1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã phúc hắc chỉ yêu vợ- Đề Tuyến WaWa (130/130) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 114: Phụ nữ cần vĩ đại như vậy.(1)

      Khi Dương An trầm mặc dùng cơm với Mộ Linh Dược, điện thoại di động của Dương An để bàn đột nhiên vang lên . . .

      Dương An nhìn lướt qua số điện thoại gọi đến, chân mày nhất thời nhíu lại, sắc mặt cũng khó xem buồn bực nhìn lướt qua Mộ Linh Dược cúi đầu ăn cơm. Lúc này mới cầm điện thoại di động lên bấm nút nghe.

      "Thượng Quan thiếu gia, sao có thời gian rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi thế!" Dương An nhếch miệng lên hình như rất mừng rỡ khi nhận được cú điện thoại này.

      Điện thoại đầu kia, Thượng Quan Ngưng tựa ghế sa lon, chân trái vắt lên đùi phải bộ dạng lười biếng, nghe giọng của đối phương, cũng chậm rãi nhếch môi cười: "Dương đại thiếu, có phải là người hay quên nên nhớ giao dịch giữa chúng ta?"

      "Ha ha ha. . . . . . gì vậy? Tôi có bận cách mấy cũng quên chuyện của Thượng Quan thiếu gia." Dương An cười ha hả pha trò nhưng cũng biết Thượng Quan Ngưng phải nhân vật dễ ứng phó.

      "Vợ con tôi du lịch nước ngoài, tôi nghĩ rằng tôi nên gặp gỡ vị sủng vật kia của chút. Chiếu theo tính tình vợ tôi, hẳn nên chủ động gây phiền toái cho ấy mới phải, thế mà bây giờ tôi lại nghe ấy bị uất ức, tôi nên làm thế nào mới phải?"

      Ánh mắt Dương An trở nên thâm trầm, sau đó suy nghĩ chút, Thượng Quan Ngưng là nhân vật gì sao biết chứ, tuy đây là thủ đô của bọn nhưng nhà họ Hạ bọn họ cũng hoàn toàn để trong mắt, tại vợ con ta du lịch nước ngoài sao lại có người thầm bảo vệ, e là từng cử động của vợ con, ta cũng nắm trong tay. Mà chuyện mới vừa rồi phỏng chừng vừa kết thúc Thượng Quan Ngưng cũng nhận được báo cáo.

      "Thượng Quan thiếu gia, về chuyện mới vừa rồi kia, sủng vật của tôi hiểu chuyện, tôi lập tức dạy dỗ ta. Sau này quản giáo ta tốt, làm sủng vật nên có dáng vẻ của sủng vật!" Dương An trầm thấp , giọng khỏi nghiêm túc.

      Mộ Linh Dược ngồi đối diện gương mặt trắng bệch khi nghe hai chữ sủng vật thốt ra từ trong miệng , biết là bởi vì hai chữ hai chữ sủng vật hay là bởi vì Thượng Quan Ngưng hưng sư vấn tội.

      Dương An chỉ hời hợt liếc ta cái, ràng là cao cao tại thượng như vậy cần gì chà đạp chính mình, bây giờ tốt rồi, hai bàn tay trắng còn khiến cho mình chật vật như vậy.

      Đầu dây bên kia Thượng Quan Ngưng chút để ý nhìn mấy cái ảnh chụp phong cảnh để khay trà, người trong tấm ảnh có chỗ nào mà lấy Tiêu Hòa Nhã và Tiêu Tiểu Bảo làm chủ đạo, khóe miệng dần dần nhiễm ý cười, nụ cười lạnh lẽo như được pha chút hơi ấm. Nếu phải biết tại chỗ Dương An cho Mộ Linh Dược cái tát, như vậy tại Dương An nhận được chỉ là điện thoại mà hạ lệnh đánh chết ta lâu rồi.

      "Dương đại thiếu, nếu tôi làm giao dịch với bội ước trước, dĩ nhiên cũng cho phép người khác bội ước trước, lần này tôi so đo, hi vọng có lần sau, nếu , cũng nên biết nhà họ Mộ còn sót lại chút gì như thế nào?" Thượng Quan Ngưng , nhàng nhu hòa nhưng lại hàm chứa uy lực vô cùng lớn.

      Cứ như thế gặp qua sóng to gió lớn, Dương An kinh hãi phen, đây coi như là rước phiền toái vào mình sao? " yên tâm, tôi cũng vậy phải cái loại có uy tín như thương nhân, nếu chuyện đồng ý tự nhiên nuốt lời, tôi cũng muốn tự hủy tương lai mình!"

      "Rất tốt, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!" Thượng Quan Ngưng cười, giọng lạnh nhạt.

      "Hợp tác vui vẻ!" Dương An cũng vậy rồi tắt điện thoại, lúc này Dương An mới nhìn về phía Mộ Linh Dược, mắt híp lại làm cho người ta phát được dụng ý của , lâu sau rốt cuộc mở miệng, khuôn mặt tuấn mỹ lên nét nghi ngờ: "Mộ Linh Dược, run rẩy là bởi vì sợ hãi hay là bởi vì tức giận?"

      Mộ Linh Dược run run hồi mới quật cường ngẩng đầu nhìn về phía Dương An, khóe môi kéo thành đường cong giễu cợt, "Dương An, bây giờ tôi còn có gì phải sợ hãi đây? Tôi có thể tức giận gì đây? Giống như , thân là sủng vật nên có dáng vẻ của sủng vật, có nhìn thấy sủng vật nào sợ hãi hoặc là tức giận? Nếu như có vậy xứng chức sủng vật!"

      "Ha ha ha. . . . . ." Dương An cũng khe khẽ bật cười, nụ cười chua chát thể tả, : "Mộ Linh Dược, kỳ chúng ta cùng loại người, lành lạnh giống nhau, cao ngạo giống nhau, chỉ là vận khí của bằng tôi. Hoặc là thông minh bằng tôi. nên chọc tới người nên dây vào, đáng tiếc đến bây giờ còn biết hối cải, nhưng mà dáng vẻ cái loại người như chưa đụng vào tường quay đầu, phải, là dáng vẻ có đụng vào tường vẫn như cũ quay đầu lại ( ý cố chấp cứng đầu ), tôi rất thích! Tôi hi vọng làm cho tôi thất vọng! Ha ha ha. . . . . . Tôi thích xem dáng vẻ thanh cao của cúi đầu hướng về phía tôi như chó vẩy đuôi mừng chủ cúi đầu xưng thần ( phục tùng )! Hơn nữa tôi còn thích dáng vẻ ở dưới người của tôi uốn éo rên rĩ hơn gấp bội lần dáng vẻ khuất nhục này của ."

      " chính là tên biến thái!" Mộ Linh Dược cắn răng giọng mắng. Sắc mặt vốn tái nhợt bây giờ càng trắng bệch hơn. ta hận Thượng Quan Ngưng, cũng hận cả Dương An. Thượng Quan Ngưng phá hủy giấc mộng của , Dương An phá hủy tất cả tôn nghiêm của . , Thượng Quan Ngưng, Dương An, trừ phi lần này các người chơi chết tôi, nếu tôi khiến các người trả giá lớn! Để cho các người thê thảm đau đến muốn sống.

      Dương An phải là hiểu suy nghĩ trong lòng ta, ta hận mình nhưng lại thể theo mình, mà cũng rất xác định, vĩnh viễn Mộ Linh Dược cũng có ngày trở mình, Thượng Quan Ngưng cho phép, cũng cho phép, Mộ Linh Dược ta chỉ có thể sống ở bên người Dương An , cho dù có chán ghét , cũng phải xem tâm tình của .
      Last edited: 30/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 114: Phụ nữ cần vĩ đại như vậy.(2)

      Tiêu Hòa Nhã và Tiêu Tiểu Bảo sau khi dùng xong bữa trưa, lúc này mới nhàng rời khỏi, trong lúc cũng có xem bọn hai người cái.

      "Bảo, nhớ nhà ?" Tiêu Hòa Nhã nắm tay Tiêu Tiểu Bảo vừa vừa hỏi.

      "Có hơi nhớ các cậu!" Tiêu Tiểu Bảo giọng .

      Tiêu Hòa Nhã cũng gật đầu , cũng suy nghĩ. Dầu gì ba trai nhà và ba đối với cũng tệ, cũng hơi nhớ. . . . . Nhớ đến hiệu trưởng! Cho dù muốn thừa nhận mình nhớ, nhưng mà nhớ chính là nhớ."Bảo, con có nhớ ba con ?"

      Tiêu Tiểu Bảo liếc nhìn , dáng vẻ rất nghiêm túc, cuối cùng dùng sức gật đầu cái, cậu bé cũng hơi nhớ ba mình. Tiêu Tiểu Bảo nghĩ, xem ra chính mình nếu cũng nghĩ như trước đây, vậy có thể dễ dàng đặt người đàn ông kia trong tim mình, dù sao người kia cũng là ba của cậu.

      "Bảo, con có phải mẹ sai rồi ? Nếu như mẹ đào hôn, chừng bây giờ nhà chúng ta ba người hưởng tuần trăng mật! tại tốt rồi, chỉ còn lại có hai chúng ta!" Nghĩ tới đây, Tiêu Hòa Nhã khỏi mím mím môi. Trừ để tâm vui chơi nhiều ngày như vậy, vẫn nghĩ đến chân lý rất thực dụng, đó chính là phụ nữ cần nghĩ mình vĩ đại. Có lúc mình cảm thấy vĩ đại nhưng trong mắt người khác coi ra gì. chừng còn bị người ta ngu xuẩn! Dù sao bây giờ cảm thấy mình rất ngu. So với heo còn ngu xuẩn hơn.

      "Bảo, mẹ quyết định, chờ sau khi chúng ta du lịch thế giới trở về tìm hiệu trưởng, sau đó chúng ta kết hôn với ba con, con có được hay ?" Tiêu Hòa Nhã ngồi xổm xuống hai tay nắm lấy vai Tiêu Tiểu Bảo trong lòng tràn đầy niềm tin .

      Tiêu Tiểu Bảo rất là bình tĩnh lắc đầu cái.

      Sắc mặt Tiêu Hòa Nhã trắng nhợt, trong lòng có tia khẩn trương, "Bảo, con đồng ý sao? Có phải lần đào hôn này tạo thành bóng ma trong lòng con? Con đừng để trong lòng nhé, ra mẹ rất thích hiệu trưởng, rất rất ưa thích, có lúc cảm giác mẹ thích ba con còn nhiều hơn so với ba con thích mẹ, tuy ra có hơi mất mặt, nhưng nếu con đồng ý, . . . . . . mẹ . . . . . . ." tới đây, Tiêu Hòa Nhã dừng chút, rốt cuộc giống như hạ quyết tâm, cắn răng : "Nếu con nhất định muốn, mẹ kết. . . . . ."

      "Con phải đồng ý mẹ và ba kết hôn!" Tiêu Tiểu Bảo ngắt lời , đưa bàn tay bé ra nhàng phất mặt của , người mẹ này nha, có thể vì cậu cùng người trong lòng mình ở chung chỗ, thiên hạ này có người mẹ nào tốt hơn." phải chúng ta kết hôn với ba, là mẹ với ba kết hôn!" Tiêu Tiểu Bảo nghiêm túc.

      "Phốc!" Tiêu Hòa Nhã lại lần cười phun ra tiếng, nụ cười càng lúc càng rực rỡ, ra là ý này à? "Bảo, mẹ cũng thích con, thích, thích!"

      "Bảo cũng thích mẹ, rất ưa thích, rất ưa thích!"

      "Bảo, vậy chúng ta trở về thôi! ở đây nữa, người ở đây chuyện quá khó hiểu, vậy còn rất nhanh nữa, cái mũi khoằm giống như mỏ chim đại bàng, ánh mắt giống như mắt mèo. Còn bằng chúng ta về nhìn người nước mình thoải mái hơn ?" Tiêu Hòa Nhã với Tiêu Tiểu Bảo. may là về sau cố gắng học ngữ cho tốt, bằng có thể bị chê cười.

      Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, "Được, chúng ta trở về!"

      "Hay là chúng ta đến Nhật Bản hoặc Hàn Quốc xem chút?" Tiêu Hòa Nhã đề nghị.

      "Đừng Nhật Bản, phải mọi người đều tuyệt giao với Nhật Bản sao?" Tiêu Tiểu Bảo hỏi, nhớ tới lúc trước mình xem bản tin thời , mặc dù cậu còn , nhưng cũng rất có tinh thần chủ nghĩa nước!

      Tiêu Hòa Nhã đột nhiên rất nghiêm túc suy nghĩ chút, cảm thấy đứa con nhà mình là hữu lý, chỉ là. . . . . ."Con trai, cổ nhân có câu, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, con nghĩ chúng ta có nên trước thăm dò Nhật Bản chút hay ?"

      Tiêu Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn về phía ánh mắt của mẹ mình, đen như mực còn giống như ngọc đen chói mắt, cuối cùng tự chủ được gật đầu cái: "Được rồi, chúng ta thăm dò!"

      "Tốt!" Tiêu Hòa Nhã cũng gật đầu theo, "Chúng ta qua đó chơi ít ngày rồi về nhà!" xong vô cùng cao hứng, đứng dậy kéo Tiêu Tiểu Bảo thẳng về khách sạn.

      Trong phòng bán vé máy bay, Tiêu Hòa Nhã đặt Tiêu Tiểu Bảo lên đùi của mình, sau đó cùng nhau chờ, hình như họ tới sớm.

      "Tiểu Lục, cậu ở bên này trông chừng, tôi báo cho lão đại!" Vẫn theo hai người, Tiểu Ngũ với Tiểu Lục bên cạnh mình.

      Tiểu Lục gật đầu cái: "Yên tâm, tôi trông chừng bọn họ!"

      Bên kia Tiểu Ngũ tìm chỗ yên tĩnh gọi điện thoại cho Thượng Quan Ngưng

      Bên kia Thượng Quan Ngưng họp, liếc mắt nhìn điện thoại di động rung, vốn định để ý tới nhưng vừa thấy số điện thoại gọi đến nên thay đổi chủ ý, chẳng lẽ hai người bọn họ xảy ra chuyện gì sao?

      Thượng Quan Ngưng đưa tay, người báo cáo hạng mục công việc lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, lúc này Thượng Quan Ngưng mới đưa tay bấm nút nghe.

      "Tình huống bên đó thế nào?" Thượng Quan Ngưng nhàn nhạt hỏi.

      "Lão đại, phu nhân và tiểu thiếu gia định quay trở về, phu nhân còn trở về tìm ngài kết hôn!" Tiểu Ngũ mĩm cười .

      Nghe được tin này, khóe miệng Thượng Quan Ngưng cũng chậm rãi giương lên, tạo thành nụ cười xán lạn."Ah, sao?"

      vòng người vây quanh bàn hội nghị to đùng, cả đám đều trợn mắt há mồm nhìn Thượng Quan Ngưng trước mắt, biết là ai gọi điện đến có thể khiến ta vui vẻ đến vậy, quả nhìn cực kỳ ngốc, cực kỳ khờ dại! Quá kích thích người!

      "Họ trở về ngay bây giờ sao?" Thượng Quan Ngưng hỏi, tâm tình càng lúc càng tốt.

      "A, có, họ Nhật Bản trước sau đó mới trở về nước!"

      "Cái gì?" Giọng buông lỏng chợt đổi giọng, Thượng Quan Ngưng đột nhiên thu hồi nụ cười: " được! thể để cho bọn họ Nhật Bản, các người lập tức mang hai người họ trở lại cho tôi!"


      Hết chương 114
      Last edited by a moderator: 30/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 115 Dính vào người giàu có (1)

      lúc Tiêu Hòa Nhã và Tiêu Tiểu Bảo chuẩn bị lên máy bay bị người ta cản lại.

      "Tại sao à? Vé máy bay cũng mua rồi, rất lãng phí tiền!" Tiêu Hòa Nhã nhìn hai người trước mắt, luôn cảm thấy mình gặp ở đâu đó, nhưng lại có chút giống như vậy.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

      "Phu nhân, tiểu thiếu gia, lão đại rồi, cho dù Trung Nhật khai chiến cũng cần ngài phải thăm dò tình hình của địch, lão đại còn , nếu tại trở về, người vợ này lão đại cũng cần nữa, những đồ chuẩn bị cho lễ kết hôn lão đại đưa cho người khác. Còn . . . . . ."

      " cần nữa, chúng tôi Nhật Bản nữa, chúng tôi trở về thành phố Hoa!" Tiêu Hòa Nhã rất là dứt khoát thay đổi mục đích, nhảm, đưa những đồ dùng chuẩn bị cho lễ kết hôn cho người khác là có ý gì chứ? phải là có ý kết hôn với người khác chứ? Khó mà làm được, sớm nghĩ thông suốt, mặc kệ thế nào hiệu trưởng cũng là của . Vì nguyên do gì cũng buông tay.

      Tiêu Hòa Nhã ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Bảo, có chút lo lắng hỏi: "Tiểu Bảo, chúng ta Nhật Bản có được ?"

      Tiêu Tiểu Bảo nhún nhún vai. "Con có ý kiến!" Lại cậu vốn muốn Nhật Bản, chỉ là mẹ cậu muốn nên cậu mới theo thôi.

      Thấy con trai mình gật đầu, vì thế hai người vội vàng đổi vé máy bay, được hai bước lại dừng lại, như có điều suy nghĩ nhìn hai người phía sau bọn họ: "Này, sao tôi cứ có cảm giác gặp ở đâu đó rồi nhỉ?"

      Lúc này Tiểu Lục khẽ bật cười. "Trí nhớ của phu nhân tồi, thay đổi lớn như vậy rồi mà ngài vẫn còn ấn tượng."

      " gặp qua à!" Tiêu Hòa Nhã có chút giật mình, vừa mới thấy có cảm giác có chút quen mặt, cho nên mới hỏi chút bởi vì thế nào xác định được.

      "Tôi là A Long, nó là em trai!" tại đổi tên là Tiểu Ngũ - A Long mỉm cười .

      Em trai của A Long, lần này Tiêu Hòa Nhã hoàn toàn nhớ ra, chỉ là ngờ người lại đẹp trai như vậy! Dường như nam tính khí phách hơn chàng trai lúc trước, Tiêu Hòa Nhã nghĩ đây chính là hình mẫu đàn ông trong truyền thuyết, còn nhớ , bọn họ ràng là người bắt cóc cuối cùng lại xông về phía trước để cứu .di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m

      "Đúng rồi, thương thế của tốt chưa? Khi nào bị hiệu trưởng lừa gạt vậy?" Tiêu Hòa Nhã hỏi, bộ dạng tươi cười rạng rỡ.

      Tiểu Ngũ cười cười. "Tôi sớm khỏi rồi, đúng rồi, từ bây giờ ngài gọi tôi Tiểu Ngũ, gọi nó Tiểu Lục là được! Tiểu Lục, cậu đổi vé máy bay trước!"

      "Được!" Tiểu Lục cầm hộ chiếu của hai người bọn họ, tiếp đó lập tức đổi vé máy bay.

      Tiêu Hòa Nhã nghe tên của bọn họ nhịn được lập tức bật cười, hiệu trưởng đại nhân đúng là lười lợi hại, bốn sư huynh còn chưa tính, Nhất - Nhị - Tam - Tứ, tại lại có Tiểu Ngũ Tiểu Lục, nếu như thủ hạ của có nhiều người có phải toàn bộ phải xuống xếp hàng hay .

      Ba người bọn họ tìm chỗ ngồi xuống, chờ Tiểu Lục đổi vé máy bay trở lại.

      Chỉ chốc lát sau Tiểu Lục chạy tới. "Phu nhân, tiểu thiếu gia, Ngũ, máy bay thành phố Hoa chỉ có chuyến chín giờ tối nay!"

      Tiểu Ngũ đứng lên, chuẩn bị gọi điện thoại xin phép lão đại, lúc này lại vang lên giọng của Tiêu Tiểu Bảo.

      "Chú Ngũ, chú khoan gọi , mẹ, mẹ gọi điện thoại cho bác, bác có biện pháp để chúng ta trở về ngay lập tức!" Tiêu Tiểu Bảo cười với Tiêu Hòa Nhã.

      Tiêu Hòa Nhã quá tin tưởng, trở về ngay lập tức, chẳng lẽ Hạ sử dụng ma thuật sao? Chỉ là, để tỏ lòng mình tin tưởng con trai, Tiêu Hòa Nhã thể làm gì khác hơn là lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Hạ Ngưng Nhật.

      Sau khi Hạ Ngưng Nhật nghe được vấn đề này, nhàng bật cười. "Loại chuyện như vậy, hiệu trưởng nhà em cũng có thể giải quyết dễ như trở bàn tay!"

      " phải là em muốn cho ấy bất ngờ sao?" Tiêu Hòa Nhã thuận miệng .๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m

      Hạ Ngưng Nhật sửng sốt, ngay sau đó bật cười, "Được, bốn người ở bên kia chờ, sai người qua đón!"

      Cho đến khi ngồi lên trực thăng tư nhân, Tiêu Hòa Nhã mới phục hồi tinh thần từ trong kinh ngạc.

      "Bảo, có phải chúng ta là người giàu có ?" Tiêu Hòa Nhã ghé vào bên tai Tiêu Tiểu Bảo đè nén kích động giọng hỏi. Ở trong nước có bao nhiêu bản lãnh còn chưa tính, thế nhưng ở nước ngoài cũng hành động tùy ý như vậy, rốt cuộc nhà họ Hạ có bao nhiêu tiền chứ?

      Tiêu Tiểu Bảo rất là bất đắc dĩ nghiêng đầu liếc mẹ của mình cái, đưa tay tới gần mặt của chỉ chỉ: "Mẹ, cái bộ dạng của mẹ lúc này quá mất mặt rồi!"

      Tiêu Hòa Nhã gật đầu, được rồi, quả có chút mất thể diện, giống như bộ dạng quen mất mặt rồi. "Nhưng Bảo à, mẹ còn kích động đây!" Tiêu Hòa Nhã đưa tay ôm đầu con trai mình, cười hì hì : " ra là thiếu chút nữa mẹ thành Đại Phú Bà, đáng tiếc là đào hôn, nhưng mà sau khi trở về mẹ vẫn là Đại Phú Bà, ha ha ha. . . . . ."

      Giọng cười đó khuếch tán trong bầu trời xanh mây trắng, thấy Tiêu Tiểu Bảo Tiểu Ngũ Tiểu Lục cùng với đám nhân viên im lặng ngồi ở chỗ sững sờ hồi lâu. Cuối cùng dưới ánh mắt kinh ngạc của tiếp viên hàng , ba người Tiểu Bảo Tiểu Ngũ Tiểu Lục cùng nhau hất mặt, giống như sau gáy viết vài chữ to, tôi biết người này!

      Khi bọn họ trở lại thành phố Hoa, vừa hay đọc được tin tức quan trọng, đó chính là lãnh đạo quan trọng của quốc gia phát bệnh tim chữa trị kịp thời qua đời. Người lãnh đạo quan trọng phải là người khác, chính là ông Mộ bị tước quyền trước đây lâu, ba ruột của Mộ Linh Dược. Ngày đó bọn họ trở về thành phố Hoa, đại tiểu thư nhà họ Mộ cũng mang theo Dương An trở lại thủ đô. Tiểu Ngũ , rốt cuộc chết vì bệnh tim hay vì người khác chỉ có ông Mộ biết được mà thôi!

      Sau tất cả, cũng biết sao mọi người lại đưa ra kết luận này, Tiêu Hòa Nhã nghĩ, chuyện này cuối cùng cũng có người nào thắng cả, Mộ Linh Dược mất tất cả bao gồm cả người ba thương ta nhất, hiệu trưởng và mất đứa bé cùng với mất khả năng sinh đẻ. Trận chiến này cả hai bên đều tổn hại, vì vậy kết thúc sao còn phải chết ngừng chứ?

      Thượng Quan Ngưng tự mình ra đón, Tiêu Hòa Nhã Tiêu Tiểu Bảo ra khỏi sân bay nhìn thấy dáng người cao gầy dựa vào xe, vẫn là Đại Nhị đảm đương tài xế, Tiêu Hòa Nhã vừa nhìn thấy người nọ trái tim liền nhảy thình thịch. hai lời trực tiếp vọt tới.

      "Hiệu trưởng, em rất nhớ !" Tiêu Hòa Nhã ôm , vẻ mặt tươi cười ngừng cọ xát trong lồng ngực . "Hiệu trưởng Hiệu trưởng. . . . . ." Cọ xát nửa ngày, cũng thấy người này mở miệng câu, Tiêu Hòa Nhã thận trọng ngẩng đầu liếc nhìn , lại nhìn vẻ mặt căng cứng của đúng là bộ dạng mất hứng.

      Mất hứng ư! Tiêu Hòa Nhã cúi đầu, hai tay còn ôm chặt hông của , lại chuyện này đúng là khiến cho người ta thích buông tay được! Từ lúc ban đầu xác định eo của rất rồi, hắc hắc. . . . . . Dĩ nhiên chuyện này thể để cho hiệu trưởng biết, nếu nhất định chém ra mất, nhưng mà bây giờ làm thế nào đây? Dám chắn hiệu trưởng tức giận vì đào hôn! nên giải thích thế nào đây? Chết nhận? Bị người ta lừa trốn hay sao?

      "Hiệu trưởng, Hiệu trưởng, làm sao vậy? Có phải có người chọc tức giận phải ?" Tiêu Hòa Nhã ở trong lồng ngực giọng mang theo buồn bực hỏi.

      Thượng Quan Ngưng nhìn đỉnh đầu chằm chằm, có phải có người chọc tức giận phải ? Lời thế này mà còn biết xấu hổ hỏi ra được? rất phục. Da mặt ở trình độ nào rồi hả?

      "Hiệu trưởng. . . . . . Hiệu trưởng, cũng đừng tức giận, em mua cho rất nhiều quà tặng đó! ! đại nhân đại lượng đừng so đo với người nọ có được hay ?" Tiêu Hòa Nhã hỏi, ngẩng đầu lên chăm chú nhìn , hai tay đổi thành cầm lấy tay .

      Thượng Quan Ngưng vẫn chỉ nhàn nhạt nhìn như cũ, cũng muốn chuyện. Tuy rằng chính mình để mặc cho , cũng biết suy nghĩ bây giờ của , nhưng vẫn nên dạy dỗ chút, chuyện này chơi lần có thể, nếu là chơi nghiện rồi phải là trò chơi vui rồi. Cho nên thể đơn giản bỏ qua cho như vậy, vừa còn nhiều ngày như vậy!

      Tiêu Hòa Nhã vừa cẩn thận quan sát hiệu trưởng nhà cái, lần này mới phát chuyện có biến, cũng biết hiệu trưởng nhà bình thường phải là người thích tức giận, nhất là tùy tiện tức giận , nhưng khi tức giận rồi hậu quả khá là nghiêm trọng, lần tức giận trước kia chính là ba năm để ý tới . phải là thêm ba năm nữa chứ? Nghĩ đến đây, Tiêu Hòa Nhã có chút nóng nảy. Có chết cũng cứng rắn dính người .

      "Hiệu trưởng Hiệu trưởng. . . . . . đừng tức giận, em biết em sai rồi, em nên tự ti nên tự mình quyết định nên. . . . . . Tóm lại chính là rất nhiều nên, đừng giận em có được hay ?"

      "Biết sai rồi chứ!" Thượng Quan Ngưng cúi đầu, giọng mặn nhạt khiến cho người ta nghe ra vui buồn.

      Tiêu Hòa Nhã nhìn Thượng Quan Ngưng, vô cùng nghiêm túc gật đầu cái: "Em sai rồi em sai rồi! đừng tức giận có được hay ? Em bảo đảm bao giờ có lần sau nữa!"

      "Tốt, lên xe trước !" Thượng Quan Ngưng thản nhiên .

      Tiêu Hòa Nhã lắc đầu cái, vốn chỉ là dính ở người , lần này sử dụng cả tay chân, trực tiếp coi như đại thụ vậy trèo lên, cuối cùng cả người cũng trèo người của : "Hiệu trưởng, nếu còn tức giận em xuống!" Tiêu Hòa Nhã uy hiếp.

      Hành động này, làm cho mọi người dừng chân nhìn, Thượng Quan Ngưng cũng để ở trong mắt, chỉ muốn người có liên quan gì được xem diễn trò miễn phí. Trực tiếp đưa tay ôm lên xe.
      Last edited by a moderator: 16/1/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 115 Dính vào người giàu có (2)

      "Hiệu trưởng, em biết ngay tốt nhất mà!" Tiêu Hòa Nhã cười hì hì xong, sau đó dùng sức moa cái gương mặt Thượng Quan Ngưng, in dấu nước miếng lớn.diễn-đàn-lê-quý-đôn

      Tiêu Tiểu Bảo đuổi theo lên xe khó có được có lúc đen mặt. Người mẹ này đúng là. . . . . .

      "Nhị sư huynh lâu gặp, tôi cũng rất nhớ đó!" Tiêu Hòa Nhã ngồi đùi của Thượng Quan Ngưng, hướng về phía Đại Nhị lái xe vui vẻ .

      "Ừm!" Đại Nhị chỉ cười đáp lại, trả lời lại câu tôi cũng nhớ , nếu hiệu trưởng của lão đại của còn biết tức giận thế nào nữa!

      Quả nhiên tay đặt ở eo xiết lại, Tiêu Hòa Nhã mà trực tiếp nhào tới. Đôi môi đỏ thắm vừa đúng dừng ngay đôi môi đẹp đẽ của . Tiêu Hòa Nhã đỏ mặt. Vội vàng đẩy ra vùi mặt vào trong cổ .

      Cuối cùng vốn là vẻ mặt thay đổi gì chậm rãi khẽ động khóe miệng, nâng thành nụ cười dịu dàng.

      "Hiệu trưởng, ông Mộ bệnh tim chết rồi!" Hai tay Tiêu Hòa Nhã ôm cổ , nghĩ đến tin tức ở sân bay, giọng của Tiêu Hòa Nhã có chút trầm thấp .

      Cơ thể của Thượng Quan Ngưng hơi cứng đờ, còn tưởng rằng nhớ lại vụ tai nạn xe cộ trước đó, vốn là tay đặt ở eo nâng lên nhàng vỗ vỗ phía sau lưng của . "Yên tâm , cái chết của ông ta liên quan đến chúng ta, để em lại xảy ra bất kỳ chuyện gì cả!"

      Tiêu Hòa Nhã khẽ gật đầu, cũng chuyện. Cuối cùng lòng của đủ hung ác tàn nhẫn, thể nhìn chuyện này như đương nhiên, rất nhiều việc đều nghe mấy vị sư huynh rồi, tuy rằng bọn họ cũng có giữ lại chút, ví dụ như chuyện đứa bé của mất, chuyện có khả năng mang thai nữa, rồi chuyện người bảo vệ trở thành người thực vật. Tiêu Hòa Nhã nghĩ có lẽ coi như vì người kia cũng nên cảm thấy nhà họ Mộ sụp đổ là chuyện đương nhiên.

      "Hiệu trưởng, sau này chúng ta liên quan đến ta, có được hay ?" Trong giọng của Tiêu Hòa Nhã mang theo vẻ yếu ớt

      ta trong miệng tất nhiên Thượng Quan Ngưng biết là ai, chỉ là giọng điệu như vậy nghe mà đau lòng, Thượng Quan Ngưng khẽ gật đầu. "Được!" Chỉ cần ta tái phạm, như vậy ta trôi qua thế nào nhúng tay vào.

      Thủ đô, vừa xuống máy bay Mộ Linh Dược liền nhận được tin tức, trong nháy mắt dường như tất cả cây đại thụ đều sụp đổ, người ba thương nuông chìu ta vô pháp vô thiên cuối cùng mất rồi! Là chính ta đẩy ông xuống địa ngục.d∞đ∞l∞q∞đ

      "Ha ha ha. . . . . ." Mộ Linh Dược cười điên cuồng, nước mắt bởi vì cười to mà có chỗ nào che giấu, vốn là đôi mắt đen bóng trong trẻo mà lạnh lùng cùng kiêu ngạo trước sau như , vỡ vụn thành trăm mảnh vụn biến mất thấy gì nữa, chỉ còn lại trống rỗng mênh mông vô bờ.

      Dương An nhìn Mộ Linh Dược đột nhiên như vậy cảm thấy trong lòng đau xót, loại đau này lại dường như chỉ trong nháy mắt, nháy mắt sau đó bị ta cố nén xuống, vẻ mặt càng lo lắng, tay gắt gao lôi kéo tay Mộ Linh Dược, giống như mất khống chế, cho đến khi ánh mắt mờ mịt của ta nhìn qua ta, ta mới ngoan độc mở miệng: " cần ở trước mặt tôi muốn chết muốn sống! Loại kết quả này nên sớm ngờ tới, ba bị bức mà chết!"

      thanh vô tình lạnh lùng giống như tảng băng đâm thẳng vào trái tim của . Đúng vậy, đều là tùy hứng hồ đồ bức chết, chỉ có ba của còn có cả nhà họ Mộ cùng với tất cả thế lực sau lưng nhà họ Mộ, đều là bởi vì mà bị hủy trong đêm.

      "Ha ha ha. . . . . . Dương An, làm sao còn dám ở lại bên cạnh tôi chứ, sợ bởi vì tôi ta phá hủy sao?" Mộ Linh Dược cười mà nước mắt giàn giụa. Người kia, nhìn như tao nhã vô hại lại tàn nhẫn cực kỳ, Thượng Quan Ngưng, xem như lợi hại!

      "Hừ!" Dương An lạnh lùng hừ tiếng. " yên tâm, nếu quả ngày như thế, tôi tự tay phá hủy để giảm bớt cơn giận của ta!" Vốn chỉ là câu lẫy, dù thế nào Dương An cũng nghĩ tới ngày như vậy. Cho dù là đích thân ta phá hủy người kia cũng hết tức giận, nếu như phải là có người cầu tình cho ta, thiếu gia nhà họ Dương là ta chút nữa là nhà họ Mộ thứ hai.

      "Mang tôi nhìn ba chút!" Đột nhiên giống như là nghĩ tới điều gì đó, Mộ Linh Dược gắt gao bắt lấy tay của Dương An run rẩy .

      Dương An chỉ lạnh lùng nhìn ta, cũng lời nào.

      "Cầu xin , tôi van cầu !" Rốt cuộc vứt bỏ chút tôn nghiêm cuối cùng, Mộ Linh Dược quỳ xuống, khóc cầu xin ta.

      "Thiếu gia!" Người tới đón vẻ mặt chút thay đổi kêu tiếng.

      "!" Dương An nhìn ta chằm chằm trong chốc lát, cuối cùng đưa tay kéo ta lên.

      Cái gọi là lòng người dễ thay đổi, trong giờ khắc này Mộ Linh Dược nhận thức được! Tin tức ai cũng thương tiếc trong đám tang lớn TV cùng với bây giờ môn khả la tước* ràng rất khác biệt.
      (*Môn khả la tước (门可罗雀): Nghĩa đen: Ngoài cửa vắng vẻ đến nỗi có thể giăng lưới bắt chim sẻ được.
      Nghĩa bóng: về cửa nhà cực vắng vẻ, có khách khứa tới thăm.)

      Trong đại sảnh, trong quan tài thủy tinh óng ánh trong suốt, là người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời , Dương An vào, sau khi đưa về tới cho ta thời gian ba ngày tất cả trong nhà bị thu hồi. Ba ngày? Ha ha ha a. . . . . . Ba ngày là đủ rồi.

      "Tiểu thư!" Chú Trung như già hơn nhiều, tới trước mặt Mộ Linh Dược đột nhiên quỳ xuống. "Tiểu thư, lão gia mất rồi, nguyện vọng duy nhất của ngài ấy chính là tiểu thư có thể sống tự do thoải mái, nên vì ngài ấy mà bị người khác uy hiếp!"

      "Chú là ba phải. . . . . ." Cơ thể Mộ Linh Dược như hết sức lực, cả người thiếu chút nữa ngã xuống lại được bàn tay đột nhiên đưa tới đỡ .

      "Lý Qua!" Mộ Linh Dược khẽ gọi.

      "Thầy ấy biết bởi vì bị ta cho người uy hiếp mới lựa chọn trở thành tình nhân cho kẻ khác cho nên thầy ấy mới lựa chọn tự sát!" Lý Qua lạnh lùng .

      "Bốp!" tiếng, Mộ Linh Dược trở tay hung hăng tát ta cái. "Tại sao ngăn cản?" Mộ Linh Dược lạnh lùng hỏi, tại sao ngăn cản? Chỉ cần ông có thể còn sống, đau khổ thế này sao?

      "Chỉ vì thầy ấy muốn liên lụy tới ! Thầy là hạng người gì chẳng lẽ biết sao? Chuyện thầy quyết định ai có thể sửa đổi?" Lý Qua đành chịu cái tát kia. "Tất cả đây là sai lầm của , người kia rốt cuộc có cái gì tốt? Để cho mê muội như thế!"

      "Đúng vậy, có cái gì tốt chứ?" Mộ Linh Dược tự lẩm bẩm. Ánh mắt mờ mịt rốt cuộc thêm sắc lạnh.

      Thành phố Hoa.

      dâu trở về, rốt cuộc hôn lễ hoãn lại có thể cử hành, bởi vì tất cả mọi thứ đều có sẵn, cho nên mặc dù thời gian eo hẹp gấp gáp cũng lộ vẻ hốt hoảng. Vừa về tới Sướng Viên, Nhất - Nhị - Tam - Tứ - Ngũ - Lục nhận mệnh lệnh. Ba ngày sau cử hành hôn lễ, vì vậy mọi người liền vui mừng mở đồ ra.

      "Đồ đâu!" Trong phòng ngủ Thượng Quan Ngưng, Tiêu Hòa Nhã ngồi ở giường, sắp ngã đầu ngủ Tiêu Hòa Nhã bởi vì bàn tay đột nhiên duỗi ra mà dừng động tác lại, đầu tiên là nhìn bàn tay hoàn mỹ vô cùng kia, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía gương mặt hoàn mỹ, vẻ mặt mờ mịt."Sao?"

      "Em cứ ?" Thượng Quan Ngưng thu tay lại, khoanh tay trước ngực nhìn từ cao xuống hỏi.

      Tiêu Hòa Nhã tiếp tục mờ mịt, cẩn thận nhìn mặt của muốn từ bên trong nhìn ra chút đầu mối, đáng tiếc gương mặt hoàn mỹ càng trở nên hoàn mỹ, đó chính là hoàn mỹ đến mức làm cho người ta nhìn ra được gì, chỉ còn lại chữ đẹp thôi. Đột nhiên lóe lên ý tưởng, Tiêu Hòa Nhã vỗ tay cái rất là hưng phấn : "Em biết rồi, muốn em tặng quà có đúng , may là em sớm chuẩn bị, em vừa tới chỗ liền mua tấm thiệp để tặng cho , sau đó lại biết đưa thế nào, cho nên để ở trong vali hành lý rồi, em lấy cho !" xong liền muốn đứng dậy xuống giường. Lại bị Thượng Quan Ngưng giữ lại.

      "Còn muốn !" Thượng Quan Ngưng lạnh lùng .

      " phải sao?" Tiêu Hòa Nhã gãi gãi đầu tóc, lại ngoan ngoãn bò lên lại giường. "Hiệu trưởng, có phải hài lòng quà em tặng ? Em mua rất nhiều, đến lúc đó cho phần! Được ?"

      "Chiếc nhẫn, chiếc nhẫn kết hôn mua lần trước để chỗ nào rồi hả?" Thượng Quan Ngưng hỏi, cũng phải là phải chiếc nhẫn kia được, chỉ là chiếc nhẫn kia mà đặt làm theo cầu. Khi kết hôn muốn dùng cái đó

      "À!" Tiêu Hòa Nhã bừng tỉnh hiểu ra. "Hiệu trưởng, sao sớm!" Tiêu Hòa Nhã tháo xuống sợi dây đỏ có hai chiếc nhẫn đeo trước ngực xuống, "Này! Trả ." diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn

      Thượng Quan Ngưng nhận lấy, đôi mắt phượng thoáng qua chút ánh sáng u. "Cái này em luôn mang theo bên mình ư?"

      "Đúng vậy!" Tiêu Hòa Nhã rất là đương nhiên gật đầu, "Đây là mua cho em mà, em muốn cho có cơ hội đưa cho khác!"
      Last edited by a moderator: 16/1/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 116 Nhất Tuyến Sinh Cơ (1)

      Cuối cùng cũng là lần đầu tiên khoác lên người bộ áo cưới dâu tinh xảo bằng lụa đặc biệt xinh đẹp nhất thế giới gả cho người đàn ông trong lòng xem trọng 5 - 6 năm .

      "Mẹ, có phải người rất hồi hộp hay ?" Tiêu Tiểu Bảo đứng ở trước mặt của , mặc bộ tây trang với giày da vô cùng nghiêm chỉnh.

      Tiêu Hòa Nhã đỏ mặt gật đầu cái, "Bảo, tại khẩn trương có phải rất mất thể diện hay ?"

      Tiêu Tiểu Bảo lắc đầu cái, mặt mỉm cười, nhất định phải được hạnh phúc, đột nhiên khom lưng rất là thân sĩ đưa bàn tay ra, "Tiểu thư xinh đẹp, tôi có thể mời nhảy điệu hay ?"

      Tiêu Hòa Nhã hết sức vui vẻ, sau đó vươn tay đặt vào trong tay tiểu vương tử mặc áo Tuxedo(áo đuôi tôm), thản nhiên mở miệng : "Vinh hạnh của tôi!"

      Khi Ôn Tiểu Noãn và Cố Ngộ Bắc tới nhìn thấy lớn nhìn rất buồn cười nhưng lại tao nhã nhảy điệu waltz. trời sinh xinh đẹp còn là tiểu vương tử ưu nhã tuấn mỹ thấy thế nào cũng rất động lòng người.

      khúc nhạc kết thúc, Tiêu Hòa Nhã nhấc váy nhún gối Tiêu Tiểu Bảo khom lưng đáp lễ.

      Sau đó hai vị khách hồi hồn lại kích động chạy tới, " được, được, Bảo dì cũng muốn khiêu vũ với con!" Hai người Ôn Tiểu Noãn và Cố Ngộ Bắc tha .

      Tiêu Hòa Nhã nhìn bọn họ, sau đó khéo léo ngồi xuống, hai người kia tính tình lúc nào cũng như thế nào, bề ngoài cũng hơn kém đại mỹ nhân. Ôn Tiểu Noãn nhàng khoan khoái, Cố Ngộ Bắc xinh đẹp. tại hai người đều mặc lễ phục của phù dâu lại có xinh đẹp đến thuyết bất thanh đạo bất minh( biết nên thế nào). Nhìn đến đây, khuôn mặt Tiêu Hòa Nhã đau khổ.

      "Tại sao tớ lại tìm các cậu làm phù dâu!" Tiêu Hòa Nhã che mặt rất uất ức , "Xem xem hai người các cậu, còn đẹp hơn dâu là tớ đây, chẳng phải tớ rất mất thể diện sao?"

      "Nào có? Hôm nay vì làm nền cho cậu, bà đây cũng có trang điểm!" Cố Ngộ Bắc rất khách khí .

      "Chính là như vậy, cậu xem vì cậu, lão nương hy sinh bao nhiêu!" Ôn Tiểu Noãn chỉ chỉ váy lụa trắng người , trang phục của luôn luôn là áo sơ mi quần dài, bởi vì chân tương đối dài, tùy tiện như vậy là có khí chất của mỹ nhân, ngược lại mặc loại váy đáng đến gối này chẳng ra làm sao, dĩ nhiên cái này chỉ là cách nhìn của chính .

      "Thôi, cậu cũng đừng rối rắm nữa, hôm nay ai cũng đẹp bằng cậu!" Cố Ngộ Bắc phất phất tay lại chạy đến trước mặt của Tiêu Tiểu Bảo, "Bảo, con cũng mời dì nhảy bản ! Có được hay ?"

      Tiêu Tiểu Bảo lắc đầu cái, " được, điệu nhảy này là quà tặng cho mẹ! Độc nhất vô nhị!"

      " nhảy điệu waltz cũng được, nhảy cái khác thế nào?" Cố Ngộ Bắc uất ức cầu xin, cậu và tiểu Nhã nhảy đẹp như thế ấm áp như vậy, nhìn thôi cũng ngứa ngáy khó chịu, "Đến đây Bảo!"

      "Dì Cố, chờ người kết hôn con cũng tặng cho người có được hay ?" Tiêu Tiểu Bảo có chút khó xử, mới vừa rồi vì nhìn thấy mẹ rất hồi hộp cậu mới làm như vậy.

      Cố Ngộ Bắc cho cậu cái mặt quỷ, "Tiểu Bảo, dì quyết định, dì muốn tuyệt giao với con ngày!"

      "Nhìn cậu có tiền đồ!" Ôn Tiểu Noãn bay lên cước đá ra ngoài, nhưng chân vừa định chuyển động lại nhớ tới bộ quần áo mình mặc, cứng rắn đè lại. "Còn tuyệt giao ngày? Tại sao cậu còn chưa . . . . . ."

      "Ngừng!" Tiêu Hòa Nhã mỉm cười xem trò vui ra tay ngăn lại, cần nghĩ cũng biết trong miệng của nhả ra có lời gì tốt, "Hôm nay tớ kết hôn, hai người các cậu có thể nể mặt cần tranh cãi hay !"

      "Nào có ầm ĩ?" Hai người Ôn Tiểu Noãn và Cố Ngộ Bắc trăm miệng lời.

      Mắt Tiêu Hòa Nhã trợn trắng, " tại trái lại phối hợp rất ăn ý!" Tiêu Hòa Nhã cười cười: "Nếu như để cho tớ nghe thấy các cậu cãi nhau, tớ nhờ cả và Tống đến trông nom các cậu đấy!"

      Lời này vừa ra, hai người nhất thời biến thành ngoan ngoãn. Chỉ là ánh mắt vẫn buồn bã như cũ.

      Tiêu Hòa Nhã nhàng bật cười, sau đó vẫy vẫy tay khiến Tiểu Bảo tới.

      "Mẹ, lần này khẩn trương chứ?" Tiêu Tiểu Bảo cười hì hì hỏi.

      Tiêu Hòa Nhã gật đầu, "Ừm! khẩn trương!"

      Lúc này Tiêu Vô Hiền vào, vẻ mặt tươi cười nhìn , "Bảo bối, đến lúc!" "Lê Quý Đôn"

      Nhìn ánh mắt hiền hòa như vậy, Tiêu Hòa Nhã có cảm giác xúc động đến rơi lệ. thế giới này người bảo vệ nhiều như vậy, chỉ có người này cho mạng sống, cho ba trai như mạng. ràng là người phiêu hốt bất định cuối cùng vì chấp nhận gông cùm xiềng xiếc (bị trói buộc) ở nơi này.

      "Con ngàn vạn lần đừng rơi nước mắt!" Tiêu Vô Hiền cắt đứt cảm giác thương tâm của , nụ cười mặt vẫn như cũ, tới trước mặt cong cánh tay lên, "Con ta xinh đẹp như vậy dĩ nhiên là dâu xinh đẹp nhất thế giới, khóc làm lem hết lớp trang điểm có thể xấu !"

      Tiêu Hòa Nhã nghẹn ngào ra lời, đầu ngưỡng cao, cứ thế nén nước mắt trở về, đứng lên đôi tay mang găng tay màu trắng kéo cánh tay của ông. Cha của giao cho người .

      Trong trang viên vô cùng rộng lớn, Thượng Quan Ngưng ở tại đầu thảm đỏ chờ dâu của . Bên kia, Tiêu Hòa Nhã kéo tay Tiêu Vô Hiền nở nụ cười nhu hòa tới.

      "A, tiểu Nhã, tại sao cậu chỉ đeo có khuyên tai!" Ôn Tiểu Noãn theo phía sau bọn họ đột nhiên khẽ gọi.

      "Cái gì?" Tiêu Hòa Nhã sờ sờ vành tai của mình, lúc này mới phát đúng là chỉ đeo có khuyên tai, Tiêu Hòa Nhã ngây người, ràng tất cả đều chuẩn bị vô cùng tốt! Chẳng lẽ mới vừa rồi lúc khiêu vũ với Tiểu Bảo cẩn thận làm rớt?

      "Ba, làm sao bây giờ? Có phải bộ dạng này rất xấu hay ?" Tiêu Hòa Nhã có chút khẩn trương, vội hỏi cha ở bên cạnh.

      " xấu, coi như cái khuyên tai đó có đẹp cũng đẹp bằng con của ta!" Tiêu Vô Hiền mỉm cười thản nhiên .

      "Mẹ, người đừng vội, con trở lại tìm giúp người!" Tiêu Tiểu Bảo xong, lập tức chạy .

      "Dì cùng con!" Ôn Tiểu Noãn .

      " được..., dì là phù dâu. . . . . ." Cố Ngộ Bắc cũng chưa từng thấy qua tình trạng này, dù gì cũng là hôn lễ của bạn thân, nhất định phải hoàn mỹ!

      " tại cậu gánh vác luôn !" Ôn Tiểu Noãn xong, trực tiếp đuổi theo Tiểu Bảo.

      "Chú, tiểu Nhã, các người chậm chút!" Cố Ngộ Bắc quay đầu lại, nhìn thấy còn cách đầu kia của thảm đỏ đoạn, như vậy nhất định kịp lúc.

      "Ừm!" Tiêu Hòa Nhã ừ tiếng, trong lòng còn khẩn trương nữa.

      " có chuyện gì, chớ khẩn trương, đến lúc đó nếu như bọn họ còn chưa tìm được, con hãy lấy cái khuyên tai còn lại xuống, kết hôn mang cái là điềm xấu!" Tiêu Vô Hiền .

      "Ừm!" Tiêu Hòa Nhã gật đầu. Xem ra vẫn thể khẩn trương. Chỉ hy vọng tiểu Bảo và tiểu Noãn tìm được cái còn lại nhanh chút.

      Lúc Ôn Tiểu Noãn chạy đến phòng nghỉ, còn chưa nhàn rỗi tìm khuyên tai, nhìn thấy bóng người bé quen thuộc té xuống đất, Ôn Tiểu Noãn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa đứng vững được. vất vả ổn định tinh thần nhìn người đàn ông ở bên cạnh Tiểu Bảo.

      "Ông làm gì thằng bé?" Ôn Tiểu Noãn lớn tiếng hỏi.

      Người đàn ông đột nhiên thấy có người xông vào, chân mày nhíu lại, sau đó lại thấy là người phụ nữ vô dụng rốt cuộc lộ ra nụ cười tàn nhẫn: "Tôi làm gì nó? Yên tâm, tôi khiến tự mình nếm thử!"

      Lý Qua, người của ông Mộ, tổ trưởng tổ đặc công của quốc gia, Lý Ngải bị trượt chân rơi lầu. Trượt chân rơi lầu, người bình thường có lẽ tin, nhưng tin, Lý Ngải là ai, là em trai của , là bộ đội đặc công tinh , làm sao có thể trượt chân rơi lầu?

      tại ông Mộ chết, còn bị ràng buộc, ông Mộ đối với em bọn họ rất tốt gì báo đáp được, tại khẳng định thể để cho ông chết cách vô ích, dĩ nhiên thể để cho em trai của còn có ba tổ viên của chết cách vô ích. muốn báo thù cho bọn họ, dù phải dùng hết tiền đồ của cũng hối tiếc. Tiểu thư còn, mà Thượng Quan Ngưng vừa đúng lúc cho bọn cơ hội cuối cùng.

      đúng là may mắn trong nguy hiểm, biết Thượng Quan Ngưng bảo vệ trường hôn lễ đến mức gió thổi cũng lọt, nhưng ta bỏ quên phòng nghỉ của dâu, vốn là sau khi Tiêu Hòa Nhã trang điểm xong rồi đuổi những người đó ra ngoài chỉ để lại mình và con trai của , khi đó muốn động thủ, tiếng động giết bọn họ. Nhưng đột nhiên hai người khác lại tiến vào, hai người kia hoàn toàn xa lạ gì, là đại tiểu thư của Hoa thị, cũng là con của đương kim thị trưởng, người khác là con của bí thư trưởng thành phố. Hai người kia phá hủy kế hoạch của , vốn còn tưởng rằng nhiệm vụ thất bại, lại nghĩ tới đứa bé này thân mình quay lại. Ha ha ha. . . . . . Cái này gọi là ông trời phụ lòng người!

      "Hừ! cho rằng có thể an toàn rời khỏi đây sao?" Trong lòng vô cùng khủng hoảng, Ôn Tiểu Noãn lạnh lùng nhìn người đàn ông thân áo da màu đen đứng đối diện. Đôi tay nắm thành quyền, nghĩ, hôm nay coi như liều mạng cũng thể để ta tổn thương Tiểu Bảo.

      "Chỉ bằng ?" Lý Qua nhàng cười cười, vẻ mặt đầy giễu cợt.

      Sau đó cuộc chém giết như vậy bắt đầu. Cho đến khi gương mặt bị đá cước, Lý Qua mới phát bé này cũng phải là phế vật, xem ra là mình coi thường ! Vươn tay hung hăng lau vết máu ở khóe miệng, hình như tuyệt cảm thấy đau. Mặc dù phải phế vật, Lý Qua cũng đặt ở trong mắt. Trước là bởi vì khinh địch, lần này đơn giản như vậy.

      Ôn Tiểu Noãn nghĩ, mình đánh nhau từ tới lớn, cũng sai biệt lắm coi như là đả biến thiên hạ vô địch thủ (đánh đâu thắng đó), nghĩ tới hôm nay lại phí sức như vậy. Nghĩ đến tên côn đồ cắc ké đánh với cao thủ vẫn còn chênh lệch rất nhiều! Mà bây giờ cũng hoàn toàn chưa có cơ hội thắng, nhưng lại thể lui về phía sau nửa bước. Nếu bọn họ dùng Tiểu Bảo để uy hiếp Thượng Quan Ngưng và tiểu Nhã. được, nếu như bọn họ phát điên giết Tiểu Bảo cũng phải là thể!

      "Phốc!" Đột nhiên bụng bị đòn nghiêm trọng, cả người Ôn Tiểu Noãn bị đá bay ra ngoài, thẳng tắp đụng vào tường, chất lỏng ấm nóng dâng lên rồi phun ra, cũng trong nháy mắt chuông báo động vang lên.

      Người đàn ông biến sắc, nắm Tiểu Bảo hôn mê bất tỉnh mặt đất lên bỏ chạy.
      Last edited: 16/1/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :