1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã phúc hắc, vợ ngốc đáng yêu - Ti Mộng (150 P.90)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      107 (p.60 pic 2)

      Bùi Tuấn Vũ nằm giường đến sáng, ngừng nhớ đến những chuyện xảy ra giữa , hai tay che mặt, nhàng lau những giọt nước mắt, đứng dậy vào nhà tắm......

      Đường Vũ đưa Tiểu Thanh vào phủ tổng thống, mọi người nhìn thấy bóng dáng đều rất tò mò, tại sao thư ký Đường lại đưa ta đến đây chứ?

      “Thư ký Đường, chuyện này......” Quản gia đứng bên cạnh nhìn hai người hỏi.
      Đường Vũ nhìn quản gia “Tổng thống muốn gặp ta!”

      “A, vậy tôi lập tức thông báo với tổng thống!” Quản gia xong, cầm điện thoại ấn số gọi.

      Bùi Tuấn Vũ quấn khăn tắm ra khỏi phòng tắm, nghe thấy trong phòng có tiếng chuông điện thoại, nhấc máy nghe đầu bên kia giải thích tình huống, “Bảo Đường Vũ đưa ta vào phòng làm việc!”

      xong cúp máy!

      lau mái tóc ướt, thay quần áo, vào phòng làm việc!

      Đường Vũ đưa Tiểu Thanh lên lầu, gõ cửa “Cốc cốc cốc......”

      “Vào !” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng .

      Đường Vũ đẩy cửa ra, đưa Tiểu Thanh vào, cung kính “Tổng thống, đưa ta đến!”

      Bùi Tuấn Vũ thâm thúy nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, chậm rãi bước tới, lạnh giọng hỏi “Là bán tin tức cho tòa soạn......?”

      Tiểu Thanh khẩn trương nhìn người phụ nữ trước mặt, khẩn trương “Tổng.......Tổng......Tổng thống, tôi biết sai rồi!”

      Bùi Tuấn Vũ cười tà nhìn hỏi “ có lỗi ở đâu?”

      “Tôi.......Tôi.......Tôi biết sai rồi!” Tiểu Thanh cà lăm giải thích.

      Bùi Tuấn Vũ vươn bàn tay to của mình ra bóp cổ ta, lạnh giọng chán sống rồi!”

      Tiểu Thanh nhìn thấy ánh mắt của tổng thống, hoảng sợ khóc lên, liều mạng cầu xin tha thứ “Tổng thống, tôi biết sai rồi, tôi xin lỗi.......”

      Bùi Tuấn Vũ chợt buông lỏng bàn tay của mình, khuôn mặt ta đỏ lên ngồi sàn nhà thở hổn hển......

      “Bây giờ cho cơ hội, có muốn hay ?” Bùi Tuấn Vũ nhìn ta .
      ta ngồi sàn nhà thở hổn hển, gật đầu!

      “Đường Vũ, bây giờ chuẩn bị họp báo, lát nữa dạy ta phải thế nào!” Bùi Tuấn Vũ ra lệnh.

      “Vâng , tổng thống!” Đường Vũ cung kính trả lời.

      Bùi Tuấn Vũ nhìn Đường Vũ muốn xoay người “Cậu đưa ta xuống dưới trước, tôi có chuyện muốn hỏi cậu!”

      “Vâng, tổng thống!” Đường Vũ xoay người rời khỏi phòng làm việc.

      Khi ta vào phòng làm việc lần nữa, thẳng vào “Tổng thống, có chuyện gì muốn hỏi sao?”

      Bùi Tuấn Vũ nhìn “Có tin tức của phu nhân ?”

      Đường Vũ nhìn “Tổng thống, người ở Duyên Hải xác nhận người nhảy xuống biển chính là phu nhân, người ......”

      “Ra ngoài !” Bùi Tuấn Vũ lạnh lùng .

      Đường Vũ nhìn thấy vẻ mặt mất mát của tổng thống, xoay người ra ngoài đóng cửa lại!

      Đỗ Lôi Ti nằm giường bệnh, bàn tay bé sờ bụng, thầm “Bảo bối, bây giờ con đến thế giới này, mẹ xin lỗi con, bởi vì con thể có gia đình bình thường như bao người nhưng mà mẹ nhất định chăm sóc tốt cho con!”

      Tiếu Bằng đứng ở ngoài cửa phòng bệnh nghe những lời này, trong lòng rất xúc động, đẩy cửa vào, từ từ đến bên cạnh , dịu dàng “Lôi Ti, chăm sóc cho hai mẹ con em!”

      “Tiếu Bằng, em với rồi, bây giờ em muốn có cuộc sống bình yên bên con em, em muốn......” Đỗ Lôi Ti nhìn .

      Tiếu Bằng thấy dần nhăn mặt, vội vàng chuyển đề tài “Lôi Ti, Mộng Na gọi cho , ấy biết chúng ta ở cùng nhau, bây giờ phải làm sao?”

      Đỗ Lôi Ti khẩn trương “Ngàn vạn lần được cho ấy biết em ở đâu!”

      với Mộng Na rồi!” Tiếu Bằng tiếp tục “Lôi Ti, bây giờ em muốn đâu?”

      Đỗ Lôi Ti nhìn , quay đầu nhìn cửa sổ, khẽ “Em cảm thấy ở đây rất tốt, em ở lại đây!”

      “Nhưng mà bây giờ em mang thai cần có người chăm sóc?”

      Đỗ Lôi Ti cười “Tiếu Bằng, so với em còn khẩn trương hơn, em yếu ớt như nghĩ, em tự chăm sóc tốt bản thân, em ra ngoài tìm việc làm kiếm tiền để sinh bảo bối!”

      Tiếu
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      108 (p.60 pic 3)

      “Lôi Ti, chị quay về cùng em được ?” Bùi Mộng Na nhìn .

      Đỗ Lôi Ti vào phòng, đòng cửa lại, nhìn ấy “Mộng Na, em cần phải như vậy, chuyện của chị và Tuấn Vũ kết thúc rồi, cho nên chị thể quay về!”

      “Lôi Ti, bây giờ em ......” Bùi Mộng Na mở miệng muốn giải thích thay trai.

      “Mộng Na, em cần nữa, chị quyết định rồi, cho nên......”

      “Haiz, em biết rồi, em thể bắt buộc được, nếu chúng ta là bạn, em chỉ muốn nhìn thấy chị hạnh phúc!” Bùi Mộng Na .

      Đỗ Lôi Ti cảm thấy thoải mái trong lòng, cảm giác buồn nôn dâng lên, vội chạy vào nhà vệ sinh, đứng cạnh bồn cầu nôn......

      Bùi Mộng Na lo lắng tới hỏi “Lôi Ti, chị làm sao vậy?”

      có, sao cả, có thể do mấy ngày nay nghỉ ngơi tốt nên cơ thể thoải mái!” Đỗ Lôi Ti giải thích.

      Bùi Mộng Na nửa tin nửa ngờ “Lôi Ti, chị sao chứ?”

      có chuyện gì, chỉ muốn nghỉ ngơi chút!”

      Bùi Mộng Na vội vàng đỡ Lôi Ti sắc mặt tái nhợt lên giường nằm, “Lôi Ti, chị nằm nghỉ chút , em ra ngoài tìm bác sĩ cho chị!” xong chạy ra ngoài.

      Đỗ Lôi Ti nhìn thấy ra ngoài, vội vàng đứng dậy dọn dẹp hành lý của mình, ra ngoài......

      Chị Trần thấy xách hành lý hỏi “ định đâu?”

      “Bà chủ, tôi muốn rời khỏi đây, còn nữa, nếu bạn tôi có quay lại chị với ấy cần tìm tôi nữ, đây là tiền phòng!” xong, Đỗ Lôi Ti để tiền lên bàn, mau chóng rời .

      Mộng Na, xin lỗi, xin hãy tha lỗi cho tôi ra từ biệt, bây giờ tôi có bảo bối, tôi thể để cho biết tôi mang thai, nếu như biết người đàn ông kia cũng biết!

      Đỗ Lôi Ti chỉ có thể thầm xin lỗi trong lòng.

      nhìn thấy chiếc taxi dừng bên đường, liền ngồi lên!

      nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng bên ngoài cửa sổ nhanh chóng cúi đầu.......

      Bà chủ nhìn thấy Bùi Mộng Na vào giọng “Bạn em rồi!”

      Bùi Mộng Na cho rằng mình nghe nhầm hỏi lại “Chị Trần, chị gì?”

      “Bạn của em rồi, ấy chị với em đừng tìm ấy!” Chị Trần .

      Bùi Mộng Na tức giận quay về phòng, thu dọn hành lý rời khỏi đây!

      Sau khi quay về phủ tổng thống, nhìn thấy Mạnh lạp đứng đó, tới tức giận hỏi “Sao lại ở đây?”

      Mạnh Lạp cười nhìn trả lời “Sao tôi lại thể ở đây?”

      Bùi Mộng Na tức giận nhìn ta là bất lịch , là tôi hỏi trước mà!”

      “Vậy tôi hỏi chút, chuyện với khách như vậy sao?” Mạnh Lạp nhìn hỏi.

      Người đàn ông này đáng ghét, trừng mắt liếc nhìn , xoay người vào phòng!

      Bùi Tuấn Vũ nhìn thấy em có vẻ tức giận hỏi “Em Duyên Hải rồi sao?”

      “Vâng!”

      “Sau này đừng nữa!” Bùi Tuấn Vũ nhìn .

      Bùi Mộng Na hiểu hỏi “Tại sao thể ?”

      Bùi Tuấn Vũ trả lời câu hỏi của , “Ngày mai thăm mẹ Lôi Ti!”

      Bùi Mộng Na nghe vậy như rơi vào sương mù, nhíu mày hỏi “Tại sao phải ?”
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      109 (p.61)
      Đỗ Lôi Ti nhìn Bùi Vũ vẫn còn khóc khẽ hỏi “Tiểu Vũ, phải cháu ở nhà sao? Tại sao lại tới đây?”

      Tiểu Vũ vừa lau nước mắt vừa “Dì, dì ăn cơm trước !”

      Đỗ Lôi Ti thể làm gì khác hơn là ngồi xuống ăn mì.

      Viện trưởng thấy ăn no, sau đó “Lôi Ti, bây giờ ta đưa cháu xem phòng!”

      xong viện trưởng đứng dậy, về phía trước, vừa vừa “Lôi Ti, cháu ở phòng này !”

      Đỗ Lôi Ti dắt tay Bùi Vũ phía sau, về phía mà viện trưởng , mặc dù căn phòng nhưng mà đối với lại vừa, vui vẻ vào, vui mừng “Viện trưởng, cảm ơn!”

      Viện trưởng cười hiền lành nhìn “Ta phải cảm ơn cháu mới đúng, cảm ơn vì cháu để ý tới hoàn cảnh nơi đây!”

      Sau đó lại “Cháu nghỉ ngơi , ta chuẩn bị chăn gối!”

      Đỗ Lôi Ti nhìn Bùi Vũ từ nãy đến giờ vẫn đứng đó gì “Tiểu Vũ, tối nay cháu ở với dì , dì có chuyện muốn hỏi cháu, được ?”

      Bùi Vũ nước mắt lưng tròng nhìn gật đầu “Dì......”

      Viện trưởng ôm chăn gối sạch vào, đặt giường “Lôi Ti, ta giúp cháu trải nệm, cháu nghỉ ngơi !”

      “Viện trưởng, cảm ơn bà, cháu tự làm là được rồi, bà cũng nghỉ sớm !” Đỗ Lôi Ti mỉm cười .

      “Vậy cũng được, có chuyện gì gọi ta, ta ở ngay bên cạnh!” Viện trưởng .
      Đỗ Lôi Ti nhìn thấy viện trưởng muốn xoay người , vội vàng “Viện trưởng, tối nay Tiểu Vũ ở cùng cháu có được ?”

      “Được, có thể!” Viện trưởng quay đầu lại .

      xong xoay người ra ngoài!

      Đỗ Lôi Ti tới đóng cửa phòng, cầm nệm giường kéo ra!

      Bùi Vũ nhìn thấy trải nệm liền giọng “Dì, để cháu giúp dì!”

      xong cầm góc nệm trải ra giường!

      “Tiểu Vũ, cần, mình dì làm là được rồi!” Đỗ Lôi Ti vội vàng .

      Bùi Vũ nghe lời ...... mực kéo nệm trải ra giường......

      Đỗ Lôi Ti nhìn cậu cười hỏi “Tiểu Vũ, cháu lợi hại, chuyện gì cũng có thể làm, xem ra cháu lớn rồi!”

      “Dì, cháu......” Bùi Vũ nhìn muốn ra những điều giấu trong lòng!

      “Tiểu Vũ, cháu lên giường ngồi trước , dì thay quần áo!” Đỗ Lôi Ti xong, về phía nhà vệ sinh!

      Đỗ Lôi Ti thở phào nhõm, bây giờ trong lòng có rất nhiều câu hỏi.

      ràng lúc rời khỏi phủ tổng thống, phải thằng bé vẫn ờ nhà sao? Tại sao lại ở đây?

      Bây giờ rất tức giận, tại sao thấy con trai mà người đàn ông kia lại tìm?

      xong thay quần áo, bưng chậu nước ấm ra, đứng cạnh giường “Tiểu Vũ, cháu rửa tay, rửa mặt trước , lát nữa ngủ!”

      Bùi Vũ sững sờ nhìn , òa khóc “Dì......”

      Đỗ Lôi Ti nhìn thấy cậu khóc, vội vàng đứng dậy, ôm cậu vào lòng, khẽ vỗ lưng cậu an ủi “Tiểu Vũ, đừng khóc, dì ở cạnh cháu!”

      Bùi Vũ hít mũi, từ trong lòng chui ra, giọng “Dì, cháu xin lỗi, cháu......”

      “Tiểu Vũ, cháu vẫn còn , có gì phải xin lỗi!” Đỗ Lôi Tiói xong giúp cậu rửa tay, rửa mặt.

      Đỗ Lôi Ti dùng khăn lau khuôn mặt cùng bàn tay bé cho cậu, sau đó cởi giày cùng với vớ chân, giúp cậu rửa chân!

      Lúc giúp cậu rửa chân, chợt đứng dậy, cảm giác buồn nôn ập tới, bưng chậu về phía nhà vệ sinh, đứng cạnh bồn cầu nôn......

      Bùi Vũ vội vã mang giày vào vỗ lưng , lo lắng “Dì, dì làm sao vậy?”

      Đỗ Lôi Ti mặt tái nhợt, quay đầu nhìn cậu sao, Tiểu Vũ, cháu lên giường trước , lát nữa dì ra!”

      Bùi Vũ nghe thể làm gì khác hơn là xoay người ra ngoài lên giường chờ !

      Đỗ Lôi Ti sắc mặt tái nhợt ra, nhìn Tiểu Vũ ngồi giường hỏi “Tiểu Vũ, sao cháu còn chưa nằm xuống?”

      “Dì, có phải dì khỏe ?” Bùi Vũ lo lắng hỏi.

      “Dì chỉ hơi mệt thôi!” Đỗ Lôi Ti giải thích.

      Đỗ Lôi Ti lên giường, giúp cậu đắp chăn rồi hỏi “Tiểu Vũ, sao cháu tới được đây?”

      “Dì, cháu xin lỗi, bây giờ cháu biết sai rồi, cháu rất hối hạn!” Bùi Vũ xong liền khóc.

      Đỗ Lôi Ti lau nước mắt cho cậu bé, nhàng “Tiểu Vũ, dì trách cháu nhưng dì nghĩ trẻ con nên dối, biết !”

      “Dạ, Tiểu Vũ biết rồi!”

      “Tiểu Vũ, sao cháu lại tới đây?” Đỗ Lôi Ti lại hỏi.

      Bùi Vũ nghẹn ngào nhớ lại những chuyện tốt kia, từ từ “Dì, sau ngày cháu dối mẹ liền đưa cháu , mẹ cùng cháu ở trong khách sạn, sau đó mẹ lại quen với người đàn ông, người đàn ông kia thích cháu, mẹ liền đưa cháu tới đây......”

      Đỗ Lôi Ti nghe Tiểu Vũ vậy cảm thấy trong lòng ê ẩm, có lẽ do bây giờ mang thai, tương đối nhạy cảm, an ủi
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      110 (p.62)

      Đỗ Lôi Ti khuôn mặt tái nhợt nhìn bà khẽ hỏi “Viện trưởng, sao bà nhìn ra?”

      Viện trưởng nhìn , đưa khăn lông cho , cười “Ta là người từng trải, những thứ này đều có thể nhìn ra!”

      Đỗ Lôi Ti xấu hổ cười, lấy khăn lau mặt “Cảm ơn viện trưởng!”

      “Lôi Ti, nếu cháu ngại cứ gọi ta là dì!” Viện trưởng nhìn .

      “Vâng, dì!” Đỗ Lôi Ti vui mừng gật đầu .

      thôi, Lôi Ti, cháu cả ngày mệt rồi, ra ngoài ăn chút gì !” xong, hai người ra khỏi nhà vệ sinh.

      Đỗ Lôi Ti ngồi bàn, nhìn bàn đầy món ăn, trong lòng cảm thấy uất ức, cảm giác giống như quay về nhà khổ sở......

      biết cuộc sống của mẹ bây giờ thế nào, bây giờ rất muốn xà vào lòng mẹ......

      Viện trưởng thấy chảy nước mắt, khẽ hỏi “Lôi Ti, có phải nghĩ tới chuyện gì vui sao?”

      Đỗ Lôi Ti hít mũi, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, khẽ trả lời “Chá......Cháu nhìn các món ăn bàn liền nghĩ tới mẹ, cháu rất nhớ mẹ......”

      “Vậy sao cháu về thăm?” Viện trưởng nhìn khẽ .

      Đỗ Lôi Ti buông chiếc đĩa trong tay xuống “Bây giờ cháu thể quay về, chỉ cần cháu về nhà người thân trong nhà được yên......”

      lau nước mắt lại “Nhà cháu có mẹ cùng em trai, thể cho bọn họ cuộc sống tốt lại còn làm cho bọn họ lo lắng......”

      Viện trưởng vỗ lưng , an ủi “Lôi Ti, nếu muốn đừng , người nhà cháu hiểu!”

      “Vâng, hy vọng vậy!” Đỗ Lôi Ti khẽ gật đầu!

      “Được rồi!” Viện trưởng nhìn cười “Đừng nghĩ về những chuyện vui, cảm xúc của cháu bây giờ cũng ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng!”

      Đỗ Lôi Ti hít mũi, khuôn mặt tươi cười, vui vẻ trả lời “Cảm ơn dì, sau này cháu chú ý, như vậy mới có thể chăm lo cho đứa bé!”

      “Ăn cơm , đứa bé cần được cung cấp đủ dinh dưỡng!” Viện trưởng cười, gắp thức ăn cho .

      Đỗ Lôi Ti cười, ăn cơm, muốn cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng cho con, như vậy đứa bé mới có thể phát triển được!

      Bữa tối cứ như vậy kết thúc, Đỗ Lôi Ti đứng dậy giúp viện trưởng dọn dẹp bát đũa......

      Đỗ Lôi Ti ngồi ghế nhìn các em chơi trong sân, tự chủ được khẽ mỉm cười......

      “Lôi Ti, cháu thích nơi này ?” Viện trưởng tới cạnh hỏi.

      Đỗ Lôi Ti quay lại, mỉm cười “Dì.......” Ha ha, sau đó lại “Vâng, dì!”

      “Lôi Ti, cháu xem, mặc dù những đứa trẻ ở đây có bố mẹ bên cạnh nhưng chúng cũng rất vui!” Viện trưởng nhìn những đứa bé chơi đùa vui vẻ .

      “Vâng, cháu hy vọng con cháu cũng có cuộc sống vui vẻ như vậy!” Đỗ Lôi Ti xong sờ xuống bụng mình.

      Bùi Vũ ở trong phòng mình thời gian, nghĩ nghĩ lại có nên chuyện dì đưa mình về cho biết ?

      Bây giờ cậu biết dì rất tốt, bởi vì câu dối của cậu mà dì với ba mới tách ra, dường như cậu phải chịu trách nhiệm!

      Mặc dù cậu chỉ ở nơi đó mấy ngày nhưng nơi đó bằng nhà mình, bây giờ cậu hy vọng dì quay về.

      Nhưng mà dì với cậu được với mọi người trong nhà, bây giờ phải làm sao?

      được, cậu thể ích kỷ như vậy, làm sao có thể để dì ở nơi xa xôi đó, cậu xuống giường tới phòng , khẽ gõ cửa “Cốc cốc cốc......”

      “Vào !” Bùi Mộng Na ở giường lướt web.

      Bùi Vũ vào .......Cháu.......!”

      Bùi Mộng Na nhìn cháu mình mỉm cười “Tiểu Vũ, tới đây!”

      Bùi Vũ dép, từ từ tới......

      “Tiểu Vũ, trễ thế này cháu tìm có chuyện gì ?” Bùi Mộng Na nhìn cháu hỏi.

      Bùi Vũ nhìn , trong lòng vẫn còn do dự, có nên cho biết hay , nhưng nghĩ đến bí mật của mình và dì, cậu lại biết làm sao ra.

      Nhưng nghĩ lại nếu , trong lòng cậu rất khó chịu, cậu nghĩ muốn đền bù, hạ quyết tâm , người đưa cháu về......”

      Bùi Mộng Na chờ cháu mình người đưa mình về là ai nhưng đợi lúc lâu vẫn thấy cháu , vì vậy gấp gáp hỏi “Tiểu Vũ, rốt cuộc là ai?”

      “Là dì Lôi Ti!” xong câu đó Bùi Vũ thở phào nhõm.

      Bùi Mộng Na còn tưởng rằng mình nghe nhầm, nhíu mày hỏi lại “Tiểu Vũ, cháu mới người đưa cháu về là ai?”

      Bùi Vũ nhìn vẻ mặt của , cháu , là dì Lôi Ti đưa cháu về, dì được cho ai biết cho nên cháu......”

      ngờ, Lôi Ti lại trốn “Dì Lôi Ti trốn ở đâu?” Bùi Mộng Na hỏi.

      “Ở nơi vắng vẻ tại Duyên Hải, nhưng mà cháu biết vị trí cụ thể?” Bùi Vũ nhăn mặt .

      “Tiểu Vũ, nếu đưa cháu , cháu có biết đường ?” Bùi Mộng Na vui vẻ hỏi.

      Bùi Vũ gật đầu, xác định chắc lắm......”

      Bùi Mộng Na thầm cười trong lòng, để cho chị chạy trốn, ngày mai em bắt chị về!

      A?

      Nếu bắt được phải là gỡ bõ nút thắt cho trai được sao, phải mau chóng tìm.

      Bây giờ Lôi Ti mang thai con cháu nhà họ Bùi nên chị là người nhà họ Bùi, nên muốn......

      là tốt quá, đúng là thiên tài......

      Ha ha......

      Chờ xem, bây giờ tất cả mọi chuyện trở lại vị trí ban đầu, kịch hay sắp bắt đầu!

      nhìn Bùi Vũ cười “Tiểu Vũ, ngày mai cháu cùng đến
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      111 (p.62 pic 2)

      Ngày hôm sau trời vừa rạng sáng, Bùi Mộng Na dậy, rón rén tới phòng Bùi Vũ, mở cửa vào......

      vội vã vỗ Tiểu Vũ ngủ say “Tiểu Vũ......Tiểu Vũ, nhanh dậy.......”

      Bùi Vũ lật người, bàn tay bé dụi mắt, lẩm bẩm “Có, có chuyện gì sao?”

      “Tiểu Vũ, phải chúa đồng ý với tìm dì Lôi Ti sao?” Bùi Mộng Na nhìn cậu bé sốt ruột hỏi.

      Bùi Vũ quay đầu nhìn về phía cửa sổ “, trời còn chưa sáng, làm sao được?”

      Bùi Mộng na giơ tay, gõ lên trán cậu “Trời chưa sáng mới phải , nếu trời sáng ba cháu có thể để cho chúng ta sao?”

      xong cầm quần áo giúp Tiểu Vũ mặc!

      Bùi Vũ giống như con quay, mặc cho mình loay hoay làm gì làm!

      Tất cả chuẩn bị xong, Bùi Mộng Na vừa muốn dắt cháu mình ra khỏi cửa chợt bị bóng đen dọa sợ......

      “Hai người muốn đâu?” Người đàn ông đứng ở cửa, bưới tới ép hai người vào góc phòng!

      Vốn trong nhà vẫn còn tối, Bùi Mộng Na tháo mắt kính xuống, thấy người đàn ông trước mặt, tức giận “Sao vẫn còn ở đây?”

      Mạnh Lạp nhìn , lại nhìn chiếc kính trong tay “Trời còn chưa sáng đeo mắt kính làm gì?”

      quản nhiều làm gì, tránh ra, bây giờ tôi có việc gấp phải !” xong Bùi Mộng Na dùng sức đẩy người đàn ông trước mặt!

      Mạnh Lạp vẫn đứng đó nhúc nhích, mặc cho đẩy !

      Bùi Mộng Na dùng hết sức cũng thấy ta di chuyển dù chỉ là nửa bước, tức giận “Tránh ra, bây giờ tôi có việc gấp, nếu cản trở công việc của tôi, có chuyejn gì có chịu trách nhiệm được ?”

      “Nếu như vậy, tôi phải tới phòng Tuấn Vũ hỏi xem, trời còn chưa sáng, đưa con trai cậu ấy ra ngoài làm gì?” Mạnh Lạp nhìn cười .

      Mẹ kiếp, người đàn ông này ràng phải là uy hiếp sao?

      là xui xẻo khi gặp phải ta!

      Bây giờ phải làm sao đây?

      thể để ta di với trai?

      A!!!

      “Thế nào, muốn tôi khỏi Tuấn Vũ sao?” Mạnh Lạp nhìn hỏi.

      “A......Đừng!” Bùi Mộng Na lập tức lên tiếng, cảm thấy tức giận trong lòng, hận thể đánh ta bầm dập đến ba mẹ cũng nhận ra!

      Nhưng điều này chỉ có thể nghĩ trong lòng......

      cần cái gì?” Mạnh Lạp hỏi ngược lại .

      Người đàn ông biết lại còn hỏi, ràng là muốn cúi đầu phải sao!

      Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chờ xem, sau này luyện tập được Taekwondo....., tìm ta báo thù!

      Bây giờ chỉ có thể cúi đầu, khâm phục khẩu phục “ được tìm tôi......tôi......”

      Mạnh Lạp chợt hiểu, gật đầu, tiếp tục “Vậy xem, trang phục của bây giờ giống như mật vụ, chuẩn bị đâu sao?”

      Mẹ kiếp, người đàn ông này qua đáng, mặc xinh đẹp như vậy lại dám giống mật vụ, chẳng lẽ mắt ta để sau gáy sao?

      Được, nhịn, cố gắng kìm chế cơn giận, nhìn ta cười “Ẻo lả............ phải......”

      Mạnh Lạp nhíu mày nhìn hỏi “ cái gì......?

      có......Tôi gì, tôi mới nhầm......” Giọng Bùi Mộng Na càng ngày càng .

      Bùi Vũ nhìn trái rồi lại nhìn phải, sao cùng người đàn ông này lại kỳ quái như vậy?

      Cậu nhìn mình giọng , đây là bạn trai sao?”

      phải!”

      phải!”

      Hai người đồng thanh trả lời.

      Bùi Vũ nhìn hai người, tặc lưỡi “, xem ra hai người là tâm ý tương thông!”

      “Làm sao có thể!”

      “Làm sao có thể!”

      Hai người lại mở miệng đồng thanh trả lời!

      Bùi Mộng Na tức giận nhìn ta......

      Mạnh Lạp nhếch miệng nhìn ......

      Hai người lại lần nữa đồng thanh “Sao lại theo tôi?”

      , hai người chuyện ăn ý!” Bùi Vũ cười nhìn hai người đứng cạnh mình .

      Bùi Mộng Na nhìn cháu mình “Tên nhóc này, cái gì vậy? Ai cùng với tên ẻo lả kia ăn ý chứ?”

      cái gì?” Mạnh Lạp đứng đó lạnh giọng .

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :