Chương 48: Giấy gói được lửa.
Lâm Trí ăn xong đồ do mẹ làm,rồi dụ dỗ mẹ nghỉ ngơi, còn mình chạy ngay tới quán bar Thanh Xuân.
" Vũ Hạm ,tôi ở đây." Hàn Vinh Hi gọi Vũ Hạm qua.
Quan Vũ Hạm ngồi xuống đối diện ta,gọi ly nước đá.
" Vinh Hi ? Tại sao vậy ?" Quan Vũ Hạm trực tiếp tiến vào vấn đề, hỏi Hàn Vĩnh Hi hiểu ra sao.
Quan Vũ Hạm cầm ly nước đá lên uống hớp ,dò xét cẩn thận ly nước trước mặt.
" Tôi cho là tình bạn của chúng ta cũng giống như ly nước đá,trong suốt nhìn thấy đáy." Quan Vũ Hạm thể đành lòng vạch trần hoài nghi của mình, dù sao có giao tình nhiều năm như vậy, hơn nữa còn là bạn học cũ,cho nên muốn cho ta giữ chút mặt mũi.
" Vũ Hạm,rốt cuộc em muốn gì vậy? Tại sao tôi nghe hiểu ?" Hàn Vinh Hi vẫn còn vùng vẫy sống chết, chuyện ngày đó ,có quan hệ trực tiếp tới ta,nếu như mọi chuyện thành công, ai cũng nghĩ tới chai nước, vì vậy ta mới mạo hiểm lớn như vậy, ngờ nửa đường nhảy ra tên trình giảo kim.
" Vinh Hi,chai nước mà cho tôi, sau khi tôi uống........" Quan Vũ Hạm nghĩ đến chuyện này thấy khó chịu, điều chỉnh cảm xúc chút.
" Tại sao lại làm như vậy ? Chẳng lẽ tôi làm ra chuyện gì có lỗi với sao ?" Ánh mắt của Quan Vũ Hạm do dự, nhìn Hàn Vinh Hi,hi vọng tất cả đều là giả,mà chưa từng xảy ra chuyện gì.
" Đúng,đúng là tôi làm." Hàn Vinh Hi nhìn thấy chân tướng bị vạch trần, cũng có ngụy biện nữa, vì vậy liền thừa nhận.
Biết tất cả đều là , nhưng nghe từ miệng ta ra thấy rất khổ sở.
Sắc mặt Hàn Vinh Hi rất khó coi, ban đầu nghĩ có thể có ngày hôm nay, vì giấy gói được lửa.
" Nhưng tại sao lại làm như vậy ?" Quan Vũ Hạm hỏi lại lần nữa. Bởi vì thể nghĩ ra, nhiều năm như vậy, cảm thấy mình rất hiểu ta mới đúng.
" Tại sao ? Tại sao ? Chẳng lẽ em phải biết sao ? Tôi chờ đợi em bao nhiêu năm, ngờ cuối cùng em lại lựa chọn cái thằng nhóc kia, công bằng, cái này công bằng !" Nét mặt Hàn Vinh Hi là đáng sợ, Quan Vũ Hạm chưa từng thấy Hàn Vinh Hi như vậy bao giờ, có lẽ cho tới bây giờ đều hiểu ta. sai lầm rồi, sai rất lớn.
" Nhưng -- tôi cho là --- chúng ta là bạn bè,bạn rất thân. Tôi cho là nghĩ thông suốt rồi chứ ?" Quan Vũ Hạm phải là nghĩ tới chuyện này, nhưng biểu của Hàn Vinh Hi khiến cho thấy yên tâm. Nhưng bây giờ mọi chuyện lại như vậy-- trong lòng cảm thấy lo lắng.
" Bạn bè - -" Hàn Vinh Hi lặp lại, ánh mắt tuyệt vọng.
Quan Vũ Hạm biết phải làm thế nào cho phải, rốt cuộc đây là lỗi của người nào ? Con người - - là loại động vật phức tạp. Có lúc cảm thấy hâm mộ động vật, có thể có được cuộc sống buồn lo.
" Vinh Hi - - xin lỗi, tôi muốn tổn thương ". Quan Vũ Hạm cẩn thận , sợ mình lại kích thích đến ta.
" Ha ha ..........." Hàn Vinh Hi cười lớn.
" Vinh Hi, sao chứ ? Tôi rất xin lỗi " Quan Vũ Hạm áy náy .
" Là tôi, là tôi vẫn khăng khăng mực, tôi biết em chỉ coi tôi là bạn bè,nhưng tôi lại dám đối mặt" Hàn Vinh Hi ra lời trong lòng.
" Hôm nay ra, trong lòng tôi còn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, việc đến nước này, em muốn thế nào làm, tôi tiếp nhận bất kì trừng phạt nào." Hàn Vinh Hi hít sâu hơi, giống như mình nhìn thấu toàn bộ thế giới.
" Vinh Hi,tôi cũng có trách nhiệm, quá khứ nên để cho nó qua ,chúng ta vẫn là bạn bè được ?" Quan Vũ Hạm vươn tay ra muốn cùng Hàn Vinh Hi bắt tay, Hàn Vinh Hi xấu hổ cười, chậm rãi vươn cánh tay ra,tất cả đều qua.
Lâm Trí sớm tới từ nãy,nhưng mà việc này là chuyện của họ cho nên để họ tự mình giải quyết. Quan Vũ Hạm cho cậu biết những việc này, có lẽ hy vọng làm lớn chuyện.
√√√√√ππππππππππππππ
Chương 49: mất trí nhớ nhưng mất thú tính.
Quan Vũ Hạm về đến nhà thấy Lâm Trí đọc sách, cảm thấy bất ngờ.
" Lâm Trí, cậu nhớ gì sao ? Đây là cuốn sách cậu thích nhất Ông xã ngốc nghếch rất điên cuồng . Trước kia cậu vừa có thời gian lôi ra đọc." Quan Vũ Hạm hưng phấn .
" Nhìn vào đây, lần trước cậu mới xem tới đây này, có ấn tượng gì ? Cậu có biết vì sao lại nhớ tên mình là tên ngốc ? Cũng bởi vì vai nam chính trong cuốn sách này có lúc rất ngu ngốc và đáng ,giống như cậu vậy, cho nên tôi mới có thường bảo cậu là tên ngốc." Quan Vũ Hạm tiếp, bỏ qua bất kì cơ hội nào có thể giúp Lâm Trí khôi phục trí nhớ.
" Lâm Trí - - cậu làm sao vậy ?" Quan Vũ Hạm vừa mới phát từ khi bước vào cửa, cũng chỉ có mình chuyện. Lâm Trí luôn nhìn về phía . đưa tay ra sờ lên đầu cậu, xem có phải bị bệnh hay .
Lâm Trí nắm lấy tay .
" có thể hôn em ?" Lâm Trí đột nhiên hỏi,khiến cho Quan Vũ Hạm kịp ứng phó.
" Hả - -" Quan Vũ Hạm đỏ mặt, mặc dù bọn họ là vợ chồng, nhưng Lâm Trí mất trí nhớ, căn bản nhận ra mình, cho nên khiến có cảm thấy là lạ.
" phải em em là vợ tôi sao ? Cho nên bây giờ rất muốn, được sao ?" Lâm Trí cố ý giả bộ dáng vẻ ngu ngốc. Haizz ! Quan Vũ Hạm biết làm sao, ngày trước khi cậu hôn cũng thèm hỏi tiếng nào,bây giờ lại tốt như vậy, còn hỏi có được hay . Làm thể biết xấu hổ mà : Được, đến đây - - hôn tôi ! biết phụ nữ trời sinh có da mặt mỏng sao !
" Nhưng mà cậu biết mình là ai sao ? Cậu còn chưa khôi phục trí nhớ mà ?" Quan Vũ Hạm kiếm cớ qua loa.
"Đúng vậy - - vẫn chưa có khôi phục trí nhớ, đầu óc vẫn còn bị bệnh, nhưng mà thân thể lại bình thường, cho nên nó cũng cảm thấy khó chịu ?" Lâm Trí chỉ chỉ bên dưới. Khiến Quan Vũ Hạm càng đỏ mặt hơn.
" Cái người này mất trí nhớ mà vẫn chịu yên tĩnh." Quan Vũ Hạm xấu hổ .
" Người nào quy định bị mất trí nhớ thể thân mật với phụ nữ chứ ? Có lẽ chờ thêm chút nữa, có thể giúp khôi phục trí nhớ sao ?" Tài ăn của Lâm Trí tốt, da mặt cũng dày, phải luyện qua đúng là chịu nổi.
" Oh - - cũng đúng ! Vậy thử chút ,xem chút nữa có thể trợ giúp cho cậu hay ." Quan Vũ Hạm chậm rì rì .
Lám Trí bắt đầu hành động,cậu thuần thục hôn lên da thịt của vợ mình,nhưng Quan Vũ Hạm cảm thấy rất kỳ quái, hóa ra cũng có gì khác nhau ?
" Này - - có phải cậu nhớ ra rồi hay , tại sao tôi lại cảm thấy cậu thành thục hơn bình thường nhỉ?" Quan Vũ Hạm bị xâm chiếm, trong đầu cũng vẫn quên suy nghĩ.
" Hừ - - bị mất trí nhớ, chứ bị mất thú tính, em cứ như vậy thể được, làm sao em có thể giúp khôi phục trí nhớ, em phải chủ động tiến công." Lâm Trí xong nghiên người nằm xuống.
" Nằm lên " Ý của Lâm Trí là Quan Vũ Hạm nằm úp sấp người cậu.
" Hôn " Lâm Trí ra lệnh cho Quan Vũ Hạm.
Tình hình thế nào rồi ? Quan Vũ Hạm bắt đầu lơ mơ.
" Chuyên tâm chút ,nhanh lên chút ." Lâm Trí thúc giục .
" Này, là cậu muốn, vì sao cậu chịu lao động ? Tên lười ." Quan Vũ Hạm dạy dỗ Lâm Trí.
" bảo em giúp trị liệu bệnh mất trí nhớ, chẳng lẽ em muốn vĩnh viễn nhớ nổi sao? Vả lại em cũng tổn thất gì ? Lại còn có thể chơi đùa với mỹ nam miễn phí." Lâm Trí cười , là nụ cười đểu cáng,khiến Quan Vũ Hạm phải nở nụ cười ha ha.
" Được - - hôm nay để cho cậu biết được lợi hại của tôi." Quan Vũ Hạm mãnh liệt tiến công.
lát sau.
" Có cảm giác ? Nghĩ ra gì ? '' Quan Vũ Hạm hỏi
Lâm Trí cố làm ra vẻ điềm tĩnh.
" Hình như có chút, nhưng vẫn chưa đủ. chừng chút nhớ ra. Chúng ta tiếp tục ." Lâm Trí giả bộ nghiêm chỉnh . ra trong lòng sớm bay bổng.
Last edited by a moderator: 13/5/15