1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã, mau ký tên ly hôn - Quỷ Cửu Cửu (Chương 85.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 50: Lại bị hiểu lầm .

      "Tôi, tôi đột nhiên thấy đau bụng quá, cứ để tôi ngồi đây nghỉ lát là được, có thể giúp tôi mang chai nước này đến cho Tần Mạc được ? ấy kêu đau đầu, chắc là bị cảm nắng rồi!"

      Vãn Tịch nghe đến ngây người, sắc mặt liền trắng bệch.

      Duẫn Nặc ngẩng đầu nhìn ta hỏi: "Có thể hay ? Nếu được tôi đành cố gắng vậy!"

      khó chịu đứng lên, chuẩn bị muốn , Vãn Tịch tiến đến đỡ , rồi cầm lấy chai nước trong tay.

      "Được rồi, cứ ngồi nghie , tôi giúp đưa qua đó."

      Duẫn Nặc được như ý, liền miễn cười với Vãn Tịch: "Vậy rất cám ơn, chị dâu!"

      Lần đầu tiên thấy Duẫn Nặc lễ độ với mình như vậy, hơn nữa, còn gọi ta là chị dâu, Vãn Tịch đột nhiên có chút thích ứng kịp, lúng túng cười đáp: " sao, cái nhấc tay mà thôi, em sao chứ, có muốn đưa đến bệnh viện hay ?"

      " cần, em vệ sinh chút là đỡ thôi, chị mau cầm nước cho ấy !". Duẫn Nặc liền thúc giục.

      Vãn Tịch cũng muốn chần chừ thêm nữa, lập tức cầm lấy chai nước đến chỗ Tần Mạc đợi.

      Chân trước ta vừa mới vừa , Duẫn Nặc chân sau liền đứng thẳng người, nhìn thấy trai mình cách đó xa trò chuyện với mấy nhân viên của ảnh viện áo cưới vội vã chạy tới, lôi Lục Vân kỳ với mình.

      "Làm gì thế?", Lục Vân Kỳ nhìn em , có chút tò mò hỏi.

      " cứ theo em là được.". hề gì, chỉ nhanh nhanh chóng chóng kéo Lục Vân Kỳ theo đằng sau Vãn Tịch.

      Nếu Vãn Tịch và Tần Mạc có quan hệ mờ ám, lại dưới tình huống có ai ở đấy, lúc gặp mặt nhau, nhất định có chuyện gì đó phát sinh.

      phải để cho trai mình tận mắt nhìn thấy, đôi cẩu nam nữ kia xấu xa đến cỡ nào.

      Mà lúc này.

      Vãn Tịch lại hoàn toàn biết gì, cầm chai nước trong tay dần dần tiến gần đến người đàn ông nằm thảm cỏ cách đó xa.

      Mỗi bước đến gần , lòng của ta cứ như bị gai đâm vô cùng đau xót.

      ta nghĩ ra, tại sao bây giờ lại muốn đối xử như vậy với Lục Duẫn Nặc, thậm chí còn để ý đến cảm thụ của ta, diễn trò ân ân ái ái ở ngay trước mắt.

      ta tức giận, rất muốn tìm để hỏi cho ra lẽ.

      Tức giận đùng đùng tới bên cạnh Tần Mạc, còn chưa mở miệng, bị nhìn thấy, sau đó giật mình ngồi dậy, muốn hỏi ta tới làm cái gì, đột nhiên nhìn thấy trong rừng cây cách đó xa hình như có bóng người, vì thế lập tức đưa mắt ra hiệu cho Vãn Tịch biết.

      Vãn Tịch coi như cũng thông minh, tựa hồ hiểu, cười cười cầm chai nước trong tay đưa cho Tần Mạc : "Bụng Tiểu Nặc có chút thoải mái, nên nhờ em đưa cái này tới cho ."

      Tần Mạc đứng dậy, sau đó liền cố ý gia tăng lượng: "Bụng của ấy thoải mái? Vậy ấy đâu?"

      " ấy vệ sinh chút tốt hơn, cần lo lắng."

      Lúc này Tần Mạc mới thở phào nhõm, khiêm tốn đúng mực mà với Vãn Tịch: "Bụng ấy thoải mái, nên nghỉ ngơi tốt, còn chạy loạn khắp nơi, còn phiền chị dâu cầm nước tới đây, cám ơn nhiều."

      Vãn Tịch ôn nhu cười đáp: "Đừng khách sáo, nếu còn việc gì nữa, tôi trước đây."

      "Được!"

      Cứ như vậy, Vãn Tịch liền lạnh lùng rời .

      Tần Mạc cầm chai nước trong tay, lại ngồi xuống thảm cỏ.

      Mà trong rừng cây cách đó xa, Lục Vân Kỳ nhìn chằm chằm Duẫn Nặc, bốc hỏa hỏi: "Em dẫn tới nơi này làm gì? Bắt gian sao?"

      Duẫn Nặc cũng ngờ hai người bọn họ cư nhiên lại chuyện gì với nhau, tức chết rồi.

      " phải đâu, à, nghe em ..."

      "Được rồi Tiểu Nặc, em còn là trẻ con, đừng cố tình gây nữa có được hay ? Đây là lần cuối cùng, sau này, đừng bao giờ can thiệp vào cuộc sống của và Vãn Tịch nữa."

      xong, Lục Vân Kỳ liền đẩy ra, nghênh ngang rời .

      Chỉ còn mình đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tần Mạc, trong lòng cực kỳ tức tối cách nào diễn tả được.

      Hai người bọn họ, ràng nhận ra điều gì, nhưng tại sao lại có gì phát sinh cả chứ?

      Chẳng lẽ... bị bọn họ phát ?
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 051: cố ý.

      Duẫn Nặc quay trở lại xe, nhìn hai người vẫn chụp ảnh cưới bình thường cách đó xa, trong lòng cực kỳ trầm muộn, vô cùng khó chịu.

      biết từ lúc nào, Tần Mạc cũng leo lên xe ngồi theo, rồi đưa cho chai nước uống.

      liếc cái, nhận.

      Tần Mạc lúng túng rút về, khuôn mặt vui vẻ khác thường: "Có số việc, qua là qua, nếu như em cứ cố gắng cưỡng bách người khác phải tin tưởng vào số chuyện tồn tại, coi như có thương em cỡ nào chăng nữa, cũng ghét em thôi."

      "Cứ như tại, em sống tốt, mọi người cũng vui vẻ, yên lành, gió êm sóng lặng, em cần gì phải gắng sức khuấy cái hồ nước này nổi sóng mãnh liệt làm gì, em cứ nghĩ kỹ lại ?"

      biết đề cập đến cái gì, hoặc giả như chuyện mới vừa rồi, nhìn thấy, cho nên vào lúc này mới chạy tới đây hả hê kháy sao?

      Người đàn ông này, quá hèn hạ.

      Duẫn Nặc hung dữ nhìn chằm chằm : " ngày nào đó, tôi để cho bọn họ nhìn thấy ràng, hừ!".

      Tần Mạc vừa cười, vừa nhìn chằm chằm vào gương mặt tức giận hằm hằm của người con trước mắt, còn ân cần cầm cái quạt lên quạt cho : " chờ em, chờ em để cho mọi người nhìn thấy ràng tất cả mọi chân tướng."

      Nhìn bộ dạng phách lối của người kia, Duẫn Nặc giận đến nghiến răng.

      liền đẩy xuống xe: " xuống mau.".

      Tần Mạc nghe theo, chỉ quay đầu lại hỏi : "Em muốn làm gì?"

      "Tôi phải về, mau xuống xe, ở cùng với , tôi buồn bực đến phát điên mất."

      "Đó phải là buồn bực đến phát điên, mà là nhịp tim đập rộn ràng, điều này chứng minh trong lòng em ít nhất còn có , ngoan ngoãn đừng làm rộn, lái xe, chở em hóng gió."

      xong, bất chấp tất cả, lập tức liền từ chỗ ngồi kế bên tài xế trèo qua ôm lấy Duẫn Nặc, ngồi vào chỗ của .

      Duẫn Nặc còn chưa kịp phản ứng, liền bị ôm phắt lên đùi của , tư thế này muốn có bao nhiêu ái muội liền có bấy nhiêu.

      "Này, làm cái gì vậy?”, quay đầu lại, lập tức va phải sống mũi tuấn tú của , hai người chăm chú nhìn nhau, khí khẩn trương mà ấm áp.

      "Em là thơm!". Tần Mạc tham lam ngửi mùi hương người của Duẫn Nặc, rồi sau đó dịu dàng hôn lên má cái, cười : "Cứ như vậy, đừng động, chúng ta hóng gió."

      ", vô sỉ, trời nóng như vậy, làm sao tôi ngồi thế này được, mau buông tay, tôi muốn xuống."

      dám cam đoan, nếu nhanh chóng xuống, cách xa ta ra, rất có thể người đàn ông này ăn sạch chừa mảnh vụn nào.

      xấu, từ trước đến giờ vẫn luôn khi dễ như vậy.

      "Em mà cử động nữa, thể bảo đảm có hành động gì đối với em đâu đấy, nghe lời, ngoan ngoãn ngồi yên .". lại hôn lên mặt cái nữa, rồi sau đó mới khởi động xe lái .

      Xe chạy thẳng đến chỗ Lục Vân Kỳ cùng với Vãn tịch chụp hình, dừng xe lại, sau đó thò đầu ra : " cả à, hai người cứ từ từ chụp, Duẫn Nặc hơi đau đầu, nên em đưa ấy về trước."

      Vãn Tịch nghe vậy liền quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy tình cảnh trong xe, Duẫn Nặc ngồi đùi của Tần Mạc, mặt nhất thời cau lại, cắn răng uất hận nhìn người đàn ông nào đó chằm chằm.

      Nhưng Tần Mạc cứ như nhìn thấy ta vậy, tiếp tục cười với Lục Vân Kỳ.

      Lục Vân Kỳ đưa mắt nhìn Duẫn Nặc, thấy em vùi đầu trong ngực của Tần Mạc, liền cười khổ gật đầu đáp: " , chắc con bé bị cảm nắng rồi, mang nó đến bệnh viện khám thử xem."

      "Vâng, vậy chúng em trước đây, gặp lại sau nhé.".

      Sau khi vẫy tay từ biệt, xe của Tần Mạc lại nổ máy, dần dần khỏi vùng quê xanh tươi này.

      Vãn Tịch nhìn theo chiếc xe kia, giận đến cắn răng nghiến lợi, nắm tay lại chặt.

      Tần Mạc à, nhất định là cố ý, cố ý diễn màn tình cảm ân ái, em em cho em xem đúng .

      Tại sao? Tại sao lại muốn làm như vậy?

      Em biết muốn em gả cho Lục Vân Kỳ, nhưng, em cũng có mối thù cần phải báo, có thể đừng quá ích kỷ hay .

      Tại sao chỉ có thể cho phép cưới ta, mà lại cho phép em kết hôn với người khác?
      Last edited by a moderator: 8/4/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 52: tìm Lục Tiêu Triết hỏi thăm kết quả.

      Sau lần đó mấy ngày tiếp theo, quả Duẫn Nặc hề can thiệp đến chuyện của Lục Vân Kỳ cùng với Vãn Tịch nữa.

      Tần Mạc ngược lại, mỗi ngày đều tấc cũng rời, luôn dõi mắt theo , giống như sợ bỏ mất vậy.

      Cho đến lúc chỉ còn cách hôn lễ của Lục Vân Kỳ và Vãn Tịch ngày, Duẫn Nặc đứng ngồi yên muốn ra ngoài tìm Lục Tiêu Triết.

      Từ khi nhờ hai điều tra giúp cũng mấy ngày trôi qua rồi, chắc chuyện kia cũng có kết quả!

      thể ngồi yên chờ chết được, ngày mai là hôn lễ của cả, thể để cho hôn lễ diễn ra được, nếu , có khác gì với dẫn sói vào nhà đâu.

      Nhưng chân trước vừa mới bước ra cửa, sau lưng liền truyền đến giọng trầm thấp của Tần Mạc: "Em đâu vậy?"

      dừng bước, phiền não xoay người nhìn chằm chằm vào người vừa chất vấn mình, đáp: "Tôi đâu còn phải với báo cáo với nữa sao?"

      Người đàn ông tuấn tú cười cười tới, sửa lại cổ áo hơi nhăn của , ánh mắt tràn đầy nhu tình nhìn chằm chằm: "Tại sao lại báo cáo? tại rảnh rỗi đến phát điên rồi, nếu em ra ngoài, thuận đường mang cũng với, chừng, còn có thể làm tài xế miễn phí cho em, em ăn cơm, trả tiền, lúc em nóng quạt cho em mát. người tốt như vậy mà mang theo, em cảm thấy trong lòng áy náy chút nào sao?"

      Duẫn Nặc phát ra người đàn ông này biết từ lúc nào bắt đầu thay đổi.

      Ít nhất là ở trước mặt biết cười, cười đến ưu nhã như vậy, đẹp mắt như vậy.

      Ngay cả lời , cũng còn kiệm lời như vàng, hay lạnh nhạt thậm chí còn cực kỳ lạnh lùng nữa.

      bây giờ, chẳng khác gì keo da trâu, mỗi ngày tấc cũng rời, có muốn bỏ rơi cũng được.

      Duẫn Nặc thầm nghĩ, dù sao cũng gặp hai, nếu như muốn , vậy cứ để cho theo!

      " thôi!", liền vung tay lên, ném chìa khóa xe cho .

      Tần Mạc tay mắt lanh lẹ vội vàng chụp lấy, khẽ cười tiếng, tiến lên mở cửa xe cho .

      "Xin mời, nữ vương bệ hạ."

      phong độ như thế, khiến cho mặt của loáng cái liền đỏ bừng.

      Con tim cũng khỏi nhảy lên dồn dập.

      cũng hiểu, ngày ngày đều ở cùng với , mà tại sao lại còn có cảm giác của thiếu nữ lần đầu tiên biết , thậm chí có lúc còn rất hưởng thụ những hành động đó của .

      "Em muốn đâu thế?", sau khi lên xe, Tần Mạc liền hỏi.

      cũng thuận miệng đáp: "Hộp đêm Đế Hào."

      Vừa nghe đến cái tên này, sắc mặt của Tần Mạc liền cứng lại, nhưng chỉ chốc lát, liền khôi phục lại bình thường, lên tiếng hỏi: "Em đến chỗ đó làm cái gì?"

      " hai tôi ở đó, tôi tìm ấy chút chuyện."

      Tần Mạc nữa, lái xe chạy thẳng đến hộp đêm.

      Bởi vì là ban ngày, trong hộp đêm có người nào, hình như Duẫn Nặc hẹn với Lục Tiêu Triết từ trước cho nên vừa bước vào hộp đêm, liền thẳng đến phòng bao.

      Đưa tay lên gõ cửa, chỉ chốc lát sau, cửa phòng liền được mở ra.

      Người mở cửa phải là ai khác, mà chính là người Duẫn Nặc gặp lần trước, người bạn của hai , Thẩm diễm.

      ta vừa nhìn thấy Duẫn Nặc, lập tức cười tươi : "Tới tìm trai em sao?"

      "Vâng!"

      Duẫn Nặc xong vào, Thẩm Diễm chuẩn bị đóng cửa, đột nhiên lại xuất thêm người, mà người này lại khiến cho ta cực kỳ kinh hãi.

      Tầm mắt của Tần Mạc cùng ánh mắt của chỉ dừng lại trong chốc lát, chỉ giây ngắn ngủi, sau đó Tần Mạc liền lướt qua tiếng động vào.

      Da đầu của Thẩm Diễm liền giật giật, tình trạng quái quỉ này là như thế nào chứ!

      ta nghĩ tới, Jo cùng với Duẫn Nặc đến đây.

      Mẹ ơi, nếu bây giờ thông báo cho cậu ta biết rằng Duẫn Nặc bí mật điều tra chồng mình, đoán chừng cậu ta tức chết mới là lạ.

      Tiếp theo đó Thẩm Diễm liền giả vờ như quen biết Tần Mạc, cũng tới ngồi xuống.

      Đúng lúc này, Duẫn Nặc lại : " hai, dẫn em xem món đồ kia .".
      Last edited by a moderator: 9/4/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 53: Vậy mà lại .

      Lục Tiêu Triết gật đầu, nhìn về phía Tần Mạc : "Cậu cứ ngồi ở đây lát, trước đó đồng ý mua cho tiểu Nặc món đồ trang sức, lấy cho em ấy xem .”

      Tần Mạc liền vẫy tay đáp: " thôi."

      Vì thế, hai em họ Lục liền đứng dậy ra khỏi đó.

      Hai người chân trước mới vừa , Thẩm Diễm liền cười rộ lên, nhấc chân đá đá Tần Mạc: "Jo, mấy ngày gặp, cậu lại càng đẹp trai hơn đấy.".

      Ánh mắt Tần Mạc lạnh lùng bắn lại: "Có tiến triển gì mới ?"

      Thẩm Diễm cảm thấy người bạn này của mình biết đùa là gì, vừa thấy mặt đến công việc rồi.

      khỏi nghiêm mặt lại, đàng hoàng tử tế báo cáo: " Những cổ phần của công ty Lục thị, thu mua được tương đối, tại, chỉ cần mồi lửa, gây ra chút cố, Lục thị lập tức gặp đầy nguy cơ rồi."

      "Ngay sau đó chúng ta lại giật dây cho đám cổ đông nhào nháo phen, Lục Chấn Thiên mà từ chức tôi phải mang họ Thẩm nữa.".

      "Đúng rồi!". Thẩm Diễm đứng lên đến gần Tần Mạc, giảm lượng khẽ : "Có phải cậu và Vãn Tịch để lộ ra dấu vết gì hay mà Lục Duẫn Nặc lại muốn điều tra về cậu."

      Tần Mạc cũng sớm đoán được điều này, nên chỉ nhếch môi cười, ngay cả đáy mắt cũng mang đầy vẻ châm chọc.

      " ấy có thể có điều tra ra cái gì chứ?"

      "Ai!", Thẩm Diễm lắc đầu thở dài: "Đáng tiếc, đáng tiếc, Lục Duẫn Nặc lại nhờ Lục Tiêu Triết điều tra, mà Lục Tiêu Triết lại giao việc này cho tôi, bọn họ thể nào ngờ được, Thẩm Diễm tôi lại người của Tần Mạc cậu, ha ha. . . . . ."

      Tần Mạc lạnh lùng trừng mắt nhìn lại, Thẩm Diễm ngay lập tức liền ngậm miệng, sau đó, vừa cười vừa giải thích: "Ý của tôi là tôi với cậu cùng thuyền, cậu đừng có hiểu sai ý tôi nhé.".

      Tần Mạc hừ lạnh, mà lại hiểu sai sao!

      "Vậy cậu trả lời như thế nào?"

      Thẩm Diễm mấp máy môi, ngước đôi mắt hoa đào lên nhìn chằm chằm vào Tần Mạc: "Đương nhiên có kết quả rồi, bằng làm sao bây giờ? với Lục Duẫn Nặc rằng chồng của em quả thực có quan hệ chính đáng với chị dâu của em à, hai người các cậu hãy chú ý chút ."

      Vừa xong , lại nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh bắn về phía mình, Thẩm Diễm liền trở nên đứng đắn: "Mà tôi cũng dám chắc, Lục Tiêu Triết có nhờ người khác điều tra nữa hay .".

      "Cứ để bọn họ điều tra, Tần Mạc tôi làm việc, lúc nào cũng quang minh lỗi lạc.".

      "Khụ!", Thẩm Diễm suýt chút nữa liền bị sặc nước, lại nhấc chân đạp cho Tần Mạc cái: "Cậu đấy, dối mà bao giờ đỏ mặt, nhưng tôi nghĩ ngay cả khi cậu ta nhờ người khác điều tra cũng tra ra cái gì. Jo à, cậu xem, tôi bán mạng làm việc cho cậu như vậy, sau khi xong chuyện, cậu định thưởng cho tôi cái gì?"

      Tần Mạc lại trừng mắt, tựa hồ như sau khi Duẫn Nặc rời liền cho người đàn ông bên cạnh mình sắc mặt tốt bao giờ.

      "Cậu muốn tôi thưởng cái gì?". Tuy hỏi nhưng giọng lạnh như băng.

      "Khụ, khụ!", Thẩm Diễm liền ho khan, sau đó kề tai Tần Mạc thấp giọng câu: "Tôi cái gì đều cần, chỉ cần Lục Duẫn Nặc, sau khi xong chuyện, cậu tặng ấy cho tôi !"

      Nghe cậu ta lời này, mặt của Tần Mạc chợt tối sầm lại, trầm khủng bố, tàn nhẫn .

      "Mẹ nó, cậu muốn chết sao?". rống to, đến nỗi Thẩm Diễm phải giật mình rụt người lại.

      "Gì chứ, sao lại hung dữ như vậy? Dù sao cậu cũng ấy, đồng ý cưới ấy bất quá chỉ là vì muốn điều tra bí mật, sớm muộn gì cậu vẫn vì Vãn Tịch mà ném ấy . Vậy thay vì ném , bằng tặng lại cho tôi, nha đầu kia rất hợp với khẩu vị của tôi, đối ấy tôi từ lâu nhất kiến chung tình rồi."

      Nghe bạn mình như thế, biết tại sao, ngực của lại có cơn chua xót ập tới, nhanh đến nỗi cảm nhận được đó là tư vị gì.

      sao? sao?

      biết, khi thấy Vãn Tịch phải gả cho người khác, cũng quan tâm mấy, nhưng khi nghe Thẩm Diễm muốn có , ngực của liền bốc cháy, càng lúc càng thấy phiền.

      Vì sao lại có cảm giác này? Chẳng lẽ. . . . . . phát sinh tình cảm với ?

      Có sao, Tần Mạc có chết cũng tin, bản thân mình thế nhưng nha đầu kia rồi.
      Last edited by a moderator: 13/4/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 54: Đừng bình tĩnh như thế.

      Trong lúc đó Duẫn Nặc và Lục Tiêu Triết tới căn phòng khác, sau khi ngồi xuống, liền ngay vào chủ đề chính.

      " tra được chưa ?"

      Mặt của Lục Tiêu Triết cứng lại, lắc đầu đáp: "Chưa, phái người bắt tay vào điều tra, về mối quan hệ của Tần Mạc cùng với Thượng Vãn Tịch, chút tin tức cũng có."

      Duẫn Nặc kinh ngạc hỏi lại: "Tại sao chút cũng có chứ? Rốt cuộc là phái người nào điều tra?"

      Lục Tiêu Triết mấp máy môi, khoác tay lên vai em , trấn an : "Tiểu Nặc, cảm thấy hình như là em lo lắng bất an vô cớ, hoặc giả giữa bọn họ căn bản chẳng có chuyện gì cả?"

      " thể nào." Duẫn Nặc bất ngờ đứng phắt lên, mặt mũi nghiêm trọng : "Nếu giữa bọn họ có gì cả, ba chữ Lục Duẫn Nặc của em lập tức liền viết ngược."

      "..."

      Lục Tiêu Triết nhìn khuôn mặt nhắn của em thở hổn hển, bất đắc dĩ lắc đầu cái.

      Nhưng chứng minh, kết quả mà điều tra được, chính là Tần Mạc và Thượng Vãn Tịch chưa từng tiếp xúc với nhau bao giờ.

      Con nhóc này, cảm giác an toàn có lẽ quá thấp, sau này phải hàn huyên cùng nhiều thêm chút mới được.

      " nếu điều tra ra được, ngày mai là hôn lễ cả rồi, vậy xem, em nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ thể ngăn người phụ nữ kia gả vào nhà chúng ta sao?"

      Duẫn Nặc nổi đóa , đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lục Tiêu Triết, nhìn chăm chú, vô cùng khát vọng có thể tìm được tia hi vọng từ chỗ người thứ hai này.

      Nhưng, giờ phút này những gì mà tất cả mọi người đều thể hiểu được.

      "Em cứ thích chị dâu như vậy? Hay là... vì em vui khi cả cưới bất kỳ người phụ nữ nào?". Lời này, nếu chú ý lắng nghe, liền có thể cảm nhận được có chút vị chua ở trong đó.

      Nhưng bây giờ Duẫn Nặc tức giận, nào có ý định nghiên cứu giọng của hai mình chứ.

      Cả người được tự nhiên, cắn răng nghiến lợi : " ta phải là chị dâu của em, em làm gì có người chị dâu biết xấu hổ như vậy, em chỉ thích ta mà thôi chẳng có liên quan gì đến cả hết."

      Liền sau đó, Duẫn Nặc liền khoác tay Lục Tiêu Triết : " hai, nghĩ biện pháp giúp em, làm sao có thể phá hỏng buổi hôn lễ ngày mai, để cho cả cưới Thượng Vãn Tịch kia nữa, có được hay ?"

      Lục Tiêu Triết mặt đổi sắc, nhìn em cuống quít vội vàng, bất đắc dĩ lắc đầu đáp: "Em đấy, đầu óc chẳng khác gì trẻ con cả, sợ cả cưới vợ rồi thương em nữa sao? Tiểu Nặc à, phải vẫn còn có sao? Sau này hai cố gắng rút thời gian tới thăm em."

      "..." Duẫn Nặc nghe mình vậy, lời muốn liền nghẹn tắc trong cổ họng, thốt ra nổi, là vội chết mà, lòng cứ nóng ran lên như có lửa đốt vậy.

      Chứng cứ cũng tra ra được, chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn cả cưới tiện nhân kia vào nhà sao?

      cam lòng, cam lòng.

      "Sau này, đừng có náo loạn vô lý như vậy nữa, biết chưa hả?". Lục Tiêu Triết đột nhiên thốt ra câu, làm cho Duẫn Nặc giận đến cắn răng.

      " hai..."

      "Thôi được rồi!". liền cắt đứt lời của , thành khẩn : "Chuyện này đến đây liền chấm dứt , hôm nay em về sớm chút, ngủ giấc ngon, ngày mai đến tham gia hôn lễ của cả?".

      Duẫn Nặc nghe thế liền giận dữ hất tay của ra, lùi lại hai bước : "Mọi người, ai cũng đều giúp em, tự em nghĩ biện pháp, dù sao em tuyệt đối để cho người kia kết hôn với cả đâu, ta hại chết ấy mất, hừ!"

      hổn hển xong, vội vàng xoay người, mở cửa ra ngoài.

      Sau đó tới căn phòng kia gọi Tần Mạc, rồi hấp tấp chạy ra khỏi hộp đêm.

      Tần Mạc ở sau lưng hỏi: "Sao thế?"

      Duẫn Nặc ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn chằm chằm, lạnh lùng nhếch môi cười đầy ý: "Tần Mạc, ngày mai là hôn lễ của trai tôi và Thượng Vãn Tịch rồi, nên bình tĩnh như thế chứ?"
      Last edited by a moderator: 13/4/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :