1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã ngốc nghếch rất điên cuồng - Hi Vũ Yên (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 48: Giấy gói được lửa.

      Lâm Trí ăn xong đồ do mẹ làm,rồi dụ dỗ mẹ nghỉ ngơi, còn mình chạy ngay tới quán bar Thanh Xuân.

      " Vũ Hạm ,tôi ở đây." Hàn Vinh Hi gọi Vũ Hạm qua.

      Quan Vũ Hạm ngồi xuống đối diện ta,gọi ly nước đá.

      " Vinh Hi ? Tại sao vậy ?" Quan Vũ Hạm trực tiếp tiến vào vấn đề, hỏi Hàn Vĩnh Hi hiểu ra sao.

      Quan Vũ Hạm cầm ly nước đá lên uống hớp ,dò xét cẩn thận ly nước trước mặt.

      " Tôi cho là tình bạn của chúng ta cũng giống như ly nước đá,trong suốt nhìn thấy đáy." Quan Vũ Hạm thể đành lòng vạch trần hoài nghi của mình, dù sao có giao tình nhiều năm như vậy, hơn nữa còn là bạn học cũ,cho nên muốn cho ta giữ chút mặt mũi.

      " Vũ Hạm,rốt cuộc em muốn gì vậy? Tại sao tôi nghe hiểu ?" Hàn Vinh Hi vẫn còn vùng vẫy sống chết, chuyện ngày đó ,có quan hệ trực tiếp tới ta,nếu như mọi chuyện thành công, ai cũng nghĩ tới chai nước, vì vậy ta mới mạo hiểm lớn như vậy, ngờ nửa đường nhảy ra tên trình giảo kim.

      " Vinh Hi,chai nước mà cho tôi, sau khi tôi uống........" Quan Vũ Hạm nghĩ đến chuyện này thấy khó chịu, điều chỉnh cảm xúc chút.

      " Tại sao lại làm như vậy ? Chẳng lẽ tôi làm ra chuyện gì có lỗi với sao ?" Ánh mắt của Quan Vũ Hạm do dự, nhìn Hàn Vinh Hi,hi vọng tất cả đều là giả,mà chưa từng xảy ra chuyện gì.

      " Đúng,đúng là tôi làm." Hàn Vinh Hi nhìn thấy chân tướng bị vạch trần, cũng có ngụy biện nữa, vì vậy liền thừa nhận.

      Biết tất cả đều là , nhưng nghe từ miệng ta ra thấy rất khổ sở.

      Sắc mặt Hàn Vinh Hi rất khó coi, ban đầu nghĩ có thể có ngày hôm nay, vì giấy gói được lửa.

      " Nhưng tại sao lại làm như vậy ?" Quan Vũ Hạm hỏi lại lần nữa. Bởi vì thể nghĩ ra, nhiều năm như vậy, cảm thấy mình rất hiểu ta mới đúng.

      " Tại sao ? Tại sao ? Chẳng lẽ em phải biết sao ? Tôi chờ đợi em bao nhiêu năm, ngờ cuối cùng em lại lựa chọn cái thằng nhóc kia, công bằng, cái này công bằng !" Nét mặt Hàn Vinh Hi là đáng sợ, Quan Vũ Hạm chưa từng thấy Hàn Vinh Hi như vậy bao giờ, có lẽ cho tới bây giờ đều hiểu ta. sai lầm rồi, sai rất lớn.

      " Nhưng -- tôi cho là --- chúng ta là bạn bè,bạn rất thân. Tôi cho là nghĩ thông suốt rồi chứ ?" Quan Vũ Hạm phải là nghĩ tới chuyện này, nhưng biểu của Hàn Vinh Hi khiến cho thấy yên tâm. Nhưng bây giờ mọi chuyện lại như vậy-- trong lòng cảm thấy lo lắng.

      " Bạn bè - -" Hàn Vinh Hi lặp lại, ánh mắt tuyệt vọng.

      Quan Vũ Hạm biết phải làm thế nào cho phải, rốt cuộc đây là lỗi của người nào ? Con người - - là loại động vật phức tạp. Có lúc cảm thấy hâm mộ động vật, có thể có được cuộc sống buồn lo.

      " Vinh Hi - - xin lỗi, tôi muốn tổn thương ". Quan Vũ Hạm cẩn thận , sợ mình lại kích thích đến ta.

      " Ha ha ..........." Hàn Vinh Hi cười lớn.

      " Vinh Hi, sao chứ ? Tôi rất xin lỗi " Quan Vũ Hạm áy náy .

      " Là tôi, là tôi vẫn khăng khăng mực, tôi biết em chỉ coi tôi là bạn bè,nhưng tôi lại dám đối mặt" Hàn Vinh Hi ra lời trong lòng.

      " Hôm nay ra, trong lòng tôi còn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, việc đến nước này, em muốn thế nào làm, tôi tiếp nhận bất kì trừng phạt nào." Hàn Vinh Hi hít sâu hơi, giống như mình nhìn thấu toàn bộ thế giới.

      " Vinh Hi,tôi cũng có trách nhiệm, quá khứ nên để cho nó qua ,chúng ta vẫn là bạn bè được ?" Quan Vũ Hạm vươn tay ra muốn cùng Hàn Vinh Hi bắt tay, Hàn Vinh Hi xấu hổ cười, chậm rãi vươn cánh tay ra,tất cả đều qua.

      Lâm Trí sớm tới từ nãy,nhưng mà việc này là chuyện của họ cho nên để họ tự mình giải quyết. Quan Vũ Hạm cho cậu biết những việc này, có lẽ hy vọng làm lớn chuyện.

      √√√√√ππππππππππππππ

      Chương 49: mất trí nhớ nhưng mất thú tính.


      Quan Vũ Hạm về đến nhà thấy Lâm Trí đọc sách, cảm thấy bất ngờ.

      " Lâm Trí, cậu nhớ gì sao ? Đây là cuốn sách cậu thích nhất Ông xã ngốc nghếch rất điên cuồng . Trước kia cậu vừa có thời gian lôi ra đọc." Quan Vũ Hạm hưng phấn .

      " Nhìn vào đây, lần trước cậu mới xem tới đây này, có ấn tượng gì ? Cậu có biết vì sao lại nhớ tên mình là tên ngốc ? Cũng bởi vì vai nam chính trong cuốn sách này có lúc rất ngu ngốc và đáng ,giống như cậu vậy, cho nên tôi mới có thường bảo cậu là tên ngốc." Quan Vũ Hạm tiếp, bỏ qua bất kì cơ hội nào có thể giúp Lâm Trí khôi phục trí nhớ.

      " Lâm Trí - - cậu làm sao vậy ?" Quan Vũ Hạm vừa mới phát từ khi bước vào cửa, cũng chỉ có mình chuyện. Lâm Trí luôn nhìn về phía . đưa tay ra sờ lên đầu cậu, xem có phải bị bệnh hay .

      Lâm Trí nắm lấy tay .

      " có thể hôn em ?" Lâm Trí đột nhiên hỏi,khiến cho Quan Vũ Hạm kịp ứng phó.

      " Hả - -" Quan Vũ Hạm đỏ mặt, mặc dù bọn họ là vợ chồng, nhưng Lâm Trí mất trí nhớ, căn bản nhận ra mình, cho nên khiến có cảm thấy là lạ.

      " phải em em là vợ tôi sao ? Cho nên bây giờ rất muốn, được sao ?" Lâm Trí cố ý giả bộ dáng vẻ ngu ngốc. Haizz ! Quan Vũ Hạm biết làm sao, ngày trước khi cậu hôn cũng thèm hỏi tiếng nào,bây giờ lại tốt như vậy, còn hỏi có được hay . Làm thể biết xấu hổ mà : Được, đến đây - - hôn tôi ! biết phụ nữ trời sinh có da mặt mỏng sao !

      " Nhưng mà cậu biết mình là ai sao ? Cậu còn chưa khôi phục trí nhớ mà ?" Quan Vũ Hạm kiếm cớ qua loa.

      "Đúng vậy - - vẫn chưa có khôi phục trí nhớ, đầu óc vẫn còn bị bệnh, nhưng mà thân thể lại bình thường, cho nên nó cũng cảm thấy khó chịu ?" Lâm Trí chỉ chỉ bên dưới. Khiến Quan Vũ Hạm càng đỏ mặt hơn.

      " Cái người này mất trí nhớ mà vẫn chịu yên tĩnh." Quan Vũ Hạm xấu hổ .

      " Người nào quy định bị mất trí nhớ thể thân mật với phụ nữ chứ ? Có lẽ chờ thêm chút nữa, có thể giúp khôi phục trí nhớ sao ?" Tài ăn của Lâm Trí tốt, da mặt cũng dày, phải luyện qua đúng là chịu nổi.

      " Oh - - cũng đúng ! Vậy thử chút ,xem chút nữa có thể trợ giúp cho cậu hay ." Quan Vũ Hạm chậm rì rì .

      Lám Trí bắt đầu hành động,cậu thuần thục hôn lên da thịt của vợ mình,nhưng Quan Vũ Hạm cảm thấy rất kỳ quái, hóa ra cũng có gì khác nhau ?

      " Này - - có phải cậu nhớ ra rồi hay , tại sao tôi lại cảm thấy cậu thành thục hơn bình thường nhỉ?" Quan Vũ Hạm bị xâm chiếm, trong đầu cũng vẫn quên suy nghĩ.

      " Hừ - - bị mất trí nhớ, chứ bị mất thú tính, em cứ như vậy thể được, làm sao em có thể giúp khôi phục trí nhớ, em phải chủ động tiến công." Lâm Trí xong nghiên người nằm xuống.

      " Nằm lên " Ý của Lâm Trí là Quan Vũ Hạm nằm úp sấp người cậu.

      " Hôn " Lâm Trí ra lệnh cho Quan Vũ Hạm.

      Tình hình thế nào rồi ? Quan Vũ Hạm bắt đầu lơ mơ.

      " Chuyên tâm chút ,nhanh lên chút ." Lâm Trí thúc giục .

      " Này, là cậu muốn, vì sao cậu chịu lao động ? Tên lười ." Quan Vũ Hạm dạy dỗ Lâm Trí.

      " bảo em giúp trị liệu bệnh mất trí nhớ, chẳng lẽ em muốn vĩnh viễn nhớ nổi sao? Vả lại em cũng tổn thất gì ? Lại còn có thể chơi đùa với mỹ nam miễn phí." Lâm Trí cười , là nụ cười đểu cáng,khiến Quan Vũ Hạm phải nở nụ cười ha ha.

      " Được - - hôm nay để cho cậu biết được lợi hại của tôi." Quan Vũ Hạm mãnh liệt tiến công.

      lát sau.

      " Có cảm giác ? Nghĩ ra gì ? '' Quan Vũ Hạm hỏi

      Lâm Trí cố làm ra vẻ điềm tĩnh.

      " Hình như có chút, nhưng vẫn chưa đủ. chừng chút nhớ ra. Chúng ta tiếp tục ." Lâm Trí giả bộ nghiêm chỉnh . ra trong lòng sớm bay bổng.
      Last edited by a moderator: 13/5/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 50: Sức lực lạ kì

      thế giới có rất nhiều kẻ lừa gạt, có lừa tiền, nhưng chưa có nghe tới lừa tình dục. Quan Vũ Hạm là người đầu tiên bị lừa. Khiến mệt chết, nằm ngủ thiếp giường.

      Lâm Trí nhìn Quan Vũ Hạm ngủ say, tuổi của và tính cách rất khác nhau, nét mặt rất đáng , rất cần người chăm sóc và bảo vệ, đừng nhìn giỏi giang trong công tác, cũng rất độc lập và kiên cường. Nhưng trong cuộc sống lại ngược lại.

      Cậu mặc quần áo tử tế, ghi lên giấy nhớ: Bà xã. Cám ơn em giúp , tên ngốc nhớ lại tất cả mọi chuyện. ra ngoài lát, em yên tâm. Ông xã em – Trí.

      ra trễ thế này, Lâm Trí còn muốn đâu? Hóa ra là cậu muốn gặp Quan Hùng Phách, đề tài lần trước còn chưa có xong, mà chuyện xảy ra lần này với Quan Vũ Hạm hình như cũng có dính líu tới ta, con gấu đen này hề đơn giản, chỉ là Lâm Trí sợ, nghĩ đến Quan Vũ Hạm cậu giống như có thêm sức lực. là điều lạ kì.

      Lâm Trí tới văn phòng làm việc của Quan Hùng Phách dừng lại.

      “Mẹ kiếp, lão đại Hắc bang, lại chú trọng tới phòng làm việc như thế, biết còn tưởng bên trong là nghệ thuật gia! Mụ nội nó, là hầu tử học bộ -- giả mù sa mưa.” Lâm Trí cười nhạo .

      “Này? Cậu ở đâu ra đấy?” tên côn đồ tới hỏi. Trong miệng còn ngậm điếu thuốc, hợp với nơi này.

      “Tôi tìm Quan Hùng Phách.” Lâm Trí đơn giản trả lời. Tên côn đồ này nhìn Lâm Trí từ xuống dưới, nhìn thấy cậu có khí thế, còn dám gọi thẳng tên của lão đại, biết nhân vật phương nào, cho nên thay đổi giọng .

      “A, chờ chút, tôi xem đại ca có ở trong đó hay ?” Người này vừa mới chuẩn bị vào, đối diện tới người.

      “Làm gì vậy?” Người chuyện là em thân thiết của Quan Hùng Phách, mọi người đều gọi ta là Cường.

      “À, Cường, là tìm đại ca, em muốn thông báo tiếng.” Tên Cường khoát tay chặn lại.

      “Ở đây có việc của cậu, cậu về .” Tên Cường ra lệnh cho tên đó về. Sau đó nhìn về phía Lâm Trí.

      “Là cậu! Lại tới làm gì vậy? Đại ca của chúng tôi có thời gian gặp thằng nhóc thò lò mũi xanh như cậu.” Tên Cường gần bốn mươi tuổi, vẫn luôn theo bên cạnh Quan Hùng Phách, thấy rất nhiều nhân vật lợi hại, lại nhìn dáng ngoài so với tuổi tác của cậu còn , vì vậy để cậu ở trong mắt, vốn định qua loa đuổi .

      muốn gặp tôi, chưa chắc, có lẽ Quan Hùng Phách đợi tôi tới đây.” Lâm Trí chịu lùi bước .

      “Oh -- ngữ khí , đại ca gặp cậu, tại sao phải gặp cậu. Hừ!” Tên Cường dùng mắt liếc qua Lâm Trí cái, bày tỏ ra coi thường.

      “Ha ha… ra đàn em của Quan Hùng Phách oai phong cõi lại là mắt chó nhìn người, ý đồ bỉ ổi.” Lâm Trí chọc giận, là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Cũng nhìn xem bây giờ ở đâu, đứng địa bàn người ta, chẳng lẽ muốn mạng sống nữa sao?

      Tên Cường vừa thấy sức bật của cậu rất mạnh, nhưng mà đối với ta quá non nớt.

      “Giọng điệu của cậu , tôi thấy cậu chưa mọc đủ lông cánh! Về nhà uống thêm hai năm sữa !” Người này tiếp tục đùa cợt Lâm Trí, hoàn toàn có chú ý việc cậu nhẫn nại đến cực hạn.

      “Đúng, lông của tôi chưa có mọc đủ, dù sao cũng tốt hơn có lông!” Lâm Trí thấy người nọ hói đầu, vì vậy lấy đầu ta ra mà trêu đùa. Nhưng tên Cường này cũng phải hạng dễ đối phó như thế, cố làm ra vẻ trấn định. Nếu như phải lão đại từng phân phó được sử dụng vũ lực, nhất định lần này Lâm Trí phải thua thiệt, dù sao đây cũng là nhà người ta.

      ----------------------------------

      Chương 51: Đụng vỡ cửa sổ

      “Ha ha… Có thú vị, tôi rất thích, đủ mạnh mẽ, rất lâu rồi có tìm được đối thủ như vậy, ngờ hôm nay lại được đụng phải. Tay tôi lại ngứa ngáy! Oh-- , phải là miệng ngứa ngáy.” ngờ Lâm Trí lại chọc giận ta, ngược lại khiến cho ta càng thêm hăng máu.

      muốn đấu khẩu, tôi lại có rãnh rỗi.” Lâm Trí tiếp.

      “Nếu như cậu rảnh, vậy mời trở về !” Tên Cường mất hứng mà .

      “Đương nhiên có thời gian với , thế nhưng nếu như là Quan Hùng Phách, tôi vẫn có thời gian.” Lâm Trí vẫn tự đại .

      “Giọng điệu lớn, qua được Cường Tử này, cậu đừng có mà hòng gặp được đại ca của tôi, vả lại tên của đại ca cũng đến lượt cậu có thể gọi.”

      ta là lão đại của , còn tôi liên quan gì, gọi Quan Hùng Phách chẳng lẽ phải gọi là gấu đen sao?” Vừa mới mở miệng, lại sợ Cường Tử xông tới, cho nên định thêm gì nữa.

      “Thằng nhóc, cậu chán sống rồi à, có phép tắc, nếu như là trước kia, cái mạng của cậu sớm còn.” Cường Tử trở nên an phận rất nhiều.

      “Được rồi! Cậu chờ chút, tôi thông báo tiếng.” Cường Tử rời .

      Lâm Trí cố ý lời như vậy, tục ngữ sai: mềm sợ cứng, cứng sợ liều mạng, đúng là có tác dụng.

      “Đại ca, em thử qua thằng nhóc kia, giống như chui ra từ trong kẽ đá, thực cứng, hơn nữa lại rất mạnh mẽ. Là hạt giống tốt. Đại ca sai. Kế tiếp phải làm thế nào?”

      “Ừ, lần đầu tiên thấy cậu ta, đến tôi cũng cảm thấy ngoài ý muốn, cậu ta giống như mọc ra trong giếng, cái rễ cắm vào rất sâu. Tương lai nhất định có thể thành tài, chỉ là vẫn còn trẻ người.” Quan Hùng Phách hút điếu xì gà , khói mù nồng nặc vây quanh, làm cho người ta cảm giác thần bí.

      gọi cậu ta vào , xem cậu ta còn có chuyện gì?” Quan Hùng Phách .

      “Vâng!” Cường Tử ra ngoài.

      “Ê, mau vào .” Cường Tử với Lâm Trí.

      “Tiến vào.” Vẫn là cái giọng từ tính đó. Lâm Trí đẩy cửa vào.

      “Muốn gặp , đúng là dễ dàng.” Lâm Trí phàn nàn .

      phải cậu tiến vào rồi sao, , là chuyện gì? Tôi rất bận.” Quan Hùng Phách nghiêm túc .

      có biết Mục Hung Hi ?” Lâm Trí hỏi Quan Hùng Phách.

      “Nhóc con, việc này có quan hệ gì tới cậu sao?” Quan Hùng Phách thể bình tĩnh mà .

      “Đương nhiên là có quan hệ, người này muốn giết tôi, xem, đây có coi là có quan hệ hay ?” Lâm Trí cúi xuống nhìn Quan Hùng Phách.

      Quan Hùng Phách nhìn chuyển mắt khỏi người Lâm Trí.

      “Vậy cậu còn tác dụng, có chỗ dùng nên bị giết, chứ người bị giết mà có tác dụng, ít nhất bây giờ cậu còn được sống phải hay sao?” Quan Hùng Phách lạnh lùng . Quả nhiên Quan Hùng Phách là lão đại danh bất hư truyền. Người nhát gan sớm bị lời của ta hù dọa. Nhưng mà đối với Lâm Trí, chỉ là kinh ngạc chút, còn thể dọa tới cậu.

      “Tôi rất rất tò mò, ta chưa từng gặp tôi trước kia, tại sao lại muốn giết người? Chẳng lẽ có người sai khiến nên làm như thế?” Lâm Trí nhìn Quan Hùng Phách , câu có hàm ý khác.

      “Nhóc con, cho ràng, đừng có giống phụ nữ, chuyện quanh co, mạnh mẽ chút nào.”

      “Được, rất thẳng thắn. Tôi là có phải sai người này làm vậy hay ?” Lâm Trí kích động ra lời trong lòng.

      “Mẹ kiếp, Quan Hùng Phách tôi bao giờ làm việc mờ ám, muốn tôi giết người, cần tốn sức như vậy.” Quan Hùng Phách cảm thấy tức giận, liên tục mắng người.

      -------------------------------
      Last edited by a moderator: 16/5/15

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 52:

      Trúng kế Lâm Trí thấy vậy xem ra cũng biết có quan hệ trực tiếp tới ta, chắc chắn là do Mục Hung Hi làm.

      “Chẳng qua thể phủ nhận, vì hai người là em?” Lâm Trí tiếp tục truy hỏi đến cùng.

      “Cậu cho rằng mình là Thám Tử Conan sao? Hay là Địch Nhân Kiệt? Tôi thấy cậu xem nhiều tiểu thuyết trinh thám quá rồi?” Quan Hùng Phách gần như quát lên.

      “Thế nhưng đó là , dám mình biết Mục Hung Hi sao?” Lâm Trí xác định .

      “Tôi quen biết rất nhiều người, cũng đều phải khai báo với cậu? Cậu cho rằng gặp cậu lần cậu có thể muốn làm gì làm sao? Ha ha... Nếu như là quá khứ, cái mạng của cậu sớm còn rồi. Chỉ với tính khí ngông cuồng của cậu, cậu sớm chết con mẹ nó 100 lần rồi.” Quan Hùng Phách bị Lâm Trí làm cho tức giận đến nỗi đầy miệng thô tục, bây giờ hai người còn cùng nhau chuyện phiếm, mà trong miệng khong còn câu sạch .

      nổi giận, chứng minh là tôi đoán đúng.” Lâm Trí tiếp.

      Quan Hùng Phách bừng tỉnh hiểu ra, là phép khích tướng! ta trúng kế. ngờ đời thanh danh bị tên nhóc này hãm hại.

      “Đúng—, chúng tôi là em, chỉ là tôi có hứng thú với cái mạng của cậu, giết cậu có tác dụng gì đối với tôi.” Quan Hùng Phách đến đây, trong lòng cảm thấy chột dạ. ta hàng ngày hàng đêm nhớ đến phụ nữ, lại còn là vợ của cậu ta. Nếu như giết người, còn vướng bận, nhưng ta thể làm thế, bởi vì đây là người đàn ông của Quan Vũ Hạm, thể để cho ấy đau lòng.

      Lâm Trí thấy Quan Hùng Phách giống như láo, bèn đứng bên suy nghĩ, có lẽ vụ việc chiếc xe rơi xuống nước có quan hệ trực tiếp với ta, nhưng nhất định là có quan hệ gián tiếp, chỉ là có chứng cớ nào, thể làm gì khác hơn là chấm dứt tại đây.

      “Tôi tin tưởng , quấy rầy, hẹn gặp lại.” Lâm Trí liền rời .

      Quan Hùng Phách lại lần nữa nhìn theo bóng lưng của cậu, “Thằng nhóc chết tiệt, đến là đến, , cũng chỉ có cậu mới dám làm như thế, nếu như là người khác, dù có cho người đó ba lá gan cũng dám. Tính tình của cậu làm cho người ta thể chịu nổi, chẳng qua rất quyết đoán, ngat cả có chút xúc động, vẫn có thể suy xét đánh nhanh thắng nhanh, tương lai chắc chắn nắm quyền trong tay.”

      Lâm Trí rời khỏi nhà lâu, Quan Vũ Hạm tỉnh lại, thấy giấy dán đầu giường, rất vui mừng chạy xuống lấu báo cáo.

      “Mẹ, cha, Lâm Trí khôi phục trí nhớ rồi.”

      “Hả— sao, tốt quá, nó đâu rồi? Sao xuống cùng con vậy?” Mẹ Lâm Trí vui mừng hỏi.

      “Cậu ấy ra ngoài rồi, lập tức trở lại.”

      “Đứa này, trễ như vậy còn nơi nào? Oh— mẹ nấu đồ ăn khuya, nhất định khi nó trở về cảm thấy đói.”

      “Vậy bà nấu nhiều chút, mỗi người phần.” Lâm Đông khai lòng , vừa nghe con trai tốt lên, lập tức muốn ăn nhiều hơn.

      Quan Vũ Hạm qua hỗ trợ, Lâm Trí còn chưa vào nhà, kêu lên rồi.

      “Thừa dịp con ở nhà, mọi người ăn vụng gì vậy, là thơm, khiến con thèm chảy nước dãi.” Lâm Trí nghịch ngợm cũng trở về rồi. Mọi người nghe thấy cũng đều vui mừng.

      “Đây là mẹ đặc biệt làm cho cậu.” Quan Vũ Hạm vừa cũng bưng lên.

      “Con mau cho mẹ xem, con làm sao khôi phục trí nhớ vậy?” Lâm Trí cố ý há to mồm chuẩn bị . Vũ Hạm thấy vậy vội vàng uhm tiếng, sợ cậu . Lâm Trí cũng để ý đến mà làm bộ có nghe thấy.

      “Mẹ, con cho mẹ biết, lần này có thể khôi phục trí nhớ là nhờ Vũ Hạm giúp con tay, bằng còn lâu. Lâm Trí vừa ăn cháo vừa .

      “Vũ Hạm cho mẹ nghe con làm thế nào vậy?” Mẹ Lâm có lòng hiếu kỳ đúng là ai bằng!

      “A—a, là— như vậy, chúng con cùng nhau nhớ lại những chuyện xảy ra trong quá khứ, cho nên cậu ấy tốt lên” Quan Vũ Hạm có chút đỏ mặt, coi như cũng trả lời hài lòng.

      “A— dễ dàng như vậy sao.” Mẹ Lâm vốn tưởng rất đặc sắc, cho nên có hơi thất vọng.

      “Mẹ, dễ dàng như vậy đâu! Rất vất vả đó.” Lâm Trí lại chen vào câu. Khiến Quan Vũ Hạm tức giận, nghĩ thầm trở về phòng cho cậu đẹp mặt. Nhưng trước mắt phải trả lời mẹ chồng thế nào đây!

      “Vũ Hạm xem nào.” Ai! Mẹ chồng giống như đứa trẻ, lại thích nghe chuyện xưa. Hết cách rồi, đành phải diễn thôi.

      “À, con chỉ giúp cậu ấy ôn lại kỷ niệm mà còn làm mấy hành động, giúp cậu ấy nâng cao tư tưởng suy nghĩ, đó mẹ, còn gì khác, chỉ có những việc này.” Quan Vũ Hạm đứng dậy rửa bát, lại còn quay đầu trừng mắt với Lâm Trí, ý là lát nữa tôi cho cậu biết tay, sợ mẹ chồng truy hỏi tiếp, liền vội vàng chạy biến.
      Last edited by a moderator: 19/5/15

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 53: Đánh trả

      Quan Vũ Hạm dọn dẹp xong trở về phòng.

      “Mẹ sớm nghỉ ngơi , con lên lầu trước đây.” Lâm Trí tạm biệt xong cũng lên lầu.

      Lâm Trí trở về phòng, Quan Vũ Hạm ngồi trước máy vi tính, nhưng để ý tới cậu.

      “Bà xã quý, tới đây.” Lâm Trí vươn hai cánh tay ra.

      “Đồ xấu xa, hôm nay cậu là quá đáng, có phải cậu rất thỏa mãn ?” Quan Vũ Hạm đứng dậy tới, nhón chân lên, đưa tay nắm lấy lỗ tai Lâm Trí.

      “Chơi rất vui sao?” Vũ Hạm dùng sức nhéo lỗ tai cậu.

      “A—, em muốn giết chồng à.” Lâm Trí ha ha cười , sau đó ôm chặt lấy Quan Vũ Hạm, rồi quay tròn.

      “A— thả tôi xuống.” Quan Vũ Hạm bị dọa sợ mà kêu to.

      “Bà xã à để cho em ngồi cáp treo miễn phí.” Lâm Trí ôm Quan Vũ Hạm quay vòng.

      Sau đó hai người cùng nhau ngã xuống giường. Quan Vũ Hạm bị đè phía dưới.

      “Bà xã à muốn.” Lâm Trí híp mắt .

      “Cậu— hôm nay được. Ai bảo hôm nay cậu lại bắt nạt tôi trước mặt mẹ, được.” Quan Vũ Hạm giận dỗi .

      “Ông xã cầu mà em cũng từ chối, được rồi! Bây giờ chuộc tội, cố gắng đền bù cho em.” Lâm Trí hề đứng đắn .

      “Cảm ơn, nhưng cần.” Quan Vũ Hạm cười .

      được—, em gì thế, em muốn từ chối việc chúng ta tạo người sao? Cẩn thận sau này cho con biết: bảo bối, ban đầu mẹ con muốn có con đó?” Lâm Trí dịu dàng .

      “Đồ xấu xa, đừng hươu vượn nữa.” Quan Vũ Hạm liếc cậu cái.

      “Đó chính là đồng ý, được— xuân tiêu khắc đáng giá ngàn vàng. Mau lên, nên lãng phí thời gian, lãng phí thời gian chính là phạm tội.” Lâm Trí vẫn quên làm trò.

      “Cậu lấy đâu ra lí do ngụy biện đó vậy, chỉ có mình cậu .” Giờ phút này Quan Vũ Hạm nhận được làn sóng điện. Lâm Trí bắn về phía 350W điện cao thế, khiến Quan Vũ Hạm thể làm gì.

      “Đây là quyền lợi của đàn ông, cũng là nghĩa vụ và trách nhiệm. Bản tôn thực nghĩa vụ làm chồng. Cũng là có trách nhiệm đối với con cái.” Lâm Trí luống cuống tay chân vẫn quên lừa gạt.

      Mới vừa rồi còn là lỗ mãng, bây giờ giống như con cừu non. Mà Lâm Trí giống như sói xám.

      Ngay khi vợ chồng Lâm Trí triền miên, tại căn phòng khác trình diễn hồi tiết mục mỹ nữ và dã thú rất phấn khích, chẳng qua là do người biểu diễn.

      Người đàn ông thô bạo xé nát quần áo người phụ nữ, dùng sức giày xéo đôi bánh bao lớn, sau đó đề ta xuống đất, từ phía sau tiến vào thân thể ta, ta chỉ có thể phục tùng, dám phản kháng, người xong chuyện, lại tới người khác, cuối cùng mới hài lòng rời khỏi thân thể ta.

      “Cái gì cho được tôi cũng cho, cho nên hai người hãy giúp tôi làm xong việc kia.”

      cứ yên tâm, chúng tôi được làm được. Nếu như phải được thêm thân thể của , thể mời nổi chúng tôi rời núi” ra hai người đàn ông này chính là sát thủ. Bọn họ chỉ nhận những vụ mua bán lớn, chứ còn loại mua bán này, bọn họ quan tâm, nhưng đổi lấy được người đẹp, cho nên bọn họ chịu giúp.

      Mạnh Tuệ Nhàn mặc lại quần áo tử tế, sửa sang thân thể chút, nghĩ thầm: may mà nhờ hỏi thăm sở thích của hai quái thai này, nếu đúng là rất khó khăn nhờ được. Hai người quái thai này có tướng mạo xấu xí, nhưng lại là tên háo sắc, chẳng qua khẩu vị cũng rất cao, bởi vì trong tay có tiền, cho nên tìm được rất nhiều người đẹp, mà mỗi lần tìm được, cả hai đều luôn cùng nhau chơi đùa, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, phải gọi là bọn biến thái, thủ đoạn cực kỳ ác đọc, mà những người phụ nữ kia nếu vì đồng tiền dơ bẩn của họ, người bình thường cũng chịu nổi. Nhưng rất đáng giá, mỗi lần đều kiếm được khoản .

      Chương 54: Mua bất hạnh


      " cũng đừng có quênc còn hai lần nữa nhé? Phục vụ hai đây cho tốt, về sau có việc gì còn có thể liên lạc." người sát thủ trong đó . ra là giá cả ban đầu bị bọn họ thêm vào điều kiện, chính là muốn chơi đùa Mạnh Tuệ Nhàn ba lần, mới chịu vụ mua bán này. Nếu bàn nữa? Mà người nào nghe thấy tên họ phải sợ, quỷ nhìn thấy còn phải tránh xa, quả là hóa thân của ma quỷ. Bởi vì hai người chưa từng làm việc thất bại, vì vậy ra giá rất cao, họ muốn giết người nào vào mùng , tuyệt đối sống tới mùng hai. Nhưng họ bai giờ nhận lời mời trực tiếp, mà lần này Mạnh Tuệ Nhàn có chuẩn bị, ăn mặc rất mê người, khiến em họ cảm thấy sục sôi. Cho nên mới nghĩ ra điều kiện này để được thỏa mãn.

      " Chuyện của tôi,hai người thể nuốt lời ?" Mạnh Tuệ Nhàn nhấn mạnh lần nữa, nghĩ lại còn hai lần nữa, cảm thấy buồn nôn, bộ dạng hai người xin lỗi đại chúng, miệng lớn , nhưng lỗ mũi cũng lớn, chơi đùa phụ nữ cực kì dã man, lại còn chơi lạ hai nan nữ. Nếu da mặt mỏng đúng là thể chịu được chuyện này.

      " Cái này yên tâm, chúng tôi bao giờ nhận làm mà nắm chắc phần thắng, nhưng điều kiện trước tiên là chúng tôi muốn chơi hết ba lần mới có thể động thủ. Lần sau coi phải lấy hết bản lĩnh của mình, để hai em chúng tôi cảm thấy vui vẻ." Sát thủ Ma Điêu .

      " Các người nên quá đáng, tôi cũng phải là điếm." Mạnh Tuệ Nhàn tức giận .

      " Ha ha...... Ít giả bộ thanh thuần , cho rằng là ai ? Chỉ cần hai em chúng tôi chơi qua đều giống nhau cả, nhất định phải lấy hết bản lĩnh, ông đây còn chưa thỏa mãn." Ma Điêu hùng hùng hổ hổ . ngờ hai người chỉ có bộ dạng xấu xí,mà nội tâm cũng rất xấu xa. Lại còn giữ chữ tín.

      Mạnh Tuệ Nhàn vừa thấy mọi chuyện biến đổi, lập tức thay đổi sắc mặt.

      " Chao ôi, Điêu, đừng nóng giận mà? Tôi chỉ giỡn, lại coi là sao ." Mạnh Tuệ Nhàn lấy tay nhàng vuốt ve trước ngực Ma Điêu, hy vọng có thể phóng điện với ta, đúng là có tác dụng. Ma Điêu vui vẻ, bắt lấy cánh tay Mạnh Tuệ Nhàn, liền kéo xuống dưới.

      " Điêu, đừng nóng giận, đây là lần đầu tiên của người ta đấy ! Về sau vẫn còn hai lần nữa, nhất định khiến hài lòng." Mạnh Tuệ Nhàn biết hai người này lại muốn làm gì, cũng sợ làm họ phát bực, đến lúc đó trộm gà được còn mất nắm gạo, mà lúc này Ma Điêu bị dẫn dụ, vì vậy bắt đầu động tay động chân.

      Manh Tuệ Nhàn thể chịu nổi, lẩm bẩm kêu :" muốn ăn lần thứ hai nhanh vậy sao ? Vậy thú vị." Mạnh Tuệ Nhàn giảo hoạt .

      " Đúng vậy người em, thức ăn ngon sợ nguội, đừng vội vàng, hãy giữ lại, nên dùng xong lần." Ma Đát ở bên cạnh . đúng là có tác dụng. Ma Điêu dừng lại động tác, chỉ là vẫn phục. Nhưng ta vẫn nghe lời đại ca, liền mặc lại cái quần dài vừa mới cởi xuống, qua bên, xem ra là muốn tự mình an ủi tiểu đệ đệ chút.

      " trước , đến lúc đó thông báo cho , nhớ rằng nếu gọi phải tới nhanh." Ma Đát xong, ý bảo Mạnh Tuệ Nhàn rời .

      " Được, được." Mạnh Tuệ Nhàn lấy tốc độ nhanh nhất biến mất khỏi phòng, cuối cùng cũng được rời khỏi hai tên biến thái này, ta có chút hối hận khi trêu chọc hai người kia rồi, chỉ nghĩ đến thứ thuộc về người đàn ông của mình, lại bị người khác cướp mất, ta thể cam lòng. Nhưng làm như vậy mới tốt. Còn tên Hàn Vinh Hi là vô dụng. Bây giờ chạy đến nước Mỹ mở nhà hàng. Đúng là đồ vô dụng, con rùa rụt đầu, cho nên bây giờ còn cách nào khác đành phải dựa vào hai tên biến thái này thôi, sau khi chuyện thành còn liên lạc.

      [^•^][^•^][^•^][^•^][^•^]
      Last edited by a moderator: 21/5/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 55: Sát thủ biến thái


      Mấy ngày nay,Quan Vũ Hạm ra cửa cứ có cảm giác có người bám đuôi phía sau, nhưng khi quay đầu lại phát người nào khả nghi.

      " Đại ca, ngờ con chúng ta ra tay lại là mặt hàng tốt như vậy, làm sao đây, em cũng muốn lãng phí." Ma Điêu ở trong xe nhìn Quan Vũ Hạm .

      " Con mẹ nó đúng vậy, hai mươi mấy năm nay đây chơi ít phụ nữ, như loại hàng này cũng chưa từng thử qua." Ma Đát cũng mất hồn .

      " Đại ca, con hôm qua cũng tồi lắm, ngờ hôm nay lại càng thú vị hơn. Gần đây xem hoàng lịch, co phải em chúng ta có số đào hoa hay ?" Ma Điêu xong nước miếng cũng muốn chảy ra.

      " Nhưng chúng ta cũng có quy củ, nhận tiền thay người làm việc." Ma Đát .

      " Chúng ta vẫn nhận tiền giết người, nhưng chúng ta cũng thiếu tiền, mà thiếu phụ nữ!" Ma Điêu .

      " Để sau hãy , chúng ta cứ quan sát, xem tình huống mà hành động." ra Ma Đát cũng rất thèm thuồng.

      " Con mẹ nó, hai chúng ta thể bắt người rồi cao chạy xa bay sao, đến lúc đó chúng ta muốn chơi thế nào chơi thế đó, chẳng phải tốt hơn sao ? " Mã Điêu ra kế hoạch của mình.

      " được, muốn chạy là chạy sao ? Chúng ta thể vì con mà cắt đứt đường tài lộc." Ma Đát suy nghĩ .

      " , dù sao chúng ta có tiền, chúng ta cũng nên rửa tay, mỗi người coi như lấy vợ. Dù sao em cũng muốn lãng phí con hôm qua." Ma Đát lên giấc mơ ban ngày của mình.

      Chớp mắt tuần qua, Mạnh Tuệ Nhàn có phần mất kiên nhẫn, vì vậy cầm điện thoại lên, gọi cho Ma Điêu.

      " Điêu, lúc nào hai người định hành động vậy ?" Mạnh Tuệ Nhàn nũng nịu .

      " Em nóng lòng như thế, đợi được mà muốn đây chơi đùa sao ?" Ma Điêu .

      " phải Điêu, qua tuần lễ rồi." Mạnh Tuệ Nhàn nịnh nọt .

      " đây cũng chưa vội, em gấp cái gì, đây còn chưa chơi đùa đủ đâu đấy!" Ma Điêu quát lên trong điện thoại.

      " Điêu đừng nóng giận chứ, em chỉ hỏi chút." Mạnh Tuệ Nhàn cảm thấy hối hận khi cùng hai tên biến thái này làm giao dịch. Nhưng đâm lao phải theo lao cho nên đành nhịn.

      " Kêu cái gì mà kêu, lần sau đây cho ngậm đủ, khiến coi em no chết." Ma Điêu hùng hùng hổ hổ chuyện, giống như mới vừa ăn qua đậu phụ thối, miệng đầy mùi hôi. Mạnh Tuệ Nhàn nghe có chút ghê tởm, chỉ là cũng dám để cho người kia biết.

      " Được được, tất cả nghe theo , em cúp máy trước." Mạnh Tuệ Nhàn vội vã cúp điện thoại, chạy vào tolet nôn mửa, vốn chỉ nghĩ tới hai tên biến thái này thấy ghê tởm, ngờ ta còn tới món đồ kia, nhớ tới lần trước liền chịu nổi, bởi vì sau khi trở về quả thực mất hứng thú đối với đàn ông, mấy ngày liền ăn ngon, cứ có cảm giác ghe tởm trong miệng.

      Phụ nữ ghen ghét là đáng sợ, đến tôn nghiêm cũng có thể vứt bỏ, vì thỏa mãn mọi thứ mà tình nguyện để người ta chà đạp, còn phải làm số chuyện bẩn thỉu, ra đến động vật cũng biến thái như thế. Lúc này, Mạnh Tuệ Nhàn thể cứu chữa!

      " Đại ca, làm sao đây, con điếm kia gọi điện tới hỏi khi nào hành động." Ma Điêu cúp điện thoại với Ma Đát.

      " Chờ thêm chút, dù sao cũng còn có hai lần chơi đùa nữa." Ma Đát .

      " Đại ca, còn chờ gì sao ?" Ma Điêu thiếu kiên nhẫn .

      ra hai em này nhờ có Ma Đát mưu mô, chứ còn Ma Điêu chỉ được cái ngang ngược, tuyệt đối có bản lĩnh gì. Ma Đát giống vậy, xem ra là có mưu tính thâm sâu.
      Last edited by a moderator: 21/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :