1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã phúc hắc chỉ yêu vợ- Đề Tuyến WaWa (130/130) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      ☆.. Chương 45: Đứa bé ra đời

      Editor: Trần Thu Lệ

      Có lẽ là rất lo lắng nhóc Tiêu Hòa Nhã này thể tự mình hiểu lấy, vì vậy chăm sóc tốt cho bản thân, tuy rằng có hai người Đại Tam và Đại Tứ trông nom như hình với bóng nhưng Thượng Quan Ngưng vẫn lo lắng có thể dễ dàng thoát khỏi tầm mắt của người khác, cho nên mỗi lúc trời tối trông giữ ở cửa nhà lát, hết chín mười phần đều có thể nhìn thấy người nào đó lén lút chạy ra ngoài dạo, người mang cái bụng bự bao nhiêu nguy hiểm có bấy nhiêu nguy hiểm, mà người nào đó dạy mãi sửa, cho nên trong cơn tức giận mất lí trí, đồng ý với người nào đó mỗi ngày đều cùng dạo hơn nửa giờ. Thói quen này liền kéo dài hơn nửa năm, từ cuối mùa thu đến đầu mùa xuân mãi cho đến ngày sinh dự tính của .


      “Hiệu trưởng à, là người rảnh rỗi, mỗi buổi tối đều cùng em dạo bị ảnh hưởng gì sao?” Tiếu Hòa Nhã cố gắng mang cái bụng to tròn kéo cánh tay Thượng Quan Ngưng dáng vẻ như được tiện nghi lại còn khoe mẽ.


      Thượng Quan Ngưng bị câu này tức giận suýt chút nữa kịp thở, tại đôi mắt câu hồn trợn lớn nhìn người nào đó giống như nhìn quái vật , bộ dạng vô cùng khinh bỉ.


      “Em yên tâm!” Bộ dạng Tiêu Hòa Nhã vẫn là vẻ mặt tự hiểu, vươn bàn tay nhàng vuốt vuốt ngực Thượng Quan Ngưng, “Em ghét bỏ , dù sao mình em trong đêm tối cũng rất nhàm chán! May mà mấy ngày nay có cùng, nếu em mốc meo lên rồi, đấy, vẫn còn có chút tác dụng, ngàn vạn lần cần sinh lòng áy náy đâu!”


      Trong lúc nhất thời, Thượng Quan Ngưng chỉ cảm thấy vạn phần có lời gì để , nếu phải có thai, thể đánh thể mắng, rất muốn trực tiếp vứt ra ngoài mười dặm(1 dặm = 1,6km), nhắm mắt làm ngơ.


      Cuối cùng cũng phát vẻ mặt của người nào đó còn chút màu sắc, Tiêu Hòa Nhã trở nên cẩn thận dè dặt, cười lấy lòng, “Ha ha... Hiệu trưởng, nên thấy khổ sở, đối xử với em tốt như vậy em cũng phải là lương tâm cẩu phế(con chó)! yên tâm, chờ đứa bé nhà em được lqd sinh ra sau đó em bảo nó gọi ba nuôi có được ? Đến lúc đó cần phải cho nhiều tiền lì xì đâu, chỉ cần tấm lòng tấm lòng là được!” Rốt cuộc, chút xíu áy náy lúc trước hoàn toàn biến mất thấy đâu, cuối cùng chỉ còn lại có dáng vẻ tươi cười đắc ý.


      Thượng Quan Ngưng liếc xéo cái, sau đó lành lạnh mấy câu: “Bạn học Tiêu Hòa Nhã, tuy tôi có rất nhiều tiền, nhưng tôi có thói quen cho người ta bao lì xì.”


      đúng nha!” Tiêu Hòa Nhã bác bỏ, “Nào có tùy tiện đưa bao lì xì cho người ta chứ, con em gọi là ba nuôi, cảm thấy là phải nên cho bao lì xì sao? Nào có ba nuôi nào mọn như vậy chứ?” Lần này lại đến phiên Tiêu Hòa Nhã khinh bỉ rồi. Vậy người minh tinh công nhận ba nuôi hẳn là phải đưa rất nhiều bao lì xì sao? Tuy con của phải là minh tinh, nhưng dù sao cũng là cháu ngoại của minh tinh mà, giá thị trường cũng nên tệ mới phải!


      Thượng Quan Ngưng vẫn như trước thèm liếc cái, “ phải ai cũng có thể nhận tôi làm ba nuôi! Vả lại, tôi còn trẻ tuổi như vậy nhận con nuôi làm gì, bản thân tôi sinh được sao?”


      “Lúc nào cũng biết sinh em bé vậy hả? phải là phụ nữ mới có thể sinh em bé sao?” Tiêu Hòa Nhã trừng lớn hai mắt, bộ dạng bất khả tư nghị*, ngón tay chỉ vào Thượng Quan Ngưng ngừng run rẩy, bộ dạng giống như gặp quỷ.

      *Bất khả tư nghị: thể tưởng tượng được


      “Tôi khinh!” Thượng Quan Ngưng khống chế được, rất cần hình tượng mà khinh bỉ chút, “Tiêu Hòa Nhã, đầu óc em lúc nào mới có thể bắt đầu có tác dụng? Khoai lang chọc hai cái lỗ thủng còn có thể thông khí, đầu óc em xuyên qua chút khí nào có đúng ?”


      Lần này bị đả kích, Tiêu Hòa Nhã cong miệng lên, nước mắt rơi xuống bẹp bẹp, “Hu hu hu... Em ngu ngốc như vậy sao? Đầu em thoáng khí chút nào sao? Làm sao có thể như vậy chứ? Em tôn kính như vậy, chuyện gì cũng cho biết, vậy mà lại ghét bỏ em như thế này, hu hu hu... Làm sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ? có...”


      “Dừng lại!” Thượng Quan Ngưng thấy kích động như vậy cũng hơi luống cuống, vội vàng mở miệng : “Em ngu ngốc, đấy, ngốc chút nào, lúc nãy tôi sai rồi, em đừng kích động, nào, hít sâu!”


      sao?” Tiêu Hòa Nhã lau nước mắt mấy tin tưởng hỏi.


      đấy đấy!” Thượng Quan Ngưng lập tức gật đầu trả lời.


      “Được!” Tiêu Hòa Nhã gật đầu, sau đó lập tức thu nước mắt lại. “Hiệu trưởng, em là phụ nữ có thai, sau này phải nhường em chút!” Tiêu Hòa Nhã vô cùng uất ức.


      Thượng Quan Ngưng nhíu mày, nhớ rất nhường rồi, nếu đặt vào lúc bình thường sớm vứt bên ngoài vạn tám ngàn dặm rồi, lại vẫn còn để cho ở bên cạnh càn quấy sao. “Được rồi, tôi đưa em về!”


      Tiêu Hòa Nhã bĩu môi, , phải dùng lời uất ức giống như người ta cướp đoạt tiền của vậy sao?


      Thượng Quan Ngưng tiếp tục khinh thường , sau đó gì lôi kéo về nhà.


      Chỉ mới chưa được hai bước, cùng phía sau Tiêu Hòa Nhã, thân mình đột nhiên cứng đờ, bàn tay bé vốn dĩ bị Thượng Quan Ngưng lôi kéo đột nhiên lại gắt gao giữ chặt tay , “Hiệu trưởng, em đau bụng!”


      phải tôi đồng ý sau này nhường em rồi sao? Thế nào còn đau?” Thượng Quan Ngưng quyết định để bị lừa. bé này vẫn còn ghiền hả?


      Tiêu Hòa Nhã khóc ra nước mắt, là đứa bé chăn cừu sao? có mỗi ngày đều kêu sói đến hả? Vì sao lại có nhiều người tin tưởng như vậy? trai tin, bây giờ hiệu trưởng cũng tin, nhân phẩm của kém như vậy sao?


      “Hu hu hu... Hiệu trưởng, em lừa , có phải em sắp sinh em bé rồi ? Hu hu hu... Hiệu trưởng, em rất sợ... Hu hu hu... Có thể em vì khó sinh mà chết mất ? Hu hu...” biết là vì đau hay lqd trong lòng vẫn còn sợ hãi, bạn học Tiêu Hòa Nhã khóc lóc đến nỗi nước mắt nước mũi cùng nhau chảy, quả thực còn hình ảnh nào có thể .


      Lần này, Thượng Quan Ngưng là người thứ hai tiếp sau Tiêu Mặc Vân bị hù dọa, thấy vừa đau đớn vừa gào khóc thảm thiết, vội vàng bế lên, “Đại Nhị, mau lái xe đến đây!”


      Cách đó xa, ở trong xe để ý chặt chẽ đến lão đại nhà mình, Đại Nhất vội vã đẩy bạn học Đại Nhị than thở với ánh trăng cái, “Nhanh lên, Lão đại bảo lái xe qua!”


      Đại Nhị vừa quay đầu liền thấy lão đại nhà mình ôm chị dâu tương lai vội vã chạy về phía này, liền nhanh chóng quay đầu xe chạy đến bên cạnh bọn họ: “Lão đại, mau lên xe!”


      Đại Nhất cũng nhanh chóng xuống xe mở cửa cho bọn họ, chờ bọn họ lên xe xong sau đó đóng cửa lại, tiếc là, bạn học Đại Nhị thấy tình thế khẩn cấp nên cũng đợi lên xe mà nhấn mạnh chân ga bay như tên bắn đến bệnh viện. Để lại bạn học Đại Nhất ngổn ngang trong gió.


      “Có cần phải độc ác như vậy , cho dù là sinh em bé cũng nên chờ tôi cùng chứ, cũng phải là chờ thêm phút đồng hồ nữa em bé rơi xuống! Các người có lương tâm!” Đại Nhất rất khổ sở, hậu quả nghiêm trọng!


      “Cậu cái gì?” Trong nhà lớn nhà họ Tiêu, sau khi nghe bạn học Đại Nhất mật báo, tất cả ba em nhà họ Tiêu và hai người Đại Tam, Đại Tứ đều trăm miệng lời rống lên, “Em bé sinh ra rồi hả?”


      Ách... Đại Nhất gì, vừa rồi phải là sắp sinh em bé sao? Lúc nào em bé sinh ra, nào có nhanh như vậy?









      Chương 46: Bộ dạng có chút xấu xí

      Editor: Trần Thu lệ

      Bên ngoài phòng sinh, Thượng Quan Ngưng sốt ruột lộn xộn giống như ruồi bọ đầu, bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Hòa Nhã, mỗi tiếng kêu phát ra dường như trái tim của lại siết chặt thêm chút, hồi hộp muốn chết.


      “A... Hiệu trưởng, tên Vương bát đản*, đau chết mất!”

      *Vương bát đản: tên gọi khác của con rùa.

      Vốn dĩ sốt ruột muốn chết, Thượng Quan Ngưng nghe tiếng chửi như thế bỗng nhiên phản bác được, bây giờ người nên chửi phải là cái người đàn ông thưởng con trai cho sao, người hiệu trưởng, cái tên Vương bát đản là để cho mắng sao? bé này có phải rất có lương tâm ?


      “Hu hu... Hiệu trưởng, cứu mạng, em muốn chết! Á...” Trong phòng sinh, Tiêu Hòa Nhã tiếp tục kêu rên, người biết bên trong là sinh em bé, người biết còn tưởng rằng bên trong tiến hành tàn sát cái gì đó vô cùng bi thảm đấy!


      Tiếng rống bên trong khiến bác sĩ và y tá đều chịu nổi rồi.


      “A Mỹ, ra ngoài kéo Nhị thiếu vào đây!” Bác sĩ chịu trách nhiệm đỡ đẻ chịu nổi sức lực chọc thủng của thanh này, vội vàng với ý tá bên cạnh.


      y tá giống như là tìm được cứu tinh vậy, vội vàng thả vật dụng gì đó trong tay xuống vèo tiếng vọt ra, bên ngoài vừa thấy y tá lao ra, Thượng Quan Ngưng còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, lập tức bắt lấy tay sốt ruột hỏi: “Như thế nào? ấy xảy ra chuyện gì sao?”


      A Mỹ nghe ngóng thanh kêu gào thảm thiết bên trong, rất muốn ấy có việc gì, mà đáng thương nhất là mấy người bác sĩ và y tá bọn đây này, nhưng đứng trước mặt vị Nhị thiếu nhà mình, vì lo nghĩ cho bát cơm của bản thân vẫn nên la bớt tranh cãi , vì vậy hai lời lôi kéo Thượng Quan Ngưng vào phòng bên cạnh thay quần áo vô khuẩn.

      Khi Tiêu Hòa sắp phát ra tiếng thét chói tai khác bỗng dưng nhìn thấy Thượng Quan Ngưng, bàn tay gắt gao giữ chặt tay Thượng Quan Ngưng vô cùng uất ức mà rơi nước mắt.


      “Hu hu hu... Hiệu trưởng, em muốn chết đâu, mau cứu em , em cũng muốn mổ bụng sinh(sinh mổ), ở bụng để lại con rết(vết sẹo) như vậy rất xấu, em muốn, bộ dạng của em vốn dĩ phải là sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành gì rồi, bây giờ để lại cái sẹo phải là càng xấu sao? Á... Em mặc kệ, Hiệu trưởng, nhất định phải cứu em, có phải em bị khó sinh ? Có phải em ...”


      “Câm miệng!” Cuối cùng, bác sĩ đỡ đẻ chịu nổi lải nhải nên rống lên tiếng, Tiêu Hòa Nhã bị rống tiếng như vậy đúng là ngoan ngoãn ngậm miệng, ngay sau đó dường như tất cả mọi người đều nhìn với ánh mắt đầy cảm kích, ngay cả trong hai ông chủ của là Nhị thiếu Thượng Quan Ngưng cũng có ở trong đó.


      à, vị trí của em bé ở chính giữa, cần thiết phải mổ bụng sinh, cũng bị khó sinh, lại càng chết, đau nhất định phải đau, lúc sinh bé đều rất đau, nhưng mà các người đừng lo lắng!” Vị bác sĩ ho tiếng, từ từ giải thích.


      Thượng Quan Ngưng ném cho bác sĩ ánh mắt tán thưởng, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Tiêu Hòa Nhã.


      Vốn dĩ Tiêu Hòa Nhã thả lỏng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Thượng Quan Ngưng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng uất ức, “Hu hu hu... , em lại bảo cùng em sinh em bé, nếu thấy phiền phức ra ngoài , dù sao cũng có ai hiểu! Em cũng !” Tuy rằng vô cùng kiên quyết, nhưng tay vẫn gắt gao cầm lấy tay , có ý để chút nào.


      Thượng Quan Ngưng híp đôi mắt phượng xinh đẹp: “Em cũng cái gì?”


      “Em là vì mới sinh đứa bé, làm khó phải suy nghĩ thừa nhận?” Tiêu Hòa Nhã trợn trừng mắt liếc xéo, giống như nếu dám trực tiếp sinh cho xem.


      Lần này, những ánh mắt của nhân viên chăm sóc vốn dĩ khâm phục bác sĩ nhà mình tất cả đều nhìn về phía Nhị thiếu gia, “Nhị thiếu, đây là con của cậu phải sao, dù thế nào người ta cũng sinh đứa cho cậu, cậu làm sao lại có thể hung hăng với người ta như vậy chứ?” y tá có vẻ can đảm chút vội vàng .


      Khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn thoáng cái trở nên xanh trắng lẫn lộn, “Tiêu Hòa Nhã!” Thượng Quan Ngưng tức giận gầm lên tiếng.


      “Á!” Bị rống như vậy, Tiêu Hòa Nhã cũng hét lên tiếng. Sau đó, tiếng khóc vang dội của em bé sơ sinh cũng vang lên theo.


      Chỉ còn lại tất cả mọi người bác sĩ và y tá đều ngây ngốc cả người, ngay cả Tiêu Hòa Nhã và Thượng Quan Ngưng sững sốt, cứ...cứ như vậy mà sinh ra rồi? Sớm biết như thế này sớm bảo rống tiếng rồi.


      Chỉ chốc lát sau, y tá khôi phục lại ý thức liền bao bọc em bé lại. Còn những người khác thu dọn hậu quả.


      Thượng Quan Ngưng nhìn thoáng qua Tiêu Hòa Nhã, mặt tất cả đều là mồ hôi, lúc này mới giúp lau chùi: “Như thế nào? Có thấy chỗ nào thoải mái ?”


      Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, chỉ là thấy toàn thân mệt mỏi mà thôi, “Em sao! nhìn em bé giúp em chút!”


      “Được!” Thượng Quan Ngưng gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua em bé trong lòng y tá, cuối cùng mang vẻ mặt trầm trọng tới.


      Nhìn thấy sắc mặt của , trái tim Tiêu Hòa Nhã bắt đầu bất ổn nhảy loạn, thể nào, khó khăn lắm mới sinh được đứa bé ra mà lại bị tàn tật?


      “Sao vậy?” Tiêu Hòa Nhã có chút sốt ruột hỏi.


      Thượng Quan Ngưng ngẩng đầu có chút bất an nhìn : “Em cũng đừng lo lắng, dù sao bây giờ kỹ thuật giải phẫu thẩm mỹ tốt như vậy, nên cũng ảnh hưởng mấy!”


      Lần này Tiêu Hòa Nhã có chút luống cuống, phải xui xẻo như vậy chứ? “Bộ dạng của tên nhóc ấy bị dị dạng sao?” Lúc trước khi kiểm tra phải đều là tốt lắm sao? Tại sao lại như vậy?


      phải là dị dạng!” Sợ hiểu lầm, Thượng Quan Ngưng vội vàng giải thích: “Rất khỏe mạnh, chỉ là dáng vẻ có chút xấu xí, cả người đầy nếp nhăn, mà lại còn đỏ đỏ nữa!”


      Lần này Tiêu Hòa Nhã đâu nào còn có thời gian để mệt mỏi chứ, nước mắt liền rơi xuống bẹp bẹp, hu hu hu... Vì sao mệnh lqd lại khổ như vậy? ràng người kia có dáng người rất tốt làm sao có thể sinh ra đứa con trai xấu như vậy chứ? Hu hu hu... Vì sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy?


      Lúc này, người đến đẩy Tiêu Hòa Nhã nghe được đối thoại của bọn họ, cuối cùng nghĩ đến chuyện lý thú của tiểu thiếu gia tiền nhiệm nhà họ Hạ, chính là chuyện lúc đại thiếu và nhị thiếu sinh ra cũng bị ghét bỏ. nghĩ tới hôm nay việc này cũng xảy ra người cậu ấy, đúng là...


      “Cái đó, thiếu phu nhân, đừng tin lời của Nhị thiếu gia, em bé vừa mới sinh ra đều có hình dáng như thế này, qua thời gian nữa tốt lên, bây giờ càng đỏ chứng tỏ sau này em bé có làn da càng lqd trắng, tiểu bảo bối của sau này nhất định là Đại suất ca.” người y tá trong đó đành lòng nhìn Tiêu Hòa Nhã uất ức như vậy liền vội vàng đến giải thích, nghĩ lại cũng đúng nha, có ba mẹ xinh đẹp như vậy làm sao có thể có con xấu đây?

      Hai người cứ như thế cái danh thiếu phụ nhân trao cho THN là đúng rồi.

      Nghĩ thấy hài khi sanh thường mắng chồng mình ai như chị biết tự dưng mắng a, cơ mà bị mắng cũng đáng ai biểu trao giải cho chị chi hứ.

      Sinh con nghe rất mệt mà chị còn hơi sức lải nhải nữa đúng bó giò luôn.

      Vào sinh cùng vợ con ẳm còn mình đầu tiên (tất nhiên trừ y tá, bác sĩ) mà lại biết là người của mình lần đầu mình xem a.

      Truyện quá hay luôn chắc sắp thêm tới khúc dẫn con chơi đua xe rồi quá, giấy mực đâu mà miêu tả từ từ quá trình lớn lên của đại thiếu gia của Hạ nhị thiếu gia haha.

      Cám ơn mấy nàng nha.

      Chương 47: Tiểu Tam Tiểu Tứ

      Editor: June_duahau


      Tiêu Hòa Nhã nhìn Tiểu oa nhi* hồng hào toét miệng cười, miệng cũng lệch sang, ha ha ha ha… cũng chỉ có mới có thể sinh ra đứa bé xinh đẹp như vậy, ha ha ha… Người nào đó gì mà có khiếu thẩm mỹ, lại dám con trai của xấu xí? dám con trai nhà sau khi lớn lên tuyệt đối xinh đẹp hơn so với ta, …Tiêu Hòa Nhã lắc đầu cái, thể quá đẹp được, nếu với khuôn mặt gây họa này thể lấy được vợ đẹp, chỉ cần dáng dấp tuấn tú giống các trai là được, cần so với người kia, ta đơn giản chính là Gay. cũng hi vọng con trai mình đổi tên thành Gay, đến lúc đó chồng trở lại tìm thấy muốn khóc cũng có chỗ mà khóc! Cho nên chỉ cần đẹp trai là được, cần quá đẹp! Ha ha ha ha…




      Ba em nhà họ Tiêu nhìn đứa bé đáng xinh đẹp như vậy, cũng đều híp mắt cười. Vừa nhìn biết đứa bé của nhà họ Tiêu, xinh đẹp như vậy!



      cả, xem đứa bé có tội tình gì, chờ cha về nhà thăm nhìn thấy có đánh chết chúng ta ?” Tiêu Nhị thiếu nhìn nụ cười hoa si mặt em trai với cả.

      (Tiểu oa nhi*: chỉ đứa bé sơ sinh, trước khi bé được đặt tên cứ coi như là tên của bé nha)



      Tiêu Đại thiếu lắc đầu, sau đó cười : “ đâu, đứa bé xinh đẹp như vậy, cha làm sao lại đánh chết chúng ta, cảm tạ chúng ta tệ rồi!” Vừa đắc chí hài lòng vừa dương dương hả hê, hiển nhiên cho rằng cha mình ‘đại khai sát giới’, coi như là vì tiểu oa nhi xinh đẹp cũng đại khai sát giới, dù sao sau này bọn họ trông nom em tốt là được.



      sao?” Đột nhiên đạo thanh u trầm thấp truyền tới, ba em Tiêu gia nghe được lông măng cũng dựng đứng cả lên. Sắc mặt trắng bệch như nhìn thấy quỷ.



      Tiêu Đại thiếu nhìn chằm chằm cái người đột nhiên xuất sau lưng hai em trai mình, mồ hôi chảy ròng ròng, cuối cùng chỉ đành phải cười gượng.



      Nhị thiếu cùng Tam thiếu hai chân như nhũn ra, cái loại cảm giác tồn tại mãnh liệt đó, dù nghe thấy thanh, quay đầu lại nhìn cũng có thể đoán được người đứng sau lưng bọn họ là ai, huống chi sắc mặt cả lại giống như thấy quỷ thế kia.




      cả, em đột nhiên nhớ ra còn bản thiết kế chưa hoàn thành, bây giờ em lên lầu làm việc chút!” vất vả mới ổn định được tinh thần, Tiêu Nhị thiếu vội vàng .



      “Đúng rồi, cả, Tiểu Nhã hai ngày nữa muốn học trở lại, em giúp con bé chuẩn bị chút!” Tam thiếu xong, sau đó liền cùng Nhị thiếu bộ dạng giống như bôi dầu vào chân nhanh chóng chạy lên lầu. Lại tránh voi chẳng xấu mặt nào. Chuồn .



      “Trở lại cho ta.” Thanh lạnh lùng mặc dù cao, lại làm cho hai kẻ nào đó vội vàng chạy ngoan ngoãn dừng lại, sau đó xoay người mỉm cười xuống lầu.



      “A..! Ba, người trở về lúc nào vậy?” Tiêu Nhị thiếu cùng Tam thiếu giống như vô cùng kinh ngạc trăm miệng lời.



      “Hừ!” Tiêu Vô Hiền hừ lạnh tiếng, sau đó đến bên ghế salon ngồi xuống. “Ba cảm tạ các con tệ rồi?” Tiêu Vô Hiền nhíu mày, kỳ quái hỏi.



      Ba em họ Tiêu, vốn đều là những nhân vật phong vân, giờ phút này lại ngoan ngoãn đứng ở trước mặt ông, giống như học sinh tiểu học phạm lỗi, đứng nghiêm, ngay ngắn cúi đầu chuẩn bị tiếp nhận dạy dỗ.



      Tiêu Vô Hiền, Lão đại Thần Ưng Chi Dực lui hai mươi năm, là trong những trợ thủ đắc lực nhất của Hoàng hậu Hắc đạo. Hơn hai mươi năm trước tiếng động rút lui ở , ai biết nguyên do. Hơn bốn mươi tuổi nhưng dáng vẻ thoạt nhìn như mới ba mươi, đẹp trai tuấn lãng, dường như thời gian lưu lại người ông bất kì dấu vết gì. Chỉ có tính tình trở nên trầm ổn hơn chút, bộ dáng đùa giỡn cợt nhả trước kia biến mất hoàn toàn, chỉ còn dư lại bộ dáng trầm như muốn lấy mạng người, “Các con như vậy chính là chăm sóc em mình sao? Để cho con bé mới mười bảy tuổi sinh con?”




      Ba em họ Tiêu khóc ra nước mắt, bình thường em nhà mình thông minh, khéo léo động lòng người như vậy, ai biết được ngay tại thời điểm sinh nhật mười bảy tuổi lại mất lý trí đem tặng ‘lễ vật’ đó, bọn họ cũng muốn mà. Nhưng mà chuyện xảy ra, bọn họ cũng thể đánh Tiểu Nhã trận, cho nó bài học kinh nghiệm được. Nếu làm như vậy, đoán chừng lúc ba trở lại càng thêm nổi giận. Điều này có thể trách bọn họ sao?

      (Ed: đọc đoạn này thấy 3 ae họ Tiêu chẳng khác gì Nhất, Nhị, Tam, Tứ của a.Ngưng cả, toàn Rùa rụt cổ ^ ^)




      “Các con cảm thấy mình rất oan uổng sao?” Tiêu Vô Hiền nhíu nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng như biểu thị chỉ cần bọn họ dám gật đầu cảm thấy ủy khuất, ông liền thu lại cái mạng của bọn họ.



      Ba em họ Tiêu thông minh lắm, từ tới lớn tình cảnh như thế này biết trải nghiệm bao nhiêu lần, làm sao lại hiểu được ‘kẻ thức thời là trang tuấn kiệt’ kia chứ? Cho nên khi ba người nghe được câu hỏi như vậy nhất thời ăn ý mà lắc đầu: “Ba, chúng con sai lầm rồi, là chúng con chăm sóc tốt cho Tiểu Nhã, sau này nhất định chúng con cẩn thận hơn, trông nom Tiểu Nhã tốt!” Cùng tốc độ, cùng nội dung thậm chí ngay cả giọng điệu cũng giống nhau, như vậy mới khiến cho ba mình tìm ra lỗi, lại ‘nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn’, từ khi Tiểu Nhã ra đời bắt đầu luyện rồi, luyện đến bây giờ muốn quen thuộc cũng có chút khó khăn.

      (‘Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn’: Ý có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu của 3 ae họ ấy mà.)




      “Các con…” Tiêu Vô Hiền vừa muốn tiếp tục giáo huấn, còn chưa mở miệng bị tiếng khóc cắt đứt.



      Tiêu Hòa Nhã đứng ở cầu thang, sau khi nhìn thấy người ngồi ghế salon bỗng khóc tới đứt ruột đứt gan, làm kinh thiên động địa quỷ thần. “Oa…oa…”



      Tiêu Vô Hiền vốn vô cùng trấn định nhìn thấy bảo bối của mình khóc thành bộ dáng như vậy còn đâu lòng dạ nào dạy dỗ ba đứa con bất hiếu kia nữa, vội vàng chạy lên lầu ôm Tiêu Hòa Nhã vào trong ngực.



      “Làm sao vậy Tiểu Nhã? Ai khi dễ con sao?” Vừa vỗ vỗ sau lưng con bảo bối vừa dịu dàng hỏi.



      Tiêu Hòa Nhã tiếp tục gào khóc, dĩ nhiên trong lúc khóc vẫn quên ra nguyên nhân, vì vậy lui người ra thút tha thút thít, nghẹn lời, : “Ba năm rồi cũng trở về, con còn tưởng rằng ba cần chúng con nữa đấy? Ô ô ô….Có người ba như vậy sao? mình lo hưởng thụ tự do tự tại, cũng quan tâm xem con mình sống chết ra sao, ba có biết lúc trước con mang cái bụng bự ngay cả bộ cũng dám , ô ô…” Càng càng ủy khuất, tiếng khóc cũng càng lúc càng lớn.




      Trong lòng vốn tràn ngập lo lắng dần dần chuyển thành áy náy, nhưng khi nghe được lúc trước con mang vác bụng lớn chút nhu tình trong nháy mắt bị dập tắt, thay vào đó chính là lửa giận tràn đầy trong lòng. Lại còn biết xấu hổ dám lớn tiếng khóc như vậy.



      “Tiêu Hòa Nhã, ai cho con lá gan để con chưa kết hôn mà dám có con như vậy hả?” Tiêu Vô Hiền để ý hình tượng, hét lớn tiếng.



      Tiêu Hòa Nhã rụt bả vai cái, nha, con trai cũng sinh rồi, bây giờ cái vấn đề này còn thích hợp sao? Bất quá, ba là người lớn trong nhà, bây giờ mà chọc giận ông chừng cho mình tiền tiêu vặt, vì vậy…



      “Ba, người bây giờ phải lại muốn tính toán với con rồi hả? Con biết mà, những năm này ba ở bên ngoài khẳng định lén sau lưng người mẹ quá cố của con nuôi Tiểu Tam, Tiểu Tứ lâu rồi, bây giờ chừng còn có bao nhiêu cái Tiêu Hòa Nhã đấy, cho nên ba mới còn thương con nữa phải ?” Tiêu Hòa nhã cúi đầu, lôi kéo vạt áo ở nơi nào đấy xoắn xoắn bộ dạng giống như vô cùng ủy khuất.



      “Ba, người nuôi Tiểu Tam, Tiểu Tứ?” Ba em họ Tiêu theo phía sau cũng sợ hãi kêu lên, giải thích như vậy cũng rất hợp lý, chẳng trách những năm qua mỗi năm chỉ trở về có lần, mà cứ quay trở về được vài hôm lại biến mất thấy tăm hơi, ra là như vậy!


    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 48: Cử Hiền Bất Tị Thân*!

      Editor: June_duahau


      Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Vô Hiền trong nháy mắt biến thành đen, hận thể đập chết mấy cái hi vọng ảo tưởng trong mắt mấy đứa con này, ông là loại người như vậy sao? Tiểu Tam Tiểu Tứ? Nuôi bọn chúng khôn lớn thành người tệ rồi, lại còn Tiểu Tam, Tiểu Tứ? Ông là sống quá lâu rồi sao?



      “Ba, vậy sau này ba còn nữa ?” Tiêu Hòa Nhã tiếp tục hỏi, trong lòng cười trộm dứt, ba muốn nuôi Tiểu Tam, mẹ mình phải ngày ngày đếm đêm tìm ba sao!



      " , sau này ngày ngày ở nhà trông coi con!" Tiêu Vô Hiền vui .



      Tiêu Hòa Nhã sau khi nghe những lời này tươi cười như hoa nở, " Ba, con dẫn ba xem cháu trai bảo bối của người, , con cho ba biết, rất đẹp trai nha. ! So với Hiệu trưởng của bọn con dễ nhìn hơn nhiều, , là dễ nhìn hơn so với các !"



      Lúc Tiêu Vô Hiền nhìn thấy đứa bé kia cảm thấy quen thuộc vô cùng, trong trí nhớ hình như cũng có đứa trẻ như vậy ngày ngày đuổi theo ông kêu cậu... cậu! Cái khuôn mặt này, cái miệng nhắn này tất cả đều giống y chang như vậy, tại sao?



      "Tiểu Nhã, ba của đứa bé trông như thế nào?" Tiêu Vô Hiền ngồi ở mép giường nhìn Tiểu Bảo Bảo ngủ thiếp , giọng hỏi Tiểu Nhã.



      Tiêu Hào Nhã lắc đầu cái, " biết, con cũng chưa nhìn thấy qua mà, nhưng mà so với Hiệu trưởng tuyệt đối xinh đẹp hơn!" Về điểm này, Tiêu Hòa Nhã tỏ ra rất tin tưởng nghi ngờ. Đúng vậy nha, người xem, nếu như có lời của Hiệu trưởng xinh đẹp, làm sao lại sinh ra được con trai xinh đẹp như vậy đây?



      "Hiệu trưởng?" Tiêu Vô Hiền hiểu, làm sao lại kéo Hiệu trưởng vào đây, Hiệu trưởng học viện Nam Cực phải là lão già họm hẹm sao?


      Tiêu Hòa Nhã nhìn ba xem thường mình, vội vàng ngẩn đầu lên rất cao ngạo : " Hiệu trưởng của chúng con rất ưa nhìn, những thứ gọi là nam minh tinh gì kia so với Hiệu trưởng của chúng con cũng xinh đẹp bằng!"



      Lời này vừa ra, khiến cho Tiêu Mặc Tân bản thân vốn là trong những nam minh tinh tối sầm mặt, "Tiểu Nhã, có cần phải khoa trương như vậy ? Hiệu trưởng của bọn em ưa nhìn như vậy sao?"



      "Đúng vậy!" Đó chính là Hiệu trưởng nhà , " phải là minh tinh sao? Người ta còn khen là cái gì mà đệ nhất mỹ nam làng giải trí, đó là bởi vì Hiệu trưởng của bọn em gia nhập làng giải trí thôi, bằng cái danh hiệu này sớm có phần rồi!" Tiêu Hòa Nhã liếc trai mình cái, rất chi là 'vô tâm vô phế' .



      Tiêu Mặc Tân đau lòng, mình thường đứa em này nhiều năm như vậy, lại để cho kẻ dáng dấp nam ra nam nữ chẳng ra nữ thu phục, có còn lương tâm vậy? "Tiểu Nhã, dù gì cũng là trai em, có cần phải trắng ra như vậy ?"



      "Cái này gọi là Cử Hiền Bất Tị Thân*." Tiêu Hòa Nhã nghiêm túc , chẳng qua nhìn thấy bộ dạng bị đả kích của ông nhà mình, trong lòng vẫn có chút đồng cảm, ", cũng cần phải khó chịu, chỉ cần Hiệu trưởng của bọn em gia nhập vào giới giải trí, cái danh hiệu đệ nhất mỹ nam làng giải trí của vẫn là 'danh xứng với thực'! , dù sao cũng là trai của Tiêu Hòa Nhã em, sao lại có thể đẹp trai được chứ, có biết , bạn học Ôn Tiểu Noãn của em là fan vô cùng thích đấy! Thích lên trời xuống đất luôn, nếu lúc nào đó em giới thiệu với chút, người ta chính là con của thị trưởng đấy, kết đôi với cũng làm hạ thấp đẳng cấp xuống đâu!"


      (Cử Hiền Bất Tị Thân*: Ý là người có tài vẫn nên được công nhận thiên vị người nhà).




      "Thôi , có sở thích trẻ con, em vẫn nên chuẩn bị sau này học hành cho tốt ! Những thứ kia có hay cũng chẳng sao cả!" Đối với bạn học của em , Tiêu Mặc Tân tất nhiên là 'xin thứ lỗi cho kẻ bất tài', người đàn ông hai mươi mấy tuổi sao có thể để cho đứa mười bảy, mười tám tuổi xen vào cuộc sống riêng tư của mình được.



      Tiêu Hòa Nhã bĩu môi, cần cần, cần chính là tổn thất của !



      "Ba, lần này người nữa chứ?" Tiêu Hòa Nhã chạy đến bên cạnh Tiêu Vô Hiền ngồi xuống, hai tay lôi kéo gắt gao cánh tay của Tiêu Vô Hiền có chút khẩn trương hỏi.



      Tiêu Vô Hiền nhìn con cái, những năm này quả dành nhiều thời gian chăm sóc cho nó, tại cũng nên đối mặt với tất cả rồi, sau đó lại nhìn ba đứa con trai của mình chút, cuối cùng dừng khuôn mặt của Tiêu Hòa Nhã, cưng chìu ngắt chóp mũi con cái, chậm rãi mở miệng : " , sau này ở nhà trông coi con, xem con còn gây họa được nữa !"




      Tiêu Hòa Nhã cười, nụ cười chói lọi như sao sáng, chỉ cần ba ở nhà, có thể làm cho mình ít gây họa, coi như có gây họa bị phạt cũng vui lòng. Bởi vì có mẹ ở đây, ít nhất còn có ba và các trai ở bên cạnh .



      Ba em họ Tiêu nhìn thấy nụ cười này cũng cười theo, cho dù con bé thường ngày có 'vô tâm vô phế' đến đâu, sâu trong lòng nó vẫn khát cầu ấm áp của tình thân. Chẳng qua là.... Chẳng lẽ ba người bọn bình thường đối với con bé ít quan tâm hay sao? Làm cho nó có cảm giác an toàn?




      "Đúng rồi, quên cho mọi người biết Tiểu Bảo nhà chúng ta tên gọi là gì!" Tiêu Hòa Nhã tươi cười hớn hở .


      "Em nghĩ xong rồi?"


      "Tên gì?"


      "Con thông minh còn biết đặt tên?" Trong lúc nhất thời, ngoại trừ Ba Tiêu, mọi cách gọi đối với ba em kia đều như gió mây, căn bản đều tin đứa này có thể nghĩ ra được cái tên gì hay.



      Tiêu Hòa Nhã ôm ba mình, hừ, thế nhưng lại xem thường ? học hành có kém như vậy sao?

      (Ed: Khổ! Con bé được chìu hư, đâm ảo tưởng nhiều quá)



      "Đại danh* của Tiểu Bảo nhà chúng ta gọi là Tiêu Dạ, chữ Dạ trong ban đêm!" Tiêu Hòa Nhã xong, sau đó cười híp mắt nhìn về phía mọi người: "Như thế nào? tệ chứ, rất có trình độ phải ?" Bộ dáng tràn đầy tự tin. Nhìn ba người hồi im lặng.



      "Tại sao em gọi nó là Dạ Tiêu*?" Tiêu Mặc Tân khoanh hai tay trước ngực, rất khách khí .

      (Dạ Tiêu*: Bữa ăn khuya; còn Tiêu Dạ: Bữa ăn đêm)



      "Dạ Tiêu cùng Tiêu Dạ có chung nghĩa đấy!" Tiêu Mặc Vân tựa lên khung cửa lành lạnh .


      Tiêu Mặc Tinh lắc đầu cái, vỗ vỗ bả vai em mình, " Người ta nghe thấy lại cho là em ăn tối chưa đủ no mới nghĩ tới ăn khuya đấy!"



      Tiêu Hòa Nhã bĩu môi, có kém như vậy sao? "Mặc kệ, dù sao cũng gọi là Tiêu Dạ!"



      "Lý do?" Lúc này, Tiêu Vô Hiền vẫn luôn giữ trầm mặc lên tiếng hỏi.


      Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, dáng vẻ vô tội : " có lý do gì cả mà! Chỉ dễ nghe thôi!"



      Ba em Tiêu gia nhìn cặp mắt to chớp chớp kia, rất có lòng mà vạch trần , lại , Tiêu Hòa Nhã rất am hiểu dối, mỗi khi láo đôi mắt to chớp mắt ngừng, dĩ nhiên phải là người chung sống lâu mới có thể phát ra được. Trừ chớp mắt, vẻ bên ngoài ngược lại 'mặt đổi sắc tim đập'.



      ra có lý do, chẳng qua là Tiêu Hòa Nhã muốn mà thôi, Tiêu Dạ chính là từ chuyện ba bé bị mắc bệnh quáng gà, vất vả mới tìm ra chút liên hệ với ba của bé, cũng thể gọi là Tiêu Manh hoặc Tiêu Chứng được, cho nên gọi là Tiêu Dạ vẫn là hay nhất, dễ nghe phải sao!



      Tiêu Vô Hiền ngược lại có hỏi nhiều thêm, nếu con bé muốn thôi, "Đặt cho tiểu tử này cái nhũ danh !"


      " Được, ba, người đặt !" Tiêu Hòa Nhã cười híp mắt , đôi mắt to cũng híp lại thành đường may.


      "Tiểu Bảo !" Tiêu Mặc Vân mở miệng .

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 49: Sau này xin tránh né nhiều hơn.

      Tiêu Hòa Nhã lập tức trợn mắt nhìn sang, rất hài lòng : "Con nhà ai cũng kêu Tiểu Bảo! có ý tưởng mới gì cả!"

      "Con nhà người ta cũng phải là bảo bối của nhà mình, mắc mớ gì đến chúng ta!" Tiêu Mặc Tân mở miệng, ủng hộ cách của hai. . .

      Sau hồi thảo luận, rốt cuộc nhủ danh của Tiêu Dạ liền bị mấy người vô cùng có thành ý quyết định rồi, kêu là Tiểu Bảo.

      Buổi tối, Tiêu Hòa Nhã ôm Tiểu Bảo nhà mình ngủ, vừa thay quần áo vừa lầu bầu, "Tiểu Bảo à, khi trưởng thành nếu con hài lòng cái tên này cũng đừng trách mẹ, nhủ danh là ba người cậu cộng thêm ông ngoại của con đồng ý đặt, muốn trách trách bọn họ, con cũng biết mẹ con lời người (ý chị ấy mình có quyền quyết định), có muốn phản đối cũng ai để ý, về phần đại danh, con cũng thể trách mẹ, ai bảo cha ruột con lưu lại cái gì đặc biệt, mẹ chỉ biết cha con có bệnh quáng gà, cho nên nếu phải trách trách cha con, vô tội nhất là mẹ đó, biết chưa!"


      Càu nhàu xong rồi, đồ cũng thay xong, sau đó cả người nằm chết dí bên cạnh Tiểu Bảo ngủ, lại cũng đầy tháng rồi, trai làm xong thủ tục để học trở lại, ngày mai lại bắt đầu tiếp tục kiếp sống học sinh khổ sở.


      ngủ say, cửa phòng ngủ của bị mở ra, phòng ngủ của Tiêu Mặc Tinh ở gần đấy, cho nên người đến cũng mau, vừa mở đèn liền nhìn thấy Tiêu Hòa Nhã trùm chăn ngủ say sưa, mà đồng chí Tiểu Bảo nằm mình ở giường kêu khóc om sòm, tiếng khóc là ai oán. Tiêu Mặc Tinh vội vàng bế Tiểu Bảo lên, may mắn máy điều hòa khí có bật, trong phòng quá lạnh, nếu . . . . . . Tiêu Mặc Tinh trừng mắt liếc người ngủ an an ổn ổn, lúc này mới ôm Tiểu Bảo rời . Choáng nha, để cho ngủ cùng Tiểu Bảo buổi tối cũng được, hiểu sao lại có gan sanh con. may là dì Lâm chỉ xin nghỉ ngày, nếu Tiểu Bảo phải chịu khổ dài dài!

      Vừa cảm giác trời sáng, mở mắt ra mới phát Tiểu Bảo có nằm ở bên cạnh mình! Hoảng sợ đến mức đồ cũng kịp thay, chân xỏ dép, chạy bổ nhào ra ngoài, khi nhìn thấy Tiểu Bảo ở trong lòng ba cười vui vẻ, khẩn trương trong lòng mới hơi hạ xuống. vô lực ngồi bệt xuống đất, mặt tái nhợt sững sờ nhìn bọn họ.

      "Xem con bị dọa cho hết hồn kìa, chẳng lẽ còn có người dám đến nhà chúng ta trộm đứa bé hay sao?" Tiêu Vô Hiền vừa đúng lúc xuống lầu thấy con cưng ngồi sững dưới đất hơi cưng chìu .

      Sắc mặt Tiêu Hòa Nhã vẫn hơi doạ người, ngẩng đầu nhìn thấy ba mình, giật giật khóe miệng nhàng bật cười: " may là ban đầu có vứt bỏ đứa nhóc này, bằng bây giờ con phải chịu nhiều khổ sở!"

      Tiêu Vô Hiền thương sờ sờ đầu của , sau đó nâng đứng dậy: "Được rồi, được rồi, mau rửa mặt rồi chuẩn bị học, nhưng mà buổi tối Tiểu Bảo thể ngủ chung với con !"

      "Tại sao?" Tiêu Hòa Nhã hiểu, tại sao buổi tối thể ngủ chung với . là mẹ ruột của Tiểu Bảo đó!

      Tiêu Vô Hiền cảm thấy đứa con gài này biết chết sống mới hỏi, lắc đầu cái trả lời bước xuống lầu.

      "Còn dám hỏi tại sao?" hai Tiêu Mặc Vân liếc cái, lúc này mới chậm rãi mở miệng : "Trong nhà ai cũng nghe tiếng Tiểu Bảo khóc, chỉ có em nằm bên cạnh con trai ngủ như heo chết, còn dám hỏi tại sao?"

      Tiêu Hòa Nhã cúi đầu sám hối, sao? ngủ say đến thế sao?

      "Được rồi, được rồi, dì Lâm mau trở lại, em cũng cần lo lắng, mau dọn dẹp chút rồi xuống ăn điểm tâm chuẩn bị đến trường!" Tiêu Mặc Vân vỗ vỗ vai của bày tỏ an ủi, lúc này mới dẫn đầu xuống lầu.

      Tiêu Hòa Nhã bĩu môi, rất là muốn thừa nhận, nhưng cũng biết Tiểu Bảo theo quả rất nguy hiểm. may là còn có dì Lâm ở đây! Tiểu Bảo, e là con phải chịu khổ, ai bảo mẹ là mẹ ruột của con! Con phải thông cảm nhiều hơn!

      Rốt cuộc, Tiêu Hòa Nhã lại bắt đầu kiếp sống học sinh của mình. Bạn bè của đều lên lớp mười hai chỉ còn mình tiếp tục học lớp mười . Hiệu trưởng vẫn nương tay với , đem ném vào lớp mười ban .

      Tuy gần mực đen gần đèn sáng, nhưng đặt ở trước mặt của người sáng quá, lại có phần hơi tối, rất áp lực! Hiệu trưởng sao lại suy nghĩ chút? là. . . . . .

      "Các bạn học chú ý, hôm nay lớp chúng ta có hai bạn học mới tới, về sau mọi người chung sống hòa thuận, đoàn kết thương nhau!" Giáo viên đứng bục giảng xong, liền đứng qua bên.

      Tiêu Hòa Nhã lúc này mới phát ra bên cạnh của mình chẳng biết lúc nào lại có thêm người, vừa liếc nhìn sang thiếu chút nữa thu hồi lại được. Sau đó hoa si a a. . . . . . Thiếu chút nữa nước miếng chảy ra rồi. Lại là Tiểu Chính Thái*, sao lại đáng như thế? Dĩ nhiên so với Hiệu trưởng nhà hoàn toàn thể so được, hai người là hai kiểu đẹp khác nhau. Nhưng thế cũng đủ mê người rồi !

      *Tiểu chính thái: ý những chàng trai trẻ tuổi, hiền lành, ngây thơ.

      "Này bạn học, cẩn thận cắn phải lưỡi đấy!" Hiển nhiên vị Tiểu Chính Thái này tâm tư giống như bề ngoài hiền hòa dễ thân, cậu ta lạnh lẽo xong trực tiếp lên bục giảng khẽ khom người lạnh nhạt tiến hành tự giới thiệu mình: "Xin chào các bạn, tôi tên là Đông Phương Lỗi, mong các bạn chỉ bảo nhiều hơn!"

      Lời này vừa ra, lớp mười ban liền ồn ào lên, phía dưới nhao nhao người hoa si kiêm ái mộ rối rít si mê nhìn về phía bạn học mới tới này. Đây chính là Đông Phương Lỗi có chỉ số IQ cực cao trong truyền thuyết sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao thành tích tốt, dáng dấp đẹp trai, chuyện lại dễ nghe như thế? Điều này khiến cho người nào đó có thành tích lẫn gương mặt bình thường làm sao sống đây? Điều này khiến cho người nào đó có gương mặt lẫn thành tích bình thường sống như thế nào đây?

      Tiêu Hòa Nhã mắt trợn trắng, choáng nha, nhiều người chảy nước miếng như vậy tại sao người ta coi chừng cắn phải lưỡi ? Quả là đối xử phân biệt!

      "Bốp! Bốp! Bốp!" Tiêu Hòa Nhã chịu nổi ánh mắt nông cạn của những người này, tay giữ lấy vị bạn học Đông Phương Lỗi kia để chen vào, sau đó bước lên bục giảng, "Xin chào mọi người, tôi là Tiêu Hòa Nhã, sau này xin mọi người tránh né nhiều hơn, cám ơn!" Tiêu Hòa Nhã chính là người lười thích bị áp đặt, bình an vô là tốt rồi, cần đối với chỉ giáo cái gì, là người có chừng mực thể tiếp nhận người khác chỉ giáo.

      Lời này vừa ra, trong phòng học liền xôn xao, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng nhíu nhíu mày, người khác biết Tiêu Hòa Nhã là người phương nào, nhưng (chủ nhiệm) biết, Hiệu trưởng đặc biệt giao phó, nếu thành tích của Tiêu Hòa Nhã lên nổi, tất cả đặc quyền lớp mười ban có. chút chỗ trống để xoay chuyển. người vốn thuộc về ban , làm sao có thể khiến cho có tư cách của học sinh ban ? Còn cho người khác chỉ giáo? Làm sao có thể đề cao thành tích học tập?

      Các bạn học lại càng thể đón nhận, Tiêu Hòa Nhã là thần thánh phương nào? Dám can đảm ở trong học viện Nam Cực ngông cuồng như thế? Vì vậy các bạn học đối với hai vị học sinh chuyển trường này, ghét lập tức thấy ràng.

      Ngược lại Đông Phương Lỗi bị chen đến bên, sau khi nghe Tiêu Hòa Nhã tự giới thiệu, mặt vốn lạnh nhạt lại từ từ lên chút ý cười, bộ dáng ý vị sâu xa, khiến cho người ta phỏng đoán ra vì sao lại cười!

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 50: Đồng mệnh tương liên (cùng chung cảnh ngộ).

      Tiêu Hòa Nhã mới lười phải trông nom, tìm chỗ ai ngồi trực tiếp qua . . . hàng thứ hai đếm ngược gần cửa sổ, hoàn cảnh rất tốt, thích! Nhưng mà người ngồi phía bên này hình như rất thưa thớt ít người, xem ra người có chí hướng giống nhiều lắm.

      Các bạn học vốn thích lắm, thấy chọn vị trí vắng vẻ rất đúng ý bọn họ. Ít nhất chính mình hiểu được phải giấu dốt. DĐLQĐ Ngược lại khi thấy Đông Phương Lỗi muốn chọn vị trí ngồi, mọi người liền tỏ vẻ rất quan tâm, thậm chí có người còn chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh chính mình để cậu tới ngồi.

      Đương nhiên là Đông Phương Lỗi chỉ cười cười, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người thẳng tắp tới vị trí sau lưng Tiêu Hòa Nhã ngồi xuống. Vị trí này tốt, an tĩnh!

      Khi cái lý do này, giọng vừa đủ để Tiêu Hòa Nhã nghe, d∞đ∞l∞q∞đ nếu như có câu cẩn thận cắn lưỡi kia của vị bạn học, khẳng định mình là vui mừng khi có người cùng chung chí hướng, đáng tiếc, câu làm toàn bộ hào cảm của đối với ta mất sạch, như thế nào cũng tốt bằng Hiệu trưởng của mình!

      Các bạn học tuy là hài lòng, nhưng cũng dám nhiều lời, nghĩ đến cũng chỉ là đúng dịp thôi, bằng từ lúc giới thiệu bạn học Đông Phương Lỗi sao nể mặt ta! Rất nhiều nữ sinh tự an ủi mình như vậy.

      "Tốt lắm tốt lắm, bây giờ bắt đầu học!" bên chủ nhiệm lớp tới bục giảng, nâng kính lão của mình lên cực kỳ nghiêm túc .

      Vốn đầu óc tư duy nhanh nhạy lắm, từ lúc sinh đứa bé, năng lực tư duy của Tiêu Hòa Nhã càng lùi thêm về phía sau, cả tiết học nghe giảng bài giống như nghe kinh Thánh. Tiếng chuông tan học vừa vang lên, cả người liền vô lực nằm ở bàn tự khinh bỉ bản thân mình.

      Đợi nào...! thanh gì thế? Tiêu Hòa Nhã quay đầu, nhìn thấy Đông Phương Lỗi nằm ở bàn học ngủ ngon lành, choáng nha, đây chính là người có chỉ số IQ cao nhất Đông Phương Lỗi sao? Có phải mọi người sùng bái cậu ta quá hay ? Ồ, cậu ta ngủ đến độ nước miếng chảy cả ra ngoài. Nghĩ đến lát nữa còn phải học liền ngủ tiếp, bỏ ý thức chủ quan qua bên, tên nhóc này đúng là đẹp mắt, dáng vẻ chảy nước miếng cũng hết sức mê người! Aizz, trời cao bất công, thế giới này có phải điên rồi hay , đàn ông càng ngày càng uyển chuyển hàm xúc( dịu dàng khéo léo), ngược lại phụ nữ càng ngày càng hung dữ, mạnh bạo!

      Aizz, chịu nổi, chịu nổi, Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, quay đầu tiếp tục nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị nghe vị lão sư tiếp theo gây đau khổ cho mình. Aizz, biết Tiểu Bảo nhà như thế nào? Tiểu Bảo, mẹ hâm mộ con! Áo đến vươn tay cơm tới há mồm! Tại sao ai phục vụ mình như vậy?

      Thượng Quan Ngưng theo thông lệ, kiểm tra các lớp học, khi tới lớp mười ban , thấy bục giảng giáo sư thao thao bất tuyệt, số học sinh say sưa nghe giảng, còn người nào đó lại ngủ. Nhất thời cơn giận dâng trào.

      Ngoài cửa sổ giận dữ nhìn chằm chằm, hiểu sao mà người nào đó phản ứng luôn luôn chậm chạp, lại thêm ngừng ngủ gật, vì thế làm sao có thể nhận thức được ánh mắt sốt ruột cách lớp kính kia.

      Ngược lại vị giáo sư bục giảng, thấy nét mặt Hiệu trưởng đại nhân đứng bên ngoài phòng học thiếu điều muốn phun lửa , trong lúc nhất thời hiểu nổi suy nghĩ của Hiệu trưởng minh, có phải bởi vì có người ở trong lớp mình ngủ cho nên Hiệu trưởng mới mất hứng?

      "Tiêu Hòa Nhã, em trả lời vấn đề này!" Rốt cuộc giáo sư vì muốn biện bạch cho mình nên kêu Tiêu Hòa Nhã trả lời.

      Trong cơn buồn ngủ mông lung, nghe giáo sư kêu tên của mình theo phản xạ vội vàng đứng lên, nhưng mà. . . . . . Trả lời vấn đề?

      "Em vấn đề này giải đáp như thế nào?" Giáo sư trừng mắt lên hỏi lại lần nữa.

      Tiêu Hòa Nhã gì, vấn đề nằm chỗ nào còn chưa biết, nếu có thể giải đáp được họa có quỷ! Vì vậy học theo giáo sư nâng kính cận của mình lên, sau đó vô cùng vô tội nhìn về phía giáo sư, "Sorry, I don’t know!"

      "Vấn đề đơn giản như vậy thế nhưng em lại biết!" Biết học sinh học giỏi, ( giáo sư) cũng có ý định quản, nhưng Hiệu trưởng đại nhân đứng ở bên ngoài nếu bỏ mặc quan tâm đến học sinh này, nhất định Hiệu trưởng đại nhân kia có ý kiến. Vì vậy giống như vô cùng có tinh thần trách nhiệm : "Em . . . . . Cầm sách giáo khoa xuống dưới lớp đứng, thành tích học tập tốt còn nghiêm túc học tập, nếu em có thể giỏi giống như Đông Phương Lỗi được lần, cũng có thể chấp thuận em lên lớp ngủ! Bây giờ lập tức xuống dưới!"

      Tiêu Hòa Nhã rất là uất ức, cầm sách giáo khoa ngoan ngoãn xuống phía dưới, khi qua bên người Đông Phương Lỗi ngủ muốn thành heo, còn hung hăng trợn mắt nhìn cậu ta cái, hừ, ngủ cũng liên lụy người!

      Ngược lại, sau khi nghe giáo viên ra lệnh Thượng Quan Ngưng nheo lại đôi mắt xếch, lạnh lẽo liếc nhìn giáo viên tiếng , sau đó mặt chút thay đổi xoay người rời .

      Giáo viên tiếng bị ánh mắt kia của quét qua cả người liền phát rét, giống như mình làm chuyện gì tội nặng lắm vậy. Chẳng lẽ hiểu lầm ý Hiệu trưởng? Đáp án rất dễ nhận thấy, phải!

      lâu mới đến giờ tan học, Tiêu Hòa Nhã chậm rãi tới chỗ ngồi của mình, nhìn các bạn học từng người nối đuôi ra, lúc đấy mới chậm rãi dọn dẹp, dù sao buổi trưa ở lại trường học ăn cơm, trở về nhà!

      "Bạn học Tiêu Hòa Nhã, Hiệu trưởng tìm!" Lúc này người có nụ cười như mặt phật Di Lặc chính là Phượng Phi Ngưng đứng ở cửa lớp mười ban hô lên.

      Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu, vừa nhìn thấy cậu cũng cười, buông đồ trong tay xuống hấp tấp chạy tới.

      "Tứ sư huynh, sao lại tới đây?" Tiêu Hòa Nhã cười hì hì hỏi.

      "Dĩ nhiên là đón gặp Hiệu trưởng rồi!" Đại Tứ vòng hai cánh tay ôm ngực rất là tự nhiên đáp: "Có phải lại làm lỗi chuyện gì ? Sắc mặt lão Đại rất khó coi!”

      Khó coi? Tiêu Hòa Nhã hiểu, " có, tôi vẫn ngoan ngoãn ở trong phòng học, làm gì có thời gian gây chuyện!"

      Nhìn bộ dáng của giống như láo, Đại Tứ cũng bắt đầu hiểu, "Thôi, lão Đại tức giận nhưng cũng trút giận vào đâu, thôi!"

      "Tốt!" Tiêu Hòa Nhã cũng cảm thấy thế, Hiệu trưởng nhà tuy hung dữ chút, nhưng chỉ là con cọp giấy mà thôi. sợ!

      Sau đó Tiêu Hòa Nhã liền theo Đại Tứ hai người cùng nhau hướng phòng Hiệu trưởng tới.

      "Lão đại, người đến!" Trước cửa Đại Tứ cười hì hì báo cáo.

      "Để cho ấy vào đây mình!" Trong phòng Hiệu trưởng truyền ra giọng lạnh lùng.

      Tiêu Hòa Nhã nhún nhún vai, nhìn dáng dấp Hiệu trưởng nhà hôm nay tâm tình tốt, tâm tình của cũng tốt, vị giáo viên tiếng kia cũng quá ác, bắt đứng trọn tiết học, đồng mệnh tương liên( cùng chung cảnh ngộ ) nha Hiệu trưởng!

      "Hiệu trưởng, nghe tâm tình của thầy cũng tốt, ai khi dễ thầy vậy?" Bước vào phòng Hiệu trưởng, Tiêu Hòa Nhã vô cùng quan tâm hỏi.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      ☆, Chương 51: Có chuyện gì từ từ
      Edit: hoa hồng

      Sắc mặt của Thượng Quan Ngưng quả được tốt, nhất là sau khi thấy người nào đó, thế nhưng lại dám khi dễ rồi hả?

      "Tiêu Hòa Nhã, em học để làm cái gì?" Nhịn xuống lửa giận tràn đầy trong lòng, Thượng Quan Ngưng lành lạnh hỏi.

      Tiêu Hòa Nhã ngạc nhiên: "Hiệu Trưởng, chẳng lẽ thầy cũng cảm ứng được, hu hu. . . . . . giáo dạy văn khi dễ em, để em đứng hết 40 phút!" Tiêu Hòa Nhã với vẻ mặt uất ức, lại người lười đúng là có chuyên cần qua như vậy. muốn ngồi chỗ, hơn là là đứng!

      Vốn là còn muốn dạy dỗ phen, liền nghe đứng tiết học tức cỗ tức giận bốc lên tạm thời thay thế lửa giận lúc trước, choáng mà, chưa từng dạy nhưng cũng dám để đứng lâu như vậy?

      Thượng Quan Ngưng đứng dậy, kéo Tiêu Hòa Nhã .

      "Này này . . . . . Hiệu Trưởng, sao thế, thầy kéo em đâu?" Vẻ mặt của Tiêu Hòa Nhã khó hiểu khi bị kéo .

      Thượng Quan Ngưng để ý đến , chỉ lo , muốn nhìn xem về sau còn ai dám tùy tiện khi dễ nữa .

      "À!" Sau khi thấy cái trước mặt, Tiêu Hòa Nhã mới bừng tỉnh hiểu ra: " ra là căn tin, Hiệu Trưởng, thầy đói bụng cứ thẳng , còn làm như bắt cóc vậy, vừa đúng em cũng đói bụng! Thầy mời em ăn cơm sao?"

      Căn tin học viện Nam Cực chia làm hai bên, ở giữa có hành lang, bên trái là nơi học sinh ăn cơm, bên phải là nơi công nhân viên chức ăn cơm. Mọi người vừa nhìn thấy Hiệu Trưởng đại nhân sức quyến rũ vô biên lôi kéo học sinh vào nhất thời phát ra trận ồn ào náo động, người nhận ra Tiêu Hòa Nhã hâm mộ ghen tỵ, trừ người biết Tiêu Hòa Nhã là bạn bè của và bạn học Đông Phương Lỗi mới tất cả đối với nàng cũng chỉ có hận. Mà sắc mặt của đám giáo viên lớp mười ban thay đổi liên tục, nhất là giáo viên dạy văn buổi sáng kia, vẻ mặt hối hận, sao lúc đó lại làm thế chứ? Sớm biết con bé này có quan hệ tốt với Hiệu Trưởng như vậy, mình cũng cần xen vào việc của người khác để cho con bé ngủ cho rồi.

      Thượng Quan Ngưng tất nhiên để ý đến ánh mắt của người khác, mà Tiêu Hòa Nhã lại quá mức nhạy bén, có lẽ cũng chú ý đến, mặt vui vẻ theo sau lưng Thượng Quan Ngưng hưởng thụ đối xử khác biệt. Thức ăn của Hiệu Trưởng tất nhiên kém!

      "Hiệu Trưởng, khác biệt này có phải quá kém hay , các giáo viên được ăn cơm với món ăn ngon như vậy, sao món ăn của chúng ta lại khó ăn như thế!" Tiêu Hòa Nhã vừa ăn cơm vừa .

      "Rất khó ăn sao?" Thượng Quan Ngưng ngẩng đầu hỏi, cái vấn đề này cũng có nghĩ tới.

      Tiêu Hòa Nhã nhìn dáng vẻ nghiêm túc của , cũng nghiêm túc suy nghĩ chút: "Dù sao cũng rất khó ăn, về sau em tự mang theo, biết tại thế nào!" Lúc vừa bắt đầu tiến vào trung học, còn hấp ta hấp tấp tới căn tin ăn cơm, ăn hai bữa chịu nổi, về sau mỗi sáng sớm hai cũng làm hộp bento để mang theo. để cho lại chịu áp bức ở căn tin trường học.

      Thượng Quan Ngưng nhíu mày, ra phần cơm của công nhân viên chức cùng học sinh còn có khác biệt?

      "Hiệu Trưởng, cái này bình thường mà!" Nhìn Hiệu Trưởng cau mày, Tiêu Hòa Nhã vội vàng an ủi: "Các trường học đều như vậy, bên trong cơm có hạt cát, bên trong rau cải có sâu, ăn canh còn thấy con ruồi, đây là điểm chung mà tất cả các trường học đều có, các học trưởng sớm nhắc nhở chúng em, khi chúng em gặp phải loại tình huống này nhất định phải bình tĩnh! Lại , lần đầu tiên thấy con ruồi trong canh em thiếu chút nữa là ói!"

      Nghe an ủi, Thượng Quan Ngưng chỉ có vui vẻ, chân mày ngược lại càng nhíu chặt hơn, để chén đũa trong tay xuống, trực tiếp đến bên khu học sinh kia chọn phần thức ăn tới đây tự mình nếm thử.

      Tiêu Hòa Nhã cũng từ trong chén gắp chút rau cải nếm thử, được rồi, mùi vị vẫn là giống lúc trước. Hoặc là nhạt như nước, hoặc là mặn muốn chết.

      "Cạch!" tiếng, Thượng Quan Ngưng trực tiếp đập chiếc đũa lên bàn, sắc mặt lạnh lẽo đứng lên. Dọa Tiêu Hòa Nhã giật mình.

      Tiêu Hòa Nhã cũng vội đứng dậy, kéo Thượng Quan Ngưng: "Này này này. . . . . . Hiệu Trưởng, thầy cần kích động, tâm bình khí hòa, có chuyện gì từ từ !"

      Vốn là lòng tràn đầy lửa giận Thượng Quan Ngưng nhìn vẻ mặt khẩn trương của Tiêu Hòa Nhã đột nhiên bật cười, "Được rồi, em tiếp tục ăn cơm! Chuyện này tôi giải quyết sau!"

      "Vâng vâng vâng!" Tiêu Hòa Nhã ngừng gật đầu, sau đó đẩy tới chỗ ngồi ngồi xuống: "Thầy cũng ăn , ăn xong rồi mới giải quyết tốt được!"

      Vốn là tức cũng tức no rồi, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ có chút khẩn trương của bé này, rốt cuộc cầm bát đũa lên, nhìn thấy thế Tiêu Hòa Nhã mới ngồi vào đối diện với , cũng bắt đầu ăn cơm .

      "Hiệu Trưởng, mấy người sư huynh đâu rồi?" Tiêu Hòa Nhã vừa ăn vừa dời lực chú ý của Thượng Quan Ngưng.

      Thượng Quan Ngưng bĩu môi: "Mấy người bọn họ dĩ nhiên là ăn bên ngoài rồi!"

      "Hiệu Trưởng, bình thường em cũng thấy thầy tới căn tin trường ăn cơm, tại sao lần này lại tới nơi này ăn cơm?" Thức ăn ở căn tin học viện Nam Cực mặc dù tốt hơn rất nhiều so với những trường học khác, nhưng dù sao cũng là cơm tập thể, cũng hợp khẩu vị với tất cả mọi người được, huống chi, đa số học sinh của học viện Nam Cực đều là **, hạng người Phú Nhị Đại, cho nên ăn ở căn tin cũng quá nhiều.

      Nghe câu hỏi của , Thượng Quan Ngưng mới nhớ tới mục đích mình tới căn tin, sau đó nhìn lướt qua bên khu dành cho công nhân viên chức, chính là vì cho bọn họ biết Tiêu Hòa Nhã là người che chở, học tập giỏi có thể dạy nhưng thể đả kích nhân sinh, nếu chính là cùng đối nghịch, đó chính là muốn học ở Nam Cực nữa.

      "Em học chính là tới để ngủ sao?" Thượng Quan Ngưng thu hồi ánh mắt lành lạnh hỏi.

      Được rồi, ánh mắt lại thay đổi, Tiêu Hòa Nhã rụt cổ cái, sao lại đột nhiên nghĩ đến cái vấn đề này vậy? "Hiệu Trưởng, thầy cũng biết, bây giờ là lúc nào, lúc vừa đến người mệt rã rời, hơn nữa còn là tiết cuối! Em phải cố ý!"

      "Hừ!" Thượng Quan Ngưng hừ lạnh tiếng, "Nếu để cho tôi nhìn thấy em còn ngủ trong giờ học cẩn thận tôi lột em!"

      "Hiệu Trưởng, thầy quá bỉ ổi! Em còn là học sinh đấy!" Tiêu Hòa Nhã có chút xấu hổ .

      Lời này vừa ra, Thượng Quan Ngưng tối mặt, cuối cùng có chút cắn răng nghiến lợi : "Tôi là lột da của em đấy!"

      "À À!" Tiêu Hòa Nhã gật đầu, dọa giật mình, còn tưởng rằng muốn lột quần áo của ! Từ đến lớn chỉ có lần bị người xa lạ kia lột quần áo, dĩ nhiên đó cũng là tự chuốc phiền, trách được người khác.

      " tại em có thể đứng thứ mấy trong năm nay?" Thượng Quan Ngưng lạnh giọng hỏi.

      p/s: Ai nhìn hộp cơm bento mà thấy đói hay thèm đừng có trách Editor nhé









      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gif
      shirleybk viết:
      Muốn ủng hô hố mới bạn hồng nhưng lại thích trùng sinh hay trọng sinh tí nào cả haiz
      http://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif


      Mỗi người đều có sở thích riêng mà, thấy bạn thường xuyên com truyện này là mình cảm ơn bạn rồi.

      ☆, Chương 52: Tiến vào top trăm người đứng đầu
      Edit: hoa hồng

      Á. . . . . . Tiêu Hòa Nhã biết, tại vừa hỏi tới, nơi nào biết được, "Năm ngoái em xếp 192, năm nay biết!"

      "192? Mệt em còn có thể nhớ ràng như thế!" Thượng Quan Ngưng liếc cái: "Tháng sau trong kỳ thi hàng tháng, thành tích phải tiến vào trong top trăm người đứng đầu!"

      "Ha ha ha. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã cười gượng, " trăm? Hiệu Trưởng thầy coi trọng em như vậy làm em rất cảm động, chỉ là. . . . . . Em cũng nghỉ học năm, thành tích thụt lùi thôi, còn để cho em lập tức tiến bộ nhiều như vậy, khỏi có nhiều hy vọng quá ?" ra thể nhiều hi vọng, rất muốn căn bản là có hi vọng.

      "Em phải có biện pháp đạt tới cầu của tôi, nếu tôi để em quét dọn WC học kỳ! Em có thể thử xem!" Thượng Quan Ngưng lạnh lùng xong, sau đó cũng đợi trả lời liền đứng dậy rời .

      Tiêu Hòa Nhã hối hận rồi, quét dọn WC học kỳ? Hiệu Trưởng, thầy có phải quá độc ác rồi hay ? Hu hu. . . . cũng phải là thiên tài gì, sao có thể lập tức tiến bộ nhiều như vậy? Tiêu Hòa Nhã quyết định giảm bi phẫn bằng khẩu vị, liều mạng nhét đồ ăn vào miệng. Choáng mà, kỳ thi hàng tháng, trong thời gian tháng là thần sao? Nếu là cuối kỳ thi còn có thể có chút hy vọng, thần linh ơi, ngài cho thiên lôi đánh chết con ! Amen! phải, nếu ngài có thể cho thiên lôi đánh chết con, vậy ngài nhất định có thể phù hộ con tiến vào top trăm người đứng đầu, ngài vẫn nên phù hộ cái phía sau , Amen! Cám ơn ngài!

      Đông Phương Lỗi ngồi ở phía đối diện, ý vị sâu xa nhìn màn này, sau đó lắc đầu cái đứng dậy rời .

      Buổi chiều tan học, hai thuận đường chở cùng nhau về nhà. Vừa về tới nhà liền nhìn thấy Tiểu Bảo vui vẻ trong ngực ba nhất thời uất ức cực kỳ, hâm mộ muốn chết. Nếu cũng có thể như vậy tốt.

      "Sao vậy, bạn học khi dễ em sao?" Nhìn mặt của nhăn thành khổ qua, Tiêu Mặc Tinh mới từ trong phòng bếp ra ngoài quan tâm hỏi.

      Tiêu Hòa Nhã lắc đầu: " ai khi dễ, Hiệu Trưởng bảo em lần thi tiếp theo trong kỳ thi hàng tháng phải tiến vào top trăm người đứng đầu!"

      " tệ, có chí khí!" Những người khác đều rất là đồng ý.

      Tiêu Hòa Nhã cũng gật đầu: "Vâng có chí khí, nhưng em có ít lo lắng!"

      " có việc gì, cùng lắm sau khi về nhà dạy em học!" Tiêu Mặc Tinh tới bên cạnh rất là hào sảng vỗ vỗ bả vai của , phải khoe khoang, ở trong trường học là Thường Thắng tướng quân, thành tích chưa từng rớt khỏi ba tên đầu. Bài thi bé này đối với quá đơn giản.

      Tiêu Hòa Nhã tiếp tục khóc: "Coi như lợi hại cũng khó có thể tiến bộ nhanh như vậy chứ?"

      "Yên tâm , được hay là do người!" Lúc này Tiêu Vô Hiền ôm Tiêu Tiểu Bảo cũng vì động viên.

      Vì vậy Tiêu Hòa Nhã bắt đầu cuộc sống bi thảm. Ban ngày học buổi tối học, các trai thay phiên phụ đạo cho , hại ngày nghỉ ngơi đều đủ sáu giờ, vất vả có buổi nghỉ trưa cũng bị Hiệu Trưởng gọi phòng hiệu trưởng, Đại Nhất Đại Nhị Đại Tam Đại Tứ luân phiên phụ đạo cho , đúng là nhìn ra, bốn người này còn đều là sinh viên tài cao, choáng nha, nhất là bạn học Đại Nhất, còn là bác sĩ phụ sản, nhìn thấy hiểu đề mục mà ta cho là rất đơn giản ta liền thẳng tay phê phán, mắng đến đáng giá đồng. cũng chỉ có thể nén giận, ai kêu có việc cầu người ta, mặc dù chuyện cầu xin này cũng phải là rất thích. Cũng chỉ có thể cứng rắn chịu đựng mà thôi.

      "Được rồi, ăn cơm xong rồi làm tiếp!" Trong phòng Hiệu Trưởng, Thượng Quan Ngưng biết khi nào ôm mấy hộp bento vào, hôm nay đến phiên Đại Tam dạy Tiếng .

      Vừa nghe thấy Thượng Quan Ngưng mở miệng, vốn là trong tình trạng căng thẳng Tiêu Hòa Nhã liền buông lỏng xuống, bộ dạng như gặp được ân nhân cứu mạng nhìn Thượng Quan Ngưng, "Hiệu Trưởng, thầy là tốt nhất!"

      Thượng Quan Ngưng chỉ cười , kéo đến bên cạnh Đại Nhất, đưa hộp bento cho . "Ăn ! Chỉ là là cuộc thi mà thôi, chủ nhật cũng cần lại đến phụ đạo nữa, nghỉ ngơi tốt để chuẩn bị cuộc thi, buổi tối cũng đừng thức đêm!"

      Nghe được câu này, Tiêu Hòa Nhã giống như là nghe được lệnh đặc xá, nếu như có sức lực mà tại liền ôm Hiệu Trưởng xoay hai vòng rồi. Đại Tam cũng nhận lấy hộp cơm Thượng Quan Ngưng đưa tới, nhìn Tiêu Hòa Nhã cười đến vui vẻ cũng khỏi cười theo.

      "Hiệu Trưởng, nếu như mà em đạt tới cầu của thầy thầy để cho em quét dọn WC học kỳ sao?" Tiêu Hòa Nhã vừa ăn cơm vừa hỏi.

      Thượng Quan Ngưng vẫn trả lời, Đại Tam ngược lại lên tiếng, lại ít tố chất thần kinh, lúc ăn cơm tuyệt đối thể tới bất kỳ chủ đề gì có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của , nếu cơm này liền ăn hết: "Làm ơn, lúc ăn cơm có thể chuyện phiếm hay ?"

      Tiêu Hòa Nhã giơ tay đầu hàng: "Tốt! Ăn cơm thôi!" Dù sao người ta cũng vì mình cực khổ tháng, vẫn nên suy nghĩ vì người khác chút!

      "!" Thượng Quan Ngưng lại tốt bụng trả lời , sau đó cũng nhìn phản ứng của , thẳng tới trước bàn làm việc tiếp tục làm việc.

      "Hu hu. . . . . ."

      " tại đừng khóc, giữ lại hơi sức mà thi cho tốt, thi tốt cho em cơ hội khóc!" Thượng Quan Ngưng cũng ngẩng đầu lên .

      Tiêu Hòa Nhã nhìn chằm chằm, đều muốn trừng thành gà đá rồi, đáng tiếc người ta chút phản ứng cũng có!

      Thứ bảy, Tiêu Hòa Nhã trôi qua cực kỳ thấp thỏm, chủ nhật, Tiêu Hòa Nhã cũng sai biệt lắm muốn sụp đổ mất, quét dọn WC học kỳ, việc này phải có nghi lực lắm mới làm được? Lại nghĩ đến nhiều ngày cố gắng như vậy, đến lúc đó trở thành người quét dọn WC rất khổ cực!

      "Tiểu Nhã, nếu em về phòng ngủ giấc !" Bây giờ nhìn nổi nữa, Tiêu Mặc Vân ôm cháu của mình nhìn về phía vẻ mặt thấp thỏm của Tiêu Hòa Nhã .

      Tiêu Hòa Nhã lắc đầu cái: " được, nếu em ngủ giấc em liền quên hết tất cả những gì học được sao?"

      "Chẳng lẽ em định đêm nay ngủ hả? Ngày mai để mắt quầng thâm thi?" Tiêu Mặc Vân lắc đầu tán đồng hỏi.

      cũng rất rối rắm mà! A! Tiêu Hòa Nhã nhìn trời hét lớn tiếng, đem Tiêu Tiểu Bảo vất vả mới ngủ được cứ như vậy bị dọa cho tỉnh. Nhất thời khóc oe oe.

      Tiêu Mặc Vân nhìn về phía Tiêu Hòa Nhã cắn răng nghiến lợi, "Lập tức lên phòng cho , hoặc là chỗ khác chơi!" Sau đó liền để ý tới vội vàng dỗ cháu của mình.

      lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, Tiêu Mặc Vân vừa muốn tới nghe liền bị Tiêu Hòa Nhã ngăn cản: "Để em để em nghe cho!" Sau đó tới bên cạnh điện thoại nghe: "Xin chào, xin hỏi bạn tìm ai?"

      "Tôi tìm em!" Đối phương lạnh nhạt .

      "Hiệu Trưởng!" Tiêu Hòa Nhã vui mừng kêu lên.

      ☆, Chương 53: Ước nguyện.

      Editor: Thạch Nam.

      "Hiệu trưởng!" Tiêu Hòa Nhã vui mừng kêu lên.

      Tiêu Mặc Vân ở bên cạnh liếc cái, choáng nha, người biết còn tưởng rằng nhìn thấy con ruột của mình, có cần phải kích động đến như vậy ?

      Tiêu Hòa Nhã cũng để ý tới trai vui của mình, ôm điện thoại cười hì hì như cũ: "Hiệu trưởng, có phải có chuyện gì hay ?"

      " ở trước cửa nhà em, em ra !" Bên kia hình như nghe được thanh vui sướng của Tiêu Hòa Nhã, tự chủ được nhếch miệng lên. dien dan le quy don

      "Tốt!" Tiêu Hòa Nhã gật đầu, sau đó để điện thoại xuống mang dép có hình đầu heo đáng chạy ra ngoài cửa.

      "Tiêu Hòa Nhã!" Tiêu Mặc Vân chịu được gọi lại.

      Tiêu Hòa Nhã dừng bước, rất là nghi hoặc nhìn hai của mình: "Có chuyện gì?"

      Tiêu Mặc Vân nhìn chằm chằm, hi vọng có thể tỉnh lại, đáng tiếc người nào đó vẻ mặt vẫn ngây thơ như cũ, vô cùng vô tội nhìn , mặt Tiêu Mặc Vân tối sầm lại lúc này giọng điệu vô cùng tốt : "Em có thể chú ý hình tượng chút hay ? Ăn mặc như vậy mà có thể ra ngoài gặp người khác sao?"

      Tiêu Hòa Nhã nghe những lời này rất là nghiêm túc kiểm tra chính mình chút, được rồi, bây giờ chỉ mang dép đầu heo, còn mặc bộ quần áo ngủ in cái đầu heo lớn. Bộ dạng như vậy hình như rất ảnh hưởng đến hình tượng, vì vậy cảm kích cúi người trước mặt trai của mình, lúc này mới chạy nhanh lên lầu. Dù thế nào cũng thể để mất hình tượng.

      Chưa đến tiếng đồng hồ, Tiêu Hòa Nhã chạy xuống, đổi cái áo len màu hồng, quần jean xanh còn có đôi giày thể thao màu trắng, bộ dạng rất là sạch đáng . dien dan le quy don

      ", em ra ngoài lát! Tạm biệt Tiểu Bảo!" Thản nhiên cười, lúc này mới vội vã chạy ra ngoài, lại Hiệu trưởng nhà tính khí rất là tốt, nếu mà chờ đến sốt ruột chừng chạy ngay vào nhà! Làm luôn lo lắng đề phòng cả ngày, nếu xảy ra án mạng đấy! ra cũng rất kì quái, Hiệu trưởng ở bên cạnh giống như quá dễ dàng khẩn trương.

      Ngoài cửa, Thượng Quan Ngưng dựa xe nổi sóng nhìn Tiêu Hòa Nhã vội vã chạy đến, cách ăn mặc của trước sau như , xa hoa diễm lệ thế nhưng lại rất thích loại cảm giác tươi mát này. Đúng, tươi mát, mới mười bảy tuổi sinh đứa bé, còn có thể cho loại cảm giác này, chính cũng cảm thấy rất kỳ quái.

      "Hiệu trưởng!" Tiêu Hòa Nhã thở hổn hển hô.

      Thượng Quan Ngưng gõ đầu cái lành lạnh : " có bỏ , chạy nhanh như vậy làm gì?" dien dan le quy don

      "Tính tình lúc nắng lúc mưa kia của ai có thể đoán được" Tiêu Hòa Nhã vừa thở gấp vừa , đôi tay gắt gao lôi kéo cánh tay của Thượng Quan Ngưng.

      Thượng Quan Ngưng nhíu mày lắng nghe lời , có chút dương quái khí(quái gở) hỏi: " Tính tình của lúc nắng lúc mưa?"

      "Ha ha ha. . . . . ." Ý thức được có chút ổn, Tiêu Hòa Nhã ngừng cười gượng: " phải, em thời tiết mùa xuân lúc nắng lúc mưa làm cho người ta chịu nổi, nếu trời mưa phải lãng phí ngày chủ nhật này rồi sao?"

      Thượng Quan Ngưng liếc cái, quyết định để cho lừa dối trót lọt, "Được rồi, lên xe !"

      " đâu vậy?" Tiêu Hòa Nhã mở mắt to nhìn Thượng Quan Ngưng chằm chằm, gương mặt hiểu. dien dan le quy don

      "Lên xe rồi !" Thượng Quan Ngưng kéo đến cửa xe bên kia mở cửa đẩy vào. Sau đó mình mới vòng trở về lên xe.

      "À, tại sao hôm nay bốn sư huynh lại theo ?" Sau khi Tiêu Hòa Nhã lên xe mới giật mình, trước kia bốn người giống như hình với bóng, tại sao hôm nay lại thấy đâu?

      "Hôm nay dẫn em chơi, đưa bọn họ theo làm gì?" Thượng Quan Ngưng thản nhiên .

      "Chơi? chỗ nào!" Lần này, Tiêu Hòa Nhã vô cùng hứng thú, chỉ cần có hiệu trưởng cùng, chỗ nào cũng thành vấn đề, nhưng mà chơi như vậy có hơi kì lạ, nhưng an phận gần năm rồi. Nhiều nhất là tản bộ còn những cái khác đều thể làm!

      "Đến nơi em biết!" Thượng Quan Ngưng hời hợt , khóe miệng mơ hồ mỉm cười.

      "A, khu vui chơi? Hiệu trưởng, luôn tốt nhất!" Tiêu Hòa Nhã vừa cười vừa nhảy bên cạnh Thượng Quan Ngưng, vui mừng hô. dien dan le quy don

      Thượng Quan Ngưng nhàn nhạt cười, sau đó kéo tay Tiêu Hòa Nhã mang chơi tất cả các nơi, cái gì cáp treo, vòng xoay ngựa gỗ, thuyền hải tặc, gió xoáy còn có nhà ma, giống như phát tiết khí thải trong lòng, thời điểm kích thích ngừng hô to. Mà Thượng Quan Ngưng chỉ đứng ở phía dưới cười cười nhìn .

      Cuối cùng chơi đến cả người mệt lả. Vô lực dựa cánh tay của Thượng Quan Ngưng.

      "Hiệu trưởng, tại sao chơi cùng em?" Tiêu Hòa Nhã có chút yếu ớt hỏi.

      Thượng Quan Ngưng nhìn Tiêu Hòa Nhã như vậy bất đắc dĩ lắc đầu: "Những thứ này đều là trò chơi trẻ em!"

      "Nào có? xem hai người kia đều tứ tuần còn chơi thuyền hải tặc, mới mấy tuổi chứ!" Tiêu Hòa Nhã phục , "Đúng rồi, Hiệu trưởng, thời điểm mới vừa vào nhà ma, em cẩn thận đánh cái con quỷ lưỡi dài thắt cổ trận!" chuyện này, Tiêu Hòa Nhã giống như có chút áy náy, lại người ta đóng giả quỷ cũng dể dàng! dien dan le quy don

      Sắc mặt Thượng Quan Ngưng có chút cổ quái, bộ dạng muốn cười nhưng lại nhịn cười, "Tại sao em lại đánh quỷ như vậy? Như vậy rất lễ phép?"

      Tiêu Hòa Nhã gật đầu, "Đây chính là điều em rất áy náy, về phần tại sao em muốn đánh ta, có thể là bởi vì dùng cái đầu lưỡi giả đó chạm vào mặt của em, rất ghê tởm, cho nên em khống chế được đánh ta trận."

      Nghe Tiêu Hòa Nhã lý do, vốn là vẫn còn cảm thấy có lỗi với con quỷ kia, tại chút cũng có, chỉ lạnh lẽo câu đáng đánh, nếu là sợ rằng đánh cho con quỷ kia bò dậy nổi mới thôi.

      Ừm! Tiêu Hòa Nhã mỉm cười gật đầu, "Hiệu trưởng, chúng ta ngồi đu quay !" Nghe vào thời điểm đu quay chuyển tới chỗ cao nhất ước nguyện có thể trở thành thực."Hiệu trưởng, chúng ta !" Ước nguyện của chính là trong cuộc thi lần này nhất định lọt vào top 100, nhất định thể dọn dẹp nhà vệ sinh.

      Nhìn vẻ mặt mong đợi của người nào đó. Mặc dù Thượng Quan Ngưng có chút đành lòng nhưng vẫn lắc đầu cái: " ở phía dưới nhìn em, em chơi mình !"

      " cùng với em?" Tiêu Hòa Nhã tin, hỏi lần nữa. Hôm nay đều chơi mình. dien dan le quy don

      Thượng Quan Ngưng tiếp tục lắc đầu, "Em chơi , ở dưới này chờ em!"

      "Vậy cũng tốt!" Tiêu Hòa Nhã ủ rũ cúi đầu, sau đó từ từ.

      Đợi đến thời điểm đu quay lên cao, Tiêu Hòa Nhã nhìn người phía dưới chút, oa oa. . . . . . Hiệu trưởng nhà biến thành con kiến rồi hả? đúng đúng. . . . . . tại quan trọng nhất vẫn là cuộc thi, đu quay đu quay, tôi muốn lọt vào top 100 của học viện Nam Cực, để cho nguyện vọng của tôi được thực , bằng tôi tuyệt giao với cậu!


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :