1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã, mau ký tên ly hôn - Quỷ Cửu Cửu (Chương 85.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 44: Tôi muốn ly hôn

      "Em biết, bỏ em lại mà, Mạc, ôm em về nhà, trở về ngôi nhà thuộc về chúng ta."

      Ngôi nhà của bọn họ? Tần Mạc thầm cười lạnh, hai người bọn họ, còn có nhà sao?

      có để ý tới lời của Vãn Tịch, trực tiếp bế ta lên xe, lái thẳng đến bệnh viện.

      Vãn Tịch muốn đến bệnh viện, nhưng Tần Mạc thuận theo, sau khi ném ta cho bác sĩ, liền gửi cho Lục Vân Kỳ tin ngắn danh.

      Cho đến khi nhìn thấy Lục Vân Kỳ đến bệnh viện gặp Vãn Tịch, mới rời , lãi xe quay trở về quán Bar.

      Trong quán rượu, bước vào giai đoạn sôi nổi nhất, vô cùng náo nhiệt, bên ngoài sàn nhảy, mọi người nhảy nhót tưng bừng, điên cuồng lắc lư theo điệu nhạc.

      Tần Mạc vào mấy phòng bao nhưng tìm thấy Duẫn Nặc, trong lòng khỏi thấp thỏm lo âu, thầm tự trách mình nên để cho vào đây mình.

      Trong này loạn như vậy, nếu vạn nhất gặp phải người xấu làm thế nào.

      Bây giờ lại tìm được , liền gọi cú điện thoại, chỉ chốc lát sau, quản lý quán bả liền xuất ở bên cạnh , nhất mực cung kính chào: "Ông chủ!"

      " điều tra cho tôi, xem Lục Duẫn Nặc ở chỗ nào."

      ra lệnh xong liền lười nhác tựa vào ghế sofa, dáng vẻ lạnh lùng mà tôn quý.

      Quản lý kia vội vàng cúi người đáp: "Dạ!", rồi sau đó lập tức biến mất.

      ngồi an vị ở trong góc của phòng bao, yên tĩnh, lẳng lặng chờ thuộc hạ đưa tới đây.

      Quả nhiên, người dưới trướng làm việc với hiệu suất cực kỳ cao, chưa đến mười phút, Duẫn Nặc liền bị hai nam nhân viên phục vụ tới dẫn .

      "Này, các người làm gì vậy? Bản tiểu thư còn chưa có uống đủ đâu."

      Duẫn Nặc đắm chìm trong men rượu, bất chợt đẩy ra hai nhân viên phục vụ kia ra, tiếp theo đó liền túm lấy người đàn ông, lim dim mắt :"Trai đẹp, có muốn bồi bản tiểu thư uống chén hay ?"

      Người đàn ông này dáng dấp có vẻ tệ, cánh tay dài vươn ra ôm vào thắt lưng của , cười đến điên đảo chúng sinh: "Tiểu thư, uống say rồi.".

      " đâu, bản tiểu thư mới uống chút, làm sao mà say được, đến đây, theo tôi uống hai chén."

      Duẫn cứ thế xong, liền giơ ly rượu lên uống hơi cạn sạch.

      Người đàn ông kia tà mị cười tiếng, cũng uống theo chén.

      Để cái ly xuống, ta ôm Duẫn Nặc : "Nếu , chúng ta đổi chỗ khác hàn huyên chút?"

      Duẫn Nặc say đến mức phân phương hướng, ngu ngơ cười gật đầu, đáp: "Được, tìm chỗ yên tĩnh chút, chúng ta lại hàn huyên với nhau."

      Từ đáy mắt của người đàn ông kia xẹt qua tia đứng đắn, đỡ lấy Duẫn Nặc muốn rời khỏi đây.

      Ai ngờ...

      Giai nhân trong ngực chợt bị người khác kéo ra, hơn nữa nghênh đón ta, chính là cú đấm hung hăng rơi vào khuôn mặt tuấn.

      Người đàn ông kia nổi dóa, ngẩng đầu tiến lên đánh trả lại.

      Nhưng còn chưa nhìn thấy người nọ, liền thấy người kia ôm người phụ nữ xinh đẹp xa, ở trước mặt tại chỉ còn mấy người hộ vệ cao lớn lực lưỡng.

      Vì thế ta liền thức thời lau vết máu miệng,sau đó im lặng rời khỏi quán rượu.

      Tần Mạc đem Duẫn Nặc đẩy vào trong phòng bao, tức giận đến nỗi chân mày cũng xoắn lại, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Lục Duẫn Nặc, hóa ra em tới quầy rượu, chính là vì mục đích này. Muốn quyến rũ đàn ông khác?"

      Duẫn Nặc bị đẩy cái, mông đau muốn chết, hai mắt mơ màng nhìn chằm chằm vào Tần Mạc, rồi sau đó liền hét lên: " biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, hừ!"

      lảo đảo đứng dậy muốn , lại bị Tần Mạc ôm lấy: "Em còn muốn đâu?"

      "Uống rượu.". ngốc nghếch cười hì hì : "Ôi chao, dáng dấp tệ nha, này trai đẹp theo tôi uống rượu thôi?"

      " say thành bộ dạng này, còn muốn uống.". bế sốc lên, ra khỏi quán bar, rồi thô lỗ ném lên xe.

      Lúc này Duẫn Nặc say đến bất tỉnh nhân , ngồi tựa lưng vào ghế, cái gì cũng biết, trong miệng chỉ lẩm bẩm: "Tôi say, tôi còn lâu mới say, tôi muốn ly hôn với ta, tôi muốn ly hôn."
      Last edited by a moderator: 28/3/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 45: Say rượu mê sảng

      Lúc này Duẫn Nặc say đến bất tỉnh nhân , ngồi tựa lưng vào ghế, cái gì cũng biết, trong miệng chỉ lẩm bẩm: "Tôi say, tôi còn lâu mới say, tôi muốn ly hôn với ta, tôi muốn ly hôn.".


      Nghe vậy, Tần Mạc liền nghiêng đầu nhìn , ngắm khuôn mặt nhắn hồng nhuận, mịn màng mê người, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm, muốn ly hôn, muốn ly hôn.

      Cơn giận liền bốc lên đến đỉnh đầu, ruột gan đứt từng khúc, mẹ kiếp , say rượu , cũng còn nghĩ đến ly hôn, phải cảnh cáo , đừng nhắc lại mấy từ ... kia rồi sao?

      Người phụ nữ đáng chết này.

      cúi người cài dây an toàn cho , ngờ, lại bị ôm cổ, cả người dựa sát vào tiếp tục nỉ non: "Trai đẹp, tôi thầm cho biết, nhưng dừng có cho người khác biết nha, tôi muốn ly hôn, tôi muốn ly hôn với ta, tôi nghĩ kỹ rồi nếu như ta ký tên ly hôn, tôi … nấc ~~ "

      Lời còn chưa hết, Duẫn Nặc khó chịu ợ hơi rượu, trong miệng thở ra mùi cồn nồng nặc, hun chết người đàn ông bên cạnh .

      " ta, nếu như ký tên ly hôn, tôi ở bên ngoài đội nón xanh cho ta, ha ha ha..."

      cười rộ lên, dáng vẻ tinh nghịch động lòng người.

      Cho dù là người đàn ông nào, khi nghe được vợ của mình những lời như vậy, nếu bóp chết ta mới là lạ.

      Nhưng cũng biết tại sao, vào giờ khắc này, Tần Mạc nhìn ngắm gương mặt nhắn hồng rực, đôi môi đỏ mọng liến thoắng ngừng, lại muốn nổi giận,ngược lại tâm lại hơi ngứa ngáy khó nhịn, chỉ muốn đoạt lấy.

      Cắn chặt răng, quyết tâm dẹp bỏ căng thẳng qua bên, hung hăng chặn cái miệng nhắn kai lại.

      "Ưm..."

      Đột nhiên Duẫn Nặc cảm thấy khó thở, huơ tay múa chân ra sức vùng vẫy, nức nở : "Ưm... Khó chịu, tôi sắp thở được rồi, khó chịu!"

      Tần Mạc cau mày, nắm lấy bàn tay lộn xộn khống chế lại, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm: "Khó chịu cũng đừng động."

      "Nhưng mà..."

      "Nhưng mà cái gì? Bảo em đừng động mà."

      "A?". Duẫn Nặc bị đau kêu thành tiếng, hai mắt mê ly trừng người đàn ông ở trước mắt, thấy ta là ai, nhìn thoáng qua có vẻ rất đẹp trai.

      " là ai? Sao lại làm vậy với tôi?". mơ hồ hỏi, hai mắt nặng trĩu tài nào mở ra được, chỉ chực chực khép chặt lại.

      "Tôi là ai, đoán thử xem?"

      Tần Mạc giúp thắt dây an toàn, nhìn chằm chằm vào ngời say đến mơ mơ hồ hồ trước mặt, biết tại sao, giờ phút này tức giận nổi.

      "Ha ha!". Duẫn Nặc lại cười lên, rồi đưa tay tới sờ lên mặt , vẻ mặt vô cùng ngây ngô : " là... Là sói xám, chuyên ăn thịt Tiểu Bạch Thỏ, nhưng mà tôi còn lâu mới sợ , bởi vì , thể nào sánh bằng con sói họ Tần kia đâu, ta so với còn lợi hại hơn nhiều."

      "Ha ha, tôi cuối cùng nghĩ ra cách rồi, nếu có cách nào hất ta ra, sau này tôi ngày ngày ra ngoài, ngày ngày đội nón xanh cho ta, để xem ta có chịu được , để xem ta có chịu ly hôn với tôi hay ?"

      giống như càng càng hăng, hai tay quấn lên cồ Tần Mạc, mị nhãn như tơ, tiếp tục ngon ngọt : " có biết vì sao ? ra tôi trọng sinh tới đây, ha ha, tất cả mọi người đều biết, cho nên, bọn họ mới có thể ở trước mặt tôi chút kiêng kỵ tiếp tục làm những chuyện mờ ám kia, ra tôi sớm biết tất cả rồi, nhưng muốn lật tẩy bọn họ mà thôi."

      "Mặc dù, trong lòng tôi cảm thấy khó khăn, nhưng so với việc thành toàn cho bọn họ tôi càng muốn hành hạ họ Tần kia hơn, ta xấu, cũng chính là tên đại bại hoại, ha ha... Ha ha... ."

      lầu , nằm ở người Tần Mạc, giọng cứ dần dần rồi tắt hẳn.

      Rất kỳ quái, Tần Mạc cũng hề đẩy ra mà ngược lại còn nhàng đổi tư thế ôm vào trong lòng.

      Những lời mới vừa rồi, khiến cho lòng vô cùng kinh hãi, bất quá, hơn nữa còn cảm thấy rất luống cuống.

      Người phụ nữ này, khi say liền thích hồ ngôn loạn ngữ, cũng cho đó là .
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46: Say rượu gây họa.

      Mất bao nhiêu sức lực mới đưa được Duẫn Nặc về đến biệt thự cảnh biển của bọn họ, tay ôm thắt lưng nhắn của , tay lấy chìa ra khóa mở cửa.

      Cũng trễ thế này, người giúp việc ngủ từ sớm rồi, muốn đánh thức người ta cho nên liền tự lấy chìa khóa mở cửa.

      Nhưng người trong ngực bây giờ hạnh kiểm rất xấu, ngừng giãy giụa, hai tay cứ quơ lung tung loạn xạ, có mấy lần huơ trúng mặt của Tần Mạc rồi.

      Tần Mạc cắn răng nhìn chằm chằm: "Con mẹ nó, em thử cử động cái nữa thử xem?"

      Duẫn Nặc say rượu, can đảm hơn bình thường gấp trăm lần, hoàn toàn lo lắng người đàn ông ôm mình kia làm cái gì, chút kiêng kỵ, tiếp tục muốn làm gì làm.

      "Ha ha, ai bảo dám sờ tôi, công bằng, tôi cũng muốn sờ lại ."

      ngây ngốc cười phá lên, đưa tay lên mặt sờ soạn vuốt ve lung tung.

      Cho dù là người đàn ông nào có tính nhẫn nại cao đến đâu chăng nữa, bị giày vò trận như vậy, đoán chừng cũng chịu nổi, Tần Mạc cũng ngoại lệ.

      "Duẫn Nặc, bỏ tay của em ra, để cho mở cửa , em đừng làm rộn nữa có được hay ?"

      " muốn!", Duẫn Nặc lắc đầu kháng nghị, lại tiếp tục giãy giụa, vỗ bành bạch lên mặt của cười : "Ha ha, mặt trắng , dáng dấp có vẻ tệ, bồi chị đêm có được hay ?"

      "Ha ha, hi hi..."

      "Mẹ kiếp , em muốn chết sao."

      Khóa vừa được mở ra, Tần Mạc liền đá văng cửa, bế bổng Duẫn Nặc lên, thẳng mạch lên lầu.

      Sau khi nặng nề ném lên giường, rồi sau đó khoan thai cởi quần áo của mình ra.

      Duẫn Nặc bị động tác thô lỗ này của làm cho cả người đau nhức, chống thân thể ngồi dậy, vẫn còn chưa mở nổi mắt, liền cảm thấy trước mắt tối sầm, có thứ gì nặng bất chợt đè lên người .

      "Ưm..." cố gắng vùng vẫy, cảm thấy vật kia nặng, nặng đến mức khiến cho sắp thở nổi.

      " phải muốn bồi em sao? vậy đừng động, ngoan ngoãn nghe lời."

      Hàm răng của khẽ cắn lên vành tai của rồi khẽ lẩm bẩm, trong cổ họng phả ra hơi thở đầy dã tính nhưng lại vô cùng sức quyến rũ.

      Trong nháy mắt Duẫn Nặc như bị trúng tà, vì thế liền nằm im bất động, cứ yên lặng như vậy để mặc muốn làm gì làm.

      Trong lúc này, mặc dù rất đau, nhưng cảm giác ngoài đau đớn tột cùng kia còn có loại tư vị thể nào diễn tả được khiến cho hưởng thụ hơn, tham lam hơn.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

      buổi tối, bọn họ khắc cũng hề ngừng nghỉ, quấn lấy nhau rời.

      Tần Mạc coi như cũng thấy được lợi hại của , mệt mỏi suốt cả đêm, cho đến rạng sáng mới chìm vào giấc ngủ.

      Sáng sớm.

      Mặc dù rèm cửa sổ dày cũng che nổi ánh nắng mặt trời len lỏi khắp nơi, Duẫn Nặc bị ánh nắng chói chang kia đánh thức, mơ hồ mở mắt ra, cảm giác được cả người chưa bao giờ đau nhức như lúc này.

      chống thân thể ngồi dậy, bỗng nhiên phát , bên cạnh mình còn có người đàn ông, người của ta lại hề mặc quần áo.

      Thoáng chốc, mặt lập tức liền biến sắc.

      , tại sao lại nằm bên cạnh ta?

      Thầm nghĩ lại, mọi chuyện tối ngày hôm qua cứ như bộ phim điện ảnh phát lại lần trong đầu, từng cảnh từng chi tiết dần dần lên vô cùng ràng.

      Hơn nữa bọn họ còn làm chuyện kia?

      Trời ạ? Duẫn Nặc cắn chặt đôi môi, hận thể đập đầu vào tường chết quách .

      Điên rồi, nhất định là bị điên rồi.

      Thừa dịp Tần Mạc còn chưa tỉnh, liền luống cuống tay chân đứng dậy muốn mặc quần áo, mới vừa nhúc nhích, đột nhiên cánh tay vòng tới, giữ chặt lại.

      "Vẫn còn sớm, ngủ tiếp lúc nữa .". khẽ lẩm bẩm, ánh mắt vẫn còn nhắm chặt.

      Duẫn Nặc nghiêng đầu, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm...

      Người đàn ông này, nghĩ tới lúc ngủ cũng còn đẹp mắt như vậy, gương mặt kia, nếu đem ra so sánh với tác phẩm nghệ thuật có khi cũng còn tinh sảo hơn.

      đột nhiên bất động, cứ như vậy mà nhìn , nhìn vẻ mặt ngủ say hề phòng bị như đứa trẻ kia của trong lúc vô ý thức đột nhiên lại mỉm cười.

      Nụ cười đạt đến đáy mắt, thoáng qua tia hạnh phúc, mà ngay cả chính bản thân của cũng hề phát ra.

      Chương 47: Đạo đức giả.

      vất vả mới lên được dây cót tinh thần, Duẫn Nặc ngồi ở trước bàn ăn, vùi đầu ăn như hổ đói.

      Người đàn ông đối diện nhìn đăm đăm, nhìn dáng vẻ ăn cái gì cũng hề văn nhã của người con trước mặt, rồi lại lộ ra vẻ nuông chiều khả ái, nhưng vẫn nhịn được nhướng mắt lên ném cho câu: " ai giành với em đâu, ăn chậm chút."

      Duẫn Nặc ngừng ăn, ngẩng đầu lên nhìn , rồi sau đó lại cúi đầu, ăn chậm rãi.

      Vào đúng lúc này, chuông cửa lại đột nhiên vang lên.

      Người giúp việc vẫn bận rộn ở trong bếp, Duẫn Nặc đứng lên chuẩn bị mở cửa, nhưng Tần Mạc lại ngăn lại cười : "Em cứ ăn , để mở."

      cũng có ý kiến, lại ngồi xuống tiếp tục ăn.

      Tần Mạc ra mở cửa, nghĩ tới người đứng bên ngoài lại là Vãn Tịch.

      Nhìn thấy ta, mặt liền tối sầm, dùng thanh chỉ hai người họ có thể nghe được hỏi: " tới làm gì?"

      Vãn Tịch nhìn , nhàng mỉm cười, lạnh lùng mà châm chọc: "Em tới tìm Tiểu Nặc."

      xong, liền trực tiếp lướt qua , thẳng vào.

      "..." Tần Mạc quay ra muốn ngăn lại, nhưng ta đến bên cạnh Duẫn Nặc, nếu biểu quá mức, chỉ sợ Duẫn Nặc nhìn ra cái gì đó, cho nên liền giả bộ gọi người giúp việc mang thêm phần ăn sáng nữa đến.

      "Tiểu Nặc, hai ngày gặp rồi, em càng ngày càng đẹp ra đấy.". Vãn Tịch cười ngọt ngào, tới ngồi xuống bên cạnh .

      Duẫn Nặc ngờ người phụ nữ này lại còn tìm tới tận đây, càng nghĩ tới ta mặt dày mày dạn kết thân với mình.

      Thấy vẻ mặt giả dối kia, chỉ cảm thấy ghê tởm.

      "Chúng ta rất thân thiết sao?". Duẫn Nặc nể tình thẳng câu, đứng dậy khỏi đó.

      Nụ cười gương mặt Vãn Tịch lập tức cứng đờ, lát sau mới vừa cười vừa sau lưng : "Dù thế nào, chị cũng sắp trở thành chị dâu của em, hôm nay chị với trai em chụp ảnh cưới, nên chị muốn, rủ em cùng xem áo cưới với bọn chị, dù sao em cũng có kinh nghiệm hơn."

      Lúc lời này, Vãn Tịch vẫn quên liếc nhìn phản ứng của Tần Mạc.

      Nhưng làm ta thất vọng rồi, mặt của hề có chút biểu tình mà ta muốn thấy, đó chính là phản ứng ghen tuông.

      Bỗng nhiên cảm thấy có chút cam lòng.

      "Ha ha!", Duẫn Nặc cười lạnh đáp: "Như vậy sao, chị cũng tới tận cửa mời, nếu , có phải quá nể mặt chị đây hay ?"

      Rồi đảo mắt nhìn về phía Tần Mạc, hỏi: "Ông xã, chúng ta cùng có được hay ? còn nhớ chỗ lần trước chúng ta chụp ảnh cưới ở đâu ? Áo cưới của bọn họ quả tệ."

      Nếu Tần Mạc cũng theo , hai người bọn họ ở chung chỗ, cũng tin là lòi đuôi gian tình ra.

      Duẫn Nặc thầm nghĩ, có nên cài lên người Tần Mạc dụng cụ để ghi hay ?

      Nhưng lại phát trong tay có thứ đồ như vậy? Vậy nên làm thế nào cho phải đây?

      "Nếu em muốn , cùng!", Tần Mạc xong, liền vỗ vỗ vai tiếp: " lên lầu thay quần áo , hai người ở đây chờ nhé."

      Duẫn Nặc liền gật đầu, đưa mắt nhìn rồi tránh ra bên.

      "Xem ra, hai vợ chồng son ngày qua ngày, quả vô cùng dễ chịu?". Vãn Tịch cười trêu ghẹo.

      Duẫn Nặc cũng hùa theo ta, hơn nữa còn muốn đổ thêm dầu vào lửa: "Đúng vậy, sao lại thoải mái được? Mỗi buổi tối đều rất đặc sắc, lần cũng mất mấy giờ, chị cũng biết đâu, tối hôm qua ấy còn khiến em thể xuống giường được, nếu phải sáng hôm nay ấy xoa bóp giúp em nửa giờ quả em vẫn thể nhúc nhích."

      xong, Duẫn Nặc liền khe khẽ cười nhìn về phía Vãn Tịch, thăm dò: " cả của em chắc cũng rất lợi hại nhỉ?"

      Mặt của Vãn Tịch sớm suy sụp xuống, tím ngắt mảnh, tức giận : "Tiểu Nặc, những chuyện như vậy ra ngại sao?"

      "Ha ha! Mọi người đều trưởng thành cả rồi, ai mà hiểu biết ràng chứ? Ai, Có nhiều người đúng là đạo đức giả."

      Câu phía sau, ràng là muốn nhắm vào Vãn Tịch.

      thẳng như vậy khiên người phụ nữ kia trợn tròn hai mắt, hận được thể ăn sống nuốt tươi vào trong bụng.

      Nhưng lúc này, việc duy nhất ta có thể làm, cũng chỉ có thể là nhẫn, tiếp tục nhẫn nhịn thêm nữa.
      Last edited by a moderator: 1/4/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 48: Theo bọn họ chụp ảnh cưới.

      Tần Mạc thay xong quần áo xuống dưới, áo sơ mi phối cùng với gilê quần âu, cánh tay còn vắt thêm chiếc áo vest, cả người nhìn qua, thực thành thục, chững chạc, sức quyến rũ vô biên.

      Vãn Tịch thấy thế nhìn đầy si mê, thể phủ nhận, người đàn ông này trời sinh cái móc quần áo, cho dù mặc cái gì cũng đều rất ưa nhìn, cái nào cũng đều đẹp mắt cả.

      Vãn Tịch nhìn lát, trong lúc nhất thời liền hơi thất thần, thậm chí còn theo thói quen muốn tiến lên khoác lấy tay .

      Nhưng lạnh mặt cự tuyệt cách xa ta ngàn dặm lạnh, vì thế nhất thời Vãn Tịch liền đánh trở về với thực tại.

      Sau đó tới, vươn tay ôm lấy Duẫn Nặc, khẽ mỉm cười : " thôi?"

      Duẫn Nặc liếc cái, trong lòng thầm cảm thán, mẹ ơi, người đàn ông này đúng là nghiệt, tùy tiện mặc bộ quần áo mà cũng đẹp mắt như vậy.

      Chẳng những đẹp mắt, còn mang đầy quý khí, phảng phất trông giống như vương tử ở vương quốc Hy Lạp, chỉ cần nhìn khiến hoa thủy tiên tùy tiện xin chết.

      Tuy trong lòng có thích cỡ nào nhưng tại ta vẫn là chồng của , dại nếu như ta mà chết, còn phải khách sáo khóc mấy tiếng ấy chứ.

      đáng chút nào, cho nên, sau ly hôn lại nguyền rủa ta chết cũng chưa muộn!

      Lúc ba người họ ra cửa, xe của Lục Vân Kỳ sớm chờ ở bên ngoài.

      Thấy bọn họ tới, Lục Vân Kỳ vội vàng mở cửa xe, bày tỏ vẻ e ngại: "Phiền toái hai em rồi, là ngại quá."

      Tần Mạc cũng khách sáo đáp lại: "Dù sao bọn em cũng có chuyện gì cả."

      Duẫn Nặc ngồi lên xe, quay về phía Lục Vân Kỳ : "Nếu biết phiền toái, tối nay nhớ mời chúng em ăn cơm."

      Lần trước hai em chuyện với nhau cuối cùng tan rã trong vui, tuy Duẫn Nặc mấy để ý, nhưng Lục Vân Kỳ vẫn thấy hơi có lỗi với em của mình.

      Cho dù tốt thế nào, cũng vẫn là em của , cần gì phải so đo nhiều như vậy chứ?

      " thành vấn đề, tiểu Nặc em muốn ăn cái gì?", Lục Vân Kỳ vừa lái xe, vừa nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu hỏi Duẫn Nặc ngồi phía sau.

      Duẫn Nặc lại quay ra nhìn Vãn Tịch ngồi ở ghế lái phụ, hiểm cười tiếng: "Hôm nay Thượng tiểu thư là nhân vật chính, để ấy chọn , ấy thích ăn cái gì chúng ta liền ăn cái đó!"

      Lời này nghe có bao nhiêu châm chọc có bấy nhiêu.

      Mặt của Vãn Tịch lúc này cứng đờ, tâm tình cũng trở nên luống cuống.

      Lục Vân Kỳ nắm chặt tay của ta, nở nụ cười khích lệ, tựa hồ như muốn ta nên an tâm chút đừng nóng giận, đừng chấp với Duẫn Nặc làm gì.

      Mà ở trong mắt mọi người, Vãn Tịch luôn là người ôn nhu, hiền lành, thục nữ dĩ nhiên so đo với Duẫn Nặc rồi.

      Lục Vân Kỳ quay đầu lại liếc mắt nhìn em , rồi : "Tiểu Nặc, còn có mấy ngày nữa thôi, Vãn Tịch chính thức trở thành chị dâu của em rồi, sau này, bất kể có đề cập đến vấn đề gì, em cũng phải gọi ấy tiếng chị dâu, đừng vô lý như vậy nữa, biết chưa?"

      Duẫn Nặc lơ đễnh cười đáp: "Vâng, em biết rồi!"

      Suốt đường , Tần Mạc vẫn lời nào.

      Hai tiếng sau, cuối cùng tới địa điểm chụp ảnh cưới.

      Nơi này là ngoại ô, cảnh vật non xanh nước biếc, hoa cỏ xanh tươi, nở rộ rực cả góc trời, cảnh sắc tuyệt đẹp, đặc biệt thích hợp để các cặp đôi đến du ngoạn.

      Các nhân viên chụp ảnh sớm chuẩn bị đâu vào đấy, chờ nhân vật chính giá lâm mà thôi.

      Vừa xuống xe, Lục Vân Kỳ liền ôm lấy Vãn Tịch về phía bên kia, chuẩn bị thử áo cưới trước.

      Duẫn Nặc đứng ở đầu xe, nhìn theo bóng lưng của trai và nàng Vãn Tịch kia, trong lòng hận đến nghiến răng.

      Hôm nay có thể theo bọn họ chụp ảnh cưới, nhưng tuyệt đối để yên nhìn bọn họ kết hôn.

      , chỉ cần có ở đây, tuyệt đối để cho người phụ nữ kia gả cho cả của mình.

      Mặc dù Tần Mạc rời khỏi công ty, bề ngoài nhìn qua giống như có bất kỳ uy hiếp gì, nhưng Vãn Tịch kia lại xăm xăm tiến công, cho nên thể phớt lờ, trước mắt rời Tần Mạc nửa bước, tuyệt đối để cho ta được như ý.

      tìm mọi cách để ngăn cản tiện nhân ác độc này gả vào nhà họ Lục.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ --------TO BE CONTINUED.

      Chương 49: Thử dò xét hai người bọn họ
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 49: Thử dò xét hai người bọn họ

      Lục Vân Kỳ dẫn Vãn Tịch thử áo cưới, Duẫn Nặc bất động đứng ở trước đầu xe, suy nghĩ, nên làm biện pháp gì để cho người phụ nữ kia mau nguyên hình.

      Nhưng dự liệu được, bên tai đột nhiên truyền đến hơi thở ấm áp đặc trưng của phái nam: "Có muốn thử bộ hay ?"

      "A?", Duẫn Nặc sửng sốt, đưa mắt nhìn chằm chằm Tần Mạc, đáp: "Tôi có bệnh sao? kết hôn rồi còn thử cái đó?"

      tại chỉ hận thể ly hôn ngay lập tức, còn thử thứ kia làm gì, đầu óc cũng phải bị lừa đá đâu.

      "Ha ha!". Tần Mạc cười rộ lên, đưa tay khẽ ôm lấy vòng eo nhắn của : "Vậy chúng ta... Qua bên kia xem chút, nơi này phong cảnh cũng tệ."

      Nghe thế Duẫn Nặc đột nhiên lại nghĩ đến điều gì, liền gật đầu đáp: "Ừm, được thôi."

      Sau đó, hai người họ vai kề vai, đến thế giới riêng của mình.

      Bên này, nhân viên chụp ảnh mặc áo cưới cho Vãn Tịch, ta vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy bóng lưng của Tần Mạc ôm Duẫn Nặc khuất dần, tim khỏi đau xót, nghẹn đến khó chịu.

      Tiếp đó ngay cả thử áo cưới, hay chụp hình cũng đều yên lòng.

      Lục Vân Kỳ như nhận ra điều gì bất thường liền hỏi: "Em thoải mái sao?"

      Vãn Tịch lúng túng cười đáp: " có, có lẽ là ánh mặt trời hơi gay gắt, nên bị cảm nắng rồi!"

      "Vậy chúng ta nghỉ ngơi chút nhé?".

      Vãn Tịch gật đầu xem như đồng ý, được Lục Vân kỳ đỡ ngồi xuống dưới tán ô, nhân viên nhiệt tình đưa tới cho bọn họ hai ly nước giải nhiệt.

      Hai người vừa uống, vừa nhìn chăm chú đối phương.

      Ở trong mắt của Lục Vân Kỳ, này, là người đẹp nhất, ôn nhu nhất, lương thiện nhất mà từng gặp, hôm nay lại vì mình mà khoác lên người chiếc áo cưới tinh khôi, càng trở nên đẹp hơn bao giờ hết.

      Cái đẹp đó, trong mắt , cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt hết được.

      thực người con này, cũng thầm thề trong lòng, nhất định mang lại hạnh phúc đến cho , để cho toàn bộ phụ nữ thế giới này đều thèm muốn hạnh phúc đó.

      Cùng lúc này.

      thảm cỏ ven hồ.

      Duẫn Nặc bị Tần Mạc ôm lấy, nằm ở cỏ, lẳng lặng, hấp thu tinh hoa của đất trời.

      "Duẫn Nặc, em cảm thấy nơi này rất đẹp sao?", Tần Mạc nhướng mắt, nhàng hôn lên trán của , ánh mắt chan chứa nhu tình mật ý.

      Duẫn Nặc ngẩng đầu nhìn , cũng cười rộ lên: "Đúng vậy, rất đẹp, cảnh đẹp như thế, lại ôm giai nhân trong ngực, trong lòng cũng rất đẹp ?"

      Tần Mạc liếc hỏi: "Lời này của em, nghe như thể mỉa mai vậy?"

      Duẫn Nặc lại cười lên, chủ động hôn lên môi cái, rồi sau đó liền đứng dậy : " nghĩ nhiều rồi, cứ đợi ở chỗ này em phải vệ sinh lát ."

      Tần Mạc liền trêu ghẹo: "Ở nơi núi non hoang dã này mà cũng có nhà vệ sinh sao? Cứ giải quyết ngay tại chỗ !"

      "Cũng được thôi, nhưng bên kia có người, vạn nhất bị bọn họ nhìn thấy làm sao bây giờ? hi vọng vợ của mình bị người khác nhìn thấy sạch hay sao?"

      Nghe thế mặt của Tần Mạc tối sầm lại, vội vàng phất tay : " , , chờ em."

      "Ừ, hẹn gặp lại nha ông xã.". Trước khi , còn quên gửi tới nụ hôn gió.

      Nhìn hành động như thiếu nữ ngây thơ ấy của , Tần Mạc liền bật cười.

      Từ khi nào bắt đầu thích những hành động như thế chứ? Nhất là khuôn mặt nhắn kia khi cười rộ lên, hai bên mà liền ra hai má lúm đồng tiền xinh xinh, nhìn đặc biệt vui vẻ, đặc biệt mê người.

      biết từ lúc nào dần dần quen với việc có tồn tại của bên cạnh!

      Sau khi Duẫn Nặc thoát khỏi tầm mắt của Tần Mạc, liền dừng bước, quay đầu lại lần nữa, nhìn bóng lưng của người đàn ông kia, trong mắt lại toát ra vẻ lạnh lùng trong trẻo, đầy ngăn cách, và đầy thách thức.

      hề có ý định vệ sinh gì gì đó, mà trực tiếp đến tìm Vãn Tịch, lúc gần vừa đến nơi, tay cầm hai chai nước uống, đột nhiên ngồi xổm xuống kêu đau bụng.

      Vãn Tịch thấy thế liền chạy tới, giả vờ lo lắng hỏi: "Tiểu Nặc, em làm sao vậy?"

      "Tôi, tôi đột nhiên thấy đau bụng quá, cứ để tôi ngồi đây nghỉ lát là được, có thể giúp tôi mang chai nước này đến cho Tần Mạc được ? ấy kêu đau đầu, chắc là bị cảm nắng rồi!"
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :