.”

      “Theo lời khai của ta, ban đầu ta chỉ định lợi dụng việc giao thức ăn rồi trà trộn vào bên trong để trộm cắp tài sản, nhưng vừa đúng lúc gặp Nhậm ngang qua. Lúc trước ta lần giao thức ăn cho Nhậm nên biết Nhậm ở mình trong căn hộ độc lập, vì thế khống chế Nhậm vào nhà lấy tài sản.”

      là nguy hiểm quá.” Mẹ Nhậm nghe mà hãi hùng khiếp vía “Con đừng ở mình bên ngoài nữa, bảo vệ khu chung cư của con sao kém thế hả.”

      là có lỗi quá, là sơ suất của chúng tôi, chúng tôi nhất định chấn chỉnh.” Nãy giờ vẫn ở lại đồn công an, chủ nhiệm Lưu chột dạ liên tục xin lỗi. Vừa mới chuyển giao công việc, sao lại xảy ra việc như thế này, may mà chủ hộ có việc gì.

      là ai?” Mẹ Nhậm hỏi

      “Tôi là người phụ trách khu chung cư này.” Chủ nhiệm Lưu cung kính .

      “Biện pháp an ninh khu chung cư của các làm việc như vậy hả? Tôi muốn khởi kiện các …” Vừa mới nghĩ đến việc con bảo bối suýt nữa bị bắt , mẹ Nhậm tức giận thôi.

      xin lỗi, thực xin lỗi …” Chủ nhiệm Lưu chỉ có thể liên tục xin lỗi.

      “Mẹ, con sao.” Nhậm Giai Kỳ trấn an mẹ mình muốn tiếp tục nổi giận, hỏi chủ nhiệm Lưu “Chủ nhiệm Lưu, người vừa cứu tôi là ai vậy?”

      “À, … là Tần Đại thiếu.” Chủ nhiệm Lưu đáp.

      “Tần Đại thiếu?”

      “Đúng ạ, Tần Đại thiếu của tập đoàn Tần thị.”

      “Tần Qua???” Ba Nhậm và mẹ Nhậm liếc nhìn nhau.

      ---

      Sau hồi huyên náo, Nhậm Gia Kỳ lên xe theo cha mẹ về nhà, đường về, Nhậm Giai Kỳ nhớ lại biểu lộ của cha mẹ, hiển nhiên là biết ân nhân cứu mạng mình là ai, liền hỏi “Mẹ, vừa rồi chủ nhiệm Lưu Tần gia chính là nhà bác Tần mà nhà mình quen biết sao?”

      “Đúng vậy, Tần Qua là con trai lớn nhà bác Tần con.” Mẹ Nhậm .

      “Vậy sao con chưa bao giờ gặp ấy?” Nhậm Giai Kỳ thắc mắc

      “Khi mấy đứa còn gặp nhau rồi, sau đó khi học sơ trung (THPT) con du học rồi mà Tần Qua lúc đó lại bộ đội nên các con biết nhau.” Mẹ Nhậm .

      “Vậy … Mẹ, khi nào chúng ta đến nhà họ Tần tạ ơn Tần mẹ.”

      “Cái này!!!” Ba Nhậm và mẹ Nhậm liếc nhau, vẻ mặt hơi lúng túng.

      “Sao vậy ạ?” Nhậm Gia Kỳ phát bầu khí có chút kì lạ.

      “Tất nhiên là gia đình ta phải tạ ơn, nhưng mà …” Mẹ Nhậm “Đại khái là khoảng năm trước, hai bác Tần đến nhà chúng ta cầu hôn nhưng mà ba mẹ từ chối.”

      “Cầu hôn? Cho ai với ai?” Nhậm Giai Kỳ hỏi.

      “Cho con và Tần Qua.” Mẹ Nhậm

      “Có chuyện này sao con lại biết.” Nhậm Giai Kỳ mở to đôi mắt xinh đẹp, tràn đầy kinh ngạc.

      ---

      Tần Đại thiếu chạy nhanh như chớp về đến nhà là 20 giờ 30 phút.

      về rồi!” Ngô Đồng nhìn người đàn ông sải bước đến, buông quyển truyện cười đọc xuống, mỉm cười.

      Hầu như lần nào cũng thế, chỉ cần mình về nhà muộn hơn bà xã là Ngô Đồng đều ngồi ở vị trí này, ngẩng đầu, chào đón mình bằng nụ cười ấm áp.

      Tần Qua vô cùng thích loại cảm giác được chờ đợi này, sau đó mình ôm lấy bà xã, nhàng về.”

      ăn cơm chưa?” Ngô Đồng tựa đầu vào ngực người đàn ông, hỏi.

      vẫn chưa ăn.” Tần Đại thiếu nhân cơ hội làm nũng “ muốn về nhà ăn với em.”

      “Vậy để em nấu cho bát mì.” Ngô Đồng cười, buông ra, quay người vào phòng bếp.

      Tần Đại thiếu cười ngây ngốc lúc, ngửi ngửi thấy mình cả người đầy mùi mồ hôi quay người vọt vào phòng tắm. Đến lúc tắm xong cũng là lúc Ngô

      Đồng nấu xong mì rồi.

      Nhìn bàn có hai bát mì nóng hổi, Tần Đại thiếu kinh ngạc “Bà xã, em vẫn chưa ăn tối hả?”

      Ngô Đồng đưa cho Tần Qua đôi đũa rồi tự nhiên gật đầu.

      “Em cùng ăn với Phi Phi hả?”

      “Em ăn chút rồi, nhưng mà bây giờ vẫn đói.” Ngô Đồng chớp mắt nhìn .

      “Hắc hắc …” Giống như nhận ra điều gì, Tần Đại thiếu lại ôm bát mì ngốc nghếch cười cười.

      cười ngốc cái gì vậy, mau ăn mì nở ra mất.” Ngô Đồng trừng mắt.

      Tần Đại thiếu nghe lời, bắt đầu dồn sức ăn, bởi vì ăn quá nhanh mà mấy lần cẩn thận bị bỏng lưỡi, Ngô Đồng nhìn vừa bực mình vừa buồn cười.

      Ăn xong bát mì tình của bà xã, Tần Đại thiếu tinh thần vô cùng phấn chấn rửa bát, sau đó ngồi ghế sô pha ôm bà xã, trò chuyện phiếm những việc làm trong ngày.

      “Hôm nay Phi Phi kết bạn được với bạn .” Ngô Đồng đối với những chuyển biến gần đây của Phi Phi vô cùng vui mừng, tâm tình nhảy nhót ràng những việc xảy ra lúc sáng cho Tần Qua nghe “ Phi Phi mới có năm tuổi mà trong phút có thể ghép khối rubic cấp bốn rất có khả năng là thần đồng.”

      “Phi Phi vốn rất thông minh mà.” Dường như Tần Qua cũng ngạc nhiên lắm “Lúc trước, khi Tiểu Ngũ hai mươi tuổi có thể lấy được bằng tiến sĩ.”

      Ngô Đồng biết Tiểu Ngũ mà Tần Qua vừa nhắc là ba ruột của Phi Phi.

      “Tần Qua,” Ngô Đồng “Em muốn cho Phi Phi đến lớp năng khiếu mà giới thiệu, người bạn Lý Tử Hào cũng tham gia ở đó …”

      “Nhưng mà …” Tần Qua yên lòng, dù sao Phi Phi chuyện, Tần Qua sợ bé bị người khác bắt nạt.

      “Em biết lo lắng điều gì, nhưng em muốn để Phi Phi thử chút.” Ngô Đồng từ trong ngực Tần Qua ngồi xuống, nhìn chăm chú vào mắt người đàn ông, nghiêm túc “Em muốn cho Phi Phi tiếp xúc với nhiều người, giao tiếp với nhiều bạn bè, có thể cùng với các bạn khác chơi rubic, chơi ghép hình.”

      lớp năng khiếu đó có rất nhiều bạn như vậy, mà con của ấy-bé Tiểu Hào cũng tham gia lớp năng khiếu đó, cho nên em cảm thấy mình nên thử lần.”

      Tần Qua nhìn đôi mắt chân thành và chờ mong của Ngô Đồng, im lặng lúc rồi mới chậm rãi hỏi “Em cảm thấy có thể thử được sao?”

      “Vâng.” Ngô Đồng liên tục gật đầu.

      “Được, vậy chúng ta thử lần xem sao.” Tần Qua lại lần nữa kéo vợ ôm vào ngực.

      Khi Tần Qua mới từ chiến trường trở về, cả người còn ý chí muốn sống tiếp, cực kỳ kháng lại việc điều trị, mặc kệ là bác sĩ Lý Vân Cảnh cố gắng như thế nào nữa cũng thể mở ra nút thắt trong lòng . Khi cả nhà họ Tần sắp rơi vào tuyệt vọng, người phụ nữ ôm Phi Phi đến nhà họ Tần, lúc đó Phi Phi mới ba tuổi, tay ôm khối rubic trong người, yên lặng đứng đó. Người phụ nữ giao lá thư cho Tần Qua, là bộ đội đặc chủng luôn luôn chuẩn bị sẵn tâm lý phải hy sinh cho đất nước nên tất cả những người lính đặc chủng chuẩn bị sẵn di chúc của mình. Lá thư đó chính là di chúc ba Phi Phi gửi cho Tần Qua.

      Người phụ nữ trước khi mẹ Phi Phi qua đời đưa cho chị lá thư này, lá thư đề bốn địa chỉ nhưng chỉ duy nhất địa chỉ của Tần Qua mới có thể tìm đến được.

      Tần Qua mở lá thư, bên trong chỉ có câu

      Các em, chăm sóc người nhà giúp em.

      Cũng chính câu này làm nhịp cầu nối sinh mạng của Tần Qua với xã hội, Tần Qua ra, đem Phi Phi ôm vào lòng, từ đó tìm được cứu rỗi.

      Cho nên, Tần Qua bằng lòng để Ngô Đồng can thiệp vào quá trình trưởng thành của Phi Phi cũng chính là bằng lòng để Ngô Đồng tham gia vào sinh mạng của chính bản thân mình.

      Mặc dù Ngô Đồng hiểu được điều đó nhưng cũng cảm nhận được tầm quan trọng của Phi Phi đối với Tần Qua.

      “Cám ơn .” Ngô Đồng .

      “Cám ơn cái gì.”

      “Cám ơn bằng lòng tin tưởng em.” Ngô Đồng nhớ đến lần đầu tiên hai người thảo luận việc cho Phi Phi học, thái độ của Tần Qua rất lạnh lùng.

      “Có câu thế này.” Tần Đại thiếu suy nghĩ lúc “Vợ chồng vốn là thể, chúng ta cần phải cám ơn chính mình.”

      nghe câu này ở đâu vậy?” Ngô Đồng cảm thấy lời này có chút kỳ cục.

      “Sao vậy? Em chưa từng nghe câu này?” Thái độ của Tần Đại thiếu vô cùng nghiêm túc, ôm lấy bà xã bước nhanh vào phòng ngủ “Vậy để giải thích cặn kẽ, tỉ mỉ cho em nghe.”

      Vì thế đêm như vậy như vậy lại bắt đầu.


      Tác giả có lời muốn

      Ngô Đồng: cố ý bẻ cong ý của em.

      Tần Qua: ràng là em nghi ngờ trước.

      Ngô Đồng: Vậy … có thể như vậy như vậy sao

      Tần Qua ngơ ngác: Như vậy như vậy là cái gì? Bà xã em giảng lại cặn kẽ cho biết với.

      ------
      Editor lảm nhảm: mọi người thấy truyện đọc có được ạ.
      Nếu mọi người muốn đọc nhiều hơn ủn mông giùm editor cái. Ai qua hố nhà em cho em dấu chân nha.
      chương 44, 45 mỗi chương nếu được 30 likes và cmt chủ nhật có phúc lợi nha mọi người!!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :