1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã, mau ký tên ly hôn - Quỷ Cửu Cửu (Chương 85.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lenngkenng

      lenngkenng New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      0
      Tiếp b hồi hộp quá

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 79: Tôi nguyền rủa cả đời này được hạnh phúc.

      Nhìn nam nữ trước mắt, xướng họa, khiến cả nhà họ Lục bọn họ phải xoay mòng mòng.

      Lục Chấn Thiên đau đớn thể tả, chỉ hận bản thân mình già rồi nên hồ đồ, mới rơi vào bẫy của Tần Mạc.

      Triệu Thục Hoa cũng thầm tự trách, hận mình tin vào lời của con , còn cố ý rước sói vào nhà để mặc cho Vãn Tịch kia giẫm đạp.

      Lục Tử Dạ ngồi ở bên cạnh, vẫn tiếng nào, biết trong lòng tính toán điều gì, thần sắc ảm đạm, ánh mắt u ám tối tăm.

      Đột nhiên, Lục Chấn Thiên ôm lấy ngực, hổn hển hít thở thông.

      “ Cha!”, Duẫn Nặc đứng cách đó xa vội vàng chạy tới, lập tức đỡ lấy Lục Chấn Thiên: “ Cha, cha sao rồi?”

      Lục Chấn Thiên thở hồng hộc, nét mặt già nua mù tịt, vô lực tựa vào thành ghế so pha, ngước mắt nhìn Tần Mạc cao cao tại thượng đứng ở đó.

      Tần Mạc, chính tay cậu ta phá hủy nhà họ Lục?

      A! Ông cười lạnh, đưa tay lên, ý bảo Duẫn Nặc tránh ra.

      Triệu Thục Hoa vội kéo sang rồi ôm lấy con khóc : “ Tiểu Nặc, là mẹ tốt, là mẹ có lỗi với con, trách lầm con, tiểu Nặc, con hãy tha thứ cho mẹ.”

      Duẫn Nặc chưa kịp lên tiếng cửa lớn của nhà họ Lục chợt bị người khác đẩy ra.

      Liền đó, có khoảng bảy tám người đàn ông vào, có mấy người mặc cảnh phục, còn mấy người khác hình như là người ở cục Tư pháp, tay còn cầm theo tờ giấy niêm phong, có lẽ...muốn đuổi bọn họ ra hỏi nơi này rồi.

      viên cảnh sát đứng đầu cầm còng tay tiến lên, rồi với Lục Chấn Thiên: “ Lục Chấn Thiên, có người tố cáo ông hối lộ cán bộ viên chức, chứng cớ được xác thực, xin theo chúng tôi đến phòng cảnh sát mọt chuyến.”

      nhân viên tư pháp cũng đến : “ Thời hạn ngày đến, xin lập tức rời khỏi nơi này, chúng tôi muốn tiến hành xét xử theo đúng quy định!”

      Nghe thấy những lời này, trước mắt Triệu Thục Hoa liền tối sầm, sau đó té xỉu ra ghế.

      Duẫn Nặc còn chưa kịp chạy đến gọi mẹ, phải trơ mắt nhìn viên cảnh sát còng tay cha mình.

      kích động, nhào qua nắm tay cha mình : “ Cha, chuyện gì xảy ra? Tại sao bọn họ lại muốn bắt cha?”

      Rồi sau đó lại hung hăng hỏi viên cảnh sát: “ Rốt cuộc cha tôi phạm tội gì, tại sao lại muốn bắt ông ấy? Tại sao chứ?’

      Viên cánh sát chút lưu tình đẩy Duẫn Nặc ra, đáp: “ Xin đừng cản trở người thi hành công vụ, mau dẫn người .”

      Duẫn Nặc bị viên cảnh sát kia đẩy ra, thiếu chút nữa ngã nhào ra đất, nhờ Tầm Mạc nhanh tay lẹ mắt ôm lấy , thấp giọng : “ Kẻ tình nghi hối lộ viên chức chính phủ, tội danh này cũng đâu!”

      Duẫn Nặc linh cảm được điều gì, chợt đẩy Tần Mạc ra, nhìn vào khuôn mặt lạnh như băng của , mờ mịt hỏi: “ Là , là thầm điều tra ông ấy, sau đó hãm hại cha tôi, có đúng hay ?”

      “ Nếu đúng thế nào?”, Vãn Tịch đứng bên cạnh từ nãy giờ lền lên tiếng đáp trả: “ Cha của vốn đáng chết, có thể sống đến bây giờ, coi xem như là mạng lớn phúc lớn rồi.”

      Duẫn Nặc lảo đảo từng bước, trơ mắt nhìn cha mình bị cảnh sát bắt , lại thể làm gì, sau đó đưa mắt nhìn Triệu Thục Hoa đáng ngất xỉu ghế, họng khô ráp tắc nghẹn, khó chịu muốn rơi nước mắt.

      Tại sao?

      Vì sao tình lại biến thành bộ dáng này? rất nỗ lực để ngăn cản, rất cố gắng khống chế thế cục phát triển, tại sao bọn họ luôn luôn nhanh hơn mình bước, đẩy nhà họ Lục ngã ngựa, thất bại thảm hại.

      lảo đảo, trước mắt tối sầm, lại muốn hôn mê bất tỉnh.

      Tần Mạc muốn đưa tay đỡ nhưng lại chậm hơn Lục Tử Dạ bước.

      “ Tiểu Nặc, nếu chuyện phát triển đến bước này chúng ta nên thôi, có cơ hội, chúng ta nhất định khiến cho đám tiểu nhân kia sống dở chết dở, bằm thây vạn đoạn.”

      Lục Tử Dạ ôm lấy Duẫn Nặc , trong đôi mắt hoa đào giờ phút này tràn ngập thù hận, thống hận đến tận xương tủy.

      Duẫn Nặc cũng tỉnh táo lại, vội vàng đến đỡ mẹ của mình lên, lúc qua trước mặt Tần Mạc, phẫn hận nhìn chằm chằm: “ Cả đời này, tôi bao giờ tha thứ cho , tôi nguyền rủa , suốt đời này có được hạnh phúc.”
      Last edited by a moderator: 27/5/15
      bornthisway011091, Mạc Y Phongcaoduong thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ông xã

      Chương 80: Kiên cường đến mức người khác phải đau lòng


      Tôi nguyền rủa suốt đời này có được hạnh phúc.

      Nghe Duẫn Nặc những lời này, nhìn theo bóng lưng của đỡ Triệu Thục Hoa xa, biết thế nào, tim của Tần Mạc phảng phất như bị dao sắc xẹt qua, đau đến khó chịu.

      ra , bản thân hy vọng hận mình.

      Nhưng chuyện đến nước này, thể vì mà buông tha cho mối hận thù chứa trong lòng bấy lâu.

      Lục Chấn Thiên đáng chết, những người khác cũng chạy thoát, nhất nhất đều phải xuống địa ngục.

      “Tổng giám đốc Tần, ngôi nhà này, có niêm phong nữa ?”, nhân viên tư pháp ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

      Tần Mạc hồi hồn, lạnh lùng ném ra chữ: “Phong.”

      Sau đó, liền cất bước rời .

      Văn Tịch cũng đuổi theo sát nút.

      Hai người vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy đống ký giả cùng với đám người đòi nợ vây kín lấy Duẫn Nặc, Triệu Thục Hoa, cùng Lục Tử Dạ, ngay cả nước chảy cũng lọt.

      Tinh thần bỗng nhiên sa sút, nhìn Duẫn Nặc bị đám người kia chen lấn xô đẩy, khỏi đau lòng, muốn tiến lên giúp giải vây.

      Nhưng Văn Tịch đột nhiên kéo lại : “Chúng ta thôi!”

      Tần Mạc chợt thu hồi ánh mắt, dứt khoát theo Văn Tịch lên xe.

      Chiếc xe của bọn họ, rất nhanh liền biến mất khỏi nhà họ Lục.

      Cơ thể của Duẫn Nặc vốn rất suy yếu, tại lại bị đám người vây quanh hỏi han lung tung này nọ, liền khó chịu đến thở nổi, đầu óc choáng váng, cả người vô lực.

      Bản thân lại còn phải đỡ lấy mẹ mình hôn mê bất tỉnh.

      lập tức quỳ xuống đất, chảy nước mắt khẩn cầu những chủ nợ kia: “Các vị, cầu xin mọi người, hãy để cho chúng tôi đến bệnh viện trước có được hay ? Mẹ của tôi ngất xỉu, van cầu các người hãy để cho chúng tôi đến bệnh viện?”

      chảy nước mắt dập đầu trước những người đó: “Tôi dập đầu trước mọi người, Lục Duẫn Nặc tôi xin thề với trời, tiền mà Lục thị nợ của mọi người, sau này nhất định trả lại thiếu xu, cầu xin mọi người, nhường đường để cho tôi đưa mẹ mình khám bệnh trước , có được hay ?”

      Nhìn thấy quỳ xuống dập đầu, tim của mọi người đều được làm từ thịt cả, nhất thời mềm lòng, thả cho bọn họ .

      Đám ký giả coi như còn có chút lương tri, vội vàng lái xe tới, chở mẹ con Duẫn Nặc đến bệnh viện.

      Ngày hôm sau, tin tức Lục thị phá sản, Lục Chấn Thiên bởi vì bị tình nghi hối lộ bị cảnh sát bắt giam, còn Lục Vân Kỳ biến mất thấy tăm hơi lên trang bìa cả các tờ báo lớn .

      Còn về phần Lục Tử Dạ.

      Nghe , cũng bị Làng giải trí đóng băng, bây giờ thể ra khỏi cửa, mỗi ngày đều ở trong bệnh viện chăm sóc cho mẹ cùng với Duẫn Nặc.

      Nhưng nhập biện cần phải dùng đến tiền? Mà tại cha bị bắt giam, cả lại chẳng biết đâu, vì thế cho dù khổ sở mệt mỏi đến cỡ nào Duẫn Nặc cũng thể ngã xuống, phải kiên cường, phải bảo vệ người nhà của mình.

      Sau khi sắp xếp cho mẹ mình ở trong bệnh viện đâu vào đấy xong, Duẫn Nặc liền khoác túi ra khỏi bệnh viện, Lục Tử Dạ thấy thế liền ngăn lại: “Bên ngoài đều là ký giả, em ra ngoài an toàn! Hay cứ để cho?”

      Duẫn Nặc lắc đầu đáp: “ là minh tinh, khiến người ta chú ý hơn, em chỉ cần đội mũ vào là có thể qua mắt được bọn họ, em còn tiền, để em ra ngoài thuê căn nhà, chờ chuyện này lắng xuống, chúng ta cùng tìm cả.”

      Tâm của Lục Tử Dạ đau như cắt, em vừa hiểu chuyện lại vừa quật cường như thế, hai mắt đỏ ngầu che dấu khổ sở, bây giờ người bình thường có gì khác nhau chứ.

      vươn tay ôm Duẫn Nặc vào trong ngực, đau khổ thiếu chút nữa là rớt nước mắt xuống.

      “Tiểu Nặc, em biết ? Lúc bị đóng băng các hoạt động giải trí, tuyệt vọng muốn buông xuôi tất cả nhưng thấy em vẫn kiên cường như vậy, Ba cảm thấy xấu hổ.”

      Duẫn Nặc liền đẩy trai ra, lau những giọt lệ nơi khóe mắt của mình, nở nụ cười khổ sở: “ Ba đẹp trai nhất, khóc lên tuyệt đẹp mắt tí nào, phải chúng ta vẫn còn có Hai sao? Em muốn tìm ấy, cũng có khi ấy tìm chúng ta ấy chứ, cứ ở bệnh viện chiếu cố mẹ cho tốt, em ra ngoài thử xem sao.”

      Lục Tử Dạ lưu luyến rời, rồi gật đầu dặn: “Nhớ chú ý an toàn.”

      “Vâng”, rồi vẫy tay với , lưu loát rời khỏi đó.
      Last edited by a moderator: 26/5/15
      lenngkenngbornthisway011091 thích bài này.

    4. lenngkenng

      lenngkenng New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      0
      Còn dài k ad

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 81: ra là ấy.

      Duẫn Nặc rời khỏi bệnh viện, biện pháp duy nhất bây giờ chính là tìm Lục Tiêu Triết.

      biết, ở ngoại ô hai còn có căn nhà , sau khi tìm được , vấn đề chỗ ở của và mẹ còn có ba nữa liền được giải quyết.

      Lại nghĩ đến việc Lục Tiêu Triết thường xuyên xuất tại hộp đêm Đế Hào, vì thế vội vàng đến đó để tìm .

      Lúc này là chiều tối, trong câu lạc bộ đêm ca múa tưng bừng, đám người cuồng nhiệt lắc lư theo nhạc cũng kém phần điên cuồng.

      Duẫn Nặc vào, thỉnh thoảng ở các hành lang còn bắt gặp những nụ hôn nóng bỏng của các cặp đôi nam nữ.

      cẩn thận đến căn phòng mà Hai vẫn thường xuyên lui tới, cuối cùng cũng tới nơi, cố gắng điều hòa hô hấp, cầu nguyện ở chỗ này có thể tìm được trai mình.

      Sau đó, nhàng đẩy cửa phòng bao ra.

      Bên trong căn phòng là mảnh tối đen u ám, có đưa tay cũng thấy được năm ngón, nhưng lại có thể nghe được tiếng nam nữ lúc * * *.

      Cả người liền cứng đờ đứng ở cửa, biết nên hay nên vào.

      Do dự hồi lâu, vẫn kìm được mà hô: " hai, có ở bên trong ? Em là tiểu Nặc."

      Ngay tức khắc tiếng rên rỉ đột nhiên ngưng bặt, chuẩn bị lên tiếng, lại lập tức che miệng lại, trong bóng tối, chỉ nghe thấy giọng đàn ông từ tính quát lên: "Cút.".

      Ngay sau đó, đèn trong phòng liền được bật sáng, đập vào trong mắt của Duẫn Nặc là hình ảnh luống cuống tay chân nhặt quần áo ở đất, chạy trối chết, rồi biến mất khỏi tầm nhìn của .

      nhìn thấy người đàn ông trước mặt, bởi vì ta đưa thân thể trần truồng của mình về phía , nhưng nhìn bóng lưng này, Duẫn Nặc liền cảm giác được, ta phải là hai của mình.

      Cho nên, liền áy náy lên tiếng: " xin lỗi, tôi nhầm phòng rồi."

      Rồi xoay người, chuẩn bị ra ngoài, sau lưng lại đột nhiên truyền đến giọng trong trẻo dễ nghe của người kia: " muốn tìm ai, có lẽ tôi có thể giúp được ."

      Nghe thấy thế, Duẫn Nặc liền dừng bước, ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia.

      ta ưu nhã cài lại cúc áo, rồi xoay người lại.

      Khi nhìn thấy Duẫn Nặc trong đầu của ta lập tức lóe lên hình ảnh mị say mê của khuôn mặt nhắn, ôm lấy ta mà : "Trai đẹp, uống với chị vài ly rượu nào?".

      Hóa ra là ấy?

      Người con ở trong quán rượu, sợ chết chủ động quyến rũ , sau đó còn khiến cho bỗng nhiên ăn cú đấm mà hiểu đầu cua tai nheo gì.

      mòn giầy sắt cũng tìm ra được!

      ta nhướng mày, cười cười tới chỗ Duẫn Nặc.

      Dĩ nhiên là Duẫn Nặc có chút ấn tượng gì với ta cả, bất quá nhìn dáng vẻ bề ngoài của người này cũng có thể thấy được khí chất xuất chúng kèm theo gương mặt khiến người ta sợ hãi than thầm.

      Xem ra tên này phảng phất dung nhan của nghiệt chuyển thế, cực kỳ tuấn xinh đẹp... gì sánh được.

      Trời ạ? thế giới sao có thể có người đàn ông đẹp như vậy chứ?

      Duẫn Nặc tự nhận thấy bản thân mình gặp ít trai đẹp, phải bên cạnh kiểu đẹp trai nào cũng đều có hay sao? Ngay cả ba minh tinh nghiệt, lúc này cũng thể sánh với người đàn ông trước mắt này.

      Trong cặp mắt hoa đào xinh đẹp, phảng phất có loại sức quyến rũ khó , gắt gao hấp dẫn ánh mắt của , để cho cách nào trốn tránh được.

      Cho đến khi ta tới trước mặt của , đầu ngón tay thon dài nhàng nâng cằm của lên, khi đối mặt với ta, lúc này mới giật mình đến sững sờ, theo bản năng liền gỡ tay của ta ra.

      " xin lỗi, tôi nhầm phòng rồi.", tựa như chú nai con bị hoảng sợ, mặt đỏ tới mang tai, quay đầu bỏ chạy.

      Người đàn ông kia thấy bỏ chạy trối chết, tà mị nhếch môi lên, bất giác cười cười, cười đến kinh tâm động phách, phong hoa tuyết đại như thế.

      Chỉ chốc lát sau, gã mặc âu phục đen dẫn người đàn ông trẻ tuổi tới, cúi người chào, sau đó cung kính hỏi: "Điện hạ, chúng ta cần phải trở về sao?"

      "Ừ!", tên đàn ông kia thong dong đáp lại tiếng, biết là có ý hay vô ý chồng lên ống tay của áo sơ mi: "Moss, điều tra người, tên là tiểu Nặc cho tôi."

      Đêm đó, ta ở trong quán rượu bị ăn quyền oan uổng, thù này, vẫn canh cánh trong lòng, vất vả lắm mới gặp lại được , cho nên ta cần phải để cho biết chút, chọc giận Nam Cung Thiếu Vũ có hậu quả thế nào?
      Last edited by a moderator: 30/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :