1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ông xã phải được dỗ dành - Bạo Táo Đích Bàng Giải (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Mời quý dzị xem tuyệt chiêu dỗ bà xã của Qua!!!

      Chương 28


      Ăn sáng xong, Tần Qua mang Phi Phi về phòng chơi ghép hình mà rủ Ngô Đồng cùng tham gia. Ngô Đồng nghi hoặc nhưng cũng vào mà chỉ đứng ở cửa nhìn, thấy hai cha con thực chuyên tâm chơi ghép hình vì vậy quyết định quay trở lại phòng, may nốt cái áo ngày hôm qua bị người đàn ông quấy rối.

      Khi trong phòng vang lên tiếng máy may, Tần Qua vứt mảnh ghép hình trong tay xuống, cầm lấy IPAD xét trình duyệt Web.

      Phi Phi nghi hoặc liếc nhìn ba mình cái.

      “Tự con chơi .” Tần Qua vỗ vỗ đầu Phi Phi.

      Phi Phi cúi đầu tiếp tục ghép hình, trong lòng nghĩ, có ba con còn ghép nhanh hơn.

      Khác với thanh niên trẻ nay, Tần Qua rất ít khi lên mạng, chỉ thỉnh thoảng lên xem tin tức, mua IPAD cũng là để cho Phi Phi xem phim hoạt hình.

      Thế là Tần Đại thiếu – rất thành thạo, tốn phen tìm tòi mới tìm được diễn đàn có chức năng mở topic, đăng kí tài khoản tên “Ông xã có bệnh” và lần đầu tiên trong cuộc đời post bài viết.

      Chủ topic: Hôm qua, gia đình chúng tôi có ba người tổ chức chơi bài địa chủ, sau khi chơi xong ra ngoài mua sắm, vô cùng vui vẻ. Nhưng đến nửa đêm bà xã tôi vui nữa, còn hỏi là tôi thích ấy hay là do ấy là vợ tôi nên mới thích ấy. ấy phải là vợ tôi hay sao, có gì khác nhau đâu? Xin hỏi vì sao vợ tôi bỗng nhiên vui, gặp tình huống này tôi phải làm sao?

      Đương nhiên trước đó vợ còn hỏi là thích ấy hay thích thân thể ấy, nhưng Tần Qua tuyệt đối thể viết lên mạng được, chính mình có thể lưu manh với vợ nhưng internet thể.

      Tần Qua post bài xong, trừng mắt nhìn trang web, cứ năm phút lại reload lần nhưng mãi mà thấy người trả lời. Chờ nửa giờ, Tần Đại thiếu còn bình tĩnh nữa, việc này thể hỏi vợ, vậy chỉ có thể hỏi em trai.

      Thế là ở nhà nghỉ ngơi, Tổng giám đốc Tần nhận được điện thoại của trai.

      !”

      “Tần Hoài, em có bao giờ lên diễn đàn post bài ?”

      Bị hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy, Tổng giám đốc Tần sửng sốt chút rồi cẩn thận hỏi lại “, lên mạng post bài hả?”

      “Đúng vậy, phải bây giờ mọi người toàn thế giới đều ở mạng sao? Sao hơn nửa giờ rồi mà ai trả lời bài viết của ?” Tần Đại thiếu buồn bực.

      “À, em hỏi chút, lên loại diễn đàn nào?”

      diễn đàn về tình cảm.”

      “Tình cảm?” Suy nghĩ của Tần Hoài xoay chuyển “ và chị dâu xảy ra vấn đề hả?”

      “Tối hôm qua, chị dâu em tự nhiên vui, cũng biết làm sao bây giờ, lúc sáng mua đồ ăn sáng có người với lên mạng tìm hiểu, phải là post bài hỏi sao?” Tần Qua nhịn được “Hỏi nhiều như vậy làm gì, làm sao để người ta nhanh chóng trả lời bài viết của .”

      “À, để em hỏi thăm giùm . chờ chút.” Tổng giám đốc Tần để điện thoại di động bên, trở về phòng dùng máy bàn gọi cho trợ lý Lâm.

      Cuối tuần trợ lý Lâm ở nhà ngủ nướng, bị điện thoại của ông chủ đánh thức, ho khan mấy tiếng cho giọng được thanh tỉnh “Dạ, Tổng giám đốc Tần.”

      có biết khi lên diễn đàn post bài viết phải làm thế nào mới có thể để người khác nhanh chóng trả lời.”

      “Dạ?” Chuẩn bị sẵn sàng đón địch, trợ lý Lâm ngẩn người, vừa rồi Tổng giám đốc Tần hỏi mình cái gì ấy nhỉ? Chẳng lẽ hôm qua tăng ca về quá muộn, hôm nay xuất ảo giác.

      biết.” Giọng Tổng giám đốc Tần thấp xuống vài phần.

      “Dạ, biết chứ, biết chứ.” Tổng giám đốc Tần hỏi, biết cũng phải biết “Xin hỏi chút là loại diễn đàn nào ạ?”

      “Diễn đàn tình cảm.”

      “Cái gì?” Trợ lý Lâm thể tin những gì mình nghe được.

      hiểu hả?”

      “Hiểu rồi, hiểu rồi.” Trợ lý Lâm nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, cố gắng nhớ lại khoảng thời gian mình học đại học, sau đó “Bình thường diễn đàn có tiền xu của riêng diễn đàn, khi đặt câu hỏi có thể dùng xu diễn đàn để làm phần thưởng, như vậy người trả lời nhiều hơn. Cũng có thể dùng tiền xu đưa bài viết lên trang đầu, nạp càng nhiều tiền xu vấn đề càng dễ được trả lời.”

      “Được rồi, ngủ tiếp .” Tổng giám đốc Tần cúp điện thoại, quay trở ra lại với cả nhà mình, bên kia Tần Đại thiếu càng chảnh hơn, nghe xong cũng lời, cúp luôn điện thoại.

      Tần Hoài cầm điện thoại bị trai tàn nhẫn cắt đứt, bỗng nhiên nhận ra điều, trai nhà mình rất để ý đến chị dâu, để ý nhiều hơn so với tưởng tượng của .

      Tần Đại thiếu trừ bị bệnh còn có cái gì, đó chính là tiền, thế là kích hoạt đủ các chức năng đem lượng lớn tiền xu của diễn đàn đẩy bài viết của mình lấp lánh ánh vàng treo ở vị trí số của trang đầu tiên.

      Quả nhiên có đầu tư vốn có hồi báo, ngắn ngủi mười phút có rất nhiều bình luận trả lời.

      Lầu 1: Ôi chao, ở đâu mà có thổ hào (nhà giàu mới nổi) như vậy.

      Tần Đại thiếu trả lời: xin cần bình luận những vấn đề liên quan đến nội dung hỏi.

      Lầu 3: trai, tôi vừa mới nhìn, vợ nửa đêm bỗng nhiên vui, có phải là do kĩ thuật của tốt , ha ha ha ha ha …

      Ánh mắt Tần Đại thiếu híp lại, trực tiếp khiếu nại ID này với mod diễn đàn.

      Lầu 10: Phụ nữ đều thích hỏi vấn đề này, theo kinh nghiệm của tôi, dù ấy hỏi cái gì cứ trả lời là thích ấy, đây là câu trả lời vạn năng, mặc dù cuối cùng chúng tôi vẫn chia tay ….

      Tần Đại thiếu trả lời: chia tay cần bình luận ở đây, chứng tỏ cách của sai.

      Lầu 16: trai, gần đây phụ nữ đều thích bị đàn ông cưỡng hôn, nhanh chóng đè ấy ra hôn, hôn rồi lại hôn đảm bảo ấy biết vì sao mình vui.

      Lầu 17: Lầu ngu ngốc, phụ nữ chúng tôi chỉ thích được trai đẹp cưỡng hôn thôi, giá trị nhan sắc đủ được dùng đến chiêu này, cẩn thận bị thiến.

      Từ đây đến lầu 20 đều là bạn mạng +1.

      Tần Đại thiếu suy tư rồi trả lời: Nhưng trước khi vợ tôi giận, tôi vừa hôn ấy xong.

      đám người im lặng tuyệt đối.

      Lầu 60: Mẹ nó, chủ topic, tôi là lầu ba. Có phải vừa khiếu nại tôi , xấu xa, vợ chẳng mấy chốc ly hôn với

      Tần Đại thiếu lại híp mắt, lại khiếu nại. mạng phiền phức, nếu người ở trước mặt mình, đánh kêu cha gọi mẹ.

      Lầu 70: Chủ topic, hôn là phải có kỹ thuật, trước khi hôn phải dành cho nhau ánh mắt ái muội, sau đó hôn chút, hôn lần thứ nhất phải dịu dàng, cần quá lâu, sau đó nhàng tách ra, sau đó những lời tình cảm như khen ngợi ấy, như ấy ngọt ngào, sau đó là cái hôn thứ hai, lần này hôn đến tắt thở mới thôi.

      Lầu 76: Tốt nhất kết hợp nhiều biện pháp, thấy biện pháp nào tốt có thể thử xem.

      Tần Đại thiếu chần chừ lúc rồi trả lời: Tôi thử, nếu như có tác dụng có thưởng cho bạn.

      Trong nháy mắt, diễn đàn xuất trăm bình luận “Mẹ kiếp.”

      may áo, Ngô Đồng bỗng nhiên thấy người đàn ông đến bên cạnh, “Áo của Phi Phi em may xong rồi, còn của phải chờ mấy ngày nữa, ở đây đủ vải .”

      Tần Qua trả lời Ngô Đồng mà kéo đứng dậy dựa vào tường, sau đó dùng ánh mắt tự cho là ái muội (thực ra là thâm trầm), chăm chú nhìn Ngô Đồng lát, rồi cúi đầu hôn .

      Mẹ nó, cảm giác hôn vợ mình quá hoàn hảo, muốn tách ra làm sao bây giờ, kệ , hôn trước rồi sau.

      Ngô Đồng thở hổn hển, đẩy Tần Qua ra làm cái gì vậy?”

      “Vợ ơi, em ngọt ngào.” xong Tần Đại thiếu lại gặm xuống, đúng rồi, lần này hôn đến tắt thở mới thôi.

      Thế là Ngô Đồng bị hôn đến sắp hô hấp được, chỉ có thể dùng tay đánh lên người , cuối cùng phải cắn cái lên môi mới khiến Tần Qua lùi lại “Ban ngày ban mặt mà nổi điên cái gì vậy?”

      Tần Đại thiếu nhìn vợ đầy giận dữ, sao càng hôn lại càng giận vậy, mặt đen thui về phòng lại lên web.

      Chủ topic: hôn thử, có tác dụng, bà xã càng giận hơn.

      Lầu 180: Mẹ nó, chủ topic, vợ ngồi bên cạnh hả.

      Chủ topic: ở phòng bên cạnh.

      Lầu 188: chủ topic, nộp thẻ lương chưa.

      Chủ topic: giao lâu rồi.

      Lầu 200: mua đồ trang sức, sắm xe chưa.

      Chủ topic: muốn mua phải chờ mấy ngày, quá chậm.

      Lầu 219: chủ topic, chủ động làm việc nhà giúp ấy chưa.

      Chủ topic: vợ tôi vốn phải làm việc nhà.

      Lầu 230: đưa ấy du lịch chưa.

      Chủ topic: Vừa mới du lịch nước ngoài tháng.

      Lầu 256: Chủ topic, trực tiếp hỏi ấy, vì sao ấy lại vô cớ giận , sau đó khi ấy còn ngơ ngẩn vô cùng đau khổ với ấy “Nếu ông đây nhìn thấy em là người xinh đẹp, dịu dàng, thiện lương, đáng sớm chia tay với em.”

      Lầu 260: phương pháp mặc dù quê mùa, nhưng có thể thử xem.

      Chủ topic: Tôi thử xem.

      Trong phòng làm việc, vất vả mới thở được bình thường, Ngô Đồng cầm cây kéo định cắt vải, xoay người qua thấy người đàn ông đứng bên cạnh từ bao giờ, giật mình ôm lấy ngực “Rốt cuộc là bị làm sao?”

      “Vì sao em giận ?” Tần Qua trầm mặt hỏi.

      “Em …”

      “Nếu ông đây nhìn thấy em là người xinh đẹp, dịu dàng, thiện lương, đáng sớm chia tay với em.” Tần Qua dùng giọng điệu tự cho là thống khổ ra.

      uống lộn thuốc hả?”

      Tần Qua lại thất bại lui về, tiếp tục lên mạng post bài: Vợ tôi hỏi tôi có phải uống lộn thuốc hay .

      Thế là đống bình luận ha ha xuất .

      Lầu 312: “Ông xã có bệnh”, đúng là có bệnh , ai mà thích . Chủ topic ngu ngốc, có giỏi khiếu nại , ông đây lại đăng ký.

      Tần Qua quả quyết khiếu nại.

      Lầu 330: Chủ topic, có cái gì mà khi hai người cùng nhau làm, vợ vui vẻ .

      Chủ topic: chúng tôi cùng nhau nhảy dù, lặn biển khi du lịch, khi ở nhà, tôi hít đất vợ tôi thích ngồi lưng tôi.

      Lầu 336: Mẹ nó, dáng người chủ topic nhất định rất được, có cơ bụng tám múi ?

      Lầu 338: Có đường nhân ngư ?

      Chủ topic: đều có, vợ tôi rất thích sờ cơ ngực của tôi.

      Lầu 356: A a a, dáng người tốt như vậy, còn chần chừ gì nữa, cởi áo ra cho vợ sờ thoải mái …

      Lầu 358: , phải đến trước mặt vợ rồi xé áo, như vậy mới mãnh liệt, gợi cảm …

      Chủ topic: tôi thử xem.

      Phía dưới lại đống a a a a a …

      Ngô Đồng nhìn Tần Đại thiếu xuất lần thứ ba, bình tĩnh lại muốn làm gì?”

      Tần Đại thiếu chờ đến khi Ngô Đồng nhìn mình, sau đó hai tay xé áo thun lộ ra thân thể màu đồng cổ cường tráng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Ngô Đồng nắm tay đặt lên ngực , ngang ngược “Cho em sờ nè, đừng tức giận nữa.”

      …” Ngô Đồng tức giận giật tay lại “Ai muốn sờ cơ ngực của ?”

      Vẫn vô dụng thôi.

      Lầu 501: chủ topic đừng nản chí, còn chiêu nữa, phụ nữ đều thích ăn ngon. dẫn ấy ăn món gì ngon .

      Lầu 502: Đúng vậy, tốt nhất là phải lãng mạn như bữa ăn tối dưới ánh nến.

      Chủ topic: Vậy dẫn ăn ở chỗ nào thích hợp.

      Lầu 520: chủ topic có để ý giá cả .

      Chủ topic: Chỉ cần bà xã vui vẻ, bao nhiêu tiền thành vấn đề.

      Lầu 530: muốn gả cho chủ topic.

      Lầu 531: muốn gả cho chủ topic +1

      Lầu 560: Chủ topic vừa có tiền, vóc dáng đẹp lại còn thương bà xã, a a, rất muốn gả cho .

      Chủ topic: Tôi có bà xã.

      Lầu 580: Vậy càng muốn gả hơn.

      Sau đó các bình luận bất kể nam nữ đều kêu gào muốn gả cho chủ topic, Tần Đại thiếu buồn bực, định cảnh cáo bọn họ được bình luận chệch chủ đề, Ngô Đồng bỗng xuất sau lưng, yếu ớt hỏi “ làm cái gì vậy?”

      chuyên tâm reply, Tần Đại thiếu - cựu lính đặc chủng lại phát ra vợ mình, tay cầm IPAD cũng cứng ngắc.

      Ngô Đồng đưa tay rút máy IPAD, nhìn mấy trăm lầu bình luận, lật trang mấy lần mới tìm được nguyên nhân vì sao người đàn ông này như bị động kinh từ nãy đến giờ.

      Đêm hôm qua, cảm xúc của Ngô Đồng hơi sa sút nên kiềm chế được mà hỏi vấn đề đó, vốn cho rằng người đàn ông này để trong lòng nhưng ngờ còn vì chuyện này mà post bài mạng dẫn đến mấy trăm bình luận như vậy.

      Ngô Đồng thấy muốn cười, đồng thời cũng cảm thấy ấm lòng, ra cũng rất quan tâm đến em.

      “Bà xã à.” Tần Qua thận trọng kêu.

      phải là muốn dẫn em ăn tối hả?” Ngô Đồng giơ IPAD lên.

      “Tốt quá, em muốn ăn ở đâu?” ra chiêu này có tác dụng, Tần Đại thiếu kích động .

      Ngô Đồng nghĩ đến trong câu trả lời của , vợ của tôi vốn phải làm việc nhà, lúc này mới nhận ra, thời gian qua quả mình chẳng phải làm cái gì nhưng trong nhà rất sạch , chẳng lẽ …

      “Chúng ta siêu thị mua đồ, buổi tối chúng ta tự mình nấu.” Ngô Đồng nghĩ nghĩ .

      “Được được.” Tần Đại thiếu nhấc Phi Phi – ghép được gần nửa bộ ghép hình- lên, lấy mảnh ghép hình trong tay Phi Phi ném xuống đất, thôi.”

      Phi Phi nhìn bộ ghép hình dưới đất, thở dài phiền muộn.

      đường , Ngô Đồng hỏi “Em thấy các bình luận dưới cùng đều muốn gả cho , xem ra rất có sức hấp dẫn đó.”

      Tần Đại thiếu lập tức tỏ thái độ “ chỉ cần vợ thôi.”

      Khóe miệng Ngô Đồng cong cong “Hôm nay thông minh đó.”

      Tần Đại thiếu vui vẻ lái xe, trực giác của mách bảo, vợ mình còn giận dỗi, mặc dù vẫn biết vì sao vợ giận, nhưng lần sau vẫn có thể lên diễn đàn hỏi.

      Ngô Đồng nghĩ, ban đầu để ý đến Tần Qua lắm nhưng trong mắt người khác, cũng là người đàn ông tốt đáng làm chồng. Ở những nơi, những thời điểm mà mình biết, vì mình mà làm rất nhiều điều.

      thích ăn cái gì?”

      “Thịt kho tàu.”

      “Vậy mua rồi em làm cho .”
      HienCitrine1412, Nun Kun, Parvarty39 others thích bài này.

    2. ly sắc

      ly sắc Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      78
      Hiccc hay quá, đọc 1 lèo luôn thích . Thanks chủ hố nha, cố gắng vì bàn dân thiên hạ mà lấp hố nha. nàng.. .
      seattlehaimap2346 thích bài này.

    3. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 29:


      Sau khi đến nhà máy mang trang phục để kiểm tra tiến độ, chất lượng sản phẩm, Ngô Đồng cũng thuận đường ghé vào kho vật liệu. Cuối tuần vừa rồi còn chưa may áo sơ mi cho Tần Qua, hôm nay định đến kho mua ít vải với giá nội bộ.

      “Cậu lấy nhiều vải cotton như vậy làm gì?” Lý Mẫn thấy bạn chọn vải liền hỏi.

      “Hôm trước tớ dựa theo mẫu thiết kế mới may cho Phi Phi cái áo sơ mi.” Giờ Ngô Đồng nghĩ lại cảm thấy buồn cười “ ngờ Tần Qua nhìn thấy cũng đòi may cái.”

      “Chậc chậc, các cậu cũng ân ái quá đó.” Lý Mẫn trêu chọc.

      “Cậu bậy gì đó.” Ngô Đồng liếc bạn cái, rồi tiếp tục chọn vải.

      “Muốn tớ tìm cho cậu cái gương để coi , đúng là phụ nữ phải có tình mà, đâu như tớ gần đây mụn nổi đầy nè.” Lý Mẫn ra vẻ đáng thương.

      “Cậu mọc mụn phải do cậu ăn lẩu nhiều quá hả. Cuối cùng Ngô Đồng cũng tìm được cuộn vải vừa ý, rút ra.

      “Tớ ăn nhiều như vậy chính là vì tâm trạng tớ tốt.”

      “Cậu ăn ít thôi , mụn rồi cũng xẹp thôi nhưng mà tớ phải vì dạ dày của cậu ràng là tốt mà còn ăn lẩu nhiều như vậy.” Ngô Đồng vừa vừa để cuộn vải lên bàn, lấy thước đo cắt số lượng vải cần thiết.

      “Mình cũng biết chứ, nhưng cứ nhìn thấy Lưu Viễn là lại muốn ăn lẩu.” Lý Mẫn buồn bực.

      Ngô Đồng im lặng cho bạn cái liếc mắt, sau đó ra hiệu cho Lý Mẫn cầm vải còn mình cầm kéo cắt.

      “Cậu xem, mình thổ lộ bị từ chối cảm thấy đau lòng. Vậy hồi đó khi đàn Thẩm , cậu phải đau khổ đến mức nào.” Lý Mẫn bỗng nhiên .

      “Cậu nhịn nhiều năm như vậy hỏi mình, sao hôm nay lại ra.” Ngô Đồng ngừng chút rồi tiếp tục có việc gì cắt vải.

      “Trước kia mình sợ chạm vào vết thương của cậu, nhưng giờ cậu có mùa xuân thứ hai rồi mà.”

      “Tần Qua là người mà cậu dùng mùa xuân thứ hai hả?” Ngô Đồng cất kéo, đem cuộn vải trả lại chỗ cũ.

      “Ây da, cậu đừng để ý tiểu tiết, cậu mau lúc trước xảy ra chuyện gì, vì sao các cậu đột nhiên lại chia tay?” Đối với bí mật này, Lý Mẫn vẫn canh cánh trong lòng bốn năm nay.

      “Thực ra cũng có gì phức tạp.” Ngô Đồng nghĩ nghĩ ấy vốn là sinh viên bên Mỹ sang giao lưu, sau đó ấy phải về nước cũng là bình thường.”

      “Nhưng ấy vì cậu mà xin thêm năm giao lưu rồi mới tốt nghiệp mà.” Lý Mẫn “Tớ nhớ cậu còn chuẩn bị thủ tục xin Mỹ du học nữa mà.”

      “Nhưng mà phải là được sao?” Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều là duyên số.

      “Sau đó các cậu thực liên lạc với nhau nữa?” Trong lòng Lý Mẫn tin tưởng lắm.

      “Thời gian đó … Tớ thực có tâm tư nghĩ đến những thứ đó. Chờ đến khi tớ định thần lại bọn tớ ba tháng liên lạc với nhau, từ từ giữa chúng tớ có cảm giác xa lạ, sau đó liên lạc với nhau nữa.” Ngô Đồng cười khổ “Cậu cũng biết tớ da mặt mỏng, tớ nghĩ có lẽ ấy thực thích tớ.”

      “Cho nên … ra các cậu vẫn chưa chính thức chia tay” Lý Mẫn kinh ngạc.

      “Cũng coi như có.” Ngô Đồng “Cậu có nhớ lần chúng ta tham gia giải thiết kế đó ? Khi đó tớ có thời gian liên lạc với ấy, chờ khi giải thi đấu kết thúc tớ mới nhận ra chúng tớ nửa năm liên lạc nhưng ấy gửi cho tớ rất nhiều mail và bưu phẩm.”

      “Lúc đó, tâm tình của Tiểu Nguyên cũng khôi phục, công việc của tớ cũng ổn nên tớ sắp xếp thời gian đến Mỹ.” Ngô Đồng cười cười có chút đơn.

      “Cậu gặp được ấy ?” Lý Mẫn cảm thấy nhất định có chuyện gì đó xảy ra.

      “Tớ ở lại khách sạn đêm, hôm sau về nước.” Ngô Đồng cười khổ.

      “Tại sao?”

      “Tớ xem tin tức TV trông thấy ấy.” Ngô Đồng vẫn nhớ cảm xúc của mình lúc đó, khiếp sợ, bi thương, cam lòng “Lúc ấy tớ mới biết ấy là con trai độc nhất của ông trùm bất động sản bên Mỹ, trước khi tớ đến ngày, ấy tổ chức họp báo công bố đính hôn với tiểu thư Diana nổi tiếng nước Mỹ.”

      “Tớ khinh, đúng là loại đàn ông cặn bã mà.” Lý Mẫn kích động chút nữa ném cây thước cầm tay.

      Ngô Đồng cuộn mảnh vải cất , “Thực ra lúc đó cũng có những dấu hiệu, xa vốn dễ chia tay mà, huống hồ chúng tớ mấy tháng trời liên lạc với nhau.”

      “Với lại, tớ thích phải là con trai của ông trùm bất động sản, cuộc sống nhà giàu chắc cũng thích hợp với tớ.”

      Nửa câu đầu nghe êm tai nhưng nửa câu sau Lý Mẫn nghe nổi, liếc mắt nhìn bạn, oán trách “Xin hỏi bây giờ cậu gả cho nhà ai?”

      Ngô Đồng cũng kịp phản ứng, cười mắng bạn “Cậu phải biết vì sao tới kết hôn mà, với lại, Tần Qua tham gia quản lý Tần thị.”

      “Tần Đại thiếu quan tâm, cả tập đoàn Tần thị lớn như vậy đều giao cho Tần nhị thiếu hết hả?” Lý Mẫn thể tin .

      “Những chuyện này liên quan đến tớ, tớ mặc kệ.” Ngô Đồng cầm vải ra ngoài “Tớ thích cuộc sống như bây giờ.”

      “Tớ lại thích cuộc sống bây giờ của tớ.” Lại bị bạn trình diễn màn ân ái, Lý Mẫn bĩu môi .

      “Vậy cậu quán bar nhiều hơn , phải cậu là đóa hoa của Đế Đô sao.”

      “Đúng vậy, tối nay tớ liền.” Lý Mẫn hô to “Bà đây muốn quên hoàn toàn Lưu Viễn.”

      Quay về nội thành, Ngô Đồng từ chối Lý Mẫn đưa về nhà, tự mình đón xe về, dù sao nhà hai người ở hai hướng ngược nhau để Lý Mẫn đưa về tiện.

      Ngô Đồng cầm vải vừa về đến nhà cổng nhà tự động mở ra, Tần Qua vẫn duy trì động tác mở cửa, hai mắt trong trẻo nhìn Ngô Đồng.

      muốn ra ngoài hả?” Ngô Đồng kinh ngạc .

      Người đàn ông lắc đầu, đưa tay đỡ khối vải trong tay Ngô Đồng nghe thấy tiếng chân của em.”

      Ngô Đồng định bước qua cửa, chân ngừng lại, chớp mắt cái, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng “ vẫn luôn chờ em về hả?”

      “Mỗi ngày đều đợi vợ về nhà.” Tần Đại thiếu quay người thấy vợ ở phía sau, thế là vươn tay ra cầm lấy tay vợ, đúng vậy, quả nhiên tay vợ mình sờ mềm.

      Theo quan điểm của Ngô Đồng, luôn cho rằng bất kể mình có tiền hay có tiền con người nhất định phải làm việc, vì nếu có việc làm dễ dàng làm tiêu hao ý chí và sinh lực của bản thân.

      Mà Tần Qua sao? từng vùng vẫy ở nơi trời cao biển rộng như thế nhưng giờ lại ở nơi hẹp như vậy, nên chỉ ở trong nhà, ngày ngày nghe tiếng chân đoán giờ vợ làm về.

      “Em suy nghĩ gì vậy?” Tần Đại thiếu thấy vợ ngẩn người liền hỏi.

      “Em suy nghĩ xem tối nay ăn gì.” Ngô Đồng trả lời.

      nghĩ muốn ăn đồ em nấu.” Tần Qua thừa cơ làm nũng.

      “Trong nhà mình có đồ gì ?”

      “Có chứ, buổi chiều mua đồ về rất nhiều.” Tần Đại thiếu hưng phấn.

      Ngô Đồng nhịn được cười “Nếu thích, hàng ngày em làm về nấu cho ăn.”

      Hai mắt Tần Đại thiếu ban đầu sáng lên, sau đó do dự “Có phải là mệt cho em quá , vợ làm rất vất vả rồi.”

      Tần Qua đưa thẻ cho mình, trong đó có bao nhiêu tiền Ngô Đồng chưa từng xem qua nhưng biết dù cho mình làm việc, mỗi ngày tiêu pha hoang phí cũng hết được tiền. Ở trong hoàn cảnh này, mình vẫn kiên quyết làm nhưng Tần Qua cũng cản , dù ra nhưng biết đó là và tôn trọng .

      “Em thích nấu cho và con ăn.” Ngô Đồng cười “Với lại nếu làm mà mệt mỏi em nữa, dù sao cũng có ông xã nuôi em.”

      nuôi em.” Tần Qua lập tức bày tỏ thái độ.

      Trước tiên, Ngô Đồng qua phòng nhìn Phi Phi, rồi về phòng thay quần áo sau đó vào bếp.

      Như Tần Qua trong tủ lạnh chất đầy các loại thức ăn, khi Ngô Đồng do dự biết nấu món gì cánh tay từ phía sau đưa ra, chỉ vào tầng hai của tủ lạnh, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Ngô Đồng.

      Đây là, gọi món ăn?

      Ngô Đồng lấy ra bó cải trắng “Muốn làm món gì?”

      Phi Phi nháy mắt mấy cái, chạy đến tủ gia vị, chỉ vào chai dấm rồi quay đầu, hai mắt sáng nhìn .

      “Cải trắng xào dấm?” Ngô Đồng hỏi.

      Lập tức Phi Phi cười lộ tám cái răng.

      “Thằng nhóc thúi, mẹ nấu cái gì ăn cái nấy, con nghĩ rằng đây là tiệm cơm đấy à?” Tần Đại thiếu ở phía ngoài chờ đến khi Phi Phi chỉ đồ ăn xong mới bước vào giáo huấn con.

      Ngô Đồng nhịn được cười tiếng “Được rồi, cũng chọn món .”

      hả” Ánh mắt Tần Đại thiếu cũng sáng rỡ như mắt Phi Phi.

      muốn ăn gì?”

      “Em”

      “Cái gì?”

      “Em” Tần Đại thiếu lặp lại lần nữa.

      “Em làm cái gì ăn cái đấy, hai người ra ngoài cho em.” Ngô Đồng thẹn quá hóa giận đẩy hai cha con ra khỏi phòng bếp.

      Tần Đại thiếu bế Phi Phi đứng ngoài cửa, đôi mắt to tròn của Phi Phi nhìn ba mình như muốn hỏi ba làm cái gì để mẹ giận như vậy.

      “Nhìn cái gì mà nhìn, mẹ vẫn làm món con chọn kìa.” Tần Đại thiếu ăn dấm với con mình.

      Phi Phi thu tầm mắt, vùng vẫy tụt xuống rồi chạy về phòng.

      Cả tối nịnh nọt, cuối cùng Tần Đại thiếu cũng được ăn món mà mình chọn, hài lòng ôm vợ nhắm mắt nghỉ ngơi. Có lẽ tâm tình được thỏa mãn mà mơ mơ màng màng ngủ được nửa giờ. Khi Tần Đại thiếu phát ra việc này, kích động đến mức ngồi bật dậy.

      Ngô Đồng mơ màng bị đánh thức, giọng lầm bầm “Lạnh quá.”

      Tần Đại thiếu phục hồi tinh thần, thấy thân hình của vợ xinh đẹp nhà mình lộ ra do chăn bị kéo ra, nhịn được lại nhào tới.

      …” Ngô Đồng bị người đàn ông quấy rối đến tỉnh ngủ, trừng mắt với nhưng lại mang theo nửa phần quyến rũ.

      “Vợ ơi ...” Cùng với lời của động tác dưới thân cũng dần mạnh mẽ, Ngô Đồng nhàng rên rỉ, thân thể cũng nóng lên ửng hồng.

      Người đàn ông sao chịu được sức quyến rũ như vậy, lý trí còn sót lại cũng hóa thành hư , chỉ còn lại điên cuồng mãnh liệt. Ngô Đồng vừa chịu va chạm của vừa tức giận cào lên lưng dấu vết nhàn nhạt.

      Thế là nhân viên mẫu mực chưa từng trễ lần nào-Ngô Đồng, ngày hôm sau quang minh chính đại dậy trễ.

      “Ngô Đồng vẫn chưa làm hả?” Lưu Viễn lần thứ ba ngang qua văn phòng của Ngô Đồng, hỏi nhân viên thư kí.

      “Vẫn chưa thấy ạ.” Thư kí Tiểu Phỉ trả lời.

      “Vì sao cứ hỏi hỏi lại vậy, sao, muốn trừ lương hả?” Lý Mẫn từ phòng nghỉ lấy cà phê ra, cười nhạt.

      “Sao em cứ thấy là hằn học vậy?” Lưu Viễn buồn bực.

      còn cảm tình nữa chứ sao.” Lý Mẫn tiến đến vào tai Lưu Viễn “Chị bây giờ thích nữa rồi.”

      Lưu Viễn nhìn Lý Mẫn bỏ , chán nản “Người gì mà vô lí hết sức.”

      Đinh đinh

      Lưu Viễn lấy điện thoại ra nhìn, nhíu mày.

      (Tớ xuống sân bay, tối gặp mặt .)

      (Cậu cần điều chỉnh lệch múi giờ hả)

      (Tám giờ, quán bar Filter color)

      “Vẫn tự mình quyết định như vậy, trách Ngô Đồng gả cho người khác, đáng đời.” Lưu Viễn oán thầm câu, cất điện thoại rồi quay về văn phòng.

      ---

      Sáng nay Ngô Đồng nhìn Tần đại thiếu tự động nâng cấp thành cái đuôi của , botay.com luôn, tuy lúc trước cũng quấn lấy nhưng mà hôm nay, thế nào nhỉ … dính như kẹo cao su.

      “Em còn phải làm.” Ngô Đồng còn biết gì.

      “Vợ à, hôm nay em đừng làm được .” Tần Đại thiếu tựa đầu vào vai .

      đây là làm sao?” Ngô Đồng hỏi “Qua đêm mà biến thành trẻ con năm tuổi rồi à. đúng, còn hiểu chuyện bằng Phi Phi nữa mà.”

      Phi Phi nghe tên của mình, ngẩng đầu nhìn ba dính bên người mẹ, vẻ mặt ghét bỏ.

      rất vui.”

      vui cái gì?” Ngô Đồng tất nhiên biết Tần Qua vui vẻ nhưng biết vì sao như vậy.

      ôm vợ ngủ.” Tần Qua cười khúc khích.

      “….”

      biết vì sao nhưng cuối cùng Ngô Đồng vẫn phải nhắn Wechat cho Lưu Viễn xin nghỉ ngày. Sau đó, liền bị Tần Đại thiếu ôm cả ngày, càng biết phải sao hơn là buổi trưa, ôm ngồi trong sân mà ngủ thiếp .


      Tác giả có lời muốn :

      Tần Qua: Tôi ôm vợ ngủ.

      Ngô Đồng: lại phát bệnh hả? Em xin nghỉ phép ở nhà trông nha.

      Phi Phi: ….
      HienCitrine1412, Nun Kun, Parvarty36 others thích bài này.

    4. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 30


      Quán bar Filter Color

      Mặc dù hai năm gặp nhưng Lưu Viễn vẫn nhanh chóng tìm thấy Thẩm Tây Minh, người đàn ông này dù ở đâu cũng dễ dàng thu hút chú ý của người khác. Nếu muốn tìm ta, cứ nhìn nơi nào có nhiều phụ nữ bu quanh là được.

      Thẩm Tây Minh ngồi ở lầu hai gần lan can, cà vạt nới lỏng, cầm ly rượu vang, trong mắt toát lên vẻ mê mang.

      nghĩ tới có ngày tôi lại để cho Thẩm Tây Minh chờ tôi.” Lưu Viễn đến cạnh bàn, cười ha ha, giang hai tay định ôm cái “Hoan nghênh cậu trở về.”

      Thẩm Tây Minh lạnh lùng nhìn , để ly rượu xuống “Cậu ngồi .”

      “Sao lạnh nhạt như vậy chứ? Tớ còn muốn ôm cậu cái để hoan nghênh mà.” Lưu Viễn mất hứng ngồi xuống.

      Thẩm Tây Minh rót cho Lưu Viễn ly rượu, hai người nâng ly cụng cái.

      “Nghe cậu định đầu tư bất động sản ở Đế Đô?” Lưu Viễn hỏi

      “Cậu biết mình tìm cậu phải vì việc này.” Thẩm Tây Minh trả lời.

      Lưu Viễn dừng chút, để ly rượu xuống “Tớ biết cậu là vì Ngô Đồng, nhưng tớ cũng với cậu, Ngô Đồng kết hôn rồi. Mặc dù người ta hay “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu” nhưng ấy là vợ người ta, cậu cũng đừng xen vào, mà bên cạnh cậu cũng có thiếu phụ nữ đâu.”

      Thẩm Tây Minh nhìn Lưu Viễn, lời nào.

      “Cậu đừng nhìn tớ như vậy chứ, đáng sợ.” Lưu Viễn ra tớ rất muốn hỏi cậu câu, cậu thấy cậu kỳ quái sao? Nếu cậu thích Ngô Đồng, vì sao nhiều năm rồi liên lạc với ấy, lúc trước cậu có cơ hội cũng xem như tạm chấp nhận . Nhưng khi Tiểu Nguyên bị bệnh, cậu cũng ở bên ngoài tìm kiếm tủy tương thích, sao cậu cho tớ với ấy.”

      cậu thích ấy. Cậu lại thầm để tớ quan tâm, giúp đỡ ấy. ấy gặp khó khăn gì, cậu cũng đều giấu mặt mà giúp. cho cùng là cậu thích ấy hay thích ấy?”

      “Cậu cảm thấy như thế nào?”

      Lưu Viễn suy tư lát rồi “Lúc học đại học đúng là cậu thích ấy , nhưng bây giờ … giống.”

      Lưu Viễn nhìn người từng là bạn học của mình, toàn thân toát lên phong thái khó làm người khác gần gũi, mắt phượng hẹp dài, bí hiểm dễ thân cận.

      Thẩm Tây Minh trả lời vấn đề của Lưu Viễn mà lấy từ phía sau xấp tài liệu đưa cho , Lưu Viễn ngạc nhiên nhận lấy, dưới ánh mắt ra hiệu của Tây Minh cúi đầu đọc.

      “Đây là …” Lưu Viễn đọc nội dung tài liệu, thể tin “Vậy nên thực ra Ngô Đồng bị ép buộc?”

      “Cậu cũng biết Ngô Đồng rồi đó, cậu nghĩ ấy là người mà khi em trai còn bị bệnh xem mắt, sau đó kết hôn?”

      “Vậy cậu định làm gì?”

      Thẩm Tây Minh xoay người, nhìn trong quán bar đông nghẹt người, trong đầu lên hình ảnh ở phía sau giá sách thư viện trường đại học, cười thẹn thùng.

      “Tớ muốn cho ấy cơ hội được tự do lựa chọn.” Thẩm Tây Minh .

      “Nên …” Cho Ngô Đồng cơ hội lựa chọn mà phải là theo đuổi lại Ngô Đồng, từ câu của Thẩm Tây Minh, Lưu Viễn hiểu “Cậu còn thích Ngô Đồng nữa.”

      Thẩm Tây Minh cười cười, mê hoặc phái nữ “Thích Ngô Đồng là tớ của thời đại học, còn tại … tớ cũng biết nữa.”

      “Vậy cậu điều tra việc của Ngô Đồng làm gì?

      “Trong kí ức của tớ, ấy là điều tốt đẹp nhất.” Thẩm Tây Minh “Dù đến được với nhau nhưng tớ mong muốn ấy được hạnh phúc.”

      “Vậy cậu định làm gì?”

      “Tớ cho người gặp chú Hai của Ngô Đồng, nếu cần thiết, tớ đầu tư tiền cho Ngô thị để Ngô thị thoát khỏi tầm khống chế của Tần thị.”

      “Đó là năm trăm triệu, mà còn đắc tội với Tần thị nữa.” Lưu Viễn líu lưỡi “Cậu thực thích Ngô Đồng sao?”

      Thẩm Tây Minh cười , thích hay thích, kỳ cũng ràng, thời gian năm năm xa cách, mọi người mọi vật đều thay đổi. Trước kia là thích, tại nhất định còn thích, cho dù là thích cũng phải là của bây giờ.

      ---

      Hai cha con Tần Đại thiếu thay áo Ngô Đồng mới may, đứng song song trước mặt .

      Đúng như Ngô Đồng tưởng tượng, Phi Phi mặc áo vào siêu đáng , chú vịt màu vàng trước ngực làm cho cậu nhóc trở nên hoạt bát, dễ thương. Mà với Tần Đại thiếu, Ngô Đồng cũng thêu chú vịt lên ngực áo mà dùng chỉ thêu biểu tượng nơi cổ áo và ống tay áo.

      “Chỗ này còn chưa thẳng nè.” Ngô Đồng nhón chân, cẩn thận chỉnh lại bả vai và cổ áo còn hơi nhíu lại.

      Tần Đại thiếu ngoan ngoãn để vợ mình chỉnh sửa lại áo, trong lòng từng đợt bong bóng của hạnh phúc nổi lên, tràn ra hai mắt.

      mặc áo sơ mi này cũng rất đẹp trai.” Đây là lần đầu tiên Ngô Đồng thấy Tần Qua mặc áo sơ mi ngoài áo thun.

      “Vậy từ nay về sau đều mặc áo sơ mi nhé.” Tần Qua lập tức tỏ thái độ.

      ngốc hả.” Ngô Đồng vừa cười vừa “Quan trọng nhất là mình thoải mái, thích mặc gì mặc.”

      “Vợ may đồ cho mặc là thoải mái nhất.” Tần Qua cảm thấy mình đủ, liếc nhìn qua Phi Phi, thấy Phi Phi luôn sờ chú vịt trước ngực, “Em xem Phi Phi cũng rất thích kìa.”

      “Em có thấy mặc quần áo trang trọng bao giờ đâu, cần phải miễn cưỡng, em biết hai người thích là được rồi.” Ngô Đồng sợ người đàn ông này vì làm mình vui lòng mà hàng ngày miễn cưỡng mặc áo sơ mi.

      “Vợ à, em chưa biết đó thôi.” Tần Qua lùi lại mấy bước, nghiêng người chút, tay đút túi quần, tạo dáng “Trước khi vào bộ đội, cũng là khách quen của giới quý tộc thành phố Đế Đô này đấy.”

      “….” Đúng ha, trước khi trở thành lính đặc chủng Tần Qua là người thừa kế của nhà họ Tần, như vậy việc mặc áo sơ mi, đồ vét đối với hẳn là xa lạ gì. Nếu bộ đội phong cách chắc cũng giống Tần Hoài như bây giờ.

      như vậy, làm em mong được nhìn thấy mặc quần tây áo sơ mi đó.” Ngô Đồng nhìn vào mắt Tần Qua, lòng khen “Nhất định là rất đẹp trai.”

      Tần Qua đẹp trai đến trước mặt Ngô Đồng, cúi đầu, khẽ vào tai “Khi mặc quần áo còn đẹp trai hơn.”

      Ngô Đồng nhìn ánh mắt đắc ý của người đàn ông, biết lại muốn nhìn dáng vẻ đỏ mặt lúng túng của mình. Hôm nay cho được như ý, Ngô Đồng hơi quay đầu, đặt nụ hôn nhàng lên khóe miệng của .

      Tần Đại thiếu bị niềm vui bất ngờ này làm cho sững người, thể tin nhìn vợ luôn thẹn thùng nhà mình, thấy Ngô Đồng nghịch ngợm chớp chớp mắt nhìn , sau đó cúi người in lên trán Phi Phi nụ hôn rồi cầm túi xách ra cửa “Em làm đây, hai cha con ở nhà trông nhà nhé.”

      Tần Đại thiếu ngu ngơ vẫy vẫy tay, đến khi Ngô Đồng khuất mới phục hồi tinh thần, với người còn lại trong phòng, chính là đồng chí Phi Phi “Có phải lúc nãy mẹ con chủ động hôn ba ?”

      Bởi vì Phi Phi còn lại hay cúi đầu nên kỳ thể biết vừa rồi mẹ có hôn ba , nhưng trước khi mẹ có hôn mình. Thế là nhóc duỗi cánh tay bụ bẫm chỉ lên trán của mình.

      “Con muốn ra oai với ba hả?” Tần Qua lập tức nổi giận “Đừng tưởng trưa hôm qua con lấy chăn của ba, ba so bì với con, con phải biết là, vợ cùng mẹ là giống nhau …”

      Phi Phi biết ba mình lại bắt đầu lên cơn, thế là bình tĩnh xoay người về phòng tiếp tục ghép hình.

      Tần Đại thiếu cũng biết là Phi Phi nghe hiểu nhưng mà vui vẻ, vui vẻ đến mức phải chia sẻ ngay với người khác.

      Tần Qua nhìn sân nhà bỗng nhiên vắng lặng, trong lòng nghĩ, đêm đến có thể ôm vợ ngủ kiện đáng mừng, nhưng mà ban ngày ngủ bù lại có vợ ở nhà, ôi ngày dài làm sao mà qua đây.

      ---

      Tin nhắn Wechat của Tần Qua đến cùng lúc với Ngô Đồng đến văn phòng, Ngô Đồng treo túi xách lên, chưa kịp cởi áo khoác, lấy điện thoại ra nhìn, tin nhắn thể tâm tình đáng thương của người nào đó.

      (Có phải em vừa đùa giỡn lưu manh với ?)

      Ngô Đồng liếc mắt nhìn rồi nhịn được mà cười ra tiếng, cởi áo khoác treo lên rồi nhắn lại đặc biệt ngang ngược.

      (Đúng vậy, sao nào?)

      (Vậy sau này chính là người của em)

      như vậy là muốn em trả lời thế nào? Ngô Đồng dứt khoát hồi .

      Chắc mấy chốc, điện thoại lại reo lên, Ngô Đồng coi ngay, mặc dù biết bên trong có lời nào đàng hoàng nhưng vẫn lấy điện thoại ra xem.

      (Hôm nay em về sớm chút, người ta tắm rửa sạch , nằm giường chờ em nha.)

      …….

      Đối phó với Tần Qua được đằng chân lân đằng đầu này, Ngô Đồng vô cùng hối hận buổi sáng này mình nhất thời xúc động, đỡ trán, Ngô Đồng thở dài sâu.

      “Em gặp khó khăn gì sao?” Đúng lúc đến tìm Ngô Đồng có việc, Lưu Viễn thấy vậy liền hỏi.

      Viễn.” Ngô Đồng lập tức buông tay, cười tìm em có việc gì ạ?”

      “À … muốn hỏi bản thiết kế mới của em đến đâu rồi?”

      “Em thiết kế được ba mẫu.” Ngô Đồng đưa ba mẫu mới mang đến lúc sáng đưa cho Lưu Viễn “Mẫu cùng là mẫu em hài lòng nhất.”

      Mẫu Ngô Đồng dĩ nhiên là mẫu mà thiết kế áo sơ mi cho Phi Phi, Lưu Viễn nhìn cũng rất hài lòng, xem hai bản mẫu còn lại, rồi hỏi “Mấy mẫu thiết kế này đều khá tốt, nhưng sao chỉ thấy áo sơ mi và áo thun, có áo khoác sao?”

      “Em cũng định vẽ mấy mẫu áo khoác, trong đó em có ý tưởng mẫu, có thể trong ngày hôm nay vẽ xong.”

      “Tốt nhất là trước vào đông có thể đem các mẫu thiết kế mới này đưa vào sản xuất, nên các bản thảo mẫu thiết kế xong càng sớm càng tốt.”

      “Vâng, yên tâm, nhất định hoàn thành.”

      “Đúng rồi.” định rời , Lưu Viễn bỗng nhiên quay người “Lúc trước nghe em kết hôn, vẫn chưa kịp chúc mừng em.”

      “Cám ơn .” Ngô Đồng cười trả lời.

      Lưu Viễn nhìn Ngô Đồng cười lộ ra ý miễn cưỡng nào, nếu như được nghe tin tức từ Thẩm Tây Minh, mình thể tin là hôn nhân của Ngô Đồng phải là tự nguyện.

      “Nghe Mẫn Mẫn em và ông xã em kết hôn qua xem mặt.”

      “Dạ” Ngô Đồng cũng giấu diếm.

      “Vậy … các em …”

      “Sao ạ?” Ngô Đồng thấy Lưu Viễn ấp úng liền chủ động hỏi.

      có gì, em làm việc .” Lưu Viễn rời khỏi văn phòng của Ngô Đồng, thầm nghĩ, nếu Thẩm Tây Minh còn thích Ngô Đồng nữa mình hỏi những điều này cũng còn ý nghĩa gì.

      Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, nếu giúp đỡ được cũng cần làm khổ sở thêm.

      Ngô Đồng cũng để ý đến thái độ bất thường của Lưu Viễn, giờ chỉ muốn đem ý tưởng mẫu áo khoác mình mới nghĩ ra vẽ lên bản thiết kế.

      Nghĩ đến sáng nay, vẻ mặt người đàn ông kiêu ngạo cho biết mình mặc quần tây áo sơ mi đẹp như thế nào, thế là Ngô Đồng tự chủ mà dựa theo thân hình Tần Qua thiết kế bộ âu phục màu đen.

      Vẽ xong mới giật mình nhận ra, mình là nhà thiết kế trang phục cho trẻ em, thế lại chỉnh sửa vẽ thêm bản thiết kế bộ vét cho trẻ em, nhìn mẫu thiết kế màu sắc đơn điệu, Ngô Đồng chợt nhớ đến tay Phi Phi lúc nào cũng cầm khối rubic, thế là tay áo vẽ thêm khối rubic nổi làm trang trí.

      “Phi Phi có khối rubic trang trí, có, chắc là lại muốn ăn dấm đây.” Ngô Đồng cười mình, sau đó mẫu thiết kế của Tần Qua cũng vẽ thêm khối rubic, đồng thời cổ áo vẽ thêm đường hoa văn cong cong đậm màu, tựa như ngọn lửa cháy rực.

      Ngô Đồng ngẫm nghĩ rồi lấy bút chì ghi thêm số đo bên cạnh mẫu thiết kế, nghĩ ngày mai người phụ trách sản xuất của nhà máy đến nhờ ông ấy làm thêm cho mình bộ.


      Tác giả có lời muốn :

      Chú Hai họ Ngô: Lại có người muốn đưa tiền cho tôi?

      Tần Hoài: Muốn chấm dứt hợp đồng là chấm dứt sao? hỏi qua trai tôi chưa?

      Tần Đại thiếu: Ai muốn giở trò ở đây?
      HienCitrine1412, Nun Kun, Parvarty27 others thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 31


      Dường như mỗi công ty thành công đều có đặc điểm giống nhau, đó là năng lực công tác vô cùng mạnh mẽ. Thẩm Tây Minh về nước chưa được tuần bố trí sắp xếp xong mọi việc ở công ty con, đồng thời cử người cầm theo tài liệu có mặt ngồi trong văn phòng Tổng giám đốc Ngô thị.

      Chú Hai nhìn văn bản trong tay, cau mày, hiểu hỏi “Nếu tôi nhớ nhầm quý công ty là công ty bất động sản, sao lại có hứng thú đầu tư vào công ty bán lẻ thực phẩm như chúng tôi.”

      “Sao vậy, Tổng Giám đốc Ngô đối với điều khoản công ty chúng tôi đưa ra hài lòng?” Lưu Hướng Minh – người phụ trách công ty MK hỏi.

      “Dĩ nhiên là phải.” Chú Hai cười, cuối cùng thẳng vào vấn đề “Mặc dù Ngô thị gần đây của chúng tôi phát triển khá tốt nhưng cũng đến mức để công ty MK tự tìm tới cửa đầu tư, việc hiểu người hiểu mình tôi vẫn làm được.”

      “Tổng Giám đốc Ngô vậy tôi cũng thẳng.” Lưu Hướng Minh nhận tập tài liệu khác từ tay luật sư công ty của mình, đưa cho chú Hai, “Đây là điều khoản kèm theo.”

      Chú Hai ngoài ý muốn, nhận tập tài liệu, mở ra nhìn, mấy phút sau sắc mặt trở nên khó coi, nhìn Lưu Hướng Minh hỏi “Quý công ty có ý gì?”

      Lưu Hướng Minh cầm ly cà phê uống ngụm, từ từ “Ý của công ty chúng tôi trong điều khoản kèm theo, MK đầu tư năm trăm triệu, nếu đủ có thể lên đến sáu trăm triệu, điều kiện duy nhất là Ngô thị phải chấm dứt quan hệ hợp tác với Tần thị.”

      “Mặc dù Ngô thị chúng tôi phải là công ty lớn, nhưng chúng tôi muốn hợp tác với ai phiền đến quý công ty quan tâm.” Chú Hai hơi tức giận, đặt mạnh tập tài liệu xuống bàn.

      “Tổng Giám đốc Ngô cần tức giận.” Lưu Hướng Minh mỉm cười “Ông phải vừa thắc mắc tại sao công ty bất động sản như MK lại có hứng thú đầu tư vào công ty bán lẻ sao, mà cố tình lại còn là Ngô thị.”

      Lập tức chú Hai nghiêm chỉnh lên.

      “Nguyên nhân rất đơn giản.” Lưu Hướng Minh “Tổng Giám đốc công ty chúng tôi và Ngô Đồng là bạn tốt nhiều năm nay.”

      Trong chớp mắt, chú Hai hiểu những khúc mắc bên trong, sắc mặt từ từ khó coi.

      “Ông cùng Tần thị vì sao lại hợp tác, và ông làm sao để thuyết phục Ngô Đồng liên hôn cùng Tần thị, những điều này … chúng ta có thể cần đến.” Lưu Hướng Minh lại đẩy tập tài liệu về phía chú Hai “Ý của Tổng Giám đốc công ty chúng tôi rất đơn giản, Ngô thị cần vốn, MK chúng tôi có thể thay Tần thị hỗ trợ, chính là vì tự do của Ngô Đồng.”

      “Tổng Giám đốc các …” Đến giờ chú Hai vẫn thể tin được Ngô Đồng lại quen biết tổng giám đốc MK. Nếu quen biết tổng giám đốc MK và đối phương đồng ý hỗ trợ số tiền kia, vì sao lúc đó lại đồng ý liên hôn.

      “Lúc đó Tổng Giám đốc chúng tôi còn ở Mỹ cùng biết tình cảnh khó khăn của Ngô Đồng nên rất áy náy. Cho nên hi vọng Tổng Giám đốc Ngô có thể giúp đỡ Tổng Giám đốc công ty chúng tôi bù lại nỗi tiếc nuối này.” Lưu Hướng Minh nhìn chú Hai, trong mắt mang theo vẻ châm biếm “Dù sao, Ngô Đồng cũng là cháu ông, ông cũng hi vọng ấy phải trải qua cuộc sống như vậy chứ?”

      Trải qua cuộc sống như vậy, cuộc sống như thế nào chứ?

      ra sau khi Ngô Đồng kết hôn với Tần Đại thiếu, chú Hai cũng liên lạc với Ngô Đồng, vì Ngô Đồng hi vọng ông ta liên lạc với , hai là ông ta cũng dám liên lạc với Ngô Đồng, ông ta sợ rằng …. Nếu Ngô Đồng sống tốt sao?

      Lưu Hướng Minh để lại bản hợp đồng và danh thiếp, cùng luật sư ra khỏi văn phòng, để lại bóng dáng hơi ủ rũ của chú Hai.

      Chú Hai ngồi ở ghế sô pha suy nghĩ lâu, đến khi gạt tàn bàn cắm đầy mẩu thuốc lá mới cầm điện thoại di động lên. Khi danh bạ đến tên Tổng Giám đốc Tần ông ta chần chừ lúc lâu, sau đó quyết định đưa danh bạ đến số của Ngô Đồng.

      ---

      Kim.” Sau khi chuyện với tổ trưởng tổ trang phục Tiểu Lương xong, Ngô Đồng tranh thủ thời gian đến gặp người phụ trách dây chuyền may – Kim (Kim sư phó).

      Ngô” Người phụ trách dây chuyền may – Kim là người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, vì làm việc lâu năm với máy may nên phải đeo kính lão, là người vô cùng hiền hậu “ đến hỏi đồ gửi tôi may thêm hả?”

      “Vâng, may xong chưa ạ?”

      xong rồi đây.” Kim từ đống quần áo trong phòng làm việc lấy ra hai cái đưa cho Ngô Đồng “ kiểm tra xem được chưa?”

      “Em luôn tin tưởng tay nghề của Kim mà.” Kim là thợ may có kinh nghiệm lâu năm ở KISS, kĩ năng may quần áo tốt hơn của Ngô Đồng nhiều.

      “Trước đây thấy nhờ tôi làm cái này.” Kim cười ha ha “Đây là làm cho bạn trai hả?”

      Ngô Đồng vô cùng thích, luôn vuốt ve cái áo, nghe Kim vậy hơi ngượng ngùng “Dạ, là cho ông xã em.”

      “Ông xã? kết hôn rồi hả?” Kim kinh ngạc.

      “Dạ, cũng vừa mới kết hôn thôi.”

      “Ôi, chuyện vui, chúc mừng .”

      “Cám ơn .”

      “Vậy phải có kẹo mừng chứ? Cho mọi người được dính chút khí vui mừng.”

      Ngô Đồng hơi sửng sốt chút rồi mới đáp lại “Kẹo mừng tôi còn chưa chuẩn bị xong, xong rồi nhất định có phần cho Kim.”

      “Được, tôi chờ đó nhe.”

      Lúc này các nhà thiết kế khác cũng đến xem bộ mẫu thiết kế của mình, Ngô Đồng cầm quần áo rồi chào Kim trước. Tuy nhiên trước khi , quay lại nhìn các đồng nghiệp bận rộn, thầm nghĩ, chờ cuối tuần cùng Tần Qua mua ít kẹo cưới phát cho mọi người trong công ty đồng thời thông báo cho họ biết mình kết hôn.

      Nhớ đến kẹo cưới lại nhớ đến lớn trong nhà, khóe miệng Ngô Đồng tự chủ nở nụ cười, lấy điện thoại nhắn tin.

      (Hôm nay đồng nghiệp hỏi em vì sao thấy phát kẹo cưới)

      Năm phút sau mới thấy đầu kia hồi .

      (Ngày mai phát!!!)

      Mặc dù thời gian trả lời tin nhắn có hơi lâu, nhưng nhìn hàng loạt dấu chấm than kia cũng có thể tưởng tượng tâm trạng kích động của người nào đó, có khi còn ôm Phi Phi quay vòng vòng ý chứ.

      Đúng là Tần Đại thiếu ôm Phi Phi xoay vài vòng, rồi với con trai “Kẹo mừng, kẹo mừng, đồng nghiệp của mẹ con là đáng .”

      Phi Phi cũng lười thèm để ý đến ba mình thường xuyên nổi điên, trong lòng, trong mắt chỉ có hình ảnh bộ ghép hình mình mới ghép được nửa bị ba mình kích động đạp hư.

      (Ngày mai là cuối tuần) Ngô Đồng cười trả lời.

      (À ….)

      biết vì sao, chỉ từ này mà Ngô Đồng có thể tự bổ não hình ảnh người đàn ông ủ rũ cúi đầu, vì thế lại nhắn thêm tin.

      (Ngày mai chúng ta cùng mua nha.)

      Tần Qua trả lời cho Ngô Đồng bằng hình ảnh người mặc váy rơm khiêu vũ, Ngô Đồng bật cười lúc lâu mới để điện thoại xuống làm nốt công việc dang dở.

      Lúc chú Hai gọi điện đến, Ngô Đồng phác thảo được nửa, điện thoại reo lúc lâu mới cầm máy. Thấy người gọi đến là chú Hai, lông mày Ngô Đồng nhíu lại. Để bút vẽ xuống, Ngô Đồng bắt máy.

      “Chú Hai.”

      “Đồng Đồng hả cháu, có bận rộn gì .”

      “Dạ, sao.”

      “Vậy … có thời gian chú cháu mình gặp nhau lát được .”

      “Có chuyện gì chú?” Ngô Đồng hiểu chú Hai, nếu có việc ông ta tuyệt đối chủ động liên lạc với .

      “Cháu … Cháu có quen biết Tổng Giám đốc tập đoàn MK ?” Chú Hai do dự lúc rồi hỏi.

      “MK?” Ngô Đồng ngẫm nghĩ, đột nhiên suy nghĩ chôn sâu trong kí ức lóe lên, chắc chắn hỏi lại “Tổng Giám đốc công ty đó tên là gì?”

      “Thẩm Tây Minh.”

      Mặc dù có dự cảm từ trước nhưng khi nghe đến cái tên đó, Ngô Đồng vẫn thể tin “Chú Hai, vì sao chú hỏi vậy?”

      “Chúng ta gặp mặt rồi chuyện hơn, chú chờ cháu ở quán cà phê dưới lầu công ty cháu.”

      Nửa giờ sau.

      Ngô Đồng và chú Hai ngồi trong quán cà phê dưới lầu công ty KISS, vì xung quanh có khá nhiều công ty, cửa hàng nên quán cà phê lúc nào cũng đông khách.

      “Sáng nay, Giám đốc công ty con của MK đến gặp chú đưa ra bản hợp đồng này.” Chú Hai đưa bản hợp đồng cho Ngô Đồng xem.

      Ngô Đồng mở ra, nội dung phần thứ nhất của hợp đồng cũng khác gì so với hợp đồng với Tần thị, phần thứ hai là điều khoản kèm theo làm Ngô Đồng khỏi khống chế ngẩng đầu lên “Đây là cái gì?”

      “Bên đó , cháu và Tổng Giám đốc MK là bạn tốt nhiều năm, bọn họ hi vọng chú chấp nhận bản hợp đồng mới này, từ đó để Ngô thị và cháu … có thể thoát khỏi khống chế của Tần thị.” Chú Hai hỏi “Vì vậy chú mới hỏi cháu có quan biết với Tổng Giám đốc MK Thẩm Tây Minh ?”

      Bàn tay Ngô Đồng cầm bản hợp đồng hơi run lên, hít sâu hơi rồi mới hỏi “Chú trả lời người ta như thế nào?”

      ra bản hợp đồng này đối với Ngô thị chỉ là đổi người đầu tư mà thôi nên đổi hay đổi cũng ảnh hưởng gì đến Ngô thị.” Giọng của chú Hai vô cùng chân thành “Nên … chú Hai theo ý của cháu.”

      Ngô Đồng kiềm chế được mà cười nhạt, biết là cười với Thẩm Tây Minh, với chú Hai hay là với chính mình. Khi mình cần giúp đỡ thấy Thẩm Tây Minh đâu, đến khi mình cần họ chú Hai lại nghe theo mình. Là trò đùa của thời gian hay đây chính là số phận.

      “Đồng Đồng?” Chú Hai thấy mãi mà Ngô Đồng gì, bèn kêu lên.

      “Chú Hai, chú là nghe ý của cháu chứ?”

      Chú Hai gật đầu.

      “Đúng là cháu và Thẩm Tây Minh có quen biết nhưng bây giờ còn quan hệ gì nữa, cháu cũng biết tại sao ta lại muốn làm như vậy.” Ngô Đồng “Nhưng mà cháu muốn thiếu người khác ân tình.”

      “Cho nên, dù chú có kí bản hợp đồng này hay , cháu hi vọng đều liên quan đến cháu.” Ngô Đồng “Chú Hai, chú hiểu ý cháu chứ?”

      “Nhưng mà, đây là cơ hội duy nhất để cháu và Tần Đại thiếu ….” Chú Hai muốn lại thôi.

      “Chú Hai, cháu , bản hợp đồng này chú có kí hay đề liên quan đến cháu.” Ngô Đồng lặp lại lần nữa.

      “Chú biết rồi.”

      Vì phát sinh đoạn nhạc đệm như vậy mà tâm tình của Ngô Đồng trở nên sa sút, cứ ngồi ngẩn trong văn phòng cho đến khi màn đêm buông xuống, Ngô Đồng bị tiếng chuông điện thoại của Tần Qua đánh thức, mới giật mình nhìn lại tám giờ tối.

      “Vợ à, hôm nay em lại tăng ca hả?” Giọng Tần Đại thiếu hơi tủi thân.

      “Em … tăng ca xong rồi, giờ em về nhà liền nè.” Ngô Đồng vừa chuyện điện thoại vừa thu dọn đồ đạc.

      “Vậy em ra ngoài nhanh lên nha.”

      “Ra ngoài?” Ngô Đồng sửng sốt “ đến đón em hả?”

      “Vợ ơi, em nhanh lên. Phi Phi đói bụng rồi.”

      “Rồi, em ra liền.”

      Ngô Đồng cúp điện thoại bước nhanh ra ngoài, lúc đến thang máy gặp Lưu Viễn cũng về.

      “Em về muộn vậy?” Lưu Viễn hỏi.

      “Em vừa mới tăng ca xong.”

      “Có nhân viên chăm chỉ như vậy, là ông chủ vui mừng.” Lưu Viễn cười “Để biểu dương, đưa em về nhé.” Lưu Viễn biết giờ này đón xe thuận lợi nên định đưa Ngô Đồng về nhà.

      “Dạ, cần đâu. Ông xã em đến đón rồi.” Ngô Đồng từ chối.

      “Tần Đại thiếu đến đón em hả?” Lưu Viễn giật mình.

      “Mẫn Mẫn cho biết hả?” Ngô Đồng cũng chỉ giời thiệu qua loa tên của Tần Qua, nhắc đến gia cảnh của . Lưu Viễn lại tên Tần Đại thiếu nên Ngô Đồng đoán là Lý Mẫn cho biết.

      “À” Lưu Viễn cười cười, trả lời.

      Lúc này thang máy đến tầng trệt.

      “Em về trước đây.” Ngô Đồng vẫy vẫy tay rồi ra khỏi thang máy.

      Vừa đến cổng chính Ngô Đồng trông thấy ngay dáng người to cao của Tần Qua, mặc áo sơ mi mới may, bế Phi Phi nhìn mình vừa cười vui vẻ vừa vẫy tay.

      Tần Qua thấy Ngô Đồng ôm quần áo tay liền thả Phi Phi xuống, đưa tay cầm lấy quần áo tay , cằn nhằn “Cuối tuần rồi em mang đồ về nhà làm gì?”

      muốn thôi.” Ngô Đồng vuốt vuốt tóc Phi Phi, trả lời.

      Mắt Tần Qua sáng lên, nhìn quần áo trong tay mới phát đây là quần áo cho nam giới, thế là vui vẻ ôm chặt hơn.

      “Đồ ngốc.” Ngô Đồng ôm Phi Phi ngồi lên băng ghế phía sau.

      Tần Qua để quần áo lên ghế bên ghế lái phụ, sau đó lái xe hòa vào dòng xe đông đúc, “Giờ là giờ cao điểm, hay là chúng ta tìm nhà hàng nào gần đây vào ăn luôn.”

      quyết định .”

      Thấy vợ đồng ý, Tần Đại thiếu sử dụng thị lực ngang ngửa với phi công, hăng hái tìm nhà hàng có món ăn ngon, sau đó liếc nhìn màn hình TV của cửa hàng ven đường trình chiếu phim.

      “Vợ ơi, ăn tối xong chúng ta coi phim nha.”

      “Phim?” Ngô Đồng do dự “Nhưng vậy muộn quá, Phi Phi buồn ngủ.”

      Bị vợ từ chối, Tần Đại thiếu ủ rũ, ràng trước đây khi kết hôn có nửa lý do là vì Phi Phi, nhưng sao giờ lại cảm thấy thằng nhóc thúi này có đôi khi chướng mắt.

      “Sáng mai chúng ta xem.”

      Ngô Đồng vừa dứt lời, người nào đó vừa ủ rũ như cà mắc sương, trong nháy mắt thẳng lưng lên.
      HienCitrine1412, Nun Kun, Parvarty32 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :