1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã ngốc nghếch rất điên cuồng - Hi Vũ Yên (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Ông xã ngốc
      Chương 61: Mộng đẹp trở thành
      Lâm Trí đẩy cửa vào, đặt nước đường đỏ lên bàn, sau đó trở về bên giường. nhàng vén áo của Quan Vũ Hạm lên. “Đừng đụng vào em.” Quan Vũ Hạm nổi giận . cho là Lâm Trí muốn… Ngay sau đó luồng nhiệt độ ấm áp truyền vào cơ thể. Trong lòng cũng ấm dần lên. Theo đó chính là giọt lệ rơi xuống.

      “Thế nào rồi em?” Lâm Trí hiểu. Quan Vũ Hạm cũng thể cho cậu biết bởi vì cái túi cườm nóng mà cảm động phát khóc.
      “Đừng khóc, chút nữa tốt lên, mau uống nước đường đỏ này.” Lâm Trí dịu dàng . Quan Vũ Hạm vẫn câu nào, ngoan ngoãn ngồi dậy, hóa ra tên ngốc cũng biết thương người, loại cảm giác này tốt, trong lòng ngọt ngào như nước đường đỏ. Chẳng lẽ đây chính là sao?
      Trong lòng Quan Vũ Hạm rất cảm động, nhưng cũng có biểu ra ngoài, chỉ là nghe theo, như vậy Lâm Trí cũng vui vẻ. có thể nghe lời cậu như vậy, bình thường lạnh lùng, coi như có, bây giờ cũng quan trọng, bởi vì đáng .
      “Nghỉ ngơi chút , nếu còn đau quá mới được uống thuốc đấy, công ty có chuyện, phải về trước, tan việc trở lại.” Lâm Trí giúp đắp chăn, đặt xuống mặt nụ hôn, sau đó xuống lầu.
      Hoắc Giai nhìn con trai bận rộn như vậy, cảm thấy rất đau lòng, là tìm thêm tiểu tổ tông, cũng thể chăm sóc chồng được! Lại còn bắt chồng phải chăm sóc lại!
      ràng lớn hơn con trai mình mấy tuổi, thế nhưng ở đấy giả bộ thanh thuần.” Hoắc Giai phàn nàn , nhưng có con trai cũng dám , bởi vì Vũ Hạm ở trong lòng Lâm Trí bao nhiêu, bà làm mẹ đều hiểu, cũng chỉ có thể kìm nén bực tức.
      Thân thể Quan Vũ Hạm khỏe lên chút, từ từ ngủ thiếp . Lâm Trí tan việc trở lại cũng nhìn thấy vậy.
      “Con heo lười chỉ có biết ngủ.” Để cặp công văn xuống, ngồi ở trước giường. Cứ nhìn bà xã mình như vậy, rất lâu… Đôi môi rất hồng hào nhịn được muốn cắn cái, nhịn được mị hoặc, vốn định nhàng hôn chút, ai ngờ vừa chạm vào mất khống chế, hơi thở quen thuộc, cái miệng nhắn ngọt ngào, khiến cậu bị mê hoặc, càng ngày càng dùng sức hôn, cố gắng đưa đầu lưỡi vào tìm hiểu ngọt ngào.
      “A—” Lâm Trí kêu to, ra Quan Vũ Hạm tưởng rằng mình nằm mơ, dùng sức cắn cái. Bị tiếng Lâm Trí kêu lên mà tỉnh.
      Lâm Trí che đôi môi bị cắn, vừa định phát giận. Bởi vì rất đau. Nhưng khi nhìn thấy Vũ Hạm ngồi dậy, lấy tay lau nước miếng bên khóe miệng.
      thanh gì vậy?” Hai mắt trợn tròn.
      Lâm Trí nhịn được bật cười.
      “Đồ ngốc, em lau miệng làm gì?”
      “Em mới vừa rồi nằm mơ ăn bữa tiệc lớn, vừa muốn cắn cái, liền tỉnh.” Hiển nhiên là rất thất vọng. Ngất mất… Lâm Trí đau đầu nhức óc, lại đem nụ hôn nóng bỏng của cậu thành thức ăn ngon.
      “Có phải lại thèm ăn hay ?” Lâm Trí thân thiết hỏi.

      “Ừ.”
      - - Ông xã dẫn em ăn bữa tiệc lớn nào.”
      Quan Vũ Hạm vừa nghe thấy được ăn, ánh mắt sáng lên, tinh thần tỉnh táo. Đứng dậy… Chạy đến nhà tắm, lấy tốc độ nhanh nhất rửa mặt xong.
      “Xong rồi, thôi.” Ánh mắt lóe sáng hỏi Lâm Trí. Nhìn vợ mới vừa rửa mặt xong, sắc mặt tốt hơn nhiều, da thịt trắng nõn, khuôn mặt xinh xắn, hai mắt to tràn đầy mong đợi, ra là đáng như thế, đừng thấy gần 30, nhưng cả người tản ra hơi thở thanh xuân. Có lẽ nên trả cho lần thương.
      “Vui mừng như thế sao?” Lâm Trí tò mò hỏi, chẳng lẽ bởi vì muốn bữa tiệc lớn thôi sao?
      nhảm, cái này gọi là mộng đẹp trở thành , hắc hắc… thôi, tên ngốc.” xong liền ra ngoài.
      Tên ngốc, cậu thích, bà xã gọi cậu như vậy, cảm giác rất thân mật. Cũng rất ngọt ngào.



      Ông xã ngốc
      Chương 62: Làm nũng
      ? Muốn ăn cái gì?” Lâm Trí lái xe hỏi.
      “Tôi muốn ăn thịt nướng.” Quan Vũ Hạm nũng nịu . Đây là lần đầu tiên ở đây làm nũng trước mặt cậu, trước kia luôn làm nũng trước mặt cha mẹ, ở bên ngoài biểu rất kiên cường, chỉ là gần đây lại rất muốn làm vậy trước mặt cậu.
      Lâm Trí có chút hoảng sợ, bà xã của cậu chưa từng làm thế, luôn mang vẻ mặt sao cả, nhưng cậu vẫn luôn chờ đợi, đợi cậu. Làm nũng, lại làm nũng với cậu. Cái này có phải là cảm giác ? Cảm giác này tốt, khiến cậu ngây người.
      “Này – nghĩ cái gì vậy? Có phải muốn tốn tiền hay ?” Lông mi Quan Vũ Hạm chợt lóe hỏi Lâm Trí. Vẻ mặt khỏi phải là rất động lòng. Làm cho người ta ngứa ngáy trong lòng.
      Lâm Trí còn chưa lấy lại tinh thần từ trong hạnh phúc, bị bà xã phóng 350W điện cao thế làm cho giật điện. Ai có thể chống lại được sóng điện mê người như vậy, thân thể lái xe khỏi tê tê. Em trai cũng nghe bảo dựng đứng lên. Làm chiếc quần dội cao.
      “Này – Cậu nghĩ linh tinh gì đấy?” Quan Vũ Hạm đưa tay bé nhéo lên người Lâm Trí cái.
      Lâm Trí phục hồi tinh thần, cảm thấy phải nhéo, mà gãi ngứa.
      “Nhìn --” Lâm Trí ,
      “Cậu thần kinh à? Lái xe cũng có thể như thế.”
      ra là Lâm Trí ám hiệu cho Vũ Hạm nhìn em trai của mình, quá ràng rồi, cái quần giống như mở dù.
      Quan Vũ Hạm chưa từng có quan sát ông xã của mình, mới vừa nhéo cái, ra là bắp thịt của cậu rất cứng, cảm giác có chút an toàn. Nhìn nghiêng vẫn rất đẹp trai, chỉ là tuổi còn quá .
      “Ha ha…” Lâm Trí bởi vì vui vẻ mà nở nụ cười. Tiếp đó lại .
      “Tốt – chúng ta tới nhà hàng thịt nướng tốt nhất.”
      “Hoan hô --”
      Quan Vũ Hạm hoan hô. Vốn tưởng rằng tìm người tuổi biết thương người, trong lòng vẫn thấy uất ức, có ao ước, thế nhưng trong hai ngày nay, biểu của cậu tồi, cực kỳ đáng khen.
      Lâm Trí nhìn vui vẻ như vậy, thường nên dẫn ra ngoài dạo chút, nghĩ đến việc này cảm thấy mình làm tròn bổn phận.
      Quan Vũ Hạm mở miệng lớn ăn thịt nướng, thịt nướng chín hưng phấn kêu, vừa thổi vừa ăn, còn Lâm Trí vội vàng gắp thức ăn cho .
      Hóa ra bà xã của mình tham ăn như vậy, kỳ quái, ăn nhiều như vậy, cũng mập lên, ông trời là chăm sóc . Trước kia cũng biết thích ăn thịt, ngờ thích đến mức này, cũng trách cậu bình thường ít quan tâm tới .
      Hôm nay là ngày vui của Quan Vũ Hạm, cũng là ngày vui Lâm Trí thức tỉnh. Có lẽ là quá , sợ cho quá ít.
      “Này – Tên ngốc, ngẩn người cái gì vậy! Mau lên – thịt sắp cháy rồi!”
      “Oh”
      “Em đúng là tham ăn.”
      cái gì đó, đau lòng đấy nha?”
      Quan Vũ Hạm chút khách khí với Lâm Trí. thể hiểu được ông xã mình, đau lòng, nhưng vì sao, chỉ cần cậu có thể làm được cho , bao giờ chùn bước, ai bảo cậu .
      “Tên ngốc.”
      Lâm Trí cười , lấy bà xã để được nghe mắng.
      “Này – nên gọi là tên ngốc, nếu quan tâm tới em.”
      Gần đây Quan Vũ Hạm dần dần tiếp nhận ông xã của mình, vì vậy, cũng ra vẻ chân , thích náo loạn, thích cười, thích ăn, thích khóc…
      Lâm Trí cảm thấy mình mới biết hết về . Tất cả trước mắt khiến cậu cảm thấy chân , ngày trước hai người cũng hôn, cũng thân mật, nhưng luôn thiếu cái gì đó?
      ra người phải chỉ có được, còn phải có tình, thương nhau, lúc này mới hoàn mỹ.
      Cậu còn phải tiếp tục chờ, chờ bà xã cậu.
      Quan Vũ Hạm ăn bữa tiệc này phải là có nhiều nảy sinh, mỗi ngày ở đơn vị chỉ ăn đồ công ty… ăn rất nhàm chán. Cuối cùng cũng an ủi được bao tử của mình.

      Lâm Trí ngờ bữa cơm, bà xã mình vui vẻ như thế
      Last edited by a moderator: 10/6/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 63: Bắn điện loạn xạ

      Ngay khi vợ chồng họ ngọt ngào, ở góc vắng vẻ có đôi mắt gian tà nhìn họ chằm chằm.


      "Em ăn no chưa?"


      "Ừm, no bụng rồi."


      Quan Vũ Hạm vuốt bụng , mặt toàn là thỏa mãn, cũng có cách nào vì đồ ăn là sở thích của .


      "Chúng ta đâu nữa đây?" Lâm Trí trưng cầu ý kiến bà xã.


      " dạo chợ đêm"


      "Hả --" Lâm Trí nhức đầu nhất là việc xuyên qua đám đông. Nhưng còn cách nào vì bà xã tràn đầy mong đợi.


      "Được rồi -- thôi." Ai bảo em.


      " chết mất, ông xã ngốc à." Quan Vũ Hạm chạy lên phía trước.


      Đáng thương cho Lâm Trí hôm nay có mặc quần áo cách điện! Bị phóng điện nhiều lần. Nhưng dù bị điện giật, cũng cam tâm tình nguyện.


      Hai người xuyên qua đám đông, lại chẳng biết rằng có đôi ánh mắt gian tà vẫn luôn theo.


      Hễ là thứ Quan Vũ Hạm thích Lâm Trí đều mua tất. . . . . . . . .


      Lâm Trí xách theo túi lớn túi , vẻ mặt lúng túng viết đầy hạnh phúc.


      Quan Vũ Hạm giống như vừa có được tự do, chạy tới chạy lui, vội vàng đến nỗi chảy đầy mồ hôi.


      Từ sau khi kết hôn, đây cũng là lần đầu tiên ra ngoài chơi đùa như vậy!


      Thân hình Lâm Trí cao lớn, đôi khi trước mở đường cho , cũng chính giờ phút này lại là cảnh tượng rất đẹp. Người đàn ông được sinh ra giống như vì người phụ nữ, bởi vì phụ nữ rất cần lệ thuộc và an toàn.


      "Oa -- thơm quá ."


      Quan Vũ Hạm theo mùi thơm.


      "Thấy rồi" mặt tràn ngập hưng phấn. ra là đậu phụ thúi.


      Lâm Trí nhíu chặt lông mày.


      " là thúi!"


      "Ha Ha. . . . . . tới chỗ khác chờ em , tốt hơn thôi."


      "Này -- em mới vừa ăn thịt nướng, vẫn còn ăn được sao?."


      "Chớ hẹp hòi như vậy, chạy xa như vậy, trong bụng tiêu hao mất."


      Ma lực phóng điện lại tới, hôm nay Lâm Trí mới biết lại lợi hại như vậy, cuối cùng có bao nhiêu cậu cũng biết, thế như giống như quyển sách hay, lúc nào cũng xuất trang mới lạ, vẫn tưởng cậu hiểu , xem ra cậu nhầm rồi, có nhiều biết đổi, giờ phút này lại giống như Tôn Ngộ phiên bản nữ.


      "Đồ ngốc-- em muốn mình bị thúi sao, đến lúc đó xem ai còn dám đến gần."


      "Ngừng-- ai cần lo, em thích đấy."


      "Được, được, vậy em cứ từ từ dùng, ra kia chờ em."


      Lâm Trí vừa nhìn thấy sắp phóng điện, nhanh chóng rời -- bởi vì cậu cũng muốn để cho người em của mình đứng lên, mà mùi vị này cũng dễ chịu. Ngộ nhỡ em trai phát uy, hậu quả cũng lường được, pháo cỡ cũng phải là đồ chơi.


      Quan Vũ Hạm cảm thấy tò mò, biết tại sao hôm nay cậu lại ân cần như vậy, thế như cảm giác được cưng chiều rất tốt.


      người phụ nữ ăn từng ngụm từng ngụm đậu phụ thúi, cái miệng nhắn nhét đầy, Lâm Trí thấy vậy, bất đắc dĩ qua bên mua nước.


      "Ăn từ từ thôi" Lâm Trí đưa nước qua.


      "Ăn ngon quá, ăn miếng chứ?" Quan Vũ Hạm cầm miếng đưa tới. Lâm Trí ghét nhất ăn linh tinh bên ngoài, nhất là loại ăn vặt này, chỉ có mới thích ăn nó. Với lại nó còn có mùi khó ngửi. Nhưng Lâm Trí nhìn thấy ánh mắt mong đợi của , thể đành lòng cự tuyệt, vì vậy nhận lấy, chỉ sợ ngay cả cậu cũng hiểu nổi vì sao mình lại trở nên nghe lời như thế. Tóm lại chính vì muốn bà xã vui mừng, hết cách rồi, ai kêu cậu .


      Ăn vào trong miệng, hề khó ăn giống như tưởng tượng, Quan Vũ Hạm nhìn cậu ăn, cũng thấy vui mừng, bởi vì cũng hi vọng ông xã của mình xã cùng nhau hưởng thụ thức ăn ngon.


      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------


      Chương 63: Bắn điện loạn xạ


      Ngay khi vợ chồng họ ngọt ngào, ở góc vắng vẻ có đôi mắt gian tà nhìn họ chằm chằm.


      "Em ăn no chưa?"


      "Ừm, no bụng rồi."


      Quan Vũ Hạm vuốt bụng , mặt toàn là thỏa mãn, cũng có cách nào vì đồ ăn là sở thích của .


      "Chúng ta đâu nữa đây?" Lâm Trí trưng cầu ý kiến bà xã.


      " dạo chợ đêm"


      "Hả --" Lâm Trí nhức đầu nhất là việc xuyên qua đám đông. Nhưng còn cách nào vì bà xã tràn đầy mong đợi.


      "Được rồi -- thôi." Ai bảo em.


      " chết mất, ông xã ngốc à." Quan Vũ Hạm chạy lên phía trước.


      Đáng thương cho Lâm Trí hôm nay có mặc quần áo cách điện! Bị phóng điện nhiều lần. Nhưng dù bị điện giật, cũng cam tâm tình nguyện.


      Hai người xuyên qua đám đông, lại chẳng biết rằng có đôi ánh mắt gian tà vẫn luôn theo.


      Hễ là thứ Quan Vũ Hạm thích Lâm Trí đều mua tất. . . . . . . . .


      Lâm Trí xách theo túi lớn túi , vẻ mặt lúng túng viết đầy hạnh phúc.


      Quan Vũ Hạm giống như vừa có được tự do, chạy tới chạy lui, vội vàng đến nỗi chảy đầy mồ hôi.


      Từ sau khi kết hôn, đây cũng là lần đầu tiên ra ngoài chơi đùa như vậy!


      Thân hình Lâm Trí cao lớn, đôi khi trước mở đường cho , cũng chính giờ phút này lại là cảnh tượng rất đẹp. Người đàn ông được sinh ra giống như vì người phụ nữ, bởi vì phụ nữ rất cần lệ thuộc và an toàn.


      "Oa -- thơm quá ."


      Quan Vũ Hạm theo mùi thơm.


      "Thấy rồi" mặt tràn ngập hưng phấn. ra là đậu phụ thúi.


      Lâm Trí nhíu chặt lông mày.


      " là thúi!"


      "Ha Ha. . . . . . tới chỗ khác chờ em , tốt hơn thôi."


      "Này -- em mới vừa ăn thịt nướng, vẫn còn ăn được sao?."


      "Chớ hẹp hòi như vậy, chạy xa như vậy, trong bụng tiêu hao mất."


      Ma lực phóng điện lại tới, hôm nay Lâm Trí mới biết lại lợi hại như vậy, cuối cùng có bao nhiêu cậu cũng biết, thế như giống như quyển sách hay, lúc nào cũng xuất trang mới lạ, vẫn tưởng cậu hiểu , xem ra cậu nhầm rồi, có nhiều biết đổi, giờ phút này lại giống như Tôn Ngộ phiên bản nữ.


      "Đồ ngốc-- em muốn mình bị thúi sao, đến lúc đó xem ai còn dám đến gần."


      "Ngừng-- ai cần lo, em thích đấy."


      "Được, được, vậy em cứ từ từ dùng, ra kia chờ em."


      Lâm Trí vừa nhìn thấy sắp phóng điện, nhanh chóng rời -- bởi vì cậu cũng muốn để cho người em của mình đứng lên, mà mùi vị này cũng dễ chịu. Ngộ nhỡ em trai phát uy, hậu quả cũng lường được, pháo cỡ cũng phải là đồ chơi.


      Quan Vũ Hạm cảm thấy tò mò, biết tại sao hôm nay cậu lại ân cần như vậy, thế như cảm giác được cưng chiều rất tốt.


      người phụ nữ ăn từng ngụm từng ngụm đậu phụ thúi, cái miệng nhắn nhét đầy, Lâm Trí thấy vậy, bất đắc dĩ qua bên mua nước.


      "Ăn từ từ thôi" Lâm Trí đưa nước qua.


      "Ăn ngon quá, ăn miếng chứ?" Quan Vũ Hạm cầm miếng đưa tới. Lâm Trí ghét nhất ăn linh tinh bên ngoài, nhất là loại ăn vặt này, chỉ có mới thích ăn nó. Với lại nó còn có mùi khó ngửi. Nhưng Lâm Trí nhìn thấy ánh mắt mong đợi của , thể đành lòng cự tuyệt, vì vậy nhận lấy, chỉ sợ ngay cả cậu cũng hiểu nổi vì sao mình lại trở nên nghe lời như thế. Tóm lại chính vì muốn bà xã vui mừng, hết cách rồi, ai kêu cậu .


      Ăn vào trong miệng, hề khó ăn giống như tưởng tượng, Quan Vũ Hạm nhìn cậu ăn, cũng thấy vui mừng, bởi vì cũng hi vọng ông xã của mình xã cùng nhau hưởng thụ thức ăn ngon.
      Last edited by a moderator: 16/3/16

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 64 :Thẹn quá thành giận

      “Mùi vị như thế nào? Ăn ngon chứ?” Quan Vũ Hạm ngẩng đầu nhìn Lâm Trí, vẻ mặt hình như rất tự đắc.


      Quan Vũ Hạm chưa từng cẩn thận nhìn Lâm Trí như vậy, mà lúc này Lâm Trí nào đâu có biết ăn được hay , bởi vì trong mắt chỉ có vợ , gương mặt này đẹp, bất cứ lúc nào cũng đều mê người như vậy. được, em trai lại có nề nếp nữa rồi, hôm nay là chịu khổ 1 ngày!


      Quan Vũ Hạm thấy trả lời, đưa tay vỗ lên mặt Lâm Trí.


      “Này hôm nay sao vậy? Mặt nóng quá đó.” Quan Vũ Hạmnhìn Lâm Trí có phản ứng, quan tâm :


      “Có phải phát sốt hay ?”


      Quan Vũ Hạm nhón chân lên sờ trán Lâm Trí, xem có phải bị bệnh rồi hay .


      “Đủ rồi.”


      Lâm Trí bị dục hỏa gây khó chịu, vì vậy thẹn quá thành giận.


      Lập tức khiến đôi mắt to của Quan Vũ Hạm trào lên nước mắt, mới vừa rồi còn đối với mình rất tốt, bỗng nhiên trở thành núi băng, lạnh quá.


      Lâm Trí nhìn thấy vẻ mặt uất ức của bà xã, lại mềm lòng. Cậu muốn nhìn thấy Quan Vũ Hạm khóc, việc này so với cậu khóc còn khó chịu hơn.


      “Bà xã, xin lỗi, chúng ta thôi.” Lâm Trí kéo Quan Vũ Hạm rời .


      Quan Vũ Hạm bị bàn tay lôi kéo, trong lòng vẫn rất uất ức, hiểu nổi, giải thích được, khiến phát điên.


      Lâm Trí vẫn cứ lôi kéo như vậy, thẳng, thẳng, câu nào.


      Ngay cả đôi mặt gian tà kia cũng bị làm cho rối loạn.


      “Lão đại, bọn chúng muốn rời , có nên theo hay ?” Kẻ theo dõi với người trong điện thoại.


      cần” đối phương cúp điện thoại.


      ra ,từ khi vào phòng ăn, Lâm Trí phát ở trong góc có 1 đôi mắt nhìn họ, mỗi lần cậu cầm cốc nước lên, cũng có thể nhìn qua phản chiếu trong cốc thấy người rình bọn họ, nhưng mà đối phương có hành động, cậu cũng có cần thiết bứt dây động rừng, cậu muốn nhìn xem ai là chủ mưu phía sau, họ định làm gì?


      Trong lòng khỏi thầm mắng : mụ nội nó, người mà Lâm Trí cậu sợ còn chưa có ra đời đâu, cứ chờ xem, mẹ kiếp. Nhưng mà cậu sợ nhất là bà xã của mình bị thương. Cho nên….


      Lâm Trí ngồi 1 mình trong thư phòng, tính toán kế hoạch của mình…


      Quan Vũ Hạm phát sau khi Lâm Trí trở về luôn ngồi im, cho nên quan tâm, tới hỏi 1 chút:” có chuyện gì chứ?”


      Lâm Trí thấy vẻ mặt quan tâm của , trong lòng cảm thấy đau đớn, biết gần đây bị sao, trở nên yếu ớt như thế, lúc nào cũng thấy đau lòng, có lẽ là quá quan tâm tới , sợ bị thương, sợ được vui vẻ, sợ , tóm lại rất nhiều rất nhiều…


      Bỗng nhiên ôm chầm lấy Quan Vũ Hạm, cúi đầu hôn lên tóc , nhàng hít vào mùi hương của . Chính là mùi vị này, khiến cậu điên cuồng, khiến cậu thể rời bỏ được.


      Thấy có chút bận tâm, thể hù dọa được. Vì vậy…


      xin lỗi, bà xã, có biết vì sao vừa nãy lại phát giận ? Bởi vì “


      Quan Vũ Hạm chớp mắt nghe Lâm Trí , rất nhập tâm.


      “Bởi vì, nghĩ muốn em nữa” Lâm Trí đưa miệng đến gần lỗ tai Quan Vũ Hạm . Quan Vũ Hạm biết mình bị trúng chiêu.


      đứng đắn.” Quan Vũ Hạm nở nụ cười.


      Lâm Trí thấy Quan Vũ Hạm cười, cậu cũng yên tâm hơn, gương mặt lại cười nhiều hơn? biết tại sao mình lại trở nên thương cảm như vậy nữa, tính cách trẻ con cũng từ từ biến mất. Có lẽ đây chính là ? 1 người nên có trách nhiệm hơn?


      Sau khi kết hôn Lâm Trí dần dần trưởng thành, trước mắt còn là cậu nhóc, mà là 1 người đàn ông thành thục, có khí chất đàn ông, mạnh mẽ bảo vệ người phụ nữ của mình, giống như con báo con tùy thời phát động.


      “Bà xã quý, rốt cuộc lúc nào dì cả của em trở về vậy?”


      “Để làm chi?”


      “Em độc ác khiến người ta khó chịu.” Lâm Trí cố ý giả bộ khổ sở .


      hết thuốc chữa.”


      “Muốn, chính là muốn, em chờ đấy, muốn cùng em tính lãi suất. lần cũng thể thiếu.


      Lâm Trí mang bộ mặt nghiêm chỉnh , rồi bắt đầu tính toán.
      Last edited by a moderator: 16/3/16

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 65: Tin dữ đổ xuống

      Sau đó mỗi ngày ngoài việc Lâm Trí làm cùng bà xã, còn thường ra ngoài trong lúc làm việc. Có lúc sau bữa cơm chiều cũng ra ngoài, làm như đặc biệt thần bí. Khiến Quan Vũ Hạm cũng thấy tò mò.


      "Lâm Trí, gần đây rất bận hả?" Mỗi lần Quan Vũ Hạm gọi tên Lâm Trí, trong lòng rất lo lắng cho cậu, cũng vì quan tâm mà thôi.


      " chỉ ra ngoài vận động chút, trước kia cũng thường ra ngoài vận động, nhưng kể từ khi trong nhà có bà xã, nên mới chịu ra cửa. Bây giờ nhìn em liền phát hỏa, ra rèn luyện làm sao được! Mà cũng thể để em trai của mình đứng nghiêm, rất khổ sở." Lâm Trí giả bộ đáng thương . Cậu cũng có tài, vẻ mặt cực kỳ phong phú.


      Quan Vũ Hạm bị trêu chọc cười ha ha.


      "Này? Bà xã, được rồi chứ?"


      "Cái gì được rồi chứ?"


      " : lúc nào có thể tạo đứa bé, là đầu gỗ, phải bắt toẹt ra chứ.” Lâm Trí lại đùa giỡn Vũ Hạm vui vẻ.


      “Ha ha…………” lại nở nụ cười.


      “Hai - - xong rồi, đầu em bị chập mạch à!” Lâm Trí cũng cười đùa, mà nghiêm trang tiếp.


      “Dừng - - em dễ bị lừa đâu, chỉ với cái đầu của , em còn biết nghĩ gì sao?”


      “Bà xã, vậy ngược lại em xem, nghĩ gì nào?” Lâm Trí càng càng dũng cảm, giọng điệu cũng thay đổi.


      “Trong đầu của , đều là tương ngọt!” Quan Vũ Hạm cũng lôi cậu dậy, hai người cùng cười lên ha hả. Cả căn phòng cũng bị bao quanh tình .


      Ngay khi Quan Vũ Hạm là Lâm Trí chuẩn bị tiến vào trạng thái đương tin dữ đổ xuống nhà họ.


      “A Trí, ra ngoài chút.” Lâm Đông ở ngoài cửa gọi con trai. Bên trong là hai vợ chồng liếc mắt đưa tình.


      “Vâng - - cha, con ra ngay.” Lâm Trí đứng dậy ra ngoài. Quan Vũ Hạm cầm áo ngủ lên chuẩn bị tắm cái.


      Chỉ chốc lát sau, Lâm Trí vào, sắc mặt rất kém.


      “Thế nào?” Quan Vũ Hạm lên hỏi


      “Em mau mặc quần áo tử tế vào, chúng ta ra ngoài chút. ở phía dưới chờ em.” Lâm Trí rời . Vũ Hạm cảm thấy có dự cảm xấu. Vội vã thay xong quần áo, theo ra ngoài.


      “Lâm Trí, xảy ra chuyện gì? cho em biết ?”


      “Em lên xe trước .” Lâm Trí mở cửa xe ý bảo Vũ Hạm lên.


      Xe khởi động, trừ tài xế là chú Lý, còn có Lâm Đông ngồi phía trước, Quan Vũ Hạm và Lâm Trí ngồi phía sau. Bởi vì có cha chồng ở đây, Quan Vũ Hạm cũng dám linh tinh, mặc dù cũng rất tò mò trễ thế này muốn đâu? Nhưng lại dám hỏi, muốn dùng ánh mắt ra hiệu Lâm Trí cho biết, nhưng Lâm Trí chỉ cố tình nhìn về phía trước. Cho nên nhận được ám hiệu.


      ra , Lâm Trí dám nhìn , cậu nên như thế nào cho biết mới có thể giảm bớt nổi đau cho .


      Xe vẫn chạy, ai chuyện, yên tĩnh đến nổi hít thở thông, mà Quan Vũ Hạm nhàng đụng Lâm Trí cái, làm ra nét mặt dò hỏi, hi vọng có thể biết được đáp án.


      “Vũ Hạm” Lâm Trí gọi tên , nhưng có tiếp tục gì. Quan Vũ Hạm liền thấy lo lắng, rốt cuộc xảy ra chuyện, nhất định xảy ra chuyện lớn.


      “Cha? Chúng ta đâu vậy?” Quan Vũ Hạm vừa thấy nét mặt Lâm Trí cũng biết chuyện này có liên quan tới .


      Lâm Đông nghe Vũ Hạm gọi cha, trong lòng cũng thấy rất đau, con trai dám , chỉ có ông nên thôi. Mặc dù vẫn khiến tổn thương, thế nhưng đành phải đối mặt.


      “Hạm Hạm, con… cha mẹ của con, đường về nhà xảy ra chút chuyện.” Lâm Đông ra từng câu. Trong cổ họng giống như có tảng đá chặn lại, thể ra câu kế tiếp.


      Quan Vũ Hạm ngơ ngác câu nào, giọt nước mắt từ từ lăn xuống, Lâm Trí nhàng ôm vào trong ngực.


      Nước mắt cũng nhanh thấm ướt quần áo Lâm Trí, cha con Lâm Đông thấy Quan Vũ Hạm như vậy cũng rất đau lòng.


      Xe dừng lại trước cửa bệnh viện, Quan Vũ Hạm mở cửa xe ra ngoài đầu tiên, gần như lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi đăng kí.


      Tra xét mới biết cha mẹ vẫn còn ở trong phòng phẩu thuật. Liền chạy như điện về phía phòng phẩu thuật. biết mình tới đó như thế nào, chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, nhưng thể gục ngã, cha mẹ cần , bởi vì bọn họ , cho nên bọn họ thể bỏ rơi con của mình, bàn tay Lâm Trí vẫn đỡ bả vai , nhưng muốn cha mẹ của mình bình an.


      Ước chừng qua hơn giờ, bác sĩ mới ra, lắc đầu cái.


      “Quá muộn, chúng tôi hết sức. Vào thăm lát ! Còn người khác chúng tôi cố gắng.” Bác sĩ xong về phía căn phòng khác, ra là cha Quan Vũ Hạm ở cách vách.


      Trước mặt Quan Vũ Hạm bỗng tối sầm, chịu nổi nữa, chính mình dùng sức đánh mình vài cái, để cho bản thân giữ vững tỉnh táo, chạy nhanh vào phòng phẩu thuật. Lâm Trí nhìn như thế, bản thân cũng thấy đau lòng. Mà cậu lại có cách nào thay thế cho .


      Quan Vũ Hạm để cho mình té xủi, bởi vì ba mẹ đợi .


      Té ngã ở trước giường bệnh, dùng sức nắm lấy tay mẹ.


      “Mẹ - - đừng bỏ Hạm Hạm.”


      Mặc dù mẹ rất khổ sở, thế nhưng lại vẫn cười.


      “Mẹ, , mẹ vĩnh viễn ở bên Hạm Hạm…” xong cố hết sức, mặt toàn là tiếc nuối, khỏi lo lắng về sau ai thương Hạm Hạm? Ai thương nó? Bảo bối của bà…


      Quan Vũ Hạm lời nào, chỉ vẫn rơi lệ, muốn để mẹ lo lắng cho , muốn mẹ yên lòng rời . phải kiên cường, nhưng là khó, nước mắt vẫn ngừng rơi…
      Last edited by a moderator: 16/3/16

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 66: Tận lực.

      “Hạm - -Hạm, cha con?” Quan Vũ Hạm nghe mẹ cố gắng hỏi . Vẻ mặt rất đau đớn, nếu như ông xã cũng ra , vậy đứa bé của bọn họ…… Bà dám nghĩ tiếp.


      “Mẹ - - cha rất tốt, chuyển tới phòng bệnh rồi.” Quan Vũ Hạm cố gắng lấy lại sức lực mới ra được những lời này.


      “Con à, nếu như, mẹ còn ở đây, con…. con, phải, sống tốt, đồng ý với mẹ nhé?”


      “Mẹ, có chuyện gì đâu. Hạm Hạm thể có mẹ……” Quan Vũ Hạm khó chịu ra lời.


      Cứ như vậy, hai mẹ con vẫn nắm tay, nhìn đối phương giống như muốn nhớ bộ dáng đối phương, để ghi nhớ cho đến mãi mãi….


      “Hạm Hạm, con và Lâm Trí xem cha con ? Mẹ, ở lại với cha chồng con là được rồi.”


      “Được, mẹ, con lập tức trở lại.” Quan Vũ Hạm muốn buông ra đôi tay tràn đầy thương của mẹ.


      “Con yên tâm, xem cha con thế nào. Ở đây có cha rồi.” Lâm Đông nhàng , chỉ sợ lớn tiếng khiến Vũ Hạm yếu ớt dao động.


      Quan Vũ Hạm và Lâm Trí ra ngoài.


      Lâm Đông tới trước giường, nhàng nắm tay Lý Linh Tuệ, đôi bàn tay này từng thuộc về ông, nhưng bây giờ cái gì cũng quan trọng, ông chỉ hy vọng bà có thể tiếp tục sống, đây chính là hy vọng duy nhất của ông.


      Ai cũng lên tiếng, chỉ sử dụng ánh mắt trao đổi, cho đến lúc lâu.


      “Ông hãy đáp ứng tôi, phải chăm sóc cho Hạm Hạm của chúng ta?” Lý Linh Tuệ khổ sở .


      “Bà cũng biết?”


      “Đúng, ba mươi năm trước biết, nó là con ông.” Lâm Đông bừng tỉnh hiểu ra, ra người phụ nữ mình chưa bao giờ rời khỏi ông, là ông sai lầm rồi, ông từng hận, nhưng bà vẫn còn ông sâu đậm.


      Lâm Đông luôn luôn kiên cường cũng phải rơi nước mắt, nhàng đưa miệng hôn lên tay Lý Linh Tuệ, cho dù có thiên ngôn vạn ngữ, cũng thể nào hết…..


      Chỉ là mùi bàn tay này, ông vẫn luôn luôn nhớ …….


      Quan Vũ Hạm và Lâm Trí tới phòng phẫu thuật khác, thấy người cha cắm rất nhiều ống dẫn, trong miệng còn ngậm bình dưỡng khí. Các bác sĩ vẫn cấp cứu.


      Quan Vũ Hạm đưa tay che miệng, kìm nén để cho mình bật khóc thành tiếng, vì sợ mẹ nghe thấy.


      cố gắng hô hấp, giống như mình ở trong bể nước, có cách nào thở được. Trong ngực giống như bị tảng đá lớn đè ép, nhịp tim như muốn dừng lại.


      Lâm Trí nhàng gọi , cậu nhìn thấy Quan Vũ Hạm cố gắng chịu đựng tất cả, còn mình lại biết giúp thế nào, cảm giác mình vô dụng, chỉ có ở bên cạnh , , thương …..


      Bác sĩ đẩy cửa ra ngoài, vẻ mặt giống như trước, động tác cũng giống như trước. Lắc đầu cái, Quan Vũ Hạm muốn nhìn thấy bọn họ lắc đầu, chỉ muốn cha còn sống, còn sống.


      “Bệnh nhân mất máu quá nhiều, thể cứu chữa được.” Bác sĩ tới .


      Quan Vũ Hạm giống như phát điên, níu lấy cánh tay bác sĩ.


      ….. được , hãy cứu cha tôi, tôi xin ông, tôi xin ông…….” Tất cả mọi người đều khóc, bác sĩ cũng khóc.


      , mau đứng dậy , chúng tôi tận lực, xin bớt đau buồn!” Bác sĩ đưa tay đỡ Quan Vũ Hạm.


      Cuối cùng Quan Vũ Hạm tuyệt vọng còn chịu nổi……….


      chạy đến phòng phẫu thuật, quỳ rạp xuống trước mặt cha.


      “Mọi người đều ra ngoài , tôi muốn ở cùng cha.” Quan Vũ Hạm kiên quyết , trong giọng giống như ra lệnh, cho thương lượng. Lâm Trí và các bác sĩ đều ra ngoài, trong phòng chỉ còn có Quan Vũ Hạm và người cha ngủ say. Nhưng cha bao giờ tỉnh lại nữa.


      Quan Vũ Hạm từ từ giơ tay lên, sờ lên gương mặt quen thuộc.



      Chương 67: Mất song thân, Hạm Hạm sắp điên rồi.

      Khi còn bé, mỗi lần sờ mặt cha, cha luôn nắm lấy bàn tay bé của Hạm Hạm, hôn rồi lại hôn. Quan Vũ Hạm thấy cah còn phản ứng, nước mắt ngừng tuôn rơi.


      “Cha~”


      “Ô ô ô………”


      “Cha, mở mắt nhìn Hạm Hạm …..”


      “Cha, chuyện với Hạm Hạm, ô ô…….”


      Chạm vào khuôn mặt lạnh như băng, rất sợ hãi, sợ cha bị lạnh. Lâm Trí đứng bên cửa sổ lặng lẽ nhìn .


      “Cha chắc là rất lạnh, mình phải đắp chăn cho cha.” Quan Vũ Hạm mở to mắt, trong đôi mắt này còn ánh sáng, chỉ có sợ hãi cùng tuyệt vọng.


      “Bà xã, dưới đất lạnh lắm, mau dậy .” Lâm Trí ôm lấy Quan Vũ Hạm, thân thể nhắn run rẩy, sống mũi Lâm Trí cay cay, nước mắt chảy ra, cậu nhìn bà xã khổ sở như vậy, cảm giác so với bị giết còn khó chịu hơn.


      Quan Vũ Hạm vô lực tựa vào Lâm Trí, bỗng nhớ đến mẹ chờ , được đau khổ, mẹ còn cần trấn an. tới trước giường cha, đắp kín chăn cho cha.


      “Cha, cha ngủ , Hạm Hạm…..” Nhìn cha nhắm chặt hai mắt, nên lời, nghiêng đầu , chỉ còn nước mắt mãi tuôn rơi.


      Hạm Hạm đến gần phòng bệnh của mẹ, hít sâu, hy vọng chính mình có thể bình tĩnh lại.


      “Mẹ…..” Quan Vũ Hạm gọi, tất cả nước mắt đều nén vào trong.


      “Cha con sao rồi?” Mẹ còn bao nhiêu hơi sức để .


      “Cha còn nguy hiểm.” Quan Vũ Hạm cực lực che giấu để mẹ nhìn ra.


      “Hiếu thuận với cha…. cho tốt.” Lý Linh Tuệ từ từ nhắm mắt lại, khoé mắt chảy ra giọt nước mắt cuối cùng.


      “Mẹ!” Quan Vũ Hạm thể khống chế được nữa, kêu lên tiếng, khóc lớn.


      Lúc này Quan Vũ Hạm cảm giác gì cũng cảm giác được, chỉ có tuyệt vọng rồi tuyệt vọng.


      Cha còn, mẹ cũng , nhà cũng mất, tất cả mất hết rồi.


      Trước mắt bỗng tối sầm, Quan Vũ Hạm ngã xuống đất ngất , ông trời được cho tỉnh, để cho cùng bọn họ , cha mẹ mang cùng .


      Lâm Đông vội vàng ôm lấy Quan Vũ Hạm, nén lệ trong mắt. “Linh Tuệ, em yên tâm, đồng ý với em, nhất định làm được.”


      Lâm Trí nghe tiếng Quan Vũ Hạm khóc lớn, rất nhanh chạy tới, “Bà xã? Bà xã?”


      “Con trai, ở đây có cha, cha xử lý, con mang Hạm Hạm về nhà trước, cha sợ nó bình tĩnh được.” Chuyện như vậy, ai có thể vượt qua được, lúc mất hai người mình thương nhất.


      “Được, con chăm sóc tốt cho Hạm Hạm.” Lâm Trí ôm Quan Vũ Hạm rời .


      Quan Vũ Hạm tựa vào ngực cậu, lông mày nhíu chặt, thân thể nhắn run lên, là do tinh thần cực kỳ kém.


      Lâm Trí về đến nhà, nhàng đặt Quan Vũ Hạm lên giường.


      “Bà xã, bà xã.” Lâm Trí khẽ gọi.


      Quan Vũ Hạm mở mắt, muốn nhìn thế giới này, thế giới có người thân, nhìn người thân từng người rời xa, lại chỉ biết bất lực. Trong lúc mơ màng, vẫn gọi mẹ ngừng.


      Lâm Trí nhìn bà xã tự giam mình trong khổ sở, lòng mình cũng rất đau.


      đến bệnh viện .” Quan Vũ Hạm chợt mở miệng.


      “Vậy còn cha?”


      .” Quan Vũ Hạm kiên trì.


      “Được.” Lâm Trí sợ lần nữa kích thích , lập tức đồng ý, đứng dậy ra ngoài, tới lầu dưới, nhờ mẹ mình chăm sóc Quan Vũ Hạm, bất đắc dĩ bỏ .


      Mẹ Lâm vào phòng Quan Vũ Hạm, thấy nhắm mắt, cho là ngủ, vì vậy xuống lầu, chuẩn bị cháo cho để gia tăng thể lực.




      Ông xã ngốc nghếch rất điên cuồng-Hi Vũ Yên

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :