1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã ngốc nghếch rất điên cuồng - Hi Vũ Yên (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 40: Tạo hóa trêu ngươi -- con dâu lại là con ruột thịt

      "Chúng ta là người nhà, khách sáo làm gì." Lâm Đông theo bác sĩ. Tất cả kết quả kiểm tra cũng làm xong, mọi thứ đều phù hợp, có thể truyền máu cho người bệnh. Tất cả mọi người cảm thấy có hy vọng.

      Lâm Đông được đưa đến phòng bệnh, chuẩn bị truyền máu, ông nghiêng đầu nhìn sang Vũ Hạm vẫn còn hôn mê.

      "Ông trời trêu người, chia rẽ ông với Linh Tuệ, nhưng lại. . . . . . . . . . . . Haizz -- nhất định con là đứa bé của ta, là con ruột của Lâm Đông này." ra là khi Lâm Đông còn học đại học tại Bắc Kinh Lý Linh Tuệ, sau đó bởi vì cha bà đồng ý, kiết quyết chia rẽ bọn họ, từ đó Lý Linh Tuệ giống như biến mất ra khỏi thế gian, Lâm Đông mất người , đau lòng dứt, ông thấy tuyệt vọng liền đóng góp cho bệnh viện. Sau đó lại nhận được phiếu báo cáo kiểm tra sức khoẻ mà bệnh viện đưa tới mới biết là mình thuộc máu RH tính, lúc ấy bệnh viện cực kỳ vui mừng, phát máu mới, mà bệnh viện chưa có loại máu này, cho nên trong phần mười cơ hội. . . . . . . . . ngờ lần kích động khiến sinh mệnh mới ra đời. Bây giờ, con ông ở trước mặt của ông, nhưng nó lại là con dâu ông. là duyên phận. . . . . . . . .

      Mọi người và Lâm Trí lo lắng đứng chờ bên ngoài, biết tình hình bên trong ra sao.

      Máu của Lâm Đông chảy vào cơ thể Vũ Hạm, vì cha truyền cho con , cho nên máu cùng hòa tan. Đối với Lâm Đông mà đây là chuyện hạnh phúc dường nào, đây là lần đầu tiên ông có quan hệ đối với con , nhưng khi nhìn thấy con hôn mê, ông cảm thấy đau lòng.

      Quan Vũ Hạm được truyền máu, sắc mặt tốt hơn nhiều, người thân có thể tiến vào, Lâm Trí liền vào nhanh, nhìn thấy sắc mặt cha tái nhợt, rồi lại nhìn Quan Vũ Hạm chút, Lâm Trí cảm thấy áy náy khi nhìn người thân nằm ở giường bệnh mà cậu lại chẳng thể làm gì.

      Tất cả mọi người cảm thấy tò mò và cũng nghi ngờ, tại sao lại khéo như vậy? Đây là loại máu hiếm thấy, nhà mình lại có tới hai người, giải thích duy nhất chỉ là trùng hợp, nếu quá đáng sợ. Mọi người cũng dám nghĩ gì thêm, cuối cùng cuộc hôn nhân mà ông trời tạo ra khiến cho họ hỗn loạn, nếu như là vậy. . . . . . . . .

      Lâm Trí xác định hai người đều có việc gì, còn mình len lén ra khỏi phòng bệnh. tới góc vắng vẻ, nghĩ thầm: ba là nhóm máu RH, vì sao cậu lại là máu AB?

      "Con trai, con chạy ra đây làm gì." Mẹ của Lâm Trí thấy cậu có tâm nặng nề ra khỏi phòng, thấy yên cũng cùng theo.

      "Mẹ -- mẹ thuộc máu gì vậy?"

      "Thằng ngốc, mẹ là máu AB mà." Mẹ cậu chắc chắn rằng cậu hỏi như thế.

      "À, hoá ra là như vậy, làm con cảm thấy kì lạ khi cha là máu RH." Lâm Trí thở phào nhõm.

      "Mẹ, chúng ta vào thôi?" Lâm Trí lo lắng cho Vũ Hạm nên phải trở về.

      "Được, con trai, mẹ ra ngoài mua ít đồ , con trở về trước ."

      "Mẹ, để con mua cho, mẹ muốn mua gì?" Lâm Trí đau lòng cho mẹ liền .

      "Thằng ngốc, là thứ đồ cho phụ nữ, để bà già này mua, con trở về phòng trước ?" Lâm Trí nghe vậy cười, tự mình vâng lời rời , còn mẹ cậu ở phía sau nhìn theo cậu, thằng bé tốt:"Con trai, mẹ xin lỗi." Bà áy náy rơi nước mắt.

      Lâm Trí tới phòng bệnh,Vũ Hạm cũng tỉnh lại, thuốc tê hết, cho nên có chút đau đớn, sắc mặt vẫn tốt hơn.

      "Vợ à, em tỉnh rồi sao, định dọa chết mọi người à." Lâm Trí nắm tay Vũ Hạm .

      "Ai là người thân của Quan Vũ Hạm mau ra gặp bác sĩ?" Y tá ở cửa kêu gọi. Lâm Trí đứng dậy.

      "Vợ à, lập tức quay lại." Lâm Trí ra bên ngoài. Mẹ của Vũ Hạm cũng thấy yên, vội vàng theo.

      "Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?" Lâm Trí hỏi.

      "Vợ bị sinh non có biết ? Đứa bé sắp hai tháng rồi, đây là tình trạng nguy hiểm, may nhờ đưa tới kịp thời, nếu cả mẹ cũng gặp nguy hiểm."

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41: khóc -- khóc

      "Cái gì? Bác sĩ con tôi sinh non?" Mẹ của Vũ Hạm ngạc nhiên hỏi.

      "Đúng vậy, lúc đưa tới chảy rất nhiều máu." Bác sĩ .

      "A Trí, chuyện gì xảy ra vậy? Tai sao lại bị sinh non?" Mẹ vợ của cậu nóng nảy tra hỏi.

      "Mẹ, hôm nay con cũng mới biết Vũ Hạm mang thai, con rất xin lỗi, cũng nên trách con vì chăm sóc ấy tốt!" Lâm Trí cảm thấy tự trách.

      "Con bé mang thai, tại sao còn ra? Nếu biết hai đứa nên ra ngoài du lịch, như vậy rất dễ sinh non."

      "Mẹ -- chúng ta trở về thôi, Vũ Hạm thấy lo lắng." Lâm Trí cùng mẹ vợ trở về phòng bệnh.

      "Mẹ, Bác sĩ tìm mẹ có chuyện gì sao? Con bị bệnh gì chứ? Tại sao thân thể của con lại thoải mái?" Quan Vũ Hạm yếu đuối hỏi.

      Lâm Trí cùng với mẹ vợ nhìn vào mắt nhau, chẳng lẽ. . . . . . . . .

      "Con à, con biết mình mang thai sao?" Mẹ hỏi.

      "Mang thai? Con mang thai sao? Mẹ con mang thai?" Quan Vũ Hạm lấy lại tinh thần hỏi.

      "Đúng vậy, chỉ là, đứa bé, đứa bé có giữ được." Mẹ tiếc nuối mà . Quan Vũ Hạm hề gì, nước mắt chảy xuống.

      "Đứa bé ngoan, khóc, khóc, hai đứa còn trẻ, rồi có thôi." Cha của đau lòng lau nước mắt cho con .

      "Cha, đứa bé của con, đứa bé của con còn, là con, là con có bảo vệ cho nó." Quan Vũ Hạm khóc lóc mà , cảm xúc cực kỳ kích động. Cha của cảm thấy đau lòng cho con , đến mình cũng chịu nổi, nắm tay con ra lời.

      Tất cả mọi người bị màn trước mắt cảm thấy đau đớn.

      Lâm Đông nằm ở bên cạnh, nhìn thấy tất cả vào mắt, tuy phải là máu mủ, nhưng họ còn hơn máu mủ, trong lòng cảm thấy khó chịu. Vợ ông vừa nghe con dâu mang thai, lại bị sinh non, cháu trai còn, cũng thấy tiếc nuối.

      Lâm Trí cũng gì, thù này nhất định cậu trả lại.

      "Cha, cám ơn cha." Lâm Trí nắm lấy tay cha mình .

      "Con trai, cha sao cả, nghỉ ngơi chút là được." Lâm Đông nhìn thấy bộ dạng con trai đau lòng, biết xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ tất cả chuyện này. . . . . . . . .

      "Cha, cha sao thế?" Vũ Hạm mới vừa phát cha chồng nằm ngay bên cạnh.

      "Con dâu, cha chỉ bị tăng huyết áp thôi, chốc lát khỏi." Lâm Đông muốn con biết tới thân phận của mình, sợ bị đả kích, kỳ mọi người cũng đều nghĩ như vậy.

      Mấy ngày gần đây, Vũ Hạm đều ở bệnh viện, bọn họ chưa có về nhà, vì sợ Vũ Hạm nghỉ ngơi tốt, cũng vì sinh non nên phải tĩnh dưỡng, vì thế đều ở bệnh viện, người có tiền cũng rất may mắn.

      Mấy ngày nay mỗi sáng Lâm Trí đều tới bệnh viện chuyến, đến gặp Vũ Hạm lúc, sau đó đến tối mới quy trở lại. Bởi vì công ty Lâm Đông rất bận, cho nên ông cùng vợ trở về nhà trước, còn cha mẹ Vũ Hạm ở lại chăm sóc cho .

      ra là Lâm Trí luôn luôn bí mật điều tra về người đàn ông thần bí kia, kỳ lạ là, người này giống như biến mất khỏi thế gian vậy, chút đầu mối cũng thấy, ngay lúc thất vọng, chợt hỏi thăm được mộta người đánh cá biết chuyện ngày ấy, cho nên có công mài sắt, có ngày nên kim.

      "Chào ông: cháu muốn hỏi thăm chút, ngày mùng 10 tháng 5, ông có thấy qua này chưa." Lâm Trí lấy ra tấm hình của Quan Vũ Hạm đưa cho ông ta nhìn. Ông ta nhìn xem tấm hình sau đó nhìn sang Lâm Trí, cuố27i cùng giọng .

      "Chàng trai, cậu là người bên ngoài đúng ? Tôi khuyên cậu mau rời khỏi đây , tránh gặp chuyện chẳng lành." Ông ta thấy Lâm Trí còn trẻ, có lẽ biết tình hình nơi đây, vì vậy có ý nhắc nhở.

      "Ông à, xin ông cho cháu biết hôm đó xảy ra chuyện gì? Chuyện này lai rất quan trọng với cháu, làm ơn." Lâm Trí chắp tay trước ngực cầu xin ông ta.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42: Tôi chỉ thích mạnh mẽ, kích thích


      Ông ta nhìn Lâm Trí vô cùng chân thành, liền kéo cậu đến khoang tàu.

      “Chàng trai: ở chỗ chúng tôi có bang Côn Luân, trong năm Bang chru có lão Tam, ta rất ngang ngược, rất háo sắc, phụ nữ qua tay rất nhiều, có thể so với phi tử của hoàng đế, hôm đó tôi thấy ta khiêng vai, ra từ trong hang động, chính là trong hình.” Ông lão nhớ lại .

      “Ông à, ta tên là gì?” Lâm Trí muốn gặp người này.

      “Chàng trai, tôi thấy cậu còn trẻ, chớ trêu chọ những người như thế, rất nguy hiểm,” Ông lão tốt bụng .

      “Ông à, cho cháu ?” Lâm Trí đòi hỏi . Vì vậy ông lão lại tiếp tục .

      “Bang chủ của Côn Luân tên là Mục Hung Hi, người cũng như tên, thích những ngực to. Nge trong tên của năm người quản lý trong bang đều có chữ Hung, chỉ là đồng nhưng đồng nghĩa, Bang Côn Luân ở đây chính là bá chủ, ai dám trêu chọc.” Lâm Trí nghe ngóng cẩn thận. Lúc cậu còn vụng trộm để lại khoản tiền, hi vọng ông ấy có thể có cuộc sống tốt hơn.

      Lâm Trí hỏi thăm nhiều người cuối cùng cũng biết Mục Hung Hi ở đâu. Cậu mang theo nghi vấn trong lòng mà tìm tới.

      “Đại ca: bên ngoài có thằng nhãi muốn tìm , mấy ngày nay luôn dò hỏi về , cho nên có muốn đuổi thằng nhãi đó ra ngoài .” tên côn đồ báo cáo.

      “Oh? Cho vào, để ông đây xem xem là tên nào dám liều mạng như vậy.” Mục Hung Hi cúp điện thoại, tiếp tục chiến đấu hăng hái.

      Chỉ chốc lát sau Lâm Trí được đưa vào, trong phòng có ai, nhưng hình như bên trong còn có căn phòng khác, loáng thoáng nghe thấy tiếng người chuyện.

      “!@#$%$@, em khiến tôi kích tình. Đồ đàn bà dâm đãng......” Người chuyện chính là Mục Hung Hi.

      “Ghét - - người ta còn chưa chuẩn bị xong đấy? Vậy mà xông vào.” giọng phụ nữ mềm mại lên tiếng.

      chỉ thích chơi mạnh mẽ, lúc đây mới kích thích. Mẹ nó, con quỷ , nước nhiều…… nhưng thích.” Người đàn ông bận rộn .

      Tên côn đồ ở bên ngoài len lén cười, Lâm Trí mặt đổi sắc. Ước chừng qua hơn nửa giờ Mục Hung Hi mới chịu ra. Vung tay kêu đàn em ra ngoài.

      “Nhóc con, là cậu tìm tôi.” Mục Hung Hi hỏi. Lâm Trí nhìn thấy người này đúng là tên thô bỉ.

      “Đúng vậy, tôi có việc muốn hỏi.” Lâm Trí giữ gìn lễ độ , dù sao cũng địa bàn của người ta.

      “Có rắm phóng, đừng có vờ vịt với tôi.” Mục Hung Hi nhịn được .

      “Được, vậy tôi thẳng, từng thấy qua ấy hay chưa?” Lâm Trí lấy ra tấm ảnh của Quan Vũ Hạm hỏi.

      Mục Hung Hi sững sờ, nhìn qua hình, rồi nhìn Lâm Trí. Xem ra cậu ta biết gì đó?

      “Tôi gặp qua? Cậu là ai? Mau tên ra?” Mục Hung Hi thừa nhận.

      ấy là vợ tôi, tôi muốn biết hôm đó xảy ra chuyện gì?” Lâm Trí ra mục đích.

      “Ha ha……………………………” trận cười điên cuồng. Nghĩ thầm: ra là đại ca muốn mình bảo vệ có chồng, khẩu vị nặng, nhưng phải lại, cái đó rất có khẩu vị, kể từ khi nhìn thấy, những người ta chơi qua cũng bằng? Nhất là bộ ngực đẹp đẽ đó. Nếu như phải đại ca dặn dò là được chạm vào, trở thành đồ ăn rồi. Chứ đâu tiện nghi cho tên nhóc này.

      Lâm Trí kiên nhẫn chờ đợi, Mục Hung Hi dừng lại tiếng cười.

      “Tôi biết vợ cậu, chỉ nhận chỉ thị của người khác mà ngẫu nhiên cứu vợ cậu, còn cái khác biết gì cả.” Mục Hung Hi cực kỳ thẳng thắn. Xem ra người này chỉ mỗi háo sắc, tính tình lại phóng khoáng.

      “Lâm Trí lại thay vợ mình cám ơn ân nhân cứu mạng, rồi hẹn gặp lại.” xong cũng rời luôn. Mục Hung Hi nhìn theo bóng lưng của cậu mà ngẩn người ra. Sau đó điện thoại vang lên.

      Chương 43: Súc sinh - - cút ngay

      “Đại ca, là à? Em muốn tìm đây? Chuyện nhờ em bảo vệ đó? Lại còn cho người khác làm chuyện này, phải bắt buộc em ra mặt, ra là người có chồng rồi? khẩu vị của đại ca đủ nặng lắm đây?” Mục Hung Hi giễu cợt .

      “Ít nhảm thôi, gần đây thế nào rồi?” Đối phương nghiêm túc hỏi.

      “Đại ca, người còn ở trong bệnh viện, có gì phải đáng lo nữa.”

      “Bệnh viện? Tại sao lại ở bệnh viên?”

      “Đại ca, ta bị xuất huyết cũng may sao rồi.” Mục Hung Hi giống như báo cáo công việc. Nhưng người bên kia điện thoại lời nào.

      “Đại ca, nghe đấy chứ?” Mục Hung Hi cảm thấy đối phương gì, liền xác nhận chút.

      “Ừm! Lần này vất vả cho cậu rồi.”

      “Đại ca, em thấy hồn bị ta câu mất rồi, có muốn em thủ tiêu luôn chồng ta , như thế ta là của .” Mục Hung Hi lấy lòng .

      “Ngậm cái miệng thúi của cậu lại, cho phép quấy rầy ấy.” Đối phương liền cúp điện thoại.

      “Đại ca luôn lạnh lùng lại có thể chung tình với phụ nữ như thế! Nếu em nên giúp thế nào đây?” Mục Hung Hi cúp điện thoại xong, ngồi ở chỗ đó suy nghĩ, vì em ta có thể lên núi đao xuống biển lửa. Nhưng phải làm thế nào mới có thể để đại ca có được ta đây? Nhất định phải nghĩ chu toàn chút.

      Lâm Trí ra khỏi phòng làm việc của Mục Hung Hi, trong lòng nghĩ xem là ai sai khiến ta làm như vậy, vừa rồi cũng có hỏi vì sợ bứt dây động rừng, có lẽ người này chỉ là con cờ, là ai có thể sai khiến bang chủ Côn Luân như thế? Hơn nữa cái người sắc quỷ này lại còn động tới Vũ Hạm, Vũ Hạm sinh non vì bị kinh sợ, chứ bác sĩ cũng ấy bị quan hệ dẫn tới sinh non, sau đó kiểm tra thân thể ấy cũng có thứ gì, cũng có dấu hiệu bị hành hạ.

      Rốt cuộc người đứng sau là ai? Lâm Trí trở về bệnh viện, có lẽ ấy biết tất cả xảy ra thế nào.

      “Gần đây cậu bận rộn gì vậy?” Quan Vũ Hạm hỏi Lâm Trí.

      tìm người cứu em từ hang động?” Lâm Trí cẩn thận nhắc tới chuyện này.

      “Vậy sao? Tìm được chưa?” Lâm Trí nhìn thấy cảm xúc của Quan Vũ Hạm rất ổn định liền tiếp tục .

      “Tìm được rồi, nhưng mà ta chỉ nhận ủy thác của người khác, hết lòng làm việc cho người đó, cho nên cũng biết ta là ai.”

      “Rốt cuộc người đó là ai chứ?” Quan Vũ Hạm tiếp tục hỏi.

      “Vợ à, có hỏi, bởi hỏi cũng , ta lại là người đứng đầu ở đây, nhưng cách ứng xử cũng thấy thẳng thắn.” Lâm Trí nhìn người rất chuẩn, coi như cậu hỏi, Mục Hung Hi cũng cho cậu biết.

      “Vợ à, hôm đó xảy ra chuyện gì em còn nhớ ? Điều này rất quan trọng, muốn em bị nguy hiểm?” Lâm Trí rất lo lắng cho Quan Vũ Hạm mà an ủi.

      Quan Vũ Hạm có bất kỳ biểu tình gì, giống như cũng muốn biết chân tướng là ai? Vì vậy liền suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện xảy ra hôm đó, hy vọng có thể có chút đầu mối.

      “Hôm đó, sau khi lẻ mình khỏi đoàn, tôi bỗng xa, cuối cùng cảm thấy rất nóng, vì vậy cũng định trở về, tới cái ngách tối, đột nhiên có bóng đen, lúc ấy tên đó dùng tay bít miệng tôi lại, sau đó tôi thấy chóng mặt liền ngồi dưới đất, còn ý thức, tay chân thể điều khiển, sau đó tên đó nắm tóc tôi, rồi kéo rơi khuyên tai của tôi xuống.” Lúc này, Lâm Trí mới móc khuyên tai ra.

      “Là cái này sao?”

      “Cậu tới hang động à” Quan Vũ Hạm hỏi.

      “Đúng vậy, thấy em đâu nên tìm!” Lâm Trí nản chí . Vũ Hạm tiếp tục tiếp.

      “Tên kia đúng là súc sinh, ta xé rách quần áo của tôi, tôi rất sợ hãi, nhưng nhúc nhích được, đúng lúc này có người tới, ta kêu ‘dừng tay’ tên súc sinh kia vừa quay đầu lại, liền bị cái gậy đánh phải. Sau đó tôi cũng biết nữa.” Quan Vũ Hạm đem hết những gì nhớ được ra.

      “Vậy trước khi bị ngất, em có ăn gì hay ?” Lâm Trí nghĩ có người có thể hạ thuốc đối với Vũ Hạm?

      [​IMG]
      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 7/5/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 45: Đám cháy vô tình

      Quan Vũ Hạm ngồi bệt mặt đất. Mẹ ôm lấy .

      "Tại sao? Tại sao lại như vậy?" Trong miệng lẩm bẩm .

      Vào giờ phút này Quan Vũ Hạm mới chính thức hiểu hàm nghĩa hoạ vô đơn chí, cho tới bây giờ mới biết mình Lâm Trí bao nhiêu, nhưng tất cả đều quá muộn, còn có thể gặp được cậu sao?

      Cha mẹ Lâm Trí chạy tới gần như sụp đổ.

      "Con trai? Con trai? . . . . . . . . . . .Mau trở lại?" Mẹ cậu ở bờ kêu gọi, hi vọng con trai có thể nghe thấy, nhưng ai trả lời, bà cảm thấy tuyệt vọng. Lâm Đông đỡ bà, nước mắt rơi, ai đàn ông dễ dàng khóc, chỉ là chưa tới lúc đau lòng.

      "Ông à, ông mau nghĩ cách , tôi thể mất A Trí được?" Bà liều mạng lắc đầu, cảm thấy mọi thứ đều tàn nhẫn, đau đớn hai mươi năm trước là đả kích lớn đối với bà, chẳng lẽ hôm nay lại xảy ra bi kịch lần nữa sao? Số bà khổ.

      Mẹ Lâm Trí họ Hoắc, tên Giai, gọi là Hoắc Qiai. Hai mươi năm trước bà và chồng mình kinh doanh mua bán , mặc dù giàu có, nhưng cuộc sống vẫn rất tốt, mỗi ngày hai vợ chồng đều dậy sớm về muộn. Có ngày sau khi thu dọn cửa hàng để về nhà, khi qua nhà trọ phát bên trong bị cháy, chồng bà là Lâm Đồng chạy vào cứu người, cõng Lâm Đông bất tỉnh ra ngoài, rồi quay lại cứu những người khác Lâm Đồng ra nữa, mạng sống của ông bị đám cháy vô tình nuốt mất.

      Hoắc Giai nằm mặt đất kêu trời trời thấu, kêu đất đất chẳng hay, đau khổ tang chồng, khiến bà gần như muốn tự sát.

      Lâm Đông được cứu tỉnh lại biết xảy mọi chuyện, liền an táng cho Lâm Đồng, nhưng Hoắc Giai có thai ba tháng, vì vậy Lâm Đông thề, đời này lấy vợ, mà chăm sóc hai mẹ con họ, để đứa bé có gua đình hoàn chỉnh, sau khi sinh đứa bé, bọn họ cử hành hôn lễ. Nhưng hàng năm Lâm Đông đều thăm viếng người hùng này, vì báo đáp ơn cứu mạng mình, Lâm Đông vứt bỏ ý muốn có con với Hoắc Giai. Toàn tâm toàn ý chăm sóc Lâm Trí, ông rất thương con trai, hoàn toàn vượt qua tình cảm ruột thịt.

      Hoắc Giai chịu được đả kích này liền ngã xuống đất ngất , đau khổ tang chồng, cơn đau xót mất con, phải người thường nào có thể chịu đựng được. Lâm Đông nhanh chóng gọi xe cấp cứu.

      "Ông Lý, ông hãy tới bệnh viện với phu nhân tôi, tôi muốn ở lại tìm A Trí." Lâm Đông đau lòng .

      Tài xế theo xe cấp cứu tới bệnh viện. Hoắc Giai theo Lâm Đông hưởng phúc, nhưng trong lòng vẫn chứa Lâm Đồng, con trai lại là trụ cột tinh thần của bà, nếu như nó còn, càng suy sụp. Lâm Đông cũng chưa từng được bước vào trong lòng bà, giống như Hoắc Qiai cũng thể bước vào trong lòng ông, họ đều chứa người khác, cho tới nay, bởi vì trách nhiệm mà lệ thuộc vào nhau, ngờ giờ phút này, Hoắc Giai đau lòng muốn chết, Lâm Đông cũng cảm thấy đau lòng, nhiều năm chung sống như vợ chồng như vậy, sớm tăng thêm thân tình.

      "Bà à, xin lỗi, thể ở cùng bà, tôi muốn ở lại tìm A Trí, yên tâm, nhất định tôi buông tay con trai." Lâm Đông kiên cường .

      "Cha, con có thể cảm thấy Lâm Trí còn sống, ấy đợi chúng ta." Quan Vũ Hạm bò dậy , mẹ của thấy bị đả kích mà mê sảng, cũng thấy thương, nhưng cũng cả ngày, nếu như mà ở trong nước, . . . . . . . . . . . .

      Cảnh sát tới : "Xin lỗi Lâm tiên sinh, chúng tôi dùng hết sức, hy vọng còn sống rất , mong ông nén đau buồn! Nhưng mà chúng tôi tiếp tục truy tìm."

      " -- -- mọi ngườiđừng , cậu ấy vẫn còn sống, tôi biết, mà, xin hãy tin tôi." Quan Vũ Hạm cầu xin cảnh sát.

      "Lâm phu nhân, tôi có thể hiểu tâm tình của , nhưng mà hãy tiếp nhận thực!" Cảnh sát xin lỗi.

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 11/5/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 47: Mất trí nhớ ngắn hạn


      ‘’hả...’’ mọi người đêù nhìn về phía LÂM TRÍ. QUAN VŨ HẠM kiễng chân lên, hai tay cầm lấy mặt LÂM TRÍ, nhìn trái nhìn phải.

      ‘’ ông xã, cậu biết mọi nguoif đúng ?’’ Trong đôi mắt VUC HẠM ngân ngấn nước mắt ngìn LÂM TRÍ.

      Lỗ mũi LÂM TRÍ chua sót, tại sao hôm nay lại động lòng người như vậy. Nhưng mà bây giờ còn chưa lộ được, nhất định cậu thể để lộ.

      ‘’Xin hỏi? là ai vậy?’’ QUAN VŨ HẠM lui về phía sau, cậu biết sao? Nước mắt lại rơi xuống lần nữa.

      ‘’Con trai, con là LÂM TRÍ của chúng ta. Con nhớ sao?’’ Hoắc Giai dịu dàng .

      ‘’LÂM TRÍ, vừa rồi cảnh sát cũng gọi Lâm trí, ai là LÂM TRÍ vậy?’’ Cậu lại vẫn giả biij, khiến tất cả mọi người đều bị gạt.


      ‘’Cậu tên là LÂM TRÍ.’’ cảnh sát .

      ‘’, tôi phải LÂM TRÍ, tôi là tên ngôc.’’ Lâm trí tiếp tục diễn,. QUAN VŨ HẠM nghe được lời này, bỗng nhiên ngẩng đầu.

      ‘’Cậu quê, cậu còn nhớ ’’ Lời của QUAN VŨ HẠM khiến cho tất cả mọi người choáng váng.

      ‘’VU HẠM, con có ý gì vậy?’’ Lâm Đông hỏi.

      ‘’Cha, bình thường chúng con thường đùa giưỡn vậy’’ QUAN VŨ HẠM cảm thấy hy vọng,. Mọi người cũng nghic giống nhau, có lẽ chỉ là mất trí nhớ ngắn hạn.

      ‘’Chúng ta về nhà thôi con, chúng ta tìm bệnh viện tốt nhất, nhất định chữa khỏi cho con.’’ ký xong thủ tục, mọi người cùng nhau lên đường về nhà.

      Từ sở cảnh sát ra ngoài , QUAN VŨ HẠM vẫn nắm chặt tay LÂM TRÍ buông, sợ cậu lại lạc, lên xe vẫn còn nắm, hi vọng cho cậu sợ ấm áp, có thể giúp cậu khôi phục trí nhớ.

      LÂM TRÍ giả bộ hết sứ, vì thi thoảng Quan vũ hạm lại mang ấm áp cho cậu, khiến cậu cảm thấy trăm mối cảm xúc xen kẽ.

      Bang Côn Luân.

      ‘’Đại ca, bây giờ phải làm sao? ngờ thằng nhóc đó mạng lớn như vậy, lại chết, nhưng dò hỏi được đầu óc nó bị nhúng nước, thành thằng ngốc rồi.’’ mootjteen côn đò .

      ‘’#$#@, ngờ khiến ông đây rooic hơi hồi,. Thả nó , nếu đại ca biết, chúng ta thảm, dù sao cũng thành thằng ngốc rồim vậy còn có thể làm gì. Mẹ nó, thằng ngốc lại có vợ tốt như vậy, nếu tao được chơi đùa với nó, chắc chắn rất thích thú. Ánh mắt đại ca cũng tệ,nhưng thể ăn gì!’’ Bang chủ MỤc Hung Hi thô lỗ . là người thô thiển chuyện.

      Cứ như vậy, nhóm người Lâm Đông về đến nhà bình an.

      Ngỳ thứ hai, bọn họ tới bệnh viện để kiểm tra cho Lâm Trí, kết quả kiểm tra đều bình thường, bác sĩ có lẽ là mất trí nhớ ngắn hạn, có gì đáng la, chỉ cần định kỳ đến kiểm tra là được, khiến cả nhà đều vui mừng.

      QUAN VŨ HẠM và LÂM TRÍ về đến nhà, sau đó gọi điện thoại cho Hàn Vinh Hi.

      ‘’Chúng ta gặp mặt ! Tại quán bar Thanh Xuân’’ Trong làng Quan vũ hạm cả thấy nghi nhờ cho nên tự mình giải quyết.

      ‘’Được.’’ Sau khiHàn Vinh Hi cúp điện thoại, lại thấy có dự cảm xấu.

      Bởi vì LÂM TRÍ mất trí nhớ, Quan vũ hạm gọi điện thoại cũng có tránh né cậu. LÂM TRÍ tâm thần nghĩ: gọi cho ai vậy, lại thần bí như thế? Cũng may biết địa điểm.

      ‘’LÂM TRÍ: tôi ra ngoài lát, cậu ở nhà nghỉ ngơi tôt .’’ QUAN VŨ HẠM dịu dàng .

      ‘’Em đâu vậy?’’ Lâm trí làm bộ ngây thơ .

      ‘’ gặp mặt người bạn.’’ Quan vũ hạm xong liền xoay người ngay. Lâm trí vội vàng chuẩn bị theo, mới vừa xuống lầu.

      ‘’Con trai, sao lầu nghỉ ngơi, xuống đây làm gì? Có phải đói bụng , mẹ nấu cơm cho con ăn.’’ Mẹ Lâm lôi kéo cậu tới phòng khách. Nhìn mẹ hiền lành, cậu thể cứ như vậy, vì vậy ngoan ngoãn ngồi lại chỗ. Nhưng trong lòng cảm thấy tò mò biết Vũ hạm gặp ai, chờ lát rời , cũng may biết ở đâu.
      Last edited by a moderator: 13/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :