1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã phúc hắc chỉ yêu vợ- Đề Tuyến WaWa (130/130) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 88: Trước khi giải thích.

      Editor: June_duahau

      Lúc này Tiêu Hòa Nhã chạy như bay về nhà, dọc theo đường trái tim nhảy lên bình bịch, nếu phải liều mạng áp chế xuống, chừng nhảy ra ngoài rồi, xong rồi ...xong rồi... xong rồi, ô ô ô... cố kiếm nén xuống chút là được rồi, tại sao lại có thể vọng động như vậy chứ? Tiêu Hòa Nhã vừa sâu sắc kiểm điểm lại mình trong lòng, vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường trốn.


      Kéo bên rương hành lý mở ra, liền đem tất cả quần áo ném hết vào trong, còn để ý gì đến quy tắc trình tự nữa, chạy trốn là điều quan trọng nhất!


      "Đúng rồi, mình có nên viết di ngôn gì ?" Tiêu Hòa Nhã vừa nhét vào rương hành lý vừa bắt đầu suy nghĩ. Trong lòng , cái người Hiệu trưởng kia có gì là làm được, nếu đường tìm người giết diệt khẩu làm sao bây giờ? Nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định giữ lại chút đầu mối , nếu có bị ném xác nơi đồng mông quạnh người nhà cũng ai biết được!


      Nghĩ đến đây, vội vàng tím giấy note cùng bút, sột soạt để lại mấy chữ to, "Em trở lại trường trước, nếu như ngoài ý muốn gặp phải uy hiểm tới tính mạng đầu sỏ gây nên nhất định là Hiệu trưởng, xin nhớ báo thù cho em! Mọi người bảo trọng!" Sau khi viết xong thoải mái dán lên cửa, lôi kéo rương hành lý lên đường chạy trốn!


      Cả gian phòng trống rỗng, trước kia cảm thấy gì, bây giờ ngược lại cảm thấy rất bất an, bánh xe của rương hành lý trượt mặt đất phát ra thanh chói tai, làm cho vốn chột dạ lại càng khẩn trương hơn. Thần ơi, hãy phù hộ cho con được bình an, con chưa làm chuyện xấu bao giờ, ! Sai lầm lớn nhất chính là lần kia, chẳng qua khi đó phải là con còn sao? Sau đó con cũng hối hận rồi mà!


      Trong lòng lại tiếp tục cầu khấn phen, Tiêu Hòa Nhã cẩn thận dè dặt giống y như kẻ trộm tới cửa, nhàng mở hé ra bên cánh cửa thăm dò xung quanh chút, sau khi xác định có ai rốt cuộc cũng yên tâm, tính toán mở cửa nghênh ngang ra ngoài.


      "Đây là chuẩn bị đâu sao?" Sau lưng truyền đến thanh từ Địa ngục, u lạnh lẽo khủng bố.


      Tay Tiêu Hòa Nhã run lên, rương hành lý 'bộp' tiếng liền rơi xuống đất, thanh như vậy là xa lạ, hình như biết nó xuất ra từ trong miệng người nào, hiệu trưởng nhà , lúc nào biến thành ác ma rồi. Vốn là giọng trầm thấp, coi như có nổi giận cũng còn dễ nghe như vậy, làm sao lại....Chậm rãi xoay người, mặc dù trong lòng có chuẩn bị trước những vẫn bị tình cảnh trước mắt làm cho sợ hết hồn.


      Trong phòng khách đầy người, Tiêu Hòa Nhã ngẩn ngơ, nhìn nhìn Thượng Quan Ngưng phía trước sắc mặt đen như đáy nồi. Lại nhìn chút những ánh mắt ở phía sau lưng , trong ánh mắt kia tất cả đều viết 'hãy tự cầu phúc ' của người nhà họ Tiêu, còn có nhóm 'thúc thúc' chờ xem kịch vui, còn có người nhà họ Hạ chờ nghe chân tướng , cùng với cái mặt cười như hồ ly của Hạ Ngưng Nhật, còn có cái nhìn 'phản bội' hướng về phía Tiêu Tiểu bảo. Chậm rãi quay vòng, lúc này mới trở về người Thượng Quan Ngưng.


      "Ha ha ha ha....." Tiêu Hòa Nhã cười khan, trời mới biết mất bao nhiêu kiên cường mới có thể làm cho bộ mặt cứng ngắc ra nụ cười. "Hôm nay phải ngày kết hôn của ngài hay sao? Làm sao lại có thời gian đến nhà tôi ngồi chơi vậy? Ngài ngồi , để tôi pha trà!"


      Tiêu Hòa Nhã xong, cũng đếm xỉa gì đến rương hành lý nữa, nhanh chóng chạy đến phòng ăn tránh né ánh mắt giết người của ai đó! Tiêu Hòa Nhã tựa lên tường ngừng vỗ vỗ trái tim của mình, may, may là! còn sống, sau đó nhìn ly trà chút, Tiêu Hòa Nhã lại ngây người, ba cũng chưa được hưởng thụ qua hiếu thuận như vậy của đâu.



      Sau đó Tiêu Hòa Nhã lại nhìn chút cái chén trong tủ đựng, mắt to xoay chuyển hai vòng, bỗng nhiên bật cười, được rồi, cũng có bao nhiêu nắm chắc, nhưng mà thử chút dù sao cũng còn hơn chờ chết, phải ngoan ngoãn mà bưng nước ra, Hiệu trưởng kia nhà tất nhiên bởi vì lấy lòng mà bỏ qua cho , cũng biết lần này mình gây ra họa lớn, các người nghĩ xem, mắt thấy có thể lấy được người đẹp về đêm động phòng hoa chúc lại bị con trai của phá bĩnh như vậy, Hiệu trưởng bây giờ coi như tốt rồi, chí ít cũng phải trả lại cho thời gian nghĩ đối sách chứ phải sao?



      Được rồi, bây giờ còn chưa biết vấn đề chính nằm ở đâu đây. Nếu để cho Thượng Quan Ngưng biết nghĩ như vậy có thể nào bắt sống mà lột da .


      Trong phòng khách, mọi người cũng chờ, có chờ xem kịch hay, có chờ nghe giải thích, còn có chờ xem vật hi sinh, dĩ nhiên cuối cùng chính là chờ người tên Tiêu Hòa Nhã. Đợi đến khi người nào đó rốt cuộc cũng bưng chén nước ra mọi người ai nấy đều cảm thấy như trải qua thế kỷ vậy. Tiêu Hòa Nhã cầm ly trà trong tay bước chậm cả người lung lay giống y như con thằn lằn vậy, bộ dáng cẩn thận giống như trong tay cầm phải là ly trà mà là chén axit sunfuric.


      "Đến, Hiệu trưởng, nước đây, mời ngài uống!" Tiêu Hòa Nhã kéo lên nụ cười ngọt ngào nhìn về phía Thượng Quan Ngưng, nhân tiện cầm cái cốc trong tay lên.


      Thượng Quan Ngưng thế nhưng có ý muốn qua, lại còn uống nước? tại ngay cả hít thở cũng cảm thấy tiêu hóa nổi. Hoàn toàn bị tức no rồi.


      Tiêu Hòa Nhã ngừng cố gắng, trong lòng lại vô cùng cao hứng, giống y như suy đoán của , dĩ nhiên khổ nạn của mới là thứ yếu, trời mới biết bàn tay bé của bị nóng đỏ bừng bừng rồi.


      "Hiệu trưởng tôi..... A!" tiếng hét thảm thiết làm thức tỉnh mọi người vây xem, dĩ nhiên cũng làm kinh động đến Thượng Quan Ngưng ngay phía trước. Thượng Quan Ngưng nhìn chằm chằm , đúng là tay chân của chủ nhân chăm chỉ, đến chén nước cũng có thể đổ thành như vậy.


      "Đau!" Tiêu Hòa Nhã nước mắt lưng tròng, đây cũng phải là giả, vì quả là nước sôi vừa nấu xong mà.


      Thượng Quan Ngưng nhìn đôi mắt đẫm lệ của Tiêu Hòa Nhã, cuối cùng đành lòng, giơ tay lên đón lấy cái chén trong tay , vừa lúc muốn chạm vào, bởi vì tay trơn trượt, nước trà nóng bỏng liền trực tiếp dội lên tay của mình, rào tiếng, cái chén rơi xuống đất vỡ toang.


      "Oa a...." Tiêu Hòa Nhã kinh hãi, cái tay bị bỏng đến chết lặng, cái này........Xong rồi


      "Mẹ!" Tiêu Tiểu Bảo kêu lớn tiếng, vội vàng muốn chạy tới.


      Thượng Quan Ngưng cũng hoàn hồn, liếc mắt nhìn Tiêu Hòa Nhã gào khóc, sau đó ôm lấy nhanh chóng xông ra ngoài. "Tiêu Hòa Nhã, em vừa muốn làm tôi bỏng chết lại vừa muốn tự sát?" Vừa chạy vừa cắn răng nghiến lợi. Người con này luôn có cách làm nổi giận.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      ☆, Chương 89: Cay đắng với ngọt ngào.

      Tiêu Hòa Nhã nằm giường bệnh, hai tay bị quấn giống như bánh bao, ra rất muốn chút phỏng này ba của hoàn toàn có biện pháp giải quyết, nhưng tất nhiên bây giờ dám lung tung gì, bằng hủy diệt cũng chỉ dừng lại bàn tay bé của mình, cái đầu này cũng có thể khiến cho người ta trút giận lên đó. . . Tại sao thảm như vậy? Lại có ai tới cứu ? có thể trùm chăn giả bộ ngủ bao lâu đây?

      Hai mắt Thượng Quan Ngưng phóng hỏa, d∞đ∞l∞q∞đ nhìn chòng chọc vào người trốn trong chăn, muốn nhìn xem có thể chịu được bao lâu.

      Qua hồi lâu, Tiêu Hòa Nhã thầm nghĩ người nọ có lẽ cũng chịu nổi ra ngoài rồi, thận trọng vén chăn che kín đầu ra từng chút , đánh giá chung quanh chút sau đó dừng ở chỗ. Kinh sợ, kinh ngạc, kinh khủng đều đủ để hình dung.

      "Ha ha ha. . . . . . Hiệu trưởng, vẫn còn ở đây!" Tiêu Hòa Nhã cười gượng, giọng hơi cứng ngắc, "À, Hiệu trưởng. . . . . ." diễn✿đàn-lê-quý✿đôn

      "Tôi phải là Hiệu trưởng!" Thượng Quan Ngưng ngắt lời .

      "Tại sao?" Tiêu Hòa Nhã nhất thời kích động, từ giường bệnh ngồi bật dậy, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn cẩn thận đụng phải tay bị phỏng, nhất thời kinh ngạc biến thành đau đớn, khuôn mặt trắng nõn tươi cười rồi lại xoắn xuýt nhăn nhó giống bà lão.

      Thượng Quan Ngưng lườm cái, nhưng mà vẫn cố nhịn cưỡng chế đè xuống giường, "Tôi làm Hiệu trưởng em lại kích động đến nỗi đụng phải tay đau vậy ư? Em cẩn thận tôi chặt nó !"

      Tiêu Hòa Nhã kêu lên tiếng cực kỳ bi thương! Tay bị đau chỉ là chuyện , làm Hiệu trưởng mới là chuyện lớn "Được rồi, được rồi, tại sao làm Hiệu trưởng nữa? Người nào khai trừ ?"

      Thượng Quan Ngưng liếc nhìn xem thường, "Em cho là người nào dám khai trừ chức Hiệu trưởng này hả ?"

      " trọng điểm!" Tiêu Hòa Nhã cường điệu, "Đây là vấn đề trọng điểm sao?"

      "Hừ!" Thượng Quan Ngưng hừ tiếng, " chuyện với em lúc nào có trọng điểm?" tới ghế sa lon bên cạnh ngồi xuống, lúc này mới chút để ý liếc cái, "Em cho rằng tôi muốn làm Hiệu trưởng cả đời sao? Em nghĩ quá nhiều rồi, tôi vốn chỉ đáp ứng làm Hiệu trưởng ba năm thôi, tôi có cao thượng như vậy đâu!"

      Ba năm? Tiêu Hòa Nhã khóc ra nước mắt, nếu như chỉ ba năm, vậy hy sinh của thành công cốc à! Nếu phải vì có thể được ghi vào lịch sử là Hiệu trưởng vĩ đại nhất trẻ tuổi nhất điểm xấu ở học viện Nam Cực, cần gì làm cho tức giận mà bỏ sao?

      "Tôi làm Hiệu trưởng sao em lại đau lòng?" Thượng Quan Ngưng hiểu, nhìn chằm chằm cực kỳ nghi ngờ hỏi.

      Tôi đau lòng mới là lạ! Tiêu Hòa Nhã cũng trừng , đều do , nếu như sớm cho biết chỉ làm Hiệu trưởng có ba năm, cần gì khiến cho mình khổ sở như vậy? Tên Hiệu trưởng khốn kiếp này, đại ngốc nghếch, đại phôi đản, trứng thối. . . . . .

      "Hừ, em còn dám trừng tôi!" Thượng Quan Ngưng bị ánh mắt ai oán của làm cho bốc lửa, nhưng nhớ tới bởi vì bị phỏng nên gác lại chuyện này, " chuyện của Tiêu Tiểu Bảo?"

      Ách. . . . . . Này chuyển đề tài cũng quá nhanh, phải, nhìn vẻ mặt nổi giận của , cả người Tiêu Hòa Nhã rụt vào trong chăn chút, "Ha ha ha. . . . . . Hiệu trưởng, cái đó. . . . . . Cái đó. . . . . ."

      "Đừng kiếm cớ này nọ với tôi! Mau !" Thượng Quan Ngưng cắt ngang lời đứt quãng của , nếu nhìn ra cố ý giấu nhiều năm như vậy cũng coi như uổng công bưng bít." Rốt cuộc chuyện Tiêu Tiểu Bảo như thế nào?"

      Tiêu Hòa Nhã méo miệng, cuối cùng dứt khoát giả bộ ngu: "Cái gì mà chuyện như thế nào, Tiêu Tiểu Bảo là con trai em, cha của nó là ai em vẫn chưa tìm được! phải cũng biết sao? Năm đó khi sinh Tiểu Bảo là đưa em bệnh viện phải sao ?"

      đề cập tới còn may, nhắc tới chuyện này ngược lại càng tức giận hơn, nhìn đứa bé ra đời thế mà mình lại biết đó là con trai của mình, cũng qua ba bốn năm, mình từng ôm qua đứa bé, sợ mùa đông lạnh quá còn ôm đứa bé vào trong ngực của mình ủ cho ấm, người nào cũng đều nét mặt hai người giống nhau, mình lại chưa từng nghĩ đó chính là con trai của mình. lại còn dám giả bộ vô tội với .

      "Tiêu Hòa Nhã, hai năm gặp em can đảm?" Thượng Quan Ngưng tới trước giường bệnh từ cao nhìn xuống , giọng điệu lạnh lẽo giống như đặt ở trong tủ đông.

      "Ha ha ha. . . ." Tiêu Hòa Nhã tiếp tục cười gượng, trời mới biết cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo khuôn mặt nhắn của mình, "Hiệu trưởng, phải biết, hai năm thấy em nhớ như thế nào!"

      "Đừng lãng sang chuyện khác!" Thượng Quan Ngưng trừng , người này lại vẫn mặt đỏ tim đập, dáng vẻ háo sắc nhìn mình chằm chằm.

      "Hiệu trưởng, đẹp như hoa như ngọc thổ lộ tâm tình với sao lại có thể thờ ơ?" Tiêu Hòa Nhã mặt cực dày hỏi, dù sao có con, cũng phải là hoàng hoa đại khuê nữ đúng ?

      Thượng Quan Ngưng phục , hai năm gặp cái khác thấy học giỏi, ngược lại luyện được da mặt dầy, "Em sớm biết tôi là ba của Tiểu Bảo, tại sao cho tôi biết?"

      Tiêu Hòa Nhã cũng phục , làm cách nào cũng dời được lực chú ý của !

      "Tiêu Hòa Nhã, em nên biết trốn tránh giải quyết được bất cứ vấn đề gì!" Thượng Quan Ngưng nhìn thân hình người nào đó từ từ chui vào trong chăn thản nhiên , "Hay là từ nay về sau em muốn gặp Tiêu Tiểu Bảo nữa phải ?"

      " cái gì?" vất vả mới làm ổ trong chăn, lại lần nữa Tiêu Hòa Nhã hất chăn ra. Đôi tay đụng phải giường đau nhói, mồ hôi lạnh chảy ròng nhưng kêu tiếng, nhớ tới lời vừa mới , sắc mặt Tiêu Hòa Nhã cũng nghiêm túc vội vàng : " thể làm như vậy!"

      "Em nên biết tôi có quyền làm như vậy!" Thượng Quan Ngưng cũng nghiêm túc trả lời.

      Thượng Quan Ngưng như vậy đối với Tiêu Hòa Nhã mà giống người hoàn toàn xa lạ, trong nhận thức của Tiêu Hòa Nhã, Hiệu trưởng của ở trước mặt vĩnh viễn đều là dáng vẻ ấm áp, cho dù tức giận cách mấy cũng uy hiếp , nhưng bây giờ thể xác định được. biết Hiệu trưởng là người có thể ra là có thể làm được, nhưng Tiểu Bảo. . . . . ."Hiệu trưởng, thể để cho Tiểu Bảo rời bỏ em!"

      " cho tôi biết tất cả mọi chuyện!" Thượng Quan Ngưng buông tha, mặc dù chưa từng thấy Tiêu Hòa Nhã yếu ớt như vậy, nhưng cũng biết bây giờ phải là lúc mềm lòng. phải làm ràng tất cả mọi chuyện, nếu theo như chỉ số thông minh của ngốc nghếch này biết còn làm ra chuyện gì.

      "Hiệu trưởng, chuyện qua thể để cho nó thành quá khứ sao?" Tiêu Hòa Nhã ngồi giường bệnh, hai tay ôm đầu gối, đầu tựa vào phía thản nhiên . Quá khứ có ngọt ngào có cay đắng, chung quy cay đắng nhiều hơn ngọt ngào, nếu có Tiểu Bảo làm bạn bên người biết tinh thần của suy sụp thành cái dạng gì!

      "Em xác định muốn ?" Thượng Quan Ngưng nhìn rất nghiêm túc lại hỏi lần.

      Tiêu Hòa Nhã quay đầu mắt to chớp nhìn , may là đứng gần, nếu theo trình độ cận thị của đúng là thấy , giống như đau đớn đêm đó, "Hiệu trưởng, lần đó rất đau rất đau, giống như bị xe tải lớn nghiền qua !"

      "Em. . . . . . Tiêu Hòa Nhã!"

      Truyện Trang Thảo edit:
      • Hào môn thừa hoan Mộ thiếu xin tự trọng - Tác giả Mộc Tiểu Ô ( hợp tác )
      • Ông xã phúc hắc chỉ vợ - tác giả Đề Tuyến Wawa ( hợp tác ) Truyện edit mừng sinh nhật box tiểu thuyết *******************.
      dâu mười chín tuổi – Tác giả Minh Châu Hoàn ( sắp ra mắt )
      Truyện edit hoàn:
      • Người phụ nữ của Tổng giám đốc – Tác giả Minh Châu Hoàn ( hợp tác )

      ☆, Chương 90: Đời này cũng thấy được Tiêu Tiểu Bảo.

      Tiêu Hòa Nhã dò xét cẩn thận nét mặt tuấn đến hoàn mỹ trước mắt này, thậm chí còn dùng hai bàn tay như bánh bao nâng mắt kính của mình lên, sau đó giống như phát vùng đất mới kinh ngạc kêu lên, "Hiệu trưởng, sao mặt đỏ?"

      "Tiêu Hòa Nhã!" Thượng Quan Ngưng giận dữ gầm lên, hận thể tiến lên bóp chết nhóc này, người này. . . . . . ☀D♠Đ♠LQ♠Đ☀ Người này biết xấu hổ còn , thế nhưng còn . . . . . .

      "Hiệu trưởng!" Tiêu Hòa Nhã đầu hàng, giơ hai tay lên cúi đầu sát xuống đùi, "Em , lúc ấy nếu phải em vừa nhát gan, vừa có năng lực trở tay, nhất định em phải đè lại trả thù phen!

      Rốt cuộc còn biết đem mặt mình che lại, ☺DĐLQĐ。◕‿◕。 Thượng Quan Ngưng nhìn chằm chằm, nhưng khống chế được từ từ nóng mặt lên, đêm hôm đó. . . . . . Mỗi lần nhớ đến đều ép mình nên nghĩ tới, cũng muốn mình suy nghĩ hậu quả có sau đêm đó, lúc ấy mặc dù nghe thuốc này vô sắc vô vị, sau khi uống vào cũng phải là thể tự động điều khiển năng lực của mình, nhưng lúc đó ở trong bóng tối, mà đối với bóng tối vốn có hơi sợ hãi, lại thêm kia ngừng ở bên cạnh quạt gió thổi lửa, lúc này mới muốn dạy dỗ ta chút, sau cùng mất khống chế, trong hai mươi năm cuộc đời của mình hầu như chưa từng có điên cuồng phóng túng như vậy, mà đối tượng còn là nhóc nữa chứ. Nghĩ thầm sau khi tỉnh lại dạy dỗ kia phen, nghĩ thế nhưng tỉnh dậy trước bước, từ đó biến mất trong tầm mắt của . Còn để lại vật là thù lao, dường như muốn tức chết ."Hiệu trưởng, đây chính là lần đầu tiên của em cũng là lần duy nhất cái gì kia, lúc ấy tình huống thế nào?" biết có phải là do làm mẹ, hơn nữa đối phương cũng là ba của con , nên tất nhiên ngượng ngùng, ngược lại người bị hỏi mặt lên màu đỏ, càng ngày càng đỏ tựa như thoa phấn. Dáng dấp to lớn mà mặt lại có điểm hồng như thế, nếu mặt tổng thống Mỹ cũng đỏ như mặt e là trông cũng đẹp bằng!

      "Tiêu Hòa Nhã, em biết xấu hổ à!" Thượng Quan Ngưng giận, người này quả nhiên là cái gì cũng dám trả lại!

      "Hiệu trưởng, tại tính sao đây? Con trai của em kêu bằng ba, về sau phải làm thế nào? ra em cho biết cũng vì muốn tốt cho , sau này kết hôn rồi có con cũng thấy phức tạp, bây giờ biết rồi có phải cảm thấy rất phiền toái ?" Tiêu Hòa Nhã nằm úp sấp ở bên kia, khó được tâm bình khí hòa, dĩ nhiên rất hi vọng Thượng Quan Ngưng cũng tâm bình khí hòa giống . Nhưng người nào đó lại như ý muốn của .

      "Em chính là phiền toái lớn nhất!" Thượng Quan Ngưng chút khách khí .

      "Đừng như vậy, tổn thương tình cảm tốt!" Tiêu Hòa Nhã quơ quơ cái tay như bánh bao của mình, ngừng cố gắng: " tại em hoàn toàn nghe lời , chỉ cần đừng cướp Tiểu Bảo của em là được!"

      " đơn giản quá!" Thượng Quan Ngưng ngồi xuống, lạnh lùng hừ tiếng, tận lực bình phục tâm tình của mình, tức giận với người tim phổi đó chính là gây khó dễ cho mình, tương đương với tự sát. Mình tức giận muốn sôi lên rồi, người ta coi như chuyện có, vẫn thản nhiên nhàng vậy còn tức cái quỷ gì!

      "Hiệu trưởng, nếu như vậy ! Hai chúng ta coi nhau như bạn bè, lúc nào muốn cũng có thể sang đây thăm Tiểu Bảo, em cũng vậy kêu Tiểu Bảo gọi là ba, dĩ nhiên mỗi khi tới dịp lễ Tết đưa Tiểu Bảo về nhà chơi em cũng đồng ý. Khi nào kết hôn em nhất định coi chừng Tiểu Bảo để cho con đến nháo ầm ĩ, được ?" Tiêu Hòa Nhã dùng giọng điệu thương lượng , đối với cái này coi như là cắt đất, đưa tiền bồi thường rồi.

      "Được ?" Thượng Quan Ngưng hỏi ngược lại, "Em cảm thấy tôi nên như thế nào?"

      "Đương nhiên là được!" Tiêu Hòa Nhã hưng phấn, nhất thời quên tay mình bị thương. Dùng lực vỗ mạnh cái lên đùi của mình, tiếp sau đó là nét mặt vặn vẹo la lớn, "A a a. . . . . . . Đau chết mất! Hiệu trưởng, bại hoại, a a. . . . . ."

      Bỏ qua chuyện bi thảm rống to, Thượng Quan Ngưng bước tới kiểm tra tay của , "Được rồi, đừng hét nữa, tôi là bại hoại ư? Em quên tình trạng của mình như thế nào lại còn biết xấu hổ trách lên đầu của tôi?"

      Tiêu Hòa Nhã mặc kệ, tiếp tục gào khóc thảm thiết, kinh thiên địa khiếp quỷ thần đủ kiểu gào thét .... Sắc mặt Thượng Quan Ngưng càng thêm khó coi.

      "Đủ rồi!" Thượng Quan Ngưng cất giọng cắt ngang, "Em còn dám phát ra tiếng nào nữa, tôi khiến cho em cả đời này cũng thấy được mặt của Tiêu Tiểu Bảo!"

      Cái uy hiếp này rất hữu dụng, vốn còn tính toán ngừng cố gắng thêm chút nữa, nghe thế Tiêu Hòa Nhã lập tức ngậm miệng, bàn tay như bánh bao còn vờ như che lại. Mắt to chớp chớp làm bộ đáng thương nhìn Thượng Quan Ngưng. Người này hơi quá tàn nhẫn.

      " tại, đem chuyện kia năm mười ràng ra, tôi suy xét lại đề nghị mới vừa kia của em, nếu . . . . . ." Câu kế tiếp ra, nhưng tin tưởng hiểu được tính chất nghiêm trọng của chuyện này.

      Tiêu Hòa Nhã có phần buồn bực, nhưng cũng có cách nào, ai bảo vị Hiệu trưởng này giống như trước kia! Vì vậy thể làm gì khác hơn là ủy ủy khuất khuất đem chuyện ra lần, "Vừa bắt đầu em cũng biết chính là người đàn ông buổi tối đó, nhưng sau kỳ thi lần đầu tiên, em đến phòng chỉnh đốn lại ví tiền của mới phát chính là, còn nhớ , lần đó em bị bệnh mất tháng, nếu phải là . . . . . . . . . . . ." Tiêu Hòa Nhã trợn to hai mắt, trong lúc bất chợt liền thay đổi đúng lý hợp tình, "Hiệu trưởng, còn nhớ , lúc ấy đồng ý với em, nếu như ba của Tiểu Bảo có tìm em làm phiền, cũng bảo vệ em!" khắc nào như bây giờ, bội phục mình có dự kiến trước như vậy. Tiêu Hòa Nhã cười dương dương đắc ý, dương dương đắc ý.

      "Tôi thừa nhận!" Thượng Quan Ngưng lạnh lùng cắt ngang vui vẻ quá mức của , giọng điệu lành lạnh .

      "Tại sao?" cười đắc ý đột nhiên im bặt, Tiêu Hòa Nhã thể tin nhìn chằm chằm, "Em có chứng cớ!" Lúc đó có ghi lại đấy!

      "Em nghe ghi thể làm bằng chứng sao?" Thượng Quan Ngưng cười tự tin. Hoàn toàn để ý tại có bao nhiêu sửng sốt.

      ". . . . . ." hèn hạ! Tiêu Hòa Nhã phỉ nhổ, nhưng lại dám lộ liễu.

      Thượng Quan Ngưng vẫn bình thản như cũ, hai cánh tay ôm ngực nhàn nhã như người có việc gì, nhàn nhạt liếc cái, lúc này môi mỏng mới hé ra quyết định sớm định: "Từ nay về sau Tiêu Tiểu Bảo sống cùng với tôi!"

      "Em đồng ý!" Tiêu Hòa Nhã kinh hãi, tại sao có thể cướp Tiểu Bảo từ tay chứ!




    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      ☆, Chương 91: Con nên gọi ta là ba

      "Em đồng ý!" Tiêu Hòa Nhã kinh hãi, tại sao có thể cướp Tiểu Bảo từ tay chứ!

      Thượng Quan Ngưng vẫn duy trì vẻ mặt hời hợt như cũ, phải dạy cho bé này bài học mới được, bằng còn vô pháp vô thiên như vậy biết gây ra chuyện gì nữa! "Em lo dưỡng thương cho tốt, có cơ hội tôi để Tiểu Bảo sang đây nhìn em!" xong liền trực tiếp xoay người rời .***************

      Tiêu Hòa Nhã sững sờ nhìn bóng lưng của , nửa ngày cũng có bất kỳ phản ứng gì. Cho đến khi truyền đến tiếng đóng cửa, Tiêu Hòa Nhã mới hồi hồn, nước mắt liền rơi lại quên khóc thành tiếng.

      Lúc người nhà họ Tiêu xông vào chính là nhìn thấy vẻ mặt ngốc trệ lệ rơi đầy mặt của Tiêu Hòa Nhã, thu hồi đống lớn nghi vấn, mọi người vội vàng tiến lên ôm dỗ người nào đó.

      "Tiểu Nhã, có chuyện gì, phải chỉ là mượn giống thôi sao? Dù sao đứa bé cũng sinh ra rồi ta cũng thể nhét Tiểu Bảo vào lại trong bụng em đúng ?" Tiêu Mặc Tân tim phổi khuyên bảo.die ;en';'d;an;le;qu;y,don

      vừa xong liền bị Tiêu Mặc Vân kéo lui phía sau, Tiêu Mặc Vân ôm em nhà mình, nhàng vỗ sau lưng của , "Yên tâm Tiểu Nhã, có việc gì đâu, Thượng Quan Ngưng mang Tiểu Bảo đâu!"

      "Đúng vậy, huống chi còn có ba ở chỗ này nữa!" Tiêu Mặc Tinh cũng theo, "Ông để cho em và Tiểu Bảo tách ra!"

      Tiêu Hòa Nhã nhìn trai, từ từ nín khóc, giọng có chút xác định hỏi: " sao?"

      "Đó là chắc chắn!" Tiêu Mặc Vân bảo đảm, "Ông tuyệt đối tách em và Tiểu Bảo ra!" Dĩ nhiên về phần để cho em sống ở đâu thể nào bảo đảm được.

      "Vậy bây giờ Tiểu Bảo ở đâu?" Tiêu Hòa Nhã hỏi. trai chưa từng lừa gạt . Nếu trai tách ra vậy khẳng định tách ra.

      Lúc này Tiêu Mặc Tân lại chen lấn vào, vì muốn bị gạt bỏ ra ngoài vội vàng mở miệng : "Cái đó. . . . . . Tiểu Bảo bị mang tới biệt thự nhà họ Hạ rồi, ba để cho ông nội bà nội của cháu nó nhìn chút, còn có những ông chú nữa!"

      Vừa nghe đến bị mang , Tiêu Hòa Nhã vẫn có chút kinh hồn bạt vía, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía hai Tiêu Mặc Vân.dien@dan%le$quy&don

      Tiêu Mặc Vân hung hăng trợn mắt nhìn cả mình cái, lúc này mới lên tiếng trấn an, " có chuyện gì có chuyện gì đâu, ba chúng ta còn ở bên kia! Bọn họ dám giữ Tiểu Bảo của chúng ta đâu!"

      Mấy ngày sau, Tiêu Hòa Nhã tốt hơn, trở về đại trạch Thanh Hòa Viên của nhà họ Tiêu. Vừa vào tới nhà liền thấy có chiếc Porsche màu đỏ rượu đậu ở trước cửa nhà . Lái xe phải là người nào khác, chính là tài xế chuyên dụng của Thượng Quan Ngưng - Đại Nhị. thân tây trang giá trị xa xỉ, bộ dạng mặn nhạt, lịch lại nhiều hơn chút phá cách, ra là đứng ở bên người Thượng Quan Ngưng cũng là chàng đẹp trai.

      Nhìn Tiêu Hòa Nhã trợn mắt hốc mồm kêu lên, còn tưởng rằng mình nhận lầm người! "Cái đó. . . . . . Cái đó. . . . . . Nhị sư huynh, là sao?"

      Đại Nhị tùy ý cười tiếng, rất nhàng gật đầu cái, "Chẳng lẽ tôi thay đổi rất nhiều sao?"

      Tiêu Hòa Nhã gật đầu, "Nhiều, rất nhiều!" Cũng là loại hình thích, cái khác, bốn sư huynh bên cạnh hiệu trưởng đều là kiểu hình thích, xem ra bộ dạng gầy teo yếu ớt, phong độ như thế như người trí thức vậy rất vui. "Đúng rồi, Nhị sư huynh, vì sao hôm nay lại tới đây?"

      "Báo cáo!" Đại Nhị chào theo tiêu chuẩn quân đội, "Chị dâu, hôm nay tôi mang theo nhiệm vụ tới đây!"diễn✿đàn-lê-quý✿đôn


      "Phốc!" Tiêu Hòa Nhã bị dáng vẻ nghiêm chỉnh của chọc cười, hoàn toàn để ý vừa rồi gọi chị dâu. ", nhiệm vụ gì? Xem tôi có thể giúp hay !"

      "Có thể!" Đại Nhị tự động nghỉ, "Chuyện như vậy có ngài làm được!"

      Tiêu Hòa Nhã vội vàng kêu ngồi xuống, nhìn dáng vẻ ngồi xuống mê người, thiếu chút nữa chảy nước miếng, sao ban đầu lại người đó chứ? "Nhị sư huynh, tại sao trước kia tôi cảm giác được đẹp trai thế này chứ?"

      Đại Nhị buồn bực, sao lại nhảy sang đề tài này, mới vừa rồi phải là chuyện nhiệm vụ của sao? Chỉ là có người khen cũng là tốt, vì vậy lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười chống đỡ: "Trước kia tôi cứ đẹp trai giọt như vậy, chỉ là ánh mắt của vẫn chăm chú vào lão đại chúng tôi, có nhìn qua chúng tôi!"

      "Vậy sao?" Tiêu Hòa Nhã bắt đầu nhớ lại, . . . . . . Hình như trước kia là cái dạng giọt này. "Cái đó. . . . . . Trước kia cũng đẹp trai!"

      "Được rồi, đừng nữa!" Đại Nhị phất tay, trực tiếp đứng lên: "Lão đại chỉ cho rôi nửa tiếng để hoàn thành nhiệm vụ, thôi, chị dâu!"

      "Đợi chút . . . . ." Tiêu Hòa Nhã ngăn cản đến gần, " mới vừa gọi tôi là cái gì? Ai là chị dâu của ? Còn có cùng chỗ nào?”

      " là chị dâu của tôi, coi như bây giờ phải, tương lai cũng phải, là mẹ của tiểu thiếu gia của chúng tôi, thăng cấp làm chị dâu còn phải là chuyện sớm muộn hay sao? Về phần cùng tôi chỗ nào, phải muốn đến nhà nhìn Tiểu Bảo của sao?" Đại Nhị rất là đương nhiên hỏi.

      "Ai muốn thăng cấp làm chị dâu của !" Tiêu Hòa Nhã ràng, "Còn có mau cho Thượng Quan Ngưng trả Tiểu Bảo lại cho tôi! Bằng . . . . . . Bằng . . . ." Bằng có thể làm gì? Xoay người lại tìm trợ thủ, lúc này mới phát ra trong nhà chỉ có thím Lâm ở nhà, những người khác làm rồi. phải là mới đưa trở lại sao? cũng tiếng? có nhân tính. (tính người)

      "Chị dâu, mời!" Đại Nhị rất lịch làm tư thế xin mời, sau đó tiếp: "Nếu tới trễ tôi bị phạt cũng sao cả, nhưng mà để tiểu thiếu gia bị phạt cũng đáng đúng ?"

      "Sao?" Tiêu Hòa Nhã nhìn chằm chằm, bộ dạng thể tin, " ta còn dám xử phạt con tôi? ta muốn sống rồi phải hay ?"

      "Chị dâu, vì an toàn của Tiểu Bảo, cùng tôi chuyến !" Đại Nhị cố gắng khuyên nhủ.

      " , có gì đặc biệt hơn người!" Tiêu Hòa Nhã cũng đứng dậy theo, muốn xem dám phạt Tiểu Bảo hay , mắng cũng mắng qua rồi, tay của cũng bị bỏng rồi, cũng có lỗ vốn, phải tức giận tới mức như vậy sao?

      "Chị dâu xin mời!"

      Vì vậy người nào đó cứ như vậy tự động tự phát nhảy vào trong rọ của người ta.

      "Thượng Quan tiên sinh? Ngài làm như vậy quá phúc hậu rồi!" Trong phòng khách, bé trai ngồi bên lắp lại cây súng vừa mới tháo ra khi nãy bên sóng nước chẳng sao .

      "Con nên gọi ta là ba!" Nhìn bé trai ngồi đối diện, Thượng Quan Ngưng tốt bụng lên tiếng nhắc nhở.

      ☆, Chương 92: Giao dịch

      "Thượng Quan tiên sinh, tôi chỉ báo cho ngài biết tôi là con trai của ngài, nhưng hề nhất định nhận người thân, ngài hoàn toàn hiểu lầm ý của tôi rồi!" Tiêu Tiểu Bảo dừng lại công việc trong tay, mà chỉ mặn nhạt .

      Thượng Quan Ngưng cảm thấy có chút nhức đầu, đây cũng là điều mà mẹ của con để ở trong lòng, con thông minh bán mẹ con mà mẹ con còn thay con đếm tiền! Tiểu Bảo ba tuổi này, còn khó chơi hơn người trưởng thành nữa.


      "Con dừng việc con làm lại!" Thượng Quan Ngưng cau mày có chút bất lực .

      "Hả?" Tiêu Tiểu Bảo khó có được có lúc dừng tay, khó hiểu nhìn cái.

      Thượng Quan Ngưng thể , tên tiểu tử này còn đáng ghét hơn mình, rốt cuộc trong đầu nó chứa những gì? Theo lý mà với thông minh của Tiêu Hòa Nhã, Tiêu Tiểu Bảo kém hơn mình mới đúng, đáng tiếc. . . . . ."Con cảm thấy chúng ta nên chuyện chút sao?"die ;en';'d;an;le;qu;y,don


      Tiêu Tiểu Bảo nhún vai, "Tôi có vấn đề, mẹ sống ở đâu tôi sống ở đó, về phần bên cạnh mẹ có ông hay cũng sao cả!"

      Tiêu Tiểu Bảo rất ràng, cần với cậu, giải quyết được mẹ cậu mọi ok.

      "Vậy làm giao dịch !" Thượng Quan Ngưng đề nghị.


      "Giao dịch?" Tiêu Tiểu Bảo để bộ phận của súng xuống, hình như cảm thấy rất hứng thú với cái đề tài này, "Giao dịch thế nào?"die ;en';'d;an;le;qu;y,don



      "Con thích tháo lắp súng?" Thượng Quan Ngưng hỏi.

      Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, trước mắt chuyện này chính là cậu vô ý phát ở trong phòng, là thích. "Đúng vậy!"

      "Ba cho con các loại súng, tạo điều kiện cho con học tháo lắp từ cấp thấp đến cấp cao nhất, thế nào?" Thượng Quan Ngưng thả mồi nhử, trời mới biết phiền toái như vậy là vì cái gì?dien$dàn#le#quy@don

      " cầu của ông!" Tiêu Tiểu Bảo hỏi, đúng là cậu thích, nhưng có nghĩa là cậu nguyện ý vì thế này mà đền tiền nhường lãnh thổ. Trừ phi ba danh nghĩa của cậu đưa ra điều kiện mà cậu có khả năng tiếp nhận được.

      "Về sau sống cùng ba!" Thượng Quan Ngưng thản nhiên .

      "Tôi rời khỏi. . . . . ."

      "Mẹ con cũng ở đây!" Biết cậu muốn những gì, Thượng Quan Ngưng cắt đứt lời của cậu. "Ba để cho hai người tách ra, ba chỉ muốn con sống cuộc sống có ba lẫn mẹ, thân phận con riêng mang đến cho con rất nhiều rắc rối, mà ba hy vọng con của ba bị người khác tổn thương."

      Tiêu Tiểu Bảo bình tĩnh nhìn , đột nhiên cảm thấy người ba này cũng phải là dùng được, chỉ là cậu vẫn chưa bị tổn thương, cái gì con riêng với con riêng, ai dám cậu tốt? Chỉ là vì tên ngu ngốc này mẹ cậu đành phải uất ức cầu toàn rồi. "Được, đồng ý!"

      "Tiểu Bảo, Tiểu Bảo con sao chứ?" Tiêu Hòa Nhã vừa xuống xe liền vội vàng vọt vào, vừa nhìn thấy Tiểu Bảo của mình liền vội vàng ôm nó vào trong ngực, "Tiểu Bảo, con sao chứ? ta có đánh con hay ? Có mắng con hay ? Có cho con ăn cơm hay ? Có hay . . . . . ."

      "Tiêu Hòa Nhã, xem tôi là loại người nào?" Mặt của Thượng Quan Ngưng đen thui, cuối cùng nghe nổi nữa, vỗ bàn cái hung dữ .

      Tiêu Hòa Nhã thưởng cho cái mặt quỷ, phải Đại Nhị xử phạt Tiểu Bảo nhà sao, chỉ quan tâm chút mà thôi, phải chột dạ như vậy sao?

      ". . . . . ." Thượng Quan Ngưng tức giận, choáng mà còn làm bộ dạng như đương nhiên vậy, "Tiêu Hòa Nhã, lá gan của lớn nhỉ! Tôi còn tưởng rằng vấn đề trước kia chỉ là do nhất thời xúc động, tính thương lượng với giải quyết cho tốt, tại. . . . . ."

      "Đợi nào...!" Tiêu Hòa Nhã lập tức buông Tiểu Bảo trong ngực ra, cực kỳ nhanh nhẹn nhào về phía Thượng Quan Ngưng, "Hiệu trưởng, có lời gì từ từ , có lời gì từ từ !"

      Thượng Quan Ngưng hừ lạnh tiếng, Tiêu Tiểu Bảo bất đắc dĩ lắc đầu, người mẹ này là bị người ta ăn sạch sành sanh, khi nào mới có thể chuyển bại thành thắng đây? Thôi, cậu tạo cơ hội cho bọn họ vậy, chuyện còn lại giao cho bọn họ tự thăm dò đường ra!

      "Hiệu trưởng, đề nghị của em mấy ngày trước được chấp nhận sao?" Tiêu Hòa Nhã ngồi ở bên cạnh Thượng Quang Ngưng cực kỳ căng thẳng hỏi, đôi mắt vừa lớn vừa sáng tràn đầy mong đợi, trong lòng , biện pháp này là tốt nhất thể nghi ngờ.

      "Chuyện kia cần lại!" Thượng Quan Ngưng trực tiếp dập tắt hi vọng của , "Chẳng lẽ suy nghĩ cho Tiểu Bảo chút nào sao?" Thượng Quan Ngưng hỏi.

      Tiêu Hòa Nhã khó hiểu, "Tiểu Bảo? Vậy có suy nghĩ gì? Tiểu Bảo ở cùng với em được ăn ngon sống tốt vậy còn cần gì nữa?"

      Thượng Quan Ngưng trừng , để con trai ở bên cạnh biết nuôi thành cái dạng gì nữa? " nghĩ tới, con đến tuổi học, người khác cười nhạo con là con riêng, những người bạn kia nhìn thấy con muốn cười nhạo con có ba sao? làm mẹ như vậy đó hả?"

      Tiêu Hòa Nhã bị dạy bảo, đầu cúi càng ngày càng thấp, giống như phạm vào trong mười tội nặng nhất, hu hu hu. . . . . . Những thứ này nghĩ đến, len lén ngẩng đầu liếc con trai của mình cái, thấy con vẫn bình thường! Dĩ nhiên trừ nhạy bén với tiền, cực kỳ thích người ngoài, thích ăn đồ ăn vặt, thích xem phim hoạt hình, thích trẻ con gì đó, cái khác đều bình thường! Chỉ là những thứ thích kia có phải có chút bình thường hay ?

      Tiêu Tiểu Bảo gì, chỉ lo chơi súng, cậu đồng ý giao dịch, mở miệng làm phiền, tất nhiên cậu cho là mình bình thường.

      Người nào quy định trẻ con phải ăn đồ ăn vặt xem hoạt hình được thích tiền?

      " làm tròn bổn phận của người mẹ chưa?" Thượng Quan Ngưng hỏi.

      Tiêu Hòa Nhã càng xấu hổ, hai tay bụm mặt rầu rĩ mở miệng: "Hiệu trưởng, vậy muốn thế nào?"

      "Về sau sống ở bên cạnh tôi! Cả và Tiểu Bảo!" Vẻ mặt của Thượng Quan Ngưng chút nào thay đổi .

      "Em . . . . . ." Tiêu Hòa Nhã trực tiếp cự tuyệt, nhưng suy nghĩ chút mình ban đầu tốn nửa tháng sinh hoạt phí để Tiểu Bảo náo loạn hôn lễ là vì sao? Chỉ là như vậy có tính là vơ vét tài sản hay , dựa vào con trai ép thể phụ trách? Vậy. . . . . .

      " còn dám ?" Thượng Quan Ngưng trừng .

      "Em muốn bởi vì chúng em mà liên lụy đến cuộc sống của mình!" luôn cảm thấy mình phạm sai lầm, nếu từ lúc bắt đầu gặp làm ra chuyện kia. Nhưng . . . cũng vì chuyện kia mà bỏ mẹ con !

      " đừng suy nghĩ nhiều quá!" Thượng Quan Ngưng nhàng liếc cái, "Để cho ở chỗ này, chỉ là vì chất lượng cuộc sống của Tiểu Bảo sau này, dĩ nhiên sau này tôi gặp người trong lòng kết hôn và sinh con, đến lúc đó tôi nuôi Tiểu Bảo tốt, về phần , nếu thích người nào gả cho người nào cũng là tự do của , tôi quấy rầy!"

      "Như vậy sao!" Tiêu Hòa Nhã buồn bực , biết trong lòng là giải thoát hay là mất mát. còn tưởng rằng đối xử với bọn họ như những gì nghĩ! Là suy nghĩ quá nhiều mà thôi!


    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 93: Khúc hát ru

      Editor: Thạch Nam.

      "Như thế nào?" Thượng Quan Ngưng hỏi.

      Tiêu Hòa Nhã liếc mắt nhìn Tiêu Tiểu Bảo, cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu cái, "Được rồi, chúng ta ở lại nơi này !"

      Sau đó Tiêu Hòa Nhã được sắp xếp đến ngôi nhà mới này, còn lớn hơn nhà ở công viên Thanh Hòa, nghe đây là khu biệt thự xa hoa nhất thành phố, tại ở nơi gọi là công viên Sướng, công viên Sướng đối diện công viên Lan, đó là vườn nhà cả Hạ, đúng rồi, quên chuyện, sau khi sắp xếp ổn thõa cho , Thượng Quan Ngưng đánh Hạ Ngưng Nhật, giỏi lắm, được gọi là người độc ác, thiếu chút nữa thiếm Thượng Quang và chú Hạ cũng nhận ra được.

      "Mẹ! Tại sao Thượng Quan lại đánh chú Hạ?" Buổi tối, Tiêu Tiểu Bảo vùi ở trong ngực Tiêu Hòa Nhã rất là tò mò hỏi.

      "Theo Đại Nhất sư huynh từng , cả Hạ giống như sớm biết con là con trai của Hiệu trưởng, nhưng cho đến bây giờ vẫn chịu ra, ngay cả hôn của Hiệu trưởng cũng là do ấy ở phía sau thực ! Cho nên Hiệu trưởng rất tức giận mới đánh ấy!" Tiêu Hòa Nhã mang những chuyện nghe được cho con trai ngoan của mình nghe.

      "Mẹ, tại sao phòng của người ngủ lại chạy đến chỗ con?" Tiêu Tiểu Bảo hiểu nhìn Tiêu Hòa Nhã. dien dan le quy don

      Tiêu Hòa Nhã uất ức bịt miệng: "Mẹ cho là con rất muốn ngủ chung với mẹ?"

      Nhìn bộ dáng uất ức của , cuối cùng mềm lòng."Được rồi được rồi, con rất muốn mẹ ôm con ngủ! Mẹ thông minh, mau ngủ!"

      "Này còn sai biệt lắm!" Tiêu Hòa Nhã bĩu môi, " đúng, giọng của con giống như dỗ đứa bé! Tiểu Bảo, chúng ta phải chuyện tốt, là mẹ chăm sóc con phải là con. . . . . ."

      "Mẹ, Tiểu Bảo buồn ngủ quá rồi!" Tiêu Tiểu Bảo dụi mắt rất là khốn đốn .

      Tiêu Hòa Nhã lập tức đầu hàng, đôi tay ôm Tiểu Bảo, nhàng vỗ phía sau lưng của cậu, miệng lẩm bẩm, "A, ngủ sớm chút...! Đúng rồi có muốn mẹ hát khúc hát ru cho con nghe hay ?"

      "Người sao?" Tiêu Tiểu Bảo có chút thể nào tin được, quá khứ thỉnh thoảng nghe mẹ gào thét đôi câu, nhưng xa lâu như vậy, phải là cậu nhiều điều, nhưng có cậu cả là siêu sao phim điện ảnh và truyền hình ở bên chống lưng, cao thấp phân biệt được.

      "Này cái gì?" Tiêu Hòa Nhã bốc khói lên đầu, giống như bị tổn thương lòng tự ái, lớn tiếng phản bác: "Mẹ chính là cao thủ bão tố cao! Bài Cao nguyên Thanh Tạng biết ? Người hát bài đó, biểu cảm cao, đối với mẹ mà trình độ như vậy cũng [​IMG]

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 94: theo chúng tôi chuyến

      Editor: Thạch Nam.

      Mộ Linh Dược? Thượng Quan Ngưng thể hiểu được, mình trêu chọc ta khi nào. Mình ở Hoa thị lâu, ta ở thủ đô, coi như thỉnh thoảng thủ đô chuyến cũng khéo gặp ta đúng? Vuốt cái trán hơi đau. Thượng Quan Ngưng im lặng.

      Buổi sáng, hai cha con ngồi ở bên cạnh bàn ăn chờ người phụ nữ nào đó động tác chậm chạp để cùng nhau dùng bữa ăn sáng.

      lầu Tiêu Hòa Nhã lập tức rời giường nhưng giờ phút này vẫn còn rúc trong chăn, lại có thói quen dậy sớm, cho nên nếu có thói quen đó vậy cứ theo thói quen của mình.

      "Dương Liễu, cậu kêu lần nữa để cho ấy rời giường!" Thượng Quan Ngưng nhìn đồng hồ đeo tay chút, sau đó cau mày với trợ lý đứng ở bên chờ phục vụ bất cứ lúc nào.

      Dương Liễu cung kính gật đầu cái, lúc này mới tiếng động lên lầu hai. Sau đó cốc cốc cốc. . . . . . Tiếng gõ cửa rất có tiết tấu vang lên.

      Tiêu Hòa Nhã rất là bội phục người gõ cửa này, bởi vì thích ngủ như thế nhưng tại cũng còn buồn ngủ, mơ mơ màng màng từ giường bò dậy, mặc đồ ngủ chân để trần xuống lầu dưới."! Sớm như vậy mọi người tới?"

      Hiển nhiên người còn chưa tỉnh táo, trong phòng khách Nhất - Nhị - Tam - Tứ thấy cảnh tượng như vậy vừa bật cười liền bị lão đại trừng mắt nhìn, từng người ngoan ngoãn cúi đầu, vô lễ vô lễ!

      Thượng Quan Ngưng trừng bọn họ xong lúc này mới dời tầm mắt trừng Tiêu Hòa Nhã quần áo chỉnh tề, dọn đến nhà chồng nhưng bây giờ mới tỉnh ngủ, rất có cảm giác nhạy bén, hơn nữa quên đeo mắt kiếng, thấy khoảng cách giữa người và vật, luôn cảm thấy giống bình thường, phòng ốc nhà lớn vậy sao?

      "Tiêu Hòa Nhã!" Thượng Quan Ngưng hét lớn tiếng, hoàn toàn thức tỉnh thần trí(tinh thần và trí tuệ) người nào đó.

      Tiêu Hòa Nhã kinh ngạc, lúc này mới hí mắt nhìn người đột nhiên xuất ở trước mặt mình, "Hiệu. . . . . . Hiệu trưởng?" Tại sao lại ở chỗ này? Đợi chút, Tiêu Hòa Nhã nghĩ tới, dọn đến nhà Hiệu trưởng. dien dan le quy don

      "Tiêu Hòa Nhã!" Thượng Quan Ngưng rất muốn tát cho cái, "Nhanh chóng về cho !"

      " về?" Tiêu Hòa Nhã vui mừng, "Hiệu trưởng, quyết định bỏ qua cho mẹ con em rồi hả? Em rồi, Hiệu trưởng là người tốt, làm sao làm người khác khó chịu phải . Hiệu trưởng, em thích rồi!" Tiêu Hòa Nhã cười híp mắt rất là hài lòng với kết quả như thế.

      Thượng Quan Ngưng liếc cái, bộ dáng cực kì ghét bỏ, cuối cùng đúng là vẫn
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :