1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã phúc hắc, vợ ngốc đáng yêu - Ti Mộng (150 P.90)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 13

      Sau khi tiểu Ngọc đưa Đỗ Lôi Ti tham quan vòng bên trong liền đưa ra ngoài vườn hoa.

      Đỗ Lôi Ti nhìn vườn hoa giống như biển hoa, còn có cái đu dây, cây cầu hình vòm nối thẳng biệt thự với ao phía dưới, bên trong dòng suối nuôi ít cá, rất đẹp.

      Đỗ Lôi Ti đứng bên dòng suối nhìn đàn cá vui vẻ bơi lội trong dòng nước, khóe miệng khẽ mỉm cười.

      Tiểu Ngọc nhìn thấy biểu của cũng tự giác nở nụ cười “Lôi Ti, quen hết mọi thứ trong phủ tổng thống, bây giờ chúng ta quay vào bên trong chuẩn bị bữa ăn.” xong hai người vào biệt thự.

      Tiểu Ngọc hình như nhớ ra điều gì, lại mở miệng “Lôi Ti, hôm nay là thứ bảy, cậu chủ quay về, tính cách cậu chủ rất cổ quái, thích chuyện, nếu nhìn thấy cậu chủ nên tránh xa chút, bằng bị chỉnh rất thảm.”

      Đỗ Lôi Ti kinh ngạc hỏi “Cậu chủ mấy tuổi, tại sao tính cách lại cổ quái chứ?”

      “Kể từ sau khi phu nhân , cậu chủ cũng thích chuyện tình ......” Tiểu Ngọc còn chưa hết bên cạnh có hai tiếng ho khan.

      được xấu sau lưng người khác!” Đường Vũ tới trước mặt hai người.

      “Dạ, tôi biết rồi!” xong hai người ão não vào.

      Quản gia nhìn thấy hai người vào liền tới an ủi “Sau này nên nhớ bất luận là chuyện gì liên quan đến phủ tổng thống cũng nên , an phận làm xong công việc của bản thân là được!”

      Đỗ Lôi Ti đổ mồ hôi, ngờ mới vửa cùng tiểu Ngọc những lời đó liền bị thư ký cùng quản gia nghe thấy, sau này vẫn là nên xấu sau lưng người khác.

      Bởi vì tối qua thức khuya làm việc nên Bùi Tuấn Vũ cảm thấy mệt mỏi, ấn điện thoại “Cho người đưa tới cho tôi ly cà phê!”

      Quản gia nhận được điện thoại liền thông báo nhà bếp chuẩn bị cà phê, Đỗ Lôi Ti nghe thấy liền suy nghĩ, có phải nên có biểu tốt chút hay , tổng thống có thể động lòng trừ bớt tiền sửa xe cho ?

      Nghĩ tới đây lập tức cười hì hì lên trước “Quản gia, để tôi đưa cà phê tới cho tổng thống!”

      Quản gia ngờ, mới tới này lại chịu khó như vậy, vì vậy liền gật đầu, xem như đồng ý.

      Đỗ Lôi Ti hấp tấp bưng cà phê tới phòng làm việc, nhàng gõ cửa “Cốc cốc......”

      “Mời vào!”

      Đỗ Lôi Ti dùng tay mở cửa phòng vào “Tổng thống, cà phê của đây.”

      Đỗ Lôi Ti nhìn người đàn ông chăm chú trước bàn làm việc, dừng chút “Tổng...tổng thống, cà phê của để ở đâu?” Luống cuống giống như sợ ảnh hưởng đến công việc của .

      Ánh mắt lạnh lùng quét về phía bưng cà phê trước mặt, lại lần nữa quay về đống tài liệu trước mặt “Để lên bàn !”

      Đỗ Lôi Ti nghe thấy liền tới, đem ly cà phê trước mặt đặt lên bàn, xoay người khẩn trương muốn lui ra ngoài.

      “Chờ chút!”

      Đỗ Lôi Ti giống như chim sợ ná thận trọng quay đầu lại, người đàn ông vẫn hết sức chăm chú nhưng giọng lại ràng truyền đến bên tai .

      “Cầm chậu hoa kia ném ra ngoài!”

      “Vâng, tổng thống!”

      Đỗ Lôi Ti khẩn trương hai chữ tổng thống này thiếu chút nữa cắn vào lưỡi.

      Mẹ kiếp, cái gì chứ? phải chỉ là chậu hoa , sao lại muốn vứt chứ, người lạnh lùng.

      Lại lần nữa quay về bàn làm việc, Đỗ Lôi Ti từ bàn làm việc cầm lên chậu hoa, có lẽ do quá khẩn trương hoặc là do nguyên nhân khác, tay tự giác run rẩy......

      “A!!!”

      Kèm theo tiếng kêu , Đỗ Lôi Ti trừng to mắt, nhìn ly cà phê ở bên đổ xuống đống tài liệu, chất lỏng màu nâu đen chậm rãi chảy ra, bắn thẳng vào người tổng thống.

      Lúc này trong phòng làm việc bỗng trở nên im lặng.

      Khuôn mặt nhắn của Đỗ Lôi Ti bỗng trở nên trắng bệch, nhìn áo sơ mi trước mặt xuất vài dấu vết.

      Trước mặt người nào đó Đỗ Lôi Ti thấp thỏm lo âu, mở to hai mắt, trong đầu liền nghĩ đến giá trị chiếc áo sơ mi tổng thống mặc.

      Áo sơ mi này nhất định là rất đắt tiền......

      Nghĩ đến đây, tiền sửa xe có thể bị tăng thêm, mẹ kiếp, bây giờ tốt rồi, hai mươi năm trả tiền được tăng thêm vài năm.

      Nghĩ đến đây, trong đầu Đỗ Lôi Ti nghĩ xem phải làm sao để tiêu diệt chứng cứ này, kết quả là, khẩn trương từ bàn làm việc rút khăn giấy ra điên cuồng lau......
      Last edited: 25/11/15
      thuyt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 14

      Đỗ Lôi Ti vột bước đến nhanh trước mặt tổng thống.
      " xin lỗi....tổng thống, tôi chú ý."

      Đỗ Lôi Ti liều mạng dùng khăn giấy lau chùi dấu vết áo, nhưng càng lau càng bẩn, bên vừa khóc vừa xin lỗi.

      Nếu như tổng thống nổi giận phải làm sao? vẫn chưa tìm được công việc, chưa kết hôn còn chưa có con nữa chứ.

      Càng nghĩ bàn tay càng hoảng loạn, luôn cảm giác sao gần đây bản thân lại xui xẻo như vậy chứ?

      Xui xẻo còn chưa tỉnh lại còn chọc vào tổng thống, phải là đẩy vào cảnh nước sôi lửa bỏng sao?

      "Tổng, tổng thống, quần của cũng bị dính cà phê." Đỗ Lôi Ti kính cẩn xong liền cầm khăn giấy trong tay như muốn....

      "Đủ rồi!" định cầm khăn giấy lau người đàn ông vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên đưa ra nắm chặt bàn tay an phận của , khuôn mặt lanh lùng thể nhìn ra bất kì cảm xúc nào.

      Đỗ Lôi Ti sững sờ nhìn cặp mắt lạnh lùng kia, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt như vậy.

      Khuôn mặt trơn bóng, lộ ra lạnh lùng, đôi mắt đen mà mê người, đôi chân mày dậm, sống mũi cao, đôi môi tuyệt đẹp, tất cả lên con người ưu nhã mà cao quý này, căn bản giống như bạch mã hoàng tử trong truyền thuyết vậy.

      Mặc dù gặp qua tổng thống mấy lần nhưng mấy lần trước bởi vì quá khẩn trương, căn bản dám nhìn , còn lần này, nhìn hết sức ràng.

      Choáng, bây giờ phải lúc nhìn trai đẹp!

      Trong lúc Đỗ Lôi Ti nuối tiếc....

      "Pằng" tiếng, cửa phòng bị người ngoài đẩy vào.

      ", mẹ em bảo..." Giọng biến mất.

      Ngay sau đó, giọng hài hước vang lên, "Hai người tiếp tục, tí nữa tôi quay lại."

      "Ầm" tiếng đóng cửa vang lên khiến Đỗ Lôi Ti tự chủ khẽ run, run rẩy nhìn cà phê dính quần, sắc mặt so với khóc còn khó coi hơn, vị trí này phải vị trí nối dõi tông đường truyền thuyết chứ?

      Đỗ Lôi Ti nhất thời cảm thấy mọi thứ bán thành tro.

      "Tổng, tổng thống, xin lỗi, xin lỗi, tôi quỳ xuống van xin đừng giết tôi, bây giờ là giữa trưa, đừng giết tôi! xong Đỗ Lôi Ti vẫn quên rặn ra vài giọt nước mắt tranh thủ lấy lòng người đàn ông trước mặt.

      "Cút, ra, ngoài, sau này được xuất trong phòng làm việc nữa, nếu còn xuất ở đây tôi đưa làm mồi cho cá!" Bùi Tuấn Vũ chỉ ra cửa, lạnh lùng .

      vất vả thức suốt đêm hoàn thành công việc liền bị ngu ngốc này phá hoại trong chốc lát, sao có thể tức giận chứ?

      Đỗ Lôi Ti hai mắt đỏ hoe, nhìn người đàn ông tức giận trước mặt, xoay người chạy ra ngoài.

      Chạy qua phòng khách nhìn thấy vừa mới xuất trong phòng làm việc thoải mái
      nhàn nhã ngồi ghế sa lon uống cà phế, lúc Đỗ Lôi Ti ngang qua ấy bị gọi lại.

      " tên gì?" vừa uống cà phê vừa quan sát .

      "Tôi tên Đỗ Lôi Ti." Mặc dù Đỗ Lôi Ti bị uất ức nhưng vẫn cung kính trả lời bởi vì hình như vừa rồi này gọi tổng thống là trai.

      "Phốc...." Cà phê trong miệng bắn ra ngoài và cứ thế bắn lên người Đỗ Lôi Ti, sau đó, rất dịu dàng phá lên cười.

      "Ha ha... Tên rất thú vị, ai đặt tên này cho vậy?" tò mò hỏi.
      Last edited: 23/11/15
      thuyt thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15: chênh lệch ràng

      Đỗ Lỗi Ti nhìn trước mặt có hình tượng gì cứ như vậy cười to, suy nghĩ, ấy là em của tổng thống sao? Tại sao hai người lại chênh lệch lớn như vậy?

      Bùi Mộng Na nhìn , lại lần nữa hỏi “Sao lại có cái tên như vậy chứ?”

      “A, là mẹ đặt cho tôi, thưa nếu có chuyện gì vậy tôi xin phép lui xuống!” Đỗ Lôi Ti đỏ mặt .

      “Chờ chút” Bùi Mộng Na đứng lên, kéo Đỗ Lôi Ti ngồi lên ghế.

      Đỗ Lôi Ti bị dọa sợ đứng bật dậy giải thích “ chủ, tôi là người giúp việc, tôi làm việc đây!”

      Bùi Mộng Na mất hứng “Tôi cho làm làm, hôm nay cần làm việc gì nữa, dù sao tôi cũng mới về, có ý gì, hãy theo tôi !”

      “Nhưng mà, nhưng.......” Đỗ Lôi Ti muốn từ chối.

      có nhưng nhị gì hết!” Bùi Mộng Na tiếp tục gọi “Quản gia, quản gia......”

      Quản gia sải bước tới “Xin hỏi, chủ có việc gì?”

      Bùi Mộng Na chỉ Đỗ Lôi Ti đứng bên cạnh “Quản gia, người này hôm nay cần làm việc!” xong liền lôi ra khỏi phòng, vào trong vườn hoa.

      Tại sao người nhà tổng thống lại kỳ quặc như vậy chứ? Thái độ của tổng thống giống như băng mà sao em của lại chênh lệch nhiều như vậy chứ? người lạnh lùng người nhiệt tình, chệnh lệch rất ràng.

      Hai người đứng cạnh dòng suối, nhìn đàn cá tự do bơi lội, Bùi Mộng Na hỏi “Sao lúc đầu tôi thấy ?”

      “Tôi......hôm nay tôi mới vào làm.” Đỗ Lôi Ti đơn giản trả lời.

      Bùi Mộng Na nhìn hỏi “ rất sợ tôi?”

      Mẹ kiếp, cái này thể giỡn chơi được, các người đều là người nhà tổng thống cao quý, ai mà sợ chứ!!!

      Đỗ Lôi Ti giả bộ ngu “Ha ha, có, có, ha ha!”

      “Được rồi, đừng cười ngây ngô như vậy, rất khó coi, trong mắt tôi có phân biệt chủ với tớ, ai cũng đều giống nhau!”

      Đỗ Lôi Ti bị trúng liền xấu hổ, giơ tay gãi đầu, bây giờ mới cảm thấy tính khí trước mặt như đại tiểu thư khó chịu, rất dễ chung sống.

      Hai người trong vườn hoa chuyện hồi, hình như Bùi Mộng Na nghĩ tới điều gì đó liền mở miệng “Làm sao lại đến đây? Vừa rồi có phải khóc ?”

      Đỗ Lôi Ti vừa nghe như vậy, nước mắt lại lăn dài xuống gò má “Tôi mới vừa phạm lỗi, gây tai họa rất lớn!”

      Bùi Mộng Na nở nụ cười xấu xa “Ha ha, hình như vừa rồi tôi thấy với trai làm chuyện thân mật, sao có thể xem là phạm lỗi chứ? Lại , tôi còn cảm thấy cùng trai tôi rất......”

      Đỗ Lôi Ti nghe khuôn mặt liền ửng đỏ như trái cà chua, vội vàng khoát tay giải thích “, phải vậy, chủ, hiểu lầm rồi.”

      “Tôi rất tin tưởng vào ánh mắt của mình!”

      chủ hiểu lầm rồi, tôi làm đổ cà phê, văng lên quần áo tổng thống, tôi chỉ giúp tổng thống lau thôi!”

      “A, hóa ra là như vậy!” Bùi Mộng Na gật đầu tiếp tục hỏi “Vậy làm sao côvà tôi quen nhau?”

      “Cái này đến hơi dài.”

      “Vậy hãy tôi nghe chút xem?”

      Đỗ Lôi Ti đem chuyện làm sao mình quen biết tổng thống còn có chuyện làm người giúp việc cho tổng thống ra.

      Vừa nghĩ tới, cơ thể chị xinh đẹp đó lộ hết ra ngoài, khuôn mặt xấu hổ đỏ hết lên.

      Bùi Mộng Na vừa nghe xong những chuyện xảy ra liền phá lên cười “Ha ha, rất biết trêu người, mới lạ, lại còn gọi người phụ nữ kia là chị xinh đẹp, tôi nghĩ, người phụ nữ kia chắc chắn bị chọc điên lên, ha ha......ha ha!”

      Hai người vừa cười vừa vào trong.
      Last edited by a moderator: 28/11/15
      lovenovelthuyt thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16: Bắt tại trận

      Bùi Tuấn Vũ tối sầm mặt vào phòng tắm, đáng chết gây phiền toái cho , lúc bàn tay bé của vừa mới đụng phải vật tượng trưng cho người đàn ông, ngờ lại nổi lên phản ứng nguyên thủy của đàn ông, bây giờ chỉ có thể tắm nước lạnh.

      Khi xuống lầu liền nhìn thấy hai người vừa vừa cười vào.

      Đỗ Lôi Ti vừa nhìn thấy khuôn mặt tối sầm của tổng thống, chân liền run lên, bàn tay nắm chặt vạt áo “Tổng, tổng thống......”

      Bùi Mộng Na nhìn thấy khẩn trương, vỗ vỗ bả vai an ủi “ có chuyện gì, tôi chính là người như vậy, đừng sợ ấy, thôi, chúng ta ăn cơm, hôm nay ăn chung với tôi!” xong dắt tay Đỗ Lôi Ti về phía bàn ăn.

      Đỗ Lôi Ti vội vàng từ chối “ chủ, cần, cám ơn , tôi ăn chung với những người giúp việc khác là được, và tổng thống cứ từ từ ăn.” xong chạy vào phòng ăn dành cho người giúp việc nhanh như làn khói.

      Mẹ kiếp, ai dám ăn cơm cùng người có khuôn mặt tối sầm thế kia chứ, làm sao có thể tiêu hóa chứ, lại , ở đây người giúp việc nhiều như vậy cũng muốn bị người khác bàn tán.

      , cảm thấy ấy đáng sao?”

      có cảm thấy, ngược lại cảm thấy có chút ngu ngốc!” Bùi Tuấn Vũ lạnh lùng .

      , lúc chuyện nhất định phải cay nghiệt vậy sao? vẫn chưa quên người phụ nữ kia sao?”

      “Ăn cơm, nên nhắc lại người đó, ăn no rồi!” Dùng khăn giấy lau miệng, xoay người trở lại phòng làm việc.

      vẫn người phụ nữ đó, sau khi sinh con lại bỏ trốn cùng với người đàn ông khác, chỉ vì khi đó chỉ là nghị sĩ .

      Bây giờ trong mắt , tất cả phụ nữ đều giống nhau, đều ham hư vinh, tin tưởng vào tình nữa.

      Trong mắt đàn bà chỉ là món đồ chơi, có cũng được mà có cũng sao.

      “Cậu chủ về rồi!” Quản gia .

      Bé trai nhìn ông cái liền tới bên cạnh Bùi Mộng Na ngồi xuống “, cháu về, mua trò chơi cho cháu à?”

      Đỗ Lôi Ti vừa nghe thấy quản gia gọi cậu chủ, rất tò mò nhìn bé trai cái, giống tổng thống y như đúc.

      Đây là chuyện gì chứ? phải tính tình cậu chủ rất cổ quái sao? Sao nhìn giống? Ngược lại còn cảm thấy bé trai này rất đáng .

      Bé trai nhìn thấy Đỗ Lôi Ti ở trong phòng ăn dành cho người giúp việc nhìn lén, vì vậy phách lối mở miệng , “ kia, qua đây, cần đứng đó nhìn lén tôi như vậy!”

      Tình huống này là thế nào vậy?

      giống như bị sét đánh, bị bắt tại trận, khuôn mặt tối sầm.......

      Đỗ Lôi Ti từ từ tới, khẩn trương hỏi “Cậu chủ có chuyện gì ?”

      “Sao lại nhìn lén tôi?”

      Mẹ kiếp thằng bé này có lễ phép, hổ là cha con, tính cách đều giống nhau!

      Bùi Mộng Na ngồi bên che miệng cười, sau đó “Tiểu Vũ, được lễ phép như vậy, phải gọi là dì.”

      Đỗ Lôi Ti vừa nghe thấy cách gọi này, hài lòng, ràng hơn thằng bé chưa tới hai mươi tuổi, tại sao lại gọi dì chứ? ràng phải gọi là chị chứ?
      Last edited by a moderator: 28/11/15
      thuyt thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17: Cậu chủ

      Bùi Vũ nhìn người mặc đồ giúp việc đứng trước mặt “ kia sao lại nhìn lén tôi?”

      “Tôi...tôi có nhìn lén.” Đỗ Lôi Ti vội vàng giải thích.

      Bùi Mộng Na ngồi bên cạnh nhìn hai người chuyện, rất thú vị, vì vậy mở miệng “Lôi Ti, đây chính là con trai của tôi, thằng bé này từ được chiều hư rồi.

      Bùi Vũ bất mãn nhìn , mọi người căn bản cò chiều cháu, kể từ lúc học cháu đều ở trường.” xong nét mặt lộ vẻ bi thương.

      Đỗ Lôi Ti nhìn thấy biểu kia khỏi đồng tình, nhàng “Cậu chủ, ở trường cũng tốt, ở trường có rất nhiều bạn chơi cùng cậu chủ.”
      biết gì, ở trường có ai chơi chung với tôi.”

      “Cái gì?” Đỗ Lôi Ti trợn to mắt lộ vẻ kinh ngạc.

      Bùi Vũ nhìn nét mặt của , khẽ lườm “ kia, thu hồi ánh mắt đồng tình của lại.”

      Mẹ kiếp, thằng bé này còn có thể đoán được tâm tình của người khác, khiến cho cảm thấy có chốn dung thân.

      Đỗ Lôi Ti bị người khác nhìn thấu tâm tư, cảm thấy xấu hổ ho khan hai tiếng “Cậu chủ, tôi có đồng tình với cậu là cậu nhìn nhầm rồi.”

      Bùi Mộng Na nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Đỗ Lôi Ti, mở miệng giúp “Tiểu Vũ, cháu phải về phòng làm bài tập rồi.”

      Bùi Vũ vừa nghe thấy như vậy, cầm cặp sách quay về phòng của mình.

      chủ, tôi phải là đồng tình với cậu chủ.” Đỗ Lôi Ti hoảng loạn giải thích.

      Bùi Mộng Na buồn cười nhìn “Lôi Ti, cần khẩn trương như vậy, hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy tiểu Vũ biểu như vậy, ra phải là nó thích chuyện.”

      Đỗ Lôi Ti dám tin khi nghe những lời , vì vậy liền hiếu kỳ hỏi “Sao cậu chủ lại thích chuyện?”

      Bùi Mộng Na thu lại nụ cười “Bởi vì từ tiểu Vũ có mẹ nên giống những đứa trẻ khác.”

      Đỗ Lôi Ti vừa nghe đến đây cảm thấy ngượng ngùng, đều do tò mò đụng chạm vào nỗi đau của người khác “ chủ, xin lỗi, là tại tôi tốt.”

      Bùi Mộng Na cười cười “ có gì, đây phải là bí mật gì, chỉ là, tôi cũng cảm thấy kỳ quái, xem ra tiểu Vũ rất có ấn tượng với .”

      “Ha ha, chủ, chắc nhìn lầm rồi, chủ, nếu còn chuyện gì vậy tôi lui xuống trước.” Đỗ Lôi Ti giả vờ ngây ngốc cười.

      “Được!” Bùi Mộng Na khẽ trả lời.

      Sau khi Bùi Vũ quay về phòng cất cặp sách liền ra khỏi phòng của mình.
      “Ba, trường học muốn họp phụ huynh, giáo muốn ba có mặt.” Bùi Vũ gõ cửa trực tiếp vào phòng làm việc.

      Bùi Tuấn Vũ ngẩng đầu, trực tiếp từ chối “ có thời gian, con người giúp việc .”

      Kể từ sau khi người phụ nữ kia rời , Bùi Tuấn Vũ cũng muốn nhìn mặt con trai mình, phải là thương con mà là vừa nhìn thấy thằng bé lại nghĩ tới người phụ nữ kia.
      Last edited by a moderator: 30/11/15
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :