1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã phúc hắc chỉ yêu vợ- Đề Tuyến WaWa (130/130) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 122 thích em sao? (2)

      Sau đó nữa. . . . . .

      Tiêu Hòa Nhã mất tích! Chỉ dạo phố cùng với Ôn Tiểu Noãn mà thôi, người mất tích rồi!

      "Cậu cái gì?" Ngồi ở trong phòng khách, Thượng Quan Ngưng nghe Tiểu Ngũ báo cáo lại giống như nghe thấy, chỉ là giọng lại lạnh thêm mấy độ.

      "Lão đại, chị dâu dạo phố cùng với Ôn tiểu thư, bị người tưởng lầm là bạn Mạc Tân, bị fan hâm mộ của Mạc Tân vòng vậy, chị dâu sợ báo chí đưa tin Ôn tiểu thư, nên để cho chúng em hộ tống Ôn tiểu thư rời , mà chị dâu lại biến mất thấy!"

      "Biến mất thấy gì là có ý gì?" Thượng Quan Ngưng hỏi.

      Hai người Tiểu Ngũ Tiểu Lục vội vàng cúi đầu. "Chúng em chỉ mang Ôn tiểu thư ra ngoài từ trong đám người, thời điểm tới tìm chị dâu bóng dáng biến mất. Sau đó tìm khắp cả con đường cũng có tung tích chị dâu, sau đó Ôn tiểu thư phong tỏa cả con đường, vẫn tìm được chị dâu như cũ!" Tiểu Ngũ xong, tâm muốn chết cũng đều có, hai người thế nhưng có bảo vệ tốt , bây giờ nghĩ lại những fans kia khẳng định là được sắp đặt. Nhưng ai dám ở Thành phố Hoa cướp con dâu nhà họ Hạ đây?

      "Lão đại, lần này người tới tốt!" Vẻ mặt Đại Tứ nặng nề .

      "Đại Nhất, cậu thử định vị vị trí của ấy chút!" Mặt Thượng Quan Ngưng chút thay đổi . Có thể ở Thành phố Hoa cướp người , trong nước sợ là có mấy người, như vậy. . . . . . Thượng Quan Ngưng xoay người lại nhìn thấy Tiêu Tiểu Bảo đứng ở cầu thang nhúc nhích.

      "Tôi để cho ấy có chuyện gì!" Thượng Quan Ngưng kiên định xong, nhưng mà. . . . . . Lần trước cũng như vậy, lại làm cho mất đứa bé cùng với. . . . . .

      "Mẹ có việc gì đâu!" Giọng của Tiêu Tiểu Bảo rất lại rất nghiêm cẩn .

      Thượng Quan Ngưng gật đầu, sau đó liền phân phó tất cả Nhất - Nhị - Tam - Tứ đều tìm Tiêu Hòa Nhã, thời gian dài, chỉ cần ở Thành phố Hoa nhất định có thể tìm được .

      Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào chọn tấm hình kia! Tiêu Hòa Nhã vừa bò đứng dậy liền bắt đầu mắng, ràng trai chụp nhiều ảnh đẹp mắt như vậy lại cố tình chọn hình xấu nhất mà muốn hủy nhất, có tính người.

      "Mắng đủ chưa?" Tiếng Trung tính là lưu loát vang lên ở đỉnh đầu của .

      Trong nháy mắt Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu cảm giác long trời lở đất! cắt mẹ nó lải nhải! Tuy rằng xuyên qua rất lưu hành, nhưng mà lại rất lỗi thời nên tới lượt chứ! Tiêu Hòa Nhã nhìn người đàn ông trung niên thân ki-mô-nô trước mắt. chỉ có xuyên qua còn xuyên đến Nhật Bản rồi hả? Coi như xuyên qua dầu gì cũng cho xuyên đến thời điểm Đường hưng thịnh Thanh phồn thịnh chứ, cái khác học tốt nhưng lịch sử cũng tệ lắm, đều đọc sách lịch sử như cuốn truyện, nhưng biết lịch sử Nhật Bản! Ngài để cho tôi xuyên đến nơi này sống thế nào đây?

      "Annyeong-haseyo!" Tiêu Hòa Nhã chuẩn bị nhập gia tùy tục, rất là cung kính với ông lão kia câu ngoại quốc, sau đó suy nghĩ hồi lâu mới phát ra giống như là tiếng Hàn, nhất thời trở thành 囧囧.

      "Hừ!" Người đàn ông Nhật Bản kia rất là khách khí phất tay áo xuống, lỗ mũi hướng lên trời : "Chớ khoe khoang miệng lưỡi! Tới đây tốt nhất đàng hoàng lại cho tôi, nếu gặp tai họa bất ngờ thể trách người khác!"

      "Á. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã cực kỳ im lặng, thành ngữ Trung Quốc là dùng như vậy sao? tại rốt cuộc trải nghiệm được, học thức là đáng sợ! Choáng nha, tiếng Trung Quốc ông ta học tốt qua loa, nhất định giả bộ bác học mở miệng là thành ngữ, buồn nôn ai vậy!

      " đừng cho là im lặng là vàng, mở miệng im lặng luôn cũng được." xong, cũng quản phản ứng của Tiêu Hòa Nhã trực tiếp đạp guốc gỗ lộc cộc lộc cộc bỏ .

      Tiêu Hòa Nhã hoàn toàn bị đánh bại! Khuôn mặt đầy vạch đen! rơi xuống rồi thần linh ơi! Có muốn cho người sống nữa hay ! Tính liền , Tiêu Hòa Nhã cũng vô ý suy nghĩ thành ngữ này độc hại lỗ tai mình. Nhìn quanh bốn phía cái. Cùng với bộ kimônô này nhất trí đây là gian phòng. có giường có ghế ngồi có ghế sofa thường gặp cái gì cũng có. Sau đó nữa phát giày mình biết bị người nào cởi. Chỉ mang đôi tất vải màu trắng.

      Đứng dậy từ dưới nền
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      , Chương 123.1: Cung Đằng Ngọc Lưu.

      "Đợi nào...!" Tiêu Hòa Nhã vội vàng đuổi theo, "Thiếu gia? Thiếu gia của ông là tên khốn kiếp nào, tại sao lại bắt tôi tới nơi này, ông hiểu tại sao thích tôi, còn tôi hiểu tôi trêu chọc khi nào? Thích người là như vầy sao? thầm bắt tôi tới đây, ông còn tôi biết lễ phép, đây chính là lễ phép của thiếu gia ông sao? Cái người này rốt cuộc có năng lực phân biệt thị phi dù là chút hay ? d∞đ∞l∞q∞đ Đừng cho tôi biết thiếu gia của ông là ai, cũng cần để tôi thấy , nếu tôi nhất định bổ ra!" Tiêu Hòa Nhã theo sau lưng ông chú ‘thành ngữ’ lảm nhảm. . . Thích ư? Có kiểu thích như thế này sao? Thích cái lông á!

      Chú ‘thành ngữ’ đột nhiên ngừng lại, gương mặt tức giận đến xanh mét, tính ngón tay thon dài chỉ về phía , tuy hơi hơi nhưng vẫn cảm nhận được nhịp điệu run rẩy của ngón tay hình như chịu nổi này thời tiết rét lạnh này phải." . . . . ."

      "Chẳng lẽ đúng sao?" ~leê~quyý~đoôn Tiêu Hòa Nhã rất là lẽ thẳng khí hùng : "Năm đó khi ông thích vợ ông ông lén lút khiêng bà ấy về nhà sao? phải ông cũng theo đuổi bà ấy sao? Nếu như bà ấy thích ông, chẳng lẽ ông cũng để ý đến ý nguyện của bà ấy, trực tiếp trói đến bên cạnh mình sao? cái gì ! Chú à, tôi thấy ông là người lớn tuổi nên tôn trọng, ông mau thông báo với thiếu gia của ông tiếng rồi nhanh chóng thả tôi trở về mừng lễ năm mới, nếu như tôi vẫn còn độc thân chừng còn có thể bồi dưỡng chút tình cảm với ta, nhưng bây giờ tôi là mẹ của con người ta, ông suy nghĩ chút tôi còn có cơ hội cùng thiếu gia nhà ông ở chung chỗ sao? Coi như thiếu gia của ông là đại mỹ nhân tôi rất thích nữa, nhưng mà tôi có thể mạo hiểm trùng hôn bất chấp nguy hiểm mà kết hôn với thiếu gia của ông sao? thể phải ? Vậy còn rối rắm cái gì đây? Ông thả tôi về nhà tìm người khác cho ta có phải tiện hơn ? Ông. . . . . ."

      "Ngừng!" Ông chú ‘thành ngữ’ chịu nổi, vội vàng che lỗ tai của mình, tại sao này thoạt nhìn còn trẻ tuổi thế nhưng so với phụ nữ có chồng nhà mình càu nhàu còn hơn? chẳng lẽ là ăn cơm giống nhau phương thức biểu đạt cũng giống nhau? Chỉ là. . . . . . " lầm rồi, phải thiếu gia chúng tôi bắt tới, bắt tới chỉ vì muốn cùng Liệt Diễm trao đổi phu nhân nhà tôi. Cho nên nên đàng hoàng ở im đây, chúng tôi bạc đãi, nếu còn dám xằng bậy, cẩn thận tôi ném đến viện khác! Người khác cũng nghe lời tiểu thiếu gia chăm sóc tốt như vậy, gia tộc Cung đằng có biện pháp khiến sống bằng chết." xong hất tay áo lên bực bội bỏ .

      Tiêu Hòa Nhã trợn mắt nhìn hồi lâu, nghĩ ra rốt cuộc mình đắc tội tiểu nhân khi nào. Hai mươi mấy năm sinh mệnh của trừ hai năm đại học ở thủ đô, thời gian còn lại toàn bộ cơ hồ đều ở thành phố Hoa, mặc dù thành phố Hoa chẳng có tính bài ngoại (bài xích nước ngoài), nhưng loại nhân vật như có cơ hội từng có quan hệ quốc tế đúng ? Hay là bọn họ nhận lầm người? Ý tưởng này của Tiêu Hòa Nhã chợt lóe lên, đáng tiếc cũng cảm thấy thể là thực, những người này ràng ngay cả dự mưu cũng có! Hu hu hu. . . . . . Hiệu trưởng, em sai lầm, cho dù chưa thích em...Em cũng tuyệt giao với , mau tới đây cứu em với!

      Bên này Tiêu Hòa Nhã khổ sở chịu nổi, bên kia Thượng Quan Ngưng cũng dễ chịu gì. Liên tiếp ba ngày, cơ hồ lật tung cả thành phố Hoa vẫn phát được tung tích Tiêu Hòa Nhã. Giờ khắc này đột nhiên như mất toàn bộ hơi sức.

      "Lão đại, chị dâu bị mang đến Nhật Bản!" Cố gắng cả đêm, Đại Nhất tìm tòi tất cả phương pháp ghi hình phổ biến cuối cùng cho ra kết luận.

      "Nhật Bản?" Thượng Quan Ngưng híp mắt nỉ non lặp lại, vốn suy nghĩ còn rối tung trong lúc bất chợt trở nên sáng tỏ. Đúng rồi, cũng chỉ có gia tộc kia, dám can đảm đối nghịch cùng nhà họ Hạ. Đối phương nhẫn nhiều năm thế mà vẫn ra tay lần nữa. Sắc mặt Thượng Quan Ngưng trầm xuống, sau đó dẫn theo Nhất - Nhị - Tam - Tứ và Tiểu Bảo năm người chạy thẳng tới Liệt Diễm Sơn Trang. Bây giờ vẫn chưa báo cho trưởng bối chuyện xảy ra, nhưng. . . . . . Chuyện này giấu được, cũng muốn giấu. Chuyện liên quan đến Tiêu Hòa Nhã, phải nắm chắc trăm phần trăm mới được, nhưng bây giờ có tự tin này. muốn mạo hiểm .

      "Nghe cháu và cháu dâu giận nhau hả ? Vẫn chưa hòa lại à?" Người tới toàn thân vận bộ trang phục đẹp đẽ dựa vào cửa sắc mặt rất là trêu chọc hỏi người vội vã tới.

      Thượng Quan Ngưng chỉ nhàn nhạt liếc người nọ cái : "Chào cậu!" Rồi đợi trả lời thẳng vào bên trong sơn trang, Nhất - Nhị - Tam - Tứ và Tiểu Bảo năm người còn đứng lại.

      "Chào ông cậu!" Tiêu Tiểu Bảo tuy buồn bã nhưng vẫn chào hỏi rất có lễ phép.

      Thượng Quan Ngôn ôm lấy Tiểu Bảo từ trong ngực Đại Nhị, "Sao thế Tiểu Bảo? Ai làm cháu mất hứng như vậy?"

      " có!" Tiêu Tiểu Bảo lắc đầu cái, giọng mềm nhũn có hơi nức nở: "Mẹ bị người ta bắt ! Con và ba tìm được mẹ!"

      "Cái gì?" Sắc mặt Thượng Quan Ngôn lập tức thay đổi, vội vàng nhìn về phía bốn người kia, nhìn thấy sắc mặt của bọn họ biết xảy ra chuyện lớn, ta còn tưởng chỉ là vợ chồng son giận dỗi
      [​IMG]

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 123.2:

      "Nghe cậu có vợ rồi, tới xem chút được sao?" người dựa khung cửa lười biếng cười , nhưng nụ cười thấu tới đáy mắt, nơi đó nỗi đau quá sâu chịu còn sức để cười rồi.

      "Nghe có người dám to gan bắt cháu của ta, sao ta ngồi yên được!" Giọng tư tư văn văn, dღđ。l。qღđ người đàn ông cao lớn cả người toát ra phong độ của người trí thức.

      "Chuyện này kéo dài nhiều năm bây giờ cũng nên giải quyết!" Người sau có nét mặt tương tự với người đàn ông trước, chỉ là giọng lạnh hơn mấy phần.

      Ba người này, chính là tinh của Thần Ưng chi dực lúc trước, chẳng qua là năm đó sau chuyện kia Thần Ưng chi dực liền giải tán, ♡l«ê♡quý♡đ»ôn bọn họ cũng bị Thượng Quan Vân Thích điều khỏi thành phố Hoa. có lệnh được về, mấy người này giống như Tiêu Vô Hiền. Tiêu Vô Hiền là tự trách sau đó tự động rời . Ba người này chính là Ethan, Mạc Hoán Thiên, Mạc Phượng Lân.

      Năm ấy sinh nhật bảy tuổi của Hạ Ngưng Thiên và Hạ Ngưng Nguyệt, Tiêu Vũ đưa bạn trai bà ấy đến chúc mừng, ai nghĩ người bà ấy đưa tới là mầm tai họa, lúc ấy Tiêu Hòa Nhã mới sinh ra bao lâu, hai em bọn họ vừa lúc bị trói vào xe em bé, gầm xe cột đầy thuốc nổ. Mà Tiêu Vũ vì cứu bạn trai mình nổ súng trúng Mạc Tiểu Dập, thiên tài máy tính của Thần Ưng, còn mẹ Tiểu Nhã vì đuổi theo chiếc xe em bé cứu em họ đột nhiên bị xe hàng chạy tới đụng ngã, cuối cùng Đường Lễ Thuấn là chồng của Phó Vân Điệp đuổi kịp xe em bé, cứu được em họ và Tiểu Nhã, nhưng bản thân chạy kịp nên bỏ mình.

      Khi đó Mạc Hoán Thiên và Tiêu Vô Hiền cùng nhau làm nhiệm vụ có mặt ở đấy, Phó Vân Điệp ở bên ngoài vội vã chạy tới sân bay đuổi theo Tiêu Vũ cùng với người đàn ông của bà ta, giữa chừng xảy ra chuyện gì ai biết, chỉ biết là sau đó Phó Vân Điệp trở lại, ngày hôm sau Tiêu Vũ chạy thẳng tới cửa Liệt Diễm Sơn Trang quỳ xuống.

      Khi Tiêu Vũ biết được Mạc Tiểu Dập qua đời phát điên, bà ấy cho là mình chỉ thiếu Phó Vân Điệp mạng, nhưng biết chị dâu của bà, Mạc Tiểu Dập, Đường Lễ Thuấn đều chết hết. ràng khi bắn Mạc Tiểu Dập bà chọn chỗ trí mạng, sao lại chết được? Nhưng bà biết Mạc Tiểu Dập giống người bình thường, tim của Mạc Tiểu Dập nằm bên phải, phát súng kia tất nhiên vừa đúng bắn trúng tim, thể cứu vãn, còn Đường Lễ Thuấn cả người bị nổ tan tác, khiến Phó Vân Điệp muốn gom xác lại cũng biện pháp nào, thể làm gì khác hơn là chết theo vì tình.

      Chồng của Ethan cũng bị liên lụy, bởi vì đầu bị trúng đạn, tuy bị mất mạng nhưng lại thành người sống đời sống thực vật, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.

      Thượng Quan Vân Thích điều bọn họ rời khỏi thành phố Hoa, chỉ vì muốn họ đau khổ sống ở chỗ này, nếu như bà đủ chính trực, nên bắn chết Tiêu Vũ để bình ổn phẫn nộ của mọi người, nhưng khi tay cầm súng chỉ vào Tiêu Vũ lại run rẩy, đó là người mà bà nhặt về, mặc dù Tiêu Vũ cao lớn khác mình là [​IMG]

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 124 Nếu thích vậy phải có được

      Tiêu Hòa Nhã đưa tay cắt đứt lời của Cung Đằng Ngọc Lưu, sau đó rất là trịnh trọng nhìn ông ta nghiêm túc : "Ông có thể gọi tôi là Tiêu Hòa Nhã, nếu muốn chúng ta thân thiết hơn, ông có thể gọi tôi là Tiểu Nhã, ông thể gọi tôi là Nhã Tử!" Tiêu Hòa Nhã , chút ý tứ đùa giỡn cũng có, Nhã Tử con vịt*, rất giống nhau đó! Tại sao có thể bị người ta gọi là con vịt chứ? Chuyện này thể thay đổi lập trường được rồi, nếu ba biết bị trói đến Nhật Bản còn phải bị tổ tiên bỏ rơi và hán gian có gì khác biệt chứ?
      (*Đây là Nhã Tử 雅子 (yǎzi) còn đây là con vịt 鸭子 (Yāzi), đọc lên giống nhau)

      "Ha ha. . . . . . Được, tôi gọi là Tiểu Nhã!" Cung Đằng Ngọc Lưu khẽ bật cười, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy trước đó cũng dần dần có chút trở nên hồng hào. Tâm trạng tốt như vậy hình như vài chục năm rồi chưa gặp. Đúng vậy, ông ta quên mình cười lần trước là từ lúc nào, nhóc trước mắt này như có ma lực giống như có thể mang ông ta trở về thời gian vui vẻ ban đầu, ra chỉ cái chớp mắt đứa bé vẫn còn nằm trong nôi bây giờ lớn như vậy rồi! Như hoa như ngọc hoạt bát đáng .

      "Đúng rồi, ông còn chưa cho tôi biết có phải ông cũng bị bắt cóc tới hay ? Tôi thấy ông tiếng Trung tốt như vậy ông là người Trung Quốc đúng ?" Tiêu Hòa Nhã hỏi, trong lòng càng thêm mắng người bắt tới đây trăm ngàn lần, bạn suy nghĩ chút, nhóc cũng bắt, người đàn ông chân bị gãy cũng bắt, coi như người đàn ông này rất tuấn tú, nhưng cũng thể táng tận lương tâm như vậy đúng ?

      Cung Đằng Ngọc Lưu tỉ mỉ quét mắt nhìn Tiêu Hòa Nhã từ xuống dưới cái, xác định bị thương chỗ nào lúc này mới yên lòng lại, sau đó thấy vẫn còn nhìn mình chằm chằm đột nhiên nhớ tới câu hỏi của , lập tức lắc đầu cái: ", tôi phải người Trung Quốc, tôi tiếng Trung tốt là bởi vì tôi từng du học bốn năm ở Trung Quốc, sau lại làm việc ở đó hai năm, mà bạn của tôi trùng hợp chính là người Trung Quốc, thời gian rảnh rỗi tôi cũng muốn học chút tiếng Trung để bà ấy vui, cho nên mới lưu loát như vậy."

      Tiêu Hòa Nhã gật đầu: "Ông cố gắng như vậy nhất định bạn ông rất ông đúng ?"

      Cung Đằng Ngọc Lưu gật đầu cái, dường như nhìn thấy ríu rít ngừng này giống như về phía ông, mặt là nụ cười chói lọi dãi Ngân Hà, làm ông cũng khỏi cong khóe miệng lên, dịu dàng : "Đúng vậy, bà ấy rất tôi, rất rất , thậm chí còn quan trọng hơn tính mạng của bà ấy." Tôi lại tình nguyện bà ấy tôi ít chút, như thế có lẽ bà ấy đau khổ như tại. Câu sau cùng Cung Đằng Ngọc Lưu cũng ra, mặc kệ thế nào ông và bà ấy cùng nhau chịu đựng là được.

      "Vậy bây giờ vợ ông ở đâu? Bà ấy có biết ông bị giam ở đây ?" Tiêu Hòa Nhã hỏi, như thế nào mới tốt được đây, ràng hai người nhau bị người khác chia rẽ rất đau khổ, Tiêu Hòa Nhã đột nhiên nhớ đến Thượng Quan Ngưng và Tiểu Bảo, nếu sau này mình cũng nhìn thấy bọn họ sống thế nào đây?

      "Bà ấy tìm được tôi bị bệnh." Giọng của Cung Đằng Ngọc Lưu vẫn rất ôn hòa như trước, mà lại mang nhiều hơn cảm giác đau khổ , thực ra ông biết bà ấy thể nào vì bảo vệ ông mà nổ súng với đồng bọn được, bà ấy bởi vì thương ông mà tiếc nghĩ cách để ông trở lại Nhật Bản, nhưng đúng là vẫn còn hận ông lợi dụng bà ấy, sau khi ông an toàn rời khỏi bà ấy tất nhiên phải về lĩnh tội.

      "Vậy sao ông nghĩ cách ra ngoài tìm bà ấy, bà ấy tìm được ông khổ sở đó." Tiêu Hòa Nhã gấp gáp, nhìn thấy bộ dạng của ông ta lúc này giống như nhìn thấy tương lai chính mình như thế, trong lòng cũng biết phải nghĩ cách mà là nghĩ ra cách nào, ở đây là nơi nào đều biết, thậm chí còn dám loạn, người Đông Tây Nam Bắc còn phân biệt có thể làm được gì?

      " nhóc, cháu cần lo lắng, tôi làm cho bọn họ thả cháu trở về, cháu yên tâm!" Cung Đằng Ngọc Lưu rất là nghiêm túc .

      Tiêu Hòa Nhã rất là nghi hoặc nhìn ông ta, cuối cùng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vẻ mặt lập tức tốt nhìn ông ta chằm chằm: " phải bọn chúng bắt ông tới đây, nơi này chính là nhà của ông phải ?" Tiêu Hòa Nhã hỏi: "Bởi vì người nhà ông thích phụ nữ Trung quốc, cho nên nhốt ông ở chỗ này để ông và bà ấy thể gặp mặt, làm cho bà ấy hết hy vọng phải hay ?" mà, người nhà này toàn là biến thái.

      Trước đó có vài người có vẻ mặt tức giận sau khi nghe Tiêu Hòa Nhã xong biến thành còn chút máu nào, giống như bỗng nhiên mất tất cả [​IMG]

      ☆, Chương 125 Bậc thầy thôi miên

      Editor: Thạch Nam.

      "Có được như vậy con cần!" Đông Phương Lỗi tức giận .

      "Con yên tâm, mẹ làm cho con được toại nguyện!" Tùng Hạ Mai Tuệ cười nhạt : "Mẹ khiến cho con bé kia cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh con, mặc dù con muốn con bé kia cũng mặt dày mày dạn dựa vào con!"

      Đông Phương Lỗi nhìn nụ cười nham hiểm như vậy đột nhiên cảm thấy sợ hãi, mẹ của cậu, từ khi cậu hiểu chuyện tới nay bà vẫn nở nụ cười như thế, ràng là đoan trang xinh đẹp cười lên cũng làm cho người khác ấm áp, lại hoàn toàn trái ngược, nụ cười đó lạnh muốn chết, trầm muốn chết, giống như nhiễm đầy châm chọc, lại giống như rất đắc chí hài lòng, bộ dạng cứ như tất cả đều được nắm giữ ở trong tay của mình. Đúng, mẹ của cậu vốn chính là nữ cường nhân, kể từ khi tiếp nhận nghiệp của gia tộc Cung Đằng cũng chỉ suy tàn ngược lại càng thêm phát triển ngừng, ông nội rất hài lòng. Nhưng mà sau nụ cười đó tuyệt đối còn tồn tại ý nghĩ khác, thế mà cho tới bây giờ cậu cũng hiểu được, bởi vì mỗi lần nhìn thấy cậu suy nghĩ sâu xa sau bà lập tức thu hồi cảm xúc, sau đó ý vị sâu xa cười.

      "Mẹ! Con muốn có được Tiêu Hòa Nhã, cũng xin người nên tự chủ trương!" Đông Phương Lỗi cực kỳ nghiêm túc . nên ép con làm gì với mẹ.

      Tùng Hạ Mai Tuệ nhàng phất phất tay. "Con mới từ nước ngoài trở lại, còn mau thăm ông nội của con, nhanh , đừng để cho ông con bất hiếu!"

      ". . . . . . . Vâng!" Đông Phương Lỗi muốn lại thôi, rốt cuộc cung kính gật đầu cái, tiếng động rời khỏi phòng làm việc sang trọng.

      Đưa mắt nhìn cậu rời , cho đến khi cửa chính đóng lại, rốt cuộc nụ cười mặt Tùng Hạ Mai Tuệ mới thu lại, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng, giống như con dao muốn xuyên qua cửa chính thẳng tắp bắn vào cơ thể kia. "Con là con trai của mẹ, mẹ vì con vậy có thể vì ai đây? thế giới còn có người đối xử với con tốt hơn mẹ sao? Ha ha ha. . . . . ."

      "Cốc cốc cốc. . . . . ." Đột nhiên tiếng gõ cửa rất có tiết tấu vang lên.

      "Vào !" Tùng Hạ Mai Tuệ thu hồi vẻ mặt lạnh lẽo khôi phục thành bộ dạng đoan trang, nhìn trợ lý của mình vào thản nhiên : "Chuyện gì?"

      "Báo cáo xã trưởng, bác sĩ Yamamoto trở lại! Bây giờ tới bệnh viện của chúng ta!" Người đàn ông thân hình cao gầy đứng trước bàn làm việc, cực kỳ cung kính báo cáo với Tùng Hạ Mai Tuệ.

      "Hả?" Tùng Hạ Mai Tuệ nở nụ cười thản nhiên. "Rốt cuộc trở lại, cậu phái người mang nhóc kia tới bệnh viện!"

      "Vânh!" Trợ lý khom người rồi trực tiếp xoay người rời . hành lang dài trống trải, gọi điện thoại cho cấp dưới phân phó người đưa nhóc mấy ngày trước mới bắt được đến bệnh viện Yamamoto. Sau khi phân phó xong trực tiếp trở về phòng làm việc của mình.

      Ở góc tường, chân mày Đông Phương Lỗi nhíu chặt, nếu như trước đó còn biết mẹ của cậu muốn làm gì, tại cậu biết tất cả, bác sĩ Yamamoto, bậc thầy thôi miên nổi danh nhất Nhật Bản. Nghe chỉ cần nhìn cậu cái là có thể bị ông ta thôi miên, sau đó bảo người đó làm gì làm cái đó, người đó hướng đông hướng tây.

      "Chú Lục!" Đông Phương Lỗi vừa tới thang máy vừa gọi điện thoại cho chú Lục quản gia cũng chính là chú "thành ngữ" trong miệng Tiêu Hòa Nhã.

      "Tiểu thiếu gia, cậu có gì cần phân phó?" Chú "thành ngữ" cung kính hỏi. "Lê QUý Đôn"

      "Mẹ phân phó muốn người khác dẫn ba bệnh viện, con hi vọng chú có thể trì hoãn thời gian, chú cũng biết, ba thích nơi đó, ép ông điên mất, chú nhất định phải ngăn bọn họ lại, con lập tức chạy tới!" Đông Phương Lỗi trầm giọng .

      "À à à, được!" Chú "thành ngữ" vội vàng gật đầu, cả gia tộc Cung Đằng thiếu gia mới chính là chủ nhân của ông, có thể ông là người nhìn thiếu gia lớn lên, bỏ qua thân phận thấp hèn của mình, ông vẫn xem thiếu gia là con trai của [​IMG]

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆Chương 126: Chỉ cần muốn là được!

      Editor: Thu Lệ

      “Tôi biết ngay là cậu ở trong này mà, mau theo tôi!” Đột nhiên truyền tới giọng hù dọa Tiêu Hòa Nhã nhảy dựng, di động cũng bởi vì hoảng loạn mà rơi xuống đất, sau khi nhìn thấy người đến cơn tức giận bỗng nhiên dâng lên, lúc nào lại trêu chọc người Nhật Bản, ra là cậu ta, “Đông Phương Lỗi, rốt cuộc cậu muốn gì hả? Nhìn thấy tôi nôn nóng như vậy có phải... ưm... ưm...”


      Cơn tức giận ngập trời còn chưa có cơ hội hét xong, liền bị Đông Phương Lỗi bụm miệng lại, Đông Phương Lỗi vừa cảnh giác nhìn ra bên ngoài, vừa thấp giọng cảnh cáo: “Cậu muốn an toàn rời khỏi nơi này phải giữ im lặng, cậu cho rằng bản thân cậu là chim sa cá lặn người gặp người thích, hoa gặp hoa nở sao? Khi đó là do tôi bị thần kinh mới có thể thích cậu, bây giờ trưởng thành rồi xảy ra chuyện mất trí nhớ đó nữa, cậu yên tâm !” Đông Phương Lỗi xong lèo, thấy trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm bản thân mình, “Cũng chỉ có tên ngốc Thượng Quan Ngưng mới có thể thích con nhóc như cậu đến năm, sáu năm!” Hai tay Đông Phương Lỗi vòng lại ngực rất là khinh thường .


      Tiêu Hòa Nhã tức giận đến thở gấp, thiếu chút nữa là thở kịp, người này chính là trắng trợn ăn được nho liền nho còn xanh, “Cậu mới là con nhóc đấy, cả nhà cậu đều là con nhóc. Hiệu trưởng thích tôi sao? Cậu muốn thích tôi, tôi còn chẳng thèm đấy!”


      “Được rồi, được rồi!” Đông Phương Lỗi chịu nổi phất phất tay, “Mau theo tôi, tôi đưa cậu về!”


      vậy còn nghe được!” Tiêu Hòa Nhã bĩu môi .


      “Nhớ kỹ, bên ngoài đều bị người ta bao vây, những người có hình vẽ này cánh tay cậu đều phải tránh !” Đông Phương Lỗi dè dặt cẩn thận , sau đó đưa vòng chỉ huy của gia tộc tới trước mặt Tiêu Hòa Nhã, “Bọn họ muốn dẫn cậu đến bệnh viện, cậu...”


      “Tôi biết rồi! như vậy cậu cũng là người Nhật Bản, tôi biết người Nhật Bản các cậu đều rất biến thái, đưa tôi bệnh viện nhất định là phải chuyện gì tốt, xem như cậu có lương tâm còn có suy nghĩ muốn dẫn tôi , chuyện trước kia của chúng ta coi như xóa bỏ, tôi cũng trách cậu nữa!” Tiêu Hòa Nhã rất là hào phóng , nghĩ đến tên nhóc này cũng phải xấu lắm, tuy rằng lúc còn từng mắc phải sai lầm, nhưng mà cậu ta cũng khi đó hiểu chuyện, tinh thần rối loạn mà thôi. Cho nên tha thứ cho cậu ta.

      “Được rồi, giờ có người, chúng ta cửa sau !!” Đông Phương Lỗi thản nhiên . Sau đó liền kéo tay chạy ra ngoài.

      Đúng lúc này, Tiêu Hòa Nhã đột nhiên nhớ tới lời của Thượng Quan Ngưng, “Cái đó... Đông Phương Lỗi, hiệu trưởng bảo tôi được rời khỏi đây!” Tiêu Hòa Nhã vội vàng nhặt điện thoại mặt đất lên, lúc này mới phát bởi vì bị quăng mà điện thoại bung ra rồi.

      Đông Phương Lỗi cho thêm nhiều thời gian, hung hăng lườm cái, lúc này mới ác thanh ác khí(dữ tợn) : “Cậu muốn ngốc ở trong này rồi bị kéo đến bệnh viện phẫu thuật khuôn mặt hay là theo tôi, tự cậu hãy suy nghĩ !”

      “Tôi với cậu!” Cuối cùng nhớ tới câu đó của Thượng Quan Ngưng, bất kể như thế nào cũng phải còn sống. Đúng vậy, chỉ có thể còn sống ấy mới tìm được mình, nếu chết chẳng còn gì nữa.

      Vì thế hai người nắm tay nhau rời khỏi nơi này, đông trốn tây tránh cẩn thận từng li từng tí...... Tiêu Hòa Nhã mới phát tình hình cấp bách biết bao nhiêu, thậm chí có rất nhiều người lục soát căn nhà này, nếu vẫn còn ngốc trong nhà vệ sinh chừng bị người ta bắt như bắt ba ba trong rọ rồi.

      “Đông Phương Lỗi, là người nhà cậu bắt tôi tới đây sao? Người ngồi xe lăn là ai?” Tiêu Hòa Nhã vừa chạy vừa hỏi cậu.

      “Tôi biết bà ấy bắt cậu đến có mục đích gì! Dù sao cậu rời khỏi đây là an toàn rồi!” Đông Phương Lỗi lành lạnh : “Người ngồi xe lăn là ba của tôi!”

      “Vì sao tôi thấy cậu đến gặp ông ấy!” Tiêu Hòa Nhã khó hiểu, bị nhốt ở đây đến mười ngày, chỗ này cũng chỉ có ông chú Thành Ngữ ấy. Nhưng Đông Phương Lỗi là con của chú ấy tại sao lại đến thăm chú ấy chứ?


      “Mẹ của tôi cho tôi đến gặp ông ấy!” Giọng [​IMG]

      ☆, 127 Nút chết, vĩnh viễn giải được

      "Nhà vệ sinh? Tôi dẫn !" Khang Điền Diệu Tư nở nụ cười tà mị nhìn run lẩy bẩy như con cừu trước mắt. Cũng may, phải là nhóc ngu xuẩn, cũng có thể chấp nhận xứng đôi với Lỗi.

      " cần, chỉ cho tôi phương hướng là được!" Tiêu Hòa Nhã nhịn run rẩy hết sức cố ra vẻ trấn định : "Tự tôi , đưa tôi tôi ngượng chết mất!" Tiêu Hòa Nhã cười, lại cứng ngắc muốn chết, người Đông Phương lỗi tin tưởng như vậy thế nhưng bán đứng cậu ấy, cuối cùng vẫn bị người đưa đến bệnh viện.

      " có việc gì, vừa vặn tôi cũng muốn vệ sinh!" Khang điền Diệu Tư cười càng thoải mái, sau đó tay duỗi cái trực tiếp lôi kéo tay của hướng bên trong bệnh viện. Cũng phải hướng tới nhà vệ sinh, mà là trực tiếp về phía thang máy.

      Tiêu Hòa Nhã cả kinh, vội vàng kéo tay của ta, chết sống cũng : "Ôi ôi. . . . . . Tầng có nhà vệ sinh sao? Tôi vội muốn chết, đưa tôi đến nhà vệ sinh trước rồi nơi muốn !" Gương mặt của Tiêu Hòa Nhã nhanh chóng đỏ bừng, biết cái chờ mình rốt cuộc là mổ xẻ hay là cái gì khác? Nhưng thể chấp nhận như vậy, thể nhận thua, còn phải giữ được cái mạng của mình đợi hiệu trưởng tới cứu mình!

      "Gấp như vậy sao? lầu có thể có nhà vệ sinh xa hoa hơn!" Khang Điền Diệu Tư nhịn cười nhìn chằm chằm vừa quan sát vừa .

      Tiêu Hòa Nhã dùng sức gật đầu. "Rất gấp rất gấp, nhanh lên, giữa mùa đông tôi đây cũng muốn mất mặt!"

      Cuối cùng Khang Điền Diệu Tư vẫn mang nhà vệ sinh tầng , phải lòng ta mềm mà là ta tự tin, coi như chút thông minh cũng chạy khỏi lòng bàn tay của mình. ta dựa vào tường chỗ đối diện nhà vệ sinh yên lặng chờ ra ngoài.

      Sau khi Tiêu Hòa Nhã vào vội quan sát xung quanh, trái tim đập thình thịch thình thịch, thấy cửa sổ hình như rộng lắm mở rộng cửa lập tức thấy được hi vọng, vội vàng chạy tới, mặc kệ như thế nào đều thể bị bọn họ mổ xẻ, nhất định phải chạy trốn, lại phát cái áo khoác của Nại Tử vướng víu, nhất quyết cởi ra, chỉ cần lúc này có thể rời đừng là chịu lạnh, núi đao biển lửa cũng nhịn.

      "A. . . . . . A a a. . . . . ." Đột nhiên cửa được mở ra, thấy leo cửa sổ vội vàng mở miệng hô to, la to rồi cũng biết gì. Phía ngoài, Khang Điền Diệu Tư nghe được trong nhà vệ sinh có người gào thét, cũng để ý có phải là nhà vệ sinh nữ hay , trực tiếp đẩy cửa vào, đập vào mắt đó là kia nhảy ra từ cửa sổ, Khang Điền Diệu Tư khẽ nguyền rủa tiếng, đáng chết! Vội vàng muốn đuổi theo, ngay sau đó lại đưa tới những tiếng thét chói tai của những khác trong nhà vệ sinh.

      Đồ đàn bà thôi tha, đừng để cho tôi bắt được , nếu biết tay! Sắc mặt Khang Điền Diệu Tư cực kỳ khó coi, mắng tiếng vội vàng đuổi theo, ngược lại tôi muốn nhìn xem chưa quen thuộc cuộc sống nơi đây rốt cuộc có thể chạy nơi đâu. Hừ!

      Men theo đường chạy, Khang Điền Diệu Tư trực tiếp đuổi theo, chỉ mặc áo len mỏng manh Tiêu Hòa Nhã bởi vì ra sức chạy mà có cảm giác rét lạnh. Khang Điền Diệu Tư, chính là tên khốn kiếp, choáng nha dám thiết kế tôi. phản bội bạn bè hay là phải người! Tôi muốn có người sớm chém loại bạn bè như ra thành mảnh vụn cho rồi.

      Tiêu Hòa Nhã, dám đùa tôi, sau khi bắt được xem tôi có cho biết tay hay . Đúng là Tiêu Hòa Nhã vẫn địch lại Khang Điền Diệu Tư, chỉ vài bước đuổi được, bắt lấy cổ tay của . Đôi mắt hoa đào tà mị nhìn chằm chằm , dường như muốn lột da vậy.

      Vẻ mặt Tiêu Hòa Nhã phục nhìn chằm chằm ta. "Người quốc gia các người đều giống như vậy sao? Chuyện phản bội bạn bè trở thành bình thường rồi ư?" Vì chạy nhanh mà đổ mồ hôi còn bị gió lạnh thổi qua càng thêm thấu xương.

      Khang Điền Diệu Tư bởi vì lời của mà đột nhiên thay đổi sắc mặt, vô cùng lạnh như băng. " cái gì?"

      "Làm khó phải sao?" Tiêu Hòa Nhã chịu đựng run rẩy, hàm răng dường như đánh nhau. "Đông Phương Lỗi bởi vì tin tưởng mới giao tôi cho và cũng tin tưởng đưa tôi đến chỗ an toàn, mà phản bội lại lòng tin tưởng của cậu ấy, làm khó còn phải là phản bội sao? xứng làm bạn bè với Đông Phương Lỗi!"

      " đáng chết!" Khang Điền Diệu Tư giận dữ, giơ tay lên hung dữ tát lên mặt Tiêu Hòa Nhã cái, thoáng chốc vốn là khuôn mặt nhắn đỏ rực vì bị lạnh trong nháy mắt lên dấu năm ngón tay. Nhưng Khang Điền Diệu [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :