1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã, mau ký tên ly hôn - Quỷ Cửu Cửu (Chương 85.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: Lại dám tìm người khác sau lưng .

      Cùng lúc đó, đài quan sát, có hai người lẳng lặng đứng cạnh nhau, ngắm nhìn hàng vạn ngọn đèn thắp sáng bên dưới.

      Hình ảnh trước mắt, đẹp sao tả xiết.

      "Tiểu Nặc, trễ thế này, ta vẫn yên tâm để em mình ở bên ngoài sao?"

      Nghe hỏi vậy, Duẫn Nặc quay đầu lại, đón nhận tròng mắt đen nhánh thâm thúy của người kia.

      lát sau, mỉm cười đáp: "Hai chúng ta ở chung chỗ, làm sao lại nhắc tới ta làm gì?"

      Trác Quân tới, vuốt vuốt sợi tóc trán bị gió thổi có chút xốc xếch của lại cho ngay ngắn .

      liền cười khẽ, nụ cười như gió, vô cùng tuấn mỹ.

      " chỉ sợ..."

      Duẫn Nặc cau mày : " đại thiếu gia sợ trời sợ đất, thế nào mà vào lúc này đột nhiên lại giống như đứa bé, xem, phải sợ cái gì chứ?"

      Duẫn Nặc nghĩ tới, sau khi tỉnh lại, đuổi theo tới Thái Lan.

      Khi vừa rời khỏi Tần Mạc tới hai phút, liền nhận được điện thoại của .

      Sau đó, liền ra khỏi khách sạn, lên xe của du ngoạn.

      Người đàn ông này rất ưu tú, thông thạo nhiều thứ tiếng khác nhau, cả ngày hôm nay, dẫn thăm thú rất nhiều danh lam thắng cảnh, tối đến, liền mang tới đài quan sát này, ngắm nhìn hàng vạn ngọn đèn trời.

      Đối với xuất này của mừng rỡ, cũng thấy kích động thôi.

      Rất may là còn có , nếu mình ở nơi đất khách quê người này biết phải trải qua như thế nào?

      " sợ ta tới tìm em, em bỏ lại lần nữa mà theo ta."

      lời này ra đáy mắt của liền toát lên vẻ khổ sở, đau thương.

      Thấy thế tim của Duẫn Nặc bị giày xéo trận, đau ỉ.

      "Đồ ngốc, sao em bỏ lại được chứ?". đưa tay sờ sờ lên gương mặt tuấn mỹ có chút tỳ vết nào của , khẽ cười: "Em thề, sau này, bao giờ ... bỏ lại nữa."

      Trác Quân có chút tin lắc đầu : ", em vẫn bỏ lại thôi, bởi vì em và ta kết hôn, bởi vì người em , chính là ta."

      ". . . . . ."

      Nhìn vào đôi mắt thâm thúy đa tình của người đàn ông này, ánh mắt chất chứa nhiều cảm xúc ưu thương làm cho Duẫn Nặc thấy vô cùng khó chịu.

      Đúng vậy, và Tần Mạc kết hôn.

      Nhưng tại chưa chắc còn ta.

      Chờ qua kỳ trăng mật này về đến nhà, lập tức ly hôn với ta, đến lúc đó có thể cùng Trác Quân ở chung chỗ, cũng tách ra nữa.

      Nhưng mà bây giờ, thể gì với cả.

      Cho nên, liền tìm cách dời đề tài bi thương này.

      "Trác Quân, mau nhìn xem, đấy là cái gì? Sao băng có phải ?"

      Trác Quân lại bị dời chú ý chút nào, vẫn lưu luyến si mê nhìn chằm chằm vào như cũ.

      Duẫn Nặc lại nhìn lại , chắp hai tay hướng lên bầu trời đêm mênh mông mà ước nguyện.

      Gió nhè thổi tới, khí vào đêm se se lạnh, Trác Quân tiến lên phía trước, nhàng choàng tay lên vai , hy vọng có thể cho chút ấm áp.

      Vậy mà, trong lúc này, tại cửa phía sau của đài quan sát, lại xuất người đàn ông tên là Tần Mạc.

      vừa ra ngoài, nhìn thấy trong cảnh đêm lung linh huyền ảo, hai bóng người ôm nhau thân thiết.

      Bàn tay, bất giác nắm lại chặt, trán nổi đầy gân xanh, cắn răng nghiến lợi tiến đến.

      Con ngươi trong đôi mắt u sắc lạnh tựa như loài Báo rình rập con mồi.

      Cả buổi tối đến biết bao nhiêu địa phương nhưng cũng tìm được , cuối cùng phải dùng đến định vị GPS, mới biết ở chỗ này.

      nghĩ tới vừa chạy đến, nhìn thấy màn như vậy.

      Vợ mới cưới của mình ở bên ngoài thân mật tư tình cùng với đàn ông khác, người luôn luôn cao ngạo như Tần Mạc , sao có thể chịu được đả kích như vậy.

      sải bước tới, từng bước từng bước, dần dần đến gần hai người kia.

      Đột nhiên, chợt kéo Trác Quân ra, rồi bất ngờ tung cú đấm về phía người đối diện.
      xixon thích bài này.

    2. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      thanks editor:yoyo51::yoyo51:

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: xin lỗi, Trác Quân.


      Tần Mạc tung ra quyền, khiến cho Trác Quân chưa kịp phòng bị nhào người vào lan can, hộc cả máu mũi, máu miệng.

      Duẫn Nặc cả kinh, vội vàng chạy tới đỡ , sau đó liền trừng Tần Mạc quát lên: " bệnh thần kinh à? Tự nhiên lại đánh người?"

      Tần Mạc cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Duẫn Nặc, hai mắt đỏ ngầu đầy hung ác.

      Vươn tay kéo sang, gầm : "Lục Duẫn Nặc, đừng quên là ai?"

      Duẫn Nặc hất tay của ra, cam lòng yếu thế mà đáp trả: "Tôi là ai, có lien quan gì tới việc đánh người, Tần Mạc, cảm thấy mình làm điều thừa sao?"

      "Tôi làm điều thừa, con mẹ nó tôi ăn no có gì để chuyện làm, mới chạy đến nơi đây tới bắt gian, chỉ cần ngày còn là vợ của Tần Mạc tôi, ngày đó tôi vẫn có quyền can thiệp vào tự do của , mau trở về cùng tôi."

      xong, liền trực tiếp lôi Duẫn Nặc ra phía cửa chính. Di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn.

      Duẫn Nặc quay đầu lại thấy Trác Quân siêu vẹo giữa trời chiều tịch mịch, tim khỏi đau nhói, cố gắng dùng sức hất tay của Tần Mạc ra.

      " mau buông tôi ra."

      vừa thoát được liền vội vàng chạy đến trước mặt Trác Quân, đau lòng đưa tay lên lau vết máu bên khóe miệng của .

      Hành động này của , ở trong mắt Tần Mạc, tương đối châm chọc, thậm chí còn mang chút sỉ chục.

      Cắn răng nghiến lợi lên trước, quyết tâm kéo Duẫn Nặc rời khỏi chỗ này.

      Lại thấy lập tức đứng ở trước mặt Trác Quân, giống y như gà mẹ đứng ra bảo hộ gà con vậy, oán hận nhìn chằm chằm vào : "Tần Mạc, tôi cho biết, tôi với đâu. chính là chồng của tôi, điều này sai nhưng cũng đừng quên, chẳng qua chỉ là người đến ở rể nhà họ Lục chúng tôi mà thôi, tôi có quyền bỏ , tôi muốn ly hôn với , biến , mau cút khỏi tầm mắt của tôi."

      Tới ở rể? Ly hôn?

      Nghe đến mấy chữ này, người luôn luôn cao ngạo như Tần Mạc, sao có thể chịu được vũ nhục như thế.

      Thế nào cũng nghĩ tới, mới kết hôn được hai ngày, mà lại ngang nhiên đội nón xanh cho mình, còn khẩu xuất cuồng ngôn muốn ly hôn.

      Làm sao mà có thể chịu được, chịu đựng thế nào được???

      Hung hãn nhìn Duẫn Nặc chằm chằm, ánh mắt của tựa như con dao, vô cùng sắc bén, từng cơn lửa giận vọt lên ngực: "Đúng, tôi là người tới ở rể Lục gia, nhưng cũng đừng quên, là ai biết liêm sỉ quấn lấy tôi, phải là tôi lấy chồng, Lục Duẫn Nặc, bây giờ được như nguyện nên liền qua cầu rút ván đúng ?"

      "Ai thời trẻ con ngốc nghếch, ngu dại, trước kia tôi uống lộn thuốc mới thích người như , nhưng bản tiểu thư bây giờ đối với lại hề có nửa điểm hứng thú, , vĩnh viễn cũng đừng để cho tôi gặp thêm lần nào nữa."

      đúng là điếc sợ súng đây mà.

      Đôi mày của Tần Mạc run lên, cắn răng nhìn chằm chằm vào cười lạnh hỏi: "Ý của chính là hối hận sao?"

      Duẫn Nặc hất cằm lên, cao ngạo tựa như nữ vương đáp: "Đúng vậy, tôi hối hận, hối hận vì gả cho người mặt người dạ thú, mau cút ."

      "Lục Duẫn Nặc.". giận dữ hét lên, rồi chợt bóp chặt cổ của : " muốn chết sao?"

      Thấy vậy, Trác Quân vội vàng tiến lên kéo người ra, lại bị Tần mạc đẩy cái, vì kịp đề phòng nên lập tức liền ngã xuống.

      Trác Quân vốn là người bệnh nặng mới khỏi, cho nên thể chất cũng được tốt, tại thấy ngã ở mặt đất, Duẫn Nặc đau lòng nhíu chặt mày, cố hết sức giãy giụa để thoát khỏi tay Tần Mạc.

      "Khốn kiếp, buông tôi ra, buông tôi ra."dღđ☆L☆qღđ.

      "Hôm nay tôi để cho nếm thử chút xem xem kết quả phản bội lại tôi là như thế nào."

      xong, Tần Mạc trực tiếp lôi xuống dưới lầu.

      Mấy lần quay đầu lại nhìn Trác Quân vẫn còn ngã sõng xoài mặt đất, tim co thắt từng cơn đau đơn vô cùng, cho đến khi bị Tần Mạc lôi xuống, biến mất khỏi đài quan sát.

      biết, lại phụ Trác Quân lần nữa rồi.

      có lỗi với , hơn nữa còn nên cất lời thề son sắt ở trước mặt như thế, sau này bao giờ ... bỏ lại.

      Nhưng bỏ lại thêm lần nữa rồi.

      Trác Quân, xin lỗi.
      bornthisway011091xixon thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12: Đột nhiên đối tốt với .


      Tần Mạc đưa Duẫn Nặc về khách sạn, vừa vào trong phòng liền tức giận ném lên giường lớn, kìm được rống lên: "Sau này, cho phép gặp người kia nữa, có nghe hay ?"


      Duẫn Nặc từ từ ngồi dậy, xoa xoa cánh tay bị vặn đau, trừng Tần Mạc: " có tư cách gì mà với tôi những lời như thế? Tần Mạc, đừng quên, coi như có là vợ chồng, cũng có tư cách can thiệp vào quyền tự do cá nhân của tôi."


      "Tôi có tư cách?"


      híp mắt tiến lên trước, hai tròng mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào , bên trong con ngươi như có ngọn lửa bừng bừng thiêu đốt.


      Duẫn Nặc khiếp đảm lui về phía sau.


      Thấy tựa hò vẫn còn có chút sợ hãi mình, Tần Mạc đột nhiên cười : "Nếu tôi có tư cách, người trong khắp thiên hạ chẳng có ai có tư cách này cả."


      cởi áo khoác ra ném xuống, sau đó liền tiến tới chỗ của .


      Duẫn Nặc cả kinh, vội vàng né tránh: " muốn làm gì?"


      "Làm gì à?" hài hước nhìn , trong đôi mắt hoa đào tràn đầy tâm tình khó : " nghĩ tôi làm gì?"


      "...." mặt Duẫn Nặc liền đỏ lên, đứng dậy muốn chạy, nhưng đột nhiên cánh tay lại bị nắm được.


      "Ngủ , sáng sớm mai dẫn đến chỗ rất thú vị."


      liền ngẩn ra, cứ tưởng lỗ tai của mình nghe lầm, kinh ngạc nhìn .


      khẽ cười, nằm ở bên cạnh , ôn nhu : "Chuyện ngày hôm nay, đến đây là chấm dứt, bất quá lần sau được những lời này nữa, nghe chưa?"


      Sao lại nghe chứ, nhưng với việc đột nhiên ôn nhu như vậy làm cho có chút thích ứng nổi, sửng sốt lúc lâu liền bị thừa dịp lơ mơ mà tấn công tầng phòng ngự rồi.


      Sáng sớm hôm sau, quả nhiên thức dậy rất sớm, hơn nữa còn chuẩn bị sẵn cho tất cả mọi thứ.


      Ngay cả muốn mặc quần áo nào, cũng đặt sẵn ở bên cạnh, vừa thức dậy, liền bảo: "Mặc quần áo vào , chúng ta ăn sáng."


      Duẫn Nặc liếc cái, mặc quần áo vào, theo ra khỏi phòng, cũng sớm đặt bàn bữa sáng phong phú dưới phòng ăn của khách sạn.


      Mới vừa ngồi xuống, Tần Mạc liền quan tâm rót cho cốc sữa tươi đưa tới: "Chẳng phải em vẫn thường nên uống cốc sữa tươi vào bữa sáng để cho đẹp da sao?"


      Duẫn Nặc đưa mắt, nhìn chằm chằm, đầu óc hơi ngẩn ngơ giống như người già.


      Người đàn ông này, có phải uống lộn thuốc rồi hay ?


      Trước kia, đối với , chẳng bao giờ quan tâm, thế mà sáng sớm hôm nay, chẳng những còn chuẩn bị sẵn quần áo cho , thế lại còn đưa giày, đưa áo khoác, còn thân thiết rót sữa tươi cho , bị điên đấy chứ?



      "Thất thầm làm cái gì? quen?" Tần Mạc nhìn ngẩn người suy nghĩ khỏi nhíu mày .


      Gương mặt tuấn tú tắm dưới ánh mặt trời càng tăng thêm mấy phần thần bí cùng mị hoặc.


      Cuối cùng cũng phản ứng kịp Duẫn Nặc vội vàng cúi đầu ăn sáng.


      ăn, đột nhiên liền nghĩ tới Trác Quân tối hôm qua bị ném qua bên, thần kinh lập tức căng thẳng, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho .


      "Gọi điện thoại cho ai?" Tần Mạc hỏi.


      Duẫn Nặc để ý đến , tiếp tục gọi, nhưng lại có ai nhận máy cả.


      Chỉ chốc lát sau, đối phương mới gửi đến tin nhắn: "Tiểu Nặc, về trước, chúc em và ta trăng mật vui vẻ, cũng chúc cho hai người hạnh phúc."


      Đọc nội dung tin nhắn xong tim của như bị ai đó bóp chặt, đau đến mức thở được, còn tâm trạng nào để ăn sáng nữa.


      lại phụ rồi.


      Tại sao luôn là người phụ , luôn làm tổn thương hết lần này đến lần khác như vậy chứ?


      Duẫn Nặc cảm thấy bản thân mình đáng chết liền đứng dậy muốn rời , nhưng lúc này lại bị Tần Mạc gọi lại: "Em đâu vậy?"


      Liếc mắt nhìn người đàn ông kia cái, lạnh lùng cười đáp: "Chúng ta về ."


      "..." hiểu, đây phải là tuần trăng mật của bọn họ sao? Thế nào mà vừa đến liền muốn ?


      Nghĩ đến việc mới vừa gọi điện thoại cho người nào đó, chắc hẳn chính là Trác Quân rồi.


      Trong lòng Tần Mạc bỗng dưng liền bốc hỏa, bỏ chén đũa xuống, liền lôi Duẫn Nặc : ", dẫn em xem cảnh đẹp, nếu em vui vẻ, tôi chặt đầu xuống là bóng cho em đá."


      "...."
      Last edited by a moderator: 19/1/15
      bornthisway011091xixon thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: tới muốn ngăn cũng ngăn được.

      Ngày tiếp theo, biết Tần Mạc làm thế nào mà khiến cho Duẫn Nặc cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, cũng rất vui vẻ.

      Vui đến mức dường như hoàn toàn quên mất, mình hận Tần Mạc và cần phải giữ khoảng cách với .

      Thời gian thoáng cái, tháng trăng mật của bọn họ liền kết thúc.

      Hôm nay là ngày kết thúc hành trình, bọn họ đặt chân đến sân bay trong nước.

      Tần Mạc tay kéo hành lý, tay ôm lấy vòng eo của Duẫn Nặc, hai người giống như mọi đôi vợ chồng mới cưới vừa trăng mật về, ân ái khăng khí lại trong biển người nối liền dứt.

      Mới vừa ra đại sảnh, cách đó xa, liền truyền đến tiếng gọi của Lục Vân Kỳ: "Tiểu Nặc, ở đây."

      Duẫn Nặc ngẩng đầu nhìn lên, người đứng trước chiếc xe hơi cực kỳ khí phách phải là cả của sao.

      vậy, là cố ý tới đây để đón bọn họ!

      " cả." Duẫn Nặc liền gạt tay của Tần Mạc đặt ở ngang hông mình, sải bước chạy về phía Lục Vân kỳ, nhiệt tình tặng cho ông trai mình cái ôm chặt.

      " cả, tháng gặp, nhớ mọi người muốn chết rồi."

      Ở trước mặt Lục Vân Kỳ, vĩnh viễn là chưa trưởng thành.

      Người nhà họ Lục, ai cũng thương đến tận xương cả.

      Lục Vân Kỳ đẩy ra, nhàng hôn lên trán , rồi hỏi: " tháng này, chơi vui vẻ chứ?"

      "Vâng!"

      Tần Mạc lên trước, lễ phép chào tiếng: " cả."

      Lục Vân Kỳ khẽ mỉm cười, gật đầu cái.

      lúc ấy từ xe bước xuống, dịu dàng thành thực, đẹp như ngọc tạc.

      Lục Vân Kỳ liền kéo ấy đến, lên tiếng giới thiệu: "Tiểu Nặc, ấy, là bạn của , Thượng Văn Tịch."

      Tiếp đó, lại quay sang noi với người kia: "Vãn Tịch, đây là em của , Tiểu Nặc, còn cậu ta là chồng mới cưới của Tiểu Nặc, Tần Mạc."

      Trong tiếng giới thiệu của Lục Vãn Kỳ, đại não của người nào đó liền nổ tung. Trừ Lục Vân Kỳ, ánh mắt của người bọn họ đều tập trung vào chỗ, lộ ra khí quỷ dị mà lạnh lẽo, hung hăng đâm vào người của ai đó.

      Thượng Vãn Tinh. Thượng Vãn Tịch....

      Trong đầu của Duẫn Nặc, vẫn ngừng vang vọng cái tên của người phụ nữ này, kinh ngạc nhìn người đàn ông bên cạnh ông của mình mà ngây người, sửng sốt.

      Thượng Vãn Tịch, ta phải là người tình của Tần Mạc hay sao?

      Cũng bởi vì ta mà ba năm sau, cả của phải chết oan chết uổng, ta liên thủ với Tần Mạc, cướp lấy tất cả những gì thuộc về nhà họ Lục..

      được, tuyệt đối để cho cả cưới người phụ nữ ác độc như vậy.

      Bỗng nhiên, đẩy Thượng Vãn Tịch ra, kéo Lục Vân Kỳ qua bên, gấp gáp : " à, ta là bạn của sao?"

      Lục Vân Kỳ hiểu đầu của tai nheo ra sao, liền đáp: "Đúng vậy, thế nào?"

      ", mau lập tức chia tay , ta xứng với đâu, hãy mau lập tức chia tay với ta ."

      Lục Vân Kỳ rất buồn bực, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hốt hoảng nóng lòng của em mình, đau lòng sờ sờ lên trán của , lo lắng hỏi: "Tiểu Nặc, em sao đấy chứ?"

      "Em sao, hãy chia tay với ta, để ta làm bạn của nữa, có được hay ?"

      "Tại sao?"

      "Bởi vì ta là phụ nữ hư hỏng, bởi vì ta..."

      "Tiểu Nặc, em biết ấy sao?"

      Duẫn Nặc còn chưa hết, Lục Vân Kỳ liền hỏi ngược lại.

      ngây người, đảo mắt nhìn về phía Thượng Vãn Tịch cùng Tần Mạc cách đó xa, trong lúc bất chợt, biết nên giải thích với mình thế nào.

      Chẳng lẽ lại cho rằng, biết ba năm sau, Lục gia bọn họ bởi vì hai người kia mà cửa nát nhà tan sao? Chẳng lẽ cho biết, được trọng sinh trở lại ba năm trước hay sao?

      Coi như có , cũng có ai tin hết, vậy nên làm cái gì bây giờ?

      "Được rồi Tiểu Nặc, chị Vãn Tịch là người rất tốt, tin tưởng vào ánh mắt của , sao hả?"

      Vỗ vỗ vào vai của Duẫn Nặc, Lục Vân Kỳ liền kéo tới chỗ của Vãn Tịch và Tần Mạc, cười cười giải thích: " có chuyện gì nữa, chúng ta trở về thôi!"
      Last edited by a moderator: 21/1/15
      bornthisway011091xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :