1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã phúc hắc chỉ yêu vợ- Đề Tuyến WaWa (130/130) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      ☆Chương 128: em thất lạc nhiều năm

      Tiêu Hòa Nhã thở phì phò nhìn chằm chằm, làm như quả làm chuyện có lỗi với mình . . . .

      "Tôi là gì của em?" Sau khi hết khiếp sợ, Đông Phương Lỗi cũng bình tĩnh lại, chuyện nên tới tới, chỉ phải ứng phó cẩn thận thẹn mình, thẹn với là tốt rồi.

      "Hừ, còn hỏi là gì của tôi? Còn thừa nhận mình ở ngoài ngoại tình hả? Bây giờ tôi cho biết, nếu kết hôn với tôi phải cùng tôi qua cả đời, dien⊰⊱dan⊰⊱ dám nuôi tiểu tam, tiểu tứ tôi liền chặt !" Tiêu Hòa Nhã hung thần ác sát , khi chặt còn nhân tiện liếc nơi đó của cái, dường như muốn cảnh cáo , cho biết hậu quả nếu dám nuôi tiểu tam, tiểu tứ.

      Đông Phương Lỗi bị liếc cái nhất thời mặt đầy vạch đen, sao trước kia lại thấy tính tình như vậy? đúng là cái gì cũng có thể ! " Tôi với em, bây giờ em mất trí nhớ nên nhận lầm người, tôi phải chồng em, người trong lòng em cũng phải là tôi, chồng và con của em đều đợi em...Em phải cố gắng nhớ tới bọn họ!" Đông Phương Lỗi nắm cánh tay rất nghiêm túc, chỉ hy vọng có thể mau chóng thoát ra khỏi thuật thôi miên chó má kia, nhanh chóng nhận .

      "Hu hu hu. . . . . ." Nhìn lâu, thấy bộ dáng hết hy vọng kia của , Tiêu Hòa Nhã rốt cuộc uất ức khóc lên, vừa khóc vừa chỉ trích: " Hu hu hu. . . . . Nếu muốn tôi cứ việc thẳng, cần gì này nọ loạn cả lên, tôi biết đàn ông các người nào cũng đen tối, có người mới quên người cũ, tôi biết ngay, nhất định coi trọng người kia hơn, ta xinh đẹp hơn so với tôi sao, nhưng mà tôi cũng đâu phải già? Tốt xấu gì tôi cũng là bông hoa mà? Hu hu hu. . . . . . Cái người bạc tình này, cái người khốn kiếp này, cái người. . . . ."

      "Tiểu Nhã!" Đông Phương Lỗi cau mày.

      "Cái gì Tiểu Nhã?" Tiêu Hòa Nhã vừa gạt lệ vừa cau mày, "Tiểu Nhã là tình mới của ?"

      Đông Phương Lỗi nâng trán, từ sâu thẳm trong nội tâm dâng lên cảm giác vô lực rất nặng nề, bây giờ phải làm gì? Làm thế nào mới có thể khiến cho Tiểu Nhã chân chính trở lại? Lúc này trùng hợp thấy dáng vẻ bác sĩ Yamamoto đứng bên cười đắc chí vừa lòng, cơn giận bùng lên, buông Tiêu Hòa Nhã ra hung tợn vọt tới, "Rốt cuộc ông làm gì với trí nhớ của ấy?" Đông Phương Lỗi nắm cổ áo bác sĩ Yamamoto căm tức hỏi.

      "Ha ha ha. . . . . ." Bác sĩ Yamamoto cười to, qua hồi lâu mới tựa hồ cảm giác cười đủ rồi, ánh mắt ông ta xót thương nhìn Đông Phương Lỗi, giọng thản nhiên: "Tiểu thiếu gia, tôi phải vì nghĩ cho cậu sao? tại mọi tâm niệm của ấy toàn bộ là cậu. Cậu là người ấy thương, kết hôn cùng ấy là cậu, cậu là dành cho ấy. phải cậu vẫn muốn như vậy sao? tại cậu có được người như ý muốn sao lại tức giận như vậy? Lý ra cậu phải rất cao hứng mới đúng chứ?" Bác sĩ Yamamoto lại bắt đầu cười, mang theo ý trào phúng nhàn nhạt, biết là châm chọc mình hay là cười nhạo người khác. Ông ta ông làm rất đơn giản, xóa bỏ tất cả trí nhớ của Tiêu Hòa Nhã sau đó cài trí nhớ mới, tên ấy phải là Tiêu Hòa Nhã mà là Noriko Nhã tử, ấy và Đông Phương Lỗi quen biết nhau từ , đến khi lớn lên hai người cùng du học tại Trung quốc, sau khi tốt nghiệp hai người mới về nước kết hôn. Chỉ đơn giản như vậy.

      "Ông đáng chết!" Sau khi ông ta ngừng lời, lửa giận của nhẫn rất lâu rốt cuộc bộc phát, giơ quả đấm lên trực tiếp quất tới, sức mạnh khống hề , “phịch” tiếng, bác sĩ Yamamoto liền ngã gục.

      Tiêu Hòa Nhã sợ hết hồn, vội vàng chạy tới kéo Đông Phương Lỗi, "Sao lại đánh người? yên lành đánh người làm gì? Chạy nhanh lên chút, bằng ông ấy bắt chịu trách nhiệm hay!" hai lời trực tiếp kéo Đông Phương Lỗi chạy ra ngoài.

      Chạy lâu, hai người mới ngừng lại, khom người thở hổn hển, Tiêu Hòa Nhã cúi đầu, ngọc bội đeo cổ cứ như thế lộ ra. cau mày, suy nghĩ hồi lâu vẫn có ấn tượng với ngọc bội này chút nào.

      "Cái này là tặng cho tôi hả?" Tiêu Hòa Nhã giơ ngọc bội trong tay lên hỏi Đông Phương Lỗi đứng đối diện.

      "Cái gì?" Đông Phương Lỗi ngẩng đầu lên khi nhìn thấy miếng ngọc bội này đột nhiên cứng đờ, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm miếng ngọc bội kia, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.

      Tiêu Hòa Nhã nhìn chăm chú, hiểu tại sao khối ngọc bội kia lại khiến cho phản ứng lớn như vậy, phải chỉ là khối ngọc bội thôi sao? chậm rãi giơ tay lên lấy ra khối ngọc bội khác đeo cổ , lần này tới phiên Tiêu Hòa Nhã kinh ngạc, hai khối ngọc bội giống nhau như đúc.

      "Cái này là tín vật đính ước của và tôi?" Tiêu Hòa Nhã đến gần , cầm ngọc bội trong tay để chung với của , hai ngọc bội giống hệt nhau, hơn nữa phía cũng có khắc cùng chữ “Tiêu!” Nhưng tại sao phải khắc chữ Tiêu ở phía kia? phải nên khắc cái gì người đời kiếp...? Hoặc là cái đồng tâm kết cũng hay! Chữ Tiêu này là có ý gì?

      vất vả bình phục khiếp sợ trong lòng, lúc này mới nhớ tới năm đó quản gia vẫn theo bên người , tiểu thiếu gia, cậu và Tiêu tiểu thư có tướng vợ chồng nhất là đôi mắt, vừa tròn vừa lớn giống như trăng tròn.

      "Làm sao em có khối ngọc bội này?" Đông Phương Lỗi hỏi, vừa mở miệng đột nhiên nhớ tới chuyện bị xóa trí nhớ, cuối cùng chỉ có thể tức giận khẽ nguyền rủa tiếng. Đáng chết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Năm sinh nhật bảy tuổi ông nội cho khối ngọc bội kia, khi đó ông nội là của người rất quan trọng đối với cho , khi vừa chào đời treo vào người của , nhưng sợ bị người khác lấy mất nên ông nội mới cất , cho đến khi bảy tuổi, ông nội tại có đủ năng lực bảo vệ cẩn thận đồ đạc của mình, nên ông nội mới đưa lại cho ngọc bội kia, nhưng ngàn vạn lần được để mẹ nhìn thấy.

      "Này này này. . . . ." Tiêu Hòa Nhã nóng nảy, " sao chứ? Tôi cho biết, cái này là khi tôi quen người, bà ấy có đôi mắt to. Bà ấy tôi và bà có duyên gặp mặt nên tặng cho tôi, ra là bà ấy cũng tặng cho à?" Dáng vet Tiêu Hòa Nhã như bừng tỉnh hiểu ra.

      Những lời an ủi của dường như mấy tác dụng, Đông Phương Lỗi vốn cực kỳ hoảng hốt nhưng sau khi nghe càng thêm kinh ngạc, "Em. . . . . phải em bị thôi miên rồi sao?"

      "A. . . . ." Tiêu Hòa Nhã vội vàng che miệng mình, chết rồi, lỡ miệng! Thấy vẫn nhìn mình chằm chằm, bất đắc dĩ Tiêu Hòa Nhã phất tay, " Được rồi, được rồi, tôi cho biết, vị bác sĩ Yamamoto kia tự xưng mình là đại sư thôi miên lợi hại nhất toàn Nhật Bản, nhưng cha tôi là đạo sư thôi miên lợi hại nhất toàn thiên hạ, tôi là con của ông ấy, ông ấy sao để cho người ta có cơ hội thôi miên con mình. Khi còn bé ba tôi dạy qua cho chúng tôi về thuật thôi miên, về sau bất kỳ ai muốn dùng thuật thôi miên lên người chúng tôi đều vô dụng, bất quá vừa nãy tôi để cho ông ta đắc ý chút, bằng người mẹ kia của . . . . ." đến mẹ , chân mày Tiêu Hòa Nhã nhíu lại cực kỳ nghiêm trọng.

      Tiêu Hòa Nhã bước tới, cánh tay khoác lên vai Đông Phương Lỗi bộ dáng như em tốt, " xem có phải hai đứa mình là em thất lạc nhiều năm ?" Tiêu Hòa Nhã rất kỳ quái hỏi, sau đó mới phát ra mình rất lạnh, mặc nhiều như thế còn mình chỉ mặc độc cái áo len.

      "Tôi cảm thấy mẹ tại có thể phải là mẹ ruột của , khi bác sĩ Yamamoto kia tiến hành thôi miên với tôi, bà ta đứng ngay bên cạnh cười trầm, bên bác sĩ thôi miên còn bà ta ở bên cười điên cuồng, gì kia mà, a, là như vầy, Cung Đằng Ngọc Lưu, con của ông và em họ của nó cùng ở chung chỗ** có được thừa nhận hay ? Ah biết lúc đó bà ta cười điên cuồng đến cỡ nào, tôi đoán nếu lúc đó ba có mặt ở đấy khẳng định bà ta còn điên cuồng hơn!" Tiêu Hòa Nhã rất chân thành, vừa nghĩ tới người phụ nữ điên khùng đó Tiêu Hòa Nhã phát run, so với gió rét hình như còn nghiêm trọng hơn.

      Đông Phương Lỗi nhìn , trước kia tự mình nghĩ thông chuyện bây giờ hình như thông suốt, bởi vì phải là con trai ruột của mình cho nên mới có thể đối đãi lạnh lùng như vậy? Bởi vì phải là con trai của mình cho nên bà mặc kệ sống chết của , mặc kệ thích, mặc kệ có nguyện ý hay cũng thay quyết định? Tại sao vậy chứ? Nhiều năm như vậy đối với bà vừa kính vừa , nhưng vẫn đổi được tia ấm áp của bà! Nếu bà ta phải mẹ ruột vậy mẹ ruột là ai? và em họ của mình ** bà ta vui mừng vậy sao? Đông Phương Lỗi cúi đầu nhìn về phía Tiêu Hòa Nhã, này là em họ của sao? Ai có thể cho đáp án đây?

      "Đông Phương Lỗi, đừng làm tôi sợ!" Trong nháy mắt Tiêu Hòa Nhã có chút dám nhìn vào mắt , dáng vẻ giống như tất cả mọi hi vọng đều tan vỡ, đành nén tức giận. "Những lời tôi vừa cũng chỉ là suy đoán thôi, đừng để trong lòng, mẹ đối với khá tốt, !" Tiêu Hòa Nhã buông ra, vòng tay ôm mình thât chặt, lại lạnh muốn chết mà còn phải an ủi nữa.

      "Em tiếp tục giả vờ!" Đông Phương Lỗi đột nhiên tỉnh táo lại trầm giọng .

      "Cái gì?" Tiêu Hòa Nhã hiểu.

      "Em giả vờ vẫn bị thôi miên là Noriko Nhã tử, tránh để bọn họ sinh nghi!" Đông Phương Lỗi cởi áo khoác của mình khoác lên người giọng .

      "Ồ!" Tiêu Hòa Nhã gật đầu, muốn cũng biết, chỉ có như vậy mới có thể làm cho mẹ phòng bị. Nhưng mà bọn bây giờ nên làm gì?

      "Bây giờ chúng ta đến viện trước kia em ở tìm cha tôi hỏi cho chút!" Đông Phương Lỗi xong liền kéo tay rời , người khác biết chuyện nhưng cha sao lại biết?

      Tiêu Hòa Nhã gật đầu, chuyện ở đây ràng lắm, cũng biết mình có phải em họ của hay , nếu dựa theo lời người đàn bà điên đó , người phụ nữ cho mình khối ngọc bội đó chính là ruột của mình, Tiêu Vũ, nhưng phải ba chết rồi ư? Sao lại bị nhốt ở Liệt Diễm Sơn Trang?

      Thế nhưng sau khi trở lại trong sân kia mới phát chú 'thành ngữ' và Cung Đằng Ngọc Lưu ngồi xe lăn ai ở đấy cả. Bọn họ nơi nào? "Đông Phương Lỗi, có khi nào mẹ phái người đưa bọn họ ?" Tiêu Hòa Nhã hỏi.

      " thể nào!" Đông Phương Lỗi lắc đầu, "Mặc dù ông nội biểu ra nhưng tôi biết ông đặc biệt quan tâm cha, cho dù quyền thế của mẹ có lớn hơn nữa, trong gia tộc mặc nhiên ông nội là đương gia, mẹ dám trực tiếp cãi lời ông nội. Nhất là chuyện của cha, càng dám lộn xộn phần, nếu mẹ cũng mặc cho ba sống an ổn ở chỗ này, hận như vậy phải sớm chiều có thể giải quyết!"

      "Vậy là ai chứ?" Tiêu Hòa Nhã hỏi câu này cũng giống Đông Phương Lỗi nóng lòng muốn biết.

      ☆, Chương 129: Đòi nợ

      "Cậu là, mẹ cậu biết cậu đưa tôi về nước, cũng có dựa theo suy nghĩ loạn luân trong lòng bà có phải bà cảm thấy cực kì thoải mái hay ?" máy bay, Tiêu Hòa Nhã đắp tấm chăn mỏng rất tò mò hỏi Đông Phương Lỗi bên cạnh.

      Đông Phương Lỗi liếc cái, giọng điệu lạnh lùng mở miệng: "Bằng cậu muốn chiếu theo ý nguyện của bà ngoan ngoãn sống ở Nhật Bản rồi loạn luân cùng với tớ sao?"

      "À . . . . ." Tiêu Hòa Nhã ngẩn người, sau đó lập tức lắc đầu. "Hay là thôi , hai ta vẫn là làm em thôi, cậu xem dáng dấp hai chúng ta có chút giống nhau đúng ?"

      Đông Phương Lỗi nhắm mắt lại giả vờ ngủ say để ý tới nữa. Tiêu Hòa Nhã cảm thấy thú vị, cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ, lại nhiều ngày như vậy vẫn chưa có giấc ngủ ngon nào cả, chỉ sợ tỉnh cái lại phát mình bị người ta giải phẫu.

      Đến bây giờ Đông Phương Lỗi cũng biết ba mình đâu, miễn là ở Nhật Bản gặp nguy hiểm, còn ngược lại nếu Tiêu Hòa Nhã vẫn sống ở Nhật Bản cuối cùng lộ ra sơ hở, để cho người mẹ thông minh của cậu phát ra vậy nguy rồi, cho nên quan trọng nhất vẫn là đưa trở về Trung Quốc, đưa đến trong tay Thượng Quan Ngưng. Những chuyện khác cậu từ từ tra .

      Nhưng nghĩ ở sân bay quốc tế thành phố Hoa, có người đợi cậu, người kia có thể chân tướng của tất cả mọi chuyện cho cậu biết.

      "Hiệu trưởng!" Vừa xuống sân bay liền nhìn thấy người đàn ông nhìn mình mỉm cười, Tiêu Hòa Nhã kích động cái, vội vàng nhào tới. "Hiệu trưởng. . . . . . Hiệu trưởng, rốt cuộc em lại được nhìn thấy , em còn tưởng rằng em còn được gặp lại nữa? Hu hu hu. . . . . . Làm em sợ muốn chết."

      " có việc gì có việc gì rồi!" Thượng Quan Ngưng vỗ phía sau lưng , ngừng dịu dàng an ủi, rốt cuộc trở lại thế giới của .

      "Tiểu Lỗi!" Tiêu Vũ ngồi ở xe lăn sau khi nhìn thấy Đông Phương Lỗi bỗng nhiên rơi nước mắt. "Tiểu Lỗi!"

      Nghe thấy giọng xa lạ, Đông Phương Lỗi đột nhiên chấn động nhìn về phía người phụ nữ lệ rơi đầy mặt, trong lòng đột nhiên thấy ấm áp, dường như tảng băng lạnh ngàn năm rốt cuộc thấy được ánh mặt trời, có dấu vết từ từ tan ra. "Bà biết tôi ư?" Đông Phương Lỗi từ từ tới, trong giọng cũng trở nên hoảng hốt thôi.

      "Tiểu Lỗi, con của mẹ!" Tiêu Vũ khóc rống, vào thời điểm cậu về phía mình đột nhiên đứng lên nhào về phía cậu, đôi chân hai mươi mấy năm chưa từng chạm đất dường như thoái hóa, còn chưa tới trước mặt cậu người chuẩn bị ngã nhào mặt đất.

      "Cẩn thận!" Dường như cơ thể càng quyết định trước nhanh hơn lý trí, thấy bà sắp ngã nhào trong nháy mắt đó vội vàng vọt tới đỡ bà ấy. "Bà sao chứ?""Tiểu Lỗi!" Tiêu Vũ nhìn cậu, con của bà, có bà ở bên người dáng dấp vẫn tốt như vậy. tồi, tồi. . . . . .

      "Tiểu Nhã!" Bên kia lại đột nhiên truyền đến tiếng la hoảng sợ của Thượng Quan Ngưng.

      "Hiệu trưởng, em rất nhớ. . . . . ." Bị Thượng Quang Ngưng gắt gao ôm vào trong ngực, Tiêu Hòa Nhã được ôm, sắc mặt lại ngừng trắng bệch, cơ thể cũng run ngừng, hô hấp cũng dồn dập, toàn thân co rút, "Hiệu trưởng. . . . . . Em. . . . . . Em còn khó chịu hơn, em. . . . . ." Hàm răng ngừng va vào nhau, cơ thể ngừng lạnh run lại rỉ ra những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu.

      "Tiểu Nhã!" Thượng Quan Ngưng khổ sở chịu nổi, nên làm như thế nào mới có thể giảm bớt đau đớn cho đây? "

      Hiệu trưởng. . . . . ."

      "Lão đại, nhanh lên xe, chúng ta bệnh viện!" Đại Nhị nhìn thấy tình huống như thế vội vàng xuống xe vừa mở cửa xe vừa với Thượng Quan Ngưng.

      Lúc này biết làm sao người nào đó rốt cuộc cũng tìm về chút lý trí, ánh mắt u nhìn lướt qua Đông Phương Lỗi, lúc này mới vội vàng ôm Tiêu Hòa Nhã lên xe. Đại Nhị hỗ trợ đóng cửa xe lại, vội vàng chạy nhanh tới bệnh viện.

      "Tiểu Nhã, đừng sợ, có việc gì đâu, em yên tâm, nhất định để cho em có chuyện!" Thượng Quan Ngưng ôm ở trong ngực mình, dường như câu tim đau thêm phần, cho rằng mình có năng lực ngập trời, nhưng cuối cùng lại để cho người mình quan tâm bị thương tổn nhiều lần, là vô năng.

      Hiệu trưởng. . . . . . Tại sao có thể như vậy? Có phải chết hay , chết như vậy cũng tốt, tốt xấu gì cũng được chết ở trong ngực của . Cơ thể chợt như rơi vào hầm băng vậy, mà chính là mặt trời của , hai tay Tiêu Hòa Nhã ôm chặt cổ của , khuôn mặt nhắn trắng bệch dán chặt vào người .

      Đột nhiên chất lỏng ấm áp rơi vào mặt của , Tiêu Hòa Nhã cả kinh, nhịn xuống khó chịu tràn đầy trong lòng, khẽ cọ xát vào mặt Thượng Quan Ngưng, "Hiệu trưởng. . . . . ." Vừa mới mở miệng lại nghe thấy giọng của mình khàn khàn cực kỳ, lập tức ngậm miệng lại, hiệu trưởng, em sao, em có việc gì, đừng khổ sở. . . . . .

      Làm thế nào cho phải đây? Thượng Quan Ngưng ôm chặt dường như muốn khảm vào trong cơ thể của mình. Đáng chết, lấy lại công đạo cho em, em phải sống tốt mới được chứ?

      Bệnh viện sớm nhận được thông báo, nhân viên cứu hộ chờ ở cửa, vừa nhìn thấy bọn họ xuống xe lập tức vội vàng đẩy xe tới.

      "Chú, chú chăm sóc ấy!" Viện trưởng Lạc Trạch Dương, lần này chú của Thượng Quan Ngưng tự mình ra tay. Tiêu Hòa Nhã được nhân viên cứu hộ đẩy vào phòng cứu cấp, Thượng Quan Ngưng thấy được Lạc Trạch Dương như bắt được cọng cỏ cứu mạng.

      "Chú cố hết sức!" Lạc Trạch Dương thản nhiên xong liền trực tiếp xoay người vào.

      Nghe tin Tiêu Mặc Tinh chạy tới sững sờ nhìn cửa phòng cứu cấp đóng chặt, qua lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, hung dữ tới bên người Thượng Quan Ngưng, trực tiếp đấm quả đấm, chưa bao giờ tức giận như vậy với Thượng Quan Ngưng: "Cậu xứng với em ấy, cậu mang cho em ấy nhiều tổn thương hơn em ấy bị tai nạn trong cả cuộc đời này, sao cậu lại nhẫn tâm như thế, cậu. . . . . ."

      "Chăm sóc ấy tốt!" Thượng Quan Ngưng quan tâm đấm kia, nếu như Tiêu Hòa Nhã có thể tốt lên, coi như mười đấm trăm đấm đều vui lòng chấp nhận. Nhưng có, mà phải đòi công đạo về cho , người nào đả thương đều phải trả giá gấp mười lần gấp trăm lần.

      Sau đó Thượng Quan Ngưng giao Tiêu Hòa Nhã cho người trong nhà, chính là mang theo Nhất - Nhị - Tam - Tứ Nhật Bản, đồng thời Thượng Quan Vân Thích cũng mang theo Cung Đằng Ngọc Lưu trở lại thành phố Hoa.

      Mặc kệ gia tộc Cung Đằng thần bí thế nào khổng lồ thế nào, cuối cùng vẫn dẫn người tìm Tộc trưởng của gia tộc thần bí đó. Nếu như lúc trước dám hành động bởi vì Tiêu Hòa Nhã còn ở trong tay bọn họ, dè dặt cẩn trọng như thế nào chứ? Còn phải là để cho vết thương chồng chất, bây giờ còn có gì để lo trước lo sau nữa đâu, hơn nữa con trai bảo bối của vị tộc trưởng kia ở trong tay của .

      " biết Thượng Quan thiếu gia tìm tôi làm gì?" Trong ngôi đền kiến trúc xưa, có ông lão tóc trắng phơ nhưng tinh thần vẫn sáng quắc ngồi ở ghế, nhìn khách phương xa mời mà đến.

      "Đòi nợ!" Thượng Quan Ngưng cũng dứt khoát dài dòng cùng với ông ta.

      "Ha ha ha. . . . . Thượng Quan thiếu gia ngông cuồng nhỉ?" Ông lão Cung Đằng điên cuồng bất chấp mọi thứ cười , phóng tầm mắt nhìn cả dân tộc Đại Hòa ai dám bất kính với gia tộc Cung Đằng?

      "Ha ha ha. . . . . Ngông cuồng chưa tới, chỉ là, có chút nợ cứ để người ta thiếu tôi nhức đầu mỗi ngày!" Thượng Quan Ngưng thản nhiên : "Tuy rằng bây giờ đều có nợ chính ông lớn, nhưng mà tôi người chủ nợ này cũng phải là chỉ luôn biết ra vẻ đáng thương ông có đúng ?"

      "Đừng có vòng tới vòng lui, tôi đường đường là gia tộc Cung Đằng khi nào thiếu nợ các cậu rồi hả?" Ông lão Cung Đằng thay đổi sắc mặt, lạnh lùng .

      Thượng Quan Ngưng thèm để ý, khẽ cười mở miệng : "Mấy ngày trước con dâu cả của ngài trói vợ của tôi, tự mình giam cầm mười ngày, còn tự tiện tiến hành thôi miên ấy cưỡng ép thay đổi trí nhớ của ấy, chỉ có như thế còn tiêm thuốc viện cho ấy, ngài khoản nợ này có tính là thiếu hay ?" Thượng Quan Ngưng chưa xong câu, người nồng đậm sát khí.

      Ông lão Cung Đằng sững sờ, ngờ con dâu của mình làm ra loại chuyện như vậy, lúc đầu ông khăng khăng mực hại ông mất con trai của mình, mà ông cũng hối hận hai mươi mấy năm, sao con dâu lại dám?

      "Cậu muốn tôi trả nợ thế nào?" Ông lão Cung Đằng hỏi.

      "Giao con dâu của ngài ra đây!" Thượng Quan Ngưng thản nhiên .

      " có khả năng! Tôi. . . . . ."

      "Đúng rồi, quên cho ngài chuyện, con trai bảo bối của ngài hôm qua chấp nhận lời mời của chúng tôi đến Trung Quốc, có thể ở lại Trung Quốc vài ngày, quên cho ngài biết biết ngài có lo lắng hay , lần này tới đây tôi thay Quý công tử truyền câu , còn xin ngài chớ lo lắng, tại ông ta rất tốt!" Thượng Quan Ngưng rất là vân đạm phong khinh* , dường như hề để tâm ông ta vừa mới cự tuyệt.

      (*Vân đạm phong khinh: nhàng thản nhiên như gió)

      "Cậu cái gì?" Trong nháy mắt sắc mặt của ông lão Cung Đằng trở nên xám tro, dường như chút tức giận của bản thân biến mất, mềm nhũn tê liệt ghế ngồi, con ông, bọn họ lại ở dưới mí mắt của ông cướp con ông ngày rồi mà ông vẫn có phát ra.

      "Lão tiên sinh, thời gian của tôi nhiều lắm, tôi hi vọng có thể sớm lấy được đáp án!" Thượng Quan Ngưng mặn nhạt nhắc nhở.

      "Hừ, coi như cậu bắt cóc con trai tôi, nhưng cậu đừng quên hiẻn tại cậu địa bàn của ai, nếu như cậu thể quay về, tôi tin người nhà của cậu ngoan ngoãn trả con trai tôi lại?" Đột nhiên nghĩ đến đối sách tương tự như bọn họ, ông lão Cung Đằng đột nhiên bật cười, chậm rãi vỗ tay cái, trong lúc nhất thời rất nhiều võ sĩ mặc ki-mô-nô xuất , trong nháy mắt bao vây lại.

      "Ha ha ha. . . . . ." Thượng Quan Ngưng chỉ khẽ cười, sau lưng bốn người Nhất - Nhị - Tam - Tứ vẫn trấn định như thường, dường như để những võ sĩ này trong mắt.

      "Lão tiên sinh, ngài có vinh hạnh lưu tôi ở lại đây, tôi được chính phủ quý quốc mời xúc tiến trao đổi văn hóa giữa hai nước, nếu như các ông muốn giữ tôi lại, ông nên chuyện với Thị trưởng của các ông trước ! Tôi ngược lại để ý chút nào, chẳng qua lịch trình của tôi đầy rồi, trò chuyện vui vẻ với ông tôi có nhiều thời gian trò chuyện với Thị trường, tôi ngại đối tượng chuyện với tôi là ai, các ông quyết định thế nào cho tốt đúng rồi, tôi quên cho ông biết, tôi là được Thị trưởng phái người đưa tới, bọn họ vẫn còn chờ ở bên ngoài!" Thượng Quan Ngưng xong, mặt mang theo nụ cười thản nhiên, bộ dáng như tất cả đều nắm ở trong tay.

      "Cậu. . . . ." Ông lão Cung Đằng đột nhiên phản bác được, dù ông lợi hại thế nào cuối cùng cũng thể đối kháng với chính phủ, giỏi, giỏi! đúng là hổ phụ vô khuyển tử!

      "Tôi quấy rầy nữa, nếu như buổi tối hôm nay ngài thể quyết định, tôi thay ngài quyết định, khi đó đừng trách vãn bối vô lễ!" Thượng Quan Ngưng cúi người chào cung kính cáo từ.

      "Lão gia!" Võ sĩ cầm đầu vừa chặn bọn họ vừa nhìn về phía chủ nhân của mình.

      "Lui ra!"

      "Ha ha ha. . . . . ." Trong phòng làm việc lớn như vậy, Tùng Hạ Mai Tuệ rất là hưng phấn cười. "Con trai tốt của mẹ, cám ơn con giúp mẹ đưa nhóc về. Ngược lại mẹ muốn thấy bọn họ đau lòng thế nào khi bảo bối của họ mất trí nhớ lại dính cơn nghiện, ha ha ha. . . . . . Đây là các người tự chuốc phiền, đều là các người biến tôi thành như, ha ha. . . . . ."
      Last edited: 22/1/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      ☆Chương 130: Nhìn thấy bà khổ sở như vậy tôi lại an tâm!

      Editor: Ericaklausee


      Thượng Quan Ngưng dừng lại ở Nhật Bản tổng cộng ba ngày, là đại diện của thành phố Hoa đến gặp gỡ Thị trưởng của đối phương bàn bạc việc giao lưu văn hóa giữa hai bên, nghĩ đến loại giao lưu văn hóa này cũng giao lưu hết ba ngày, Thượng Quan Ngưng chỉ dùng nửa ngày giải quyết xong chính . Khoảng thời gian còn lại dành nửa ngày cho gia tộc Cung Đằng, sau lại thấy đối phương chần chờ quá mức nên có kiên nhẫn, cuối cùng vẫn lựa chọn biện pháp trực tiếp nhất. Bởi vì có thời gian chờ đợi. Người kia còn đau khổ ở nhà. phải mau trở về.

      Dinh thự của gia tộc Cung Đằng, Nhất - Nhị - Tam - Tứ theo sau Thượng Quan Ngưng rất có khí phách vào, ở đại sảnh lại bị người khác ngăn lại.

      Thượng Quan Ngưng nhàng cười với người phụ nữ này, như hoa xuân mới nở, mê hoặc tâm hồn, nhìn thư ký kia sửng sốt sau khi phục hồi tinh thần lại nhất thời đỏ mặt.

      "Tiểu thư, xinh đẹp!" Giọng từ tính của Thượng Quan Ngưng vang lên, nụ cười vẫn như cũ.

      "Vâng . . . . . sao?" thư ký xinh đẹp cực kỳ ngượng ngùng .

      "Đúng, nhất định là vậy!" Thượng Quan Ngưng cười , trực tiếp bỏ qua ta tới chỗ nhân viên thang máy.

      Nhất - Nhị - Tam - Tứ vô cùng im lặng liếc mắt nhìn thư ký xinh đẹp bị mê hoặc, ràng khôn khéo như vậy nhưng cũng có thể làm ra bộ dáng hoa si như thế. Cảm thán sức quyến rũ của lão đại mình lớn đồng thời còn nhân tiện cảm thán hy sinh của lão đại mình, ràng có thể trực tiếp thân phận cho đối phương biết, người ta ngăn cản ngược lại cúi người mời bọn họ vào, thế nhưng lại lựa chọn hy sinh sắc đẹp của mình, haizz, biết nhóc kia biết có thể đau lòng hay , dù sao lão đại còn chưa thử qua mỹ nam kế với !

      Cho đến khi thang máy đóng lại, người đẹp thư ký kia mới phục hồi tinh thần lại, lập tức mất bò mới lo làm chuồng, chạy tới trước bàn tiếp tân cầm điện thoại lên bắt đầu báo cáo với trợ lý xã trưởng.

      Tầng mười tám, sau khi đoàn người Thượng Quan Ngưng ra khỏi thang máy nhìn thấy rất nhiều người ra nghênh đón mình. Tất cả đều mặc tây trang màu đen đeo kính râm.

      Thượng Quan Ngưng cười lạnh tiếng, cũng có ý định đánh nhau với bọn họ.

      Trợ lý của Tùng Hạ Mai Tuệ là người đàn ông cao gầy đứng ở trước mặt những người áo đen lẳng lặng nhìn năm người trước mắt. "Xin hỏi các vị có việc gì?"

      "Người Nhật Bản gặp tôi đều tiếng Trung Quốc?" Đại Nhất rất là nghi ngờ, vài năm qua bản thân mình quá mức khép kín cho nên hiểu động tĩnh của quốc tế?

      "Haizz, có văn hóa rất đáng sợ!" Đại Nhị lắc đầu mà thở dài.

      "Cậu Đại Nhất có văn hóa sao?" Đại Tam hiểu. Mở miệng hỏi.

      "Có lẽ cậu ấy chỉ là cảm thán người Nhật Bản phải rất đáng sợ mà thôi!" Đại Tứ thay Đại Nhị giải thích. Hai người khác đều có nét mặt ra là như vậy, hình như rất hài lòng với giải thích của Đại Tứ.

      "Tôi chính là cháu của Tiếu Tông Ngọc, các người định tiếp đãi tôi như vậy hay sao?" Thượng Quan Ngưng khẽ cười hỏi, tuyệt sợ hãi tình hình trước mắt.

      " ra ngài chính là Tiếu tiên sinh, xã trưởng chúng tôi chờ, mời vào!" Người đàn ông cao gầy kia lập tức tiến lên mỉm cười, hình như rất là mong đợi Thượng Quan Ngưng đến, trời mới biết công ty Cung Đằng gần đây gặp nhiều đả kích, rất nhiều khách hàng có ý muốn hợp tác tìm tới đột nhiên thay đổi ý định, có đột nhiên hủy hợp đồng có đột nhiên rút tiền. Công ty gặp nguy hiểm, may là công ty quốc tế Dung Tư này tìm đến bọn họ, nguyện ý cho bọn họ cơ hội chuyển nguy thành an. Bọn họ đổ tiền vào đủ để ứng phó nguy cơ lần này. Mặc dù thù lao bọn họ muốn cũng rất nhiều, nhưng mà so sánh với phá sản, thù lao như vậy tính là gì.

      Thượng Quan Ngưng cùng với Nhất - Nhị - Tam - Tứ sau lưng tại dưới ánh mắt cung kính của bọn họ vào phòng làm việc của xã trưởng.

      "Tiếu tiên sinh, rất vui được gặp ngài, mời ngồi!"

      " là vinh vạnh!" Thượng Quan Ngưng thản nhiên , người phụ nữ cười đoan trang trước mắt này, biết dùng bao nhiêu hơi sức mới khống chế bản thân đưa tay bóp chết người phụ nữ trước mắt này, ràng cười trời trong nắng ấm, Thượng Quan Ngưng lại biết có người nào có thể ác độc hơn bà ta. ngại từ từ chơi với bà ta, nhưng mà bỏ được Tiêu Hòa Nhã, đều do mới làm hại Tiểu Nhã biến thành như bây giờ mỗi lần cơn nghiện phát tác sống bằng chết. Cho nên phải mau sớm phá hủy người phụ nữ này. Để cho bà ta cũng phải khổ sở như vậy.

      Ngay từ ngày đó, lúc Tiêu Hòa Nhã bị trói , Hạ Ngưng Nhật ra lệnh Xích Viêm bắt tay vào đối phó công ty của gia tộc Cung Đằng. Thế lực của gia tộc Cung Đằng liên quan đến hai nhà hắc bạch, lực ảnh hưởng thể khinh thường, nhưng mà thế lực càng lớn kẻ địch cũng càng nhiều, muốn tìm đồng minh cũng phải khó, có khối người muốn gia tộc Cung Đằng bị phá hủy. Xích Viêm ra tay cũng chưa
      [​IMG]
      Elise Tuyen thích bài này.

    3. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Tr ny co PN k bn ?

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :