1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã, mau ký tên ly hôn - Quỷ Cửu Cửu (Chương 85.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36: Duẫn Nặc, ngoan ngoãn đừng náo loạn

      Buổi chiều, Duẫn Nặc cùng với Lục Tiêu Triết trở lại nhà họ Lục, người vừa mới tiến vào, bị Tần Mạc túm chặt lấy, sau đó dẫn ra khỏi biệt viện, nhét vào trong xe.

      “Này, làm gì thế?”

      Duẫn Nặc hiều đầu cua tai nheo ra sao, trừng mắt theo sau rồi lên xe với Tần Mạc, trong lòng bùng lên giận dữ.

      Thế mà người đàn ồn này lại thèm lên tiếng, trực tiếp khởi động xe gào thét mà .

      “Tần Mạc, bi điên rồi sao?”, Duẫn Nặc rất muốn mở cửa xe ra, nhưng lái xe với tốc độ quá nhanh, nên dám tuỳ tiện.

      Gọi nửa ngày mà vẫn thèm để ý, cũng khôgn muốn lãng phí nước bọt nữa, để kệ xem có thể dẫn đến chỗ nào.

      Nửa giờ sau, xe của Tần Mạc liền dừng ở trước ngôi biệt thự cảnh biển.

      Duẫn Nặc đầy nghi hoặc buốc xuống xe, quan sát vị trí biệt thự, kề núi gần sông, chim hót líu lo, hoa thơm cỏ ngọt, hơn nữa, chung quanh đều thanh tĩnh, khí lại vô cùng trong lành mát mẻ.

      kìm lòng đậu, khẽ cười, rồi bật ra lời khen: “Nơi này đẹp.”

      “Thế về sau cứ ở nơi này !”

      ném lại câu , Tần Mạc liền cầm chìa khoá tiến lên phía trước.

      Đẩy cửa ra, đứng ở trước cửa biệt thự, đưa mắt quan sát từ đầu đến chân: “Vào xem .”

      Duẫn Nặc biết muốn làm gì, lòng tràn đầy nghi hoặc vào bên trong ngôi nhà.

      Biệt thự này được bố trí giản nhã (đơn giản thanh nhã), theo phong cách Châu Âu, lại mang theo chút hương vị hoài cổ.

      cực kỳ thích kiểu thiết kế như vậy, dung hoà hai trường phái lại với nhau, cảm giác như lạc vào toà cung điện xa hoa vậy, vì thế rất hưởng thụ khí cao cao tại thượng này.

      Nhưng mà....

      Bố cục trong nhà này, vì sao thấy quen thuộc như vậy chứ?

      Rồi đột nhiên, Duẫn Nặc lập tức bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cầu thang cánh đó xa, trong đầu đột nhiên có hình ảnh vụt qua.

      bậc cầu thang kia,c ó hai người đứng, người đứng, người đàn ông dùng sức đẩy cái khiến cho người phụ nữ mang thai ngã xuống dưới.

      Tiếp đó là hình ảnh người phụ nữ mang thai kia nằm mặt đát, ngước nhìn người đàn ông cao cao tại thượng kia, ta bị sinh non mà người kia lại cực kỳ bình thản, khinh thường xoay người mất.

      Nơi này, chính là nơi mà và Tần Mạc chung sống với nhau ba năm.

      Chiếc cầu thang kia vô cùng quen thuộc, tụa hồ như tận mắt nhìn thấy hình ảnh của bản thân mình nằm mặt đất, giữa hai chân là máu tươi đầm đìa.

      , muốn ở nơi này, muốn chút nào!

      Cảm xúc truyền về khiến cho trở nên kích động, mặt mày thất sắc, xoay người rời khỏi đó.

      Tần Mạc hiểu được phản ứng bất ngờ này của , lập tức tiến lên hai bước giữ chặt lấy : “Duẫn Nặc”.

      Duẫn Nặc liền giãy giụa hất tay của ra, : “Buông tôi ra.”

      những thả, ngược lại còn ôm vào trong lòng, siết chặt vòng tay hỏi: “Em lại làm sao thế? Chẳng lẽ thích nơi này sao?”

      Duẫn Nặc ở trong lòng vẫn giãy giụa ngừng: “ mau buông tôi ra, Tần Mạc, buông tôi ra.”

      “Đừng náo loạn, với , vì sao em vui? Nếu thích tìm người trang hoàng lại.”

      “Tôi thích, kể cả có trang hoàng mười lần, tôi cũng thích, buông tôi ra, để tôi .”

      “Duẫn Nặc”. Thấy giãy giụa cùng gào thét như vậy khiến có chút kiên nhẫn, liền hét lơn tiếng, đưa ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào : “Đến cùng là em muốn ồn ào thế nào nữa? Chẳng lẻ muốn theo sống qua ngày sao? Chẳng lẽ muốn vì mà sinh con dưỡng cái sao? Ai lúc trước còn thề son sắt rằng sinh cho Tần Mạc mười đứa con chứ.”

      “Đừng náo loạn nữa, nghe lời !”

      nghe bằng chất giọng trầm trầm, đầy mê hoặc, toàn thân Duẫn Nặc đột nhiên cứng ngắc lại.

      Ở trong trí nhớ của , người đàn ông này, chưa từng cho sắc mặt tốt bao giờ, chứ đừng đến việc ôm dịu dàng thủ thỉ như vậy.

      tại ta lại như vậy, muốn làm cho cảm động sao?

      Duẫn Nặc lạnh lùng cười, đâu, bởi vì tất cả những biểu này đều là để gạt người.

      chính là tên khốn nhưng lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo, còn lâu mới tin tưởng con người này.

      Nghĩ như thế, liền dùng hết sức lực đẩy ra, châm chọc : “ đừng hòng giả tạo ở trước mặt tôi, nhìn dáng vẻ này của tôi càng cảm thấy ghê tởm.”
      Last edited: 17/3/15
      Mạc Y Phongbornthisway011091 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37: thương em cả đời

      Suy nghĩ đến những điều đó, liền dùng toàn bộ sức lực đẩy ra: "Đừng có đóng kịch ở trước mặt tôi nữa, nhìn dáng vẻ này của , tôi cảm thấy ghê tởm."

      Vốn tức giận khi thấy sinh vô cớ, lại nghe thêm câu này của Duẫn Nặc, đuôi lông mày của Tần Mạc càng vểnh lên cao.

      "Em lặp lại lần nữa xem?". đen mặt, nhìn chằm chằm người giãy giụa ngừng trong ngực mình, ánh mắt vừa sắc bén lại trầm.

      Duẫn Nặc hếch cằm, chuẩn bị lặp lại lời vừa rồi, nhưng nhìn thấy sắc mặt tối lại của người đàn ông bên cạnh, liền khiếp đảm ngậm miệng lại.

      cảm thấy được tự nhiên, muốn giữ khoảng cách với .

      Nhưng Tần Mạc cho, cánh tay dùng lực, ôm lấy chặt, cúi đầu, nắm lấy cằm của để nhìn thẳng vào mắt mình: "Lục Duẫn Nặc, cảnh cáo em lần cuối cùng, đừng khiêu chiến cực hạn của , chọc giận em kham nổi hậu quả đâu."

      lạnh lùng như vậy khiến cho Duẫn Nặc cảm nhận được vô cùng ràng, quả sai, cái dáng vẻ này của cùng với Tần Mạc của ba năm sau giống nhau như đúc.

      có chút sợ , nhưng chẳng lẽ lại phải ở nơi này sao?

      Nơi này, nắm giữ rất nhiều kí ức, đó chính là cơn ác mộng của trí nhớ và nỗi thống khổ của trong suốt ba năm dài đằng đẵng, muốn sống ở nơi này với , so với sống trong địa ngục còn gian nan hơn nhiều.

      , kiên quyết thể sống ở nơi này được.

      ", dẫn em lên gác xem chút."

      Thấy an phận, cau mày, dắt tay của lên lầu.

      Đột nhiên Duẫn Nặc giống như tượng gỗ có có sinh mạng, tựa như đứa trẻ để dắt .

      "Đây là phòng của chúng ta, có thích ?". Đẩy cửa phòng ngủ chính ra, Tần Mạc liền liếc mắt sang hỏi Duẫn Nặc ở bên cạnh.

      Ánh mắt của lúc này trống rỗng, mặt cũng trắng bệch ra.

      Tựa hồ, nghe Tần Mạc cái gì.

      Thấy sắc mặt của tốt, hơi nhíu mi lại, đưa tay đặt lên trán sờ sờ: " Em bị bệnh, tại sao sắc mặt lại kém như vậy?"

      Thấy vẫn ngơ ngẩn trả lời mình, vô cùng sốt ruột, lắc lắc cánh tay của , mặt đối mặt với mình: "Duẫn Nặc, nhìn ."

      Nghe thấy thế Duẫn Nặc chậm rãi ngước mắt lên, đón nhận ánh mắt sâu thấy đáy của .

      Nhưng vẫn lời nào, khuôn mặt nhắn trắng bệch, để cho người bên cạnh khỏi sinh ra đau lòng.

      "Thế nào? Có chỗ nào thoải mái? đưa em đến bệnh viện nhé?"

      Duẫn Nặc lập tức giật mình, ra sức lắc đầu : "Tôi sao mà."

      đáp xong liền xoay người muốn , ai ngờ lại bị Tần Mạc kéo lại, ôm vào trong ngực, cúi đầu, khẽ thầm bên tai :

      "Tiểu Nặc, biết tại sao em lại chán ghét đến vậy, thừa nhận, trước kia cũng rất chán ghét em, kể cả sau khi kết hôn, vẫn có cảm giác gì với em cả."

      "Nhưng phát sau khi chúng ta chung sống thời gian, có thứ tình cảm= khó diễn tả được phát sinh trong ."

      " , đó là , chỉ muốn cho em biết, nếu kết hôn, chúng ta nên sống tốt với nhau!"

      "Sau này, tận lực lấy em là trung tâm, cố gắng thương em, chiếu cố em, cả đời."

      Cả đời.

      hay, dễ nghe.

      Làm cho Duẫn Nặc cũng phải cảm động đến rơi nước mắt.

      cũng cho biết, mặc dù trong lòng còn có nhưng những ngày tiếp theo này, tìm mọi cách để ly hôn cho bằng được.

      hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của .

      Cả đời này cũng muốn có bất kỳ quan hệ gì với nữa.

      Tần Mạc buông ra, đau lòng lau nước mắt mặt , giọng cũng hòa hoãn hơn trước: "Chuyện trước kia, cứ để cho nó qua ! Từ nay về sau, em chính là duy nhất, cố gắng thương em cả đời."
      Last edited: 24/3/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38: Ăn gan hùm mật gấu.

      Thấy Duẫn Nặc vẫn đứng im bất động, Tần Mạc liền cho rằng đồng ý chuyển đến đây ở với mình rồi.

      Đầu tiên liền gọi đến Công ty quản lý gia đình tìm người giúp việc, cố ý thuê tới để phục vụ Duẫn Nặc.

      Hôm nay người giúp việc kia cũng tới đây rất sớm, vội vàng xuống bếp nấu chút thức ăn, sau đó lên lầu gọi Tần Mạc cùng với Duẫn Nặc xuống dùng cơm.

      "Tiên sinh, phu nhân, cơm tối chuẩn bị xong rồi ạ."

      Tần Mạc liền ừ tiếng, nhìn về phía Duẫn Nặc vẫn còn ngơ ngẩn ở bên cạnh, thấp giọng : " thôi, xuống lầu ăn cơm."

      Duẫn Nặc cười khổ sở rồi với : " cứ xuống trước , tôi tắm, xong lập tức xuống."

      Tần Mạc tin tưởng, vỗ vỗ vai của rồi liền xuống lầu.

      Nhìn theo bóng lưng của rời , sau đó cũng ra khỏi phòng, tìm được thư phòng, mở máy tính lên, in ra bản thỏa thuận ly hôn lần nữa.

      Tần Mạc ngồi ở trong phòng ăn chờ , nghĩ tới, khi thấy người cũng là lúc cầm thỏ thuận ly hôn đặt ở trước mặt .

      Mặt liền đen lại như đít nồi, đưa ánh mắt đầy thắc mắc nhìn chằm chằm vào Duẫn Nặc.

      mặt giờ chẳng có biểu tình gì, ngồi xuống đối diện với , trong giọng khàn khàn chất chứa khẩn cầu: "Tôi biết lại muốn hỏi tại sao, tôi cho biết, đó chính là tôi còn thích nữa, ở cùng với tôi phát mình khó có thể hô hấp được. Tần Mạc, cầu xin , ký tên , hai chúng ta có cách nào có thể tiếp tục sống với nhau được nữa."

      Ánh mắt Tần Mạc chuyển dời đến bản thỏa thuận ly hôn, sau đó liền cầm lên, tùy ý liếc mắt cái, rồi lập tức hừ lạnh: "Lý do chính là còn thích nữa?"

      Trong lòng đột nhiên phát sinh tư vị hơi chua chát, cũng biết bản thân mình vì sao lại sinh ra điều này.

      "Đúng vậy!". Duẫn Nặc bình tĩnh trả lời .

      Người đàn ông đối diện vẫn nhìn , mày kiếm khẽ xoắn lại với nhau, tức giận lan tràn khắp nơi.

      "Lục Duẫn Nặc, em biết mình làm gì ?"

      liền cười lạnh, đáp: "Biết chứ, tôi muốn ly hôn với , ký tên Tần Mạc."

      Nghe thấy thế liền vỗ bộp lên bàn, nhìn chằm chằm, tức giận đến nhíu mày: "Em đừng cố tình xằng bậy, nhẫn nại của cũng có mức độ mà thôi."

      Duẫn Nặc cắn cắn môi, cam lòng yếu thế tiến lên đón lấy ánh mắt sắc bén kia của : " cầu của tôi cũng hề quá phận, chỉ cần ly hôn mà thôi."

      "Ly hôn? Em cho rằng hôn nhân là trò đùa sao? Muốn kết liền kết, muốn chia tay liền chia tay, cho Tần Mạc là cái gì? Là công cụ để em nếm thử cảm giác hôn nhân sao?"

      "Vậy nếu ly hôn, vậy có thể thề độc với tôi rằng, cả đời này trong lòng chỉ có mình tôi ? dám phát thề độc, cả đời cũng phản bội tôi, tằng tịu với phụ nữ khác sao? dám lập tức từ chức, tự mình gây dựng nghiệp nuôi sống gia đình sao?"

      "Nếu dám làm những chuyện này tôi ly hôn với nữa, người đàn ông của Lục Duẫn Nặc tôi, nhất định phải là người đội trời đạp đất, nam tử hán quang minh lỗi lạc. Tôi muốn ở cùng với tiểu nhân lại còn luôn ra vẻ đạo mạo, có đánh chết tôi cũng muốn."

      hơi, xong nhưng ngôn từ đầy ý nghĩa, khí thế cũng hề thấp xuống tí nào.

      Vậy mà, những lời này, lại làm cho Tần Mạc cực kỳ kinh ngạc.

      thể tin được mà nhìn Duẫn Nặc, trong cặp mắt kia chỉ có kinh ngạc, còn có vẻ quật cường toát ra từ trong xương tủy, cùng với tính khí chịu thua.

      người phụ nữ mạnh mẽ như vậy, rốt cuộc tại sao còn phải giằng co với , rốt cuộc kiên nhẫn từ đâu tới để có thể tiếp tục ở chỗ này giằng co mãi như thế.

      ra vẻ đạo mạo, tiểu nhân? Người phụ nữ này, chán sống rồi sao? có biết giờ phút này mình đàn chọc tới người nào hay chăng?

      Chỉ cần muốn, chỉ bằng câu , liền có thể để cho cả nhà họ Lục còn mạng.

      Người phụ nữ, quả ăn phải gan hùm mật gấu rồi.

      "Nếu những chuyện này cũng dám đáp ứng, vậy ly hôn !". Thấy để ý tới, Duẫn Nặc liền cầm thỏa thuận ly hôn bàn lên tiếp: "Tôi để cho luật sư của tôi kháng án, hi vọng cũng sớm có chuẩn bị."
      Last edited by a moderator: 22/3/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 39: biết tại sao lại bị cảm động

      "Nếu những chuyện này cũng dám đáp ứng, vậy ly hôn !". Thấy để ý tới, Duẫn Nặc liền nhặt thỏa thuận ly hôn bàn lên tiếp: "Tôi để cho luật sư của tôi kháng án, hi vọng cũng sớm có chuẩn bị."

      đẩy ghế ra đứng lên muốn , nghĩ đến vừa ra đến cửa, sau lưng đột nhiên lại truyền đến giọng trầm thấp của Tần Mạc.

      "Trong mắt em, chính là người đàn ông kinh khủng như vậy sao?"

      Nghe thấy thế Duẫn Nặc liền dừng bước, nhưng vẫn quay đầu lại.

      Tần Mạc lập tức đứng dậy tới phía sau tiếp: "Duẫn Nặc, em thay đổi rồi, trước khi kết hôn em phải như thế."

      "..."

      Tay của , từ phía sau xuyên qua bả vai của , rồi cho nhàng xoay người lại, mặt đối mặt với mình.

      "Em cho rằng, Tần Mạc kết hôn với em, là vì tài sản của nhà họ Lục? Tần Mạc trong mắt của em chính là người tư lợi như thế?"

      Duẫn Nặc dõi theo , dõi theo từng vẻ mặt ảm đạm tiêu hồn kia, chợt thấy nghẹn ngào, trong lúc này bất chợt ra lời.

      cũng muốn tin tưởng, chồng của Lục Duẫn Nặc, lại vì tài sản của nhà họ Lục nên mới đồng ý kết hôn, nhưng thực tế vẫn luôn tàn khốc như vậy pahir sao, quả là như thế.

      Tần Mạc cưới , chính là vì muốn hủy diệt nhà họ Lục bọn họ.

      Vì người nhà, vì công ty mà cha mất bao tâm huyết sáng lập ra, nhất định phải cách xa người đàn ông này, ai cũng ngăn cản được.

      Nhưng chuyện khiến tưởng được chính là câu kế tiếp của Tần Mạc, làm cho hơi khiếp sợ.

      "Nếu như em sợ cướp gì gì đó của nhà họ Lục, vậy đồng ý với em, lập tức rời khỏi công ty, như vậy đủ chưa?"

      Mặt của Duẫn Nặc lập tức liền biến sắc, kinh ngạc đến ngây người nhìn người đàn ông ở trước mắt, có chút thể tin được lỗ tai của mình.

      ta nguyện ý buông tha cho công ty?

      Điều này sao có thể?

      "Từ nay về sau!", hai tay của khoác lên vai , vô cùng chăm chú, ánh mắt trở nên ảm đạm, rồi lại che dấu được mà toát ra tia nhu tình.

      " bao giờ ... tham gia vào chuyện của công ty , nhưng bất quá, cũng có thỉnh cầu, mời em sau này, đừng bao giờ để cho phải nhìn thấy bản thỏa thuận ly hôn kia lần nữa. Tần Mạc nếu cưới em, liền nhất định chung sống cùng với em cả đời, bất kể nghèo khó tật bệnh, cả đời này cũng buông tha cho em đâu."

      cúi đầu, nắm chặt bàn tay bé của .

      "Mà em khi trở thành vợ của Tần Mạc , như vậy sau này, cũng nên ít lui tới với đàn ông bên ngoài , nghe chưa?"

      Nghe rất ! Nhưng đồng thời cũng làm cho Duẫn Nặc sợ đến ngây người.

      Mới vừa rồi câu kia: Bất kể nghèo khó tật bệnh, cả đời này, cũng buông tha cho em.

      Những lời này, là từ trong miệng của Tần Mạc ra hay sao?

      biết tại sao? Biết là có thể dối, nhưng vào giờ khắc này, vẫn thấy cảm động, cảm động đến nỗi nước mắt tràn ra khỏi bờ mi, trong lòng chua xót từng cơn.

      Tần Mạc thấy dáng vẻ rung động lòng người kia của , liền vươn tay ôm vào trong ngực chặt.

      Giờ khắc này, ra được trong lòng mình có cảm thụ gì, chỉ cảm thấy tại được ôm vào lòng, có được , phảng phất so với chinh phục toàn bộ thế giới còn cảm thấy thỏa mãn hơn.

      Còn tất cả hận thù đối với nhà họ Lục, hoàn toàn bị ném ra...(đến) sau gáy, ôm lấy , trong đầu nhộn nhạo hình ảnh về cuộc hôn nhân ngọt ngào, cùng hạnh phúc.

      cúi đầu, khẽ hôn lên trán , dịu dàng : "Đừng nữa gây vô lý nữa, sau này nơi này chính là nhà của chúng ta, phải em từng với sao? sinh cho Tần Mạc mười con , , chúng ta ăn cơm tối, rồi thảo luận kế hoạch sinh con."

      cười rộ lên, cúi đầu nhìn Duẫn Nặc chằm chằm.

      Giờ khắc này, còn bị cảm động đến rối tinh rối mù, biết phải cự tuyệt thế nào, đành phải theo ngồi vào bàn ăn, an phận ăn cơm cùng với ai kia.
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 40: Mũi nhọn lại chĩa vào .

      Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Mạc liền đến công ty.

      Sau khi kết thúc cuộc họp ở tầng cao nhất của Lục thị, liền đứng dậy với Lục Chấn Thiên vẫn ngồi ghế: "Chủ tịch, tôi muốn xin từ chức."

      Tất cả mọi người lập tức đều cả kinh, kinh ngạc nhìn người đàn ông trẻ tuổi này.

      Tần Mạc, ở trong mắt của mọi người mà , chính là nhi, dựa vào thành tích vượt trội của chính mình lấy được bằng đại học tài chính thương mại, hơn nữa còn quy thuận dưới trướng của Lục thị làm cánh tay đắc lực nhất.

      Cậu ta chăm chỉ cầu tiến, tích cực lên, cuối cùng còn trở thành con rể hiền của Chủ tịch Lục.

      Mắt nhìn thấy, vị trí tổng giám đốc của Lục thị sắp rơi lên đầu của cậu ta, nghĩ đến, vào giai đoạn mấu chốt này cậu ta lại muốn từ chức.

      Đầu óc bị úng nước, hay là bị lừa đá?

      Lục Chấn Thiên cũng cực kỳ khiếp sợ, nhìn chằm chằm Tần Mạc hỏi: " đùa chứ?"

      Tần Mạc cười cười, đối mặt với mọi người đáp: "Tôi đùa, từ nay về sau, tôi can thiệp vào bất cứ chuyện gì của công ty nữa."

      xong, liền cầm áo khoác ghế lên, cúi người sâu hành lễ với mọi người có mặt ở đây: "Tất cả các thành viên của ban quản trị xin hãy làm chứng, Tần Mạc tôi sau này, tuyệt đối can thiệp vào bất cứ chuyện gì của công ty nữa, tôi còn có việc, xin phép trước!"

      xong, cũng để ý đến ánh mắt đầy thắc mắc của mọi người, liền mở cửa phòng họp tiêu sái ra ngoài.

      Lúc Lục Chấn Thiên phản ứng kịp, Tần Mạc biến mất thấy bóng dáng đâu nữa.

      Ông cùng Lục Vân kỳ đưa mắt nhìn nhau, giống như hai hòa thượng sờ được vào gáy.

      Vốn trong mối quan hệ cấp cao của Lục thị, đều là lừa tôi gạt, đâm sau lưng tôi, tôi cũng xấu , Tần Mạc lại là con rể của nhà họ Lục, ngay lập tức có thể ngồi lên vị trí tổng giám đốc, người nào nhìn vào cũng đỏ hết cả mắt.

      Vậy mà hôm nay đột nhiên lại từ chức, biết có bao nhiêu người vỗ tay khen hay ấy chứ.

      Người nổi giận ở đây chỉ có Lục Chấn Thiên mà thôi.

      Cho nên vừa về đến nhà, ông liền sai người gọi Duẫn Nặc tới .

      Trong suy nghĩ của ông, khẳng định vợ chồng son hục hặc với nhau, nếu Tần Mạc cũng đột nhiên từ chức.

      Lúc ông gọi điện thoại về nhà, Duẫn Nặc vẫn còn ở trong biệt thự cảnh biển, đứng ban công thưởng thức phong cảnh của nơi này.

      Chỗ này quả rất đẹp, vừa dõi mắt ra xa là bờ biển xanh mênh mông, làm cho lòng người sinh ra cảm giác thoải mái thoáng đãng ra được.

      Đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng gọi của người giúp việc: "Phu nhân."

      Duẫn Nặc quay đầu lại, liền nghe dì giúp việc : "Bên nhà gọi điện thoại tới, rằng hãy nhanh chóng trở về chuyến."

      biết trong nhà xảy ra chuyện gì, nên vội vàng xuống lầu về nhà.

      nghĩ tới, vừa ra đến cửa biệt thự liền gặp phải Tần Mạc vừa từ công ty trở về.

      Thấy vội vàng hoảng hốt, lập tức xuống xe tới hỏi: " Sao thế?"

      "Mẹ tôi bảo tôi về nhà chuyến, biết là có chuyện gì!". thành trả lời.

      " đưa em .". chút do dự, Tần Mạc liền mở cửa xe, để cho Duẫn Nặc ngồi vào rồi lái .

      nhìn cái, còn ngập ngừng nữa.

      Nửa giờ sau, hai người về tới nhà họ Lục.

      "Em vào trước, đỗ xe vào gara .". Tần Mạc .

      Duẫn Nặc gật đầu cái, mình đẩy cửa vào nhà.

      Vừa vào đến cửa nhà, liền cảm giác khí có gì đó đúng, tựa hồ như bị đè nén, yên tĩnh đến mức làm cho người ta thở nổi.

      Duẫn Nặc vào phòng khách, mọi người trong nhà họ Lục ngồi ngay ngắn ở đó, ai cũng đều nghiêm mặt, trầm đáng sợ.

      thấy tò mò, liền tới đứng ở bên cạnh, nhàng mở miệng hỏi: " xảy ra chuyện gì vậy?"

      Lục Chấn Thiên ngẩng đầu, hung hăng nhìn chằm chằm: "Có phải con và Tần Mạc cãi nhau hay ?"

      Duẫn Nặc hiểu ra sao, liền đáp: " có, con với ấy vẫn rất tốt mà!"

      "Rất tốt? Rất tốt tại sao nó lại phải từ chức đột ngột như thế?"

      "Tiểu Nặc, con cho cha biết , rốt cuộc con gì với nó, mà tại sao nó lại đột nhiên muốn từ chức. Con có biết bây giờ là thời kỳ mấu chốt hay , nhà họ Lục chúng ta, mỗi người đều có công việc cùng cương vị riêng, thể phớt lờ, chỉ cần hơi cẩn thận, người khác thừa dịp mà nhảy vào phá hoại."
      Last edited: 24/3/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :