1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã phúc hắc, vợ ngốc đáng yêu - Ti Mộng (150 P.90)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      78 (P. 40)

      Buổi sáng sau khi thức dậy, Đỗ Lôi Ti vội vàng tới phòng Bùi Mộng Na, cầm điện thoại mới vui vẻ “Mộng Na, mau xem, đây là điện thoại tổng thống mới mua cho chị!”

      Bùi Mộng Na còn ngái ngủ mở mắt, còn sức “Lôi Ti, em còn muốn ngủ, tí nữa nhìn.”

      “Mộng Na, mau dậy , đừng ngủ nữa, mặt trời chiếu tới mông rồi!” xong lôi kéo .

      Bùi Mộng Na thể làm gì khác hơn là ngồi dậy, tựa vào đầu giường “Chuyện gì mà gấp như vậy?”

      “Mộng Na, em xem chiếc điện thoại này , tối qua tổng thống đưa cho chị!” Đỗ Lôi Ti cầm điện thoại .

      chuyện như vậy mà chị cũng gọi em dậy, chỉ là cái điện thoại thôi mà!” xong lại nằm xuống giường.

      “Mộng Na, Mộng Na xinh dẹp, đừng ngủ nữa, lát nữa chị còn phải thử áo cưới, em cùng chị ?” Đỗ Lôi Ti làm nũng.

      Bùi Mộng Na nhìn Đỗ Lôi Ti, híp mắt hỏi “Lôi Ti, em phát ra chị có chút thay đổi......!”

      “Thay đổi gì?” Đỗ Lôi Ti hiểu hỏi.

      “Em cảm thấy chị ngày càng gấp gáp!” Bùi Mộng Na nhìn .

      “Làm gì có, sao chị có thể gấp gáp chứ?” Đỗ Lôi Ti bác bỏ.

      Bùi Mộng Na cười, từ từ đến gần “Có phải chị thích trai em ?”

      Đỗ Lôi Ti bị sững sờ, ngay sau đó phản ứng lại “Làm sao có thể, chị thích ấy, cả ngày nhăn nhó như tờ giấy, lạnh lùng như băng!”

      thích?” Bùi Mộng Na tin hỏi lại lần nữa.

      , , làm sao chị có thể thích người đàn ông lạnh lùng đó chứ?” Đỗ Lôi Ti , khuôn mặt cũng đỏ lên.

      “Chị nhìn xem, chị nhìn xem.......”

      sao, nhìn cái gì chứ?”

      “Chị còn chị em? Nếu , em hỏi chị vấn đề, sao lúc chuyện lại cà lăm như vậy, hơn nữa khuôn mặt lại đỏ như mông khỉ!” Bùi Mộng Na xong càng tiến gần hơn.

      “Chị.......chị.......chị có!” Đỗ Lôi Ti khẩn trương.

      “Lôi Ti, nếu chị em thổ lộ , cần phải đơn phương như vậy, nếu trai em cũng chị, vậy hợp đồng kia có thể hủy bỏ, như vậy phải rất tốt sao?”

      “Nhưng mà......” Đỗ Lôi Ti muốn phản bác nhưng lại cảm thấy ấy đúng.

      Bùi Mộng Na hưng phấn “Lôi Ti, đừng nhưng gì nữa, ngàn vạn lần được bỏ qua cơ hội này nếu chị hối hận, chị biết ?”

      “Nhưng lỡ tổng thống thích chị phải làm sao?”

      “Vậy còn có thể làm sao, chị phải khiến ấy thích chị, chị phải cố gắng, em tin em chị!” Bùi Mộng Na khẳng định.

      suy nghĩ biết thích tổng thống từ lúc nào? muốn biết nhưng có ai cho biết đáp án, là ở buổi họp báo hay là lúc công chúa đánh , hay là khi về phủ tổng thống tặng chiếc điện thoại?

      Vừa nghe những gì Mộng Na, đồng lòng nhưng nếu như tổng thống thích , vậy phải làm sao? Sau này làm sao nhìn mặt tổng thống chứ?

      Bùi Mộng Na nhìn thấy do dự liền khuyên “Lôi Ti, chị phải thử lần, nếu chị làm sao biết kết quả thế nào chứ?”

      Đỗ Lôi Ti vẫn im lặng gì, nhìn chiếc điện thoại nghĩ tới vẻ mặt của tổng thống......

      “Chị tự mình suy nghĩ !” xong Bùi Mộng Na từ giường vao2p hòng tắm.

      Trong đầu Đỗ Lôi Ti đều là những lời Mộng Na , thôi vậy chết chết, thích chính là thích, tại sao lại phải giấu, nếu bị tổng thống từ chối liền đùa thôi, cũng lúng túng.

      Nhưng bây giờ lo lắng thằng bé kia, hôm qua thằng bé dính keo lên ghế ngồi, xem ra cuộc sống sau này của dễ dàng.

      Đỗ Lôi Ti quay về phòng mình, lấy giấy bút, ngồi trước bàn trang điểm viết thư “ như mặt trời còn em như chú dê con cánh đồng cỏ xanh! là hướng tây em như mặt trời! Em thích !!! là hướng bắc còn em như cơn gió Bách Hợp! là hướng nam em chính là trong lòng ! Đông Nam Tây Bắc, là người em ! Em thích , có chừng mực, tiết chế, , em thích ! Tổng thống, em biết như vậy là vi phạm điều khoản trong hợp đồng, cũng là điều cấm kỵ của , nhưng mà thích chính là thích!”

      viết xong, kiểm tra lại lần nữa, lẩm bẩm “Oa, mình tài, viết thư giống như thơ, ha ha......”

      Đỗ Lôi Ti bỏ thư vào phong bì, tới phòng ăn hỏi “Tiểu Ngọc, tổng thống chưa xuống sao?”

      “Thưa phu nhân, tổng thống chưa xuống!” Tiểu Ngọc mở miệng.

      Đỗ Lôi Ti cười “Tiểu Ngọc, đừng chuyện với tôi như vậy, tôi quen lắm, chúng ta là bạn mà!”

      “Phu nhân, như vậy tốt đâu, dù sao......” Tiểu Ngọc khổ sở .

      “Được rồi, tiểu Ngọc, tôi cũng làm khó nhưng mà tôi thích đối với tôi quá xa lạ, đúng rồi bữa sáng xong chưa?” Đỗ Lôi Ti hỏi.

      “Dạ chuẩn bị xong!”

      “Tiểu Ngọc, chuẩn bị bữa sáng của tổng thống cho tôi, tôi đưa lên!”

      “Vâng, xin chờ chút!”

      Đỗ Lôi Ti nhìn thấy tiểu Ngọc bê bữa sáng tới, đưa tay nhận lấy “Đưa tôi!”
      Xoay người về phía phòng làm việc của tổng thống.

      “Cốc cốc cốc......”

      “Vào !”

      Đỗ Lôi Ti bê bữa sáng vào, mỉm cười “Tuấn Vũ, bữa sáng của đây.
      Bùi Tuấn Vũ khoanh tay trước ngực nhìn .

      đem bữa sáng đặt bàn làm việc, từ trong túi lấy ra phong thư, để trước mặt tổng thống “Tổng thống, cái này của , tôi ra hãy xem!” xong, chạy nhanh như làn khói.

      Bùi Tuấn Vũ đứng dậy, ba bước cũng thành hai bước, đuổi theo kéo vào lòng.

      Đỗ Lôi Ti giùng giằng nhưng càng giãy giụa Bùi Tuấn Vũ càng siết chặt tay, trong lúc nhất thời, hai người sát gần nhau, đầu của tựa vào ngực .

      Cách lớp áo sơ mi mỏng có thể cảm thấy thân nhiệt cơ thể , tự chủ được nhích lại gần.

      Đỗ Lôi Ti cảm thấy tư thế này mập mờ, giãy giụa nữa, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt bóng loáng lộ ra nét nam tính, bây giờ rất kích động, muốn đưa tay chạm vào.......

      muốn làm gì?” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng .

      có, có gì......” Đỗ Lôi Ti dùng hết hơi sức đẩy người đàn ông trước mặt ra chạy ra ngoài.

      “Lôi Ti, sao chị hốt hoảng như vậy? Có ai đuổi theo chị sao?” Bùi Mộng Na nhìn .

      Đỗ Lôi Ti kéo Bùi Mộng Na vào phòng mình đóng cửa lại, Đỗ Lôi Ti khẩn trương “Mộng Na, chị nghe lời em, vừa mới thổ lộ với trai em!”

      Bùi Mộng Na lộ ra khuôn mặt vui mừng “Có ?”

      Đỗ Lôi Ti gật đầu “!”

      “Vậy chị với em thế nào? trai em trả lời thế nào?” Bùi Mộng Na vội hỏi.

      “Chị với trai em!” Đỗ Lôi Ti trả lời.

      Bùi Mộng Na nhất thời tối sầm mặt “Vậy chị thổ lộ sao?”

      !”

      “Chị thổ lộ sao lại biết em gì?” Bùi Mộng Na sốt ruột.

      Đỗ Lôi Ti nhìn “Chị viết thư, chị mới đưa cho ấy rồi chạy ra ngoài.”

      Bùi Mộng Na cảm thấy còn gì để “Sao chị phải chạy chứ, em cũng ăn thịt chị, hơn nữa thời đại nào rồi mà còn viết thư? Có gì cứ thẳng là được, sao lại phải tốn sức như vậy?”

      “Chị cảm thấy viết thư tỏ tình tình cảm hơn, hơn nữa nếu trực tiếp thổ lộ chị làm được!”

      Bùi Mộng Na tối sầm mặt……

      …….

      “Tình cảm gì chứ? Có phải chị từ thời cổ đại xuyên tới đây vậy?”

      “Mộng Na, dịu dàng chút, được như vậy, như vậy rất dịu dàng!” Đỗ Lôi Ti cười .

      Lúc này Bùi Mộng Na còn gì để , trợn mắt “Em như vậy phải do chị sao?

      Đỗ Lôi Ti mím môi “Mộng Na, dừng tức giận. Bây giờ phải làm sao?”

      “Mặc kệ!”

      “Đừng như vậy. Chị biết sai rồi, làm ơn, bây giờ phải làm sao?” Đỗ Lôi Ti nài nỉ.

      Bùi Tuấn Vũ nhìn cuống quýt chạy ra ngoài, cầm phong thư bàn lên xem.

      nhíu mày xem thư, vo tròn là thư ném vào thùng rác.

      Xem ra khiến có ảo tưởng mới có thể phát sinh ra chuyện này.

      Bùi Tuấn Vũ đứng lên ra khỏi phòng làm việc, về phía phòng ngủ.

      đẩy cửa vào, nhíu mày lạnh giọng “Mộng Na, em ra ngoài !”

      Bùi Mộng Na cảm thấy có chuyện gì đó, tới hỏi “, sao vậy?”

      ra ngoài!” Bùi Tuấn Vũ đuổi khách.

      Đỗ Lôi Ti khẩn trương từ giường đứng dậy, lạnh lùng nhìn người đàn ông tức giận trước mặt……

      , rốt cuộc là có chuyện gì?” Bùi Mộng na vẫn như cũ hỏi.

      ra ngoài!” Bùi Tuấn Vũ xong đẩy ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa lại.

      “Tuấn Vũ, ……, ……” Đỗ Lôi Ti vừa vừa lui về phía sau.

      Bùi Tuấn Vũ nhìn chằm chằm, từ từ tới, kéo về phía mình, giọng lạnh lẽo “Sao? tôi?”

      Bây giờ Đỗ Lôi Ti cảm thấy rất kỳ quái, ràng lúc nãy vào phòng vẫn bình thường, sao giờ lại trở nên thế này?”

      Nguyên nhân là tại lá thư sao?









      Lúc này Đỗ Lôi Ti vừa khẩn trương vừa sợ, mở to mắt nhìn "............ làm sao vậy?"

      "Lúc ký hợp đồng tôi với được tôi nhưng hình như quên mất thân phận của phải, nhập vai hơi sâu rồi đấy?" Hai người nhìn nhau, ánh mắt Bùi Tuấn Vũ khẽ thoáng kinh ngạc chỉ mấy giây sau đó là giọng lạnh lẽo.

      "Cái gì?" Đỗ Lôi Ti phục hồi tinh thần, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa thể tiêu hóa hết những lời .

      "Nhớ, quan hệ của bây giờ chỉ là hợp đồng!" xong đưa lưng về phía tới cửa sổ!

      " chỉ là thế thân, quan hệ chỉ có trong hợp đồng!" Hai câu này ngừng vang lên bên tai , giống như chậu nước đá trong mùa đông khắc nghiệt, xối lên người , khiến lạnh đến thở nổi.

      vẫn khinh thường , cứ như vậy đả kích .

      Tức giận, là quá đáng, tại dùng hai từ này đủ để diễn tả tâm trạng trong lòng , nên dùng là tức giận mới có thể biểu đạt tâm tình của bây giờ.

      phẫn nộ phải bởi vì từ chối , cũng phải bởi vì đả kích của mà bởi vì câu quan hệ hợp đồng kia.

      Bất cứ ai cũng có thể xem thường nhưng chỉ có duy nhất thể, thân phận của bây giờ là do tạo thành, là ép ký bản hợp đồng kia.
      ra bây giờ cũng tự trách mình, tại sao chỉ vì số tiền sau khi chia tay mà ký cái hợp đồng kia?

      Đỗ Lôi Ti thầm mắng mình: đáng đời, bây giờ tốt rồi, để người ta đào hố cho mình nhảy xuống, chỉ thiếu là người chưa đầy vết thương nữa mà thôi.

      Đỗ Lôi Ti đỏ hoe hai mắt nhìn lưng "Bùi Tuấn Vũ, là khốn khiếp, cho rằng tôi viết lá thư này cho sao? cho rằng tôi thích người khốn khiếp như sao? quá đề cao bản thân rồi, biết thẹn là gì!"

      xong Đỗ Lôi Ti nghênh ngang rời khỏi phòng.

      khí trong phòng quá yên tĩnh, yên tĩnh đến kỳ lạ, Bùi Tuấn Vũ chậm rãi xoay người lại, nhìn cửa phòng đóng, vì vậy cũng về phòng làm việc.

      Lúc vào phòng làm việc, Bùi Tuấn Vũ nhìn tờ giấy viết thư màu hồng bị vò nát nằm trong sọt rác.

      Đỗ Lôi Ti chạy ra khỏi phòng, tới vườn hoa ngồi xuống khóc "Hu Hu, tên đàn ông chết tiệt có lương tâm, thích tôi thổ lộ cũng nên khó nghe như vậy? Bây giờ tốt rồi, mất thể diện, sau này làm sao đối diện với tên đàn ông chết tiệt kia chứ?"

      là bi thương khi gặp phải người đàn ông như vậy!

      Bùi Tuấn Vũ từ chối gây đả kích cho rất lớn, ngồi xích đu ngừng lau nước mắt nhưng nước mắt vẫn ngừng rơi.

      Phải làm sao đây?

      Đúng rồi, chợt nghĩ tới, từng xem ti vi, có người đàn ông đẹp trai an ủi vừa mới bị từ chối "Đừng khóc, được ?"

      "Tôi cũng muốn khóc nhưng nước mắt cứ ngừng rơi!"

      "Vậy lúc khóc hãy ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, nước mắt rơi nữa!"

      Lúc nghe cuộc đối thoại này, còn kia quá khoa trương, nghĩ lại phát ra tình trạng lúc này của mình cũng giống như kia.

      Cho nên, Đỗ Lôi Ti cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, kết quả vừa ngẩng đầu, ông trời cũng giúp , sao lại đen thui như vậy.

      Điều này lại càng làm cho khóc lớn hơn.

      Tiểu Thanh đứng bên trộm nhìn, nở nụ cười hiểm "Hừ, đáng đời, mày cũng có ngày hôm nay, ngày đó mày cầu xin cho tao càng làm cho tao hận mày mà thôi!"

      "Lôi Ti, xảy ra chuyện gì?" Bùi Mộng Na bước nhanh đến hỏi.

      Đỗ Lôi Ti nhìn , càng khóc to hơn, vừa lau nước mắt, vừa nức nở "Mộng Na...hu hu....."

      Vừa mới gọi nước mắt lại rơi xuống.

      Bùi Mộng Na đứng đó, hoảng hốt, lại mở miệng hỏi "Lôi Ti, rốt cuộc có chuyện gì, em làm gì chị?"

      "Tổng, tổng thống..........." Đỗ Lôi Ti nức nở.

      Bùi Mộng Na trợn mắt "Lôi Ti, chị có thể hết cho em nghe , là sốt ruột?"

      Đỗ Lôi Ti uất ức nhìn , khẽ "Mộng Na, chị bị tổng thống mắng, cũng chính vì em......"

      " trọng điểm!" Bùi Mộng Na tức giận lớn tiếng.

      Đỗ Lôi Ti nhìn thấy muốn nổi giận, lo lắng mở miệng " em từ chối chị!" xong lại gào khóc.

      Bùi Mộng Na tối sầm mặt, im lặng lúc rồi mở miệng " em vừa rồi nổi nóng như vậy, chị lại khóc thành như thế này chỉ vì chuyện này sao?"

      " trai khốn khiếp của em chị chỉ là thế thân, quan hệ của ấy và chị chỉ là hợp đồng!"

      "Chị gì? em như vậy sao?" Bùi Mộng Na tin lớn tiếng hỏi.

      Đỗ Lôi Ti than thở ", em biết ấy khó nghe thế nào đâu!"

      "Có phải đầu óc em có vấn đề rồi , tại sao lại như vậy chứ?" Bùi Mộng Na tin .

      " ấy chính là người đàn ông chết tiệt!" Đỗ Lôi Ti .

      Đỗ Lôi Ti ngẩng đầu nhìn Bùi Mộng Na đứng bên cạnh " xin lỗi, chị lỡ lời, chị chỉ nhất thời nóng nảy, mới gọi trai em là tên khốn kiếp!"

      Bùi Mộng Na gật đầu "Em đồng ý với lời chị , trai em khốn kiếp, như thế này đau lòng sao được!"

      Chỉ là Bùi Mộng Na tò mò về nội dung bức thư nên mở miệng hỏi "Lôi Ti, nội dung bức thư mà chị viết cho trai em là gì? Em muốn biết? Chị cho em nghe ?" làm nũng.

      Đỗ Lôi Ti lau khô nước mắt, xấu hổ cười " có gì, chị cũng viết gì nhiều!"

      Bùi Mộng Na bĩu môi, mặt tin "Em tin chị viết gì nhiều, nhanh khai báo!" xong, muốn làm Đỗ Lôi Ti nhột.

      Đỗ Lôi Ti dậy muốn bỏ chạy, nhưng thể thoát khỏi tay , cho nên cuối cùng chỉ có thể cầu xin "Chị , chị , đừng làm chị nhột......"

      Lúc này Bùi Mộng Na mới thu tay lại, hai người ngồi xích đu, Đỗ Lôi Ti nhìn "Trước tiên , chị em được cười chị!"

      "Được, em cười chị, nhanh !"Bùi Mộng Na thúc giục.

      Đỗ Lôi Ti mở miệng " như mặt trời còn em như chú dê con cánh đồng cỏ xanh! là hướng tây em như mặt trời! Em thích !!! là hướng bắc còn em như cơn gió Bách Hợp! là hướng nam em chính là trong lòng ! Đông Nam Tây Bắc, là người em ! Em thích , có chừng mực, tiết chế, , em thích ! Tổng thống, em biết như vậy là vi phạm điều khoản trong hợp đồng, cũng là điều cấm kỵ của , nhưng mà thích chính là thích!”

      Bùi Mộng Na vừa nghe xong, trợn to mắt, miệng há hốc, kinh ngạc nhìn "Lôi Ti, đây chính là thư tỏ tình chị viết cho trai em?"

      Đỗ Lôi Ti nhìn gật đầu "Đúng, em cảm thấy rất tình cảm sao?"

      Bùi Mộng Na đưa tay gõ đầu , tức giận "Tình cảm gì chứ, mẹ kiếp, đây là lần đầu tiên em nghe thấy có người viết thư tỏ tình như vậy!"

      Đỗ Lôi Ti vừa xoa đầu vừa "Chị cảm thấy rất được!"

      "Mẹ kiếp, được cái gì chứ? trách được trai em lại tức giận như vậy, nếu là em em cũng tức giận như vậy, chị là hài hước!" Bùi Mộng Na xong im lặng lắc đầu.

      Đỗ Lôi Ti hiểu hỏi "Vậy phải viết như thế nào?"

      "Lúc trước chị chưa học qua cách viết thư tỏ tình sao?" Bùi Mộng Na hỏi.

      " có, chị từng quen người, lúc học đại học, là ấy tỏ tình, kết quả trước khi tới phủ tổng thống hai ngày ấy gọi điện thoại chia tay chị!"

      "Tại sao?" Bùi Mộng Na nhìn hỏi.

      " ấy mỗi lần ấy giới thiệu tên chị với bạn bè, ai cũng nghĩ ấy bán bao cao su!" Đỗ Lôi Ti như có chuyện gì .

      "Phụt......Bạn trai trước đây của chị khôi hài!"

      "Mộng Na, em mới nên viết thư như vậy, thế phải viết như thế nào?"

      Bùi Mộng Na nhìn , ra vẻ tiền bối "Thư tình, đơn giản chỉ là tỏ tình, càng buồn càng tốt!"

      "Phu nhân, tổng thống thử áo cưới!" Tiểu Ngọc cung kính .

      " xuống trước !" Bùi Mộng Na .

      Đỗ Lôi Ti vẫn còn sợ hãi "Mộng Na, chị dám , vừa rồi tổng thống rất đáng sợ.

      "Có gì mà dám, em cũng ăn thịt chị!"

      "Mộng Na, vậy em cùng chị !" Đỗ Lôi Ti làm nũng, ngừng lắc tay Bùi Mộng Na.

      Bùi Mộng Na thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý, hai người vào phòng.

      Tiểu Thanh thấy hai người xa, né ra chỗ khác, buồn bực nghĩ "Sao vừa rồi ta lại khóc đến đau lòng như vậy? Rốt cuộc chủ với ta viết cái gì?"

      ta cảm thấy cổ quái nhưng ta thể đắc tội với những người này......

      Đỗ Lôi Ti theo Bùi Mộng Na vào phòng khách.

      Bên trong phòng khách cũng nhìn thấy bóng dáng tổng thống, lúc này Đỗ Lôi Ti mới yên tâm, thở phào nhõm, trong lòng nghĩ may tên khốn kia ở đây, nếu biết phải đối mặt với ta thế nào!

      "Lôi Ti, chị làm gì vậy?" Bùi Mộng na nhìn .

      " có, có gì......" Đỗ Lôi Ti vừa cười vừa .

      “Có phải chị tránh né em ?” Bùi Mộng Na khẽ bên tai .

      Đỗ Lôi Ti bị sững sờ, choáng nha, sao lại có thể chuẩn như vậy chứ?

      Bùi Mộng Na nhìn cười “Có phải chị nghĩ sao em lại đoán chuẩn như vậy phải ?”

      Đỗ Lôi Ti nhìn sùng bái, kích động “Mộng Na, sao em hay vậy, sao có thể đoán được vậy chứ?”

      Bùi Mộng Na nhìn lắc đầu “ phải em hay mà là vẻ mặt kia của chị ai nhìn cũng biết!”

      “Sao có thể chứ, vốn dĩ chị giấu rất kỹ, người khác thể biết được!” Đỗ Lôi Ti khẳng định.

      “Chị vừa vào cửa liền lén lút, hết nhìn đông lại nhìn tây, người khác nhìn cũng biết chị trốn ai!” Bùi Mộng Na .

      Đỗ Lôi Ti lại gần hỏi “ ràng như vậy sao?”

      “Đúng, rất ràng!” Bùi Mộng Na gật đầu .

      “Phu nhân, chủ, nhà thiết kế chờ lâu rồi, hai người nhanh chút!” Tiểu Ngọc mở miệng.

      Bùi Mộng Na gì, cầm tay Đỗ Lôi Ti vào phòng.

      Đỗ Lôi Ti sợ hỏi “Mộng Na, nếu gặp tổng thống phải làm sao?”

      “Mẹ kiếp!”

      “Cái gì?” Đỗ Lôi Ti kinh ngạc.

      Bùi Mộng Na kích động muốn bóp chết người trong phòng “Chị phải làm sao?”

      Đỗ Lôi Ti nhìn , yếu ớt trả lời “Chị cũng biết......”

      Bùi Mộng na chợt dừng chân tức giận nhìn “Chị còn biết gì chứ? Nhìn thấy ta sợ vậy còn làm gì được chứ, chị cần phải như vậy, cần phải tránh né em, đừng quên, bây giờ chị cũng là chủ ở đây, biết chưa?”

      “Được, chị biết nhưng mà chị......” Đỗ Lôi Ti còn chưa hết bị cắt ngang.

      “Nhưng cái gì chứ?Chị nghe em!” xong, cầm tay vào phòng ngủ.

      Lúc Bùi Mộng Na đẩy cửa vào, Đỗ Lôi Ti nhìn thấy bóng người mà muốn nhìn thấy nhất, vừa muốn trốn tránh liền bị kéo vào.

      Bùi Mộng Na nhìn những người trong phòng ngủ, gượng cười, khẽ bên tai Đỗ Lôi Ti “Chạy cái gì chứ?”

      Đỗ Lôi Ti cũng cười trả lời “Chị rất sợ!”

      “Sợ gì chứ? phải em chị cứ nghe lời em sao?”

      “Được!”

      “Hai người đứng đó làm gì vậy?” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng .

      Bùi Mộng Na nhìn trai cười “ có gì, chỉ với chị dâu số chuyện, tiện ra ngoài!”

      “Đứng ngây ngốc ở đó làm gì, lễ phục đưa tới, mặc thử xem!” Bùi Tuấn Vũ thay đổi thái độ chuyện.

      Bùi Mộng Na đẩy Đỗ Lôi Ti đứng sững sờ ở cửa vào lòng trai cười , em đưa dâu tới cho rồi, thưởng gì cho em chứ?”

      Đỗ Lôi Ti theo phản xạ muốn tránh ra nhưng cánh tay của người đàn ông ngày càng ôm chặt, nhếch miệng “Mộng Na, em muốn phần thưởng gì, muốn Châu Phi sao?”

      Bùi Mộng Na lập tức che kín miệng, thủ thế xoay người chạy ra khỏi phòng.
      Đỗ Lôi Ti nhìn bóng dáng chạy ra ngoài, mẹ kiếp Mộng Na sao lại như vậy chứ, bị trai dọa liền sợ chạy mất, tin được.

      Đỗ Lôi Ti lấy tay thúc người đàn ông trước mặt, người đàn ông ôm “Đây là lễ phục nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế làm, mặc thử xem!” xong buông lỏng trong lòng ra.

      “Xin chào, phu nhân tôi là Mạnh Lạp, lễ phục của phu nhân do tôi thiết kế!” Mạnh Lạp nhìn mỉm cười .

      Đỗ Lôi Ti gạt đầu, khẽ “Chào !”

      “Phu nhân, biết phu nhân có hài lòng với lễ phục do tôi thiết kế ?”
      Mạnh Lạp nhìn hỏi.

      “Rất đẹp!”

      “Vậy chúng tôi ra ngoài trước, phu nhân mặc thử xem!”

      Đỗ Lôi Ti nhìn Bùi Tuấn Vũ, khẽ “Tuấn Vũ, có thể gọi Mộng Na đến đây ?”

      “Tại sao lại tìm em ấy!” Bùi Tuấn Vũ mở miệng.

      “Tôi quen để người khác nhìn tôi thay quần áo!” Đỗ Lôi Ti giọng .

      “Được!” Bùi Tuấn Vũ xong cầm điện thoại ra ngoài “Mộng Na, bây giờ em tới đây chút!”

      Bùi Mộng Na nhìn điện thoại ngẩn người nghĩ “Vừa rối còn uy hiếp mình, sao bây giờ lại gọi điện thoại hco mình, Lôi Ti có vấn đề gì sao?”

      Ngay sau đó Bùi Mộng Na ra khỏi phòng, về phía căn phòng đó.

      tìm em có chuyện gì?” Bùi Mộng Na hỏi.

      “Chị dâu em tìm!” Sau đó nhìn nhà thiết kế “Mạnh Lạp, chúng ta uống cà phê!”

      Hai người cứ như vậy ra ngoài.

      Đỗ Lôi Ti nhìn thấy cửa phòng đóng lại lập tức ai oán “Mộng Na, em mất mặt, ràng cứ nghe lời em, vậy mà em lại bỏ chị chạy trốn, xem ra em cũng đáng tin......”

      Bùi Mộng Na cười “Chị dâu, cái này chị thể trách em, chỉ cần trai nhắc đến Châu Phi cả người em liền nổi da gà, có cách nào, em chỉ có thể bảo vệ mình trước mới có thể giúp chị!”

      “Đúng rồi, chị dâu, chị tìm em có việc gì?” Bùi Mộng Na hỏi.

      có chuyện gì, chị quen để người khác nhìn chị thay đồ, ở đây chỉ có em quen thuộc với chị nhất cho nên chị muốn nhờ em giúp chị thử váy cưới!” Đỗ Lôi Ti nhìn .

      “À, ra là chuyện này, vậy chị tìm đúng người rồi!” xong đưa tay muốn cởi quần áo .

      Đỗ Lôi Ti hoảng sợ nhìn , khẩn trường hỏi “Em muốn làm gì......” Vừa vừa quên giữ chặt quần áo.

      Bùi Mộng Na im lặng nhìn “Còn có thể làm gì, phải giúp chị thay quần áo sao?”

      “Vậy để chị tự cởi!” xong, Đỗ Lôi Ti cởi áo khoác nhìn Bùi Mộng Na đứng bên cạnh “Em xoay ra chỡ khác, được nhìn!”

      “Chị dâu của tôi ơi, bây giờ là thời đại nào rồi, chị sợ gì chứ, em cũng phải là đàn ông, em có hứng thú với chị!” Bùi Mộng Na nhìn .

      Đỗ Lôi Ti xấu hổ đỏ mặt “Vậy, vậy cũng được!” xong cởi quần áo chỉ còn đồ lót.

      “Lôi Ti, phải chị muốn mặc áo lót trong áo cưới đó chứ?” Bùi Mộng Na trừng to mắt nhìn .

      Đỗ Lôi Ti thấy ánh mắt nhìn mình rất kỳ quái, tại sao ấy lại dùng ánh mắt này nhìn chứ? Ánh mắt này là thế nào, sao cảm giác như nhìn quái vật.

      “Mộng Na, ánh mắt em như vậy là ý gì?” Đỗ Lôi Ti thận trọng hỏi.

      “Lôi Ti, chị là kỳ quái, áo cưới này ràng là áo cúp ngực, hơn nữa bên trong còn có hai miếng dán ngực, phải như vậy là đủ rồi sao!”

      “Như vậy có thể ?” Đỗ Lôi Ti xác định hỏi.

      Bùi Mộng Na gật đầu, tới sau lưng Đỗ Lôi Ti, mở nút áo lót, áo lót rơi sàn nhà.

      Đỗ Lôi Ti dùng tay che ngực, đỏ mặt “Mộng Na, tại sao em lại cởi áo lót chị ra?”

      “Thay áo cưới!” Bùi Mộng Na cầm áo cưới giường tới.

      Bùi Mộng Na giúp thay áo cưới xong, nhàng ra ngoài, tới phòng khách.

      “Oa, là quá hoàn mỹ, quá đẹp, ngờ vóc dáng phu nhân lại đẹp như vậy!” Nhà thiết kế Mạnh Lạp khen.

      Nghe thấy có người khen mình, Đỗ Lôi Ti xấu hổ cúi đầu.

      , nhìn xem vợ có đẹp ?” Bùi Mộng Na cười nhìn trai hỏi.

      Đỗ Lôi Ti muốn nghe xem tổng thống gì, rất chờ mong......

      Bùi Tuấn Vũ nhìn đứng trước mặt, giọng bình thường “Cái này......áo cưới rất đẹp nhưng vóc dáng của ......!”

      “......”

      “......”

      Mạnh Lạp lúng túng đứng đó, mỉm cười “Tổng thống, biết đùa, áo cưới rát đẹp nhưng phu nhân càng đẹp hơn, chỉ có người xinh đep, cao quý mới có thể mặc áo cưới này!”

      “Mạnh Lạp, cậu biết chuyện, xem ra, mấy năm gặp, cậu thay đổi nhiều?” Bùi Tuấn Vũ .

      Đỗ Lôi Ti nghe như vậy, rất tức giận, người đàn ông chết tiệt này lại dám chê bai vóc dáng trước mặt người khác, quá ghê tởm.

      chống tay vào eo, tức giận “Vóc dáng của tôi thế nào tự tôi biết, dù sao vẫn đẹp hơn !”

      “Phụt, Tuấn Vũ, dâu của vui tính!” Mạnh Lạp cười .

      Bùi Mộng Na nhìn người đàn ông cười “Cười cái gì mà cười?”

      Mạnh Lạp tới nhìn “Sao tôi lại thể cười?”

      “Mộng Na, sao em lại chuyện với khách như vậy?” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng .

      , thấy sao? ta cười chị dâu......” Bùi Mộng Na tức giận .

      Đỗ Lôi Ti đứng đó, len lén kéo áo , giọng “Mộng Na, thôi, nên nữa!”

      “Tại sao thể ?, ràng chị dâu rất đẹp, tại sao thể lời ngọt ngào chứ?” Bùi Mộng Na oán trách.

      “Hừ, chị còn lạ gì ta, chính là tảng băng lớn!”Đỗ Lôi Ti liếc .

      “Tuấn Vũ, xem ra cuộc sống sau này của cậu rất vui!” Mạnh Lạp khẳng định.

      “Mộng Na,chúng ta về phòng !” Đỗ Lôi Ti .

      xong hai người quay về phòng.

      Đỗ Lôi Ti nhìn Mộng Na “Mộng Na, em thích nhà thiết kế kia sao?”

      “Cái tên chết tiệt kia sao lại cười chị chứ?” Bùi Mộng Na bất mãn .

      “Mộng Na, nhà thiết kế đó cũng đâu gì chị đâu!”

      “Được rồi, xem như em chưa gì!” Bùi Mộng Na .

      “Tuấn Vũ, muốn kết hôn nhanh như vậy sao?” Mạnh Lạp nhìn bạn thân .

      “Mạnh Lạp, chúng ta qua phòng làm việc chuyện!” xong, Bùi Tuấn Vũ từ ghế salon đứng dậy vào phòng làm việc.

      Hai người trước sau vào phòn làm việc.

      Bùi Tuấn Vũ ngồi trước bàn làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra phần tài liệu để lên bàn.

      Mạnh Lạp từ ghế salon đứng dậy, tới, cầm tài liệu xem, trợn to mắt “Hợp đồng.......”

      Bùi Tuấn Vũ ngồi đó, chỉ gật đầu gì.

      “Tuấn Vũ, cậu chơi trò gì vậy?” Mạnh Lạp tò mò.

      “Xem liền biết!” Bùi Tuấn Vũ giọng sau đó vươn tay, lấy lại “Cậu nên xem, sau này cậu biết!”

      Mạnh Lạp nhìn “Cậu sao vậy, sao lại cho tôi xem?”

      có gì, dù sao bây giờ cũng phải lúc nhìn, sau này cậu biết!”
      Bùi Tuấn Vũ .

      “Tuấn Vũ, dáng dấp vợ cậu rất đẹp, tính cách cũng tốt, sau này cuộc sống của cậu rất thú vị!” Mạnh Lạp cười .

      “Bây giờ hôn nhân đối với tôi mà , chỉ như là hình thức mà thôi!”

      Mạnh Lạp thu hồi vẻ mặt vui đùa, nghiêm mặt “Tuấn Vũ, chuyện kia qua nhiều năm như vậy, cậu cũng nên buông, như vậy cậu mới có thể được!”

      “Mình tin tưởng vào tình , bây giờ mình chỉ có công việc mà thôi!” Bùi Tuấn Vũ có vẻ gì .

      ra cùng được , chỉ là biên giới, chỉ cần trong tim để ý liền có thể lấy được, cậu cần phải để ý đến người phụ nữ kia nữa, trong mắt mình, mà cậu chuẩn bị kết hôn rất xứng với cậu!” Sau đó Mạnh Lạp tiếp “Lần này cậu nhặt được bảo bối!”

      Bùi Tuấn Vũ lắc đầu “Bảo bối này cho cậu đấy!”

      “Thôi , nếu cho tôi vậy hôn lễ ngày mai của cậu thế nào.......”

      Cửa phòng làm việc bị đẩy ra.

      Đỗ Lôi Ti đỏ hoe hai mắt nhìn hai người đàn ông trước mặt, Bùi Mộng Na đứng bên tức giận , cùng ta chuyện hoang đường gì vậy?”

      Bùi Tuấn Vũ lộ ra ánh mắt sắc lạnh, lạnh giọng vào biết phải gõ cửa sao?”

      tại rất đau lòng, rất đau lòng, thổ lộ bị từ chối nhưng mà bây giờ ta ở sau lưng lại muốn nhường cho người khác, xem giống như đồ bỏ vậy.

      "Phu nhân, hiểu lầm Tuấn Vũ rồi, chúng tôi chỉ đùa mà thôi!” Mạnh Lạp giải thích.

      Bùi Mộng Na đứng bên tức giận “Đây là chuyện nhà chúng tôi, liên quan gì đến !”

      “Mộng Na, xin lỗi Mạnh Lạp!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng .

      , tại sao em lại phải xin lỗi thằng ngốc kia?”

      “Em muốn!” Bùi Mộng Na từ chối.

      “Thôi, Tuấn Vũ, đừng ép ấy!” Mạnh Lạp .

      “Câm mồm!” Đỗ Lôi Ti tức giận lớn tiếng .

      Ba người đứng tại chỗ nhìn chằm chằm ......

      “Bùi Tuấn Vũ, là quá đáng......” xong, Đỗ Lôi Ti xoay người chạy ra khỏi phòng.

      , chị dâu tức giận rồi, nhanh xem !” Bùi Mộng Na vội vàng .

      Mạnh Lạp cũng khuyên “Tuấn Vũ, xem !”

      Bùi Tuấn Vũ nhìn hai người,sải bước ra khỏi phòng.

      Bùi Mộng Na thấy ra khỏi phòng, dùng sức đóng mạnh cửa, nhìn người đàn ông trước mặt “Mời lập tức rời khỏi nhà tôi!”

      “Tôi vừa mới thiết kế áo cưới tặng , đối xử với khách như vậy sao?” Mạnh Lạp nhìn .

      “Vậy được, áo cưới cũng đưa qua rồi, chuyện vui cũng được xem rồi, mời về!” Bùi Mộng Na dùng tay làm vẻ mời.

      Mạnh Lạp tới cạnh , ghé sát tai kết hôn chưa?”

      Bùi Mộng Na dùng tay ôm ngực nhìn “Sao tôi lại phải với ?”

      cần tôi cũng biết!” Mạnh Lạp cười .

      biết gì chứ?”

      nhất định là chưa kết hôn!” Mạnh Lạp khẳng định, sau đó tiếp tục “Cũng khó trách, người giống đàn ông như , có người muốn kết hôn mới lạ!” xong, sải bước ra ngoài.

      Bùi Mộng Na tức giận dậm chân, nhìn bóng lưng người đàn ông kia tức giận tự với mình, sau này tốt nhất nên gặp lại người đàn ông chết tiệt này nếu làm ta đẹp mặt.

      Đỗ Lôi Ti tức giận chạy trở về phòng mình, vào phòng tắm, khóa trái cửa.

      tức giận, sao hôm nay lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy?

      “Mở cửa!” Ở ngoài cửa giọng lạnh lùng của Bùi Tuấn Vũ vang lên.

      Đỗ Lôi Ti ở trong phòng trả lời “Tôi mở!”

      “Rốt cuộc có mở ?”

      “Tôi mở!” Đỗ Lôi Ti ở bên trong lớn tiếng , sau đó tiếp tục “ có gì đặc biệt hơn người, tổng thống ngon sao? nghĩ là ai, tôi cũng phải vật phẩm gì, để cho các người tùy tiện chơi đùa!”

      Bùi Tuấn Vũ xoay người quay về phòng làm việc, nhìn thấy trong phòng trống liền đóng cửa, tới ghế ngồi xuống.

      Nhìn bản hợp đồng bàn, cầm lên xem......

      “Cốc cốc cốc......”

      “Vào !” Bùi Tuấn Vũ xong, cầm hợp đồng nhét vào ngăn kéo.

      Đường Vũ đẩy cửa vào, mở miệng “Tổng thống, nước Hàn muốn xuất binh!”

      “Chuẩn bị máy bay trực thăng, tôi lập tức bay qua đó!” Bùi Tuấn Vũ nhíu mày.

      “Tổng thống, vậy hôn lễ ngày mai của phải làm sao?”

      “Hủy bỏ!”

      “Như vậy tốt lắm đâu?” Đường Vũ mở miệng .

      Bùi Tuấn Vũ liếc mắt nhìn lạnh giọng mở miệng “Thế nào, ngay cả chuyện như vậy mà cậu cũng làm được sao? Chuyện quốc gia quan trọng hay hôn lễ quan trọng!”

      Đường Vũ cúi đầu, khom người “Tôi biết sai rồi, tôi làm!”

      xong, ta ra ngoài.

      Bùi Tuấn Vũ lại vào phòng mình, nhìn thấy trong phòng tối mịt, mở đèn đầu giường thấy giường trống , ra khỏi phòng.

      “Tổng thống, sắp đến giờ ăn tối, phu nhân đâu ạ?” Quản gia mở miệng hỏi.

      “Phu nhân có ở dưới sao?” Bùi Tuấn Vũ hỏi.

      có!”

      “Quản gia, ông lấy chìa khóa dự bị đến đây cho toi!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng .

      “Vâng, tổng thống!” xong, quản gia lui xuống.

      Bùi Tuấn Vũ lại vào phòng ngủ, đứng ở cửa phòng tắm đợi quản gia.

      Hai phút sau, quản gia xuất trong phòng ngủ, mở miệng “Tổng thống, chìa khóa đây!”

      Bùi Tuấn Vũ nhận chìa khóa mở miệng “Ông lui xuống !”

      Quản gia xoay người ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

      Bùi Tuấn Vũ mở cửa phòng tắm vào, nhìn thấy mặc áo cưới, ngồi sàn đá cẩm thạch hai tay đặt đầu gối ngủ thiếp .

      lên trước, khom người bế vào lòng ra khỏi phòng tắm đặt lên giường, liếc mắt nhìn ngủ say, xoay người ra khỏi phòng.

      Đường Vũ tới mở miệng “Tổng thống, giải quyết xong, máy bay cũng chuẩn bị xong, khi nào lên đường?”

      “Lập tức!” Bùi Tuấn Vũ vừa vừa .

      Bùi Mộng na ngồi ở phòng ăn nhìn trai hỏi “, muốn đâu?”

      “Ra nước ngoài!” Bùi Vũ đơn giản .

      Bùi Mộng Na trợn mắt, dám tin hỏi “, ngày mai là hôn lễ của , sao bây giờ lại muốn ra nước ngoài?”

      Bùi Tuấn Vũ nhìn “Hôn lễ quan trọng hay chuyện quốc gia đại quan trọng?”

      “Nhưng......nhưng hôn lễ ngày mai có chú rễ phải làm sao?” Bùi Mộng Na khẩn trương hỏi.

      “Hủy bỏ hôn lễ!” xong, xoay người ra ngoài, về phía sân bay.

      Bùi Mộng Na đứng ở cửa nhìn bóng dáng xa, sau đó chạy lên phòng của Đỗ Lôi Ti.

      “Lôi Ti, Lôi Ti, nhanh tỉnh dậy......” Bùi Mộng Na nóng nảy gọi.

      Đỗ Lôi Ti dụi mắt, ngồi dậy nhìn người trước mặt hỏi “Chuyện gì, sao lại gấp như vậy?”

      “Lôi Ti, xong, trai em ra nước ngoài!” Bùi Mộng Na lo lắng .

      “Em......em cái gì?” Đỗ Lôi Ti tin hỏi.

      Bùi Mộng Na nhìn mở miệng hỏi “Em , em ra nước ngoài!”

      “Làm sao em biết?” Đỗ Lôi Ti hỏi.

      “Em mới gặp , chính miệng !”

      Đỗ Lôi Ti sững sờ ngồi giường, đầu óc trống rỗng, biết phải làm sao bây giờ, ràng định thời gian kết hôn trogn nháy mắt liền bị hủy bỏ, mặc dù hôn lễ này chỉ có hợp đồng nhưng rất chờ mong.......

      Bùi Mộng Na nhìn ngồi đó, mặt lộ vẻ gì, lo lắng an ủi “Lôi Ti, chị đừng lo lắng, em có chuyện nên mới phải ra nước ngoài đột ngột như vậy.”

      Đỗ Lôi Ti nhìn gượng cười “ có chuyện gì, em cũng biết nguyên nhan và chị kết hôn, bây giờ tốt rồi, có hôn lễ, có áp lực gì, cũng ......”

      “Lôi Ti, chị sao chứ?” Bùi Mộng Na cẩn thận hỏi.

      “Chị làm sao có chuyện gì được, được rồi, em ra ngoài , chị muốn ngủ tiếp!”
      Đỗ Lôi Ti mỉm cười .

      Bùi Mộng Na lo lắng hỏi “ có việc gì?”

      sao, ra ngoài , chị rất buồn ngủ!” xong quên đưa tay che miệng.

      Bùi Mộng Na thể là gì khác hơn là đứng lên, lúc tới cửa quay đầu nhìn người giường rồi ra ngoài.

      Đỗ Lôi Ti nằm giường, dắp chăn, trong lòng rối bời......

      “Quản gia, chuẩn bị phần ăn tối cho tôi!” Bùi Mộng Na nhìn quản gia .

      “Vâng, chủ chờ chút!” xong, quản gia xoay người vào phòng bếp.

      , muốn lấy bữa tối làm gì?” Bùi Vũ ngồi bàn ăn tối tò mò hỏi.

      “Dì Lôi Ti xuống ăn nên đưa lên cho dì!” Bùi Mộng Na nhìn cháu mình .

      Bùi Vũ vừa thấy muốn đưa bữa tối cho giúp việc kia, cậu thấy cơ hội của mình đến, vì vậy từ ghế trượt xuống, tới bên cạnh , ăn tối , ăn xong rồi đưa lên cũng được!”

      , hay là đưa lên trước!”

      “Vậy được, cháu vào phòng bếp xem quản gia chuẩn bị xong chưa?” xong vào phòng bếp.
      Last edited: 16/2/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      79 (P. 41)

      Bùi Vũ thừa dịp có ai trong phòng bếp, lén cầm ớt trong tủ lạnh bỏ vào trong chén canh, sau đó xoay người chuẩn bị ra.

      Quản gian nhìn thấy bóng dáng nho ra, mở miệng hỏi “Cậu chủ, cậu tới phòng bếp có chuyện gì ?”

      Bùi Vũ mở to đôi mắt tròn xoe trong suốt, ngọt ngào “Quản gia, cháu giúp vào xem bữa tối chuẩn bị xong chưa?”

      chuẩn bị xong!”

      “Vậy được, cháu ra ngoài trước!” xong, Bùi Vũ chạy nhanh như làn khói ra ngoài.

      Vừa chạy vừa len lén cười......

      Oa, cướp vị trí của mẹ tôi tôi cho phải khổ sở!

      “Tiểu Vũ, cháu cười gì thế?” Bùi Mộng Na tò mò hỏi, phải chỉ vào bếp thôi sao? Có gì đáng cười chứ?

      có gì, cháu chỉ nhớ tới chuyện ở trường thôi, , cháu ăn xong rồi, cháu về phòng làm bài tập!” Bùi Vũ nhìn .

      “Được, làm bài tập !”

      Bùi Vũ quay lại phòng mình nằm giường cười, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa hành lang, cậu tới cửa phòng ngủ, lén mở cửa phòng, nhìn gõ cửa phòng ba cậu.

      Bùi Mộng Na gõ cửa lúc lâu thấy mở cửa liền vào.

      đặt bữa tối đầu giường, bật đèn bàn, nhìn Đỗ Lôi Ti với hai mắt sưng đỏ nằm giường, giọng “Lôi Ti, đứng lên , chịu khó ăn bữa tối, đừng suy nghĩ quá nhiều!”

      Đỗ Lôi Ti nức nở “Chị đói bụng, muốn ăn!”

      ăn sao được? Chị đừng lo lắng, em giải quyết mọi việc, có thể có chuyện gấp cần giải quyết?”

      “Chị muốn ăn, chị cảm thấy thoải mái!” Đỗ Loi Ti .

      thoải mái mới phải ăn, nếu cơ thể chịu được!” Bùi Mộng Na khuyên.

      Mộng Na xong, Đỗ Lôi Ti chậm rãi ngồi dậy, Bùi Mộng Na bưng bữa tối để trước mặt ......

      Đỗ Lôi Ti giống như phát tiết, đem cả chén canh uống hết “Khụ khụ......khụ khụ......khụ khụ......nước, nước đâu?”

      “Lôi Ti, chị làm sao vậy?” Bùi Mộng Na nhìn thấy ho đến đỏ mặt, lo lắng hỏi.
      “Nước......nước......cay quá...... Đỗ Lôi Ti vừa nước mắt liền chảy xuống.

      hiểu ràng là bi cay sao nước mắt cũng chảy xuống? biết vì sao mình lại trở nên như vậy? Bị cay chỉ là cái cớ để nước mắt rơi sao......”

      Bùi Mộng Na vội vàng bưng nước tới, sốt ruột hỏi “Lôi Ti, nước đây, chị nhanh uống !”

      Đỗ Lôi Ti nhận lấy ly nước, ừng ực uống hết ly nước.

      Bùi Vũ lén đứng ở cửa, nhìn dáng vẻ nhếch nhác của giúp việc kia, thiếu chút nữa bật cười.

      Bùi Mộng Na tới, đột nhiên mở cửa, nhìn thấy cháu mình đứng đó lén cười.

      “Tiểu Vũ, sao cháu ở đây?” Bùi Mộng Na hỏi.

      , cháu tới xem dì Lôi Ti, ngày mai dì ấy kết hôn nên muốn xem dì ấy mặc áo cưới thế nào!” Bùi Vũ lấy cớ.

      “Tiểu Vũ, nghe lời , ngủ , mai còn học!”

      , mai là hôn lễ của ba, sao cháu lại phải học?” Bùi Vũ hiểu hỏi.

      “Ngày mai có hôn lễ, ngủ , có chuyện muốn với dì Lôi Ti!”

      ? có hôn lễ sao?” Bùi Vũ xác định hỏi.

      Bùi Mộng Na cảm thấy kỳ lạ, thử hỏi “Tiểu Vũ, ngày mai ba thể kết hôn, sao cháu lại vui như vậy?”

      , hiểu lầm rồi, cháu vui, sao ba lại tiến hành hôn lễ? Ba chờ mẹ sao?” Bùi Vũ hỏi.

      Bùi Mộng Na vui “Tiểu Vũ, được lung tung!” xong, nhìn người nằm giường, quay đầu tiếp “Tiểu Vũ, nhanh ngủ !” xong, đóng cửa phòng lại.

      Bùi Vũ thấy đóng cửa liền vui mừng, rốt cuộc ba kết hôn, nếu cậu làm loạn hôn lễ rồi!

      Bùi Mộng Na đóng cửa về phía Lôi Ti cười “Lôi Ti, chị đừng để ý, con nít chuyện biết suy nghĩ!”

      Giờ phút này cổ họng Lôi Ti đau rát, đau đến nỗi thể được, vì vậy, khoa chân múa tay ý quan trọng.

      từ giường đứng dậy, cầm áo ngủ, vào phòng tắm.

      cởi áo cưới ra, bỏ lại trong hộp, ra khỏi phòng tắm......

      Bùi Mộng Na tới hỏi “Lôi Ti, chị sao rồi, vừa rồi chị ho rất nhiều!”

      Đỗ Lôi Ti khẽ “Canh cay, cay đến nỗi sặc luôn!”

      thể nào, chẳng lẽ đầu bếp nhầm?” xong ra ngoài.

      Bùi Mộng Na nhìn thấy quản gia liền hỏi “Quản gia, hôm nay canh có nêm ớt sao?”

      có, bởi vì cậu chủ thể ăn cay cho nên cho ớt!” Quản gia cung kính .









      Chiếc xe đường đến sân bay, Đường Vũ ngồi cạnh tài xế, quay đầu mở miệng hỏi “Tổng thống, với phu nhân trước khi ?”

      có!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng .

      “Tổng thống, như vậy tốt đâu!”

      Bùi Tuấn Vũ nhìn nhíu mày “Cậu muốn dạy tôi phải làm gì sao?”

      “Xin lỗi, tổng thống, tôi biết sai rồi!” Đường Vũ cúi đầu, xin lỗi.

      Bùi Tuấn Vũ tựa lưng vào ghế, nhắm hai mắt, phải với sao? , chỉ có quan hệ hợp đồng, cần phải với việc làm hay đâu.

      Sau khi tới sân bay, Bùi Tuấn Vũ cùng cấp dưới lên máy bay tiến về phía nước Hàn......

      Bùi Mộng Na tới phòng Đỗ Lôi Ti, vào “Lôi Ti, em mới hỏi quản gia, canh có bỏ ớt vậy chị ai bỏ ớt vào canh chứ?”

      Đỗ Lôi Ti chợt nghĩ tới điều gì “Mộng Na, đừng nghĩ xem ai bỏ ớt vào nữa, bây giờ chị đỡ rồi!”

      “Đỡ cái gì chứ? Chị xem ngay cả giọng chị cũng thay đổi, chứng tỏ cay như thế nào chứ?” Bùi Mộng Na vừa vừa suy nghĩ.

      “Mộng Na, chị sao, em đừng nghĩ nữa!” Đỗ Lôi Ti khuyên.

      “Chị là quá tốt, dám ở phủ tổng thống làm ra chuyện này chứng tỏ người đó chán sống rồi!” Bùi Mộng Na tức giận .

      “Phụt, Mộng Na, vẻ mặt của em bây giờ rất buồn cười, sao chị lại cảm thấy giống xã hội đen vậy?” Đỗ Lôi Ti vừa cười vừa .

      “Ha ha......ha ha.....Lôi Ti, thấy chị cười là em lo nữa rồi, xe ra chị sao rồi, chị nghỉ ngơi sớm , em cũng về phòng nghỉ đây!” xong ra khỏi phòng.

      Sau mấy tiếng, máy bay đậu ở sân bay nước Hàn.

      Bùi Tuấn Vũ dẫn đầu xuống, cấp dưới theo phía sau.

      “Tuấn Vũ, mấy ngày gặp càng ngày càng đẹp trai!” Lâm Thanh khen.

      Bùi Tuấn Vũ hơi gật đầu, qua người ta, tới trước mặt người đàn ông trung niên, vươn tay “Lâm tổng thống, lâu gặp!”

      Lâm Thành mỉm cười nhìn “Bùi tổng thống, lâu gặp!”

      Bùi Tuấn Vũ gật đầu, ngay sau đó thu nụ cười, mở miệng “Lâm tổng thống, chúng ta quay về rồi !”

      xong lên chiếc xe được chuẩn bị sẵn.

      Đoàn người cứ như vậy nối đuôi nhau về phía phủ tổng thống.

      Bùi Tuấn Vũ mở miệng “Lâm tổng thống, ngài muốn xuất binh vào ngày cưới của tôi là có ý gì?”

      “Ha ha......Bùi tổng thống, tôi làm sao có thể có ý gì chứ?” Lâm Thành .

      Lâm Thanh tới ngồi cạnh Bùi Tuấn Vũ, nhìn nũng nịu “Tuấn Vũ, người giúp việc kia có gì tốt, phải biết rằng, kết hôn với em đối với cả hai nước đều cùng có lợi!”

      Bùi Tuấn Vũ hết sức nể mặt “Lâm công chúa, nên những lời như vậy, tôi tới đây phải để nghe những lời này!”

      Lâm Thanh ỷ vào đây là đất nước mình, tức giận “Bùi Tuấn Vũ, đừng quá càn rỡ, đây cũng phải là đất nước !”

      Bùi Tuấn Vũ khẽ nhếch miệng, cười “Lâm tổng thống, con ông là uy hiếp tôi sao?”

      “Bùi tổng thống, con tuổi còn , cậu đừng để ý nhưng mà cậu cũng phải chuyện có chừng mực chút!” Lâm Thành mỉm cười .

      “Lâm tổng thống, ngài suy nghĩ kỹ về hậu quả của việc xuất binh rồi sao?”

      “Tôi có ý gì khác, chỉ muốn nhìn người trong lòng của con !”

      “Lâm tổng thống, khiến ngài chê cười rồi, phải từng gặp tôi sao? Chỉ vì muốn nhìn thấy mặt mà xuất binh sao? Ông cảm thấy làm như vậy là xứng đáng với chức vị tổng thống sao?” Bùi Tuấn Vũ nhìn ông.

      “Càn rỡ, xem ra cậu muốn chuyện nghiêm túc?” Lâm Thành đập bàn tức giận .

      Bùi Tuấn Vũ nhìn khuôn mặt tức giận của ông cười “Xem ra Lâm tổng thống muốn chuyện nghiêm túc, vậy tốt, tôi xin cáo từ!” xong, từ ghế đứng dậy, thuận thế muốn ra.

      “Cậu cho rằng cậu có thể ra khỏi nước tôi cách an toàn sao?” Lâm Thành nhìn bóng lưng .

      Bùi Tuấn Vũ quay đầu, chỉ đứng đó, lạnh lùng mở miệng “ khiến Lâm tổng thống phải chê cười rồi, ông cho rằng tôi lần này tay tới đây sao?”

      “Ba, có gì từ từ , sao lại gây gổ với khách chứ?” Lâm Thanh tới cạnh ba mình nũng nịu .

      “Lâm tổng thống, tốt nhất ông nên suy nghĩ cho kỹ, cần phải đối đầu với nhiều đất nước, nếu ông biết mình biến mất thế nào đâu!”

      “Cậu......”

      “Tuấn Vũ, có gì từ từ với ba em, cần phải cãi nhau như vậy!” Lâm Thanh tới cạnh .

      Bùi Tuấn Vũ “Công chúa, tôi nhớ ràng bây giờ tôi có vợ, tốt nhất cần giả bộ ngây thơ lo chuyện quốc gia đại chỉ để thỏa mãn tính ích kỷ của !”

      “Giọng điệu , xem ra phải dạy dỗ thằng nhóc biết trời cao đất rộng như cậu!” xong, Lâm Thành nhìn cấp dưới.

      Bùi Tuấn Vũ nghe thấy ông vậy liền cười lớn “Lâm tổng thống, xem ra ngài xem thường tôi, ngài còn nhớ lúc con ngài còn ở nước tôi, tôi với ngài điều gì ?”

      “Ha ha, Bùi tổng thống, cho rằng chuyện như vậy có thể uy hiếp tôi sao?” Lâm Thanh cười .

      “Vậy được, bây giờ còn chuyện, xem ra phải cho ông biết!” Bùi Tuấn Vũ xong lại bên cạnh ông.

      Cúi thấp người, khẽ bên tai Lâm Thành “Ông muốn đối đầu với nhiều quốc gia tôi ngại nhưng mà......”

      “Nhưng mà cái gì?” Lâm Thành khẩn trương hỏi.

      Trong lòng Lâm Thành hiểu , lần này trêu chọc nhầm đối tượng rồi nhưng chuyện đến nước này, ông lớn hơn cậu ta thể cúi đầu trước.

      “Nhưng mà con ông.......ông nên hỏi ấy , tôi chỉ đến đây thôi!”

      Lâm Thành tức giận nhìn con , kéo tay sang bên giọng hỏi “Lâm Thanh, rốt cuộc con làm gì? Bây giờ con đem tính mạng cả nhà mình ra xa tầm với rồi, bây giờ ba cũng thể giúp được con, ba có khả năng chống đối lại nhiều quốc gia như vậy, con biết ?”

      “Nhưng mà con rất thích Tuấn Vũ!” Lâm Thanh nhìn ba mình .

      được, nếu con nghe lời ba gả con !” Lâm Thành xong xoay người ra.

      Bùi Tuấn Vũ nhếch miệng “Tổng thống, ngài hỏi con ngài rồi sao?”

      “Ha ha, Bùi tổng thống, xem ra cậu hiểu lầm rồi, mặc dù tôi là người lớn nhưng đừng chấp nhặt với tôi, cũng đừng tức giận với con tôi, nếu đến rồi ở lại đây nghỉ ngơi !” Lâm Thành .

      , Lâm tổng thống, hôn lễ của tôi bị ngài làm gián đoạn, tôi còn phải quay về với vợ tôi!” Bùi Tuấn Vũ từ chối.

      “Vậy xem như tôi chịu tội, đưa phu nhân của tới đây, ở đây mấy ngày, cũng xem như là hưởng tuần trăng mật, như vậy tôi có thể bù đắp lại được!” Lâm Thành .

      “Vậy cũng được, hôm nay tôi ở khách sạn, ngày mai tôi cùng phu nhân tới làm khách!” xong, xoay người ra khỏi phủ tổng thống.

      “Tổng thống, gì mà lại khiến cho thái độ của Lâm tổng thống thay đổi nhanh như vậy?” Đường Vũ tò mò hỏi.

      gì, chỉ cần phải đối đầu với nhiều quốc gia!” xong, lên xe về phía khách sạn.

      Lâm Thanh nhìn bóng dáng xa, tức giận ngồi cạnh ba mình “Ba, sao lại để bọn họ ?”

      “Những lời ba vừa mới con hiểu sao? Thích ai cũng được, chỉ có người đàn ông này là thể đụng biết ?” Lâm Thành cảnh cáo.

      “Ba, tôi mặc kệ, dù sao con cũng thích người đàn ông này, con muốn ấy!”

      “Càn rỡ, ngày mai vợ của cậu ta tới, tốt nhất con nên gây chuyện nếu ba gả con đến nơi rất xa con biết chưa?”

      “Ba, ba gì?” Lâm Thanh cho rằng mình nghe nhầm.

      “Ngày mai vợ của cậu ta tới đây, con được gây chuyện, biết chưa?”
      Lâm Thành lại cảnh cáo, xong về phòng mình.

      Lâm Thanh ngồi ghế sa lon, mắt nhìn về phía trước, việc lần đó làm ta có biết ? Chẳng lẽ đây lại là nhược điểm sao?

      tự với lòng mình, thể nào, chuyện đêm đó có ai biết, ta lại càng thể biết, xem ra những lời ta chỉ là uy hiếp , ha ha, Tuấn Vũ, nhìn nhầm người rồi, Lâm Thanh tôi dễ lừa vậy đâu!

      Khi đến phòng cao cấp của khách sạn, Bùi Tuấn Vũ vào phòng tắm rửa sạch , ra là rạng sáng, ở nhà là buổi trưa, vì vậy lấy điện thoại bấm số “Tút......tút......tút......tút......sorry, the number you have dialed is not be answered (unavailable) for the moment, please redial later”

      Đỗ Lôi Ti ngồi trong vườn hoa, thấy điện thoại bàn vang lên, cầm điện thoại xem lại là người đàn ông chết tiệt kia, bỏ điện thoại lên mặt bàn, mặc cho điện thoại reo!

      Đầu dây bên kia Bùi Tuấn Vũ nhíu mày nghĩ, này chạy đâu lại nghe điện thoại? Vì vậy gọi vào điện thoại bàn.

      “Alo, lập tức gọi phu nhân đến đây!”

      “Vâng, tổng thống, xin chờ lát!” Quản gia xong để điện thoại xuống, xuay người ra vườn hoa.

      “Phu nhân, tổng thống muốn gặp!” Quản gia .

      cháu có ở nhà!”

      “Phu nhân, nghe tổng thống chuyện hình như rất tức giận, vẫn nên nghe điện thoại hơn!”

      Đỗ Lôi Ti thể làm gì khác hơn là đứng lên, vào phòng khách, cầm điện thoại “Alo......”

      “Sao nghe điện thoại?”

      nghe thấy, điện thoại có bên cạnh!”

      “Ngày mai có người đưa đến sân bay, tới nước Hàn!” xong, Bùi Tuấn Vũ cúp điện thoại.
      Last edited: 16/2/16
      thuyt thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      80 (P. 42)

      Đỗ Lôi Ti nhìn điện thoại, nghe tiếng “tút tút tút” phát ra, thầm mắng trong lòng “Người đàn ông chết tiệt, chảnh cái gì chứ, chưa nghe người khác xong cúp điện thoại!”

      “Lôi Ti, chị làm sao vậy, sao lại tức giận như vậy?” Bùi Mộng Na nhìn Đỗ Lôi Ti thở phì phò.

      “Tên đàn ông chết tiệt mới gọi điện thoại cho người đón chị đến nước hàn!” Đỗ Lôi Ti .

      Bùi Mộng Na đảo mắt suy nghĩ, cười mở miệng “Chị dâu, chị sang nước Hàn, phải nắm chắc cơ hội này nha, ở đất khách quê người, cùng trai em xảy ra chuyện mập mờ như vậy có cơ hội phát triển, chị phải !”

      Đỗ Lôi Ti gõ đầu cái, mở miệng “Em là tiểu quỷ sao? Hôm qua em nghe thấy em sao? ấy muốn nhường chị cho người khác cho nên bây giờ chị cũng mong gì hơn, chị chỉ muốn thực tròn trách nhiệm hợp đồng, những thứ khác chị mong gì hơn!”

      “Lôi Ti, chị thể nghĩ như vậy, em dám khẳng định với chị, chị cùng trai em phát triển rất tốt, chỉ là chưa có cơ hội mà thôi!” Bùi Mộng Na nghiêm túc khẳng định.

      “Mộng Na, ra chị cảm thấy bây giờ rất tốt, chị đối với tình , chỉ cần chị thích nhất định phải ở chung với nhau, hơn nữa, thân phận của em và chị giống nhau, chênh lệch quá xa, cho nên chị nghĩ muốn sống cuộc sống bình thường thôi!” Đỗ Lôi Ti nghiêm túc .

      “Nhưng......” Bùi Mộng na còn muốn khuyên liền bị cắt ngang.

      “Mộng Na, đừng nữa, chị biết em muốn tốt cho chị nhưng mà chuyện này thể ép được, em chị, chính là ......” Đỗ Lôi Ti xong quay về phòng mình.

      Bùi Mộng Na nhìn bóng dáng lên của , sau đó ngồi ghế salon suy nghĩ, chuyện bây giờ hơi khó giải quyết, ràng phát triển theo hướng tốt, sao bây giờ lại lệch khỏi quỹ đạo?

      chợt nghĩ tới người đàn ông hôm qua, ràng là người đàn ông lại tên là Mạnh Lạp, vừa nhìn biết tốt lành gì, đều do ta, nếu chuyện thành ra thế này.

      chủ, đây là đồ tiệm quần áo gửi tới cho phu nhân!” Quản gia khom người .

      “Vậy để tôi cầm lên!” xong, Bùi Mộng Na đưa tay nhận đồ, tới phòng Đỗ Lôi Ti.

      “Lôi Ti, đây là đồ em chuẩn bị cho chị!” Bùi Mộng Na vào .

      Đỗ Lôi Ti nhìn , yếu ớt “Chị còn suy nghĩ biết nên mặc gì, chị nghĩ tới chiếc váy em tặng cho chị bị người ta cắt thành vải vụn, bây giờ có bộ này tốt rồi!”

      Bùi Mộng Na từ trong hộp lấy chiếc váy ra, chiếc váy cúp ngực màu vàng óng, tự chủ được mở miệng khen “Oa, là đẹp, Lôi Ti, chị mặc nó rất đẹp!”

      Đỗ Lôi Ti nhận lấy, vào phòng tắm, nhìn chiếc váy thể ra cảm giác trong lòng thế nào.

      Bùi Mộng Na ở bên ngoài chờ cả ngày còn chưa thấy ra ngoài, vì vậy thử mở miệng gọi “Lôi Ti, mặc có vừa ?”

      “A......? Xong rồi!” Đỗ Lôi Ti ở trong phòng tắm , vội vàng thay quần áo.

      “Lôi Ti, là rất đẹp!” Bùi Mộng Na khích lệ , vừa lôi kéo Đỗ Lôi Ti vào phòng mình.

      “Mộng Na, em muốn dẫn chị đâu?” Đỗ Lôi Ti hiểu hỏi.

      phải lát nữa chị phải sao? Em muốn trang điểm cho chị đẹp để gặp em, mụ phù thủy kia cũng ở đó, chị thể cứ như vậy để bị hạ thấp!” Bùi Mộng Na xong, lấy phấn bôi lên mặt .

      Sau khi quản gia nhận được điện thoại liền lên lầu, tới phòng của Bùi Mộng Na, mở miệng chủ, phu nhân, xe chờ ở dưới!”

      “Được rồi, ông xuống trước !” Bùi Mộng Na mở miệng .

      “Đúng rồi, Lôi Ti, em nghĩ ra cách, chỉ cần chị nghe em, em tin tưởng lần này chị nước Hàn chuyến di lịch rất đẹp với trai!” Bùi Mộng Na nhìn .

      Đỗ Lôi Ti nhìn lắc đầu “Thôi , quan hệ như tại là tốt rồi!”

      “Sao chị biết được chứ? Chị cứ nghe em là được!”

      Đỗ Lôi Ti thể chống lại , thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý.

      Bùi Mộng Na tiếp “Lôi Ti, em thay quần áo, em và chị cùng nhưng mà đến sân bay em trước, chị đừng với trai là em cùng, trước khi hai người đâu, chị nhắn tin cho em, em đến trước, đến lúc đó chúng ta trong ứng ngoài hợp…...”

      “Vậy cũng được!” Đỗ Lôi Ti thể làm gì khác là gật đầu đồng ý.

      Bùi Mộng Na nhanh chóng thay quần áo, cầm hành lý ra, tay kia cầm laptop.
      Đỗ Lôi Ti tò mò hỏi “Mộng Na, em cầm máy tính làm gì?”

      Bùi Mộng Na cười có, có gì, tối nhàm chán chơi trò chơi, thôi, xe chờ lâu rồi!”

      Hai người ra ngồi lên xe, hai xinh đẹp cùng mang hai tâm khác nhau nhưng lại có cùng mục tiêu......

      vốn dĩ muốn buông tha nhưng giống như Mộng Na , tất cả chỉ mới bắt đầu, biết sau này thế nào, cho nên chỉ có thể thuận theo tự nhiên nhưng mà cũng dám mơ mộng gì.

      Bùi Mộng na nhích cơ thể lại gần, với tài xế “Nhớ, được với tôi là tôi cùng, biết chưa?”

      “Vâng, chủ!” Tài xế .









      Nửa tiếng sau, xe hơi dừng trước sân bau, hai cùng lên máy bay.

      chủ, phu nhân, xin hỏi hai người muốn uống gì?” Tiếp viên hàng lễ phép hỏi.

      Bùi Mộng Na nhìn lạnh lùng “Hai ly nước trái cây là được,còn nữa, với mọi người máy bay được với ai là thấy tôi, biết chưa?”

      Tiếp viên hàng gật đầu “Vâng!”

      xong, tiếp viên hàng vào phòng ăn rót hai ly nước trái cây đưa đến cho .

      Đỗ Lôi Ti dựa vào cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, độ cao ngừng tăng, những tòa nhà dưới mặt đất ngày càng mờ dần, dưới máy bay bắt đầu xuất những đám mây.......

      Máy bay dần lên cao, những tầng mây ngày càng dày hơn, cảnh đẹp bắt đầu ngừng biến hóa, giống như mảng tuyết trắng, lại có những đoạn giống như cánh đồng tuyết trắng.

      Những tầng mây ngừng biến hóa, giống như những đợt sóng mãnh liệt đập vào dòng sông .

      Bùi Mộng Na nhìn thấy chìm trong cảnh sắc bên ngoài liền cười “Lôi Ti, chị nghĩ phải gì khi gặp trai em sao?”

      “Chưa từng nghĩ!” Đỗ Lôi Ti đơn giản trả lời.

      “Xem ra chị vào trai em hai người đều muốn biến thành cọc gỗ, sao lại chưa từng nghĩ?” Ngay sau đó Bùi Mộng Na lại dặn dò “Lôi Ti, chị đến chỗ em, nhớ, mặc kệ là đâu cũng phải nhắn tin cho em, biết chưa?”

      “Biết rồi!” Đỗ Lôi Ti quay đầu nhìn gật đầu .

      Lúc này tiếp viên hàng tới, mỉm cười mở miệng “Máy bay chuẩn bị hạ cánh, xin hãy thắt dây an toàn!” xong xoay người ra.

      Hai người ngồi chờ máy bay hạ cánh.

      Lúc máy bay ngừng lại, Đỗ Lôi Ti xuống trước, về phía chiếc xe hơi chờ mình, mỉm cười “Chào thư ký Đường!”

      “Phu nhân, tổng thống chờ lâu, bây giờ chúng ta lập tức qua đó!” Đường Vũ mở miệng.

      Lên xe, xe hơi về phía phủ tổng thống.

      Bùi Mộng Na trốn ở trong máy bay nhìn chiếc xe dần xa, len lén ra, ngồi lên xe buýt rời khỏi sân bay.

      Đỗ Lôi Ti ngồi xe, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, trong lòng rất khẩn trương.

      Mẹ kiếp, vị trí phu nhân tổng thống này khó đảm nhiệm, lại còn gặp phải tên đàn ông khốn khiếp kia, biết phải gì.

      “Phu nhân, mời xuống xe!” Đường Vũ xuống, mở cửa xe, làm dấu mời.

      Đỗ Lôi Ti cẩn thận xuống, nhìn thấy hàng người đứng bên.

      Bùi Tuấn Vũ lên trước, ôm eo , dịu dàng “Vợ à, em đến rồi, xin lỗi, hôn lễ hôm nay của chúng ta phải hủy bỏ, Lâm tổng thống mời đến cho nên xin lỗi, nhưng mà đến đây cũng xem như là chúng ta hưởng tuần trăng mật vậy!”

      Đỗ Lôi Ti thầm mắng trong lòng “Choáng, giả bộ giỏi, có thể ra đống những lời khó nghe như vậy, xem ra, có hai tính cách!”

      “Chào Đỗ!” Lâm Thanh lên trước vươn tay .

      Đỗ Lôi Ti nhìn ta, công chúa này thay đổi, chỉ cần mở miệng liền vênh váo tự đắc.

      mỉm cười đưa tay “Công chúa, lâu gặp!” xong, nghĩ trong lòng, gặp mụ phù thủy này tốt hơn.

      Lâm Thành đứng đó cười ngờ, quan hệ của con tôi và vợ cậu tốt như vậy!”

      Bùi Tuấn Vũ ôm trong lòng, khẽ nhếch miệng “Quả quan hệ rất tốt, tốt đến nỗi dám táy máy tay chân với vợ tôi!”

      Lâm Thành nghe , lúng túng đứng đó cười “Ha ha, là con hiểu chuyện, phu nhân đừng để ý!”

      Đỗ Lôi Ti dịu dàng, nhanh chậm “Tổng thống, tôi so đo với con có kiến thức!”

      ......” Lâm Thanh đứng đó chỉ tay .

      “Hỗn láo, dám vô lễ với khách như vậy?” Lâm Thành nghiêm mặt, nhìn con .

      Đỗ Lôi Ti nhìn vẻ mặt của Lâm Thanh, trong lòng cười nghiêng ngả.

      Đáng đời, dám phách lối, bây giờ tốt rồi, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy biểu kia của mụ phù thủy.

      Lâm Thanh nhìn bên ngoài cười nhưng trong lòng cười, im lặng nhìn suy nghĩ, “ biết đây là địa bàn của ta sao còn dám như vậy chứ? Cứ chờ xem......!”

      Lâm Thành nhìn thấy tất cả mọi người đều đứng trong sân, cười “Bùi tổng thống, chúng ta vào nhà chuyện!”

      Bùi Tuấn Vũ gật đầu, ôm trong lòng vào.

      Lâm Thanh đứng tại chỗ, nhìn hai người ôm nhau đằng trước, ánh mắt sắc lạnh.

      “Lâm Thanh, tốt nhất ngoan ngoãn chút, cần gây rắc rối cho ba, biết chưa?” Lâm Thành cảnh cáo.

      “Biết rồi!” Lâm Thanh miễn cưỡng trả lời.

      Lâm Thanh vào phòng, nhìn thấy ba mình chuyện với Đỗ Lôi Ti, ta tới ngồi cạnh Bùi Tuấn Vũ, nhìn Đỗ Lôi Ti ngờ, chỉ mấy ngày mà có thể tiến đến vị trí phu nhân tổng thống, bội phục!”

      “Lâm Thanh, con quên những lời ba với con ở cửa rồi sao?” Lâm Thành nghiêm mặt , quay đầu nhìn về phía Bùi Tuấn Vũ “Bùi tổng thống, khiến cậu chê cười, con biết chuyện, xin bỏ qua cho!”

      “Tôi tưng thấy con ngài vô lễ, chỉ là tổng thống vậy, tôi để ý!” Bùi Tuấn Vũ .

      Đỗ Lôi Ti ngồi đó, nghe thấy những lời mụ phù thủy , chỉ cảm thấy thối.
      “Lâm tổng thống, ngờ, phong cách bố trí khí phái, vừa nhìn có cảm giác quý phái!” Đỗ Lôi Ti .

      “Cảm ơn phu nhân khen!”

      Đỗ Lôi Ti quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh “Tuấn Vũ, em muốn nghỉ ngơi chút, em cảm thấy hơi mệt!”

      Lâm Thành nghe vội vàng mở miệng “Bùi tổng thống, nếu chê, mời cậu cùng phu nhân ở lại đây nghỉ ngơi!”

      “Được, vậy cảm ơn Lâm tổng thống!” Bùi Tuấn Vũ mở miệng .

      “Bùi tổng thống, khách khí, phải lần trước con tôi cũng làm phiền cậu sao?” Lâm Thành xong đưa bọn họ đến phòng dành cho khách.

      “Phu nhân, hai người ở đây nghỉ ngơi , tôi quấy rầy!” Lâm Thành xong đóng cửa ra ngoài.

      Đỗ Lôi Ti đứng trong phòng nhìn đông nhìn tây, sờ chỗ này chạm chỗ kia.

      phải khỏe sao? Sao còn rảnh rỗi nhìn lung tung như vậy?” Bùi Tuấn Vũ hỏi.

      Đỗ Lôi Ti nhìn cười, sau đó tiếp tục tham quan “Tôi phải khỏe, tôi chỉ thích công chúa cũng ưa tổng thống kia mà thôi!”

      Xem lúc, cảm thấy có gì đáng xem nữa, Đỗ Lôi Ti tới giường nằm xuống!

      Bùi Tuấn Vũ nhìn thấy ngủ thiếp , xoay người ra khỏi phòng......

      Lâm Thanh nhìn thấy ra ngoài liền vào phòng, nhìn nằm giường ngủ, hung hăng đẩy dậy “Mày cho rằng vị trí bây giờ của mày kiên cố rồi sao? buồn cười, hôm nay hôn lễ của mày được cử hành, là tao gọi Tuấn Vũ tới, cho nên người đàn ông này biết là của ai đây!”

      Đỗ Lôi Ti dụi mắt nhìn ta “Công chúa, buồn cười, dám những lời như vậy!”

      “Mày.....mày mới buồn cười, cũng xem lại thân phận của mình?”

      “Công chùa, xin hỏi thân phận của tôi làm sao?” Đỗ Lôi Ti buồn cười nhìn ta hỏi.

      Lâm Thanh kiêu ngạo “Tao là công chúa ở đây, mày chỉ là con giúp việc hạ tiện!”

      Đỗ Lôi Ti thu nụ cười mặt, từ giường đứng dậy, hung hăng tát vào má ta cái “Cái tát này là vì tổng thống, cái thứ hai là vì sỉ nhục tôi!”

      Lâm Thanh bị đánh đến sững sờ, để tay lên má bị đánh “Mày dám đánh tao? Xem ra mày chán sống rồi!” xong giơ tay tát vào má Đỗ Lôi Ti.

      Đỗ Lôi Ti ôm khuôn mặt đau đớn la lớn “Công chúa đánh người, công chúa đánh người......”

      Bùi Tuấn Vũ đứng ở vườn hoa nhìn thấy người giúp việc vội vã chạy, liền theo, phát cửa phòng mở, vào nhìn thấy của mình chân trần đứng đó khóc.

      Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng “ Chuyện gì xảy ra?”

      Lâm Thanh chảy nước mắt mở miệng “Tổng thống, phu nhân của đánh tôi!” xong, khóc hu hu.

      Lâm Thành vào phòng, nhìn thấy người giúp việc đều đứng đó, mở miệng “Tất cả xuống!”

      Nhìn con mình khóc thút thít, ông lo lắng hỏi “Lâm Thanh, sao vậy?”

      “Ba, phu nhân đánh con......” Lâm Thanh khóc .

      Lâm Thành nhíu mày mở miệng “Tổng thống, giải thích ràng cho tôi, hai người là khách của tôi nhưng tại sao phu nhân lại đánh con tôi?”

      “Lâm tổng thống, chuyện này tôi và ngài đều chưa , cần phải phán xét sớm như vậy!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng .

      “Vậy được, tôi muốn nghe xem phu nhân giải thích thế nào!” Lâm Thành xong, khoanh tay trước ngực đứng đó muốn lấy lại công đạo cho con .

      Đỗ Lôi Ti chân trần qua, nghểnh đầu “Tôi tôi khỏe nên muốn nghỉ ngơi, kết quả con ngài vào, mất lịch lay tôi tỉnh dậy còn những lời nhục mạ tôi, ngài xem là ai có lỗi?”

      “Lâm tổng thống, ngài nghe thấy phu nhân của tôi nguyên nhân, xem ra vẫn là chúng tôi đến khách sạn ở tốt hơn!” xong, xoay người tới giường, cầm giầy, ngồi xổm xuống, giúp Đỗ Lôi Ti mang giày.

      Cầm tay Đỗ Lôi Ti chuẩn bị ra khỏi phủ tổng thống.

      Lâm Thành về phía trước chặn đường của bọn họ, mở miệng xin lỗi, tôi thay mặt con xin lỗi hai người, tôi tiếp đãi hai người tốt!”

      Bùi Tuấn Vũ khẽ nhếch miệng, đôi mắt thâm thúy nhìn ông ta chằm chằm “Lâm tổng thống, nếu như xin lỗi có tác dụng vậy còn cần đến cảnh sát làm gì?”

      “Bùi tổng thống, chuyện cũng xảy ra, phu nhân cũng đánh con tôi, vậy xem như huề nhau được chứ?” Lâm Thành lấy lòng.

      “Tuấn Vũ, thôi, dù sao em cũng sao, chúng ta đừng chất vấn tổng thống nữa!” Đỗ Lôi Ti mở miệng.

      “Vậy được, phu nhân ta vậy tôi cũng so đo với mọi người nữa, nếu như chuyện còn tiếp diễn lần nữa dễ dàng như vậy đâu!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng .

      Lâm Thành nhìn chằm chằm con , tức giận mở miệng “Lâm Thanh, nhanh cảm ơn phu nhân vì tính toán với con !”

      Lâm thanh nghiến răng, mở miệng “Tại sao con phải cảm ơn, con cảm ơn!”

      Lâm Thành tát cái, tức giận lớn tiếng “Nhanh cảm ơn!”

      Lâm Thanh ôm khuôn mặt bị đánh, trợn mắt nhìn ba mình, đây là lần đầu tiên ta thấy ba mình tức giận như vậy, hơn nữa ba còn đánh ta, ta cắn răng “Cảm ơn, phu nhân!” xong ra khỏi phòng.

      “Tổng thống, hai người nghỉ ngơi , tôi ra ngoài trước!” xong Lâm Thành cũng ra ngoài.

      Đỗ Lôi Ti nhìn thấy mọi người đều ra ngoài, lập tức ngồi lên giường.

      đánh Lâm Thanh?” Bùi Tuấn Vũ nhìn hỏi.

      “Có đánh!”

      “Tôi ngờ, còn có thể đánh người, xem ra tôi xem thường !” Bùi Tuấn Vũ .

      Đỗ Lôi Ti hừ “Vậy nghĩ tôi thế nào? Tôi là vật phẩm mà với bạn có thể nhường qua nhường lại sao? Tôi là như vậy sao?”

      Bùi Tuấn Vũ nghe bất mãn , cũng gì, đôi mắt nhìn chằm chằm chớp......

      tới giường, khom người, nhanh chóng hôn đôi môi , đè lên giường......

      Đỗ Lôi Ti mở to mắt nhìn , người đàn ông này sao vậy, cố gắng đẩy ra khỏi mình nhưng lại thể chống lại người đàn ông nằm mình......

      Bùi Tuấn Vũ cạy hàm răng , trượt vào miệng , chạm vào chiếc lưỡi mềm mại của , ngừng mút, bàn tay bắt đầu di chuyển cơ thể , dừng lại trước ngực, lần vào trong bắt đầu tìm kiếm......

      “Cốc cốc cốc......”

      Đỗ Lôi Ti kịp phản ứng, dùng sức đẩy người đàn ông người mình ra, nhanh chóng đứng dậy, sửa lại quần áo......

      “Vào !” Bùi Tuấn Vũ ổn định tâm trạng, mở miệng .

      “Tổng thống, phu nhân, bữa tối sẵn sàng, tổng thống mời hai người xuống ăn cơm!” Quản gia xong đóng cửa phòng ra ngoài.

      Đỗ Lôi Ti đỏ bừng mặt nhìn người đàn ông trước mặt mình, mở miệng “Lưu manh!”

      “Nhớ, lần sau được mặc đồ như vậy!” xong ra ngoài.

      Đỗ Lôi Ti sững sờ đứng đó nhìn bóng lưng người đàn ông kia, biết gì, ràng bắt nạt , kết quả còn ra vẻ, cái này còn chưa tính, lại còn ăn mặc thế nào?

      Lâm Thanh tức giận quay về phòng mình, ném hết đồ trang điểm bàn xuống, ta ngồi trước bàn trang điểm, nhìn gò má bị sưng, trong lòng thầm thề, chuyện này kết thúc đơn giản như vậy.

      ta ra mở cửa gọi “Mị Nhi, tới đây chút!”

      Mị Nhi nghe công chúa gọi mình, nhanh chóng tới, ta “Bỏ cái này vào chén của tổng thống, lúc nào tôi nháy mắt đưa người phụ nữ kia ra chỗ khác biết chưa?”

      “Vâng, chủ!” Mị Nhi .

      xuống , được để cho ai thấy, biết ?” Lâm Thanh .

      “Vâng, công chúa!” Mị Nhi xong, đưa tay cầm gói thuốc bỏ vào túi mình rồi ra ngoài.

      Lâm Thanh ngồi trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt mình trong gương, cười lạnh “Tao tin, tao đấu lại mày.......”
      Last edited: 16/2/16
      thuyt thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      81 (P. 43)

      Khi ta tới phòng ăn, tất cả mọi người đều ngồi trước bàn, Lâm Thành nhíu mày “Lâm Thanh, lễ phép, lại để khách chờ như vậy!”

      Lâm Thanh cười xin lỗi, con mới rửa mặt, phu nhân, xin lỗi!”

      “Nếu công chúa biết sai, tôi cũng để ý!” Đỗ Lôi Ti nhìn ta hào phóng .

      Lâm Thanh vừa định ngồi xuống ghế, nhìn thấy môi sưng đỏ, ta cắn chặt răng, hai tay nắm chặt thành nám đấm ngồi xuống.

      Bữa tối cứ như vậy kết thúc.

      Lâm Thanh yên lặng ngồi đó, ánh mắt vẫn rời khỏi cơ thể ......

      Sau khi ăn xong, Lâm Thanh tới cạnh Mị Nhi nháy mắt mở miệng “Nếu phu nhân tới nhà chúng tôi làm khách, vậy để tôi cho người đưa phu nhân tham quan chút!”

      Đỗ Lôi Ti trong lòng rất khó chịu, chẳng lẽ trước bữa tối tát khiến tay thay đổi tính tình luôn sao? có khả năng?

      Mị Nhi tới khom người, giọng mở miệng “Phu nhân, phong cản trong phủ tổng thống rất đẹp!”

      Vừa nghe thấy người giúp việc như vậy liền hơ động lòng, muốn xem nơi này đẹp đến mức nào.

      , có chuyện muốn với tổng thống!” Lúc này Bùi Tuấn Vũ mở miệng.

      “Vậy cũng được, em quấy rầy hai người chuyện, em ra ngoài xem chút!” xong đứng dậy về phía vườn hoa.

      Lâm Thanh nhìn ra ngoài, trong lòng khinh miệt, quay đầu nhìn người đàn ông ngồi đối diện mình......

      Bùi Tuấn Vũ cảm thấy cơ thể nóng ran, trán đổ mồ hôi, vì vậy mở miệng “Tổng thống, tôi về phòng nghỉ ngơi chút!” xong từ ghế sa lon đứng dậy quay về phòng.

      Lâm Thanh nhìn bóng dáng xa mở miệng “Ba, con cũng về phòng đây!” xong đứng dậy ra ngoài.

      Bùi Tuấn Vũ vào phòng, đóng cửa lại, nằm giường nghỉ ngơi, cảm thấy nhất định là có vấn đề nhưng cả người nóng ran khiến thể nào suy nghĩ, cầm điện thoại bấm số “Lập tức quay về phòng!” xong cúp điện thoại vào phòng tắm.

      Lâm Thanh nhàng đẩy cửa vào, nhìn thấy giường có ai nhưng lại nghe thấy tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền ra, ta cởi quần áo, nhàng vào, đóng cửa lại, vòng tay ôm eo người đàn ông......

      Bùi Tuấn Vũ chợt quay đầu, nhìn người phụ nữ khỏa thân trước mặt “ ra ngoài!”

      “Tuấn Vũ, em rất , van xin .....hãy em, van xin ......” Lâm Thanh .

      Bùi Tuấn Vũ cố kìm nén đẩy cơ thể kia ra, mở miệng uy hiếp “Nếu cũng đừng trách tôi đưa hình của với người đàn ông khác cho ba xem!”

      “Tuấn Vũ, kỹ năng của em rất tốt, em hầu hạ tốt!” Lâm Thanh vừa vừa muốn hôn .

      Đỗ Lôi Ti vào phòng, nghe trong phòng tắm có tiếng động, tới nhìn thấy cửa phòng tắm mở, hai cơ thể khỏa thân quấn lấy nhau, che miệng, để bản thân phát ra thanh, nước mắt khẽ rơi.

      Bùi Tuấn Vũ cố gắng giữ mình tỉnh táo, trong lúc vô tình nhìn thấy đứng đó “Nhanh qua đây......”

      Lúc này Đỗ Lôi Ti thực do dự, biết có nên lên hay , nhìn thấy màn như vậy rất đau lòng......

      “Qua......đây......” Bùi Tuấn Vũ còn sức , cố gắng muốn đẩy người phụ nữ cưỡng hôn mình ra.

      Đỗ Lôi Ti tới trước, giơ tay hung hăng đẩy người phụ nữ khỏa thân kia ra......

      Lâm Thanh nhìn người đẩy mình ra, tức giận “Sao lại là mày, khoogn phải mày ra ngoài ngắm cảnh sao?”

      Đỗ Lôi Ti tức giận nhìn ta, giáng cái tát vào má ta, tức giận “Đây là chuyện mà công chúa nên làm sao? Tôi xem thường , dám quyến rũ chồng người khác như vậy, xem ra, để mặt mũi cho ba mình!”

      xong, Đỗ Lôi Ti cầm khăn tắm vào, vây quanh người Bùi Tuấn Vũ.

      “Còn sao? Hay muốn khỏa thân ra ngoài cho mọi người nhìn sao?” Bùi Tuấn Vũ thở hổn hển .

      Lâm Thanh nhếch nhác nhặt quần áo sàn nhà, hoảng loạn mặc lên người, căm hận nhìn nam nữ trước mặt, xoay người chạy ra ngoài.

      Đỗ Lôi Ti đóng cửa phòng, tới giường ngồi......

      Cơ thể Bùi Tuấn Vũ ngày càng nóng, lại vào phòng tắm, xối nước lạnh.

      Đỗ Lôi Ti cảm thấy có gì đó bất ổn, ràng vừa mới tắm, sao lại còn vào tắm lần nữa? Vì vậy lau nước mắt, vào phòng tắm.

      “Tuấn Vũ, sao lại tắm nước lạnh, như vậy cảm đấy!” Đỗ Lôi Ti xong, kéo cánh tay .

      ra ngoài!” Bùi Tuấn Vũ thở hổn hển .

      “Tôi muốn, sao rồi?” Đỗ Lôi Ti lo lắng hỏi.

      Nhanh, nhanh ra ngoài......”

      “Tôi ra......” Đỗ Lôi Ti lắc đầu .

      Bùi Tuấn Vũ thấy chịu ra, đôi tay ôm chặt cơ thể , hôn lên môi ......

      dùng lực mút, muốn đem cơ thể do va chạm bẩn thỉu vừa rồi rửa sạch, vừa hôn vừa tới giường......

      Đỗ Lôi Ti hoảng sợ nhìn , giờ phút này khiến sợ hãi, giống nụ hôn lúc nãy, lần này nụ hôn dịu dàng, chỉ có......

      Bùi Tuấn Vũ đè nằm giường, hôn môi , từ từ dọc xuống cổ.....ngực......dần dần xuống dưới.

      dùng sức xé chiếc váy mặc, hôn đến bụng ......

      Đỗ Lôi Ti cảm thấy cả người run , gọi “..... muốn......”

      Tiềm thức của Bùi Tuấn Vũ hoàn toàn bị thuốc khống chế, chỉ tiếp xúc với cơ thể của khiến chưa thỏa mãn cho nen tình nguyện giờ phút này bị thuốc khống chế chứ chịu thừa nhận bản thân có cảm giác với .

      Lâm Thanh tức giận quay về phòng, lần này do ta sơ ý, nếu thành công nhưng mà người đàn ông kia biết chuyện kia, như vậy ta và có khả năng nhưng nếu ta chiếm được ta cũng khoogn để cho người giúp việc đê tiện kia chiếm được......

      Sáng sớm ngày hôm sau, Đỗ Lôi Ti bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ làm thức tỉnh, vừa định xuống giường, cả người đau muốn chết, vừa nhìn cơ thể mình, khắp người đều là dâu tây đỏ, rất đau, lại nằm xuống giường.

      Đỗ Lôi Ti nghiêng đầu, nhìn người đàn ông ngủ say bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ, mẹ kiếp, người đàn ông chết tiệt, sao lại dư sức như vậy, ràng xin tha vậy mà lại có ý buông tha , khiến cho hôn mê bất tỉnh......

      nhìn thấy người đàn ông bên cạnh khẽ cử động, tưởng rằng tỉnh dậy, bị dọa đến nỗi nhắm chặt hai mắt, đợi lúc nghe thấy động tĩnh gì mới từ từ mở mắt, nhìn sao, khi nhìn thấy khiến cho ......

      Đỗ Lôi Ti nhìn thấy khỏa thân nằm ngủ, mắt tự chủ nhìn chằm chằm, khuôn mặt đỏ như mông khỉ......

      “Đẹp .....” Bùi Tuấn Vũ chậm rãi mở mắt, giọng .

      “A......” Đỗ Lôi Ti bị hỏi ngẩn người.

      “Tôi hỏi xem đủ chưa.....” Bùi Tuấn Vũ lại hỏi.

      Lúc này Đỗ Lôi Ti nghe , vội vàng dùng chăn đắp kín mít......

      “Ra ngoài......”

      “Tôi ra!”

      “Ra ngoài......”

      “Tôi chính là ra!” Đỗ Lôi Ti .

      “......”

      “......”

      “......”

      Qua lúc lâu, sao nghe thấy giọng của ta? nhàng mở góc chăn, nhìn ra bên ngoài......

      Lúc này mới phát người đàn ông kia còn giường, vì vậy nhìn chiếc váy ở góc giường, cầm lên nhìn, bị tên đàn ông chết tiệt kia xé rách, cầm chiếc váy che mặt mình, khó chịu mắng “Tên đàn ông chết tiệt, sao lại xé rách váy của người ta chứ, cái này phải làm sao chứ, bây giờ có váy mặc, hu hu......”

      “Dậy rồi sao......” Bùi Tuấn Vũ tinh thần sảng khoái quấn khăn tắm ra ngoài.
      “A......Lưu manh.......” Đỗ Lôi Ti , dùng chăn che đầu mình.

      cần kêu nữa” Bùi Tuấn Vũ vừa lau tóc vừa .

      “Tôi cứ kêu, là đồ lưu manh......”

      “Vậy tốt, kêu lớn chút, gọi hết toàn bộ người làm vào để bọn họp nhìn thấy cơ thể !”

      Đỗ Lôi Ti lập tức dừng lại, từ trong chăn chui ra, nhìn bĩu môi tức giận “Đàn ông chết tiệt, đồ lưu manh, tôi có quần áo, vậy mặc gì chứ.....”

      Bùi Tuấn Vũ quấn khăn mở cửa phòng, nhìn thấy quản gia mở miệng “Gọi người giúp tôi mua đồ lót, còn có váy, nhớ, áo lót size 34C!” xong đóng cửa lại.

      Đỗ Lôi Ti nhìn trợn tròn mắt, sao người đàn ông này biết kích cỡ ngực của ?

      Bùi Tuấn Vũ nhìn khẽ nhếch miệng “Nhìn vẻ mặt của , nhất định là muốn biết sao tôi biết kích cỡ của ?”

      Đỗ Lôi Ti theo bản năng gật đầu......

      “Tay tôi nắm chỗ đó liền biết ngực của thế nào!”

      “Đồ lưu manh.......” Đỗ Lôi Ti xong cầm chăn che ngực.

      Mẹ kiếp, người đàn ông hạ lưu, chiếm được tiện nghi còn ra vẻ, dám ngực , mẹ kiếp, sao ta lại hạ tiện như vậy chứ......

      Bùi Tuấn Vũ thay quần áo ngồi ghế sa lon nhìn .

      Đỗ Lôi Ti bị nhìn đến nổi da gà, ôm chăn chạy vào phòng tắm......

      Bùi Tuấn Vũ buồn cười nhìn , ngờ, có nhiều tính cách như vậy, vượt quá tưởng tượng của .

      Đỗ Lôi Ti trốn trong phòng tắm, nhìn thấy mình trong gương cả người đầy dâu tây đỏ, bất mãn lẩm bẩm “Người đàn ông chết tiệt sao lại dùng sức như vậy chứ, sao lại để lại dấu vết nhiều như vậy, sao tí nữa mình có thể ra ngoài gặp người khác chứ......?”
      Last edited: 16/2/16
      thuyt thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      82 (P.44)

      Bùi Tuấn Vũ ngồi ghế salon chờ lâu nhịn được “Ra ngoài!”

      “Tôi ra!” Đỗ Lôi Ti quấn khăn tắm ngồi bồn cầu, tay chống cằm ngồi suy nghĩ.

      “Ra ngoài!” xong, đứng dậy về phía nhà tắm, mở cửa.....

      Đỗ Lôi Ti bị dọa sợ ,lập tức đứng dậy, hai tay che ngực, khẩn trương nhìn ......

      “Chẳng lẽ cứ muốn ngồi bên trong như vậy?” Bùi Tuấn Vũ đứng ở cửa, hai tay khoanh trước ngực nhìn .

      “Tôi......tôi......tôi......tôi muốn ra ngoài!” Đỗ Lôi Ti cà lăm .

      “Ra ngoài!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng.

      Đỗ Lôi Ti nhìn xuống người mình, vừa liếc nhìn người đàn ông trước mặt, yếu ớt mở miệng “Cái đó.......cái đó......tôi có quần áo để mặc!”

      cho người mua, bây giờ lập tức ra ngoài!” Bùi Tuấn Vũ nhíu mày .

      ngờ, này vẫn biết xấu hổ, tối hôm qua cùng sáng hôm nay đều nhìn thấy hết cơ thể , còn xấu hổ gì nữa chứ.

      Đỗ Lôi Ti từ từ đến cửa phòng tắm, nghiêng người né cơ thể người đàn ông, tới giường đắp chăn.

      Lâm Thanh gõ cửa phòng “Tuấn Vũ, đến giờ ăn sáng!” xong, đẩy cửa vào.

      Khi ta nhìn thấy người phụ nữ ngồi giường để lộ bờ vai trần cũng biết tối qua ta lại tạo điều kiện cho hai người.

      ta đè nén tức giận trong lòng, mỉm cười “Tuấn Vũ, ba tôi gọi mọi người xuống ăn sáng!”

      Bùi Tuấn Vũ nhìn ta lạnh giọng ngờ Lâm công chúa còn dám đến đây, hơn nữa còn làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tôi xem thường rồi, ra ngoài !”

      “Tuấn Vũ, tối hôm qua tôi chỉ nhất thời hồ đồ, đừng để bụng, hơn nữa, vợ đột nhiên vào, chuyện gì cũng chưa xảy ra!” Lâm Thanh lộ ánh mắt quyến rũ .

      Đỗ Lôi Ti nhìn thấy ánh mắt còn có vẻ mặt đó của ta, muốn ói, may mà chưa ăn sáng, nếu nôn ra hết.

      ra ngoài, tôi muốn chờ vợ tôi thay quần áo rồi chúng tôi cùng ra!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng .

      Lâm Thanh nắm chặt hai tay thành nắm đấm, mỉm cười “Vậy được, chúng tôi chờ ở dưới!” xong, xoay người ra khỏi phòng.

      Đỗ Lôi Ti tự nhiên ngồi giường lớn, hai mắt ngừng đảo lung tung......

      Bùi Tuấn Vũ ngồi đó hai chân bắt chéo, mở miệng “Hôm nay muốn ra ngoài sao?”

      gì?” Đỗ Lôi Ti hơi nghiêng người về trước hỏi.

      “Đừng để tôi lần thứ hai biết chưa?” Bùi Tuấn Vũ nhìn .

      muốn ra ngoài sao? cần ở đây nữa?” Đỗ Lôi Ti vui mừng hỏi.

      “Đúng!”

      “Hoan hô, cần ở đây nữa, rất vui, tôi chưa bao giờ du lịch nước ngoài, rất vui.......” Đỗ Lôi Ti vui mừng quơ chân múa tay.

      Bùi Tuấn Vũ nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của , hơi sững sờ, chẳng qua chỉ là ra ngoài dạo lại có thể khiến vui đến như vậy.

      “Chuyện phát sinh tối hôm qua sao gì?” Bùi Tuấn Vũ nhìn hỏi.

      Đỗ Lôi Ti nhìn “Tôi cảm thấy mặc dù công chúa xin lỗi nhưng có thành ý, mà ba ta xin lỗi tôi thấy rất chân thành, nếu xin lỗi rồi cần phải làm khó người khác!”

      “Hôm qua tha thứ cho Lâm Thanh nhưng chưa chắc ta hận ...... hối hận chứ?”

      “Tại sao lại hối hận chứ? ta hận tôi là chuyện của ta, tôi cảm thấy phải để ý mọi thứ mệt!” Đỗ Lôi Ti .

      biết đơn thuần hay chỉ là giả bộ, lại biết hận......

      “Cốc cốc cốc......”

      “Vào !” Bùi Tuấn Vũ về phía cửa.

      “Tổng thống, đây là đồ mà ngài muốn!” Quản gia xong cầm quần áo đưa tới,.

      Bùi Tuấn Vũ nhận quần áo, đóng cửa phòng, tới bên người Đỗ Lôi Ti “Đây là quần áo của !”

      Đỗ Lôi Ti đỏ mặt nhận quần áo, xuống giường, nhanh chóng chạy tới phòng tắm, đóng cửa lại.

      lấy đồ lót ra, vừa nhìn liền choáng váng, cầm quần lót liếc nhìn, quần kiểu chỉ có hai dây hai bên, mảnh vải che bộ phận quan trọng, theo bản năng nhét vào túi, mẹ kiếp, quần này có thể mặc sao......?

      Sau đó cầm áo lót lên nhìn, khuôn mặt giống như bị lửa đốt, chiếc áo chỉ có thể che bộ phận quan trọng trước ngực.

      Đỗ Lôi Tu cầm áo lót đứng đó, đỏ mặt tức giận nghĩ “Rốt cuộc muốn mua loại này cho ai mặc chứ?”

      Bùi Tuấn Vũ nhíu mày, ngồi ghế sa lon chờ, ngờ ngay cả thay quần áo cũng chậm như vậy, từ ghế sa lon đứng dậy tới phòng tắm, mở cửa......

      Bùi Tuấn Vũ nhìn thấy cầm áo lót tay, hơi sửng sốt, nhìn thấy cơ thể liền hiểu “Sao lại thay quần áo chậm như vậy, chẳng lẽ muốn tôi giúp tay sao?”

      Đỗ Lôi Ti thấy vào, vội vàng nhét áo lót cầm trong tay vào túi cười ...... cần, tôi tự mặc là được!”

      Bùi Tuấn Vũ thể làm gì khác hơn là xoay người ra ngoài, ngồi ghế sa lon tiếp tục chờ.

      Đỗ Lôi Ti nhìn thấy ra ngoài, thở phào nhõm, lẩm bẩm “Đùa kiểu gì chứ, sao lại phải nhờ ta mặc quần áo cho chứ......?”

      tay cầm áo lót, tay cầm quần lót, nhìn tới nhìn lui, phải mặc cái này sao? Nhưng nếu mặc thể cứ vậy ra ngoài......

      còn cách nào khác là phải mặc vào, chờ lát nữa ra đường nhất định phải mua cái vừa vặn kiểu dáng bình thường để mặc.

      Đỗ Lôi Ti mặc quần áo ra nhìn “Tôi thế này ra ngoài làm sao gặp người khác chứ?”

      Bùi Tuấn Vũ nhìn thấy dấu dâu tây cổ kéo dài đến trước ngực, bộ dáng này đúng là thể ra ngoài gặp người khác, cởi áo khoác của mình khoác lên người .

      Đỗ Lôi Ti mặc áo khoác của , rất rộng, giống như đứa trẻ trộm mặc áo của người lớn nhưng dù sao còn đỡ hơn là phải chịu những ánh mắt khác thường nhìn mình.

      Hai người tới phòng ăn ngồi xuống.

      “Bùi tổng thống, ở đây quen chưa? Ngủ có ngon ?” Lâm Thành mỉm cười hỏi.

      Bùi Tuấn Vũ cười cười, liếc mắt nhìn Lâm Thanh ngồi bên cạnh, quay đầu nhìn Lâm Thành mở miệng “Nhờ phúc của con ngài, tối qua tôi ngủ rất ngon!”

      Lâm Thành xấu hổ cười “Hai người ngủ ngon sao lại nhờ con tôi chứ?”

      Bùi Tuấn Vũ nhếch miệng “Cái này ngài phải hỏi con ngài rồi!”

      Lâm Thành nhìn con mở miệng “Có phải con nghe lời ba ?”

      “Ba, tối qua con ngủ sớm, sao có thể làm loạn chứ?” Lâm Thanh xong nhìn người đàn ông ngồi đối diện.

      “Lâm tổng thống, lát nữa chúng tôi muốn ra ngoài, ở đây làm phiền ngài nữa!” Bùi Tuấn Vũ khách khí .

      “Bùi tổng thống, sao hai người ở lại thêm vài ngày? Vẫn quen sao?” Lâm Thành nhìn hỏi.

      phải vậy, chỉ là hôn lễ của tôi bị các người......Cho nên tôi muốn bồi thường cho vợ tôi!”

      “A, ra là như vậy, vậy tôi cũng giữ hai người nữa, chúc hai người hưởng tuần trăng mật vui vẻ!”

      “Ba, con cùng bọn họ xem như là thể hiếu khách!” Lâm Thanh nhìn ba mình .

      Lâm Thành nhíu mày nhìn con mình “Con cần làm loạn, tốt nhất ở nhà cho ba, tránh gây phiền phức!”

      “Ba, sao ba có thể con mình như vậy chứ? Hơn nữa còn trước mặt người khác.” Lâm Thanh bất mãn .

      Bùi Tuấn Vũ ngồi đó mở miệng “Lâm tổng thống, tôi tiện nghe chuyện nhà ngài, tôi cùng phu nhân xin phép!” xong cầm tay Đỗ Lôi Ti ra ngoài.

      Bùi Mộng Na ngồi xe buýt vòng quanh trung tâm thành phố, sau đó tìm khách sạn để ở.

      ngờ, đất nước này lại đẹp như vậy, lần đầu tiên đến thành phố đẹp như vậy.

      cầm điện thoại gọi “Tôi là khách ở phòng 123, bây giờ mang lên cho tôi cái bản đồ của nước Hàn!”

      “Vâng, tôi lập tức đưa lên!” Lễ tân trả lời.

      “Cốc cốc cốc......”

      Bùi Mộng Na ra mở cửa.

      Nhân viên phục vụ cầm bản đồ “Quý khách, đây là đồ mà muốn!”

      “Cảm ơn!” xong Bùi Mộng Na nhận lấy.

      “Quý khách, chúc có chuyến vui vẻ!” Nữ nhân viên phục vụ xong xoay người ra ngoài.

      Bùi Mộng Na đóng cửa phòng, cầm bản đồ tới để giường, vào nhà tắm, tắm rửa sạch , xem ra lần này sắp có chuyện hay......

      từ trong phòng tắm ra cầm laptop nằm giường đọc truyện ngôn tình.
      Tin nhắn QQ ra, Cá Thu: “ , sao lại xuất ?”

      : “Hi hi, tôi nhớ mọi người cho nên mới tới!”

      Cá Thu: “ , khi nào bắt đầu?”

      : “Cái này phải xem tình hình thế nào, bây giờ chỉ có thể như vậy!”

      Cá Thu: “Haiz, chúng tôi đợi đến nỗi hoa cũng tàn rồi!”

      : “ có cách nào, cái này chỉ có thể đợi đến lúc hai người phát triển mới có thể xem!”

      Cá Thu: “Vậy phải chúng ta phải đợi đến hoa tàn sao?”

      : “, lập tức có chuyển biến, được rồi, hôm nay chỉ lên xem chút, nhiều quá, tôi thoát đây, bye!”

      Bùi Mộng Na thoát QQ, suy nghĩ nếu trai biết chuyện này có thể nào lập tức xách ném lên máy bay đưa sang Châu Phi ?

      Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng chuông tin nhắn vang lên, Bùi Mộng Na mắt nhắm đưa tay tìm điện thoại, híp mắt xem tin nhắn “Bây giờ bọn tôi lên đường, về phía đảo Thiên Đường!”

      Bùi Mộng Na mở to mắt nhìn, mười giờ sáng, đều tại những thứ kia, nhất định muốn làm cho ngủ muộn.

      lấy tốc độ nhanh nhất rửa mặt, thay quần áo, đeo đôi mắt kính to, đầu đội chiếc mũ, soi gương nhìn hoàn mỹ, ngụy trang như vậy trai nhìn ra, xoay người về phía cửa.

      Bùi Tuấn Vũ cầm tay Đỗ Lôi Ti ngồi vào xe hơi, Đỗ Lôi Ti hưng phấn hỏi “Muốn đâu?”

      “Đảo Thiên Đường!” Bùi Tuấn Vũ .

      Đỗ Lôi Ti vui vẻ cười hỏi “Chỗ đó có gì vui?”

      biết!”

      Đỉnh đầu Đỗ Lôi Ti có đàn quạ bay qua.

      Đây phải nhảm sao, ai biết rồi biết chứ.

      Đỗ Lôi Ti móc điện thoại trong túi ra, nhắn tin “Bây giờ chúng tôi tới đảo Thiên Đường!”

      làm gì vậy?” Bùi Tuấn Vũ nhìn loay hoay điện thoại di động hỏi.

      “Hả? có gì, tôi xem mấy giờ rồi, ha ha......” Đỗ Lôi Ti khẩn trương hỏi.

      Mẹ kiếp người đàn ông này trước khi chuyện chẳng có thanh gì cả, dọa chết người, may mà trái tim khỏe mạnh nếu .......

      Xe chạy tiếng liền dừng lại, Đỗ Lôi Ti xuống xe trước, nhìn thấy phong cảnh trước mắt trợn mắt há miệng.

      Bùi Tuấn Vũ xuống xe “Các người về khách sạn trước , có gì cần tôi gọi điện thoại!”

      “Vâng, tổng thống!” Đường Vũ trả lời, ngồi lên xe rời .

      Đỗ Lôi Ti nhìn phong cảnh xinh đẹp, rất vui, Bùi Tuấn Vũ đứng bên cạnh giải thích “Cảnh sắc của đảo Thiên Đường là nơi đặc biệt mà mỗi du khách đều muốn đến đầu tiên khi tới đây bỏi vì nó kết hợp các thiết bị giải trí với toàn bộ đảo, tất cả mọi thứ phụ lòng hai chữ “Thiên Đường”! Đầu tiên là cảnh biển mê hồn du khách, sau đó là khách sạn xa hoa, khi hai chữ “Mộng ảo” cùng xuất mọi người tự chủ được mà nghĩ tới “Thiên Đường”

      Ở đây mỗi lần du khách mở mắt đều có thể thấy phong cảnh, từ bờ biển đến màu nước biển, còn có các loại hoa tươi. Bất luận là ngồi ở trong phòng ăn của khách sạn hay là ngồi uống cà phê tại bờ biển, bản thân đều có thể ngắm cảnh biển, từ tối tăm, mây to gió lớn đến trời xanh mây trắng, cái làm người ta khó quên nhất chính là màu xanh của nước biển, đó là loại màu xanh nhạt. Trong lòng cũng tràn đầy cảm xúc, loại hạnh phúc chân ! Tất cả mọi ưu phiền đều tan biến trước cảnh đẹp này! Đảo Thiên Đường càng về đêm càng muôn màu, đặc biệt có sòng bạc theo phong cách Las Vegas, quán bar với những phong tình khó quên. đảo còn chuyên cung cấp chỗ cho gia đình chơi golf, chơi cầu. Du khách đảo lấy gia đình cùng tuổi trẻ làm chủ, mấy năm gần đầy, khách du lịch càng ngày càng nhiều.”

      “Oa, nghe như vậy tốt, hôm nay tôi có thể ở lại nơi này ?” Đỗ Lôi Ti dùng ánh mắt cầu khẩn .

      “Được, ở đêm, ngày mai chúng ta về nước!” Bùi Tuấn Vũ .

      Đỗ Lôi Ti vui vẻ cảm ơn !”

      Bùi Mộng Na đến đảo Thiên Đường trước, tìm khách sạn để ở rồi chờ bọn họ đến.

      Đỗ Lôi Ti chân trần chạy biển, sóng biển vỗ, từng tầng lại từng tầng, đập vào chân rất thoải mái.

      đùa Đỗ Lôi Ti liền cảm thấy cơ thể hơi , cởi áo khoác của Bùi Tuấn Vũ ra đưa cho “Nóng quá, tôi mặc đâu......”

      được......” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng từ chối.

      Đỗ Lôi Ti nhíu mày “Nhưng tôi thấy nóng quá!”

      “Tôi thể chính là thể!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng .

      Bùi Mộng Na cầm máy ảnh trốn sau cây dừa lén chụp hình, ngờ, hai người lại tới nơi đẹp như vậy, lại còn đứng đó cãi nhau, mặc dù nghe thấy bọn họ gì nhưng có thể nhìn thấy trai rất tức giận.

      “Tuấn Vũ, tôi muốn ở đây nữa, tôi muốn về khách sạn nghỉ!” Đỗ Lôi Ti , về phía trước.

      Bùi Tuấn Vũ đứng đó nhìn bóng dáng xa, bước nhanh tới cầm tay “Dừng lại!”

      Đỗ Lôi Ti quay đầu nhìn “Sao tôi phải nghe lời , rất đáng ghét.....”

      “Đừng quên quan hệ của chúng ta bây giờ, có quyền !” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng , cầm tay tới khách sạn đặt chỗ trước.

      Đỗ Lôi Ti vào khách sạn giam mình trong phòng, khóa trái cửa

      là thần kinh, thích tại sao lại còn phải để ý quần áo của chứ, kỳ quái!

      ràng quần áo ở người , có quyền gì bắt mặc chứ?









      “Ding ding......” Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên.

      Đỗ Lôi Ti móc điện thoại trong túi ra xem, phát ra là tin nhắn của Bùi Mộng Na: “Chị dâu, chị cãi nhau với trai em sao?”

      Đỗ Lôi Ti dám tin nhìn tin nhắn trong điện thoại di động, sao ấy lại biết cãi nhau với người đàn ông chết tiệt kia, vì vậy trả lời: “Sao em biết?”

      Bùi Mộng Na: “Em ở gần chỗ hai người!”

      Đỗ Lôi Ti: “Vậy sao chị thấy em?”

      Bùi Mộng Na: “Chị khoan đừng hỏi, sao chị lại cãi nhau với trai em?”

      Đỗ Lôi Ti: “ trai em là kỳ quái, trời nóng như vậy em nhất định bắt chị mặc áo khoác của ấy, ấy muốn bức chết chị à?”

      Bùi Mộng Na: “Chị mặc đồ thế nào?”

      Đỗ Lôi Ti: “Người trong phủ tổng thống giúp chị mua váy xẻ ngực, hơn nữa còn là loại cực ngắn!”

      Bùi Mộng Na: “Phụt, chị dâu, theo như lời chị em cảm giác trai em ghen!”

      Đỗ Lôi Ti: “Làm sao có thể, ràng trai em chị!”

      Bùi Mộng Na: “Như vậy , em giúp chị thử thăm dò trai em, xem thái độ ấy thế nào?”

      Đỗ Lôi Ti: “Thử thế nào?”

      Bùi Mộng Na: “Tìm mấy người, giả bộ bắt cóc chị, sau đó chị nhìn nét mặt trai em liền biết!”

      Đỗ Lôi Ti: “Như vậy có được ?”

      Bùi Mộng Na: “ sao, nếu em biết, em với ấy, cứ quyết định như vậy , sau bữa tối chị kiếm cớ ra ngoài ngắm mặt trời lặn, những chuyện khác cần lo!”

      Đỗ Lôi Ti: “Được, cứ quyết định như vậy !”

      Sau khi tắt điện thoại, Đỗ Lôi Ti khẩn trương chuẩn bị, vẫn hơi lo lắng, biết tổng thống có tình cảm với ?”

      Lâm Thanh nhìn chiếc xe rời với ba mình “Ba, hôm nay con hẹn bạn dạo phố, con muốn ra ngoài!”

      xong, đợi Lâm Thành gì, ta liền thẳng tới nhà để xe, lái xe thể thao của mình ra ngoài.

      Lâm Thanh lái xe, lén theo phía sau......

      ta đứng xa nhìn, ngờ Tuấn Vũ lại đưa người giúp việc đê tiện đó tới đảo này, nếu như ta thể tới vậy ta cũng để hai người bọn họ trải qua tốt đẹp, nhất là người giúp việc đê tiện kia!

      Lâm Thanh lấy điện thoại gọi điện “Tìm mấy người tới đảo Thiên Đư
      ờng, nhớ, được để cho ba tôi biết!” xong lập tức cúp máy.

      Lâm Thanh nhìn thấy hai cái bóng vào khách sạn, ta lặng lẽ theo phía sau, tới quầy lễ tân hỏi “Xin hỏi, có phải hai người mới vào ở đây ?”

      Nhân viên lễ tân mỉm cười “ Đúng, xin hỏi có chuyện gì ?”

      “Bọn họ ở phòng mấy?” Lâm Thanh hỏi.

      Nhân viên lễ tân lộ ra nụ cười chuyên nghiệp “Rất xin lỗi , chúng tôi thể tùy tiện tiết lộ thông tin khách hàng!”

      Lâm Thanh nhìn hơi cười, từ trong túi lấy ra xấp tiền

      đặt trước bàn, đẩy tới trước mặt lễ tân “Như vậy có thể rồi chứ?”

      Nhân viên lễ tân nhìn về phía cửa, lại nhìn về phía hành lang, phát có ai, ta đưa tay nhận tiền, mở miệng “Phòng 101!”

      Lâm Thanh nghe xong, mở miệng “Cho tôi phòng sát phòng bọn họ!”
      “Được, xin chờ chút!” xong, nhân viên lễ tân làm thủ tục.

      “... ...”

      “... ...”

      Nhân viên lễ tân đưa thẻ cho ta “Đây là chìa khóa phòng của , chúc nghỉ vui vẻ!”

      Lâm Thanh cầm thẻ mở cửa, thẳng tới phòng mình.

      Đỗ Lôi Ti ở trong phòng khẩn trương chờ trời tối......

      Bùi Tuấn Vũ gọi bữa tối, phục vụ đưa đồ ăn tới “Thưa đây là bữa tối đặt, chúc ăn tối vui vẻ!”

      nhận bữa tối đặt bàn trong phòng khách, tới cửa mở miệng “Ăn cơm!”

      Đỗ Lôi Ti thấp thỏm ra ngoài ngồi xuống, miệng có khẩu vị gì ăn tối, căn bản biết mùi vị thế nào.

      vội vàng ăn, sau đó để dao nĩa xuống mở miệng “Tôi muốn ra ngắm hoàng hôn!” xong xoay người ra ngoài.

      Bùi Tuấn Vũ nhìn , gì cúi đầu, tiếp tục ăn tối.

      Đỗ Lôi Ti ra khỏi khách sạn, về phía biển, nhìn thấy giờ phút này mặt trời buổi chiều là rất đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy mặt trời lặn đẹp như vậy, phải là lần thứ hai mới đúng, lần đầu tiên là ở phủ tổng thống......

      Lúc còn thất thần, sau lưng bỗng có người lấy tay che miệng lại, phát ra tiếng “Ô ô ô”, mắt cũng bị người khác dùng vải che lại.

      chợt nghĩ tới tin nhắn của Mộng Na, sau đó giãy giụa nữa, ngờ, Mộng Na thấy đám người này là chuyên nghiệp, rất mong muốn xem biểu của tổng thống thế nào!

      nghe thấy tiếng đóng cửa xe, xe vẫn chạy, cảm thấy lắc lư, sao Mộng Na lại chọn nơi như vậy chứ?

      Vì vậy Đỗ Lôi Ti phát ra thanh “Ô ô......”

      Tên ngồi cạnh lấy tay xe toang miếng băng dán miệng .

      Đỗ Lôi Ti lập tức mở miệng “Các người muốn đưa tôi đâu? Sao Mộng Na lại chọn chỗ như thế này?”

      “Đến nơi rồi biết, tốt nhất nên nhiều nều hậu quả rất nghiêm trọng!” Người đàn ông uy hiếp.

      Đỗ Lôi Ti nghe những lời đó liền phát ra bất thường, nếu là người do Mông Na tìm, người này chuyện với như vậy, bây giờ cảm thấy khẩn trương và sợ hãi......

      Sau khi gửi tin nhắn, chuẩn bị quay về khách sạn chợt đụng phải người, cúi đầu, mở miệng xin lỗi “ xin lỗi, tôi thấy ......”

      sao!”

      Bùi Mộng Na cúi đầu nghe thấy giọng này rất quen thuộc, vì vậy ngẩng đầu nhìn, nhất thời trợn mắt mở miệng “Lại là !”

      Mạnh Lạp cũng mở to mắt “Lại là ?”

      hồn bất tán!” Bùi Mộng Na nhìn ta, nhíu mày mở miệng .
      là kỳ quái, ràng là tôi tới đây trước, tôi nghĩ là theo tôi!” Mạnh Lạp khoanh tay trước ngực, bộ dáng bất cần đời .

      .............” Bùi Mộng Na tức giận nhìn ta trong khoảng thời gian ngắn thể tìm ra từ ngữ nào để có thể lại người đàn ông này.

      cái gì?” Mạnh Lạp nhìn hỏi.

      .......đồ ngụy công tử, mẹ kiếp, đàn ông mà lại có tên giống như đàn bà, là ghê tởm!” Bùi Mộng Na khinh bỉ nhìn ta .

      Mạnh Lạp thu hồi nét mặt bất cần đời, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm , lạnh giọng lại lần nữa xem?”

      “Sao tôi lại phải nghe lời ? bảo tôi làm tôi làm sao?” Bùi Mộng Na chống tay nhìn ta .

      .......” Mạnh Lạp tức giận.

      cái gì!” Bùi Mộng Na lại câu mà ta lúc nãy.

      đanh đá như đoán chừng ai thèm lấy!” Mạnh Lạp thu hồi vẻ mặt tức giận, châm chọc .

      “Ngụy conn6 tử, mẹ kiếp!” Bùi Mộng Na xong, ngang qua ta.

      Mạnh Lạp chặn đường mở miệng “ phải xin lỗi tôi!”

      Bùi Mộng Na thấy từ xa có hai người xa dần, tức giận nhìn ta “Nhanh buông tay ra, tôi còn có chuyện!”

      “Tôi buông tay, trừ khi xin lỗi tôi!” Mạnh Lạp đứng đó có ý buông tay.

      Bùi Mộng Na nhìn bóng dáng ngày càng xa, thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ phải “Xin lỗi!”

      được, có thành ý!”

      “Mẹ kiếp, phải đàn ông, tôi xin lỗi rồi còn muốn thế nào?”

      tôi là ngụy công tử, hơn nữa vừa rồi xin lỗi nhưng có thành ý, phải lòng xin lỗi!”

      Lúc này Bùi Mộng Na còn gì để , lần đầu tiên gặp người đàn ông như vậy “ nhanh tránh ra, nếu buông tay tôi la lên là sàm sỡ tôi!”

      “Kêu , vừa đúng lúc để mọi người xem chút!” Mạnh Lạp .

      Bùi Mông Na còn cách nào khác mở miệng “Nhanh tránh ra , nếu tôi tìm thấy trai cùng chị dâu!”

      Mạnh Lạp nhìn về phía xa cùng vui tính kia cũng tới sao?”

      “Ừ, vừa vừa nếu lạc mất!” Bùi Mộng Na xong về phía trước.

      Mạnh Lạp theo phía sau “Sao lại lén theo chứ?”

      “Tôi là vì cho hạnh phúc của trai nên muốn bỏ qua cơ hội lần này!”

      “Vậy tại sao lại kết hôn với chị dâu ?” Mạnh Lạp hiểu hỏi.

      lời thể hết, nếu như vậy , chúng ta quên những chuyện vui , cùng nhau giúp trai tôi tìm hạnh phúc!” Bùi Mộng Na vừa vừa .

      Mạnh Lạp nhìn , ngờ có nhiều tính cách cùng biến hóa như vậy, vì vậy mở miệng “Có thể!”

      Hai người cố gắng chạy theo, lén trốn ở ngoài nhìn thấy hai người vào khách sạn!

      Đỗ Lôi Ti ngồi xe, cảm giác lắc lư ngày càng mãnh liệt, xe chợt dừng lại.

      Người đàn ông ngồi bên cạnh kéo xuống xe, tháo cái khăn che mắt xuống, nhìn thấy phía trước giống như nhà kho bỏ hoang, Đỗ Lôi Ti khẩn trương hỏi “Các người là người do Mộng Na thuê sao?”

      “Im miệng, cẩn thận khuôn mặt xinh đẹp của mày!” Người đàn ông uy hiếp.

      Đỗ Lôi Ti giả ngu “ trai này, diễn giống, có thể tham gia giành giải thưởng lớn đấy!”

      Người đàn ông nhìn “Mày nhìn thấy tao giống diễn trò sao?”

      “Ha ha, giống!” Đỗ Lôi Ti gượng cười , giọng càng ngày càng .

      Mẹ kiếp, đại ca xã hội đen cái gì chứ, xăm cái hình nhìn sợ chết được.
      Người đàn ông vừa vừa đẩy về phía nhà kho.

      Cửa bị người từ bên ngoài mở ra, ánh sáng từ bên trong hắt ra ngoài, Đỗ Lôi Ti vẫn chưa quen theo bản năng nhắm hai mắt lại......

      lâu gặp!”

      Đỗ Lôi Ti nghe thấy tiếng con chuyện, liền mở mắt nhìn về phía phát ra thanh.

      “ Sao biết chỗ này?” Đỗ Lôi Ti
      [​IMG]
      Last edited: 16/2/16
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :