1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã ngốc nghếch rất điên cuồng - Hi Vũ Yên (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 33: Lấy vợ theo vợ

      Tiếp theo là cuộc du lịch mười ngày mà mỗi năm tổ chức lần của tập đoàn Lâm thị. Công ty chia ra mấy nhóm ra ngoài du lịch.

      Hàn Vinh Hi là nhóm thứ nhất, có thể mang theo người thân cùng, nhưng ta có bạn , vì vậy liền hẹn Mạnh Tuệ Nhàn. Mà Quan Vũ Hạm và Lâm Trí cũng cùng nhóm với họ. Toàn bộ mọi người trong tổ sẵn sàng, ngày mai lên đường.

      ra Lâm Trí thích du lịch, lấy gia thế cậu, muốn đâu tới đó? Căn bản cần tham gia náo nhiệt với nhiều người như vậy. Chẳng qua là thấy Quan Vũ Hạm thích cùng nhiều đồng nghiệp, cho nên mới phải theo, ai bảo Lâm Trí lấy vợ theo vợ.

      Buổi tối, Quan Vũ Hạm bắt đầu thu xếp quần áo.

      "Vợ à: chỉ chúng ta du lịch tốt hơn sao? cùng nhiều người ở công ty như vậy rất bất tiện, chúng ta cũng có thể coi như hưởng tuần trăng mật? Mà tại sao em còn cầm đồ bơi theo?"

      "Cậu thấy rằng chúng ta tới hồ Thủy Lộ chơi sao? Nhất định ở đó có chỗ bơi, nếu như hưởng tuần trăng mật, nó cũng rất có ý nghĩa. cậu ngốc đúng là ngốc? Nhiều người mới phải chơi, như vậy náo nhiệt hơn mà."

      "Nhưng nhiều người như vậy, có thế giới của hai người, có số việc có thể tiện làm? Em phải xuống nước bơi, nhưng tôi có chứng sợ nước đó!" Lâm Trí ngang bướng .

      "Đúng rồi, ông chồng ngốc của tôi sợ nước! Chỉ là sao cả, cậu có thể phụ trách trông đồ bờ, tôi và đồng nghiệp bới." Quan Vũ Hạm vui vẻ , vẫn quên giễu cợt Lâm Trí. Mà kể từ khi hai người kết hôn, lâu rồi Vũ Hạm bơi, cho nên rất hưng phấn.

      Ngày thứ hai, ba giờ sáng, tất cả mọi người đầu đông đủ, Hàn Vinh Hi điểm danh xong liền xuất phát, đại khái trời sáng là đến nơi, cho nên mọi người dậy rất sớm, lên xe lâu đều ngủ cả, Hàn Vinh Hi dùng mắt tức tối ngừng liếc nhìn về phía vợ chồng Lâm Trí, nghĩ thầm: rốt cuộc đợi được cơ hội này, lần trước thất bại, để cho cậu trốn mất, cho nên lần này tôi bỏ qua cho cậu.

      Trạm thứ nhất: Tây Song Bản Nạp, nghe nơi này có khu sinh thái, du khách có thể tham quan, mọi người đều rất hưng phấn, cũng rất mong đợi. Ngồi liền mấy giờ cuối cùng cũng tới.

      Mọi người cơm nước xong liền bắt đầu chơi..., cái nơi sinh thái này là non xanh nước biếc, quá đẹp, tất cả mọi người đều rất thoải mái.

      Quan Vũ Hạm chơi rất vui vẻ, Lâm Trí cảm thấy có gì hay, cho nên sớm chuẩn bị, mang theo máy tính, có thể giải buồn. Trạm thứ hai: Thạch Lâm, có thể xem Khổng Tước. Trạm thứ ba: Thành cổ Lệ Giang, cũng chính là Thủy Lộ. Nơi này là nơi Vũ Hạm mong đợi nhất, khắp nơi đều là nước, núi non đẹp đẽ, thể tả nổi. Lâm Trí thích nước, nhưng thể bỏ , cho nên đành miễn cưỡng theo.

      "A Trí, tôi thấy trạm này cậu cần theo, khắp nơi đều có nước." Vũ Hạm thấy Lâm Trí nhàm chán, liền quan tâm .

      " có việc gì, coi như giết thời gian." Lâm Trí lại yên tâm để Quan Vũ Hạm ở chung chỗ với Hàn Vinh Hi, cậu cảm thấy Mạnh Tuệ Nhàn và Hàn Vinh Hi ở chung chỗ có chuyện gì tốt, dù sao cậu cũng cảm thấy tâm tư của Mạnh Tuệ Nhàn nhắm vào mình. Luôn có dự cảm xấu, nhưng cũng được kì lạ chỗ nào?

      Thành cổ Lệ Giang vẫn rất hấp dẫn Lâm Trí, cậu chụp rất nhiều hình, trong đó đa số đều có Vũ Hạm. Các đồng nghiệp cũng bỏ qua cảnh đẹp như vậy, cho nên đều chụp hình làm kỉ niệm. Hàn Vinh Hi còn cố ý chụp hình Vũ Hạm, mà Lâm Trí cũng chú ý tới, chỉ là có lên tiếng, dù sao người ta cũng có làm chuyện gì phạm pháp!
      Last edited by a moderator: 12/4/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34: Bà đây cho nổ bay

      Mạnh Tuệ Nhàn len lén chụp hình Lâm Trí, Lâm Trí giả vờ như biết.

      "Vinh Hi, mau tới đây, tôi và A Trí là bạn bè, mau chụp cho chúng tôi tấm hình ?" Mạnh Tuệ Nhàn mềm mại .

      "A Trí, có được ? Vợ ghen chứ?" Mạnh Tuệ Nhàn khiêu khích , cố gắn nâng ca hai trái bom siêu bự, hình như là muốn khiêu chiến: mà dám đồng ý, bà đây cho nổ bay.

      Lâm Trí muốn cho ta sĩ diện, liền nghĩ tới Quan Vũ Hạm.

      "Vũ Hạm, em qua đây." Quan Vũ Hạm nghe thấy Lâm Trí gọi, liền chạy tới.

      "Cậu ở đây làm gì? Bên kia đẹp hơn, có nhiều dân tộc xinh đẹp đó, nơi này là thiên đường của nhân gian!" Quan Vũ Hạm cứ ngừng, hoàn toàn có chú ý tới Mạnh Tuệ Nhàn và Hàn Vinh Hi đứng ở cách đó xa.

      "Vị này chính là Lâm phu nhân sao? Quả nhiên là người đẹp." Mạnh Tuệ Nhàn nâng cao hai cục thịt heo tới, quần áo căng cứng như muốn bung ra. Quan Vũ Hạm vừa thấy ta, nhận ra ngay ta là người ngực lớn hôm đó. Người đến có ý tốt, nhưng mà bây giờ ta lại là bạn của Hàn Vinh Hi, nể mặt thầy cũng phải nể mặt phật, đành tha cho ta vậy.

      "Oh -- xinh đẹp này, hình như gặp qua ở đâu rồi phải?" Quan Vũ Hạm cố làm ra vẻ điềm tĩnh.

      "Ai --, nhanh như vậy quên sao, trí nhớ của vợ A Trí tốt!" Mạnh Tuệ Nhàn cũng phải người dễ chọc, trong giọng mang theo ý tứ gây .

      "Oh -- nhớ rồi." Quan Vũ Hạm chỉ vào đôi thịt heo trước ngực Mạnh Tuệ Nhàn mà . Nghĩ thầm: Quan Vũ Hạm làm ăn thương trường nhiều năm như vậy, người nào chưa từng thấy qua, còn ta. Té ra chỗ khác , đối phó với loại phụ nữ ngực lớn như vậy quả rất dễ dàng.

      Đều ba người phụ nữ thành cái chợ, mà bây giờ mới chỉ có hai mà diễn trò như vậy rồi.

      "Lâm phu nhân ngại để tôi chụp chung bức ảnh với A Trí chứ?"

      "Dĩ nhiên -- để ý, tôi cũng keo kiệt như vậy." Quan Vũ Hạm cười .

      Hàn Vinh Hi chụp hình cho họ, Quan Vũ Hạm đứng ở bên.

      "Vinh Hi, tại sao ạnh lại quen biết với người phụ nữ này vậy?" Quan Vũ Hạm hỏi.

      "Lần trước quen biết ở trong nhà hàng Nhật, sau khi và Lâm Trí rời , chúng tôi cùng chuyện." Hàn Vinh Hi ra.

      "Vinh Hi, ta thích hợp với , tôi đó." Quan Vũ Hạm rất quan tâm tới người bạn cũ này.

      "Vũ Hạm, em nghĩ đâu rồi? Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường." Hàn Vinh Hi giải thích.

      " sao? Công ty có rất nhiều tốt, nếu thấy thích ai? Tôi làm mai mối cho , tôi bảo đảm." Quan Vũ Hạm lòng hi vọng ta có thể hạnh phúc.

      Mạnh Tuệ Nhàn có kiêng kỵ Vũ Hạm ở bên cạnh, mà cứ bắt đầu tiến công đối với Lâm Trí, ôm cậu thể rất thân mật, có loại cảm giác say mê. Nhưng Lâm Trí ở bên lại thấy rất phiền phức, nếu cứ tiếp tục chắc chắn cậu nôn mất, mà Mạnh Tuệ Nhàn được đằng chân lên đằng đầu, cho rằng với bộ ngực của mình, có thể đánh bại được Quan Vũ Hạm. ta còn ngừng dùng hai cục thịt heo cọ vào thân thể Lâm Trí. Vốn tưởng rằng có thể lấy nhu thắng cương, ai ngờ có thể nghĩ tới, Lâm Trí có phản ứng. Nếu mà đổi là người đàn ông khác phóng theo lao rồi.

      Ai! Xem ra muốn phóng điện, đầu tiên phải coi mục tiêu là ai, nếu , thu tiền điện về được, mà còn có thể bị cắt mất điện!

      Lâm Trí thấy Quan Vũ Hạm mải mê tiếp chuyện với Hàn Vinh Hi, loại ghen tuông trào lên trong lòng.

      "A Trí, thấy chúng ta giống như đôi tình nhân ?" Mạnh Tuệ Nhàn liều mạng lấy lòng Lâm Trí, nhưng đều vô dụng, mềm được cứng xong, chính là tảng đá vừa thối vừa cứng.

      "Được rồi, chúng ta thôi." Lâm Trí rời khỏi Mạnh Tuệ Nhàn, liền tới chỗ Quan Vũ Hạm.

      " chính là bàn thức ăn, bà đây ăn hết, sớm muộn gì cũng có ngày là của tôi." Mạnh Tuệ Nhàn lẩm bẩm .

      "Hai người vừa rồi tán gẫu gì vậy?" Lâm Trí ra tra hỏi Quan Vũ Hạm.

      " chuyện linh tinh thôi, cậu làm sao vậy? thấy nghiền khi ở cùng thịt heo sao?"
      Nhắc tới Mạnh Tuệ Nhàn Lâm Trí liền thấy ghê tởm.

      "Ghê tởm" Lâm Trí vừa chuyện vừa về phía trước.

      "Đừng đánh trống lảng, sướng quá còn gì nữa, nếu tôi mà ở đây, biết như thế nào?" Quan Vũ Hạm trêu tức tha.
      Last edited by a moderator: 15/4/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35: Mê ngất

      "Tất cả các bạn: tiếp theo chúng ta cùng lên thuyền, để có thể tới hang động phía trước, trong hang động này rất đặc biệt, nghe có từ bốn trăm năm trước, được gọi là ba nơi tuyệt nhất ở đây, nhưng lại phải thuyền, cho nên chỉ có thể ngồi sáu người, nên bây giờ mọi người hãy xếp thành hàng." Hướng dẫn viên du lịch kiên nhẫn giới thiệu.

      "Lâm Trí, cậu về ? Trước mặt đều là nước, hãy tới khách sạn chờ chúng tôi." Quan Vũ Hạm quan tâm . Lâm Trí thấy Mạnh Tuệ Nhàn vẫn luôn đeo bám, cho nên cũng cảm thấy phiền.

      "Được rồi! Tôi về khách sạn chờ em, em hãy mang theo máy ảnh, có gì chụp lưu làm kỉ niệm." Lâm Trí dặn dò, rồi hôn cái lên mặt Vũ Hạm. Nghĩ rằng ở đây nhiều đồng nghiệp như vậy, chắc chắn Hàn Vinh Hi cũng dám làm chuyện gì quá đáng. Nên cũng yên lòng, mình trở về trước.

      Quan Vũ Hạm và Hàn Vinh Hi, Mạnh Tuệ Nhàn ở chung tổ, ngồi lên cùng chiếc thuyền lên đường. Hướng dẫn viên du lịch dẫn đường phía trước, bọn họ cùng nhau tới hang động, nhưng vì thời tiết có chút ẩm, cho nên xung quanh cũng đều ẩm ướt, mà nhìn từ xa cũng chỉ thấy mảnh trắng xóa, mọi người vừa vào hang động, buộc thuyền lại. Rồi cùng nhau ngắm cảnh.

      "Vũ Hạm, này, uống nước ." Hàn Vinh Hi đưa tới chai nước.

      "Cám ơn, Vinh Hi, trong ba lô của tôi cũng có."

      "Cầm ! Tiết kiệm cho cơ mà." Quan Vũ Hạm liền cười nhận lấy, mở ra uống ngụm. Tiếp tục vào bên trong, là thần kỳ! Hang núi đá này rất nổi tiếng, quả nhiên chăm nghe bằng thấy, dung nham chảy thành tầng tầng lớp lớp, trong động có nhiều hang động, sâu thấy hết. Quan Vũ Hạm vẫn về phía trước, muốn nhìn xem phía trước rốt cuộc là gì. Tất cả mọi người tách ra, hẹn tới 4 giờ tụ hợp ở cửa hang động.

      tới lui cũng chỉ còn lại có Quan Vũ Hạm và Hàn Vinh Hi tổ.

      "Vinh Hi, hình như hơi nóng, chúng ta trở về ?" Vũ Hạm vừa quay đầu lại gọi, Hàn Vinh Hi thấy.

      "A! đâu rồi? Mới vừa rồi còn ở phía sau mà?" còn cách nào khác, Quan Vũ Hạm đành mình về phía trước. có chút hối hận vì xa như vậy, còn phải dựa vào trí nhớ để tìm đường về.

      tới cái góc rẽ, trước mặt bỗng tối sầm. . . . . . . . .

      Quan Vũ Hạm bị người bịt thuốc mê làm ngất, rồi kéo tới nơi vắng vẻ. Lại nữa, phụ nữ xinh đẹp thể nào an toàn, nhiều lần bị cướp sắc như vậy, biết lần này ông trời cho ai cứu lấy nữ chính đây.

      Sau khi Lâm Trí chia tay với Quan Vũ Hạm cũng trở về khách sạn, mà dạo khắp nơi chút, muốn mua cho ít đặc sản địa phương. Bởi vì rất thích ăn vặt, mà cũng được ông trời quan tâm, cho nên dù ăn thế nào cũng thấy béo.

      Thời gian trôi qua vui vẻ, tất cả mọi người đều đến cửa động tụ hợp, chỉ có Quan Vũ Hạm còn chưa ra, hướng dẫn viên du lịch cảm thấy lo lắng.

      "A, đúng rồi, Quan Vũ Hạm vừa với tôi, ấy muốn tìm ông xã nhà mình, cho nên hình như gọi thuyền khác trở về." Mạnh Tuệ Nhàn liền .

      Vì vậy mọi người ngồi lên thuyền rời , trở lại khách sạn, mọi người đều rất mệt mỏi, nên đều trở về phòng của mình nghỉ.

      Lâm Trí chờ tới mòm mỏi, vẫn chưa có thấy Vũ Hạm trở về, liền chuẩn bị ra để đón, nhưng nghĩ tới vừa mới ra cửa lại đụng phải đồng nghiệp.

      "Àh, các cậu trở lại. Vậy vợ tôi đâu?" Lâm Trí nóng nảy hỏi. " phải Quan quản lý trở về từ trước sao, là trở lại tìm cậu." Lâm Trí nghe thấy như sấm sét giữa trời quang.

      "Cái gì? Tôi hề nhìn thấy ấy." Lâm Trí lo lắng, cầm điện thoại lên để gọi, gọi được, cậu chạy nhanh tìm hướng dẫn viên du lịch, hi vọng có thể tìm được Quan Vũ Hạm.

      "Trước hết cậu đừng có gấp, bây giờ tôi với cậu, có lẽ ấy vẫn còn ở trong hang động." Hướng dẫn viên du lịch an ủi Lâm Trí , vì vậy hai người cùng nhau lên đường. Bởi vì sắc trời tối, cho nên bọn họ đều phải mang theo đầy đủ đèn pin.

      Dọc theo đường , Lâm Trí thấy nước mà chỉ muốn ngất, nhưng ý chí kiên cường, nhắc nhở cậu thể ngất , tung tích Vũ Hạm . Lo lắng chiến thắng sợ hãi, cho nên cậu thuận lợi tới cửa hang động. Hướng dẫn viên du lịch ra buộc thuyền. Trong động cũng tối đen, chỉ là cũng may, còn có đèn pin.
      Last edited by a moderator: 16/4/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 36: Người đàn ông bí ?

      "Vũ Hạm?" Lâm Trí vừa vừa gọi.

      "Ở đấy tối như vậy, làm sao vợ tôi có thể ở đây?" Lâm Trí tức giận quay sang trách móc hướng dẫn viên du lịch, thấy thiếu người mà vẫn rời sao? Nhưng bây giờ tới việc này, quan trọng nhất là phải tìm người.

      "Quan Vũ Hạm, em ở đâu?" Tìm khắp các hang cũng có, Lâm Trí càng lo sợ. trễ thế này, ấy đâu? Chợt cậu bị cái gậy gỗ làm ngã, cầm đèn chiếu lên, khiến cậu bị hù cho giật mình.

      "A -- hướng dẫn viên du lịch, mau tới đây?" Lâm Trí la lên. ra là cách đấy mét hình như có người nằm.

      " xem, người này sao vậy?" Lâm Trí có dự cảm xấu. Cậu đến gần người nọ, vừa nhìn thấy là người đàn ông, nằm mặt đất, trong lỗ mũi chảy ra máu, liền lấy tay thử xem có còn hô hấp .

      "Mau gọi điện thoại, còn chưa có chết." Lâm Trí với hướng dẫn viên du lịch.

      "Trong hang động có tín hiệu, chỉ có thể ra ngoài gọi thôi"

      " ra ngoài gọi điện báo cảnh sát trước, thuận tiện gọi 120."

      "Được." Hướng dẫn viên du lịch chạy ra khỏi hang động. Lâm Trí nhìn kỹ người đàn ông này, người này mang mặt nạ che kín, khẳng định phải người tốt, nhưng vì sao lại ngất xỉu ở đây? Nhìn lỗ mũi chảy máu, chẳng lẽ là? Lâm Trí nhìn kỹ vị trí của cây gậy, hẳn là ta bị người khác đánh lén sau lưng. Đây là cái gì? Cậu cầm lên cái khuyên tai.

      "Đây là của Vũ Hạm." Lâm Trí xác định . Vốn vẻ mặt lạnh lẽo, nay càng đáng sợ hơn.

      "Mẹ kiếp, ai ăn gan hùm mật gấu, dám đụng đến người phụ nữ của cậu, cậu bỏ qua chúng." Lâm Trí lật người đàn ông đó lại, muốn tìm ra đầu mối, tháo mặt nạ của ta ra là người xa lạ. Bên dưới người ta còn có áo khoác của Quan Vũ Hạm. Nét mặt Lâm Trí càng ngày càng đáng sợ. Cậu nắm lấy cổ áo ta.

      "Nếu như phải mày hôn mê, tao thiến mày, mẹ kiếp, đời này mày đừng có nghĩ muốn chơi phụ nữ nữa." Lâm Trí chửi mắng . Cậu cầm áo khoác của Vũ Hạm lên, trong lòng rất khổ sở.

      "Tại sao? Tại sao? Ông trời lại phải trừng phạt tôi như vậy? Kiếp trước tôi làm điều gì sai? Mà kiếp này muốn tôi phải trả nợ, ông trời ơi: đời này tôi chỉ muốn người phụ nữ thôi? Hãy trả ấy lại cho tôi?" Lâm Trí gần như gào thét.

      "Chẳng lẽ Vũ Hạm đánh ngất người đàn ông này, rồi chạy ra ngoài." Lâm Trí vừa phân thành tích . Cậu đứng dậy ra ngoài, nhất định là Vũ Hạm có ở đây, cậu phải trở về, có lẽ Vũ Hạm cũng trở về khách sạn rồi.

      "Hướng dẫn viên du lịch, ở lại , cảnh sát đến ngay, có lẽ người này biết ở đây xảy ra chuyện gì? Tôi muốn trở về nhìn xem Vũ Hạm về khách sạn chưa? Nếu có tin tức của ấy, lập tức báo cho tôi biết." Lâm Trí xong liền leo lên thuyền, chịu đứng bệnh sợ nước, cuối cùng cũng tới được bờ bên kia. Lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới khách sạn, mở cửa phòng ra, vẫn có ái, cậu cảm thấy thất vọng liền gọi điện thoại cho Vũ Hạm. Mà vừa rồi gọi cho Vũ Hạm được, lần này chỉ ôm chút hi vọng.

      "A lô?" gọi được. Chẳng qua là giọng đàn ông, tình huống này là sao? Nhìn lại tất cả mã mố, đúng là số của Vũ Hạm.

      "Ông là ai? Vì sao lại có điện thoại của vợ tôi?" Lâm Trí nghi ngờ .

      "A, ra là vậy, có người đàn ông nhờ vả tôi, muốn tôi tạm thời chăm sóc này." Đối phương trả lời, Lâm Trí cẩn thận lắng nghe nhận ra đây là giọng bản địa.

      "Tôi là chồng ấy, hãy bảo ấy nghe điện thoại, cho tôi biết ấy ở đâu?" Lâm Trí vừa vừa chạy ra ngoài.

      "Chúng tôi ở khách sạn Côn Minh, tiên sinh, phu nhân ngài được người ta ôm tới, hình như còn chưa tỉnh lại, biết là tại sao nữa? Người kia có việc gì, qua lúc tỉnh."

      Lâm Trí ra cửa gọi xe, ước chừng khoảng 20' tới khách sạn. Mà người đàn ông gần sáu mươi tuổi đúng ở ngoài cửa chờ.
      " là?" Ông ta thấy Lâm Trí đến liền hỏi.

      "Tôi là Lâm Trí, tôi tới tìm vợ mình-- Quan Vũ Hạm." Lâm Trí lo lắng giải thích .

      Chương 37: thu hồi tiền của ngươi

      "Lâm tiên sinh mời theo tôi." Người đàn ông dẫn Lâm Trí vào. Người này vừa nhìn cũng rất đàng hoàng, thấy lưng có chút cong, nhìn thân thể hình như tốt.

      "Xin hỏi ông: làm sao ông lại gặp được vợ của tôi vậy?" Lâm Trí tò mò hỏi.

      "Thứ cho tôi thẳng, tôi đồng ý với đối phương là bất kì điều gì cho người có liên quan với ấy, bao gồm cả chồng ấy." Ông ta quay đầu lại , trong ánh mắt giống như cầu xin Lâm Tri nên hỏi nữa, tôi gì. "Ông à, làm phiền ông." Lâm Trí lấy ra xấp tiền đưa cho ông ta.

      "Chàng trai, làm người phải có chữ tín, tôi đồng ý với người khác, nhất định làm được." Nhìn thân thể ông ta suy yếu, ngờ lại có ý chí kiên quyết như vậy, đối mặt với xấp tiền mà chút dao dộng, làm cho người ta bội phục.

      "Ông à, tôi có ý gì khác, xin ông nhận lấy, coi như tôi bày tỏ tấm lòng cảm ơn." Lâm Trí kín đáo đưa cho ông ta.

      "Chàng trai, thu hồi tiền của cậu lại, tôi có tiền, nhưng tôi cũng có nguyên tắc làm người." Ông ta tiếp tục vào trong, tới căn phòng đẩy cửa vào.

      "Vũ Hạm?" Lâm Trí chạy nhanh vào đó.

      "Vợ tôi làm sao thế? Tôi muốn đưa ấy tìm bác sĩ?" Lâm Trí đứng dậy muốn đưa Vũ Hạm .

      "Chàng trai, cậu yên tâm, bác sĩ xem rồi, vợ cậu bị người ta hạ độc, hình như là loại thuốc kích thích." Ông ta ra từng câu từng chữ.

      "Hạ thuốc? Tại sao lại hôn mê?" Lâm Trí lạnh lùng .

      "Bác sĩ rằng hình như còn có thuốc mê, đúng rồi, vợ cậu có thai tháng, thế nhưng đứa bé thể giữ được, nên cậu hãy mau bình tĩnh, dù sao các cậu còn trẻ." Ông ta an ủi Lâm Trí.

      Lâm Trí câu nào, trong mắt lộ ra tia độc ác.

      "Chàng trai, cậu sao chứ?" Ông ta cảm thấy khí có chút sát khí.

      "Cám ơn ông, tôi muốn mang ấy , về sau có cơ hội, tôi báo đáp ông." Lâm Trí cởi áo khoác của mình xuống, phủ thêm lên người Vũ Hạm, ôm lấy ra khỏi khách sạn, gọi taxi, rồi rời .

      Lâm Trí ôm Vũ Hạm trong ngực, trong lòng cảm thấy bị dày vò, cảm nhận được đắng cay mặn ngọt.

      Trong ngực có chút phản ứng, hình như Vũ Hạm sắp tỉnh lại.

      "Người xấu. . . . . . . . . . . . Người xấu. . . . . ." Vũ Hạm đứt quãng xong.

      "Vợ à, sao đâu, em an toàn rồi." Lâm Trí đau lòng .

      "Người xấu, người xấu. . . . . . . . ." Quan Vũ Hạm vẫn ngừng lặp lặp lại.

      Lâm Trí nhàng khẽ hôn lên trán .

      "Vợ à, biết em bị uất ức gì? Chẳng qua bỏ qua cho tên khốn đó." Lâm Trí độc ác . Quan Vũ Hạm tỉnh dậy.

      "...tôi, ở đây là. . . . . . . . ." Quan Vũ Hạm dùng sức nghĩ lại tất cả mọi chuyện xảy ra.

      "Ô ô. . . . . . . . ." khóc lên.

      "Vũ Hạm, Vũ Hạm, em làm sao vậy? Là tôi đây." Lâm Trí nhìn . Quan Vũ Hạm lời nào, chỉ ngừng khóc lóc. Lâm Trí nhìn thấy mà đau lòng.

      Trở lại khách sạn, Quan Vũ Hạm câu nào.

      "A lô? Là tôi -- Lâm Trí đây, cảnh sát dẫn người chưa? Tên đó tỉnh chưa?" Lâm Trí ra bên ngoài gọi điện cho hướng dẫn viên du lịch. Cậu tin tưởng chuyện này đơn giản như vậy, Vũ Hạm chỉ đụng phải kẻ xấu, mà cũng thể nào trùng hợp, nhất định sau lưng có mưu. Nọi chuyện xảy ra gần đây cũng rất kì lạ.

      "Lâm tiên sinh, người đàn ông kia được đưa tới bệnh viện, cảnh sát lấy khẩu cung, còn vợ của sao?"

      "Tôi tìm được ấy, tên đó ở bệnh viện nào, tôi tới đó chuyến." Lâm Trí lạnh lùng , đối phương cảm thấy dòng nước lạnh truyền tới từ đầu bên kia điện thoại, vì vậy cái gì cũng dám , chỉ ngoan ngoãn cho cậu biết địa chỉ.
      Last edited by a moderator: 22/4/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 38: Duỗi ra sờ --- thấy máu

      Lâm Trí cúp điện thoại, nghĩ thầm: rốt cuộc là ai hạ thuốc với Vũ Hạm? Là ai mang tới khách sạn? Và ai đánh ngất người kia? Chẳng lẽ là. . . . . . . . .

      "Vợ à, em nằm xuống nghỉ lát , tôi ra ngoài chút, nhớ là được ra ngoài." Lâm Trí cầm cái chăn lông mỏng đắp lên cho Vũ Hạm, mang theo bụng nghi ngờ ra cửa.

      Sau khi Lâm Trí , Quan Vũ Hạm mở mắt. ngủ được, mà gần đây làm sao vậy? lần lại lần bị đánh bất ngờ, rốt cuộc là mình đắc tội với ai? Lại còn nhiều lần xuống tay với như vậy, mà cái bóng đen hôm nay làm gì ? Vì sao bụng lại đau?. Hai lần trước cũng cho Lâm Trí biết, lần này lại trùng hợp hay là mưu tính? Giống như đối phương làm được việc chịu bỏ qua, như vậy còn có lần sau hay , là đáng sợ, là ai? Chẳng lẽ là -- ta?

      Bệnh viện.

      Lâm Trí đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy người đàn ông nằm giường bệnh. Cậu tới. Người đàn ông nghe thấy có tiếng bước chân, liền mở mắt, vừa thấy người đến là người lạ, cho là cảnh sát, cho nên lại nhắm nghiền mắt.

      " là ai?" Lâm Trí lạnh lùng . Người đàn ông nghe thấy loại thanh sâu thẳm, giống như truyền lên từ vực sâu, khẽ mở mắt, chỉ là thèm để ý. Người đàn ông vốn thèm để Lâm Trí trong mắt, nhìn cậu còn trẻ, khẳng định có chức quyền gì.

      " cần khảo nghiệm tính nhẫn nại của tôi." Lâm Trí lại mở miệng . Người đàn ông giường bị thanh lạnh lùng này làm trấn động, ngờ thằng nhóc trước mắt này, lại có vẻ mặt lạnh lùng như vậy, trong ánh mắt hung ác toàn là tia sát khí, nhưng những những điều này hoàn toàn phù hợp với bề ngoài. Nhưng lại giống cảnh sát. Người đàn ông mở miện , là muốn thăm dò cái người giống như đỉnh núi kia.

      "Chúng ta quen biết sao?"

      " chỉ cần trả lời vấn đề của tôi, là ai? Vì sao lại xuất trong hang động?" Lâm Trí cúi người xuống nhìn chằm chằm người đàn ông hỏi.

      "Cậu là cảnh sát sao? Tôi muốn tìm luật sư.", người đần ông cảm thấy lành lạnh ở sống lưng, xem ra toát mồ hôi lạnh!

      Lâm Trí nhịn được, đưa tay hướng xuống đáy quần người đàn ông, nhanh chóng nắm lấy của quý của người đàn ông, dùng sức bóp nghiến.

      "A -- , buông tay, buông tay." người đàn ông bị đau mà mở miệng trách móc.

      " cần vòng vo với tôi, cẩn thận tôi vui, đời này cũng đừng nghĩ tới chuyện gặp phụ nữ."

      "Được được, tôi , tôi , tôi tên là Lý Hi Du, hôm nay định tới hang động tìm thú vui, ngờ còn chưa được việc bị người ta đánh ngất. Tôi cũng biết sau đó thế nào, nhưng khi tôi tỉnh dậy nằm ở trong bệnh viện rồi." Người đàn ông từng cậu từng chữ. Thỉnh thoảng còn liếc trộm Lâm Trí, trong lòng lộ ra điều thành .

      "Tìm thú vui? Vậy biết trong hang đó? xem tôi là đứa trẻ ba tuổi sao? tìm phụ nữ? Bên ngoài còn nhiều? Tôi đây cũng có thời gian nghe bậy, mẹ kiếp." Lâm Trí dùng thêm sức, ngươi đàn ông thiếu chút nữa ngất .

      "Được -- tôi , hôm nay tôi biết người phụ nữ kia, là có người nhắn tin cho tôi, tôi kiếm ấy, sau đó chụp được hình. Nếu hoàn thành nhận được số tiền lớn." người đàn ông bị đau đến run lập cập.

      "Là ai sai ?" Lâm Trí lại hỏi.

      "Đại ca, cái này tôi biết, chúng tôi làm việc đều thường liên lạc qua điện thoại." Người đàn ông bị dọa sợ tới mức còn cách nào, đành phải đem hết những điều biết được ra.

      "Đưa điện thoại cho tôi?"

      "Được được" người đàn ông đưa điện thoại cho Lâm Lrí. Lâm Trí nhấn gọi, đối phương có tiếp máy. Manh mối mất, nhất định số này là số rác. Lâm Trí rời khỏi bệnh viện, tới quán ăn, mua cho Vũ Hạm mấy thứ mà thích ăn, mang về khách sạn.

      "Vợ à, nhìn xem tôi mua đồ em thích ăn nhất này." có phản ứng, Lâm Trí để thức ăn xuống, cho là Vũ Hạm ngủ. tới bên giường, phát sắc mặt Vũ Hạm trắng bệch.

      "Vợ à, em đừng làm tôi sợ, em thoải mái sao?" Lâm Trí nhàng lung lay Vũ Hạm. Nhìn đôi môi tái nhợt, nhất định phải tới bệnh viện, đưa tay ôm lấy Vũ Hạm, cảm thấy bên dưới dinh dính, vừa nhìn ra đầy máu, vén lên tấm chăn lại càng là mảng.

      Chương 39: Thân thế bình thường

      Lâm Trí ôm lấy Quan Vũ Hạm chạy ra ngoài, Hàn Vinh Hi từ sát vách ra, thấy vậy liền vội vã chạy tới.

      "Chuyện gì xảy ra vậy? xong muốn đưa tay qua.

      "Cút ngay, đừng đụng vào ấy." Lâm Trí giận dữ. Ra cửa gọi xe taxi.

      "Bác tài lái nhanh chút, vợ tôi cần cấp cứu." Lâm Trí với tài xế taxi. Tài xế vừa thấy rất gấp, liền liên lạc với cảnh sát giao thông dẫn đường, chỉ chốc lát sau, cảnh sát giao thông chạy tới trước mặt bọn họ để mở đường.

      tới bệnh viện có y tá chờ sẵn, ra là cảnh sát giao thông thông báo cho bệnh viện, y tá đặt Quan Vũ Hạm lên xe đẩy, Lâm Trí cầm lấy tay .

      "Vợ à, vợ à. . . . . . . . ." Bởi vì hạ thân ra máu, cho nên Quan Vũ Hạm bị đẩy tới khoa phụ sản. Lâm Trí bị cản ở ngoài.

      Nhìn bàn tay đầy máu, lần đầu tiên cậu thấy sợ hãi, cầm điện thoại di động gọi về cho gia đình, cho họ biết địa chỉ ở đây.

      Lâm Trí ở ngoài cửa phòng giải phẫu lo lắng chờ đợi, từng giây từng phút. . . . . . . . . . . .

      "Ông trời, xin ông đừng mang ấy , van xin ông." Giờ phút này cậu cảm thấy tuyệt vọng, nhất định là kiếp trước cậu tổn thương rất nhiều người phụ nữ, cho nên kiếp này ông trời mới trừng phạt cậu như vậy."Mẹ kiếp, hãy nhằm vào tôi, hãy trừng phạt tôi ? Xin bỏ qua cho Vũ Hạm." Nội tâm Lâm Trí bất lực vùng vẫy, chỉ mong có thể gánh chịu toàn bộ cho .

      Trong nhà nhận được điện thoại, liền nhanh chóng tới.

      máy bay.

      "Tại sao lại vào bệnh viện, phải là du lịch sao?" Mẹ Lâm Trí cảm thấy nghi ngờ. Còn mẹ Vũ Hạm vẫn lo lắng, ngừng rơi nước mắt.

      Ước chừng qua hơn hai giờ, bác sĩ mới bước ra, Lâm Trí vội vàng đến.

      "Bác sĩ, thế nào rồi?"

      "Bệnh nhân chảy rất nhiều máu, nên cần truyền máu, nhưng bệnh viện chúng tôi có loại máu này." Bác sĩ giải thích.

      "Tại sao có? Đó là máu gì?" Lâm Trí giận dữ.

      " ngờ, bệnh nhân thuộc nhóm máu RH tính, đây là loại máu rất hiếm thấy, trong vạn người mới chỉ có 1--5 người có loại máu này."

      Lâm Trí nghe thấy chấn động, máu RH tính. . . . . . . . . . . .

      Nhưng vào lúc này, hai bên cha mẹ cũng tới nơi.

      "Như thế nào rồi? A Trí? Vũ Hạm sao rồi?" Cha Vũ Hạm nóng nảy hỏi.

      "Cha, bác sĩ phải truyền máu." Lâm Trí khổ sở .

      "Vậy làm ? Cứu người quan trọng hơn." Cha Lâm Trí .

      "Nhưng mà cha, trong bệnh viện có loại máu RH tính." Lâm Trí bất lực .

      "Cái gì? Con loại máu gì?" Mẹ Lâm Trí giật mình .

      "Máu RH tính" Lâm Trí lặp lại.

      Cha Quan Vũ Hạm nghe vậy liền lập tức ngồi xụp xuống đất.

      "Cũng oán trách tôi, cũng oán trách tôi, là tôi vô dụng." Ông xót xa .

      "Ông à, đây phải là lỗi của ông. Đây là số mệnh!" Mẹ Vũ Hạm khổ sở .

      "Cha, mẹ, hai người gì vậy? Cứu người quan trọng hơn đấy?" Lâm Trí bối rối, nhất định bọn họ có cùng nhóm với Vũ Hạm.

      "Mẹ Quan Vũ Hạm càng khóc đau lòng hơn, chúng ta cứu được con bé. Năm đó, sau khi ta và cha Vũ Hạm kết hôn vẫn có con, cuối cùng còn cách nào khác, chúng ta mới phải thụ tinh nhân tạo, lúc ấy chọn cậu sinh viên đại học, cái gì Vũ Hạm cũng biết, nếu như phải vì hôm nay, chúng ta nhật định giữ bí mật này cả đời." Mẹ Vũ Hạm ra bí mật giấu ở trong lòng 29 năm.

      "Hả --" Lâm Trí quay sang với bác sĩ: "Nhất định mấy người phải có biện pháp, chúng tôi tiếc bất cứ giá nào."

      "Chúng tôi tìm nguồn máu." Bác sĩ .

      "Bác sĩ, đợi chút, tôi làm kiểm tra."Lâm Đông ở bên trầm mặc .

      "Ông à, tôi nhớ nhầm ông cũng có nhóm máu RH này đúng ?"

      "Cha, vậy sao?" Lâm Trí thấy tia hi vọng.

      "Đúng vậy con trai, ta làm kiểm tra." Lâm Đông xác định . Lâm Trí ôm lấy cổ cha của mình.

      " tốt quá."

      "Thông gia, làm phiền ông." Cha Vũ Hạm vui mừng ngẩng đầu lên, ông trời tuyệt đường sống.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :