1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã là trung khuyển - Thập Vĩ Thố

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 42: Lưu manh

      Chuyển ngữ: Gà _ LQĐ

      Trịnh Thâm nhìn trúng mảnh đất thành bắc này cũng vì vị trí của nó, nay trung tâm thành phố càng ngày càng chen chúc, sớm muộn gì cũng hướng phát triển ra ngoài.

      Chẳng qua thời gian phân chia này sớm muộn gì cũng xảy ra, rốt cuộc là năm năm? Mười năm?

      Người khác biết chờ đợi, dù thế nào nữa chờ nổi, nếu muốn trong thời gian ngắn kiếm ra tiền, phải đánh cuộc, phải mạo hiểm.

      Diệp Gia Thịnh trở về lập tức thu dọn thành bắc, yên ổn? Là yên ổn? Hay chưa phải là tốt?

      Trong này cong cong thẳng thẳng, phân tích ra, thành bắc sắp có hành động lớn, có thể kiếm bao nhiêu, thấy được có thể thành công bấy nhiêu.

      Trịnh Thâm vừa mở cửa, vừa suy nghĩ hơi lung tung.

      "A, về rồi." ở phòng bếp nghiêng đầu nhìn , khẽ cười.

      Trái tim Trịnh Thâm khẽ run, như cậu nhóc choai choai, nhảy lên thình thịch.

      "Ai da! Đứng đó làm gì, cơm chín rồi, mau đến giúp tay!"

      Trịnh Thâm tới, tùy ý ném quần áo cầm tay lên ghế sa lon, chỉ mặc cái áo ba lỗ, vẻ mặt có biểu cảm gì, ngược lại trong đôi mắt, nóng bỏng hừng hực như lửa cháy.

      tới sau lưng Miêu Miêu, vừa đặt rau vào trong mâm, bị người ôm lấy từ phía sau.

      đôi tay như sắt thép, siết chặt, giữ lấy , nhàng vòng qua, lập tức rút vào trong vòm ngực nóng rực, trước mặt tối sầm, hôn tới.

      còn chưa lấy lại tinh thần, đầu lưỡi cạy môi ra, cánh tay dùng sức, áp chặt vào lòng.

      Có lẽ chiều cao đủ, nhấc chút, tựa lên bếp.

      Đầu óc Miêu Miêu trống rỗng, xụi lơ, mặc muốn làm gì làm...

      ...

      Lúc hai người hơi buông ra, Trịnh Thâm thở hổn hển, dính sát vào.

      Miêu Miêu cũng thở dốc, lúc lâu mới lấy lại tinh thần, đẩy cái tay đưa vào trong áo mình ra.

      Đỏ mặt, cố giả vờ bình tĩnh : "Ăn cơm, nguội rồi."

      "Chụt!" Trịnh Thâm hôn trộm vào gò má , hi hi ha ha bưng mâm, vẻ mặt đường làm quan rộng mở.

      Miêu Miêu chỉ có thể hung hăng trừng .

      Trịnh Thâm ngồi ghế, thấy mặt ửng hồng, đôi mắt, theo bản năng trừng , như chú mèo con giương nanh múa vuốt.

      Đợi tới bên cạnh ghế, Trịnh Thâm dùng sức, ôm vào lòng: "Bảo bối ngoan, đút em nè."

      "Thả em xuống!"

      Trịnh Thâm thở hơi, khàn giọng: "Đừng lộn xộn."

      Miêu Miêu cứng đờ, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng, cắn răng nghiến lợi: "Trịnh Thâm!!!" Xem em trừng trị thế nào!

      vất vả cơm nước xong, Miêu Miêu quay đầu, nằm úp sấp ghé vào tai thổi hơi: " ơi..."

      Hơi thở Trịnh Thâm càng thêm yên: "Vợ à. . ."

      Miêu Miêu ngẩng đầu, nhìn ánh mắt : ", em giúp nha?"

      Ánh mắt Trịnh Thâm sáng lên, hăng hái gật đầu.

      Miêu Miêu mỉm cười, đưa tay.

      "Lưu manh!"

      Tiếng vừa dứt, kèm theo tiếng thét kinh hãi của Trịnh Thâm: "A!"

      Miêu Miêu nhảy xuống, chạy.

      Gương mặt Trịnh Thâm dữ tợn, cười khổ: "Vợ, em vậy là hủy hạnh phúc của em đấy..."

      Cửa mở khe , lộ ra cái đầu: ", héo rồi à?"

      "Ầm!"

      Để lại Trịnh Thâm cào cửa: "Miêu Miêu! Kẻ sĩ thà chết chứ chịu nhục! Mở cửa! Hôm nay muốn chấn phu cương [1]!"

      [1] chấn phu cương: khôi phục quyền lợi của người làm chồng.

      Bên trong truyền đến tiếng cười ha ha, Miêu Miêu bụm mặt, rốt cuộc vẫn là , lần này hành động hơi to gan, thẹn thùng chịu được.

      Trịnh Thâm nghe tiếng cười bên trong, cũng còn cáu, cười lên theo.

      Đây là tiểu tâm can mà.

      ...

      Đưa Miêu Miêu tới trường học, Lâm Phóng đưa tờ báo đến lầu dưới, cái này dễ tìm, tối hôm qua ông ta trở về lập tức liên hệ, sửa sang lại, mất vài khoản tiền.

      Hai người chung tay mang lên lầu, ném trong phòng khách.

      "Thâm ca, cái này để làm gì?"

      "Đọc!"

      "Gì?"

      "Đọc từng tờ , moi ra hết toàn bộ tin tức có liên quan đến thành bắc."

      "Tôi thua! Đây cũng quá nhiều rồi?!"

      Trịnh Thâm lườm ông ta cái, ngồi xuống đất, bắt đầu ‘đọc báo’, Lâm Phóng lắc đầu, cũng ngồi theo , lật từng tờ lên.

      Hai người ngồi cái, đến năm giờ chiều.

      "Được rồi, ông trở về , tôi đón vợ."

      Lâm Phóng nghe vậy, thở phào nhõm, hôm nay nhìn thấy báo là đầu ông ta muốn nở hoa, choáng váng hoa mắt.

      Tuy nhiên thu hoạch cũng rất lớn, trước mắt xem ra, hơn phân nửa là thành bắc sắp có biến động.

      "Được, tôi đây."

      "Ông thuê xe trở về , chú ý an toàn."

      "Được được được."

      Hai người cùng xuống lầu, rẽ hai hướng ở dưới lầu.

      ...

      "!" Miêu Miêu chạy đến, Trịnh Thâm rất tự nhiên dắt tay , cười : "Buổi tối muốn ăn gì?"

      "Gì cũng được!"

      "Gì cũng được là cái gì?"

      "! Đừng đùa! muốn ăn gì?"

      Trịnh Thâm khom lưng, bên tai : "Chỉ muốn ăn Miêu Miêu..." Chữ ăn đó nhấn vô cùng nặng.

      Miêu Miêu đỏ mặt lên, trừng .

      Hai người đường cười đùa về đến nhà, mở cửa, báo đầy nhà, Miêu Miêu sửng sốt.

      "... bán báo à?"

      " có, tìm ít thứ, để dọn." Vội vàng dọn dẹp, thu dọn đến nửa, đột nhiên dừng lại, quay đầu, ánh mắt nghiêm túc.

      "Miêu Miêu."

      "Hả?"

      " muốn đầu tư, nguy hiểm và ích lợi trộn lẫn vào nhau, em có nên ném vào ?"

      "Ném cái gì?"

      "Chỉ là đổi chác chút gì đó thôi."

      "Ừ..." Miêu Miêu suy nghĩ chút, : "Có thể thử, chỉ cần đủ khả năng, đừng sợ."

      "Nếu bị lỗ vốn, em nuôi ?"

      "Nuôi chứ!" Miêu Miêu vỗ ngực.

      Dĩ nhiên, chỉ nghĩ Trịnh Thâm cầm mấy đồng tiền lẻ đầu tư, hoàn toàn nghĩ tới, mang theo toàn bộ tài sản của Ngưu Đồ.

      Nếu biết câu quyết định ném này chính là triệu, đoán chừng còn vỗ vào ngực nữa, mà là đâm vào ngực.

      đâu nghĩ đến, Trịnh Thâm thổ phỉ này để thuận miệng quyết định hướng của triệu như vậy chứ!

      ...

      Huấn luyện quân của đại học A phải lên trụ sở quân núi, đến địa điểm tập trung, Miêu Miêu cũng đành phải mặc Trịnh Thâm nỡ cứ dặn dặn lại phải đeo túi xách lên xe.

      Trịnh Thâm cũng trở về, mình ở nhà, quá nhớ Miêu Miêu rồi. Tính cả Lâm Phóng, hai người đeo ba lô lại ngồi chờ đổng trưởng Hoàng Thành.

      về ở bên này nữa, thành phố Bắc Kinh nhà họ Diệp.

      "Gia Thịnh, chị dâu xin chú!" người phụ nữ trung niên, hơi mập, được bảo dưỡng thích hợp, khóc bù lu bù loa.

      Diệp Gia Thịnh cau mày, vừa muốn , vừa dám từ chối, uy thế người chị dâu này của ta...

      "Đừng khóc nữa." Ba Diệp nhàn nhạt .

      Ánh mắt bà sáng lên: "Đồng ý rồi?"

      Ba Diệp quay đầu nhìn về phía Diệp Gia Thịnh: "Gần đây thành bắc cũng sạch , con từ thành phố W vẫn bận đến bây giờ, hướng dẫn sinh viên , xem như nghỉ ngơi và tĩnh dưỡng."

      "Đúng đó, đứa Diệp Minh này hướng nội, sao có thể chịu nổi huấn luyện quân chứ! Nhưng nó lại muốn xin nghỉ, Gia Thịnh à, chị dâu cầu xin chú, chăm sóc nó chút ."

      Diệp Gia Thịnh bất đắc dĩ, chân mày hơi buông lỏng chút: "Nửa tháng?"

      "Đúng đúng đúng!"

      "Vậy được!"

      Người phụ nữ này là vợ của Diệp Gia Thịnh, có con trai, từ hướng nội, sau đó vì vấn đề thân thể, nên dùng kích thích, đứa này lập tức mập thành dáng vẻ giờ.

      Mẹ cậu cưng chìu cậu, chút cũng nỡ để cậu mệt mỏi, vẻ đau xót, vẫn hề thuyên giảm.

      Lúc này đại học A có đợt huấn luyện quân , sợ Diệp Minh chịu uất ức, nên mới bảo ta xem.

      Diệp Gia Thịnh bất đắc dĩ, chỉ đành phải dọn dẹp đồ đạc chạy về phía căn cứ.

      ...

      "Chúng ta ở chung túc xá, tốt quá!" Hạ Uyển Lâm ôm lấy Miêu Miêu, vui vẻ thôi.

      Miêu Miêu liếc nhìn giường ngủ của mình, vừa lúc ở phía Hạ Uyển Lâm, cười : "Vậy tốt vô cùng."

      Tám người túc xá, hai người các , còn có thêm bốn khác.

      Hạ Uyển Lâm kéo tay giới thiệu, nữ sinh khoa hóa khá ít, nên cũng biết nhau, nhưng Miêu Miêu ở ngoài, vì thế chỉ biết mỗi Hạ Uyển Lâm.

      "Đây là Miêu Miêu, các cậu biết nhỉ!" Miêu Miêu vội vàng mỉm cười, mấy cũng cười với .

      "Tớ tên là Tô San, người tỉnh G, lớp ba."

      "Tôi là Diêu Tư Vũ, người tỉnh D, lớp hai, người đẹp, sớm muốn gặp cậu!"

      Miêu Miêu cười ngượng ngùng hơn.

      "Tớ tên là Lưu Vi, người tỉnh S, cũng lớp hai! Miêu Miêu, chào cậu nha."

      "Tớ tên là Trình Khả Tâm, thành phố Bắc Kinh, lớp ba, hì hì hi."

      "Miêu Miêu... thành phố W, lớp ."

      "Ha ha ha ha ha, Hạ Uyển Lâm gạt chúng tôi, quả nhiên như chú mèo con."

      Lưu Vi cười kéo , thái độ thân thiết, Trình Khả Tâm lấy thịt bò khô ra chia cho mọi người, trong chốc lát túc xá rất hài hòa.

      Đới Giai Tú vừa vào túc xá, nhìn thấy các vây quanh trắng nõn líu ríu chuyện, kia mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu khích lệ.

      Trong lòng ta cũng hơi mất hứng, người này ta biết, Miêu Miêu lớp , trước mắt được công nhận là hoa khôi, có người , sắc đẹp này có thể được duyệt vào bộ tứ xinh đẹp, cũng được liệt vào hoa khôi của trường.

      câu này, ta có phần thích .

      Hơn nữa Từ Úc An...

      Ánh mắt Miêu Miêu chú ý tới nữ sinh đứng ở cửa vào, hơi nghiêng đầu: "Bạn học, có chuyện gì sao?"

      Đối phương nghe vậy, lạnh mặt vào, nhét hành lý xuống dưới giường rồi mất.

      Toàn bộ quá trình lời nào, ánh mắt cũng cho, Miêu Miêu trợn mắt há mồm.

      Hạ Uyển Lâm nhàng bên tai : "Đó là Đới Giai Tú."

      "À ~" biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ, vậy là rất ghét mình rồi?

      "Đừng để ý tới cậu ấy, lúc này mới mấy ngày, nữ sinh khoa hóa bị cậu ta đắc tội khắp nơi, cần phải để ý đến cậu ta đâu."

      Miêu Miêu gật đầu, nghĩ thầm, đắc tội toàn bộ? này là nhân tài mà.

      Lại qua vài phút, nữ sinh khác cười vào, nhếch môi cười : "Ai da, đều tới rồi à! Tôi là Trương Nghiêu, chào các cậu."

      Khẩu quen thuộc, Miêu Miêu cười càng vui vẻ hơn: "Chào cậu, tớ tên là Miêu Miêu."

      "Ai da tôi biết cậu, Miêu Miêu lớp !"

      Đám người bên này rất vui vẻ, Diệp Gia Thịnh bên kia cũng vừa đến căn cứ, cau mày, bây giờ thể nào quen với loại khí này.

      Bảy giờ tối, mọi người đúng lúc tập họp.

      Hiệu trưởng mở đầu , khích lệ mọi người chút, giao bọn họ vào tay huấn luyện viên.

      "Đây là huấn luyện viên tổng của mọi người Diệp Gia Thịnh, trong mười lăm ngày huấn luyện này, toàn bộ đều phải nghe theo huấn luyện viên Diệp, chúng tôi cũng biết huấn luyện quân khổ cực, nhưng mười lăm ngày này, mọi người nhất định có thể học được rất nhiều thứ! Nhất định phải học được kiên trì, đừng quên khẩu hiệu của trường chúng ta, cùng đọc lại nào!"

      Đợi dứt lời, hiệu trưởng lập tức lui xuống, nhường vị trí lại cho huấn luyện viên Diệp.

      Hạ Uyển Lâm kéo Miêu Miêu, mặt cười khúc khích: " đẹp trai! Đẹp trai quá!"

      Bên cạnh cũng có tiếng thảo luận líu ríu, Miêu Miêu nhìn, cảm thấy trông quen mắt.

      "Quá đẹp trai! thân chính khí." Hạ Uyển Lâm vẫn khen huấn luyện viên Diệp, Miêu Miêu nhìn kỹ chút, dáng dấp rất tốt, nhưng còn kém Trịnh Thâm nhiều!

      Phải rồi, trong ánh mắt tại chỉ có Thâm ca của mình thôi.

      Phía dưới có tiếng xôn xao, Diệp Gia Thịnh cau mày ho khan: "Im lặng!"

      Giọng ta nghiêm túc lại có lực xuyên phá, nhất thời đều yên ắng lại, đồng loạt nhìn ta.

      Diệp Gia Thịnh từ từ hé môi, : "Quy định có dán ở trước cửa, nếu tới căn cứ, đừng mang tính cách được nuông chiều từ đến đây, nơi này dung cho kẻ hiểu quy định. Tôi nhiều nữa, phạm lỗi đừng ở đây nữa, tôi tự mình đưa về trường học."

      Chợt yên lặng như tờ, điểm quân là bắt buộc, nhỡ bị đuổi về, nếu sang năm quay lại, đừng mong tốt nghiệp...

      "Cả đội! Các huấn luyện viên dẫn các bạn học lại quy định thêm hai lần nữa !"

      Người phía dưới run lên, học quy định? Huấn luyện viên này sợ rằng người cũng lạnh như mặt rồi.

      Nữ sinh có đội nữ sinh, nam sinh có đội nam sinh, nữ sinh khoa hóa khá ít, đứng thành hàng với khoa công trình, tổng cộng 60 người.

      Các đứng nối tiếp thành hàng, huấn luyện viên có dáng cao, hơi đen, đứng nghiêm, cười lên có vẻ khá ngượng ngùng.

      Bên cạnh thỉnh thoảng truyền đến cái gì mà cấm dục, đồng phục gì đó, ánh mắt lại có hơi phiêu lãng, Trịnh Thâm mà mặc bộ quần áo này... Chắc chắn rất đẹp.

      Người ấy nghiêm chỉnh, rất giống quân nhân chính trực, nhưng mà... Mặt hơi hồng, chỗ nào giống chống lại bọn lưu manh chứ!

      Nghe huấn luyện viên dẫn mọi người học quy định, khuôn sáo cứng nhắc, có điều quan trọng nhất là, cho thăm nom.

      Miêu Miêu nghĩ, Trịnh Thâm đến thăm , e là thực được.

      Cho nên ra Miêu Miêu vẫn chưa hiểu chính xác thuộc tính lưu manh của Trịnh Thâm, quy định hả? Nếu quy định này có thể ngăn gặp Miêu Miêu là ảo tưởng!

      Bên này nhóm Miêu Miêu lấy hết điện thoại ra nộp lên, chỉ còn kịp gọi cú điện thoại cho người, thông báo mình chuẩn bị sắp ‘mất liên lạc’.

      Miêu Miêu gọi ai nhận, mím môi, nắm chặt điện thoại di động.

      "Sao thế?" Hạ Uyển Lâm hỏi .

      Miêu Miêu lắc đầu: " ai bắt máy."

      "Nhanh lên chút, nộp điện thoại di động !"

      Tất cả mọi người vội vàng xong rồi cúp máy, Miêu Miêu cắn răng, chỉ đành phải nhắn cái tin rồi nộp điện thoại lên.

      Trịnh Thâm làm gì thế?

      quả có làm gì nha, ngồi xổm bên ngoài xe hút thuốc lá, bên trong Lâm Phóng ngáy to ngủ, điện thoại di động cắm sạc đổ chuông, ai nghe thấy.

      Chờ hút thuốc xong rồi quay vào trong, mới chú ý tới tin nhắn nọ, gọi lại tắt máy.

      Giờ đây trong lòng Trịnh Thâm, rất nguội rất lạnh, nhớ , muốn gặp .

      Chờ chuyện này kết thúc xong xuôi, phải thăm !

      Được rồi, thành công bỏ quên lời Miêu Miêu , trong đợt huấn luyện quân cho phép thăm nom.

      Chiều ngày thứ hai, khổ công hai người đợi hai ngày, rốt cục đuổi kịp được xe mới của đổng trưởng Hoàng Thành.

      Đối phương lên chiếc xe mới này, chạy thẳng tới nightclub.

      Trịnh Thâm cười: "Nightclub? Cuối cùng ông đây đợi được cơ hội này rồi!"
      Hale205 thích bài này.

    2. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 43: Thăm nom

      Chuyển ngữ: Gà _ LQĐ

      Nightclub đối với Trịnh Thâm và Lâm Phóng mà , quen thuộc đến thể quen thuộc hơn, che giấu bóng tối cong cong lượn lượn, ánh mắt hai người đảo qua, thu hết vào mắt.

      Dĩ nhiên, hôm nay cũng phải đến bắt người.

      Hai người nghênh ngang tiến vào, con ngươi xoay chuyển, tìm góc tốt nhất.

      "Nightclub thành phố Bắc Kinh khác ."

      "Khác chỗ nào?" Trịnh Thâm nhấp rượu, ánh mắt khẽ nâng.

      "Sạch hơn!" Lâm Phóng vui vẻ, dù ông ta trông rất gian, thực tế vô cùng thương người, hận thiên hạ thể thái bình.

      Điều này thể so sánh với tên tội phạm mặt trông có vẻ chính khí bên cạnh này.

      "Còn phải đợi bao lâu?"

      Trịnh Thâm bình tĩnh: "Đợi lâu như vậy rồi, thế này chẳng là gì đâu?"

      ...

      "Ba này con , nightclub có gì hay để chơi, còn bằng ở nhà đọc sách chút."

      "Ba! Ba là! Bạn con sắp tới rồi, đừng nữa, cậu ấy còn dẫn theo bạn khác đấy." nhóc mười mấy tuổi nọ bĩu môi, nhìn ra được, ngày thường đều được nuông chiều đến khi lớn.

      Ba ấy, cũng chính là đổng trưởng Hoàng Thành mang vẻ mặt cưng chìu, hoàn toàn là con sen của con : "Được được được, tất cả đều nghe theo con."

      Lúc này cửa mở ra, đám trai vào, đổng trưởng Hoàng Thành Vưu Đạt Minh nhíu mày, mấy đứa này tóc tai nhuộm kỳ lạ, là bạn của con ông ta sao?

      Con ông ta đứng lên, khác đến kéo , chắc là bạn của ấy, tiếp đó mọi người bỗng ồn ào lên.

      Vưu Đạt Minh đau đầu, bé khác câu gì đó với con ông ta, con ông ta : "Ba, người trẻ tuổi chúng con tự chơi, ba về trước !"

      "Vậy..."

      "Ba!" giậm chân.

      "Kiều Kiều!" Ông ta cũng ngờ đám bạn của con ông trông đứng đắn thế này.

      Vưu Kiều ôm ngực, nhìn chằm chằm ba mình, Vưu Minh Đạt vội vàng đứng lên: "Được được được, ba ra ngoài."

      Vưu Kiều có bệnh tim bẩm sinh, từ thể nào cho bé ra ngoài quá nhiều, vất vả mới xin được lần, chắc chắn thể trở về như vậy.

      Thế nhưng đám bạn này...

      Quay đầu lại liếc nhìn, vẫn còn lo lắng.

      "Ông Vưu rất lo lắng sao?"

      Vưu Minh Đạt nhanh chóng quay đầu lại: "Là cậu?"

      Ông ta nhận ra người này, trong nháy mắt sắc mặt hơi khó nhìn, bất kỳ ai bị theo dõi, tâm trạng đều tốt.

      Trịnh Thâm buông tay, ‘tai nạn xe’ lần trước Diệp Gia Thịnh đột nhiên xuất làm rối loạn kế hoạch, bị Vưu Minh Đạt phát , thái độ này cũng có thể hiểu được.

      "Ông Vưu nên gấp gáp, tôi giúp ông vào thăm dò chút, những thanh niên trong đó biết lai lịch, ai biết có thể dạy hư Vưu hay ."

      Vưu Minh Đạt cau mày, ông ta cảm thấy Trịnh Thâm có thể vào, nếu vào được mới càng làm ông ta hoài nghi, những người này phải cấu kết với chứ.

      "Tôi biết ông Vưu nghĩ gì, Trịnh Thâm tôi vừa đến thành phố Bắc Kinh được mấy ngày, hề quen biết ai hết. Ông tùy tiện tra ra biết, dám lừa ông, thế này vậy ông Vưu cho tôi nửa tiếng là được."

      Vưu Minh Đạt vẫn dựa vào cửa, loáng thoáng nghe thấy tiếng nhốn nháo, tim của con ông ta tốt, bây giờ càng khiến ông ta lo lắng.

      "Được! Cậu có thể khiến bọn nó chơi nữa trong vòng nửa tiếng tôi cho cậu nửa tiếng."

      "Đồng ý!"

      Trịnh Thâm xong rồi mở cửa, Vưu Minh Đạt cau mày, nghiêng qua bên cạnh chút, bảo đảm bên trong nhìn thấy ông ta.

      Chỉ nghe Trịnh Thâm : "Aiz, các chàng đẹp trai các nàng xinh , tôi ở kế bên, chơi thua trò chơi với đám bạn, phạt tôi đến phòng bên cạnh hát bài, có thể vào hát khúc ?"

      nháy mắt vài cái, gương mặt vốn tệ, dáng người lại cao, cộng thêm đôi chân dài, vừa đúng kiểu soái ca. Vưu Kiều còn chưa , khác cười : "Vào !"

      Trịnh Thâm vào, nghiêm túc hát, bài hát tình ca đơn phương.

      Trong lòng lại nghĩ, ông đây cũng còn độc thân đâu.

      Giảm lượng xuống, hát ra mang theo vẻ trầm, khàn từ tính, vẻ mặt mấy ửng hồng.

      Chờ hát xong bài, ồn ào lên: "Tiếp tiếp !"

      Gãi đầu: " được đâu, bọn họ vẫn còn chơi, tôi phải về chơi tiếp."

      "Trò gì?" Vưu Kiều chớp mắt, bé này thể ra khỏi cửa, chứ đừng chi là nghe đến trò chơi kích thích thế này.

      "Vua mạo hiểm."

      "Chơi thế nào, chơi thế nào vậy?" Thang Tinh bạn của Vưu Kiều tới, ngồi bên cạnh , vẻ mặt hứng thú.

      Trịnh Thâm bình tĩnh dời chút, nhếch miệng cười: "Chúng ta thử nhé?"

      Nửa tiếng sau...

      "Tiếp tiếp !" Vưu Kiều biết người bạn kia hào hứng muốn tiếp tục.

      Trịnh Thâm thay đổi cảm xúc, đám người chơi đến điên rồi.

      "Chưa chơi gì... mà bọn họ ngã." Chỉ vào mấy nam sinh say đến còn hình dáng, Trịnh Thâm khó xử.

      Thang Tinh bạn của Vưu Kiều nhìn hàng chai rượu bên cạnh Trịnh Thâm, mà bạn trai ta mới ba chai gục, hơi bực mình, đá cước: "Đứng lên!"

      Người nọ loáng thoáng mở mắt ra, đưa tay ôm khác: "Người đẹp, đến đây hôn cái!"

      "Lưu Huy cậu điên rồi!" kia giãy giụa, gã kia lập tức làm luôn.

      Trịnh Thâm tóm lấy, ném qua ghế sa lon cái, đối phương nằm sấp tại chỗ ói ra hết.

      Vưu Kiều sợ choáng váng vội vàng qua, kéo kia: "Cậu sao rồi?"

      đó cũng ghê tởm sắp khóc, lắc đầu, sắc mặt Thang Tinh càng tốt: "Sao đưa bọn họ về đây?"

      Vưu Kiều do dự, : "Tớ gọi điện thoại cho ba nhé?"

      Dù sao cũng vì mới ra ngoài chơi, chẳng qua những người này, cùng bọn họ ra ngoài nữa.

      Trịnh Thâm : "Vậy nên nhanh lên chút, uống say dễ dàng xảy ra chuyện lắm, mau chóng đưa trở về mới ổn."

      Mấy nữ sinh đâu có ý kiến gì, Vưu Kiều luống cuống tay chân gọi điện thoại cho Vưu Minh Đạt.

      Năm phút sau ông đến rồi.

      "Ba! Sao đến nhanh vậy?"

      "Ba yên tâm về con, nên ở dưới lầu chờ con." Vưu Minh Đạt vừa xong, Vưu Kiều ôm lấy ông, hốc mắt ướt át.

      "Cảm ơn ba!" Vưu Kiều lộ vẻ mặt cảm động.

      ...

      "Thâm ca... Còn bao lâu nữa?"

      Ngón tay Trịnh Thâm gõ cửa sổ xe, bọn họ cũng theo đến chờ ở ngoài biệt thự nhà họ Vưu: "Người ta nhân cơ hội dạy con, chúng ta cứ chờ ."

      Qua lúc lâu, Vưu Minh Đạt mới ra ngoài, vẻ mặt tươi cười, chậc, tâm trạng tệ.

      "Cậu tìm tôi rốt cuộc vì điều gì?"

      Trịnh Thâm cũng thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn mua mảnh đất thành Bắc kia."

      Vưu Minh Đạt kinh ngạc: "Cậu trả tôi bao nhiêu tiền?"

      "Ông bán bao nhiêu?"

      Vưu Minh Đạt chắp tay sau lưng, nghi ngờ : "Cậu dùng để làm gì?"

      "Làng du lịch."

      Trịnh Thâm xong, cẩn thận quan sát ánh mắt Vưu Minh Đạt, con ngươi đối phương co lại, chỉ : "Giá thị trường là số này..." Đầu ngón tay ra giá.

      "Ông Vưu nên biết, số này tôi có thể lấy ra cũng thầm tìm ông, hay , cho dù xây xong làng du lịch này, con số ông cho tôi này cũng dễ dàng kiếm về."

      Lâm Phóng nằm ở cửa sổ, lỗ tai hơi nhúc nhích, ghi điện thoại di động.

      Trong lòng ngừng tặc lưỡi, nếu phải ông ta biết tài sản của Thâm ca bây giờ nhìn dáng vẻ này của , chính là người thông minh giàu có, tài sản vô cùng nhiều.

      Hai người định ra giá cả, mặt Vưu Minh Đạt khó nén vui mừng, bán ra với giá tiền này, vẫn còn cao hơn định mức của công ty. Hơn nữa người thạo nghề cũng biết mảnh đất này tạm thời có lợi nhuận, Trịnh Thâm mua, ông ta vẫn bán được.

      Sớm biết Trịnh Thâm lấy giá đó mua mảnh đất này, vậy mà còn theo ông ta lâu như vậy, nếu ông ta bảo đảm thảo luận đàng hoàng với trong phòng làm việc.

      "Vậy được, Trịnh, lúc nào ký hợp đồng?" Chậc, cách gọi cũng thay đổi.

      Trịnh Thâm cười: "Ông Vưu, tôi còn có chuyện thứ hai phải ."

      "Cái gì?"

      "Tiền của tôi quả có thể mua mảnh đất này, nhưng tiền mua rồi xây làng du lịch ngay đủ, thể mua đất rồi sau đó để trống được."

      "Có ý gì?" Vưu Minh Đạt cau mày.

      "Tôi trả cho ông trước triệu, còn dư lại thanh toán trong năm."

      " được!"

      "Ông nghe tôi hết , nếu thể thanh toán, đất này trả lại cho ông, tiền cũng cần."

      Lâm Phóng cả kinh, suýt nữa ném luôn cái điện thoại di động.

      Vưu Minh Đạt cũng kinh ngạc, suy nghĩ chút: " năm quá dài, biến số quá nhiều, nửa năm."

      "Ông Vưu à, ông quá đề cao Trịnh tôi rồi, nửa năm tôi đổi làng du lịch cũng kiếm ra nổi, năm."

      Hai người nhất thời im lặng, Vưu Minh Đạt nghĩ, đất này để đâu cũng thế, có thể bán trong năm là chuyện tốt mà...

      Huống chi... Còn có thể trả về, triệu cũng lấy được.

      Đất này để đó năm, cũng kiếm nổi triệu!

      "Được! Đồng ý! Lúc nào ký hợp đồng?"

      "Ngày mai vậy."

      "Được!"

      Đất này quá rộng, thủ tục cũng phải làm khoảng mấy ngày, hai người đều có suy nghĩ riêng, ngoại lệ, rất hài lòng.

      Hai người vui vẻ lời tạm biệt, Trịnh Thâm ngồi lên xe, trầm giọng: "."

      Xe được đoạn, Lâm Phóng theo sát hỏi: "Thâm ca, đất này có thể tăng tỉ giá?"

      "Chắc chắn có thể tăng tỉ giá, nhưng thời gian chuẩn lắm."

      "Vậy mà cũng dám đánh cuộc!"

      " đánh cuộc kiếm tiền thế nào? Ngưu Đồ lấy hết cả bất động sản rồi đấy, tiền này tôi cần trả lại cho ông ấy chắc?"

      Trong miệng ngâm nga, thoạt nhìn tâm trạng rất tốt.

      "Thâm ca... Can đảm của mập đấy."

      Trịnh Thâm để ý tới ông ta, thế gian này lá gan bị đạp xuống?

      "Vưu Minh Đạt này thất đức, mới vừa giúp ông ta chuyện , đừng bán cho cái giá này, nghe xây làng du lịch cũng có phản ứng gì."

      Tay Trịnh Thâm ôm ngực, híp mắt: "Người làm ăn mà, thương trường bàn việc kinh doanh thôi."

      Lâm Phóng cảm thán nghĩ thoáng , bỗng nghe bên cạnh truyền đến câu: "Nhưng mà sau này, kinh doanh ngược lại là được."

      Lâm Phóng: "..." Được, đúng chất Thâm ca!

      ...

      Ký hợp đồng xong, nộp giấy tờ lên, Trịnh Thâm nhanh chóng thanh toán năm trăm ngàn, chờ thủ tục xong, mới trả số còn dư lại.

      Hai người từ bất động sản Hoàng Thành ra, Lâm Phóng nhìn về phía người bên cạnh: "Thâm ca, tiếp theo chúng ta..."

      Trịnh Thâm vỗ vai ông ta: "Toàn bộ công ty chúng ta đều nằm mảnh đất kia, gần đây ông tốn nhiều tâm sức rồi, ở thành Bắc hỏi thăm thêm chút, chú ý động tĩnh, chờ tôi kiếm đủ tiền, vạch ra kế lớn!"

      Lâm Phóng nhất thời cảm thấy vai có gánh nặng, vỗ ngực, ý chí ngút trời: "Cứ để tôi!"

      hai bước, quay đầu lại: "Thâm ca, làm gì thế?"

      Trịnh Thâm: "Tôi thăm vợ tôi mà! Nhớ sắp chết rồi!"

      Lâm Phóng: "..."

      ...

      Mấy ngày Miêu Miêu tập huấn quân , là gió thổi ngày phơi! Hai ngày trước mấy người say mê về sĩ quan Diệp Gia Thịnh đẹp trai, gần đây vừa nghe hoặc thấy, cả người đều run lên.

      Cách thức huấn luyện theo kiểu địa ngục, khiêu chiến cực hạn, làm người ta chịu nổi, buổi tối trong túc xá nữ sinh thường có người khóc than.

      Hơn nữa mấy ngày trước, nữ sinh giả bệnh, bị Diệp Gia Thịnh tra được, trực tiếp đưa trở về rồi.

      Trong lúc nhất thời ở căn cứ ai dám lén dùng mánh lới nữa, mấy ngày huấn luyện này, Miêu Miêu mệt đến đầu óc trống rỗng, chỉ vào buổi tối đêm khuya vắng người, nhớ Trịnh Thâm đến nước mắt ướt nhòe.

      "Bên trái quay!"

      "Bước đều bước!"

      Tất cả các đội đứng cùng nhau, Diệp Gia Thịnh đứng phía đầu, cứ mặt lạnh nhìn như vậy, phía dưới lặng yên tiếng động.

      Chậm rãi : "Gần đây huấn luyện tệ lắm, kiến thức cơ bản có rồi. Như vậy , mỗi người mang theo phần lương khô quân dụng, chai nước."

      "Các bạn ngẩng đầu nhìn hai tòa núi cao này, từ sườn núi đến đỉnh núi, tổng cộng chôn 100 lá cờ, xem ai tìm được! Ngày mai! Được nghỉ ngơi ngày!"

      Cuối cùng kêu rất lớn tiếng, khiến toàn bộ tinh thần mọi người muốn nhảy ra ngoài.

      Nghỉ ngơi ngày! Ngay cả ánh mắt Miêu Miêu cũng sáng lên.

      ...

      Trịnh Thâm xách theo thùng giữ ấm đến cửa trụ sở, mấy lính đứng thẳng tắp, ôm súng giữ cửa.

      qua, bị người ngăn lại: "Làm gì thế?!"

      Trịnh Thâm sửng sốt: "Tôi thăm..."

      " được phép thăm nom!"

      "Tại sao?!" cũng hung hăng trừng lại, hai người ôm súng, bị người ôm thùng giữ ấm như trừng đến héo.

      "Bởi vì... Quy định."

      "Vi phạm quy định thế nào?"

      "Đưa học sinh đó về, cho học sinh đó sang năm trở lại, hoặc đủ học phần được tốt nghiệp."

      "À... Vậy à." Trịnh Thâm vỗ vai bọn họ: "Tôi đây."

      Chờ , hai người thở phào hơi: "Người này... Sao còn dọa người hơn so với đoàn trưởng vậy..."

      Trịnh Thâm quãng, nghĩ thầm, nửa tháng cho ông gặp vợ ông à, muốn ra lệnh cho ông?

      Mắt chuyển động, nhìn khắp nơi, vui vẻ.

      ...

      " được được, tớ nổi nữa!" Hạ Uyển Lâm ngồi xuống đất, .

      "Tớ từ bỏ, bỏ cuộc rồi, các cậu , tớ ngồi đây chờ các cậu."

      "Vậy tớ cũng luôn."

      " ."

      Vừa dứt lời, đại đội có bảy tám nữ sinh bỏ cuộc, Miêu Miêu khẽ cắn răng: "Vậy tớ lên tiếp..."

      Hôm nay bà dì của tới, ngày mai có thể bụng đau, có cơ hội nghỉ ngơi, nhất định phải tranh thủ.

      "Miêu Miêu, vậy cậu lên , chú ý an toàn." Nhóm Hạ Uyển Lâm dặn dò , Miêu Miêu gật đầu, theo đại đội tiếp tục lên.

      tới choáng đầu hoa mắt, nam nữ cùng ngọn núi, vì để tránh việc có số nam sinh quấy rối.

      Mặc dù ngọn núi này của bọn họ hơi thấp hơn, nhưng vẫn còn khá cao, lúc sắp trèo lên đến đỉnh, còn được mấy người nữa rồi.

      Thể lực tốt lên được rồi, thể lực kém lên nổi.

      "Chiêm chiếp ~ "

      Miêu Miêu uống hớp, nghiêng đầu nghe tiếng động bên cạnh bụi cỏ, rồi sau đó cả người cứng đờ.

      Trịnh Thâm nằm ở bụi cỏ cười khúc khích nhìn , suýt nữa Miêu Miêu nghĩ rằng do mình quá nhớ mà sinh ra ảo giác rồi.

      theo bản năng muốn ôm lấy , lau mồ hôi cho , nghĩ đến hậu quả bị phát nên lại rụt trở về.

      sợ bị phát , sợ Miêu Miêu bị phạt.

      Cẩn thận bước qua, giọng run rẩy: "?"

      Trịnh Thâm nhàng đón lấy , vừa lau mồ hôi cho vừa đau lòng : "Trường học các em quá thất đức! Sao bắt người ta leo núi vào ngày nắng gắt thế này?!"

      Miêu Miêu lắc đầu, Trịnh Thâm đưa cho hoắc hương chính khí tán [1], vừa mở thùng giữ ấm ra.

      [1] hoắc hương chính khí tán: bài thuốc đông y để giải cảm.

      "Ăn gì."

      Nuốt hoắc hương chính khí tán xuống, rốt cục lấy lại hơi thở: ", sao lại tới đây? có..."

      Trịnh Thâm vừa cầm đũa, vừa : "Bản lĩnh của em cứ yên tâm, có chuyện gì, nhìn em cái rồi ngay."

      Hốc mắt Miêu Miêu ửng đỏ, Trịnh Thâm nóng nảy: "Ai dô tâm can của à! Đừng khóc mà! Chỗ nào thoải mái?!"

      Dùng sức lắc đầu: " có... Vì quá nhớ thôi."

      Trái tim Trịnh Thâm như ngâm trong đường: "Mau ăn, mau ăn ."

      Miêu Miêu bỏ vào miệng vài hớp, Trịnh Thâm hỏi : "Các em lên núi làm gì?"

      "Tìm cờ!" Miêu Miêu vừa ăn, vừa ậm ừ .

      "Là đồ chơi này hả?" Trịnh Thâm lấy ra đống từ phía sau lưng.

      Miêu Miêu: "..."

    3. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 44: Cờ

      Chuyển ngữ: Gà _ LQĐ

      Miêu Miêu trố mắt cứng lưỡi, qua lúc lâu, nuốt miếng cơm trong miệng xuống, đần độn nhìn đống cờ kia, : "... Ở đâu có?"

      Trịnh Thâm nháy mắt vài cái: "Chân núi..."

      Miêu Miêu thở phào nhõm, phải do lượm từ núi là được rồi: "Chân núi nhiều vậy sao?"

      Liên tục gật đầu ngừng: "Đúng vậy, chắc là cờ các em muốn tìm, trước đó có thấy người cầm mà."

      Miêu Miêu vẫn rối rắm, đây phải là , đây là đống đấy, ít nhất phải bốn năm mươi cái.

      "Vậy ổn... Bị người ta phát ..."

      "Kệ , cũng vậy thôi, em cứ do em lượm, ai gì đâu, chính bọn họ làm sai còn có thể trách các em sao?" nhàng sờ tóc Miêu Miêu, cục cưng của cái gì cũng tốt, chỉ có da mặt quá mỏng, nhưng mà... thích!

      Đẩy đống cờ qua bên cạnh, lầm bầm: "Miêu Miêu, nhớ em muốn chết!"

      Bị tay của Trịnh Thâm ôm, Miêu Miêu vừa ăn cơm, vừa nghe tiếng tim rối loạn của Trịnh Thâm.

      Hai người lưu luyến rời chuyện hồi, Trịnh Thâm còn ôm mạnh mẽ hôn vài cái, rồi mới tách ra.

      Nếu phải thời gian cho phép, hận thể đợi đến tối, ngồi xổm ở đó nhìn bóng lưng Miêu Miêu, quanh mình lập tức lặng yên tiếng động.

      Như rất nhiều năm trước, nằm ở đầu tường nhà họ Miêu, nhìn ra ra vào vào.

      Miêu Miêu hai bước, dừng lại, quay đầu, thấy Trịnh Thâm mãi nhìn bóng lưng , hốc mắt đỏ lên, dùng sức vẫy tay.

      Trịnh Thâm cũng giơ tay lên dùng sức mà huơ, nhiều năm yên lặng dõi theo như vậy, đây là lần đầu tiên được đáp lại.

      Trong lòng Miêu Miêu có !

      Ý tưởng này lúc bóng lưng Miêu Miêu hoàn toàn biến mất khiến Trịnh Thâm lật người nhìn bầu trời, cười khúc khích, trong lòng ngây ngất.

      Mười mấy lá cờ ghim cùng nhau, tay Miêu Miêu xách theo, vừa nhớ Trịnh Thâm, vừa từ từ xuống núi.

      đường thỉnh thoảng gặp gỡ vài nữ sinh, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cờ tay .

      "Có muốn ?"

      Đối phương theo bản năng nhận lấy, rồi sau đó : "Cảm ơn... Ở đâu có vậy?"

      "Lượm!"

      Để lại nữ sinh nghẹn họng nhìn trân trối, tiếp tục xuống, các bò đến đỉnh núi, lại thu hoạch được gì, nhưng được Miêu Miêu cho cái.

      Cứ thế đến sườn núi, tập trung ở chỗ những bạn học chờ kia.

      "Miêu Miêu!" Trương Nghiêu đứng lên trước, kinh ngạc nhìn đống cờ.

      "Nhiều vậy?!"

      "Tớ lượm đấy, mau chia ra ."

      Mỗi người cái, còn dư lại để nguyên tại chỗ, vẫn còn các lên núi tìm nhưng thu hoạch được gì, xuống có thể nhận được điều bất ngờ.

      Đoàn người vây quanh Miêu Miêu, sôi nổi xuống núi, Miêu Miêu quay đầu lại liếc nhìn, ... xuống núi chưa?

      ...

      Trịnh Thâm xuống núi từ bên kia, tới kho hàng địa phương, từ cửa sổ len lén nhìn vào, còn có nhiều cờ cùng với vài thứ quân đội dùng để diễn tập.

      Nhớ lại mới vừa vào, nghe hai cậu lính thảo luận nên giấu cờ ở đâu cho học sinh tìm.

      Bọn họ gỡ túi, lấy ra trăm, còn dư lại tùy ý ném bên ngoài.

      Trịnh Thâm nhân tiện cầm theo.

      Quả nhiên, đúng là thứ bọn họ muốn dùng.

      Trong lòng nghĩ vậy lập tức liếc mắt nhìn cậu lính vẫn đứng thẳng lưng, nhưng lại nhắm mắt.

      Người này có trách nhiệm, còn bằng lúc làm bảo vệ nữa, đừng ai dám trộm đồ, con con chuột chạy qua, còn thể nữa là!

      Lại quay đầu nhìn tường, chạy lấy đà, từ từ trèo lên, nhảy ra bên ngoài.

      ...

      Sắc mặt Diệp Gia Thịnh tái xanh, ai tới cho ta biết, ràng tổng cộng trăm lá cờ, còn có vài vị trí tìm được, thu hồi lại chưa đến trăm.

      Tại sao thu cờ của học sinh, lại có hơn 140 cái?!

      Tổng kết mới 100, những lá cờ này còn có thể đẻ con sao?!

      Diệp Gia Thịnh nổi giận, nhưng trước mặt học sinh gì, gọi mấy binh sĩ chôn cờ núi tới.

      "Giải thích xem, vì sao núi có hơn trăm lá cờ?"

      binh lính trong đó thở hổn hển, đứng thẳng người, hiển nhiên ta cũng ngờ: "Báo cáo! Chỉ mang theo 100 lá cờ lên núi!"

      Diệp Gia Thịnh trầm mặt , ánh mắt càng thêm sâu thẳm.

      "Tra!"

      ...

      Cờ của Miêu Miêu chia cho ít người, hoa khôi chợt nổi tiếng, cho nên xế chiều hôm đó bị tra được.

      "Miêu Miêu, huấn luyện viên Diệp tìm em!" Huấn luyện viên thông báo cho , Miêu Miêu sửng sốt hai giây, rồi sau đó bình tĩnh đứng lên, đến đó.

      Diệp Gia Thịnh vốn nhớ là ai, dù sao gầy quá nhiều, ban đầu là mập mạp ngây ngô ra mở cửa cho ta, bây giờ thành xinh đẹp như vậy.

      Nhưng khi tới đây, đôi mắt như hươu nghiêm túc nhìn ta, cau mày hỏi: "Huấn luyện viên Diệp, sao thế ạ?"

      Diệp Gia Thịnh lập tức nhớ lại, dù sao đôi mắt này khiến ta ngẩn ra, chính là dáng vẻ đó.

      "Huấn luyện viên Diệp?"

      Người trước mặt nhìn mình thất thần, chân mày Miêu Miêu nhịn nhíu chặt.

      Đối phương lấy lại tinh thần, lập tức nghiêm mặt hỏi: "Ở đâu có nhiều cờ như vậy?"

      "Lượm được." Ngón tay ở sau lưng siết chặt, mặt rất bình tĩnh, có vẻ đúng là lượm được.

      Diệp Gia Thịnh quan sát , chú ý tới mũi chân hơi động, có mờ ám.

      "Lượm ở đâu!" Đột nhiên rống to tiếng, Miêu Miêu bị dọa sợ lui về phía sau từng bước, vẻ mặt kinh sợ.

      đôi mắt to trợn tròn, Diệp Gia Thịnh khỏi hơi mềm lòng, nhà họ Diệp xui xẻo, ba đời có con , nếu ta có em , nhất định đáng giống như vậy.

      Dĩ nhiên, ta thương hơn cả của ấy.

      Khoan ... của ấy?

      Diệp Gia Thịnh tối sầm mặt, đột nhiên nhớ lại người đó là ai, tất cả những chuyện thể nào, phàm là liên quan đến Trịnh Thâm, đều có thể.

      Hạ thấp giọng hỏi : "Trịnh Thâm đến đây?"

      Ánh mắt Miêu Miêu co rút lại, con ngươi xoay chuyển, vẻ mặt vô tội: " phải thể thăm nom sao? Sao ấy đến được."

      Diệp Gia Thịnh: "..." Người này và đều giảo hoạt như nhau!

      tóm lại bé hồ ly vẫn chưa trải đời lắm, ánh mắt Diệp Gia Thịnh cũng sắc, thấy phản ứng của biết ngay, Trịnh Thâm chắc chắn tới.

      "Được rồi, trở về ."

      Miêu Miêu thở phào nhõm, xoay người, nghe người sau lưng : "Nếu của em bị tôi bắt được, tôi tha cho cậu ta!"

      Trái tim Miêu Miêu run lên, vội vàng chạy gì.

      ...

      Ngày hôm sau được nghỉ ngày!

      có huấn luyện cũng có phiền phức, ngày này vốn chính là thời gian nghỉ ngơi nên có, Diệp Gia Thịnh làm thành như vậy, chắc chắn có khiếu nại, cho nên có lọt nước chút, ta cũng thèm quản.

      Miêu Miêu vừa giặt áo vừa nhớ Trịnh Thâm, ngày hôm qua gặp , ngược lại càng nhớ ...

      biết, ngày hôm qua Trịnh Thâm gặp , rồi về căn nhà lạnh lẽo của mình, cả đêm lăn qua lộn lại, cào tim gãi phổi nhớ .

      Hầu như cả đêm ngủ, sáng sớm, mặc xong quần áo, vừa gọi điện thoại vừa ra cửa.

      Miêu Miêu giặt quần áo sạch , bỏ vào chậu đặt ở ban công.

      Vừa phơi quần áo vừa thất thần, bây giờ làm gì thế?

      Ánh mắt chuyển xuống dưới chốc, đột nhiên dừng lại, Diệp Minh?

      Chỉ thấy huấn luyện viên Diệp gay gắt gì đó với Diệp Minh, đưa cơm hộp cho Diệp Minh, hai người gì đó, rồi nhàng xoa đầu của cậu ta.

      Diệp Gia Thịnh, Diệp Minh, đều họ Diệp.

      Ánh mắt Miêu Miêu dịu dàng, bởi vì Trịnh Thâm, có ấn tượng rất tốt với em thế gian này, phàm là trai thương em mình, đều khiến nhớ tới Trịnh Thâm.

      "Nhớ ăn đấy." Diệp Gia Thịnh bất đắc dĩ dặn dò.

      "Vâng. . . Cám ơn chú ." Diệp Minh cúi đầu, theo thói quen lộ vẻ tự ti.

      Diệp Gia Thịnh bất đắc dĩ thở dài: "A Minh nên giảm cân, thương thân thể, nếu cháu gầy , mẹ cháu ..."

      Diệp Minh lời nào, mũi chân đụng vào nhau, thấp vâng tiếng.

      "Mau trở về ."

      "Được..."

      Chờ Diệp Minh , Diệp Gia Thịnh đột nhiên ngẩng đầu, tầm mắt đối diện với ở lầu hai kia.

      Hai người đều sửng sốt.

      Miêu Miêu lúng túng cười, vội vàng phơi xong quần áo, cầm chậu vào, Diệp Gia Thịnh cũng thu hồi mắt, trở về chỗ ở của mình.

      "Miêu Miêu!" Hạ Uyển Lâm ôm eo , thầm: "Sao cậu lại đẹp mắt như vậy! Đồng phục ơi là đồng phục!"

      Quân trang có hai bộ, bộ tay dài bộ tay ngắn, mấy ngày trước đều mặc tay ngắn, đây là lần đầu tiên mặc áo tay dài, phía cài kín nút áo, đai lưng buộc chặt.

      Eo , làn da trắng, xinh đẹp, quá... Được rồi, mặc dù phải là chân dài, nhưng vóc người xinh xắn đáng thế này, cũng đặc biệt khiến người ta thích.

      Mặt hơi hồng, Hạ Uyển Lâm càng thích, sờ soạng mặt , bé trừng người ta, khuôn mặt nhắn, đáng chịu được.

      "A! Sắp chết rồi!"

      Xoa hồi, rồi sau đó kéo : " thôi, ăn."

      Hai người tay nắm tay ăn cơm.

      Buổi chiều cũng có việc gì, ký túc xá tâm chút, Đới Giai Tú từ trước đến giờ hợp bầy, giặt quần áo cũng vắt nước, sau lát Miêu Miêu ra ngoài nhìn, quần áo của lại ướt.

      ta phơi ở bên cạnh mình.

      Cau mày quay đầu lại liếc nhìn, Đới Giai Tú ra khỏi cửa, thể làm gì khác hơn đành cầm quần áo của mình, thừa dịp phát bên ngoài còn có nắng, vội vàng phơi khô.

      Miêu Miêu bưng quần áo, nghĩ đến lúc được về nhà, nhớ về Trịnh Thâm, chú ý mình trở thành phong cảnh trong mắt người khác.

      những học sinh vừa giải tán kia, ban công Diệp Gia Thịnh cũng sửng sốt chút.

      Gần đây... Mức độ nhìn thấy hơi cao nhỉ?

      Trong lòng lại nhớ đến, bé mềm mại, trông rạng rỡ, Trịnh Thâm thổ phỉ như vậy, tại sao có thể có em xinh xắn như thế?

      Miêu Miêu đặt chậu mặt đất, nơi này ở sau lưng túc xá, kéo từng cành cây, để phơi quần áo.

      Phơi từng món xong, cuối cùng còn cái tay bị người ta đè lại, bàn tay vô cùng quen thuộc.

      Miêu Miêu vui mừng ngẩng đầu, chỉ thấy Trịnh Thâm mặc áo quân trang, kéo thấp cái mũ, đối diện với nhếch môi cười khúc khích.

      Sao ... có thể trà trộn vào được vậy?
      Hale205 thích bài này.

    4. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 45: Dã phỉ

      Chuyển ngữ: Gà _ LQĐ

      Trước tiên Miêu Miêu vui mừng, rồi sau đó vô cùng lo lắng.

      "! Sao lại tới! Bị bắt được sao bây giờ?" Vội vàng nhìn ngó xung quanh, rất sợ hãi.

      Trịnh Thâm tươi cười, nương theo vào trong góc.

      ", cẩn thận chút, đừng đến nữa!" Trừng , con mắt trợn tròn, vừa tức giận vừa lo lắng.

      Trịnh Thâm cười khẽ, nhàng sờ đầu , cười : "Em yên tâm, bị bắt đâu."

      xong, bàn tay đưa ra sau lưng, lôi bọc giấy dầu gói đồ gì đó ra.

      "Bảo bối ngoan của đói đến gầy sọp rồi, rán thịt bò khô cho em, còn nóng đấy, mau ăn ."

      Lúc này Miêu Miêu mới chú ý tới bên hông cái bọc màu xanh, hề nổi bật.

      Tất cả lo lắng đều bị cảm động lấp đầy, nhào qua, ôm lấy : "!"

      mình chủ động ôm ấp, dĩ nhiên phải ôm lại, còn thuận tiện ‘chụt’ cái!

      "Miêu Miêu, ngày mai ăn gì, mang đến cho em." Ôm bảo bối trong lòng ngây ngất.

      Miêu Miêu trừng : " còn tới nữa à?!"

      "Em yên tâm, người có thể bắt được còn chưa ra đời đâu!"

      Hai đấm nện vào ngực Trịnh Thâm: "Đừng đến, an toàn đâu, em còn mười ngày nữa là được về nhà."

      "Mười ngày... ngày thấy em thể ngủ được, chứ đừng là mười ngày."

      "!"

      "Miêu Miêu em yên tâm, bị bắt đâu!"

      Miêu Miêu vẫn còn lo lắng, Trịnh Thâm an ủi : " cẩn thận chút."

      " được được, đừng tới, lỡ như bị bắt được sao? Huấn luyện viên Diệp , nếu trở lại tha cho , hơn nữa ta còn biết ." Vẻ mặt thành , nhìn ra được là tin lời của huấn luyện viên Diệp.

      "Huấn luyện viên Diệp? Diệp Gia Thịnh?" Họ Diệp chỉ biết có tên đó.

      "Đúng vậy."

      "Lạy hồn, tại sao lại là ta?!"

      "Rất hung dữ, đừng nên chọc vào ta."

      Trịnh Thâm nhếch môi cười: " sao, người quen, bắt đâu, đừng sợ."

      Miêu Miêu nháy mắt: " sao?"

      "Đúng!" Dùng sức gật đầu, tiếp đó lại : " gặp được em sống nổi, quá nhớ em, mỗi ngày đều nhớ, em nhất định phải đến gặp đó."

      Miêu Miêu bất đắc dĩ, chỉ đành phải gật đầu, hai người lại thêm vài câu, lúc này mới tách ra.

      cầm ăn tại chỗ chứ trở về ký túc xá, Trịnh Thâm đưa, nỡ chia cho người khác.

      Đứng ăn ở dưới bóng cây, bên cạnh có bóng dáng cao lớn bao lấy mình, hơi ngẩng đầu.

      Diệp Gia Thịnh đen mặt lại, chăm chú nhìn thịt khô tay Miêu Miêu.

      Lại bị Trịnh Thâm trà trộn vào!

      Mặt đen thành than, hận thể diệt Trịnh Thâm, ta quản lý căn cứ, cứ bị người ta, hết lần này tới lần khác dễ dàng xâm nhập vào như vậy sao?!

      Hàm răng cắn chặt, hai mắt trợn to, dáng vẻ giận dữ.

      Miêu Miêu theo bản năng hỏi: "Ăn ?"

      Đưa miếng thịt ra, rồi sau đó mới sửng sốt.

      Diệp Gia Thịnh: "..."

      Sau khi trở lại phòng làm việc Diệp Gia Thịnh gọi vài người lính tới, rỉ tai mấy câu.

      " ."

      "Dạ!"

      Chờ cửa khép lại, ngồi xuống, đầu dựa vào ghế, tức đủ rồi, lại nhớ đến dáng vẻ ngây ngô mời ta ăn của , nhịn được bật cười.

      ...

      Nghỉ ngơi ngày, rồi sau đó tiếp tục bắt đầu huấn luyện, mặt trời quá chói chang, ở căn cứ huấn luyện cả ngày lẫn đêm, phơi dưới trời nắng 180 độ.

      Xịt khoáng Trịnh Thâm đưa, mồ hôi ướt đẫm.

      "Tập rất giỏi! Hôm nay tập tốt lắm, ngày mai chúng ta bắn bia!"

      "A!" số nam sinh theo bản năng kêu lên, nữ sinh kích động như vậy, chẳng qua chỉ cần huấn luyện, làm gì cũng được.

      Cứ như vậy, huấn luyện càng lúc càng nghiêm túc.

      Qua năm giờ chiều kết thúc, Miêu Miêu ăn cơm, chạy thẳng đến chỗ người ở phía sau.

      "Miêu Miêu!" Trịnh Thâm mặc quân phục xanh biếc, từ tường nhảy xuống.

      "!"

      " sắp chết rồi này!"

      Gương mặt Miêu Miêu lo lắng hề giảm: " đừng đến nữa, em sợ bị phát ."

      " sao đâu, em đừng lo lắng cho , mỗi ngày được gặp em là thỏa mãn rồi, cho em. . ."

      Diệp Gia Thịnh dẫn theo hai người, chạy thẳng tới phía sau.

      Vậy mà lúc đến, chỉ nhìn thấy đứng đó gom đồ phơi.

      Nghi ngờ nhìn ta: "Sao thế ạ?"

      Cau mày, nhìn khắp nơi chút, lâu mới câu: " có gì..."

      Lại chạy rồi?

      Chờ Diệp Gia Thịnh , Miêu Miêu thở dài hơi.

      Nếu ta đến gần hơn, chắc chắn phát chậu sau lưng còn có thức ăn, ánh mắt lo lắng nhìn hướng Trịnh Thâm rời , may là cảnh giác.

      Lần nữa Trịnh Thâm nhảy ra từ góc xó quen thuộc, lộ nụ cười giễu cợt, muốn bắt ông? Năm đó tranh giành thức ăn trong miệng sói, người bắt được ông còn chưa ra đời đâu!

      Liên tiếp ba ngày, Trịnh Thâm và Diệp Gia Thịnh đánh du kích, Miêu Miêu lo lắng đề phòng, vốn muốn gặp Trịnh Thâm, chỉ sợ lại đến.

      Nhưng mỗi ngày bị nài nỉ, mềm lòng rồi.

      Diệp Gia Thịnh bùng nổ, mỗi lần đều có thể tránh được máy giám sát của căn cứ, đáng sợ!

      "Huấn... Huấn luyện viên Diệp."

      "Gì? !"

      "Dường như chúng tôi tìm được chỗ ta xâm nhập vào..."

      Diệp Gia Thịnh sửng sốt, đứng lên: "!"

      ...

      Bên cạnh kho hàng.

      Diệp Gia Thịnh trầm mặt, mấy người lính nhìn hai cái hố tường, trợn to hai mắt.

      Người này là trâu bò à?! tường mà cũng đá ra cái hố cho được!

      "Cậu, thử xem!" Tùy tiện chỉ binh, bảo cậu ta thử nhảy ra ngoài.

      Đối phương nghe lời lui về phía sau hai bước, chạy tới, nhảy lên, cước thứ nhất cũng chỉ đá được nửa độ cao của đối phương, quả nhiên, rơi xuống.

      "Người này... Quá trâu rồi?" Người lính rơi xuống kia mang theo vẻ mặt khiếp sợ, chân cậu ta có thể coi như dài rồi, muốn thử chút, mới biết đối phương nhảy cao thế nào.

      Diệp Gia Thịnh bắt đầu sờ cái hố kia, chỉ dùng chân đá ra, mỗi chân của người đó đều đá vào cùng vị trí, quả rất thần kỳ.

      "Huấn luyện viên Diệp, người này... trải qua huấn luyện đặc biệt sao?"

      Mặt Diệp Gia Thịnh đen như than: " phải... Đây là tên dã phỉ trời sinh đất dưỡng!"

      ...

      "Thâm ca!" Lâm Phóng vừa thấy vui mừng nhào tới.

      "Ông kêu tôi đến có chuyện gì?" Trịnh Thâm ở nhà nướng cánh gà cho Miêu Miêu, bị Lâm Phóng call liên hoàn.

      "Chuyện tốt! Chuyện tốt đó!" Vẻ mặt Lâm Phóng vui sướng, dùng huơ tay múa chân để hình dung cũng quá đáng.

      "Thành Bắc xuất đội địa chất, phải sinh viên bình thường đâu, hình như rất có thâm niên, tôi nhìn thấy ông già râu tóc bạc, chụp hình tra xét, là chuyên gia!"

      Thủ tục xong, mảnh đất này xem như của Trịnh Thâm, lúc này thành Bắc có động tác, Trịnh Thâm giàu to rồi.

      "Thâm ca..."

      "Hả?"

      "Lúc ở thành phố W muốn đầu cơ đất, có phải xem trọng chỗ đó rồi ?"

      Trịnh Thâm rút điếu thuốc để áp chế vui mừng trong lòng, nghe câu hỏi này của Lâm Phóng, lập tức trả lời ông ta: "Đương nhiên, có mục tiêu sao tôi dám xây dựng gì chứ?"

      Lâm Phóng: "..." Thâm ca quả nhiên là Thâm ca!

      "Đừng vui mừng quá sớm, bây giờ đội địa chất này tới đây cũng phải là chuyện gì tốt, nếu phát có di chỉ gì dưới thành Bắc, mảnh đất bị đóng băng ngay."

      "A?" Lâm Phóng lập bị hù dọa đến đần mặt.

      "Nhưng khả năng cũng thấp, ông phải chú ý xem gần đây có đội khảo cổ nào vào ."

      "À... Được."

      Sau khi tạm biệt Lâm Phóng, tiếp tục trở về nướng cánh gà, Miêu Miêu huấn luyện quân chưa đến mấy ngày, rốt cuộc tâm can của sắp trở về rồi!

      Bọc lấy cánh gà rồi tới chỗ quen thuộc, dậm châm, leo tường.

      "Trịnh Thâm."

      Trịnh Thâm cúi đầu, Diệp Gia Thịnh chắp tay sau lưng đứng phía dưới, đen mặt nhìn .

      "Ơ, đây phải là cảnh sát Diệp sao? Sao lại ở đây?" Trịnh Thâm cười ngây ngô.

      "Chính tôi mới phải hỏi cậu tại sao lại ở đây đấy?"

      "Tôi dạo."

      "Cậu dạo đến tường luôn à?" Mặt đen như mực.

      "Vì thấy ở đây có bức tường, nhảy lên xem chút bên trong làm gì thôi?" Gãi đầu, dứt khoát đứng tường.

      Diệp Gia Thịnh nhìn vững vàng ngồi xổm ở đó, chân run, cẳng lắc.

      "Cậu biết hậu quả của việc trèo qua tường quân đội ?"

      Trịnh Thâm kinh hãi: "Đây là tường quân đội? Cảnh sát Diệp phải cảnh sát vũ trang sao? Sao lại ở đây?"

      Diệp Gia Thịnh: "..."

      ...

      Đến giờ rồi mà còn chưa tới, Miêu Miêu hơi lo lắng cho Trịnh Thâm, gấp gáp nhìn khắp nơi, lúc này ở ven rừng, lần trước Trịnh Thâm bảo trở lại đây.

      Thời gian trôi dần, Trịnh Thâm vẫn chưa tới, Miêu Miêu ngồi xổm xuống đất, cúi thấp đầu.

      sai rồi, nên chiều theo Trịnh Thâm!

      Nước mắt ướt nhòe, chỉ sợ bị bắt, rồi bây giờ bị giam giữ.

      Nước mắt mới vừa chảy ra, trước mặt bỗng xuất túi giấy dầu quen thuộc, Miêu Miêu vui mừng ngẩng đầu, vẻ mặt cứng lại.

      "Huấn... Huấn luyện viên Diệp."

      Cảnh này quen thuộc, ban đầu ta gõ cửa nhà họ Trịnh, lúc này ra mở cửa còn rất vui mừng, mắt nai con tràn ngập vẻ rạng rỡ, đợi đến khi thấy người tới, thất vọng, lo lắng, cần phải .

      "Huấn luyện viên Diệp, của em... ấy..."

      Diệp Gia Thịnh tìm trong túi xách lâu cũng thấy giấy, lại thấy tầng ngoài cùng của túi giấy dầu có xếp sẵn vài tờ khăn giấy, Trịnh Thâm này tỉ mỉ.

      Vội vàng rút ra, đưa cho Miêu Miêu.

      "Cậu ta sao, trước tiên em nên lau nước mắt ."

      Miêu Miêu nhận lấy: "Cảm ơn, ấy đâu rồi?"

      Diệp Gia Thịnh đột nhiên có chút hâm mộ Trịnh Thâm, được người ta quan tâm như vậy.

      "Cậu ta về rồi, chờ em được nghỉ tới đón em, em ăn trước ."

      Miêu Miêu nhận lấy túi giấy dầu, ăn, nhìn Diệp Gia Thịnh: "Huấn luyện viên Diệp, thầy trách ấy ạ?"

      Diệp Gia Thịnh cũng thể mình bị người ta uy hiếp được? Chỉ có thể dối: "Tôi có quen cậu ta, nên bắt cậu ấy."

      Miêu Miêu nhất thời thở phào nhõm, Trịnh Thâm cũng như vậy, xem ra là .

      Thở phào nhõm, lập tức lại có tâm trạng khác.

      Mở túi giấy dầu ra, lấy cái đưa cho Diệp Gia Thịnh: "Huấn luyện viên Diệp, ăn ?"

      mặt bé còn vươn nước mắt, thoạt nhìn vô cùng buồn cười, theo bản năng nhận lấy, trách được Trịnh Thâm tình nguyện leo tường cũng muốn mỗi ngày vào đây, nếu đây là em của ta, ta ở căn cứ luôn.

      Vừa ăn vừa nghĩ, tay nghề của Trịnh Thâm xoàng, quay đầu nhìn về phía bé bên cạnh, gặm rất nghiêm túc, khóe môi dính dầu.

      "Miêu Miêu."

      "Hả?"

      Chỉ vào miệng: "Dầu."

      Mặt đối phương mặt đỏ lên, vội vàng lau sạch , khóe môi Diệp Gia Thịnh hơi nhếch lên.

      Về phần tại sao cánh gà do Diệp Gia Thịnh mang tới, vậy phải quay ngược thời gian trở về lúc nãy.

      "Có phải cậu muốn Miêu Miêu bị đuổi về trường ?" Diệp Gia Thịnh xong, ràng nhận ra cảm xúc của người trước mặt lập tức thay đổi.

      Ánh mắt lạnh xuống, dáng điệu khờ khạo cũng biến mất: "Đừng động đến Miêu Miêu của tôi."

      " có lần sau, nếu cậu quay lại, tuyệt đối bỏ qua dễ vậy đâu."

      Thái độ của Trịnh Thâm biến đổi: "Cảm ơn cảnh sát Diệp, là người tốt."

      Diệp Gia Thịnh nhướng mày, cảm thấy khen người khác dễ như vậy.

      "Giúp tôi mang cánh gà cho Miêu Miêu nha ~ "

      Diệp Gia Thịnh: "..."

      Kể từ khi bị Diệp Gia Thịnh bắt được, Trịnh Thâm dám đến nữa, ở bên ngoài sống ngày bằng năm, Miêu Miêu ở căn cứ sống ngày bằng năm.

      Buổi tối trước ngày huấn luyện quân kết thúc, Miêu Miêu hào hứng thu dọn đồ đạc.

      "A!" Trình Khả Tâm thét tiếng chói tai, tất cả mọi người đều nhìn về phía ấy.

      "Vòng tay của tớ bị trộm rồi!" Trình Khả Tâm sắp khóc, mọi người vội vàng tiến lên.

      "Sao bị trộm được? Có phải cậu tìm được hay ?"

      Lắc đầu: " phải, vòng tay kia của tớ rất đắt, tớ sợ mất, nên giấu ở trong túi này nè."

      "Đồng hồ của tôi cũng thấy luôn." Đới Giai Tú lên tiếng, cho đến bây giờ ta với các câu nào, hiếm khi lên tiếng.

      "Các cậu tìm thử xem, có thể bị rớt vào góc nào ?" Miêu Miêu xong, chỉ nghe thấy Đới Giai Tú hừ tiếng.

      "Nhất định trong đây có kẻ trộm, thấy sắp được nghỉ, nên mới trộm đồ!"

      " muốn ai?! Trong ký túc của chúng ta ai cũng trong sạch, đứng có mò!"

      Đới Giai Tú trợn mắt: "Có phải lục soát là biết ngay thôi! Đồng hồ của tôi mua hơn vạn, nhất định có kẻ lấy trộm!"

      biết tại sao, Miêu Miêu nhìn nét mặt của ta cảm thấy có chút đúng, xông tới chỗ sao?

      Quả nhiên, Đới Giai Tú kéo chăn Miêu Miêu ra, vòng ngọc và đồng hồ đeo tay lập tức rơi xuống.

      Vòng ngọc rớt xuống đất, bể nát.
      Hale205 thích bài này.

    5. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 46: Linh lung

      Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

      "A!" Trình Khả Tâm kêu thảm tiếng, nhào tới nhặt vòng ngọc của ấy, khóc bù lu bù loa.

      Sau khi thi tốt nghiệp bà nội tặng cho chiếc vòng ngọc này, vẫn luôn đeo tay, dám bỏ xuống, sợ trong lúc huấn luyện quân bị mẻ, nên giấu trong ngăn kéo.

      "Đồ thần kinh!" Trình Khả Tâm trừng Đới Giai Tú, hận thể ăn ta.

      " trách ta trộm đồ của , trách tôi làm gì?!" Đới Giai Tú , nhặt đồng hồ đeo tay của mình lên, ngẩng đầu lại phát tất cả mọi người nhìn mình, vẻ mặt khinh bỉ.

      "Loại người hãm hại người khác như cậu cảm thấy mình quá thấp kém sao?" Hạ Uyển Lâm nhìn , vẻ mặt khinh thường.

      "Này, mới có bệnh đấy, ta cả ngày xuất quỷ nhập thần, ai biết ta làm gì? Tôi còn tìm thấy đồ ở chỗ ta đấy!" Đới Giai Tú lớn giọng thét, bên ngoài ít người xem náo nhiệt.

      Lúc này nên tắt đèn ngủ, nhưng ký túc xá của bọn họ chỉ cần vừa có tiếng động hơi lớn, hấp dẫn ít người đến xem náo nhiệt, có hai huấn luyện viên ở bên ngoài gọi hai tiếng, ai để ý.

      "Miêu Miêu, còn thừa nhận?!" Đới Giai Tú trợn tròn đôi mắt.

      Miêu Miêu cũng hiếm khi cứng rắn thế này, tức đến mức phì cười: " phải do tôi trộm, đương nhiên tôi thừa nhận!"

      "Tang chứng vật chứng có đủ, còn dám dối?! Buổi chiều tôi ăn cơm tối để đồng hồ đeo tay ở đây, lúc ấy ai cũng có mặt, chỉ có mình thấy, phải là ai vào đây?" ta vừa xong, khiến những người còn lại nghi ngờ.

      Hơn nữa ngoài cửa, ít tầm mắt hoài nghi ném thẳng vào Miêu Miêu. Mặc dù xinh đẹp, cũng rất ít ở trường học, ngày thường thể biết gia cảnh thế nào.

      "Vì thấy Miêu Miêu có ở đây nên mới hãm hại cậu ấy, dù sao lúc cất đồng hồ đeo tay, chúng tôi ai tận mắt thấy cả!"

      "Aiz, tôi này, cậu dám để cho Miêu Miêu ràng ta đâu ?!"

      Miêu Miêu gì, thể khai ra Trịnh Thâm được, nhất thời biết sao, ánh mắt hoài nghi càng ngày càng nhiều.

      "Ầm ĩ gì thế!" Diệp Gia Thịnh trầm mặt, ngày cuối cùng vẫn thể yên ổn.

      Đới Giai Tú tố cáo: " ta trộm đồ giấu !"

      "Tôi có, đừng đổ oan cho người khác."

      "Có nhân chứng vật chứng hẳn hoi!"

      " có hiểu nhân chứng vật chứng là gì ? thấy tôi trộm à?" Miêu Miêu cũng trợn tròn đôi mắt.

      Diệp Gia Thịnh đột nhiên có chút buồn cười, miệng lưỡi nhóc này bén nhọn như bây giờ làm người ta dở khóc dở cười.

      "Tóm lại là có chuyện gì, ràng."

      ...

      Nghe xong tất cả, Diệp Gia Thịnh im lặng vài giây, chuyện này vừa nhìn có vẻ như Miêu Miêu bị Đới Giai Tú đổ oan, nhưng ta là cảnh sát, đương nhiên phân tích tỉ mỉ hơn chút.

      Huống chi, đây do học sinh chuẩn bị, sắp đặt thấp kém.

      "Huấn luyện viên Diệp, ta! Chiều nào ta cũng thần thần bí bí, chắc chắn trở về túc xá để trộm đồ."

      "Tôi có về túc xá!"

      "Xì, ai làm chứng cho ?"

      "Tôi." Diệp Gia Thịnh xong, ràng toàn trường yên tĩnh.

      Trong lúc nhất thời yên lặng như tờ, Miêu Miêu? Diệp Gia Thịnh? Trong nháy mắt não bổ ra N vở kịch truyền hình.

      ta tiếp tục bình tĩnh : "Buổi chiều Miêu Miêu ở cùng tôi, có động cơ gây án. Tóm lại là do ai làm, bây giờ bước ra ngay, nếu tôi giao cho cục Công an."

      "Vân tay, ADN đều có thể tra được, là người trưởng thành cả rồi, hai thứ đồ này thêm tài sản có giá trị, có thể phán án, bây giờ ra ngoài nhận tội, giải quyết nội bộ, nếu ..."

      Vừa dứt lời, Trương Nghiêu ngồi phịch xuống đất.

      "Xin lỗi..."

      Mọi người kinh hãi, ai cũng ngờ lại là Trương Nghiêu? nữ sinh trong sáng thế này.

      Diệp Gia Thịnh dẫn Trương Nghiêu , túc xá an tĩnh vài giây, Trình Khả Tâm nhìn về phía Đới Giai Tú: "Cậu đền cho tôi!"

      "Này, ai trộm tìm
      https://***************.com/downloads/posts/3428825.png
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :