1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã phúc hắc chỉ yêu vợ- Đề Tuyến WaWa (130/130) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 102: Tôi cũng thích chị này! (2)

      Editor: Thu Lệ


      Thượng Quan Ngưng nhìn thấy khác thường của cũng vội vàng vứt bỏ cánh tay kéo tay vội vàng chạy tới, “Tiểu Nhã, em làm sao vậy?” Thượng Quan Ngưng chuyển vào trong ngực mình, lo lắng hỏi.


      Tiêu Hòa Nhã chuyện, chỉ là khổ sở rơi nước mắt.


      “Tiểu Nhã, Tiểu Nhã!” Thượng Quan Ngưng hỏi, trong mắt tràn đầy lo lắng khiến khoác tay vốn dĩ xinh đẹp trong nháy mắt thay đổi sắc mặt.


      Thủy Khanh Tương, là người phụ nữ coi Thượng Quan Ngưng như tính mạng của mình, trước kia bộc lộ tài năng, mặc cho ai nấy đều thấy được say đắm, giờ học được cách ngầm chịu đựng, nếu có cách nào hoàn toàn nhận được, vậy chỉ cần đứng bên cạnh là được rồi! Chỉ như vậy khiến cho toàn bộ phụ nữ trong d,đ,l;q;d thiên hạ hâm mộ rồi, bởi vì phải ai cũng có tư cách đứng bên cạnh , trở thành người có thể dựa vào . Người đối với phụ nữ chưa bao giờ có chút biểu cảm thế nhưng lại lộ ra vẻ mặt căng thẳng và lo lắng với , điều này khiến cho làm sao có thể chấp nhận. Thủy Khanh Tương nắm chặt hai tay, cố gắng để lộ ra lòng ghen tỵ khắc cốt ghi tâm.


      “Tiểu Nhã!” Thượng Quan Ngưng hỏi, thế nhưng người trong lòng chỉ là yên tĩnh rơi nước mắt chứ chịu câu, “Tôi đưa em bệnh viện!”


      “Tôi cần!” Tiêu Hòa Nhã đẩy ra, trong lòng oán hận muốn chết, ngày hôm qua ta còn chung giường chung gối với , hôm nay liền ôm người khác..... Nước mắt lạch cạch rơi xuống, trong lòng vô cùng thê lương, Tiêu Hòa Nhã đưa tay gắt gao lôi kéo Hạ Ngưng Nhật có bộ dạng giống Thượng Quan Ngưng như đúc. ràng là hai người giống nhau như đúc, nhưng lại chưa bao giờ nhận sai. Hiệu trưởng chính là hiệu trưởng, Hạ chính là Hạ, nhưng mà...


      ... ... dẫn em gặp Tiểu Bảo có được ? ...” Tiêu Hòa Nhã vừa rơi nước mắt vừa với Hạ Ngưng Nhật.


      Tiêu Hòa Nhã như vậy ai có thể nỡ lòng từ chối, Hạ Ngưng Nhật xoa xoa mái tóc của , rất là ôn nhu mở miệng : “Được, bây giờ liền dẫn em !” Sau đó lôi kéo ra ngoài.


      Thượng Quan Ngưng nhìn hai người rời , chau mày, nghĩ ra bản thân có chỗ nào chọc tới , “Đúng rồi, Tiểu Bảo làm sao?”


      ở sau lưng quát, Tiêu Hòa Nhã cũng để ý tới , lôi kéo Hạ Ngưng Nhật tăng tốc bước chân.


      Lúc này Thủy Khanh Tương đến bên cạnh Thượng Quan Ngưng, rất là cung kính mở miệng: “Lão đại, có muốn cùng nhau xem ?”


      Thượng Quan Ngưng lắc đầu: “Em về trước , cho dì biết, khi nào tôi có thời gian rảnh tôi đến gặp dì!”


      “Hôm nay sao? phải đồng ý...” Thủy Khanh Tương cam tâm, vừa muốn gì đó lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo liền ngoan ngoãn ngậm miệng, cũng l'q.d nghĩ chọc cho Thượng Quan Ngưng tức giận, nếu đạt được gì cả. Chỉ là rốt cuộc ấy là ai? Vì sao lại có ảnh hưởng lớn đến Thượng Quan Ngưng như vậy? được, nhất định phải điều tra thêm mới được! Bây giờ chỉ đành phải ngoan ngoãn nghe lời rời thôi.


      Ngoài cửa, Nhất Nhị Tam Tứ vô cùng biết gì mà lắc đầu, lão đại của bọn họ, đúng là.... Có khi thông minh muốn chết, nhưng thỉnh thoảng cũng chậm chạp đến đòi mạng, choáng nha, cho dù hiểu suy nghĩ của , chỉ cần đổi lại suy nghĩ chút là xong mà, nếu thấy nhóc bị người đàn ông khác ôm lấy còn có thể lạnh nhạt sao? Đần muốn chết!


      “Cậu xem đầu của lão đại chúng ta có phải bị cửa kẹp rồi ?” Đại Nhất hai tay ôm ngực rất là can đảm . Sau khi xong còn nhìn về phía ba người khác tìm kiếm đồng tình. Thế nhưng ba người nào đó lại có lực, những có đồng ý với với quan điểm của mà còn ăn ý lui về sau bước. Đối với hành động này, Đại Nhất rất là vừa lòng, vươn ngón tay ra chỉ chỉ bọn họ phen, vô d.đ.l/q'd cùng ghét bỏ : “Ôi ôi ôi... Các cậu nha, có tác dụng chút nào, ràng lão đại gây ra chuyện rất ngu xuẩn, vậy mà các cậu cũng dám , như vậy còn có trách nhiệm trốn sau lưng người khác, quá vô dụng, chẳng lẽ các cậu nhìn thấy nhóc khổ sở như vậy mà đau lòng sao? Uổng công nhóc đối xử tốt với các cậu như vậy, các cậu chính là lòng lang dạ sói....”


      “À, sao? Vậy cậu bước vào cho tôi nghe chút đầu của tôi bị cửa kẹp như thế nào vậy hả?”


      Giọng trầm thấp vang lên bên tai, Đại Nhất liền mặt xám như tro tàn, sao lại quên ba người kia thấy gặp nạn đều có tất xấu bàng quan chứ? Hu hu hu... Biểu dương chính nghĩa cũng l/q)d phải xem đối tượng là ai mà phải sao? Đau lòng chết tôi rồi. Từ từ xoay người chậm như rùa, nhìn vẻ mặt trầm của Thượng Quan Ngưng lập tức cười lấy lòng, “Ha ha ha... Lão đại, chắc nghe lầm, sao em có thể lớn gan mà đầu bị cửa kẹp chứ? Em là người trung thành và tận tâm cỡ nào người khác biết còn hiểu sao? Có đúng ? Lão đại, hiểu lầm rồi!”


      Ánh mắt này muốn bao nhiêu chân thành liền có bấy nhiêu chân thành. Giống như những gì đều là vậy.


      Nhưng Thượng Quan Ngưng là ai chứ, gần như là người cùng nhau lớn lên với bọn họ, tâm địa gian xảo như vậy còn có thể biết sao? “Vì sao Tiêu Hòa Nhã lại tức giận?” Thượng Quan Ngưng trực tiếp hỏi thẳng.


      Đại Nhất rất muốn khinh bỉ, nhưng mà suy nghĩ lại hậu quả sau khi khinh bỉ rất là quả quyết vứt bỏ động tác khinh bỉ. Vô cùng thành : “Lão đại, sáng nay nhóc còn như keo như sơn(ý bảo là thân thiết), tại lại cùng kề vai sát cánh với người phụ nữ khác, bất kể ai nhìn thấy cũng đều tức giận!”


      “Kề vai sát cánh?” Thượng Quan Ngưng nheo mắt,vô cùng nguy hiểm bắn về phía Đại Nhất.


      “Đúng.... Vốn dĩ là vậy!” Đại Nhất cố gắng lớn gan : “Chính suy nghĩ lại xem bản thân mình có làm đúng hay ?”


      “Nhưng tôi chỉ coi Thủy Khanh Tương như em thôi mà!” Thượng Quan Ngưng vô cùng khó hiểu, rốt cuộc phụ nữ suy nghĩ vấn đề như thế nào vậy? đối xử đặc biệt với như vậy chẳng lẽ phát ra sao? Chỉ nhìn thấy liên quan lại tức giận thành cái dạng này?


      coi người ta là em , nhưng Thủy Khanh Tương có xem trai ?” Nếu sao đầu bị cửa kẹp chứ! Những lời phía sau Đại Nhất đương nhiên có gan ra. Chỉ là nét mặt kia ít nhiều cũng biểu ra rồi!


      “Lão đại, lúc này thể trách nhóc, đều là lỗi của !” Lúc này Đai Tứ cũng lại giúp.


      “Đúng vậy! nhóc có thể tức giận sao? Em ? em làm gì có chuyện đến chỗ nào cũng khoác tay nhau? Huống chi cũng phải em!” Hiếm khi người lúc nào cũng trầm mặt ít như Đại Tam cũng tiến lên thảo luận, xem ra nhóc này rất được lòng người đấy!


      “Lão đại, lời lòng, ngoại trừ đối với nhóc là hiếu kỳ và đặc biệt đúng là biết gì cả, chẳng lẽ tâm tư của Thủy Khanh Tương nặng như vậy mà cũng phát ra?” Đại Nhị hai tay ôm ngực, bộ dạng bình chân như vại.


      “Tôi...” Thượng Quan Ngưng hết chỗ rồi, thích người phải chỉ cần đối xử tốt với người đó thôi sao? Chẳng lẽ còn có cái khác?


      “Lão đại, nhóc rất đau lòng, chừng trong cơn tức giận liền cần nữa! Dẫn theo Tiểu Bảo bỏ trốn rồi!” Đại Nhị tiếp tục chút để ý .


      Thượng Quan Ngưng hung hăng trừng mắt liếc nhìn bọn họ cái, lần này trực tiếp xoay người tới thang máy xuống lầu.
      Last edited by a moderator: 17/11/15

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 102: Tôi cũng thích chị này (3)

      Editor: June_duahau

      Bên này, Tiêu Hòa Nhã vừa mới cùng Hạ Ngưng Nhật xuống lầu, nhìn thấy Dạ Nhiễm Tuyết mang theo Tiêu Tiểu Bảo trở về.


      "Tiểu Bảo!" Vừa nhìn thấy Tiêu Tiểu Bảo thiếu chút nữa là bị mất tích, tâm trạng vốn căng thẳng của Tiểu Hòa Nhã đột nhiên được buông lỏng xuống, nước mắt vất vả mới ngăn lại được giờ phút này lại lộp bộp rơi xuống, ôm lấy Tiêu Tiểu Bảo mà khóc rống lên, nước mắt nước mũi dính hết lên người cậu.


      "Mẹ......Mẹ làm sao vậy?" Tiểu Tiểu Bảo vừa vỗ lưng mẹ mình vừa giọng hỏi, đôi mắt to tròn nhìn về phía Hạ Ngưng Nhật muốn tìm đáp án.


      " có chuyện gì! Mẹ chỉ lo lắng cho con thôi, con sao là tốt rồi!" Tiểu Hòa Nhã ôm Tiêu Tiểu Bảo khẽ mở miệng , nước mắt làm thế nào cũng ngừng lại được. "Bảo, chúng ta ra nước ngoài chơi có được ?"


      Tiêu Tiểu Bảo ngẩn người, biết mẹ cậu bị cái gì đả kích, tại sao lại nghĩ tới chuyện ra nước ngoài? Trước kia hết ông ngoại rồi đến cậu để xuất ra nước ngoài chơi mẹ đều từ chối hết hết, làm sao bây giờ lại.... ....Trong lòng tuy hoài nghi, nhưng Tiêu Tiểu Bảo cũng ra miệng, chỉ thản nhiên trả lời: "Được, mẹ! Mẹ muốn đâu Tiểu Bảo cũng cùng mẹ!"


      "Ừ.......Tiểu Bảo ngoan của mẹ!" Tiêu Hòa Nhã vừa , vừa xoa xoa nước mắt, nhưng phát càng lau lại càng nhiều, trong lòng hơi tức giận, mấy giọt nước mắt này chịu an phận, còn tranh giành nhau rơi xuống, quá là nghe lời, đúng là vô dụng!


      "Mẹ, sao hết, có con ở đây!" Tiêu Tiểu Bảo rất nghiêm túc, đưa bàn tay bé trắng noãn nhàng lau nước mắt thay mẹ cậu, "Mẹ, yên tâm , mẹ muốn đâu cũng được hết!"


      Ừ! Tiêu Hòa Nhã gật đầu, khẽ bật cười: "Được, chúng ta ra nước ngoài!" bao giờ.... .....phải gặp cái tên khốn kiếp kia nữa! Trong lòng Tiêu Hòa Nhã nghĩ.


      "Em chỗ nào cũng được !" Giọng lạnh lùng chân đến đáng tin vang lên phía sau , Tiêu Hòa Nhã cũng lười phải liếc nhìn thêm cái, liền kéo Tiêu Tiểu Bảo ra ngoài, trong lòng suy nghĩ, Thượng Quan Ngưng, là gì của tôi chứ? Có thể quản tôi nhiều như vậy sao? Tôi đễ cho quản, mới có cơ hội trông nom, tôi để cho quản, có thể giam giữ tôi được chắc?


      Tiêu Hòa Nhã lời nào, Tiêu Tiểu Bảo đương nhiên cũng nhiều chuyện, hời hợt liếc nhìn Thượng Quan Ngưng cái, sau đó khéo léo theo sau Tiêu Hòa Nhã.


      Thượng Quan Ngưng bắt gặp cái nhìn của con trai khỏi ngừng lại, ánh mắt kia tựa như muốn : "Thượng Quan Ngưng, vốn cho là ba có thể chăm sóc cho mẹ tốt mới đồng ý để cho ba đến gần mẹ! phải là để cho ba có cơ hội làm cho mẹ khóc đến thương tâm thế này!"


      "Sao chú lại đuổi theo thế?" Hạ Ngưng Nhật đứng ở bên cạnh , khẽ đẩy cái.


      Lúc này Thượng Quan Ngưng mới lấy lại tinh thần, vội vàng chạy ra ngoài, bất luận thế nào trước tiên cũng được để cho ra khỏi nước cái , chuyện về sau từ từ giải quyết.


      "Tiêu Hòa Nhã, em đứng lại đó cho !" Dưới cửa lớn cao ốc Hạ thị, Thượng Quan Ngưng nhìn về phía Tiêu Hòa Nhã thong dong ưu nhã bước , hô lớn.


      Bất kể thế nào, dù trong lòng muốn phản kháng nhưng người nào đó vốn bản tính là nô lệ, vừa nghe thấy tiếng rống giận như vậy, thân thể nhanh hơn lý trí quyết định trước, rất nghe lời mà ngoan ngoãn đứng lại. Chỉ còn kém đứng nghiêm nghỉ thôi.


      "Thủy Khanh Tương...." Thượng Quan Ngưng đứng trước mặt , vẻ mặt lúng túng mất tự nhiên.


      "Hử?" Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu, Thủy Khanh Tương cái gì?

      "Người phụ nữ kia chính là......"

      còn chưa hết câu, Tiêu Hòa Nhã vừa nghe đến người phụ nữ kia, ngay lập tức lôi kéo Tiểu Bảo bỏ . Lại còn dám nhắc tới người phụ nữ kia nữa!


      Thượng Quan Ngưng phát kéo vào trong ngực mình, hai lời liền trực tiếp hôn lên môi . Hai tay Thượng Quan Ngưng bưng lấy khuôn mặt đỏ rực của , loại cảm giác vừa lại vừa thương vang vọng khắp trong lòng .


      "A....." Tiêu Hòa Nhã đỏ bừng mặt, xấu hổ muốn đẩy ra, nhưng cánh tay siết chặt như vậy, đem khóa chặt trong ngực mình.


      Thượng Quan Ngưng có chút mê man, nâng khuôn mặt ngượng ngùng của lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng mà ướt át, mềm mại của , đầu lưỡi nóng bỏng ngừng xâm nhập mỗi ngóc ngách trong khoang miệng , y hệt như đứa trẻ hấp thu hương thơm ngọt ngào.


      "Ưm...ưm...." Tiêu Hòa Nhã tự chủ được mà trầm luân, người này....


      Tiêu Tiểu Bảo đứng ở bên cạnh nhìn mà ngẩn ngơ, bây giờ cậu có nên tránh mặt ? Sau đó lại suy nghĩ lại, hai người bọn họ trước mặt bao nhiêu người làm ra chuyện thân mật như vậy cũng kiêng dè gì, người xem như cậu cần gì phải kiểu cách chứ, đúng ?


      lâu sau, Thượng Quan Ngưng mới buông Tiêu Hòa Nhã mềm nhũn hai chân ra, "Cùng về nhà!"


      "Em.....!" Tiêu Hòa Nhã vừa muốn phản bác, đột nhiên nhớ tới Tiểu Bảo bên cạnh, sắc mặt nhất thời đỏ lên. "Tiểu Bảo, chúng ta về nhà trước!" Tiêu Hòa nhã để ý tới , trực tiếp dắt Tiêu Tiểu Bảo chạy .


      Thượng Quan Ngưng thể làm gì khác hơn là nhắm mắt theo đuôi ở phía sau. Cẩn thận giải thích: "Người phụ nữ kia phải là người nào đó của , đó là con của dì trước kia, chỉ coi ấy như em mình, nếu em thích, gặp ấy nữa! để cho ấy đến Hoa thị, em phải nhìn thấy ấy nữa được ?"


      Tiêu Hòa Nhã lời nào, chỉ lôi kéo Tiêu Tiểu Bảo thẳng về phía trước, hai vai khẽ run lên. Bộ dáng kia giống như trong lòng vẫn còn đau đớn lắm.


      Thượng Quan Ngưng nhìn thấy đau lòng dứt, ràng cũng phải chuyện gì to tát lắm, làm sao ấy lại khổ sở như vậy chứ? Phụ nữ quả là phiền toái. "Lần sau, bao giờ........để cho người phụ nữ khác tới gần mình còn được sao?" Thượng Quan Ngưng liều mạng, cũng may là đối với phụ nữ dù tôn kính cũng gần gũi, nên làm vậy cũng thua thiệt gì.


      Ngược lại Tiêu Hòa Nhã ở phía trước rốt cuộc cũng cười đủ rồi, bả vai cũng còn run rẩy nữa. Tiêu Tiểu bảo cũng khẽ bật cười, xem ra, mẹ cậu cũng phải tất cả đều thua.


      "Hai người chờ chút, còn phải gặp người khác nữa, hai người ở dưới lầu chờ lát được !" Thượng Quan Ngưng rất là ủy khuất, cầu toàn . Có trời mới biết, bọn thuộc hạ của mà biết cũng có ngày phải uất ức như thế này biết cười nhạo thế nào!

      ********************************
      Chương 102: Chị này tôi cũng thích (4)

      Cuối cùng hai mẹ con nhà nào đó cũng quá nhẫn tâm, vốn đằng trước cũng từ từ lùi về sau, theo dẫn đường, cùng vào tòa cao ốc đối diện với cao ốc của Hạ thị, "Cao ốc Liệt Diễm?" Làm sao ở đâu cũng đều thấy cái tên này?


      Tiêu Hòa Nhã thấy rất khó hiểu, vương triều Liệt Diễm, sơn trang Liệt Diễm, giờ lại còn có cả Cao ốc Liệt Diễm. Sao lại có nhiều Liệt Diễm như vậy chứ? Nhưng hỏi, ngoan ngoãn ngồi ở phòng cà phê ở dưới đại sảnh lầu . Cùng Tiểu Bảo ăn món bánh ngọt điểm tâm, cúi đầu nhìn chằm chằm cậu.


      "Bảo?" Tiêu Hòa Nhã nhàng gọi tiếng, "Con xem thân phận ba con là gì? Cũng giống như bác trai của con, công việc làm, chẳng lẽ chờ sống nhờ gia sản nhà họ Hạ sao? Nhà họ Hạ sớm muộn gì cũng làm cho Thượng Quan Ngưng hỏng mất! Con có đúng ?" Tiêu Hòa Nhã nằm dài bàn, thỉnh thoảng xúc miếng bánh ngọt cho vào miệng, chút để ý nhìn về phía Tiêu Tiểu Bảo .


      Vừa lúc đó, người phụ nữ định lên lầu, nghe được lời của liền thay đổi phương hướng, trực tiếp về phía hai người nọ.


      "Có phiền khi tôi ngồi cùng ?" Người phụ nữ kia tới bên cạnh Tiêu Hòa Nhã, hỏi.


      Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy người phụ nữ vẻ mặt tươi cười, rất xinh đẹp, bộ đồ màu trắng sạch nhìn có vẻ là người giỏi giang. Chẳng qua là.... ....Tiêu Hòa Nhã nhìn xung quanh vẫn còn nhiều bàn trống như vậy, tại sao lại muốn nhét chung chỗ với bọn chứ? Nhưng cũng có ý cự tuyệt, tùy ý gật đầu cái, muốn ngồi ngồi , và Tiểu Bảo ăn đồ của mình là được rồi.


      "Tôi tên là Lăng Thần, có thể làm bạn với được ?" Lăng Thần nhìn Tiêu Hòa Nhã cười , thậm chí còn tự mình chìa bàn tay trắng noãn đẹp mắt ra .


      Tiêu Hòa Nhã liếc nhìn ta cái, tuy hiểu chuyện gì, nhưng cũng rất thiện chí đưa tay của mình ra, "Xin chào, tôi là Tiêu Hòa Nhã!"


      "Em này, tôi thích!" Lăng Thần vui vẻ . Còn dùng ngón tay của mình đùa giỡn cái.


      Tiêu Hòa Nhã tất nhiên cũng chịu kém, đưa tay của mình ra khều khều chiếc cằm của người phụ nữa kia, "Chị này, tôi cũng thích!"


      Cho dù là lòng hay giả bộ, sau này, hai người bọn cũng chưa chắc gặp lại nhau, điều này làm cho Tiêu Hòa Nhã có cảm giác bị người ta đổ thừa, tại sao tới chỗ nào cũng có thể gặp được vậy chứ?

      *

      "Bảo! Con xem cái Lăng Thần này làm sao có thể biết chính xác nhà của chúng ta ở đâu được chứ?" Tiêu Hòa Nhã nằm ở ghế salon trước cửa sổ sát đất rất là khó hiểu hỏi Tiêu Tiểu Bảo ngồi bên cạnh tháo súng ống.


      " biết!" Tiêu Tiểu Bảo bớt chút thời gian trả lời .


      " là rất kỳ quái nha! Chúng ta công viên, dạo phố, chơi cũng có thể gặp phải, có phải gặp quỷ rồi ?" Tiêu Hòa Nhã càng nghĩ càng thấy sợ, sau đó nhanh chóng ngồi bật dậy bắt đầu khẩn cầu, thân linh ơi, câu ngày hôm đó là giả, người chớ tin là , cái chị kia con quả thích chút nào! Người hãy tha cho con !


      "Em thích người nào? thích cần gặp nữa!" Thượng Quan Ngưng từ lầu xuống, dứt khoát .


      Tiêu Hòa Nhã tiếp tục nằm xuống, đưa tay che mặt của mình lại, " dễ nghe, em cũng muốn nhìn thấy, nhưng lại cứ luôn gặp phải, xem phải làm sao bây giờ?"


      "Ai?" Thượng Quan Ngưng nhíu mày cái, lại dám có người có ý đồ với , " ta tên gì?"


      "Lăng Thần! Chính là cái người hôm ở đại sảnh lầu cao ốc Liệt Diễm gặp được! Đều là tại ! Nếu em làm sao lại chọc phải người như thế!" Tiêu Hòa Nhã oán giận .


      "Lăng Thần?" Thượng Quan Ngưng cau mày, sau đó nhìn Tiêu Hòa Nhã, "Em hẹn ta ra ngoài để với ta chuyện chút!"

      " có thể chuyện gì chứ?" Tiêu Hòa Nhã bới móc.

      "Khẳng định dứt khoát hơn so với em!" Thượng Quan Ngưng liếc cái, thản nhiên .


      Cuối cùng Tiêu Hòa Nhã cũng khuất phục dưới quả quyết gì sánh kịp của , nhưng mà rất nhanh thấy hối hận, con bà nó chứ! Tiêu Hòa Nhã rốt cuộc cũng hiểu được tại sao người phụ nữ kia lại liều mạng muốn tới gần mình, ra là có dụng ý khác! Nha! Ta nhổ vào!


      Trong góc quán cà phê. Tiêu Hòa Nhã cùng Tiêu Tiểu Bảo ngồi bên, Tiểu Bảo rất hài lòng ngồi gặm món bánh ngọt trước mặt mình, Tiêu Hòa Nhã ngược lại, mặt mũi buồn thiu nhìn chằm chằm hai người cười cười kia! ? cọng lông á!


      "Con trai, có nhìn thấy ba con ngồi bên cạnh tiểu thư xinh đẹp kia ?" Tiêu Hòa Nhã nhìn Tiêu Tiểu Bảo, vẻ mặt có ý tốt.


      Tiêu Tiểu Bảo lui về sau hai bước, rất cảnh giác : "Mẹ muốn làm gì?"


      "Con trai, con xem sức quyến rũ của con lớn như vậy sức quyến rũ của ba con lớn thế nào?" Tiêu Hòa Nhã chưa từ bỏ ý định ngừng cố gắng.


      Tiêu Tiểu Bảo hời hợt liếc nhìn cái, "Con gặp ba mẹ của ba rồi, đều mạnh mẽ 'liên thủ' mà sinh ra ba, nếu con sánh bằng ba chỉ có lý do duy nhất đó là vì do mạnh yếu 'liên thủ' sinh ra!" ra cậu rất muốn vẫn là ba có kỹ thuật cao hơn bậc, nếu sao có thể khiến người ta thần hồn điên đảo. Cuối cùng vẫn nhịn xuống.


      Cái này thể nghi ngờ là chỉ . Tiêu Hòa Nhã quyết định rảnh mà để ý tới: "Con trai, con có thể vĩ đại hơn so với ba con nhiều, , tin con dụ dỗ người phụ nữ kia xem! Nhất định bắt được tới tay!"


      "Con mới bốn tuổi thôi!" Tiêu Tiểu Bảo im lặng nhắc nhở mẹ mình này. Cái người mẹ này của cậu, lại vì người đàn ông mà muốn hi sinh trong sạch của con trai bảo bối nhà mình! là.......


      "Bốn tuổi cũng có thể! , con thử ......"


      "Em muốn con trai của dụ dỗ ai?" thanh trầm vang lên đầu, khiến cho người mẹ nào đó ra sức khuyên nhủ con trai trong nháy mắt hóa đá. Ô...ô...ô.....Có cần phải giống quỷ như vậy hả?


      "Em muốn con trai dụ dỗ ai?" Thượng Quan Ngưng nhìn thẳng nàng, giọng rất là thân thiện, hỏi.


      "Ha....ha...." Tiêu Hòa Nhã cười khan, trong lòng ngừng kêu khổ, ràng vừa mới đó còn 'tình chàng ý thiếp' như vậy, thế nào chỉ trong chớp mắt người thấy tăm hơi rồi!


      "Hiệu trưởng, chắc là nghe nhầm rồi, em làm sao lại để cho con trai mình dụ dỗ người khác chứ, con trai mình xinh đẹp như vậy, sau này lớn lên phải có rất nhiều phụ nữ đến gần sao, căn bản cần phải dụ dỗ ai cả, !" Tiêu Hòa Nhã giơ tay, chỉ còn kém chưa hai chữ xin thề!


      "Tốt lắm, về nhà!" Thượng Quan Ngưng thản nhiên , xong liền trực tiếp xoay người .

      Tiêu Hòa Nhã lôi kéo Tiêu Tiểu Bảo vội vàng theo,

      "Này...này....này.... .......Hiệu trưởng, cái Lăng Thần kia bị đưa đâu rồi hả? mang tiền bạc trong nhà giấu đấy chứ?" Tiêu Hòa Nhã hỏi, bộ dáng rất là khẩn trương.


      "Phốc....... tràng ho khan..." Tiêu Tiểu Bảo bị lời của dọa cho sợ, khiến cho miếng bánh ngọt trong miệng bị nghẹn. Nhịn được ho khan.


      Thượng Quan Ngưng vốn phía trước lập tức quay trở lại, ngồi xổm xuống nhàng vỗ vỗ sau lưng Tiêu Tiểu Bảo, còn nhân cơ hội trợn mắt liếc nhìn cái, "Em còn ở đây bậy bạ gì nữa trừ tiên tiêu vặt của em!" Vẫn đánh rắn phải đánh dập đầu, tiền tiêu vặt chính là chiếc xương sườn mềm của hai mẹ con.


      Tiêu Hòa Nhã lập tức che miệng mình, đồng thời lại nhớ tới Tiểu Bảo, liền chạy tới, "Bảo, con sao chứ? Cẩn thận chút chứ!"


      Thượng Quan Ngưng liếc cái rồi trực tiếp ôm lấy Tiêu Tiểu Bảo lên phía trước, thèm để ý đến nữa.


      Tiêu Hòa Nhã bĩu môi, ánh mắt ai oán liều mạng khoét bóng dáng . ràng là như vậy, còn cho người ta . Bằng , sao ngay cả cái nháy mắt cũng có.


      "Ba, người giải quyết người phụ nữ kia thế nào?" Nằm ở trong ngực ba mình, Tiêu Tiểu Bảo giọng hỏi.

      Thượng Quan Ngưng gật đầu, phải chỉ là người phụ nữ thôi sao? Có gì mà giải quyết được!

      "Yên tâm , sau này người phụ nữ kia bao giờ.....làm phiền con và mẹ con nữa!"

      Tiêu Tiểu bảo gật đầu, đối với hành động này của ba, cậu rất là hài lòng. "Bây giờ chúng ta trở về Sướng viên sao?"


      ", hôm nay về nhà họ Hạ, ông bà nội của con muốn gặp con chút!" Thượng Quan Ngưng cười . "Tính tình bà nội con dù sao cũng luôn 'hoạt bát, hiếu động', nếu con có thích ứng được cũng nhẫn nại chút nhé!"


      "Con rất thích bà nội, ba cần phải lo lắng!" Tiêu Tiểu Bảo cũng cười theo .


      Ánh mắt Tiêu Hòa Nhã lúc này càng thêm buồn bã, choáng nha, ngay cả con trai bảo bối của cũng lừa gạt đến tay rồi!


      "Còn trừng mắt nữa, có tin moi ra cho em xem ?" Thượng Quan Ngưng quay đầu lại, nhìn chằm chằm, trực tiếp .


      " dám!" Tiêu Hòa Nhã lui về sau hai bước, bước lại bước, cuối cùng lại lùi đến trong ngực người khác! Tiêu Hòa Nhã xoay người cẩn thận lọt vào mê chướng, trời ạ! Lại là mỹ nam nha! Giống hệt nam chính trong manga vậy! Mắt ngay lập tức sáng lên, chọc cho Thượng Quan Ngưng phía trước tối sầm mặt!

      ***************************
      Last edited by a moderator: 17/11/15

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      ☆, Chương 103: Bị chó cắn. (1)

      "Hiệu trưởng. . . . . . Hiệu trưởng, người đàn ông này trông đẹp trai hơn !" Tiêu Hòa Nhã trợn mắt há hốc mồm, thiếu chút nữa nước miếng chảy ra rớt xuống ba ngàn trượng rồi. Bất quá. . . . . . Tiêu Hòa Nhã sờ sờ cằm bóng loáng của mình, bộ dáng bộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa. Người này và Hiệu trưởng giống như là? Chẳng lẽ. . . . . .

      Tiêu Hòa Nhã xoay người, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on khẩn trương nhìn Thượng Quan Ngưng, "Hiệu trưởng. . . . . . Người đó có phải là trai lưu lạc bên ngoài của ? Nhìn rất giống !" Tiêu Hòa Nhã ghé vào bên tai Thượng Quan Ngưng rất là giọng : "Hay ta là con riêng của chú Hạ? cũng đừng nên đau lòng quá, em khẳng định là bình thường chú Hạ dì Thượng Quan! đấy, em đều nhìn ra! Ngàn vạn lần đừng tức giận chú Hạ, nếu em vậy tương thân tương ái tốt hơn, chuyện cũ thể truy cứu, cũng đừng nghĩ quá nhiều phải. . . . . ."lqd Càng nghĩ càng lo lắng, Tiêu Hòa Nhã còn đưa bàn tay bé ra vỗ vỗ vào ngực Thượng Quan Ngưng, hi vọng vì chút chuyện này rồi tức giận mà tổn thương thân thể. đúng là ân oán tình cừu đời trước giao cho người của đời trước giải quyết, cần mình phải mệt mỏi lo lắng.

      Sắc mặt của Thượng Quan Ngưng vừa tối vừa đen, hoàn toàn có thể sánh ngang lọ nồi rồi !

      Ngược lại cái người bị Tiêu Hòa Nhã trai thất lạc nhiều năm của Thượng Quan Ngưng cười đến thể ngưng, ha ha ha cười vui vẻ khiến mọi người chú ý vây xem, nhân vật tuấn tú giống như thiên thần, nụ cười hoa mỹ sáng rỡ như vậy, làm cho mọi người cơ hồ thậm chí quên bản thân vốn định làm chuyện cần làm, chỉ ngơ ngác nhìn bốn người trước mắt này.

      "Cậu!" Thượng Quan Ngưng bất đắc dĩ kêu lên, biết cái này có gì đáng cười, nhưng lại khiến cho cười vui vẻ đến chút hình tượng cũng để ý.

      "Cậu?" Tiêu Hòa Nhã sững sờ, bộ dáng người trước mắt này so với Hiệu trưởng xem ra nhiều nhất chỉ lớn hơn mấy tuổi, tại sao có thể là cậu chứ? Thận trọng liếc nhìn người trước mắt, chỉ thấy ta cười càng thêm vui vẻ, cười run rẩy hết cả người!

      "Xin chào, tôi là Thượng Quan Ngôn, cậu của Thượng Quan Ngưng!" Thượng Quan Ngôn vươn tay hướng phía Tiêu Hòa Nhã rất là ôn hòa mở miệng. Khiêm tốn lễ độ giống như hoàng tử tao nhã.

      Nhìn Tiêu Hòa Nhã này, vừa nghe ta câu là xuân tâm manh động ( ý như chị nhìn thấy trai đẹp mê mẩn rồi ), còn kém có nhào tới hai ba cái rồi !" là cậu của Hiệu trưởng, sao nhìn lại trẻ thế nhỉ?" Tiêu Hòa Nhã đưa hai tay ra nắm chặt ngón tay trắng nõn thon dài của Thượng Quan Ngôn. Thiệt là, vừa nhìn chính là tay ngọc dành chơi đàn dương cầm. Cậu của Hiệu trưởng, có thể đem tay cho tôi mượn cất giấu hai ngày được ? Trong lòng Tiêu Hòa Nhã ảo tưởng.

      Thượng Quan Ngôn tiếp tục giữ vững nụ cười như nắng ấm, hình như tuyệt để ý có người mơ ước tay của mình.

      ta vui rồi, nhưng có người khác được vui, trực tiếp tiến lên đưa tay kéo Tiêu Hòa Nhã đến bên cạnh của mình, "Con lớn như vậy nhà, nhìn chằm chằm thẳng vào mặt người đàn ông khác sợ dọa người sao?" Thượng Quan Ngưng nhìn chằm chằm rất là vui, quát.

      Bộ dáng Tiêu Hòa Nhã ngược lại bộ đương nhiên, nhìn Hiệu trưởng nhà mình chút, lại nhìn Tiêu Tiểu Bảo ngừng cười trộm chút, nhìn về phía Thượng Quan Ngôn buồn cười, cuối cùng lại nhìn về phía Hiệu trưởng nhà mình, "Hiệu trưởng, em là mẹ của đứa , còn có cái gì phải ngại, huống chi phát cái đẹp, truy tìm cái đẹp, là truyền thống mỹ đức của loài người. Đây là biểu tích cực tiến lên lạc quan, tại sao có thể mất mặt đây?"

      "Em. . . . . . Em còn lý luận?" Thượng Quan Ngưng nhìn chằm chằm, này chính là kẻ háo sắc.

      "Cậu, sao đột nhiên cậu tới thành phố Hoa?"

      Thượng Quan Ngôn nhún vai, "Rất đột nhiên sao? Cậu lại chỉ cảm thấy bình thường mà? nhóc, chính là vợ của cháu Ngưng?"

      Tiêu Hòa Nhã lắc đầu: " phải, tôi là mẹ của con ta!"

      "Ha ha. . . . . ." Thượng Quan Ngôn cười , sau đó đưa tay ra đỡ lấy Tiểu Bảo từ trong ngực Thượng Quan Ngưng, "Đứa bé này xinh đẹp!"

      "Con chào ông cậu!" Tiêu Tiểu Bảo ngồi ở trong lòng của ta chào hỏi rất lễ phép.

      Thượng Quan Ngôn gật đầu, "Bảo Bảo ngoan!"

      Sau đó người nhà toàn bộ rời khỏi dinh thự họ Hạ. Nhiều người náo nhiệt như vậy dừng lại bữa ăn tối, Tiêu Hòa Nhã cũng nhìn thấy phòng toàn người đẹp, , rất nhiều người đẹp, tại thể hoài nghi dinh thự họ hạ này đặc biệt sản xuất chỗ ngồi dành cho người đẹp. Sớm biết thế khi vừa sanh ra để cho cha đưa đến dinh thự họ Hạ nuôi, chừng tại cũng chỉ có hơn chứ kém đại mỹ nhân.

      "Mẹ, đêm nay con ngủ cùng với mẹ có được hay ?" Về đến Sướng viên, Tiêu Tiểu Bảo dựa trong ngực Thượng Quan Ngưng nhàng mà hỏi.

      Tiêu Hòa Nhã mới vừa xuống xe, tâm tình còn hơi mệt mỏi, nghe Tiêu Tiểu Bảo , Tiêu Hòa Nhã lập tức gật đầu, giọng cũng mềm nhũn: "Được, mẹ cũng vậy rất nhớ lúc chúng ta cùng ngủ chung ấy."

      "Thế nào? Cái gì mà rất nhớ, buổi tối cũng bỏ được?" Thượng Quan Ngưng ôm Tiểu Bảo tiếp tục suy nghĩ vào trong nhà, Tiêu Hòa Nhã mới vừa xuống xe bước chân lung lay cũng gì. "Đại Tứ, cậu giúp tôi ôm Tiểu Bảo trở về phòng!"

      "Được!" Đại Tứ cười hì hì gật đầu, sau đó từ trong tay nhận lấy Tiểu Bảo, vui vẻ tới lầu hai.

      "Chú Tứ, ba đâu?" Tiêu Tiểu Bảo hỏi.

      "Đương nhiên là làm người hào hoa rồi!" Đại Tứ vẻ mặt tươi cười .

      Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, ngoan ngoãn để Đại Tứ ôm lên lầu.

      Thượng Quan Ngưng thẳng tới bên cạnh cửa xe, bế Tiêu Hòa Nhã mệt mỏi lên, "Trước kia cũng chưa từng thấy dáng vẻ dịu dàng của em khi được ngủ chung với Tiểu Bảo!"

      Tiêu Hòa Nhã liếc cái, " mà biết gì, em muốn học có được hay ? Vừa lại xa lâu như vậy, nếu biết thế em thế nào chịu xa Tiểu Bảo!"

      Thượng Quan Ngưng đột nhiên hiểu ra, ra Tiêu Hòa Nhã ở tại Sướng viên mới thoáng cái cũng gần tháng, nhìn mắt Tiêu Hòa Nhã đột nhiên đỏ lên, Thượng Quan Ngưng bất chợt có chút nỡ, giọng lại nghi ngờ: "Ai bảo ban đầu em thi trường xa như thế, ở thành phố Hoa thi được hay sao?”

      "Còn phải tại sao!" Tiêu Hòa Nhã trừng , khi đó nếu phải do , có thể phát ra phẫn đồ cường( giận quá nên quyết tâm) thi đậu trường cao đẳng ưu việt nhất đó sao? Bây giờ còn trách ?

      Thượng Quan Ngưng coi như là phục , chuyện gì cũng có thể đổ hết lên người của ."Được, em cái gì là cái gì , hôm nay ngủ chung hai người!"

      "Em muốn!" Từ lần cá nước thân mật trước, sau lại nhìn thấy nghênh ngang mặc cho người phụ nữ khác lôi kéo đâm ra ghét , Tiêu Hòa Nhã thẳng thừng cự tuyệt quyết định buổi tối ngủ lại phòng của ! là gì của đúng ?

      Thượng Quan Ngưng nhìn chằm chằm, mở miệng, mà trực tiếp ôm lên lầu hai, hai lời trực tiếp ném vào phòng tắm, "Mau tắm!" Sau khi xong liền thẳng đến phòng của Tiêu Tiểu Bảo ở đối diện.

      "Ba! Mẹ đâu?" Tiêu Tiểu Bảo ngồi ở giường giọng hỏi.

      " tắm ! Để ba giúp con mở nước tắm rửa!" Thượng Quan Ngưng tới, ôm Tiêu Tiểu Bảo đến phòng tắm.

      "Dạ!"
      Last edited by a moderator: 17/11/15

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 103: Bị chó cắn(2)

      Khi Tiêu Hòa Nhã thay áo ngủ chạy ra nhìn thấy hai người mặc đồ ngủ giống nhau đứng ở trong phòng, Tiêu Hòa Nhã tại chỗ cũng hơi trợn tròn mắt, hai người bọn họ cùng mặc chính là cùng kiểu dáng, cái này là mấy ngày trước mua quần áo cho ba mình, vốn là cũng định mua cho mình và Tiểu Bảo, sau lại nghe người bán mẫu này là thời trang gia đình nhà ba người, bán lẻ, vì vậy thể làm gì khác hơn là mua tất cả, lại nghĩ người như Hiệu trưởng vậy tất nhiên mặc loại đồ này, nên để ở trong phòng của Tiểu Bảo. ngờ thế nhưng lại mặc, dáng vẻ còn đáng như thế!

      Ha ha ha. . . . . . Tiêu Hòa Nhã vui quá, là chưa từng thấy qua cái bộ dáng này của Thượng Quan Ngưng, thiệt là, so với Tiểu Bảo còn có thể đáng hơn!

      "Tiêu Hòa Nhã, em còn cười nữa, có tin rút răng em hay ?" di-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Thượng Quan Ngưng có chút thẹn quá thành giận, hướng về phía Tiêu Hòa Nhã cười vui vẻ quát.

      Tiêu Hòa Nhã vội vàng ôm Tiêu Tiểu Bảo, dúi đầu vào gáy của cậu bé, nụ cười khóe miệng càng phát rực rỡ, "Bảo, Bảo. . . . . . Dáng vẻ ba con trông ngốc!" Tiêu Hòa Nhã bên tai Tiêu Tiểu Bảo, khẽ dám để cho Thượng Quan Ngưng nghe được.

      Tiêu Tiểu Bảo cũng cười khẽ, nhìn bộ dáng Thượng Quan Ngưng bình thường như vậy, đột nhiên cảm thấy hình dạng này của ba mình tồi! "Ha ha ha. . . . . . Ba, mẹ bộ dáng của ba nhìn là ngốc!" Tiêu Tiểu Bảo rất là nghiêm túc , khóe miệng nhếch lên nụ cười giảo hoạt. Sau đó. . . . . .

      Thượng Quan Ngưng trực tiếp xách Tiêu Hòa Nhã lên, hung thần ác sát nhìn chằm chằm , "Tiêu Hòa Nhã, em to gan!"

      "Ha ha ha. . . . . . Hiệu trưởng, phải như vậy, em là mặc áo ngủ nhìn đáng nha. . . . . . . . . . . ." Vừa thấy nét mặt thay đổi, Tiêu Hòa Nhã lập tức đổi lời , "Hiệu trưởng, phải đáng , là đẹp trai, , tuấn đến sao tả nổi, còn đẹp trai hơn cậu !"

      "Hừ! Mau ngủ!" Thượng Quan Ngưng hừ lạnh tiếng, lúc này mới buông ra.

      "Ồ!" Tiêu Hòa Nhã méo miệng, lúc này mới chậm rãi bò đến giường, thuận tiện ôm Tiêu Tiểu Bảo lên luôn, mặc dù cậu bé làm phản, nhưng dầu gì cũng là phải. Thưởng cho cậu bé cái mặt quỷ, lúc này mới chui vào chăn.

      "Ha ha ha. . . . . ." Tiêu Tiểu Bảo cười ha hả, cũng bò theo vào chăn, "Mẹ, mẹ, chắc giận chứ, mẹ xem ba cũng đâu có đánh mẹ?"

      Tiêu Hòa Nhã xoay người liếc cậu bé cái, "Mới mấy ngày, con gục giáo tương hướng( ý như phản bội, quay gót theo giặc vậy), quả là con trai ngoan!"

      "Hắc hắc. . . . . . Nào có phản bội? Con mãi mãi là bảo bối của mẹ mà!" Tiêu Tiểu Bảo cười khúc khích, trực tiếp nhào qua ôm cổ của làm nũng .

      "Được rồi, mẹ mềm lòng rồi, bỏ được. . . . . ." Lời còn chưa hết, bên kia giường to như vậy liền lõm xuống khối. Chỉ thấy Thượng Quan Ngưng mặt biểu cảm ( biểu lộ cảm xúc ) nằm bên đó. Cánh tay dài duỗi cái trực tiếp ôm và Tiểu Bảo.

      Tiêu Hòa Nhã gì, người này da mặt đúng là dầy! cho tới đây còn dám xông vào. Tiêu Hòa Nhã lại thưởng cho cái mặt quỷ.

      "Nếu ngủ, ném em ra ngoài!" Thượng Quan Ngưng nhắm mắt lại lành lạnh .

      Tiêu Hòa Nhã chu miệng, đây chính là người ở dưới mái hiên thể cúi đầu, gì vậy chứ, ràng là phòng của lại muốn ném ra ngoài! Được rồi coi như quên , xem tình hình biết ai mạnh hơn rồi, vẫn nên ngủ sớm chút thôi. Ô ô. . . . . . Thực còn muốn đến trường mà, vì sao số khổ thế, là muốn mạng người!

      Ngày hai mươi tám tháng tám, Thượng Quan Ngưng lái xe đưa Tiểu Bảo và Tiêu Hòa Nhã lên thủ đô, vừa lên xe, Tiêu Hòa Nhã liền bị chóng mặt.

      "Hiệu trưởng, ra cần phiền toái như vậy, từ trạm xe ngồi xe đến trường là được rồi!" Tiêu Hòa Nhã tựa vai Tiêu Tiểu Bảo, hơi yếu ớt .

      "Vừa đúng lúc có việc gì!" Thượng Quan Ngưng , ra chủ yếu là lo lắng ở thủ đô được thuận lợi trôi chảy, coi như biết Mộ Linh Dược là ai, nhưng để Tiêu Hòa Nhã ở trường được suông sẻ, cũng vội vã tìm hiểu chút. Mộ Linh Dược đó hoàn toàn chính là thiên chi kiêu tử, ở thành phố Hoa bị nhiều uất ức như vậy tất nhiên dễ vậy chỉ có thể chuẩn bị tốt toàn bộ. để cho có cơ hội bị thương tổn mới được.

      Thượng Quan Ngưng đưa Tiêu Hòa Nhã đến ký túc xá xong, lập tức mang theo Tiêu Tiểu Bảo rời . Khiến Tiêu Hòa Nhã trong khoảng thời gian ngắn có chút chút tiếp thụ nổi.

      "Này, dầu gì em mới đến, có phải cũng nên mời em ăn bữa cơm gì chứ!" Tiêu Hòa Nhã hướng về phía bóng lưng của bọn họ hét to, quá nể tình ?

      "Trước tiên em vào ký túc xá chuẩn bị chút, xong việc tới tìm em!" Thượng Quan Ngưng ôm Tiêu Tiểu Bảo cũng quay đầu lại rất là tiêu sái .

      Tiêu Hòa Nhã làm mặt quỷ, bất đắc dĩ mình quay trở về ký túc xá. Cái người này cũng quá nhẫn tâm!

      "Trời ạ, chàng kia rất đẹp trai, người sao lại có người đẹp đến thế!" đường lớn, thỉnh thoảng có nữ sinh lướt qua, nhìn Thượng Quan Ngưng ôm Tiêu Tiểu Bảo xuân tâm nhộn nhạo .

      “Nhưng đúng là, chàng đẹp trai đó quả là rất đẹp! So với hoa khôi của trường chúng ta còn đẹp hơn!"

      "Nếu như tớ thổ lộ với ấy, biết ấy tiếp nhận hay !" Đó là chàng bộ đồ vest đưa tay lên chỉ về phía đó ao ước .

      "Cậu là, biết người ta là đàn ông à! Đừng dọa người thế chứ!" Bạn học nữ bên cạnh đập phát vào người cậu ta, rất là khách khí : "Coi như người ta muốn ra khỏi tủ ( ý như tìm người vậy) cũng tìm đến người bé yếu ớt giống gà như cậu vậy, người đẹp có muốn tìm cũng tìm người đẹp trai cao to đúng ?"

      Tiêu Hòa Nhã im lặng, những thứ này đều là cái gì cùng cái gì, ra tủ? Choáng nha, mà muốn ra tủ còn đập chết ? Quyết định chụp ảnh người nào đó treo tường, để cho người khác có muốn kéo cũng kéo xuống!

      Bên kia Thượng Quan Ngưng mang theo Tiêu Tiểu Bảo trực tiếp tìm Tống Duật Minh.

      "Tìm tôi làm gì?" Tống Duật Minh nằm ghế sa lon chút để ý hỏi." Bảo Bảo lại chú ôm nào, Thượng Quan Ngưng, uống trà hay uống gì tự mình rót. Tôi rảnh !" Tống Duật Minh đưa hai tay hướng về phía Tiêu Tiểu Bảo cười híp mắt, nhìn sắc mặt Thượng Quan Ngưng chút thay đổi.

      "Aizz!" Thượng Quan Ngưng chịu được liếc ta cái, người lười coi như thôi , người lười còn tìm người phụ làm giúp, là đủ quái gở!
      Last edited by a moderator: 17/11/15

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 103; Bị chó cắn (3)

      "Stop!" Tống Duật Minh la lên, Tiêu Tiểu Bảo tới, lúc này ta mới bắt đầu ngồi dậy đem Tiểu Bảo ôm để đùi của mình, rồi mới nhìn về phía Thượng Quan Ngưng: "Mấy người kia của đều là nghiêm chỉnh huấn luyện, tôi bỏ ra tiền mời đều là những người có thể so được với sao? Mà những người đó có đưa cho lão tử, lão tử cũng thèm!"

      " như vậy, chẳng trách Cố Ngộ Bắc nhìn thấy bỏ chạy, lười như còn tìm người giúp việc, sau này muốn ấy về giúp giặt quần áo nấu cơm quét dọn vệ sinh, cần nghĩ cũng biết ấy muốn làm!" Thượng Quan Ngưng ngồi xuống đối diện với ta rất là khách khí châm chọc.

      "Ai !" Vừa nhắc tới Cố Ngộ Bắc, người vốn rất là buông tuồng trong lúc bất chợt liền thay đổi, Tống Duật Minh hết sức nghiêm túc mở miệng : "Nếu ấy đồng ý kết hôn, tôi nhất định lo hết thảy mọi việc chu toàn, tuyệt đối để ấy mệt mỏi!"

      Thượng Quan Ngưng cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc Cố Ngộ Bắc trêu chọc ta thế nào mà có thể làm cho ta cam tâm tình nguyện như vậy? " thích kia ở điểm nào?"

      "Điểm nào cũng thích!" Nhắc tới Cố Ngộ Bắc, Tống Duật Minh liền trở thành kẻ ngốc khờ dại, bộ dáng cười hì hì này tuyệt đối còn ngốc hơn so với Thượng Quan Ngưng khi mặc đồng phục ngủ gia đình, Tống Duật Minh tiếp " ràng là chanh chua lại muốn giả dạng làm đại gia khuê tú(ý như nhà lành), ràng tính tình tinh nghịch tựa con trai mà phải giả vờ kiều diễm xinh đẹp nhu mì như nước, ràng tức giận muốn chết mà hàng ngày có thể cười như hoa như ngọc, xem này có đáng hay ?"

      ta chính là kẻ điên, tự ngược đãi mình! Thượng Quan Ngưng ở trong lòng thầm phỉ nhổ, nếu theo như ta , Cố Ngộ Bắc kia đúng là người làm cho người ta nhức đầu. Mệt cho ta mình thua thiệt mà còn tưởng là ưu điểm để ở trong lòng. Cũng là làm khó ta rồi.

      "Tôi giúp chú ý đến Cố Ngộ Bắc, chú ý Tiêu Hòa Nhã giúp tôi!" Thượng Quan Ngưng cũng vòng vo nữa, vào thẳng vấn đề.

      "Vì sao tôi phải chiếu cố Tiêu Hòa Nhã?" Tống Duật Minh rất là khôn khéo , "Đừng cho là tôi biết đắc tội người nào, nhà họ Mộ cũng là đối thủ mất còn với nhà họ Tống chúng tôi, khiến tôi vì của mà đối đầu với nhà họ Mộ sao?"

      "Vậy cho là thế nào?" Thượng Quan Ngưng khoanh hai tay trước ngực, bộ dáng bình chân như vại, hình như tuyệt sợ ta đồng ý.

      "Chủ yếu là điều kiện của có tính hấp dẫn, Tiểu Bắc nhà tôi ngoan cực kì, cần phải chăm sóc ấy cũng vẫn tốt, đúng ? Đổi lại điều kiện khác nghe chút!" Gương mặt Tống Duật Minh ra vẻ gian thương, vẻ mặt tươi cười .

      " cảm thấy có tính hấp dẫn cũng được, dáng dấp Tiểu Bắc quả tệ, đến lúc đó tôi chuyện với bí thư trưởng chút có phải hay nên tìm cho Tiểu Bắc vị hôn phu, dù sao với tôi cũng chỉ là cái nhấc tay thôi, xem được hay hả?" Thượng Quan Ngưng rất là thoải mái hỏi. Nét mặt nhìn ta như xem kịch vui.

      Tống Duật Minh nét mặt thay đổi, còn dáng vẻ cà lơ phất phơ chút để ý kia, "Aizz, aizz, aizz. . . . . . Xem như lợi hại! phải chỉ là Mộ Linh Dược sao, chẳng lẽ gia tộc họ Tống chúng tôi to như vậy còn sợ ta sao! cứ yên tâm, ở thủ đô này người nào có thể động đến của cọng lông!" Tống Duật Minh nghiêm túc, ra chỉ cần Thượng Quan Ngưng mở miệng, ta cũng cự tuyệt, ngoài việc lợi ích quan hệ cùng nhà họ Hạ, Thượng Quan Ngưng còn là bạn thân của ta, khó tìm được bạn thân, nên chỉ cần là chuyện của Thượng Quan Ngưng, ta sao có thể từ chối.

      Thượng Quan Ngưng cười, tiêu sái đứng dậy: "Bảo, chúng ta ăn cơm tối !" Thượng Quan Ngưng với Tiêu Tiểu Bảo, sau đó với tay ra chờ cậu bé.

      Tiêu Tiểu Bảo từ đùi Tống Duật Minh tuột xuống, từ từ về phía ba mình, cậu bé đưa bàn tay bé tới.

      Hai cha con tay trong tay khi tới cửa ngừng lại, Thượng Quan Ngưng quay đầu lại nhìn về phía Tống Duật Minh, thoáng mỉm cười mê người : "Tống Duật Minh, đúng rồi, quên với , tối nay mời cơm khách, Hàaa...!"

      "Thượng Quan Ngưng, chuyện mời cơm khách là tôi làm chủ hay làm chủ? Tại sao tôi mời cơm khách tôi phải mời, tôi xin mời!" Tống Duật Minh bốc hỏa, ngồi dậy hướng về phía bên cửa Thượng Quan Ngưng đứng rống to.

      "Bớt giận bớt giận, phải là mời khách ăn bữa cơm sao? Có cần phải nổi giận đùng đùng thế ? Người biết còn tưởng rằng chỉ vì ít tiền cơm mà nổi giận như vậy, có nghỉ đến mặt mũi mình ?" Thượng Quan Ngưng thản nhiên , nụ cười mặt sâu hơn.

      Tống Duật Minh chỉ cảm thấy người này từ trẻ chính là khắc tinh của mình, nhớ đến tác phong nhanh nhẹn hào hoa công tử của , hiểu sao lại đụng phải người như vậy, còn là người đàn ông nữa chú, nhớ ngày đó cũng là bởi vì thấy sắc nên nảy ý đùa giỡn tên nhóc này, từ đó cuộc sống liền Ám Vô Thiên Nhật (tối tăm mịt mờ) trong nước sôi lửa bỏng, lúc ấy làm sao lại nhìn ra người này là đàn ông, choáng nha, chỉ đơn giản là đàn ông mà còn là người đàn ông ta chọc nổi! nước cờ sai thua cả ván cờ!

      Thượng Quan Ngưng cũng cho Tiêu Hòa Nhã chuyện gì, bởi vì chuyện cũng nhất định xảy ra, cần gì để cho phiền não quá sớm, hơn nữa có Tống Duật Minh ở bên chăm sóc, chắc là nhà họ Mộ cũng tạo nổi bao nhiêu sóng gió, vô luận như thế nào, bọn họ cũng phải cố kỵ thế lực nhà họ Hạ chút.

      Bốn người bàn trong phòng ăn sang trọng, Tiêu Hòa Nhã rất tò mò hỏi Tống Duật Minh làm sao quen biết Cố Ngộ Bắc, sao lại thích ấy!

      Tống Duật Minh chỉ cười . Có vài người coi như có đứng lắc lư trước mắt mình cũng nhất định để ý, mà có vài người coi như chỉ là gặp thoáng qua mình cũng nhịn được mà động lòng. Cố Ngộ Bắc chính là cái người mà ta gặp thoáng qua, nhưng ta muốn cả đời này chỉ gặp thoáng qua . Cho nên mới thổ lộ theo đuổi lại khiến kia bị dọa sợ tới mức càng trốn càng xa.

      "Tống đại ca, ra , Tiểu Bắc cũng phải hoàn toàn thích , bởi vì từ trung học đệ nhất cấp lên, khi Tiểu Bắc tỏ tình với mấy người bạn nam, nhưng kết quả chỉ có , đó chính là bị đánh vô cùng thê thảm! là người thứ nhất khiến cho ấy chạy trối chết, cho nên phải có cơ hội, chừng là cơ hội lớn đấy!" Tiêu Hòa Nhã cười hì hì xong, đột nhiên phát và hai người bạn của trái ngược, Tiểu Bắc là người tương đối thoải mái, mà và Ôn Tiểu Noãn đều can đảm thích người trong lòng. và Thượng Quan Ngưng, luôn cảm thấy giữa hai người khác nhau trời vực, luôn cảm thấy mình xứng với , còn Ôn Tiểu Noãn với cả của mình, ràng Tiểu Noãn là thiên kim của thị trưởng, ràng cái gì cũng tốt nhất, tuy nhiên khi ấy ở trước mặt trai mình lại chần chừ có tự tin. Tình , thứ khiến cho người ta biết phải ứng phó như thế nào, rất đả thương người! Bây giờ cũng chỉ có thể chúc phúc Tiểu Bắc, mau sớm phát tâm của mình sau đó hạnh phúc cả đời.

      " sao, sao?" Tống Duật Minh đường đường là đại thiếu gia bây giờ lại cười như đứa bé."Nhìn dáng dấp tôi vẫn còn có hy vọng à?"

      "Đúng vậy đúng vậy!" Tiêu Hòa Nhã cũng cười gật đầu.

      "Mẹ, mẹ phải cố gắng học tập tốt nhất, chờ khi mẹ được nghỉ con tới thăm !" Tiêu Tiểu Bảo ngồi ở bên cạnh , giọng .

      "Ừm!" Tiêu Hòa Nhã gật đầu, sau đó chào giống như học sinh tiểu học mở miệng : "Tôi nhất định học tập càng ngày càng tốt hơn."
      "Ha ha ha. . . . . ." Tiêu Tiểu Bảo cười, những người khác cũng cười theo.
      "Mau ăn !" Thượng Quan Ngưng gắp vào trong chén rất nhiều món ăn, lành lạnh mở miệng .
      Bốn người cười cười , bữa cơm ăn rất vui vẻ.

      103: Bị chó cắn (4)

      Ngày hôm sau, Thượng Quan Ngưng nhận được điện thoại, liền dẫn Tiêu Tiểu Bảo trở về Hoa thị, tuy trở về trước, nhưng vẫn lo lắng cho Tiêu Hòa Nhã, khỏi ngàn giao phó vạn giao phó. Khuyên chú ý cái này lại chú ý cái kia.

      "Em biết rồi!" Tiêu Hòa Nhã đẩy lên xe, "Em cũng phải là trẻ con, em ở chỗ này hai năm rồi, cũng phải là sinh viên năm nhất, chỉ còn năm rưỡi nữa là có thể tốt nghiệp rồi! Cái gì nên biết nên biết em đều biết, cứ yên tâm !"die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

      "Em. . . . . ." Thượng Quan Ngưng còn chưa xong, bị Tiêu Hòa Nhã cắt đứt.

      "Em có chuyện gì, còn tháng nữa là đến lễ Quốc Khánh, đến lúc đó nghỉ em về nhà là được! trở về , đường cẩn thận chút!" Tiêu Hòa Nhã xong, cũng đợi đáp lại liền chạy đến vị trí ghế phụ, dặn dò Tiểu Bảo: "Bảo à, ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời, nhớ mẹ có thể nhắn tin cho mẹ, còn đặc biệt nhớ gọi điện thoại cho mẹ!"

      " biết, mẹ!" Tiêu Tiểu Bảo đưa tay ôm cổ của hôn chụt chụt hai cái, mặt Tiêu Hòa Nhã có dấu vết nước bọt lớn.

      Tiêu Hòa Nhã gật đầu, cố nén cho hốc mắt tràn đầy nước mắt chảy ra, cũng cắn mặt của cậu cái, lúc này mới đóng cửa xe.

      " đường cẩn thận chút!" Tiêu Hòa Nhã vẫy tay, khi xe nổ máy rốt cuộc chịu đựng được rơi nước mắt, đáng chết, ràng trước kia khóc, phải chỉ xa nhau tháng sao? Có gì phải khóc!

      "Tiểu Bảo, con có muốn ở cùng chỗ với mẹ ?" đường lái xe trở về Hoa thị, Thượng Quan Ngưng giọng hỏi Tiêu Tiểu Bảo bên cạnh.

      Tiêu Tiểu Bảo quay đầu nhìn về phía ba nghiêm túc lái xe: "Ba định làm cái gì?"

      "Mua ngôi nhà gần trường học, để cho mẹ con ra ngoài ở, như vậy cũng cần ở trường rồi, con có thể ở chỗ này, khi có tiết cũng có thể nhìn thấy mẹ con!" Thượng Quan Ngưng qua ý nghĩ của mình. Xem cậu có ý kiến gì .

      Khóe miệng Tiêu Tiểu Bảo khẽ nhếch cười, sau đó nhàng : "Trước kia cậu hai cũng như vậy, nhưng mà mẹ mẹ có ý định sống lâu dài ở đó, học bốn năm xong trở về, trước măt qua hai năm, mẹ lại càng đồng ý!" Chính hôm được nghỉ hè cậu vẫn còn nhắc tới đây này!

      "Còn hai năm nữa!" Thượng Quan Nhưng suy tính, biết trong lòng nghĩ cái gì.

      Tiễn hai cha con bọn họ, Tiêu Hòa Nhã tới ký túc xá, hai ngày nữa chính thức học, nên điều chỉnh tâm trạng chút. Vốn cho là học đại học năm ba bình thản trôi qua như năm nhất năm hai, vốn còn giơ tay bảo đảm mình nhất định có chuyện gì, Tiêu Hòa Nhã lại đột nhiên chọc tới tên phiền toái biết tên.

      là sinh viên bình thường của trường luật Nhất Minh, thành tích tiến tới phía trước cũng rơi xuống phía sau, thế này cũng thể khiến cho giảng viên chú ý mới đúng chứ, lại biết vì sao, mỗi lần đến tiết học Tâm Lý Học tội phạm, vị giáo sư kia giống có thâm thù đại hận* gì với vậy, luôn bới móc sở đoản của , giống như làm cho ông ta mất thể diện vậy, luôn tìm mọi cách nhục nhã. phải là ngu dốt, cái gì chọn lại cố tình chọn thâm sâu gì gì đó, hoặc là tâm thuật bất chính**, tập trung học tập mà chỉ lo làm thế nào quyến rũ đàn ông. Mỗi lần học hỏi lui hỏi tới hỏi cho đến khi thể nổi nữa. trả lời đúng cho qua, còn trả lời đúng não chứa đầy khoai lang suy nghĩ được gì!

      (*Thâm cừu đại hận: thù sâu hận lớn
      **Tâm thuật bất chính: ý trong lòng có ý nghĩ đen tối, tốt)

      khâm phục, im hơi lặng tiếng là vì để cho ông ta được nước tiến tới sao? giống như người dễ bị khi dễ như vậy sao?

      "Tiểu Nhã, sao cậu lại đắc tội giáo sư Dương vậy? Tại sao tớ cảm thấy ông ta nhắm vào cậu thế!" Đây là người bạn mới quen, Tả Vĩ Hà tan học xong lập tức chạy tới trước mặt rất hiểu hỏi.

      Tiêu Hòa Nhã nhún vai, "Sao tớ biết được con chó đó lại để mắt đến tớ thế nào chứ?" Nếu để cho chó để mắt, ngày cắn đoán chừng trong lòng rất khó chịu.

      "Cậu đừng như vậy, nếu như bị ông ta. . . . . ."

      " ai là chó hả?" Tả Vĩ Hà còn chưa xong, liền bị thanh sắc bén cắt đứt. Tiêu Hòa Nhã cau mày, người này vẫn chịu dừng lại ư, học bị dày vò, tan lớp ông ta còn muốn dày vò nữa sao?

      "Tả Vĩ Hà, tớ trước, gần đây lỗ tai bị đau chút, thỉnh thoảng nghe được gì, tớ bệnh viện kiểm tra chút, lần sau thảo luận với cậu về đề tài con chó kia!" Tiêu Hòa Nhã xong, cũng đợi người khác mở miệng, ôm sách vở thẳng.

      " . . . . ." Chó trong miệng , giáo sư Dương cầm thước và sách giáo khoa trong tay run rẩy chỉ về phía , "Tiêu Hòa Nhã, để trưởng bối vào mắt*, muốn khi sư diệt tổ** sao? Học phần học kỳ này cũng đừng tưởng đạt cầu!"

      (* để trưởng bối vào mắt (mắt tôn trưởng: 目无尊长): ý chỉ vô lễ
      **Khi sư diệt tổ (欺师灭祖): phản bội sư môn, giết sư tổ)

      Tả Vi Hà sớm tránh người, giáo sư Dương này, khiến cực kì khó hiểu, tại sao người thế này cũng có thể trở thành giáo sư! Giáo dục quốc dân, cũng bị hủy ở trong tay những người này.

      Tiêu Hòa Nhã thẳng tới thư viện, mới phát chuông điện thoại di động reo lên, ra là Tiểu Bảo, Quốc Khánh tới rồi khi nào về? Tiêu Hòa Nhã khẽ bật cười, gần buổi trưa rồi, may là có ai, đến nỗi khiến hại người khác. Vội vàng gọi điện thoại.

      "Mẹ!" Tiểu Bảo ở đầu bên kia vui mừng kêu lên.

      Tiêu Hòa Nhã cười, "Bảo, vẫn là mẹ nhớ con nhiều lắm!"

      "Tại sao?" Tiêu Tiểu Bảo hiểu, nhưng cậu lòng nhớ , lại còn phải học.

      "Bởi vì mẹ mẹ muốn gởi nhắn tin, rất nhớ liền gọi điện thoại ngay! Con gởi tin nhắn, mẹ gọi điện thoại cho con, phải là mẹ nhớ con hơn con nhớ mẹ rất nhiều sao?" Tiêu Hòa Nhã . Làm Tiêu Tiểu Bảo khẽ bật cười.

      "Đúng rồi, Bảo, mẹ gần đây bị chó già cắn!" Tiêu Hòa Nhã thu lại vẻ cười đùa, rất là nghiêm túc mở miệng .

      "Cái gì? Sao lại bị chó cắn rồi chứ? Mẹ có sao hay ?" Tiêu Tiểu Bảo lo lắng, thiếu chút nữa là nước mắt rơi xuống, Thượng Quan Ngưng qua, đúng lúc nhìn thấy màn như vậy, vội vàng tới, cầm lấy điện thoại trong tay Tiêu Tiểu Bảo. Bên kia Tiêu Hòa Nhã biết đổi người nghe, vẫn còn ríu rít chuyện ngừng, vốn là lời trong lòng có ai để tâm , tại có Tiểu Bảo có thể nghe phát tiết chút ủy khuất trong lòng, tự nhiên càng càng hăng hái, cũng quản Tiểu Bảo có nghe hiểu hay , dù sao cũng chuyện giáo sư giẻ rách kia chỉ mũi nhọn vào .

      Thượng Quan Ngưng bên này càng nghe chân mày càng nhíu chặt, đáng chết, lại dám đối xử với người của như vậy? Giáo sư thế nào?

      "Em cứ ngu ngốc như vậy sao? Bị người khi dễ lại còn biết xấu hổ ra? Mất mặt hay ?" Thượng Quan Ngưng rống lên với chiếc điện thoại. "Lần sau nếu để cho nghe thấy em bị giáo sư hoặc là bạn học khi dễ em cũng cần tới gặp bọn nữa!" Thượng Quan Ngưng xong liền trực tiếp cúp điện thoại.

      Tiêu Hòa Nhã ngây ngốc nhìn điện thoại bị ngắt kết nối, trong khoảng thời gian ngắn cách nào hồi hồn, " phải mình gọi điện thoại cho Tiểu Bảo sao? Thế nào người nghe điện thoại lại biến thành ấy vậy?"

      Rất là im lặng lắc đầu cái, Tiêu Hòa Nhã trực tiếp tìm được quyển sách bắt đầu xem cách say sưa.

      "Bạn học, cậu xem sách gì? Mà nghiêm túc như vậy?"

      " biết!" Tiêu Hòa Nhã lật quyển sách lại, để ba chữ to Kim Bình Mai ở trước mặt người nào đó, "Tôi xem cái này!"

      "Bạn học, hăng hái!"

      "Ừ, tạm thôi!" Sau đó tiếp tục cúi đầu, ngừng nỗ lực. đúng là hôm nay có rượu hôm nay say, nếu , ngày mai còn phải gặp người kia. Haizz, là đau đầu!
      "Tiêu Hòa Nhã, em trả lời vấn đề này!" Giáo sư Dương đứng ở bục giảng tươi cười .

      Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu, có suy nghĩ bất tỉnh cho rồi, sau đó cũng bất tỉnh! Đứng lên rất là nghiêm túc suy nghĩ: "Giáo sư, cái vấn đề này ra rất đơn giản, chính là cái này cái kia. . . . . ."

      "Cái gì cái này cái kia, trả lời vấn đề cho vào!" Giáo sư Dương tức giận quát lên.

      "Giáo sư Dương, thầy . . . . ." Hai tay Tiêu Hòa Nhã đè ở trước ngực, sau đó trực tiếp hôn mê bất tỉnh, bạn học đẹp trai đẹp bên cạnh sớm nhìn được rồi, thầy đường đường là giáo sư, sao lại có thể cậy quyền như thế, bé tốt như thế lại bị thầy dày vò thành như vậy, thầy vẫn còn chưa hài lòng sao?

      "Giáo sư, chúng em có quyền tố cáo thầy!" Vài người đứng lên đồng thanh . "Nếu bạn học Tiêu có chuyện gì, thầy chạy thoát khỏi liên quan!"

      Ôi, người tốt! Tiêu Hòa Nhã cảm thán ở sâu trong lòng, xin lỗi vì lừa gạt các bạn, nhưng mà tớ bất lực rồi!

      "Em em . . . . . Các em, phản rồi có phải hay , lớp trưởng tìm mấy người đưa bạn học này phòng y tế trước, những người khác nghe giảng!" Giáo sư Dương chút cử động, đứng ở sau lưng ông là ai, học sinh như vậy có thể làm gì được ông?

      Tiêu Hòa Nhã nghĩ, giáo sư này, ác độc! Haizz! Lòng người khó lường mà! Vẫn là Hoa thị tốt, ở Hoa thị có thể tay che trời mọi người đều là người của , cũng lưu lạc tới mức giả bộ bất tỉnh thế này!
      Last edited by a moderator: 17/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :