1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã ngốc nghếch rất điên cuồng - Hi Vũ Yên (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10: Ngoan ngoãn mới có thể

      ra , Quan Vũ Hạm cũng có ngủ, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, vả lại ngày mai phải chuẩn bị ký hợp đồng, đây chính là lòng trách nhiệm với đối tác. Nên biết lần này tới nước Mĩ, chơi bài cũng quan trọng với , cho nên công ty thường đưa vài hợp đồng quan trọng giao cho xử lý, bởi vì rất có thực lực.

      Cũng lâu sau Quan Vũ Hạm ngủ thiếp , ngù rất say, Lâm Trí dựa đầu của lên vai mình, để có thể thoải mái chút. Mà cậu nhìn Quan Vũ Hạm đến mất hồn.

      “Đồ ngốc, lúc nào mới có thể hiểu tôi, lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên tôi có tình cảm với phái nữ, vì vậy bé con à, tôi buông tha .” Lâm Trí có tia đau buồn. Trong lòng cho rằng tôi là lưu manh sao? Trong dạ tiệc hôn cũng là nụ hôn đầu của , nhưng có biết đó cũng là lần đầu của tôi . Người của , mùi của cũng làm cho tôi mê muội, khiến cho tôi kích động, thậm chí là điên cuồng.

      “Bé con, phải làm thế nào mới có thể vào lòng ?” bộ mặt tuấn tăng thêm mấy phần ưu ầu.

      “Vũ Hạm, tỉnh lại , chúng ta đến nơi rồi.” Mới vừa bị đánh thức, Quan Vũ Hạm cũng rất mê người, khiến Lâm Trí nhịn mê hoặc, liền nhanh chóng hôn lên môi Vũ Hạm, lần này Vũ Hạm hoàn toàn tỉnh táo, “Cậu…..” trợn to mắt.

      “Xuỵt…..” Lâm Trí đưa tay ra dấu kêu chớ quấy rầy, Quan Vũ Hạm nhìn chung quanh chút, mọi người khoan đều nhìn bọn họ, cho rằng đây là đôi tình nhân, cũng mỉm cười hạnh phúc với họ.

      ra chúng tôi phải…” Lời còn chưa xong, Quan Vũ Hạm bị Lâm Trí nắm tay kéo ra ngoài.

      “Thân ái việc gì phải giải thích nhiều như vậy! Thế này phải rất tốt sao? Ngoan ngoãn mới có thể ?” Vũ Hạm vừa định phản kích, những đồng nghiệp khác chạy tới trước mặt, khiến có biện pháp đánh trả, vì vậy đành dùng giày cao gót dẫm mạnh lên chân Lâm Trí : “Tôi ngoan ngoãn.” Sau đó xấu xa cười, để lại Lâm Trí bị thương.

      Lâm Trí ở chung chỗ với Quan Vũ Hạm rất ui, mặc dù bị dẫm rất đau, nhưng cậu cũng khống chế được vui sướng, tiến lên : “Vợ à chờ chút.” Quan Vũ Hạm rất tức giận nhưng vẫn thể làm gì.

      bị cậu đánh bại, kiếp trước tôi thiếu nợ cậu à?”

      “Có lẽ kiếp trước thiếu nợ tôi. Đời này phải đến trả nợ, cho nên phải trả cho bằng hết! Chúng ta kết hôn ?” Lâm Trí đắc ý .

      “Cậu đừng có đắc ý quá.” Quan Vũ Hạm xong cũng rời .

      Sau khi tới nước Mĩ, bọn họ bàn bạc chia làm hai đội, hai ngày nay có thể tự do hoạt động, thứ hai mới phải gặp đối tác, cho nên trước tiên có thể khắp nơi dạo chơi chút, bọn họ còn cố ý để Lâm Trí và Vũ Hạm cùng đội, việc này Lâm Trí cũng biết . Quan Vũ Hạm cũng sao cả, dù sao nhà họ Lâm cũng ăn thịt người.

      Bọn họ ngồi máy bay từ bốn giờ sáng, khi đến nơi cũng là buổi trưa, nhưng nơi này là nước Mĩ, cho nên bây giờ là buổi tối. Vũ Hạm cũng nằm ngủ máy bay, tại lại ngủ tiếp, khiến thể ngủ được! Cho nên Quan Vũ Hạm liền gọi điện thoại cho mẹ, báo mình bình an, nhưng bụng thấy hơi đói, vì buổi sáng cũng chưa có ăn bao nhiêu.

      “Thùng thùng….” Có người gõ cửa.

      “Ai vậy?”

      “Vũ Hạm, là tôi!”

      “Vào !” Lâm Trí vào phòng.

      ngủ được à! Tôi cũng thấy mệt, bằng ra ngoài ăn cái gì ?” Lâm Trí đề nghị .

      tại….quá muộn rồi! Vả lại đâu ăn!” Vũ hạm buồn bực .

      quên à. Tôi từng học ở đây! Cho nên gần đây có nhà hàng Trung Quốc rất ngon, nhanh chóng chỉnh đốn chút, tôi ra bên ngoài chờ .” Lâm Trí ra ngoài trước.

      Vừa đến ăn, Quan Vũ Hạm cũng thể nhịn được cám dỗ, ăn cũng uổng, lại được ăn chùa, cho nên liền đổi bộ quần áo thoải mái ra cửa.
      Last edited by a moderator: 21/3/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Say rượu

      Lâm Trí sai, nhà hàng này rất tuyệt, bọn họ ăn ngon đến nỗi vỡ bụng.

      Rời khỏi quán ăn, con đường lạ lẫm, hai người đều chuyện, hưởng thụ yên tĩnh của ban đêm.

      "Cám ơn cậu về bữa ăn." Quan Vũ Hạm mỉm cười .

      " ăn no rồi sao? Nhưng tôi còn rất đói bụng!" Lâm trí cười khẽ .

      "Cậu đùa gì thế, mới vừa rồi ăn nhiều như vậy mà còn kêu đói?" Quan Vũ Hạm thực tin.

      "Bụng của tôi rất no, nhưng tôi còn có chỗ rất đói! Làm sao bây giờ?" Lâm Trí xấu xa .

      Quan Vũ Hạm biết mình bị chơi xỏ liền cầm lên túi sách muốn đánh cậu, Lâm Trí nhanh chân bỏ chạy.

      "Cậu bị tâm thần à, có thể nghiêm chỉnh chút được ? cho cậu biết, cậu hết thuốc chữa rồi!" Quan Vũ Hạm lại bắt đầu dạy dỗ cậu.

      "Trời ơi-- cứu mạng, bé con lại muốn dạy dỗ người ta, chịu nổi." Lâm Trí cười ha ha.

      "Bé con? nghe qua ở đâu nhỉ?" Gần đây là quá bận rộn, khiến Quan Vũ Ham thể nghĩ ra, đành lắc lắc đầu, để cho mình thả lỏng chút!

      "Nước Mĩ -- tôi tới đây" Quan Vũ Hạm lớn tiếng kêu lên, chạy về phía trước...

      ***

      Hai người bọn họ ngủ cũng là năm giờ sáng, lúc này hai người ngủ ngon giấc! Đương nhiên là mỗi người phòng.

      "Đinh linh đinh, đinh linh đinh. . . . . ." Điên thoại trong phòng Lâm Trí lại vang lên. Còn cậu buồn ngủ muốn chết, có cách nào đành nhắm mắt nhận điện thoại.

      "A lô?"

      "Bạn học cũ, chúng ta gặp nhau ? đến đây rồi phải tụ tập chứ? Mấy đây ở dưới lầu, mau xuống đây nhanh lên, chờ cậu đó." Bạn học của cậu đợi cậu xong cúp điện thoại.

      "Vẫn như vậy, để cho mình xong cúp điện thoại, Hai! Có bạn bè như vậy là đau buồn!" Lâm Trí đứng dậy, sau khi chải đầu rửa mặt liền ra cửa. Cậu tới cửa phòng Quan Vũ Hạm, biết có nên cho tiếng hay , thôi , tại khẳng định là ngủ say, chớ quấy rầy tỉnh dậy, cậu đành quay đầu xuống.

      "A Trí --, Ở đây, em như cậu đó à, tới nước Mĩ cũng tiếng."

      "Tin tức của các cậu linh thông nhanh như vậy sao? Làm sao tìm được tôi vậy?" Lâm Trí tò mò hỏi. Nhưng ra là mẹ cậu thông báo cho nhóm bạn này.

      " em: việc này cậu phải quan tâm, chút ? Ngươi bạn của cậu là ai vậy? Thằng nhóc cậu định học nuôi kim ốc tàng kiều à, lúc học có nhiều bạn đuổi theo cậu như vậy...cậu đều thèm ngoảnh lại nhìn, thế mà định làm hòa thượng nữa, định hoàn tục à, mang bạn ra ra đây cho em mở mang tầm mắt chứ?"

      "Tôi hỏi mấy cậu nghe ai , cái gì mà kim ốc tàng kiều chứ!" Lâm Trí phục .

      "Được rồi, chớ giả bộ, chúng tôi đều biết, rốt cuộc là thế nào, khiến cho đại soái ca của chúng ta thể giải quyết được! Mang ra cho em đây nhìn chút."

      "Bạn học cũ, hôm nào ! Giờ này người ta còn ngủ! , tôi mời khách, vẫn chỗ cũ, say về." Lâm Trí vừa chuyện vừa đẩy bạn học ra ngoài.

      ngờ uống..., liền uống đến tận 4 giờ chiều. Lâm Trí trở lại khách sạn say bất tỉnh nhân , cũng bởi vì cậu cho các bạn học thấy Quan Vũ Hạm, cho nên bọn họ đều trừng phạt cậu, kết quả là uống thành như vậy. Quan Vũ Hạm ở trong phòng nghe thấy thanh liền chạy ra ngoài, vừa lúc đụng phải đám bạn học dìu cậu về, liền chạy ra.

      "Tại sao uống nhiều rượu như vậy?" Mọi người ngẩng đầu lên, nhìn trước mắt, chính là khiến thằng ngốc này uống nhiều rượu như vậy.

      " chính là Quan Vũ Hạm?"

      "Làm sao cậu biết?" Quan Vũ Hạm hỏi. Mọi người đồng thời chỉ chỉ Lâm Trí ngủ mê man.
      Last edited: 23/3/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12: ra là cậu

      "Sau khi thằng ngốc này uống rượu say, liên tục gọi Quan Vũ Hạm, nên chúng tôi giao cậu ta cho , chăm sóc cho cậu ấy." Các bạn học đặt cậu lên giường rồi định rời , người bạn học trong đó quay đầu lại : "Cậu ấy là người đàn ông tốt, nên tổn thương cậu ấy." Tất cả mọi người rời , để lại yên tĩnh và mùi rượu khắp phòng.

      Quan Vũ Hạm đứng ở đó mà ngẩn người, tình huống này là sao? Mặc kệ, trước mắt phải gọi cái người say bất tỉnh này dậy mới được. liền gọi điện thoại cho phục vụ, cho bọn họ biết ở đây cần canh giải rượu, mà canh giải rượu lại được đưa tới rất nhanh.

      Quan Vũ Hạm vỗ nhè lên mặt của cậu, hy vọng có thể đánh thức cậu ngồi dậy uống canh giải rượu.

      "Lâm Trí, Lâm Trí mau tỉnh lại. Này? Ngồi dậy uống canh ."

      "Uh? Sao? Đừng làm phiền tôi?" Lâm Trí lại ngủ thiếp . Hết cách rồi, Quan Vũ Hạm lấy khăn lông ra, lau mặt cho cậu, hy vọng có thể khiến cậu tỉnh táo chút.

      "Vũ Hạm, Vũ Hạm. . . . . ." Lâm Trí lầm bẩm lầu bầu , thanh lớn, nhưng lại có thể nghe thấy.

      "Uh, tôi ở đây, tỉnh dậy chưa? Đứng lên uống chút canh ?" Quan Vũ Hạm đến gần cậu, rồi nhìn cậu.

      Mùi hương này rất quen thuộc, là của , đúng vậy, chỉ có mùi hương của mới khiến cho cậu si mê, nhưng tại sao thể mở mắt ra, giơ tay lên tìm nơi phát ra mùi hương. Rồi bắt lấy Quan Vũ Hạm.

      "Đừng , bé con." Lâm Trí bỗng chốc ôm Quan Vũ Hạm vào trong ngực, ôm rất chặt, giống như nếu buông tay mất .

      " ra là cậu, cậu sớm biết, tên đáng ghét này!" Quan Vũ Hạm thầm nghĩ tới, người đụng phải chính là Lâm trí. Cái tư thế này khiến Quan Vũ Hạm cực kì khổ sở.

      "Này? Này? Cậu tỉnh chưa? Ôm đủ chưa?" Lâm Trí buông tay ra, đây phải là mơ, mà là ?

      "Tôi vì cậu uống say, cho nên tha thứ cho cậu lần này." Quan Vũ Hạm đứng dậy . Lâm Trí dùng sức xoa xoa thái dương, hiểu rồi, tôi uống say, chăm sóc tôi.

      Nhất thời trong lòng nghĩ ra kế, tiếp tục giả vờ. Ha ha. . . . . . . . . Trong lòng cười thầm.

      "Vũ Hạm, Vũ Hạm tôi rất khó chịu, cần ." Lâm Trí lại nhanh chóng ôm lấy . Trong lòng len lén vui vẻ. Quan Vũ Hạm nhìn ra cậu tỉnh táo, liền tương kế tựu kế.

      "Khó chịu ở đâu? Là chỗ này sao?" Quan Vũ Hạm để tay lên ngực cậu , lúc này Lâm Trí làm gì chú ý tới việc khác, hưởng thụ. Liền tùy ý trả lời tiếng.

      "Ừ" chính là chỗ đó.

      "A -- đau chết mất." Lâm Trí bị bấu đến tỉnh.

      " là độc ác, muốn mưu sát chồng à!" Lâm Trí la lên

      "Mau uống canh giải rượu , cậu phải duy trì tỉnh táo, chúng ta còn có chuyện chính phải làm !"

      "Đúng vậy! Mau -- mau -- mau tới làm chuyện chính, tôi chờ kịp nữa rồi."

      "Thôi , có thể nghiêm chỉnh được ? Thấy cậu như vậy hẳn là sao." Quan Vũ Hạm tới.

      Trong phòng làm việc, hai bên công ty đều đến, Lâm Trí nghiêm túc giới thiệu cho đối phương về mẫu sản phẩm mới, giờ qua , đối phương cầu nghiên cứu chút, nửa giờ sau mới ra kết quả. Trong lòng mỗi người của tập đoàn Lâm thị đều rất khẩn trương, vì thời gian qua bận rộn như vậy, là bởi vì chuẩn bị cho hôm nay, biết thành công hay là thất bại.

      Nửa giờ qua, lãnh đạo đối phương tiến vào, bọn họ có biểu tình gì ngồi xuống, Lâm Trí có chút thất vọng, xem ra là tốt rồi.
      "Sau khi chúng tôi tỉ mỉ nghiên cứu, đối với sản phẩm của mọi người rất hài lòng, cho nên chúng ta có thể ký hợp đồng."

      Tổng giám đốc tập Lâm thị đoàn đứng lên : "Cám ơn quý công ty tin tưởng chúng tôi, nhất định chúng tôi để cho các vị thất vọng." Hai bên thuận lợi ký hợp đồng.
      Last edited: 24/3/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: Tôi là đàn ông, đừng nên thử thách tôi

      Ký hợp đồng rất thuận lợi, đương nhiên là phải ăn mừng, mấy người bọn họ liền tìm quán rượu vui vẻ.

      ngờ tửu lượng của Quan Vũ Hạm lại kém như vậy, chỉ mấy chén xuống bụng mà chịu được, đương nhiên cuối cùng là Lâm Trí đưa về.

      Gọi xe, nhưng đến khách sạn, Quan Vũ Hạm đánh cờ với Chu công.

      "Ôi? phải là tôi chiếm tiện nghi của ! Tôi thể bỏ lại được? Ha ha. . . . . ." Lâm Trí được tiện nghi mà còn ra vẻ, dọc đường cười khúc khích.

      " tại tôi muốn ôm sao? Muốn bấu tôi chắc! được đâu? thể uống mà còn thể ." Lâm Trí có chút đau lòng .

      Đến gian phòng, đặt nằm lên giường, Lâm Trí cũng nằm nghỉ ngơi ở bên.

      " ngốc, ngủ say như vậy, nếu có bị ăn cũng biết." Lâm Trí oán trách .

      "Ừ --" Quan Vũ Hạm ừ tiếng, lật người, ngủ tiếp.

      "Má ơi! coi tôi làm gối ôm sao?" Nửa người của Lâm Trí liền bị cánh tay của Quan Vũ Hạm ôm lấy, nửa người dưới bị chân của đè ép, mà nếu như là đàn ông đều thể chịu nổi! Lâm Trí quoay mặt về phía Quan Vũ Hạm : "Tôi là người đàn ông, đàn ông bình thường, mà bộ dạng này của , khiến tôi chịu nổi liền muốn ăn ? Này? có nghe ?"

      Bị làm ồn cũng có phản ứng. Khoảng cách của họ rất gần, có thể nghe được tiếng hô hấp của đối phương, Lâm Trí cũng kiên trì nổi nữa "Quan Vũ Hạm, tôi cho biết: đừng thử thách tôi, tôi phải Thánh Nhân, mà là đàn ông."

      Lâm Trí nghiêng người đè lên Quan Vũ Hạm "Là buộc tôi."

      Cậu bắt đầu hôn môi , phần cổ , rồi lại tiếp tục hôn xuống đỉnh phập phồng, cậu dừng lại được, nhưng cũng thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!

      "Vũ Hạm, Vũ Hạm, biết phải làm gì ? có biết chúng ta muốn làm gì ? Mẹ kiếp, tỉnh lại được ?" Dục vọng trong thân thể khiến cậu càng phát điên.

      được, phải nhịn xuống, thể vì nhất thời vui sướng, mà mất thứ thích cả đời. Đúng lúc đó Vũ Hạm ói ra. Lâm Trí liền dịch sang chỗ khác, may mà tránh kịp, nếu bị ói đầy mặt, lần này Lâm Trí có thể sống rồi. Cậu tìm quần áo sạch , thể để cho cứ mặc quần áo bẩn ngủ được!

      "Tôi cho biết? ăn cũng sao, chỉ là tôi muốn nhìn cho mắt, dù sao cũng mất miếng thịt nào." Cứ như vậy, Lâm Trí thay quần áo cho Quan Vũ Hạm, rời , sợ ói thêm lần nữa hoặc là tỉnh lại muốn nước uống, liền nằm ở bên cạnh, rồi ngủ tiêu mất.

      "A -- cậu -- sao cậu lại ở giường của tôi?" Quan Vũ Hạm tỉnh lại kêu to, chỉ vào Lâm Trí hỏi. Lâm Trí mở mắt ra, để ý tới liền ngủ tiếp.

      "Cậu làm gì tôi vậy, chúng ta, chúng ta. . . . . . Quần áo của tôi, ngày hôm qua tôi có mặc bộ này mà?" Quan Vũ Hạm thắc mắc đầy đầu.

      "Này , muốn cho toàn thế giới này biết chúng ta ngủ chung giường sao? Tôi phản đối, cứ tiếp tục kêu ?" Lâm Trí làm bộ tỏ vẻ liên quan đến mình.

      Quan Vũ Hạm che miệng lại, nếu như. bị người khác biết, đời thanh danh của coi như xong.

      "Này -- rốt cuộc chúng ta có hay . . . . . ." Vũ Hạm hạ thấp giọng hỏi.

      " nghĩ cái gì vậy? Có em bé, đừng sợ tôi dùng biện pháp, có." Lâm Trí liền đùa giỡn với .

      "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao cậu có thể thừa dịp tôi uống say, cậu...cậu. . . . . ." Quan Vũ Hạm cực kì khổ sở.

      Ở trong lòng Lâm Trí vui vẻ, là ngốc. Cậu lại tiếp tục biểu diễn. Nhìn xem ngốc này như thế nào.

      " ra ngày hôm qua tôi cũng định thế, chỉ là ôm tôi buông, hơn nữa chân của còn gác lên chân tôi, như sợ tôi chạy mất phải? Cho nên tôi cho là cần, cho nên mới cho ." Cậu giả bộ rất vô tội, ra trong lòng vui mừng.

      "Tôi...Nhất định là tôi coi cậu trở thành gối ôm rồi, tôi ngủ đều phải ôm thứ gì đó mới ngủ được? ngờ tôi lại uống say như vậy, ít ấn tượng cũng có." Quan Vũ Hạm cúi đầu .

      "Chỉ là , rất hưởng thụ, mọi việc đều tốt đẹp. yên tâm tôi phụ trách."

      "Tôi -- cần cậu phụ trách, chỉ cần cậu giữ lấy bí mật này."

      "Tôi tốt sao? Tại sao lại thể tiếp nhận tôi?" Câu này cậu chỉ ở trong lòng, cậu luôn luôn chờ đợi .

      " xin lỗi, để cho tôi yên tĩnh chút được ? Tôi từng thề, lần đầu tiên của mình dùng vào đêm tân hôn, nhưng mà cái gì cũng còn." Nhìn đau lòng như vậy, cậu muốn cho biết . Nhưng được, thể , bởi vì cậu muốn có chút quan hệ với .

      Tiếp đó, chính là phải trở về nước.
      Last edited by a moderator: 24/3/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14: Thù địch

      Quan Vũ Hạm ra nước ngoài mấy ngày nay, trong lòng Hàn Vinh Hi cũng bình tĩnh, ta sợ mất Quan Vũ Hạm, cũng may hôm nay bọn họ trở về, ta liền chuẩn bị đón máy bay.

      "Vũ Hạm ở đây" Hàn Vinh Hi hướng về phía Quan Vũ Hạm gọi, lần này chỉ có hai người bọn họ trở về nước, các lãnh đạo khác còn có chuyện, ngồi chuyến bay sau trở lại.

      Lâm Trí vừa nhìn thấy ta, liền lẩm bẩm : "Cao dán da chó, chạy tới đây rồi."

      "Vinh Hi, tới đón chúng tôi sao." Quan Vũ Hạm kéo lấy hành lý tới. Hàn Vinh Hi nhận lấy hành lý của , với bọn họ: "Hôm nay cần tới công ty, nghỉ ngơi chút, ngày mai chính thức làm, đúng rồi hình như Lâm Trí thuận đường với chúng tôi, cậu gọi xe trở về ! Tôi đưa Vũ Hạm về nhà trước, tạm biệt." xong bọn họ liền rời , cái trường hợp này chỉ xuất trước mặt Lâm Tri lần, câu cũng thể nhịn được, ở chung chỗ với người đàn ông khác, nhất là người đàn ông có dụng ý xấu này, được, nhất định phải hành động.

      "Vũ Hạm, lần này công tác có mệt hay , có vui hay ?" Hàn Vinh Hi quan tâm hỏi, ra ta quan tâm giữa và Lâm Trí có xảy ra gì .

      "Vẫn rất tốt! Chỉ là ngồi máy bay hơi mệt, về nhà nghỉ ngơi chút là được, vậy mấy ngày nay thế nào? Công ty có bận rộn ?"

      "Công ty sao? Vẫn như cũ, mấy ngày nay nhìn thấy , chính là rất nhớ ." Hàn Vinh Hi vừa lái xe vừa . ra mấy ngày nay, ta rất bận rộn, Quan Vũ Hạm công tác, chuyện lớn đều do ta làm chủ, sau khi tan việc còn thường hẹn bạn bè ăn cơm, người bạn này phải ai khác chính là Mạnh Tuệ Nhàn trong bữa tiệc, ta bị Lâm Trí lạnh nhạt, ra rất tức giận, nhưng mà vừa thấy Lâm Trí, cho nên ta phải cố gắng có được cậu. Nên hai người bọn họ thường xuyên gặp mặt, bởi vì bọn họ có chung mục đích.
      Quan Vũ Hạm lại ngẩn người, mới rời nhà mấy ngày, sau khi trở về đều thay đổi, còn là đáng tự hào, phải với cha mẹ thế nào đây! Bởi vì say rượu mà mất trong sạch, nên mở miệng thế nào đây! loại đau lòng trào lên, bất tri bất giác rơi nước mắt, Hàn Vinh Hi phát , liền tìm nơi dừng xe lại.

      "Vũ Hạm, làm sao vậy?"

      "A -- Hả" Vũ Hạm ngẩn người được Hàn Vinh Hi đánh thức. Lúc này mới phát mình khóc, liền lau nước mắt .

      "Tôi sao, chúng ta thôi.

      " Quan Vũ Hạm kiên trì muốn về nhà, Hàn Vinh Hi thể làm gì khác hơn là đưa về nhà, sau đó ta cũng rời , mà bấm điện thoại gọi cho Lâm Trí, hẹn cậu ra ngoài gặp mặt, địa chỉ là bờ biển.

      Lâm Trí cúp điện thoại : "Mẹ kiếp, ông đây vẫn bức xúc, ngờ tự vác xác tới cửa."

      Bờ biển, hai người đối mặt với biển lớn, giống như ai cũng muốn nhìn thấy đối phương. Hàn Vinh Hi đứng ra đánh vỡ yên tĩnh này.

      "Cậu làm gì với ấy vậy?" "Việc này có liên quan tới sao?"

      "Đương nhiên là có liên liên quan, tôi cho phép bất kì người nào khi dễ ấy, bao gồm cả cậu."

      " quá tự tin rồi, hoàn toàn biết ấy cần gì?" Lâm Trí tận lực khống chế cảm xúc của mình.

      "Cậu thích hợp với ấy, cậu hiểu ấy." Hàn Vinh Hi xong. Lâm Trí có chút mất khống chế, nếu phải bởi vì ta là bạn học cũ của Vũ Hạm, cậu sớm đánh ta.

      "Tôi ấy, như vậy là đủ rồi, vả lại chúng tôi . . . . . . Vốn chuyện này có quan hệ với , nhưng mà tôi vẫn phải nhắc nhở, về sau cách xa ấy ra." Lâm Trí thể nhịn được nữa hết.

      "Bụp. . ." Hàn Vinh Hi đánh ra đấm, vừa lúc đánh lên mặt Lâm Trí.

      "Mẹ kiếp, ông đây sớm muốn dạy dỗ rồi." Lâm Trí vốn tức giận, nên cậu cũng chút khách khí, giơ lên nắm đấm đánh trả, đấm, tôi đấm. . . . . . Hai người liền đánh nhau lẫn lộn
      Last edited by a moderator: 24/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :