1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã phúc hắc chỉ yêu vợ- Đề Tuyến WaWa (130/130) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 112: Suy nghĩ lung tung(2)

      Editor: Thạch Nam.

      "Hiệu trưởng, hiệu trưởng, như thế nào, đây là chiếc nhẫn em mua, đẹp ?" Phòng ngủ Tiêu Hòa Nhã quỳ gối giường, cầm chiếc nhẫn mới mua kêu Thượng Quan Ngưng.

      Thượng Quan Ngưng liếc cái, sau đó trực tiếp xoay người vào phòng tắm.

      "Này này này. . . . . . Hiệu trưởng, cũng quá nể mặt ? Dù gì em cũng tỉ mỉ lựa chọn!" Tiêu Hòa Nhã bò xuống giường rồi dùng sức vỗ lên cửa phòng tắm. Hình như đối với chuyện này vô cùng bất mãn.

      "Xoạt!" tiếng, cửa phòng tắm bị kéo ra, vẻ mặt Thượng Quan Ngưng tốt quan sát : "Em muốn cùng tắm uyên ương?"

      "Chậc. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã cực kỳ cẩn thận lui về phía sau hai bước, "Hiệu trưởng, hiểu lầm ý tứ của em, tắm tiếp , em quấy rầy !" giỡn, cùng tắm uyên ương? đoán chừng đến xương cũng có thể bị phá hủy.

      Tiêu Hòa Nhã vội vàng chạy về giường, tiếp tục vui mừng nhìn chiếc nhẫn trong tay."Ha ha ha. . . . . . là đẹp mắt, nếu cái đó cũng là của mình quá tốt!"

      "Tốt lắm, trễ thế này còn chưa ngủ, hôm nay dạo lâu như vậy mệt sao?" Thượng Quan Ngưng mặc áo choàng tắm bước ra ngoài thản nhiên .

      Tiêu Hòa Nhã để chiếc nhẫn xuống, nhận lấy máy sấy tóc đưa tới, bộ dạng giống như vợ sấy tóc thay .

      "Hiệu trưởng, trước kia có em lúc sấy tóc làm thế nào?" Tiêu Hòa Nhã cảm thấy kỳ quái hỏi, đây chính là chuyện xấu, mặc dù mệt mỏi, nhưng mà cũng lãng phí thời gian đúng sao? Tốt xấu gì cũng phải cho chút ích lợi chứ!

      " có sấy!" Thượng Quan Ngưng thản nhiên .

      "Vậy tại sao tại muốn sấy?" Tiêu Hòa Nhã cũng có buông tay vẫn tiếp tục truy vấn.

      "Bởi vì em!" Thượng Quan Ngưng thản nhiên . bộ dạng đương nhiên.

      "Ồ!" Tiêu Hòa Nhã gật đầu, mặc dù vẫn nghi ngờ tại sao mình lại là nguyên nhân. cho lợi ích cũng giúp, dù sao đây chỉ là chuyện ."Tốt lắm!"

      "Ừm!" Thượng Quan ngồi dậy, nhìn Tiêu Hòa Nhã khe khẽ gật đầu: "Chiếc nhẫn mới vừa rồi đâu, lấy ra cho xem chút!"

      "Ồ! Ở đây này!" Tiêu Hòa Nhã nghe hỏi, vội vàng tới chỗ hộp nhung mới vừa đặt ở đầu giường, "Sao, đây là do em mua, xem có đẹp mắt ?"

      "Em mua? Bao nhiêu tiền? Lấy tiền ở đâu mua?" Thượng Quan Ngưng mở hộp nhung ra chút để ý hỏi.

      "Chậc. . . . . . Là em mua! Em chọn, chính là em mua!" Tiêu Hòa Nhã cười gượng, thấy vẫn còn nhìn mình, vội vàng mở miệng : " xem chiếc nhẫn , cần nhìn em! xem xem, có phải rất đẹp hay ?"

      "Vậy? Em có thích hay ?" Thượng Quan Ngưng hỏi, sau đó từ bên cạnh lấy ra cái hộp nhung khác.

      "A, cũng mua cái à?" Tiêu Hòa Nhã có chút kinh ngạc, vội vàng thò tay tiếp nhận, mở ra xem càng thêm kinh ngạc, "A, cái này bị mua, vừa bắt đầu em cũng muốn mua cái này! Nhưng họ có người khác đặt trước. ra là bị mua!" Tiêu Hòa Nhã , sau đó cầm chiếc nhẫn chuẩn bị đeo vào ngón áp út của mình, lại bị Thượng Quan Ngưng cản lại."Đây phải là mua cho sao?"

      "Làm gì có người nào tự đeo nhẫn kết hôn cho mình!" Thượng Quan Ngưng liếc cái, sau đó cầm lấy chiếc nhẫn trong tay rồi cực kỳ cẩn thận đeo vào ngón tay áp út của .

      "A, em đeo vào nhìn đẹp!" Nhìn chiếc nhẫn lấp lánh ngón tay, Tiêu Hòa Nhã rất kích động .

      Thượng Quan Ngưng liếc cái, ràng chính là mua cho , nếu thích hợp mua làm gì?

      "Hiệu trưởng, tới đây đeo thử cái này xem!" Tiêu Hòa Nhã lấy chiếc nhẫn kiểu nam, kéo tay lại gần, rồi tỉ mỉ đeo lên cho , sau đó mới phát tay của hiệu trưởng nhà là đẹp."Hiệu trưởng, em phát toàn thân cao thấp cũng chỗ nào là đẹp!"

      " sao?" Thượng Quan Ngưng nhìn , ánh mắt minh minh diệt diệt( ràng) biết suy nghĩ cái gì!

      "Đúng vậy, đúng vậy! Hiệu trưởng, làm sao có thể đẹp như vậy? Hu hu hu. . . . . . Em cũng thấy ghen tỵ, nếu , hiệu trưởng, chúng ta đổi gương mặt có được hay ?" Tiêu Hòa Nhã ngừng hỏi, "Hiệu trưởng, chúng ta cùng làm phẫu thuật ! Biết đâu. . . . . ."

      Lời còn chưa hết bị người ta chặn miệng lại, Tiêu Hòa Nhã ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp gần trong gang tấc, Tiêu Hòa Nhã ngây ngô, làm phẫu thuật cũng được, nếu chi phí. . . . . .

      "Còn suy nghĩ lung tung nữa ?" Thượng Quan Ngưng chống đỡ lên đôi môi đỏ thắm của rất hài lòng .

      " có, em có suy nghĩ lung tung. . . . . ." Lời còn chưa hết, bị chặn lại."Ưmh ưmh. . . . . ." cũng hài lòng có được hay ?

      Sau đó, có thời gian để cho suy nghĩ chuyện có hài lòng hay , đêm đau khổ.



      Mẹ nó đau khổ! Buổi sáng, Tiêu Hòa Nhã nằm lỳ ở giường cả người chua xót đau đớn mắng. ràng người yếu như vậy thế nhưng. . . . . . . Thậm chí có thể bộc phát toàn bộ sức lực, giày vò đến chết!

      "Em còn muốn ở giường đến khi nào?" đầu vang lên thanh lười biếng. Sau khi Tiêu Hòa Nhã nghe chỉ muốn chửi má nó. ngược lại thư thái, cả người lại muốn rời ra từng mảnh. lại vẫn trắng trợn như vậy. . . . . . Ghét việc ngủ nướng?

      Tiêu Hòa Nhã nằm lỳ ở giường giả chết. Quyết định phải cùng chiến tranh lạnh đến cùng. Kiên quyết để ý tới .

      "Nếu em đứng lên giúp em!" đỉnh đầu thanh càng uy nghiêm, hình như hề để tâm kế hoạch chiến tranh lạnh của . Nhưng người giường vẫn bất động như cũ, rốt cuộc quyết định tự thân động thủ.

      "Tiêu Hòa Nhã, em. . . . . ."

      "Hu hu hu. . . . . ." Chăn mới xốc nửa, người giường mở miệng khóc thút thít, lưng trắng như tuyết phơi bày ra bên ngoài bởi vì khóc thút thít mà hơi run rẩy, Thượng Quan Ngưng thấy thế vội vàng đắp chăn lên cho .

      "Em khóc cái gì?" thanh nghiến răng nghiến lợi, Thượng Quan Ngưng nhìn chằm chằm .

      "Hu hu hu. . . . . . hoàn toàn thương em?" Tiêu Hòa Nhã vừa khóc vừa ủy ủy khuất khuất .

      Thượng Quan Ngưng hô hấp hơi chậm lại, cơ thể cũng có chút yên: " muốn em rời giường chính là thương em?"

      "Chính là như vậy!" Tiêu Hòa Nhã vẫn nằm ở đó như cũ, tiếp tục uất ức.

      "Em. . . . . . Ngủ tiếp !" Cuối cùng vì muốn gánh cái tiếng xấu đó, Thượng Quan Ngưng nhịn, trực tiếp xoay người rời .

      "Hắc hắc he he. . . . . ." Thắng lợi! Người nào đó vui mừng ngủ tiếp. Bởi vì khi tỉnh lại tiếp tục bận rộn. Cho nên phải nghỉ ngơi nhiều chút.
      Last edited by a moderator: 22/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 113: Con trai, chúng ta trốn hôn !(1)

      Editor: Thu Lệ

      Sau đó nữa chính là lễ vật kết hôn, đính lễ phục, chọn lựa trang sức, đồ trang trí phòng tân hôn rất nhiều, làm Tiêu Hòa Nhã mệt muốn chết rồi, nhưng sau khi mệt đủ rồi, Tiêu Hòa Nhã chỉ còn lại sợ hãi. Lúc trước khi bận rộn, hình như quên hỏi, vì sao hiệu trưởng lại muốn kết hôn với ? Là áy náy? Là trách nhiệm? Hay là cái gì khác?


      Tiêu Hòa Nhã tưởng bản thân mình quan tâm đến chuyện gì, ích kỷ nhưng lại sử dụng rất tốt, nghĩ nếu cả đời này Thượng Quan Ngưng có vết nhơ nào mà , nhất định bảo hộ cả đời. Tiêu Hòa Nhã nghĩ, bản thân mình là tai họa, chẳng lẽ nhất định phải liên lụy cả đời sao? Nếu... Nếu đến khi bọn họ biến thành ông lão bà lão còn răng, lúc rảnh rỗi ấy cùng tán gẫu với mình. Sau đó câu, bà nó à, cả đời này của tôi bị hủy đôi tay tai họa của bà rồi. Khi đó, xử lý như thế nào?


      Nhưng mà... Bây giờ muốn rút lui? Vừa nghĩ đến đây liền cảm thấy khó chịu, Tiêu Hòa Nhã tủi thân ngồi giường, còn có ba ngày, có thể mặc vào chiếc váy cưới đẹp nhất thế giới gả cho người đàn ông mà bản thân mình thích năm sáu năm, ràng là thời khắc tốt đẹp nhất nhưng lại khổ sở muốn chết. Là ích kỷ cả đời hay là hiếm khi vĩ đại lần, ban ngày khóc, khiến đôi mắt trở nên như cây hạnh đào, Tiêu Hòa Nhã tưởng bản thân vẫn luôn thể ích kỷ như vậy, thỉnh thoảng cũng muốn hào phóng chút, có lẽ nên để bản thân mình tốt đẹp chút, như vậy khi hiệu trưởng và kết hôn có phải chỉ là trách nhiệm rồi ? Có phải thích nhiều hơn chút?


      Cuối cùng, Tiêu Hòa Nhã đưa ra quyết định, cho là rốt cuộc bản thân mình cũng đưa ra quyết định vĩ đại. Đêm nay muốn dụ dỗ . Nhưng mà dụ dỗ như thế nào đây? Tiêu Hõa Nhã nghĩ nát đầu cũng suy nghĩ được cái gì, sau đó cảm thấy có thể hỏi Baidu.


      Sau đó mặc áo ngủ chạy tới thư phòng của , nhưng lại có mật mã.


      “Hiệu trưởng, mật mã máy tính của là gì hả? Em có chuyện muốn hỏi Baidu chút?” Tiêu Hòa Nhã lấy di động hỏi Thượng Quan Ngưng.

      “Baidu?”

      “Đúng vậy, nhanh lên, em có chuyện gấp đấy!” Tiêu Hòa Nhã rất là sốt ruột .


      “Em có chuyện gì hiểu có thể trực tiếp hỏi tôi!”

      “À, chính là hỏi nên làm như thế nào mới có thể dụ...” được nửa, Tiêu Hòa Nhã đột nhiên dừng lại, thiếu chút nữa là cắn đứt đầu lưỡi của mình, sao lại ngốc như vậy chứ? Nếu hỏi làm sao để dụ dỗ , đến lúc đó mắc câu phải làm sao?


      “Em cái gì?” Mói được nửa, Thượng Quan Ngưng hiểu.


      phải mùa đông sắp tới rồi sao, em muốn học đan áo len, nhưng lại biết, nên em muốn hỏi Baidu chút nha!” Tiêu Hòa Nhã vuốt vuốt trái tim , rất may là mình biết tùy cơ ứng biến, là tài tình.


      Thượng Quan Ngưng có chút nghi ngờ, bây giờ là lúc nào, chuyện kết hôn bận muốn chết, còn có tâm tư này mới lạ, chẳng qua cũng hỏi nhiều, dù sao cũng ở trong lòng bàn tay mình, muốn vui đùa như thế nào đều tùy là được, “Là tháng sinh nhật của em và ngày sinh nhật của Tiểu Bảo.”


      Tiêu Hòa Nhã gật đầu, sau đó trực tiếp cúp điện thoại, sinh nhật của ngày tháng chín, sinh nhật của Tiểu Bảo là ngày sáu tháng năm, như vậy mật mã chính là 0906, Tiêu Hòa Nhã vừa đánh bàn phím vừa lẩm bẩm, sau đó bốp tiếng ấn xuống bàn phím ‘enter’, cuối cùng mở ra thành công.

      Sau đó tìm được Baidu trong Google, lúc này mới bắt đầu hỏi, làm thế nào dụ dỗ đàn ông?

      Có rất nhiều đáp án, Tiêu Hòa Nhã nhìn từng cái , đủ loại, cái này chỉ có ánh mắt đỏ mà mặt cũng đỏ như mông khỉ.


      Có đáp án rất trực tiếp, đó chính là cởi sạch. Cái này quá phóng túng, Tiêu Hòa Nhã trực tiếp lắc đầu. Tưởng tượng bản thân mình cởi hết đứng trước mặt Thượng Quan l/q’d Ngưng, chuyện này phải rất dọa người sao. nên nên, Tiêu Hòa Nhã ngừng lắc đầu, lại dừng được khí nóng dâng lên, mặt đỏ bừng.


      “Vẫn là nên nhìn xem !” Tiêu Hòa Nhã vuốt vuốt khuôn mặt nhắn của mình, lúc này tiếp tục nhìn xuống dưới, mới phát đằng sau đều là hình dòng nước dài , có cái loại chiêu mất mạng, được nha, muốn tìm chiêu đêm nay có thể dùng đến.


      Cuối cùng có cách nào, đành phải tìm người nhờ giúp đỡ thôi. Cố Ngộ Bắc hay là Ôn Tiểu Noãn? Tiêu Hòa Nhã suy nghĩ chút, cuối cùng chọn Cố Ngộ Bắc, việc là như thế này, tuy bình thường bạn học Ôn Tiểu Noãn hay liên thiên thô tục, nhưng hành động thực tế lại có phóng khoáng như bản thân nghĩ, nhất là đối với đàn ông, ngây thơ đến đòi mạng. Còn Cố Ngộ Bắc sao? Bình thường là người thích trang điểm diêm dúa lòe loẹt, tuy rằng dáng vẻ chuyện lịch , thục nữ, nhưng lại là tràn đầy phóng khoáng, bản thân làm chuyện này, nhưng lại hiểu biết rất nhiều.


      “Tiểu Bắc, cậu mau cho mình biết làm thế nào để dụ dỗ người đàn ông?” Cả người Tiêu Hòa Nhã ngồi xổm ghế làm việc của Thượng Quan Ngưng, hai tay ôm điện thoại, bộ dạng vô cùng căng thẳng.


      Bên kia, Cố Ngộ Bắc vừa nghe điện thoại của vừa nhét gì đó vào miệng vô cùng bất hạnh bị những lời này của hù dọa, uống nước hơn nửa ngày mới ngừng ho khan, sắc mặt đỏ bừng trừng di động, “Tiêu Hòa Nhã, có phải cậu bị bệnh hả? Cậu là bà mẹ trẻ lại gọi điện thoại hỏi đứa con có bạn trai là mình làm thế nào dụ dỗ người đàn ông? Đầu cậu bị cửa kẹp hay là bị lừa đá?”


      “Đừng tức giận như vậy có được ?” Tiêu Hòa Nhã đưa điện thoại di động ra xa chút, mãi cho đến khi giọng của đối phương dần, lúc này mới đưa tới bên tai mình, “Mình cần dùng gấp, cậu hãy mau , phải phương diện nào cậu cũng biết sao? Mau cho mình biết !”


      “Ai cho cậu là phương diện nào mình cùng biết?” Cố Ngộ Bắc nghe xong lại càng tức giận, nếu phải con nhóc này sắp kết hôn, có thể nhanh chóng trở về sao? Choáng nha, vừa về đến còn chưa có chào hỏi đấy, vậy mà lại hỏi cái này, làm như là sắc nữ bằng vậy. khuê nữ làm sao có thể biết dụ dỗ đàn ông, cho dù biết cũng chỉ là lý luận suông thôi có được ? Có thể sử dụng được mới lạ đấy!


      “Tiểu Bắc, cậu chính là người thân của mình nha, nếu cậu giúp mình có ai giúp mình nữa rồi, cậu hãy giúp mình , dù sao mình biết cậu là loại người nào, phá hủy hình tượng của cậu!” Tiêu Hòa Nhã tiếp tục cầu xin.


      “Tiêu Hòa Nhã, mình phục cậu rồi!” Cố Ngộ Bắc có chút nghiến răng nghiến lợi : “Dụ dỗ còn có thể dụ thế nào chứ, mặc gợi cảm chút sau đó động tác kích thích làm ấy tức giận chút, giọng nũng nịu chút, lá gan lớn chút...”


      “Đợi chút, cậu có thể tỉ mỉ chút, ví dụ như là mặc như thế nào mới là gợi cảm các loại! Thế nào là kích thích nóng hổi này! Thế nào...”


      Sau đó, Cố Ngộ Bắc bùm bùm, Tiêu Hòa Nhã nghe đến đầu choáng mắt hoa, có cách nào chỉ có thể lấy tờ giấy và bút bên cạnh qua ghi lại những điều quan trọng.


      Mất thời gian rất lâu, Tiêu Hòa Nhã và Cố Ngộ Bắc mới nghiên cứu xong vấn đề phức tạp đó. Dáng vẻ cả hai người đều là mặt đỏ tai hồng, giống như làm nhiều chuyện ám muội vậy. Tiêu Hòa Nhã cúp điện thoại xong, cầm tờ giấy lên nhớ kỹ liền chạy về phòng ngủ, mấy ngày nay Thượng Quan Ngưng đều trở về rất trễ, nhưng mà bây giờ cũng còn sớm, cho nên nắm chắc thời gian chuẩn bị, nếu chuẩn bị đầy đủ có thể xong rồi.


      Cố Ngộ Bắc , phải đổi lấy cái áo ngủ khiêu gợi nhất, vì thế thiếu chút nữa Tiêu Hòa Nhã vùi mình vào trong tủ quần áo, khiêu gợi nhất? Màu đen hoặc màu đỏ đều được, cái loại áo quần nửa thân trần là khơi dậy ham muốn nhất, nhớ tới những lời này, Tiêu Hòa Nhã liền chọn bộ màu đen, bình thường cũng dám nhìn bộ này chứ đừng là mặc, hôm nay bất chấp khó khăn tiến hành dụ dỗ đến cùng. biết là ai mua bộ đồ ngủ viền d’đ/l’q/d tơ màu đen này, dù sao cũng để ở trong, với độ trong suốt của bộ váy này, ra mặc hay mặc nhất định cũng có hiệu quả. Cho dù mặt đỏ tim đập, nhưng sau khi tắm xong Tiêu Hòa Nhã vẫn thay, sau đó hai lời liền trốn trong chăn, tuy rằng giấy còn có rất nhiều chuyện cần phải làm theo, chỉ tiếc hình như hùng hết dũng khí, chỉ có thể đỏ mặt ngồi yên giường.


      Khi Thượng Quan Ngưng vào phòng liền nhìn thấy Tiêu Hòa Nhã quỳ gối ngồi giường, chỉ có hai tay trắng nõn lộ ra ngoài ôm gối có khăn voan phía , sau đó nhìn giống như là bị hoảng sợ rất lớn vậy. Sắc mặt đỏ như muốn ra máu.

      “Sao vậy? Có phải bị ốm rồi ?” Thượng Quan Ngưng có chút lo lắng hỏi, vội vàng tới, bàn tay thon dài trắng nõn dán lên cái trán của , thảo nào sắc mặt lại đỏ như vậy, “Làm sao lại lên sốt rồi hả? Có lạnh , tôi đưa em bệnh viện!” Thượng Quan Ngưng xong trực tiếp đưa tay ôm từ trong chăn ra, hai lời muốn ra ngoài.


      Tiêu Hòa Nhã có chút há hốc mồm, sao lại phát triển thành như vậy chứ, chỉ là ngượng ngùng thôi, mặc như thế này mà đến bệnh viện, về sau còn có mặt mũi gặp người khác sao?


      Thượng Quan Ngưng thấy sắc mặt vẫn ửng hồng như cũ, lại chau mày, tưởng rằng rất khó chịu, vội vàng mở miệng : “ có chuyện gì đâu, tôi đưa em bệnh viện ngay lập tức, trước tiên em hãy cố chịu đựng chút nha! Tôi...”


      Thượng Quan Ngưng vẫn còn chưa hết câu, bị Tiêu Hòa Nhã vặn mặt qua, vô cùng tức giận hôn lên đôi môi mỏng của . Dưới kinh hãi của , học dáng vẻ của lúc trước, vươn đầu lưỡi thơm tho mô tả hình dạng môi , thăm dò vào trong miệng , quyết chí muốn cạy mở hàm răng trắng tinh của .
      Last edited by a moderator: 30/12/15

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 113: Con trai, chúng ta trốn hôn (2)

      Editor: Thu Lệ

      Thượng Quan Ngưng ở trong trạng thái ngu ngơ cuối cùng cũng hoàn hồn, vẻ mặt vốn dĩ sốt ruột thôi bỗng nhiên trở thành hứng thú, bước chân ra cửa cũng sửa lại phương hướng.

      “Này, em hôn , hãy nghiêm túc chút có được ?” Tiêu Hòa Nhã trừng , cố gắng hôn như vậy mà còn cười? Rất nể mặt đấy?

      “Hửm?” Thượng Quan Ngưng dồi dào hứng thú nhìn , đặt nằm giường xong bản thân mình cũng đè lên: “ chân thành tiếp nhận sao?”


      “Đúng vậy! ràng em hôn chăm chỉ như vậy, còn cười, đừng tưởng rằng em nhận ra, khóe miệng của đều cong lên thành như vậy rồi!” Tiêu Hòa Nhã trách móc, còn cường điệu vẽ độ cong ở giữa trung, chứng tỏ bản thân mình tuyệt đối phải vô căn cứ.


      “Đây là lỗi của tôi, em hãy hôn nữa ! Lần này tôi cười!” Thượng Quan Ngưng ôm , giọng điệu nhàng .


      “Đây chính là do đấy!” Tiêu Hòa Nhã xong, sau đó lại nâng mặt kéo đến trước mặt mình nhàng hôn. Giống y như con gà mổ thóc, hôn từ trán đến chân mày, gò má, mũi cuối cùng dừng lại môi .


      Thượng Quan Ngưng có cảm giác, làm như vậy được tính là hôn, mà giống như được thương xót sâu sắc vậy.


      “Hiệu trưởng, em dụ dỗ nhận ra sao?” Cuối cùng, đôi môi hồng nhuận của dán lên phía đôi môi mỏng của , giọng có chút khàn khàn hỏi.


      Mặt mày Thượng Quan Ngưng mỉm cười, dáng vẻ này khiến càng tao nhã mê người, “Ngay từ đầu quả nhìn ra, nhưng bây giờ nhìn ra chút manh mối rồi!”


      “Vậy quyết định mắc câu hay là mắc câu?” Tiêu Hòa Nhã hỏi lại, tư thế của hai người vẫn duy trì dính sát vào nhau như trước. mảnh môi hợp lại đều có thể đụng chạm vào môi của , tạo thành bầu khí mập mờ vô tận.


      “Mắc câu!” Thượng Quan Ngưng cười tươi như hoa, mị hoặc động lòng người nên lời. Cuối cùng, làm cho Tiêu Hòa Nhã say mê, thần hồn điên đảo.


      Sau đó, màn lụa hồng hạ xuống, trải qua mây mưa.

      Tiêu Hòa Nhã , Thượng Quan Ngưng chính là kiếp nạn của , nắm trong tay sợ đau, buông ra bản thân lại đau gần chết, vì thế càng khó xử, biết làm thế nào l/q;d mới có thể tìm được biện pháp song toàn. Tìm mấy năm mà được kết quả, cuối cùng đành phải lựa chọn để bản thân đau khổ mà buông tha .


      Nhìn vẻ mặt người bên cạnh ngủ say giống như thiên sứ, trong lồng ngực lại truyền đến cảm giác đau đớn quen thuộc, loại đau này là sau khi quyết định xong mới tình cờ bị phát , nghĩ tới lại càng thể cứu vãn.


      “Hiệu trưởng, em rất thích , làm thế nào mới có thể thích như vậy nữa?” Em rất khổ sở! Tiêu Hòa Nhã di chuyển nhàng, thương hôn lên môi , có lẽ cũng thể gọi là hôn, chỉ là nhàng dán sát. Cũng thể đánh thức .


      Thời gian từ từ trôi qua, cuối cùng có thời gian để lưu luyến. Nhanh tay nhanh chân bước xuống giường thay quần áo chuẩn bị từ trước, lúc này mới rón ra rón rén ra ngoài.


      Đêm, yên tĩnh tiếng động. Tiêu Hòa Nhã đẩy cửa phòng Tiêu Tiểu Bảo ra đến bên cạnh giường cậu.


      “Con trai, chúng ta trốn hôn !” Tiêu Hòa Nhã ghé vào đầu giường Tiêu Tiểu Bảo, lén lút với con trai.


      phải mẹ rất thích ba sao? Tại sao phải trốn hôn?” Tiêu Tiểu Bảo mở mắt, lạnh nhạt hỏi. Về chút tâm tư này của mẹ cậu, làm sao cậu có thể biết chứ?


      Tiêu Hòa Nhã gật đầu, đúng là thích, nhưng mà... “Đột nhiên mẹ nhớ tới mấy năm trước, ấy thích người như mẹ!” Tiêu Hòa Nhã, phải là kiểu người tôi thích, cả đời này tôi cũng thích , những lời này theo ba năm ròng rã, tuy rằng muốn thừa nhận, nhưng cuối cùng vẫn là đả kích. Cũng xem như là vết nhơ trong cả đời hoàn mỹ của .


      “Thế giới thay đổi trong nháy mắt, huống chi là trái tim đàn ông, yên tâm , ngày hôm qua con còn thích ăn đậu hủ, hôm nay lại thích uống sữa đậu nành, quạ trong thiên hạ đều đen như nhau!” Tiêu Tiểu Bảo cho là đúng , người mù cũng có thể nhìn ra Thượng Quan Ngưng theo đuổi kiểu người như , nếu cũng trăm phương nhìn kế giữ mẹ cậu lại.


      “Nhưng mà con thích ăn cà rốt, đến bây giờ con vẫn động chút nào!” Tiêu Hòa Nhã rất là bi quan . người đối với thứ mình thích bao giờ quên, nhưng đối với những thứ mình thích mãi mãi tránh xa.


      Tiêu Tiểu Bảo mở to hai tròng mắt, nghiêm túc nhìn cái, như vậy cũng thể vui vẻ phải ? Cậu cũng chỉ có thể thấy mẹ mình chuyện vô cùng có đạo lý, “Vậy vẫn là trốn hôn !” Tiêu Tiểu Bảo thản nhiên . Sau đó, nhanh chóng từ giường đứng lên. Nhanh tay nhanh chân thay quần áo.


      cần thu dọn hành lý sao?” Tiêu Tiểu Bảo hỏi.


      Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, “ cần, mẹ có cầm theo cái túi , ba con cho cộng thêm của mẹ, cũng có thể để cho hai mẹ con chúng ta có cuộc sống thoải mái!”


      Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, “Được rồi!”

      Sau đó, hai mẹ con nắm tay nhau lén lút rời khỏi Sướng viên, nơi họ sống được mấy tháng như những tên trộm.


      Trước cửa sổ lầu ba, năm người đàn ông lẳng lặng nhìn màn này.


      “Lão đại, cứ để ấy như vậy sao?” Đại Nhất hiểu nguyên do vội vàng tiến lên hỏi, bây giờ bắt về may ra còn kịp.


      Thượng Quan Ngưng lên tiếng, điếu thuốc là ngón tay lẳng lặng cháy sáng, trong lòng biết suy nghĩ cái gì.


      “Lão đại, ba ngày sau chính là hôn lễ của , nhìn dâu chạy trốn mà căng thẳng chút nào sao?” Nhìn dáng vẻ bình thản của , Đại Nhất cam lòng ngừng cố gắng.


      “Cậu bảo Tiểu Ngũ và Tiểu Lục theo hai mẹ con bọn họ, nhất định phải bảo đảm an toàn cho bọn họ! Nếu có gì sơ suất lấy đầu tới gặp tôi!” Thượng Quan Ngưng lạnh nhạt dặn dò, sau khi nghe được câu trả lời liền xoay người thẳng.


      Ở bên ngoài ra vẻ nhàng, đúng là vẫn còn có chút tức giận, sao biết bản thân chỉ là gánh nặng trách nhiệm của chứ? Nhưng dù sao cũng đành lòng trách móc nặng nề, nghĩ ra liền cho thời gian, chỉ cần là muốn, để thỏa mãn, phải là tự ti sao? Vậy hãy học hỏi thêm kiến thức hoặc là thu hoạch thêm nhiều dũng khí để đứng bên cạnh . Chỉ là thời gian đừng dài quá là được, nếu nhẫn nại của cũng cạn kiệt.


      Tiểu Ngũ và Tiểu Lục chính là A Long và người em trai của ấy lúc trước, được Thượng Quan Ngưng đưa đến căn cứ đặc huấn ba tháng, cuối cùng thành tích xuất sắc được ra quân trước thời hạn. giờ đúng lúc có tác dụng. Nhiệm của bọn họ là bảo vệ an toàn cho Tiêu Hòa Nhã và Tiêu Tiểu Bảo.


      lầu, Nhất, Nhị, Tam, Tứ vẫn đứng chỗ đó như cũ, nhìn hai bóng dáng dần dần biến mất, bỗng nhiên xúc động rất nhiều.


      “A Tứ, cậu xem rốt cuộc lão đại làm chuyện gì khiến nhóc chịu được mà trước khi kết hôn phải trốn nhà chứ?” Đại Nhất khẽ vươn tay khoát lên vai Đại Tứ, tò mò hỏi.


      Đại Tứ liếc mắt nhìn cái, ánh mắt này hàm chứa biết bao tình cảm, có ghét bỏ, có xem thường còn có chút gì. Sau khi để Đại Nhất đọc hiểu ánh mắt mình liền nhanh chóng xoay người rời . Để lại Đại Nhất duy trì cánh tay khoát ở nơi đó, tư thế vô cùng uất ức trừng mắt với bóng lưng rời của .


      “Lão đại cưng chiều nhóc đến tận xương tủy, cậu lại nhìn ra sao?” Đại Nhị liếc mắt nhìn cái, mang theo chút đồng cảm : “Con người cậu như vậy, chỉ có thể tiếp xúc với máy móc lạnh như băng. Tình cảm của cậu là số à?” Cũng đợi trả lời, Đại Nhị liền cắm hai tay vào túi quần, thèm đếm xỉa đuổi theo Đại Tứ.


      Đại Nhất thu tay lại, run run chỉ bóng lưng Đại Nhị, đôi mắt to đáng thương tội nghiệp nhìn Đại Tam, “A Tam, cậu nhìn bọn họ kìa, bọn họ thế nhưng...”


      “A Tam? Cậu mới là A Tam, cả nhà cậu đều là A Tam!”(A Tam còn có nghĩa là Tiểu tam đấy ạ!) Bạn học Đại Tam lúc nào cũng trầm ổn, biết vì sao hôm nay lại khống chế được cảm xúc, rất nể mặt mà rống lên trận với Đai Nhất, lúc này mới theo hai người trước.


      “Cậu... Các cậu...” Đại Nhất uất ức đến tột cùng, hận thể nhảy lầu mà chết, chỉ là nhìn độ cao chút, khả năng ngã chết lớn nhưng tỷ lệ tàn phế lại rất cao, sống hành hạ bằng chết như vậy hay là thôi , còn bằng nhẫn nhục, chịu đựng sống tạm bợ vào công việc, phải còn có cái gọi là quân tử báo thù mười năm muộn, đại trượng phu co được giãn được đó sao, nhóc trốn hôn lão đại còn nhịn được, có cái gì mà chịu được? Xuống lầu, ngủ vậy.
      Last edited: 30/12/15

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 113: Con trai, chúng ta đào hôn !(3)

      Editor: Thu Lệ

      “Mẹ, bây giờ chúng ta đâu?” Tiêu Tiểu Bảo ngẩng đầu hỏi, may mà mang theo hành lý gì, nếu xa như vậy đúng là khiến người ta mệt mỏi. Bây giờ nhìn chịu nổi rồi.


      “Bảo, con đừng sợ, chúng ta ra nước ngoài!” Tiêu Hòa Nhã ngồi xổm xuống, tay kéo Tiêu Tiểu Bảo vào trong ngực mình, , bây giờ toàn thân đều đau mà lòng cũng đau. Sớm biết như thế đêm nay dụ dỗ rồi. Mệt chết . “Những thủ tục này nọ mẹ chuẩn bị hết rồi!”


      “Mẹ sớm muốn ra nước ngoài?” Tiêu Tiểu Bảo hỏi, sao trước đây cậu nhận ra chút nào vậy?


      Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, “Đây ba con làm cho chúng ta, sau khi kết hôn có thể ra nước ngoài du lịch, nên mẹ lấy thôi!”


      Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, trong tay chỉ cầm cái túi , bên trong hẳn là đựng thứ gì nhiều.


      Tiêu Hòa Nhã đứng dậy, sau đó nắm tay cậu chạy lấy người, vừa vừa chuyện, “Bảo, con đừng sợ, mẹ cũng là đai đen Taekwondo, chẳng qua chỉ vì tu thân dưỡng tính nên rất ít khi đánh nhau thôi, con yên tâm, mẹ để cho người ta ức hiếp con!” Tiêu Hòa Nhã , ra cũng biết là đai đen hay là đai trắng, chỉ có điều có thể ứng phó với tên côn đồ bình thường.


      Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, cậu cũng tin có ai dám ức hiếp hai người bọn họ.


      “Bảo, con muốn chỗ nào trước?” Tiêu Hòa Nhã hỏi.


      “Con quyết định sao?” Tiêu Tiểu bảo ngẩng đầu nhìn , có chút hưng phấn hỏi.


      Tiêu Hòa Nhã gật đầu, “Đúng vậy, con quyết định trước , mẹ cân nhắc xem có được hay !”


      “Vậy đâu phải do con quyết định, ràng người quyết định cuối cùng vẫn là mẹ!” Tiêu Tiểu Bảo bĩu môi.


      đâu, con quyết định mẹ cũng nhất định phản đối nha, nếu con chịu cũng chỉ có mình mẹ quyết định, phải con chẳng có cơ hội nào sao? Con phải học bắt lấy cơ hội có hiểu ?” Tiêu Hòa Nhã rất là nghiêm cẩn(nghiêm túc + cẩn thận) , đứng chỗ này có thể nhìn thấy núi La Vân, đến bây giờ Tiêu Hòa Nhã mới phát nơi này chỉ có Sướng Viên và Lan Viên, quả còn nhà nào khác. Cũng xem như là vùng hoang vu, nếu như quá lời là có chút dọa người.


      “Chúng ta Paris!” Tiêu Tiểu Bảo .


      “Paris, !” Tiêu Hòa Nhã suy nghĩ chút, sau đó gật gật đầu, “Có phải con thấy bên đó quần áo rất tốt nên mới chọn nơi đó ? ra nếu là nguyên nhân này mà , con có thể lựa chọn Thường Thục, con chưa từng nghe Thường Thục là thành phố trang phục sao? Nghe ở đó có rất nhiều quần áo, con...”


      “Mẹ, chúng ta Ai Cập, mua quần áo có được ?” Cuối cùng, nghe nổi nữa nên Tiêu Tiểu Bảo ngắt lời lải nhải của , sao Paris lại có quan hệ đến quần áo chứ?


      “Ai Cập?” Tiêu Hòa Nhã liếc mắt nhìn cậu cái, “Con muốn xem Kim Tự Tháp sao? ra những thứ đó cũng có gì hay để xem, chẳng qua cũng giống như Trường Thành của Trung Quốc mà thôi, khi đó...”


      “Mẹ, mẹ quyết định , chỗ nào cũng được!” Tiêu Tiểu Bảo hết chỗ rồi. Nếu cậu cậu muốn nhìn Xác Ướp, có phải mẹ cậu mua hộp ảnh cương thi về cho cậu xem ?


      “Hay là nghe theo ý kiến của con !” Tiêu Hòa Nhã tiếp tục từ chối. như thế nào cũng là người mẹ dân chủ.


      Sau đó, Tiểu Bảo muốn nổi điên rồi, đột nhiên nhớ tới cậu cả từng cho cậu nghe chuyện, cũng tính là chê cười, chỉ có thể là trong lúc hai người nhau tồn tại tượng phổ biến, người nam mời người nữ ăn cơm, cứ chọn món nào cũng được, nhưng người nam đề nghị món nào cũng bị bác bỏ, hỏi rốt cuộc muốn ăn cái gì? Cuối cùng vẫn là tùy ý! Khi đó, cậu thấy tùy ý chuyện rất hại người, bây giờ cậu thấy quyền quyết định của mẹ cậu cũng rất hại người.


      “Bảo, con suy nghĩ chút xem rốt cuộc là muốn đâu?” Dường như Tiêu Hòa Nhã vẫn phát ra tâm tư của Tiểu Bảo nhà mình chút nào, ngừng hỏi như cũ.


      Rô–ma* !” Tiêu Tiểu Bảo xong, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Hoa Nhã há mồm muốn : “ phải vì con muốn ăn mì Ý, con chỉ muốn xem bên đó như thế nào thôi!”

      [*]Rô-ma: Thủ đô của Y-ta-li-a.


      “À...” Tiêu Hòa Nhã sửng sốt hồi lâu, sau đó giống như nuốt phải ruồi bọ, gật đầu : “Được... Được, chúng ta Rô-ma!” cũng muốn cậu là vì muốn ăn mì Ý mới Rô-ma nha, Tiểu bảo, có phải con suy nghĩ nhiều quá rồi ?


      Cùng theo sau lưng bọn họ còn có hai người yên lặng liếc nhau, chị dâu và Tiểu thiếu gia của bọn họ cũng xem như là hoa hiếm! Bất kể như thế nào, bọn họ đều phải bảo vệ hai người, mãi cho đến khi bọn họ an toàn quay trở lại bên cạnh lão đại. Đây là chỉ thị lão đại giao cho bọn họ.


      Ngày hôm sau, Thượng Quan Ngưng liền thông báo việc hoãn hôn lễ cho người thân và bạn bè. Về phần hoãn bao lâu cũng , dĩ nhiên ngoại trừ người trong nhà có người nào có dũng khí để hỏi. Người trong nhà tất nhiên để mặc kệ, dù sao vẫn hỏi ra vấn đề suy tư trong lòng.


      , em tôi bị cậu ném đâu mất rồi? Có phải cậu muốn cưới em ấy nên ném em ấy ? Còn có Tiểu Bảo đâu? Nó chính là con trai của cậu, phải cậu cũng ném nó rồi chứ?” Gần đây, bạn học Tiêu Mặc Tân thích diễn đến nghiện, vừa mới bắt được cơ hội diễn rồi.


      Thượng Quan Ngưng lạnh nhạt liếc mắt nhìn cái, lúc này mới vô cùng ai oán mà mở miệng, “ phải là tôi muốn cưới ấy, mà là ấy ghét bỏ tôi, cho nên dẫn theo con trai tôi cùng bỏ trốn với ấy rồi!”


      “Ô... tệ!” Sau khi kinh ngạc, Tiêu Mặc Tân rất là vui vẻ vỗ tay, “Mặc kệ như thế nào, vẫn là em nhà tôi có quyết đoán, cái gì mà con trai của nhà giàu nhất thành phố Hoa chứ, cậu xem em tôi vẫn vứt bỏ như thường, có chí khí, tôi thích!”


      hai nhà họ Tiêu rất là bất đắc dĩ liếc cái, vội vàng kéo ra phía sau mình, lúc này mới nhìn về phía Thượng Quan Ngưng có chút bi thương, “Em rể, cậu có cho người theo em ấy, để bảo vệ an toàn cho bọn họ ?”


      Khóe miệng Thượng Quan Ngưng từ từ nhếch lên, mặc kệ như thế nào, hai của Tiêu Hòa Nhã vẫn đáng tin hơn cả, “Yên tâm , tôi cho người theo bọn họ, có chuyện gì đâu! giờ bọn họ lên máy bay Rô-ma!”


      “Rô-ma?” Tiêu Mặc Tinh thiếu chút nữa nhảy dựng từ ghế sô pha lên, “Cậu thế nhưng để cho em ấy đến chỗ xa như vậy, cậu biết thành tích tiếng của em ấy rất kém sao? Nếu như đến lúc đó bị người ta lừa chạy mất phải làm sao? được, tôi phải tìm em ấy, nếu có người con nhóc kia...”

      Lời của còn chưa hết, Hạ Sơ Tinh ngồi bên cạnh vội vàng kéo lại, “Được rồi, yên tâm , em rể làm việc còn lo lắng sao?”


      “Em rể? Phốc!” Lời này vừa ra, tất cả những người uống nước đều phun ra. uống nước dĩ nhiên là bắn.


      Tiêu Mặc Tinh ngồi bên cạnh người phụ nữ da mặt có hơi dày, cuối cùng nhịn được chửi ầm lên: “Này, phụ nữ nên dè dặt chút. Ai là em rể chứ. Em còn chưa gả cho có được ?”


      “Dù sao cũng là người của em, gả hay gả có gì khác nhau chứ!” Còn dè dặt cộng lông á! Hạ Sơ Tinh rất là đương nhiên .


      Lời này vừa ra, mọi người lại cùng nhau phun ra.


      Thượng Quan Ngưng tệ, vẫn có thể khiến bản thân trấn định như cũ, đợi đến khi mọi người ngừng ho khan, lúc này mới tao nhã đứng dậy: “Được rồi, chuyện tôi thông báo kết thúc, tôi còn bận việc nên về trước!”


      “Chờ chút, con trai à, con nhớ phải trông chừng cháu nội cho mẹ, đừng để nó bị thương đấy!” Thượng Quan Vân Thích vội vàng gọi Thượng Quan Ngưng muốn ra cửa lại, lo lắng dặn dò.


      “Dạ, mẹ yên tâm!” Thượng Quan Ngưng cười khẽ, làm sao có thể để hai người bọn họ bị thương? Ai lại có lá gan lớn đến tổn thương bọn họ? giờ coi như cho hai người bọn họ nghỉ phép, để bọn họ chơi đùa vui vẻ cũng tệ.


      “Bà xã à, em có cảm thấy con trai nhà em cố gắng kế thừa ?” Hạ Trạc Dương ôm lấy eo của Thượng Quan Vân Thích từ phía sau, vùi đầu vào cổ bà tươi cười hỏi.


      “Hả?” Thượng Quan Vân Thích tỏ vẻ hiểu, kế thừa cái gì hả?


      “Nuông chiều bà xã mình đến vô pháp vô thiên nha!” Hạ Trạc Dương như lẽ đương nhiên.


      “Ha ha ha...” Hạ Ngưng Nhật ở bên cạnh bật cười, sau đó tao nhã đứng dậy, liếc xéo bọn họ mở miệng : “Bất kể như thế nào, ở trước nơi đông người vẫn nên dè dặt chút mới được! Như thế này khiến người xem chê cười.”

      _________________
      Last edited: 30/12/15

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 113: Con trai, chúng ta đào hôn !(4)
      Editor: Thu Lệ

      “Tiểu tử thối, lặp lại lần nữa?” Hạ Trạc Dương còn chưa mở miệng, Thượng Quan Vân Thích thay ông đánh bẹp: “So với em trai, còn ra sớm hơn nó mấy phút đấy, xem, con trai của A Ngưng cũng bốn tuổi, còn ngay cả bóng dáng của vợ cũng có, chỉ bằng chút tiền đồ đó của mà còn dám ghét bỏ ba mẹ , coi như ...”


      “Chê cười chính là chê cười, cho dù con có bà xã vẫn chê cười các người!” Hạ Ngưng Nhật như có gì đáng kể: “Chỉ có điều mẹ cũng cần lo lắng con đơn, chỉ là do con chưa gặp được người con thích mà thôi!” xong liền xoay người thẳng lên lầu, chưa được hai bước ngừng lại, mở miệng với Tiêu Vô Hiền ngồi bên cạnh: “Cậu, tối nay ở lại ăn cơm, con tự mình ra tay!”


      “Được!” Tiêu Vô Hiền khẽ cười , nhìn thoáng qua vẻ mặt tức giận đỏ bừng của Thượng Quan Vân Thích, nụ cười mặt càng thêm thâm thúy. em nhà họ Tiêu cũng có hứng thú ở lại ăn cơm, nhìn diễn kịch lát liền xoay người tạm biệt.


      “Được rồi, được rồi, biết đùa mà ầm ĩ nới nó làm gì, bao nhiêu tuổi rồi!” Hạ Trạc Dương ôm Thượng Quan Vân Thích, để cho bà lao ra băm con trai, dù thế nào cũng là con trai bảo bối của mình, băm rồi sau đó lại hối hận, cho nên lui bước trời cao biển rộng!


      “Được rồi, lần này băm lần sau nhất định băm, ràng hồi dễ thương hơn A Ngưng, sao sau khi lớn lên lại khó ưa như vậy chứ?” Thượng Quan Vân Thích khó hiểu tự hỏi.


      “Đó là do A Ngưng cho em ôm cháu nội, nên ở trong lòng em Ngưng Nhật bằng rồi!”


      “Làm gì có?”

      “Có!”

      “Hai người còn có thể trẻ con hơn được nữa ?” Tiêu Vô Hiền nhịn được hỏi.


      Bên này ấm áp hòa thuận, bên kia hai mẹ con cũng chơi đùa quên cả trời đất. Lúc đầu, Tiêu Hòa Nhã còn lo lắng số tiền để dành trong ví đủ cho hai mẹ con bọn họ chơi đùa, sau này mới phát cái túi Thượng Quan Ngưng cho như có ma lực vậy, dùng hết bao nhiều tự động bù vào, đáng lẽ còn lo lắng cái này, bây giờ chẳng còn gì để lo nữa rồi, ha ha ha... Hiệu trưởng nhất định tin chuyện thần kỳ như vậy lại xảy ra người , là quá thần kỳ.


      Sau khi kể chuyện thần kỳ này lại cho Tiểu Bảo nghe còn đắc ý cười đến hai tiếng đồng hồ, nhưng Tiểu Bảo chỉ là bất đắc dĩ liếc cái, sau đó câu khiến rất lo lắng, Tiểu Bảo , có lẽ người nào đó bị hỏng đầu mới có thể để cho bản thân thích .


      Tiêu Hòa Nhã rất muốn hỏi ràng xem đên cùng là câu của cậu có ý gì, nhưng Tiêu Tiểu Bảo lại bắt đầu ngậm miệng , cứ thế khiến những lời này trở thành lịch sử.


      Tiêu Hòa Nhã dùng hết tất cả thủ đoạn mà vân lừa gạt thành công, kẹo que, đồ chơi, gấu bông,... cuối cùng có cách nào đành phải buông tha.


      Hai người bọn họ ở lại Rô-ma chơi vài ngày, sau đó liên tục chiến đấu ở các chiến trường khác đến Paris, Tiêu Hòa Nhã suy nghĩ, có nhiều tiền như vậy có thể mua cho Tiểu Bảo vài bộ quần áo xinh đẹp!


      “Tiểu Bảo, địa điểm tiếp theo chúng ta nên đâu?” Tiêu Hòa Nhã nắm tay Tiêu Tiểu Bảo hỏi.


      “Con muốn thành phố Venice*! Hoặc là thành phố nhạc Vienna cũng được**!” Tiêu Tiểu Bảo .

      [*]: thường gọi "thành phố của các kênh đào" và La Serenissima, là thủ phủ của vùng Veneto và của tỉnh Venezia ở Ý.
      [**]: Thủ đô của Áo. Do khí nhạc cổ điển của thành phố, thu hút các nghệ sĩ Hoa tụ tập ở đây, với "Thế giới nhạc Capital" và "Ledu" danh tiếng.

      “Vì sao con lại biết nhiều chỗ như vậy?” Tiêu Hòa Nhã khó hiểu hỏi. Giống như còn biết nhiều hơn mình.


      “Là cậu ba từng cho con nghe về bản đồ thế giới!” Tiêu Tiểu Bảo , “Đúng rồi, mẹ, vòng cổ của mẹ rất lạ, mua lúc nào sao con biết?”

      “Ơ...” Tiêu Hòa Nhã ngẩn ngơ, trong lúc nhất thời biết như thế nào. Nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được lý do, “Cái này hả, phải là vòng cổ, mà là nhẫn, là trước kia mẹ mua cùng kiểu nhẫn nam với hiệu trưởng. Vốn nghĩ đưa cho ấy đeo, nhưng đây là của mẹ, mẹ mang theo là để dự định khi đủ tiền có thể lấy ra dùng, nhưng giờ nhiều tiền như vậy, dĩ nhiên là cần, cất cũng thấy phiền, nên mẹ bảo bọn họ xuyên vào thành dây chuyền đeo lên cổ!


      “Dạ! Tiêu Tiểu Bảo thể nào tin gật gật đầu.


      chính là cái này!” Tiêu Hòa Nhã sợ cậu tin, vội vàng nghiêm túc lặp lại lần nữa.

      “Con cũng chưa phải cái này nha!” Tiêu Tiểu Bảo ngẩng đầu, vô cùng ngây thơ nhìn .

      “Được rồi!”

      Buổi tối, Tiêu Hòa Nhã dẫn Tiêu Tiểu Bảo ăn cơm, rất khéo gặp hai người. Tiêu Hòa Nhã nghĩ bản thân mình và ta là có duyên phận, thế nhưng ở chỗ này mà cũng có thể gặp nhau. Quả là hiếm thấy.

      Lúc đầu, Tiêu Hòa Nhã và Tiêu Tiểu Bảo coi như nhìn thấy, chỉ lo đường của mình, nhà ăn cũng phải là của mình, mình cũng thể cho người ta tới ăn cơm phải sao? Vì thế, lôi kéo Tiêu Tiểu Bảo lướt qua bên cạnh ta.

      Nhưng mà muốn dàn xếp ổn thỏa cũng có nghĩa là người khác cũng nghĩ vậy, nhất là người coi như là kẻ của mình, là kẻ thù làm khuynh gia bại sản, nhà cửa tan nát, như vậy hình như càng thể cho .


      cánh tay lạnh lùng chặn đường của .

      Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu, mỉm cười nhìn người phụ nữ vẫn cao quý, thanh lãnh(trong trẻo nhưng lạnh lùng) như trước, Mộ Linh Dược, đại tiểu như nhà họ Mộ, thiếu chút nữa là vợ của Thượng Quan Ngưng, là người giết chết đứa con thứ hai của và cũng là người khiến thể nào sinh con được nữa.

      Tiêu Hòa Nhã nghĩ, tại sao ta lại hận như vậy chứ? tại, ta vẫn hối hận vì những chuyện mình làm sao? Tại sao ta có thể cho rằng tất cả mọi người đều nợ ta chứ? Tiêu Hòa Nhã nghĩ, thế gian này, người có trái tim nhân hậu như là quá ít.


      “Tiêu Hòa Nhã, còn dám xuất trước mặt tôi? Còn mang theo tên nghiệt chủng này? kẻ tiện nhân này...”

      “Bốp!”

      Trong lúc Tiêu Hòa Nhã còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đứng bên cạnh ta chút lưu tình mà tát ta cái.

      Mộ Linh Dược quay đầu, thể tin trừng mắt nhìn người đàn ông này, Dương An, ...

      Tiêu Hòa Nhã cũng trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt này, như thế nào đây? Người này rất tuấn tú, phải là kiểu xinh đẹp như hiệu trưởng, mà là kiểu đẹp trai mạnh mẽ. Dáng người cao thẳng, tỏa ra cỗ hương vị kiên cường. Chỉ là toàn thân bao phủ khí thế nham hiểm, khiến cho người ta nhìn thấy mà sợ.

      Ở trong lòng Tiêu Hòa Nhã, mặc kệ phụ nữ đúng như thế nào, đàn ông mà đánh phụ nữ được tốt lắm, làm tổn hại hình tượng, chỉ có điều, hôm nay, cái tát của người đàn ông này hình như có thâm ý khác, chỉ là bộ óc của quá mức đơn thuần, suy nghĩ đến những chuyện phức tạp như thế. Cho nên chỉ có thể tha thiết mong đợi nhìn động tác tiếp theo của ta.

      “Hãy xin lỗi này ngay!” Giọng của người đàn ông trầm thấp mà tràn đầy từ tính, chẳng qua là thâm độc nhiều hơn.


      “Em...” Mộ Linh Dược trừng lớn hai mắt nhìn ta chằm chằm, vốn dĩ lời từ chối đến miệng, nhưng nhìn hai con ngươi đen chứa tàn nhẫn và độc ác, sau đó cứng rắn nuốt trở về, Mộ Linh Dược biết, từ ngày rơi vào trong tay ta, về sau ta chẳng có gì cả, bao gồm tất cả tự tôn và kiêu ngạo. ta ta có thể bảo vệ ba ta, ta có thể khiến ba ta cần ngồi tù, để ba ta thân bại danh liệt. Mà thù lao của ta chỉ có , đó chính là ta phải trở thành Con Rối của ta. Lấy ta làm trời cho đến khi ta chơi đủ.


      ta nghĩ điều Thượng Quan Ngưng muốn cũng chính là điều ta muốn thôi, còn có gì khác nhau đâu! Đều là giống nhau, thành đồ chơi của người khác, có cảm xúc của bản thân, phải chỉ đóng giả thành con búp bê có cảm xúc thôi sao? Việc này có gì mà khó?

      xin lỗi!” Cuối cùng, Mộ Linh Dược cúi xuống 90 độ lời xin lỗi. Giọng mang theo chút tình cảm.

      Tiêu Hòa Nhã có chút nghi ngờ, người này làm như thế nào vậy nhỉ? Có thể khiến cho người cao cao tại thượng trở nên ăn khép nép như vậy. Cuối cùng, cũng thèm tìm tòi nghiên cứu, lôi kéo Tiểu Bảo trực tiếp chạy lấy người, chỉ hi vọng từ đây về sau gặp lại nhau nữa. Như vậy bản thân có thể mau chóng quên mất những tổn thương trong lòng.


      Mãi cho đến khi tiếng bước chân của bọn họ xa, Mộ Linh Dược mới ngẩng đầu, lưng ưỡn thẳng tắp, bướng bỉnh để cho nước mắt mình rơi xuống, chỉ là ánh mắt vẫn chứa đầy thù hận như cũ, Tiêu Hòa Nhã, đều do phá hủy tất cả của tôi, đều do phá hủy tất cả của tôi, tôi nguyền rủa sống được vui vẻ, chết được dễ dàng. Đột nhiên cánh tay bị người ta lôi kéo, Lộ Linh Dược lảo đảo cái ngã vào trong ngực người đàn ông.

      Mộ Linh Dược khép mi giấu tia chán ghét, Dương An, tôi cũng nguyền rủa sống được yên ổn.

      “Mộ Linh Dược, đừng quên, tôi mất bao nhiêu công sức mới khiến Thượng Quan Ngưng tha cho con đường sống, nếu biết tốt xấu tôi cũng ngại giúp tay!” Dương An lạnh lùng bên tai ta.


      Mộ Linh Dược cũng chuyện, cuối cùng ta thừa nhận vì đó là lòng tốt của ta, chẳng qua ta cũng tốt với món đồ chơi mà thôi, chẳng lẽ còn trông chờ cảm kích hay sao?


      “Mộ Linh Dược, đừng tìm đường chết, nếu để liên lụy đến tôi tôi khiến cho ông Mộ cùng xuống địa ngục với !” Giọng càng ngày càng rét lạnh vang lên bên tai ta, khiến ta nhịn được mad rùng mình cái, vì sao... Cả đám đều muốn tới tổn thương ta?


      “Con Rối có tình cảm, tốt nhất nên xứng danh hiệu của mình chút, nếu ... Hừ!” Lạnh lùng hừ tiếng, Dương An nữa, xoay người vào bên trong.


      “Còn theo!” Chưa nghe thấy tiếng bước chân theo. Dương An cũng quay đầu lại .

      Ánh mắt Mộ Linh Dược nhìn chằm chằm bóng lưng ta, nhưng vẫn phải nghiêng ngã, chao đảo tới. Cho dù móng tay bấm vào trong lòng bàn tay những vẫn thấy đau, giống như chết lặng vậy.

      “Tiểu Lục, cậu hãy nhanh chóng báo cáo chuyện vừa rồi cho lão đại, xem lão đại có chỉ thị gì!” bàn ăn bên cạnh, Tiểu Ngũ với Tiểu Lục.

      “Dạ!”

      “Mẹ, mẹ hận người phụ nữ đó sao?” Ngồi ở phía sau, Tiêu Tiểu Bảo giọng hỏi Tiêu Hòa Nhã.
      Last edited: 30/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :