Chương 98: Vô lễ
Editor: June_duahau
"Em kích động nhìn như thế làm gì?" Thượng Quan Ngưng rất là nghi ngờ hỏi, bộ dáng sao lại cứ như người ta là kẻ thù giết ba mình bằng vậy? ra , chỉ riêng Thượng Quan Ngưng thấy kỳ quái, Nhị - Tam - Tứ cũng thấy kỳ quái, ngay cả Đại Nhất vừa mới bưng điểm tâm tới cũng thấy rất kỳ quái, thậm chí ngay cả Đường Lệ Lâm bị nhốt trong phòng cũng thấy kỳ quái, trong đầu suy nghĩ nửa ngày ra, mình quen biết người này, nhưng sao đó nhìn thấy mình lại phản ứng lớn như vậy?
"...." Tiêu Hòa Nhã chỉ vào , đau lòng, đau gan, đau dạ dày, cả người đều đau, quả thực là quá đả kích người!
" thích người như vậy?"
"Phốc!"
"Khụ khụ...."
"Ách....."
Trong lúc nhất thời, các loại thanh giật mình toàn bộ phát ra, từng người trợn mắt há hốc miệng nhìn chằm chằm Tiêu Hòa Nhã, bộ dáng nhìn như nhìn thấy quái thai.
Thượng Quan Ngưng tái xanh mặt, đôi mắt phượng gắt gao nhìn chằm chằm, trong mắt chứa lửa giận, hận thể đốt cháy , nhưng lần này có 'tức miệng mắng to', mà là trực tiếp xoay người .
Đợi người rồi, bốn người Nhất - Nhị - Tam - Tứ mới ôm bụng cười, " Ha ha ha ... ..."
Tiêu Hòa Nhã bị bọn họ cười giải thích được, trợn mắt nhìn mấy người họ cái, liền trực tiếp dời chú ý, nhìn chằm chằm bóng lưng dần dần xa của Thượng Quan Ngưng, trong lòng vô cùng buồn bã, người kia là bởi vì bị vạch trần nên mới thẹn quá hóa giận sao? Hiệu trưởng quả nhiên thích loại người này! Ô...ô...ô... cái bộ dáng đó so với quỷ còn có sức cạnh tranh hơn? Coi như chờ khi già rồi, có cái chủng loại 'phong vận' này, khi đó Hiệu trưởng cũng già rồi, đến lúc đó khẳng định lại thích già hơn! Vô luận thế nào so với Hiệu trưởng cũng lâu già hơn nha! Ô...ô...ô....
(Phong vận: phong thái, bộ dáng của phụ nữ có tuổi, ý giống chị già bị nhốt trong phòng kia kìa)
Nhất - Nhị - Tam - Tứ cười đủ rồi, mới ngồi dậy, rất bất đắc dĩ nhìn cái đứa ngu ngốc đần độn trước mắt này, là ngu ngốc mà! Lão đại nhà chúng ta coi như là thua thiệt lớn, cũng biết Tiểu Bảo thông minh được di truyền như thế nào, thậm chí so với Lão đại cũng tệ. phải cũng bị níu chân sao?
"Nhóc con, Lão đại tức giận rồi, em còn mau đuổi theo?" Đại Tứ lòng dạ thiện lương, cười đủ rồi mới đến bên cạnh , rất có lòng tốt mà chỉ điểm.
"Em biết ấy tức giận, ấy phải là trách em đâm thọc ấy sao?" còn rất tức giận đấy! Nhiều hơn tức giận chính là vô lực, ô...ô...ô...
Đại Tam cũng lắc đầu cái, lời nào trực tiếp lui qua bên, chuyện của vợ chồng son, ta là người ngoài tiện xen vào, cho dù có chút đau khổ cũng là để cho hai người rèn luyện.
"Ai!" Đại Nhị cũng rất vô lực thở dài! Chẫm rãi tới bên cạnh , lời xâu xa: "Em, em hiểu lầm hiệu trưởng nhà em rồi, cho nên ấy mới tức giận như vậy, phải vì em đâm thọc ấy!"
"Ách...." Tiêu Hòa Nhã sửng sốt chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Nhị sư huynh chút, lại nhìn chút lão bà bị giam ở trong phòng, ra hiệu trưởng cũng thích cái loại hình này ư?
"Còn mau?" Đại Nhất đẩy .
Tiêu Hòa Nhã lúc này mới khôi phục lại tinh thần, vội vàng chạy ra ngoài đuổi theo Hiệu trưởng nhà . Vừa chạy vừa kêu: "Hiệu trưởng.... ....Hiệu trưởng, chờ em chút!"
Nhưng người trước mặt kia lại giống như bộ nghe thấy, tiếp tục về phía trước, nghĩ đến là giận! Tiêu Hòa Nhã có chút sững sờ, đành phải liều mạng chạy về phía trước, "Hiệu trưởng....Hiệu trưởng, em sai rồi, tha thứ cho em có được , em cố ý mà!..... đừng nóng giận có được ?"
Vẫn để ý, Thượng Quan Ngưng quyết để ý tới . Cái đồ trứng thối lơ mơ này .... mà dễ dàng tha thứ như vậy mới là lạ đấy!
"Hiệu trưởng.... ....A.... ...." Đột nhiên hét thảm tiếng, ngay sau đó, tiếng bước chân theo sát phía sau cũng ngừng lại.
Thượng Quan Ngưng quyết tâm mặc kệ , tiếp tục bước về phía trước, cũng nhận ra mình thả chậm bước chân. Chỉ là được vài bước vẫn nghe thấy tiếng đuổi kịp bước, mà là truyền đến tiếng khóc ủy khuất.
"Ô...ô...ô..." Tiêu Hòa Nhã té lăn đất, vừa khóc vừa ủy khuất, "Ô...ô...ô....Mạng của mình sao lại khổ thế này chứ? Ô....ô....ô....Đau chết mất, Hiệu trưởng, cái tên khốn kiếp này, bỏ chạy , ô....ô....tên đại bại hoại, em hận chết được!"
"Đứng lên!" thanh lạnh nhạt, quen thuộc vang lên bên tai Tiêu Hòa Nhã.
Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu lên nhìn về phía người này, đôi mắt ngập nước, bộ dáng rất là ủy khuất nhìn Thượng Quan Ngưng, cái người này, lúc đuổi theo để ý tới, hỏi , nhất định đợi đến lúc ngã mới dừng lại.
"Đứng lên!" Thượng Quan Ngưng cau mày, trầm giọng .
Tiêu Hòa Nhã cũng nổi giận, tại sao đau như vậy còn giận dữ với chứ? Vì vậy tức giận : "Em dậy nổi!"
" dậy?" Thượng Quan Ngưng híp mắt nhìn . Bốn phía tản ra hơi thở nguy hiểm.
Nhưng cũng hù dọa được Tiêu Hòa Nhã, huống chi, chậm lụt muốn chết, để cho phát ra nguy hiểm e là có chút khó khăn. "Em dậy nổi có liên quan gì đến ? Em chính là dậy nổi, nhìn thấy khó chịu !"
Dĩ nhiên Thượng Quan Ngưng , chẳng qua là trực tiếp vác lên vai cùng nhau !
"Này....này....này.....Thượng Quan Ngưng, bỏ em xuống! Mau để em xuống! mà để em xuống em la lên đấy!" Tiêu Hòa Nhã bị người ta vác lên vai giống như bao cát, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng cũng sôi trào hết lên, khó chịu muốn chết. Đồng thời phục, ngừng gào thét.
Thượng Quan Ngưng cười khẽ, là có để trong lòng: "Kêu? Em cứ thử xem, kêu rát cổ họng cũng xem tác dụng gì ?"
"Cứu mạng! Có ai ! Có kẻ vô lễ! Thượng Quan Ngưng vô lễ với Tiêu Hòa Nhã, mau tới cứu mạng!!!!!!!!!" Nếu biết xấu hổ, cũng quyết cho giữ lại, Tiêu Hòa Nhã liền kéo mở cổ họng rống lên.
đường cũng phải là có người, chỉ thấy có người mặc tây trang, giống như nghe thấy, hoặc là có nghe, liếc nhìn cái rồi lại ai làm việc nấy. có chút ý tứ hăng hái làm việc nghĩa nào.
"Này........này......này.... ....Các người nhìn thấy sao?" Tiêu Hòa Nhã nhìn về phía người đàn ông vừa bước qua người mình quát, "Thấy chuyện tàn bạo như vậy, là đàn ông phải nên ra tay cứu giúp hay sao? Các người như vậy gọi là dung túng cho tội phạm có biết hả?"
Người kia tiếp tục trầm mặc, dung túng tội phạm, bọn họ là tình nguyện dung túng tội phạm cũng thể nào đắc tội với người nên đắc tội được! Cho nên tiếp tục làm bộ như thấy. Hôm nay, mặt trời tốt! giống mùa hạ biết bao! Rất nóng!
"Cái bọn người này, có lương tâm mà! Đây là cái thế đạo gì chứ, thấy việc nghĩa hăng hái làm quốc gia phát thưởng cho các người mà! Các người cứu tôi với! Cầu xin các người!" Vốn là còn rất phỉ nhổ vào, cuối cùng từ từ biến thành cầu khẩn, uy hiếp lợi dụng, toàn bộ đều dùng tới.
bằng khen so với cái mạng của mình quan trọng sao? Mọi người đều tiếng động tự hỏi. Từng người , trái nhìn phải nhìn, chỉ duy nhất nhìn , vì vậy người nào đó thể làm gì khác hơn là vừa ai oán lòng người dễ thay đổi vừa mắng kẻ đầu sỏ gây nên khiêng mình. Còn kẻ đầu sỏ gây chuyện lại nhìn thấy được miệng , vốn người còn giận bừng bừng lại từ từ mỉm cười. Khuôn mặt lạnh lùng trở nên nhu hòa hơn. Tựa như, chuyện lải nhải dài dòng phiền toái này là lấy lòng . Tâm tình tốt lên, khí trời ngày hôm nay? Trời quang!
"Hiệu trưởng, định vác em đâu chứ? luôn ! Để em tự mình có được hay ?" Tiêu Hòa Nhã cũng chịu thua rồi, những người kia cứu được , phải tự cứu mình thôi.
Nhưng Thượng Quan Ngưng lại giống như chơi đến nghiện, cứ thế để ý đến , đường còn gặp phải số người, những người đó nên cười trộm cười trộm, nên giả bộ thấy thấy. Dù sao cũng có ai có ý định ra tay cứu cả.
Lần này, Tiêu Hòa Nhã cũng hoàn toàn tuyệt vọng đối với nơi này, mới ngắn ngủn vài ngày, đối với cái nơi gọi là Liệt Diễm Sơn Trang có nhận thức sâu sắc, đó chính là nhân tính mỏng manh, lương tâm phai mờ, thờ ơ lạnh nhạt. Đối với văn minh mà quốc gia đề xướng đều chưa từng thấy qua. Quá có hiệu lực, là.
"Hiệu trưởng.....Hiệu trưởng.... .... để em xuống đây , như thế này em rất khó chịu! ! Coi như biết em đáng quý, cũng nên suy nghĩ chút, nhà chúng ta ai cũng quý trọng em phải sao? Nhất là Tiểu Bảo, em chính là cục thịt trong lòng con đấy!" phải vô sỉ khoác lác, Tiêu Hòa Nhã có thể cho bất kỳ kẻ nào biết, có ba Tiêu Tiểu Bảo có thể sống vô cùng tốt, nhưng mà, có mẹ, Tiêu Tiểu Bảo tuyệt đối đau lòng muốn chết!
Điểm này Thượng Quan Ngưng cũng biết được, dù thế nào cũng tới trễ ba năm, mà lại có sai lầm gì lớn. Cho nên, ở trong lòng Tiêu Tiểu Bảo, Thượng Quan Ngưng so ra vẫn kém Tiêu Hòa Nhã.
"Hiệu trưởng....... là nhân cơ hội chỉnh chết em sau đó độc chiếm Tiểu Bảo của chúng ta có phải ?" Tiêu Hòa Nhã buồn bã, phỏng đoán tâm tư của .
Thượng Quan Ngưng cau mày, để tùy nghĩ loạn, cho đến khi vác tới phòng ăn, lúc này mời nhét vào vị trí của mình.
"Được rồi, khỏi đứng ngây ra đó! Trước mang ít canh lên cho ấy lót dạ !" Thượng Quan Ngưng nhìn nhóm người bởi vì vừa mới nhìn thấy tình cảnh vừa rồi mà trợn mắt há miệng, phân phó .
"Dạ!" Mọi người lúc này mới hồi hồn, vội vàng ai làm việc nấy, trong đó người có chức vị cao hơn lấy canh giúp .
Tiêu Hòa Nhã trợn mắt nhìn cái, rất là khinh thường, cái tên Hiệu trưởng này chính là điển hình của vừa đấm vừa xoa, trước cho bạn cái tát sau đó lại cho bạn viên kẹo đường. là người dễ bị lừa gạt như vậy sao? Vung tay bé hung hăng vỗ bàn cái, mở cổ họng quát: "Thượng Quan Ngưng, là quá đáng!"
Thượng Quan Ngưng ngồi yên ở vị trí chủ nhà, vẫn 'vân đạm phong khinh' tuyệt để ý đến, chỉ ngạo ngễ liếc mắt nhìn , ánh mắt kia tựa hồ muốn , em cứ tiếp , bản đại gia nhàn rỗi, đúng lúc có thời gian nghe.
Tiêu Hòa Nhã nhìn thấy vậy vô cùng tức giận: "! Được lắm!" hướng về phía cắn răng nghiến lợi , còn người nọ vẫn 'vân đạm phong khinh' như cũ.
đám người giúp việc sau đó sợ run người. Dọc theo phòng ăn, đại quản gia, người làm, từng người biến thành cái cọc gỗ, từng cặp mắt mạo hiểm ánh lên tia sáng sùng bái gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Hòa Nhã, thần linh ơi! Dám mở miệng mắng Lão đại nhà bọn họ, mà Lão đại bị mắng vẫn nhúc nhích! Tại sao bọn họ thể được đối đãi giống như vậy? Dĩ nhiên, bọn họ có lá gan mắng chửi người, chẳng qua là...Đừng có việc gì liền trừng bọn họ là được rồi!
Nhất - Nhị - Tam - Tứ cùng với Ôn Tiểu Noãn và Cố Ngộ Bắc lúc vào liền nhìn thấy màn quỷ dị như vậy.
"Tiểu Nhã, xảy ra chuyện gì sao?" Cố Ngộ Bắc chậm đến bên cạnh Tiêu Hòa Nhã vô cùng tò mò hỏi, " phải là bị người nào điểm huyệt đấy chứ? Người nào có võ công thâm sâu như vậy?"
"Đừng tự làm mất mặt!" Đại Nhị phất phất tay, rốt cuộc khiến cho những người đó hồi hồn.
"Được rồi, có thể dọn thức ăn lên!" Thượng Quan Ngưng híp mắt liếc bọn họ cái, sắc mặt u, cũng có câu thứ hai, mọi người liền giống như bị đánh máu gà dạng, mau chóng chạy ra ngoài.
"Mau, mau! Chuẩn bị mang thức ăn lên!" Đại quản gia chạy chậm bước, cả phòng ăn liền nghiêm chỉnh, bắt đầu nghe theo chỉ huy, theo thói quen dùng cơm như trước kia, thức ăn theo thứ tự được mang lên. Làm cho người ta nhìn ra khuyết điểm nào.
********************************
Chương 99. Tiểu Tam, Tiểu Tứ
Editor: June_duahau
Nhóm người bọn họ chỉ ở lại Sơn trang Liệt Diễm hơn nửa ngày, sau khi ăn xong bữa trưa lên máy bay trở về Hoa thị, Tiêu Hòa Nhã cũng biết rốt cuộc bọn họ xử lý hai người kia như thế nào. Dù sao, biết mọi chuyện được giải quyết xong, cũng muốn nghe thử chút, thế nhưng người ta chẳng qua chỉ nhìn cái bằng vẻ mặt cổ quái, làm thế nào cũng chịu cho biết, về phần người phụ nữ mà vô tình gặp được kia, cũng lưu lại được lâu với cái đầu nhanh nhẹn lắm của , cũng chẳng phải là vô tâm, chẳng qua, cho rằng sau này có cơ hội gặp lại, cho nên dù có quên cũng quan trọng, ảnh hưởng gì tới bà ấy, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới mình. Thượng Quan Ngưng , tại bà ấy rất tốt, bệnh tình được khống chế, mà cũng cho người trông nom bà ấy tốt, xảy ra chuyện gì mà. Như vậy là tốt rồi, phải sao?
cho là, ngoài trừ lần gặp mặt ngày hôm nay, hai người bọn họ chẳng còn dính dáng gì đến nhau nữa, lại nghĩ đến, người phụ nữ thanh tao, mỹ lệ như bà, bị nhốt trong sơn trang lớn như vậy lại trở thành số kiếp lớn nhất trong cuộc đời , gần như nhà tan cửa nát. Chuyện này đối với Thượng Quan Ngưng mà , tính là chuyện khó lường, chẳng qua đối với Tiêu Hòa Nhã mà , hai mươi mấy năm cuộc đời trôi qua thuận lợi, chỉ vì chút đối lập nho , liền bị tổn thương đến kinh thiên động địa.
"Này, còn nghĩ tới hai tên cặn bã, tán tận lương tâm kia hả?" Ôn Tiểu Noãn đẩy nàng ngẩn ngơ cái, rất hứng thú hỏi!
Tiêu Hòa Nhã hồi hồn, nhìn cái bản mặt thiếu đòn của bạn là khó chịu, nếu như phải lương tâm quá ngoan độc, sớm đá nàng xuống, để cho rơi tự do từ máy bay xuống mà ôm lấy đất mẹ vào lòng. Đúng là, lúc hỏi , lúc hỏi lại hấp ta hấp tấp chạy tới quyến rũ người ta, đúng là đáng ăn đòn mà.
"Muốn biết tình, đến câu dễ nghe !" Cố Ngộ Bắc ngoắc ngoắc ngón tay, vẻ mặt lôi cuốn.
"Chị, em muốn nghe kể chuyện, cám ơn!" Cuối cùng khí thế địch được nổi tò mò, Tiêu Hòa Nhã rất có chí khí mà hướng về phía Cố Ngộ Bắc cười , bộ dáng rất là chân chó.
"Cậu gì? Mình nghe thấy, lại lần nữa !" Cố Ngộ Bắc nghẹo đầu, cố ý lớn tiếng , mặt tràn đầy vui vẻ, bình tĩnh ngồi chờ phản ứng của Tiêu Hòa Nhã!
"Chị, em muốn nghe kể chuyện, cám ơn!" Tiêu nương rất cam lòng mà lại lần nữa, lần này so với lần trước có vẻ lớn tiếng hơn. ràng ngồi ở bên cạnh, cũng phải là lão bà chín mươi tuổi, lại cũng bị điếc, làm sao có thể nghe được. Người này giống Ôn Tiểu Noãn cùng dạng thiếu ăn đòn!
"Từ khi nào lại giống muỗi kêu thế rồi hả? có nghe thấy, to lên!" Ngộ Bắc nhướng mi, giống như chơi đến nghiện, càng làm tới. Hiển nhiên nghĩ tới, dù tính khí có tốt hơn nữa cũng có lúc phải bộc phát, quá tam ba bận mà, cậu nha, nếu thích đùa giỡn như vậy, cũng cần phải có người chơi cùng với cậu mới được, phải ?
"Cố Ngộ Bắc, cậu nha, điếc còn già nua, ngu ngốc!" Tiêu Hòa Nhã rống to, còn hướng tới gần bên tai Cố Ngộ Bắc mà rống! thanh chói tai có thể so với Lí Na của cao nguyên Tây Tạng, nhất định có thể xuyên thủng màng nhĩ của nàng mấy lần.
Mấy người ngồi ở bên kia, ngoại trừ Thượng Quan Ngưng, đều nhịn được nhàng bật cười, bạn học Đại Nhất cười rất sinh động, bạn học Đại Nhị cười tùy ý, Đại Nhị ngược lại theo thói quen nhẫn, chẳng qua là khóe miệng khẽ nhếch lên, cũng có cười ra tiếng. Đại Tứ cũng cười, rất đồng tình với nhóc con nhà mình. Người bạn này, quá biết lượng sức mình, hành hạ bạn tốt của mình như thế! Hiển nhiên cũng quên mất bản thân mình, lúc em gặp rủi ro toàn muốn bỏ thêm đá xuống giếng.
Thượng Quan Ngưng chẳng qua chỉ khép hờ mắt, tựa như những ồn ào xung quanh cũng ảnh hưởng gì tới việc nghỉ ngơi, chỉ là ai biết, tâm tư của yên tĩnh giống như là xem diễn kịch, tâm trạng rất tốt. Dùng lời của Tiểu Bảo mà là so với lượm tiền còn hứng thú hơn. Mà có thể khiến cho khoái trá, vui vẻ như vậy dĩ nhiên chỉ có Tiêu nương bị người ta trêu chọc đến mức giơ tay múa chân bên kia.
"Ai....này này, mẹ Bảo, cậu muốn làm cho mình điếc phải , có cần phải lớn tiếng như thế sao?"Cố Ngộ Bắc vừa xoa xoa lỗ tai, vừa buồn bã .
Tiêu Hòa Nhã nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt kia so với Cố Ngộ Bắc biết muốn buồn bã gấp bao nhiêu lần, "Trách mình sao? Mình dùng lượng bình thường hai lần, ai biết được là đầu óc cậu tốt lại còn khiến cho lỗ tai tốt theo, cho nên, nghe thấy? Mình tự nhiên muốn hô lớn đấy!"
"Nhóc con, cho em biết, Hiệu trưởng nhà em cũng có thể kể chuyện này cho em nghe, toàn bộ quá trình ta đều thấy hết mà!" Đại Tứ ngồi ở bên kia rất là hảo tâm cung cấp tin tức cho Tiêu Hòa Nhã, dĩ nhiên là giọng rất rất cho biết, bằng Lão đại ngược chết mất!
Tiêu Hòa Nhã quay đầu lại, ánh mắt lập tức bắn tới Thượng Quan Ngưng ngủ an ổn trước mặt mình, Hiệu trưởng, đúng là tên gia hỏa có nhân tính, nhìn mình bị người ta khi dễ ngay đến cả ngon tay cũng muốn giúp, còn có thể ngủ được như vậy, là rất rất rất....... có lương tâm! Đôi mắt ai oán híp lại, giống như cây phi đao mất mạng bắn về phía cái ót của người kia.
Nhìn lực chú ý của Tiêu Hòa Nhã bị xoay chuyển, Cố Ngộ Bắc im lặng lắc đầu cái, ai, nhóc con này, biết đầu được cấu tạo như thế nào! Sao có thể đáng được như thế chứ!
Ánh mắt như vậy là quá mãnh liệt, cho dù Thượng Quan Ngưng có mạnh mẽ như thế nào cũng thể xem , mở mắt liếc đồng hồ cổ tay cái, tồi, lập tức về đến nhà. Vì vậy, cần để ý tới ánh mắt ai oán của ai đó nữa, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
"Tứ sư huynh, Hiệu trưởng cho em biết!" thanh kéo dài, Tiêu Hòa Nhã mở to mắt, đáng thương nhìn Đại Tứ.
Đại Tứ sửng sốt, chịu nổi lắc đầu cái, lúc này mới lên tiếng : " cũng biết lắm, dù sao tên Vương Nhân kia cũng bị hai người bạn của em hành hạ, sau cùng hình như bị kéo làm ** người mẫu, nghe bị chụp rất nhiều hình, về phần người phụ nữ kia, đột nhiên phát người đàn ông của mình và người phụ nữ khác đóng vai nam nữ chính trong đoạn phim XXX, chịu nổi đả kích nên tinh thần có chút thất thường!"
"A...." Tiêu Hòa Nhã trợn to hai mắt, vẻ mặt thể tin, sau đó hung hăng nhìn chằm chằm bọn họ, trách cứ : "Các người....Tại sao các người có thể làm ra loại chuyện như thế được? Thế nhưng lại để bọn họ làm ra loại chuyện như vậy? Các người là...."
"Khoan !" Đại Tứ giơ tay lên cắt đứt lời Tiêu Hòa Nhã, "Xin hãy biết mình chỉ trích ai!" Đại Tứ vô cùng nghiêm túc , bọn họ coi như muốn làm gì làm, cũng thể nào là người chủ đạo chuyện này, bọn họ muốn xử phạt người cần phải dùng tới thủ đoạn như vậy sao? "Chuyện **người mẫu là ý tưởng của hai người bạn của em nghĩ ra, dĩ nhiên chụp hình cũng là các ấy, về phần cái đó....những tấm hình gì đó, đều là hình ta cùng chồng mình làm...., Đại Nhất ở web tìm ra mà thôi, cái này chẳng qua là cho ta bài học, đó chính là cho dù nghiệp của mình có thuận buồm xuôi gió đến cỡ nào, cũng được bỏ quên chức trách làm vợ của mình, nếu nội bộ xảy ra mâu thuẫn, lúc đó cũng thể trách người khác được! Thay vì vắt hết óc muốn thăng quan phát tài bằng quan tâm chú ý đến người đàn ông của mình nhiều hơn chút!"
Được rồi, chuyện này trách bọn họ được, nhưng mà.... ....Phụ nữ cũng làm cùng nhau, Tiêu Hòa Nhã lạnh đến buồn nôn, thế giới này, đúng là có gì là thể.
" ra phụ nữ cần mạnh mẽ như vậy, nếu đàn ông chịu nổi, khẳng định có cõng cậu tìm Tiểu Tam tiểu Tứ còn bằng an tâm ngồi nhà làm tiểu thư, nếu trở thành độc nhất vô nhị, trở thành Tiểu Tam Tiểu Tứ của người khác! Cố Ngộ Bắc vô cùng bi thương .
"Mình nhổ vào!" Ôn Tiểu Noãn thưởng cho nàng cái tát, "Đường đường là con của thư ký trưởng, cậu đúng là có chí khí nha, làm Tiểu Tam Tiểu Tứ của người khác?"
"Ha ha...." Cố NGộ Bắc cười khan, "Mình chỉ chơi thôi, mình làm sao có thể làm Tiểu Tam Tiểu Tứ của người khác được chứ, Lão đại mình còn muốn làm đây!" Lão đại? Nhớ tới người nào đó, thân thể liền nhịn được run lên, Tống Duật Minh, rốt cuộc trêu chọc ta chỗ nào chứ? Trời đất chứng giám, coi như phải là người dân lương thiện cũng thể nào chạy đến thủ đô gậy họa được!Tại sao phải ngàn dặm xa xôi đuổi tới Hoa thị tìm tính sổ chứ!
"Mình ra chỉ muốn làm con sâu gạo!" Tiêu Hòa Nhã cũng rất nghiêm túc, giọng , "Có người có thể cho mình rất nhiều tiền, mình xài bao nhiêu cũng hết, mình liền A Di Đà Phật!"
Nhìn hai tay tạo thành hình chưa thập rất giống tiêu ni thành kính, mọi người cùng ăn ý liếc cái, cậu nha, chính là sống trong phúc mà biết hưởng, cả Hoa thị ai dám so sánh có tiền hơn nhà họ Hạ chứ! Thậm chí có tiêu cả đời cũng hết.
Tiêu Hòa Nhã bị bọn họ nhìn khinh bỉ giải thích được,chẳng lẽ lại sai rồi sao? Men theo tầm mắt của mọi người nhìn thấy Thượng Quan Ngưng, sắc mặt Tiêu Hòa Nha càng thêm thay đổi, ma đâu! Hiệu trưởng còn chưa có hào phóng như lão ba của đâu! Dầu gì, mỗi tháng ba còn cho mấy đồng tiêu vặt đấy.
Về đến nhà, Tiêu Hòa Nhã dạo lầu lầu dưới hơn nửa ngày, lại tìm được việc gì làm, trong lòng cảm giác giống như ít cái gì, sau đó liếc đến đại sảnh phòng khách, bên đó treo bức hình lớn, là ảnh của và Bảo! Chẳng biết từ lúc nào, Thượng Quan Ngưng cho người phóng lớn treo ở phòng khách này! rất thích tấm hình này, là hai giúp bọn họ chụp, lúc đó hai người cười rất hoan hỉ.
"Lúc ấy làm gì?" Thượng Quan Ngưng đứng sau lưng , nhàn nhạt hỏi.
"Chờ ba phát tiền tiêu vặt!" Tiêu Hòa Nhã cười, nụ cười đó tràn ngập ánh sáng lung linh.
Mặt Thượng Quan Ngưng tối sầm, tấm hình hai người họ ràng chính là bộ dạng siêu phàm thoát tục, lạ vì chút tiền tiêu vặt tầm thường đến tột đỉnh mà cười thuần khiết được như vậy.
"Em rất thích tiền?" Thượng Quan Ngưng liếc nhìn , suy nghĩ hỏi.
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, che giấu chút nào: "Thích! Rất thích, rất thích!" Khóe miệng vui vẻ ngập tràn, tưởng tượng cả bầu trời tiền rơi xuống, cặp mắt cũng hóa thành hình đồng tiền. Cho dù có bị chủ tịch Mao chôn trong đó cũng là loại hạnh phúc, phải sao?
"Vì tiền cái gì cũng có thể làm?" Khóe miệng Thượng Quan Ngưng giật giật, liều mạng hỏi lại lần nữa.
"Ách...." Tiêu Hòa Nhã chần chờ lúc, lá gan của vẫn tương đối , còn tương đối thương tiếc tính mạng mình, sợ hãi là chuyện thể nào: "Chỉ cần nguy hiểm gì đến tính mạng vẫn có thể xem xét!"
Thượng Quan Ngưng gật đầu, sau đó mặt cảm xúc xoay người lên lầu, bây giờ hiểu vì sao Tiểu Bảo lại thích tiền như vậy, có người mẹ tiền như mạng thích mới là lạ!
"Đừng mà! Hiệu trưởng!" Tiêu Hòa Nhã vội vàng đuổi theo, hai tay gắt gao kéo vạt áo , "Hiệu trưởng, hiệu trưởng, buổi tối chúng ta đến Thanh Hòa viên , được ?"
Tại sao lại muốn Thanh Hòa viên?" Thượng Quan Ngưng dừng lại, quay đầu nhìn từ cao xuống.
"Tiểu Bảo ở đó mà!" Tiêu Hòa Nhã đáng thương .
"Có thể bảo Đại Nhị đón về!" Thượng Quan Ngưng lạnh nhạt , cảm thấy có vấn đề gì lớn cả.
"Đừng, chúng ta tự mình , nhân tiện ở qua đó đêm có được ?" Tiêu Hòa Nhã tiếp tục hỏi, đôi mắt to phiếm hơi nước, khiến cho người ta muốn thương
********************************
☆, Chương 100: Hai món canh.
Cuối cùng Thượng Quan Ngưng vẫn đồng ý với cầu của Tiêu Hòa Nhã tự mình đưa về Thanh Hòa viên, tất nhiên là Nhất, Nhị, Tam, Tứ muốn theo để bảo vệ an toàn cho bọn họ, nhưng lại bị Thượng Quan Ngưng ngăn cản, chỉ về nhà họ Tiêu mà thôi, xảy ra chuyện gì, ba em nhà họ Tiêu cùng với Tiêu Vô Hiền đều phải người dễ đối phó, mấy người đó tất nhiên để ai tổn thương đến hai người bọn họ, cho nên cần theo. . . ♠lê♠q◕uý♠đôn Bốn người cũng tiết kiệm phiền phức, chơi đoán số quyết định Đại Nhất phụ trách cơm tối, sau đó mấy người còn lại về phòng của mình nghỉ ngơi.
Đích thân Thượng Quan Ngưng lái xe, mang theo Tiêu Hòa Nhã tiến về phía Thanh Hòa viên. Nhưng nghĩ trong Thanh Hòa viên có bóng người, ngay cả dì Lâm cũng ở nhà. Tiêu Hòa Nhã cảm thấy khó hiểu, biết bọn họ đâu!
"Gọi điện thoại hỏi thử xem!" Thượng Quan Ngưng thẳng lại phía chậu hoa ở dưới có dấu chìa khóa, . dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹Tiêu Hòa Nhã kinh ngạc nhìn chằm chằm người nọ ung dung tự nhiên mở cửa ra.
"Sao biết nhà chúng tôi để chìa khóa ở đây?" Tiêu Hòa Nhã cực kỳ giật mình hỏi, cái này phải chuyện rất cơ mật sao? ấy là người ngoài sao biết được?
Thượng Quan Ngưng liếc cái, sau đó xoay người vào cửa, rất là vừa ý ngồi xuống ghế sa lon, "Mau gọi điện thoại hỏi xem khi nào mọi người trở về!" d∞đ∞l∞q∞đ
"A..!" Tiêu Hòa Nhã bĩu môi, hỏi người này cũng giống như hỏi, giả bộ lạnh lùng gì chứ? Miễn cưỡng cầm điện thoại bàn trà lên gọi điện thoại cho hai. Tùy ý hỏi đôi câu liền cúp điện thoại.
"Bọn họ khi nào trở lại?" Thượng Quan Ngưng dựa người vào ghế sa lon, hai cánh tay tùy ý dang ra hai bên, chân trái vắt chéo lên đùi phải, chút để ý dáng vẻ của mình lại tản ra loại hơi thở tà mị lười biếng, là mê người!
Tiêu Hòa Nhã nhìn thẳng phía trước nuốt nước miếng, cảm giác đầu óc mảnh hôn mê, trong lòng ngừng lẩm bẩm: a di đà Phật, tội lỗi tội lỗi! Tới tới lui lui thầm mấy lần lúc này mới ra khỏi ma chướng. Hung hăng trợn mắt nhìn Thượng Quan Ngưng cái, lúc này mới mím môi mím lợi mở miệng : "Tối nay ai trở lại, cả nhà du lịch rồi, ngày mai mới trở về!" Choáng nha, chơi cũng mang theo , đúng là có lương tâm!
"Vậy trở về thôi!" Thượng Quan Ngưng lười nhác đơn giản, "Ngày mai tới nữa là được!"
Tiêu Hòa Nhã liếc mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ dần dần tối, nghĩ đến có bệnh kỳ lạ, chứng bệnh quáng gà kia, vậy mà còn dám lái xe sao? Trong lòng tuy nghĩ thế nhưng dám ra, dù sao cũng là đấng mày râu, ai lại có tự ái chứ, chọc giận ta mình sống cũng có ngày dễ chịu! "Hiệu trưởng à, trời tối rồi, hay là chúng ta ở lại chỗ này buổi , sáng sớm ngày mai trở về được ?" Tiêu Hòa Nhã cực kỳ giọng đề nghị.
"Tại sao?" Hiển nhiên đồng chí Thượng Quan Ngưng quên mình có chứng bệnh quáng gà kia rồi, nhưng chủ yếu là sắc trời tối đến nỗi nhìn thấy, chỉ mới gần tối mà thôi! "Nơi này có ai, ở lại đây hay về lại Sướng viên có gì khác nhau?"
Tiêu Hòa Nhã bĩu môi đáng thương, tốt xấu gì nơi này mới là nhà của , cũng mấy ngày rồi chưa trở về nhà, dầu gì cũng để ở lại phòng của mình đêm, bây giờ mới vừa đến thôi mà! "Hiệu trưởng, van !"
"Lý do?" Thượng Quan Ngưng hỏi, ra cũng nhất định tối nay phải về, chỉ muốn làm khó ý kiến vừa đưa ra .
"Hiệu trưởng, Hiệu trưởng, tốt nhất, là người đẹp trai nhất thế giới, cũng là người hiền lành nhất thế giới, tất cả đều tốt nhất! Ngay cả người kia khắp nơi quyên tiền cũng thiện lương bằng !" Tiêu Hòa Nhã tới bên cạnh , hai tay ngừng lôi kéo cánh tay của , bản thân nghe mình bất giác cũng thể tin, vuốt mông ngựa thế này (chém gió dữ quá )! Khiến cả người đều nổi da gà!
Thượng Quan Ngưng cúi đầu từ cao nhìn xuống cực kỳ gì liếc cái, "Tối nay em nấu cơm!" Cuối cùng trêu chọc nữa nhưng cũng để cho dễ chịu hơn, làm cơm tối!
Tiêu Hòa Nhã biết nên khóc hay nên cười, được rồi, vì muốn ở lại chỗ này đêm tình nguyện nấu cơm, nhưng mà chỉ biết nấu mỳ ăn liền mà thôi, "Hiệu trưởng, tối nay ăn mỳ ăn liền có được hay ?" Tiêu Hòa Nhã hơi chút khó xử hỏi.
Thượng Quan Ngưng mới vừa về phía thang lầu bước chân sửng sốt ngừng lại, lạnh nhạt liếc cái, dứt khoát cự tuyệt: " được! Tôi cũng muốn lãng phí, em nấu hai món canh là được rồi!"
Hai món canh? Tiêu Hòa Nhã nhìn thân hình mảnh mai ưu nhã quay người lên lầu, bộng nhiên cảm giác thể gì. đây là trêu ai ghẹo ai? Vẻ mặt đau khổ, Tiêu Hòa Nhã đến phòng bếp, bắt đầu suy nghĩ về hai món canh mà phải nấu.
Thượng Quan Ngưng lên lầu, ngựa quen đường cũ (ý là biết phòng của Tiêu Hòa Nhã nằm ở chỗ nào) tìm được phòng của Tiêu Hòa Nhã, liền mở cửa bước vào, trước kia khi đến phòng lúc đó xảy ra chuyện quá khẩn cấp, quên quan sát căn phòng của , tại mới có thời gian rãnh rỗi thoải mái, hai lời ngã người nằm lên giường của , cánh tay gối đầu bắt đầu quan sát chung quanh, may thay phải cái loại yếu ớt ẻo lả, tuy rằng có hơi keo kiệt chút, nhưng vẫn có thể chấp nhận được, dù sao với chỉ số thông minh của phẩm cấp đến đó thôi! Cũng thể cầu phong cách của cao thêm bao nhiêu .
Căn phòng quá lớn lại ngăn nắp trật tự, chắc phải là kiệt tác của . Cửa sổ to, bàn có laptop nho màu hồng tươi. Thượng Quan Ngưng có thể tưởng tượng hình ảnh khi ngồi ghế vọc máy vi tính. Bên cạnh là tủ sách to đùng, có đủ các loại sách!
ra là có thể thi đậu vào trường cao đẳng chất lượng cũng phải là có nguyên nhân! Thượng Quan Ngưng nghĩ, khóe miệng từ từ ra nụ cười. Đúng lúc này, Tiêu Hòa Nhã đẩy cửa bước vào, thấy Thượng Quan Ngưng nằm giường của mình nhất thời sợ hết hồn.
". . . . . . Sao lại nằm giường của em?" Tiêu Hòa Nhã rất hài lòng, hỏi. Đây chính là lãnh địa riêng tư của ! Dù thế nào tối thiểu cũng phải hỏi qua chủ nhân căn phòng này là tiếng mới đúng chứ!
Thượng Quan Ngưng nhìn , gì kéo cái chăn mỏng bên cạnh qua đắp lên người của mình, lấy hành động tỏ quyết định của mình, ánh mắt kia hình như muốn tôi nằm đấy sao, em làm gì được tôi?
Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, tình thế trước mắt còn mạnh hơn người, tại ở dưới mái hiên nhà , khẳng định chỉ có thể cúi đầu, ách, tuyệt đối là chứ phải Hiệu trưởng của cúi đầu, cho nên. . . Nhịn! Dù sao tại cũng dùng, cho mượn nằm có sao đâu?
để ý đến nữa, Tiêu Hòa Nhã chạy thẳng đến bên tủ sách của mình, tìm quyển sách dạy nấu ăn trước kia từng mua. Ách. . . . . . Dì Lâm cũng quá độc ác ! Đem quyển sách dạy nấu ăn để lên chỗ cao như vậy, ý như muốn bao giờ dùng đến sao? Kéo cái ghế bên bàn học đến gần tủ sách, cẩn thận leo lên.
Thượng Quan Ngưng nheo mắt nhìn nhón chân với quyển sách dạy nấu ăn bị để ở cao nhất kia, nhìn cái ghế ngồi cảm thấy ổn, rốt cuộc xốc chăn đứng dậy.
"A. . . . . ." Mắt thấy chính mình sắp với tới quyển sách, mừng rỡ thôi nhưng đột nhiên Tiêu Hòa Nhã cảm giác dưới chân trống rỗng, bên eo đột nhiên nhiều hơn cánh tay có lực, cứ thế đem nàng từ ghế ôm để xuống đất. Tiêu Hòa Nhã đưa tay vỗ bịch bịch vào trái tim chực nhảy ra ngoài, cực kỷ khó hiểu nhìn Thượng Quan Ngưng, "Hiệu trưởng, em sắp với đến rồi! kéo em xuống làm gì?"
"Tôi ôm em xuống có thể em ngã đấy!" Thượng Quan Ngưng trừng , sau đó tự mình leo lên cái ghế dễ như trở bàn tay, lấy quyển sách dạy nấu ăn xuống, đưa tới tay của ."Đây rồi, nhanh nấu cơm , tôi đói chết rồi!"
"Ồ!" Vốn còn muốn thêm vài câu, Tiêu Hòa Nhã nghe được câu đói chết kia, liền vội vàng gật đầu chạy ra ngoài.
Nửa giờ sau, Thượng Quan Ngưng như ý nguyện nghe tiếng Tiêu Hòa Nhã ở dưới lầu kêu to: "Hiệu trưởng! Cơm chín rồi, có thể xuống ăn cơm!"
Thượng Quan Ngưng xuống lầu, thấy bàn ăn to như vậy để hai món canh nhìn vẻ ngoài rất đẹp mắt: trứng chiên cà chua, rau trộn cà chua, canh cà chua trứng. Thượng Quan Ngưng ngồi bên từ chối cho ý kiến. Tiêu Hòa Nhã từ phòng bếp bưng cơm trắng ra!
Nét mặt Tiêu Hòa Nhã tươi rói, cười hì hì, dáng vẻ như mình vừa thực được chuyện vĩ đại, "Hiệu trưởng ăn cơm!"
Thượng Quan Ngưng liếc cái, vẻ mặt chút thay đổi nhận chén cơm trắng từ trong tay , "Ăn !"
"Hiệu trưởng, ăn nhiều chút!" Tiêu Hòa Nhã cười mở miệng, sau đó cầm đũa gắp cà chua ngâm đường bỏ vào trong chén Thượng Quan Ngưng .
Khóe miệng Thượng Quan Ngưng giật giật, cuối cùng mặt chút thay đổi chậm rãi ăn. đúng là phục, biết từ lúc nào loại thức ăn này cũng lên sách dạy nấu ăn! Chốc lát nữa muốn xem thử rốt cuộc là ai viết sách dạy nấu ăn này, mà biết là ai thể giết chết người đó!
"Hiệu trưởng, ăn no rồi sao?" Tiêu Hòa Nhã cũng buông bát đũa xuống giống như Thượng Quan Ngưng, hỏi, cũng may thử qua món ăn, xác định tồi, hôm nay ông trời cũng giúp ! làm cho mất thể diện trước mặt Hiệu trưởng!
Thượng Quan Ngưng gật đầu, "No rồi, vô cùng no bụng!"
"Vậy tốt! Vậy em đưa đến phòng khách! Nơi đó có sẵn áo ngủ kiểu nam, mọi thứ đồ dùng khác cũng đầy đủ, tắm rửa nghỉ ngơi sớm chút ! Em cũng về phòng đây!" Tiêu Hòa Nhã dọn dẹp bát đũa xuống phòng bếp, sau khi ra hướng về phía Thượng Quan Ngưng .
Thượng Quan Ngưng gật đầu, sau đó cùng với .
"Đây! Nơi này là phòng khách, mau nghỉ sớm!" Tiêu Hòa Nhã xong, sau đó cười híp mắt vẫy tay từ biệt.
Thượng Quan Ngưng gật đầu vào phòng khách, phòng khách này ở bên trái lầu , phòng của Tiêu Hòa Nhã ở bên phải lầu , ở giữa còn vài căn phòng.
Tiêu Hòa Nhã trở về phòng, liền cởi váy đầm người vứt mặt đất thẳng đến phòng tắm, giữa ngày hè tắm rồi ngủ là thoải mái nhất!
Tiêu Hòa Nhã dùng thời gian tiếng tắm rửa thỏa đáng, thay bộ áo ngủ hai dây hình mặt thỏ lớn, cái này là Cố Ngộ Bắc đưa, cái gì mà đây là tổng hợp của gợi cảm và đáng , soi gương nhìn cả buổi, cũng thấy chỗ nào gọi là gợi cảm, nhiều nhất chính là phần ngực quá thấp, nếu như hơi lôi kéo xuống phía dưới chút là có thể nhìn thấy bộ ngực của mình rồi ! ra cũng gọi là được, phải quá , tốt xấu gì cũng làm mẹ đứa bé rồi ! Ha ha. . . . . . Tiêu Hòa Nhã cười ngây ngô hồi, cảm giác hình mặt thỏ phía trước áo ngủ đáng ! Hôm nay vừa đúng có ai ở nhà, liền chọn lấy áo ngủ này. Hiển nhiên quên mình còn mang theo người tới!
Rốt cuộc cảm thấy lãng phí đủ thời gian, Tiêu Hòa Nhã mới từ trong phòng tắm ra, nhìn thấy chiếc váy còn nằm ở giữa phòng, tâm tình Tiêu Hòa Nhã rất tốt còn giẫm hai cái lên phía váy, vừa đạp vừa cười khanh khách. Chơi chán.
Lơ đãng quay đầu lại, toàn thân nhất thời hóa đá, Tiêu Hòa Nhã ngơ ngác nhìn giường mình xuất thêm người. Ngón tay thon dài trắng nõn run rẩy chỉ về phía Thượng Quan Ngưng nằm ở giường của , dáng vẻ đương nhiên: ". . . . . . phải ở phòng khách ngủ sao, đến chỗ của em làm gì?"
Thượng Quan Ngưng cũng sững sờ, phải chưa từng thấy qua dáng vẻ mặc quần áo ngủ, áo ngủ của thuần màu, đều là cái loại áo ngủ bảo thủ, hôm nay thế nhưng lại mặc. . . . . .
Last edited by a moderator: 17/11/15