1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã phúc hắc chỉ yêu vợ- Đề Tuyến WaWa (130/130) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆, Chương 95B: Được lên trang nhất. (3)

      "Đúng!" Cố Ngộ Bắc phụ họa, "Diện mạo của Tiểu Bảo chúng ta Quốc Sắc Thiên Hương như vậy, sau khi lớn lên chỉ cần đứng ở trong quán rượu, còn phải là có đống người đẹp ôm ấp thương ư! Cho nên chúng ta phải bồi dưỡng định lực cùng với nâng cao phẩm chất trước, phải là người đẹp nào ôm ấp thương đều có thể tiếp nhận, chúng ta phải chọn người nào tốt!"

      Tiêu Hòa Nhã gật đầu cái, suy nghĩ chút cũng thấy đúng, "Bảo à, con muốn sao?"

      Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, cũng phải bởi vì lý do trong miệng của mẹ và hai dì, mà là cậu rất yên tâm mẹ của cậu tới đó. Vẫn là theo tốt hơn.

      "Được rồi, cho con để biết thêm!" Tiêu Hòa Nhã : "Chỉ là, con ngàn lần đừng cho ba con biết, bằng mẹ bị thương rất nặng đấy!"

      Tiêu Tiểu Bảo gật đầu lần nữa, khóe miệng từ từ có ý cười, người nọ đối xử với mẹ cậu làm cậu rất hài lòng.

      "Vậy chúng ta lên đường!"

      Vì vậy ba người mang theo đứa trẻ tới vũ trường (sàn nhảy), xét thấy kinh nghiệm từng bị bắt trước kia, lần này họ chọn Liệt Diễm vương triều, mà là chọn vũ trường có cấp bậc tệ tuy chỗ ngồi bì được với Liệt Diễm vương triều.

      "Đợi nào...!" Bốn người họ vừa tới cửa liền bị bảo vệ cản lại, "Chưa tròn mười tám tuổi được vào?"

      "Mắt ông mù à, lão nương có chỗ nào giống chưa tới mười tám tuổi hả?" Tính của Ôn Tiểu Noãn hay nóng nảy, ràng là có dáng vẻ của tiểu thư khuê các lại biểu như thế, khiến những đồng chí bảo vệ gặp qua ít loại người nhất thời thích ứng được tính tình với dáng vẻ lại trái ngược nhau lớn như vậy, ngơ ngác sững sờ lúc lâu.

      " trai à, có phải hiểu lầm rồi hay , chúng tôi đều là người gần ba mươi rồi? muốn khen chúng tôi trẻ tuổi cũng thể quá thực tế như vậy đúng ?" Cố Ngộ Bắc ôm Tiêu Tiểu Bảo là uyển chuyển .

      "Đúng vậy đúng vậy, trai à, tôi cũng là mẹ của đứa bé rồi, khen tôi như vậy tôi xấu hổ đó!" Tiêu Hòa Nhã khẽ cúi đầu làm bộ dạng xấu hổ ngượng ngùng.

      Ba người như thế, khiến chàng đẹp trai đứng bên cạnh muốn vào phải bật cười! , phải chàng đẹp trai, mà là chàng trai đẹp đứng phía trước cả chục người.

      "Đại ca!" Người bảo vệ vốn còn có chút sững sờ khi thấy chàng này nhất thời trở nên cung kính, thiếu chút nữa cúi người 90 độ cúi chào, rống to lên.

      "Cho các ấy vào !" Người đàn ông kia cười tiếng, sau đó cất bước tao nhã vào cửa.

      "Vâng!" Bảo vệ khom lưng gật đầu, cung kính đáp lại.

      "Đúng rồi, về sau cần nhiệt tình với khách như vậy, dọa người ta tốt cho lắm!" Người đàn ông kia khẽ cười, tiếp tục bước .

      Bảo vệ giữ cửa im lặng, nơi nào nhiệt tình? chỉ muốn nhắc nhở họ, mang đứa bé tới chỗ thế này tốt mà thôi!

      Tiêu Hòa Nhã nhìn chàng đẹp trai kia sửng sốt chút, chỉ là trai đẹp thôi mà, vẫn chưa tới trình độ đẹp trai nhất, cho nên cũng đến mức. . . . . . Ánh mắt của Tiêu Hòa Nhã chậm rãi chuyển sang người của Cố Ngộ Bắc, tại vẻ mặt của con bé kia đờ đẫn giống như bị đả kích rất lớn. Nhìn sang Ôn Tiểu Noãn, thấy vẻ mặt con bé tươi cười, bộ dạng chờ xem kịch vui.

      "Tiểu Noãn, cậu chàng đẹp trai vừa nãy chính là người tới cửa tỏ tình với Tiểu Bắc chứ?" Tiêu Hòa Nhã thế nào xác định hỏi.

      Ôn Tiểu Noãn cười híp cả mắt, hoàn toàn là bộ dạng cười thấy mắt, gật đầu như băm tỏi: "Chính là ta chính là ta! Cười chết tớ rồi, duyên phận đó, tớ tiện tay chỉ cũng chỉ đến địa bàn của ta."

      " được!" Rốt cuộc Cố Ngộ Bắc phục hồi lại tinh thần, "Tớ muốn đổi chỗ, chơi ở đây được!"

      " cần, tớ muốn chơi ở đây!" Tiêu Hòa Nhã cùng Ôn Tiểu Noãn trăm miệng lời, rất là ăn ý .

      "Các cậu . . . . ." Cố Ngộ Bắc trừng mắt các , tức thiếu chút nữa ra lời.

      "Bắc à, nếu bây giờ cậu bỏ chính là lâm trận bỏ chạy (gần đến lúc tác chiến lại bỏ chạy), như thế thẳng thắn vô tư rồi, người ta còn tưởng rằng cậu muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào*!" Tiêu Hòa Nhã chạy đến bên cạnh kéo tay của bạn phân tích cho bạn nghe.

      (*muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào (dục cự hoan nghênh): ý chỉ đến trạng thái tâm lý và hành động khác nhau, trong tâm lý là giả bộ cự tuyệt (chán ghét đối phương), nhưng trong hành động lại muốn đắc tội đối phương, liền dùng biện pháp “nghênh”- chỉ mặt ngoài, giả bộ mà thôi)

      "Đúng vậy đúng vậy!" Ôn Tiểu Noãn để tay lên bả vai của rất là tán đồng : "Chúng ta đường đường là con của bí thư Thị trưởng cũng thua ta, phải chỉ là Quan Nhị Đại* thôi sao? Chúng ta thua ta!"

      (*Quan nhị đại: ý chỉ thế hệ con nhà quan thứ hai giống như phú nhị đại (thế hệ con nhà giàu thứ hai) vậy)

      Cố Ngộ Bắc khóc ra nước mắt, thua, tại sao có thể thua, người ta là quan ở thủ đô, ba chỉ là quan ở địa phương, hoàn toàn có khả năng so sánh có được hay ?

      "Tiểu Bắc,

      "Ai sợ ta!" Cố Ngộ Bắc vịt chết còn cứng mỏ, "Chỉ là tớ thấy tâm trạng của ta khó chịu! , chúng ta vào trong!"

      "Ừm!" Tiêu Hòa Nhã vỗ tay ăn mừng thắng lợi với Ôn Tiểu Noãn, sau đó trực tiếp cất bước vào.

      Tiêu Tiểu Bảo cầm tay của Cố Ngộ Bắc, rất là bất đắc dĩ lắc đầu, tình nam nữ, làm cho người ta chịu nổi, cậu thường bị cậu cả lôi xem những bộ phim như thế do cậu cả diễn, xem từ đầu tới cuối, chỉ có hai chữ, làm khổ! Vừa bắt đầu người đàn ông làm khổ người phụ nữ, sau đó người phụ nữ lại làm khổ người đàn ông, sau đó hai người cũng làm khổ nhau đến khi mệt mỏi cũng chẳng thèm giằng co, chuyện xưa liền kết thúc. Coi trọng ở chung chỗ là được, làm khổ lẫn nhau rồi lại thôi? Nhàm chán ? Mệt mỏi ? Dù thế nào nữa cậu nhìn thấy liền mệt!

      Theo ý của cậu, mẹ cậu cùng ba cậu làm khổ nhau, còn khổ hơn cậu cả phải diễn những bộ phim thế này, nhưng cậu can thiệp vào quyết định của mẹ cậu, trong lòng của cậu, mẹ còn quan trọng hơn ba nhiều, mặc kệ thế nào, mẹ cậu vì hoài thai mười tháng, đau khổ lại lo lắng sợ hãi, mặc kệ ba của cậu là bởi vì nguyên nhân gì cuối cùng là tới trễ ba năm, cho nên cậu đều lấy suy nghĩ của mẹ làm chuẩn, chỉ cần mẹ cậu vui là tốt rồi. Phụ nữ vẫn khổ cực hơn đàn ông, phải lấy được người đàn ông thương mình mới tốt.

      Chương 95B: Được lên trang nhất (4)

      "Tiểu Bảo, con có phải dì trúng bẫy của mẹ con?" Sau đó, Cố Ngộ Bắc ôm lấy Tiêu Tiểu Bảo vừa vào bên trong vừa hỏi Tiêu Tiểu Bảo. Việc liên quan đến mình quan tâm quá bị loạn.

      Tiêu Tiểu Bảo nghe Cố Ngộ Bắc hỏi hơi trầm ngâm chút, dღđ。l。qღđ lần này nhàng vỗ vỗ phía sau lưng của , sau đó ôm giống như tiếp thêm sức mạnh, "Dì Cố, mặc kệ mẹ và dì Ôn có mưu tính gì nữa, luôn có câu đúng, người thể luôn trốn tránh, nếu như vô tâm làm như thấy là tốt rồi, coi như cả đời qua lại với nhau, cũng thể làm rối loạn cuộc sống của mình!"

      "Bảo! Con xác định con chỉ mới ba tuổi sao?" lqd Cố Ngộ Bắc hít hít lỗ mũi thể nào xác định hỏi.

      "Dì Cố, cháu nhiều hơn so với bạn bình thường khác, đó là do lúc chuyện nhớ tới khi xem Cậu Cả diễn ti vi! Từ phim thần tượng đến kịch luân thường đạo lý, từ phim võ cổ trang đến tiên hiệp chỉ cần là Cậu Cả biểu diễn cháu đều bị buộc phải xem, mặc dù phần nhiều đều chỉ là kịch giải trí, nhưng phải có tác dụng!" Tiêu Tiểu Bảo rất nghiêm túc giải thích. Người ta rằng có số trẻ em có năng khiếu từ ba tuổi thích xem người nổi tiếng, đứa này cũng xem, nhưng mà chỉ xem phim truyền hình mà thôi!

      Cố Ngộ Bắc gật đầu, "Hoá ra là như vậy! Sau này dì có con trai cũng bảo nó xem truyền hình!"

      Tiêu Tiểu Bảo gật đầu: "Có thể làm thử!"

      "Này, có phải dì cháu hai người muốn mở cuộc hội đàm! Chỉ vào cửa thôi cũng lâu như thế! Hừ!" Ôn Tiểu Noãn ngó về phía cửa bực mình hai người này nên rống lên.

      "Tới liền! Chỉ biết chơi! nhìn thấy tớ ôm Tiểu Bảo sao?" Cố Ngộ Bắc cũng hét to trả lại, nhưng chân tự chủ bước nhanh chút.

      "Đến đây Tiểu Bảo, dì Ôn ôm cháu, dì Cố của cháu người ôm cháu nổi...!" Ôn Tiểu Noãn nhận lấy Tiểu Bảo, nhưng miệng vẫn tha cho Cố Ngộ Bắc. Hình tượng của Cố Ngộ Bắc chính là khéo léo khả ái.

      "Ai cũng giống như cậu sao, dáng dấp thẳng đuột tựa như cây trúc!" Cố Ngộ Bắc trừng .

      "Được rồi được rồi, hai cậu ra ngoài chơi mà vẫn còn gây gổ sao?" Tiêu Hòa Nhã chịu nổi, bỏ nhà trốn dễ dàng lắm sao? “Lãng phí thời gian thế này! Nhìn lại mình xem giống cái gì còn ở đó người khác là quái, hai cậu thấy chán sao?"

      "Được rồi được rồi, nhanh lên !" Ôn Tiểu Noãn phất tay, sau đó bước nhanh vào bên trong cửa. Mà phía trong giai điệu cuồng nhiệt sôi nổi vang lên.

      Lần đầu tiên các tới vũ trường này, ngay chính giữa là sàn nhảy to, ánh đèn rực rỡ, lấp lánh nhiều màu sắc, muôn hình muôn vẻ nam nữ lắc lư thân hình, hành động mặc sức buông thả.

      Bốn người bọn Tiêu Hòa Nhã tìm góc vắng vẻ ngồi xuống. còn chưa kịp mở miệng, có người hầu bàn bưng khay tới.

      "Xin chào mọi người, đây là lão đại chúng tôi phân phó đưa tặng Nguyệt Dạ!" Vị bồi bàn kia cung kính khom lưng, khay đặt ba chén Nguyệt Dạ trong suốt như ánh trăng đặt ở trước mặt của ba người các , chén sữa tươi đưa tới trước mặt của Tiêu Tiểu Bảo.

      "Cám ơn!" Tiêu Tiểu Bảo nhận lấy, gật đầu đáp tạ.

      " cần khách khí, xin mời dùng!" Người hầu bàn khẽ mỉm cười, rất là ưu nhã xoay người.

      "Đợi nào...!" Cố Ngộ Bắc gọi lại, giọng lành lạnh: "Sữa tươi để lại, còn những thứ khác mang !" Tất nhiên biết, ở chỗ này muốn tìm được sữa tươi cực kỳ dễ dàng, sợ Tiểu Bảo có thức uống gì nên nhịn, nhưng ba người các hoàn toàn cần thiết!

      "Đừng nha!" Ôn Tiểu Noãn đưa tay ngăn Cố Ngộ Bắc lại, sau đó hướng về phía người bồi bàn chờ phân phó lắc đầu cái, đợi đến khi người hầu bàn thức thời rời , Ôn Tiểu Noãn mới mở miệng tiếp tục: "Bất quá chúng ta trả tiền là được!"

      Cố Ngộ Bắc gì, sau đó nhìn về phía Tiêu Hòa Nhã, này choáng nha cậu ấy hai lời nâng ly uống liền..., tức giận rất muốn há miệng mắng to, cậu đấy chưa từng chạm qua giọt rượu thế nào lại…, cuối cùng vẫn nhịn, ừ trả tiền, vì vậy cũng giận dỗi nâng ly lên uống..., ừng ực hơi hết sạch, nhìn Ôn Tiểu Noãn ợ tiếng thấy gì, tốt xấu gì cậu cũng phải , cậu như vậy có gì khác biệt giống Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, lão Ngưu ăn mẫu đơn.

      Tiêu Hòa Nhã lắc lắc đầu, sau đó nhìn Tiểu Bảo của mình hút sữa tươi từng chút , mắt.

      Trong sàn nhảy, khúc lại khúc vang lên. Giai điệu quen thuộc khiến mắt ba người tỏa sáng, sau đó nhất tề quay đầu nhìn về phía Tiểu Bảo nhà họ Tiêu.

      "Bảo, muốn nhìn mấy dì khiêu vũ ?" Cố Ngộ Bắc cười hỏi.

      Tiêu Tiểu Bảo mỉm cười gật đầu, "Muốn!"

      "Nhỡ có người gạt bắt mất con sao?" Tiêu Hòa Nhã rất yên tâm, năm nay chuyện gì cũng có thể xảy ra, đúng với câu kia của Lý Ninh, có gì là thể! Ngoài đường còn có người dụ trẻ , làm sao có thể bảo đảm ở trong quán bar có ai dụ dỗ con nít đây?

      "Yên tâm , mẹ!" Tiêu Tiểu Bảo tiếp tục cười , phải tất cả trẻ con ba tuổi đều dễ gạt!

      "Bảo, cầm lấy lát chụp hình cho mấy dì, được ?" Ôn Tiểu Noãn cầm điện thoại di động của mình đưa tới trước mặt Tiêu Tiểu Bảo, hỏi.

      "Được!" Tiêu Tiểu Bảo nhịn xuống kích động muốn khám phá điện thoại di động, gật mạnh đầu cười, lại , cậu đối với cái gì mới đều muốn tìm tòi thay đổi kết cấu **. Nếu chỉ phá chơi cậu hoàn toàn cần lo lắng, nhưng nếu muốn thay đổi phải làm nhiều lần mới được, để bảo đảm cái điện thoại di động này có thể chụp hình, lần này cậu quyết tâm nhịn cho qua. may là nơi này cũng có công cụ.

      Sàn nhảy trầm lắng lại từ từ sôi nổi lên, có người rời sân cũng có người ra sân lần nữa, giờ khắc này, vũ đài thuộc về ba người họ. Đây là thủ khúc làm bọn họ thành danh, mà đặc biệt điệu nhảy này lại như chuyên dành cho ba người các , hoặc linh động như gió hoặc xinh đẹp như lửa sống, dịu dàng như nước, ba người ba loại trạng thái hợp lại với nhau càng tăng thêm sức mạnh hợp tác vô biên. Dần dần vũ đài, trọng tâm chỉ còn lại ba người này, những người khác chỉ làm nền, bọn họ là tiêu điểm của tất cả mọi người.

      Tiêu Tiểu Bảo cầm điện thoại của Ôn Tiểu Noãn, cẩn thận dùng camera quay, hình như quay phim so với chụp hình thú vị hơn nhiều. màn hình ba người cười rạng rỡ, người là người thân nhất của cậu, còn hai người kia cũng thân thuộc giống như thế. Mấy người họ cười lên đều xinh đẹp động lòng người.


      Chương 95B: Được lên trang nhất (5)

      " ngại chú ngồi bên cạnh chứ?" giọng ôn hòa vang lên, Tiêu Tiểu Bảo chậm rãi quay đầu, nhìn thẳng về phía người đàn ông mang gọng kiếng màu vàng ngồi xuống bên cạnh mình.

      " ngồi xuống rồi cần gì phải hỏi?" Tiêu Tiểu Bảo gì, sau đó cầm điện thoại di động tiếp tục công việc. dღđ☆L☆qღđ Mẹ cậu tại chơi đùa giống như là đứa trẻ con , cả dì Ôn, dì Cố cũng giống vậy.

      "Dầu gì, chú cũng là bạn tốt của ba cậu, lẽ nào cho mặt mũi như vậy chứ?" Người đàn ông đeo mắt kiếng rất là uất ức .

      Tiêu Tiểu Bảo im lặng, để điện thoại ở chế độ tự động quay lúc này mới xoay người nhìn về phía người đàn ông cười có điểm giống hồ ly này, diễღnđànlêqღuýđôn nụ cười này cậu vẫn thường thấy, trai của ba cậu, chính là bác cậu lúc nào cũng treo nụ cười như vậy. Nhìn như vô hại thiện lương kì thực tâm địa đen tối giống như đáy nổi, đen tận xương tủy, người đàn ông này và bác của cậu là cùng loại người. dễ chọc!

      "Chú biết ba cháu?" Tiêu Tiểu Bảo cười hỏi, bộ dáng là ngây thơ đáng .

      "Ách. . . . . ." Tống Duật Minh sợ hết hồn, giỏi , chẳng lẽ cậu nhóc này còn có rất nhiều ba hay sao?

      Tiêu Tiểu Bảo chỉ cười , ánh mắt long lanh, đứa trẻ ba tuổi có bộ dáng này, sau đó: "Chú, gương mặt chú là xinh đẹp, ồ! So với dì Cố còn đẹp hơn!" Cười hì hì xong, giơ tay lên chỉ thẳng về phía Cố Ngộ Bắc.

      Tống Duật Minh nhìn theo tay cậu bé chỉ thấy đó cười vui vẻ, nhất thời thu lại nụ cười, "Hừ, gì mà đẹp giống con , cũng phải là mình nguyện ý!"

      Tiêu Tiểu Bảo coi như nghe thấy người này thầm, vừa uống sữa tươi vừa nhìn ba người nhảy vui vẻ .

      "Cháu nếu Thượng Quan Ngưng nhìn thấy người phụ nữ của ông ấy mang theo con trai ông ấy đến loại địa phương này có tức giận hay ?" Đột nhiên ngoài ý muốn Tống Duật Minh mở miệng hỏi.

      "Phốc!" Mới vừa hút ngụm sữa tươi vào trong miệng, nghe người này hỏi liền kích động toàn bộ phun ra ngoài. Cũng may cậu còn thiện lương phun về phía người nọ, nếu . . . . . .

      "Kích động thế sao, cậu bé?" Tống Duật Minh cầm khăn ướt lên, bất đắc dĩ nhưng cũng rất tỉ mỉ lau khóe miệng cho cậu.

      "Chú, may là cháu bị sặc, nếu dì Cố nhà cháu nhất định coi chú như kẻ thù!" vất vả mới hết sặc, Tiêu Tiểu Bảo nhìn Tống Duật Minh .

      “Chú chỉ thấy kỳ lạ mà thôi, cũng định cho ba cháu!" Tống Duật Minh tuyệt chột dạ .

      Kết thúc bản nhạc, ba người dừng động tác lại, sau đó tiếng vỗ tay như thủy triều vang dội trùng điệp dứt.

      "Cám ơn cám ơn!" Ba người rất là diễn ( thích biểu diễn) nghiêng mình chào đáp tạ. Sau đó khi mọi người còn nhìn chăm chú bọn họ bước xuống.

      "Ah, người đó. . . . . . Hình như là con Thị trưởng!" Đột nhiên có giọng kinh ngạc cất lên, như quạt gió thổi lửa thêm, nhất thời tiếng bàn luận ầm ĩ ập tới.

      "Rắc rắc!" tiếng, ánh đèn flash chợt lóe, nhưng chỉ chụp được bóng lưng ba người các . Thế nhưng người cầm máy chụp hình kia lại kiên nhẫn đuổi sát buông, “tiếng rắc rắc” liên tục ánh đèn ngừng lóe lên, chẳng biết từ lúc nào người nọ chạy đến trước mặt các , Tiêu Hòa Nhã vội vàng ngăn ở trước mặt của Ôn Tiểu Noãn. ai thiên kim Thị trưởng thể ra vào quán bar, nhưng con lớn của Thị trưởng lại thể, mà Ôn Tiểu Noãn là con lớn của Thị trưởng đầu năm được tuyển chọn làm đại biểu cho hình tượng thành phố Hoa. Đại biểu cho lực lượng tích cực có chí tiến thủ, tuyệt đối thể phá hư!

      Chắc người này có lẽ là phóng viên bình thường, được sếp trọng dụng, trừ phi có thể có được tin tức vô cùng có giá trị cộng với tài viết văn mới có thể nghịch chuyển( xoay chuyển nghịch cảnh). Cố Ngộ Bắc và Tiêu Hòa Nhã chắn ở trước mặt của Ôn Tiểu Noãn. Ôn Tiểu Noãn tức giận vô cùng, hận được tiến lên giết cái người điên cuồng kia. Cố Ngộ Bắc nắm chặt ấy, ra vào loại địa phương này coi như là đại kỵ, nếu thêm vào đánh lộn đánh lạo vậy có thể lại càng có hình tượng.

      Tống Duật Minh lúc này mới thong thả nhìn chằm chằm người cầm máy chụp hình, chau mày, vung tay lên, lập tức có hai nhóm người để lại dấu vết tiến lên trước, nhóm đúng chắn ở trước mặt ba người các , hướng dẫn họ vào phía trong, nhóm người khác tới phía người cầm máy chụp hình bên kia, tất nhiên ý đồ là muốn lấy lại những tấm hình kia mới thôi.

      Người nọ thấy cảnh tượng hỗn loạn trong quán như vậy, nhìn những người đó về phía mình, ý định xoay chuyển cái, liền co cẳng chạy. Nếu ta có thể làm phóng viên, tất nhiên phải học cách sinh tồn của phóng viên.

      Tiêu Tiểu Bảo bị sợ đến quên phản ứng, hồi lâu cậu bé mới bò xuống ghế sa lon nện bước chân đuổi theo mẹ cậu.

      Tống Duật Minh cầm điện thoại cậu để quên lên rồi cũng gấp rút theo.

      "Mẹ!" Dù sao vẫn là đứa trẻ ba tuổi, mặc dù có thành thục mấy nữa, nhìn thấy mẹ bị sợ cậu vẫn rất đau lòng.

      Tống Duật Minh ôm lấy cậu bé, lúc này mới sải bước tới phòng làm việc phía kia, "Ngoan nha, đừng khóc, mẹ cháu có chuyện gì! Chỉ là chuyện thôi!"

      Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, tại cậu thể khóc, bằng mẹ cậu tự trách.

      Trong phòng, Tiêu Hòa Nhã và Cố Ngộ Bắc trấn an Ôn Tiểu Noãn tức giận như bão táp.

      "Tốt lắm tốt lắm! có chuyện gì, phải chỉ chụp hai tấm hình thôi sao? Lại chụp thấy cậu, có chăng chỉ tớ và Tiểu Nhã, cậu cần phải kích động đến thế." Cố Ngộ Bắc vừa vỗ phía sau lưng của Ôn Tiểu Noãn giúp ấy bớt cơn tức vừa mở miệng .

      "Đúng rồi đó! Cậu nổi giận như thế làm gì? Cùng lắm chúng ta tìm cơ hội đánh chết !" Tiêu Hòa Nhã vung tay là hào sảng, mỗi lần đánh nhau đều là chuyện của hai cậu ấy, còn nhiều nhất chính là trước tiên chuẩn bị bọc Popcorn cùng với cái ghế ngồi xem cuộc vui. Lần này cũng tức giận rồi, chờ khi người nọ bị đánh đến ngồi nổi, bất luận như thế nào cũng muốn đến đạp cho hai cái đấy! Choáng nha, sao chụp hình nhiều thế! Đồ khốn kiếp!
      Last edited by a moderator: 17/11/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 95B: Được lên trang nhất (6)

      Ôn Tiểu Noãn vốn còn tức giận đùng đùng, nhưng nháy mắt liền mềm nhũn ra, ôm Tiêu Hòa Nhã khóc rất có hình tượng, vừa khóc vừa mắng!

      "Con bà nó, bà tới đây nhảy bản thế nào? Con nhà Thị trưởng phải là người à ? Người khác có thể tới chơi tại sao bà đây thể tới ? Nhảy bản thế nào? Chẳng lẽ thành phố Hoa bởi vì tớ tới nhảy bản liền xuống cấp? Con mẹ nó, nếu để cho bà đây bắt được, nhất định đá cho thành thái giám luôn!" Ôn Tiểu Noãn rất là uất ức, nhưng mà so với uất ức áy náy nhiều hơn, lần này phải khiến Tiểu Nhã và Tiểu Bắc cản giúm cho !

      Aizz! Nếu là bạn thân của nhau sao lại hiểu suy nghĩ trong lòng ấy, hai người: người để cậu ấy tùy ý ôm chặt mình, người còn lại là ôm cậu ấy chặt. d∞đ∞l∞q∞đ An ủi lẫn nhau như vậy, tốt!

      Tống Duật Minh ôm Tiêu Tiểu Bảo đứng ở trước cửa lẳng lặng nhìn màn này, sau đó xoay người ra ngoài nhàng đóng cửa lại.

      "Chú gọi điện thoại cho ai vậy?" Tiêu Tiểu Bảo bị Tống Duật Minh ôm, nhìn thấy ta gọi điện thoại liền vội vàng hỏi.

      "Cho ba cháu !" Tống Duật Minh cũng gạt cậu bé. Bản thân ở thành phố Hoa thế lực kém xa em Hạ thị, có số việc còn cần phải tự mình ra tay mới được.

      phải khi nãy chú . . . . . ." Tiêu Tiểu Bảo kinh hãi, mới vừa rồi còn cho. . . . . . Tiêu Tiểu Bảo dừng lại, nhìn Tống Duật Minh chớp mắt.

      Tống Duật Minh cười nhạt, hài lòng khi thấy cậu bé này thông minh: "Nếu cho ba cháu biết , ngày mai hình mẹ cháu chặn trước mặt của con Thị trưởng xuất tít ở trang đầu của các tờ báo lớn!" Chiều cao Tiêu Hòa Nhã tương tự với Ôn Tiểu Noãn, kiểu tóc cũng tương tự, hẳn người nọ quá đắc ý, có thể nhận lầm hay , ba người các ở chung chỗ, coi như chụp được ngay mặt Ôn Tiểu Noãn, bọn họ cũng kêu người khác chỉ ra cái bóng lưng kia chính là Ôn Tiểu Noãn, con Thị trưởng thành phố Hoa, còn Tiêu Hòa Nhã bị chụp trực diện thể tránh khỏi bị lên mặt báo.

      "Vậy chú mau gọi !" Tiêu Tiểu Bảo muốn mình mẹ gặp phiền phức như vậy, có lẽ ba nghiêm nghị chút, nhưng điểm xuất phát của cậu tất nhiên tốt. Coi như có bắt viết kiểm thảo cũng nhận.

      ra , Thượng Quan Ngưng sớm biết hai người bọn họ đến chỗ này, chỉ là nghĩ có Ôn Tiểu Noãn và Cố Ngộ Bắc ở đây, chắc xảy ra chuyện gì, đợi đến giờ cho xe đưa mấy người các trở về là được, dù sao người ta cũng là mới hai mươi hai mốt tuổi, muốn chơi đó là thể nào, cũng thể xem giống xem tội phạm. Coi như có gây ra chút chuyện gì nữa, Ôn Tiểu Noãn và Cố Ngộ Bắc là cao thủ đánh nhau tự nhiên để người ta đả thương . Mà cũng để mặc cho chơi đùa quá lâu, vì thế có chuyện gì xảy ra. Nhưng tính sai rồi! Khi nhận được điện thoại hối hận mình xem xét kỹ.

      Cho nên khi Tiêu Hòa Nhã nhìn thấy Thượng Quan Ngưng cùng với bốn vị sư huynh sau lưng , ngây người sửng sốt, nghĩ thầm phen này mình tiêu rồi, chỉ có gạt len lén chạy đến loại địa phương này chơi, còn gây ra chuyện lớn như vậy, lần này khẳng định chết chắc!

      Thượng Quan Ngưng chỉ lườm cái, vừa muốn mở miệng chuyện lại bị người khác cắt ngang.

      "Ba! Ôm, ôm!" Bị Tống Duật Minh ôm vào trong ngực Tiêu Tiểu Bảo quơ hai cánh tay bé mở miệng giọng mềm nhũn.

      Vốn tức giận ngút trời, Thượng Quan Ngưng dằn lại cơn thịnh nộ, vươn tay ôm con trai mình trở lại.

      "Đại Nhị, đưa ba người họ về nhà!" Thượng Quan Ngưng ôm Tiêu Tiểu Bảo nhìn về phía Đại Nhị phân phó.

      "Dạ!" Đại Nhị gật đầu, sau đó mời ba người các .

      Sau đó Tống Duật Minh đưa Thượng Quan Ngưng ôm Tiêu Tiểu Bảo cùng với ba người khác ở sau lưng về phía phòng làm việc của mình.

      "Có chuyện gì xảy ra?" Thượng Quan Ngưng nhàn nhạt hỏi.

      Tống Duật Minh ngồi ở ghế sa lon, muốn rót nước mời mọi người, vì sao? Quá nhiều người, ta lười phải rót."Mọi người tự tiện , uống trà hay uống cà phê tự mình rót!"

      "Chớ nhảm, là người nào tôi còn biết sao?" Thượng Quan Ngưng trừng mắt nhìn ta, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Tống Duật Minh đem mọi chuyện từ lúc mình ở ngoài cửa gặp ba người kia cho tới khi có chuyện xảy ra tỉ mỉ từng chi tiết cho Thượng Quan Ngưng, quả so với kể chuyện còn đặc sắc hơn.

      Nghe xong, sắc mặt Thượng Quan Ngưng khó coi, khiến cho Tiêu Tiểu Bảo im lặng lúc lâu gì, người này nếu kể chuyện mà chừng có nhiều người ái mộ. Choáng nha, có cần phải ràng như thế sao? thẳng phần sau được sao!

      "Bây giờ mau chóng nghĩ biện pháp ngăn các tòa soạn lớn ngưng phát hành báo, bằng ngày mai gương mặt người phụ nữ của được trưng bày khắp các phố lớn ngõ !" Sau cùng, Tống Duật Minh đưa ra kết luận.

      Thượng Quan Ngưng nghe xong, đứng dậy thẳng ra.

      "Này này này. . . . . . Dầu gì tôi cũng cung cấp tin tức cho , tiếng cảm ơn cũng ?" Tống Duật Minh bất mãn, tính thế nào còn giúp dỗ con trai kia mà, cũng có thể tiếng cảm ơn chứ?

      "Tôi cho đóng cửa quán bar này là nể tình chúng ta là bạn bè, trong quán bar của , người phụ nữ của tôi bị đám chó săn chụp ảnh, cho là mình còn có công lao?" Thượng Quan Ngưng hí đôi mắt xếch hỏi nhàng, nhưng lại làm cho người sợ đến sởn tóc gáy.

      "Ha ha ha a. . . . . ." Tống Duật Minh cười gượng."Ngài thong thả ha, rảnh rỗi tới đây chơi!"

      Sau đó Thượng Quan Ngưng mặt biểu cảm ôm Tiêu Tiểu Bảo xoay người rời , Đại Nhất, Đại Tam, Đại Tứ vội vàng đuổi theo.

      "Thông báo cho các tòa soạn báo lớn, bài viết về con Thị trưởng tiểu thư toàn bộ bỏ hết! Cũng cho phép đăng bất kỳ tấm hình nào, nếu chuẩn bị đóng cửa phá sản !" Ngoài cửa, Thượng Quan Ngưng phân phó với ba người ở sau lưng.

      "Dạ!" Ba người gật đầu, sau đó bắt đầu người nào làm việc nấy.

      Nửa giờ sau, toàn bộ các tòa soạn báo lớn trong thành phố Hoa đều nhận được cuộc điện thoại giống nhau, phải hủy bỏ tất cả các bài viết cũng như hình ảnh của con ngài thị trưởng, nếu tự gánh lấy hậu quả!

      Tại tòa soạn báo Ánh sao.

      "Tổng biên, mới vừa có cuộc điện thoại gọi cho chúng ta. . . . . ." Trợ lý hơi run rẩy nhìn về phía tổng biên của mình .

      "Tôi biết rồi!" Tổng biên tập vuốt vuốt mi tâm, nhận được loại điện thoại này ông thấy kỳ lạ, dính đến con thị trưởng, chỉ là đại biểu cho thành phố, đó còn là thiên kim của thị trưởng, quan hệ lợi hại nhiều như vậy, ông thể suy tính, ông chỉ là tổng biên tập nho của tòa soạn báo, người ta muốn tiêu diệt ông quả dễ như trở bàn tay.

      " thông báo tiếng, lập tức hủy bỏ bài viết của Vương Nhân! Mọi tin tức về con thị trưởng toàn bộ hủy bỏ!"

      "Vâng!" Trợ lý nghe xong, vội vàng chạy đến phòng Biên Tập."Trưởng phòng, trưởng phòng, Tổng biên rồi, muốn hủy bỏ bài viết của phóng viên Vương, là người viết tin tức này, nội dung về con của thị trưởng toàn bộ hủy bỏ!"

      "Tại sao? Bài lần này rất đáng xem, ngày mai nhất định bùng nổ đấy!" Trưởng phòng Biên Tập trừng mắt kính lên rất là kỳ quái hỏi, "Tại sao muốn hủy ?”

      Hết chương 95B
      Last edited by a moderator: 17/11/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 96: Tiểu Bảo, cha con ghét bỏ mẹ(1).

      "Thị trưởng như vậy! Đóng cửa tất cả các tòa soạn đăng tin về Thị trưởng tiểu thư, còn có những bức hình bị chụp, cũng được đăng lên báo!" Thư ký vô cùng tận tụy với công việc .

      Bộ trưởng phất phất tay, "Nhất định là có người gọi điện thoại cho Thị trưởng đúng ?" Bộ trưởng chịu được phất phất tay, "Cậu trở về trước , có gì báo cho tôi!"

      "Vâng, Bộ trưởng gặp lại sau!" Thư ký cung kính khom người lúc này mới cung kính ra khỏi phòng làm việc của Bộ trưởng.

      "Bộ trưởng, ông cũng đừng nghe Thị trưởng! Những bức hình mới được gửi , nhất định chúng ta có thể châm lửa, đến lúc đó ông nhất định có thể tiếp tục châm lửa!" Vương Nhân từ góc cửa vào. Luôn miệng khuyên nhủ.

      Bộ trưởng trầm mặc, suy nghĩ mức độ khả thi của chuyện này, tin tức này nếu bị truyền ra ngoài tuyệt đối bị mang ra thảo luận, chẳng qua cũng do dự, dù sao đối phương cũng là Thiên kim tiểu thư của Thị trưởng thành phố, trừ khi ở giữa, nếu bị thị trưởng trả thù phải chuyện dân thường như bọn họ có thể chịu đựng được!

      "Bộ trưởng, ông nghĩ xem nếu chúng ta đưa chuyện như vậy ra ngoài ánh sáng, nếu quả có chuyện gì xảy ra, mọi người nghĩ sao? Thị trưởng chắc chắn ngu xuẩn đến mức dám đụng đến chúng ta! chừng còn phải phát thưởng cho chúng ta!" Vương Nhân cười gian .

      Bộ trưởng nghe lời của sau đó cũng nhàng bật cười, cách ăn mặc gọn gàng, Bộ trưởng ngẩng đầu dùng ánh mắt thích thú liếc Vương Nhân cái, "Tại sao trước kia thấy cậu có khả năng như vậy? Xem ra, tiền đồ của cậu rất sáng lạng!"

      "Cám ơn Bộ trưởng đề bạt!" Vương Nhân vội vàng gật đầu cúi người.

      Hai người bèn nhìn nhau cười vì thành tựu ngày mai mà cao hứng ăn mừng, lại biết ngày mai là những ngày cuối cùng của bọn họ.

      Tiêu Hòa Nhã bị đuổi về nhà sớm tắm rửa rồi bò lên giường ngủ, hi vọng nhờ vào đó trốn được vận xui bị phạt, cả người ở trong chăn lăn qua lộn lại, cuối cùng vẫn yên tâm.

      " được!" Tiêu Hòa Nhã kích động ngồi dậy, cái bộ dạng này cũng được, nếu như lúc hiệu trưởng trở lại cơn giận vẫn chưa biến mất, có thể trực tiếp xốc chăn của kéo đứng lên mà dạy dỗ hay ? Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là tự động nhận tội tốt hơn, Đảng và Quốc gia đều , thẳng thắn được khoan hồng kháng cự bị nghiêm trị. vẫn nên tự thú tốt hơn. Sau đó vô cùng buồn bã bò dậy, khoác cái áo khoác rồi xuống lầu dưới.

      Đại Nhị mới từ trong phòng bếp rót ly nước ra, liền nhìn thấy gương mặt Sầu Vân Thảm Đạm(buồn chán ảm đạm) của Tiêu Hòa Nhã, "Chị dâu, tại sao trễ như vậy rồi chị còn chưa ngủ?"

      Tiêu Hòa Nhã lắc đầu cái, ngồi xuống ghế sofa, tiện tay tắt ti vi, lúc này mới lên tiếng : " có gì!"

      "Vậy tại sao ngủ được?" Đại Nhị ngồi xuống chiếc ghế sofa ở bên cạnh , vừa hỏi vừa nhìn chằm chằm màn hình TV tối đen tường, chẳng lẽ ngủ vì muốn xuống tắt ti vi, tại vì ở dưới lầu mở ti vi ầm ĩ làm ngủ được sao? Nhưng mà phải căn phòng này cách rất tốt sao?

      "Ngủ được!" Tiêu Hòa Nhã giọng , "Nhị Sư Huynh, xem có phải lần này em lại gây họa nữa rồi đúng ?"

      Mặc dù quen bị gọi là Nhị Sư Huynh, nhưng mà vẫn tự chủ được liên tưởng đến bốn cái tên nào đó, nhìn vẻ mặt tràn đầy lo lắng, vấn đề này tự nhiên bị ném ra sau đầu. Ho khan cái hắng giọng, lúc này mới bắt đầu khuyên nhủ: " bé này, em phải tin tưởng lão đại của chúng ta là vô địch thiên hạ, loại chuyện này lão đại chỉ cần câu là có thể giải quyết, cho nên yên tâm ngủ , cần lo lắng!"

      "Ý của là khi hiệu trưởng về mắng em?" Tiêu Hòa Nhã vẫn tin tưởng hỏi. Tính tình Hiệu trưởng rất thối, mắng chửi người khác mới là lạ chứ!

      Đại Nhị trầm ngâm chút, "Cái này quả được tốt lắm!"

      Gương mặt Tiêu Hòa Nhã tỏ vẻ hiểu tất cả, cho dù chỉ gây ra chuyện như hạt vừng, chừng phát hỏa lớn như quả dưa hấu. Người này luôn lòng lang dạ sói như vậy! . . . . Amen, phải lòng lang dạ sói, phải là. . . . . Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu nhìn trùm đèn pha lê xinh đẹp, suy nghĩ hồi lâu vẫn nghĩ ra từ ngữ chính xác. Làm sao lại thi đậu vào trường đại học tốt nhất vậy? tại chính mình cũng có chút hoài nghi.

      Đại Nhị cũng gì, ra lão đại là người như thế nào còn biết sao? Dù gì cũng theo lão đại vài chục năm rồi, sai biệt lắm cũng coi như là cùng nhau lớn lên rồi, lúc trước lão đại tức giận quả quyết rống giận gì gì đó, nhiều nhất mặt chút biểu cảm còn cả người tản ra tàn độc làm cho người khác nhìn mà khiếp sợ, đâu cần phải lãng phí miệng lưỡi đối với người khác. Dĩ nhiên Tiêu Hòa Nhã hoàn toàn là ngoại lệ, lần gặp gỡ ở học viện Nam Cực cũng là ngoại lệ, chỉ cần là chuyện liên quan đến Tiêu Hòa Nhã, phản ứng của lão đại nhà vĩnh viễn đều phải là thói quen phản ứng trước kia." bé, phải lão đại chúng tôi vô cùng thương em sao?"

      "Thôi !" Tiêu Hòa Nhã tuyệt tin, " phải ấy hận em chết được em ngược lại mới có thể hiểu được, thương em? kể chuyện cười cũng phải biết lựa thời điểm nha!"

      "Tại sao em tin?" Đại Nhị kỳ quái hỏi, biểu của lão đại ràng như vậy, phải là chỗ đặc biệt với Tiêu Hòa Nhã sao? Nếu như lão đại thích , coi như sinh con của ấy thế nào? Trực tiếp mang đứa bé về bên cạnh mình, cho ít tiền đuổi là được. Tại sao lại để cho ở lại đây, nơi riêng tư của ấy? bé này ngu ngốc đến vậy sao?

      Tiêu Hòa Nhã cười khổ, nhưng cũng muốn tìm lý do, trong lòng của , vĩnh viễn đều nhớ câu kia, Tiêu Hòa Nhã, phải là kiểu phụ nữ tôi thích, tôi vĩnh viễn cũng thích ! Những lời này rất tổn thương người! Còn đau hơn lúc cắt thức ăn cẩn thận cắt vào ngón tay. người tệ như vậy, làm sao hiệu trưởng lại thích được?

      "Này này này. . . . . . bé, em đừng khóc!" (Đoạn này cả Raw và Converter đều bị mất, mọi người thông cảm)

      Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu, có chút khó hiểu sờ sờ mặt, ra bất tri bất giác rớt lệ, " xin lỗi, Nhị Sư Huynh, em cũng biết. . . . . ." cũng biết mình khóc, biết vì sao lại khóc. Có lúc cảm thấy mình quá ích kỷ, vì ham muốn cá nhân của mình mà lợi dụng con trai của của mình, người như có phải hay vô cùng. . . . . .

      Lúc này cửa bị mở ra, Thượng Quan Ngưng ôm Tiêu Tiểu Bảo dẫn đầu vào. Đầu tiên liền nhìn thấy Tiêu Hòa Nhã ngồi ở ghế sofa đôi mắt đẫm lệ, hai lời liền trừng mắt nhìn Đại Nhị ngồi ở bên giả bộ vô tội.

      Sau lưng Thượng Quan Ngưng, Nhất – Tam – Tứ theo sát phía sau vào. Thượng Quan Ngưng đưa Tiêu Tiểu Bảo trong ngực ngủ thiếp vào trong tay Đại Tứ ở sau lưng, tùy đưa Tiểu Bảo trở về phòng ngủ, lúc này đôi mắt mới nhìn hai người thấp thỏm yên ngồi ở trong phòng khách.

      "Lão đại!"

      "Hiệu trưởng!"

      Tiêu Hòa Nhã và Đại Nhị hai người rất ăn ý mở miệng, ngay sau đó lại cúi đầu giống như bộ dạng đứa bé phạm sai lầm.

      "Em. . . . . ." Thượng Quan Ngưng chỉ vào Tiêu Hòa Nhã, mở miệng .

      Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu, nhìn tay chỉ vào mình, hận được há mồm cắn rơi xuống!"Xin Hiệu trưởng phân phó!" Cuối cùng người ở dưới mái hiên thể cúi đầu.

      "Em lên lầu chờ trong phòng làm việc của !" Thượng Quan Ngưng mặt biểu cảm phân phó.

      "Ồ!" Tiêu Hòa Nhã gật đầu, sau đó đạp đôi dép lê xuống ngoan ngoãn từ từ về phía phòng làm việc của ai đó lầu.

      "Ha ha ha, lão đại, còn em? Có phải có thể về hay ?" Đại Nhị lấy lòng cười, ngừng nháy mắt cầu cứu Đại Nhất Đại Tam đứng ở bên cạnh, nhưng hai người nào đó hoàn toàn là người mê xem hát, có trò hay xem thôi chứ tại sao phải giúp người khác, hoàn toàn nhận được tín hiệu cầu cứu của .

      Đại Nhị khóc ra nước mắt cuối cùng thể làm gì khác hơn là làm bộ đáng thương nhìn chằm chằm lão đại của mình, "Lão đại, cái gì tôi cũng làm! !"

      "Bản kiểm điểm vạn chữ!" Lúc Thượng Quan Ngưng quay người lên lầu, mặt biểu cảm : "Sáng sớm ngày mai nộp!" Sau đó thản nhiên lên lầu.

      Dưới lầu, Đại Nhị khóc! Hu hu hu. . . . . . Tại sao số mạng của tôi lại khổ như vậy! Ông trời, người cũng quá độc ác ? vạn chữ, sáng sớm ngày mai nộp? Bây giờ cũng mấy giờ rồi? Tôi muốn khóc quá!

      "Nhị, bớt đau buồn !" Đại Tam tới, rất có tình nghĩa em vỗ vỗ bờ vai của , dịu dàng an ủi.

      Lúc này Đại Nhất cũng nện bước hấp ta hấp tấp chạy tới, " Nhị, phải chỉ là bản kiểm điểm vạn chữ thôi sao? Nhiều năm như vậy chúng ta viết kiểm điểm nhiều sao? Nếu , trực tiếp lấy bản kiểm điểm trước kia sửa chút phải xong rồi sao? Em cũng có giữ lại đấy!" Đại Nhất tốt bụng đề ra biện pháp.

      Sau đó Đại Nhị cước đạp tới, trực tiếp đạp bay Đại Nhất, "Cậu có giữ lại? Lão đại càng ràng hơn cậu. Giống nhau như đúc? Cậu cho rằng lão đại thông minh như cậu à? Coi như cậu có sửa lại lão đại có thể nhìn ra sao? Cái này là cậu giúp tôi sao? Cái biện pháp cùi bắp!" Đại Nhị phỉ nhổ, sau đó đứng dậy chạy về phía căn phòng thứ hai bên trái. tại biện pháp tốt nhất chính là vội vàng thừa dịp trời chưa sáng nhanh chóng viết xong!

      "Tốt lắm trở về phòng của mình, chuẩn bị ngủ!" Đại Tứ xuống lầu, vẫy tay hù dọa ra lệnh. Nơi này vì bốn người bọn họ cũng chuẩn bị vài phòng. Đại Nhất Đại Nhị ở lầu , Đại Tam Đại Tứ ở lầu ba. có thể bảo vệ lão đại của bọn họ tốt hơn. Trước kia thường ở lại chỗ này, nhưng mà nếu Tiêu Hòa Nhã vẫn đến nơi này như cũ, lão đại tự nhiên thường ở lại chỗ này.

      "Dạ!" Hai người khác cũng vội vàng về phòng của mình. Đại Tứ liếc về phía phòng làm việc ở lầu, lắc đầu cười cười, cũng cất bước lên lầu ba.
      Last edited by a moderator: 17/11/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 96: Tiểu Bảo, cha con ghét bỏ mẹ(2).

      Bên trong thư phòng, Tiêu Hòa Nhã thấp thỏm yên, nghĩ thầm người Hiệu trưởng này rốt cuộc xử lý như thế nào?

      Két tiếng, cửa được mở ra lại đóng lại, Tiêu Hòa Nhã sợ đến giật mình. Đoan đoan chánh chánh ngồi ở đó."Hiệu trưởng tốt!"

      "Tạm được!" Thượng Quan Ngưng thản nhiên , sau khi ngồi vào vị trí làm việc của mình, hời hợt liếc nhìn người đối diện, lúc này mới lên tiếng hỏi: "Có biết nhìn sai ở đâu hay ?"

      "À?" Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu, nhìn thấy lại cúi đầu thấp xuống, suy nghĩ nên trả lời như thế nào, "Em nên để người ta chụp được hình!" Nghĩ tới nghĩ lui họa hôm nay chính là ở chỗ này, Tiêu Hòa Nhã nhắm mắt , ra chính thấy mình có lỗi gì, dù sao cũng phải là đồng ý cho chụp hình, hơn nữa vì Tiểu Noãn nên mới dám xung trận ra trước, coi như Tiểu Bắc bị chụp rồi, dân thành phố nhất định có thể xác nhận được người còn lại chính là Ôn Tiểu Noãn, cho nên bị buộc phải trở thành bia đở đạn, người khác phải nên chết vì tri kỷ sao? lại chết, chỉ là bị chụp hai tấm hình mà thôi.

      " có lỗi khác?" Thượng Quan Ngưng nhíu mày, hài lòng lắm hỏi.

      Khác? Tiêu Hòa Nhã khẽ ngẩng đầu thận trọng liếc trộm cái, nhìn mặt chút thay đổi, hình như có dáng vẻ phát hỏa, cúi đầu rất phấn khích lắc đầu cái, giọng mở miệng : " có!"

      lại dám có? Thượng Quan Ngưng hoàn toàn phục rồi! "Em lắc đầu qua lại rất là dứt khoát ha?"

      Tiêu Hòa Nhã tiếp tục gật đầu, cảm thấy con người thể khiêm tốn như vậy, cho nên giọng mở miệng: "Tạm được!"

      Thượng Quan Ngưng hoàn toàn phục rồi. Coi như là được mở mang tầm mắt xem thử người này da mặt rốt cuộc có thể dày bao nhiêu. "Tới đây, bé, ngẩng đầu lên cho gia nhìn chút!" Giọng của Thượng Quan Ngưng quái dị phát ra.

      Tiêu Hòa Nhã cũng cảm thấy rất quái dị, tại sao nghe được lời này lại thấy giống cảnh tượng người giàu có đùa giỡn với bé, ngẩng đầu lên cho gia cười cái? biết nghĩ như thế nào nhưng cũng làm như vậy, ngẩng đầu lên thưởng cho nụ cười xinh đẹp rực rỡ như hoa, được gọi là mê hoặc lòng người.

      Cứ như thế làm cho Thượng Quang Ngưng ngây ngẩn cả người, được rồi, có chút choáng váng, kiểu phụ nữ gì chưa từng thấy qua! Tại sao lại vì nụ cười của mà rối rắm? Nhưng là như thế. Rất khó thay đổi.

      "Hiệu trưởng, cũng gần mười hai giờ rồi, để cho em ngủ có được hay ?" Tiêu Hòa Nhã lấy mắt kiếng xuống xoa cặp mắt mệt mỏi, hiệu trưởng trước mắt lập tức lập tức biến thành bóng chồng lên nhau.

      "Em. . . . . ." Thượng Quan Ngưng cố gắng nhịn lời vừa tới miệng, nhắm mắt lại phất phất tay, giống như đuổi con ruồi : "Em , nhanh ngủ !"

      "Hiệu trưởng gặp lại sau!" Tiêu Hòa Nhã đứng dậy, vung tay thông báo, lúc nhìn thấy Thượng Quan Ngưng muốn mắng liền co cẳng bỏ chạy. CMN, nguy hiểm ! Bộ dạng mới vừa rồi của hiệu trưởng giống như muốn giết người! may là chạy trốn trước!

      Tiêu Hòa Nhã đóng cửa lại, sau đó rón rén tới phòng của Tiểu Bảo, vươn tay vừa muốn mở cửa sau lưng đột nhiên có thêm cánh tay ngăn lại, Tiêu Hòa Nhã chậm rãi xoay người, nhìn thấy gương mặt Thượng Quang Ngưng biểu cảm gì đứng ở sau lưng .

      "Hiệu trưởng, như vậy dọa em chết mất!" Tiêu Hòa Nhã vỗ trái tim bị hoảng sợ của mình cực kỳ giọng .

      " ngủ !" Thượng Quan Ngưng nhàn nhạt qua."Chớ đánh thức thằng bé!"

      "Hiệu trưởng, chỉ quan tâm con trai của nhưng lại quan tâm em?" Tiêu Hòa Nhã buồn bã, quan tâm Tiểu Bảo có thể ngủ ngon hay cũng quan tâm có ngủ được hay ? Người này ràng là. . . . . .

      " nhìn em ngủ!" Thượng Quan Ngưng , sau đó trực tiếp đưa tay nhấc lên về phía phòng ngủ của .

      "Hiệu trưởng Hiệu trưởng, bỏ qua lần , em nhất định yên lặng làm phiền con trai bảo bối của có được hay ?" Tiêu Hòa Nhã bị nhấc lên vẫn ngừng giọng cầu xin.

      Thượng Quan Ngưng để ý tới , trực tiếp nhấc đặt lên giường đắp chăn, động tác nhất quán chút khuyết điểm nào. Sau đó đặt mông ngồi ở bên cạnh giường."Tốt lắm ngủ !"

      "Hiệu trưởng, tắt đèn sao?" Tiêu Hòa Nhã nằm ở giường vô cùng im lặng hỏi.

      " cần!" Thượng Quan Ngưng đúng lý hợp tình , tắt đèn làm sao ra ngoài được?

      "Hiệu trưởng, tắt đèn em ngủ được!" Tiêu Hòa Nhã có chút uất ức .

      "Em nhắm mắt lại là được rồi!" Mặt Thượng Quan Ngưng biểu cảm , sau đó còn cố làm ra vẻ vỗ vỗ chăn của ."Ngủ ngủ !"

      Tiêu Hòa Nhã cũng coi là được mở mang kiến thức! Em phục rồi! Sau đó nhắm mắt lại ép buộc mình ngủ.

      Người nào đó vốn cho là mình ngủ được, lại biết chìm vào mộng đẹp từ lúc nào, Thượng Quan Ngưng nhìn mang theo dáng vẻ tươi cười ngủ thiếp , khóe miệng tự chủ khẽ nhếch, tâm tình rất tốt ra khỏi phòng.

      Chỉ là cái tâm tình này chỉ duy trì đến buổi sáng.

      "Bốp!" tiếng, Thượng Quan Ngưng đặt tờ báo lên bàn, sắc mặt tái xanh, bốn người Nhất - Nhị - Tam - Tứ ngồi ở trong phòng khách đều hiểu gì, tại sao xem báo lại sinh ra hỏa khí lớn như vậy, đột nhiên nhớ đến chuyện tối ngày hôm qua, bốn người kinh hãi, chẳng lẽ có tòa soạn báo nào lại can đảm nghe mệnh lệnh tự tiện đăng tin tức lên báo?

      "Lão đại?" Bốn người vội vàng chạy tới, sau đó nhìn qua tấm hình chiếm hơn nửa trang báo, mặt bốn người đồng thời biến sắc, báo Tinh Quang đáng chết!

      "Lão đại, chúng ta phải làm sao?" Đại Nhất tức giận mở miệng hỏi.

      "Trước thu hồi tất cả các tờ báo!" Thượng Quan Ngưng chịu đựng cơn tức giận .

      "Tôi ngay bây giờ!" Đại Nhất vội vàng chạy vào phòng bắt đầu ra lệnh. Hy vọng có thể làm kịp, cho người trước mua hết những tờ báo này, may là, danh tiếng báo Tinh Quang lớn, thời gian ngắn như vậy cũng tạo nên bao nhiêu sóng gió.

      " Ngày hôm qua các cậu có thông báo cho báo Tinh Quang?" Đôi mắt phượng của Thượng Quan Ngưng tình bất định hỏi.

      “Tất cả các tòa soạn báo ở Hoa thị đều thông báo!" Đại Tứ trầm giọng .

      "Vương Nhân? Đường Lệ Lâm?" Thượng Quan Ngưng liếc mắt nhìn hai cái tên dưới tờ báo, khóe miệng nâng lên nụ cười đùa giỡn, giỏi lắm!" Đại Tam Đại Tứ, các cậu phá hủy tòa soạn báo Tinh Quang, Đại Nhị, cậu bắt hai người này mang về cho tôi!"

      "Dạ!" Ba người nghiêm túc gật đầu, sau đó trực tiếp chia nhau hành động.

      "Như thế nào?" Thượng Quan Ngưng nhìn Đại Nhất mới ra từ trong phòng hỏi.

      "Đại Thiếu Gia xem các tờ báo này trước chúng ta, sớm cho người thu mua! Số còn lại cũng bị người của chúng ta thu mua, cho dù có lọt ra ngoài cũng còn mấy tờ!" Đại Nhất mở miệng .

      Thượng Quan Ngưng gật đầu, ngồi ở bên cạnh Tiêu Tiểu Bảo chăm chú nhìn tờ báo, từng chữ từng chữ rất nghiêm túc, cái gì thị trưởng tiểu thư đến hộp đêm, nhảy diễm vũ, hành động cử chỉ phóng đãng câu nệ.

      "Thúi lắm!" Tiêu Tiểu Bảo cũng học cha cậu đặt tờ báo lên bàn. Đúng lúc này Tiêu Hòa Nhã từ lầu xuống, nghe thấy con trai của mình ra những lời thô lỗ như thế thiếu chút nữa hụt chân, may là gắt gao bắt được cầu thang mới bị té xuống.

      "Em sao chứ!" Thượng Quan Ngưng vô cùng khẩn trương vội vàng đứng lên, nhìn đứng vững lúc này mới an tâm.

      "Mẹ?" Tiêu Tiểu Bảo cũng giật mình vì mình mất khống chế, được rồi, cậu chính là ưa có người khi dễ mẹ cậu.

      Tiêu Hòa Nhã khó khăn lắm mới đứng vững, nhìn bọn họ lắc đầu cái ý bảo mình có việc gì, lúc này mới chậm rãi qua , "Bảo, tại sao con lại phát hỏa như vậy?" Tiêu Hòa Nhã chạy đến trước mặt Tiêu Tiểu Bảo rất là khẩn trương hỏi.

      Tiêu Tiểu Bảo để lại dấu vết lật sang trang báo khác, lúc này mới mỉm cười nhìn : "Mẹ, con sai lầm rồi, nên ăn thô tục!"

      Tiêu Hòa Nhã gật đầu, "Phải, nên ăn thô tục, lần sau chú ý là tốt rồi!"

      "Ừm!" Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, bộ dạng rất là khéo léo.

      Thượng Quan Ngưng nhìn chằm chằm, ngày hôm trước còn gọi Tiểu Bảo kia mà, hôm nay trực tiếp kêu Bảo, đúng là lười đến trình độ hơn người.

      "Sao ăn cơm còn đọc báo?" Tiêu Hòa Nhã xong liền trực tiếp đưa tay lấy .

      "Mẹ! Người. . . . . ."

      "Bảo ngoan, nhanh ăn cơm! Ăn nhiều chút mới có thể trắng trẻo mập mạp được, đừng giống như cha con, gầy như cây tăm!" Tiêu Hòa Nhã rất là nghiêm túc dạy dỗ, vừa cầm tờ báo vừa ân cần dạy.

      dạy dỗ khiến Tiểu Bảo ngơ ngác sững sờ, khiến Đại Nhất ở bên chuẩn bị uống nước liền bị sặc, khiến cho người bị nhắc đến trong lời dạy dỗ Thượng Quan Ngưng đen mặt ngồi bất động tại chỗ. gầy như cây tăm sao?

      "Tiêu Hòa Nhã! Gan của em lớn bao nhiêu?" Thượng Quan Ngưng cắn răng nghiến lợi!

      Chậc. . . . . . Tiêu Hòa Nhã hồi hồn, quên mất ở đây vẫn còn người có liên quan! Cầm tờ báo làm đà điểu!

      "Mẹ. . . . . . Mẹ!" Tiêu Tiểu Bảo kêu hai tiếng, bên kia ai trả lời cậu.

      Sau đó là "Bốp!" tiếng, Tiêu Hòa Nhã gắt gao đập tờ báo lên bàn, "Con mẹ nó chụp hình chị xấu như vậy?" Tiêu Hòa Nhã tức giận chịu nổi, "Rốt cuộc có biết chụp hình hay ? Trình độ như vậy còn dám làm ký giả? Đáng chết, để cho chị đây bắt được xem chị có giết chết hay !"

      "Giáo dục con người bằng hành động gương mẫu dạy bằng lời!" bên Thượng Quan Ngưng sau khi khiếp sợ hồi hồn , giọng rất là bình tĩnh.

      Tiêu Hòa Nhã vội vàng che miệng, mới vừa rồi còn phải Tiểu Bảo được ăn thô tục tại sao mình lại. . . . . . Đều là những ký giả đáng chết này gây họa!

      "Mẹ, có việc gì, sai sai!" Tiêu Tiểu Bảo giúp Tiêu Hòa Nhã giải vây.

      "Bẹp!" Tiêu Hòa Nhã hôn ở mặt Tiêu Tiểu Bảo cái, vẻ mặt tươi cười, sau đó thấy tấm hình mình tản bộ báo, sắc mặt lại trở nên khó coi, ràng mình đáng xinh đẹp động lòng người như vậy lại dám chụp thành con chó! Những người này hủy hoại người khác biết mệt mỏi sao?

      "Đợi nào...!" Tiêu Hòa Nhã đột nhiên nhớ đến chuyện rất là nghiêm trọng, "Các người xem bị đăng hình như vậy ở báo, về sau khi ra ngoài em có phải giả trang hay ? Đám chó săn chụp ảnh em hay ?" Tiêu Hòa Nhã rất là tò mò hỏi.

      "Thôi em...em còn tưởng rằng mình là minh tinh như cả à?" Thượng Quan Ngưng rất nể tình đả kích.

      Tiêu Hòa Nhã bị thương, đôi tay ôm bả vai Tiêu Tiểu Bảo khóc thút thít, "Hu hu hu. . . . . . Bảo, cha con ghét bỏ mẹ!"

      Tiêu Tiểu Bảo rất người lớn vỗ vỗ bả vai , thanh mềm mềm mại mại : " có chuyện gì, Bảo ghét bỏ mẹ, Bảo thích mẹ nhất!"

      "Hu hu hu. . . . . . Bảo của mẹ vẫn là đáng nhất! Mẹ con chết mất!" Tiêu Hòa Nhã xong lại dùng sức ôm.

      Thượng Quan Ngưng bất đắc dĩ, uống chút sữa tươi. Hai mẹ con này chính là đôi dở hơi.
      Last edited by a moderator: 17/11/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 96: Tiểu Bảo, cha con ghét bỏ mẹ(3).

      Đột nhiên điện thoại của Đại Nhất vang lên, Đại Nhất lùi vào trong phòng khách nhận điện thoại. Chỉ chốc lát sau cúp điện thoại di động rồi ra.

      "Lão đại, người mang tới Tiêu Thành!" Đại Nhất ở bên cạnh Thượng Quan Ngưng cười .

      "Khoa trương như vậy? Tiêu Thành?" Thượng Quan im lặng, "Tôi là người rãnh rỗi như vậy sao?"

      "Ai Tiêu Thành? cũng muốn Tiêu Thành sao? Em cũng muốn !" Tiêu Hòa Nhã vội vàng buông Tiểu Bảo ra rồi chạy sang, với Thượng Quan Ngưng.

      Thượng Quan Ngưng híp mắt liếc cái, "Cái gì cái gì? biết chuyện gì lại muốn theo?"

      "Cái gì cái gì cái gì? đọc vè sao!" Tiêu Hòa Nhã trừng, lại dám cười nhạo . Làm sao lại có người như vậy!

      "Em còn Tiểu Bảo làm thế nào?" Thượng Quan Ngưng cũng lười trêu chọc , sau đó mở miệng hỏi.

      " thể cùng sao?" Tiêu Hòa Nhã khó xử.

      " thể!" Thượng Quan Ngưng cự tuyệt rất thẳng thừng, có những chuyện phải đứa bé có thể tiếp nhận được. thể để cho Tiểu Bảo tiếp nhận những chuyện này sớm như vậy, có lẽ Tiểu Bảo của bọn họ sống vô cùng bình thường, vẫn nên như vậy hơn.

      "Mẹ, Cậu hai bảo hôm nay rãnh rỗi, muốn dẫn con về nhà chuyến!" Tiêu Tiểu Bảo giơ tay lên .

      " ấy sao? Tại sao dẫn chúng ta cùng nhau về nhà chuyến!" Tiêu Hòa Nhã bất mãn, quên chính mình mới vừa rồi còn muốn theo đến Tiêu Thành đây này!

      "Em rốt cuộc là muốn Tiêu Thành hay là muốn trở về Công viên Thanh Hòa ?" Thượng Quan Ngưng cau mày, rất kiên nhẫn hỏi.

      Tiêu Hòa Nhã khó xử! Chừng mấy ngày có về nhà, nhưng lại muốn chơi! Làm thế nào đây?

      "Mẹ, hôm nay người trước Tiêu Thành, hai ngày nữa trở lại Công viên Thanh Hòa đón con?" Tiêu Tiểu Bảo đề nghị.

      Tiêu Hòa Nhã lập tức gật đầu: "Tốt tốt tốt! Vậy con trước, khi trở lại mẹ đón con!"

      Sau đó Tiêu Hòa Nhã và Thượng Quan Ngưng lên đường.

      "Sao? Ngồi máy bay?" Tiêu Hòa Nhã có chút ngây ngô, Tiêu Thành còn phải ngồi máy bay, có tiền nhưng biết đốt vào chỗ nào sao?

      Sân bay riêng của Thượng Quan Ngưng, Ôn Tiểu Noãn và Cố Ngộ Bắc chờ ở đó, Tiêu Hòa Nhã nhìn thấy họ đầu tiên là sững sờ, tiếp theo chính là mừng rỡ như điên.

      "Này, vì sao các cậu lại tới đây?" Tiêu Hòa Nhã rất là kích động, vừa kéo vừa ôm các , "Đúng rồi, hôm nay mình lên báo đây? Có đẹp ?"

      Vừa đến đây, sắc mặt của Ôn Tiểu Noãn liền vô cùng thúi, muốn xem lá gan của người nào lại lớn như vậy, đánh úp , chán sống rồi!

      "Được rồi, có chuyện gì lên máy bay rồi !" Thượng Quan Ngưng nhàn nhạt câu, ngay sau đó đến chỗ máy bay.

      máy bay, Ôn Tiểu Noãn nhìn thiết bị bên trong, lắc đầu, "Hâm mộ thiên kim thị trưởng như lão nương đây, bằng hâm mộ tiểu tình nhân của Thượng Quan Ngưng!"

      "Tại sao?" Cố Ngộ Bắc hiểu, Tiêu Hòa Nhã cũng hỏi.

      "Cậu! phải là tiểu tình nhân của Thượng Quan Ngưng sao?" Ôn Tiểu Noãn chỉ Tiêu Hòa Nhã rất là tự nhiên .

      "Sao?" Tiêu Hòa Nhã uống hớp nước trái cây liền trực tiếp phun ra ngoài, "Mẹ nó cậu mới đúng là tiểu tình nhân của ấy! Cả nhà cậu đều như vậy!"

      "Cả nhà cậu đều như vậy!"

      "Cả nhà cậu!"

      "Cậu!"

      "Cậu!"

      . . . . . . Sau đó có dinh dưỡng tiếp tục gây gổ, Cố Ngộ Bắc chịu nổi trực tiếp đeo tai nghe nhắm mắt dưỡng thần.

      bao lâu, máy bay hạ cánh ở sân bay tư nhân, to trang viên như vậy, sớm có người chờ ở nơi đó.

      Tiêu Hòa Nhã phát , bởi vì đường gây gổ, cho nên có triệu chứng say máy bay, sau đó vô cùng cảm kích nhìn Ôn Tiểu Noãn, ánh mắt kia lóe sáng nhìn mình khiến Ôn Tiểu Noãn sợ hãi.

      "Mẹ, lão nương phải chỉ mắng cậu hai câu sao? Có cần phải dùng tới ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm ?" Ôn Tiểu Noãn phỉ nhổ!

      "Được rồi được rồi, mọi người cũng chịu nổi ánh mắt của em rồi! Mọi người cũng biết xấu hổ rồi!" Thượng Quan Ngưng trực tiếp kéo Tiêu Hòa và bạn bè của đến bên cạnh mình, sau đó mang theo về phía trước.

      "Lão đại!" Ở bên cạnh bảy tám người nghênh tiếp đều mặc tây trang màu đen, cực kỳ cung kính khom người chào.

      "Người đâu?" Thượng Quan Ngưng gật đầu hỏi.

      "Hai người bị nhốt riêng ra, Vương Nhân bị nhốt ở hình phòng, Đường Lệ Lâm bị nhốt ở nhà tù!" Người đứng đầu đáp.

      "Tốt!" Thượng Quan Ngưng gật đầu, " hình phòng trước!"

      "Dạ!"

      Vốn là Vương Nhân vẫn còn giấc mơ thăng quan phát tài, vô duyên vô cớ bị người đến bắt , đợi mở miệng chuyện bị quyền trực tiếp đánh cho hôn mê, tỉnh lại lần nữa mình bị trói cây thánh giá, hiển nhiên bộ dạng giống như chúa Jesus!

      "Tôi cho các người biết, các ngươi phạm pháp đấy! Tôi muốn kiện các người, kiện các ngừoi ngồi tù đến chết!"

      "Ai u này, người em này hăng hái! Có bản lãnh !" Đại Nhị ngồi ghế đối diện run rẩy .

      Hết chương 96.
      Last edited by a moderator: 17/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :