☆..Chương 109.1: muốn nằm mơ giữa ban ngày cũng nhìn thấy !
Editor: Trần Thu Lệ
Mộ Linh Dược ngồi ghế sô pha, mặc bộ áo đầm màu đen thon dài cao cổ, phía bao quanh chặt chẽ khiến ta trở nên hoạt bát, nhưng còn cao ngạo như trước mà dường như nhuộm màu đơn, nản lòng. Đúng vậy, gặp biến cố lớn, từ thiên kim tiểu thư bỗng chốc trở thành hai bàn tay trắng, ta như vậy xem như đủ kiên cường rồi.
Nhìn chú Trung rời khỏi nhà họ Mộ đứng trước mặt, đôi mắt rét lạnh của Mộ Linh Dược khỏi trở nên nhu hòa. Cười nhạt nhìn ông: “Chú Trung, chú về nghỉ ngơi trước , chuyện còn lại để con xử lý!” xong, khóe môi hơi giơ lên tạo thành nụ cười ý vị thâm trường. Người Thượng Quan Ngưng muốn phải là ta sao? Làm cho ta đến bước đường cùng phải là vì muốn ta chôn cùng với kẻ tiện nhân kia sao?
“Tiểu thư, đừng làm càn đấy, bây giờ nhà họ Mộ chỉ có thể dựa vào , nên vì lão gia mà suy nghĩ lại, đừng lẩn quẩn trong lòng!” Chú Trung mặc đồ Tôn Trung Sơn, nhìn Mộ Linh Dược d'đ/l'q/d bình thường như vậy, vội vàng lo lắng mở miệng, ông Mộ nằm viện, ông cũng thể để vợ con ông ấy gây ra chuyện gì quá giới hạn, nếu , làm sao ông có thể với lão gia chứ!
“Ha ha ha...” Mộ Linh Dược nhàng nở nụ cười, ưu nhã đứng dậy tới trước mặt chú Trung, bàn tay thon dài trắng nõn vỗ bờ vai của ông, khẽ : “Yên tâm chú Trung, con làm càn, con giao ba cho chú chăm sóc, con khiến bản thân bình yên vô trở về!”
Mộ Linh Dược bình dị gần gũi như vậy, đúng là chưa từng có người nào nhìn thấy, ta ngoại trừ đối xử dịu dàng, hữu lễ với ông Mộ ra lúc nào đối xử với người khác cũng là dáng vẻ kiêu căng, lạnh lùng, rất ít khi có được vẻ mặt ôn hòa, chú Trung thấy ta như vậy, d'đ/l'q,d nghĩ rằng cuối cùng tiểu thư cũng trưởng thành, cũng hiểu chuyện, cái này rất tốt, như vậy là tốt rồi, nhưng mà... Ông Mộ còn có cơ hội nhìn thấy ? Nhà họ Hạ bỏ qua cho nhà họ Mộ sao?
Mộ Linh Dược quyết định, ta muốn tìm tới Thượng Quan Ngưng, bất kể đối xử với ta như thế nào, ta cũng từ chối, chỉ cần bỏ qua cho nhà họ Mộ, bỏ qua cho ba ta. Trở lại phòng, có thể trang điểm tỉ mỉ chút, thay bộ váy dài màu đen khác, vén tóc lên cao, sạch lưu loát. Khuôn mặt vốn dĩ vô cùng tinh xảo càng thêm xinh đẹp kiều diễm. Dù sao, người đó cũng là người mà bản thân ta tâm tâm niệm niệm mười mấy năm, coi như là tình cờ gặp chút cũng muốn để cho nhìn thấy dáng vẻ đẹp nhất của bản thân, huống chi là cố ý gặp chứ? Làm sao có thể sửa soạn tốt chút. Nhìn bản thân mình trong gương, nhìn d;đ/l.q,d ra chỗ khuyết điểm, mặt mày khỏi nở nụ cười, nhưng cười bỗng nhiên lại cảm thấy đau, đau lòng! Mộ Linh Dược hết sức đè ngực của mình lại, chỗ đó đau khiến ta chịu nổi, giống như bị cây gậy đâm vào mà trước kia chưa từng phát , bây giờ chỉ cần động chút là đau thấu tim, nhổ ra, bỏ qua được.
Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, buộc phải ngẩng đầu lên dồn ép trở lại. Đúng vậy, thể khóc vì ta nữa, ta cũng biết, ánh mắt ta mãi mãi chưa từng dừng lại bản thân mình, ta cũng mãi mãi biết, năm mười mấy tuổi ấy, vừa nhìn thấy ta quyết định nhớ mãi quên. Hao tổn tâm sức chỉ vì muốn gả cho ta. Cho dù ta thương bản thân mình cũng được, chỉ cần tin tưởng bản thân mình đủ lâu, trái tim cũng buông tha, sau đó chia cho ta chút tình .
Nhưng mà... Làm sao có thể thích người như vậy, ràng chỉ là nhóc với bộ dạng chưa lớn, ta có gì tốt? phải chỉ sinh cho đứa con thôi sao? Làm sao có thể khiến ta đến khắc cốt ghi tâm chứ? Chuyện đó khiến sinh lòng đố kị, từ khi nhìn thấy chăm sóc ta bằng mọi cách liền hận thể giết chết ta, vì sao người thích lại phải là bản thân ta chứ?
Đây là người ta say đắm, Thượng Quan Ngưng biết ta thích mười mấy năm, cho nên có cách nào chịu trách nhiệm, cho dù là biết từ mười mấy năm trước, chuyện này cũng nhất định có thể chịu trách nhiệm được. Đôi khi, tình là chuyện của người, bạn trời đất mù mịt người khác cũng có quyền can thiệp. Nhưng có lúc cũng là chuyện của hai người, bạn tùy tiện làm bậy liền quấy nhiễu tới thế giới của người khác.
Khi Thượng Quan Ngưng vừa cúp điện thoại liền nhìn thấy vẻ mặt quái dị của Đại Nhị từ lầu xuống. Thượng Quan Ngưng chuyện, chỉ là nhíu mày nhìn .
“Lão đại, nếu phải em hiểu là người thế nào, em còn tưởng rằng làm như vậy phải báo thù cho Tiểu Nhã, mà là muốn được ôm mỹ nhân về!” Đại Nhị đứng bậc cuối cùng của cầu thang, hai tay ôm ngực nhìn Thượng Quan Ngưng sợ hãi chút nào.
“Đại Nhị, cậu rảnh rỗi lắm sao?” Thượng Quan Ngưng dựa vào cạnh cửa sổ, ánh sáng sau lưng khiến vẻ mặt của nhìn thấy , môi mỏng hé mở, giọng chứa chút tình người truyền tới: “Nếu rảnh rỗi đến nỗi bản thân cũng muốn chết, chuyện giải quyết này tôi để ý cậu giúp tay!”
“Ha ha ha...” Đại Nhị nghe như thế lập tức giơ tay đầu hàng, giỡn, tính mạng của thời kì nở rộ. Làm sao có thể muốn chết, “Lão đại, giỡn chút thôi, chỉ là gần đây xem tiểu thuyết hơi nhiều, trong sách đều miêu tả đại thiếu gia nhà giàu thích , dùng hết tâm cơ nhất định phải ép ấy đến đường cùng, sau đó tự động d;đ]l)q/d đưa tới cửa, sau đó nữa là cái đó, cuối cùng kết thúc hoàn hảo. Hôm nay nhìn thấy trường hợp tương tự cho nên mới câu như vậy, ngài trung thành như với nhóc, làm sao có thể coi trọng đại tiểu thư kiêu ngạo nhà họ Mộ chứ! Ha ha ha...” Dáng vẻ Đại Nhị vô cùng chân chó, vừa vuốt mông ngựa vừa cười gượng, chỉ vì bảo vệ cái mạng như hoa như ngọc của mình.
Thượng Quan Ngưng chỉ khẽ liếc cái, sau đó bỏ lại điếu thuốc lá ngón tay, từ từ đến ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, lành lạnh mở miệng: “ , việc gì?”
“Đại tiểu thư nhà họ Mộ muốn gặp !” Đại Nhị thu lại ý nghĩ vui đùa, lại rất ràng. Dáng vẻ này muốn bao nhiêu nghiêm chỉnh liền có bấy nhiêu, giống dáng vẻ bình thường của chút nào, trong lòng vẫn còn có chút lo lắng, dĩ nhiên là lo lắng cho nhóc Tiêu Hòa Nhã rồi, mặc kệ như thế nào, tiểu thư nhà họ Mộ vẫn là mỹ nhân, mỹ nhân lạnh lùng hiếm thấy, nếu ta tự động quy hàng, thi hành chính sách sắc dụ với lão đại nhà mình, nếu lão đại nhà mình là người khống chế được giữa người nhà và mỹ nhân kế, vậy phải nhóc nhận đắc tội sao? Cho nên phải nhìn tốt mới được.
“Hả?” Thượng Quan Ngưng liếc mắt nhìn Đại Nhị cái, trước mắt là biết tâm tư của , nếu biết , chừng bây giờ xử tử rồi, chết như thế nào cũng đều phải do nghĩ, bản thân giao cho quyết định.
“Có gặp ?” Đại Nhị hỏi, vẻ mặt vẫn thả lỏng như trước.
“Gặp chứ, tại sao lại ?” Chuyện chờ đợi mấy ngày nay là gì? phải là chuyện ta tự động đưa tới cửa sao? cũng kéo dài nữa, giải quyết sớm chút rồi trở về.
“Lão đại, bội tình bạc nghĩa với nhóc đấy chứ?” Đại Nhị nhìn vội vàng như vậy, rất là cẩn thận mở miệng hỏi, nếu như dám mở miệng ‘đúng vậy’ cái, có thể bản l'q.d thân bất chấp hy sinh mà ngăn cản rồi. nhóc như đóa hoa mười bảy tuổi bị phá hủy, nếu bội tình bạc nghĩa nhóc phải sống như thế nào chứ? Người sáng suốt ai lại nhìn ra chút tâm tư này của nhóc! Nếu...
đợi Đại Nhị mơ màng xong, quả đấm hoàn mỹ rơi xuống chiếc cằm được coi là duyên dáng của , ngay sau đó là những nắm tay giống như cuồng phong mưa rào rơi xuống người .
“A...” May mà Đại Nhị phản ứng nhanh nhạy, trúng quyền sau đó bắt đầu phản kích, dĩ nhiên đối phương phải là kẻ địch mà là ông chủ của mình, cho nên đối phó vô cùng vất vả, đầu tiên thân phận của đối phương quyết định việc thể liều chết phản kích, nhưng người ta là lão đại nha, đáng lẽ nhất định có thể đánh thắng được ấy, nhưng nếu dốc hết toàn lực làm sao có thể tự bảo vệ mình?
“Lão đại, em sai rồi, ...” Chỉ lát sau, người vốn dĩ vô cùng cao lớn, tuấn, phóng khoáng liền biến thành Đại Gấu Mèo, bảo vật của quốc gia.
Thượng Quan Ngưng vỗ vỗ tay mình, lúc này mới tao nhã đứng dậy, giống như người vừa mới động thủ đánh nhau hoàn toàn phải là , nhìn thấy cục xanh, cục tím mặt Đại Nhị, vô cùng vừa lòng gật gật đầu, “Được rồi, cho ta vào !”
“Dạ!” Đại Nhị cố sức đứng lên, người này là cho chút tình cảm, phải chỉ sai câu thôi sao, có cần phải ra tay nhân tâm như vậy ? Thực ra sai rồi, l'q/d nếu câu này về người khác, Thượng Quan Ngưng cũng đại nhân đại lượng tính toán với , nhưng cố tình người mà bội tình bạc nghĩa trong miệng cậu ta lại là bảo bối của mình, cho dù chỉ là đùa, cũng muốn nghe! Cho nên cũng chỉ có thể oan ức Đại Nhị chịu loại mệt nỏi này, dù sao họa là từ miệng mà ra, thể trách người khác phải sao?
Thượng Quan Ngưng ngồi ghế sô pha, yên lặng chờ Mộ Linh Dược đến. tới lát, Đại Nhị dẫn Mộ Linh Dược vào, giống như Mộ Linh Dược ở Sở phán, hề mang chút tỳ vết, đáng tiếc là có ai kinh động vỗ tay cho ta. Lãnh đạm, chính là lạnh nhạt! Theo như lời Như Thạch Lưu , lòng cũng phải lý do để người ta làm chuyện xấu. Cho nên dù xinh đẹp cũng có người mến vỗ tay, đau thương cũng có người thương tiếc.
“Thả ba tôi ra, muốn tôi làm gì cũng được!” Mộ Linh Dược đứng trước mặt Thượng Quan Ngưng, mặt chút thay đổi thẳng vào vấn đề.
Thượng Quan Ngưng ngước mắt, chút để ý liếc ta cái, cuối cùng cũng dừng lại khuôn mặt trang điểm khéo léo của ta, lành lạnh mở miệng : “Bây giờ tôi có thể khiến cho làm tất cả những việc mà tôi muốn xem!”
Hô hấp Mộ Linh Dược cứng lại, thân thể tự chủ được lui về phía sau hai bước, gương mặt vốn dĩ có huyết sắc lại càng thêm trắng bệch, giống như tờ giấy trắng có hơi thở người sống. Đúng rồi, vốn dĩ chơi đùa nhà họ Mộ, tất cả những người trong nhà họ Mộ đều trốn thoát, nhất là ta, lại càng trốn thoát, sống hay chết của ta chỉ phụ thuộc vào câu của , bây giờ ta có thể yên ổn đứng trước mặt cũng là mưu kế của , nếu chưa chắc khi nào bị phơi thây nơi hoang dã.
Last edited by a moderator: 19/12/15