1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã, mau ký tên ly hôn - Quỷ Cửu Cửu (Chương 85.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 04: phải là để ý sao?


      đáng tiếc, coi như là lần đầu tiên, cũng có vinh hạnh được nếm thử.

      Bởi vì khi Duẫn Nặc kính trà xong, chuẩn bị đến phiên của Tần Mạc lại trực tiếp bảo người giúp việc bưng khay trà xuống.

      Mặt giúp việc đầy hồ nghi hỏi lại: “Cậu chủ vẫn còn chưa có kính ạ?”

      Duẫn Nặc liền cười đáp: “Ba mẹ, hai người cũng phải là khát nước, nếu bây giờ muốn Tần Mạc trà cho mọi người uống, chờ con , lúc ấy mọi người muốn sai bảo ấy như thế nào tùy.”

      Tiếng vừa dứt, liền xoay người nhìn chằm chằm vào người đàn ông ở trước mắt, cười đến đáy mắt đều lạnh như băng.

      Cũng để ý tới cảm thụ của mọi người, lướt qua Tần Mạc, sải bước rời khỏi phòng khách.

      Tần Mạc đứng đó sống lưng thẳng tắp cứng ngắc, nhúc nhích.

      nghĩ tới, Duẫn Nặc làm cho mình khó chịu đến như vậy.

      Càng nghĩ càng thông, mục đích làm như vậy là cái gì?

      Chẳng lẽ là bởi vì chuyện tối hôm qua trở về phòng?

      Trước khi kết hôn, cũng với rất ràng, , cho nên bao giờ thực nghĩa vụ của người chồng, vì vậy chuyện như tối ngày hôm qua, cũng sớm có chuẩn bị mới phải.

      Thế nào lại…

      Ông bà Lục cũng thấy sốt hết cả ruột, mới tân hôn ngày thứ hai, mà con lại lãnh đạm với chồng mình, Triệu Thục Hoa kìm được tò mò mà hỏi: “Mạc Nhi, Tiểu Nặc sao thế?”

      Tần Mạc cũng vội vàng trả lời, Lục Tử Dạ ở bên cạnh cười ra tiếng: “Khẳng định tối hôm qua được như ý.”

      “Tử Dạ, sao lại như thế?” Lục Vân Kỳ liền quát lớn, mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Lục Tử Dạ.

      Lục Tử Dạ liếc mình cái, rồi đứng dậy : “Phải, em biết cách chuyên, em được chưa! Mọi người cứ từ từ mà uống trà, bye bye.”

      Lục Tử Dạ lo lắng đứng dậy rời , Lục Tiêu Triết cũng tiếng nào, lạnh mặt đứng dậy tránh ra.

      Cuối cùng, cũng chỉ có ông bà Lục cùng với Lục Vân Kỳ ở lại.

      Còn có cả Tần Mạc lúng túng đứng im ở đó nữa.

      “Ba mẹ, công ty còn có chút chuyện cần xử lý, con xin phép trước.” xong, Lục Vân Kỳ cũng đứng dậy rời .

      Tất cả mọi người đều hết, Triệu Thục Hoa đưa mắt nhìn Tần Mạc ý bảo ngồi xuống rồi ân cần hỏi: “Con bé tiểu Nặc sao vậy? Thế nào mà mới sáng sớm trưng bộ mặt đó ra ngoài, hai đứa các con… có sao chứ?”

      Tần Mạc vẫn lên tiếng, cũng hiểu, tại sao Duẫn Nặc lại phản ứng như vậy?

      trách móc thực nghĩa vụ làm chồng sao?

      để ý mới phải, vậy tại sao lại như vậy?

      “Đây là chuyện của vợ chồng chúng nó, bà hỏi nhiều làm cái gì?” Lục Chấn Thiên trừng mắt liếc vợ mình, sau đó cũng đứng dậy rời .

      Triệu Thục Hoa oán giận nhìn theo bóng dáng của chồng, giận đến xanh mặt.

      Mà Tần Mạc lúc này mới lên tiếng: “Mẹ, tối hôm qua là con đúng, chắc làm tổn thương đến Duẫn Nặc rồi.”

      Hai chữ “tổn thương” này, tất nhiên mang hàm nghĩa đặc biệt.

      Triệu Thục Hoa vừa nghe vẫn thấy khó hiểu, liền tận tình khuyên bảo: “Sau này chú ý chút, con ấy mà, hai câu lời ngon tiếng ngọt để trong lòng đâu, con xem nó , sau đó mang nó ra nước ngoài du lịch thời gian, lúc nào chơi trở về, thấy sao hả?”

      Ý tại ngôn ngoại, cây này chính là muốn để cho bọn họ ra khỏi nước hưởng tuần trăng mật đây mà.

      Tần Mạc cười gật đầu, đứng dậy ra khỏi đó.

      Lúc này Duẫn Nặc ngồi ở xích đu trong vườn hoa, ngơ ngác nhìn đài phun nước cách đó xa, ngẩn người suy nghĩ, ngay cả khi Tần Mạc tới lúc nào cũng biết.

      mất hứng?”

      Bên tai truyền đến giọng từ tính dễ nghe.

      Duẫn Nặc quay đầu lại, liền thấy đến gần, rồi ngồi xuống bên cạnh , nhìn chằm chằm, trong con ngươi thâm thúy đen như mực, giăng đầy tầng băng hàn lạnh đến thấu xương.



      Chương 5: Trăng mật mình.


      Duẫn Nặc quay đầu lại, liền thấy đến, ngồi xuống bên cạnh, nhìn chằm chằm, trong con ngươi thâm thúy đen như mực, giăng đầy tầng băng hàn lạnh đến thấu xương.

      "Hừ!" cười khẩy cái, dời tầm mắt: "Đêm tân hôn mình phòng gối chiếc, có lẽ bất kể phụ nữ nào cũng đều cao hứng nổi?"

      ". . . . . ."

      đứng dậy muốn , cánh tay lại đột nhiên bị túm lấy.

      quay đầu lại nhìn , người đàn ông tuấn tú, đắm chìm trong ánh nắng của buổi sớm mai, cả người được bao phủ bởi tầng hoàng kim, càng làm nổi bật thêm vẻ thần bí cùng mị hoặc.

      tựa như tác phẩm nghệ thuật được Thượng Đế cùng chuyên gia nghệ thuật kết hợp chế tạo mà thành, vô luận nhìn như thế nào, nhìn từ góc độ nào, đều có vẻ đẹp bất đồng.

      Đẹp đến kinh tâm động phách, làm cho người ta kìm hãm được mà đắm chìm vào đó.

      Nếu là trước đây, tại mặt dày mày dạn mà quấn lấy , vừa ôm vừa hôn, hề mất tự nhiên.

      Mà bây giờ. . . . . .

      Lục Duẫn Nặc vì mà làm những chuyện ngốc nghếch, chừa thủ đoạn nào, thậm chí thương tích đầy mình, mệt mỏi vô cùng vẫn dũng cảm tiến tới nữa.

      " phải quan tâm sao? phải , mình có bản lĩnh để cho tôi vào khuôn khổ thỏa hiệp sao?"

      "Thế nào? Mới đêm đầu tiên, nhẫn nại được?"

      nhìn , môi mỏng giương , đáy mắt tràn đầy khinh miệt.

      Duẫn Nặc liền hồi hồn, chút khách khí mà hất tay của ra, đáp: "Đúng vậy, tôi quan tâm, sao tôi phải quan tâm chứ? là đàn ông, còn cần, tôi là phụ nữ, còn sợ khống chế được sao?"

      Sắc mặt của chợt trở nên lạnh.

      Ánh mắt nhìn lại kinh ngạc thêm ba phần.

      " có việc gì nữa tôi đến trường đây." vẫn còn học đại học, chuyên ngành chính là tâm lý học.

      Đáng tiếc, bởi vì có thân phận khó lường , lại luôn ương ngạnh, bướng bỉnh chịu nổi, có khi cả học kỳ số ngày đến trường có thể đếm bằng đầu ngón tay, thành tích học tập cần cũng biết.

      Thấy vội vàng tránh xa mình như thế, Tần Mạc có chút hiểu.

      Gả cho , trở thành vợ của , phải là nguyện vọng luôn luôn muốn theo đuổi sao?

      Mà bây giờ được như nguyện, nên cảm thấy có ý nghĩa, vì vậy có chút hứng thú nào đối với nữa?

      Nghĩ như vậy, trong ngực khỏi bốc hỏa.

      Làm cổ họng tắc nghẹn có chút thở nổi.

      Hơn thế nữa, cảm giác được hình như mình bị đùa bỡn.

      "Duẫn Nặc."

      đứng dậy đuổi theo : "Thu dọn đồ đạc, chúng ta ra nước ngoài du lịch."

      Duẫn Nặc cười lạnh đáp: "Thế nào? Hưởng tuần trăng mật sao?"

      lạnh lùng nhìn , ánh mắt dần trở nên phức tạp.

      "Được, đồ đạc hình như được mẹ Trần chuẩn bị xong, chúng ta thôi!"

      lướt qua , biến mất ở trong sân vườn.

      Nửa giờ sau.

      Hai người được tài xế đưa đến sân bay, sau khi tài xế đưa cho bọn họ vé máy bay xong, liền lái xe rời .

      Tần Mạc kéo valy yên tĩnh kiểm tra nơi đến, nhưng Duẫn Nặc vẫn đứng im bất động.

      biết, tại cùng mình ra khỏi nước, nhưng ngày mai bỏ lại lại mình mà rời .

      Thay vì chờ bị bỏ lại, còn bằng quăng trước.

      Giả vờ nhận cú điện thoại, Duẫn Nặc liền hướng về phía bóng lưng cao ngất, tuấn kia gọi tiếng: "Tần Mạc."

      Nghe thấy tiếng gọi, người đàn ông liền quay đầu lại.

      đưa điện thoại trong tay lên, với : " xin lỗi, bạn của tôi vừa điện thoại tới, ấy xảy ra chút chuyện, nên tôi phải đến giúp tay, vì vậy chuyến trăng mật này, đành phải. . . . . . mình vậy, bye bye!"

      cười trông cực kỳ xinh đẹp quyến rũ, phất tay với cái, rồi liền xoay người, sải bước rời .

      Tần Mạc giống như bị đánh đòn cảnh cáo, sững sờ ngay tại chỗ, hồi lâu cũng kịp phản ứng.

      ấy ? Cứ thế mà ?

      tài nào tiếp nhận được chuyện như vậy, vốn là trăng mật hai người, nhưng lại bỏ lại, mình rời trước.

      Lúc này chẳng khác gì thứ đồ bỏ bị người ta cần nên liền vứt bỏ, người luôn luôn cao ngạo như sao có thể chịu được đả kích như vậy.
      Last edited: 9/1/15
      laula, bornthisway011091xixon thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6: ấy xảy ra chuyện đâu.


      tài nào tiếp nhận được chuyện như vậy, vốn là trăng mật hai người, nhưng lại bỏ lại, mình rời trước.

      Lúc này chẳng khác gì thứ đồ bỏ bị người ta cần nên liền vứt bỏ, người luôn luôn cao ngạo như sao có thể chịu được đả kích như vậy.

      cỗ hỏa khí ngăn chặn ở ngực, tức giận siết chặt nắm đấm, hận thể bóp chết người phụ nữ kia.

      Chuyện buổi sáng còn chưa tính, tại lại dùng chiêu như vậy.

      Đáng chết.

      Mà lúc này Duẫn Nặc mới vừa lên xe, điện thoại trong tay liền vang lên.

      cúi đầu nhìn, màn hình điện thoại di động, lên hai chữ ‘ Trác Quân ’.

      Trác Quân?

      Thấy cái tên này, tim Duẫn Nặc khẽ run lên, khỏi thấy đau.

      Hít hơi sâu, ấn xuống phím trả lời.

      "Alo!"

      "Alo, là Lục tiểu thư sao? Tôi là Tiêu quản gia, tôi biết, ngày hôm qua mới vừa kết hôn, nên gọi điện thoại cho vào lúc này, nhưng thiếu gia nhà chúng tôi được rồi, . . . . . . Có thể tới xem cậu chút hay , Lục tiểu thư, van cầu , tới xem cậu ấy chút ?"

      Nghe giọng run rẩy lại thê lương của bác Tiêu, Duẫn Nặc nghẹn ngào, giọng hỏi: " ấy sao vậy?"

      "Biết ngày hôm qua kết hôn, cậu ấy liền nhốt mình ở trong phòng uống rượu, uống đến chảy máu dạ dày, mà bây giờ còn để cho người nào đến gần, bác sĩ , nếu chữa trị kịp thời, cậu ấy chết."

      "Lục tiểu thư, van cầu , hãy thương tình mà đến cứu thiếu gia nhà chúng tôi!"

      Duẫn Nặc nghẹn ngào khó chịu, cúp điện thoại, rồi dặn dò tài xế trực tiếp đến nhà họ Trác.

      Vừa đến nơi, liền cầm túi chạy thẳng tới phòng của Trác Quân.

      Bác Tiêu thấy tới, vội vàng bảo: "Thiếu gia ở bên trong, xin thương xót, cứu lấy cậu ấy."

      đưa túi cho bác Tiêu rồi an ủi: " có chuyện gì đâu, bác cứ yên tâm, có lệnh của cháu, ấy xảy ra chuyện đâu."

      Bác Tiêu kinh ngạc nhìn Duẫn Nặc, có vẻ tin, lời mới vừa rồi là từ trong miệng của ra.

      "Bác cứ xuống , cháu tới chuyện với ấy."

      suy nghĩ nhiều nữa, bác Tiêu cúi người chào, rồi lui xuống.

      Duẫn Nặc nhìn vào cánh cửa đóng gắt gao, đập tay lên đó gọi: "Trác Quân, mở cửa ra, là em."

      Trong phòng, người đàn ông cuốn mình vào chăn, nghe được giọng quen thuộc, chợt mở hai mắt ra, nhìn về phía cửa.

      Tiểu Nặc? ấy sao?

      ấy làm sao tới nơi này chứ? Vừa mới tân hôn, phải luôn quấn quít bên cạnh chồng mình sao?

      ấy tới đây làm gì?

      "Trác Quân, rốt cuộc có nghe thấy em hay , em lệnh cho , mở cửa ra, nếu , cả đời này cũng đừng mong gặp được em nữa."

      ấy?

      khuôn mặt tái nhợt, đột nhiên nở nụ cười tươi đẹp, ngồi dậy, vội vàng ra mở cửa.

      Cửa vừa mở ra, nhìn cũng nhìn, trực tiếp đem ôm vào trong ngực.

      "Tiểu Nặc, Tiểu Nặc, biết, em kết hôn với ta, em , Tiểu Nặc."

      Duẫn Nặc bị ôm chặt có chút thở nổi, phải dùng biết bao sức lực, mới đẩy được ra.

      " muốn sống nữa có phải hay ? Biết mình bị loét dạ dày, thể uống rượu, mà còn uống như vậy, muốn chết phải ?"

      tuôn ra tràng đầy giận dữ.

      những giận ngược lại còn cười tươi, khuôn mặt gầy gò tái nhợt, nhưng vẫn che giấu được vẻ đẹp trai tuấn mỹ tuyệt luân.

      Sau khi cười xong, cả người lại nhào thẳng vào .

      "A?"

      Duẫn Nặc sợ hãi kêu lên tiếng, mở to mắt nhìn , lúc này mới phát , đau quá nên ngất ?

      ôm hét to: "Bác Tiêu, mau gọi bác sĩ."

      . . . . . .

      Duẫn Nặc ở bên cạnh cả ngày , cũng thấy tỉnh lại.

      Bác sĩ , thể chất của suy yếu, gần đây lại liên tục ngủ, tại ngủ say cũng là chuyện bình thường.

      Thấy như vậy, Duẫn Nặc cảm thấy cực kỳ áy náy cùng tự trách.
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 07: Rốt cuộc là ở đâu?


      Thấy như vậy, Duẫn Nặc cảm thấy cực kỳ áy náy cùng tự trách.

      Kiếp trước, thèm quan tâm cũng như để ý đến cảm thụ của , lần lại lần làm tổn thương, thậm chí vì người đàn ông Tần Mạc kia, nhiều lần tặng cho những cái tát trời giáng.Bat๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n.

      tại, , bao giờ ... đánh , cũng hung dữ với , xa cách với nữa.

      Nếu đồng ý, cả đời này vĩnh viễn ở bên cạnh bầu bạn với .

      Điện thoại trong túi đột nhiên đổ chuông, cầm lên nhìn, là Tần Mạc gọi tới.

      tại là xế chiều của ngày hôm sau, lúc này ta còn gọi điện thoại cho để làm gì?

      đứng dậy vào phòng tắm, ấn nút nhận nghe.

      "Duẫn Nặc, ở chỗ nào?"

      Giọng của trước sau như vẫn lạnh nhạt như vậy, cho dù có ý thăm hỏi, cũng vẫn lạnh như băng, hề chứa chút tình cảm nào.

      Vén môi, cười tiếng, Duẫn Nặc liền với người ở đầu dây bên kia: "Thế nào? Trăng mật mình dễ chơi?"

      "Tôi hỏi ở đâu?". hiển nhiên có nhiều tính nhẫn nại cùng lôi lôi kéo kéo.
      Nhưng Duẫn Nặc cũng muốn giằng co làm gì, cười lạnh đáp: "Tôi ở ở đâu có liên quan gì với sao? phải có chết cũng muốn thoát khỏi tôi sao? Thế nào? Trong lúc bất chợt có tôi lại thấy quen?"

      "Chúng ta là vợ chồng." đột nhiên trầm giọng .

      biết là vì cái gì mà trái tim bỗng truyền đến đau đớn thôi.

      Duẫn Nặc cũng cười nổi nữa, hừ lạnh trả lời: "A, thiếu chút nữa tôi quên mất thân phận này rồi."

      " cho tôi biết ở chỗ, tôi đến đón ."

      ". . . . . ." cảm thấy thể nào tốt bụng như vậy được, liền cười cự tuyệt: "Thôi, cứ chơi , chờ lúc nào chơi , gọi điện thoại cho tôi, khi đó, tôi cùng trở về nhà."

      Sau khi về nhà, cũng nên chủ động đến chuyện ly hôn rồi.

      Đúng vậy, muốn ly hôn với .

      Mặc dù mơ hồ cảm giác mình vẫn còn thương , nhưng thực tế cho biết, thể mãi như thế này được.

      Nếu như chấp nhận cả đời này vạn kiếp bất phục.

      Nếu như ông trời cho cơ hội sống lại, . . . . . . cũng cần phải ở bên cạnh người đàn ông Tần Mạc kia nữa.

      giống như là bình độc dược, càng uống, càng nghiện, thừa dịp bây giờ vẫn còn có chút lý trí, mau chóng cắt đứt mới phải.

      Tần Mạc có chút khó tin về những gì mà mình vừa nghe thấy, đây là vì sao?

      Nếu muốn dùng hôn nhân trói buộc , liền cho rằng mình thành công?

      tựa như vật phẩm được giành từ trong tay người khác, giống như chiến lợi phẩm dùng để khoe khoang với mọi người, sau đó lê xoay người, liền lại chút lưu tình mà vứt bỏ.

      Đây chính là tác phong của Lục đại tiểu thư , chút cũng giả.

      Nhưng Tần mạc phải là món vật phẩm, để cho Lục Duẫn Nặc giành được rồi, muốn nữa liền tiện tay ném cho xong chuyện?

      kìm được tức giận, rống vào trong điện thoại: "Tôi hỏi lần nữa, ở chỗ nào?"

      Duẫn Nặc phiền não móc móc lỗ tai, trực tiếp cúp máy.

      Tần Mạc nhìn chằm chằm điện thoại di động, giận đến mức hai mắt đỏ sọng lên.

      lại dám cúp điện thoại của ?

      lại dám cúp. . . . . .

      Đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền sử dụng định vị GPS, rất nhanh liền tra ra được vị trí của .

      Mấy chữ nhà họ Trác đập vào mắt, càng như thêm dầu vào lửa.

      Nhà họ Trác?

      ở nhà họ Trác?

      Lúc này, đến đó làm cái gì? gặp tên thiếu gia kia?

      Nghĩ đến tên thanh mai trúc mã từ thuở kia, người vẫn Duẫn Nặc sâu đậm, từng cơn lửa giận ùn ùn kéo đến, khỏi bắt đầu phát sinh cảm giác chua xót.

      Ngày thứ hai sau khi cưới, lại quăng vào góc, chạy tìm người trước kia vẫn luôn ái mộ mình, đây là muốn thị uy với sao?
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: Bị mang

      Cất điện thoại, để hành lý ở khách sạn, ra cửa đón xe đến nhà họ Trác.

      Duẫn Nặc nghĩ tới, tìm tới đây.

      Lúc nhận được điện thoại của lần nữa, xuất trước cửa của nhà họ Trác.

      "Tôi cho hai lựa chọn, hoặc là tôi vào tìm , hoặc là ra ngoài gặp tôi."

      muốn ảnh hưởng đến Trác Quân, Duẫn Nặc liền chủ động ra ngoài gặp .

      vừa nhìn thấy , cả khuôn mặt bao phủ tầng hàn băng, tiến lên lôi rời .

      Duẫn Nặc thuận theo, hất tay của ra: " muốn làm gì?"

      Tần Mạc nhìn chằm chằm vào , hai mắt bén nhọn rét lạnh, đáp: "Làm gì sao? Duẫn Nặc, đừng quên là ai?"

      cười hỏi: "Tôi là ai? Là vợ của Tần Mạc sao?"

      thể hiểu được, tại sao lại muốn như vậy?

      Có đúng là muốn lấy chỉ vì thích khiêu chiến?

      Qủa tài nào tiếp nhận nổi chuyện như vậy.

      " theo tôi."

      đưa tay nắm lấy cổ tay của lần nữa, giọng khỏi trở nên khàn khàn.

      Duẫn Nặc liền hất tay của ra, từng bước lui về phía sau, cách xa : "Tần Mạc, , tôi quản ngươi, cũng xin đừng để ý tới tôi, nửa tháng sau, chúng ta gặp lại."

      xong, xoay người lại muốn vào nhà.

      Ánh mắt của trầm xuống, hỏa khí bốc lên đến tận đuôi lông mày.

      Đột nhiên, chợt tiến lên nắm lấy tay của , kéo , rồi trực tiếp ném vào trong xe taxi.

      "Này" muốn xuống xe, nhưng còn kịp nữa.

      phân phó tài xế trực tiếp lái xe đến khách sạn, sau khi lấy hành lý, liền nhanh chóng đến sân bay.

      Duẫn Nặc thế nào cũng nghĩ đến, cuối cùng vẫn bị bắt lên máy bay, bay đến Thái Lan, trạm đỗ thứ nhất trong cuộc hành trình trăng mật của bọn họ.

      Ở trong trí nhớ của , sau khi vừa tới Thái Lan, bố trí chỗ ăn ở xong, ngày hôm sau liền ném lại cho câu , tiếp đó liền biến mất, nửa tháng sau, mới lại xuất , cùng trở về nhà.

      Nhưng tại cho dù thế nào cũng còn quan trọng nữ, dù sao cũng còn muốn ở cùng .

      Trong suốt thời gian ngồi máy bay, Duẫn Nặc vừa mệt vừa đói, cũng biết mình ngủ vào lúc nào.

      Chờ máy bay chuẩn bị hạ cánh, bên tai mới truyền đến giọng ôn hòa của Tần Mạc: "Muốn ngủ bao lâu nữa? Đến nơi rồi."

      xong, liền trực tiếp bỏ lại đó, đưng dậy rời .

      Duẫn Nặc dụi dụi mắt cho tỉnh táo, rồi đứng dậy theo phía sau.

      Ra khỏi sân bay, hai người liền đến thẳng khách sạn đặt phòng từ trước đó.

      Vừa mới đến cửa phòng, điện thoại trong túi Tần Mạc đột nhiên lại vang lên.

      lấy điện thoại ra liếc mắt nhìn, thần sắc đột nhiên tối tăm.

      Cúp điện thoại, cầm hành lý, mới vừa mở cửa còn chưa kịp vào, điện thoại di động lại vang lên.

      vốn muốn tắt điện thoại trước, lại thấy Duẫn Nặc lạnh lùng cười tiếng, đoạt lấy vali hành lý từ trong tay .

      "Công việc của bận rộn, mau nhận !" xong, thèm quan tâm chút nào lập tức vào phòng.

      Tần Mạc ngập ngừng chốc lát, cuối cùng vẫn xoay người nhận điện thoại.

      "Chuyện gì?"

      "Mạc, chắc cũng đến nơi rồi? Bây giờ em ở gian phòng bên cạnh, phòng số 3103, sắp xếp cho ta xong, tới đây có được hay ?"

      "...."Ánh mắt của Tần Mạc tối lại, cất giọng lạnh như băng đáp: "Sao em lại đặt phòng ở chỗ này?"

      Phòng của và Duẫn Nặc chính là phòng số 3102, cho nên ta đặt phòng 3103?

      "Sao vậy? phải là em vội vã muốn gặp sao? Nếu hài lòng, vậy em lập tức ngay."

      "Được rồi, phòng cũng đặt, chờ !"

      Cúp điện thoại, sải bước vào phòng.

      Thấy Duẫn Nặc nằm ghế sofa, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi, liền tới, từ cao nhìn xuống : "Có muốn ăn chút gì ?"

      Duẫn Nặc rảnh mà đáp lại, lập tức ngồi dậy.

      Thay vì để ta bỏ mình lại, còn bằng bỏ ta lại trước.

      Thấy rời , Tần Mạc vui vội vàng tiến lên ngăn lại: " đâu vậy?"

      " ra ngoài ăn gì đó, muốn cùng sao?"
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 09: biến mất.


      " ra ngoài ăn gì đó, muốn cùng sao?"

      Tần Mạc do dự hai giây, sau đó liền : "Tôi đâu, cứ ăn , sớm về sớm.".

      Duẫn Nặc lạnh lùng cười tiếng, đưa lưng về phía rời .

      lúc này, phải rất hợp ý của ta sao? Còn giả mù sa mưa lời khách sáo, đúng là dối trá.

      Nhìn Duẫn Nặc rời , Tần Mạc ở trong phòng bao lâu, liền đến gõ cửa phòng bên cạnh.

      Chỉ chốc lát sau, cửa liền được mở ra, xuất trước mắt Tần Mạc, là , da trắng như tuyết, mi thanh mục tú, vừa nhìn liền ngỡ như tiên hạ phàm, càng nhìn càng làm cho người ta cảm thấy ngây ngất đắm chìm.

      Tần Mạc vừa mới bước vào, kia liền nhào tới nhón chân lên hôn , nhưng lại bị lạnh lùng, chút khách khí, trực tiếp đẩy ra.

      "Trước đây với em thế nào, mà vẫn cứ để ngoài tai như vậy?"

      cúi đầu, kéo cánh tay của làm nũng : " xin lỗi, lần sau em như thế nữa?"

      Tần Mạc bỏ tay của ra, thẳng tới ghế sô pha ngồi xuống.

      rót chén nước đưa cho , nhìn mặt vẫn lạnh lùng như cũ, cái miệng liền chu lên hỏi: " làm sao vậy? Hình như được vui vẻ cho lắm, vẫn còn giận em sao?"

      Tần Mạc lắc đầu, ngước mắt đón lấy ánh mắt trong trẻo của kia: "Vãn Vãn, sau này, đừng hành lỗ mãng như vậy nữa, mặc dù cùng Duẫn Nặc kết hôn, nhưng chuyện của công ty, hầu hết quyền lực vẫn đều tập trung ở trong tay của Lục Vân Kỳ, chúng ta thể chủ quan được, biết ."

      Vãn Tịch gật gật đầu, ngồi ở bên cạnh cam kết: "Được, sau này, em tận lực khống chế bản thân, tùy tiện đến gặp nữa, nếu nhớ em cứ gọi điện thoại cho em là được."

      "Ừ!". Tần Mạc đưa tay lên vuốt vuốt trán của : "Phụ nữ biết nghe lời vẫn là tốt nhất."

      Vãn Tịch cười cười, rúc vào trong ngực của .

      "Mạc, đêm tân hôn đó, để ta ở mình nên ta tìm gây phiền toái sao?"

      Nghĩ đến phản ứng kỳ quái của Duẫn Nặc, Tần Mặc lại khỏi tức giận bừng bừng, kìm chế được.

      " có.".

      " có sao?". Vãn Tịch đầy tò mò hỏi: "Chẳng lẽ ta hỏi gì cả?"

      Nếu ấy chất vấn đôi câu, thấy tức như vậy rồi.

      Đưa tay ôm lấy Vãn Tịch, Tần Mạc được hỏi đằng lại trả lời nẻo: "Hai chúng ta ở chung chỗ, tại sao phải nhắc tới ta chứ?"

      Vãn Tịch khẽ mỉm cười đáp: "Đúng vậy, chúng ta ra ngoài hóng mát chút !"

      Tần Mạc khẽ nhếch khóe môi, dắt tay Vãn Tịch ra khỏi phòng.

      Ôm mỹ nhân trong ngực, tựa hồ hoàn toàn quên mất người vợ mới cưới hoàn toàn mù tịt về đường xá cũng như ngôn ngữ ở nơi này.

      Mãi cho đến tối khuya, hay còn gọi là nửa đêm.

      ngủ ở giường, Tần Mạc mới sực nhớ tới ai kia liền khỏi hoảng hốt, đứng dậy nhanh chóng rời .

      Vãn Tịch gọi lại hỏi: " muốn đâu?"

      Tần Mạc trả lời nhưng cũng quay đầu lại: " có gì, em ngủ ."

      Về tới phòng của mình cùng với Duẫn Nặc, liền thấy bên trong trống , ngay cả bóng người cũng có.

      Tâm, khỏi luống cuống, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Duẫn Nặc.

      Điện thoại tuy đổ chuông nhưng đáng tiếc lại có ai nhận.

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?

      Trong lòng liền thấy ảo não, tự trách, nên để cho ra ngoài mình, lại thông thạo ngoại ngữ, đất khách quê người nhất định thua thiệt, trễ thế này còn chưa trở lại, có thể được nơi nào chứ?

      Lòng thấp thỏm yên, cầm áo khoác lên, xồn ra cửa tìm .

      Vừa lúc đó liền gặp phải Vãn Tịch người vẫn còn mặc nguyên váy ngủ, thấy thần sắc khẩn trương, khỏi hỏi: "Mạc, sao vậy?"

      " thấy ấy, em cứ trở về phòng , ra ngoài tìm chút xem sao."

      "A?"

      Còn đợi Vãn Tịch thêm, Tần Mạc sải bước rời , biến mất trong hành lang khách sạn.
      bornthisway011091xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :