1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã, mau ký tên ly hôn - Quỷ Cửu Cửu (Chương 85.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 55: là chồng của em.

      Duẫn Nặc ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn chằm chằm, lạnh lùng nhếch môi cười đầy ý: "Tần Mạc, ngày mai là hôn lễ của trai tôi và Thượng Vãn Tịch rồi, nên bình tĩnh như thế chứ?".

      Hiển nhiên, mặt của Tần Mạc cũng hề có biểu cảm tên là khiếp sợ như Duẫn Nặc mong muốn.

      Ngược lại còn cười lên, nhìn chằm chằm hỏi: "Vậy theo ý của em, nên làm như thế nào?"

      lạnh lùng cười đáp: " phải cũng thống khổ, khổ sở, tê tâm liệt phế sao? Dù sao ta có tầm quan trọng như thế nào chỉ có bản thân là hiểu nhất."

      "Nếu ngay cả người phụ nữ mà mình thích cũng thể bảo vệ được, còn để cho người đó làm hòn đá kê chân để bản thân đạt được mục tiêu, người đàn ông như vậy, xứng làm đàn ông chút nào."

      Duẫn Nặc cho rằng, nếu như vậy, có lẽ Tần Mạc động tâm, chạy ngăn cản hôn lễ của Vãn Tịch và cả.

      nghĩ đến...

      Người đàn ông này vẫn cười tươi, sau đó vươn tay tới bẹo bẹo khuôn mặt nhắn trắng trẻo của : "Em nghĩ lung tung cái gì vậy, yên tâm , người phụ nữ mà chồng em dĩ nhiên phải là vợ của mình rồi, ngoan nào, sau này ông xã càng thương em nhiều hơn nữa?"

      Duẫn Nặc nghe vậy tức giận gần chết, cũng muốn quanh co lòng vòng, căm hận nhìn chằm chằm, rồi thẳng vào vấn đề chính: " đừng giả vờ nữa, Thượng Vãn Tịch ràng là người của , tôi rất khó tin, thế nhưng lại là như người thế ti tiện như thế, lại cam nguyện để cho người phụ nữ của mình gả cho người khác, có còn là đàn ông nữa ?"

      Hai câu này, rốt cục cũng khiến cho Tần Mạc có chút biến hóa.

      Lúc này sắc mặt của chợt tối sầm xuống, nhìn chằm chằm vào gương mặt tức giận đừng đùng của Duẫn Nặc, lạnh giọng hỏi: "Sao em lại biết?"

      "Ha ha!" liền cười lớn, nhìn mặt đột nhiên trầm xuống, cặp mắt sắc bén lạnh như hàn băng, lạnh nhạt như muốn đẩy người đối diện ra xa ngàn dặm, quen thuộc như vậy, mới chính là người mà Lục Duẫn Nặc từng biết.

      biết tại sao, lại đột nhiên thừa nhận, lòng của cũng như nứt toác ra, đau đến mức muốn chảy cả nước mắt.

      "Nếu muốn người ta biết, trừ phi mình đừng làm.". Sau đó bắt đầu nghẹn ngào: "Nếu như vẫn còn là đàn ông tối hôm nay, phải dẫn Thượng Vãn Tịch khỏi đây, cùng ấy cao chạy xa bay, vĩnh viễn cũng đừng trở về, về phần tôi, bao giờ oán trách mà còn chúc phúc cho hai người nữa."

      Chúc phúc? Nhưng chúc phúc cho bọn họ chết sớm chút đúng hơn.

      Duẫn Nặc điều hòa hô hấp, tựa hồ cảm giác như lục phủ ngũ tạng của mình đều co quắp run rẩy, khó khăn như vậy làm cho thấy hít thở thông.

      vậy còn ngây thơ cho là, kế khích tướng của mĩnh có tác dụng.

      Cũng biết, trong lúc này người đàn ông đó nhìn nhưng trong lòng biết suy nghĩ đến điều gì.

      Tần Mạc hiểu, ban đầu nếu phải là lấy ai làm chồng, đến bây giờ, lại có thể cam tâm tình nguyện để cho ở bên cạnh người phụ nữ khác song túc song phi (như hình với bóng).

      Cũng bởi vì hành động này của làm cho con tim của phảng phất như bị thanh kiếm sắc bén sượt qua.

      Cái cảm giác đau đớn trước nay chưa có để cho thấy khó chịu.

      cũng dời ánh mắt sang bên cạnh, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, mở miệng nhàn nhạt : " biết tại sao em lại biết, nhưng tại có thể khẳng định với em điều, Tần Mạc, còn có bất cứ quan hệ gì với Thượng Vãn Tịch cả, cho nên, đừng hi vọng ly hôn với em."

      "Người chính là ấy, vậy tại sao dẫn ấy rời , Tần Mạc, phải là đàn ông, ngay cả người mà nhất cũng bảo vệ được, chỉ là người ham hư vinh, hám lợi, xứng làm nam tử hán đại trượng phu."

      "Lục Duẫn Nặc.". vừa dứt lời, liền nghiêng qua quát to tiếng, hai mắt tựa như phun ra lửa nhìn chằm chằm: " là chồng của em đấy, có người vợ nào lại giật dây xúi chồng mình cùng phụ nữ khác bỏ trốn hay chứ?"


      Chương 56: Có phải em rồi hay ?

      "Lục Duẫn Nặc.”, vừa dứt lời, liền nghiêng người sang quát to, hai mắt tựa như sắp phun ra lửa: " là chống em đấy, có người vợ nào lại giật dây để cho chồng mình bỏ trốn với phụ nữ khác chứ?"

      có thể dễ dàng tha thứ cho vô lý, phóng túng, ngang ngược của , nhưng tuyệt đối cho phép để đẩy như thế được.

      lẽ ở trong mắt của là người thể chịu nổi như vậy sao?

      "Nhưng người chính là Thượng Vãn Tịch, tôi thể chấp nhận được chuyện người đàn ông của mình, trong lòng luôn có người khác, chiếm được đáng sợ, buông tay được mới là chuyện đáng cười, cho nên tôi tình nguyện thành toàn hai người, vì vậy hãy buông tha cho tôi được ?"

      Những lời vừa rồi của đều cực kỳ chính đáng, lúc cũng hề thở gấp, nhưng lại nghĩ đến, Tần Mạc lại đột nhiên nhào tới hôn mình, tùy ý gặm cắn đôi môi của , phảng phất mang theo lửa giận ngút ngàn, phảng phất như muốn nuốt vào trong bụng, nhập vào trong xương cốt của mình.

      Duẫn Nặc kịp đề phòng, hoảng sợ mở to hai mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc của người nào đó tức giận bừng bừng.

      lát sau, mới phản ứng kịp, cuống quít đẩy ra: "Uhm. . . . . ."

      Nhưng người này lại quá khỏe, căn bản là phải là đối thủ của .

      Trong cơn tức giận, Duẫn Nặc há miệng hung hăng cắn phát lên môi của Tần Mạc.

      Thoáng chốc, mùi máu tươi nồng đậm xông vào mũi, cũng ngăn trở được hành vi điên cuồng của người nào đó.

      buông ra, nhìn vào cánh môi sưng đỏ của , môi vẫn còn lưu lại vết máu của , đẹp mắt như vậy, mỹ lệ như vậy.

      Còn chưa có thưởng thức đủ cảnh tượng đẹp đẽ kia, ngay lúc đó cái tát giáng ngay lên gương mặt tuấn của .

      "Vô sỉ.". Duẫn Nặc đẩy ra tiếp: " đúng là đồ lưu manh.".

      vội vã mở cửa xe ra, muốn bước xuống, nhưng lại bị Tần Mạc kéo lại, nhàn nhạt với câu: "Để máy ghi lại."

      Hả?

      Duẫn Nặc cứng người lại, thứ gì đó cầm trong tay lập tức bay nhanh vào trong túi áo.

      "Tôi biết cái gì, bỏ tay ra.".

      xong liền giãy tay ra, nhưng người kia làm gì còn nhẫn nại được chứ, trực tiếp nhào tới soát người.

      Toàn thân của bị chạm vào nhồn nhột, lập tức kêu lên: "Này, làm gì thế? Đừng có sờ soạn lung tung nữa."

      Rốt cuộc, Tần Mạc lấy được cái máy ghi từ trong túi áo của , giơ lên trước mặt Duẫn Nặc, nhìn chằm chằm hỏi: "Muốn nhanh chóng bỏ tôi như vậy sao? Muốn phá hoại hôn lễ của trai đến thế cơ à?"

      Duẫn Nặc vươn tay đoạt lại, nhưng có kết quả gì: " mau trả lại cho tôi."

      Tần Mạc những trả, mà ở còn trực tiếp bẻ gẫy cái bút ghi ở ngay trước mặt .

      Thấy vậy mở to hai mắt, đau lòng rơi nước mắt.

      Hi vọng duy nhất của còn nữa rồi.

      Thậm chí còn hiểu tại sao lại bị phát , chứng cứ duy nhất chứng minh Tần Mạc và Thượng Vãn Tịch có quan hệ với nhau mất hết rồi.

      Càng nghĩ nước mắt càng tuôn xối xả, đau lòng trừng mắt với người kia: "Tần Mạc, là đồ khốn nạn, quả thực phải là người, khốn kiếp , cầm thú, ràng người là Thượng Vãn Tịch, vì sao lại chịu ly hôn, đó là người phụ nữ của tôi, làm sao có thể để mặc ấy kết hôn với tôi chứ."

      "Từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp qua loại người nào như , khốn kiếp, hỗn đản, mau trả máy ghi cho tôi, trả cho tôi. . . . . .". kích động đưa tay lên đánh .

      Nhưng hai bàn tay bé, lại bị nắm lấy, rồi dừng sức kéo vào trong lòng mình.

      vẫn khóc nức nở, vừa khóc vừa giãy giụa : "Buông tôi ra, khốn kiếp, khốn kiếp."

      "Duẫn Nặc.". gầm tiếng, gắt gao ôm vào lòng, khàn giọng : "Đừng náo nữa!".

      Khi nào , trong lòng , để tâm đến chuyện Vãn Tịch gả cho người nào nữa rồi.

      Từ khi nào , lại thích ôm như thế này, cảm nhận được tồn tại của , tâm của còn độc, thậm chí khó chịu nữa.

      Giờ phút này, ước mong duy nhất, chính là muốn ôm mãi như thế này, thiên trường địa cửu.

      Duẫn Nặc, như vậy, có phải là em rồi hay ???.
      Last edited by a moderator: 14/4/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      [​IMG]

      [​IMG]
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 57: Dẫn em !!!

      Duẫn nặc ở trong ngực khóc lóc đủ rồi, náo loạn cũng đủ rồi, cuối cùng mới vô lực ngủ thiếp , sau đó Tần Mạc liền chở trở về nhà.

      nhàng đặt nằm lên giường, kéo chăn qua đắp kín cho , rồi ngồi ở bên giường ngắm người nào đó ngủ say, trong lòng như có ngũ vị tạp trần sao diễn tả được.

      hiểu, làm sao lại biết được chuyện của mình cùng với Vãn Tịch, có lẽ sau khi biết được chuyện này cho nên mới cầu ly hôn với .

      Nếu là trước kia, chắc chắn dứt khoát ly hôn ngay, nhưng bây giờ, lại phát , mình nỡ xa .

      "Duẫn Nặc, chỉ cần em, sau này, hứa làm người chồng tốt."

      Tự thầm như vậy, đầu ngón tay thon dài nhàng chạm vào gương mặt trắng nõn của , lướt qua từng chỗ từng chỗ, cảm xúc mềm mại mịn màng này khiến cho con tim của lỗi mất nhịp.

      ...

      Mà buổi tối như vậy lại trôi rất nhanh.

      Ngày hôm sau, là hôn lễ của Đại thiếu gia nhà họ Lục, Lục Vân Kỳ.

      Nghe , lễ thành hôn này được tổ chức lớn vô cùng, các tạp chí lớn, đều cử người của mình tới tham dự, khách mời đều là các nhân vật có tiếng trong giới kinh doanh.

      Hôn lễ được cử hành khách sạn sang trọng nhất thành phố, trước cửa khách sạn là hàng loạt các xe siêu sang, các tân khách cầm thiếp mời, lục tục tiến vào bên trong.

      Lúc này, thoài gian cách hôn lễ chỉ còn có giờ.

      Đây cũng là lần thứ năm Tần Mạc giơ tay lên nhìn đồng hồ, thời gian cũng sắp đến rồi, nhưng thủy chung vẫn thấy Duẫn Nặc xuất .

      Sáng sớm hôm nay, sau khi thức dậy, người bên gối thấy bóng dáng đâu nữa, cho người tìm, nhưng những chỗ có thể tìm được đến lúc này vẫn thấy đâu.

      đoán chừng này, nhất định nghĩ ra biện pháp gì đó để phá hỏng buổi lễ hôm nay.

      Tuy rất muốn ngăn cản, nhưng bây giờ ngay cả bóng người cũng tìm được, lại biết làm gì, ngăn cản thế nào được?

      Tần Mạc tâm phiền ý loạn ngồi ở trong phòng chờ, lúc này, bên cạnh đột nhiên xuất nhân viên phục vụ của khách sạn: "Tần tiên sinh."

      Tần Mạc ngẩng đầu, nhìn này người phục vụ này, hiểu ra sao.

      kia mỉm cười hết sức đúng mực, rồi khẽ với : " dâu mời đến phòng hóa trang chuyến ạ."

      xong, phục vụ viên liền xoay người rời .

      Tần Mạc trầm mặc, môi mỏng mím chặt, trong lòng có chút phiền não, nhưng cuối cùng, vẫn đứng dậy đến phòng hóa trang dành cho dâu.

      Mà bấy giờ ở cửa khách sạn, Lục Chấn Thiên, Triệu Thục Hoa, cùng với Lục Vân Kỳ nhiệt tình chào hỏi mỗi vị tân khách.

      ai biết, lúc này dâu gặp gỡ người tình cũ của mình.

      Tần Mạc tới phòng hóa trang, bên trong trừ mình Vãn Tịch ra, còn ai.

      sải bước vào, Vãn Tịch cũng thay áo cưới, đứng ở bên cửa sổ đưa lưng về phía .

      Nhìn bóng dáng kia, toàn thân phủ bộ lụa trắng từ đầu đến chân, làm cho dáng người vốn xinh đẹp của , càng trở nên nổi bật, kiêu sa, giống hệt như nàng tiên lánh xa bụi hồng trần.

      Hình dáng nhìn từ phía sau cực kỳ xinh đẹp như vậy, nếu xoay người lại, đoán chừng càng làm cho người khác phải si mê?

      Đáng tiếc, giờ phút này Tần Mạc có tâm tư để thưởng thức vẻ đẹp của , thẳng tới, lạnh nhạt mở miệng hỏi: "Tìm tôi làm cái gì?"

      Nghe thấy tiếng , Vãn Tịch vội vàng xoay người lại...

      Đồ trang sức trang nhã kết hợp với bộ váy dâu, quả rất đẹp, giống như đóa bách hợp nở rộ trong sơn cốc, cực kỳ thanh thuần, nhưng lại lấn át được vẻ tươi đẹp sẵn có.

      Khăn voan dâu trắng tinh, đầu đội vương miện công chúa, đồ trang sức người hề rẻ, mỗi món ở người , đều làm cho trở nên nổi bật hơn, đẹp hơn, cao quý, ưu nhã, cực kỳ giống công chúa Bạch Tuyết trong chuyện cổ tích.

      như vậy, nếu Tần Mạc động tâm đó là giả.

      Nhưng cảm giác này cũng chỉ tồn tại trong chớp mắt mà thôi.

      Đối mặt với , sắc mặt của vẫn lạnh lùng như muốn đẩy người xa ngàn dặm.

      "Hôm nay em trở thành dâu của người đàn ông khác rồi.", Vãn Tịch khổ sở cười , tiến lên đứng ở trước mặt của Tần Mạc thâm tình : " chịu đến rồi? Nếu như đến, vậy bây giờ hãy dẫn em .".

      Chương 58: Độc nhất là lòng dạ đàn bà.

      "Hôm nay em sắp trở thành dâu của người khác. Vãn Tịch khổ sở cười tiếng, lên trước đứng ở trước mặt Tần Mạc: " chịu đến đây rồi. Nếu như chịu đến vậy bây giờ hãy dẫn em ."

      Ánh mắt của ta như câu hồn đoạt phách, thâm tình nhìn Tần Mạc chằm chằm, phảng phất như dùng pháp thuật gì đó để mê hoặc người đàn ông này.

      Tay của ta, kìm lòng đặng đưa tới, nắm chặt lấy tay của Tần Mạc.

      Đáng tiếc, mức độ tự chủ người đàn ông này cực kỳ mạnh, cho dù là tinh cũng khó có thể mê hoặc được.

      để lại dấu vết rút tay ra, lui về phía sau mấy bước giữ khoảng cách nhất định: "Chị dâu, xin tự trọng."

      Hai tiếng chị dâu này, khiến cho con tim của Vãn Tịch vỡ tan.

      "Mạc!". Vẻ mặt của ta như đưa đám, tiến lên ôm lấy cổ : " đừng như vậy, em biết trong lòng rất quan tâm, cũng rất hận em, cũng biết tại sao em lại biến bản thân mình thành bộ dạng thế này. Em cũng rất hối hận, nếu , bây giờ hãy dẫn em , chúng ta lập tức rời khỏi đây, đến nơi có ai quen biết, cả đời này, bình bình đạm đạm sống cuộc sống thuộc về hai chúng ta, có được hay ?"

      Lần thứ hai, Tần Mạc lạnh nhạt đẩy ra, gương mặt tuấn tú có nửa điểm dư thừa nào.

      "Trước đây, tôi với em rất ràng, nếu như em lựa chọn làm vợ của người khác vậy sau này, hãy cùng với người đó sống cho tốt !"

      xong liền xoay người quả quyết bước , trong khoảnh khắc đó Vãn Tịch lại chạy đến ôm chầm lấy từ phía sau.

      " muốn, Mạc, em biết là em sai lầm rồi, đừng như thế mà, tại em hối hận rồi, em muốn gả cho Lục Vân Kỳ nữa, em cũng muốn báo thù nữa, anhi dẫn em , dẫn em có được hay ?"

      lạnh lùng đứng đó, gạt vòng tay ôm ngang hông mình ra, rồi xoay người, mặt chút biểu tình nhìn khuôn mặt nhắn khóc như hoa lê đái vũ, chậm rãi : "Vãn Vãn, phải tôi cho em cơ hội, nhưng em lại biết quý trọng, nếu lập gia đình, nên sống với nhau cho tốt!"

      Vãn Tịch lảo đảo đứng vững, kinh ngạc nhìn người đàn ông tuyệt tình trước mắt, vô cùng tuyệt vọng.

      Cảm thấy giữa bọn họ, thể quay về như trước kia được nữa.

      ta cho là, người đàn ông này mình, chuyện gì cũng tán thành vô điều kiện.

      Thế nhưng lần này, ta quá ngây thơ rồi.

      Ngây thơ cho là, nếu mình gả cho người khác, sau khi báo được thù, quay trở về vẫn chấp nhận ta.

      Đột nhiên vào giờ khắc này, Vãn Tịch cảm giác tâm của mình bị thứ gì đó hung hăng đâm vào, tim như vỡ ra thành từng mảnh.

      Loại đau đớn này, như khoét tâm cắt phổi, cực kỳ bi thương.

      Mà Tần Mạc lại hoàn toàn quan tâm đến cảm thụ của ta, sải bước ra cửa.

      "Có phải Lục Duẫn Nặc rồi hay ?"

      Sau lưng, truyền đến tiếng chất vấn khàn khàn của Vãn Tịch.

      Tần Mạc dừng bước, nhưng quay đầu lại, cũng trả lời câu hỏi này của ta, chẳng qua chỉ khựng lại trong giây lát, cuối cùng vẫn dứt khoát quyết tuyệt mở cửa ra ngoài.

      vừa mới khỏi, Vãn Tịch liền vô lực xụi lơ ở ghế, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tan rã.

      Lần đầu tiên, ta chân chính được nếm thử tư vị mất là như thế nào.

      Loại cảm giác này, ta hề thích chút nào, chút cũng .

      Lục Duẫn Nặc!

      ta nắm chặt quyền, cắn răng nghiến lợi gọi tên Duẫn Nặc, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy hận ý sâu đến tận xương tủy, hận thể băm vằm người con kia ra thành trăm mảnh.

      Tôi nhất định, nhất định làm cho nếm thử cảm giác mất người thân thống khổ như thế nào.

      Lục Duẫn Nặc, tôi cho phép đoạt lấy người đàn ông của Thượng Vãn Tịch này, tôi cho phép.

      Tôi nhất định làm cho gia đình nhà tan người mất, nhất định đoạt lại Tần mạc từ trong tay của .

      cứ chống mắt lên mà chờ xem!
      Last edited by a moderator: 17/4/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 59: Lễ Cưới.

      Lúc này tại hội trường của buổi lễ.

      Tất cả các tân khách cũng đến đông đủ, người đến tham dự hôn lễ này, phú cũng quý, hay có thể đều là những người có chút tiếng tăm, có thế lực, hoặc là những đại minh tinh.

      Mỗi vị tân khách đều ngồi vào chỗ của mình, cười chào hỏi nhau, muôn màu muôn vẻ.

      Giới truyền thông vây kín ở cửa hội trường ngay cả giọt nước cũng khó lòng lọt qua được, chỉ sợ mình cẩn thận bỏ qua chi tiết đặc sắc nào đó.

      tại.

      Bản nhạc hôn lễ vừa vang lên, ánh mắt của mọi người, đồng loạt rơi vào xuất của dâu và chú rể từ phía hội trường vào lễ đường.

      Chú rể, là người mà ai ai cũng đều biết, Tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Lục thị, đại thiếu gia của nhà họ Lục, là người đàn ông độc thân có giá trị nhất, tuổi trẻ tài cao, tuấn rạng ngời, hào hoa phong nhã.

      Giờ phút này, mặc bộ lễ phục màu trắng, cắt may vừa vặn, làm nổi bật lên vóc người cân đối trông mị hoặc vô hạn.

      Gương mặt của người đàn ông này càng cần phải , khóe môi vẫn luôn mỉm cười ngọt ngào, nụ cười này khiến cho biết bao nhiêu thiếu nữ si mê ngưỡng mộ.

      dâu ngược lại, cơ hồ chẳng có người nào biết được này là ai.

      Thế nhưng khuôn mặt nhắn trắng trẻo, dáng người xinh đẹp, đều khiến cho mọi người trầm trồ khen ngợi.

      như vậy, xứng với tổng giám đốc Lục, đúng là trai tài sắc, trời sanh đôi.

      Ngày hôm nay, phù rể, phù dâu cũng rất xuất chúng, nam minh tinh nổi tiếng Đại Giang Nam Bắc, Lục Tử Dạ, kết hợp với nữ hoàng điện ảnh Đường Thanh Du.

      Bốn người họ đến đâu, ở đó liền trở nên sáng chói, làm che mờ mọi vật xung quanh.

      Nghe , hôn lễ ngày hôm nay, còn được giới truyền thông truyền hình trực tiếp, các màn hình đặt ở mỗi con phố lớn, ngõ đều chiếu đến cảnh tượng này.

      Chú rể và dâu tay trong tay tới chỗ Mục Sư, kính lễ, sau đó Mục Sư liền cầm kinh văn lên tuyên đọc.

      Sau khi lời tuyên thệ đơn giản lại trang trọng kết thúc, Mục Sư liền chuyển sang hỏi chú rể: "Lục Vân Kỳ tiên sinh, con có nguyện ý cưới này làm vợ, bất luận ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khó, cũng vẫn chung thủy với ấy, cho đến khi rời khỏi thế giới này?"

      Lục Vân Kỳ nhìn trước mắt, mặt mặc dù có chút biểu tình dư thừa nào, nhưng trong ánh mắt, chất chưa rất nhiều điều, thiên ngôn vạn ngữ cũng hết, tình cảm của mình đối với .

      Đúng vậy, rất người con này.

      giống như nàng tiên từ trời rớt xuống, là món quà mà ông trời ban tặng cho .

      "Con nguyện ý."

      Theo tiếng đồng ý của chú rể, Mục Sư lại chuyển sang hỏi dâu: "Thượng Vãn Tịch tiểu thư, có nguyện ý gả cho người đàn ông này hay , bất luận ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khó, cũng vẫn chung thủy với ấy, cho đến khi rời khỏi thế giới này?"

      Vãn Tịch ngước mắt nhìn người đàn ông tuấn trước mặt, vẻ mặt ngưng đọng hơi ngẩn ngơ, trong lòng biết suy nghĩ cái gì, lâu cũng trả lời câu hỏi của Mục Sư.

      "Vãn Tịch?"

      Theo tiếng xôn xao bàn tán của các tân khách ở bên dưới, Lục Vân Kỳ liền giọng nhắc nhở.

      Vãn Tịch lúc này mới phản ứng kịp, nuốt nuốt nước bọt, cúi đầu : "Con..."

      "Đợi chút!"

      lúc ấy , cách đó xa đột nhiên truyền đến tiếng kêu thất thanh.

      Mọi người thấy thế liền ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy người đàn ông, bế bé khoảng ba bốn tuổi, vô cùng lo lắng xông lại, ôm lấy Vãn Tịch.

      Trong lúc tất cả mọi người đều sửng sốt, hiểu chuyện này là như thế nào.

      ….

      Người đàn ông kia liền khóc rống lên, nắm tay Vãn Tịch : "Vãn Vãn, Vãn Vãn à, tại sao em có thể gả cho người khác được, em thể làm như vậy, em đừng bỏ rơi hai cha con mà!"

      xong, người này liền kéo con qua, khóc lóc : "Tiểu Tiểu, mau gọi mẹ , mẹ bởi vì con có bệnh ung thư mà quên mất con đâu, mau gọi mẹ con."

      cũng rất nghe lời, lập tức chạy tới ôm chầm lấy chân Vãn Tịch: "Mẹ, mẹ ơi đừng bỏ Tiểu Tiểu lại, sau này Tiểu Tiểu nghe lời mà, mẹ..."
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 60: Là Lục tiểu thư sai khiến.

      cũng rất nghe lời, lập tức chạy tới ôm chầm lấy chân Vãn Tịch: "Mẹ, mẹ ơi đừng bỏ Tiểu Tiểu lại, sau này Tiểu Tiểu nghe lời mà, mẹ..."

      Nghe đến đây, tựa hồ rất nhiều người đều hiểu ngọn ngành.

      Người con tại chuẩn bị kết hôn cùng với đại thiếu gia nhà họ Lục, ra là người có gia đình, hơn nữa, còn có cái con lớn như vậy.

      Vậy chẳng phải ta gả cho Lục đại thiếu chỉ vì tiền tài của thôi sao!

      Kế tiếp, dưới khán đài bắt đầu huyên náo xôn xao, người ta châu đầu ghé tai, nghị luận ầm ĩ.

      Mặt Vãn Tịch mờ mịt, nóng nảy đến luống cuống tay chân.

      ta nhìn sang Lục Vân Kỳ, giải thích: "A Kỳ, phải đâu, em hề biết bọn họ, A Kỳ..."

      Lục Vân Kỳ trầm mặc, khó xử đứng ở nơi đó, nhúc nhích.

      nghĩ tới, trong hôn lễ của mình lại xuất tình huống cẩu huyết như thế chẳng khác gì phim truyền hình nhiều tập cả.

      Vãn Tịch có chồng? Ngay cả con cũng có rồi sao?

      tin, tin mà mình , lại có thể lừa gạt trắng trợn như thế.

      Lúc này, Lục Chấn Thiên và Triệu Thục Hoa lên sân khấu, kéo Vãn Tịch đến chất vấn: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Bọn họ là gì của ?"

      Vãn Tịch liền lắc đầu giải thích: "Cháu biết, cháu biết bọn họ."

      "Vãn Vãn, làm sao em có thể có lương tâm như thế, là chồng trước của em mà, em cũng chỉ vì ham hư vinh, cũng bởi vì con mắc bệnh ung thư, cho nên mới vứt bỏ hai cha con mà dứt áo ra ."

      Người đàn ông kia xong, còn quỳ gối ôm lấy chân Vãn Tịch, vô cùng chật vật: "Bà xã à, con quả rất cần em, em đừng bỏ cha con lại, bà xã à..."

      cũng khóc rống lên ôm lấy chân của ta van xin: "Mẹ, mẹ, sau này Tiểu Tiểu nghe lời, mẹ đừng bỏ Tiểu Tiểu mà."

      Vãn Tịch trở nên nóng nảy, luống cuống tay chân đá văng hai người họ ra, rồi quay sang giải thích: "Cháu biết bọn họ, cháu biết bọn họ."

      Sau đó, ta liền nắm lấy tay Lục Vân Kỳ : "A Kỳ, phải tin em, em biết bọn họ."

      " biết? biết vậy tại sao bọn họ phải như thế chứ?", Lục Chấn Thiên tức giận đến mặt cũng xanh như tàu lá, hung dữ nhìn Vãn Tịch chằm chằm: "Ngươi phụ nữ như , vứt chồng bỏ con, ngay cả trời đất cũng khó dung."

      xong, Lục Chấn Thiên liền lên bục giành cho người chủ trì, gạt micro qua, hướng về phía các tân khách nghị luận ầm ĩ bên dưới : "Các vị khách quan, đầu tiên tôi xin cảm tạ các vị đến tham dự, chuyện hôm nay ngoài ý muốn, chúng tôi cũng nghĩ tới Thượng Vãn Tịch..."

      "Đợi ."

      Lục Vân Kỳ đột nhiên cắt đứt lời của cha mình, tới đứng trước mặt người đàn ông kia, từ cao nhìn xuống, ánh mắt sợ hãi, gợn sóng.

      " Vãn Vãn là vợ trước của mình? Có chứng cứ gì ?"

      Toàn thân của người kia khẽ run rẩy, trực tiếp bị ánh mắt thâm trầm lạnh như hàn băng của Lục Vân Kỳ dọa sợ, khí thế cực kỳ cường đại khiến người ta rét mà run.

      ta ấp a ấp úng, lát sau mới thốt ra mấy chữ: ", muốn làm cái gì, chứng cứ gì chứ? Tôi, con của tôi chính là chứng cứ xác thực nhất."

      Lục Vân Kỳ liếc bé con kia cái, sau đó vẫy đám vệ sĩ phía cách đó xa lại : "Người đâu."

      Hai vệ sĩ tới, cúi người chào.

      Lục Vân Kỳ vô cùng bình tĩnh, ràng từng chữ : "Ôm đứa bé này làm xét nghiệm ADN!"

      Hai vệ sĩ cúi người nhận lệnh, rồi lập tức liền ôm lấy .

      nhóc bị dáng vẻ của bọn họ hù dọa, sợ hãi khóc gọi cha mình: "Cha ơi, cha mau cứu con."

      Người kia hiển nhiên chột dạ, vội vàng đến giằng lấy con mình: "Hai người đừng động vào con bé."

      "Nếu chịu , tôi khiến cho cả đời này ngồi bóc lịch ở trong tù, đừng bao giờ hoài nghi lời của tôi.". Lục Vân Kỳ cắn răng nghiến lợi , sau đó cầm điện thoại lên, ngay trước trước mặt người kia, gọi 110.

      Người nọ thấy thế cục có biến, vội vàng cản Lục Vân Kỳ lại : ", đừng báo cảnh sát, tôi , tôi ..."

      "..."

      "Là, là Lục tiểu thư, ấy cho tôi mười vạn, bảo tôi đem theo con tới vu cáo cho Thượng tiểu thư, cố ý để hai người thể cử hành hôn lễ được."

      Chương 61: Cùng đường.

      "Là, là Lục tiểu thư, ấy cho tôi mười vạn, bảo tôi đem theo con tới vu cáo Thượng tiểu thư, cố ý để cho hai người tiến hành hôn lễ được."

      Lục tiểu thư?

      Nghe được ba từ Lục tiểu thư từ trong miệng người đàn ông này, dưới khán đài tiếng xôn xao càng trở nên rôm rả, tiếng chụp ảnh của giới truyền thông cũng liên tiếp truyền tới.

      Vãn Tịch nóng nảy, tức giận đến túm lấy người đàn ông kia: " phải cho ràng, là Lục tiểu thư nào?"

      Người kia khiếp sợ cúi đầu, đưa tay chỉ vào người đứng cách đó xa: "Là Lục tiểu thư đó."

      Mọi người nghiêng đầu nhìn theo ngón tay của ta chỉ, tất cả đều có chút chấn động.

      Bởi vì Lục tiểu thư kia, phải ai khác, mà chính là đại tiểu thư của tập đoàn Lục thị, Lục Duẫn Nặc.

      Tiếp nhận những ánh mắt chất vấn của mọi người, Duẫn Nặc chậm rãi thẳng tới trước mặt người đàn ông kia, cúi đầu nhìn ta, lạnh lùng cười tiếng: " thức thời chút nào, tôi cho tiền, để cho cứu con của mình, nghĩ tới, ngay cả mạng của con mình cũng cần."

      Nghe như thế, tất cả mọi người hiểu ra, quả nhiên ta là do Lục đại tiểu thư sai khiến, bản thân ấy cũng thừa nhận.

      Vãn Tịch xách làn váy đứng dậy, tới chỗ của Duẫn Nặc, hai mắt rưng rưng, dáng vẻ điềm đạm đáng : "Tiểu Nặc, tại sao em muốn làm như vậy? Tại sao?"

      Duẫn Nặc nể tình gạt tay của ta ra, khuôn mặt trầm, lạnh lùng như băng: "Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của chạm vào người tôi, ghê tởm…"

      "Chát!"

      Duẫn Nặc còn chưa xong, ngay sau đó, nghênh đón chính là cái tát nặng nề của Lục Vân Kỳ.

      cái tát kia, ra tay rất nặng khiến cho miệng mũi của Duẫn Nặc rỉ cả máu, choáng váng hoa mắt chóng mặt.

      Chung quanh, liền đột nhiên lặng như tờ.

      Lục Vân Kỳ nhìn chằm chằm em mình, oán hận đến mức hai mắt cũng đầy tơ máu: "Em biết trời cao đất rộng, bình thường cho dù em có làm gì, cũng theo em, tha thứ cho em, nhưng ngờ, em lại tìm người đàn ông này tới phá hỏng hôn lễ của trai mình, Lục Duẫn Nặc, rốt cuộc em có phải là em của ?"

      Duẫn Nặc còn chưa kịp điều hòa hơi thở, Triệu Thục Hoa bên cạnh cũng tới, kéo qua hỏi: " là con sai người đến để vu oan cho Vãn Tịch?"

      Ánh mặt Duẫn Nặc long lanh ngấn lệ, nhìn mẹ mình cái, cái gì cũng , sau đó xoay người, về phía đài phát biểu, cầm lấy micro trong tay cha mình.

      nghẹn ngào, nhìn về phía Lục Vân Kỳ : " cả, đánh em sai, bởi vì hôm nay làm em làm chuyện đúng, nhưng về phần Thượng Vãn Tịch, ta phải là người tốt, mà là người phụ nữ độc ác vô cùng, em cho phép ta gả cho , em cho phép ta bước vào cửa nhà họ Lục chúng ta."

      Cả hội trường, cực kỳ yên tĩnh chỉ vang lên giọng của Duẫn Nặc, vừa thống khổ, vừa mang theo nức nở.

      "Nếu như hôm nay cố ý muốn kết hôn với ta, em lập tức chết ở trước mặt ."

      Vừa xong, liền vứt micro sang bên, từ trong tay lấy ra con dao găm, đặt lên cổ của mình.

      có biện pháp nào nữa cả, lại tìm được chứng cứ chứng minh Thượng Vãn Tịch và Tần Mạc có cấu kết với nhau, nên chỉ có thể dùng sinh mạng nhoi này của mình ngăn cản người phụ nữ kia, cho ta giết hại người nhà của mình.

      Nếu như hy sinh của , có thể đổi lấy tính mạng của cả, của cha, và bình yên của mọi người trong nhà chẳng có gì phải tiếc nuối nữa cả.

      "Tiểu Nặc, em nổi điên cái gì?"

      Lục Tử Dạ liền hô to, kích động muốn tiến lên phía trước, lúc này Duẫn Nặc đưa mắt nhìn , cắn môi tận lực ngăn cho nước mắt rớt xuống: " đừng tới đây, nếu em chết ở trước mặt mọi người đấy."

      Rồi rưng rưng nhìn Lục Vân Kỳ : " cả, hãy mau mau tuyên bố với giới truyền thông, rằng cưới người phụ nữ này nữa, cả đời này cũng cưới ta, ."

      Toàn thân run rẩy, cánh tay cũng run lẩy bẩy, cho nên con dao trong tay cũng theo đó mà vô ý phá vỡ động mạch cổ của , máu tươi theo vết dao cứa, động phách kinh tâm thánh thót chảy xuống.

      Chương 62: Khắp thành phố đều chửi mắng Duẫn Nặc.

      Toàn thân run rẩy, cánh tay cũng run lẩy bẩy, cho nên con dao trong tay cũng theo đó mà vô ý phá vỡ động mạch cổ của , máu tươi theo vết dao cứa, động phách kinh tâm thánh thót chảy xuống.

      Những người xung quanh ai nhìn cũng cảm thấy kinh hãi, nhưng hình như hề để ý đến chuyện này, vẫn trơ mắt nhìn chằm chằm vào Lục Vân Kỳ.

      Lúc này, Trác Quân và Lục Tiêu Triết cũng cùng nhau xông đến.

      Trác Quân mặc dù đau lòng, nhưng cũng dám tiến lên thêm nữa, chỉ có Lục Tiêu Triết đứng ra, cố gắng giành con dao trong tay , nhưng Duẫn Nặc lại cảnh giác phát ra hành vi này của , nên càng dí sâu dao vào cổ của mình.

      "Tiểu Nặc."

      Lục Tiêu Triết trầm thống hét lên: "Em đừng tiếp tục làm những chuyện ngu ngốc nữa, mau nghe lời , bỏ dao xuống."

      Duẫn Nặc lắc đầu, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn chằm chằm Lục Vân Kỳ: " cả, muốn em chết ở trước mặt của sao?"

      Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào người Lục Vân Kỳ, phảng phất, như đợi câu cuối cùng.

      Vẻ mặt của lúc này cực kỳ đau đớn, ảo não, xấu hổ, nhìn chằm chằm Duẫn Nặc, trong ánh mắt hàm chứa nỗi oán hận ra được, oán hận này cơ hồ là sâu đến tận xương tủy.

      cũng hiểu tại sao em mình lại muốn làm như vậy, cũng rất đau lòng.

      Nhưng khi nhìn thấy con dao kề lên cổ của , máu tươi vẫn cầm được chảy xuống thánh thót, vừa vội vừa đau.

      Cuối cùng, chỉ có thể đoạt lấy micro, nhắm mắt lại trầm thống : "Lục Vân Kỳ tôi, đời này bao giờ lấy Thượng Vãn Tịch làm vợ."

      Tiểu Nặc, em muốn giết chết sao? Em cũng biết ấy như vậy, em biết . . . . . .

      Vậy mà, nghe như thế, Duẫn Nặc lại cười, còn Thượng Vãn Tịch lại khóc.

      ta khóc ôm lấy Lục Vân Kỳ hỏi: " cái gì? A Kỳ, quan tâm đến em nữa sao?"

      cúi đầu, ra lời, con tim buồn bực, ngực đau đớn khó chịu.

      Tựa hồ như lục phủ ngũ tạng đều run lên bần bật.

      Ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng bắn thẳng về phía Duẫn Nặc: "Em còn bỏ dao xuống."

      Duẫn Nặc khổ sở cười tiếng, buông tay ra, con dao rơi thẳng xuống đất, cả người cũng vô lực lảo đảo, cuối cùng, ngã ra hôn mê bất tỉnh.

      "Tiểu Nặc."

      Mấy người trăm miệng lời, cũng gấp đến độ đều muốn ôm lấy , nhưng cuối cùng người ôm lấy Duẫn Nặc, lại chính là Tần Mạc.

      Bọn họ biết tiếp cận chỗ này từ lúc nào, mới vừa rồi khi Duẫn Nặc muốn tự sát lại hề thấy bóng dáng của đâu cả.

      Thế mà tại Duẫn Nặc vừa ngất xỉu, lập tức chạy đến ôm lấy .

      Cũng kịp suy tư nhiều nữa, chỉ thấy Tần Mạc hô to: "Mau lái xe đến đây, đưa ấy bệnh viện."

      Sau đó, mạnh mẽ bế lên, vọt ra khỏi khách sạn.

      trường hôn lễ lúc này cũng trở nên rối loạn, trong lúc người nhà họ Lục rối rít xin lỗi với tân khách, mọi người cũng lục tục đừng dậy ra về.

      đúng lúc đó Vãn Tịch đứng ở khan đài, cầm lấy micro, hướng về phía bóng lưng của Lục Vân Kỳ nghẹn ngào : "Em bỏ rơi em như vậy, thế con của chúng ta phải làm sao bây giờ?"

      Nghe thấy câu này, tất cả mọi người cũng đều dừng bước.

      Người khiếp sợ nhất chính là Lục Vân Kỳ, chợt quay đầu lại, nhìn về phía Vãn Tịch.

      Người phụ nữ kia đứng ở khan đài, mỉm cười nhìn , cười đến tang thương như thế: "cho dù vì em mình mà quyết bỏ rơi em, em cũng quan tâm, nhưng muốn con của chúng ta sinh ra lại có cha hay sao?"

      Lục Vân Kỳ cứng người lại, tim quặn đau, nhíu chặt mày, suýt chút nữa cầm lòng đặng.

      Chung quanh, lại vang lên những tiếng bàn luận xôn xao, cùng với tiếng chụp ảnh ngừng của cánh truyền thông.

      Cuối cùng, Lục Vân Kỳ vẫn nhịn được, xông tới ôm lấy Vãn Tịch.

      cúi đầu ở bên tai ta, tê tâm liệt phế nỉ non: " xin lỗi, xin lỗi, thể để cho tiểu Nặc gặp chuyện may được, Vãn Tịch, xin lỗi."

      "Em đúng là sống nổi, cũng muốn con của mình có người cha." Vãn Tịch cũng ôm lấy , rất , người bên cạnh cũng nghe được gì.

      Nhưng hình ảnh này, lại bị truyền thông thêu dệt ra nhiều chuyện.

      Ngày hôm sau các tờ báo lớn , tin tức trang đầu, đều là câu chuyện về nhà họ Lục , tất cả mọi người đều trăm miệng lời chửi mắng Lục Duẫn Nặc, còn rằng phải là người, có em nào lại phá tan hôn lễ của trai mình như thế chứ.

      Họ còn thêu dệt rằng trai của mình, cho nên mới dùng trăm phương ngàn cách để ngăn cản đám cưới này bằng được.

      Còn biết xấu hổ, làm trái với luân thường đạo lý, đạo đức bại hoại, đồi phong bại tục. . . . . .

      Tin tức khi truyền , khắp thành phố này ai ai cũng đều chửi mắng Duẫn Nặc.

      Chương 63: Tất cả mọi người đều hận .

      Thương thế của Duẫn Nặc đáng ngại, chỉ cần cầm máu là có vấn đề gì, tuy nhiên bác sĩ cũng dặn, đợi sau khi tỉnh lại, nên giảm bớt chuyện, dù sao vùng thương tổn là ở cổ, lúc chuyện làm cho miệngvết thương nứt ra.

      Tần Mạc chăm chú nghe bác sĩ dặn dò, vẫn luôn ngồi ở bên cạnh trông chừng .

      Lúc tổ chức hôn lễ, ra ngoài tìm , lại nghĩ tới, ở trong hội trường, thậm chí còn lấy tính mạng của mình ra để bức bách Lục Vân Kỳ.

      Chuyện như vậy, cũng biết bị giới truyền thông thành cái dạng gì.

      Nhìn người con nằm thiêm thiếp giường, Tần Mạc lại nghĩ đến cố chấp của , nghĩ đến những lời chửi mắng của người chung quanh, nghĩ đến cái tát kia của Lục Vân Kỳ, nếu đau lòng đó là giả.

      Ngón tay thon dài, nhàng lướt qua khuôn mặt sưng đỏ, tim, chợt đau đớn từng trận.

      Lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị người khác đẩy ra.

      Tần Mạc quay đầu lại, liền thấy người nhà họ Lục lục tục vào.

      "Con bé thế nào rồi?", Lục Tử Dạ vội tới hỏi.

      " có chuyện gì, có điều chảy máu quá nhiều, nghỉ ngơi mấy ngày là sao rồi.". Tần Mạc liền .

      Nghe như thế, những người khác mới thở phào nhõm.

      Lục Chấn Thiên ở bên cạnh tức giận đến nỗi khuôn mặt già nua trở nên xanh mét, nhìn chằm chằm vào Duẫn Nặc vẫn còn hôn mê, chỉ hận rèn sắt thành thép : " là càng ngày càng ra gì, mặt mũi của nhà họ Lục chúng ta cũng bị nó làm cho mất hết."

      Triệu Thục Hoa cũng tới, nhìn Lục Chấn Thiên cự nự: "Đều là tại ông làm hư nó hết, chắc bây giờ chừng có bao nhiêu người cười thầm ở sau lưng chúng ta đâu!"

      "Tôi làm hư?". Lục Chấn Thiên nhìn vợ chằm chằm chất vấn: "Con là do bà nuôi, tôi còn chưa tìm bà tính sổ, hôm nay nó lại biến thành cái dạng này, bà còn dám là do tôi chiều hư nó hay sao?"

      "Đúng, đúng thế đều do tôi biết dạy hảo, chỉ có công nuôi có công sinh, tôi lúc đầu lẽ ra nên..."

      Ý thức được lời của mình có phần hơi quá, Triệu Thục Hoa vội vàng ngậm miệng, oán hận nhìn chằm chằm vào Duẫn Nặc rồi tiếp: "Dù sao bất kể thế nào, đứa con này, tôi cần, các người ai muốn làm gì làm.".

      xong, liền thẳng ra cửa quay đầu lại.

      Lục Chấn Thiên cũng giống vậy, giận đến dựng râu trợn mắt : "Tần Mạc, nó bây giờ là người của con, sau này nhớ trông nom nó cho tốt, tôi đây cũng có đứa con như vậy, bảo nó vĩnh viễn đừng bước vào nhà họ Lục nữa, tức chết tôi rồi."

      Lục Chấn Thiên xong, liền giận dữ xoay người rời .

      Cuối cùng chỉ còn dư lại Lục Tiêu Triết, Lục Tử Dạ, cùng với Trác Quân ở bên cạnh.

      Rất nhiều lần, Trác Quân cũng muốn tiến lên, nhưng tên Tần Mạc kia so với lại sớm hơn bước.

      Bọn họ là vợ chồng, cũng biết điều đó, cho nên mỗi lần, cũng chỉ có thể đứng lẳng lặng mình ở trong góc, sâu đưa mắt nhìn .

      Trong lòng lại thầm cầu nguyện ngàn vạn lần, tiểu Nặc, em có chuyện gì, em có chuyện gì đâu.

      "Có biết bên ngoài bàn tán thế nào ?". Lục Tử Dạ nắm lấy tay Duẫn Nặc, đau lòng thiếu chút rơi nước mắt.

      "Bọn họ , tiểu Nặc cả!". Lục Tử Dạ mím môi rồi lắc đầu tự trả lời: " , ."

      Rồi nhìn về phía Tần Mạc : "Tần Mạc, người con bé thích nhất là cậu, hai người lại là vợ chồng, vậy cậu có biết tại sao con bé lại muốn làm như vậy ?"

      Tần Mạc nhíu mày, ánh mắt vẫn khóa chặt ở gương mặt tái nhợt của Duẫn Nặc, mỗi lần nhìn gò má sưng đỏ kia của , tim của lại dấy lên từng trận đau nhức.

      hối hận, tại sao bản thân lại bảo vệ cho tốt, tại sao lại để cho Lục Vân Kỳ đánh .

      thống hận mình, tại sao lại vẫn do dự dứt khoát khi sống ở bên .

      ra , làm sao biết nguyên nhân làm như thế chứ? Chẳng qua là, khó có thể thẳng ra với những người này.

      "Tất cả về thôi, ấy cần an tĩnh nghỉ ngơi.". Tần Mạc né tránh câu hỏi của Lục Tử Dạ trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

      Mà Lục Tử Dạ cũng phải là người truy cùng đuổi tận dây dưa dứt, nếu em rể quyết định , hoặc cũng có thể là cậu ta biết, cũng hỏi nhiều nữa, liền đứng dậy rời .

      P/S: Sáng mai có chương mới nhé mí bợn, ước gì mềnh là supergirl vừa giỏi việc nước vừa đảm việc nhà >0<, mong các tềnh hết sức thông cảm nhá.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

      Chương 64: nghi ngờ đó chính là con của Tần Mạc.
      Last edited by a moderator: 22/4/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :