1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã, mau ký tên ly hôn - Quỷ Cửu Cửu (Chương 85.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 82: Duẫn Nặc bị bắt cóc!

      Duẫn Nặc tìm khắp mọi chỗ trong hộp đem những vẫn nhìn thấy bóng dáng của Lục Tiêu Triết đâu cả, rất tuyệt vọng, uể oải có tinh thần ra khỏi đó.

      Bên ngoài, trời sắp đổ mưa rào, nhưng vẫn kiên quyết bước ra ngoài.

      Vừa vừa trầm mặc suy nghĩ, phải làm sao bây giờ? Mẹ nằm viện cũng cần đến tiền, bọn họ ăn cơm cũng cần tiền, mà giờ người chỉ còn mười mấy đồng, ngày mai tiền nằm viện cũng đủ đóng, nên làm gì mới được đây?

      hai, ở chỗ nào? Rốt cuộc là ở đâu chứ?

      bất lực ngồi xổm xuống đất ôm gối, tầm mắt rơi vào dất vết của những chiếc xe cấp nước tạo thành đường phố, từng giọt nước tí tách rơi đất, làm cho mặt đường ướt mảng lớn.

      Trong lúc đó, bất chợt có chiếc Land Rover phanh kít lại, đỗ ở ngay trước mặt của Duẫn Nặc, ba người đàn ông mặc áo mưa từ xe bước xuống, nhìn bộ dạng bặm trợn của họ liền thấy hoảng sợ vội đứng bật dậy, còn chưa kịp tránh , ba người kia thẳng tới, sau đó trực tiếp kéo lên xe.

      “Mấy người là ai? Bắt tôi làm cái gì?”, Duẫn Nặc cả kinh, cố vùng vẫy tránh thoát, xoay người muốn chạy.

      Bỗng nhiên có tên trong số đó túm lấy tóc của giật mạnh về phía sau, lền đó ba tên đàn ông cao to lừng lững liền nhanh nhẹn đẩy tay trói gà chặt lên xe.

      muốn gào thét, trong nháy mắt miệng bị bịt lại bằng miếng băng dính, như thế làm sao kêu được nữa, chỉ có thể phát ra những thanh nức nở mà thôi.

      Duẫn Nặc dùng hết sức vùng ra, muốn bán mạng chạy trốn nhưng nào ngờ chân, tay bị trói chặt lại với thân mình, ba người kia kéo cửa xe lên, chiếc Land Rover lập tức biến mất ở trong màn mưa xối xả.

      Mưa càng lúc càng nặng hạt, ào ào rơi xuống thân xe, tốc độ của nó cũng tương đối chậm chạp, bên trong chiếc Lincoln, người đàn ông ngồi ở ghế sau có sắc mặt nặng nề u, con ngươi đen nhánh thâm thuý phóng ra ngoài cửa xe, ánh mắt tản ra nỗi ưu thương nhàn nhạt.

      Trong nháy mắt, lúc chiếc Land Rover vụt qua, ánh sáng trong mắt của người đàn ông kia chợt trầm xuống, nhìn chằm chằm vào chiếc xe vừa thoáng qua, yên lặng trong chốc lát.

      Mới vừa rồi, hình như nhìn thấy cái gì?

      Thần kinh chợt căng thẳng, người đàn ông mặc áo gió liền với tài xế phía trước: “Mạc Ly! Quay đầu xe, đuổi theo chiếc phía sau kia.”

      “Điện hạ, xảy ra chuyện gì?”, Mạc Ly quay đầu lại nhìn người đàn ông ngồi phía sau.

      Chỉ thấy ánh mắt của người kia vẫn dán chặt vào chiếc xe cách bọn họ càng lúc càng xa, rồi với tài xế: “Đừng nhảm nữa, quay đầu xe, mau đuổi theo chiếc xe kia!”

      “Vâng!” Mạc Ly đạp phanh, xoay vô lăng, mãnh liệt đảo vòng, tới mười giây, chiếc xe Lincoln chạy cùng hướng với chiếc Land Rover trước mặt, chiếc Lincoln tăng tốc tiến lên, rất nhanh liền theo sát.

      Nam Cung Thiếu Vũ nhìn chiếc xe trước mặt, hình như bên trong phát sinh vụ bắt cóc, liền ra lệnh cho tài xế của mình: “Theo sát, đừng để cho người trong xe phát .”

      “Dạ!” Mạc Ly vừa nhận lệnh, chiếc Lincoln cũng áp sát chiếc Land Rover thêm chút, tựa hồ cũng nhìn thấy tình huống bên trong xe, liền quay đầu với người đàn ông ngồi phía sau: “Điện hạ, hình như là bắt cóc, có muốn báo cảnh sát hay ?”

      “Tạm thời đừng báo, xem bọn họ muốn đến chỗ nào?”

      “Vâng!”, Mạc Ly gật đầu đáp, rồi quay đầu lại, chăm chú cảnh giác lái xe.

      theo chiếc xe kia gần nửa giờ, mắt thấy chiếc Land Rover trước mặt vẫn có khuynh hướng dừng lại, Mạc Ly đưa mắt quan sát quang cảnh xung quanh, thấy có lẽ đến gần khu vực ngoại thành rồi.

      lo lắng cũng theo thế mà tăng lên, Mạc ly lại hỏi người phía sau: “Điện hạ, tôi nghĩ tốt nhất là báo với cảnh sát thôi, đêm cũng khuya, lại còn đến khu vực vắng vẻ nữa, đối với lộ trình này chúng ta được quen thuộc cho lắm.”

      Nhưng người phía sau vẫn mắt điếc tai nhơ, chẳng thèm đoái hoài gì đến ý kiến của thuộc hạ: “Lái chậm chút, đừng để cho bọn họ phát !”

      “…”
      Last edited: 2/6/15
      bornthisway011091trạch nữ thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 83: Nguy hiểm ập đến.

      Mười mấy phút sau, chiếc Land Rover rốt cuộc cũng dừng lại ở bên ngoài nhà xưởng sản xuất sắt thép, ba tên kia xuống xe, rồi đẩy Duẫn Nặc xuống, trốn trốn tránh tránh nhìn trước ngó sau mới vào trong nhà xưởng cũ mèm.

      Nam Cung Thiếu Vũ cùng với Mạc Ly cũng theo xuống, muốn vào theo, đột nhiên Mạc Ly lại ngăn cản: “Điện hạ, mới vừa rồi tôi báo cảnh sát, ngài đừng vào, chỉ sợ súng đạn đều có mắt.”

      Nhìn Mạc Ly ngăn cản trước mặt, ánh mắt của Nam Cung Thiếu Vũ chợt trầm xuống, đuôi lông mày toả ra hàn khí lạnh lùng: “Tránh ra, nếu chờ cảnh sát đến, sợ rằng con nhà người ta bị làm hại rồi.”

      “Điện hạ…”

      “Nếu còn dám ngăn cản nữa, lúc về tôi sa thải cậu đấy!”

      Bất đắc dĩ, Mạc Ly đành phải lui bước, loáng cái liền nhấc chân chạy về phía của đám người kia vừa biến mất.

      Bên trong nhà xưởng rộng lớn, chỉ động tác thôi cũng gây ra tiếng vang mồn .

      Ba người đàn ông dẫn Duẫn Nặc bị trói chặt đẩy vào trong, cho đến khi gần sau lưng cách đó xa, mới ngừng lại.

      “Thượng tiểu thư, người muốn chúng tôi mang đến, vậy tiền đâu?”, tên cao to lực lưỡng tiến lên, với bóng lưng thẳng tắp của Thượng Vãn Tịch trực tiếp vào vấn đề chính.

      Vãn Tịch chậm rãi xoat người, ném cho người kia xấp tiền, con ngươi xinh đẹp khẽ lưu chuyển, ánh mắt rơi vào Duẫn Nặc bị trói vô cùng chật vật ở trước mặt.

      ta biết hành vi bắt cóc này là phạm pháp, nhưng ta vẫn nuốt trôi ấm ức trong lòng của mình, thay vì tìm cơ hội tổn thương đến , để cho phải thân bại danh liệt, hai bàn tay trắng, còn bằng tạo thống khổ cho , để cho sống bằng chết.

      Duẫn Nặc nhìn thẳng vào Thượng Vãn Tịch, trong lòng thống hận đến cắn răng nghiến lợi, muốn mở miệng , nhưng vì vẫn còn bị bịt miệng nên ra được thành lời, ngay cả chân tay cũng bị trói chặt đến cứng ngắc, khó chịu vô cùng.

      Vãn Tịch tiến lên từng bước, hung hăng tát cái lên mặt của Duẫn Nặc, tạo nên tiếng vang thanh thuý chói tai.

      ta cắn răng nhìn : “ tát này, là giáo huấn ngày xưa đối với tôi lễ phép!”

      “Chát!” lại cái tát giòn giã vang lên, trong mắt của Vãn Tịch chất đầy oán hận : “ tát này, là vì dám mang người đến phá hỏng hôn lễ của tôi.”

      Còn muốn đánh tiếp, đột nhiên cổ tay lại bị người đàn ông nắm lấy: “Thượng tiểu thư, hai người cứ từ từ hành hạ lẫn nhau, chúng tôi lấy đủ tiền, cũng muốn ở đây tiếp các nữa, trước!”

      Vãn Tịch nhìn ba người kia cái, cũng thèm để ý đến bọn họ nữa, rất nhanh sau đó lại tiếp tục cho Duẫn Nặc bạt tai.

      “Lục Duẫn Nặc, tôi hận , hận đoạt Tần Mạc, hận làm cho ấy nảy sinh tình nên có.” Rồi ta tựa như phát điên túm lấy Duẫn Nặc mà gào thét.

      gương mặt của Duẫn Nặc bị ăn ba bạt tai, đau nhói, nóng ran khiến đầu óc quay mòng mòng còn tỉnh táo nữa.

      lại phản bác được hành động bạo lực kia của Thượng Vãn Tịch, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.

      Ba tên đàn ông về phía trước, liền đưa mắt ra hiệu cho nhau, tên nhanh tay lấy ra cây gậy từ trong góc bên cạnh, sau đó xoay người, chạy đến chỗ hai vẫn còn tranh chấp kịch liệt, rồi đánh cho mỗi người gậy, chỉ trong chốc lát, Duẫn Nặc và Vãn Tịch cùng lăn ra đất hôn mê bất tỉnh.

      Tên kia vứt cây gậy trong tay, cười vô cùng bỉ ổi: “Mẹ kiếp, hai tốt như vậy, làm gì hơi phí của, thế lại còn lấy được tiền, ba mày hôm nay quả là quá may mắn rồi!”

      “Đúng vậy, hôm nay vận khí là tốt!”

      “Bớt nhảm, kéo tới bên kia , chỗ nào sạch chút để chúng ra còn mau mau hưởng thụ.”
      Last edited: 2/6/15
      bornthisway011091trạch nữ thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 84: Nhớ điên cuồng!

      Nam Cung Thiếu Vũ vào khu nhà xưởng rộng mênh mông, bởi vì cẩn thận đạp trúng vật gì dưới đất gây ra tiếng vang tương đối lớn.

      Ba tên kia vừa nghe thấy tiếng động liền vội vàng để tay xuống, tên cầm đầu : "Hai chúng mày ra ngoài quan sát thử xem có người tìm tới đây hay !".

      Hai tên đồng bọn nghe thấy thế liền vứt Duẫn Nặc xuống đất, xoay người ra phía ngoài nhà xưởng, riêng tên cầm đầu lại khiêng Vãn Tịch lên, vội vàng chuồn êm từ lối khác.

      Hai tên kia cầm gậy sắt tay, mượn ánh đèn lờ mờ, loáng thoáng nhìn thấy có người nào đó chậm rãi tới, nhất thời cảm thấy chột dạ.

      "Làm sao bây giờ? Thực có người tìm tới rồi!".

      "Mau về báo cho đại ca, phải nhanh nhanh khỏi đây thôi!", hai người họ liếc mắt nhìn nhau rồi vội vàng đứng dậy quay đầu ngược trở lại.

      Lúc về tới nơi, thấy đất chỉ còn , người khác chắc bị đại ca của bọn họ mang rồi, hai người đàn ông này chuẩn bị cúi người xuống mang Duẫn Nặc , nhưng kịp nữa rồi, tiếng bước chân phía sau càng chạy càng gần, trong lòng bọn họ cũng càng ngày càng run sợ.

      "Đừng động tới ta nữa, chạy ra ngoài mau lên!", tên trong đó lên tiếng , hai người họ liền đứng dậy nhấc chân bỏ chạy, cũng nữa kịp vác theo Duẫn Nặc ngất xỉu nằm ở mặt đất.

      Nghe thấy động tĩnh ở phía trước, thần kinh của Nam Cung Thiếu Vũ căng ra như dây đàn, cẩn trọng dè dặt bước từng bước chậm rãi tiến đến gần.

      Chợt nhìn thấy phía trước có nằm đất, trán chảy máu đầm đìa, toàn thân lại bị trói chặt, liền vội vàng tiến lên xốc Duẫn Nặc lên gọi.

      "Này. . . . . ."

      Lời còn chưa kịp , khi nhìn mặt của tay mình Nam Cung Thiếu Vũ liền kinh ngạc tột độ.

      Tại sao ấy lại bị bắt trói đến nơi này?

      Làm sao lại trùng hợp như thế? Vừa đúng lúc cũng đuổi theo tới đây.

      kịp suy nghĩ nhiều, nhìn khuôn mặt nhắn sưng đỏ của cộng với cái trán đầy máu vội bế lên, trực tiếp đưa lên xe, bảo Mạc Ly lái thẳng về nhà mình.

      . . . . . .

      Cũng trong đêm đó, Tần Mạc đột nhiên nhận được điện thoại của Thẩm Diễm.

      "Jo, mới vừa rồi tôi nghe thuộc hạ báo, Lục Duẫn Nặc bị người ta bắt lên xe, về phía ngoại thành phía nam rồi, là do cậu làm sao?"

      Vừa nghe xong, Tần Mạc liền cau chặt mày hỏi: "Chuyện khi nào?"

      "Nửa giờ trước."

      Tần Mạc vội vã đứng dậy, gấp gáp hỏi: "Cậu mau mau điều tra cho , rồi nhanh chóng phái người theo xem sao."

      cúp điện thoại, trù trừ ở trong phòng, sốt ruột bất an.

      Cả ngày nay, lòng của cũng thấp thỏm bất an, lại vừa trống rỗng, khó chịu muốn chết.

      Biết bao nhiêu lần muốn ra ngoài tìm Duẫn Nặc, nhưng lại bị Vãn Tịch kéo lại để cho .

      ra cũng kỳ quái, vào lúc này, Vãn Tịch đâu vậy?

      đến trước cửa phòng của ta gọi hai tiếng, nhưng thấy ai đáp lại, cũng kịp suy nghĩ nhiều nữa, vội vàng cầm áo khoác ra cửa.

      Cú điện thoại mới vừa rồi của Thẩm Diễm, càng khiến cho lo lắng thôi.

      Đúng vậy, lo lắng cho Duẫn Nặc, rốt cuộc bị người nào kéo lên xe, muộn như vậy rồi, có phải gặp phải nguy hiểm hay ?

      Càng nghĩ, trong lòng Tần Mạc lại càng yên.

      Lo lắng Duẫn Nặc xảy ra chuyện, rồi lại ảo não tự trách tại sao mình lại mang theo cùng , nếu xảy ra chuyện, nên làm thế nào cho phải?

      Trái tim trở nên bấn loạn, đây cũng phải là việc nắm trong tay, gấp gáp muốn gặp , muốn nhìn thấy đến phát điên.

      Lúc này chiếc xe màu đen lướt nhanh trong màn mưa trắng xoá, nhanh chóng chạy thẳng về hướng ngoại ô phía nam của thành phô.

      Duẫn Nặc, em nhất định có việc gì, chờ , nhất định để cho em gặp chuyện may.

      Duẫn Nặc, tiểu Nặc, bà xã…

      Trong lòng yên lặng thầm gọi tên của , vào giờ khắc này, biết tại sao, cứ như gặp phải ma, điên cuồng bất chấp tất cả chỉ muốn gặp được .

      Vợ à, em hãy chờ , nhất định phải chờ
      Last edited: 2/6/15
      bornthisway011091, Lonnatrạch nữ thích bài này.

    4. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      biết nam chủ là Nam Cung Thiếu Vũ hay là Tần Mặc vậy?
      Mình mong là Nam Cung THiếu Vũ hơn.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 85.1: vĩnh viễn là vợ của Tần Mạc !

      Lúc Duẫn Nặc tỉnh lại người an ổn nằm ở giường lớn.

      Đầu đau như búa bổ, đau đến mức khiến vặn chặt lông mày, khuôn mặt nhắn mặt nhăn lại, dáng vẻ đó cực kỳ đáng thương.

      " tỉnh rồi?".

      Bên tai đột nhiên truyền đến giọng của người phụ nữ, Duẫn Nặc ngẩn ra, rồi nghiêng đầu nhìn sang.

      Bên cạnh giường, có phụ nữ đứng, nhìn mỉm cười, vô cùng hòa ái.

      Duẫn Nặc ngồi bật dậy, nhìn ra chung quanh lượt, khung cảnh xa lạ khiến cho cảm thấy sợ hãi.

      nghi hoặc hỏi kia: "Đây là chỗ nào? Tại sao tôi lại ở đây?”.

      kia vẫn nở cười hòa ái dễ gần rồi trả lời Duẫn Nặc: " được thiếu gia nhà tôi mang về đây, bị người ta bắt cóc, thiếu gia nhà tôi cứu !".

      Bắt cóc?

      Nghe được hai từ này Duẫn Nặc liền hồi tưởng lại chuyện phát sinh trước đó.

      bị người ta bắt cóc, hơn nữa còn bị mang tới chỗ cực kỳ xa lạ, sau đó gặp Thượng Vãn Tịch, còn bị ta tát mấy bạt tai.

      Đột nhiên nghĩ đến việc bản thân mình mất tích lâu, mẹ vẫn còn nằm ở bệnh viện đợi mang tiền đến!

      liền gấp gáp bước xống giường, luống cuống tay chân giầy vào.

      "Tiểu thư..."

      Người phụ nữ kia vội gọi lại: " chờ thiếu gia nhà tôi trở lại sao?".

      Duẫn Nặc liền dừng bước, sau đó quay đầu lại, nắm lấy tay của người phụ nữ kia, kích động : "Cảm ơn, cám ơn thiếu gia nhà chị cứu tôi, nhưng tại tôi bề bộn nhiều việc, xin lỗi, tôi xin trước.".

      Tiếng vừa dứt, liền đẩy vị kia ra, nhấc chân bỏ chạy, giống như sợ người khác ăn tươi nuốt sống mình vậy.

      Nhìn theo bóng lưng xa của , người phụ nữ kia bất đắc dĩ lắc đầu cái, rồi lên tiếng cảm thán.

      ra cũng kỳ quái, vừa ra khỏi căn nhà rộng lớn hào hoa, liền nhận thấy chỗ này cách bệnh viện cũng xa, trong đầu ngừng tự hỏi, biết bây giờ là lúc nà, người trong nhà thấy biết có bọn họ có lo lắng hay ?

      Duẫn Nặc cúi thấp đầu, lặng lẽ tránh xa đám ký giả đứng chầu chực ở bệnh viện, xông vào trong đại sảnh, muốn vào thang máy đột nhiên bị người nào đó kéo lại.

      "A?", cả kinh, theo bản năng hất tay người kia ra.

      "Tiểu Nặc, là ."

      Trác Quân vội kêu lên, lúc này mới trấn tính lại, kinh ngạc sững sờ, ngơ ngác nhìn .

      Tối ngày hôm qua Trác Quân mới tìm được bệnh viện này, phái người đón mẹ ba , sợ Duẫn Nặc trở lại thấy lo lắng, cho nên vẫn ở chỗ này chờ .

      Đến khi gặp , nhìn thấy gương mặt sưng đỏ kia của , đau lòng đưa tay tới, còn chưa chạm vào mặt, Duẫn Nặc nhào tới, ôm chặt lấy .

      "Trác Quân, sao lại tới đây? Nơi này phải là chỗ nên tới, mau .". lại đột nhiên buông ra, kích động .

      Trác Quân cau mày nhìn , hỏi đằng đáp nẻo: "Mặt của em sao vậy?".

      Nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, đến bây giờ Duẫn Nặc vẫn còn chưa hồi hồn, vội vàng lắc đầu giải thích: " sao cả, em rất khỏe, nhanh về , bên ngoài có rất nhiều ký giả, em sợ bọn họ làm hại .".

      " đến lúc này, sao còn bận tâm nhiều như vậy, đồ ngốc này."

      xong liền duỗi tay kéo vào trong ngực, ôn nhu : " tới đón em , cái này bệnh viện, biết có phải cũng bị Tần Mạc mua rồi hay mà bọn họ để cho mẹ em nằm ở đây, mới vừa đón mẹ em và Lục Tử Dạ rồi, bây giờ em cũng theo về đó thôi!".

      Duẫn Nặc nghe thấy thế vội vùng ra, có chút thể tin nổi: "Mẹ em và Ba được đón ? Mà đến đâu vậy?"

      Trác Quân cười khổ đáp: "Đương nhiên là đến nhà ! Vấn đề của mẹ em lớn, bác sĩ tư của nhà có thể giải quyết được, thôi, cùng về nhà!".

      câu cùng về nhà này, biết làm cho lòng người ấm áp cỡ nào.

      Duẫn Nặc vội đưa tay che miệng lại, cảm động đến phát khóc.

      nghĩ tới, Trác Quân lại tìm bọn họ, hơn nữa còn đưa tay ra tương trợ.

      rất xấu hổ, cũng thấy ngượng ngùng khi phải đối mặt với .

      Nhìn vào gương mặt sưng đỏ của , cảm thấy rất đau lòng, cầm tay của : " thôi, chúng ta về nhà."

      rưng rưng gật đầu, để mặc càm tay dắt như đứa trẻ.

      Vậy mà, ở khảnh khắc vừa xoay người, Trác Quân đột nhiên bước chân lại khựng lại.

      Duẫn Nặc ngẩng đầu, vừa vặn đón nhận ánh mắt của người đối diện.

      Cặp mắt kia, giống như ánh mắt của loài báo, vừa sắc bén, vừa khát máu, lại vừa nguy hiểm.


      hung hăng nhìn Duẫn Nặc chằm chằm, trong con ngươi tràn đầy cảm xúc giận dữ, dường như muốn ăn tươi nuốt sống vào bụng.


      tìm suốt đêm, lo lắng cho suốt cả đêm, chỉ sợ gặp chuyện may, liền phái người tìm khắp nơi, kết quả lại tìm được.


      Cho nên, liền tới bệnh viện xem thử, xem xem có ở bệnh viện với mẹ mình hay ?


      nghĩ tới, vừa nhìn thấy chính là cảnh ôm người đàn ông khác ở ngay trước cửa thang máy.


      là người phụ nữ của , là người vợ mà Tần Mạc danh chính ngôn thuận cưới hỏi đàng hoàng, tại sao có thể quay lưng lại với mà ôm người khác?


      Có biết đó chính là uy hiếp trắng trợn đối với người đàn ông, là chung thủy, là gây hấn với tôn nghiêm của hay ?


      Tần Mạc cực kỳ tức giận, những lúc thế này hậu quả vô cùng nghiêm trọng.


      sải bước tiến lên, thẳng tới trước mặt Duẫn Nặc.


      Còn lại tựa như nhìn thấy , quay sang khẽ mỉm cười với Trác Quân: “Chúng ta thôi!”


      dắt tay Trác Quân tiến lên, nhưng cánh tay lại đột nhiên bị Tần Mạc túm lấy.


      Duẫn Nặc liền quay đầu lại trừng : “Buông tay!”


      Người trước mặt mím chặt môi, hàn khí bức người, đáp trả: “Người nên buông tay chính là cậu ta, phải sao?”


      đây là ám chỉ Trác Quân.


      Trác Quân tự biết , giờ phút này, mình đối với hai người bọn họ, chỉ là người ngoài, cho nên, liền chủ động buông tay Duẫn Nặc ra.


      Nhưng mới vừa buông ra, Duẫn Nặc lại chủ động nắm chặt lấy, đưa mắt nhìn Tần Mạc, cười đầy giễu cợt mà thê lương.


      “Tôi biết, còn xuất ở trước mặt tôi làm cái gì, chỗ nào có có tôi, Tần Mạc, tôi rồi, tôi tha thứ cho , cả đời này cũng bao giờ tha thứ cho .”


      xong, liền hất tay của ra, uất hận nhìn chằm chằm, rồi cắn răng nghiến lợi tiếp: “Ngày mai, tôi đưa thỏa thuận ly hôn đến cho , hẹn gặp lại.”


      Sau đó vội vàng kéo Trác Quân bước nhanh ra cửa, chỉ hận cả đời này cách xa ra càng xa càng tốt.


      Tim của Tần Mạc như bị kim châm, nhìn Duẫn Nặc cầm tay người đàn ông khác khỏi, , cảm giác này phảng phất như có ai đó khoét trái tim của ra khỏi lồng ngực vậy.


      thích cảm giác như thế, vô cùng thích.


      Tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt trầm, sắc bén nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người họ, toàn thân toát ra khí phách cường thế mà nguy hiểm, giống như Đế Vương đầy quyền uy khiến người ta run sợ, cao cao tại thượng thể chạm vào.


      Duẫn Nặc, chỉ cần buông tay, em nghĩ cũng đừng nghĩ rời khỏi , chúng ta hãy cứ chờ đó mà xem!


      tức giận đùng đùng rời khỏi bệnh viện, lúc quay về biệt thự, liền nghe thấy người giúp việc : “Tiên sinh, Thượng tiểu thư trở lại, ở trong phòng.”


      Vãn Tịch?


      phiền não nhíu mi lại, cả buổi tối thấy ta đâu, vào lúc này lại chủ động trở lại?


      Rồi sải bước lên lầu, đẩy cửa phòng Vãn Tịch ra, thấy ta ở trong phòng, nhưng hình như trong phòng tắm có tiếng nước chảy.


      biết ta tắm.


      cũng lười chuyện với ta, tất cả suy nghĩ hoàn toàn đặt ở người của Duẫn Nặc.


      Vì thế lập tức quay đầu, về thư phòng.


      muốn hủy diệt tất cả những người cản đường mình, trong đó bao gồm cả Trác Quân.


      Mà lúc này Vãn Tịch trong phòng tắm, toàn thân cuộn tròn ở trong góc, run lẩy bẩy, trong miệng còn nức nở phát ra tiếng cầu xin tha thứ.


      muốn, đừng tới đây, đừng tổn thương tôi, đừng mà...”


      Nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, cả người liền khiếp đảm sợ hãi.


      ta vốn thuê người bắt cóc Duẫn Nặc, muốn cho Duẫn Nặc bài học, nghĩ tới ba tên ác độc kia còn quay ngược lại xuống tay với mình.


      ta bị họ cường bạo, cả buổi tối, bị ba tên ác độc giày vò đến thảm thương, lần lại lần,


      Nghĩ đến những hình ảnh kia, ta lại hoảng sợ, tay chân luống cuống, nước mắt rơi như mưa.


      Chuyện như vậy, nếu như để Tần Mạc biết được, nhất định tha cho ta!


      ta tuyệt vọng ôm lấy đầu gối ngồi xổm ở trong phòng tắm, run rẩy, khóc lóc, mở nước ra, dùng sức kỳ cọ tắm rửa.


      ta muốn đêm gột rửa sạch , để cho Tần Mạc phát ra sơ hở, nếu , cả đời này cũng coi như xong.


      Vừa tắm ta vừa khóc, nghĩ tới bản thân mình, có ngày luân lạc tới trình độ như vậy, biết sau này nên làm cái gì bây giờ?

      Làm thế nào để có thể đối mặt với Tần Mạc?


      Cho nên ta nhất định phải giết chết ba tên khốn nạn kia, nhất định phải làm cho bọn họ chết có chỗ chôn, thân thể tắm mình trong làn nước xối xả, oán hận cắn chặt răng, trán nổi cả gân xanh.


      ta giết chết bọn họ.


      Nhất định phải giết chết bọn họ.
      Last edited by a moderator: 4/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :