1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ông xã phải được dỗ dành - Bạo Táo Đích Bàng Giải (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 32


      Vì tâm trạng vui sướng nên sáng nay Tần Qua chạy nhiều hơn hai vòng, khi mang theo đồ ăn sáng về nhà, Ngô Đồng vừa mới rửa mặt xong.

      Ngô Đồng cầm túi đồ ăn từ tay , “Sao ra nhiều mồ hôi vậy, mau tắm .”

      Tần Qua cười hì hì, nhân lúc Ngô Đồng xoay người hôn trộm lên mặt cái, Ngô Đồng giật nảy mình, sau đó nũng nịu nguýt cái.

      “Vợ à, em đẹp.” Tần Qua kiềm được ra.

      mau tắm , tắm xong rồi lại ngắm.” Ngô Đồng cố nén cười .

      “Tuân lệnh.” Tần Qua dí dỏm đáp lời, nhanh chóng tiến vào phòng tắm.

      Ngô Đồng dọn bữa sáng xong, qua phòng vệ sinh xem Phi Phi đánh răng xong chưa. Phi Phi thấy mẹ đến, ngoan ngoãn nhe răng cho Ngô Đồng kiểm tra, Ngô Đồng cười vui vẻ rồi dẫn nhóc thay quần áo.

      Chờ hai mẹ con thay đồ xong, Tần Qua cũng từ phòng tắm bước ra, cả nhà ba người lại tập trung đầy đủ bên bàn ăn.

      Ngô Đồng lấy cho Phi Phi và mình mỗi người cái bánh bao, số còn lại đều đưa đến trước mặt Tần Qua. Vì sức ăn của Tần Qua rất khỏe nên Ngô Đồng và Phi Phi chỉ ăn mỗi người cái còn lại đều nhường cho .

      Ngô Đồng rút tờ giấy lau khóe miệng dính sữa đậu nành của Phi Phi, khi rút tay về thấy mặt của người nào đó bu đến.

      “Hôm nay khóe miệng của bị dính cái gì.” Ngô Đồng đối với việc người đàn ông này mỗi sáng đều xử như trẻ con, rất quen thuộc.

      Tần Đại thiếu nghe xong, lông mày cũng nhăn lấy cái, cầm ly sữa đậu nành lên, ngay trước mặt Ngô Đồng uống ngụm sau đó lộ ra khóe miệng dính đầy vết sữa.

      Ngô Đồng trợn trắng mắt nhưng cuối cùng cũng giúp người đàn ông lau sạch khóe miệng.

      Người đàn ông hài lòng, ngồi thẳng dậy tiếp tục ăn bánh bao, Phi Phi trừng mắt nhìn ly sữa đậu nành còn giọt, có chút sầu lo.

      “Phi Phi, con chưa no hả?” Thấy hành động của Phi Phi, Ngô Đồng hỏi.

      Phi Phi lắc đầu, sau đó thấy khóe miệng của mẹ có dính mẩu hành lá của nhân bánh bao, mắt sáng lên, học Ngô Đồng cũng rút tờ giấy, sau đó cố sức đưa tay hướng lên mặt Ngô Đồng.

      Ngô Đồng sửng sốt chút rồi hỏi “ mặt mẹ có dính gì hả?”

      Phi Phi gật gật đầu.

      “Con lau giúp mẹ hả?” Hiểu được ý của Phi Phi, Ngô Đồng vui vẻ ghé lại gần, được nửa chừng bị người đàn ông ngang ngược kéo về.

      Người đàn ông tiến tới, vươn đầu lưỡi ra liếm cái rồi hài lòng ngồi trở lại ghế.

      Phi Phi thấy khóe miệng của mẹ còn mẩu hành lá, thất vọng ngồi xuống, Ngô Đồng trợn mắt nhìn Tần Qua, sau đó chủ động tiến đến trước mặt Phi Phi chỉ khóe miệng mình “Vậy Phi Phi giúp mẹ lau nước miếng của ba dính ở đây .”

      Khuôn mặt của Phi Phi lại sáng rỡ, tay cầm khăn giấy cẩn thận lau mấy lần, dù sao cũng thấy nước bọt của ba dính ở chỗ nào.

      “Em ghét bỏ .” Người đàn ông oan ức nhìn Ngô Đồng.

      phải mình còn muốn mua kẹo cưới sao? Mau ăn cho xong rồi .” Bữa ăn sáng còn chưa xong mà Ngô Đồng cảm thấy mệt mà.

      Thấy vợ thế, Tần Đại thiếu nhanh chóng giải quyết bữa ăn sáng của mình, sau đó chủ động giúp vợ dọn dẹp bàn ăn, nhà ba người vui vẻ ngồi xe Jeep.

      “Trước tiên chúng ta siêu thị mua ít bánh kẹo rồi tìm chỗ nào đó gói lại cho đẹp đẹp.” Ngô Đồng kế hoạch của mình.

      cần đâu, biết chỗ rồi.” Tần Đại thiếu đắc ý .

      chọn được chỗ mua rồi?” Ngô Đồng bất ngờ.

      “Hôm qua khi em muốn mua kẹo mừng, lên diễn đàn trưng cầu bạn mạng.” Tần Đại thiếu tốn buổi trưa để hỏi “Cuối cùng mọi người đều đề cử chỗ này.”

      vậy hả?” Ngô Đồng hỏi “Nhưng mà chúng ta đến mua đột ngột như vậy biết họ có hàng hay ?”

      sao.” Tần Đại thiếu “Dân mạng tiệm này bao giờ thiếu hàng.”

      Vừa đông khách lại vừa thiếu hàng, vậy là đại lý bán sỉ rồi. Đến khi Ngô Đồng đứng trước cửa tiệm mới biết được mình quá ngây thơ rồi.

      Tiệm socola thủ công Believe, trời đất, công ty bán socola thủ công nổi tiếng thế giới, bèo bèo hộp giá cũng phải ngàn tệ. muốn chạy đến đây mua socola này làm kẹo cưới?

      “Vào em.” Tần Qua ôm Phi Phi thấy vợ vẫn đứng bất động ngoài cửa, quay đầu gọi.

      “Nhưng mà đây đâu phải là nơi bán kẹo cưới.” Ngô Đồng giọng .

      “Em biết hả.” Tần Qua chỉ biển hiệu “Socola làm kẹo cưới được sao?”

      Ngô Đồng bó tay, sau đó tiếp “Nhưng mà kẹo cưới cần mua loại mắc như vậy.”

      sao đâu. mua được.” Nghĩ đến ngày hôm qua diễn đàn, đống bạn nữ mạng khóc lóc thảm thiết nếu ngày cưới của mình mà có socola Believe này làm kẹo cưới cảm thấy cả đời này thỏa mãn lắm rồi, Tần Đại thiếu quyết tâm mua bằng được socola Believe về làm kẹo cưới.

      , em nghĩ hay là mình mua kẹo cưới người ta gói sẵn , chứ mua cái này về mình tự gói phiền phức lắm.” Ngô Đồng tìm cớ .

      đâu, ở đây socola gói sẵn rất đẹp rồi, dân mạng , hoàn toàn có thể mang tặng luôn.” Tần Đại thiếu muốn cám ơn các bạn mạng, giúp mình suy tính toàn diện của vấn đề.

      à … chúng ta còn hẹn xem phim nữa mà.” Ngô Đồng nhớ ra “Nếu để socola xe bị chảy ra đó.”

      việc gì, chúng ta chọn mua rồi gửi ở tiệm, thứ hai em làm, tiệm giao đến công ty cho em.” Tần Đại thiếu dắt tay vợ bước vào tiệm socola.

      Chút chống cự cuối cùng của Ngô Đồng bị đủ loại socola tinh xảo trong tiệm phá vỡ, phần lớn phụ nữ đều thích ăn socola, dù thích ăn cũng thích cảm giác lãng mạn mà socola đem lại. Tần Đại thiếu thấy ánh mắt của vợ có chuyển biến, vô cùng đắc ý.

      “Xin chào chị, xin hỏi chị muốn mua gì ạ?” nữ nhân viên tiến đến chào hỏi.

      “Chúng tôi muốn mua số kẹo socola làm kẹo cưới.” Tần Qua hiên ngang.

      “Xin mời theo tôi.” Là cửa hàng bán socola nổi tiếng thế giới, cũng có những đại gia đến mua socola làm kẹo cưới nhưng số lượng phần socola làm kẹo cưới cũng đồng nhất.

      “Ở đây chúng tôi tính giá socola theo từng viên, chị có thể tự do lựa chọn phối hợp rồi chúng tôi gói lại cho chị ạ.” Nhân viên bán hàng giới thiệu.

      Ngô Đồng liếc nhìn, viên socola rẻ nhất ở đây cũng có giá 60 tệ.

      định phần quà gói bao nhiêu viên ạ?”

      “Bình thường kẹo cưới bao nhiêu viên phần?” Tần Qua hỏi.

      “Có ba viên, sáu viên, lớn nhất là mười viên ạ.”

      “Vậy mười …”

      “Ba viên được rồi, cám ơn.” Ngô Đồng vội vàng ngắt lời.

      “Vậy ít quá.” Tần Đại thiếu bất mãn, có ba viên chưa kịp ăn hết rồi.

      viên socola ở đây rất to, ba viên gói lại phần là đẹp nhất, nếu mười viên phải đựng thành hộp.” Ngô Đồng giải thích.

      hộp hộp.” Tần Đại thiếu là người có tiền, khó có dịp được tiêu xài.

      câm miệng!” nổi nữa, Ngô Đồng chỉ có thể quát ,

      nhân viên cười thân thiện, sau đó giới thiệu các loại giấy gói cho hai người lựa chọn. Khi chọn giấy gói, Tần Đại thiếu được quyết định số lượng socola, được hài lòng lắm. Ngô Đồng thấy thế, thở dài, lừa gạt “Em chọn ba viên gói, trừ việc đẹp mắt còn có ý nghĩa khác.”

      Tần Đại thiếu tin nhìn vợ.

      “Nhà chúng ta có mấy người?”

      “Ba người.” Tần Đại thiếu trả lời, sau đó mở to mắt, lập tức sáng bừng lên.

      “Hiểu chưa?” Ngô Đồng “Chút nữa em, , Phi Phi mỗi người cũng lấy phần làm kẹo cưới cho chúng ta.”

      “Ừ, được.” Trong nháy mắt, máu trong người Tần Đại thiếu được phục hồi, cái ý nghĩa này so với tiền còn giá trị hơn rất nhiều lần.

      là dễ dụ. Nhân viên bán hàng nhịn được cong khóe môi, trong lòng cũng hâm mộ gia đình ba người này.

      Cuối cùng ba người mỗi người chọn vị socola, đặt 60 phần, công ty Ngô Đồng có khoảng 50 người, đặt dư ra chút để dự phòng.

      Sau khi chọn socola xong, ba người tìm nhà hàng đơn giản ăn cơm trưa rồi xem phim.

      Tình tiết trong phim có cái gì, Ngô Đồng ràng lắm, nhưng nam chính hôn nữ chính bao nhiêu lần Ngô Đồng lại ràng, vì Tần Đại thiếu của chúng ta chỉ cần trông thấy phim nam chính hôn nữ chính liền tự động diễn lại lần với Ngô Đồng. Cũng may hai người mua vé cho gia đình, bên cạnh là Phi Phi lăn ra ngủ có người nào khác, Ngô Đồng xấu hổ chết mất.

      Ngô Đồng cảm thấy gần đây người đàn ông này càng lúc càng dính người, biết xảy ra việc gì nhưng thấy vui vẻ, Ngô Đồng cũng cảm thấy vui vẻ theo.

      Cả hôm nay, Tần Đại thiếu trôi qua vô cùng hưng phấn, kẹo cưới mua mà ba viên socola này còn mang ý nghĩa đặc thù, cũng thử cảm giác hôn vợ khi xem phim, là vui vẻ chết mất thôi.

      Tần Đại thiếu nóng lòng được chia sẻ niềm vui này với bạn bè mạng, thế là lấy điện thoại di động đăng nhập diễn đàn, đem hình gói socola đặt lúc sáng đăng lên.

      Trong nháy mắt, có hơn mười bình luận xuất .

      Lầu 6: má, chủ topic mua hả.

      Lầu 16: đông tiền mà.

      Lầu 28: chỉ có tôi tò mò là chủ topic mua bao nhiêu phần hả.

      Tần Đại thiếu cao hứng nên trả lời ngay: Tôi đặt mua 60 gói, mỗi gói ba viên. Lúc đầu tôi định đặt 10 viên phần nhưng vợ tôi mua ba viên đại diện cho ba người nhà chúng tôi, thế là mua ba viên.

      Lầu 36: Mười viên, viên tính theo giá thấp nhất là 60 tệ, vậy phần kẹo mừng cũng phải 600!

      Lầu 49: Chủ topic, bị vợ lừa rồi. Khẳng định vợ sợ tiêu hoang, kẹo mừng mười viên ngụ ý là “thập toàn thập mỹ” đó.

      Lầu 60: cùng ý nghĩ

      ….

      Chủ topic: Tôi thích ý nghĩa nhà ba người.

      .…

      ….

      Lầu 100: Mẹ nó, chọn số lượng kẹo thôi mà cũng khoe ân ái nữa hả.

      Lầu 120: Người ta vốn rất ân ái mà.

      Lầu 129: muốn được ăn kẹo cưới.

      Lầu 138: Tôi cũng thế.

      Lầu 150: Tôi chưa được nếm socola tiệm đó lần nào đâu.

      Lầu 160: Chủ topic à, ý của chúng tôi là, cũng phát kẹo cưới cho chúng tôi .

      Tần Qua nhìn dãy bình luận đòi kẹo cưới, suy nghĩ “Vợ phát 60 phần kẹo cưới mà mình chẳng có phần nào. Hay là mình cũng phát 60 phần.”

      Thế là Tần Đại thiếu trả lời.

      Chủ topic: Nếu muốn kẹo cưới cho tôi địa chỉ chính xác, tôi phát 60 phần.

      Lầu 180: A, chết tiệt. Địa chỉ, địa chỉ của tôi đây. Nhất định phải gửi cho tôi nhé, chủ topic.

      Lầu 190: Chủ topic, hôm qua tôi là người đầu tiên đề cử tiệm socola đó, nhớ dành phần cho tôi.

      ….

      Sau đó, chuông nhắc tin nhắn của điện thoại Tần Qua liên tục vang lên, Tần Đại thiếu cười tủm tỉm, quả nhiên phát kẹo cưới là để cho mình và người khác cùng chung vui.

      “Cái gì kêu vậy?” Sau khi tắm xong, Ngô Đồng ra thấy tiếng đinh đinh vang lên ngừng hỏi.

      “Chuông nhắc tin nhắn.” Tần Qua nhìn làn da trắng ngần của vợ mình, trong mắt lại phát ra ánh sáng xanh lè.

      Ngô Đồng bị dọa, lùi lại phòng tắm “À, em quên chưa sấy tóc.”

      Tần Đại thiếu thu lại tầm mắt, do dự dây rồi lại post bài.

      Chủ topic: Vì sao gần đây tôi ngắm vợ, càng nhìn càng thấy ấy đẹp mắt.

      Lầu 260: Tân hôn mà, mới cưới chuyện này là bình thường.

      Lầu 280: Đúng thế, lúc tôi mới kết hôn, cũng rơi vào tình cuồng nhiệt với vợ tôi, càng ngắm càng thích.

      Lầu 290: Đó là tác dụng của hormone.

      Lầu 298: Cái rắm, đó ràng là tình .

      Lầu 300: Chủ topic, phải luôn luôn vợ nha. làm tôi lại tin tưởng vào tình .

      ….

      Tình ? Chẳng lẽ cảm giác này là tình ?

      Ngô Đồng sấy tóc xong ra, thấy người đàn ông lại ngồi ngẩn người, hỏi ”Sao lại ngồi ngẩn người vậy?”

      “Vợ ơi?”

      “Vâng?” Ngô Đồng vén chăn ngồi lên giường.

      hình như … em rồi.” Người đàn ông nháy mắt mấy cái, rồi vui vẻ lặp lại “ em, vợ à.”

      Cái tay Ngô Đồng cầm chăn đột nhiên cứng đờ, sau đó khóe môi uốn cong lên, bật cười.
      HienCitrine1412, Nun Kun, Chôm chôm35 others thích bài này.

    2. ly sắc

      ly sắc Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      78
      Ngọt quá, ê ẩm cả răng tui r :)))
      haimap2346 thích bài này.

    3. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 33


      Ngô Đồng ở cửa công ty lề mề với Tần Qua mười phút đồng hồ mới ngăn được người đàn ông này có ý định vào công ty trực tiếp phát kẹo cưới cho mọi người. Nếu để bế Phi Phi cùng , nhà ba người cùng phát kẹo cưới cho đồng nghiệp của , biết là hình ảnh này phô trương đến mức nào.

      Khoảng mười giờ sáng, Ngô Đồng nhận được điện thoại báo có chuyển phát nhanh chờ trước cổng, Ngô Đồng đoán chắc là người giao kẹo cưới đến nên xuống. Khi đến trước cửa công ty, nhân viên giao hàng để hai thùng giấy đến, Ngô Đồng kí nhận, thuận tiện mở thùng ra xem. luồng khí lạnh bay lên, socola được đóng gói rất đẹp, vì để phòng socola bị tan chảy, cửa tiệm còn để ít nước đá khô vào.

      “Chị Ngô Đồng, socola này chị mua sao?” bé ở quầy tiếp tân nhìn thấy thùng giấy toàn socola, hai mắt đều phát sáng.

      Ngô Đồng cười cười, lấy ra gói, “Tặng cho em, kẹo cưới của chị.”

      “Cám ơn chị.” bé nhận lấy, cám ơn rồi mới phản ứng lại “Kẹo cưới của ai?”

      “Chị mời em ăn, vậy em kẹo cưới này là của ai?” Ngô Đồng nháy mắt.

      “Chị Ngô Đồng, chị kết hôn rồi hả?” thể tin, hét to.

      “Đừng kêu lớn như vậy chứ.” Ngô Đồng bị tiếng hét của bé làm giật mình.

      bé chỉ là quá mức kinh ngạc, lúc này mới ý thức được thất lễ của mình, dùng tay che miệng rồi “Em chỉ quá mức kinh ngạc thôi.”

      Ngô Đồng giải thích thêm, nhìn hai thùng giấy, thấy mình ôm lên nổi liền gọi điện cho Lý Mẫn. Chỉ lát, Lý Mẫn đôi giày cao chót vót bước đến, nhìn hai thùng socola, đầu tiên là nhíu mày, sau đó chậc chậc cảm thán “ là người có tiền mà, dám mua socola Believe làm kẹo cưới.”

      “Đừng lắm lời nữa, nhanh phụ mình ôm thùng để mình phát cho mọi người.” Ngô Đồng vừa vừa ôm thùng lên.

      “Socola Believe hộp là ngàn bảy, viên ít nhất cũng 60 tệ, tớ tính chỗ này hết bao nhiêu tiền.” Lý Mẫn trêu chọc.

      “A???” Vừa bóc gói socola, bé tiếp tân cầm ba viên socola tay hoảng sợ “Ba viên socola tay em … cũng phải 200 tệ .”

      “Đúng vậy đấy em ạ.” Lý Mẫn ôm thùng giấy, nghiêm túc gật đầu.

      “Quả nhiên nhà thiết kế kiếm được nhiều tiền.” Lập tức trong ánh mắt bé tiếp tân ánh lên ngọn lửa, nhất định phải kiên trì cố gắng học tập, phấn đấu trở thành nhà thiết kế mới được.

      “Đúng vậy, cố gắng học tập cho giỏi nha em.” Ngô Đồng xong, ôm thùng giấy trước.

      Lý Mẫn cũng cho bé tiếp tân ánh mắt khích lệ, ôm thùng giấy còn lại theo.

      Hai người cứ vậy từng phòng phát kẹo cưới, chẳng mấy chốc, tin tức nhà thiết kế chủ lực của KISS kết hôn, gả cho đại gia lắm tiền nhiều của được lan truyền nhanh chóng.

      Có người quan hệ tốt, nhận kẹo cưới rồi chúc mừng , tiếp tục làm việc.

      Có người ghen tị, nhìn socola trong tay, mát “Đâu ai biết chồng ấy như thế nào, có khi là ông già đầu hói bụng phệ cũng nên.”

      Nhưng Ngô Đồng hoàn toàn quan tâm, lấy thùng socola đẩy đến trước mặt Lý Mẫn “ phải là cậu thích nhất là socola sao, ưu tiên cho cậu lấy nhiều hơn mọi người.”

      “Vậy tớ phải lấy thêm mấy gói, hi vọng được dính ít khí vui mừng của cậu.” Lý Mẫn lấy trong thùng ba gói kẹo, sau đó hỏi “Kẹo cưới này là cậu chọn hay chồng cậu chọn.”

      ấy chọn.” Ngô Đồng nhớ đến tình huống lúc đó, nhịn được nở nụ cười.

      “Xem cậu cười ngọt ngào chưa kìa.” Lý Mẫn “Như vậy tớ cũng yên tâm rồi.”

      Ngô Đồng hiểu nhìn Lý Mẫn.

      “Bạn của tớ là tốt như vậy, ai có thể đây.” Lý Mẫn cười vui vẻ, giơ tay ôm Ngô Đồng.

      “Sao vậy, cậu quên được đàn Lưu Viễn hả?” Ngô Đồng vỗ vỗ vai bạn an ủi “Mẫn Mẫn của chúng ta cũng là tốt, ai cũng thích hết nè.”

      Lý Mẫn buông Ngô Đồng ra, cả hai nhìn nhau rồi cùng cười vui vẻ. Mặc dù chúng ta có những con đường khác nhau, nhưng là bạn thân, chúng ta luôn mong muốn bạn mình được hạnh phúc.

      “Gói kẹo cuối cùng này là cho đàn , hay là cho cậu thêm cơ hội.” Ngô Đồng thử thăm dò.

      , tớ theo đuổi tình chỉ lần mà thôi.” xong, Lý Mẫn cầm ba gói kẹo ra khỏi phòng.

      Ngô Đồng biết bạn thân lại giở tính kiêu ngạo, lắc đầu, cầm gói kẹo cưới đến trước văn phòng giám đốc, gõ cửa.

      “Mời vào.” cúi đầu làm việc, Lưu Viễn ngẩng đầu nhìn thấy Ngô Đồng bước vào liền thả bút xuống, hỏi “Ngô Đồng hả em? Bản thiết kế vẽ xong rồi hả?”

      “Bản thảo thiết kế phải hai ngày nữa em mới hoàn thành được.” Ngô Đồng cầm gói kẹo cười trong tay đặt lên bàn Lưu Viễn, cười “Em mời ăn kẹo cưới.”

      “Kẹp cưới?” Lưu Viễn sửng sốt “Của em và Tần Đại thiếu?”

      Ngô Đồng dạ tiếng, “Lúc đầu em cũng muốn phát nhưng cũng là cơ hội để em thông báo với mọi người em kết hôn. Tránh cho mọi người khi hỏi đến đều kinh ngạc.”

      “Vậy là tình cảm của em và Tần Đại thiếu cũng khá tốt.” Lưu Viễn nhìn vẻ mặt Ngô Đồng tràn đầy ngọt ngào, thực nhìn ra dấu vết vui nào của cuộc hôn nhân bị ép buộc.

      Ngô Đồng ngượng ngùng cười cười rồi “Vậy em quấy rầy nữa, làm việc .”

      Lưu Viễn nhìn bóng lưng Ngô Đồng rời rồi lại nhìn gói kẹp socola được trang trí đẹp mắt, đột nhiên cảm thấy, có lẽ điều Thẩm Tây Minh cho rằng là việc cần làm, thực ra là vẽ vời thêm chuyện mà thôi.

      ---

      Chi nhánh công ty MK tại Đế Đô, Giám đốc Lưu Hướng Minh báo cáo công việc với Tổng Giám đốc Thẩm Tây Minh.

      “Ngô thị từ chối?” Ánh mắt Thẩm Tây Minh rời khỏi văn kiện trước mặt, nhìn Lưu Hướng Minh.

      “Vâng ạ” Lưu Hướng Minh “Tổng Giám đốc của họ tự mình gọi điện báo.”

      “Lý do?”

      “Bề ngoài là cùng Tần thị hợp tác rất tốt, có ý định đổi người đầu tư.” Lưu Hướng Minh thận trọng nhìn Thẩm Tây Minh, rồi tiếp “ thực tế chắc đây là ý của Ngô Đồng.”

      “Ngô Đồng?” Thẩm Tây Minh ngờ.

      “Đúng vậy, khi Tổng Giám đốc Ngô gọi điện, câu cuối cùng còn Ngô Đồng cảm ơn ý tốt của ngài.” Lưu Hướng Minh .

      ra ngoài .”

      Thẩm Tây Minh cầm điện thoại, nhìn hình ảnh Lưu Viễn vừa gửi đến, gói socola đẹp đẽ, tinh xảo.

      (Hình như Ngô Đồng rất hạnh phúc, cậu đừng vẽ vời thêm chuyện nữa)

      Thẩm Tây Minh nhìn lời nhắn, nghĩ, mình vẽ vời thêm chuyện sao? Đúng là, em rời khỏi tự nhiên, phóng khoáng như vậy sao?

      ---

      Vì tặng cho bạn mạng sáu mươi gói socola, Tần Qua chờ vợ đến công ty liền đến tiệm socola Believe, dường như mua hết socola của tiệm, rồi ngồi trong tiệm chờ nhân viên đóng gói. Nhưng cũng có thời gian nhàn rỗi, từ hơn ngàn tin nhắn báo địa chỉ, chọn ra sáu mươi địa chỉ tương đối gần trong thành phố.

      Mặc dù thời tiết giờ cũng khá lạnh nhưng nhân viên cửa tiệm vẫn kiến nghị nên gửi socola đến nơi quá xa, phòng ngừa socola bị chảy.

      Xếp socola lên xe, Tần Đại thiếu nghe theo bạn mạng đề nghị, lên mạng đặt công ty chuyển phát nhanh cho người đến nhà lấy hàng, địa chỉ cũng từ thiết bị của nhân viên chuyển phát nhanh in ra, cần tự tay ghi phiếu chuyển phát nhanh, là thuận tiện.

      Tần Đại thiếu ngồi ở phòng khách, nhìn các gói socola được gói tinh xảo, đẹp đẽ, tiện tay chụp loạt ảnh rồi up lên diễn đàn, dẫn đến đám người nhao nhao hỏi mình có phần hay ?

      Tần Đại thiếu kiêu ngạo trả lời, nhận được quà nghĩa là có, nhận được nghĩa là .

      mạng lại là đám bình luận kêu khóc, chủ topic phúc hậu. Tần Đại thiếu cười ha ha ngừng làm Phi Phi ngồi bên cũng phải ghé mắt nhìn ba ngốc nhà mình mấy cái. Trước kia, ba chỉ thích lẩm bẩm mình, giờ bệnh tiến triển đến giai đoạn hay cười ngây ngô, về sau mình phải giám sát ba chặt chẽ hơn mới được.

      “Xin chào, cho hỏi ở đây có nhu cầu dịch vụ chuyển phát nhanh phải ạ?” Bỗng nhiên ở bên ngoài có tiếng vọng vào.

      Tần Đại thiếu nghe thanh đoán là nhân viên chuyển phát nhanh đến, thế là bỏ IPAD tay xuống, đứng lên mở cửa. Cửa mở, bên ngoài là người đàn ông mặc trang phục đen của công ty chuyển phát nhanh đứng, thấy Tần Qua ra cười “Xin chào , tôi là … Đội trưởng Tần?”

      “Đại Hữu?” Tần Qua liếc mắt liền nhận ra người đàn ông trước mặt.

      “A” Đại Hữu kích động “Đội trưởng, vẫn nhớ choa à.”

      “Tại sao lại tiếng địa phương?” Tần Qua theo phản xạ nhắc nhở.

      “Vâng” Người đàn ông tên Đại Hữu lập tức đứng nghiêm, sau đó đưa tay sờ gáy cười cười “Trước đây em học giỏi, sau khi giải ngũ về quê, thời gian sau quên.”

      Đại Hữu là lính của Tần Qua khi tham gia tại tiểu đoàn Thương Lan, quê ở miền núi, khi vào lính được học xong sơ trung (THCS) nhưng tiếng địa phương sửa được. Trước kia mỗi khi rảnh rỗi, Tần Qua luôn chỉ cho cậu ta tiếng phổ thông, cho nên vừa rồi nghe cậu ta tiếng địa phương mới nhịn được mà khiển trách.

      “Cậu vào .” Tần Qua nghiêng người cho Đại Hữu vào.

      Đại Hữu bước vào nhà, nhìn sân vườn và ngôi nhà rộng rãi, mát mẻ trầm trồ “Đội trưởng, đây là nhà sao, nhà … đẹp quá.”

      “Cậu ngồi .” Tần Qua mời Đại Hữu ngồi, lấy cho cậu ta chai nước suối.

      Đại Hữu cầm chai nước nhưng mở ra, nhìn Phi Phi, do dự lúc mới hỏi “ Đây là … Lâm thượng úy …”

      “Đây là Phi Phi.” Tần Qua ngắt lời Đại Hữu, Phi Phi đến ở với khi bé ba tuổi, Tần Qua cũng biết Phi Phi có nhớ cha ruột của mình hay .

      cho bé nhưng cũng đổi họ của Phi Phi, Phi Phi vẫn lấy theo họ ba ruột, Lâm Phi.

      “Chào con, Phi Phi.” Đại Hữu nhìn Phi Phi mỉm cười chào.

      Phi Phi nhìn Đại Hữu rồi lại nhìn Tần Qua. Tần Qua có chút vui mừng xoa xoa đầu Phi Phi, so với lúc trước, Phi Phi hoạt bát, nhanh nhẹn hơn. Trước kia gặp tình cảnh này, Phi Phi chỉ cúi đầu để ý ai, biết nhìn qua hỏi ý kiến của mình. Tần Qua nhớ bác sĩ Lý , đây là dấu hiệu cho thấy Phi Phi bắt đầu tự nguyên trao muốn giao tiếp với người khác, là tín hiệu đáng mừng.

      “Con về phòng chơi .”

      Phi Phi cầm khối rubic, từ ghế nhảy xuống dưới đất rồi chạy về phòng mình.

      “Đội trưởng, từ khi phục viên ở đây sao?” Đại Hữu đánh giá Tần Qua lúc rồi hỏi.

      “Ừ.” Tần Qua hỏi lại “Cậu phục viên lúc nào?’

      “Dạ, năm trước.”

      “Tôi nhớ là cậu sau khi phục viên, về quê làm địa chủ của mấy chục mẫu đất cơ mà?” Tần Qua hỏi “Sao giờ lại làm nhân viên chuyển phát nhanh?”

      “Đó là vì có tiền ạ.” Đại Hữu hơi ngượng ngùng gãi cái đầu húi cua.

      “Tôi nhớ khi phục viên được trợ cấp 20 vạn cơ mà?” Tần Qua hỏi.

      “Dùng hết rồi .” Dưới ánh mắt nghiêm khắc của Tần Qua, Đại Hữu thà “ còn nhớ Tiểu Tống ? Trong lần làm nhiệm vụ, cậu ấy bị thương ở thận, thể chữa lành phải cắt bỏ bên thận, sau khi phục viên về nhà, ba mẹ lại bị bệnh nặng, 20 vạn tưởng như là nhiều nhưng bỏ vào bệnh viện như gió vào nhà trống.”

      “Việc của cậu ấy em cũng biết nên thể mặc kệ được. Đều là em vào sinh ra tử với nhau. Bốn mươi vạn chi ra cũng còn lại bao nhiêu.”

      “Vậy giờ Tiểu Tống ra sao?”

      “Cũng tạm, cậu ấy làm tài xế taxi, thỉnh thoảng em cũng giúp cậu ấy đôi chút, rồi cũng qua thôi.” Đại Hữu cười .

      “Các cậu đều ở Đế Đô?”

      “Vâng, cũng phải chỉ có hai đứa em, ở Đế Đô có rất nhiều người là em của chúng ta.” Đại Hữu cười ha ha “Tụi em đứa là bảo vệ, lái xe, giao thức ăn hoặc giống em làm nhân viên chuyển phát nhanh. Trước kia em kiếm được nhiều tiền nhất, nhưng nay giao thức ăn lại kiếm được nhiều hơn. Đúng rồi, còn Tiếu Tử, cậu ấy mất tay nhưng cũng tìm được việc, làm bảo vệ công trường ban đêm.”

      “Các cậu đều giữ liên lạc với nhau?”

      “Dạ, vâng ạ. Bọn em còn lập nhóm Wechat nữa.”

      “Vậy sao các cậu liên lạc với tôi?” Sắc mặt Tần Qua đen lại” phải tôi rồi, nếu các cậu có khó khăn có thể đến tìm tôi sao?”

      “Em … Bọn em gặp khó khăn gì đâu.” Trước đây Đại Hữu bị Tần Qua chỉnh đốn ít lần, thấy sắc mặt của Tần Qua xấu , cậu ta vẫn còn ngơ ngác.

      có khó khăn?” Tần Qua cả giận “Khi cha mẹ Tiểu Tống bị bệnh, sao tìm tôi. Hai mươi vạn kia là để cho các cậu ổn định cuộc sống gia đình, nhưng với tôi hai mươi vạn đó đáng kể chút nào. Còn Tiếu Tử nữa, trinh sát tốt nhất đại đội mà bây giờ phải mang ơn người ta mà làm bảo vệ cho công trường hay sao?”

      “Đội … Đội trưởng.” Đại Hữu bị dọa sợ, chuyện hơi lắp bắp.

      !” Tần Qua cảm thấy có ngọn lửa chạy toán loạn trong cơ thể.

      “Bọn em phải muốn tìm , chỉ cho rằng những việc đó bọn em có thể tự giải quyết nên muốn phiền đến .” Đại Hữu thận trọng “Vả lại, lúc đó mọi người ở tiểu đoàn đều … À, trợ lý tiểu đoàn trong thời gian này nên xuất trước mặt , sợ kích thích đến .”

      “Kích thích tôi? Sợ tôi tự sát?” Tần Qua cười lạnh lùng.

      phải … việc này …” Mồ hôi lạnh của Đại Hữu ứa ra, cuối cùng nhìn thấy bàn đầy socola, mới nhớ tới mình đến đây để chuyển phát nhanh, liền “A, đội trưởng, phái muốn chuyển phát nhanh sao? Để em tranh thủ thời gian đưa giao, đến tối cũng kịp.”

      Tần Qua nhìn đống socola đầy bàn, lửa giận mới hòa hoãn xuống ít.

      Đại Hữu vội vàng xuất hóa đơn chuyển phát nhanh chuẩn bị trước, dán lên từng gói socola rồi cẩn thận bỏ vào rương chuyển phát nhanh, rồi hỏi “Đội trưởng, có việc gì mà gửi nhiều socola vậy?”

      “Phát kẹo cưới.”

      “Kẹo cưới?” Đại Hữu kích động suýt nữa vứt luôn cái rương chuyển phát nhanh tay “Bọn em có chị dâu rồi?”

      “Giữ chắc vào.” Lông mày Tần Qua nhảy lên.

      “Ha ha ha …” Đại Hữu lại chằng kỹ cái rương, kích động đến mức tiếng địa phương cũng ra “Choa quá kích động, bọn choa nghĩ đội trưởng nhanh như vậy kết hôn rồi.”

      Tần Qua biết Ngô Đồng cũng thích ăn socola, thế là hôm nay mua dư thêm mấy gói về, lúc này lấy ra, bỏ vào cái túi giấy đưa cho Đại Hữu “Giúp tôi phát cho các em.”

      “Vâng ạ.” Đại Hữu vui vẻ nhận lấy.

      “Chờ khi nào có thời gian, tôi và chị dâu mời các cậu ăn bữa cơm.” Tần Qua .

      Sau khi Đại Hữu ôm hai cái rương rồi, Tần Qua ngồi lặng lẽ hồi lâu, sau đó đột nhiên cởi áo, ở trong sân điên cuồng đấm bao cát, cho đến khi màn đêm buông xuống, sức lực cạn kiệt.

      Lúc Ngô Đồng về đến nhà, đập vào mắt chính là cảnh này.



      Tác giả có lời muốn :

      Ngô Đồng: Chẳng lẽ lại phát bệnh rồi.

      Tần Qua: Muốn phát hỏa.

      Đại Hữu: Có người muốn để ý chị dâu, em chúng ta xông đến xử lý .
      HienCitrine1412, Nun Kun, Chôm chôm35 others thích bài này.

    4. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 34


      quen với việc mỗi giờ tan tầm về nhà là thấy người đàn ông ôm Phi Phi nở nụ cười đón , Ngô Đồng quên mất Tần Qua là người bị di chứng của hội chứng PTSD.

      Khi thấy người đàn ông mồ hôi đầm đìa, toàn thân như chất chứa khí nóng, Ngô Đồng giật mình trong chốc lát, sau đó quay người đóng cửa, chậm rãi về phía Tần Qua, tiện tay để túi xách bàn gỗ trong sân nhà.

      “Em về rồi.” Ngô Đồng đứng cạnh người đàn ông, mỉm cười dịu dàng, giọng nhàng như mọi ngày.

      Người đàn ông sớm nhận ra Ngô Đồng trở về, nhưng cơn giận trong lòng còn chưa phát tiết xong, sợ làm bị thương vợ nên càng ra sức đánh bao cát.

      Ngô Đồng nhìn Tần Qua mồ hôi đầy người, mu bàn tay cũng đỏ ửng lên biết đấm bao cát rất lâu rồi. Ánh mắt Ngô Đồng lên vẻ đau lòng, trong lòng cũng buồn buồn “Hôm nay xảy ra chuyện gì sao? có thể cho em biết ?”

      “Em đừng để ý đến .” Giọng của người đàn ông lộ vẻ kiên nhẫn.

      “Tay bị thương rồi kìa.” Ngô Đồng nhìn thấy bao cát có vết máu, giọng cũng gấp gáp lên.

      sao đâu.”

      Ngô Đồng nhìn người đàn ông ngừng đấm vào bao cát, vết máu đỏ bao cát càng ngày càng , rốt cục nhịn được nhào qua ôm lấy cánh tay người đàn ông. Bởi vì sức đánh của rất lớn nên làm Ngô Đồng lảo đảo suýt ngã xuống đất.

      “Em làm cái gì vậy?” Tần Qua hét to.

      Ngô Đồng thèm để ý tiếng hét của Tần Qua, sau khi ổn định thân thể nhanh chóng cầm lấy tay Tần Qua xem xét, nhìn thấy mu bàn tay sưng đỏ và vương đầy vết máu đau lòng thôi “Chúng ta vào nhà bôi thuốc .”

      em đừng động vào rồi mà.” Tần Qua bỏ tay Ngô Đồng ra.

      “Bôi thuốc vào .” Ngô Đồng hề sợ hãi, lần nữa giữ chặt tay Tần Qua.

      nhắc em trước rồi cơ mà, khi phát bệnh được ở gần , em nghe hiểu hả?” Sắc mặt Tần Qua u ám, cảnh cáo .

      “Chúng ta vào bôi thuốc trước , sau khi bôi thuốc xong, muốn hít đất hay chạy bộ em đều cản .” Chỉ cần làm chính mình bị tổn thương, ánh mắt Ngô Đồng ngấn nước nhìn .

      “Đây là em tự mình tìm.”

      Tần Qua cầm ngược tay Ngô Đồng, đẩy áp sát vào tường, cúi đầu gặm cắn lên môi . Bộ dáng hung dữ làm toàn thân Ngô Đồng run lên, nhưng vẫn đẩy ra. Người đàn ông gặm cắn từ xương quai xanh xuống dưới, rồi bị quần áo ngăn trở, gầm tiếng rồi kiên nhẫn đưa tay giật áo Ngô Đồng xuống, hàng cúc áo bé rơi lả tả mặt đất.

      “Vào phòng .” Ngô Đồng nắm lấy bả vai của người đàn ông, khó khăn .

      Động tác của Tần Qua lập tức dừng lại, lúc lâu mới từ ngực Ngô Đồng ngẩng đầu lên, phát màu đỏ trong mắt từ từ biến mất, sức lực của cánh tay bóp chặt vòng eo của mình cũng dần buông lỏng.

      sao chứ?” Ngô Đồng cẩn thận hỏi.

      “Vì sao lúc nãy em tránh ?” Tần Qua nhìn cổ áo của Ngô Đồng bị mở rộng, cổ là vết mình gặm cắn tụ máu đỏ ửng, trong lòng đối với bản thân mình tràn đầy chán nản.

      trả lời em trước, có sao ?” Ngô Đồng cố chấp hỏi.

      “Ừ, sao.” Giọng buồn buồn, hiển nhiên là tâm tình vô cùng thấp.

      Nhìn thái độ của người đàn ông, Ngô Đồng đoán chắc lại bắt đầu tự trách bản thân, thế là nâng gương mặt của lên, nhìn chăm chú vào mắt , cười dịu dàng “Nếu biết hôn có thể trấn an cảm xúc cho , em về sớm chút.”

      “Em …” Ánh mắt Tần Qua thể tin được.

      “Sau này nếu gặp tình huống như thế này gọi điện cho em, em nhất định trở về ngay lập tức.” Ngô Đồng đau lòng đừng tự làm mình bị thương, được .”

      “Vợ à …”

      “Chúng ta vào nhà bôi thuốc trước cái .” Ngô Đồng kéo Tần Đại thiếu còn ngây ngốc và phòng, sau đó lấy hộp thuốc, lấy cồn I ốt lau rửa vết thương cho Tần Qua.

      Toàn bộ quá trình, Tần Đại thiếu vẫn ngơ ngẩn nhìn chăm chú vào vợ mình, cảm giác vợ mình dù chỉ động cái chân mày cũng đáng muốn chết.

      “Được rồi.” Ngô Đồng sát trùng, bôi thuốc xong lại dặn dò “Trong hai ngày tới được đụng vào nước đâu đó.”

      Vừa xong, Ngô Đồng lại nhíu mày, người đàn ông này thân toàn mồ hôi , sao có thể tắm rửa được đây vậy là lại bổ sung thêm “Chút nữa tắm rửa cẩn thận chút, tắm xong em lại bôi thuốc lần nữa cho .”

      “Vợ à …”

      “Dạ???” Ngô Đồng ngẩng đầu nhìn Tần Đại thiếu lắp bắp.

      “Em đối với tốt.”

      Ngô Đồng nháy nháy mắt, rồi tươi cười rạng rỡ.

      Tần Đại thiếu chồm người qua bàn trà, hôn lên đôi môi lúc nãy bị bỏ quên, động tác dịu dàng đến mức làm Ngô Đồng phải nhàng nhắm mắt lại.

      “Có phải em cũng thích rồi ?” EQ của Tần Đại thiếu bỗng dưng login.

      Ngô Đồng bị người đàn ông hỏi trực tiếp cũng có chút xấu hổ, loại chuyện này có người hỏi thẳng như vậy hay sao?

      “Phải ?” Người đàn ông nhìn mặt vợ mình từ từ ửng đỏ, bám riết hỏi.

      “Em xem Phi Phi chút.” Ngô Đồng tự nhiên đứng dậy, muốn thoát khỏi đeo bám của người đàn ông.

      Tần Đại thiếu nhanh mắt bắt lấy bàn tay trái của vợ, trong mắt tràn đầy chờ mong, giọng cũng lộ ra vẻ bướng bỉnh “Có phải ?”

      “Sao mà cứ hỏi cho bằng được như vậy, trong lòng biết thôi là được rồi.” Ngô Đồng dậm dậm chân, bỏ tay Tần Qua ra, chạy đến phòng Phi Phi trốn.

      Chỉ còn Tần Đại thiếu mình trong phòng khách, nhìn hộp thuốc còn mở, cười ngốc ngốc.

      Dỗ Phi Phi ngủ, giúp Tần Qua tắm rửa xong bôi thuốc lần nữa, Ngô Đồng mới có thời gian hỏi người đàn ông vì sao bỗng nhiên lại phát bệnh. Nếu là trước đây, thấy Tần Qua phát bệnh, nghe theo lời bác sĩ Lý dặn dò, tránh qua bên để mình phát tiết cảm xúc xong. Nhưng bây giờ, có lẽ làm được như vậy nữa. Đối với người mình thích, nhẫn tâm để phải chịu đựng mình, cho nên dự định xâm nhập vào thế giới nội tâm của người đàn ông này.

      Tần Qua kể cho Ngô Đồng nghe, hôm nay ngoài ý muốn gặp lại đồng đội cũ, nghĩ tới vài việc nên bị kích thích chút mà phát bệnh.

      Ngô Đồng hỏi việc đó là việc gì bởi vì cảm giác được Tần Qua muốn đề cập đến, chỉ lẳng lặng nằm trong ngực , nhàng “Em luôn ở bên .”

      Lại hai ngày nữa trôi qua, người đàn ông khôi phục tâm trạng, khi Ngô Đồng có cảm giác yên tâm bác sĩ Lý Vân Cảnh gọi điện cho .

      “Em có thời gian ? Chị muốn gặp em chút?”

      Ngô Đồng xin nghỉ, lái xe đến phòng tâm lý trị liệu Lam Hải.

      “Bác sĩ Lý, bệnh tình của Tần Qua có biến chuyển gì sao?” Ngô Đồng vừa thấy bác sĩ Lý liền gấp gáp hỏi.

      “Đừng nóng ruột, uống nước trước .” Lý Vân Cảnh thấy thái độ lo lắng của Ngô Đồng, trong lòng vì Tần Đại thiếu mà vui vẻ, xem ra tuy là cuộc hôn nhân thương mại nhưng cũng đơm hoa kết trái rồi.

      “Em khát, cám ơn chị.” Ngô Đồng ngồi xuống, .

      Lý Vân Cảnh cười cười, biết trong lòng Ngô Đồng lo lắng nên cũng thẳng vào vấn đề “Gần đây Tần Qua có gặp lại đồng đội cũ, em biết chuyện này ?”

      “Vâng, em biết.” Ngô Đồng gật đầu “Hôm đó, tâm tình ấy tốt, luyện đánh bao cát rất lâu.”

      “Ngày đó khi Tần Qua điều trị, chị đề nghị cậu ấy cố gắng hết sức tiếp xúc với những người, những vật có khả năng làm cậu ấy nhớ lại chuyện cũ.” Lý Vân Cảnh “Dù sao bệnh của cậu ấy là có liên quan đến những việc mà cậu ấy từng trải qua.”

      “Ý của chị là muốn em phòng ngừa cho ấy gặp lại đồng đội cũ.” Ngô Đồng nhíu mày.

      phải.” Lý Vân Cảnh lắc đầu “Chị , đó là trước kia.”

      Thấy ánh mắt khó hiểu của Ngô Đồng, bác sĩ Lý tiếp tục giải thích “Hôm qua Tần Qua đến gặp chị, cậu ấy sau khi cậu ấy gặp đồng đội cũ phát bệnh, nhưng rất nhanh được em trấn an.”

      Ngô Đồng biết Tần Qua có chi tiết việc trấn an cho bác sĩ Lý nhưng vẫn nhịn được mà đỏ mặt

      “Cho nên cậu ấy định bắt đầu tiếp xúc với đồng đội cũ, từng chút từng chút thử tiếp nhận lại những ký ức mà cậu ấy muốn quên lãng. Tần Qua chỉ có như vậy cậu ấy mới có thể hoàn toàn khỏi bệnh.” Bác sĩ Lý “Sau đó … Chị đồng ý.”

      Nghe thấy Tần Qua có khả năng hoàn toàn khỏi bệnh, mắt Ngô Đồng sáng lên.

      “Nhưng mà, việc này cũng dẫn đến khả năng làm cậu ấy thường xuyên phát bệnh, thường xuyên phát giận, nóng nảy.” Bác sĩ Lý tiếp tục .

      “Vậy em phải làm gì?” Ngô Đồng hiểu lý do bác sĩ Lý gặp mình.

      Lý Vân Cảnh nhìn ánh mắt kiên định của Ngô Đồng, cười vui vẻ “Ở bên cậu ấy, đừng buông bỏ cậu ấy.”

      “Cám ơn chị, bác sĩ Lý.” Ngô Đồng đứng dậy, cúi đầu cám ơn Lý Vân Cảnh.

      “Đây là việc chị nên làm.” Lý Vân Cảnh “Nhưng em cũng đừng quá lo lắng, chị đó là tình huống xấu nhất, cũng có thể xảy ra việc gì hết. Tóm lại, phát sinh chuyện gì cứ đến tìm chị.”

      “Cám ơn chị.”

      Từ văn phòng của Lý Vân Cảnh ra, trong đầu luôn nghĩ đến việc của Tần Qua, lo lắng bước vào thang máy, chú ý theo người khác xuống đến tầng hầm. Đến khi hồi phục lại tinh thần mới phát mình đứng lại bãi đỗ xe, mà ở cửa thang máy có người quen thuộc mà xa lạ đứng.

      lâu gặp.” Thẩm Tây Minh mở lời phá vỡ im lặng.

      Quán cà phê lầu ba, hai người ngồi đối diện nhau, Thẩm Tây Minh gọi ly Latte và ly nước chanh, sau đó nhớ là em thích uống cà phê nhưng lại thích gian của quán cà phê, nên mỗi lần đến đều gọi ly nước chanh.”

      “Có lẽ bây giờ em thích uống sao?” Ngô Đồng thấy người đàn ông hỏi ý kiến của mình mà tự mình gọi nước uống hơi bực mình.

      “Xin lỗi.” Thẩm Tây Minh sửng sốt “Để gọi người đổi lại.”

      cần đâu, em vẫn thích uống cà phê.”

      “…”

      khí có chút lúng túng, cũng may nhân viên phục vụ rất nhanh đưa đồ uống đến, bầu khí được khôi phục bình thường, Thẩm Tây Minh do dự lúc rồi ra “ nghĩ là được gặp em ở chỗ này.”

      “Em tới đây gặp bạn. Công ty của ở chỗ này hả?”

      “Ừ.” Thẩm Tây Minh “Nửa tháng trước quay trở về, công ty ở tầng 28.”

      “Vâng.” Ngô Đồng vâng tiếng rồi hỏi gì nữa.

      “Nghe em kết hôn.” Thẩm Tây Minh nhìn chiếc nhẫn tay phải của Ngô Đồng, đơn giản, thanh lịch, đúng là kiểu Ngô Đồng thích.

      Ngô Đồng nhìn người đàn ông đối diện, suy nghĩ lúc rồi vẫn ra “Có phải cho người gặp chú Hai em ?”

      “Đúng vậy.” Thẩm Tây Minh đoán Ngô Đồng hỏi điều này nên trả lời dứt khoát.

      “Vì sao lại làm như vậy?”

      “…” Thẩm Tây Minh do dự, chỉ có thể mong em sống tốt.”

      lấy tư cách gì?” Giọng của Ngô Đồng vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn phải là giọng điệu mỉa mai như mình từng nghĩ.

      “Coi như là … Cho quá khứ của chúng ta lời chia tay.”

      “Ba năm trước, ở nước Mỹ em lời chia tay rồi.” Ngô Đồng nhìn Thẩm Tây Minh – người đàn ông mình từng thích, mình em lặng lẽ lời chia tay, quấy rầy đến , cho nên tại em hi vọng cũng quấy rầy đến em.”

      “Em qua Mỹ?” Thẩm Tây Minh nghi ngờ hỏi “Khi nào?”

      “Ngày mà tuyên bố đính hôn, lúc đó toàn bộ tin tức ở nước Mỹ đều là tin của .” Ngô Đồng còn nỗi bi thương, đắng chát trong lòng như trước nữa, có chăng khi nhớ lại chỉ còn chút châm chọc.

      “Em …” Thẩm Tây Minh ngờ còn có việc như vậy nữa, ta vẫn nghĩ rằng hai người ở hai nước khác nhau, sau đó liên lạc ít dần rồi tự nhiên chia tay. nghĩ tới, lúc trước vì bảo vệ công ty mà phải tổ chức lễ đính hôn tạm thời kia lại bị Ngô Đồng biết được. Nên trong lòng Ngô Đồng là mình vất bỏ ấy sao?

      “Lúc ấy là bởi vì …” Thẩm Tây Minh định giải thích.

      cần giải thích.” Ngô Đồng đưa tay ngắt lời người đàn ông, sau đó thoải mái cười cười “ ra mọi việc qua lâu rồi, nhắc lại cũng hay gì. Mặc kệ nguyên nhân là gì, kết cục của chúng ta thể nào thay đổi nữa, vả lại, tại em sống rất tốt.”

      Thẩm Tây Minh cau mày đồng ý “Ý em là việc em bị ép gả cho Tần Đại thiếu?”

      “Dù là nguyên nhân gì, quan trọng nhất là giờ em sống rất tốt.” Ngô Đồng nhấn mạnh.

      “Hôn nhân của bọn em là bình đẳng.” Thẩm Tây Minh dưới con mắt của thương nhân dễ dàng nhìn ra bên trong hợp đồng với Tần thị có điều khoản gì đó. “Ít nhất hãy để giúp em thoát khỏi cái cùm đó.”

      “Sau đó cái cùm đó lại sang sao?” Ngô Đồng hỏi ngược lại.

      “Em biết như vậy mà.”

      “Nhưng em cảm thấy vậy.” Ngô Đồng cũng hiểu em mà.”

      Trước kia Thẩm Tây Minh cảm thấy mình hiểu rất Ngô Đồng nhưng tại ta cảm thấy có chút xa lạ. Sống trong cái xã hội coi trọng danh vọng và quyền lợi này, là thay đổi quá nhiều hay do đuổi kịp biến đổi của cuộc sống.

      ”Em biết trong cuộc hôn nhân này em phải bỏ ra cái gì, cũng biết Tần thị dễ dàng để em ly hôn, nhưng mà … tại em còn e ngại nữa mà còn cảm thấy có chút may mắn. Ngô Đồng cười cười, dưới ánh mắt khó hiểu của Thẩm Tây Minh, “Ông xã em tình tình có chút nóng nảy, lúc đầu hay chọc cho em tức giận, nếu có những điều khoản ràng buộc đó, em muốn ly hôn với ấy.”

      Cho nên ý của em là, bây giờ em chồng em.

      Ngô Đồng nhìn đồng hồ, phát 6 giờ chiều, vì thế đứng dậy “Thời gian còn sớm, em phải về rồi.”

      Thẩm Tây Minh cũng đứng dậy, hỏi “Có cần đưa em về ?”

      cần đâu, tạm biệt .” Ngô Đồng cầm túi xách, nhìn Thẩm Tây Minh cười lễ phép, quay người bước nhanh rời .

      Thẩm Tây Minh nhìn theo bóng lưng Ngô Đồng, nghĩ đến nụ cười trong suốt của cùng đuôi tóc vòng lên theo bước xoay người của , đó phải là hình ảnh khiến mình động tâm hay sao.

      Em vẫn là em lúc trước, nhưng còn thích nữa, chẳng lẽ người thay đổi chỉ có mình thôi sao?


      Tác giả có lời muốn :

      Thẩm Tây Minh: Ngô Đồng còn tôi nữa, đau lòng quá.

      Tần Qua: biết tránh ra chỗ khác , chướng mắt quá.
      HienCitrine1412, Nun Kun, Chôm chôm32 others thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 35


      Tần Qua biết bác sĩ Lý Vân Cảnh tìm Ngô Đồng, Ngô Đồng cũng cho biết, bởi vì dù bác sĩ Lý có gặp Ngô Đồng hay , vẫn luôn ở bên . Thích là cảm giác rất lạ, có khi chờ đợi cả đời người ta cũng chưa chắc thích người nào đó, nhưng cũng có khi nó đến bất ngờ mà báo trước, may mắn thay, Ngô Đồng có cảm tình với ông xã của mình.

      “Cuối tuần này chúng ta mua chiếc xe em.” Tần Qua đau lòng vì bà xã phải đón xe làm mỗi ngày.

      “Nhưng mỗi lần bắt được xe, đến đón em mà.” Ngô Đồng cười “Em thích như thế.”

      “Vợ ơi …” Tần Đại thiếu nghe thế lại kích động muốn hôn vợ.

      “Em bị muộn rồi, tối gặp lại nhé.” Ngô Đồng cố ý lùi lại sau hai bước, né tránh nụ hôn của . Thấy Tần Qua buồn bực, nén cười xoay người bước .

      Cho đến khi bóng Ngô Đồng khuất khỏi con hẻm, Tần Qua mới thu hồi tầm mắt, trở về phòng với Phi Phi chơi ghép hình “Phi Phi, hôm nay ra ngoài với ba .”

      Phi Phi nghi hoặc ngẩng đầu.

      gặp đồng đội của ba.”

      Tần Qua theo địa chỉ Đại Hữu đưa, lòng vòng hơn giờ mới đến được thôn Thành Trung. Trong thôn, khắp nơi là bầu khí ô nhiễm, đường xá chật hẹp, xe Tần Qua lách tránh lúc mới đến trước phòng trọ của Đại Hữu.

      Đó là căn nhà cấp bốn, có bốn phòng, phòng ốc cũ kĩ, tối tăm, bị bao vây bởi các nhà cao tầng xung quanh, quanh năm thấy ánh mặt trời. Tần Qua bế Phi Phi đứng trước cửa, sắc mặt vô cùng khó coi, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng với Phi Phi. “Nhắm mắt lại.”

      Chờ Phi Phi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Tần Đại thiếu đạp phát đá tung cánh cổng và chiếc bếp lò bên trong, còn chưa ghiền, giơ tay định dứt sợi dây thừng phơi quần áo cạnh đó.

      “Ai đó?” Bỗng nhiên giọng ồm ồm của người đàn ông từ gian phòng giữa vọng ra, sau đó người đàn ông có gương mặt tái nhợt đẩy cửa bước ra.

      Công việc của Tiếu Tử là bảo vệ công trường bên cạnh, làm vào ban đêm còn ban ngày cậu ta ở nhà ngủ. Lúc mơ màng ngủ nghe trong sân có tiếng động, vốn chưa ngủ đủ giấc bị đánh thức nên tâm trạng hơi khó chịu, lúc ra thấy người đàn ông cao lớn bế đứa bé đứng.

      Tiếu Tử thấy có trẻ con nên cố nén tâm trạng khó chịu lại, hỏi “ là ai?”

      Tần Đại thiếu bình tĩnh quay người, nhưng trong mắt là lửa giận khó kìm chế.

      “Đội trưởng?” Chút buồn ngủ của Tiếu Tử cũng bay mất.

      “Các cậu ở cái nơi quái quỷ gì thế này?” Ngay trước mặt Tiếu Tử, Tần Đại thiếu lại đạp đổ cái ghế trong sân, sau đó đến cái bàn ở gần đó.

      Tiếu Tử phát , theo như điệu bộ của Đội trưởng lúc này mấy cái đồ đạc Đại Hữu vất vả kiếm về chắc bị hủy dưới chân của . Dùng não của lính trinh sát tốt nhất ở đại đội suy nghĩ trong tích tắc, Tiếu Tử “Đội trưởng, coi chừng làm đứa sợ.”

      Tần Đại thiếu giơ chân lên, do dự hai giây, rồi quyết đoán hạ chân chém cái bàn làm hai nửa, thở hắt ra. Sau đó, trừng mắt liếc Tiếu Tử cái rồi mới giọng với Phi Phi “Con mở mắt ra được rồi.”

      Phi Phi ngoan ngoãn mở mắt, yên tĩnh nhìn ba như đợi lời giải thích.

      “Lúc nãy là sét đánh.”

      Phi Phi ngẩng đầu nhìn trời rồi lại nhìn ba mình.

      “Khụ khụ …” Dù sao cho lý do rồi, nhóc con có tin hay cũng kệ. Vì muốn được tâm với đồng đội, thế là Tần Đại thiếu tìm trái tìm phải cái ghế cho Phi Phi ngồi. Nhưng rồi phát trong sân còn cái ghế nào có thể ngồi, vì thế lại tức giận quát “Làm sao mà cái ghế ngồi cũng có?”

      Tiếu Tử dám phản đối, chạy nhanh vào phòng bê cái ghế ra.

      Tần Đại thiếu cẩn thận để Phi Phi ngồi lên ghế, “Con ngồi đây chơi nha, ba với chú này chuyện chắc là lâu đó.”

      Sau đó cho Tiếu Tử ánh mắt hung dữ, Tiếu Tử lập tức ngoan ngoãn theo .

      “Đội … Đội trưởng.” Trước kia đánh lại Tần Qua, bây giờ bị thương mất cánh tay cậu càng đánh lại. Nhưng mà Đội trưởng sao còn hung dữ hơn lúc trước nữa.

      “Cậu có mắt hay , đem cái ghế đến đây.” Tần Đại thiếu nổi giận.

      “Đội trưởng, tụi em chỉ có ba cái, đạp gãy hai cái rồi.” Tiếu Tử cẩn thận .

      “Cậu …” Tần Đại thiếu chút nữa bùng phát “Cậu các cậu ở cái nơi rách nát gì thế này, nhà giam còn tử tế hơn chỗ này.”

      “Có nơi để ngủ là tốt rồi , chúng em kén chọn.”

      “Chỗ này có thể cho người ngủ sao?” Tần Qua chỉ gian phòng dơ bẩn “Các cậu cống hiến sức trẻ để bảo vệ tổ quốc để đổi lấy những thứ này sao?”

      “Đội trưởng …” Tiếu Tử nghe lời Tần Qua mà mũi cũng chua xót theo, các cậu phải là biết, chỉ là muốn nghĩ đến. Trước kia từng kiêu ngạo như thế nào mà giờ mất mát bao nhiêu.

      Tiếu Tử gọi điện báo cho Đại Hữu và Tiểu Tống, hai người giữa trưa xin nghỉ hai giờ, mua vài món ăn mang về. Bởi vì trừ cái ghế duy nhất Phi Phi ngồi những cái khác đều bị Tần Qua đá hỏng nên mọi người ngồi xếp bằng dưới sàn nhà để ăn. Vì buổi chiều còn làm việc nên cũng có ai uống rượu.

      Tần Qua cầm chén lấy đồ ăn rồi đưa cho Phi Phi rồi mới bắt đầu cùng mọi người chuyện phiếm.

      “Các cậu đều xin nghỉ việc hết .” Tần Qua

      “Đội trưởng.” Đại Hữu do dự lúc rồi ra bọn em cũng vất vả lắm.”

      “Tôi tìm việc cho các cậu.” Tần Qua ở đây chưa đến hai tiếng đồng hồ chịu nổi nơi này, khí ô nhiễm , lại còn u ám làm cho tâm tình người ta thoải mái.

      ra … Ở quen rồi thấy cũng được ạ.” Tiểu Tống “Chỉ là nhìn thấy mặt trời mà thôi, em và Đại Hữu thường xuyên ở ngoài trời nắng nên thích hoàn cảnh mát mẻ như này, ha ha …”

      Tiếng cười của Tiểu Tống dưới ánh nhìn khinh bỉ của đội trưởng Tần mất tăm mất tích, cúi đầu ra sức và cơm.

      “Các cậu làm việc chạy bên ngoài được, còn Tiếu Tử thế nào?” Tần Qua “Cậu ta vốn làm việc ban đêm, ban ngày lại ở trong cái hoàn cảnh này.”

      Tiếu Tử lén lút nhìn đội trưởng nhà mình nhưng chuyện.

      “Hơn nữa … chúng ta sau khi xuất ngũ, người ai mà có vết thương.”

      Câu cuối cùng của Tần Qua làm ba người đối diện đều im lặng.

      Khi Tần Qua về, đặt Phi Phi vào trong xe, rồi quay lại với ba người đồng đội “Tôi biết tôi cho tiền các cậu đều cần, nhưng mà tìm việc là cho các cậu đối với tôi có khó khăn gì.”

      “Đội trưởng …”

      “Hôm nay đều xin nghỉ làm hết, nghe chưa?” Tần Qua nhìn Tiếu Tử, từ cánh tay trái buông thõng xuống đến khuôn mặt tái nhợt của cậu “Cậu xem bây giờ cậu có giống con gà luộc hay , sau này phải tăng cường luyện tập cho tôi.”

      .” Tiếu Tử hô to.

      Tần Qua im lặng lái xe về nhà, Phi Phi ngồi ghế phía sau ngạc nhiên thấy ba mình hôm nay lại lảm nhảm, nhưng cậu nhóc cũng chỉ nhìn chút rồi lại cúi đầu chơi rubic.

      Xe rời thôn Thành Trung tiến ra đường lớn, Tần Qua tăng tốc, vun vút hướng về tòa cao ốc Tần thị. hơn hai năm, đây là lần đầu tiên Tần Qua tới văn phòng Tần thị.

      “Xin chào , cho hỏi cần gặp ai?”

      Tần Qua bởi vì nhân viên lễ tân nhận ra mình mà nổi giận, chỉ thản nhiên “Tôi tìm Tần Hoài.”

      Nhân viên lễ tân nghi ngờ, chăm chú nhìn Tần Qua, người đàn ông này thân hình to lớn, mặt lại có vết sẹo, vẻ mặt trầm, nếu phải bên người còn có đứa , nhân viên xém chút gọi cho bảo vệ.

      “Dạ, muốn gặp Tổng giám đốc Tần phải hẹn trước ạ.” Nhân viên lễ tân .

      là phiền phức.” Tần Qua nhịn được nhíu mày làm nhân viên bị dọa phải lùi về sau bước. Tần Qua lấy điện thoại ra gọi cuộc “ ở dưới lầu.”

      Ba phút sau, nhân viên lễ tân được thấy thần tượng của mình vội vã từ thang máy xuống, mừng rỡ với người đàn ông có sắc mặt khó coi “, sao lại đến đây.”

      Lạy trời, đây là Tần Đại thiếu??

      Tôi ngay cả Tần Đại thiếu cũng nhận ra, có phải là tôi chuẩn bị thất nghiệp rồi hay ?

      Ba người đến văn phòng Tổng giám đốc, Tần Hoài dặn thư ký từ chối hết các lịch làm việc, mới quay người hỏi Phi Phi “Phi Phi, con muốn uống cái gì ? Nước trái cây được con?”

      Phi Phi ngoan ngoãn gật đầu.

      Tần Hoài lập tức nhận ra khác biệt, ngạc nhiên nhìn cả nhà mình “Phi Phi so với trước hoạt bát hơn nhiều.”

      “Lấy cho nhóc ít đồ ăn nữa, buổi trưa ăn được nhiều.”

      “Vâng.”

      Rất nhanh chóng, thư ký đem đến hai ly trà, ly nước trái cây và đĩa bánh ngọt.

      Tần Hoài mới bắt đầu chuyện “ cả, có việc muốn tìm em sao?”

      “Có chút chuyện cần chú giúp đỡ đây.”

      Tìm mình giúp đỡ? Tần Hoài mấy lần muốn giúp cả nhưng có việc gì có thể giúp được. Khó có được lần cả nhà mình nhờ giúp đỡ nên thái độ của nghiêm túc hẳn lên “Có việc gì vậy ?”

      Tần Qua nghĩ những đồng đội như Đại Hữu, Tiếu Tử, Tiểu Tống ở thành phố này phải là ít cho nên tỉ mỉ hoàn cảnh của họ cho em trai mình nghe, ý của trước tiên nhờ Tần Hoài bố trí cho ba người này công việc, sau đó nếu còn những trường hợp như vậy nữa cũng cần em trai mình giúp đỡ.

      Nhưng Tần Hoài sảng khoái đồng ý như Tần Qua nghĩ mà nhíu lông mày, trầm tư suy nghĩ.

      “Thế nào? Việc này cũng khó mà?”

      “Bố trí mấy công việc phải là việc lớn, nhưng mà …” Tần Hoài chăm chú nhìn cả nhà mình “Nếu như luôn phải nhận các thương binh xuất ngũ vào làm trong công ty, theo em phải là kế hoạch lâu dài.”

      “Vậy … Nhận được bao nhiêu nhận bấy nhiêu .” Tần Qua hiển nhiên cũng chưa suy tính chuyện về lâu về dài.

      …” Vẻ mặt Tần Hoài tràn đầy bất đắc dĩ “ nghĩ đến việc tự giải quyết vấn đề này sao?”

      ? giải quyết như thế nào?”

      có nghĩ tự mình mở công ty ?” Tần Hoài đề nghị “Như vậy muốn tiếp nhận bao nhiêu quân nhân xuất ngũ đều có thể giải quyết.”

      tự mở công ty?” Tần Qua như nghe thấy câu chuyện cười “Chú nhầm đấy chứ?”

      cả, Tần thị là tập đoàn kinh doanh tài chính, địa ốc và giải trí, những điều này hứng thú nên tham gia quản lý tập đoàn, em và ba mẹ đều ép buộc.” Tần Hoài thuyết phục “Nhưng mà quản lý các quân nhân, so với ai cũng sánh bằng .”

      bây giờ gần như là bình phục rồi, thể suốt ngày ở trong nhà.” Tần Hoài “Trước kia nghĩ đến, nhưng giờ có thể vì những … người đồng đội của , hãy suy nghĩ chút .”

      Tần Qua mơ hồ nhìn em trai nhà mình, luôn có cảm giác Tần Hoài lừa dối mình. Nhưng cũng nhịn được tưởng tượng đến hình ảnh mình lập nghiệp, sau đó lại nghĩ đến hình ảnh mình mặc quần tây đeo cà vạt, giày đen suốt ngày họp họp họp và đấu đá lẫn nhau cảm thấy toàn thân nổi da gà, lắc đầu cự tuyệt “ làm ông chủ được đâu.”

      cả” Tần Hoài lại muốn khuyên.

      “Dù sao việc này cũng nhờ chú giúp đỡ trước . về đây, quấy rầy chú làm việc nữa.” Tần Qua bế Phi Phi ra cửa.

      , từ từ .” Tần Hoài tranh thủ “Em còn có chuyện muốn với .”

      “Chuyện gì vậy?” Tần Qua hơi mất kiên nhẫn.

      “Sinh nhật ba sắp đến rồi, tối thứ ba tại khách sạn Đế Vương, chúng ta tổ chức bữa tiệc , và chị dâu nhớ sắp xếp đến.” Tần Hoài dặn dò.

      “Đại thọ 60 của ba năm ngoái tổ chức rồi mà.”

      “Thương trường mà, cũng phải tìm cớ để giữ mối quan hệ chứ.” Tần Hoài giải thích.

      phiền phức mà.”

      Tần Hoài biết là cả đồng ý đến rồi.

      “Còn chuyện gì nữa ?”

      “Đúng rồi.” Tần Hoài bỗng nhiên nhớ đến chuyện, trở lại bàn làm việc lấy ra tập tài liệu đưa cho Tần Qua “Đây là bữa trước bảo em soạn thảo.”

      Tần Qua cầm lấy tài liệu, chết cha, lúc ấy não mình bị rút gân nên bảo Tần Hoài chuẩn bị đơn thỏa thuận ly hôn, cái đồ quỷ này thể giữ lại, phải ném ngay.

      Tần Hoài trơ mắt nhìn tài liệu mình mới đưa cho trai nhà mình, bị trai ném thương tiếc, chỉ có thể trầm mặc.

      “Sao chú lại như vậy chứ, loại tài liệu này có thể tùy tiện chuẩn bị trước hay sao?” Tần Qua răn dạy em trai mình, nhanh chóng ôm Phi Phi rời .

      Tần Hoài nhìn cửa văn phòng, rồi liếc mắt nhìn trời, nhặt lại bản thỏa thuận ly hôn rồi bỏ lại bên trong ngăn tủ đựng hồ sơ.

      Người ta tâm tư phụ nữ khó đoán, nhưng còn so được với tâm tư cả nhà mình.


      Tác giả có lời muốn :

      Tần Hoài: phải là bảo em chuẩn bị hay sao?

      Tần Qua: Chú có chứng cứ gì ?

      Ngô Đồng: Tôi biết gì hết.
      HienCitrine1412, Chôm chôm, Parvarty32 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :