1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã phúc hắc, vợ ngốc đáng yêu - Ti Mộng (150 P.90)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 5: Bà chủ nhà phù thủy.

      Đỗ Lôi Ti mặt đầy nước mắt quay trở về phòng trọ.

      Ném túi xách lên giường, cũng nằm dáng chữ đại giường, hít thở sâu, muốn đem hết tất cả những khí ô nhiễm hôm nay hít phải thả ra ngoài.

      “Ding ding......” Tiếng chuông điện thoại vang lên Đỗ Lôi Ti ủ rủ nghe điện thoại.

      Bân, chuyện chia tay có phải là đùa hay ?” Đỗ Lôi Ti theo bản năng ngồi dậy, lo lắng hỏi.

      “Xin chào, Đỗ, tôi là nhân viên ngân hàng, tháng này thẻ tín dụng của chi nhiều hơn thu, thể nào dùng được nữa, xin cuối tháng trả đủ toàn bộ số tiền, nếu ảnh hưởng đến danh tiếng của sau này.”

      “Vâng, tôi biết rồi!” Đỗ Lôi Ti buồn bực cúp điện thoại.

      Sớm biết như vậy nộp đơn cũng mất tiền mua quần áo, nếu phải mua quần áo có chuyện chi nhiều hơn thu, sao hôm nay lại xui xẻo như vậy chứ?

      Đầu tiên là bị công ty đuổi ra ngoài, tiếp theo bị chó rượt, sau đó ngồi lên xe tổng thống lại còn phá hư chuyện tốt của tổng thống đại nhân, tổng thống có lòng tốt thả ra nhưng những vết xước cửa xe phải làm sao?

      Hy vọng tổng thống biết, nếu có bán cũng đủ tiền cho tổng thống sửa xe.

      Trong ngày, Đỗ Lôi Ti từ có bạn trai, có công việc, có thẻ tín dụng, lắc mình cái trở thành có bạn trai, có công việc, có tiền tiêu, hoàn toàn biến thành du dân ba rồi.

      Hình như vận đen của ngày hôm nay vẫn chưa hết.

      “Cốc cốc......” Tiếng gõ cửa vang lên.

      Khuôn mặt Đỗ Lôi Ti như đưa đám, miễn cưỡng từ giường xuống, chậm rãi ra mở cửa.

      Nhìn thấy khuôn mặt béo phì của bà chủ nhà đứng ở cửa nở nụ cười.
      Trong lòng thoáng hồi hộp......chỉ có lúc thu tiền nhà bà chủ nhà mới nở nụ cười hiền lành như vậy.

      “Tiểu Lôi ăn cơm chưa?”

      “Cháu chưa ăn......” Đỗ Lôi Ti hơi lo lắng.

      “Ai ui, trễ như vậy rồi sao còn chưa ăn cơm, hay là sau này cháu cứ sang nhà dì ăn cơm , dù sao cũng chỉ là thêm đôi đũa.” Bà chủ nhà nở nụ cười hiền lành.

      Đỗ Lôi Ti vội vàng lắc đầu, nếu qua nhà bà ta ăn cơm, bà phù thủy này cũng cộng vào trong tiền nhà.

      Sau khi chuyện mấy câu, bà chủ nhà trực tiếp vào thẳng vấn đề “Tiểu Lôi à, tiền phòng tháng sau của cháu......”

      “Vấn đề này, tiền phòng có thể muộn hai ngày dì? Bây giờ cháu hơi kẹt tiền......”

      Bà chủ nhà vừa nghe, sắc mặt biến đổi, chỉ chốc lát sau miễn cưỡng mở miệng sao, dù sao tình hình kinh tế của cháu cũng ổn, vạy thêm hai ngày nữa, hai ngày sau dì quay lại nếu cháu vẫn có tiền đừng trách dì khách khí!” xong lắc lắc cái mông béo ú ra ngoài.

      Đỗ Lôi Ti thở dài nhưng vừa nghe thấy hai ngày sau bà chủ nhà quay lại, trong lòng tránh khỏi có chút khẩn trương nhưng khi nhìn thấy nét mặt của bà chủ cũng chỉ có thể dạ dạ vâng vâng đồng ý.

      Đỗ Lôi Ti đóng cửa phòng nhớ tới cơm trưa cùng cơm tối vẫn chưa ăn,vào phòng bếp lấy ra gói mì ăn liền.

      Ăn tối no nê, Đỗ Lôi Ti thay quần áo ngủ, nằm giường , hai ngày biết đâu kiếm tiền trả tiền phòng......

      Nghĩ lúc liền nằm ngủ thiếp ......

      Ngày hôm sau Đỗ Lôi Ti liền bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức.

      Đỗ Lôi Ti mở to mắt, nhìn trần nhà, quyết định, hôm nay cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, dâu, cứ như vậy, thoáng cái ngày cứ như vậy trôi qua.
      lovenovel, Meoconkissu2thuyt thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6: Phủ tổng thống.

      Ngày hôm sau khi trời vừa rạng sáng , Đỗ Lôi Ti muốn dậy sớm tìm việc, ngờ bà chủ nhà phù thủy đứng trước cửa phòng .

      Bà chủ nhà phù thủy bên ngoài cười nhưng trong lòng cười “Tiểu Lôi, sớm như vậy muốn ra ngoài sao, thời gian đóng tiền phòng tới!”

      Đỗ Lôi Ti nở nụ cười còn khó coi hơn khóc “Dì, có thể trễ thêm mấy ngảy , bây giờ cháu muốn ra ngoài tìm việc làm, lĩnh lương liền lập tức trả tiền phòng cho dì có được ?”

      “Cái gì? có việc làm? Vậy còn ở đây làm gì? Tiền phòng còn đóng nổi vậy tôi cũng cho thuê phòng nữa, mau thu dọn đồ đạc !” Bà chủ nhà phù thủy lộ ra khuôn mặt sắc sảo quát tháo.

      Đỗ Lôi Ti vừa nghe thấy cho thuê phòng, vậy phải phải ngủ dưới gầm cầu rồi sao, nghĩ đến đây nhất thời hoảng sợ đến khẩn trương “Dì, làm ơn, thư thả cho cháu mấy ngày , nếu bây giờ cháu dọn cũng có chỗ nào để ở!”

      có chỗ ở hay liên quan gì đến tôi, có hai con đường tự chọn , là bây giờ đóng tiền thuê nhà cho tôi, hai là ngay lập tức thu dọn đồ đạc rời !”

      “Dì, con có thể chọn cái nào được ? Còn có lựa chọn thứ ba ?” Đỗ Lôi Ti khẽ hỏi, chỉ sợ chọc bà chủ nhà phù thủy này phát điên lên.

      Bà chủ nhà phù thủy cười hì hì nhìn , lập tức lộ ra nét mặt hung ác “Điều thứ ba là ngay lập tức cút !” xong vào trong phòng ném va li của Đỗ Lôi Ti ra ngoài.

      Vừa nhìn thấy va li của mình nằm ở ngoài hành lang, Đỗ Lôi Ti nhất thời bùng nổ “Bà, bà phù thủy, thuê thuê, sao lại ném va li của tôi ra ngoài?”

      “Cái gì, kêu tôi là phù thủy, đúng là hồ ly tinh, tôi tốt bụng cho thuê phòng, lại chửi tôi như vậy?” Bà chủ nhà phù thủy giơ tay lên như muốn đánh Đỗ Lôi Ti.

      Đỗ Lôi Ti nhắm hai mắt lại, che đầu, chờ đợi cái tát này giáng xuống, nhưng mà chờ cả lúc lâu vẫn thấy đau, kết quả là, từ từ mở hai mắt của mình, chuẩn bị xem chuyện gì xảy ra liền hoàn toàn kinh ngạc!

      A a a a a!

      Chuyện gì xảy ra vậy?

      Ai tới cho biết với?

      Tại sao thư ký tổng thống lại tìm tới đây?

      Trong nháy mắt Đỗ Lôi Ti liền nghĩ đến mấy vết xước cửa sổ xe tổng thống, kết quả liền giả vờ cười khúc khích hỏi: “Thư ký đại nhân, tìm tôi có việc gì sao?”

      Đường Vũ nghe thấy có người gọi mình là đại nhân, thiếu chút nữa nhịn được bật cười, nhàng ho khan hai tiếng: “Tổng thống muốn gặp !”

      “Thư ký đại nhân, tổng thống ngày kiếm cả tỷ bạc, tại sao lại muốn gặp tôi, lại bây giờ tôi thất nghiệp còn phải ra ngoài tìm việc nên thể theo!” xong muốn xách va li của mình chạy .

      Đường Vũ quay đầu lại, ý bảo vệ ở sau lưng mình ngăn người lại, lên trước, mặt có biểu Đỗ, tổng thống muốn gặp , phải chuyến.”

      Bà chủ nhà đứng bên ngẩn người, vừa nghe thấy hai chữ tổng thống, vội vàng khóa cửa, chạy về nhà mình, chỉ sợ dính vào rắc rối.

      Đỗ Lôi Ti nhìn thấy bộ dáng chạy trốn của bà chủ nhà liền tối sầm mặt, mẹ kiếp, chẳng lẽ lại sợ tổng thống như vậy sao?


      Chương 7: Có gì đặc biệt hơn người.

      Cứ như vậy Đỗ Lôi Ti bị hai người đàn ông cao to vạm vỡ đeo kính đen đỡ lên xe.

      Đỗ Lôi Ti vừa giãy giụa vừa la to “A, va li của tôi, hai người nhanh buông tôi a, muốn đến phủ tổng thống, buông tôi ra......”

      Đường Vũ xách va li nằm mặt đất lên nhét vào trong cốp ở sau xe, ngay sau đó ngồi vào ghế phụ cạnh ghế tài xế.

      Tiếc rằng Đỗ Lôi Ti đấu lại hai người đàn ông to lớn nên cứ như vậy bị đưa lên xe.

      Dọc đường ngừng giãy giụa, tới nơi mà chỉ có thể nhìn thấy ti vi.

      Tổng, tổng thống, phủ tổng thống......

      thể nào, đưa đến phủ tổng thống sao?

      tại Đỗ Lôi Ti rất sợ, trái tim bé bỏng của ngừng đập loạn nhịp, cơ thể cũng tự động run lên.

      Xe dừng lại bên trong biệt thự, Đường Vũ xuống xe, đứng ở cửa chờ .
      Đường Vũ chờ lâu nhịn được níu chặt chân mày Đỗ, sao còn chưa xuống xe, tổng thống đợi !”

      “Cái đó...... tại chân tôi mềm nhũn, được.” Đổ Lôi Ti ngừng vân vê vạt áo, giọng điệu trả lời càng ngày càng .

      “Dìu ấy xuống xe, đến phòng làm việc của tổng thống!” Đường Vũ với bảo vệ đứng bên cạnh.

      Vừa nghe thấy hai người bảo vệ hung ác kia tới đỡ mình Đỗ Lôi Ti sợ tới mức từ xe nhảy ra ngoài, lo lắng trả lời “, cần, tôi tự được.”

      Có nằm mơ Đỗ Lôi Ti cũng nghĩ đến lại có thể đến phủ tổng thống, nếu là ở thời cổ đại đây chính là nơi vua ở.

      “Vậy tốt, tổng thống đợi rất lâu rồi!” xong, Đường Vũ nhấc chân vào biệt thự.

      “Này, thư ký, tôi...va li của tôi phải làm sao?”

      Đỗ Lôi Ti nhăn mặt, theo sát phía sau.

      Mẹ kiếp, rốt cuộc là người thế nào chứ, thư ký tổng thống sao, có gì đặc biệt hơn người, suy nghĩ, tương lai nhất định phải lớn hơn chức vụ thư ký của ta, để cho bọn họ nhìn chút xem là ai.

      Nghĩ nghĩ, lại ở đây trừ tổng thống là người có chức vụ to nhất cũng chỉ có phu nhân tổng thống mới là người đứng thứ hai, nghĩ tới đây vẫn là thôi , Đỗ Lôi Ti chỉ là công dân , đời sau cũng thể ngồi lên vị trí phu nhân tổng thống.

      Khi vào sảnh lớn, Đỗ Lôi Ti tự chủ nhìn xung quanh đến choáng váng, cảm giác như vào xứ sở thần tiên, nhìn quanh bốn phía, trong lòng khỏi cảm thán......

      Người có tiền chính là thiếu tiền a a a!!!

      Khi tới phòng làm việc của tổng thống, Đỗ Lôi Ti khẩn trương đến nỗi chân ngừng run lên.

      “Cốc cốc......” Đường Vũ lễ phép gõ cửa phòng làm việc.

      “Mời vào!” Bùi Tuấn Vũ vẫn cúi đầu xem tài liệu.

      “Tổng thống, đưa người đến!”

      “Được, cậu có thể ra ngoài!”

      Đường Vũ ra khỏi phòng làm việc, nhàng đóng cửa lại.

      Bùi Tuấn Vũ từ trong tài liệu ngẩng mặt lên, nhìn trước mặt, dáng dấp thanh tú, chỉ có ăn mặc......

      có biết tại sao hôm nay lại bị bắt đưa tới đây ?” Bùi Tuấn Vũ khẽ nhếch miệng nhìn trước mắt.

      “Tiểu nhân biết, tổng thống đại nhân ngày kiếm cả tỷ bạc, tìm cái mạng này có chuyện gì sao?” Đỗ Lôi Ti giả vờ ngây ngốc hỏi.

      Bùi Tuấn Vũ vừa nghe thấy như vậy, nhịn được cười nhưng là tổng thống, thể tùy tiện biệu lộ cảm xúc ra ngoài.

      “Xe của tôi do làm xước phải !”

      Đỗ Lôi Ti dùng hết công lực mở to hai mắt, lắc đầu liên tục “Tổng, tổng thống, đừng hiểu lầm, xe của bị xước sao lại liên quan đến tôi.”

      sao?” Bùi Tuấn Vũ lên trước, đứng trước mặt Đỗ Lôi Ti.

      Đỗ Lôi Ti bị dọa sợ, lui về phía sau, mắt nhìn ra chỗ khác “, liên quan đến tôi.”

      Đỗ Lôi Ti từ có tật, nếu dối mặt quay ra chỗ khác nhìn lung tung.
      Last edited by a moderator: 25/11/15
      lovenovel, Meoconkissu2thuyt thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8: Sợ đến ngây người.

      Bùi Tuấn Vũ nhìn trước mặt đùa giỡn : “Trước khi lên xe ngồi , xe của tôi có vết xước!”

      “Tôi...tôi biết, hoàng, hoàng thượng, tôi xin quỳ lạy người......” Thiếu chút nữa Đỗ Lôi Ti quỳ xuống.

      Bùi Tuấn Vũ hơi nhếch miệng, nhìn trước mặt trợn to hai mắt, giống như hai con ngươi sắp rớt ra ngoài, tự nhiên hiểu tại sao trước mặt lại có biểu như vậy.

      , tại sao xe của tôi bị xước, cho cơ hội cuối cùng!” Giờ phút này Bùi Tuấn Vũ thu lại nụ cười đùa giỡn từ nãy đến giờ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn .

      Đỗ Lôi Ti nhìn tổng thống đứng trước mặt hình như hơi tức giận, bất đắc dĩ thể làm gì khác là “Chính là lúc tôi ngồi nghỉ bên đường ăn sáng, có con chó mực muốn cướp của tôi...tôi thấy có chỗ trốn liền lên chiếc xe dừng bên đường!” xong, Đỗ Lôi Ti vẫn quên ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tổng thống thế nào.

      tiếp!”

      “Con chó mực kia nhìn thấy tôi chạy lên xe, giơ chân cào lên cửa xe, cửa xe liền xuất mấy vết xước kia.”

      Đỗ Lôi Ti chuẩn bị tinh thần, hết những lời kia xong nhắm hai mắt chờ hoàng đế xử tội chết, nhưng chờ lâu cũng thấy cơ thể có bất cứ đau đớn nào.

      Bùi Tuấn Vũ nhìn ngu ngốc trước mặt nhắm chặt hai mắt, lên trước muốn nhìn xem là nguyên nhân gì, ngờ lại đột nhiên mở mắt.

      Đỗ Lôi Ti bị dọa đến nỗi kêu to lên “A......”

      Bảo vệ trước của phòng làm việc nghe thấy tiếng hét chói tai từ trong phòng truyền ra liền cầm súng xông vào.

      Bùi Tuấn Vũ vừa nhìn thấy bảo vệ xông vào, vẻ mặt lộ ra vẻ nghiêm túc, lạnh lùng mở miệng ra ngoài !”

      Bảo vệ nghe thấy tổng thống lên tiếng liền xoay người ra ngoài.

      Giờ phút này Đỗ Lôi Ti ôm trái tim bé ngừng đập loạn, lúc nãy dọa hoảng sợ.

      ngơ ngác đứng đó, cả người run rẩy, hoàn toàn bị dọa sợ đến ngây người.
      Bùi Tuấn Vũ nhìn thấy biểu kia của khẽ cười nhưng trong chốc lát lại trở lại vẻ nghiêm túc.

      Đỗ, Đỗ, Đỗ......” Bùi Tuấn Vũ lớn tiếng gọi.

      phục hồi tinh thần, lộ ra vẻ mặt điềm đạm đáng “Tổng, tổng thống, tôi hết mọi việc, van xin , rộng lòng bỏ qua cho tôi.”

      “Tôi truy cứu!”

      Đỗ Lôi Ti vừa nghe thấy tổng thống truy cứu, lập tức cười như hoa, tới nắm lấy tay tổng thống “Có ? Tổng thống là người đứng đầu cả nước, lời cần phải giữ lời!”

      Bùi Tuấn Vũ rút tay ra, quay về ghế ngồi trước bàn làm việc, tiếp “ Đỗ, tôi còn chưa hết.”

      Đỗ Lôi Ti thấy động tác vừa rồi của tổng thống khiến cảm thấy lúng túng, đặt tay sau lưng, nghe tổng thống như vậy nét mặt liền trở nên kinh ngạc, vội vàng mở miệng “Cái gì?”

      Đỗ, khi tôi chuyện thích bị người khác chen ngang!” Bùi Tuấn Vũ nhìn trước mặt .

      Mẹ kiếp, tổng thống ngon sao, chuyện còn thích bị người khác chen ngang, chuyện cũng thích bị người khác cắt ngang.

      Chương 9: Có gì đặc biệt hơn người.

      Đỗ, chỉ cần thanh toán tiền sửa xe liền có thể rời !”

      “Cái gì? Tại sao tôi phải thanh toán tiền sửa xe? ràng xe phải do tôi làm xước, tôi thanh toán tiền sửa xe!” Đỗ Lôi Ti trợn to mắt .

      Sắc mặt Bùi Tuấn Vũ nhất thời tối sầm, mặc dù gì nhưng ánh mắt kia đủ chứng minh ranh giới của người đàn ông này.

      có cách nào khác, ai vừa nghe thấy liên quan đến tiền bạc liền khỏi khẩn trương.

      Sau đó, tổng thống thay đổi nét mặt, từ ghế đứng lên, tới trước mặt “Được, liên quan đến vậy bây giờ tôi hỏi , tại sao lại lên xe tôi ngồi?”

      Đỗ Lôi Ti nhìn thấy tốc độ thay đổi sắc mặt của tổng thống nhanh, giây trước còn tối sầm giây sau lại nở nụ cười tuấn, khiến cho người khác đoán được rốt cuộc sắc mặt ta ra sao?

      Bùi Tuấn Vũ nhìn đứng trước mặt ngây ngốc, bất đắc dĩ đưa tay lên quơ quơ trước mắt .

      bị bàn tay đột nhiên xuất trước mặt dọa sợ lần nữa thét lên “A......”

      cần kêu nữa, muốn bảo vệ ở ngoài cửa xông vào nữa sao?” Bùi Tuấn Vũ uy hiếp .

      Đỗ Lôi Ti lập tức đưa tay bịt miệng mình nhìn tổng thống.

      “Lời tôi nghe thấy sao?”

      “Hả? cái gì?” Đỗ Lôi Ti hỏi lại.

      “Xem ra nghĩ muốn giải quyết vấn đề!” Bùi Tuấn Vũ ấn điện thoại “Đường Vũ, cậu vào đây, đưa này ra ngoài!”

      “Vâng, tổng thống!” Đường Vũ ở chỗ khác nghe điện thoại .

      “Tổng, tổng thống, van xin , tôi muốn giải quyết......”

      “Nhưng tôi nhìn thấy thành ý của !”

      Tôi rất có thành ý!” xong Đỗ Lôi Ti quên gật đầu.

      Bùi Tuấn Vũ lại qua điện thoại “Đường Vũ, cần qua nữa!”

      Đỗ Lôi Ti vừa nghe thấy tổng thống gọi điện thoại, trong lòng khẽ thở dài.

      Bùi Tuấn Vũ lại hỏi “Tại sao lại lên xe của tôi?”

      “Tôi, tôi...haiz. chính là con chó mực.....đuổi tôi chịu dừng, có cách nào, tôi nhìn thấy chiếc xe dừng ở bên đường liền leo lên!”

      lên xe chú ý, còn chứng kiến việc nên nhìn, chuyện này muốn tính thế nào đây?”

      “Tổng, tổng thống, tôi nhìn thấy gì hết.”

      nhìn thấy?”

      nhìn thấy!”

      , ở xe làm chuyện xấu như vậy lại còn ép người khác được nhìn thấy, cái này chẳng phải bắt dối sao? Mẹ kiếp, từ giáo có dạy, dối mũi dài ra, nghĩ tới đây, Đỗ Lôi Ti liền đưa tay lên sờ mũi mình.

      Bùi Tuấn Vũ thấy động tác của , rất buồn cười, vì vậy lại tiếp “Vì con chó mực đuổi theo ... mới leo lên xe của tôi, xe của tôi liền bị con chó mực cào xước?”

      Đỗ Lôi Ti vừa nghe liền vội vàng gật đầu, giống như chuyện này liên quan đến .

      “Từ lời của tôi thấy nếu leo lên xe của tôi xe của tôi bị cào xước!” Bùi Tuấn Vũ lại tới cạnh .
      Last edited by a moderator: 25/11/15
      thuyt thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10: người thông minh.

      Đỗ Lôi Ti vừa nghe vội vàng gật đầu, giống như chuyện này liên quan đến .

      “Theo như lời nếu lên xe của tôi tôi nghĩ xe tôi bị xước!” Bùi Tuấn Vũ lại tới bên cạnh .

      “Tôi......tôi......tôi......” Đỗ Lôi Ti bị hỏi đến tả lời được, từ từ lui về phía sau, lui đến sát vách tường mới dừng lại.

      phải chỉ biết chữ thôi đấy chứ?” Bùi Tuấn Vũ ép chặt hỏi, nhìn có biểu biến đổi vô số lần trước mặt.

      Đỗ Lôi Ti bị dọa sợ đến nỗi quỳ xuống tại chỗ, còn nặn ra vài giọt nước mắt cá sấu, tranh thủ lấy thương hại từ tổng thống “Tổng, tổng thống, tôi biết sai rồi, van xin , bỏ qua cho tôi ......”

      “Tôi chỉ cần bồi thường chi phí sửa xe còn vấn đề gì nữa!” xong đỡ quỳ dưới đất đứng dậy.

      Đỗ Lôi Ti khẩn trương nắm vạt áo mình hỏi “Tổng, tổng thống, chi phí sửa xe của hết bao nhiêu?”

      “Gọi tôi tổng thống, xin hãy bỏ chữ tổng ở trước !”

      Mẹ kiếp, tổng thống này cũng quá quy tắc, rất khẩn trương mới nhiều hơn chữ, vậy mà vẫn còn tính toán chi li như vậy?

      “Tổng thống, xin hỏi chi phí sửa xe hết bao nhiêu?” Đỗ Lôi Ti lại hỏi lần nữa.

      nhiều lắm, hai trăm nghìn tệ!” Bùi Tuấn Vũ khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn .

      “Cái...cái gì? Hai trăm nghìn tệ? định ăn cướp sao, chỉ có mấy vết xước kia mà hai trăm nghìn tệ? chính là lừa đảo, lừa đảo ngay giữa ban ngày!” Đỗ Lôi Ti chất vấn.

      Vừa xong Đỗ Lôi Ti liền hối hận, tự trách mình sao lại như vậy?

      Sau khi tâm tình trở lại bình thường, Đỗ Lôi Ti nở nụ cười lấy lòng, chưa từ bỏ ý định mở miệng hỏi “Tổng thống, có phải nhớ nhầm ? Có phải là hai ngàn tệ ?”

      cho rằng tôi tính sai sao?”

      “Chỉ có mấy vết xước kia sao lại nhiều tiền như vậy chứ?”

      “Bởi vì đó là xe nhập khẩu, đương nhiên đắt như vậy!”

      Mẹ kiếp, phải chỉ là tổng thống thôi sao, lại mua xe đắt như vậy. cần nghĩ cũng biết là tiền của dân chúng.

      “Cái đó, tổng thống, có thể thương lượng chút ?” Lúc này Đỗ Lôi Ti nở nụ cười lấy lòng hỏi.

      !” Bùi Tuấn Vũ ngồi ghế sa lon, muốn xem này gì.

      “Hai trăm ngàn tệ tiền sửa xe có thể trả theo kỳ được ?” Đỗ Lôi Ti xong câu đó liền dám nhìn .

      nghĩ trả trong vòng bao lâu?” Bùi Tuấn Vũ ung dung nhìn .

      lâu, hai mươi năm có được ?”

      “Nếu như theo tính toán chẳng phải đến khi xe tôi thành phế liệu rồi, tiền sửa xe này phải trả nữa phải sao?”

      Đỗ Lôi Ti vừa nghe tổng thống như thế, vội vàng mở miệng “, làm sao có thể như vậy chứ!”

      “Tôi nghĩ Đỗ, nghĩ sai rồi, tôi gọi đến phải để nghe hai mươi năm mới trả hết tiền, hoặc là trả tiền sửa xe, trực tiếp đến đồn công an !” Bùi Tuấn Vũ ngồi ghế sa lon thay đổi tư thế ngồi khác, bắt chéo hai chân, cầm điếu thuốc lên hút.

      Đỗ Lôi Ti vừa nghe đến đồn công an liền tới trước mặt khóc lóc “Tổng thống, tôi muốn đến đồn công an, nếu tôi đến đồn công an đời tôi coi như xong, van xin , tôi có tiền nhất định trả lại cho , tôi làm trâu làm bò cũng báo đáp ân tình của , tôi có biến thành quỷ cũng quên !”

      Mẹ kiếp, xong những lời này, Đỗ Lôi Ti mới nhớ tới, đây phải là những lời thoại trong vở kịch mà ti vi mới chiếu mấy ngày trước sao, ngờ bây giờ cũng có lúc cần dùng.

      Oa, người thông minh!!!

      Chương 11: Người giúp việc.

      Lúc này khuôn mặt tuấn tú của Bùi Tuấn Vũ trở nên tối sầm, giọng cũng còn dịu dàng như trước “ Đỗ, như vậy là có ý gì? Cái gì gọi là có thành quỷ cũng quên tôi? Tôi làm khó đến nỗi muốn gặp diêm vương sớm như vậy sao?”

      Lúc này Đỗ Lôi Ti càng hoảng loạn hơn, vội vàng lắc đầu “Tổng, tổng thống, đều là tôi sai, đại nhân đại lượng, đừng so đo với tôi!” xong nâng bàn tay bé của mình lên tự đánh vào má trái cái.

      Bùi Tuấn Vũ nhất thời ngây ngẩn cả người, ngờ, bé trước mặt lại có thể làm động tác kinh người như vậy.

      Bùi Tuấn Vũ phục hồi tinh thần, ho khan hai tiếng, che giấu vẻ mặt kích động vừa rồi, mở miệng “Cuối cùng cho là trả tiền hay muốn đến đồn công an, tự mình lựa chọn !”

      Đỗ Lôi Ti biết bây giờ có nữa cũng có tác dụng, tổng thống vừa lên hai lựa chọn này đều muốn chọn nhưng phải làm thế nào đây?

      Nghĩ tới đây nhất thời hai mắt Đỗ Lôi Ti tỏa sáng, nghĩ ra cách biết tổng thống có đồng ý hay ?

      Dù sao cũng chết, bằng đánh cuộc lần, vì vậy Đỗ Lôi Ti nhắm mắt lại, chỉnh đốn tinh thần “Tổng, tổng thống, tôi thể chọn trong hai việc kia, bây giờ tiền thuê phòng tôi còn trả nổi, hay là tôi ở lại đây làm người giúp việc để trả tiền sửa xe cho có được ?”

      Bùi Tuấn Vũ thấy nét mặt muốn cười nhưng biểu lộ bất cứ điều gì ra mặt, ánh mắt nhìn còn hơi khinh người.

      Đỗ Lôi Ti chờ mòn mỏi vẫn thấy tổng thống chuyện, mở mắt nhìn thấy tổng thống nhìn chằm chằm, khuôn mặt nhất thời đỏ lên.

      Đây là lần đầu tiên được trai đẹp nhìn chăm chú như vậy làm cho rất bất ngờ.

      Bùi Tuấn Vũ suy nghĩ, có lẽ giữ lại làm người giúp việc cũng là chuyện tốt, ý đó chính là muốn xem rốt cuộc là loại phụ nữ như thế nào.

      Qua lúc lâu, Bùi Tuấn Vũ ấn điện thoại “Đường Vũ, vào đây chút!”

      Đỗ Lôi Ti bị dọa sợ đến nỗi còn tưởng tổng thống kêu người đưa đến đồn công an, vội vàng tới bên cạnh Bùi Tuấn Vũ, quỳ gối sàn nhà khóc lóc thảm thương “Tồng, tổng thống, tôi trả lại tiền cho , van xin đừng kêu người đưa tôi đến đồn công an được ?”

      Đỗ Lôi Ti vừa nghĩ tới nhà tù thê thảm, thân thể cũng tự giác run lên, rất sợ chỗ đó, ba người thương nhất qua đời ngay trong nhà tù, vẫn tin ba là hung thủ.

      ngờ, này khóc lóc thê thảm như vậy, vốn dĩ muốn gọi điện thoại gọi Đường Vũ vào là để sắp xếp cho làm người giúp việc, nghĩ đến lại dọa khóc.

      Bùi Tuấn Vũ dịu dàng đỡ từ sàn nhà đứng dậy, dùng bàn tay lau sạch nước mắt cho .

      Đỗ Lôi Ti sững sờ nhìn động tác của người đàn ông trước mặt, sao mà dịu dàng đến vậy làm cho tim đập thình thịch, khuôn mặt lại bắt đầu đỏ lên.

      “Cốc cốc......” Tiếng gõ cửa truyền tới.

      “Mời vào!” Bùi Tuấn Vũ khôi phục lại sắc mặt ban đầu.

      “Tổng thống, gọi tôi có chuyện gì?” Đường Vũ lão luyện .

      “Cậu đưa này tìm quản gia phân việc cho ấy làm!” xong quay trở về bàn tiếp tục làm việc.

      Vừa rồi rất luống cuống, từ sau khi người phụ nữ kia rời , tất cả những người phụ nữ ở bên người chỉ có giới hạn ở giường, mặc dù là tổng thống nhưng cũng là người đàn ông bình thường.

      Nhưng khi nhìn thấy ngu ngốc kia khóc, tại sao tim của lại khó chịu như vậy? Đây là tại sao?
      Last edited by a moderator: 25/11/15
      Meoconkissu2thuyt thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 12

      tự hỏi lòng mình, người cuồng công việc nhưng bây giờ lại thể nào chuyên tâm làm việc .

      Bùi Tuấn Vũ dựa vào chiếc ghế da, nhắm hai mắt, đôi tay xoa hai bên huyệt thái dương, muốn làm cho mình tỉnh táo lại .

      Quản gia thấy hai người từ lầu xuống, vội vàng tới, " Xin hỏi, thư ký Đường, muốn ......"

      Đường Vũ nhìn người quản gia sáu mươi tuổi, thái độ ôn hòa " Quản gia, tổng thống bảo ông sắp xếp cho này công việc, ấy tên là Đỗ Lôi Ti ."

      " Vâng, tôi biết rồi, vậy tôi đưa ấy thay quần áo trước !" Quản gia xong muốn đưa Đỗ Lôi Ti .

      " Cái đó ......" Đỗ Lôi Ti muốn lại thôi .

      Tại sao thư ký với tổng thống lại có tính cách hoàn toàn khác nhau vậy ? Hai người đều tuấn nhưng mà chênh lệch rất lớn .

      Người thư ký trước mặt sắc mặt bao giờ thay đổi, làm cho người ta có cảm giác dám đến gần nhưng tổng thống lại giống như vậy, mặc dù đây là lần thứ hai gặp tổng thống nhưng hai lần này tổng thống mặc dù có nghiêm mặt nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng .

      Có lẽ ánh mắt có nhiều thay đổi nên mới có lực sát thương lớn như vậy, nếu làm sao có thể quản lý đất nước chứ ?

      " Hành lý của lát nữa có người đưa vào !" xong xoay người lên lầu .

      Đỗ Lôi Ti theo quản gia đến phòng dự trữ, quản gia lấy ra bộ quần áo của người giúp việc, đưa cho , hết sức hiền lành :" Lát nữa tiểu Ngọc đưa thay quần áo, thay quần áo xong đến phòng khách là được !"

      " Dạ, cháu biết rồi !" Đỗ Lôi Ti gật đầu với quản gia .

      Hai người ra khỏi phòng dự trữ, quản gia tới bên cạnh người giúp việc quét dọn " Tiểu Ngọc đây là người giúp việc mới đến, gọi Ti Ti là được, bây giờ đưa ấy làm quen mọi thứ chút !"

      Cảm giác đầu tiên mà tiểu Ngọc mang lại chính là giống như em ..... Đỗ Lôi Ti nhìn thấy liền rất thích ấy .

      " Xin chào, tôi là Đỗ Lôi Ti, sau này xin hãy giúp đỡ !" xong Đỗ Lôi Ti đưa tay ra trước .

      Tiểu Ngọc nghe giới thiệu bản thân cũng đưa tay ra " Xin chào, gọi tôi tiểu Ngọc là được, bây giờ tôi đưa làm quen với hoàn cảnh xung quanh, thôi !”

      xong Tiểu Ngọc dẫn vào bên trong biệt thự giới thiệu “ Lầu là phòng khách và phòng ăn, lầu hai, bên tay phải là phòng ngủ của tổng thống bên cạnh là phòng làm việc, còn có phòng họp, phòng cuối cùng bên trái là cấm địa, phòng thứ hai là phòng cậu chủ, cậu chủ ở trường cho nên chỉ có cuối tuần mới về .” Tiểu Ngọc vừa vừa giới thiệu kỹ càng.

      Đỗ Lôi Ti bị hấp dẫn bởi phòng cấm địa mà tiểu ngọc , tò mò mở miệng “ Tiểu Ngọc, tại sao đó lại là cấm địa ?”

      Tiểu Ngọc nhìn xung quanh có ai, vì vậy giọng “ Đó hình như là phòng phu nhân tổng thống, sau khi sinh cậu chủ xong phu nhân liền bỏ , lúc đó tổng thống vẫn còn là nghị sĩ. Tôi cũng chỉ nghe người giúp việc lâu đời ở đây nó nên biết hay giả ?”

      Đỗ Lôi Ti nghe tiểu Ngọc liền bất ngờ .

      Cái gì ?

      Phu nhân tổng thống bỏ ?

      hay giả ?

      rất kinh người ……
      Last edited: 18/11/15
      Meoconkissu2thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :