1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã, mau ký tên ly hôn - Quỷ Cửu Cửu (Chương 85.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 23: khỏi đau lòng vì


      Duẫn Nặc chưa từng biết đến Tần Mạc như vậy cho nên trong lòng có chút khó chịu.

      Ấm ức siêu thị mua nước trái cây, trong lúc Tần Mạc thanh toán, lại mình rời khỏi siêu thị, đúng lúc ra liền nhìn thấy tên trộm.

      Tên này chừng hai mươi tuổi, sờ sờ vào cái túi của phụ nữ mải dắt con nên để tâm lắm.

      cắn chặt răng, bước nhanh đến phía trước chỉ vào tên ăn trộm mà quát lớn: "Này, cậu làm gì đó?"

      Tên trộm quay đầu nhìn lại, thấy bị người ta phát , liền vội vàng giật chiếc túi rồi bỏ chạy.

      Đáng chết!

      Duẫn Nặc rủa thầm tiếng, suy nghĩ nhiều liền đuổi theo phía trước.

      Bởi vì tên trộm cẩn thận bị vấp ngã, nên liền nhân cơ hội này mà nhào tới trước, đè lại.

      Nhưng còn chưa kịp phản ứng, liền thấy con dao găm lạnh như băng để ở cổ của mình.

      " được nhúc nhích, nếu ông giết chết mày!"

      Duẫn Nặc lập tức dừng động tác, dám cử động nữa.

      Lúc này, người phụ nữ bị trộm ví tiền cũng phản ứng kịp, vội vàng hô to: "Ăn trộm, bắt ăn trộm."

      Nghe thấy tiếng hô, quần chúng chung quanh liền rối rít xúm lại.

      Tên trộm thấy chuyện ổn, lập tức đẩy Duẫn Nặc ra, nhấc chân chạy mất.

      Duẫn Nặc cảm giác cổ chợt bị rạch nhát, đau đớn ập đến, lại bị tên trộm kia đẩy cái, váng đầu hoa mắt chực ngã ra mặt đất...

      Đột nhiên, trước mặt nhanh chóng có bóng dáng vọt tới, vững vàng ôm lấy , giữ lại.

      " sao chứ?", Giọng trầm thấp lại dễ nghe khiến cho đột nhiên có cảm giác an toàn, nhưng vẫn để ý đến bản thân, chỉ theo phương hướng mà tên trộm kia chạy trốn, gấp gáp : "Mau, bắt ăn trộm.".

      Vừa dứt lời, cả người liền hôn mê bất tỉnh, nhưng lại cảm giác được mình ngã vào trong lồng ngực quen thuộc, ấm áp, cùng dễ chịu.

      ...

      Bệnh viện

      "Mau, bắt ăn trộm, bắt ăn trộm..."

      Vừa tỉnh, Duẫn Nặc đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc, gấp gáp .

      Dừng lại chốc lát, cảm giác hoàn cảnh của bản thân giờ có cái gì đó đúng, vừa ngẩng đầu, liền đón nhận được ánh mắt ảm đạm lại trầm của Tần Mạc.

      "Tại sao tôi lại ở chỗ này?"

      phải là đứng ở cửa siêu thị cửa bắt ăn trộm sao? Mà sao giờ lại nằm ở trong bệnh viện?

      A? Cổ là đau.

      muốn đưa tay sờ sờ vào đó, đột nhiên lại bị người ngồi bên cạnh ngăn cản: " được động."

      ngẩng đầu nhìn , chỉ thấy nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt đầy tức giận: "Em có biết, thiếu chút nữa liền mất mạng rồi hay ?.".

      Mất mạng? Bây giờ phải vẫn rất tốt sao?

      Vốn thấy rất hoang mang, lại nghe rống giận trận: "Bác sĩ mới vừa kiểm tra còn thiếu chút nữa liền bị tổn thương tới động mạch chủ rồi, Lục Duẫn Nặc, trước kia sao tôi lại phát , em là người thấy việc nghĩa liền hăng hái nhỉ? Em có biết vì người xa lạ mà suýt mất tính mạng của mình."

      "Đầu óc của em bị đổ nước, hay là ngu ngốc, biết những tên trộm này là thành phần như thế nào ? Chính là những tên côn đồ liều mạng, vạn nhất nếu dùng sức, trực tiếp dùng dao cắt cổ họng của em làm sao bây giờ?"

      "Sau này ra cửa, cho xen vào việc của người khác nữa, có nghe hay ?"

      "..."

      Duẫn Nặc bị quát liền ngẩn người ra giải thích được, đây là như thế nào?

      bị thương, phải thầm cao hứng sao? Sao tự nhiên lại hung dữ bất chợt như vậy?

      tại cũng biết là vì sao, ngực như bị chặn lại, nặng nề suýt nữa thở nổi.

      Nhất là khi nhìn đến dải băng trắng quấn quanh cổ của , lúc bị tên côn đồ liều mạng dùng dao lướt qua đường sắc lịm, lại thấy đau lòng tựa như bị ai đó đấm cho quyền vậy.

      ràng là , nhưng lúc thấy nằm ở trong ngực, cổ bị chảy máu ngừng, lại hốt hoảng tưởng chừng như chính mình bị thương, vội vàng ôm lấy vọt tới bệnh viện.

      khắc kia, trong lòng liền dấy lên cảm giác kinh khủng, sợ hãi, sợ cứ như vậy mà chết ở trong ngực của mình.

      Trái tim, đột nhiên liền nhảy ra khỏi lồng ngực.

      Cho đến khi bác sĩ thông báo cho biết, rằng có chuyện gì, lúc này con tim kia mới yên ổn trở về vị trí của mình.
      susu, bornthisway011091trạch nữ thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24: Đừng để tôi phải nổi giận


      Duẫn Nặc tuy có chuyện gì, nhưng cũng tự nhân thấy bản thân hơi quá kích động, liền ngồi im .

      Tần Mạc sau khi tức giận dạy dỗ bài, thấy cúi đầu buồn bực lên tiếng giống như đứa trẻ biết mình làm sai vậy.

      Tim như cứng lại, tới ôm vào trong ngực, khẽ : “Xin lỗi, tôi hơi mất khống chế, em sao là tốt rồi.”

      Hành động này của có vẻ như là quan tâm đến sao?

      Duẫn Nặc liền rúc vào trong lồng ngực ấm áp của , nhúc nhích.

      quan tâm đến hay còn là hư tình giả ý? Mặc dù cảm nhận được đấy phải là giả vờ, nhưng… vẫn có cách nào tiếp nhận được.

      Tiếp đó chợt đẩy ra, vén chăn sang bên xuống giường.

      “Em làm gì vậy?” Tần Mạc nhìn chằm chằm, sắc mặt theo đó lại trầm xuống.

      “Tôi muốn về nhà.” Mới câu mà cổ liền đau muốn chết.

      Người còn chưa được hai bước, đột nhiên lại bị Duẫn Nặc bế ngang lên, vội vàng đặt ở giường.

      Sau đó liền lạnh lùng : “ có lệnh của tôi, cho phép em nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm ở đây, chờ vết thương lành rồi về.”

      …” nổi đóa nhìn chằm chằm: “Tôi muốn về, quản được sao?”

      “Duẫn Nặc.” hung dữ gọi tên , cố gắng áp chế cơn giận trong lồng ngực. “Đừng để cho tôi phải nổi giận, nghe lời.”

      “…” Nhìn cái trán cố gắng kềm chế mà nổi đầy gân xanh kia của quả nhiên liền ngoan ngoãn hẳn, cứ ngồi như vậy, đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ.

      ra ngoài để mua nước trái cây, Trác Quân vẫn còn chờ ở nhà đấy.

      Nếu trở về, Trác Quân nghĩ như thế nào? Có phải vừa thương tâm vừa khó chịu hay ?

      Tại sao luôn khiến cho phải khổ sở như vậy chứ, phải rằng sau này rời khỏi sao? Tại sao cứ hết lần này đến lần khác nuốt lời?

      vô cùng xin lỗi .

      “Muốn ăn cái gì? Tôi ra ngoài mua cho em.” Tần Mạc thấy tinh thần của chu du đến tận nơi nào, liền lên tiếng hỏi.

      Duẫn Nặc nhìn , chỉ thốt ra hai chữ: “Tùy ý!”

      Tần Mạc nhìn cái, ánh mắt trở nên phức tạp.

      Sau đó, liền xoay người ra khỏi phòng bệnh.

      Mới vừa ra khỏi phòng bệnh, điện thoại di động liền vang lên, nhìn cũng thèm nhìn, trực tiếp ấn nút nghe: “Alo.”

      “Mạc, là em.”

      Vãn Tịch?

      Nghe được tiếng của người kia, Tần Mạc đột nhiên lạnh giọng : “Chuyện gì?”

      “Lục Vân Kỳ cầu hôn em rồi.”

      “…”

      biết tại sao? Nghe như thế, đáng lẽ ra phải thấy đau đớn, giận dữ, thế nhưng lại vân đạm phong khinh, tựa như nghe chuyện hề liên quan đến mình vậy.

      Trong lòng hề có cảm giác, chút cảm giác cũng có.

      “Mạc?” Nửa ngày nghe thấy đầu bên kia lên tiếng, Vãn Tịch mấp máy môi, tiếp: “Em biết vui, nhưng vì đạt thành mục đích của chúng ta, nhất định phải hi sinh, tốc chiến tốc thắng.”

      “Chỉ cần em và Lục Vân Kỳ kết hôn, luật pháp, em có được 10% cổ phần Lục thị, cộng thêm 10% của nữa, cộng thêm thu mua của những cổ đông khác, sớm muộn ngày, toàn bộ Lục thị thuộc về tay chúng ta.”

      “Đến lúc đó chúng ta lại có thể giống như trước đây, ở bên cạnh nhau hạnh phúc vui vẻ rồi.”

      Vãn Tịch ở bên đầu kia điện thoại kia ảo tưởng đến tương lai của mình cùng Tần Mạc, lại hề hay biết người đàn ông ở bên này trong đầu vẫn suy nghĩ đến người khác bị thương, bây giờ vẫn còn ngu ngơ nằm giường.

      “Mạc, Mạc, có nghe em ?”

      Nửa ngày nghe thấy đáp lại, Vãn Tịch liền bối rối biết phải làm thế nào.

      Hít hơi sâu, Tần Mạc cực kỳ lãnh đạm : “Em muốn làm sao cứ làm như thế , tôi rất bận, còn có chuyện cần xử lý.”

      xong liền trực tiếp cúp điện thoại.

      Nắm điện thoại trong tay, tâm trạng như có như cực kỳ khó chịu.

      Người phụ nữ của Tần Mạc , sao có thể để đàn ông khác nhúng chàm được.

      Vãn Vãn, nếu em cùng ta kết hôn, giữa chúng ta, liền hoàn toàn, chấm hết.
      Last edited by a moderator: 5/2/15
      bornthisway011091trạch nữ thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25: Chỉ có tách ra mới đau.

      Lúc Tần Mạc mua ít thức ăn ở bên ngoài trở lại bệnh viện Duẫn Nặc ngủ rồi.

      nhàng đặt túi đồ lên đầu tủ, rồi lại khe khẽ ngồi xuống bên cạnh lẳng lặng nhìn .

      rất đẹp, loại xinh đẹp này hề phong tình mị như những khác mà mang đầy vẻ trẻ trung, thanh thuần, sức sống, bừng bừng, mỗi khi nhìn vào làm cho người ta lỗi nhịp.

      Ba năm trước đây, tại cổng trường đại học A mặc chiếc váy liền thân vô cùng rực rỡ, mắt đeo kính đen, trong lúc mở cửa xe thể thao ra vô tình đụng phải xe đạp của .

      Kể từ khi đó, có lẽ bắt đầu thích ?

      Mãi sau này mới biết, chính là thiên kim tiểu thư của Lục thị, là con của kẻ thù hại chết cha của .

      Cho nên ba năm qua, ở trước mặt , vẫn lấy lui làm tiến, cuối cùng, vẫn phải cưới .

      Nhưng điều làm cho nghĩ tới đó chính là, sau khi kết hôn, liền thay đổi thành người hoàn toàn khác.

      còn lại đại tiểu thư của nhà họ Lục trước kia nữa, bây giờ, ngay cả cũng có chút nắm bắt được.

      thích , hay còn có những nguyên nhân khác, hiểu, nhưng trong lòng lại khỏi khó chịu, rất muốn biết, tại sao lại còn nhiệt tình với như lúc trước khi bọn họ kết hôn?

      Nghĩ nghĩ lại, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nỉ non thấp của Duẫn Nặc: "Con ơi, con của mẹ, con ơi...."

      Tần Mạc đưa mắt nhìn chằm chằm, lại chỉ thấy vẫn nhắm mắt, vẻ mặt tràn đầy thống khổ, đôi mày nhíu chặt, giống như giãy giụa, trong cơn ác mộng, dáng vẻ thế kia làm cho người ta rất đau lòng.

      Chỉ chốc lát sau, Tần Mạc liền nhìn thấy nơi khóe mắt của dòng lệ nóng bỏng chảy ra.

      hiểu vì sao lại đột nhiên như vậy, trong miệng còn ngừng lẩm bẩm về đứa con nào đó, còn khóc ở trong mơ nữa chứ.

      Tim như thắt lại, đau lòng muốn đánh thức dậy, nhưng còn chưa kịp mở miệng, lại nghe thấy run rẩy khẽ :

      "Mạc, con, con của chúng ta, Mạc..."

      "Van cầu , cứu lấy con của chúng ta, Tần Mạc.... Tần Mạc..."

      Mà bản thân trong tiếng gào thét của chính mình mà bừng tỉnh, lệ vẫn rơi đầy mặt.

      Tần Mạc nhìn , mặt tràn đầy thắc mắc, hiểu chuyện gì xảy ra.

      Con? Con của bọn họ? Bọn họ lại chưa từng thân mật đến mức độ đó, vậy con ở đâu ra?

      này, thực thể hiểu nổi?

      Sau khi tỉnh táo lại, Duẫn Nặc mới phát mình gặp ác mộng, muốn nằm xuống lần nữa, nhìn thấy Tần Mặc hoang mang, nghi hoặc ngồi ở bên cạnh.

      trầm mặc nhìn , biết phải sao.

      cũng nhìn trong ánh mắt, chất đầy nghi vấn.

      "Em thấy ác mộng."

      Trong lòng liền cảm khái, ấy nằm mơ cũng có thể mộng thấy mình, như vậy trong lòng của nhất định vẫn có chút địa vị.

      Duẫn Nặc liên tưởng đến cơn ác mộng vừa rồi, cuống quít vỗ vỗ đầu, suy yếu vô lực đáp: "Ừhm, tôi mơ thấy chúng ta có con, nhưng đứa con này lại bị tự tay giết chết."

      ra , đây phải là mộng, đó chính là kết cục của ba năm sau, là kiếp nạn mà bắt buộc phải trải qua.

      Nghĩ đến tình cảnh mình bị đẩy xuống lầu, mất đứa con, liền đau đớn đến muốn sống.

      Nếu ông trời lựa chọn cơ hội lần nữa, vậy lần này, tuyệt đối để cho chuyện như vậy phát sinh.

      "Em linh tinh gì thế?"

      Tần Mạc liếc mắt nhìn , rồi đứng dậy, chủ động kéo sang ôm vào trong ngực mình.

      "Chẳng qua chỉ là mộng mà thôi, đừng xem là ."

      Duẫn Nặc tựa vào trong ngực , cảm thấy mệt mỏi.

      Lòng đau như cắt, đó là vì vẫn còn thương , nhưng lại biết đó chỉ là hư tình gia rý quan tâm mình nên càng thống khổ.

      ra là, những ngày qua tuy giả vờ ngụy trang, nhưng vẫn chạy ra khỏi được cảm giác đau lòng.

      được, nhất định phải cách xa , vì chỉ có tách ra, trong lòng mới đau đớn nữa.
      Last edited by a moderator: 8/2/15
      trạch nữbornthisway011091 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 26: được kết hôn với ta.



      Duẫn Nặc ở trong bệnh viện nghỉ ngơi ngày, ngày hôm sau liền cầu Tần Mạc đưa mình về nhà.

      Lúc trở về, cổ vẫn còn quấn băng gạc trắng toát, điều này làm cho người nhà họ Lục, ai nhìn thấy cũng vây tới hỏi lung tung này kia.

      "Tiểu Nặc, con làm sao vậy? Sao cổ lại phải quấn băng thế kia?"

      “ Tiểu Nặc, em sao chứ?"

      "Tiểu Nặc, có phải bị thương hay ?"

      Duẫn Nặc mệt mỏi lắc đầu, chào thua: "Ba mẹ, ba, sao đâu, con lên lầu trước.".

      Tần Mạc tới cúi chào cha mẹ vợ rồi sau đó liền đỡ Duẫn Nặc lầu.

      Lục Tử Dạ nhìn theo bóng lưng của hai người họ, thầm thắc mắc, suy nghĩ lát liền : "Mẹ, mẹ có phát hình như tiểu Nặc có gì đó khác với trước kia ?".

      Triệu Thục Hoa gật đầu : "Đúng vậy, mẹ cũng cảm thấy con bé khang khác.".

      "Hai mẹ con nhà bà, toàn lo lắng gì đâu, , mau làm việc của mình .". Lục Chấn Thiên gỡ kính lão xuống, mệt mỏi xoa xoa mi tâm.

      Lục Tử Dạ đưa mắt nhìn cha mình cái, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến gì đó, liền vội vàng lại gần hỏi: "Đúng rồi cha, con nghe thấy mấy cổ đông trong công ty , cha muốn đưa Tần Mạc lên vị trí tổng giám đốc phải ?"

      Lục Chấn Thiên nghiêm mặt trừng Lục Tử Dạ: "Con nghe ai ?"

      "Hôm nay con đến công ty Hoa bàn chút chuyện, cẩn thận liền nghe được."

      Lục Chấn Thiên cũng phủ nhận, gật đầu hỏi: "Con có ý kiến?"

      "Ha ha! Con có thể có ý kiến gì, dù sao đều là người nhà, ai làm mà chẳng giống nhau a, bất quá nếu cha để cho Tần Mạc làm tổng giám đốc, cả..."

      "Để cho Tần Mạc làm tổng giám đốc, cũng chỉ là chuyện tạm thời, dù sao cả của con cũng sắp kết hôn, phải cho nó có thời gian nghỉ ngơi chứ."

      "A?"

      Nghe cha mình như thế, Triệu Thục Hoa và Lục Tử Dạ đều kinh ngạc hỏi lại: "Cha cái gì? cả (Vân Kỳ) sắp kết hôn?"

      "Ừhm!". Lục Chấn Thiên liền ngạc nhiên, nhìn hai người mắt chữ O mồm chữ A kia, cười hỏi: "Thế nào? Vân Kỳ cho hai người biết sao?"

      Hai mẹ con họ đồng loạt lắc đầu, liền đó Triệu Thục Hoa bất bình quát to: "Cái thằng bé này, tôi là mẹ nó, mà nó sắp kết hôn lại cho tôi biết. Sao tôi lại biết nó có bạn nhỉ?"

      Lục Tử Dạ lại lơ đễnh : "Bạn của ấy con cũng được chiêm ngưỡng rồi, hình như tên... Thượng Vãn gì đó?"

      "Thượng Vãn Tịch."

      "Đúng, đúng rồi, chính là Thượng Vãn Tịch, là rất đẹp.".

      Thượng Vãn Tịch? Vãn Tịch, ấy muốn gả cho Lục Vân Kỳ?

      Tần Mạc đứng ở chân cầu thang nghe màn ba người chuyện, trong lòng cực kỳ trầm muộn, biết là có tư vị gì.

      Ngẩng đầu nhìn lên lầu, xác định Duẫn Nặc ngủ, mới trực tiếp ra khỏi nhà, trước khi lên xe còn gọi cho Vãn Tịch gọi cú điện thoại.

      Nửa giờ sau, hai người trước sau xuất ở trong phòng VIP của KTV.

      Vãn Tịch đến muộn, vừa đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy Tần Mạc uống rất nhiều rượu, phải có đến vài chai cạn đến đáy.

      tới đoạt lấy cái ly trong tay : “ điên rồi? phải bị đau dạ dày sao? Làm sao lại uống nhiều như vậy?".

      Tần Mạc ngẩng đầu lên nhìn , trong tròng mắt đỏ ngầu đều là đau đớn, ánh mắt phảng phất xen lẫn cảm xúc cùng trách nhiệm nặng nề.

      Lạnh lùng cười tiếng, lại mở chai rượu khác, tiếp tục uống.

      Vãn Tịch đứng ở bên cạnh cầu khẩn: "Mạc, đừng uống nữa."

      Tần mạc dừng động tác lại, nhìn cái, ánh mắt mơ màng tan rã: "Được, uống, vậy em phải đồng ý với , đừng gả cho Lục Vân Kỳ, được ?"

      "..."

      "Được ?". còn chưa kịp thời trả lời, đột nhiên liền quát lên, dọa cho Vãn Tịch sợ đến toàn thân run rẩy.

      Nhưng vẫn trả lời , Tần Mạc giễu cợt cười tiếng, ngẩng đầu đem khổ sở cho nuốt vào trong cổ họng.

      "Thượng Vãn Tịch, cho em biết, nếu em gả cho ta giữa chúng ta lập tức liền kết thúc."
      trạch nữbornthisway011091 thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 27: Tần Mạc thay đổi

      "Thượng Vãn Tịch, muốn , nếu em gả cho ta, giữa chúng ta lập tức kết thúc."

      tức giận thốt ra câu, trừng mắt nhìn Thượng Vãn Tịch, phẫn hận nghiến răng.

      Người phụ nữ này, cũng thèm né tránh ánh mắt của , cười lạnh : "Có lẽ muốn em hy sinh bản thân mình, nhưng, em phải làm như vậy."

      "Phai?" Tần Mạc lạnh lùng cười hỏi lại, cầm ly rượu lên, uống hơi cạn sạch.

      "Vậy em cam tâm tình nguyện kết thúc đoạn tình cảm này của chúng ta?"

      Vãn Tịch nhịn được quay đầu lại nhìn , dưới ánh đèn mờ mờ, sắc mặt của vừa mang vẻ đơn lại vừa phiền muộn.

      hơi hơi căng thẳng, hít sâu hơi, rồi cắn chặt răng : "Em là vì muốn họ trả hết những gì nợ chúng ta, đó cũng là vì nghĩ đến tương lai của và em, nếu muốn đoạn tuyệt quan hệ, em cũng còn cách nào."

      Khuôn mặt Tần Mạc chợt trở nên lạnh, trừng mắt nhìn Vãn Tịch, phải đến ba giây sanh mới châm chọc hỏi: "Em Lục Vân Kỳ sao?"

      Vãn Tịch liền đờ mặt ra, né tránh ánh mắt của , đáp: " hưu vượn cái gì thế?"

      trốn tránh này khiến cảm giác được chột dạ.

      Rồi thầm cười nhạo mình là thằng đại ngốc, nếu tên kia làm sao có thể đối nghịch lại , cho dù có phản đối thế nào cũng đều trở nên vô nghĩa?

      quả là khờ, ngốc hết chỗ , bị làm mờ mắt rồi.

      Ngực nóng ra khó chịu, cầm bình rượu lên đập mạnh xuống đất.

      đất lập tức truyền tiếng "Choang", mảnh thủy tinh cùng rượu tràn ra khắp sàn nhà.

      Vãn Tịch quay đầu trừng mắt tức giận nhìn Tần Mạc, muốn mở miệng giải thích lại thấy đứng phắt dậy, lạnh lùng nhìn : "Được, em cứ cưới , chúc cho hai người... trăm năm hạnh phúc, bạc đầu giai lão."

      xong liền sải bước rời , Vãn Tịch liền giữ chặt lại: "Mạc, phải tin tưởng em, em làm như vậy, đều là vì muốn sớm báo được thù, sớm được giải thoát."

      Nhưng lúc này lại lưu tình chút nào gạt tay của ra, ngay cả nhìn, cũng thèm nhìn cái, kéo cửa ra, biến mất trong hành lang.

      Cả người Vãn Tịch liền run lên, vô lực ngồi ở sofa, khổ sở thành lời.

      .......

      Đêm khuya, Tần Mạc lê thân mình mỏi mệ, hơn nữa vì uống nhiều rượu, mà cả người nghiêng ngả, chân nam đá chân chiêu về nhà.

      Sợ làm ảnh hưởng đến những người khác, liền nhàng lảo đảo đến phòng của mình cùng Duẫn Nặc.

      Đẩy cửa ra, ấn công tắc tường, ánh đèn sáng choang ập tới đâm vào khiến phải híp mắt lại.

      Lảo đảo đến bên cạnh Duẫn Nặc, đứng lặng nhìn người con an ổn ngủ giường, liền cười khổ, đáy mắt tràn ngập thê lương.

      thực tế, từ lúc vừa mới quen biết, cũng thấy chán ghét như mình vẫn tưởng, nhưng muốn phản bội Vãn Tịch, phản bội lại tình cảm lâu của bọn họ, cho nên vẫn luôn lạnh lùng đáp lại .

      tại, quan hệ của và Vãn Tịch đến bước đường này, như vậy.... tương lai của thế nào, cứ thuận theo tự nhiên là được!

      khẽ khàng cởi áo khoác, lẳng lặng nằm ở bên cạnh , ngủ thẳng giấc cho đến hửng đông.

      ......................

      Sáng sớm, Duẫn Nặc cảm giác được có cái gì đó nặng tựa ngàn cân đè lên ngực mình làm thể thở nổi.

      từ trong mộng bừng tỉnh, liếc mắt quan sát liền thấy, cái cánh tay của ai đó vòng lên trước ngực của mình, ôm lấy chặt.

      kinh ngạc, quay đầu nhìn sang, người đàn ông bên cạnh vẫn còn ngủ say, hít thở đều đều, đẹp trai đến bức người nên lời.

      Nhưng tại sao bọn họ lại ngủ cùng nhau?

      Vừa lúc đó, người đàn ông nghiệt kia lại chậm rãi mở mắt ra, nhưng điều khiến cho thể tưởng tượng được đó chính là còn nhoẻn miệng cười, rồi ôm chầm lấy , cúi đầu :

      "Còn sớm, ngủ tiếp lát ."

      Toàn thân run lên, thất thần ngơ ngẩn nửa ngày vẫn có đáp lại.

      Sau đó lại ý thức được, ghé sát vào thân mật áp nụ hôn lên môi .

      ************
      Last edited: 11/2/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :