1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã phúc hắc chỉ yêu vợ- Đề Tuyến WaWa (130/130) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 120 Tức nước vỡ bờ (1)

      Hấp tấp trở lại Thanh Hòa viên. Tiêu Hòa Nhã nhìn mọi người đều ở đây lập tức vui vẻ chào đón, hơn nữa hai mắt liếc nhìn cả Tiêu Mặc Tân.

      "Chao ôi, sao vậy, hôm nay mắt bị giật à?" Tiêu Mặc Tân tới, cực kì quan tâm vỗ vỗ đầu của hỏi.

      " có! Em rất khỏe, lâu thấy mọi người nên nhất thời kích động!" Tiêu Hòa Nhã giật hai cái sau đó lập tức lên tinh thần, vẫn cười híp mắt .

      Tiêu Mặc Vân liếc cái, hình như bộ dạng quá nhớ nhung: "Tại sao chỉ có mình em trở lại, Tiểu Bảo đâu? Tại sao cùng trở về?"

      Tiêu Hòa Nhã vốn còn cười hì hì sau khi nhìn thấy ánh mắt của hai lập tức trở nên suy sụp, ánh mắt kia ràng , Bảo trở về em về làm gì?

      Tiêu Hòa Nhã uất ức, vội vàng chạy tới ôm lấy hai của mình, tuy ba trai đều đối với là tốt 100%, nhưng mà lòng của hai tuyệt đối là tối đa. Có lúc cảm thấy hai còn hơn cha!

      " ơi . . . . . . nhớ em sao? có bạn sao? Cho nên thích em nữa phải hay ? Cũng muốn nhìn thấy em nữa phải hay ? Em phải vì mọi người mới sang đây sao, tại sao mọi người có thể muốn nhìn thấy em vậy? ơi . . . . . ." Khuôn mặt nhắn của Tiêu Hòa Nhã cũng chôn ở trong ngực Tiêu Mặc Vân, phát huy bản lĩnh dài dòng vô địch của , tất yếu là từ trong miệng Tiêu Mặc Vân lấy được câu dễ nghe!

      Tiêu Mặc Vân có chút nhức đầu nhìn đỉnh đầu của , đúng là, ràng đứa bé cũng năm tuổi rồi, lại vẫn còn bộ dạng của đứa bé.

      bên Hạ Sơ Tinh kéo Tiêu Mặc Tinh cười hì hì nhìn màn này. này chính là bảo bối của nhà họ Tiêu, người nhà họ Tiêu quý có đôi khi cũng khiến mình ghen tỵ, nhưng lại tự chủ theo gia nhập vào đội ngũ cưng chiều .

      "Tốt lắm tốt lắm, mau vào nhà !" Tiêu Mặc Vân cực kì bất đắc dĩ .

      ", nhớ em ? Có phải cũng nghĩ tới em như em nhớ mọi người hay ?" Tiêu Hòa Nhã hỏi, giống như nếu hôm nay trả lời vào cửa.

      "Nghĩ lại cũng muốn, được rồi chứ?" Tiêu Mặc Vân cố ý làm như tự nguyện .

      Nhưng Tiêu Hòa Nhã vẫn cười đến nở hoa, đôi mắt to phía sau mắt kiếng lóe sáng là mê người, lúc này mới buông Tiêu Mặc Vân ra chạy đến bên cạnh Tiêu Mặc Tinh Hạ Sơ Tinh đứng bên cười: "Đến, ba ôm!"

      Tiêu Mặc Tinh cười gõ đầu của cái lúc này mới để ôm cổ mình.

      "Chị ba chớ ăn dấm, em cũng ôm chị cái!" Tiêu Hòa Nhã xong, sau đó cho Hạ Sơ Tinh cái ôm chặt.

      Lúc vào nhà, Tiêu Hòa Nhã mới phát cha mình có ở đây! Lời này vừa ra, lập tức bị mọi người cười nhạo.

      " bé, dù gì cha cũng thương em...em về đến nhà bao lâu, đến bây giờ mới nhớ tới tìm
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 120 Tức nước vỡ bờ (2)

      "Đông đông đông. . . . . ." Tiếng gõ cửa rất có tiết tấu, Tiêu Hòa Nhã đứng ở cửa phòng Tiêu Mặc Vân, tại sao giữa hai và ba lại chọn hai! Bởi vì coi như lựa chọn ba, nếu như xảy ra chuyện, ba cũng đứng về phía , nhưng mà hai lại như vậy, xem sai lầm lớn hay quyết định thái độ của , cho nên trước chính là phải hạ được hai, có hai giúp tay mình cũng phải lo lắng. cả nổi giận chỉ có hai mới hoàn toàn coi là gì. Những người khác như vậy.

      "Vào !" thanh ràng vang lên, Tiêu Hòa Nhã lập tức đẩy cửa vào.

      "Tại sao còn chưa ngủ?" Bên bàn làm việc, Tiêu Mặc Vân đeo mắt kiếng cúi đầu vẻ bản thiết kế, cũng ngẩng đầu lên hỏi.

      "Tại sao biết là em?" Tiêu Hòa Nhã hỏi, cười híp mắt chạy tới.

      " là em!" Tiêu Mặc Vân bỏ bút cười nhạt .

      Tiêu Hòa Nhã ngẩn ngơ, mặc kệ đói bụng vẫn đến ngồi xuống đối diện với của mình." phải nên hỏi em tới đây có chuyện gì sao?"

      "Em qua đây tìm có chuyện gì?" Tiêu Mặc Vân biết lắng nghe hỏi.

      "Hắc hắc he he. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã nhàng cười, ", để cho con thị trưởng chân chính làm chị dâu của chúng ta có được hay ?" Tiêu Hòa Nhã giọng hỏi.

      Sau đó em hai người mật đàm nửa giờ, khi Tiêu Hòa Nhã cười híp mắt trở về phòng kết thúc. l,ê q.úy đ,ôn

      Nửa giờ? ra bọn họ về chuyện chị dâu cả chỉ mấy phút, Tiêu Mặc Vân chỉ hỏi mấy vấn đề đơn giản, có phải Ôn Tiểu Noãn thích cả của bọn họ hay . Tiêu Hòa Nhã , Tiểu Noãn thích Tiêu Mặc Tân gần như thích cả đời.

      Sau đó Tiêu Mặc Vân chỉ câu, em làm , làm như nhìn thấy!

      Tiêu Hòa Nhã , hai ngày này có thể bận nhiều việc mà trở về , khiến ba chị ba cũng bận trở về?

      Sau đó Tiêu Mặc Vân chỉ là thản nhiên liếc cái, lại biết hai nhà đồng ý! Thu phục! Tiêu Hòa Nhã vui vẻ lên giường, sau đó bắt đầu bày ra cuộc gặp gỡ bất ngờ.

      ra cũng được tính là gặp gỡ bất ngờ, bắt đầu trung học, Tiểu Noãn và Tiểu Bắc thường đến nhà để làm khách, xem Tiểu Bảo..., mặc dù có nhiều lần thấy Tiêu Mặc Tân ở nhà nhưng cũng gặp được mấy lần, hai người mặn nhạt cũng là bạn bè. Tiêu Mặc Tân cũng có cảm thấy, Ôn Tiểu Noãn vốn chỉ thích , nhìn Tiểu Noãn là bạn học của em mình nên cũng bị nhìn thành em , mỗi lần tới nhà mà vừa lúc ở nhà tất nhiên chiêu đãi tốt. Cố tình trêu chọc trái tim của người đẹp cũng biết. Làm cho người ta quá khổ sở rồi.

      Theo suy nghĩ của Tiêu Hòa Nhã, mình hẳn là thành công nửa, bởi vì tất cả mọi chuyện đều xảy ra theo kế hoạch của , ngày thứ hai, hai ra khỏi nước làm giám khảo cuộc thi thiết kế, vốn có ý định đồng ý lời mời, tại vừa đúng có thời gian nên cũng , coi như chơi thôi! ba nghe bị cha vợ mẹ vợ tương lai gọi ăn cơm, tự nhiên cũng về.

      Tiêu Hòa Nhã sớm nhận được thuốc, tại chỉ còn chờ thời cơ.

      Mấy ngày nay Tiêu Mặc Tân hoàn thành phim mới, các hoạt động chúc mừng toàn bộ đều bị đẩy , cả ngày ở nhà. Buổi trưa em hai người tùy tiện ăn chút gì đó. Cha có ở đây, dì Lâm trở về nhà hơn nửa tháng, nghe con
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 121.1: Mỹ nhân là độc!

      Editor: Thu Lệ

      ràng cần nửa giờ đường, nhưng Thượng Quan Ngưng chỉ dùng mười lăm phút, dĩ nhiên người lái xe phải là . Buổi tối vẫn là Đại Nhị cực khổ như cũ, đến Thanh Hòa viên liều mạng ôm thẳng Tiêu Hòa Nhã có vẻ mặt đỏ bừng bình thường lên xe, bên ngoài sớm mưa to xối xả, Tiêu Hòa Nhã vốn dĩ muốn ở lại giải thích tốt, nhưng bởi vì khí nóng trong thân thể ổn định nên buông tha chống cự, bỏ thuốc này để lại chút đường sống nào, lúc người kia cho số lượng này đủ cho người dùng mười lần, mà vì muốn cho trai nhà mình có đường sống chống lại cho nên dùng tất cả trong lần.


      Nào đâu biết rằng trai nhà mình lại tàn khốc như thế, bản thân uống thôi còn sử dụng kế lén tráo đổi, mười lăm phút, gương mặt Tiêu Mặc Tân chỉ lạnh lùng câu, mà và Ôn Tiểu Noãn động cũng d’đ/l’q/đ dám động chút, có trời mới biết càng hoạt động, tác dụng của thuốc phát tác càng nhanh. Hai người ngoan ngoãn ngồi ghế sô pha dám động đậy, nhưng mà vẫn tránh được toàn thân nóng lên, ngay cả Ôn Tiểu Nõan, ràng sau khi nghe Tiêu Mặc Tân xong sắc mặt trắng như tờ giấy, nhưng bây giờ đỏ lên như được đánh son phấn hảo hạng vậy.


      “Tiêu Hòa Nhã, mình muốn giết cậu, ai cho cậu tự tung tự tác!” Cuối cùng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy người đàn ông từ xe bước xuống, Ôn Tiểu Noãn nhịn được mà chửi ầm lên với Tiêu Hòa Nhã ru rú bên cạnh mình.


      “Cậu đừng kích động, càng kích động thuốc phát tác càng nhanh!” Tiêu Hòa Nhã ôm đầu, giọng khuyên giải, đâu biết rằng làm cho bản thân mình và ấy cùng uống vào chứ, sớm biết như thế này cũng bỏ nhiều như vậy. Bây giờ, chỉ hy vọng kết quả kì diệu giống như mong muốn, nếu xong rồi, chỉ có mình chết thảm, cũng muốn trai có hiểu lầm gì với Ôn Tiểu Noãn.


      , Tiểu Noãn biết chuyện này, em chỉ là nhìn thấy đơn nên lo lắng cho thôi!” luồng khí nóng hiểu ngừng dâng lên, tưởng tượng giờ mặt mình nhất định còn đỏ hơn trứng tôm luột, ông trời bất công mà, chút chuyện như vậy cũng để cho làm được, là con mẹ nó xui xẻo.


      “Ôi, ôi còn phải cảm ơn em quan tâm sao?” Hai tay Tiêu Mặc Tân vòng lại trước ngực, dương quái khí : “Tiêu Hòa Nhã, nếu lần sau em còn dám làm xằng làm bậy, xem có đập chết em hay !”


      “Ngại quá, bà xã của tôi để chính tôi dạy dỗ!” Giọng lành lạnh vang lên, Thượng Quan Ngưng gần như ướt đẫm cả người tới trước mặt bọn họ. Hời hợt nhìn chằm chằm tiêu Hòa Nhã.


      Cái nhìn này khiến Tiêu Hòa Nhã vừa mới nghe giọng liền kích động thôi lập tức tiêu tan, ngoan ngoãn cúi đầu suy nghĩ.


      “Hiệu trưởng... Em sai rồi!” Giọng phun ra từ trong miệng Tiêu Hòa Nhã, nghĩ rằng lầnnày nhất định hiệu trưởng rất tức giận.


      Đầu còn chưa có nâng lên, đột nhiên thân thể được nhấc cái, người ở trong lòng Thượng Quan Ngưng, Thượng Quan Ngưng chuyện, chỉ là nhìn thoáng qua Tiêu Mặc Tân, “Thích thích, thích đưa bệnh viện, chỉ có chút chuyện như vậy mà rối rắm cái gì?”


      Ở trong mắt , việc vốn quá nghiêm trọng, dĩ nhiên nếu người trúng thuốc kích thích phải là bà xã của càng quan trọng rồi. Nếu mà thấy uất ức như vậy đừng làm, cho dù kích thích mạnh hơn nữa chẳng lẽ bệnh viện có cách nào sao, thậm chí nếu có cách nào trực tiếp ném ra ngoài mưa là được rồi, vậy mà rầu rỉ cái gì chứ?


      xong cũng quan tâm các phản ứng như thế nào, trực tiếp ôm người trong lòng chạy lấy người.


      Tiêu Hòa Nhã chỉ ném cho Ôn Tiểu Noãn ánh mắt tự cầu phúc, liền nhét đầu vào trong ngực hiệu trưởng nhà mình.


      Đại Nhị còn chờ xe, vừa thấy lão đại nhà mình ôm nhóc ra, vội vàng đội mưa bước xuống mở cửa xe.


      “Lão đại, xảy ra chuyện gì chứ?” Đại Nhị hỏi, vừa rồi ở Sướng viên, lão đại nhà mình mới chỉ nhận được cuộc điện thoại liền vội bảo lái xe như

      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 121.2:

      Editor: Trần Thu Lệ

      Tiêu Hòa Nhã vất vả lắm mới bò từ trong chăn ra, hữu khí vô lực lui đến mép giường. “Hiệu trưởng... Hiệu trưởng, em sai rồi, em sai rồi! Lần sau, nhất định em tái phạm nữa! đấy...” Tiếng khóc như con nít, Tiêu Hòa Nhã ôm chăn vừa cảnh giác nhìn người đàn ông tối nay đột nhiên biến thành sói vừa cẩn thận cam đoan, đâu nào biết nghiệp chưa thành mà người chết trước rồi chứ. Xem ra, chuyện vĩ đại đúng là phải người bình thường nào cũng làm được, bản thân bị ăn sạch sành sanh thôi , vậy còn cả và Tiểu Ấm phải làm sao? Hơn nữa, còn chưa xác định được bản thân mình bị ăn lần có đủ hay nữa đây này? Chí ít nhìn vẻ mặt vẫn như cũ của hiệu trưởng nhà trông chừng vẫn chưa đủ thỏa mãn.


      “Cái đó... Hiệu trưởng, túng dục quá độ...... tốt cho cơ thể!” Tiêu Hòa Nhã rụt đầu, dè dặt cẩn thân khuyên giải. Vừa xong câu, sắc mặt sớm đỏ ửng rồi.


      Thượng Quan Ngưng biến sắc, hiếm thấy nhóc này ngượng ngùng là ngon miệng, “Yên tâm, như chúng ta vẫn còn chưa tính là túng dục quá độ!” Thượng Quan Ngưng xong trực tiếp kéo người nào đó muốn trốn lại, “Nhóc con, thuốc của em vẫn còn chưa giải hết, em xem, mặt của em còn đỏ như trứng tôm luộc kìa!” Thượng Quan Ngưng chống đỡ mặt , vô cùng nghiêm túc .


      Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, bị ép buộc lâu như vậy làm sao có thể còn, mặt đỏ chỉ là vì , thân thể trần truồng đè lên người dễ dàng làm cho người ta mơ màng, huống chi vừa rồi còn mới làm cái gì đó, đỏ mặt mới là lạ.


      “Nhóc con, lúc trước đều là do chủ động, lần đổi ngược là em tới có được ?” Thượng Quan Ngưng cười hỏi xong liền xoay chuyển cái, hai người thay đổi nghiêng trời lệch đất ngay lập tức, ở dưới .


      “Em... Em... Em tới?” Tiêu Hòa Nhã cà lăm, mặt càng đỏ hơn. là con có được ? Những chuyện như thế này làm sao chủ động được?


      “Em cứ coi như bản thân em bị trúng còn chưa có giải, đừn thẹn thùng, đến đây !” Thượng Quan Ngưng đột nhiên cười vô cùng hấp dẫn .


      Sau đó, Tiêu Hòa Nhã bị mê muội, ngây ngốc nhìn gương mặt tuấn đến hoàn mỹ, “Em... Em làm!”


      “Trước tiên hãy hôn !” Giọng có chút khàn khàn, Thượng Quan Ngưng gần như đầu độc .


      Hôn! Tiêu Hòa Nhã gật gật đầu, cái này làm! Ngồi lên ngang hông , hai tay nâng gương mặt hoàn mỹ của , vô cùng nghiêm túc hôn lên đôi môi duyên dáng của .


      Sau đó nhất dạ xuân tiêu trôi qua, từ đó Quân Vương lâm triều.


      Sáng hay chưa sáng Tiêu Hòa Nhã cũng biết, dù sao cũng có mặt mùi gặp người khác! Hu hu hu... Mọi người đều mỹ nhân là độc mà! Sao có thể ngốc nghếch như vậy chứ? Cho dù phải là tiểu tư khuê các nhưng tốt xấu gì cũng được gọi là chứ? Sao có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy? Nhớ lại chuyện điên cuồng tối hôm qua mặt lại nhanh chóng đỏ ửng. Nhất là lúc ngủ say, nhìn thấy những dấu xanh xanh, tím tím người , tuy rằng người cũng khá hơn được bao nhiêu, nhưng là người con , sao có thể phóng khoáng, dè dặt như vậy chứ! Chúa ơi, người hãy bắt con , con làm cho người mất mặt rồi!


      Ngay tại lúc Tiêu Hòa Nhã than vãn thôi, gương mặt tuấn gần trong gang tấc đột nhiên nở nụ cười. Chỉ có điều dáng vẻ vẫn cứ nhắm mắt nghỉ ngơi như cũ.


      Tiêu Hòa Nhã chậm chạp, phát tiếp tục than vãn. Đột nhiên nghe được tiếng lẩm bẩm, còn nghe là cái gì, trong mắt người nào đó ngr say đột nhiên đè qua, là khéo, đôi
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 122 thích em sao? (1)

      Nghe lời mê sản, tay đưa đến giữa trung bỗng nhiên cứng đờ, trong đầu có nhóc ăn mặc như tiểu công chúa chạy đến càng gần, cuối cùng chậm rãi chồng lên gương mặt của Ôn Tiểu Noãn tại.

      Tiêu Mặc Tân kinh hãi, trực tiếp đưa tay bưng lấy gương mặt từ trong ngực của mình ra, sau đó. . . . . ."Tiểu Hàn?"

      "Rốt cuộc nhớ ra em. . . . . . ." Còn chưa hết lời, đồng chí Ôn Tiểu Noãn hoa lệ hóa đá. phải nằm mơ chứ? điên rồi, sao có thể cho rằng đây là nằm mơ? Ôn Tiểu Noãn rất muốn tìm cái lỗ chui vào, coi như có lỗ đất chui vào chăn cũng được, biết sao Tiêu đại minh tinh lại rất dùng sức bưng lấy mặt , dáng vẻ rất là kích động, chính là để cho động đậy chút nào.

      Ôn Tiểu Noãn muốn khóc, toàn bộ kìm nén ngày hôm qua lộn trở về, hu hu hu. . . . . . Đều do con bé Tiêu Hòa Nhã đáng chết, để cho uống thuốc kích thích gì đó, bây giờ còn có chút hình tượng nào sao? Còn có, làm sao bây giờ? Cũng bị ăn sạch sành sanh rồi? Muốn chịu trách nhiệm? Chuyện này, ra rất mất mặt, cũng hy vọng chỉ vì trách nhiệm với mình. Xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra? Những thứ khác hay gì đó để ở trong lòng cũng thích so đo làm gì, thế nhưng là trinh tiết giữ hai mươi mấy năm, mà lại là người thích mười năm, nếu như là người xa lạ có thể làm như bị chó cắn, nhưng đối tượng lại là nên làm cái gì bây giờ? Còn có Tiểu Hàn. . . . . .

      " nhớ ra em rồi hả?" Ôn Tiểu Noãn mở to hai mắt, đôi tay gắt gao ôm chặt cổ Tiêu Mặc Tân.

      "Em là Tiểu Hàn?" Tiêu Mặc Tân hỏi, tìm nhiều năm như vậy ngờ ở gần ngay trước mắt, Tiểu Noãn Tiểu Hàn. . . . . ." tìm được em rồi! Lãnh Tiểu Hàn, em hại tìm khổ cực!" Tiêu Mặc Tân kích động, nâng mặt của lên dùng sức hôn.

      Lần này đổi thành Ôn Tiểu Noãn đờ đẫn, chưa bao giờ nghĩ tới cũng như vậy trân quý đặt ở trong lòng của mười năm. Nếu sớm biết. . . . . . Nếu sớm biết tìm mình, sớm vọt tới trước mặt của chất vấn. Sao bọn họ lãng phí thời gian mười năm chứ?

      Đột nhiên trong lúc đó cảm thấy rất uất ức, chưa từng nghĩ thời điểm biết mình kích động như vậy, nhớ tới con đường thầm mến gập ghềnh nhiều năm như vậy, Ôn Tiểu Noãn càng cảm thấy uất ức, dầu gì cũng đường đường là thiên kim nhà Thị trưởng, lúc nào chịu qua uất ức này.

      "Đừng khóc đừng khóc! phải ở chỗ này sao?" Tiêu Mặc Tân ôm vào trong ngực mình, rất thương xót . tay ôm lấy eo của tay khác nhàng vỗ vỗ ở lưng của .

      "Ngày hôm qua còn rất thất vọng về em!" Ôn Tiểu Noãn uất ức, nhớ tới tối qua khổ sở tột đỉnh, nào biết rằng lòng của đau xót.

      " có. . . . có! Làm sao thất vọng về em! Nhất định em nghe lầm rồi!" Tiêu
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :