1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ông xã phải được dỗ dành - Bạo Táo Đích Bàng Giải (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 16


      Tần Qua dùng chăn mỏng đắp cho Ngô Đồng vẫn còn mê man chưa tỉnh lại, trong mắt tràn đầy hối hận và tuyệt vọng, cuối cùng vẫn thể khống chế được chính mình.

      “Đừng.” Trong lúc ngủ mơ, Ngô Đồng run rẩy tránh né bàn tay của Tần Qua.

      Bàn tay Tần Qua định vuốt những sợi tóc trán Ngô Đồng cứng đờ, thu tay lại, xoay người xuống giường, nhặt lấy áo choàng tắm đẩy cửa phòng ngủ ra ngoài ban công.

      Sắc trời dần sáng tỏ, xa xa phía chân trời tiếp giáp với mặt biển, những tia nắng bình minh rạng rỡ, ấm áp lấp ló, báo hiệu mặt trời sắp xuất , mang đến sức sống cho nhân gian.

      Tần Qua cười tự giễu tiếng, rồi đột nhiên vung tay đánh mạnh liên tiếp lên vách tường, chẳng mấy chốc tường xuất năm dấu tay bằng máu nhàn nhạt.

      “Tần Qua, mày phải là người.”

      Tần Qua nhớ lại hình ảnh tối qua, từ khi bắt đầu ân ái, Ngô Đồng đau đến mức sắc mặt trắng bệch, toàn thân co rút. Còn , ràng nhìn thấy nhưng lại dừng được, hay đúng hơn là căn bản muốn dừng lại. Khi chà đạp , Ngô Đồng giống như con búp bê bằng vải, nhưng cương quyết chịu phát ra thanh nào, cuối cùng chịu nổi cũng chỉ là năn nỉ chậm lại chút, nhưng vì vậy mà càng thêm hưng phấn. Da thịt Ngô Đồng vốn non mềm, đêm qua bị Tần Qua gặm đến tím xanh nhiều chỗ, đặc biệt là vòng eo bị cầm bóp cả đêm biến thành vòng tay màu đen, nhìn thấy quả ghê người.

      Nghĩ đến những điều này, Tần Qua càng thêm nóng nảy, đến chỗ tủ rượu lấy ra hai chai rượu mạnh.

      “Cậu cần kiêng rượu.” Trước khi du lịch, bác sĩ Lý nhấn mạnh “Cho dù xảy ra chuyện gì cũng được uống rượu, say rượu làm cậu kiềm chế được tâm tình, càng thêm nóng nảy.”

      “Mẹ kiếp!” Tần Qua nóng nảy vung tay quét đổ hai chai rượu xuống đất, trong gian nháy mắt tràn ngập hương vị cồn. Tần Qua lại quay ra ban công, vung tay đánh vào vách tường tưng đòn từng đòn, dường như chỉ có như vậy mới làm tâm trạng của dễ chịu đôi chút.

      Thời gian dần trôi qua, từ khi mặt trời mới mọc cho đến khi chiếu những ánh nắng chói chang buổi ban trưa, trong phòng ngủ vẫn luôn yên lặng. Tần Qua dám vào gặp mặt Ngô Đồng nhưng cũng lo lắng xảy ra chuyện. Thấy sắp đến trưa, Tần Qua thực yên lòng, nhàng mở cửa phòng ngủ, nhìn qua khe cửa thấy Ngô Đồng vẫn nằm nghiêng giường giống như ban sáng.

      Ánh mắt Tần Qua giãy dụa, giằng co, cuối cùng đến gần giường, ngồi gần bên , đưa tay nhàng đặt lên trán Ngô Đồng. Thấy nhíu mày, như bị kim châm, giật tay lại nay lập tức. lúc sau thấy Ngô Đồng an ổn ngủ lại, Tần Qua có thể xác định, cho dù trong giấc mơ, Ngô Đồng cũng sợ hãi .

      “Tần Qua à Tần Qua, ràng mày biết bản thân có bệnh vậy mà còn ảo tưởng kết với chả hôn.” Tần Qua lẩm bẩm tự giễu rồi bước ra khi phòng ngủ. Ngô Đồng bị sốt, vậy để ấy ngủ thêm lúc nữa, chính mình mới là người cần tỉnh lại.

      Trong khoảng khắc cánh cửa phòng đóng lại, Ngô Đồng chậm rãi mở mắt ra. Thực ra, tỉnh dậy từ trước đó nửa giờ, nhưng toàn thân đâu nhức khiến muốn động đậy. cần mở chăn ra, Ngô Đồng cũng biết tình trạng thê thảm của thân thể mình như thế nào. Tối hôm qua, người đàn ông này đúng là con thú hoang có lý trí, hai mắt đỏ bừng, động tác thô lỗ, đây là đêm tân hôn của mình.

      “Tại sao lại những lời như thế trước mặt em? Có phải phát em tỉnh rồi ? Thực là gian xảo mà, bắt nạt người dễ mềm lòng, thiện lương như em có phải ?” Ngô Đồng tự nhủ, trong lòng vô cùng tủi thân nhưng vì câu của mà hóa thành đau lòng.

      Từ lần đầu tiên gặp mặt, thẳng là mình có bệnh, cũng giới thiệu gặp bác sĩ của , trước khi kết hôn mình cũng hứa hẹn thông cảm cho ấy. Đúng vậy, đừng sợ, ấy chỉ phát bệnh mà thôi.

      Ngô Đồng ngừng thuyết phục chính mình, sau đó khó khăn ngồi dậy, ngồi yên lúc rồi mới mặc bộ quần áo đơn giản, mở cửa phòng ngủ ra.

      ban công, Tần Qua đứng hối hận, tự trách, nghe thấy tiếng Ngô Đồng ra. Thân hình cứng đờ, dám quay đầu nhìn . ấy đối xử với mình như thế nào? ồn ào khóc lóc hay kinh hoàng, sợ hãi?

      nhìn cái gì vậy?” Giọng của Ngô Đồng hơi khàn.

      Tần Qua chần chừ lúc, như để lấy thêm can đảm mới quay đầu lại, thấy Ngô Đồng nhìn mình cười ấm áp.

      “Em dậy trễ quá phải ?” Ngô Đồng áy náy .

      Tần Qua phản xạ vô thức lắc đầu.

      “Em hơi đói rồi, có gì ăn ?”

      “Để mua.” Tần Qua lắp bắp , hấp tấp vượt qua Ngô Đồng ra khỏi phòng.

      Chờ Tần Qua cùng bữa trưa vô cùng phong phú trở về, Ngô Đồng rửa mặt, chải đầu, cả người phục hồi hơn, yên tĩnh ngồi chờ ở bàn ăn. Giây phút này, Tần Qua cảm thấy như cơn ác mộng tối qua chưa từng xảy ra, mình vẫn có thể vô tư trêu chọc vợ mình mà vợ mình đỏ mặt nhưng cũng biết phải làm sao với mình.

      “Tay của làm sao vậy?” Ngô Đồng chú ý đến vết thương mu bàn tay của .

      có gì.” Tần Qua rút tay lại để dưới bàn.

      Ngô Đồng chớp chớp mắt nhưng gì, yên tĩnh ăn cơm. Ăn cơm trưa xong, hai người cũng chuyện, vô cùng ăn ý người ngồi ở phòng khách, người vào phòng ngủ.

      Kính coong.

      ngồi ngẩn người trong phòng khách, Tần Qua đứng lên mở cửa, là nhân viên khách sạn.

      “Chào ông, thuốc ông cần đây ạ.” Nhân viên khách sạn mỉm cười, đưa hộp đựng thuốc cho Tần Qua.

      “Chúng tôi …” Tần Qua bỗng nhiên ngừng lời, liếc nhìn về phía phòng ngủ, sau đó đưa tay nhận hộp thuốc. “Cám ơn.”

      “Chúc ông và gia đình chuyến du lịch vui vẻ.” Nhân viên khách sạn mỉm cười rời .

      Khi Tần Qua đem hộp thuốc đặt lên bàn trà trong phòng khách, Ngô Đồng cũng từ phòng ngủ ra, nhìn hộp thuốc .

      “Của khách sạn đưa đến sao.”

      “Ừ.” Tần Qua gật , biểu cảm.

      Ngô Đồng đến gần, mở hộp đựng thuốc, lấy cồn I ốt và băng vải ra, sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Qua. Tần Qua do dự chút, rồi thành đưa tay ra.

      Ngô Đồng nhìn hai mu bàn tay đầy vết thương trước mặt mình, uất nghẹn trong lòng cũng tiêu tan, người này ra tay với chính mình mà cũng hung ác như vậy.

      “Đưa hai tay lúc ra làm gì, đưa tay trước thôi.” Ngô Đồng tức giận .

      “À.” Tần Qua nghe lời, rút tay lại. Ngô Đồng bôi cồn I ốt sát khuẩn trước, nhưng lau gần hết các vết thương mà người đàn ông này rên tiếng nào mà ngược lại mặt mũi còn tươi cười nhìn mình. Bỗng nhiên cơn tức giận dâng lên, tay Ngô Đồng cũng dùng thêm lực.

      “A!” Cũng biết là có phải đâu hay mà Tần Qua kêu ai ai vài tiếng, mặt mũi tràn đầy oan ức “Bà xã, em tay chút mà.”

      “Đáng đời .” Ngô Đồng mắng.

      “Ừ, đúng là đáng đời .”

      Thừa nhận thoải mái như vậy? Ngô Đồng kinh ngạc nhìn , chỉ thấy ánh mắt ngập tràn vui vẻ, nỗi lo lắng, âu sầu tan biến.

      “Sau này còn bị như vậy nữa cũng đừng cho em thấy.” Ngô Đồng vừa băng vết thương, vừa .

      “Em đau lòng cho sao?” Tần Qua nhìn vết thương được băng lại cẩn thận, cười ngu ngơ như đứa ngốc.

      “Em sát muối vào.”

      “Mặc dù xót nhưng muối khử trùng rất tốt đó. Bà xã nhà quả nhiên là quan tâm mà.” Tần Qua mặt dày mày dạn .

      im ngay.” Ngô Đồng đóng hộp thuốc lại.

      “Bà xã.” thanh Tần Qua nghiêm túc.

      Ngô Đồng nghi ngờ quay đầu nhìn .

      có thể hôn em ?” Trong mắt chờ mong và cẩn thận lấy lòng.

      Ngô Đồng nhìn , trong lòng lăn qua lộn lại cũng thắng nổi ánh mắt lấy lòng của . lầm bầm ”Từ trước đến giờ hôn có xin phép …”

      Chữ “em” còn chưa ra bị Tần Qua ngăn lại trong cổ họng, Ngô Đồng nhắm hai mắt, cảm nhận cái hôn như được cứu rỗi của người đàn ông.

      Nụ hôn chấm dứt, Tần Qua ôm eo Ngô Đồng, chôn đầu hõm vai , cất giọng “Bà xã à, cám ơn em.”

      Năm chữ đơn giản nhưng giúp cho Ngô Đồng tìm được lý do để tiếp tục kiên trì tiến tới, nhàng ôm lấy cơ thể . Có lẽ em bắt đầu thích rồi, cho nên dễ dàng buông tha cuộc hôn nhân này.

      Đến đêm, Tần Qua ôm Ngô Đồng, mặc dù có cách nào vào giấc ngủ nhưng tâm hồn lại yên tĩnh lạ thường. thậm chí nghi ngờ mình vì cái gì mà trước đây mỗi lần nhìn thấy Ngô Đồng đều kìm được cảm xúc nóng vội. Tần Qua cúi đầu nhàng hôn lên trán Ngô Đồng, dưới ánh sáng dịu dàng của vầng trăng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Qua ngày nghỉ ngơi, thể lực và tinh thần của Ngô Đồng hồi phục rất nhiều, thế là hai người tiếp tục thực kế hoạch du lịch như dự định ban đầu. Ngô Đồng ngồi bên ghế lái phụ, nhìn con đường ngày càng hoang vắng, lo lắng hỏi “ lại muốn đưa em đến nơi nào vậy?”

      “Đến rồi em biết.” Sáng nay Tần Qua thuê chiếc xe ô tô chở Ngô Đồng rời khách sạn.

      cần người hướng dẫn hả, rất quen nơi này sao?”

      đến đây lần.”

      “Ồ???” Đúng là đến đây rồi sao, Ngô Đồng thấy Tần Qua chịu tiết lộ thêm, cũng lười hỏi lại, dù sao chút nữa đến biết.

      Xe chạy thêm mười mấy phút nữa, cuối cùng Tần Qua dừng xe “Đến rồi.”

      Ngô Đồng tò mò nhìn xung quanh, khi nhìn thấy tấm biển chỉ dẫn to bên đường, toàn thân Ngô Đồng run lên, thể tin nhìn .

      “Trại nuôi rắn???” Ngô Đồng cảm thấy cả giọng của mình cũng run rẩy theo.

      “Em sợ rắn hả?” Cảm xúc Ngô Đồng ràng như vậy, Tần Qua cần hỏi cũng đoán được.

      “Em sợ nhất những động vật da trơn, xem rắn sao, em thích chút nào, chúng ta vào xem được ?”

      Tần Qua nhíu mày, khó xử, suy nghĩ lát, tháo dây an toàn cho Ngô Đồng rồi “Em yên tâm, bảo vệ em.”

      “Em … Em muốn đâu.” Ngô Đồng kháng cự.

      “Đây là tại nuôi rắn của người bạn , cậu ta nghe kết hôn nên đặc biệt chuẩn bị tiết mục biểu diễn chào mừng.”

      Ngô Đồng nghe thấy là đồng đội của Tần Qua, hơi do dự, rồi cũng xuống xe.

      sao đâu, mấy con rắn biểu diễn được người ta rút hết nọc độc rồi, chỉ nhìn hơi sợ mà thôi.” Tần Qua nắm tay Ngô Đồng vừa vừa trấn an.

      Khi đến gần trại nuôi rắn, Ngô Đồng nghe thấy những tiếng vỗ tay hoan hô vang dội.

      “Hình như hôm nay có khách du lịch đến tham quan.” Tần Qua cười, nắm tay Ngô Đồng kéo đến trước sân khấu biểu diễn đứng xem.

      Ngô Đồng hồi hộp đứng cạnh Tần Qua, mặc dù sợ hãi nhưng cũng nén được tò mò mà nhìn lên sân khấu biểu diễn. sân khấu hình tròn, tiết mục đầu tiên là người đàn ông tay cầm con rắn, biểu diễn những động tác kích thích, nguy hiểm làm người xem xung quanh liên tục kêu sợ hãi, phấn khích. Ngô Đồng cũng níu chặt tay Tần Qua. Tiết mục thứ hai là hai con rắng hổ mang chiến đấu với nhau cũng rất đáng sợ. Tiết mục thứ ba là tiết mục được đầu tư công phu, người đẹp nhảy múa cùng rắn. con rắn dài khoảng ba mét, đầu to bằng bắp tay, quấn thân của , người và rắn cũng nhàng nhảy múa theo tiếng nhạc, cảnh tượng vừa kì bí vừa hấp dẫn làm Ngô Đồng xem say mê.

      “Rắn ở đây được huấn luyện, vô cớ tấn công con người, thực ra chúng ta coi nó như thú cưng cũng được.” Tần Qua thừa cơ .

      “Dù sao em cũng thích.” Tuy còn sợ hãi như lúc đầu nhưng sắc mặt của Ngô Đồng cũng tốt hơn bao nhiêu. “Đồng đội của đâu, chúng ta xem xong rồi về thôi.”

      ấy còn biểu diễn.” Tần Qua nhìn về phía sân khấu hất hất cằm.

      ấy…” Ngô Đồng trợn mắt há mồm nhìn biểu diễn.

      Mấy phút sau, buổi biểu diễn kết thúc trong tiếng hô vang trời của khán giả, cũng chưa rời sân khấu ngay mà đưa mắt nhìn khán giả bên dưới, phát ra Tần Qua, nở nụ cười tươi rói lắc lắc tay “Tần!!!”

      Tần Qua cũng vẫy vẫy tay đáp lại.

      lại đây .” đem con rắn quấn quanh eo mình, vui sướng hô lên với Tần Qua.

      Tần Qua nhìn qua Ngô Đồng, để ý đến ánh mắt kháng cự của , dắt lên sân khấu. Ngô Đồng đứng nấp sau lưng Tần Qua, muốn nhìn con rắn nhưng lại ngại đối với bạn của Tần Qua được lịch .

      “Đây là vợ hả?” chuyện với Tần Qua, nhìn về phía Ngô Đồng mỉm cười.

      “Đúng vậy.”

      “Chào chị.” Ngô Đồng cẩn thận ngó đầu ra, nhìn cười.

      “Chào mừng hai người đến đây tham quan.” như nhớ ta điều gì, với Tần Qua “A, em tặng quà mừng tân hôn của hai người.”

      Trong ánh mắt hoảng sợ của Ngô Đồng, điều khiển con rắn quấn Tần Qua và Ngô Đồng lại với nhau, đuôi rắn phía đầu vai Tần Qua còn đầu rắn với cái lưỡi dài đối mặt với Ngô Đồng.

      Ngô Đồng bị hù dọa ngu người, dám lên tiếng sợ đánh động đến con rắn, chỉ có thể trợn mắt nhìn nó. Khán giả xung quanh bắt đầu rời khỏi sân khấu, nhưng số người sau thấy cảnh tượng đó lại bắt đầu phấn khích kêu lên. Con rắn dường như cũng bị kích động, đầu lắc lư qua lại. Ngô Đồng hoảng sợ vô cùng, nhìn chằm chằm mắt con rắn.

      “Nguy rồi.” thấy con rắn bắt đầu kích động liền biết nó nghe lời nữa, vì thế định đưa tay lấy nó về. Nhưng muộn, thân hình con rắn hơi co lại, rồi phóng về phía Ngô Đồng.

      “A!!!” Ngô Đồng kêu lên sợ hãi, nhắm chặt hai mắt.

      Cùng lúc đó, tay phải của Tần Qua vung lên, bóp vào thân con rắn (chỗ bảy tấc), con rắn bị tấn công, thân mình co lại, siết chặt hai người. Ngô Đồng bị dọa đến nỗi bờ môi trắng bệch nhưng cũng dám mở mắt.

      Tần Qua thấy Ngô Đồng bị dọa sợ hãi, cũng vui, hai tay gỡ con rắn ra khỏi cổ mình và Ngô Đồng, nhanh tay nhận lấy con rắn đem bỏ vào lồng.

      Những khán giả la hét khi nãy cũng được nhận viên bảo vệ đưa , sân khấu dần trở nên yên tĩnh

      “Ngô Đồng, sao rồi. Mở mắt ra em.” Tần Qua dỗ dành Ngô Đồng.

      Ngô Đồng nãy giờ vẫn chưa hồi thần, mãi mới nghe thấy giọng của Tần Qua, chậm rãi mở mắt, còn thấy con rắn đâu nữa.

      sao rồi, đừng sợ.”

      “Hu hu …” Như bị rút hết sức lực, Ngô Đồng ngã ngồi xuống đất, khóc nức nở.

      “Em đừng sợ, em đừng sợ.” Tần Qua bỗng nhiên thấy hối hận vì dẫn đến đây.

      “Đều tại , đều tại .” Ngô Đồng đánh mạnh lên người Tần Qua “Em là em sợ rắn rồi mà, vậy mà còn bắt nạt em.”

      “Lỗi tại , chúng ta tới đây nữa nha.”
      HienCitrine1412, Ri Nguyen, Nun Kun45 others thích bài này.

    2. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 17


      Ngô Đồng hai mắt đỏ hồng chạy ra khỏi trại rắn, Tần Qua chạy theo phía sau, muốn giữ tay lại nhưng lại bị mạnh mẽ hất ra. Tần Qua chạy lên phía trước hai bước, ngăn lại “Em nghe .”

      tránh ra.” Ngô Đồng né sang bên tiếp tục về phía trước.

      “Ngô Đồng, em bình tĩnh chút.” Tần Qua có kinh nghiệm dỗ dành phụ nữ, lại là lần đầu tiên thấy Ngô Đồng giận dữ như vậy, biết phải làm thế nào, chỉ biết ôm chặt vào ngực, thầm nhủ nếu ấy bình tĩnh lại mình tuyệt đối buông tay.

      “Là tốt, xin lỗi, chúng ta bao giờ xem rắn nữa, được .” Tần Qua xin lỗi ngừng, thấy Ngô Đồng từ từ thôi giãy dụa, trong lòng lén lút thở phào, xem ra vợ bình tĩnh rồi. Tần Qua thả lỏng tay, suy nghĩ tiếp vài câu dỗ dành nhưng lại đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Ngô Đồng, trong lòng lộp bộp cảm giác tốt “Bà xã à …”

      “Tần Qua, có phải cảm thấy Ngô Đồng tôi là do nhà các bỏ ra năm trăm triệu mua về nên đối xử với tôi như thú cưng phải , khi thích trêu chọc tôi chút, thích dọa nạt tôi.” Tất cả những dồn nén của Ngô Đồng bao lâu nay, cộng thêm uất ức vào buổi tối hôm trước đến nay bùng phát.

      “Em lung tung gì vậy?” Tần Qua cau mày.

      “Dù sao chỉ cần công ty của chú Hai tôi còn phụ thuộc vào Tần thị, tôi thể ly hôn với .” Ngô Đồng lạnh lùng “Tôi chỉ muốn sống yên lặng nhưng lúc nào cũng muốn trói buộc tôi. Có phải trừ khi được cho phép, tôi được làm bất cứ điều gì hay ?”

      xong, Ngô Đồng cảm thấy cánh tay ôm mình hơi buông lỏng, đẩy Tần Qua ra, quay người tiếp tục về phía trước. Ngô Đồng cảm thấy cho dù trái tim của mình có là kim cương, giờ phút này cũng chịu đựng được nữa.

      Tần Qua đứng yên nhìn Ngô Đồng về phía trước. được khoảng 200m, ngồi xuống bên lề đường, im lặng bất động. cũng đuổi theo, trong lòng đều là hình ảnh Ngô Đồng với ánh mắt và giọng lạnh lùng vừa nãy, cảm thấy con mẹ nó thoải mái.

      Ngô Đồng tại sao lại những lời này, tại sao lại nghĩ mình như vậy?

      Tần.” Lệ Nhã – múa với rắn lúc nãy đuổi tới, áy náy “Thực xin lỗi , em nghĩ con rắn đột nhiên lại kích động như vây, có thể là do hôm nay đông du khách quá, nó mệt mỏi.”

      “Chuyện này liên quan đến em, cũng do tụi đến trễ ngày.” ra Tần Qua biết, trừ việc con rắn mệt mỏi do biểu diễn quá nhiều, phần lớn là do ánh mắt Ngô Đồng nhìn chằm chằm nó mang theo cảnh giác, phòng bị.

      “Vợ đâu rồi?” Lệ Nhã thấy Ngô Đồng đâu, quan tâm hỏi.

      ấy trước rồi.” Tần Qua chỉ hướng Ngô Đồng , .

      “Để em xin lỗi ấy.’

      cần đâu, ấy nhìn thấy em nghĩ đến rắn. Em cứ về , để lại với ấy.” Tần Qua ngăn cản.

      “Vâng, vậy cũng được. Tạm biệt .” Lệ Nhã xong rồi quay về.

      Tần Qua về phía trước, đến cách Ngô Đồng khoảng mười mét dừng lại, yên lặng đứng đó, như người lính bảo vệ an toàn cho Ngô Đồng. Nước T là nước nhiệt đới, ánh nắng mặt trời gay gắt hơn trong nước rất nhiều. Tần Qua đứng khoảng mười phút thấy nóng nực, nhìn thân hình mảnh mai của Ngô Đồng lo lắng bị cảm nắng. Nhưng rồi lại nghĩ đến thái độ kháng cự của làm dám tiến đến.

      Rốt cuộc là làm sao bây giờ đây? Tần Qua buồn bực vò đầu, phải tìm người cứu trợ, thế là lấy điện thoại ra nhắn Wechat cho em trai.

      (Làm sao để dỗ bà xã?)

      Lúc này Tần Hoài họp, thấy điện thoại rung lên, nhìn giám đốc chi nhánh phát biểu, rồi lặng lẽ lấy điện thoại ra nhìn, sau đó nhăn nhó nhíu mày, làm giám đốc chi nhánh sợ toát mồ hôi, biết mình phát biểu sai cái gì, giọng cũng run lên.

      (Nhanh lên!) Tin nhắn thứ hai đến thúc giục. Xem ra trai rất khẩn cấp, nhưng mà loại chuyện như này mình có biết cái gì đâu. Tần Hoài buồn bực nhắn trở về

      (Em có vợ, biết)

      Tần Qua nhìn tin nhắn trả lời của em trai, trán nhíu lại, trả lời (Nhìn em bộ dạng thông minh vậy, phải là cái gì cũng biết à. Xem ra việc này phải tìm người có kinh nghiệm.)

      Thế là Tần Qua lại nhắn cho ba già nhà mình tin Wechat

      (Ba, vợ giận dỗi làm sao mà dỗ.)

      cùng vợ uống trà chiều, ba Tần nhìn tin nhắn mà phun cả trà, nhưng nghĩ đến con trai mình có bệnh, ba Tần hỏi tỉ mỉ

      (Con làm gì?)

      (Con đưa ấy xem rắn, ấy sợ hãi, khóc) Tần Qua trả lời, lời ít ý nhiều.

      Ba Tần nhìn sang vợ mình cho Phi Phi ăn bánh kem, hỏi “Phương Tình, nếu tôi dẫn bà xem rắn …”

      “Rắn???” Mẹ Tần dịu dàng nhã nhặn, giọng tự chủ cao hơn mấy cung bậc, nhìn chồng mình hỏi “Ông ông muốn làm gì?”

      “Tôi … Nếu tôi dẫn bà xem rắn …?”

      “Tần Đông Minh, nếu ông dám làm thế, ông có tin là tôi ly hôn với ông ?” Mẹ Tần tức giận.

      Ba Tần nghĩ là mẹ Tần phản ứng lớn như vậy, lập tức cảm thấy chuyện này vấn đề nan giải, thế là chút do dự đem con trai bán “Tần Qua mang vợ nó xem rắn, Ngô Đồng bị dọa khóc, giờ nó biết phải làm như thế nào?”

      “Nó …” Mẹ Tần thể tin “Nó dẫn Ngô Đồng xem rắn? Chúng nó phải là du lịch ở đảo sao?” Ba Tần cũng biểu lộ hiểu.

      “Tôi vẫn chỉ nghĩ EQ của Tần Qua có vấn đề, ngờ IQ của nó cũng có vậy luôn. Vậy mà nó cũng nghĩ ra việc mang vợ nó xem rắn.”

      “Giờ trọng tâm đâu phải việc này, phải nghĩ cách giúp Tần Qua dỗ Ngô Đồng mới là vấn đề.”

      “Tôi nghĩ ra.” Mẹ Tần nghĩ lát “Nếu là tôi, tôi ở riêng với ông nửa năm.”

      Việc này đâu liên quan đến tôi, ba Tần yên lặng lấy điện thoại nhắn cho con trai

      (Lực bất tòng tâm)

      “Mọi người ngoài việc biết kiếm tiền còn lại chẳng biết làm cái gì.” Tần Qua tức giận cất điện thoại, giờ giờ, Ngô Đồng còn chưa ăn cơm. Ánh nắng bây giờ là độc nhất, thân thể ấy vốn khỏe, vậy phải làm sao bây giờ.

      Tần Qua đau đầu lại gần Ngô Đồng, đứng trước mặt che nắng cho . Ngô Đồng gì, tránh ra khỏi bóng râm của Tần Qua. Vẫn còn tức giận sao, Tần Qua cam chịu ngồi xuống trước mặt “Nếu em đánh trận , đảm bảo phản kháng.”

      Ngô Đồng dứt khoát đứng lên, ra chỗ khác nhưng lần này ngồi dưới gốc cây, phải chịu nắng nữa. Tần Qua thở dài, theo sát đằng sau nhưng cũng chỉ đứng cách mét, thận trọng ngồi xuống “Em đói bụng , chúng ta ăn trước , ăn xong em lại ra đây ngồi cũng được.” Ngô Đồng để ý đến , cự tuyệt nhìn Tần Qua.

      Tần Qua lại thở dài, gãi gãi đầu, ngẩng đầu xuyên qua tán lá nhìn bầu trời, cũng để ý Ngô Đồng có nghe mình hay , bắt đầu kể.

      “Trước đây đồng đội là Dư Đồ, nhưng bọn đều gọi cậu ấy là Hói Đầu. lần bọn nhận được lệnh đến biên giới bắt giữ các đối tượng mua bán ma túy. Em cũng biết tội phạm ma túy rất giảo hoạt, địa hình nơi biên giới lại hiểm trở, bọn tìm mãi mà phát nơi náu của bọn chúng.”

      “Lúc nhận nhiệm vụ, bọn từng rất cao ngạo cho rằng mình quả là trâu bò, cho nên nghe lời chỉ đạo, tách ra tìm kiếm.” Tần Qua “Hói Đầu vận khí đặc biệt ‘tốt’, mình đụng phải cả ổ tội phạm ma túy.”

      Ngô Đồng dần dần bị lời của Tần Qua hấp dẫn, tuy vẫn chui đầu dưới cánh tay nhưng tâm trí đều tập trung lắng nghe lời của Tần Qua.

      “Dù là lính đặc chủng lợi hại như thế nào chăng nữa, nhưng người làm sao chống được mười người, mà đám tội phạm ma túy đều là những kẻ liều mạng, tất cả bọn chúng đều có súng.” Tần Qua “Hói Đầu rất nhanh liền bị thương, bị tên bắn mà rơi xuống vách núi. Khi bọn theo tiếng súng tìm đến truy bắt hết cả bọn nhưng cũng tìm thấy Hói Đầu.’

      ngày sau, Hói Đầu bị thương ở chân tìm về, cậu ấy rằng khi bị rơi xuống sườn núi ngã vào cái hang, bên trong có con rắn rất lớn.” Tần Qua như nhớ lại điều gì, cười cười “Từ đó về sau, cậu ấy lúc nào cũng cậu ấy có duyên với rắn, chứ khi cậu ấy hôn mê mấy tiếng đồng hồ, con rắn lại cắn cậu ấy. Mặc dù bọn đều giễu cợt cậu ấy, có lẽ lúc đó con rắn đó ăn no nên thèm nhúc nhích để cắn cậu ấy.”

      “Sau này, khi em bọn ngồi tán gẫu với nhau, bỗng nhiên về chủ đề kết hôn.” Trong lời của Tần Qua phảng phất thương xót “Bọn hỏi nhau, khi kết hôn dẫn bà xã đâu.”

      “Hói Đầu cậu ấy muốn dẫn bà xã xem rắn, chờ khi vợ cậu ấy sợ hãi ôm vào lòng, cho ấy nghe về câu chuyện này.” Tần Qua cười khổ “Thế nhưng mà … Cậu ấy cuối cùng thể lấy vợ được.”

      Ngô Đồng giật giật, cuối cùng nâng đầu từ giữa hai chân lên, nghiêng đầu nhìn chăm chú bên mặt của Tần Qua.

      “Ngày đó … khi cậu ấy nằm trong ngực , câu cuối cùng của cậu ấy là … cậu ấy còn chưa kịp mang vợ xem rắn, làm lãng phí ý kiến hay tuyệt diệu như thế.” Tần Qua cười “Lúc đó liền … sau này dẫn vợ xem rắn.”

      Ngô Đồng sửng sốt, ra đây là nguyên nhân Tần Qua kiên quyết dẫn mình xem rắn.

      “Con mẹ nó, cái này mà là ý kiến tuyệt diệu cái gì, cuối cùng mà vẫn muốn chơi em phen.” Tần Qua nhịn được mắng “Nhìn xem, vợ bị hù rồi.”

      Trong mắt Tần Qua tràn đầy bi thương, nhìn Ngô Đồng “Bà xã, em đừng nóng giận, là ngu ngốc nghe theo lời hướng dẫn dở tệ.”

      Ngô Đồng nghĩ mình được nghe câu chuyện bi thương như vậy, trong lòng trĩu nặng, được lời nào, nhìn người đàn ông miễn cưỡng nở nụ cười, bỗng nhiên cảm thấy mình tàn nhẫn.

      Bởi vì mình phản ứng quá mức mà Tần Qua phải bóc vết sẹo chảy máu đầm đìa ra cho xem.

      Ngô Đồng bỗng nhiên nhoài người ra ôm lấy Tần Qua, chôn đầu vào vai , biết lời an ủi gì.

      tức giận nữa?” Tần Qua ôm lại Ngô Đồng, giọng hỏi.

      “Người đồng đội của nếu theo đuổi con như thế, khẳng định là tìm thấy bạn .” Ngô Đồng bỗng nhiên .

      “Bọn cũng nghi ngờ như thế.” Tần Qua cười “Nhưng mà cậu ấy vẫn khăng khăng đây là lãng mạn của lính đặc chủng”

      “Hành trình tiếp theo của chúng ta cũng là làm theo ý nguyện của những người đồng đội của sao?” Ngô Đồng hỏi.

      “Nếu em thích …” Tần Qua do dự “Chúng ta cũng được.”

      đừng chê em nhát gan.” Ngô Đồng “Sợ hãi em khóc, bị thương em khóc, vừa yếu đuối vừa mong manh.”

      “…”

      “Nhưng em là vợ của lính đặc chủng, em muốn được khám phá cái gọi là lãng mạng của lính đặc chủng.”

      “Được”. Tần Qua ôm chặt Ngô Đồng “Cám ơn em.”

      Trời nóng như lửa nhưng nóng bằng tâm trạng của Tần Qua lúc này.

      có người cùng tôi nhớ tới các cậu. Các em!


      -------
      Đố biết Qua còn dẫn chị Đồng đâu nữa :yoyo38::yoyo38::yoyo38:
      HienCitrine1412, Ri Nguyen, Nun Kun47 others thích bài này.

    3. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Ôi, ai bảo EQ với IQ của thấp chứ. Kể ra câu chuyện mà còn giận được chắc chắn phải là người.
      Thanks editor nhiều nhé!
      A fanghaimap2346 thích bài này.

    4. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 18


      Bởi vì ngồi lâu, khi đứng dậy, Ngô Đồng cảm thấy trước mắt tối đen, hai chân tê rần, lảo đảo muốn ngã, Tần Qua nhanh mắt vươn tay đỡ . Thấy mặt Ngô Đồng tái , dùng tay che trán lời nào, Tần Qua khom lưng, bế Ngô Đồng lên.

      “A…” Ngô Đồng kêu lên, hai tay quàng lên vai Tần Qua.

      ôm em lên xe.”

      Ngô Đồng cũng cảm thấy hơi khó chịu, gật gật đầu yên tĩnh nằm trong ngực Tần Qua. Tần Qua ôm Ngô Đồng lên xe, cẩn thận cài dây an toàn rồi lái xe về khách sạn.

      “Bạn của đâu … Sao em thấy?” Ngồi xe, Ngô Đồng chợt nhớ đến biểu diễn múa với rắn.

      vừa mới gặp rồi.”

      “Khó lắm mới có dịp gặp mặt lần, sao chuyện lâu lâu với ấy?”

      nữa.” Tần Qua cười “ sợ em thấy ấy lại khóc.”

      “Em thực là sợ mấy con rắn.” Giờ nhớ lại mà Ngô Đồng vẫn thấy rùng mình.

      Tần Qua bỗng nhiên vươn tay nắm lấy tay Ngô Đồng, cảm giác lạnh lẽo làm Tần Qua nhíu mày tự trách “ vẫn nghĩ mình có thể bảo vệ em nhưng ngờ lại dọa em thành như vậy. Đảm bảo có lần sau nữa, xin lỗi.”

      “…” Ngô Đồng chớp mắt nhìn xuống, gì, lời xin lỗi của Tần Qua làm chua xót muốn rơi lệ.

      Tối ngày hôm đó, khi Tần Qua đưa về nhà rồi đưa cho danh thiếp của bác sĩ Lý Vân Cảnh, có linh cảm cuộc hôn nhân này ổn, nhưng lúc đó có lựa chọn nào khác. Dù chăng nữa, vẫn phải kết hôn cùng Tần Qua, mà chồng sau khi điều trị tâm lý vẫn còn di chứng. Đối với cuộc hôn nhân thương mại này, Ngô Đồng từng đấu tranh tâm lý, trong vô số những tưởng tượng của bản thân, lựa chọn kết cục tươi sáng nhất. Nếu như từ ban đầu được lựa chọn, vậy lựa chọn thay đổi tương lai.

      Vì thế ngày đó Ngô Đồng hỏi Tần Qua, có phải là thích . Ngô Đồng nghĩ, nếu thích , cũng cố gắng thích lại . Chúng ta cùng nhau cố gắng, có phải đem cuộc hôn nhân bình đằng này từ từ trở thành cuộc hôn nhân bình thường như bao người ?

      Ngô Đồng rất quý trọng quân nhân, vì quý trọng nên đau lòng vì bệnh của Tần Qua, luôn luôn im lặng mà nhượng bộ . Nhiều khi Ngô Đồng tự hỏi, vì sao nhà người khác đều là chồng chiều lòng vợ mà với mình là ngược lại. Có lẽ vì trong lòng chờ đợi đối với cuộc hôn nhân này.

      Quay về khách sạn, Tần Qua đặt bàn thức ăn, nịnh nọt (chân chó) đem đến cho Ngô Đồng. Ngô Đồng nhìn cẩn thận từng ly từng tí lấy lòng mình, bộ dáng cầu khích lệ, thể hỏi “ đặt nhiều đồ ăn như vậy làm gì?”

      đặt cho em ăn mà.” Tần Qua lấy lòng .

      “Em làm sao mà ăn hết nhiều như vậy?”

      ăn hết cũng sao, vậy em chọn món em thích ăn .”

      “Mấy món này chẳng có món nào em thích ăn.” Ngô Đồng nhân cơ hội này muốn chuyện với Tần Qua.

      “Vậy em thích ăn món nào? Bây giờ gọi cho em.” Tần Qua chuẩn bị gọi người phục vụ.

      vừa rồi … Vì sao trước khi gọi món, hỏi em trước?” Ngô Đồng cố gắng để giọng của mình bình thường.

      …” Tần Qua nhớ lại, khi gọi món trong lòng chỉ nghĩ gọi bao nhiêu món mà hoàn toàn nghĩ đến những món này Ngô Đồng có thích ăn hay . Tần Qua hơi tự nhiên “ nghĩ đến.”

      “Tần Qua, cảm thấy … Gia đình là gì?” Ngô Đồng đột nhiên hỏi.

      “Gia đình?” Tần Qua hiểu vì sao Ngô Đồng lại hỏi cái này, nhưng vẫn suy nghĩ lúc rồi trả lời “Em, và Phi Phi cùng sống với nhau.”

      hi vọng em … cùng và Phi Phi sống hạnh phúc bên nhau phải ?” Ngô Đồng gợi mở “Vậy cảm thấy chúng ta như vậy được ?”

      Tần Qua như hiểu ra điều gì đó, nhìn Ngô Đồng, ánh mắt đề phòng “Em … có phải là ghét … vì bị bệnh?”

      “Lần đầu tiên gặp mặt với em là bị bệnh rồi, cũng chủ động đưa danh thiếp của bác sĩ Lý cho em.” Ngô Đồng ra lần đầu tiên chuyện với em cũng là chuyện này.”

      “Chúng ta là liên hôn thương mại, chỉ cần Ngô thị và Tần thị còn quan hệ hợp tác, em nhất định phải gả cho , cho nên cần thiết phải ra chuyện đó. Nhưng lại đưa danh thiếp cho em, điều đó chứng tỏ ra cũng muốn sống hạnh phúc với em phải ?”

      Ánh mắt Tần Qua dần dần bình lặng, sau đó khẽ gật đầu.

      luôn có bệnh, luôn lấy điều đó ra để viện cớ, bằng thẳng ra là trong lòng có chút tự ti.” Ngô Đồng tiếp tục càng nhiều về điều này chứng tỏ càng sợ em để ý.”

      “…” Dường như là bị đúng tâm tư, sắc mặt Tần Qua tự nhiên.

      “Em cũng sợ coi thường em.” Bỗng nhiên Ngô Đồng .

      Tần Qua kinh ngạc ngẩng đầu.

      “Em vì Tần thị đầu tư năm trăm triệu cho Ngô thị nên mới gả cho , luôn em là người tiền, gọi cho em món ăn mắc nhất, mua đồ dùng trong nhà cũng là loại mắc tiền, còn đưa cho em thẻ bạch kim, em …”

      “Xin lỗi em.” Tần Qua ngắt lời Ngô Đồng, cười khổ “ coi thường em, ra hy vọng em là người tiền. Bởi vì … ngoài tiền ra … có gì cả, chỉ có bệnh.”

      “Xì….” Vốn dĩ trong lòng mang nỗi thương cảm, nhưng nghe Tần Qua uất ức bị bệnh, hiểu sao Ngô Đồng lại muốn cười.

      Tần Qua ngơ ngác nhìn vợ mình bỗng nhiên trở nên vui vẻ.

      “EQ của thấp quá .”

      “Mẹ cũng vậy đấy.” Tần Qua thản nhiên thừa nhận.

      “Vậy là hai chúng ta đều ghét nhau, hôm nay , về sau được ai có tâm lý tự ti nữa nha.”

      “Được”. Tần Qua suy nghĩ hai giây rồi gật đầu.

      “Vậy giờ em có cầu.”

      “Em .”

      “Tình huống như ngày hôm nay được xảy ra nữa.” Ngô Đồng nghiêm túc “Vì em biết em có thể tha thứ cho được nữa hay .”

      “Ừm.” Tần Qua gật đầu “Về sau những chuyện em muốn làm, làm.”

      “Em tin .” Nụ cười của Ngô Đồng hoàn toàn thả lỏng.

      Em sẵn lòng vì mà cố gắng, xin cũng hãy vì em mà thay đổi.

      ----

      Buổi tối, Tần Qua ôm Ngô Đồng nằm giường chơi xấu, bị Ngô Đồng đạp cước xuống dưới giường.

      “Bà xã, em dịu dàng gì cả.” Mặt Tần Qua ai oán.

      “Hôm nay làm em sợ muốn chết, vậy giờ còn muốn em dịu dàng với .” Có lẽ thẳng thắn với nhau, giờ này tính cách của Ngô Đồng mới bộc lộ.

      Tần Qua lập tức chột dạ, ủ rũ.

      ra phòng khách ngủ ghế sô pha.” Ngô Đồng ném cái gối cho .

      Tần Qua chụp lấy cái gối, dùng ánh mắt trông mong nhìn , nhưng thấy Ngô Đồng mềm lòng chút nào, đành cụp tai ủ rũ ra ngoài.

      “Chờ chút.”

      Tần Qua nghe tiếng Ngô Đồng gọi, lập tức phấn chấn quay đầu, dáng vẻ này nếu có thêm cái đuôi cho , chắc vểnh lên tới trời.

      “Em quên hỏi , những kế hoạch tiếp theo của cái gọi là lãng mạn của lính đặc chủng phải là đều kinh khủng như hôm nay chứ?” Mặc dù ban ngày đồng ý với tiếp tục hành trình nhưng lá gan của Ngô Đồng cũng lớn đến mức có thể bất chấp tất cả.

      “Em có sợ lặn biển ?” Tần Qua ngẫm nghĩ rồi hỏi.

      Kế tiếp là lặn biển? Ngô Đồng trả lời “Em biết bơi.”

      “Lặn biển cần biết bơi, à … Hay là dạy em bơi.”

      “Lặn biển làm gì? Có phải là xem cá mập ?” Ngô Đồng khống chế được mà tự bổ não.

      phải, là tìm thứ.” Tần Qua đảm bảo rời khỏi vùng biển an toàn.”

      Ngô Đồng ước lượng, lặn biển cũng đáng sợ lắm, thế là lại hỏi “Còn làm gì nữa ?”

      “Nhảy dù.” Tần Qua thấy sắc mặt của Ngô Đồng biến đổi, vội vàng bổ sung “ ôm em nhảy, em yên tâm, được huấn luyện nhảy dù, tuyệt đối xảy ra vấn đề gì.”

      Ngô Đồng nhìn Tần Qua lời nào.

      “Nếu em thích, chúng ta cũng được.” Tần Qua thận trọng .

      ra ngoài .” Rốt cuộc cũng biết được hành trình tiếp theo có vấn đề gì kinh khủng lắm, Ngô Đồng an tâm muốn ngủ.

      Tần Qua ôm gối ra cửa, được nửa đường bỗng nhiên quay người lại, chạy đến bên giường, nhào lên hôn lên môi Ngô Đồng, môi lưỡi quấn quít lúc mới buông Ngô Đồng thở hổn hển ra.

      “Bà xã, ngủ ngon.” Tần Qua lại hôn lên mặt cái nữa mời rời giường ra ngoài. Đến lúc này mới phản ứng được, Ngô Đồng chỉ còn biết liếc mắt nhìn , sau đó cười rồi ngủ.

      Tần Qua tùy tiện ném cái gối lên ghế sô pha, lấy điếu thuốc rồi ra ban công, nhìn lên bầu trời đầy sao, trong đầu ngừng lên lời Ngô Đồng tại bàn ăn. Mỗi câu mỗi chữ lặp lặp lại trong đầu . “Cho nên em muốn với , mặc dù vì liên hôn thương mại em mới gả cho nhưng em vẫn sẵn lòng đón nhận , cùng và Phi Phi tạo nên gia đình chân chính sao?”

      Tần Qua lấy điện thoại di động, để ý giờ ở trong nước là mấy giờ, gọi cho Tần Hoài.

      ?” thay áo ngủ, Tần Hoài ngạc nhiên khi thấy điện thoại của Tần Qua.

      “Em ngủ chưa?”

      “Em chưa.” Tần Hoài đoán mình có việc muốn với , thay xong áo ngủ, tìm vụ trí thoải mái rồi ngồi xuống.

      “Lúc trước em kí hợp đồng với Ngô thị, trong hợp đồng có thêm điều kiện gì ?”

      “Sao lại quan tâm mấy cái này?” Tần Hoài nhíu mày.

      muốn biết.”

      “Hợp đồng là do trợ lý Lâm và luật sư soạn thảo, đại khái là chúng ta đầu tư cho Ngô thị năm trăm triệu, sau đó được hưởng 30% cổ phần của công ty họ.”

      “30%, ít như vậy thôi sao?” Mặc dù Tần Qua hiểu về kinh tế, nhưng lúc ấy Ngô thị sắp phá sản, cơ hội tốt như vậy mà Tần Hoài chỉ nhận có 30% cổ phần của công ty thôi sao.

      “Chúng ta phải còn có quan hệ thông gia nữa sao?”

      “Chỉ có vậy thôi? Còn gì nữa ?” Ban ngày, vì chỉ lo dỗ Ngô Đồng nên Tần Qua để ý lời Ngô Đồng , nhưng sau khi chuyện thẳng thắn với , Tần Qua nghĩ mình phải tìm hiểu mọi chuyện ràng hơn.

      “Chỉ có vậy thôi.”

      “Đơn giản như vậy thôi? Em sợ Ngô thị sau khi nhận được nguồn vốn từ chúng ta đổi ý từ hôn. Do dù là làm kinh doanh luôn coi trọng chữ tín, nhưng với tính cách của em, nghĩ em dự tính đến vấn đề này.”

      Tần Hoài nghe vậy cũng hiểu trai mình muốn hỏi cái gì, tuy định cho Tần Qua biết nhưng dù sao cũng là việc hôn nhân của mình, ra cũng có việc gì.

      “Em kèm theo điều khoản đặc biệt, trong khi hợp tác, chị dâu thể chủ động ly hôn với .” Tần Hoài ngừng chút rồi ra.

      “Hợp đồng kinh tế mà cũng có thể ký như vậy hả?” Tần Qua thực là được mở rộng tầm mắt.

      “Ký hay quan trọng, mà quan trọng là điều khoản kèm theo này.”

      “Em nhắc nhở Ngô thị, nhắc nhở Ngô Đồng.” Tần Qua hít hơi sâu, cố gắng áp chế cảm xúc nóng nảy chực chờ bùng phát “, Tần Qua, cuộc hôn nhân giống ai. Vừa dụ dỗ, vừa đe dọa đủ cả. Để hỏi bác sĩ Lý xem cuộc hôn nhân như vậy có thể làm hết bệnh được hay ?”

      …” Tần Hoài biết mình tức giận nhưng lại biết giải thích như thế nào.

      “Tần Hoài …” Tần Qua đè nén cơn nóng giận “Làm cho bản thỏa thuận ly hôn.”

      !” Tần Hoài gấp gáp đứng lên.

      “Sao vậy, chẳng lẽ ngay cả cũng được ly hôn.” Tần Qua cười nhạt.

      …Em làm như vậy … là chỉ muốn.” Tần Hoài cũng biết mình muốn làm gì.

      Tần Hoài biết mình cần chính là người vợ có thể toàn tâm toàn ý sống với ấy. Nhưng mà trong thế giới này, cái duy nhất thể mua được bằng tiền chính là tình cảm. Nhưng với tình huống của mình mà muốn tìm bạn để đương cũng khó có khả năng. Do đó để mình có thể kết hôn, điều duy nhất có thể làm là lợi dụng quan hệ liên hôn thương mại để tìm cho trai người vợ hiền lành, đơn giản. Thế là trong trăm mối quan hệ, chọn Ngô Chi Chi, kết quả chứng minh Ngô Chi Chi cũng phải là thiện lương, hiền dịu như lời đồn.

      Sau đó cũng vừa đúng dịp mà trai lại chọn Ngô Đồng. Tần Hoài thầm điều tra, nhưng do thời gian quá gấp nên chỉ nắm được sơ lược hoàn cảnh gia đình và tính cách của Ngô Đồng cùng với việc Ngô Đồng có em trai bị bệnh nặng. Kết quả điều tra cho thấy Ngô Đồng là kiên cường, độc lập nhưng lạc quan, lương thiện mà lại vô cùng thích trẻ con. Tần Hoài cảm thấy Ngô Đồng như vậy thích hợp với trai nhà mình hơn Ngô Chi Chi, thế là mới có những chuyện về sau.

      phải em chỉ cần vui vẻ, năm trăm triệu ném cũng tiếc nuối sao?”

      “Nhưng mà … Em càng hi vọng có thể khỏi hẳn … cho dù chỉ thử qua.” Tần Hoài bỗng nhiên cảm thấy bi thương “Em làm như vậy cũng còn cách nào khác. Hi vọng đừng giận em, hai năm qua, em và ba mẹ rất sợ lại tái phát, đặc biệt sợ.”

      phải sợ làm tổn thương mọi người, chỉ sợ nhìn thấy tâm trạng điên cuồng của , chúng em tiến vào được thế giới của , cũng bằng lòng bước ra.”

      “…” Điện thoại im lặng lâu, đến mức làm Tần Hoài tưởng như người bên kia bỏ , tiếng của Tần Qua vọng đến “ thử bước ra ngoài thế giới với mọi người, nhưng nếu ngày nào đó thể khống chế chính mình, buông tay.”

      việc tối hôm trước, Tần Qua hy vọng lại xảy ra lần nữa. ra ngày đó định buông tay, nhưng chợt phát , nuối tiếc ấm áp của Ngô Đồng, chỉ vì khi đó, ấy nở nụ cười với , muốn từ bỏ.

      Nếu thể ra được, trói buộc em.
      HienCitrine1412, Ri Nguyen, Nun Kun42 others thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 19


      Ánh nắng mặt trời xuyên qua khe rèm cửa vào trong phòng đánh thức Ngô Đồng ngủ say. Ngô Đồng híp mắt, giơ tay che trước mặt tránh ánh nắng quấy rầy mình, lười biếng duỗi người, rồi mới từ từ ngồi dậy.

      Nhìn đồng hồ, mới có năm giờ rưỡi, buổi sáng mùa hè bao giờ cũng sớm hơn các mùa khác trong năm. Ngô Đồng giơ tay kéo màn cửa, mặt biển xanh thẳm phơi mình trong nắng sớm. Lúc này mặt biển có đông du khách tắm biển, càng toát lên vẻ đẹp tinh khiết, như khối ngọc bích thần bí nằm giữa trời đất.

      Sau khi thỏa mãn thưởng thức cảnh đẹp của biển, Ngô Đồng nhớ đến Tần Qua bị mình đuổi ra ngoài phòng khách ngủ. cho rằng đến khuya, nhất định lén lút chạy vào ngủ giường, ngờ lần này lại ngoan ngoãn nghe theo lời . Ngô Đồng ra phòng khách, ghế sô pha còn bóng dáng của chỉ để lại cái chăn lông chứng tỏ có người ngủ ở đây. Ngô Đồng qua phòng khách đến ban công, quả nhiên thấy người đàn ông đứng ngắm biển.

      Tần Qua quay đầu thấy Ngô Đồng kéo cửa ra ban công, cười rồi vươn tay ôm vào lòng.

      “Chào buổi sáng.” Dường như Tần Qua rất thích ôm như vậy.

      “Chào buổi sáng.” Ngô Đồng mỉm cười dịu dàng với .

      Người đàn ông cúi đầu hôn lên cánh môi hồng hào của vợ mình, quen cửa quen nẻo cạy mở hàm răng của Ngô Đồng, cảm giác được người trong ngực cũng phối hợp với mình liền kịp chờ đợi mà hôn sâu hơn.

      Hai tay Ngô Đồng chống lên lồng ngực của Tần Qua, nhủ thầm kỹ thuật hôn của người đàn ông này càng ngày càng điêu luyện rồi, ngẩng đầu muốn chuyện bỗng nhiên bắt gặp ánh mắt nóng như toát ra lửa của chăm chú nhìn mình.

      nhìn chỗ nào vậy.” Ngô Đồng đẩy Tần Qua, lấy tay che kín áo ngủ, trừng mắt tức giận nhìn .

      Vẻ mặt Tần Qua tiếc nuối hề giấu diếm.

      “Đồ háo sắc!”

      “Nhìn vợ mình mà cũng bị coi là đồ háo sắc hả?” Tần Qua cảm thấy oan ức.

      “Nhìn mặt của là …”

      “Cổ áo ngủ rộng, em kéo lại cũng vô ích thôi, vả lại cũng đâu phải là chưa thấy qua.” Tay phải Tần Qua giơ lên làm động tác nắm nắm “ được sờ qua rồi mà … rất mềm đó.”

      Ngô Đồng thực nghe nổi những lời đùa giỡn lưu manh như vậy, đá cho Tần Qua cú rồi chạy nhanh vào phòng thay quần áo.

      Tần Qua làm động tác đau đớn vì chân bị đá nhưng trong lòng lại tươi như hoa

      Dù sao dậy sớm nên hai người thay đồ thể thao chạy bộ, Ngô Đồng chưa thực hồi phục nên chỉ chạy được mấy bước dừng lại. Tần Qua dừng lại nhíu mày “Sao mới có đoạn ngắn mà em chạy nổi rồi?”

      Ngô Đồng liếc mắt, lười phản ứng với , còn phải do động tác của quá thô lỗ nên thân thể của mình mới bị như vậy sao.

      “À, sao, mệt nghỉ lúc.” Còn chưa chạy nóng người, Tần Qua cũng biết mình vậy có gì sai, nhưng phát từ tối hôm qua đến giờ, vợ rất thích hung dữ với mình. Xem ra là vì mình dẫn ấy xem rắn mà vẫn còn giận dỗi với mình đây.

      Hai người bộ lúc, Ngô Đồng phát cách đó xa có địa điểm cho thuê xe đạp. nhìn Tần Qua, hỏi “Hồi trước ở bộ đội chắc phải thường xuyên chạy bộ.”

      “Đúng vậy, bọn còn phải chạy mang vác vật nặng nữa.” Tần Qua nhớ lại “Bọn phải vác ba lô mấy chục kí chạy mấy chục km.”

      “Các phải chạy như vậy luôn á?” Ngô Đồng kinh ngạc.

      “Nếu em tin, có thể khiêng em chạy bãi biển này mấy vòng cũng được.” Tần Qua nôn nóng .

      “Thôi khỏi .” Ngô Đồng từ chối “ chạy sao, chứ em bị vậy chắc nôn luôn.” Ngô Đồng nghĩ đến hình ảnh Tần Qua miêu tả, mặt cũng tái , còn Tần Qua vẻ mặt tiếc rẻ.

      “Khi mang vác vật nặng chạy có nhanh được ?” Ngô Đồng lại hỏi.

      “Cũng bình thường.”

      “Vậy chúng ta thi .” Ngô Đồng chỉ vào xe đạp “Em chạy xe, chạy bộ.”

      Tần Qua gì, chủ động đến thuê chiếc xe đạp cho Ngô Đồng đem tới. Trước khi xuất phát, hỏi “Nếu là thi đấu phải có phần thưởng chứ.”

      muốn phần thưởng gì.”

      “Nếu thắng, em phải chủ động hôn .” Tần Qua ghé lại vào tai Ngô Đồng “Nhất định là phải hôn lưỡi.”

      Ngô Đồng đỏ mặt nhưng cự tuyệt, dù sao cũng phải là chưa hôn qua “Nếu em thắng sao?”

      chủ động hôn em?” Tần Qua kích động đề nghị.

      nghĩ là hay, nếu em thắng, hôm nay tiếp tục ngủ sô pha.” Ngô Đồng hứ Tần Qua.

      Tần Qua cười cười phản đối, với việc thi đấu mà thắng chắc này, cần so bì với .

      nhìn ngọn hải đăng đằng kia kìa, đích đến là chỗ đó nha.” Ngô Đồng vươn tay chỉ về ngọn hải đăng phía xa.

      “Được.” Tần Qua liếc mắt nhìn, ước chừng bảy tám cây số.

      “Bắt đầu!” Ngô Đồng hô lên rồi dùng sức dậm lên bàn đạp, đạp xe lên trước. Tần Qua cười bất đắc dĩ, chút hoang mang chạy theo phía sau.

      Hai người cứ thế trước sau chạy đường, được khoảng hai mươi phút, Ngô Đồng cảm thấy mệt mỏi, nhìn về phía ngọn hải đăng, vẫn còn nửa đường nữa. Quay qua nhìn Tần Qua thấy mồ hôi đầm đìa, hỏi “ nhận thua , chúng ta có thể thi nữa.”

      Tần Qua cười chạy về phía trước thêm mấy bước nữa để ngang với Ngô Đồng, “Nếu em nhận thua chứ trong từ điển của có từ “thua””

      “Được rồi, cho mệt chết.” Ngô Đồng hừ tiếng, nhấn bàn đạp tăng tốc về phía trước.

      Tần Qua lau mồ hôi trán, cảm thấy mồ hôi tuôn ra ướt hết quần áo, dính vào người khó chịu, quyết đoán cởi áo thun ra, chạy nhanh lên phía trước đuổi kịp Ngô Đồng rồi bỏ áo thun vào trong giỏ xe đạp.

      trước đây.” Tần Qua cười, vượt qua Ngô Đồng.

      Bóng lưng cao lớn của người đàn ông dưới nắng mặt trời, cơ bắp dưới bả vai và cánh tay nổi gồ lên ướt đầy mồ hôi, tấm lưng màu đồng cổ giăng đầy các vết sẹo, dưới động tác chạy bộ toát ra hơi thở ngang tàng của .

      Ngô Đồng cắn răng thục mạng chạy theo nhưng cuối cùng cũng thể đấu lại . Tần Qua ôm ngực đứng dưới ngọn hải đăng, bình thản nhìn Ngô Đồng chạy tới gần. Thấy khuôn mặt nhắn của nhăn lại, trong lòng cười sung sướng.

      đánh cuộc phải chấp nhận thua.” Tần Qua thấy Ngô Đồng dừng xe, kịp chờ mà đòi ngay phần thưởng.

      “Em còn chưa kịp thở đâu đấy.” Ngô Đồng tức muốn chết rồi.

      sợ em chơi xấu đổi ý, chút nữa có người đến đây em lại xấu hổ.”

      Ngô Đồng cũng phải là muốn nhận thua, nhưng thấy bộ dạng gấp gáp như vậy, muốn cho dễ dàng đạt được mục đích. Nhưng cũng có cách nào, Ngô Đồng giậm chân, ngẩng đầu lên “ cúi xuống chút, em với tới.”

      Tần Qua quan sát xung quanh, thấy Ngô Đồng với tới liền dẫn đến cạnh khối đá sạch , ngồi xuống “Như vậy được chưa.”

      xong, ngửa mặt mong đợi nhìn Ngô Đồng. Ngô Đồng nhìn xung quanh, xác định có người khác mới quyết tâm cúi đầu đặt môi lên môi Tần Qua.

      Tần Qua thỏa mãn nhắm hai mắt lại, nhưng hôn được lúc mà thấy Ngô Đồng có động tác tiếp theo, thế là chủ động mở miệng. Ngô Đồng cảm nhận được động tác của Tần Qua, hơi cứng người lại chút rồi vươn đầu lưỡi ra liếm lên môi Tần Qua rồi nhanh chóng rút lui.

      thôi.” Ngô Đồng . Tần Qua mở to hai mắt, nhìn Ngô Đồng ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm, Ngô Đồng bị nhìn, hơi chột dạ lùi xuống bước “Chúng ta … chúng ta về , em đói bụng rồi.”

      cũng đói bụng.” Tần Qua , đưa tay kéo Ngô Đồng lại, xoay người cái để Ngô Đồng ngồi lên phiến đá, tức muốn chết, “Vẫn để chủ động tốt hơn” rồi hôn lên môi .

      Lúc này Tần Qua người cởi trần, tay Ngô Đồng vịn bả vai, tay đỡ lên ngực , cảm giác tiếp xúc da thịt săn chắc xuyên qua lòng bàn tay, phảng phất quanh chóp mũi là mùi mồ hôi và mùi đặc trưng của , biết tại sao nhưng giờ phút này, Ngô Đồng cảm thấy ngay cả vết sẹo khóe mắt của Tần Qua cũng trở nên đáng .

      “Xúc cảm được ?” Tần Qua đột nhiên hỏi.

      Ngô Đồng định thần lại, thấy Tần Qua nhìn bàn tay của mình vừa vặn đặt cơ ngực của , mặt bỗng chốc đỏ bừng, hốt hoảng đẩy Tần Qua ra. Tần Qua thấy mặt vợ mình đỏ bừng như muốn rỉ máu, biết điều trêu chọc Ngô Đồng nữa mà kéo tay “Chúng ta về thôi.”

      đường quay về, Tần Qua chở Ngô Đồng, ngồi đằng sau xe Ngô Đồng thích thú ngắm nhìn cảnh vật xung quanh còn Tần Qua thỏa mãn vì cảm giác được vợ mình níu áo đằng sau.

      Trở lại khách sạn, hai người nhanh chóng tắm rửa rồi ăn sáng. Tại khách sạn bữa sáng là tự chọn, vừa mới đạp xe về nên chân của Ngô Đồng hơi mỏi, thoải mái ngồi rồi sai bảo Tần Qua chạy tới chạy lui lấy đồ ăn. Tần Qua vui hớn hở chạy câu oán giận, chẳng biết vì sao tâm tình của hôm nay đặc biệt phơi phới.

      “Bà xã, mai mốt em cũng theo chạy bộ như vậy .” Tần Qua

      “Em muốn.”

      “Sao vậy?” Bị từ chối chút đắn đo, Tần Đại thiếu gia mất hứng.

      “Em dậy sớm được đâu.”

      sao, gọi em dậy.” Tưởng là nguyên nhân gì, Tần Qua vinh quang nhận lấy trách nhiệm gọi Ngô Đồng dậy vào buổi sáng.

      “Em …” Ngô Đồng muốn mình thích dậy sớm nhưng khi nhìn dáng vẻ mong chờ của , lời từ chối thể thốt ra khỏi miệng.

      nha, nha. Chạy bộ xong đều cho em sờ ngực của .” Tần Qua dụ dỗ.

      câm miệng.” Ngô Đồng vừa thẹn vừa giận “Ai là muốn sờ … cái kia của .”

      Tần Qua cảm thấy vợ mình hay tức giận vô cớ mà còn thành nữa, ràng khi nãy thích muốn chết mà.

      “Được rồi, nếu dậy sớm được em chạy cùng .” Cuối cùng Ngô Đồng cũng đành lòng từ chối , hơn nữa thấy chạy bộ xong tinh thần cũng rất thoải mái. Tần Qua cười hài lòng, vợ mình quả nhiên là thích sờ cơ ngực của mình nhưng lại hay thích vòng vo. Nhưng mà … mình nghe là hiểu được nha.

      Mấy ngày nữa trôi qua, sức khỏe của Ngô Đồng hoàn toàn bình phục, tiếp theo là kế hoạch lặn biển. Trước đó, Tần Qua muốn dạy Ngô Đồng biết bơi.

      Hôm nay, Ngô Đồng thay bộ đồ tắm tươi mát, đáng , bên ngoài mặc cái váy bằng lụa mỏng. Khi bước ra khỏi phòng tắm thấy sắc mặt của Tần Qua đen lại.

      “Em muốn mặc như vậy ra ngoài.”

      “Hôm nay học bơi mà, đương nhiên phải mặc đồ tắm.”

      “Bình thường muốn xem ngực em chút em giấu giấu diếm diếm, hôm nay lại mặc đồ lộ ra như thế này.” Chỉ cần nghĩ đến việc vợ mình mặc đồ lộ ngực lộ chân cho người đàn ông khác nhìn, Tần Qua muốn đánh người.

      … Cái này đâu giống nhau.”

      “Cái gì mà giống nhau?” Tần Qua lại gần Ngô Đồng, ánh mắt từ cao nhìn chằm chằm vào mảng da ngực trắng như tuyết của Ngô Đồng lộ ra, lên giọng “Của em chỉ có thể cho nhìn.”

      Ngô Đồng thấy Tần Qua lại nhìn chằm chằm ngực mình, phản xạ có điều kiện che ngực.

      “Đấy em xem, em lại giấu.” Tần Qua biểu lộ ‘ bắt được chứng cứ rồi nhé’.

      “…” Ngô Đồng cảm thấy đối với việc này, mình và người đàn ông có tính chiếm hữu cao này căn bản là có tiếng chung, chỉ có thể trợn mắt nhìn “Vậy em mặc cái gì để bơi.”

      Tần Qua suy nghĩ lát, để Ngô Đồng lại rồi ra ngoài, nửa tiếng sau quay lại tay là bộ đồ lặn.

      Ngô Đồng mặc bộ đồ lặn vào, cảm thấy nóng chịu nổi. Còn Tần Qua thấy Ngô Đồng mặc đồ lặn kín đáo nhưng lại làm thân hình có lồi có lõm của như , rối rắm lúc, cuối cùng thỏa hiệp “Được rồi, chúng ta tìm bể bơi ít người .”

      dứt khoát mang em khóa ở trong nhà là được rồi.” Ngô Đồng tức giận.

      “Vậy được ?” Tần Qua ngẩng đầu hỏi.

      “….”

      -----
      Cạn lời với luôn!:hoho::hoho::hoho:
      HienCitrine1412, Ri Nguyen, Nun Kun47 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :