1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã phúc hắc, vợ ngốc đáng yêu - Ti Mộng (150 P.90)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      73(P.35)
      Bùi Vũ khóc “Người phụ nữ xấu xa lại dám quyến rũ ba tôi? Ba tôi loại phụ nữ như , bởi vì trong lòng ba chỉ thích mẹ tôi!” xong xoay người chạy ra khỏi phòng.

      Bùi Mộng Na nghe cháu mình chỉ trích cũng cảm thấy hơi áy náy, những chuyện này đều là do gián tiếp bày kế nhưng bây giờ thể ra, chỉ có thể đợi sau này, tất cả mọi chuyện phát triển theo hướng mà đoán.

      Đỗ Lôi Ti uất ức nhìn chủ, xin lỗi, tôi làm ra chuyện như vậy còn để cậu chủ biết, nhất định rất hận tôi.”

      Bùi Mộng Na an ủi sao, sau này thằng bé hiểu, đừng lo lắng!” xong nhàng vỗ lưng .

      muốn chạy trốn sao?” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng .

      Ngay từ lúc tỉnh lại Bùi Tuấn Vũ cũng tỉnh, chỉ muốn xem làm thế nào, chỉ là, để cho nhìn thấy mặt khác của , để suy nghĩ xem nên dùng từ ngữ nào để hình dung?

      Đỗ Lôi Ti nghe thấy thanh vang lên từ phía sau, sững sờ, từ từ quay đầu, nhìn sang......

      Người đàn ông nằm giường tỉnh lại, híp mắt nhìn .

      Đỗ Lôi Ti run rẩy “Tổng, tổng, tổng thống, tỉnh rồi?”

      Bùi Mộng Na nhìn thấy cách , còn có biểu của , nhịn được cười.

      “Mộng Na, em ra ra ngoài trước , có chuyện muốn với ấy!” Bùi Tuấn Vũ ra lệnh đuổi khách.

      Đỗ Lôi Ti kéo tay Bùi Mộng Na tha, giọng chủ, can xin , ngàn vạn lần đừng , tôi...... rất sợ!”

      “Mộng Na, em muốn đến Châu Phi sao?” Bùi Tuấn Vũ uy hiếp.

      Bùi Mộng Na vừa nghe thấy “Châu Phi”, rất có nghĩa khí quay về phía Đỗ Lôi Ti giọng “Lôi Ti, lúc này tôi giúp được rồi, bây giờ tôi phải bảo vệ bản thân tôi , chỉ cần chuyện đàng hoàng với trai tôi, có việc gì, tin tôi !” xong, chạy nhanh như làn khói ra ngoài, cửa phòng bị khóa lại.

      Đỗ Lôi Ti hướng về phía cửa phòng gọi “ chủ, chủ......”

      chủ có nghĩa khí, tổng thống như vậy khiến sợ, chủ cứ như vậy bỏ lại mình chiến đấu.

      A!!!

      “Thế nào, vẫn còn đứng đó sao?” Bùi Tuấn Vũ nhanh chậm .
      “Hả?” Đỗ Lôi Ti vô cùng thấp thỏm.

      Người đàn ông giường lộ ra khuôn mặt nghiệt “ Đỗ, ngủ với tôi lại muốn sao? Đúng rồi, phải là mà là muốn chạy trốn, đúng, chính là chạy trốn!”

      Người đàn ông nằm giường lẩm bẩm như cho Đỗ Lôi Ti nghe.

      Người đàn ông nghiệt lại tiếp “ còn muốn đưa số tiền còn lại bồi thường cho tôi, hay là dùng số tiền đó để mua vịt . Tôi này, số tiền này hình như đủ, biết giá cơ thể tôi sao? Cứ như vậy muốn chạy án sao?”

      Đỗ Lôi Ti nghe như vậy, trong lòng lạnh toát, tò mò hỏi “Tổng, tổng thóng, sao biết ý nghĩ của tôi?”

      “Được rồi, tổng thống cần phải nữa, tôi biết có thể đọc được ý nghĩ của người khác!” Đỗ Lôi Ti lanh chanh .

      Dù sao cũng chết.

      Đỗ Lôi Ti lộ ra khuôn mặt dạ xoa lớn tiếng “Tôi là cái gì chứ, tôi ở trong phòng , ngủ giường , ngủ cùng , là đồ bại hoại, lưu manh, trả phí lần đầu tiên cho tôi, sau này tôi còn phải lập gia đình! trả chi phí tổn thất tinh thần cho tôi, nếu , tôi làm cho thân bại danh liệt được làm tổng thống nữa......”

      Sau khi những lời này mới phát tổng thống từ giường đứng dậy, lộ ra cơ thể cường tráng, nhìn xuống chút nữa, bộ phận quan trọng đều lộ hết ra ngoài, vội vàng dùng tay che hai mắt, ngón giữa khẽ mở, muốn nhìn nhưng lại xấu hổ, vội vàng xoay người “ lưu manh, sao mặc quần áo?”

      Xoay người thầm nghĩ “Tổng thống, van xin , nhanh mặc quần áo , nếu tôi sợ mình cẩn thận nhào tới .”

      Cho đến khi tổng thống lạnh lùng “Còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì, chúng ta nên chuyện chút, muốn bồi thường tôi thế nào!”

      “Cái gì.......cái gì?” cà lăm.

      “Chuyện xảy ra, phải bồi thường tôi thế nào.....mặc dù tôi là xử nam nữa nhưng phải người phụ nữ nào muốn lên là lên, còn muốn dùng tiền vũ nhục tôi, tôi là tổng thống, hãy suy nghĩ cho kỹ, làm sao bồi thường tổn thất tinh thần cùng phí sử dụng cơ thể, thử tính !” cười.

      “......”

      Rốt cuộc tình huống này là thế nào......

      lại tiếp tục “Tôi giúp tính sơ chút, tôi dùng thân phận để tính, ít nhất phải bồi thường tôi tỷ?”

      “Hơn....... tỷ?” kinh ngạc.

      “Tại......tại sao phải bồi thường tỷ?” Đỗ Lơi Ti lớn tiếng hỏi.

      ràng là tôi mất trinh trắng, tôi còn chưa hỏi bồi thường cho tôi, ác độc.” chống nạnh mở to mắt nhìn.

      Đỗ Lôi Ti thầm nghĩ trong lòng “Tại sao người có tiền lại hẹp hòi như vậy chứ? Nhất là người đàn ông đem mình ăn sạch đứng trước mặt!”

      Đỗ Lôi Ti nhìn người đàn ông hẹp hòi trước mặt, nhất thời nóng giận, biết lấy dũng khí đâu ra, tay nắm chặt thành nắm đấm, cà lăm “Tổng thống, tôi có câu này cần phải !”

      ” Bùi Tuấn Vũ khẽ nhếch miệng, từ giường đứng dậy.

      là hèn hạ, muốn đứng dậy dùng chiều cao áp chế sao? Hơn nữa còn lưu manh chịu mặc quần áo!

      Đỗ Lôi Ti mặt đỏ bừng, đưa ánh mắt liếc về nơi nào đó lại cà lăm “Tổng thống, có thể mặc quần áo vào , coi chừng bị cảm lạnh đấy!!!”

      Người đàn ông này cơ thể trần truồng chuyện với , thấy ngượng sao? ta hẳn rất là kiêu ngạo?

      “Tổng thống, muốn bồi thường, tôi thể nào trả cho cũng có cách nào bồi thường, tôi có tiền bồi thường.” kiên định .

      “Được, có tiền bồi thường cũng được, còn cách khác cần trả tiền, có đồng ý ?” Người đàn ông nghiệt tiếp tục .

      Đỗ Lôi Ti nhíu chặt chân mày suy nghĩ “ cần trả tiền còn có chuyện tốt như vậy sao? Đó cũng phải là số tiền , mấy đời sau cũng trả nổi, có thể nào là ta giăng bẫy cho nhảy vào ?”

      Đỗ Lôi Ti suy nghĩ lát sau đó gật đầu, lại lắc đầu, như suy nghĩ lời đề nghị của tổng thống.

      Người đàn ông nghiệt khẽ nhếch miệng trong chớp mắt liền biến mất “Suy tính thế nào, bây giờ tôi thẳng với , cách cần bồi thường chính là kết hôn, thấy đề nghị này thế nào!”

      “Cái......cái gì? Kết......kết hôn?” Lúc này choáng váng suýt nữa ngã xuống đất.

      “Tổng......tổng thống, đừng làm tôi sợ” Như vậy trái tim bé của chịu được.

      Tổng thống nhìn mặt Đỗ Lôi Ti như gặp ma “Sao vậy, muốn trốn tránh chịu trách nhiệm với tôi sao?”

      “......”

      “Chịu trách nhiệm?”

      Đỗ Lôi Ti mặt xanh như tàu lá chuối nhìn tổng thống nghiệt “Vậy tôi phải tìm ai để chịu trách nhiệm, chiếm tiện nghi còn ra vẻ đứng đó giảng đạo.”
      Những lời này chỉ có thể trong lòng.

      Vậy mà Đỗ Lôi Ti ngẩng đầu lên nhìn thấy tổng thống dùng ánh mắt quái dị nhìn mình.

      mặt có dính gì sao?

      Đỗ Lôi Ti dùng tay lau mặt, chẳng có gì cả, xem như chưa rửa mặt cũng khiến cho tổng thống lộ ra ánh mắt như vậy!

      ......

      ......

      đúng, bây giờ còn quan tâm ánh mắt của tồng thống làm gì “Bây giờ là thế kỷ hai mươi rồi, phụ nữ cũng có thể làm chủ gia đình, tuyệt đối thể để những người đàn ông xấu xa áp chế mình.”

      74 (P36. Pic 1)
      Bùi Tuấn Vũ buồn cười nhìn “Sao vậy? định nhận mệnh lệnh sao?”

      “Hả?” Đỗ Lôi Ti giả ngu cười “Tổng, tổng thống, nhận mệnh lệnh gì? Nếu còn chuyện gì nữa tôi trước!” xong, đợi người đàn ông phía sau chuyện, mặc chiếc váy giống như giẻ rách chạy ra khỏi phòng.

      Đúng lúc Đỗ Lôi Ti khóa cửa, thở hơi dài, ngay lúc đó gỡ bỏ nụ cười lúc nãy, lấy tay gõ đầu mình, trong lòng oán giận mình nhưng chuyện xảy ra, tự nhủ trong lòng “ sao đâu”

      vào nhà vệ sinh rửa mặt, thay quần áo người giúp việc, ra ngoài.

      Bùi Mộng Na nhìn thấy Đỗ Lôi Ti tới, vội vàng tới hỏi “ tôi làm khó chứ, đừng thấy bình thường trai tôi lạnh lùng nhưng rất dễ chuyện đấy!”

      Bùi Tuấn Vũ nhìn thấy chạy ra khỏi phòng, khóe miệng khẽ nhếch, nếu ba mẹ nhất định bắt kết hôn, bây giờ có người phụ nữ này sau này bớt ít phiền toái.

      vào phòng tắm, tắm rửa, thay quần áo ra khỏi phòng ngủ.

      Khi Đỗ Lôi Ti nhìn thấy xuất tại phòng khách, vội vàng trốn vào trong bếp.

      Bùi Tuấn Vũ nhìn , tới ghế sa lon ngồi xuống hỏi “Mộng Na, mẹ gọi điện thoại cho em ?”

      Bùi Mộng Na giả bộ ngu có, ba mẹ du lịch vòng quanh thế giới làm gì có thời gian gọi điện thoại cho em chứ!”

      chưa gọi cho em?”

      có, có!” Bùi Mộng Na mặt đỏ .

      Oa, xem ra mẹ gọi điện thoại.

      Lâm Thanh tức giận quay về phòng mình, ngồi trước bàn trang điểm, hai tay siết chặt, dùng sức đập lên mặt bàn trang điểm.

      “Cốc cốc cốc......” Tiếng gõ cửa vang lên.

      “Vào !” Lâm Thanh lạnh giọng .

      Tiểu Thanh vào, mặt áy náy “Công chúa, xin lỗi, việc giao tôi thể hoàn thành!”

      gì?” Lâm Thanh nhíu mày lớn tiếng hỏi.

      Lâm Thanh khom người “Xin lỗi công chúa, ngày hôm qua vốn dĩ tôi muốn làm theo kế hoạch, tôi chuẩn bị thuốc, kết quả chủ xuất lấy chai thuốc trong tay cho nên thể bỏ thuốc!”

      Lâm Thanh nghe ta liền tức giận “Đúng là đồ vô dụng, chuyện như vậy cũng làm xong, xem ra, tôi nên nghe theo kế hoạch của ! Bây giờ tốt rồi, giúp người giúp việc đê tiện kia được như ý!”

      “Cái gì? Công chúa gì?” Tiểu Thanh cho rằng mình nghe nhầm, xác định hỏi.

      “Đồ vô dụng!Được rồi, bây giờ lập tức biến khỏi mắt tôi”

      “Vâng, công chúa!” xong, tiểu Thanh ra khỏi phòng.

      Sau khi khóa cửa ta suy nghĩ biết chuyện gì xảy ra? chủ ......

      Ngay sau đó ta lại lắc đầu, thể nào, chủ thể làm chuyện đó, dù chủ có thích người giúp việc đê tiện kia thế nào cũng thể làm chuyện như vậy.
      Last edited by a moderator: 16/2/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      74 (P. 36.2)

      Lúc tới nhà bếp thấy mọi người bận rộn, lại thấy Đỗ Lôi Ti lén lút nhìn gì đó, ta mở miệng ngờ, tôi sớm rồi, người giúp việc này đơn giản, các người còn tin, tôi vừa nghe được tin nóng, tối qua người giúp việc này ngủ với tổng thống của chúng ta!”

      Nhóm người bận rộn nghe thấy tin tức nóng hổi liền xoay đầu lại, trợn mắt há miệng nhìn .

      Đỗ Lôi Ti ngờ tin tức lan nhanh như vậy, nhìn mọi người, hai mắt đỏ oe giải thích “ phải, tôi phải loại người đó, tôi cũng biết tại sao lại xảy ra chuyện đó.”

      “Bây giờ muốn dùng bộ mặt đáng lấy thương hại của mọi người sao?” Tiểu Thanh khinh bỉ .

      “Tôi......tôi có, có......”

      có gì?” Tiểu Thanh xong về phía .

      “Có phải các người quá rảnh rỗi rồi hay ?” Bùi Tuấn Vũ đứng ở cửa phòng bếp lạnh giọng .

      “Tổng thống!”

      “Tổng thống!”

      “Tổng thống!”

      Tất cả nhân viên trong phòng bếp đều cúi chào tổng thống.

      Bùi Tuấn Vũ liếc nhìn mọi người “Đây là lấn cuối cùng tôi nghe mọi người về chuyejn này!” xong, kéo Đỗ Lôi Ti ra ngoài.

      “Tổng, tổng thống, muốn làm gì?” Đỗ Lôi Ti sợ hỏi.

      “Im miệng!”

      Đỗ Lôi Ti cảm thấy tổng thống lại lên cơn giận, thể làm gì khác hone là ngoan ngoãn im miệng, tránh cho bản thân phải chịu khổ.

      Hai người đến phòng làm việc liền đóng cửa lại, Bùi Tuấn Vũ tới bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy ra tập tài liệu “Ký hợp đồng này!”

      Đỗ Lôi Ti sững sờ nhạn tài liệu, càng bất ngờ hơn khi nhìn thấy đó viết “Hợp Đồng Hôn Nhân”, nhíu mày nhìn nội dung hợp đồng, lại nhìn tổng thống.
      “Kết hôn? Hợp đồng hôn nhân?” Đỗ Lôi Ti trợn mắt đọc

      “Tổng thống, ý là sao?”

      Bùi Tuấn Vũ nhìn , khuôn mặt có bất kỳ biểu nào “ có ý gì?”

      có ý gì? có ý gì, tại sao còn đưa cái này cho tôi?” Đỗ Lôi Ti mơ hồ hỏi.

      bây giờ cần quan tâm gì cả, chỉ cần kỳ hợp đồng này thôi!”

      Mẹ kiếp, đây là lý luận kiểu gì chứ, nếu muốn ký hợp đồng này sao lại cho biết nguyên nhân chứ?

      “Tổng thống, có phải não có vấn đề gì ?” Đỗ Lôi Ti xong, tay áp lên trán .

      Bùi Tuấn Vũ dùng bàn tay to của mình đẩy tay ra “Ký tên!”

      Đỗ Lôi Ti lúng túng thu tay về, để hợp đồng lên bàn, chống nạnh “Tại sao tôi lại phải ký tên, ràng tôi là người mất lần đầu tiên quý giá, lỗ gì, tại sao lại muốn làm cho phức tạp như vậy?”

      “Đừng quên là đem tôi......”

      cần, nên nữa!” Đỗ Lôi Ti vừa che lỗ tai vừa .

      Vừa nghe thấy muốn chuyện tối qua, liền hối hận, nghĩ đến cơ thể trần truồng của người đàn ông này, khuôn mặt lại đỏ bừng như trái cà chua.

      Đỗ Lôi Ti thấy tổng thống quyết, thể làm gì khác hơn là đổi cách khác, giả bộ đáng “Tổng thống, làm ơn, đời tôi rất lạnh, nếu như ký vào hợp đồng này, sau này làm sao có thể gặp người nhà? Lại , người nhà tôi......”

      “Được rồi, nhảm nhiều quá, bây giờ nhất định phải ký hợp đồng này!” Bùi Tuấn Vũ nghiêm mặt .

      chưa được mấy câu nhàng liền chuyển sang loại lạnh lùng.
      Mẹ kiếp, nhìn thấy tổng thống quyết, xem ra biết tổng thống nghĩ gì. Được, ký ký, có gì dặc biệt hơn người!

      Nghĩ tới đây, cầm bút bàn vừa định ký liền nghĩ thấy lấy tổng thống có lợi chỗ nào? Tổng thống bạc đãi , nghĩ đến sau này muốn ly hôn, tối thiểu cũng phải nuôi sống được bản thân.

      ngẩng đầu híp mắt tò mò hỏi “Tổng thống, xem tôi ký có lợi gì?”
      “Tôi chia nửa tài sản cho !”

      nửa?” Đỗ Lôi Ti trợn to hai mắt.

      Bùi Tuấn Vũ gật đầu.

      “Tổng thống, tài sản của nửa là bao nhiêu?” Đỗ Lôi Ti tò mò hỏi.

      nhiều lắm, chỉ có mấy chúc vạn?” Bùi Tuán Vũ xác định .

      Đỗ Lôi Ti kinh ngạc “Cái gì? Mấy chục vạn?”

      Bùi Tuấn Vũ khoanh tay trước ngực nhìn gật đầu.

      lừa ai vậy? quản lý cả đất nước mà tài sản mà chỉ có mấy chục vạn?”

      Đỗ, hiểu lầm rồi, tôi là người quản lý cả đất nước nhưng tiền lại thuộc về nhà nước, phải của riêng tôi!”

      ngờ, tổng thống lại thanh liêm như vậy, tài sản chỉ có mấy chục vạn.

      suy nghĩ mấy chục vạn chia nửa cho cũng được, nếu ly hôn , số tiền này cũng có tác dụng, cuộc sống sau này phải lo lắng.

      Nghĩ tới đây, cầm bút ký tên lên hợp đồng, đưa tay ra trước mặt “Tổng thống, sau này xin hãy quan tâm chăm sóc!”

      Bùi Tuấn Vũ nhìn , cảm thấy thể giải thích được, biết kết cấu trong đầu thế nào, rất nhiều ý tưởng.

      Đỗ Lôi Ti duỗi tay lúc lâu, cánh tay ê ẩm, thể làm gì khác là thu tay lại “Nếu còn chuyện gì nữa tôi ra ngoài làm việc!”

      xem qua hợp đồng rồi chứ?” Bùi Tuấn Vũ tò mò hỏi.

      phải là nhảm sao, ràng vẫn xem sao lại hỏi chứ?

      Nhưng có cách nào khác, ai bảo là tổng thống, thể làm gì khác hơn là trả lời “ xem!”

      “Vậy tốt, tôi sơ qua về điều khoản trong hợp đồng với !”

      Lúc này Đỗ Lôi Ti gật đầu.

      “Điều thứ nhất, được tôi, tôi là người bắt đầu trò chơi, vậy tôi cũng là người kết thúc!”

      hãy yên tâm , loại người như , dù tôi, tôi cũng , yên tâm !” Đỗ Lôi Ti .

      “Vậy được, cũng yên tâm, tôi thích người như !” Bùi Tuấn Vũ .

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      75 (P.37)

      Đỗ Lôi Ti tối sầm mặt, bất mãn “Tôi là loại phụ nữ thế nào? Tôi là loại phụ nữ đó sao, tưởng tôi thích loại người như sao, xem như đưa hết toàn bộ tài sản cho tôi tôi cũng thích !”

      Vừa nòi xong, Đỗ Lôi Ti phát ra mình lại nhanh miệng bậy, nhìn sắc mặt tổng thống tối sầm, xong rồi, cái tính này của vẫn thể nào thay đổi.

      “Tổng thống, tính tôi suy nghĩ, đừng tức giận, nếu còn chuyện gì tôi trước, những lời tôi ghi nhớ trong lòng!” xong, chạy nhanh ra ngoài.

      Mẹ kiếp, mặt tổng thống đen thui như cục than, nếu còn ở lại đó biết xảy ra chuyện gì.

      Lúc đóng cửa, chợt đụng phải cái gì hét lớn “A......Gì vậy? Làm tôi giật mình!” xong, xoa xoa trái tim bé của mình.

      Bùi Mộng Na che miệng , dùng ngón trỏ che miệng “ giọng chút!”
      Đỗ Lôi Ti gật đầu “ chủ, muốn hù chết người à?”

      Bùi Mộng Na nhanh tay kéo về phòng mình.

      Bùi Tuấn Vũ ở trong phòng làm việc nghe thấy bên ngoài có tiếng , cần đứng dậy cũng biết là em nghịch ngợm của mình.

      Bùi Mộng Na kéo Đỗ Lôi Ti vào phòng mình, ngồi giường lớn, tò mò hỏi “Lôi Ti, tôi tìm làm gì?”

      Đỗ Lôi Ti nghĩ lại những lời tổn thương mà tổn thống , trong lòng biết là cảm giác gì.

      Vừa rồi cố tỏ ra kiên cường trước mặt tổng thống để cho nhìn thấy bản thân thế nào, chỉ là câu cuối cùng mà chạm vào lòng tự ái của .

      “Lôi Ti?” Bùi Mộng Na giơ tay quơ quơ trước mặt .

      Đỗ Lôi Ti phục hồi tinh thần, nhìn có, có gì!”

      “Lôi Ti, vẻ mặt bây giờ lừa được tôi đâu!” Bùi Mộng Na .

      chủ, bây giờ tôi biết mình là loại người thế nào, tại sao mọi người đều thích tôi? Bây giờ ngay cả cậu chủ......”

      Bùi Mộng Na nhìn khuôn mặt bi thương của an ủi “Lôi Ti, chuyện tiểu Vũ cần lo lắng, tôi với tiểu Vũ, những người giúp việc kia là ghen tỵ với ....... đừng để trong lòng.”

      “Được rồi, Lôi Ti bây giờ đừng nghĩ gì, đúng rồi, tôi ở trong phòng thương lượng chuyện gì, lúc ở phòng khách tôi nhìn thấy kéo vào phòng làm việc!” Bùi Mộng Na lộ ra tính tò mò.

      chủ, tôi cảm thấy thể , cái này.......” Đỗ Lôi Ti khó xử.

      Bùi Mộng Na giả bộ tức giận “Lôi Ti, xem ra xem tôi là bạn, tôi đau lòng!”

      Đỗ Lôi Ti nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của vội vàng chủ, đừng tức giận, chỉ là chuyện này rất khó .”

      Bùi Mộng Na thấy lo lắng liền bật cười “Lôi Ti, tôi lừa thôi, là bạn tôi, sao tôi có thể giận chứ, , tôi giúp nghĩ cách.”

      Đỗ Lôi Ti than thở “Tại sao khi sinh ra toi lại có thân phận như vậy chứ?”

      “Tại sao lại như vậy?” Bùi Mộng Na hiểu.

      “Tôi nghĩ nếu có người có thân phận giống , có phải tổng thống đưa ra cầu vô lễ như vậy?” Đỗ Lôi Ti bi thương .

      “Lôi Ti, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao lại như vậy? ràng phải là người như vậy?”

      “Tôi cũng muốn như vậy nhưng có số việc ......” Đỗ Lôi Ti xong hai mắt đỏ hoe.

      Bùi Mộng na ôm vào ngực, nhàng an ủi “Lôi Ti, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nếu xem tôi là bạn có thể tôi nghe, có lẽ tôi có thể giúp !”
      Đỗ Lôi Ti nhìn “Tổng thống vừa gọi tôi vào phòng làm việc để ký hợp đồng!”

      “Hợp đồng gì? Tại sao?”

      cố gắng rơi nước mắt, hít mũi “ chủ, khẳng định biết đó là loại hợp đồng gì!”

      Bùi Mộng Na gấp gáp hỏi “Rốt cuộc là hợp đồng gì? nhanh xem nào!”

      chủ, tôi chỉ có thể đến đây, những thứ khác tôi đồng ý với tổng thống thể ra!”

      ngốc sao? với tôi, tôi với ai, hơn nữa ấy là trai tôi.” Bùi Mộng Na im lặng dùng ngón tay ấn vào trán .

      Đỗ Lôi Ti thấy chủ lo lắng cho mình, dù sao việc cũng đến nước này, bất lực mở miệng .

      “Hợp đồng hôn nhân!”

      “Cái gì? lại xem?” Bùi Mộng Na hoảng sợ.

      Đỗ Lôi Ti vội vàng che miệng lại “ chủ, giọng chút, nếu để người khác nghe thấy tôi rất thảm.”

      Bùi Mộng Na theo bản năng gật đầu “Lôi Ti, yaij sao lại phải ký hợp đồng?”

      “Tôi biết, tổng thống là , phải biết ta suy nghĩ gì chứ?”

      Bùi Mộng Na tiếp tục hỏi “ hopej đồng viết gì, tại sao lại đau lòng như vậy?”

      Đỗ Lôi Ti cúi đầu, nước mắt khẽ rơi “Chỉ là kết hôn giả, tôi được , cũng loại phụ nữ như tôi.”

      nhàng lau nước mắt của mình tiếp tục “Giống như tôi mới , nếu là người có thân phận giống , tôi nghĩ tổng thống những lời làm tổn thương như vậy.”

      Bùi Mộng Na tức giận “ biết tôi nghĩ gì, Lôi Ti, đừng để trong lòng, tôi giúp !”

      “cảm ơn chủ!” Đỗ Lôi Ti nhìn .

      “Lôi Ti, tôi nghĩ ra cách này......” Bùi Mộng Na cười .

      Đỗ Lôi Ti lau khô nước mắt, nghe có cách, lập tức trở lại tính cách nhí nhảnh, kéo tay Bùi Mộng Na chủ, biện pháp gì?”

      “Ha ha ha......ha ha ha, Lôi Ti, tôi chọc thôi, mặc dù bây giờ chưa nghĩ ra cách gì nhưng yên tâm, tôi nhất định giúp !” Bùi Mộng Na thu hồi nụ cười, nghiêm túc .

      “Cảm ơn chủ, tôi ra ngoài trước, nếu lát nữa những người giúp việc kia lại bàn tán!” xong từ giường đứng lên ra khỏi phòng.

      Bùi Mộng Na nhìn bóng lưng ra khỏi phòng, xem ra chuyện này vượt xa dự đoán của , nhưng mà lại phát triển theo hướng tốt, ha ha.......ông trời giúp !!!

      Ha ha ha!!!

      Đỗ Lôi Ti tới phòng khách, nhìn thấy người giúp việc bàn tán gì đó, nhìn thấy xuất của , lập tức chuyên tâm làm việc.

      Tiểu Ngọc tới trước kéo Đỗ Lôi Ti ra góc, nhìn xung quanh có ai mới giọng hỏi “Lôi Ti, những lời tiểu Thanh đáng ghét kia có đúng ?”

      Đỗ Lôi Ti gật đầu, ngay sau đó mở miệng “Tiểu Ngọc, có số việc nhất thời thể ràng, xin hãy tin tôi......tôi phải loại người mà bọn họ .”

      “A, Lôi Ti yên tâm, tôi tin !” Tiểu Ngọc nghiêm túc gật đầu.

      Lúc này Đường Vũ tới, Đỗ Lôi Ti lễ phép gật đầu “Chào thư ký Đường!”

      Đường Vũ gật đầu, thẳng lên phòng làm việc lầu.

      “Cốc cốc cốc......”

      “Vào !” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng .

      Đường Vũ đẩy cửa vào “Tổng thống, tìm tôi có chuyện gì?”

      “Chuẩn bị hôn lễ, nửa tháng sau tổ chức!”

      Đường Vũ tò mò hỏi “Tổng thống, là hôn lễ của ai?”

      “Tôi!”

      “Nhanh vậy sao? Tổng thống hôm qua tôi mới chuyện với bà chủ rằng vẫn chưa biết , nửa tháng sau lập tức tiến hành hôn lễ sao?” Đường Vũ xác định hỏi.

      Bùi Tuấn Vũ mặt biểu tình gì “Hỏi nhiều quá!”

      “Vâng, tôi biết sai rồi, tôi chuẩn bị cẩn thận!”

      “Được rồi, nếu có chuyện gì tôi ra ngoài trước!”

      “Đúng, tổng thống!” xong, thư ký Đường xoay người ra ngoài.

      Lúc thư ký Đường đóng cửa, Bùi Tuấn Vũ mở miệng “Gọi quản gia tới đây!”

      “Vâng!” thư ký Đường gật đầu, đóng cửa ra ngoài.

      Lúc xuống lầu, nhìn thấy quản gia phân việc liền “Quản gia, tổng thống muốn gặp ông!”

      “Vâng!” Sau đó quản gia tới phòng làm việc lầu.

      “Cốc cốc cốc......” Cửa thư phòng lại lần nữa vang lên.

      Bùi Tuấn Vũ vẫn lạnh lùng như cũ mở miệng “Vào !”

      Quản gia vào, đứng trước bàn làm việc “Tổng thống, ngài gọi tôi có việc gì ạ?”

      “Thông báo với những người trong phủ tổng thống nửa tháng sau chuẩn bị hôn lễ, còn có tìm giáo viên dạy tất cả nghi lễ cơ bản cho Đỗ, nên để xảy ra chuyện gì trong hôn lễ, bây giờ ngừng hết tất cả của Đỗ, biết chưa?”

      Quản gia vừa nghe thấy tin tức này liền ngây ngẩn người, ngờ những lời người giúp việc kia , vì vậy mở miệng “Tổng thống, ý của ngài là ngài muốn kết hôn với Đỗ sao?”

      Bùi Tuấn Vũ nhìn ông, mở miệng “Sao ông với thư ký Đường lại giống nhau như vậy, đối với chuyện gì cũng hiếu kỳ như vậy?”

      “Quản gia biết sai rồi, có lần sau, tổng thống, nếu còn chuyện gì vậy tôi xin phép!”

      Bùi Tuấn Vũ xoay ghế về phía cửa sổ nhìn ra ngoài ra ngoài !”

      Quản gia cung kính ra ngoài, đóng cửa lại.

      Khi ông tới lầu , triệu tập toàn bộ người giúp việc ở phòng khách, mỗi lần triệu tập có chuyện gì cần tuyên bố người giúp việc đều đứng xếp thành ba hàng, , tất cả mọi người đều ríu rít bàn tán.

      “Yên lặng! Tôi có việc muốn tuyên bố!” Quản gia nghiêm túc .

      Lâm Thanh từ phòng mình ra, nhìn thấy vậy tò mò hỏi quản gia “Có chuyện gì vậy?”

      Quản gia cung kính “Tổng thống muốn tuyên bố nửa tháng sau tổ chức hôn lễ!”

      “Cái gì?” Lâm Thanh tin hỏi.

      Có phải là do sợ chuyện đó truyền ra ngoài làm mất danh dự của tổng thống cho nên phải tìm người kết hôn, vậy người cùng kết hôn có phải là ta hay ?

      Nếu đúng như ta nghĩ......vậy là tốt, việc này giảm rất nhiều phiền toái, mặc dù xảy ra số chuyện vui nhưng tối thiểu ta cũng có được thứ mà mình muốn.

      Vì vậy Lâm Thanh lại mỉm cười mở miệng “Tổng thống muốn kết hôn, vậy dâu là ai?”

      ta đợi quản gia ra tin tức mà mình muốn nghe.

      Đỗ Lôi Ti đứng cùng người giúp việc nghe thấy cuộc chuyện của quản và công chúa, trong lòng hết sức lo sợ, biết sau khi chuyện này được tuyên bố xảy ra chuyện gì, nhưng ngay từ lúc đầu định phải là người tự do, thân phận phu nhân tổng thống của sau này bị trói buộc!!

      Quản gia nhìn mọi người, lại nhìn công chúa mở miệng “Nửa tháng sau tổng thống kết hôn cùng Đỗ!”

      “Cái gì?”

      “Cái gì?”

      “Cái gì?”

      Mọi người nghe thấy tin tức này lập tức liền bàn tán.

      Lâm Thanh phục hồi tinh thần, tức giận về phía phòng làm việc lầu, gõ cửa trực tiếp vào phòng.

      Bùi Tuấn Vũ nhìn ta, giọng lạnh lùng “Công chúa, gõ cửa là phép lịch tối thiểu!”

      Lâm Thanh nhìn tức giận hỏi “Tổng thống, thân phận cao quý như vậy tại sao lại cưới người giúp việc đê tiện kia?”

      “Công chúa, chuyện phải chú ý chút, người giúp việc đê tiện mà nửa tháng sau là vợ của tôi!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng .

      “Tổng thống, cưới người giúp việc kia chỉ đem lại ảnh hưởng trái ngược, nên tìm người có cùng thân phận để kết hôn!” Lâm Thanh nén giận .
      Bùi Tuấn Vũ nhìn ta “Công chúa, cha gọi điện thoại muốn quay ề, ở đây cũng lâu rồi, cũng đến lúc phải về rồi!”

      “Được, ngày mai tôi quay về nhưng tôi còn quay lại!” Lâm Thanh khẳng định hoặc tự tìm cho bản thân lý do.

      xong, xoay người ra ngoài, tới phòng khách, nhìn thấy người giúp việc đứng xếp thành hàng, ta lên trước kéo cánh tay Đỗ Lôi Ti về phía phòng mình, sau đó “Tiểu Thanh cũng vào đây!”

      Tiểu Thanh theo công chúa vào phòng.

      Lúc cửa phòng đóng lại, Lâm Thanh hất tay đẩy Đỗ Lôi Ti ngã mặt đất.
      Đỗ Lôi Ti nhìn ta “Công chúa, muốn làm gì?”

      có tư cách gì mà muốn biết tôi muốn làm gì? biết điều, yên phận lại quyến rũ tổng thống!” xong nhìn tiểu Thanh lại mở miệng “Dạy dỗ ta chút, nếu ta biết cái gì nên làm và cái gì nên làm!”

      Tiểu Thanh nghe công chúa , khẽ hử lạnh trong lòng, rốt cuộc cũng rơi vào tay ta.

      Nhưng bây giờ là người của tổng thống, thể tùy tiện ra tay, nếu biết ta nhận hậu quả thế nào.

      Vì vậy, ta thử dò xét “Công chúa, được đâu, quản gia vừa mới rồi, ta là phu nhân tổng thống, nếu muốn ra tay, chuyện này......”

      “Nhiều lời làm gì, dù có chuyện gì cũng tìm , có tôi ở đây rồi!” Lâm Thanh khẳng định .

      ta bị cơn tức chiếm hết não bộ, ta biết hậu quả thế nào chỉ cần dạy dỗ .

      Tiểu Thanh được khẳng định của công chúa, lộ ra nụ cười ác độc tới, ngồi chồm hổm, nắm tóc Đỗ Lôi Ti, lôi từ sàn nhà đứng dậy, giơ tay hung hăng tát lên khuôn mặt nhắn của Đỗ Lôi Ti.

      Đỗ Lôi Ti nhất thời choáng váng, cố gắng lắc đầu, khi cảm giác choáng váng qua , giơ tay hung hăng tát lên mặt tiểu Thanh.

      có quyền gì đánh tôi?” Đỗ Lôi Ti chất vấn.

      Tiểu Thanh bị đánh đến ngẩn người, ôm mặt, uất ức nhìn về phía công chúa “Công chúa, ta dám đánh trả......”

      Lâm Thanh lườn ta “ vô dụng!” xong, hung hăng tát lên mặt Đỗ Lôi Ti.

      Đỗ Lôi Ti bị đánh, biết có vài người có thể đánh trả, có vài người chỉ có thể chịu đựng.

      Cửa phòng chợt bị đẩy ra, Bùi Mộng Na vào phòng.

      về phía Đỗ Lôi Ti, thấy hai má sưng đỏ, tức giận hỏi “Là ai đánh?”
      xong nhìn hai người trong phòng.

      Lâm Thanh cười “Người giúp việc này làm sai chuyện, tôi chỉ giúp dạy dỗ chút!”

      Bùi Mộng Na nở nụ cười “Dạy dỗ người giúp việc nhà tôi? Công chúa, xem ra xem mình là người ngoài? Vậy tôi có phải cảm ơn dạy dỗ chị dâu tôi ?”

      “Lôi Ti, còn có ai đánh nữa?” Bùi Mộng Na nhìn hỏi

      có!”

      “Lôi Ti, hai má sưng đỏ, hơn nữa dấu tay giống nhau, nhanh xem còn có ai nữa?”

      có!” Đỗ Lôi Ti nhìn .

      phải sợ tiểu Thanh, chỉ nghĩ nhiều thêm chuyện bằng bớt chuyện, dù sao cũng ở chung mái nhà, muốn mọi chuyện trở nên phức tạp.

      “Mộng Na, nếu ta có, vậy dừng ở đây !” Lâm Thanh mở miệng .

      “Chuyện cứ như vậy dừng sao? Sao có thể chịu như vậy chứ? ấy là chị dâu tôi, lại có thể dễ dàng bị bắt nạt ngay trong nhà mình như vậy sao?” Bùi Mộng Na tức giận .

      “Chị dâu, nhanh chút, rốt cuộc là ai?”

      Đỗ Lôi Ti thấy thể cản được , thể làm gì khác hơn là mở miệng “Tiểu Thanh!”

      Bùi Mộng Na chút nghĩ ngợi trực tiếp tát Tiểu Thanh, lại dám ở trong phủ tổng thống ra oai đánh người?”

      Tiểu Thanh ôm khuôn mặt bị đánh, vội vàng cúi người xin lỗi “ chủ, tôi dám nữa!”

      “Mộng Na, đánh chó cũng phải nể mặt chủ đấy!” Lâm Thanh đứng bên .

      Bùi Mộng Na nghe ta giống như nghe chuyện cười “Công chúa, lầm đấy chứ, là chủ của ta?”

      “Im miệng!” Bùi Tuấn Vũ lạnh lùng .

      , sao tới đây?” Bùi Mộng Na hỏi.

      “Trong phủ của tôi lại có thể xảy ra chuyện như vậy, các người tôi có thể đến sao?”

      , Lôi Ti bị hai người này đánh!” Bùi Mộng Na kiện.

      “Công chúa, có vẻ như hơi quá mức cho phép rồi? Tôi nhớ biết người mà vừa đánh là vợ tôi, lại vẫn dám đánh, xem ra xem tôi ra gì!” Bùi Tuấn Vũ lạnh lùng tới.

      dùng tay bóp cổ ta, càng ngày càng dùng sức......

      Lâm Thanh đỏ bừng mặt “Khụ...khụ...khụ....khụ......khụ......”

      Bùi Tuấn Vũ chợt buông tay ra, ta ngã mặt đất, nhếch nhác hổn hển thở.

      “Ngày mai thu dọn đồ đạc cút khỏi đây!” Bùi Tuấn Vũ ra lệnh đuổi khách

      Từ đến lớn Lâm Thanh chưa bao giờ nhếch nhác như vậy, hôm nay lại biến thành bộ dáng như vậy, ta nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt dám đối xử với tôi như vậy? Tôi khiến trả giá đắt!”

      Bùi Tuấn Vũ căn bản thèm đếm xỉa đến lời ta , vì vậy quay về phía người giúp việc của mình “ cũng ra tay?”

      Tiểu Thanh hoảng sợ vội vàng quỳ mặt đất khóc “Tổng thống, tôi biết sai rồi, lần sau tôi dám nữa, đều là công chúa bắt tôi làm!”

      “Tới gặp quản gia lấy tiền lương!” xong muốn ra ngoài.

      Tiểu Thanh khóc cầu xin “Tổng thống, tôi biết sai rồi, van xin ngài đừng đuổi việc tôi.”

      Đỗ Lôi Ti nhìn ta khóc đến đau lòng, tới bên cạnh Bùi Tuấn Vũ “Tổng thống, đừng đuổi việc ấy được ?”

      Bùi Mộng Na nghe vậy, còn gì để “Lôi Ti, đầu hư rồi sao? ta vừa mới đánh !”

      chủ, tôi cảm thấy ta dễ kiếm việc, lại ấy nghe công chúa mới đánh người!” Sau đó lại xoay người nhìn Bùi Tuấn Vũ “Tổng thống, đừng đuổi ấy được ?”

      Bùi Tuấn Vũ nhìn , biết nghĩ gì, sao lại tốt như vậy, nhưng như vậy cũng tốt, tránh sau này khỏi phiền toái.

      Vì vậy gật đầu, nhìn tiểu Thanh mở miệng “Nhớ, sau này được tái phạm nữa!” xong xoay người ra ngoài.

      Bùi Mộng Na trợn mắt nhìn hai người phụ nữ trong phòng, kéo Đỗ Lôi Ti theo trai ra ngoài.

      ?” Bùi Mộng Na kêu

      Bùi Tuấn Vũ quay lại nhíu mày “Chuyện gì?”

      , muốn kết hôn sao?” Bùi Mộng Na xác định hỏi.

      “Ừ!” Bùi Tuấn Vũ hừ , liếc mắt nhìn đứng bên cạnh.

      Nhìn thấy hai gò má sưng đỏ, ngờ lại đơn thuần như vậy.

      Bùi Tuấn Vũ quay người về phòng làm việc.

      Bùi Mộng Na kéo Đỗ Lôi Ti vào phòng mình, ngồi xuống giường, lấy hộp thuốc trong ngăn kéo ra, tìm thuốc bôi lên mặt Đỗ Lôi Ti.

      Vừa bôi vừa lảm nhảm “Lôi Ti, tôi chưa từng thấy ai ngốc như , ràng tiểu Thanh đánh , vậy mà vẫn giúp ta, nghĩ gì vậy?”

      Đỗ Lôi Ti than thở “Tiểu Thanh tát tôi cái tôi liền tát trả ta cái, tôi cầu cạnh chẳng qua là cảm thấy muốn làm lớn chuyện, như vậy đối với phủ tổng thống tốt!”

      “Chị dâu, biết suy nghĩ cho chồng, xem ra tôi chọn nhầm người!” Bùi Mộng Na đùa

      chủ, đừng cười nhạo tôi, đúng rồi, sao biết tôi ở trong phòng công chúa?” Đỗ Lôi Ti tò mò.

      “Tiểu Ngọc vội vàng tới tìm tôi công chúa và tiểu Thanh dẫn vào phòng, tôi vừa nghe liền biết công chúa tìm có chuyện gì tốt, kết quả khi vào phòng thấy gò má sưng đó, liền biết là kiệt tác của người phụ nữ ác độc kia!” Bùi Mộng Na càng càng cảm thấy tức giận, dám ở trong phủ tổng thống đánh người.

      Bùi Tuấn Vũ quay lại phòng làm việc, vốn định xem tài liệu nhưng tâm tư của ở đây, đặt tài liệu sang bên, đầu tựa vào ghế, nghĩ biết quyết định của mình là đúng hay sai?

      nghe theo ba mẹ kết hôn lần nữa, nhưng cuộc hôn nhân này có tình , đối với tình của tan vỡ từ lâu.

      Chỉ là kết hôn với rất đơn giản, vì giống những người phụ nữ khác, toan tính, nếu ngày nào đó hôn nhân tan vỡ hai người có thể dễ dàng tách ra, vẫn là tổng thống mà cũng có thân phận khác, vẫn có thể tiếp tục sống.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Thanh xách hành lý của mình ra phòng khách, nhìn những người đứng trong phòng khách “Tôi khiến các người hối hận!”

      Bùi Mộng Na cười “Công chúa, muốn sao? Sao ở lại uống rượu mừng?”

      Ánh mắt Lâm Thanh sắc lẹm nhìn rồi ra ngoài.

      tiễn!” Bùi Mộng Na vui mừng .

      “Lôi Ti, xem ra tôi có lòng, tìm cho nhiều giáo viên như vậy, là tốt!” Bùi Mộng Na cười .

      Đỗ Lôi Ti tối sầm mặt “ phải tổng thống sợ tôi làm ấy thể diện sao?”

      phải, nếu tôi chọn , tôi nghĩ ấy phải có lòng tin ở chứ?” Bùi Mộng Na xác định .
      Last edited: 16/2/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      76 (P.38 )


      Đỗ, giáo viên dạy lễ nghi đợi lâu, mời học!” Quản gia .

      Đỗ Lôi Ti thấp thỏm theo quản gia tới trước mặt giáo viên dạy lễ nghi, Đỗ Lôi Ti nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của giáo viên, hai chân liền lảo đảo.

      “Đây là Đỗ!” Quản gia giới thiệu.

      Sau khi quản gia dẫn người tới liền rời .

      Giáo viên dạy lễ nghi giới thiệu “Xin chào Đỗ, gọi tôi Anna là được, nhiệm vụ lần này của chúng ta......”

      Đỗ Lôi Ti nghe chuỗi việc, đầu óc choáng váng, học lễ nghi có rất nhiều cầu, xem ra lần này phải chịu khó rồi.

      Đầu tiên Đỗ Lôi Ti bị hai đưa tới phòng tắm, Anna đứng bên cái này thể, cái kia thể, cảm thấy nửa chính là hưởng thụ, nửa là tội lỗi.

      ra Đỗ Lôi Ti vẫn hiểu chút, bởi vì khi học đại học giáo viên có qua, đơn giản là cách ăn , cách cười, cách đứng, phải im lặng thế nào, thậm chí cả dối, tóm tắt chính là ưu nhã, ưu nhã, ưu nhã!

      Dĩ nhiên, phải học hết trong ngày.

      Cứ như vậy, thời gian trôi qua rất nhanh, tại Đỗ Lôi Ti gặp phải vấn đề rất lớn, mặc dù từng đeo giày cao gót nhưng chỉ trong thời gian ngắn trong buổi tiệc mà chịu nổi, bây giờ lại cầm đôi giày cao gót mười mấy phân cho , phải giống như đưa cà kheo cho sao.

      Anna hổ là giáo viên dạy lễ nghi, đối với khóa học lễ nghi trương đối kỹ càng.

      Lúc này hai tới, giữ chặt eo , giúp thay chiếc vày dài, đeo giày cao mười mấy tấc cho ......

      rất đẹp.

      Đỗ Lôi Ti đôi giày cao gót kia trong nháy mắt có cảm giác xiêu vẹo như muốn té.

      suy nghĩ biết có phải giáo này điên rồi ? Hay đầu bị nước vào? Mặc chiếc váy dài lại đeo thêm đôi giày cao gót, rốt cuộc có muốn nửa hay ?

      Đỗ Lôi Ti đứng tại chỗ, gian nan cất bước , Anna nhìn thấy bộ dáng của , lạnh giọng “Ở trong phòng khách này năm vòng, sau đó tới phòng ăn, Đỗ chúng tôi ở đó chờ , ngàn vạn lần được chân đất, khi đến phòng ăn chúng tôi kiểm tra xem chân có bẩn hay , nếu như bẩn xin lỗi được ăn tối!”

      “Cái gì?” Đỗ Lôi Ti thể tin được, trợn to mắt nhìn giáo viên trước mặt, trong lòng bất mãn “Mẹ kiếp, đây là muốn bức chết sao?”

      “Bây giờ bắt đầu, tôi tính qua thời gian, phải dùng thời gian bộ tới phòng ăn, nên còn có thể ăn tối, nếu như chậm chút, chỉ có thể ăn đồ nguội!” Anna xong dẫn hai ra khỏi phòng khách.

      Vừa nhìn thấy ba người trước mặt rời , Đỗ Lôi Ti ở phía sau kêu to “A??? Mọi người khoan hãy ? Mặc cái váy dài như vậy, lại đôi giày cao gót thế này, làm sao tôi có thể chứ.......?” Bọn họ quan tâm tới cứ như vậy .

      Khi tới cửa, Anna dừng lại “ Đỗ, tốt nhất là dừng lại, nếu như bị người khác nhìn thấy, bữa tối của bị hủy bỏ!”

      xong ba người liền ra ngoài.

      Đỗ Lôi Ti buồn bực trong lòng nhưng còn cách nào khác, người ở dưới mái hiên, thể cúi đầu, đạo lý này vẫn hiểu, đưa tay nâng váy, để tránh trong lúc dẫm lên váy bị ngã, hít sâu hơi, nhớ lại lúc ở trường giáo viên dạy như thế nào, bước chân yên ổn về phía trước......

      vừa vừa thề, đợi đến ngày nào đó phải rời lưu luyến mà rời khỏi đây......

      Tối nào cũng vậy, đều rất mệt, chỉ cần nằm lên giường, hai mí mắt liền đánh nhau, tới hai phút liền ngủ.......

      Cứ như vậy, thoáng cái qua mười ngày, cách hôn lễ chỉ còn năm ngày, sau khi hôn lễ được quyết định liền trở nên bận rộn, hôm nay mới có thể nghỉ ngơi.

      Có lẽ là Đỗ Lôi Ti mơ mộng hão huyền quá rồi, ngày thứ năm là hôn lễ, còn lại bốn ngày, cũng thể nghỉ ngơi, mỗi ngày ngừng bị người ta dùng thước đo người, giống như con rối mặc cho người khác định đoạt.

      Thư ký Đường đứng trước phòng làm việc, nhàng gõ cửa.

      “Cốc cốc cốc......”

      “Vào !” Bùi Tuấn Vũ cúi đầu nhìn tài liệu trong tay mở miệng .

      Đường Vũ vào “Tổng thống, đây là bản thảo mới viết xong, mời xem qua!”

      Bùi Tuấn Vũ ngẩng đầu lên, nhận lấy bài viết xem, gật đầu, mở miệng “Còn bốn ngày nữa là tới hôn lễ, ngày mai cậu mở họp báo thông báo với mọi người!”

      “Vâng, biết có phản ứng thế nào?” Đường Vũ mở miệng .

      Bùi Tuấn Vũ nhìn , cúi đầu tiếp tục xem tài liệu trong tay “ ra ngoài !”

      Đường Vũ nhìn tổng thống sau đó xoay người ra ngoài, quay về phòng làm việc của mình gọi điện thoại thông báo cho tất cả nhà báo tham gia buổi họp báo ngày mai.

      Mắt thấy hôn lễ càng ngày càng gần, Đỗ Lôi Ti càng cảm thấy hoang mang trong lòng, Bùi Mộng Na an ủi “Lôi Ti, làm sao vậy, tại sao mấy ngày nay mặt mày luôn ủ dột?”

      Đỗ Lôi Ti nhíu mày nhìn “Mộng Na, tôi cũng biết thế nào, trong lòng luôn cảm thấy có việc gì đó sắp xảy ra?”

      “Lôi Ti, tôi thấy đây giống như là bệnh sợ hãi trước hôn nhân!” Bùi Mộng Na khẳng định.

      “Tôi cũng biết, có lẽ đúng như .”

      “Được rồi, Lôi Ti, nghỉ ngơi sớm , cần phải quá lo lắng, biết chưa?” Bùi Mộng Na xong xoay người ra khỏi phòng.

      Ngay từ lúc quyết định kết hôn, dưới cầu mãnh liệt của Bùi Mộng Na, Đỗ Lôi Ti đành phải thỏa hiệp kêu ấy là Mộng Na!

      Kể từ mấy ngày trước Đỗ Lôi Ti dọn vào phòng của tổng thống, hai người trải qua cuộc sống mới, vừa mới nghĩ tới lời Mộng Na , vì vậy liền ngồi vào máy tính, tìm kiếm thông tin kiếm thông tin về triệu chứng sợ hãi trước hôn nhân, chỉ là, xem chưa được mấy phút, liền ngủ gục bàn.

      Lúc Bùi Tuấn Vũ vào phòng ngủ liền nhìn thấy cảnh tượng đó.

      nhàng tới, nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của ngủ thiếp .

      nhàng kéo bả vai vào lòng mình, tay khác bế lên, đặt lên giường, vén chăn trùm lên người ......

      ngồi giường nhìn ngủ rồi suy nghĩ, có lẽ mệt mỏi, nếu sao có thể ngủ gục bàn chứ!

      Bùi Tuấn Vũ thuận tay tắt đèn bàn, ngồi trước máy tính, nhìn thấy dòng chữ “bệnh sợ hãi trước khi kết hôn” lên......

      tại biết thế nào, có lẽ đồng tình với ? Hay là có cùng ý nghĩ với khi thay đổi cuộc sống bình thường?

      Bây giờ biết, chỉ có thể vô lực lắc đầu, để mình suy nghĩ quá nhiều.

      Bùi Tuấn Vũ tắt máy tính, vào phòng tắm rửa, sau đó nằm lên giường lớn, nhàng kéo nằm giường vào lòng, có lẽ quen với việc ngủ chung, luôn luôn là ý thức được trong lòng lại có thêm người.

      Ngủ ......ngủ .....Qua tối nay, đem hết tự do cùng quyền lợi, đem thân phận của thông báo với trước mặt của mọi người, chỉ là biết mọi người có thể thích ứng hay hay là có thái độ thế nào?

      nhắm mắt, ôm trong lòng dần dần chìm vào giấc ngủ......

      Sáng sớm ngày hôm sau, Bùi Tuấn Vũ dậy trước, thả trong lòng về vị trí cũ, xuống giường, rửa mặt, xuống lầu.

      Vốn dĩ Bùi Tuấn Vũ có thói quen ngủ nướng, bởi vì mấy ngày nay công việc bận bịu, có thời gian nghỉ nên mấy ngày nay rạng sáng đều tỉnh dậy.

      ngồi ăn sáng, lại nhìn đồng hồ “Tiểu Ngọc, lên gọi phu nhân rời giường, tám giờ phải họp báo rồi!”

      “Vâng, tổng thống!” xong tiểu Ngọc lên lầu.

      Tiểu Ngọc mở cửa phòng vào, nhàng kêu “Phu nhân......phu nhân......?”

      Đỗ Lôi Ti dụi mắt, nhìn thấy có người gọi mình dậy “ xin lỗi, còn bắt phải gọi tôi dậy!”

      Tiểu Ngọc nhìn “Đây là chuyện tôi nên làm, lại chúng ta là bạn, được rồi, nếu dậy tôi ra ngoài trước!”

      Đỗ Lôi Ti nhìn bóng dáng tiểu Ngọc ra, nở nụ cười, kể từ khi tới phủ tổng thống, chỉ có tiểu Ngọc là tốt với , xem như bạn!

      Đột nhiên, Đỗ Lôi Ti thấy mình ngồi giường lớn, ràng tối qua nằm gục bàn máy tính, sao có thể lên giường chứ, có lẽ nào......

      Nghĩ tới đây, Đỗ Lôi Ti liền cảm thấy vui trong lòng, nhảy xuống giường, rửa mặt, thay quần áo xuống lầu!

      “Phu nhân, bữa sáng sẵn sàng!” Quản gia cung kính

      “Quản gia, đừng khách khí như vậy!” Đỗ Lôi Ti cười .

      “Còn mau qua ăn sáng?” Bùi Tuấn Vũ có bất kỳ biểu .
      Đỗ Lôi Ti vừa nghĩ tới hôm qua ôm lên giường, khuôn mặt liền đỏ bừng, ngồi cạnh bàn ăn, mỉm cười giọng “Tối qua cảm ơn nhiều!”

      Bùi Tuấn Vũ ăn sáng, liếc nhìn “Nhớ sau này chú ý chút, đây là lần đầu tiên, nếu lại có lần sau, vậy cũng chỉ có thể ngủ ở bàn!”

      Đỗ Lôi Ti nghe thiếu chút nữa tức đến phun máu!!!

      thể vài lời ngọt ngào sao?

      Mặc dù là kết hôn giả nhưng cũng cần phải những lời khó nghe như vậy?

      Vì vậy liếc nhìn tổng thống bên cạnh, hận đến nỗi so tài ăn sáng với .

      “Được rồi, đến giờ, quản gia, cho người chuẩn bị xe!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng .

      Đỗ Lôi Ti dùng khăn giấy lau miệng, đứng lên “Tổng thống, buổi họp báo đó tôi cần gì sao?”

      “Đúng, chỉ cần ngồi đó, những thứ còn lại giao cho Đường Vũ là được!” Bùi Tuấn Vũ lại “Đừng có gọi tổng thống, phải gọi Tuấn Vũ hoặc là Vũ, được phạm lỗi biết ?”

      “Biết!” Đỗ Lôi Ti giọng trả lời.

      Đỗ Lôi Ti nhìn phía trước, ở phía sau làm mặt quỷ, lẩm bẩm “Sáng sớm nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng!”

      gì?” Bùi Tuấn Vũ xoay người .

      Đỗ Lôi Ti cười khúc khích có, có, có gì......”

      có gì còn mau ?”

      “Biết rồi!”

      xong, Đỗ Lôi Ti hấp tấp theo tổng thống lên xe.

      Khi ngồi trong xe, liền có cảm giác khẩn trương, đôi tay ngừng run, hai tay nắm chặt, bàn tay trắng bệch.

      Bùi Tuấn Vũ thấy vẻ mặt khẩn trương của , đưa bàn tay của mình ra nắm bàn tay bé của , lạnh giọng mở miệng “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn người khác nhìn thấy bộ dáng khẩn trương bây giờ của !”

      Khi bàn tay nắm bàn tay , trái tim bé của ngừng đập loạn, trong cuộc sống chung này, lần đầu tiên tuy hơi khó nghe nhưng vẫn tỏ quan tâm, rất dịu dàng, chỉ là hình ảnh như thế này chỉ tồn tại trong cuộc hôn nhân giả này!

      Chỉ cần nhìn dịu dàng, luôn tự với bản thân mình, ngàn vạn lần
      được người đàn ông này, được người đàn ông này......

      dịu dàng đó chỉ có trong hợp đồng, muốn cho bất kỳ ai biết cuộc hôn nhân này là giả, cho nên, dịu dàng này thuộc về .

      hàng dài xe dừng lại tại trước trung tâm triển lãm.

      Hơn ngàn nhà báo đứng trước xe, vệ sĩ xuống xe trước, ngăn cản nhà báo ở phía trước.

      nhà báo cố gắng hỏi “Tổng thống, nghe ngài muốn kết hôn, biết tin tức này có chính xác ?”

      Dưới bảo vệ của vệ sĩ, đoàn người đến phòng nghỉ trong trung tâm triển lãm, Đỗ Lôi Ti giọng với người đàn ông bên cạnh “Tổng thống......”

      Bùi Tuấn Vũ lộ ánh mắt nghiêm nghị, Đỗ Lôi Ti biết mình gọi sai, vì vậy áy náy “ xin lỗi, xin lỗi...... Tuấn Vũ, bây giờ tôi hồi hộp......”

      có gì phải hồi hộp, nên biết nếu lựa chọn chơi, nhất định phải trả giá!

      Đỗ Lôi Ti nghe , nhất thời ỉu xìu, đúng, chỉ có thể trách lúc đó nhất thời hồ đồ, tìm người đàn ông này kết hôn.

      Hu hu......

      Bây giờ hối hận, phải làm sao?

      Ai có thể cho biết?

      “Tổng thống đến giờ!” Đường Vũ khom người .

      Bùi Tuấn Vũ nắm tay người vợ danh nghĩa của mình, vào phòng hội nghị.

      Đúng lúc lên, Đỗ Lôi Ti khẩn trương vấp chân cắn môi chịu đau......

      Bùi Tuấn Vũ ôm mỉm cười “Vợ à, cẩn thận chút!”

      Đỗ Lôi Ti sững sờ nhìn , bên tai ngừng vang lên hai chữ “Vợ à”

      Bùi Tuấn Vũ đỡ đến ghế ngồi.

      “Buổi họp báo chính thức bắt đầu!” Đường Vũ thông báo.

      Tất cả nhà báo đều rất tò mò về thân phận của phu nhân tổng thống, có lời đồn ấy chỉ là người bình thường nhưng vẫn chưa có đáp án chính xác nên dám viết lung tung.

      “Xin hỏi tổng thống, tin tức sắp kết hôn có chính xác ?” Nhà báo A ở dưới hỏi.

      “Đúng, ngồi cạnh tôi chính là vợ tôi, bốn ngày sau tiến hành hôn lễ!”

      Nhà báo B hỏi “Tổng thống có tin đồng rằng vợ là người bình thường đúng ?”

      “Đúng!”

      Nhà báo C hỏi “Tổng thống, vậy tình của giống như hoàng tử lọ lem sao?”

      “Tôi cảm thấy định nghĩa này tốt lắm!”

      Đỗ Lôi Ti nghe những câu hỏi này giống như giáo viên hỏi, học sinh trả lời.
      “Tổng thống, tìm bình thường làm bạn, sợ bị người khác chỉ trích sao?” Nhà báo D hỏi.

      “Tôi muốn mọi người tôn trọng quyết định của tôi, tôi chỉ tìm người tôi !” Bùi Tuấn Vũ khẳng định.

      “Nghe trước khi tranh cử tồng thống ly hôn, còn có đứa con, tôi muốn hỏi, đứa bé cùng phu nhân quan hệ thế nào?” Nhà báo A lần nữa hỏi.

      “Quan hệ của con trai tôi cùng ấy rất tốt, hơn nữa, ấy chăm sóc con trai tôi rất tốt, tôi tin bọn họ rất hòa hợp!”

      Đường Vũ đứng bên nhìn đồng hồ “Họp báo kết thúc, hoan nghênh mọi người tới tham dự hôn lễ của tổng thống!”

      Bùi Tuấn Vũ cùng Đỗ Lôi Ti từ nãy đến giờ vẫn lên tiếng ra ngoài.

      Đỗ Lôi Ti sững sờ nhìn “Tuấn Vũ, hôn lễ của chúng ta muốn cho nhiều người như vậy tham gia sao?”

      “Đúng, còn có người nhà !”

      Đỗ Lôi Ti nghe thấy “Còn có người nhà !” cả người giống như bị điện giật, ngây ngẩn người, để mặc cho người đàn ông bên cạnh nắm tay dắt lên xe.

      Đây là lần thứ hai Bùi Tuấn Vũ nhìn thấy vẻ mặt này của , lần đầu tiên là ngày gọi đến phủ tổng thống, còn lần này nhắc đến người nhà lại lộ ra vẻ mặt này, chuyện này rất khó với sao?

      Lúc này trong xe trở nên yên lặng, yên lặng đến nỗi có thể nghe tiếng tim đập thình thịch......

      Quay lại phủ tổng thống, Đỗ Lôi Ti xuống xe trước, im lặng quay về phòng.

      Bùi Tuấn Vũ đứng trước xe, nhìn bóng lưng đơn của biến mất sau hành lang, nhấc chân theo quay về phòng.

      đứng trước cửa nhìn thấy đứng bên cửa sổ lau nước mắt, lên trước hỏi “ làm sao vậy?”

      có, sao cả......” Đỗ Lôi Ti vội vàng lau nước mắt.

      Bùi Tuấn Vũ nhìn lạnh giọng “Tại sao khi nhắc đến người nhà lại trở nên như vậy? Tôi nhớ lần đầu tiên khi đến đây cũng xuất vẻ mặt như thế này?”

      Đỗ Lôi Ti nhìn “Người nhà của tôi có thể tham gia ?”

      “Cho lý do!” Bùi Tuấn Vũ bình thản .

      “Tôi muốn người nhà của tôi bị cuốn vào trò chơi này, tôi muốn mất người nhà tôi, tôi muốn người nhà tôi mất tự do, hiểu chưa?” Đỗ Lôi Ti hít mũi .

      phải biết, nếu như lựa chọn trò chơi này, như vậy người nhà bị dính vào, biết ?”

      biết ? Lúc tôi rất thích ba tôi, mẹ tôi còn có em trai, ba tôi là tài xế lái taxi bình thường, lúc tôi và em trai còn , dám làm ba phải mệt mỏi, tôi chơi với em trai, mẹ tôi là người lương thiện, cả nhà tôi bốn người đều rất vui vẻ, rất cố gắng để có cuộc sống tốt hơn.” Đỗ Lôi Ti cố gắng ngăn cho nước mắt trào ra.

      Bùi Tuấn Vũ vẫn bình thản như cũ hỏi “Cái này có liên quan gì đến hôn lễ của ?”

      Đỗ Lôi Ti cười khổ chính là.....” Sau đó lại tiếp tục “Lúc tôi mười lăm tuổi, ba tôi bị hiểu lầm là hung thủ giết người, bởi vì bệnh tật cứ như vậy mà qua đời nhưng tôi tin ba tôi là hung thủ, sau khi ba qua đời, mẹ chịu được dè bỉu của hàng xóm nên đưa tôi cùng em trai rời khỏi thành phố, tới nơi xa lạ sinh sống, mẹ tôi vất vả từ sáng đến tối để nuôi tôi và em trai, còn có tiền học, bởi vì tôi chứng kiến hết tất cả nên tôi rất thương mẹ, tôi muốn mẹ tôi chịu cực khổ nữa nên tôi muốn bọn họ bị cuốn vào”

      Bùi Tuấn Vũ nhìn trước mặt rơi nước mắt, từ từ kéo vào lòng an ủi “Được, tôi nghe , tôi đưa người nhà của ra giới truyền thông, nghỉ ngơi !” xong đỡ đến bên giường.

      ra khỏi phòng, muốn quấy rầy nên đến phòng làm việc.

      ngồi ghế thở dài, sớm xem qua tài liệu về , chỉ là cho biết mà thơi nhưng khi chính miệng nghe thấy , trong lòng khỏi khó chịu.

      tự với lòng, chỉ có thể mềm lòng lần này, tuyệt đối có lần tiếp theo, bởi vì cùng chỉ là hai nhân vật trong trò chơi này mà thôi.

      “Cốc cốc cốc......” Cửa phòng làm việc vang lên.

      “Mời vào!” Bùi Tuấn Vũ nhìn về phía cửa “Sao nghỉ ngơi?”

      Đỗ Lôi Ti nhàng đẩy cửa vào, tới bàn làm việc nhìn “Tuấn Vũ, ngày mai tôi muốn về thăm mẹ có được ?”

      Bùi Tuấn Vũ nhìn nên biết thân phận của bây giờ, nếu muốn làm liên lụy đến người nhà, tốt nhất !”

      “Van xin , tôi biết lúc này thích hợp nhưng lâu tôi chưa về nhà, tôi muốn nhân dịp này về thăm nhà, thăm mẹ cùng em trai tôi, biết sau này khi nào tôi mới có cơ hội về thăm nhà, van xin ......” Đỗ Lôi Ti thỉnh cầu.

      “Được, chỉ có thể ở tối!”

      Đỗ Lôi Ti lau nước mắt “Cảm ơn, cảm ơn Tuấn Vũ!”

      xong Đỗ Lôi Ti quay về phòng mình.

      Cả buổi tối Đỗ Lôi Ti ngủ được, cho đến tờ mờ sáng hôm sau mới ngủ.

      giấc mơ, chợt thức dậy, cả người toát mồ hôi, khẽ thở phào, cũng may chỉ là giấc mơ......

      Nhìn thấy người đàn ông bên cạnh nằm ngủ, rón rén xuống giường, thay quần áo bình thường, xuống lầu, nhìn thấy quản gia sớm đứng đó đợi.

      “Phu nhân, hôm qua tổng thống dặn tôi chuẩn bị xe đưa đến trạm xe buýt gần đây nhất, khi nào có thể lên đường?”

      Đỗ Lôi Ti nhìn quản gia “Bây giờ có thể ?”

      “Được, thôi phu nhân!” Quản gia tới cửa xe, mở cửa, mời lên xe.

      Đỗ Lôi Ti khom người chào “Quản gia, cảm ơn ông!”

      “Phu nhân xin đừng vậy, đây là việc tôi phải làm!”

      Đỗ Lôi Ti nhìn ông gật đầu, xoay người lên xe.

      Bùi Tuấn Vũ đứng trước cửa sổ, nhìn chiếc xe bên ngoài xa, lại quay về giường.

      Xe hơi dừng lại trước trạm xe buýt, Đỗ Lôi Ti xuống xe, về phía xe buýt.

      Đỗ Lôi Ti ngồi xe buýt đến bến tàu, xuống xe mua vé tàu, sau khi mua vé lên tàu ngồi.

      Nhà của nằm hòn đảo , năm bốn mùa thời tiết đều là nắng ấm, khí trong lành, dĩ nhiên cũng có lúc có bão nhưng bị ảnh hưởng nhiều.

      Mặc dù mặc đồ bình thường nhưng vừa nghĩ tới rất nhanh có thể gặp mẹ, liền hưng phấn huơ tay múa chân.

      Mặc dù chỉ là động tác bình thường nhưng vẫn thu hút nhiều chú ý, có đẹp trai nhìn chằm chằm, chớp mắt.

      Đỗ Lôi Ti ngồi cạnh lan can, phờ phạc nhìn những gợn sóng lăn tăn mặt nước.

      Buổi sáng sau khi tỉnh dậy, biết tổng thống dậy, vẫn còn giả bộ ngủ, liền gọi “hẹn gặp lại” nhưng có tiếng trả lời, cảm thấy hơi buồn.

      “Chào ?”

      “Chào ?” Chàng tai quơ tay trước mặt .

      “Xin chào, chỗ cạnh có ai ngồi chứ?” Chàng trai tiếp tục .

      Đỗ Lôi Ti phục hồi tinh thần, nhìn chàng trai trước mặt há to miệng, kinh ngạc “Sao lại là ?”

      Tiếu Bằng cười nhìn “Sao lại thể là tôi? Xem ra chúng ta có duyên!”

      “Tiếu Bằng, sao lại ở đây?” Đỗ Lôi Ti tò mò hỏi.

      “Tôi muốn nghỉ ngơi nên chơi mấy ngày!” Tiếu Bằng nhìn .

      “Ồ!”

      “Sao lại ở đây?” Tiếu Bằng hỏi.

      “Tôi?” Đỗ Lôi Ti nhìn “Tôi về nhà thăm mẹ cùng em trai!”

      “Lôi Ti, tôi có thể cùng ?”

      “Hả? Cái này được đâu?”

      “Sao lại được, chúng ta là bạn mà!” Tiếu bằng cười tiếp “Lôi Ti, buổi tiệc hôm đó sau khi nhảy xong cùng tổng thống đâu vậy, tại sao tôi tìm thấy ?”

      Đỗ Lôi Ti nghe hỏi nhất thời lúng túng nhưng bây giờ thể gì, chỉ có thể cười xí xóa “ đâu, chẳng qua là hơi mệt nên về phòng nghỉ ngơi!”

      “Buổi họp báo ngày hôm qua là sao?” Tiếu Bằng nhíu mày hỏi.

      Đỗ Lôi Ti vội vàng che miệng , thở dài, giọng “Tiếu Bằng, chút, để người khác nghe thấy rất phiền!”

      thông báo rồi, ai biết !” Tiếu Bằng nhìn .

      Đỗ Lôi Ti nhìn chung quanh sau đó “Tôi chỉ muốn về thăm nhà, thăm mẹ cùng em trai, tôi muốn bọn họ bị quấy nhiễu!”

      Tiếu Bằng gật đầu “Cũng đúng, nếu có rất nhiều phiền toái!”

      Thuyền rất nhanh liền cập bến, người thuyền rối rít xuống, Tiếu Bằng xuống trước sau đó đưa tay cầm bàn tay bé của Đỗ Lôi Ti, hai người về phía bờ.

      Nhìn thấy có taxi, Đỗ Lôi Ti đưa tay vẫy, ngồi vào phía sau, Tiếu Bằng cũng theo vào ngồi.

      Tài xế nhìn vào trong gương mở miệng hỏi “ chị muốn đâu ạ?”

      “Tới số 166, đường Đất Tinh” Đỗ Lôi Ti trả lời.

      “Sao nhìn có vẻ quen nhỉ?” Tài xế vừa lái xe vừa hỏi.

      “Hình như chúng ta chưa từng gặp mặt?”

      đúng, hôm qua tôi xem buổi họp báo, phu nhân tổng thống hình như là , bảo sao tôi lại nhìn có vẻ quen, ra là ?” Tài xế mở miệng .

      “Sao, tại sao có thể là tôi chứ? Bác tài, bác nhìn nhầm rồi, có rất nhiều người giống nhau, nhiều người đều tôi giống ấy, hơn nữa nếu tôi là phu nhân tổng thống rất phiền toái, ha ha......” Đỗ Lôi Ti chột dạ giải thích.

      Tài xế nhìn tiếp tục hỏi “Làm phu nhân tổng thống có gì phiền toái?”

      “Bác tài biết chứ? Tôi cảm thấy nếu là phu nhân tổng thống có tự do, mỗi ngày đều phải gặp truyền thông còn có rất nhiều nghi lễ phức tạp!”

      sao? phải sao?” Tài xế xác định hỏi.

      “Bác tài, cháu nghĩ bác nhớ nhầm rồi, đây là bạn cháu, sao có thể là phu nhân tổng thống chứ?” Tiếu Bằng giơ tay khoác lên vai mở miệng .

      Đỗ Lôi Ti trợn to mắt nhìn cánh tay bả vai, tự chủ hơi dịch ra chút.

      Tiếu Bằng tăng lực ở cánh tay, kéo vào lòng, tay khác nhéo mũi , cưng chìu “Bảo bối, em hay!”

      Bác tài nhìn hình ảnh trong gương, lắc đầu cười “Hai người hạnh phúc?”

      Đỗ Lôi Ti đỏ mặt nhìn người đàn ông bên cạnh, biết phải gì, chỉ có thể để mặc.

      Cứ như vậy xe đến nơi, Tiếu Bằng xuống xe trước, thanh toán tiền xe.

      Đỗ Lôi Ti ngượng ngùng “Nếu đến nhà tôi tốt lắm đâu?”

      “Lôi Ti, khách khí!” Tiếu Bằng cười .

      Đỗ Lôi Ti gì nữa, tới trước cửa, gõ cửa “Cốc côc cốc......Mẹ là con, Lôi Ti!”

      Lý Ái Hoa nghe tiếng gõ liền ra mở cửa, nhìn con “Lôi Ti, con về rồi à, mẹ rất nhớ con!”

      Đỗ Lôi Ti ôm mẹ, khóc “Mẹ, con cũng rất nhớ mẹ và em!”

      “Ngốc, đừng khóc, phải về rồi sao, còn khóc cái gì?” Lý Ái Hoa nhàng kéo con ra, dùng tay lau nước mắt cho con .

      “Đúng rồi, Lôi Ti, con tự về sao? Sao Bân chung với con, con vừa nửa năm, mẹ rất nhớ con!” Lý Ái Hoa .

      Đỗ Lôi Ti buông tay, giới thiệu “Mẹ, đây là bạn con, cậu ấy tới đây tham quan, muốn ở nhờ nhà chúng ta.”

      “Chào dì, cháu là Tiếu Bằng, gọi cháu tiểu Bằng là được!” Tiếu Bằng lễ phép vươn tay thân thiện .

      Lý Ái Hoa vươn tay “Hoan nghênh tới nhà nhà chúng tôi, Lôi Ti, nhanh mời bạn con vào nhà !”

      thôi, mẹ bảo vào nhà!” Đỗ Lôi Ti nhìn .

      Tiếu Bằng giọng bên tai “Mẹ rất nhiệt tình.”

      “Mẹ tôi chính là như vậy!” Đỗ Lôi Ti xong theo mẹ vào nhà.

      Ba người vào nhà, Đỗ Lôi Ti ngồi ghế sa lon “Mẹ, em trai đâu?”

      Lý Ái Hoa lấy nước “Em trai con làm, chưa về!” xong, bưng nước về phía Đỗ Lôi Ti.

      “Dì, Lôi Ti, tôi có thể tham quan chút ?” Tiếu Bằng hỏi.

      “Có thể, chỉ cần đừng chê nhà chúng tôi đơn sơ là được!” Lý Ái Hoa cười.

      Tiếu Bằng nhìn xung quanh, gian phòng này lớn lắm nhưng có vẻ rất ấm áp, ta vào vườn hoa, nhìn thấy có trồng rất nhiều loại rau.

      quay về phòng khách mỉm cười “Dì, rau trong vườn hoa tươi!”

      “Ha ha, sao?”

      “vâng!”

      “vậy tốt, bây giờ dì nấu bữa tối, lát nữa cho cháu những món ngon!”
      xong vào phòng bếp.

      Đỗ Lôi Ti ngồi ghế sa lon cười “Tiếu Bằng, ngờ miệng lại ngọt như vậy?”

      “vậy sao, tôi chỉ mà thôi!” Tiếu Bằng nghiêm túc .

      “Chị, chị về rồi à?” Đỗ Lỗi mở miệng.

      Đỗ Lôi Ti đứng dậy ôm chặt em trai “Em trai, nghe mẹ em tìm được việc?”

      “Đúng, là công ty đầu tư!” xong nhìn người đàn ông đứng bên cạnh “Chị, đây là......”

      Đỗ Lôi Ti quay đầu nhìn Tiếu Bằng đứng bên cạnh “Đây là bạn chị, tên Tiếu Bằng!”

      Đỗ Lỗi gật đầu, lễ phép “Chào !”

      “Xin chào, cậu gọi tôi là tiểu Bằng giống chị cậu là được!”

      “Chị, sao rể tới?” Đỗ Lỗi hỏi.

      Đỗ Lôi Ti thu nụ cười môi “Chị cùng Bân chia tay!”

      “Cái gì?”

      “Cái gì?”

      Lý Ái Hoa cùng con trai đồng thanh hỏi.

      “Mẹ, em trai, cần kinh ngạc như vậy, bọn con chia tay được mấy tháng rồi!” Đỗ Lôi Ti lại nở nụ cười.

      muốn làm cho mẹ lo lắng nên chỉ có thể mỉm cười.

      Lý Ái Hoa kéo tay con ngồi lên ghế sa lon hỏi “Lôi Ti, vừa rồi ở cửa mẹ hỏi sao Bân tới sao con trả lời mẹ?”

      “mẹ, con là vì muốn mẹ lo lắng, cuộc sống của con bây giờ rất tốt, công việc ổn định, nên mẹ cần lo lắng cho con!” Đỗ Lôi Ti an ủi, đẩy mẹ vào bếp “Mẹ, nhanh lên, con rất đói!”

      Lý Ái Hoa đối với con bất đắc dĩ còn cách nào.

      Đỗ Lôi Ti cười ngây ngô “Mẹ tôi luôn càu nhàu như vậy”

      “Chị, sao lâu như vậy chị mới về? Mẹ thường chị muốn học đến hết chữ rồi!”

      Đỗ Lôi Ti nhíu mày “Em trai, em quá kho trương rồi!”

      “Chị, nét mặt chị bây giờ quá xấu!” Đỗ Lỗi đùa.

      giả bộ tức giận “Oắt con, em muốn chết sao?”

      Hai người cứ như vậy rượt đuổi nhau trong phòng khách.

      Tiếu Bằng nhìn thấy như vậy cười “Lôi Ti, tôi cảm thấy hạnh phúc!”

      Đỗ Lôi Ti dừng lại, sững sờ nhìn phải cũng rất may mắn sao? Bây giờ cũng là diễn viên múa nổi tiếng!”

      “Lôi Ti, tôi hâm mộ có em trai đáng , còn có mẹ hết mực thương , tôi cảm thấy cuộc sống cùng địa vị có liên quan đến nhau!” Tiếu Bằng .

      Đỗ Lôi Ti tới cạnh ta ngồi “Mẹ đối với tốt sao?”
      Last edited: 16/2/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      77 (P. 39)


      “Ở nhà tôi cảm thấy rất ấm áp, ở nhà tôi, cả năm nhìn thấy bóng dáng mẹ tôi đâu, tôi tự chuyển ra ngoài ở, rất ít khi về nhà.”

      “Ăn cơm, Lôi Ti, con và bạn nhanh vào đây.” Mẹ Đõ vừa bưng đồ ăn vừa .

      Đỗ Lôi Ti mỉm cười thôi, mẹ tôi gọi ăn cơm, nên nếm thử tay nghề mẹ tôi thế nào!”

      “Được!” Tiếu Bằng từ ghế sa lon đứng dậy vào phòng ăn.

      “Ăn nhiều chút!” Lý Ái Hoa rồi gắp rau cho con và Tiếu bằng.

      Tiếu Bằng ăn thử miếng, cười “Dì à, dì nấu ăn là ngon!”

      Lý ái Hoa cười “ Tiếu bằng, cháu khoa trương, nào có ngon như vậy!”

      , tin dì hỏi Lôi Ti xem, xem cháu đúng hay ?”

      “Mẹ thiên vị, sao chỉ gắp thức ăn cho chị mà gắp cho con?” Đỗ Lỗi giả bộ ghen tỵ.

      Lý Ái Hoa nhìn con trai mình “Con trai, ngày nào con cũng được ăn cơm mẹ nấu, chị của con lâu chưa về, mẹ đương nhiên phải chăm sóc chị con rồi!”

      Đỗ Lỗi làm mặt quỷ “Chị, sau này chị ít về , nếu mẹ quên mất mình còn có con trai!”

      bữa cơm cứ như vậy ríu rít kết thúc.

      Đỗ Lôi Ti ngồi cạnh Tiếu Bằng “Nhà tôi rát ít phòng, ngủ phòng tôi , tôi qua ngủ với mẹ!” xong liền dắt Tiếu Bằng vào phòng mình.

      Mở cửa phòng, Đỗ Lôi Ti vào trước, mở đèn, bên trong bố trí rất đơn giản......

      “Lôi Ti, ngờ phòng trang trí đơn giản như vậy? Nhưng mà thoạt nhìn rất sạch !” Tiếu Bằng nhìn xung quanh phòng ngủ.

      lâu tôi về, đều là mẹ tôi dọn dẹp, ở tạm đêm nay !” Đỗ Lôi Ti .

      “Được, tôi rất thích phòng !”

      Đỗ Lôi Ti nghe ta , xấu hổ cười “Được, vậy tôi ra ngoài trước!” xong ra ngoài, đóng cửa lại.

      Tiếu Bằng ở bên trong thưởng thức cách trang trí đơn giản trong phòng, ngờ, lại giống với những mà trước kia ta từng quen, trong phòng có giường lớn, chỉ có chiếc giường với con gấu ở .

      Mặc dù căn phòng rất đơn giản nhưng ta rất thích, căn phòng rất thoải mái, có trói buộc, chỉ cần tự do, rất thích cuộc sống như vậy, chỉ là thân phận cho phép.

      Đỗ Lôi Ti quay về phòng mẹ, sau khi rửa mặt, lên giường nằm gối lên cánh tay mẹ, nhìn mẹ làm nũng “Mẹ, con rất nhớ cánh tay mẹ......”

      Lý Ái Hoa nhàng vuốt tóc , cưng chìu “Con ngốc, ngày nghỉ con có thể về thăm mẹ mà!”

      “Mẹ, con rất nhớ mẹ!”

      “Lôi Ti, lú con quay về mẹ hỏi con sao Bân về cùng, con trả lời mẹ, lúc em trai con về con cũng , bây giờ có lẽ nên với mẹ, cần giấu diếm!” Mẹ ý vị sâu xa .

      Đỗ Lôi Ti muốn làm mẹ lo lắng, thể làm gì hơn nữa là ra “Sau khi chúng con tốt nghiệp, chúng con ra ngoài tìm việc, Bân tìm được việc, sau ba tháng, Bân gọi điện thoại cho con muốn chia tay, cho nên liền tách ra!”

      “Tại sao chia tay, có nguyên nhân sao?” Lý Ái Hoa hiểu hỏi.
      “Mẹ, còn phải là do cái tên cổ quái mà ba với mẹ đặt cho con sao!” Đỗ Lôi Ti vừa vừa làm nũng.

      “Tại vì ba con cảm thấy cái tên này nghe rất êm tai nên mẹ mới đặt!” Lý Ái Hoa cười .

      Đỗ Lôi Ti chợt thu hồi nụ cười nghiêm chỉnh “Mẹ, thời gian dài nữa con về thăm mẹ được, công ty muốn cử con công tác nước ngoài cho nên điện thoại cũng thể gọi!”

      Lý Ái Hoa nhìn vẻ mặt nghiêm chỉnh của con nên khẩn trương “Lôi Ti, công ty con là công ty nào, sao công tác cũng được gọi điện thoại? Làm sao ngay cả điện thoại cũng cho gọi chứ?”

      Đỗ Lôi Ti nhìn thấy mẹ khẩn trương liền đùa “Mẹ, cần khẩn trương như vậy, con chỉ cảm thấy ở nước ngoài chi phí rất đắt, con chỉ muốn tiết kiệm của hồi môn cho mình.”

      “Con mẹ nhanh muốn lập gia đình như vậy sao, mẹ giúp con chọn người khác tốt hơn, cần phải suy nghĩ về Bân nữa, là Bân có phúc cưới được con!”

      Đỗ Lôi Ti tối sầm mặt “Mẹ, mẹ đừng tìm người làm vật thí nghiệm nữa, bây giờ con còn trẻ, con chỉ muốn từ từ kiếm của hồi môn nhưng muốn kết hôn sớm như vậy, con còn muốn ở cạnh mẹ!”

      Cứ như vậy hai mẹ con trò chuyện rồi ngủ thiếp , Đỗ Lôi Ti từ từ mở mắt nhìn mẹ ngủ say, khuôn mặt mẹ có nhiều nếp nhăn, tóc bất đầu bạc, mẹ, cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ chăm sóc con cùng em trai.......

      biết trò choi này có lợi cho mình, dù sao trò chơi cũng bắt đầu, vẫn phải cố bước lên, vẫn cứ phải là bản thân mình.

      Nhưng gặp phải người đàn ông nghiệt đó, đầu tiên là nợ tiền sửa xe, bây giờ lại là tài sản mấy trăm nghìn.......

      Đỗ Lôi Ti chợt từ giường ngồi dậy, lẩm bẩm “Đúng, còn nợ tiền sửa xe?”

      chợt nghĩ tới điều gì, nhìn mẹ nằm bên cạnh vẫn ngủ say, khẽ thở phào nhõm, vỗ vỗ trái tim bé , rón rén xuống giường cầm điện thoại ra khỏi phòng.

      Đỗ Lôi Ti khẽ tới vườn hoa, ngồi ghế, mở điện thoại cũ kỹ bấm số “Alo......”

      Đầu dây bên kia vang lên tiếng đàn ông trầm thấp “Có chuyện gì ?”

      Đỗ Lôi Ti bị hỏi sững sờ biết nên gì.

      Đầu dây bên kia cũng im lặng nhưng cũng có ý muốn cúp máy.

      “Tôi......tôi......tôi chỉ muốn hỏi chuyện!” Đỗ Lôi Ti khẽ .

      “Chuyện gì?” Vẫn là giọng trầm thấp như cũ.

      “Cái đó......cái đó......”

      “Có cần tôi tìm giáo viên dạy lễ nghi về dạy lại cho cách chuyện ?”

      Đỗ Lôi Ti nghe làm mặt quỷ với điện thoại, người đàn ông đáng chết, trong điện thoại cũng sửa được cái tính kiêu ngạo kia.

      “Tôi đột nhiên nhớ tới chuyện?” Đỗ Lôi Ti yếu ớt hỏi.

      !” Đầu dây bên kia vẫn đơn giản hỏi như cũ.

      “Chính là chuyện tôi vẫn còn nợ tiền sửa xe phải sao? Có thể xóa bỏ ?”

      thể!”

      “Cái gì?” Đỗ Lôi Ti lớn tiếng kêu.

      Bùi Tuấn Vũ cầm điện thoại để ra xa lỗ tai, lại “Dịu dàng chút, nhớ thân phận bây giờ!”

      Đỗ Lôi Ti giống như nghe thấy lời , tiếp tục hỏi “Tổng thống, lại xem?”

      thể!”

      Đỗ Lôi Ti chưa từ bỏ ý định hỏi “Tại sao thể?”

      có tại sao!”

      phải đến bây giờ tôi vẫn chưa nhận được tiền sao, làm sao có thể bỏ?”

      Đỗ Lôi Ti nghe , thiếu chút nữa tức hộc máu, cúp điện thoại, thầm mắng, đây là loại đàn ông gì chứ? Sao bụng dạ lại hẹp hòi như vậy? đáng là đàn ông.

      Mấu chốt là thể thể, lúc ly hôn số tài sản có được cũng thể bù số nợ này sao, mẹ kiếp!

      Đỗ Lôi Ti nhìn món đồ chơi trong lòng, hung hăng tát hai cái, vừa tát vừa “Đánh chết người đàn ông chết tiệt, đánh chết quỷ hẹp hòi, đánh chết người đàn ông nghiệt......”

      Sau khi phát tiết, Đỗ Lôi Ti bình tĩnh lại, ngước đầu nhìn bầu trời đầy sao, ba, bây giờ ba ở thế giới khác có con, mẹ cùng em trai, có hạnh phúc ? có mẹ cùng bọn con làm bạn ba cũng nhất định phải hạnh phúc!

      Đỗ Lôi Ti đứng lên, ôm con rối, cầm điện thoại chuẩn bị vào phòng ngủ liền bị bóng đen trước mặt làm giật mình “A.......”

      thanh còn chưa phát ra liề bị chặn lại!

      Tiếu Bằng buông lỏng bàn tay che miệng , giọng “Lôi Ti, sao còn chưa ngủ?”

      “Hả?” Đỗ Lôi Ti suy nghĩ, biết vừa mới điện thoại có bị ta nghe thấy hay , nghe thấy bao nhiêu, hay là nghe thấy toàn bộ?

      Đỗ Lôi Ti nhíu mày nhìn ta thử hỏi “Tiếu Bằng, vừa nghe tôi chuyện điện thoại sao?”

      có, tôi chỉ là ngủ được cho nên muốn ra ngoài dạo chút, ngờ nhìn thấy liền tới bên này cho nên muốn trêu chút!”

      chút cũng vui, có biết ?” Đỗ Lôi Ti nhìn ta .

      Tiếu Bằng cầm tay Đỗ Lôi Ti tới ghế ngồi xuống.

      Đỗ Lôi Ti sững sờ biết ta muốn gì với mình.

      “Tôi ngước cổ chuyện với , cảm thấy như vậy phải là lịch sao?” Tiếu Bằng đùa.

      “Hả? A.......” Ngay sau đó Đỗ Lôi Ti ngồi xuống cạnh ta.

      Tiếu Bằng tò mò hỏi “Lôi Ti, lúc nãy dì có nhắc đến bạn trai ?”

      Đỗ Lôi Ti gật đầu trả lời “Đúng!”

      “Bạn trai của đâu?”

      “Chia tay rồi!”

      Tiếu Bằng tò mò nhìn hỏi “Sao tôi chưa từng nhìn thấy đau lòng?”

      Đỗ Lôi Ti nghi hoặc nhìn ta đùa “Sao tôi phải đau lòng? Là ấy biết quý trọng tôi, để cho ấy hối hận , tôi xinh đẹp thế này sợ tìm được trai đẹp sao?”

      Tiếu Bằng nhìn mỉm cười “Có thể chút nguyên nhân tại sao ? Nếu thể cũng sao!”

      Đỗ Lôi Ti nhìn tức giận “Có thể, tôi cùng Bân là bạn học, lúc tốt nghiệp ra ngoài tìm việc, tôi nhận được điện thoại của ấy muốn chia tay, tôi hỏi nguyên nhân ấy khi ấy giới thiệu tên tôi với bạn bạn ấy giống như ấy bán bao cao su, xem có tức chứ?”

      Tiếu Bằng nhìn thấy tức giận, kiềm được dùng tay xoa đầu “Được rồi, quả hơi đáng giận, may là chia tay, nếu .... ...”

      Đỗ Lôi Ti thấy động tác của ta tự chủ được né tránh, lúng túng khom người mở miệng “Đây là cái gì?” Chỉ vào đám cỏ tảng đá .

      Tiếu Bằng thu tay về, biết mâu thuẫn với đụng chạm của ta, sắp trở thành phu nhân tổng thống, vậy còn cơ hội ?”

      Đỗ Lôi Ti cuống quýt đứng lên mở miệng “Tiếu Bằng, tôi ngủ trước, cũng ngủ sớm !” xong cầm đồ chạy nhanh như làm khói vào phòng.

      Tiếu Bằng nhìn theo cho tới khi bóng dáng biến mất vào trong bóng tối......

      Bùi Tuấn Vũ nghe tiếng “tút tút tút......” cũng biết điện thoại cúp, cầm di động nhìn, lại nghĩ đến những lời nhóc kia vừa mới , cho mở rộng tầm mắt, có thể thấy nhiều tính cách của .

      Rạng sáng lại gọi điện thoại hỏi vấn đề này, cái này đúng là cho thêm kiến thức, chỉ là với tính cách này của , nếu có ngày nào đó có người bán đứng , có giúp người đó kiếm tiền hay đây?

      để điện thoại xuống, nhìn đồng hồ, là rạng sáng, thu thập tài liệu, quay về phòng ngủ.

      mở cửa phòng, thấy trong phòng tối thui, ánh sáng, nhàng ấn công tắc, đèn trong phòng bật sáng.

      có thói quen tắm trước khi ngủ, vì vậy liền vào phòng tắm, sau đó quấn khăn ra.

      ngồi ghế sa lon, nhìn giường lớn trống rỗng, hình như thiếu gì đó, liền châm thuốc hút......

      Ngồi suy nghĩ lúc, sau đó nằm lên giường, theo thói quen vòng tay muốn ôm người bên cạnh ngủ mới phát ra trống ......

      nghiêng người nằm, nhìn vị trí trống bên cạnh, trong đầu ngừng xuất khuôn mặt nhắn của , thỉnh thoảng là khuôn mặt đáng , khuôn mặt dí dỏm, khuôn mặt ngừng biến đổi trong đầu......

      Bùi Tuấn Vũ ngồi dậy, lắc đầu, sao lúc này muốn ôm chứ? tự với mình, tất cả phụ nữ thế giới đều thể tin, lý do chọn rất đơn giản, giống những người phụ nữ khác lúc nào cũng chỉ biết đòi hỏi!!!

      lại nằm giường, ngủ lúc nào hay.

      .......?” Bùi Mộng Na ở ngoài cửa hỏi.

      Bùi Tuấn Vũ nhíu mày “Vào !”

      Bùi Mộng Na đẩy cửa vào, tò mò hỏi “, Lôi TI đâu?”

      “Về nhà thăm mẹ rồi!”

      “Tại sao ?” Bùi Mộng Na tức giận .

      phải làm việc, em biết ? Em cho rằng choi sao?” Bùi Tuấn Vũ tức giận dựa vào đầu giường .

      Bùi Mộng Na thấy trai muốn nổi giận, vì vậy, dịu dàng , nên tức giận, em cảm thấy, để Lôi Ti mình an toàn!”

      “Mộng Na, em nghĩ là đứa bé ba tuổi sao?” Bùi Tuấn Vũ .

      có, có, sao có thể chứ? là tổng thống, sao em dám xem là đứa bé ba tuổi chứ?” xong, chạy nhanh như làn khói.

      Bùi Tuấn Vũ bất đắc dĩ, nhìn đầu giường, mới ngủ chỉ có ba tiếng, bị quấy rối, chỉ còn cách mặc quần áo ra ngoài.

      tới phòng ăn, cầm báo lên xem.

      Bùi Vũ bỏ miếng sandwich trong tay “Ba, ba cần mẹ nữa sao? Ba muốn kết hôn với người phụ nữ kia sao?”

      vẫn xem báo “Đúng!”

      “Vậy mẹ phải làm sao? Con muốn ba bỏ mẹ!” Bùi Vũ khóc.

      “Mẹ con về nữa, nhớ, từ giờ trở , Đỗ là mẹ con, biết chưa?” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng .

      Bùi Vũ nghe ba như vậy liền khóc chạy vào phòng mình.

      Bùi Tuấn Vũ nhìn con trai vừa chạy vừa khóc liền lắc đầu.

      , với ba cháu đừng kết hôn , cháu muốn ba kết hôn, nếu mẹ cháu quay về phải làm sao?” Bùi Vũ khóc.

      Bùi Mộng Na nhìn cháu trai khóc liền ai ủi “Tiểu Vũ, cháu là con trai được khóc có biết ? Sao cháu thích ba kết hôn?”

      Bùi Vũ khóc “Cháu muốn mẹ quay về, nếu ba kết hôn vậy mẹ về được!”

      “Tiểu Vũ, chẳng lẽ cháu thích dì Lôi Ti sao?”

      “Bây giờ cháu rất thích người phụ nữ đó, cháu ghét ấy!” Bùi Vũ càng khóc to .









      Sáng ngày hôm sau, Đỗ Lôi Ti đầu tóc rối bời, vẫn vòn buồn ngủ ra ngoài “Mẹ, mẹ đâu rồi?”

      Lý Ái Hoa từ trong phòng bếp thò đầu ra “Lôi Ti, nhanh rửa mặt, bữa sáng xong rồi!”

      “Dạ!” Đỗ Lôi Ti xong tới phòng tắm rửa mặt.

      Đỗ Lôi Ti tới phòng khách nhìn thấy Tiếu Bằng liền hỏi “Me, Tiếu Bằng chưa dậy sao?”

      Lý Ái Hoa bê đồ ăn tới bàn nhìn “Đúng rồi, Lôi Ti, hình như bạn con rồi, sáng dậy mẹ thấy bàn có tờ giấy” xong, từ trong túi móc ra tờ giấy.

      Đỗ Lôi Ti nhìn mẹ, tới ghế sa lon ngồi xuống, mở giấy nhìn nội dung bên trong “Lôi Ti, xin lỗi tôi chưa gì mà , tôi quấy rầy nhà em đêm rồi cho nên phải thôi, mặc dù chúng ta chỉ mới gặp vài lần nhưng tôi lại có tình cảm với em, tôi biết em sắp kết hôn hơn nữa lại là tổng thống quyền cao chức trọng, tôi chúc phúc cho em, em, Tiếu Bằng!”

      Đỗ Lôi Ti nhìn tờ giấy, trong lòng rất phức tạp, sao chỉ mới gặp hai lần mà ta lại thích ? Cái này ......

      Đỗ Lôi Ti đứng lên, quay trở về phòng mình, mở cửa nhìn thấy chăn gối được xếp gọn gàng, để tờ giấy lên mặt bàn.

      “Lôi Ti, nhanh ăn sáng , nếu nguội!” Lý Ái Hoa gọi

      Đỗ Lôi Ti ra khỏi phòng......

      “Lôi Ti, sao bạn con vậy?” Lý Ái Hoa nhìn con hỏi

      “A, có gì, ấy du lịch, tham quan xung quanh, hơn nữa ở gần nhà mình cũng có gì đẹp!” Đỗ Lôi Ti đổi đè tài.

      Đỗ Lôi Ti vừa ăn sáng vừa hỏi mẹ “Mẹ, mẹ vẫn làm gấu bông sao?”

      “Ừ!”

      “Mẹ, mẹ cần làm nữa, con với em trai làm rồi, mẹ cần phải cực khổ nữa!” Đỗ Lôi Ti mở miệng .

      Lý Ái Hoa liếc mắt nhìn con mình, mỉm cười “Em trai con phải kết hôn còn phải chuẩn bi đồ cưới, mẹ muốn kiếm thêm chút, làm gấu cũng có gì mệt!”

      “Mẹ......” Đỗ Lôi Ti làm nũng tới trước mặt mẹ, ôm cổ .

      Lý Ái Hoa khẽ xoay đầu, vỗ vỗ tay con “Con ngốc, lớn như vậy còn nhõng nhẽo, sợ có ai lấy sao?”

      “Làm sao có thể chứ, con xinh đẹp như vậy sao lại có ai lấy chứ, mẹ yên tâm !” xong tới cửa, quay đầu lại “Mẹ, con ra ngoài dạo chút, có thể về muộn chút!”

      “Được, đii, cẩn thận chút!” Mẹ Dỗ gật đầu.

      Đỗ Lôi Ti ra ngoài, ra chợ, nửa năm về, vẫn như xưa có gì thay đổi, nhìn đám đông chật chội, hàng xóm thân thiện, cười nhìn những người ở đây......

      Trời gần tối, Đỗ Lôi Ti quay về nhà, đây là đêm cuối ở đây, biết sau này khi nào mới có thể quay về thăm mẹ cùng em trai, trong lòng khỏi khó chịu.

      đẩy cửa vào, mỉm cười “Mẹ, con về!”

      “Lôi Ti, con về rồi à, nhanh qua ăn cơm!” Mẹ Đỗ gọi.

      “Mẹ, con ăn rồi, con muốn quay về phòng nghỉ ngơi, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm chút” xong quay về phòng.

      Mẹ Đỗ nhìn bóng lưng con , mỉm cười lắc đầu.

      “Cốc cốc cốc......” Cửa phòng vang lên.

      Đỗ Lôi Ti tới mở cửa, nhìn thấy mẹ “Me, trễ thế này sao mẹ còn chưa ngủ?”

      “Mẹ thấy tối con còn chưa ăn nên mẹ nấu ít chè, con ăn chút rồi nghỉ !”

      Đỗ Lôi Ti nhận chè, kéo mẹ tới giường ngồi, nhìn mẹ “Mẹ, mai con phải quay về rồi!”

      “Nhanh vậy sao, con mới về có hai ngày, mẹ nỡ để con !” Mẹ Đỗ nhìn con .

      “Mẹ, con chỉ quay về làm, phải luôn về, mẹ đừng lo lắng, con ở ngoài rất tốt!” Đỗ Lôi Ti mỉm cười .

      “Lôi Ti, con chia tay với Bân, mình ở bên ngoài, mẹ lo lắng, có ai chăm sóc con......” Mẹ Đỗ hai mắt đỏ hoe .

      “Mẹ, yên tâm , con tự chăm sóc mình!”

      “Được, chỉ cần con tự chăm sóc tốt bản thân là mẹ yên tâm, con cũng nghỉ ngơi sớm , mẹ ra ngoài!” xong, mẹ Đỗ đứng dậy ra ngoài.

      “Dạ, mẹ cũng nghỉ ngơi !”

      “Ừ, mẹ ra ngoài, con cũng nghỉ sớm , biết chưa?” Mẹ Đỗ tới cửa .

      Đỗ Lôi Ti bất đắc dĩ lắc đầu “Mẹ, dài dòng, con biết rồi!”

      Mẹ Đỗ nhìn vẻ mặt con lắc đầu, mở miệng “Đừng quên ăn chè!” xong đóng cửa lại.

      Đỗ Lôi Ti nhìn mẹ đóng cửa, lại nhìn chén chè trong tay, nước mắt chảy ra......

      Vừa nghĩ tới rất lâu được thấy mẹ, trong lòng khó chịu, nhưng cũng vi vì còn có em trai bên cạnh chăm sóc mẹ nên cũng yên tâm!

      Sau khi ăn chè, vào phòng tắm, quấn khăn tắm ra, nhàng mở cửa sổ, nằm bệ cửa, nhìn bầu trời đầy sao......

      Đỗ Lôi Ti nhìn bầu trời đầy sao rồi ngủ thiếp .......

      Người đàn ông vào phòng, nhàng ôm ngủ đặt lên giường.......

      Lúc kê lại đầu lên gối, chợt mở mắt, muốn kêu to nhưng chỉ có thể phát ra tiếng “Ô ô......ô ô.......”

      Căn phòng đóng kín, chỉ có chút ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, Đỗ Lôi Ti muốn nhìn khuôn mặt người đàn ông này nhưng thể nào nhìn được......

      Người đàn ông trầm giọng giọng chút, chẳng lẽ muốn đánh thứ tất cả mọi người sao?”

      Đỗ Lôi Ti hoảng sợ nhìn người đàn ông trướ mặt nhưng cũng im lặng, bởi vì phòng mẹ ngay sát bên cạnh.

      Người đàn ông thấy nghe lời liền buông tay, giọng “Là tôi!”

      Đỗ Lôi Ti nghe thấy giọng người đàn ông, trừng mắt nhìn, dụi hai mắt, nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ thấy khuôn mặt người đàn ông, giật mình “Tổng thống......”

      Người đàn ông nhìn “Ngực của !”

      Đỗ Lôi Ti nghe , cúi đầu nhìn ngực mình, hai tay che ngực, tức giận “Lưu manh!”

      “Hung khí đó của đối với tôi mà có hứng thú gì!” xong, nằm lên giường.

      Đỗ Lôi Ti cắn răng, tức giận, ràng ngực có thể ví như bánh bao, bị như vậy chẳng lẽ ngực to bằng bánh bao sao?

      Đỗ Lôi Ti tức giận ngồi dậy, mở đèn đầu giường, hai tay chống nạnh, ưỡn ngực, nhìn người đàn ông nằm bên cạnh “Ngực tôi rất lớn, là có mắt nhìn, mới như vậy......”

      “Tôi đều là , ngực của rất !” Bùi Tuấn Vũ nhìn .

      “Tổng thống, có từng nghe người ta chưa? Ngực to nhưng lại có đầu óc?” Đỗ Lôi Ti cười .

      Bùi Tuấn Vũ nhìn mặt , lại nhìn ngực “Ngực nhưng đầu óc cũng tốt hơn là bao nhiêu!”

      Đỗ Lôi Ti thấy nhìn ngực mình, vội vàng cầm gối che ngực, nhíu mày hỏi “Sao lại tới đây, hơn nữa sao lại biết nhà tôi?”

      “Bí mật!” Bùi Tuấn Vũ xong kéo nằm xuống giường, kéo lại gần trong ngực.

      Đỗ Lôi Ti khẩn trương giọng hỏi “ được...... nhanh , nếu lát nữa mẹ tôi vào rất phiền toái!” Vừa vừa đẩy người đàn ông bên cạnh.

      “Để tôi nghỉ ngơi chút, tôi mệt qua1!” Bùi Tuấn Vũ giọng .

      Đỗ Lôi Ti nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của , thể làm gì khác là để mặc cho nằm giường mình, cứ như vậy ngủ thiếp ......

      Ngày hôm sau tỉnh dậy nhìn thấy cửa sổ đóng, cũng biết chuyện xảy ra hôm qua là , nhưng mà sao sáng ra lại có ai?

      Đỗ Lôi Ti dậy xếp chăn gối, ra khỏi phòng......

      “Lôi Ti, dậy rồi sao!” Mẹ Đỗ .

      “Dạ, mẹ, trưa nay con phải quay về rồi, nếu ông chủ mắng!” Đỗ Lôi Ti với mẹ.

      “Uhm, mẹ chuẩn bị bữa sáng rồi, ăn thôi!” xong cầm tay con tới bàn ăn.

      Bùi Tuấn Vũ tự hỏi lòng rất nhiều lần, tại sao lại tới đây nhưng ai có thể trả lời , muốn tìm ra đáp án, nghĩ ra rất nhiều ý nhưng vẫn có kết quả......

      Bùi Tuấn Vũ nhìn bên cạnh ngủ say, biết nguy hiểm là gì, buổi tối lại mở cửa sổ, chỉ quấn khăn tắm nằm bệ cửa ngủ, to gan.

      May mà tới, nếu làm người khác lo lắng, nhàng kéo chăn, trùm lên người , đứng dậy ra khỏi phòng, lên máy bay trực thăng......

      “Tổng thống, chúng ta quay về sao?” Đường Vũ hỏi.

      Bùi Tuấn Vũ bóp trán, ngước đầu, tựa lưng vào ghế “Quay về !”

      Đường Vũ di tới buồng lái, với phi công, máy bay lập tức cất cánh.

      Đỗ Lôi Ti ăn sáng, cầm túi xách của mình “Mẹ, con phải rồi, mẹ phải tự chăm sóc mình tốt, mẹ với em dùm con, có thời gian con về thăm mọi người!” xong, quay về phía mẹ phất tay, xoay người ra ngoài.

      Đỗ Lôi Ti ngồi thuyền, suy nghĩ về chuyện tối ngày hôm qua, hiểu, sao tổng thống lại tới nhà ?

      ràng muốn nhưng sao lại làm vậy? Bây giờ đối với hơi rung động......

      Lúc vừa quay về tới phủ tổng thống, Bùi Mộng Na tới ôm , oán trách “Lôi Ti, tốt, tại sao về nhà mà với tôi, tôi cũng muốn đến thăm nhà ?”

      Đỗ Lôi Ti nhìn xin lỗi “ chủ, xin lỗi, tôi nghĩ đến thân phận nên mới , hơn nữa hôm đó tôi cũng sớm, cho nên......”

      Bùi Mộng Na cảm thấy hết ý kiến, liếc “Lôi Ti, nếu tôi ghét bỏ gia đình , tôi làm bạn với , haiz, chọn nhầm bạn rồi......”

      Đỗ Lôi Ti cười, ôm tay , làm nũng “Lần sau, nhất định tôi đưa cùng, chủ nên tức giận, được ......”

      Bùi Mộng Na nhìn co “Nhớ, lần sau nhất định phải gọi tôi!”

      “Được, nhất định kêu !” Đỗ Lôi Ti gật đầu .

      Vừa lúc đó Bùi Vũ tan học về, nhìn thấy đứng đó, tức giận “Giúp việc, mời ra khỏi nhà tôi, tôi ghét !”

      Đỗ Lôi Ti nghe thằng bé liền giải thích “Tiểu Vũ, chuyện mà cháu nhìn thấy là hiểu lầm.....”

      “Hiểu lầm gì, ràng ba muốn kết hôn với , biết xấu hổ, lại dám cướp vị trí của mẹ tôi!” Bùi Vũ trách

      Bùi Mộng Na thấy cháu mình như vậy, nghiêm mặt “Tiểu Vũ, sao cháu có thể như vậy? Bây giờ cháu lớn, được như vậy!”

      Bùi Vũ đau lòng nhìn , khóc lớn, vừa khóc vừa hư, cũng giúp người giúp việc này, cháu thích !” xong chạy về phòng mình.

      Đỗ Lôi Ti áy náy nhìn bóng lưng thằng bé, quay đầu chủ, tiểu Vũ còn , chúng ta phải giải thích thằng bé mới hiểu chứ?”

      sao, chỉ là đứa trẻ, qua thời gian sao!” Bùi Mộng Na xong lại tiếp “Lôi Ti, bây giờ là chị dâu của tôi, sao lại gọi tôi là chủ?”

      chủ, cũng phải biết tình hình của tôi thế nào!” Đỗ Lôi Ti .

      Bùi Mộng Na “Dù gì bây giờ cũng là chị dâu của tôi, biết ?”

      biết, vậy bây giờ tôi về phòng thay đồ đây !” Đỗ Lôi Ti trợn mắt

      Bùi Vũ chạy về phòng, đóng cửa, nằm lên giường khóc, tại sao lại giúp người giúp việc kia chứ? Nếu mẹ cậu quay về phải làm sao?

      Mặc dù cậu hận mẹ nhưng hy vọng người khác thay thế vị trí của mẹ, nghĩ tới đây, cậu dùng tay lau nước mắt, cùng ba giúp đỡ ta, cậu cũng có cách chỉnh ta......

      Nghĩ tới đây Bùi Vũ chạy ra khỏi phòng......

      “Quản gia, ông có keo 502 , tôi muốn dùng chút!” Bùi Vũ nở nụ cười như thiên sứ hỏi.

      “Cậu chủ, cậu dùng cái đó làm gì, tôi giúp cậu làm!” Quản gia .

      “Quản gia tôi có thể tự làm, tôi muốn bản thân tự làm việc của mình!” Bùi Vũ cười ngọt ngào .

      “Vậy được, cậu chủ, chờ chút, tôi lấy cho cậu!” xong quản gia tới kho tìm.

      Qua môt lúc lâu quản gia tới “Cậu chủ, của cậu đây!” xong đưa cho cậu.

      Bùi Vũ vui mừng nhận lấy “Cảm ơn quản gia, đúng rồi, quản gia, khi nào ăn cơm?”

      “Nửa tiếng nữa ăn tối!” Quản gia cung kính trả lời.

      “Biết rồi, vậy tôi về phòng trước!” xong lắc mông chạy về phòng mình.

      Bùi Mộng Na vào phòng Đỗ Lôi Ti mở miệng “Chị dâu, mấy ngày nay chị ở với trai em thế nào?”

      “Còn thế nào chứ, vẫn như cũ, chỉ là tổng thống rất đẹp trai.......”

      Bùi Mộng Na nghe vậy cười xấu xa “Sao, chị thích em rồi sao?”

      Đỗ Lôi Ti hoảng hốt “Sao có thể, sao tôi thích chứ? Lại , hợp đồng ràng ghi.....”

      “Quan tâm tới hợp đồng đó làm gì? tôi là loại người gì chứ? Bùi Mộng Na .

      Đỗ Lôi Ti nghiêm túc nghĩ “Tổng thống đẹp trai nhưng quá keo kiệt, hơn nữa lại lạnh lùng, còn có những lúc hơi khó hiểu!”

      “Ha ha ha......Lôi Ti, chị rất hiểu em, em là em ấy nhưng vẫn còn hiểu, xem ra, chị......”

      Đỗ Lôi Ti nhìn khuôn mặt cười xấu xa của “Mộng Na, sau này được hỏi nữa!”

      “Được rồi, đùa chị nữa, chúng ta ăn cơm!” xong kéo Đỗ Lôi Ti ra khỏi phòng.

      Bùi Vũ nhìn cùng người giúp việc sắp trở thành mẹ mình xuống, cười tới “Dì à, xin lỗi, cháu biết sai rồi, đúng, đây là lựa chọn của ba, dì đừng giận cháu được ?”

      Đỗ Lôi Ti nghe thằng bé vậy, mỉm cười ôm thằng bé vào lòng, vui mừng “Dì giận!”

      “Cảm ơn dì, lát nữa ăn cơm, dì ngồi cạnh cháu được ?” Bùi Vũ hỏi.

      Đỗ Lôi Ti vui mừng gật đầu mỉm cười “Được, dì cũng thích tiểu Vũ!”

      Bùi Vũ rời khỏi ngực , kéo về phía bàn ăn.

      Bùi Mộng Na nhìn thấy vậy rất vui, ngờ, tiểu Vũ có thể tiếp nhận Lôi Ti nhanh như vậy, cũng theo sau tới bàn ăn.

      “Dì ơi, dì ngồi đây , như vậy dì cũng có thể gắp thức ăn cho cháu!” xong Bùi Vũ cũng ngồi ghế.

      “Ba, ba về rối sao?” Bùi Vũ xong chạy tới cạnh ba.

      “Ừ!” Bùi Tuấn Vũ đơn giản trả lời.

      , bây giờ nhà chúng ta rất vui vẻ, bây giờ tiểu Vũ tiếp nhận chị dâu cho nên bây giờ hạnh phúc!” Bùi Mộng Na vui mừng .

      Bùi Tuấn Vũ cầm tay con trai tới bàn ăn ngồi xuống, Bùi Mộng Na nhìn thấy Đỗ Lôi Ti còn đứng, vì vậy mở miệng “Chị dâu, nhanh ngồi , chúng ta ăn cơm!”

      Trong lúc chuyện Bùi Tuấn Vũ cũng nhìn , Đỗ Lôi Ti ngồi xuống......

      Lúc Đỗ Lôi Ti ngồi xuống, cảm thấy dưới mông có gì đó nhưng thấy tất cả mọi người ngồi nên dám mở miệng.

      Bùi Vũ nhìn , nở nụ cười, vừa cười vừa “Dì ơi, có phải dì ngồi cảm thấy thoải mái ?”

      Đỗ Lôi Ti đỏ bừng mặt, dám mở miệng.

      “Tiểu VŨ, cháu cười gì vậy?” Bùi Mộng Na tò mò hỏi.

      có gì, chỉ là cháu cảm thấy rất vui!” Bùi Vũ cười .

      Cứ như vậy bữa ăn tối kết thúc.

      Bùi Tuấn Vũ quay về phòng làm việc!

      Đỗ Lôi Ti cũng muốn đứng lên nhưng làm thế nào cũng thể nào đứng dậy được.

      “Chị dâu, sao chị vẫn còn ngồi đó, mau về phòng nghỉ ngơi cho khỏe , nếu có sức chuẩn bị cho hôn lễ!” Bùi Mộng Na nhìn .

      “Ha ha ha ha...... lên trước , tôi ngồi đây lát nữa lên!” Đỗ Lôi Ti nhìn .

      “Vậy cũng được, em về phòng đây!” xong, Bùi Mộng Na đứng dậy quay về phòng.

      Cả phòng lớn chỉ còn lại lớn ngồi đó, Bùi Vũ vui vẻ “Dì à, sao dì quay về phòng?”

      Choáng, thằng bé này biết còn hỏi, ràng đây chính là kiệt tác của thằng bé vậy mà vẫn giả bộ tốt bụng hỏi.

      Đỗ Lôi Ti tức giận mỏe miệng “Vạy sao cháu còn chưa ?”

      “Dì à, cháu muốn cùng dì cho nên mới ngồi đây chờ dì?” Bùi Vũ chậm rãi .

      Đỗ Lôi Ti chợt nghĩ, mặc áo khoác, vì vậy cởi áo khoác, buộc lên eo, dùng sức từ ghế đứng dậy, mảnh vải dưới mông dính ghế còn mông được áo khoác che lại, tới cạnh Bùi Vũ mỉm cười “Tiểu Vũ, sau này đừng làm những trò thế này nữa!”

      xong xoay người về phòng, mở tủ lấy quần áo tắm.

      Xem ra xem thường thằng bé này rồi, sau này phải làm sao chứ???

      ngủ trong đó sao?” Bùi Tuấn Vũ hỏi.

      “A! Tôi ra ngay!” Đỗ Lôi Ti thay đồ ngủ ra.

      Khi ra ngoài nhìn thấy , Đỗ Lôi Ti tự chủ được nghĩ tới chuyện tới qua, khuôn mặt lập tức nóng bừng.

      Bùi Tuấn Vũ nhìn rồi vào phòng tắm.

      Đỗ Lôi Ti ngồi trước bàn trang điểm sấy khô tóc sau đó mở máy tính đọc tiểu thuyết.

      Hả? Sao giới thiệu vắn tắt câu chuyện lại giống chuyện xảy ra với vậy?

      Tác giả truyện này có bút danh kỳ quái, sao lịa gọi Bà Mai chứ, ha ha.......
      Đỗ Lôi Ti vừa xem vừa cười.

      Bùi Tuấn Vũ từ trong phòng tắm ra, nhìn thấy cười, mở miệng nên cười làm người khác sợ như vậy!”

      Đỗ Lôi Ti ngưng tiếng cười, nhìn bóng lưng , lén làm mặt quỷ, quay đầu tiếp tục nhìn máy tính, lúc sau tắt máy, lên giường, vươn tay tắt đèn bàn.

      Bùi Tuấn Vũ từ trong ngăn kéo lấy ra cái hộp đưa cho “Cầm lấy!”

      Đỗ Lôi Ti ngồi dậy, nhận lấy cái hộp, nhất thời trợn to mắt, điện thoại cảm ứng mới nhất, rất đẹp, Đỗ Lôi Ti nhìn người đàn ông trước mặt “Cảm ơn!”

      Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng “Tôi muốn người khác , phu nhân tổng thống mà lại dùng chiếc điện thoại cũ!”

      “Điện thoại của tôi cũng rất tốt, chỉ là, so với điện thoại của hơi cũ chút nhưng dùng vẫn rất tốt!” Đỗ Lôi Ti .

      Bùi Tuấn Vũ vươn tay muốn lấy lại “ cần trả lại đây!”

      Đỗ Lôi Ti lo lắng ôm trước ngực “ lấy mới phí, tôi dùng!”

      xong, mở hộp ra, cầm điện thoại mãi buông.

      Bùi Tuấn Vũ nằm dài giường, tắt đèn, cả phòng tối đen, đưa tay đặt điện thoại lên đầu giường, đưa lưng về phía ngủ.

      Đỗ Lôi Ti ngờ, tổng thống lại tặng quà cho , bây giờ thấy tổng thống quan tâm như vậy liền lén nở nụ cười.
      Last edited: 16/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :