1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã phúc hắc, vợ ngốc đáng yêu - Ti Mộng (150 P.90)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      135

      “A......” Tiểu Ngọc nhìn “Bây giờ tính khí bà bầu đều thay đổi thất thường vậy sao?”

      Bùi Mộng Na quay đầu nhìn mang thai liền biết!”

      “A......Hay là thôi , nhìn tính khí của Lôi Ti lúc này tôi liền muốn!” Tiểu Ngọc .

      “Các là......” Đỗ Lôi Ti oán trách.

      Ba ngồi trong xe đều cười!

      Đỗ Lôi Ti buồn bực “Các xem các , bộ dáng tôi bây giờ phải do người đàn ông kia sao? Bây giờ mọi người còn trêu chọc tôi!”

      “Bọn em đâu có giễu cợt!” Bùi Mộng Na quay đầu nhìn .

      Xe chạy nửa tiếng, sau đó dừng trước cửa hàng.... ...

      Đỗ Lôi Ti xuống xe, di vào trong tiệm quần áo......

      Nhân viên phục vụ nhìn thấy là bà bầu bình thường vào nên sẵng giọng “Muốn xem cái gì?”

      “Tôi xem qua chút!” Đỗ Lôi Ti .

      Nhân viên phục vụ liếc nhìn từ xuống dưới “Quần áo ở đây mặc vừa hơn nữa xem quần áo mặc là loại rẻ tiền làm sao mua nổi quần áo ở đây chứ!”

      Đỗ Lôi Ti nhìn ta cười lạnh lùng “Xin hỏi , tôi mặc đồ rẻ tiền sao? bán quần áo mà sợ người khác xem sao? Hay là......”

      “Hừ.......” Nhân viên phục vụ khinh bỉ “Mua nổi còn ở đây xem!”

      “Tôi xem sao, làm nhân viên ở đây có thể mua sao?” Đỗ Lôi Ti nhìn ta .

      “Tôi mua nổi.... ....?” Nhân viên phục vụ cười “Nhưng đều có đàn ông mua cho tôi!”

      “Xem ra, là tiểu thư sao?” Đỗ Lôi Ti .

      Nhân viên phục vụ khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ nhìn , tức giận lên trước dùng tay đẩy ngã mặt đất......

      Đỗ Lôi Ti phòng bị bị ngã mặt đất, bụng rất đau, mặt trắng bệch hỏi “ có biết làm như vậy là phạm pháp ?”

      “Hừ, phạm pháp sao? biết tôi là ai ? có biết ai là người chống lưng cho tôi ?” Nhân viên phục vụ .

      Ba vào nhìn thấy cảnh tượng đó trong nháy mắt sợ ngây người, Bùi Mộng Na nhanh chóng đến bên cạnh Đỗ Lôi Ti hỏi “Lôi Ti, chị có sao ?”

      Đỗ Lôi Ti đau đến nỗi toát mồ hôi “Mộng Na, nhanh gọi......gọi......bác sĩ......” xong liền ngất .

      Bùi Mộng Na bị dọa sợ khóc, vừa khóc vừa gọi điện thoại “Alo......120sao? Cho xe cứu thương tới cửa hàng quần áo, nhanh lên......”

      Tiểu Ngọc cùng Lý Mật cũng đến cạnh Đỗ Lôi Ti, lo lắng nhìn ......

      “Tiểu Ngọc, đỡ Lôi Ti chút!” Bùi Mộng Na trấn tĩnh .

      Tiểu Ngọc nhìn Đỗ Lôi Ti nằm đất vội vàng kêu “Lôi Ti......”

      Bùi Mộng Na tới cạnh nhân viên phục vụ, lạnh giọng hỏi “Có phải do làm ?”

      Nhân viên phục vụ khẽ hừ, liếc nhìn “Là tôi sao?”

      Bùi Mộng Na giơ tay hung hăng tát lên mặt ta!

      Nhân viên phục vụ dùng tay che bên má bị đánh biết tôi là ai ? lại dám đánh tôi?”

      “Tôi cần biết là ai nhưng nếu chị dâu tôi có chuyện gì phải đền mạng!” Bùi Mộng Na lạnh giọng .

      cho rằng là ai? Tôi đền mạng, đùa gì thế, biết người đàn ông của tôi là ai ?” Nhân viên phục vụ .

      Lý Mật tới, giơ tay tát vào má còn lại của ta, lạnh lùng chờ tìm người nhặt xác mình !”

      “Mộng Na, Tiểu Mật, hai người nhanh qua đây, xong, phía dưới Lôi Ti chảy máu!” Tiểu Ngọc la to.

      Bùi Mộng Na tới nhìn thấy máu chảy sàn nhà, nước mắt liền chảy xuống......

      Nhân viên phục vụ bị hai người đánh, vội vàng cầm điện thoại bấm số “Alo, , em bị người ta đánh......” xong còn nức nở , nếu bây giờ tới, sau này đừng tới tìm em nữa!” xong cúp máy.

      “Các người đợi , lát nữa người đàn ông của tôi tới đây!” Nhân viên phục vụ .

      Bùi Mộng Na nhớ ra gì đó vội cầm điện thoại ấn số “...... xong, chị dâu xảy ra chuyện......”

      “Cái gì......” Đầu dây bên kia Bùi Tuấn Vũ tin hỏi.

      “Chị dâu bị người ta đẩy ngã......” Bùi Mộng Na vừa khóc vừa .

      Bùi Tuấn Vũ sợ ngây người, giọng cũng run rẩy “Em ở đó chờ , cách đó xa, mấy phút liền đến!” xong cúp máy, tài xế lái xe qua.

      Mấy phút sau, cánh cửa của cửa hàng mở ra, người đàn ông trung niên tới!

      Nhân viên phục vụ lên trước làm nũng “ , xem mấy người phụ nữ kia lại đánh em......”

      Người đàn ông trung niên hôn lên má nhân viên phục vụ cười “Bảo bối, ai dám đánh em?”

      xem, chính là bốn người kia, mua nổi quần áo còn ở đây xem, lại còn đánh em......” Nhân viên phục vụ xong dùng tay chỉ bốn người.

      Người đàn ông trung niên lên trước lạnh giọng “Các người nhanh cút ra ngoài!”

      Bùi Mộng Na đứng lên nhìn chằm chằm ông ta “Đẩy người ngã như vậy còn muốn chúng tôi ra sao?”

      Người đàn ông trung niên phải muốn tiền sao? , bao nhiêu!”

      Nhân viên phục vụ dựa vào người đàn ông , cần cho ta, đồ ăn mày......”

      “Vương nghị sĩ, lâu gặp?” Bùi Tuấn Vũ vào, lạnh giọng .

      Lúc này xe cấp cứu tới, Đỗ Lôi Ti cứ như vậy bị đưa lên xe, Bùi Mộng Na “Tiểu Ngọc, Lý Mật, hai người cùng ấy đến bệnh viện trước, tôi cùng trai ở đây giải quyết!”

      “Yên tâm !” xong, Tiểu Ngọc cùng Lý Mật ngồi lên xe cứu thương đến bệnh viện.

      Bùi Tuấn Vũ nhìn theo xe cứu thương trong lòng rất lo lắng......

      Bùi Mộng Na để ý tới người đàn ông trung niên kí , chính người phụ nữ kia đẩy chị dâu ngã!”

      Nhân viên phục vụ nghe người đàn ông đứng trước mặt là tổng thống, bị dọa sợ, kéo kéo người đàn ông trung niên “ , giúp em câu được ?”

      Bùi Tuấn Vũ để ý đến bọn họ, với hộ vệ phía sau “Dẫ người !” xong xoay người ra ngoài!

      Người đàn ông trung niên oán trách “Người đàn bà chết tiệt, ai chọc lại chọc vào phu nhân tổng thống?”

      Nhân viên phục vụ khóc “Làm sao em biết ấy là phu nhân tổng thống chứ?”

      “Đồ ngu, xem tin tức sao?” Vương nghị sĩ tức giận.

      , phải làm sao bây giờ?” Nhân viên phục vụ lo lắng hỏi.

      “Đàn bà thúi, lần này bị hại thê thảm rồi!” Vương nghị sĩ mắng.

      Nhân viên phục vụ sợ , em biết sai rồi, em rất sợ, có chuyện gì chứ?”

      “Người đời đúng, ngực bự thường có đầu óc!”

      Nhân viên phục vụ bị đeo còng tay, đưa đến đồn cảnh sát!

      Bùi Mộng Na theo trai ra ngoài, tự trách bản thân “, xin lỗi, em ngờ xảy ra chuyện như vậy......”

      “Lên xe!” Bùi Tuấn Vũ lạnh lùng ra lệnh.

      Bùi Mộng Na ngồi vào trong xem nhìn vẻ mặt trai gì!

      “Lái xe!”

      Vương nghị sĩ thấy xe tổng thống rời , liền lên xe theo đến bệnh viện......

      Sau khi đến bệnh viện, hai em xuống xe, về phía phòng cấp cứu......

      Tiểu Ngọc đứng trước phòng phẫu thuật, rất lắng......

      Lý Mật cũng tốt hơn, cũng tự trách mình, nếu phải do gọi điện thoại hẹn Lôi Ti ra ngoài cũng xảy ra chuyện như vậy......

      “Tiểu Ngọc, Lý Mật, chị dâu tôi thế nào?” Bùi Mộng Na tới cạnh hai người lo lắng hỏi.

      “Ở trong phòng phẫu thuật, vẫn chưa ra!” Tiểu Ngọc sợ .

      Hành lang trong bệnh viện trở nên yên tĩnh......

      bác sĩ nữ ra hỏi “Có ai nhóm máu O ?”

      “Tôi phải!” Lý Mật .

      “Tôi cũng phải!” Tiểu Ngọc cũng .

      “Tôi càng phải!” Bùi Mộng Na khóc .

      “Tôi!” Bùi Tuấn Vũ tới .

      “Vậy tốt, mặc áo chống khuẩn cùng tôi vào!” xong bác sĩ liền vào phòng phẫu thuật.

      Bùi Tuấn Vũ thay áo, theo y tá vào trong, nhìn thấy người con mình thương khổ sở nằm đó, trong lòng khó chịu......

      Loại khó chịu này có cách nào diễn ta bằng lời......

      Bác sĩ quay đầu nhìn hỏi “Bây giờ vợ xuất huyết, chỉ có thể giữ được người, muốn giữ ai?”

      Đỗ Lôi Ti mê man, bên tai nghe thấy tiếng , từ từ mở mắt, nhìn bác sĩ “Giữ......Giữ đứa bé......”

      được, giữ người mẹ!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng .

      Đỗ Lôi Ti cầm cánh tay , đau đến toát mồ hôi “Tôi muốn giữ đứa bé......”

      “Lôi Ti, em biết thể có em......” Bùi Tuấn Vũ hai mắt đỏ hoe .
      Last edited: 20/4/16
      garan2602 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      136

      “Hai người quyết định nhanh lên muốn giữ lại mẹ hay con?” Bác sĩ hỏi.

      Bùi Tuấn Vũ nhịn đau buông tay ra “Giữ lại mẹ!”

      “Vậy được, bây giờ nằm giường bên kia, giờ chúng tôi truyền máu cho bệnh nhân!” Bác sĩ nhìn .

      Đỗ Lôi Ti chảy nước mắt nhìn , dùng chút hơi sức hỏi “Sao lại nhẫn tâm đối xử với con tôi như vậy?”

      “Lôi Ti, phải ác độc với con wem, nếu như giữ lại đứa bé mà em còn ai chăm sóc đứa bé này?” Bùi Tuấn Vũ đành lòng .

      “Nếu như đứa bé là con , giữ đứa bé sao?” Đỗ Lôi Ti đau lòng hỏi.

      !” Bùi Tuấn Vũ khẳng định.

      Đỗ Lôi Ti thể tin lại có thể độc ác như vậy, độc ác đến nỗi con mình cũng muốn, chẳng lẽ nhìn lầm người đàn ông này sao?

      dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn , giọng nghẹn ngào hỏi “ nhất định phải nhẫn tâm như vậy sao?”

      Bùi Tuấn Vũ biết hiểu lầm mình nhưng mà lúc này căn bản có thời gian giải thích, bởi vì thời gian quá gấp cho nên quyết định giúp vượt qua nguy hiểm rồi mới giải thích!

      Đỗ Lôi Ti nằm giường bệnh trong phòng hai mắt từ từ nhắm lại, mọi vật dần trở nên mơ hồ, thể nhìn thấy gì, nghe được gì, bên tai ngừng truyền đến tiếng đứa bé khóc, đứa bé oán trách “Mẹ, sao mẹ quan tâm con, tại sao lại quan tâm con, tại sao quan tâm con.......”

      Sau khi nghe thấy tiếng đứa bé oán trách, tìm bóng dáng đứa bé, mặc kệ gọi thế nào cũng thể tìm được......

      càng chạy càng xa, càng chạy càng xa......

      Bác sĩ nghe tiếng điện tâm đồ phía , ngẩng đầu nhìn thấy điện tâm đồ ổn liền với y tá “Nhanh chuẩn bị hô hấp!”

      Bùi Tuấn Vũ vốn truyền máu sau khi nghe thấy tiếng bác sĩ, để ý bản thân lập tức chạy đến bên cạnh , máu theo bàn tay từng giọt từng giọt rơi sàn nhà......

      ngừng la lên “Lôi Ti......Lôi Ti......”

      “Tổng thống, tay của chảy máu, thể như vậy!” Bác sĩ khuyên.

      cần lo cho tôi!” Bùi Tuấn Vũ quay đầu nhìn bác sĩ, lạnh giọng “Mọi người nhất định phải cứu sống ấy, nhất định phải cứu sống ấy......”

      “Chúng tôi hết sức, tổng thống chúng tôi cần phải có hợp tác của , quay lại giường tiếp tục truyền máu !” Bác sĩ nhìn .

      “Bác sĩ, tôi van xin , tôi muốn ở cạnh ấy được ?” Bùi Tuấn Vũ hạ thấp bản thân cầu xin.

      Bác sĩ nhìn thấy vẻ mặt của liền miễn cưỡng đồng ý “Đưa túi máu tới đây, đổi ống tiêm khác!”

      Y tá nghe thấy bác sĩ , vội tới bên cạnh tổng thống, khẽ “Tổng thống, bây giờ tôi giúp thay kiêm tiêm!”

      Bùi Tuấn Vũ vẫn nhìn chằm chằm nằm giường bệnh, nâng bàn tay lên, y tá giúp lấy máu!

      nâng bàn tay còn lại của mình lên nắm bàn tay bé của , khẽ “Lôi Ti.....Van xin em đừng có chuyện gì, van xin em, chỉ cần em tỉnh lại, có thể đồng ý với em bất cứ chuyện gì......”

      Tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ, ngờ tổng thống thường thấy ti vi lại tình cảm như vậy!

      “Bác sĩ, xong, điện tâm đồ cho thấy tim bệnh nhân ngừng đập!” Y tá khẩn trương .

      Bùi Mộng Na cùng Tiểu Ngọc còn có Lý Mật đứng ngoài cửa phòng cấp cứu ngừng tới lui, tại sao mấy tiếng rồi mà vẫn chưa ra?

      Lý Mật nức nở, giọng “Mộng Na, đều tại tôi tốt.....”

      Đường Vũ bước nhanh tới, mặt lạnh “Em làm chuyện trở nên thế này, xem em làm thế nào?”

      Tiểu Ngọc tới bên cạnh khuyên “Lý Mật cũng muốn như vậy, chuyện này cũng là đột ngột xảy ra!”

      cảm thấy những lời này giống cái cớ ?” Đường Vũ nhìn chất vấn.

      Tiểu Ngọc nhìn ta bất mãn “Lý Mật sai?”

      “Nếu con bé gọi điện hẹn phu nhân ra ngoài làm sao chuyện này có thể xảy ra?” Đường Vũ lạnh giọng .

      Bùi Mộng Na nhìn hai người cãi nhau “Thư ký Đường, chuyện này thể trách ai cả, là tôi sai, trai dặn tôi phải chăm sóc tốt cho chị dâu, tôi lại có trách nhiệm nên mới xảy ra chuyện như vậy, cho nên thư ký Đường cần trách ai hết!”

      Bác sĩ vội vàng “Chuẩn bị kích điện!”

      Y tá chuẩn bị xong tất cả chuẩn bị xong!”

      Bác sĩ cầm dụng cụ, áp người bệnh nhân nằm giường cấp cứu......

      Giờ phút này Bùi Tuấn Vũ hai mắt đỏ hoe nhìn nằm giường, khẽ “Lôi Ti, em nhất định phải kiên cường, nhất định phải cố gắng, chỉ cần em sống, đều có thể đồng ý với em mọi chuyện......”

      Bác sĩ liên tục kích điện, điện tâm đồ dần có thay đổi, bác sĩ lau mồ hôi trán “Mặc dù cứu được nhưng còn phải xem bệnh nhân có muốn tỉnh hay !”

      Bùi Tuấn Vũ kích động lắc vai bác sĩ hỏi “ phải cứu được sao? Tại sao người còn thể tỉnh lại?”

      “Tổng thống, tỉnh táo chút, cứ như vậy cũng giải quyết được bất kỳ vấn đề gì!” Bác sĩ nhìn .

      Bây giờ gì cũng nghe lọt tai, hoàn toàn mất lý trí, cũng giữ hình tượng của mình, chỉ hy vọng có thể tỉnh lại!

      phải tôi cho rất nhiều máu sao? Tại sao lại vẫn như vậy?” Bùi Tuấn Vũ để ý hình tượng lớn tiếng chất vấn.

      “Tổng thống, vợ mang thai lớn hơn nữa còn sắp sinh, lúc ấy được chuyển tới mất nhiều máu, chúng tôi cố gắng hết sức, bây giờ chỉ có thể xem ý chí của bệnh nhân thế nào!” Bác sĩ xong, tháo khẩu trang, ra khỏi phòng cấp cứu!

      Bùi Tuấn Vũ thấy bác sĩ ra, quay đầu nhìn nằm giường bệnh, nước mắt liền rơi xuống......

      Lúc bác sĩ mở cửa phòng cấp cứu, Bùi Mộng Na tới lo lắng hỏi “Bác sĩ, chị dâu tôi thế nào?”

      “Chúng tôi cứu được bệnh nhân, bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, có thể tỉnh lại hay còn phải xem ý chí của bệnh nhân thế nào!” Bác sĩ thở dài .

      Lý Mật đứng bên cạnh nghe thấy bác sĩ vậy liền ngã ngồi xuống ghế ghế ở hành lang, lẩm bẩm “Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy......”

      Bùi Mộng Na lắc đầu tin thể nào, chị dâu tôi chỉ bị đẩy nagx, sao lại trở nên như vậy?”

      Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu “Bệnh nhân gần sinh rồi, nếu chậm chút nguy hiểm đến tính mạng!”

      Bác sĩ xong liền ra ngoài!

      Ben trong phòng cấp cứu, Bùi Tuấn Vũ nắm chặt bàn tay bé của nằm giường......

      Y tá lên trước “Tổng thống, xin mời đứng dậy, chúng tôi phải chuyển bệnh nhân đến phòng ICU quan sát!”

      Bùi Tuấn Vũ đưa tay lau nước mắt, nhìn y tá đẩy ra khỏi phòng cấp cứu......

      bước nhanh theo ra ngoài!

      Khi ra ngoài phòng cấp cứu, bên ngoài có nhiều nhà báo!

      Y tá “Xin nhường lối, bây giờ bệnh nhân cần yên tĩnh!”

      Tất cả nhà báo nhường đường cho y tá đẩy bệnh nhân đến phòng ICU!

      Mấy đứng ngoài cửa cấp cứu cũng theo y tá!

      Đường Vũ đứng lại, tới bên cạnh tổng thống giọng hỏi “Tổng thống, có muốn giải tán nhà báo ?”

      Bùi Tuấn Vũ nhàng lắc đầu, nhìn nhà báo ngoài cửa khẽ “Đây là bệnh viện, xin mọi người hãy yên tĩnh!”

      Tất cả nhà báo đứng đó liền yên lặng, nhìn người lãnh đạo cả đất nước đứng trước mặt!

      Bùi Tuấn Vũ hít thở sâu “Các vị, tôi biết mọi người muốn biết chuyện gì xảy ra, có rât nhiều nghi vấn, tôi cho các vị câu trả lời hài lòng!”

      “Tổng thống, xì căng đan lúc trước phu nhân ra nước ngoài tu dưỡng, vậy tại sao chúng tôi lại nhận được tin phu nhân tự sát?” Phóng viên A hỏi.

      “Phu nhân của tôi ra nước ngoài, về tin tức mà mọi người nghe thấy !” Bùi Tuấn Vũ nhìn mọi người .

      Phóng viên B nhìn thấy có người đặt câu hỏi liền hỏi theo “Tổng thống, phu nhân về lúc nào?”

      “Lúc phu nhân tôi biết mình mang thai liền quay về nhà dưỡng thai!”

      Phóng viên C cũng hỏi “Tổng thống, vậy chuyện xảy ra hôm nay là thế nào?”

      “Phu nhân tôi cùng em hẹn bạn ra ngoài dạo phố, chuyện gì xảy ra tôi cũng lắm nhưng mà chờ khi nào phu nhân tôi tỉnh dậy, tôi thông báo cho mọi người biết!”

      Đường Vũ thấy phóng viên còn muốn đặt câu hỏi, vội vàng tới “Các vị, bây giờ tổng thống phải đến phòng ICU thăm phu nhân, xin mọi người hãy rời khỏi đây!”









      Đường Vũ xong cùng tổng thống rời !

      Phóng viên nhìn người trong cuộc , cũng rối rít tản ra......

      Bùi Tuấn Vũ đến phòng ICU. Khẽ “Nếu còn chuyện gì mọi người về !”

      , em muốn ở lại trông chừng chị dâu!” Bùi Mộng Na hai mắt đỏ hoe .

      “Quay về nếu Tiểu Vũ tìm em, mình ở đây là được!” Bùi Tuấn Vũ nhìn nằm giường bệnh qua gương thủy tinh.

      “Tổng thống nếu còn chuyện gì vậy chúng tôi về trước!” Đường Vũ cung kính .

      Lý Mật lên trước khóc “Tổng thống, xin lỗi, đều tại tôi hẹn Lôi Ti ra ngoài mới xảy ra chuyện này!”

      Bùi Tuấn Vũ nhìn khóc, bình thản trách , mọi người về !”

      Tiểu Ngọc nhìn thấy vẻ mặt tổng thống cũng biết bây giờ tâm tình thế nào, cầm tay Lý Mật, tới trước mặt Bùi Mộng Na “Mộng Na, bọn tôi về trước, ngày mai chúng tôi đến sớm!”

      xong xoay người đến cửa bệnh viện, vừa vừa quay đầu lại nhìn!

      Bùi Mộng Na thấy hai người rời , nhìn trai , vậy em cũng về đây, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho em!”

      xong, về phía cửa!

      Lý Mật vừa muốn lái xe rời , nhìn thấy bóng dáng từ bệnh viện ra liền “Mộng Na, tôi đưa về?”

      Bùi Mộng Na tới cạnh chiếc xe thể thao, khom người nhìn lái xe “ cần, tôi tự lái về là được, hai người đường cẩn thận!” xong tới vẫy chiếc taxi.

      Lý Mật quay đầu nhìn ngồi bên cạnh hỏi “Tiểu Ngọc, có phải Mộng Na giận tôi ?”

      nên suy nghĩ nhiều, chuyện ngày hôm qua chúng ta cũng muốn xảy ra!” Tiểu Ngọc an ủi.

      Lý Mật than thở, khởi động xe về phía khu chung cư Tinh Ngữ!

      Lúc hai người vào phòng, Đường Vũ ngồi ghế sa lon!

      Lý Mật hỏi “, lái xe nhanh!”

      Đường Vũ nhìn “Lý Mật, hôm nay em về nhà !”

      họ, sao lại muốn đuổi em về nhà?” Lý Mật nhíu mày hỏi.

      “Em biết em gây ra bao nhiêu tai họa ?” Đường Vũ lạnh giọng chất vấn.

      Trong bệnh viện chính là thái độ như vậy về nhà vẫn là thái độ đó, Tiểu Ngọc nhìn nổi “Sao có thể như vậy? Chẳng lẽ Lý Mật dễ chịu lắm sao? Bây giờ chuyện xảy ra, chúng tôi cũng muốn như vậy nhưng mà bây giờ trách Lý Mật có tác dụng ? Có thể giải quyết mọi chuyện sao?”

      Đường Vũ từ ghế sa lon đứng lên, từ từ tới cạnh , lạnh giọng “Còn nữa, nghĩ liên quan sao?”

      “Có phải phải oán giận mọi người mới vừa lòng ?” Tiểu Ngọc nhìn ta hỏi.

      Đường Vũ nhìn , quay lưng lại với , hai tay chống nạnh “Hôm nay bị sa thải, bây giờ lập tức dọn khỏi đây!”

      Lý Mật thấy chuyện trở nên nghiêm trọng lập tức khuyên “ họ, đối với Tiểu Ngọc như vậy là sao?”

      “Em còn muốn quan tâm tới ấy sao? Em cũng nghĩ xem, chính bản thân em cũng khó tránh khỏi!” Đường Vũ lạnh giọng .

      “Họ Đường, lời có ý gì?” Tiểu Ngọc tức giận hỏi.

      hiểu thế nào chính là như vậy!” Đường Vũ cũng quay đầu lại trả lời.

      Tiểu Ngọc tức giận tới trước mặt ta “Họ Đường, nhớ, chuyện xảy ra lần này tôi cùng Lý Mật đều muốn xảy ra, ý chuyện này là do bọn tôi gây nên phải là quá đáng quá sao?”

      Tiểu Ngọc xong, tức giận vào phòng, dọn dẹp hành lý ra khỏi khu chung cư!

      Lý Mật nhìn bóng dáng rời , nhìn người đàn ông trước mặt họ, quá đáng!”

      xong cũng chạy ra ngoài!

      Lý Mật chạy theo Tiểu Ngọc, bắt được cánh tay hỏi “Tiểu Ngọc, định đâu?”

      Tiểu Ngọc hai mắt đỏ hoe nhìn “Tôi cũng biết, chỉ có thể bước tính bước!”

      “Hay là đến nhà tôi !” Lý Mật tốt bụng .

      cần, tôi thuê phòng trọ là được, sau đó tìm việc làm!” Tiểu Ngọc nhìn ấy .

      Lý Mật tiếp tục khuyên “Nhưng phải đưa hết tiền cho nhi viện rồi sao? có tiền làm sao thuê phòng?”

      cần lo lắng, họ trả lương cho tôi ít, hơn nữa tôi hát cũng kiếm được ít tiền, tôi vẫn còn dư ít!” Tiểu Ngọc .

      Lý Mật nhìn thấy ấy cố ý muốn ở nhà mình vậy liền “Vậy tôi đưa !”

      cần, quay về nghỉ ngơi , cả ngày cũng mệt rồi, lái xe cẩn thận chút!” Tiểu Ngọc xong ra ngoài.

      Lý Mật thấy bóng dáng càng ngày càng xa liền thở dài “ họ quá đáng!”

      tới bãi đậu xe lái xe về nhà!

      Bùi Mộng Na mệt mỏi vào phủ tổng thống, nhìn lớn chơi đùa, gì, thẳng lên lầu!

      Mạnh Lạp thấy cả người đều là vết máu, bước nhanh tới hỏi “ làm sao vậy?”

      Bùi Vũ cũng hấp tấp chạy tới hỏi “, làm sao vậy?”

      Bùi Mộng Na nhịn được dựa vào người đàn ông khóc lớn, nức nở “Lôi Ti xảy ra chuyện!”

      “Cái gì.....?” Mạnh Lạp nhíu mày hỏi, ôm tiếp tục hỏi “Có chuyện gì?”

      Bùi Mộng Na đem mọi chuyện kể cho ta nghe, tự trách mình “Đều là tôi tốt, nên mới xảy ra chuyện như vậy!”

      Mạnh Lạp thấy khóc thê thảm liền an ủi “Chuyện này trách , muốn trách trách người phụ nữ đẩy Lôi Ti!”

      “Nhưng mà nếu lúc đó tôi ở bên cạnh Lôi Ti xảy ra chuyện gì?” Bùi Mộng Na vừa khóc vừa .

      “Được rồi, bây giờ tắm rồi nghỉ ngơi , sáng mai tôi cùng vào thăm Lôi Ti!”
      Mạnh Lạp xong đẩy lên lầu, ta quay về phòng khách!

      Bùi Vũ nhìn hỏi “Chú, có phải dì xảy ra chuyện gì ?”

      Mạnh Lạp nhìn cậu bé cười “Đứa bé ngoan, sau này cháu lớn rồi cháu hiểu, bây giờ ngủ !”

      Bùi Vũ nghe thấy câu trả lời mà mình muốn liền quay về phòng mình!

      Bùi Mộng Na quay về phòng, vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo!

      Khi ra, nhìn người đàn ông đứng giữa phòng hỏi “Sao vào được?”

      Mạnh Lạp nhìn cười khóa cửa nên tôi vào được!”

      “Có chuyện gì ?” Bùi Mộng Na nhìn ta hỏi.

      Bây giờ tâm tình tốt, muốn cãi nhau với ta cho nên còn hơi sức hỏi ta.

      “Nhất định là chưa ăn cơm phải ?” Mạnh Lạp nhìn hỏi.

      Bùi Mộng Na theo bản năng gật đầu “Đúng, làm gì có tâm tình ăn cơm!”

      “Tôi mới nấu cho tô mì, ăn chút !” Mạnh Lạp xong đưa bình giữ nhiệt cho .

      Bùi Mộng Na liếc nhing khẽ “Tôi đói bụng, muốn ăn!”

      “Sao có thể ăn? Có là người sắt cũng phải ăn cơm, dù ăn mọi chuyện cũng quay lại như lúc đầu được!” Mạnh Lạp nhìn .

      Bùi Mộng Na nghe ta cũng chán ghét!

      Bùi Tuấn Vũ cứ đứng như vậy ngoài cửa nhìn, bây giờ nhớ những đau đớn của nhưng mà ......

      Bác sĩ tới cung kính “Tổng thống, chúng tôi có quần áo chống khuẩn, có thể vào thăm bệnh nhân!”

      “Tôi có thể vào ?” Bùi Tuấn Vũ xác định hỏi.

      Bác sĩ gật đầu, ngay sau đó lấy đồ đưa cho sau đó xoay người rời !

      Bùi Tuấn Vũ thay đồ, vào phòng ICU, ngồi bên, cầm bàn tay giường “Lôi Ti, van xin em tỉnh lại có được ? thể mất em, rất em.......”

      biết lúc này cũng thể nghe thấy nhưng mà vẫn , sợ có ngày nghe thấy những lời !

      Cho nên muốn dùng những lời này để cảm động , để sớm tỉnh lại, như vậy có thể ở trước mặt ra những lời này!

      khóc, giọt nước mắt rơi xuống tay .....

      Bây giờ giống như cầu xin ông trời đừng cướp mất người phụ nữ này, lần đầu tiên nghe thấy nhảy xuống biển tự sát, khi đó rất khó thừa nhận, nếu như lần này lại như vậy, biết sau này thế nào......
      Last edited: 20/4/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      137

      “Lôi Ti, em tỉnh dậy được .... ...? Con em còn sống......” Bùi Tuấn Vũ kìm nén đau lòng gian nan .

      Đỗ Lôi Ti trong mơ nghe thấy có tiếng người gọi mình, muốn quay về nhưng trong mơ còn nghe thấy tiếng đứa bé khóc oán trách......

      biết phải theo hướng nào, nghe có người đứa bé còn sống, theo hướng này tới......

      nắm giường bệnh trong phòng ICU, ngón tay khẽ nhúc nhích......

      Bùi Tuấn Vũ nhìn thấy động tác xíu đó liền vui mừng cười gọi to “Bác
      sĩ......Bác sĩ......”

      Bác sĩ nghe thấy gào, vội vàng tới “Tổng thống, có chuyện gì ?”

      “Bác sĩ, tôi thấy ngón tay ấy cử động!” Bùi Tuấn Vũ khẩn trương .

      Bác sĩ tới kiểm tra tình hình bệnh nhân......

      Bùi Tuấn Vũ lo lắng hỏi “Bác sĩ, tình hình vợ tôi thế nào?”

      Bác sĩ quay đầu nhìn “Tổng thống, chúng tôi kiểm tra tình hình của phu nhân, xin chờ lát!”

      Bùi Tuấn Vũ gật đầu, lùi ra sau, để bác sĩ kiểm tra!

      lo lắng, chờ đợi sao mà dài mà xa xôi......

      Nửa tiếng sau, bác sĩ tới cạnh , đợi bác sĩ chuyện liền trước “Bác sĩ, vợ tôi thế nào?”

      Bác sĩ nhìn cười “Tổng thống đừng gấp, phu nhân rất nhanh tỉnh lại!”

      Bùi Tuấn Vũ nghe thấy bác sĩ sững sờ đứng đó, biết nên gì......

      Giờ phút này rất vui mừng còn có hưng phấn, rất khó nên lời!

      “Tổng thống, nếu còn chuyện gì vậy chúng tôi ra ngoài trước!” Bác sĩ xong liền muốn xoay người rời .

      “Đợi chút......” Bùi Tuấn Vũ “Bác sĩ, vậy khi nào vợ tôi có thể rời khỏi phòng bệnh này?”

      “Tổng thống, ngày mai phu nhân có thể chuyển qua phòng bệnh bình thường!” Bác sĩ cung kính trả lời.

      Bùi Tuấn Vũ gật đầu nhìn bác sĩ “Cảm ơn!”

      “Đừng khách khí, cứu bệnh là trách nhiệm của chúng tôi!” Bác sĩ xong xoay người ra khỏi phòng ICU.

      Bùi Tuấn Vũ thấy cửa phòng đóng lại tới cạnh giường ngồi xuống, cầm bàn tay bé của nằm giường, ở bên tai nỉ non “Lôi Ti......Ngày mai em có thể ra khỏi đây rồi......”

      biết hiểu lầm rất sâu nhưng mà lúc tỉnh lại giải thích!

      Tiểu Ngọc đơn xách hành lý đường, có mục đích, biết mình muốn đâu, bây giờ mất công việc cũng giống như mất nửa nguồn thu, bây giờ phải tìm phòng rẻ tiền, sau đó lại tìm việc!

      Cho nên bây giờ muốn gì, trước mắt phải tìm phòng , nghĩ tới đây giống như bị mất máu, liền về phía trước!

      kéo hành lý đứng bên đường tìm taxi......

      nhìn giá cho thuê phòng đều rất cao, cũng có điều kiện ở căn hộ cao cấp!

      Tiểu Ngọc chán chường ngồi đường nhìn đường phố đầy màu sắc, thở dài nghĩ, lúc nào mới có thể đưa viện trưởng tới ở cùng mình?

      Phòng ốc hai bên đường thể ở, chỉ có thể tìm những chỗ ở trong hẻm!

      kéo hành lý vào trong ngõ ......

      vừa vừa tìm phòng cho thuê......

      Lúc nhìn thấy tường có các tin tức quảng cáo, đột nhiên có trận gió bay qua, trang giấy bay tới, dính vào mặt ......

      tức giạn cào mặt, nghĩ bây giờ tờ giấy cũng bắt nạt , ném tờ giấy mặt đất, giơ chân đạp “Mày bắt nạt tao này, mày bắt nạt tao này......”

      Sau khi tiết chế, vừa muốn giơ chân lên liền nhìn thấy đó viết chữ “Cho thuê phòng”

      cúi người nhìn thấy năm dấu giày liền lấy tay phủi, nhìn thông tin được viết đó, cầm điện thoại bấm số “Alo......Xin chào, xin hỏi cho thuê phòng sao?”
      Đúng!” Đầu dây bên kia trả lời.

      Tiểu Ngọc hiểu tin tức sau đó cúp máy, về chỗ cho thuê phòng......

      Bùi Tuấn Vũ cứ như vậy cả đêm, nhìn giường vẫn mê man ngủ, trong lòng hết sức thấp thỏm......

      Lúc trời vừa sáng, nằm giường từ từ mở mắt......

      Bùi Tuấn Vũ nhìn kích động “Lôi Ti, em tỉnh rồi sao?” bên ấn phím gọi y tá.

      Đỗ lôi Ti nhìn khuôn mặt đầy râu ria cùng với tiều tụy của , đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy như vậy!

      nhìn khẽ hỏi “Con tôi đâu?”

      “Con em vẫn còn trong bụng em, đứa bé vẫn an toàn!” Bùi Tuấn Vũ kích động .

      Đỗ Lôi Ti theo bản năng đưa tay sờ lên bụng, lúc này mới yên tâm......

      quay đầu nhìn !

      Bác sĩ vào, kiểm tra tình hình của sau đó “Đưa bệnh nhân qua phòng bệnh bình thường!”

      Sau đó quay sang phía tổng thống “Tổng thống, bây giờ phu nhân vượt qua nguy hiểm!”

      Bùi Tuấn Vũ gật đầu, nhìn bác sĩ cùng y tá chuyển Lôi Ti qua phòng bệnh bình thường!

      Bây giờ cảm tạ trời đất vì cướp , vào giờ phút này, đối xử với tốt, hoàn toàn tin tưởng !

      Bây giờ hiểu, hai người nhau phải tin tưởng nhau mới có thể sống lâu dài!

      Bùi Tuấn Vũ theo bác sĩ qua phòng bệnh bình thường, lúc tới cửa liền dừng lại lấy điện thoại ấn số “Alo......Mộng Na?”

      Bùi Mộng Na ngái ngủ nghe máy “, sao thế?”

      “Lôi Ti tỉnh rồi, bây giờ em đem cháo dinh dưỡng tới đây!” Bùi Tuấn Vũ .

      Bùi Mộng Na trợn to hai mắt, ngồi dậy kinh ngạc hỏi “, sao?”

      “Ừ, bây giờ cho người nấu cháo , Lôi Ti được chuyển qua phòng bệnh bình thường rồi!” Bùi Tuấn Vũ .

      “Ừ, em biết rồi, bây giờ em lập tức làm!” Bùi Mộng Na xong cúp máy.

      Bùi Mộng Na cúp máy xong chợt nghĩ tới điều gì, lập tức mở máy, ấn nút gọi “Alo......Tiểu Ngọc?”

      “Mộng Na?” Tiểu ngọc nghe điện thoại.

      Bùi Mộng Na hưng phấn “Lôi Ti tỉnh rồi!”

      “Cái gì.....?” Tiểu Ngọc xác định hỏi.

      “Ừ, Lôi Ti tỉnh rồi!” Bùi Mộng Na lại.

      “Quá tốt......Rốt cuộc Lôi Ti cũng tỉnh lại, Mộng Na, khi nào vào thăm ấy?” Tiểu Ngọc .

      Bùi Mộng Na trả lời “Bây giờ tôi bảo người giúp việc nấu cháo, nấu xong !”
      “Ừ, tôi biết rồi, vậy tôi đến bệnh viện!” Tiểu Ngọc .

      “Đúng rồi, bây giờ gọi điện thoại cho Lý Mật, hôm qua tôi thấy ấy tự trách bản thân mình, cho ấy biết, bây giờ tôi người giúp việc nấu cháo!”
      Bùi Mộng Na xong lập tức cúp máy.

      Bùi Mộng Na tắm rửa thay quần áo, sau đó xuống phòng khách “Quản gia......Quản gia......”

      Quản gia cung kính tới hỏi “ chủ có chuyện gì sao?”

      “Ông chuẩn bị chút cháo dinh dưỡng !” Bùi Mộng Na .

      Bùi Mộng Na xong, xoay người chạy vào phòng trai, mở tủ tìm quần áo của Lôi Ti bỏ vào túi!

      Quản gia tới chủ, cháo nấu xong!”

      “Được, lấy qua đây!” Bùi Mộng Na gật đầu .

      Quản gia cầm cháo dinh dưỡng đưa cho chủ, giúp tôi thăm hỏi phu nhân!”

      Bùi Mộng Na nhận lấy “Được!” xong xoay người ra ngoài, lái xe đến bệnh viện.

      Sau khi cúp máy, Tiểu ngọc tiếp tục gọi “Alo......Lý Mật sao?”

      “Ừ, sao vậy Tiểu Ngọc?” Lý Mật trả lời.

      “Lôi Ti tỉnh. Mộng Na đến bệnh viện!” Tiểu Ngọc .

      Lý Mật nghe thấy Tiểu Ngọc , tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống “ Cảm ơn trời đất, cuối cùng Lôi Ti cũng sao, nếu tôi hận chết mình!”

      “Được rồi, đừng lo lắng nữa, Lôi Ti sao, bây giờ tôi cũng đến bệnh viện, chúng ta gặp nhau ở bệnh viện !” xong liền cúp máy!

      Tiểu Ngọc mặc quần áo xong, cầm chìa khóa ra khỏi phòng, đến trạm xe buýt gần nhà lên xe buýt đến bệnh viện......

      Nửa tiếng sau, xe buýt dừng trước cổng bệnh viện, Tiểu Ngọc xuống xe chạm mặt người lái xe vào, xoay người vào trong bệnh viện!

      Xe dừng lại trước mặt , cửa xe từ từ hạ xuống......

      Đường Vũ thò đầu ra ngoài nhìn khẽ hỏi “Tối qua ở đâu?”

      Tiểu Ngọc trả lời ta, vòng qua xe di vào trong bệnh viện!

      Đường Vũ xuống xe bắt được tay , nhìn hỏi “Tôi chuyện với , nghe thấy sao?”

      “Tại sao tôi phải chuyện với ?” Tiểu Ngọc nhìn ta hỏi ngược lại.

      “Đừng quên, tôi là ông chủ của !” Đường Vũ lạnh lùng .

      Tiểu ngọc nhìn ta cười “Đừng quên, bây giờ tôi còn là người giúp việc của nữa, cho nên chỉ là ông chủ bị tôi vứt bỏ!”

      xong tránh bàn tay to của ta, xoay người vào trong bệnh viện......

      Đường Vũ đứng ở cửa nhìn bóng dáng biến mất, trong lòng cảm thấy trống trải......

      lại ngồi vào xe, lái xe vào bãi đậu xe, xuống cũng vào bệnh viện!

      Đỗ Lôi Ti cứ nằm như vậy, nhìn người đàn ông trước mặt lún phún râu, khẽ về !”

      Bùi Tuấn Vũ ngồi bên nhìn khẽ “Lôi Ti, muốn ở cạnh em, lát nữa Mộng Na tới!”

      về , tôi muốn thấy !” Đỗ Lôi Ti nhìn ra ngoài cửa sổ, đuổi khách!

      Bùi Tuấn Vũ cảm thấy khó chịu trong lòng, thử giải thích “Lôi Ti, biết em còn để bụng chuyện kia nhưng mà ......”

      cầ , mắt tôi thấy ràng, lỗ tai nghe cũng rất cho nên phải gì nữa, tôi đều hiểu!” Đỗ Lôi Ti .

      “Lôi Ti, chẳng lẽ em thể cho cơ hội giải thích sao?” Bùi Tuấn Vũ nhíu mày thử hỏi.

      Đỗ Lôi Ti quay đầu nhìn “Giải thích......? cảm thấy giải thích có tác dụng gì ?”

      Có tác dụng!” Bùi Tuấn Vũ kiên định .

      “Vậy , tôi cũng muốn nghe xem giải thích thế nào!” Đỗ Lôi Ti .

      “Lôi Ti, phải thích đứa bé trong bụng em mà là tình huống lúc đó rất gấp, cho nên chỉ có thể lựa chọn như vậy!” Bùi Tuấn Vũ nhìn .

      Đỗ Lôi Ti khẽ cười nhìn tiếp tục hỏi “Nếu như đó là con , cũng làm như vậy sao?”

      !” Bùi Tuấn Vũ kiên định , sau đó tiếp tục “Dù đứa bé là con , cũng làm như vậy, bởi vì em, thể cứ như vậy mất em, đứa bé sau này chúng ta vẫn có thể có!”

      xong những lời này trong lòng khổ sở, rất để ý tới người đàn ông kia, rất để ý đến đứa bé của cùng ta, bây giờ còn cơ hội có được ?

      Đỗ Lôi Ti nghe thấy trong nháy mắt liền kinh hãi, nghĩ tới có thể như vậy, nhưng mà......

      cứ nhìn chằm chằm như vậy hỏi “ nguyện ý nuôi con của người đàn ông khác sao?”

      Bùi Tuấn Vũ gật đầu khẽ “Lôi Ti, kể từ khi mất em, liền hiểu thể để mất em lần nữa, bây giờ em quay về, quan tâm đứa bé kia là của ai, bởi vì em, cho nên có thể bao dung tất cả!”

      Bùi Mộng Na đứng ở cửa khẽ hưng phấn la “Yes!”

      Bùi Tuấn Vũ nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, rón rén tới, đột ngột mở cửa, nhìn thấy em còn há to miệng cười......

      Bùi Mộng Na thấy người đàn ông đứng ở cửa lập tức thu hồi nụ cười “Ha ha.....Em nghe thấy gì hết, hai người từ từ chuyện, lát nữa em vào!”

      “Mộng Na, vào !” Đỗ Lôi Ti nhìn bóng dáng ngoài cửa kêu.

      Bùi Mộng Na nhìn trai, vòng qua người vào cười “Lôi Ti, chị tỉnh rồi à!”

      Đỗ Lôi Ti giả bộ nghiêm mặt “Em muốn chị tỉnh lại sao?”

      Bùi Mộng Na nghe thấy vậy vội vàng “ Làm sao có thể chứ? Em hy vọng chị nhanh tỉnh lại đấy chứ!”

      “Phụt......” Đỗ Lôi Ti nhịn được bật cười, tiếp tục “Chị trêu em thôi, em tưởng sao?”

      Bùi Mộng Na liếc nhìn “Ha ha......Chẳng buồn cười tí nào!”

      “Mộng Na, cháo bảo em đưa đến đâu?” Bùi Tuấn Vũ tới cạnh hai người hỏi.

      Bùi Mộng Na nghe thấy trai hỏi vậy, lúc này mới nghĩ tới “Đúng rồi, đây là cháo dinh dưỡng em bảo đưa đến cho chị!” xong liền mở hộp giữ nhiệt ra!

      Bùi Tuấn Vũ nhận hộp giữ nhiệt, đổ ra cái chén , vừa thổi vừa tới giường bệnh ngồi xuống “Lôi Ti, đây là cháo dinh dưỡng, em ăn chút!”

      Đỗ Lôi Ti để ý tới tiếp tục hỏi “Lý Mật cùng Tiểu Ngọc đâu?”

      Bùi Tuấn Vũ ngồi đó nhàng múc muỗng cháo thổi rồi đưa tới miệng , khẽ “Lôi Ti, nóng nữa, em ăn chút ?”

      “Tôi tự mình ăn, dám làm phiền !” Đỗ Lôi Ti xong muốn cầm cái chén trong tay .

      “Lôi Ti, bây giờ cơ thể em còn yếu, để đút cho em ăn!” Bùi Tuấn Vũ kiên trì .

      Bùi Mộng Na buồn cười nhìn hai người “Hai người là.......”

      “Lôi Ti, tỉnh rồ sao?” Lý Mật nhìn nằm giường .

      Tiểu Ngọc cũng theo phía sau “Lôi Ti, rốt cuộc cũng tỉnh lại, có biết Lý Mật rất lo cho ?”

      Lý Mật thấy người đàn ông ngồi trong phòng tới cung kính “Tổng thống, chuyện ngày hôm qua xin lỗi......”

      sao!” Bùi Tuấn Vũ đơn giản trả lời, động tác tay vẫn dừng lại.

      “Tổng thống, phu nhân tỉnh rồi sao?” Đường Vũ vào .

      Bùi Mộng Na tò mò nhìn mấy người “Sao mọi người cùng vào vậy?”

      “Bọn tôi gặp nhau ở cửa!” Tiểu Ngọc trả lời.

      Lý Mật tới cạnh giường tự trách “Lôi Ti, đều tại tôi tốt, nếu phải do tôi gọi điện hẹn ra ngoài cũng xảy ra chuyện này!”

      Đỗ Lôi Ti nhìn cười “Lý Mật, chuyện này vốn thể trách , là bạn tôi hẹn tôi ra ngoài là bình thường, đúng ?”

      “Nhưng mà nếu phải do tôi xảy ra chuyện!” Lý Mật tự trách.

      “Được rồi, đừng tự trách mình nữa, muốn trách trách nhân viên phục vụ kia!” Đỗ Lôi Ti .

      muốn Lý Mật áy náy, cũng có trách ấy!

      “Bởi vì tôi hẹn ra ngoài mà bây giờ Tiểu Ngọc trở thành vô gia cư rồi!” Lý Mật than thở.

      Đỗ Lôi Ti nghe xong như rơi vào sương mù hỏi “Tiểu Ngọc sao lại mất việc rồi?”
      họ tôi trách tôi gọi ra ngoài, Tiểu Ngọc giúp tôi liền bị họ sa thải!” Lý Mật .

      Đỗ Lôi Ti nhìn người đàn ông đứng đó hỏi “Thư ký Đường, công tư bất phân!”

      Đườn Vũ đứng đó gì!

      Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng hỏi “Đường Vũ, cậu sa thải Tiểu Ngọc sao?”

      “Vâng!” Đường Vũ tiếp tục “Tổng thống, chuyện này tôi cũng muốn giải thích!”

      “Chuyện riêng của cậu, cậu tự giải quyết, tôi muốn tham dự!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng .

      Tiểu Ngọc đứng đó nghe thấy mọi người về mình liền “Tôi cảm thấy bây giờ rất tự do, rất tốt, tôi rất thích cuộc sống bây giờ, tôi muốn cả đời làm người giúp việc!”

      “Đúng rồi, Lôi Ti, có khó chịu chỗ nào ?” Tiểu Ngọc sang chuyện khác.

      Tối qua suy nghĩ cả đêm, phải cảm ơn ta, nếu phải ta sa thải , cả đời này phải làm người giúp việc rồi!

      “Tiểu Ngọc, tôi đồng ý với !” Đỗ Lôi Ti .

      “Tôi cũng đồng ý với !” Bùi Mộng Na cũng theo.

      Lý Mật nhìn họ “Tôi cũng vậy!”

      “Ha ha, cảm ơn mọi người!” Tiểu Ngọc cười .

      Bùi Tuấn Vũ cầm cái chén rửa sạch ra, tới cạnh Đường Vũ “Cậu ra ngoài chút!”

      “Mấy ngày này có thể cậu phải bận rộn chút, tôi muốn ở cạnh Lôi Ti!” Bùi Tuấn Vũ .

      “Vâng, tổng thống!” Đường Vũ cung kính trả lời.

      Bùi Mộng Na thấy trai ra ngoài liền trêu “Lôi Ti, có phải lúc nãy chị ăn cháo dinh dưỡng rất hạnh phúc ?”

      Đỗ Lôi Ti nghe vậy liền liếc nhìn “Hạnh phúc cái đầu em? Chị mới như vậy!”

      Bùi Mộng Na nén cười nhìn hỏi “Sao em thấy cảm giác rất hạnh phúc!”

      “Hạnh phúc cái rắm? Đừng nữa, nếu em nữa chị quan tâm em nữa!” Đỗ Lôi Ti giả bộ uy hiếp.

      “Được......Được......Được......Em biết rồi!” Bùi Mộng Na bất đắc dĩ .

      Bây giờ muốn xem hai người này sau này thế nào!
      Last edited: 20/4/16
      garan2602 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      138

      Ở bệnh viện nửa tháng, Đỗ Lôi Ti thu xếp hành lý “Mộng Na, chị muốn về nhà!”

      Bùi Mộng Na xoay người trả lời “Được, hôm nay em bận, tối về nhà em với được ?”

      “Mộng Na, chị muốn về mình, gần nửa năm chị về nhà, hơn nữaz chị muốn dây dưa với em!” Đỗ Lôi Ti ngồi bên giường khẽ .

      Bùi Mộng Na nhìn lo lắng “Nhưng chị về mình em rất lo lắng, hay là như vậy , em gọi điện thoại cho Tiếu Bằng để cậu ấy đưa chị về!”

      “Vậy cũng được!” Đỗ Lôi Ti gật đầu đồng ý.

      cảm thấy cũng đúng, dù sao bụng cũng to nếu mình về an toàn, có người ở bên cạnh yên tâm hơn.

      Sau khi thu xếp xong, Bùi Mộng Na lấy điện thoại ấn nút gọi “Alo, Tiếu Bằng?”

      Tiếu Bằng nghe điện thoại “Mộng Na sao?”

      “Ừ, Tiếu Bằng, bây giờ cậu đến khu chung cư Tinh Ngữ, bọn tôi ở đó chờ cậu!” Bùi Mộng Na .

      Đầu dây bên kia Tiếu Bằng nghe xong liền trả lời “Được, mọi người ở đó chờ tôi, hai mươi phút sau tôi có mặt!”

      “Cứ như vậy , tôi cúp máy đây!” Ngay sau đó Bùi Mộng Na cúp máy.

      Quay đầu nhìn ngồi cạnh giường “Được rồi, chúng ta thôi, Tiểu Ngọc cùng Lý Mật vẫn chờ dưới lầu!”

      Đỗ Lôi Ti ôm bụng bự tới “Mộng Na, nếu rảnh đưa Tiểu Vũ đến nhà chị chơi!”

      Bùi Mộng Na nhìn cười “Được, nhất định em !”

      Hai người vừa vừa cười ra ngoài……

      Nhìn hai đứng trước cổng bệnh viện “Sao hai người lên?”

      nghĩ chúng tôi muốn lên sao, là Tiểu Ngọc muốn lên nên tôi chỉ có thể đứng đây cùng ấy!” Lý Mật .

      Đỗ Lôi Ti cười thần bí tới cạnh ấy hỏi “Tiểu Ngọc, có phải có chuyện gì giấu tôi ?”

      “Đâu……Nào có, tôi chỉ muốn thấy họ Đường kia!” Tiểu Ngọc cà lăm .

      Đỗ Lôi Ti giống như hiểu ra gì đó, gật đầu trả lời “Hóa ra là như vậy sao?”

      “Đúng là như vậy, còn tưởng là cái gì?” Tiểu Ngọc im lặng .

      “Tôi còn tưởng rằng đứng đây nhìn trai đẹp!” Đỗ Lôi Ti cố ý .

      Lý Mật cùng Bùi Mộng Na đứng đó cười lớn……

      “Cười đủ chưa?” Tiểu Ngọc im lặng nhìn ba người hỏi.

      “Cười đủ rồi!” Bùi Mộng Na .

      Mấy người ngồi lên xe thể thao, Bùi Mộng Na “Quay về khu chung cư Tinh Ngữ!”

      Hai ngồi trước mặt quay đầu lại, hiểu hỏi “ phải phủ tổng thống sao, tại sao lại đến khu chung cư Tinh Ngữ?”

      “Người nào đó muốn về nhà!” Bùi Mộng Na than thở.

      “Ai vậy?” Lý Mật quay đầu hỏi.

      “Tôi muốn về nhà!” Đỗ Lôi Ti .

      “A!” Lý Mật lái xe về khu chung cư Tinh Ngữ.

      Tiểu Ngọc hiểu hỏi “ muốn về nhà sao lại đến khu chung cư Tinh Ngữ?”

      “Mộng Na yên tâm để tôi về mình cho nên nhờ Tiếu Bằng đưa tôi về!” Đỗ Lôi Ti trả lời.

      Đỗ Lôi Ti tiếp “Đúng rồi, hay là thế này , hai người cũng về nhà tôi chơi , ở đó phong cảnh rất đẹp!”

      “Chúng tôi có thể sao?” Lý Mật hưng phấn hỏi.

      “Dĩ nhiên!” Đỗ Lôi Ti .

      Lý Mật quay đầu nhìn ngồi sau hỏi “Mộng Na, có rảnh ?”

      “Tôi à, tôi sợ tôi được, tôi……” Bùi Mộng Na biết phải thế nào.

      “Tiểu Ngọc, còn , ?” Lý Mật nhìn ngồi cạnh mình hỏi.

      Tiểu Ngọc nhìn bất đắc dĩ “Tôi à, tôi cũng được, bây giờ tôi phải trả tiền thuê phòng, tôi vẫn phải làm!”

      Lý Mật “Hai người là, chúng ta đều , xem như thư giãn chút!”

      “Tôi , tôi cũng biết tôi ở cùng với Lôi Ti cho nên tôi thể !”
      Bùi Mộng Na .

      Lý Mật nhìn Tiểu Ngọc lộ ra dáng vẻ đáng thương “Tiểu Ngọc……”

      “Lý Mật, hay là cùng Tiếu Bằng hộ tống Lôi Ti ?” Tiểu Ngọc đề nghị.

      “Như vậy tốt đâu?” Lý Mật ngoài miệng vậy nhưng trong lòng cực kỳ muốn.

      Xe dừng trước khu chung cư Tinh Ngữ!

      Đỗ Lôi Ti xuống xe, nhìn thấy người đàn ông đứng đợi liền gọi “Tiếu Bằng……”

      Tiếu Bằng nhìn “Lôi Ti……”

      Lý Mật đứng sau lưng hai người, trong lòng rất buồn nhưng vẫn tươi cười tới đùa giỡn “Tiếu Bằng, xem ra phải làm Hộ Hoa Sứ Giả rồi!”

      Bùi Mộng Na thấy Lý Mật tự nhiên chỉ có thể mong Lý Mật tha thứ, bây giờ vẫn đúng lúc cho nên thể gì.

      Tiếu Bằng hiểu hỏi “Cái gì mà Hộ Hoa Sứ Giả?”

      “Lôi Ti muốn về nhà cho nên muốn hộ tống ấy!” Lý Mật .

      ?” Tiếu Bằng tin hỏi.

      Bùi Mộng Na đứng đó gật đầu “Đúng, cậu muốn sao?”

      “Làm gì có, tôi vui còn kịp!” Tiếu Bằng .

      “Được rồi, mọi người đứng đây mệt sao?” Lý Mật hỏi.

      Lúc này Tiếu Bằng mới hồi phục tin thần “ thôi, chúng ta vào nhà rồi !” xong đỡ Lôi Ti vào trong.

      Lý Mật quay đầu nhìn Bùi Mộng Na hỏi “Mộng Na, tôi cùng cảm thấy có được ?”

      “Có cái gì tiện chứ?” Bùi Mộng Na hỏi ngược lại.

      nhìn hai người bọn họ xem, nếu tôi cùng phải làm kỳ đà cản mũi sao?” Lý Mật mất mát .

      để ý chuyện này làm gì, chơi là được!” Bùi Mộng Na .

      “Lý Mật, lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt như vậy!” Tiểu Ngọc .

      “Vẻ mặt tôi thế nào?” Lý Mật hiểu hỏi.

      “Ha ha…… ra bây giờ nhìn rất bối rối, nghĩ muốn theo nhưng hai người trước mặt nhìn như đôi……” Tiểu Ngọc cười .

      Bùi Mộng Na đứng đó khích lệ “Lý Mật, cùng , thuận tiện chơi chút cũng tốt!”

      “Nhưng……” Lý Mật do dự.

      “Đừng nhưng gì nữa, tôi nghe phong cảnh nơi Lôi Ti ở rất đẹp!” Bùi Mộng Na tiếp tục .

      Lý Mật nghe thấy vậy trong lòng dậy sóng, quyết định , có gì ghê gớm!

      Mấy người vào thang máy lên lầu mười tám!

      Lúc Tiếu Bằng lấy chìa khóa mở cửa, cửa phòng đối diện cũng mở ra…….

      Đường Vũ cầm tài liệu vội vã mở cửa phòng nhìn người đứng trong hành lang “Phu nhân, sao tới đây?”

      Đỗ Lôi Ti tới “Thư ký Đường, nhiều lần rồi đừng gọi tôi là phu nhân nữa, gọi tôi Lôi Ti là được!”

      Tiểu Ngọc nhìn thấy ta liền vào trong nhà Tiếu Bằng, bây giờ muốn nhìn thấy người đàn ông này!

      Đường Vũ thấy bóng dáng Tiểu Ngọc tới liền “Tôi có việc gấp, tôi trước!”
      xong liền vào thang máy!

      Mấy người đứng ở cửa cũng vào phòng đóng cửa lại!

      Đỗ Lôi Ti phát ra có gì đó đúng hỏi “Tiểu Ngọc, có phải giữa và thư ký Đường có chuyện gì ?”

      có…… có, tôi với ta có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Tiểu Ngọc cà lăm .

      Lý Mật tới “Tiểu Ngọc, vẫn còn tức họ tôi sao?”

      có, tôi tức giận làm gì hơn nữa tôi cũng quan hệ gì với ta!” Tiểu Ngọc .

      “Mọi người mệt sao? Còn ngồi xuống nghỉ ngơi ?” Bùi Mộng Na .

      Đỗ Lôi Ti lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ “Tối nay còn chuyến đò, bây giờ chúng ta phải mới kịp!”

      Tiếu Bằng vừa nghe thấy vậy liền “Hay là thế này , chúng ta nghỉ ngơi chút, ăn uống gì đó rồi , thời gian cũng còn nhiều!”

      “Được, cứ như vậy !” Đỗ Lôi Ti xong liền hỏi “Tiểu Ngọc, Mộng Na hai người cùng bọn tôi sao?”

      Bùi Mộng Na lắc đầu “ , nếu em có ai chăm sóc Tiểu Ngọc!”

      Tiểu Ngọc cũng “Tôi cũng thể , tôi còn phải làm!”

      “Hai người sao có thể như vậy chứ? Tôi rất muốn mọi người cùng !” Đỗ Lôi Ti làm nũng.

      “Được rồi, được rồi, cần tạo ra bộ dáng như vậy!” Tiểu Ngọc tới giữ cánh tay .

      “Hừ, tôi thèm để ý đến nữa!” Đỗ Lôi Ti .

      “Như vậy , tôi nghỉ phép liền , được ?” Tiểu Ngọc nhượng bộ.

      “Ha ha…..Tiểu Ngọc, bây giờ gì cũng vô dụng, bây giờ Lôi Ti…….” Bùi Mông Na xong cười lớn.

      Mỗi người câu, chuyện hồi, Tiếu Bằng giơ cổ tay nhìn đồng hồ “Đến giờ rồi, chúng ta ra ngoài ăn cơm !”

      Đỗ Lôi Ti xoa cái bụng tròn vo của mình “Tôi cũng hơi đói bụng rồi!”

      Bùi Mộng Na thể tin nhìn “Lôi Ti, lúc ở bệnh viện chị mới ăn xong sao bây giờ lại đói bụng rồi?”

      “Em biết đứa bé trong bụng chị cũng cần phải ăn sao?” Đỗ Lôi Ti .

      Mọi người ra khỏi phòng, Tiếu Bằng cầm hành lý của Đỗ Lôi Ti theo sau!
      Last edited: 20/4/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      139

      Đường Vũ vào phòng làm việc của tổng thống......

      “Cốc cốc cốc......” Cửa phòng làm việc vang lên.

      Bùi Tuấn Vũ cúi đầu nhìn tài liệu trong tay lạnh giọng “Vào !”

      Đường Vũ đẩy cửa vào, cung kính “Tổng thống, đây là tài liệu mà muốn!”

      Bùi Tuấn Vũ ngẩng đầu cầm tài liệu lạnh giọng “Sau này được tái phạm như vậy nữa!”

      “Vâng, tổng thống, tôi biết sai rồi!” Đường Vũ cúi đầu .

      ra ngoài !” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng .

      Đường Vũ đứng đó ngẩng đầu nhìn , muốn mở miệng ra việc mình nhìn thấy.......

      “Còn có chuyện gì?” Bùi Tuấn Vũ cúi đầu viết lên tài liệu hỏi.

      Đường Vũ đứng đó vẫn còn do dự có nên hay , Bùi Tuấn Vũ dựa người vào ghế hỏi lại “Còn chuyện gì?”

      Đường Vũ do dự cuối cùng quyết định vẫn nên ra “Tổng thống, hôm nay tôi nhìn thấy phu nhân!”

      “Cậu nhìn thấy ở đâu?” Bùi Tuấn Vũ nhìn ta hỏi.

      “Lúc tôi về nhà lấy tài liệu thấy phu nhân, chủ còn có Tiếu Bằng!” Đường Vũ cung kính .

      “Cái gì......?” Bùi Tuấn Vũ nhíu mày ta cũng ở đó?”

      Đường Vũ gật đầu “Vâng!”

      Bùi Tuấn Vũ từ ghế đứng dậy, cầm áo khoác của mình mặc vào......

      Đường Vũ thấy dáng vẻ vội vàng của hỏi “Tổng thống, muốn đâu?”

      “Tôi còn có thể đâu, đương nhiên là tìm vợ!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng .

      “Tổng thống, lát nữa các ngị sĩ đến, như vậy tốt đâu?” Đường Vũ ngăn lại.

      “Bây giờ tôi quản nhiều như vậy!” Bùi Tuấn Vũ nhìn ta .

      “Tổng thống, vẫn nên lấy đại cục làm trong, nên biết bây giờ rất nhiều người nhăm nhe vị trí này của !” Đường Vũ điểm chính.

      Bùi Tuấn Vũ nhíu mày ngồi trở lại bàn làm việc!

      “Tổng thống, đừng lo lắng, có em họ tôi cùng Tiểu Ngọc ở đó, có chuyện gì đâu!” Đường Vũ .

      ra ngoài !” Bùi Tuấn Vũ ra lệnh đuổi khách!

      Đường Vũ đứng đó liếc nhìn sau đó xoay người ra ngoài!

      Bùi Tuấn Vũ xoay ghế về phía cửa sổ, biết bây giờ nghĩ gì nhưng mà sau khi hội nghị kết thúc phải hỏi cho !

      Mấy người đến quán ăn Trung Quốc, mấy người gọi món rồi trò chuyện, Bùi Mộng Na hỏi “Lôi Ti, khi nào chị quay lại?”

      “Có thể quay lại!” Đỗ Lôi Ti chút suy nghĩ trả lời.

      “A.... ...?” Bùi Mộng Na kinh ngạc nhìn tiếp tục hỏi “Tại sao lại quay lại?”

      Đỗ Lôi Ti buông đôi đũa trong tay “Chị cảm thấy nơi này hợp với chị, hơn nữa mẹ chị tuổi cũng lớn, chị muốn rời !”

      “Lôi Ti, vậy nếu tôi nhớ phải làm sao?” Tiểu Ngọc bĩu môi.

      “Đừng làm vẻ mặt như vậy, có thể đến thăm tôi? Hơn nữa, sau này tôi rảnh cũng thăm !” Đỗ Lôi Ti .

      cảm thấy nơi này có gì đáng để ở lại, đối với người đàn ông làm tổn thương kia muốn lựa chọn tin tưởng nhưng trong lòng rất mâu thuẫn, cho nên bây giờ lựa chọn rời khỏi đây là lựa chọn tốt?

      “Lôi Ti, chị quyết định rồi sao?” Bùi Mộng Na thử hỏi.

      “Ừ, quyết định rồi!” Đỗ Lôi Ti gật đầu.

      Tiếu Bằng mất mát ngồi đó, xem ra ta chút cơ hội cũng có......

      Chỉ là phải người ích kỷ, nếu chọn , cũng chúc phúc cho !

      Lý Mật nhìn thấy ai cũng có tâm riêng liền “Lôi Ti......”

      Đỗ Lôi Ti quay đầu nhìn “Có chuyện gì?”

      Lý Mật lắc đầu “ có...... có gì!”

      Mấy người chuyện hồi, Đỗ Lôi Ti “Rốt cuộc cũng phải chia tay, tôi phải rồi, còn nữa nếu hai người nhớ tôi có thể gọi điện thoại!”

      Đỗ Lôi Ti xong liền ra ngoài!

      Tiếu Bằng đứng dậy, tới quầy thanh toán tiền, xách hành lý tới cạnh người Đỗ Lôi Ti “Lôi Ti, chúng ta thôi!”

      “Lý Mật, thôi!” Đỗ Lôi Ti quay đầu nhìn Lý Mật .

      Lý Mật tới quay lại vậy tôi cũng cùng!”

      “Tôi quay lại nhưng Tiếu Bằng quay lại, hai người có thể cùng quay về!” Đỗ Lôi Ti nhìn hai người .

      , nếu tôi có Tiểu Vũ tôi cùng rồi!” Bùi Mộng Na khuyên.

      Tiểu Ngọc nhận được ánh mắt của Bùi Mộng Na liền “Tôi cũng vậy, nếu phải vì tiền thuê phòng tôi cũng cùng!”

      Lý Mật nghe thấy bạn mình khuyên cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý “Được rồi, vậy tôi cùng!”

      Đỗ Lôi Ti tới bên cạnh Tiểu Ngọc cùng Bùi Mộng Na khẽ “Tôi trước, nhớ, sau này hai người có thời gian nhất định phải thăm tôi, biết ?”

      “Biết rồi” Tiểu Ngọc gật đầu lia lịa.

      “Em cũng biết rồi!” Bùi Mộng Na cũng theo.

      Bây giờ lo lắng sau này nhìn thấy Lôi Ti, bởi vì căn bản để ấy rời quá lâu, chờ xem, sắp có kịch hay để xem rồi!

      Ha ha ha!!!

      là tài!

      “Vậy hai người về , chúng tôi đây!” Đỗ Lôi Ti nhìn họ .

      thôi, lôi Ti, đến giờ rồi!” Tiếu Bằng xách hành lý đứng đó .

      Đỗ Lôi Ti lưu luyến rời, vừa vừa quay đầu nhìn hai người vẫy tay tạm biệt, chảy nước mắt “Hẹn gặp lại!”

      Lý Mật cầm tay “Lôi Ti, đừng khóc, cũng phải sau này nhìn thấy nữa?”

      biết gì?” Đỗ Lôi Ti vừa lau nước mắt vừa “Chúng ta ở chung trong thời gian dài như vậy, lập tức thấy đương nhiên cảm thấy khó chịu!”

      Tiếu Bằng phía sau gọi điện thoại cho người mua vé tàu!

      Lý Mật quay đầu nhìn ta “Tiếu Bằng, sao chậm vậy?”

      Tiếu Bằng bước nhanh tới “Tôi mới gọi điện thoại mua vé, bây giờ chúng ta đến bến tàu !”

      “Hay là lái xe của tôi !” Lý Mật nhìn hai người .

      Đỗ Lôi Ti nhìn hỏi “Vậy xe đậu ở đâu?”

      “Ở bãi đậu xe, lúc quay về tôi lấy là được!” Lý Mật cười .

      ra là vậy?” Đỗ Lôi Ti gật đầu.

      Lý Mật cầm chìa khóa xe đưa cho Tiếu Bằng “Đưa cho , tôi cùng Lôi Ti ngồi phía sau!”

      Tiếu Bằng cầm chìa khóa xe, mở cửa lên xe!

      Đỗ Lôi Ti mở cửa sau lên xe ngồi, Lý Mật vòng qua bên kia cũng mở cửa lên xe ngồi!

      Tiếu Bằng khởi động xe tới bến thuyền!

      Bùi Mộng Na cùng Tiểu Ngọc nhìn chiếc xe rời , vẫy tay, Tiểu Ngọc hỏi “Mộng Na, lát nữa đâu?”

      “Tôi à, tôi cũng biết, lát nữa tôi về nhà!” Bùi Mộng Na .

      Tiểu Ngọc nhìn cười “Hay là tới nhà tôi chơi ?”

      “Chỗ của ?” Bùi Mộng Na trợn to mắt nhìn hỏi.

      Tiểu Ngọc cười gật đầu “Đúng, tôi thuê phòng rồi, Lý Mật cũng chưa từng đến!”

      Bùi Mộng Na nhìn đồng hồ cổ tay, chưa đến giờ Tiểu Vũ tan học, dù sao cũng rảnh “Vậy cũng được!”

      xong cầm tay Tiểu Ngọc về phía xe mình!

      Bùi Mộng Na ngồi lên xe “Tiểu Ngọc, nhà ở đâu?”

      “Ở trong hẻm phố Quang Hoa!” Tiểu Vũ .

      Bùi Mộng Na nhíu mày nhìn “Sao lại thuê phòng ở đó?”

      Tiểu Ngọc nhìn sao cả, tôi cảm thấy vẫn tốt!”

      biết chỗ đó an toàn sao?” Bùi Mộng Na nhìn .

      sao, lại tôi có tiền, mấy tên trộm thấy tôi cũng phải trốn đấy!” Tiểu Ngọc đùa.

      “Tiểu Ngọc, làm ở nhà tôi nhiều năm như vậy còn làm việc ở nhà thư ký Đường, tối lại hát, tiền kiếm được cũng ít, tại sao lại ở nơi như thế?” Bùi Mộng Na hiểu hỏi.

      Tiểu Ngọc nghe thấy lời liền than thở “Tôi căn bản kiếm được nhiều tiền!”

      Bùi Mộng Na nhíu mày hỏi “Vậy tiền của đâu?”

      “Tiền của tôi tất cả đều gửi về nhi viện rồi!” Tiểu Ngọc cười , bây giờ nghĩ đến nhi viện liền cảm thấy vui!

      nhi viện......?” Bùi Mộng Na vừa lái xe vừa trợn to hai mắt hỏi.

      Tiểu Ngọc cười gật đầu “Đúng, nhi viện!”

      Bùi Mộng Na thể tin hỏi “ đem tất cả tiền của mình cho nhi viện?”

      “Đúng vậy, tôi lớn lên trong nhi viện, hơn nữa bây giờ tôi kiếm được ít tiền nên muốn giúp đỡ viện trưởng cho nên tôi liền gửi hết về nhi viện!” Tiểu Ngọc cười .
      Last edited: 20/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :