1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã, mau ký tên ly hôn - Quỷ Cửu Cửu (Chương 85.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41: ta từ chức.

      Tần Mạc từ chức? ta từ chức?

      Duẫn Nặc liền ngớ người ra, cũng hiểu tại sao ta lại từ chức? Là bởi vì muốn thực lời hứa với sao?

      Nhưng mục đích của ta, phải là muốn chiếm đoạt công ty của nhà họ Lục, muốn hủy diệt cả nhà sao?

      Tại sao ta lại đáp ứng với từ chức ở công ty chứ.

      Duẫn Nặc nghĩ ra, rốt cuộc ta muốn giở thủ đoạn gì.

      "Tiểu Nặc!". Lúc này giọng bén nhọn của cha lập tức truyền tới: "Cha bất kể con dùng phương pháp gì, nhất định phải khiến cho Tần Mạc quay trở về làm, tuần này cha tuyên bố để cho nó đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc, thể trong lúc mấu chốt này mà lơi lỏng được, có hay ?"

      Lúc này Duẫn Nặc cũng phản ứng kịp, liền lắc đầu : "Cha, chẳng lẽ công ty của chúng ta, có Tần Mạc lại được sao?"

      "Con cái gì thế, có biết trước mắt công ty đứng trong giai đoạn nước sôi lửa bỏng hay , nếu Tần Mạc đột nhiên nghỉ việc, cổ phần của nó có bao nhiêu người gương mắt nhìn chằm chằm, bất kể như thế nào, mau nghĩ biện pháp để cho Tần Mạc trở lại làm việc."

      "Con đâu!". Duẫn Nặc lập tức phủ quyết.

      Nếu ta từ chức, vậy cũng đừng nên quay lại công ty nữa, có như vậy, ta còn biện pháp cướp tài sản của nahf họ Lục nữa.

      Tất cả mọi người hơi khiếp sợ, ngẩng đầu lên nhìn .

      Lục Chấn Thiên sa sầm mặt, nhìn chằm chằm Duẫn Nặc hỏi: "Tại sao? Các con cãi nhau hả ?"

      " có đâu ạ!"

      Duẫn Nặc còn chưa kịp trả lời, cách đó xa đột nhiên truyền đến tiếng của Tần Mạc.

      Mọi người nghe thấy thế liền nhìn sang, liền thấy người kia toàn thân mặc quần áo thể thao tới, trông cực kỳ tuấn tú, dáng vẻ vừa ưu nhã lại vừa toát ra tôn quý thể diễn tả thành lời.

      thẳng tới, đứng ở bên cạnh Duẫn Nặc, vươn cánh tay dài ôm chầm lấy , rồi với mọi người: "Chúng con rất tốt, chuyện con từ chức, hề liên quan đến Duẫn Nặc, mọi người cũng đừng chỉ trích ấy."

      "Tần Mạc, cậu..." Lục Vân Kỳ muốn lại thôi, mà Vãn Tịch ở bên cạnh càng thêm thất sắc.

      ta vẫn nghĩ ra tại sao Tần Mạc lại muốn làm như vậy? Mục đích của phải là hủy diệt cả nhà họ Lục sao?

      lâu nữa ngồi lên vị trí Tổng giám đốc của Lục thị rồi, sao lại đột nhiên cầu từ chức, có biết làm như vậy làm cho kế hoạch vạch định ra của hai người họ thất bại trong gang tấc hay ?

      Vãn Tịch vô cùng nghi vấn, rất muốn hỏi ra miệng lý do của là gì.

      Ánh mắt của Tần Mạc nhàng lướt qua Vãn Tịch, nhưng hề dừng lại giây nào, cuối cùng lại rơi vào gương mặt của người con ở trong ngực mình.

      Từ nay về sau, con can thiệp vào bất cứ chuyện gì của công ty nữa, mà con cùng với Duẫn Nặc cũng chuyển ra ngoài sống riêng. Hai chúng con có cuộc sống riêng của mình, muốn bị người khác quấy rầy, hi vọng mọi người có thể hiểu được."

      Nghe như thế, Lục Chấn Thiên giận đến thở ra hơi, ông bồi dưỡng Tần Mạc nhiều năm như vậy, nghĩ tới đổi lấy lại là kết quả như thế.

      Ông quá thất vọng rồi, tức giận đùng đùng đứng dậy lên lầu.

      Mọi người nhà họ Lục ngồi ghế sofa, ai cũng đều ảm đạm thất sắc, mỗi người đều mải đuổi theo suy nghĩ của riêng mình, ai lên tiếng nữa.

      Tần Mạc lơ đễnh, khẽ mỉm cười với Duẫn Nặc kinh ngạc đến ngây người: "Vợ à, chúng ta trở về thôi!"

      tiếng vợ này, khiến cho Duẫn Nặc run bắn cả người.

      biết là cảm động hay còn là vì cái gì, nhưng dù sao cũng rời khỏi vòng ôm ấm áp kia ra, ngoan ngoãn theo , rời khỏi nhà họ Lục.

      Hai người mới vừa , cả nhà họ Lục liền nhanh chóng nổ tung.

      "Hai người kia, cố ý muốn chúng ta tức chết mà, còn Tiểu Nặc chính là thứ Bạch Nhãn Lang(*), nuôi nó lớn như vậy, gả cho người nó thích, sau đó liền để chúng ta vào mắt, .".Triệu Thục Hoa tức giận .

      Lục Vân Kỳ cười lạnh, cũng lẩm bẩm theo: "Tiểu Nặc trưởng thành rồi, ngay cả chúng ta nó cũng cần, dĩ nhiên con bé biết, lần này để cho Tần Mạc , công ty gặp phải uy hiếp lớn cỡ nào."

      (*):Bạch nhãn lang: là danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
      Lang, trời sinh hung ác, là biểu tượng của hung tàn lãnh huyết, cũng chính là hiểu nhân tính, đặc biệt, con lang có 'điếu bạch nhãn' thường hung tợn hơn cả.
      Bạch nhãn (mắt trắng), nghĩa là có con ngươi nhìn thấy gì, cũng như có con mắt, thấy tính người.
      - Điếu bạch nhãn: khóe mắt ngoài xếch lên, nhãn cầu có màu trắng chiếm đa số, nhìn vào thấy hung quang lòe lòe.
      Nếu Trung sơn lang là lấy oán trả ơn, Bạch nhãn lang còn tệ hơn, có đối xử với nó thế nào, nó cũng hại người, chính là chút cảm động.
      ...
      cách giải thích khác, Bạch nhãn lang là cách hình tượng.
      Bởi vì phía mắt sói thường có chùm lông trắng, thường thường người TQ hay gọi là Chó bốn mắt, hơn nữa vành mắt khá đen.

      Thường thường ở bên ngoài thấy sói, nhìn mắt nó bằng chùm lông trắng mắt, nên tưởng đó mới là mắt, phần nhiều đều cho nó là con Chó bốn mắt.
      Người Đông Bắc khi đến Bạch nhãn lang là ý chỉ loại người lúc bình thường có vẻ hiền lành dễ bảo như chó, lúc ngờ đến mới lộ ra bản chất hung tàn của sói.
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42: làm như vậy, em có hài lòng ?

      Duẫn Nặc theo Tần Mạc trở lại biệt thự gần bờ biển, trong lòng buồn buồn vui, có vẻ như rất khó chịu.

      hiểu nguyên nhân nào khiến cho Tần Mạc làm như thế, càng đoán ra trong lòng ta là nghĩ cái gì? Nhất là dáng vẻ cười dịu dàng kia, càng làm cho hoang mang lo sợ, biết nên làm thế nào cho phải.

      Ở trong trí nhớ của , người đàn ông này hình như là người biết cười, cả ngày cứ giữ khuôn mặt nghiêm trang, vô cảm, thích người khác thân cận với mình. Vậy mà bây giờ, ta chẳng những cười với , hơn nữa còn có rất nhiều trái với bình thường.

      Vừa nghĩ tới đây, ngang hông đột nhiên lại thấy hai cái tay vòng tới, Duẫn Nặc liền cúi đầu nhìn xuống, đó phải tay của Tần Mạc hay sao.

      Vốn còn định ngăn lại, muốn giữ khoảng cách với , lại thấy đột nhiên cúi đầu xuống, ái muội khẽ : "Vợ à, làm như vậy, em có hài lòng ?"

      Toàn thân của Doan Nặc liền run lên, khỏi đỏ bừng cả mặt.

      Thấy lên tiếng, liền hé môi, phả luồng khí nóng lên gương mặt xinh đẹp: " , có hài lòng ?"

      Duẫn Nặc bị hành động thân mật này của làm cho được tự nhiên, dùng lực đẩy Tần Mạc ra, rồi vội vàng đứng cách xa ra mấy bước.

      Thấy phản ứng như vậy, Tần Mạc liền cười trêu chọc: "Sao thế? Xấu hổ?"

      Duẫn Nặc bèn quay mặt , nhìn nữa: " ra ngoài , tôi muốn yên tĩnh lát."

      những cho, hơn nữa còn tiến lên trước muốn ôm lấy lần nữa, Duẫn Nặc theo bản năng liền né tránh, rồi lên tiếng châm biếm: "Tần Mạc, từ bao giờ lại trở nên dính người như vậy?"

      "..." Người nọ mân mê cánh môi khẽ cười, đáp: " phải em vẫn muốn như vậy sao? Thế nào? thích?"

      Duẫn Nặc đỏ mặt trừng , trong lòng như bốc hỏa.

      như vậy, có chút quen.

      "Được rồi!". cầm lấy tay của , ôn nhu : " tại, bị thất nghiệp rồi, nếu muốn kiếm tiền nuôi em phải xin việc ở chỗ khác thôi, em có ý kiến gì ?"

      Duẫn Nặc muốn rút tay của mình về, nhưng vô dụng, liền miễn cưỡng mỉm cười đáp: "Chỉ cần làm ở Lục thị, đến chỗ nào đều được."

      "Ừ! Nhưng mà, sau này đến nơi khác làm, đoán chừng tiền lương nhiều lắm, cho nên em phải chi tiêu tiết kiệm mới được."

      nghe vậy liền cười khổ : "Tôi biết rồi."

      "Này... để ăn mừng việc chúng ta giành được quyền độc lập, tối hôm nay ra ngoài uống ly chứ?"

      Duẫn Nặc lên tiếng, coi như mặc nhiên chấp nhận.

      Buổi tối, Tần Mạc lái xe chở Duẫn Nặc ra ngoài ăn, lúc đứng ở cửa nhà hàng, đột nhiên nghĩ đến chuyện, liền với người bên cạnh: " bằng chúng ta thẳng đến quán rượu thôi!"

      Tần Mạc cười như cười nhìn hỏi: "Thế nào? Muốn uống rượu?"

      "Ừ! Muốn chiêu đãi dạ dày chút."

      Tần Mạc híp mắt cười tiếng, rồi đưa tay ôm eo : "Nghe em."

      Hai chữ vừa mới ra kia biết có bao nhiêu nhân nhượng, vào trong tai Duẫn Nặc cũng đặc biệt thoải mái.

      Tần Mạc như thế này, là người mà trước khi bọn họ kết hôn, vẫn luôn luôn ao ước.

      Hôm nay, coi như được như ý nguyện, nhưng tìm lại được cảm giác khi họ vừa mới cưới nhau, tựa hồ như quên mất bản thân mình, là trọng sinh mà trở về.

      Nửa giờ sau, xe của Tần Mạc dừng ở cửa quán Bar nổi danh nhất thành phố.

      Hai người họ xuống xe, chuẩn bị vào, đột nhiên có bóng dáng quen thuộc, lọt vào trong tầm mắt của Tần Mạc.

      Nếu như nhìn lầm, người kia chính là Vãn Tịch, hình như ta uống say, lảo đảo nghiêng ngả về phía con hẻm tối tăm.

      Đột nhiên, Tần Mạc dừng bước lại, rồi với Duẫn Nặc ở bên cạnh: "Em vào trước, đến phòng rửa tay ."

      Còn đợi trả lời, vỗ vỗ lên vai , nhanh chóng biến mất ngoài tầm mắt.

      Duẫn Nặc nhìn thấy Vãn Tịch, nên tin là Tần Mạc đến phòng rửa tay , cũng để ý nữa, mình tiến vào bên trong.
      Last edited by a moderator: 26/3/15
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. lovenovel

      lovenovel Well-Known Member

      Bài viết:
      343
      Được thích:
      309
      Ghet n9. Ns chung la c n9 can cung ran hon nua thi ms ngc dk a9 chu

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 43: Ôm em về nhà

      Rời khỏi Duẫn Nặc, Tần Mạc liền tiến về phía con ngõ tối tăm, thấy Vãn Tịch dựa lên vách tường nôn mửa, lên trước, đưa cho khăn giấy cho ta.

      Vãn Tịch thấy thế liền gạt tay của ra: "Tránh ra."

      Tần Mạc lên tiếng, nhưng vẫn đứng im nhúc nhích.

      Vãn Tịch ngẩng đầu, liền nhìn thấy gương mặt vô cùng quen thuộc trước mắt, mặt ta liền trắng bệch ra, kinh ngạc khẽ hỏi: "Mạc, sao?"

      Tần Mạc nghiêm mặt, đôi môi mỏng mím chặt, hai mắt trong trẻo lạnh lùng: "Làm sao lại mình ra ngoài uống rượu? Lục Vân Kỳ đâu?"

      Vãn Tịch lắc đầu đáp, rồi mãnh liệt ôm lấy , hỏi ngược lại: " cho em biết, tại sao lại muốn từ chức, chúng ta sắp thành công rồi, tại sao lại từ chức chứ, trả lời em !"

      Tần Mạc đứng im bất động, muốn ngăn lại, nhưng ta lại thuận theo, nhào vào trong ngực của , ôm lấy chặt.

      "Mạc, mặc dù biết tại sao vào lúc này lại buông tha, nhưng trong lòng nhất định vẫn còn em, đúng ?"

      "..."

      " và Lục Duẫn Nặc dọn ra ở riêng, phải là vì muốn tận hưởng thế giới của hai người mà trong lòng vẫn như cũ, có phải hay ?"

      Hỏi mãi vẫn đạt được câu trả lời của người đàn ông trước mặt, Vãn Tịch đau lòng đến phát khóc.

      ta nhón chân lên, hai tay cố gắng vắt lên cổ của , hôn , nhưng lại bị lạnh lùng đẩy ra.

      "Vãn Vãn, nếu muốn gả cho Lục Vân Kỳ, vậy hãy ngoan ngoãn làm người phụ nữ của ta ! Tôi trước!"

      bỏ lại hai câu, rồi xoay người muốn , ngờ Vãn Tịch từ phía sau lại ôm chặt, lệ rơi đầy mặt, mà : "Em sai rồi, Mạc, em biết sai rồi, về công ty làm, cũng quay về nhà ở có được hay ? Mạc...".

      hề trả lời ta, đưa tay gạt bàn tay giữ chặt ở bên hông mình ra, xoay người lại, mặt chút biểu tình nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhắn tràn ngập nước mắt.

      "Vãn Vãn, tôi cho em cơ hội, nhưng em biết quý trọng, tôi phủ nhận, em là đầu tiên khiến tôi động tâm, nhưng tại cảm giác của tôi đối với phai nhạt nhiều rồi."

      !

      Vãn Tịch tuyệt vọng lui về phía sau từng bước, kinh ngạc quan sát người đàn ông kiêu ngạo trước mắt, lắc đầu lui về phía sau, rồi lại lui về sau.

      " láo, em, nhất định vẫn còn em."

      còn kiên nhẫn ở lại đây với ta, nghĩ đến Duẫn Nặc đến quán Bar chờ mình, nhiều lời nữa, xoay người rời .

      "Tần Mạc!", Vãn Tịch từ phía sau hét lên: "Em cho phép người khác, em tin còn em, trở lại , Tần Mạc."

      Tuy nhiên người đàn ông kia lại hề quay đầu lại, tiếp tục về phía trước.

      Vãn Tịch luống cuống, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ta lại quay về phía tiếp: "Nếu quay lại, em chết ngay bây giờ cho xem, Tần Mạc."

      vẫn quay đầu lại, Vãn Tịch tuyệt vọng, niềm tin trong lòng dần dần sụp đổ, Tần Mạc mà ta biết, phải như thế, phải là người như thế.

      ta tin, quan tâm sống chết của mình.

      Trong lúc gấp gáp, Vãn Tịch liền nhìn sang vách tường bên cạnh, rồi bất chợt lao đầu vào đó.

      "A?". ta đau đớn thét lên tiếng, cả người chậm rãi trượt xuống theo vách tường, xụi lơ ở mặt đất.

      Lúc này, Tần Mạc mới dừng chân, quay đầu lại...

      Nhìn thấy Vãn Tịch ngồi bệt đất, kìm lòng được, vẫn quay trở lại.

      Thấy trán của ta chảy đầy máu, tim liền cứng lại, ôm lấy ta nghiến răng : "Thượng Vãn Tịch, em con mẹ nó điên rồi sao?"

      xinh đẹp trong ngực hé mắt ra, suy yếu đáp: "Em biết, bỏ em lại mà, Mạc, ôm em về nhà , trở về ngôi nhà chỉ thuộc về chúng ta."
      Last edited by a moderator: 28/3/15
      bornthisway011091lovenovel thích bài này.

    5. lovenovel

      lovenovel Well-Known Member

      Bài viết:
      343
      Được thích:
      309
      Ghet con tvt :yoyo64::yoyo64::yoyo64:
      C o quan bar 1 m bi nguy hien sau do se dk 1 ai giup ko nhi
      :yoyo60::yoyo60::yoyo60:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :