1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã là trung khuyển - Thập Vĩ Thố

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 37: Nàng tiên

      Chuyển ngữ: Gà _ LQĐ

      Mặt Trịnh Thâm từ bên cạnh lộ ra, Tô Hướng Nam cả kinh, liếc mắt nhìn gương mặt đen kịt của , rồi liếc nhìn Miêu Miêu, há mồm: "Miêu Miêu?!"

      "Là em, chào bác sĩ Tô." Miêu Miêu mỉm cười, lúm đồng tiền mặt, mặt trứng ngỗng, hai vành tai lộ ra, dù mặc quần jean, áo sơ mi trắng, nhưng vẫn thể cản trở tiên khí phát ra từ người.

      "Khụ khụ!" Trịnh Thâm giả vờ ho khan hai tiếng, hung ác nhìn chằm chằm Tô Hướng Nam, nhìn ai đấy?!

      Sống lưng khỏi tê rần, đứng thẳng người: "Mời vào mời vào!"

      Đợi hai người vào, ta ngồi xuống ghế xong, máy móc nở nụ cười, ánh mắt nhìn Trịnh Thâm, khóe mắt lại liếc nhìn Miêu Miêu.

      "Gần đây sao lại gầy nhiều vậy?"

      "Có thể là do dạy phụ đạo cho các bạn học sinh."

      "À..." Bác sĩ Tô đáp tiếng rồi biết gì, đây chính là gương mặt tuyệt mỹ trong truyền thuyết sao?

      " đưa ấy kiểm tra cơ thể !" Trịnh Thâm hận thể đánh ta trận.

      "À à được, theo tôi." Miêu Miêu đuổi theo, Trịnh Thâm cũng đuổi theo.

      dám để mặc cho Miêu Miêu đơn độc ngây ngô ở cùng với người này! Đừng tưởng biết, ánh mắt người này cũng hận thể dính vào người Miêu Miêu đấy.

      Lại muốn trùm bao bố ta, mỗi lần nhìn thấy ta là thoải mái!

      ra Trịnh Thâm hiểu lầm, Tô Hướng Nam chủ yếu chỉ kinh ngạc, quá kinh ngạc thôi, ngờ Miêu Miêu gầy xinh đẹp như vậy.

      giờ biết tình cảm chính xác giữa hai người này, nhưng khí giữa họ, thể rằng ta thể chen vào, ta là người chính trực, làm ra chuyện đào tường này.

      Bây giờ Miêu Miêu nặng 100 lẻ mấy cân, thể trọng vừa vặn, người cao hơn trước chút, đến 162, chỉ tiêu mọi chỗ rất bình thường, cũng rất khỏe mạnh.

      "Cậu Trịnh, cậu chăm sóc rất tốt." Bác sĩ Tô cười .

      Vừa học lớp mười hai, vừa phải điều dưỡng thân thể, điều này cần được chăm sóc rất tốt, mới có thể nuôi người ta thành trăng trắng hồng hồng, khỏe mạnh cứng cáp như vậy.

      Miêu Miêu nghe xong, hai má hơi phiếm hồng, khóe miệng hơi cong, Trịnh Thâm tỏ vẻ đây là chuyện đương nhiên, vốn là điều nên làm, cần tên bác sĩ này vờ vịt khen ngợi sao?

      "Có gì sao?" Giọng thô ráp, vẻ mặt nhịn được, Miêu Miêu nhàng nhéo , lúc này mới yên tĩnh lại.

      Tô Hướng Nam lắc đầu, đứng lên, đưa tay: "Miêu Miêu, chúc mừng khỏe hẳn."

      Miêu Miêu cũng đứng lên, đưa tay: "Cảm ơn bác sĩ Tô."

      Tay của hai người bắt cùng chỗ, bởi vì... Trịnh Thâm ra đòn. tay nắm lấy tay Miêu Miêu, tay khác bắt lấy tay Tô Hướng Nam, ràng dùng sức giống nhau.

      Trong miệng giả đò: "Cảm ơn bác sĩ Tô."

      Chậc, chua quá.

      Sau khi hai người , Tô Hướng Nam vuốt cái tay vẫn còn trắng nhợt chưa tụ máu, đau ghê.

      Tuy nhiên...

      "Y tá Lưu."

      "Bác sĩ Tô, sao thế?"

      "Gần đây có mập mạp nào đặc biệt đến khám bệnh ?"

      Quả nhiên người mập đều là bắp đùi có tiềm năng, ánh mắt tay họ Trịnh sát thần này rất tốt đấy.

      Có cần suy tính đến chuyện mua bắp đùi tiềm năng nhỉ?

      ...

      Từ bệnh viện ra ngoài, hai người lại đến tiệc chia tay mà tự Ngưu Đồ chuẩn bị, nightclub của ông ta, cánh cửa phía sau cũng tự mình đóng kín.

      "Ôi chao! Sữa nóng tôi bảo hai người chuẩn bị đâu rồi?" Ngưu Đồ vội muốn chết, thấy hai người sắp đến, từ phòng bếp nối nhau ra đưa cho ông ta.

      Ông ta chỉ huy ở đại sảnh, hai bảo vệ đứng cùng nhau: "Tôi vẫn chưa từng gặp chị dâu nhỉ."

      Tên còn lại bĩu môi: "Cậu nghĩ tôi gặp? Thâm ca giấu quá kỹ!"

      "Ông chủ làm gì gấp gáp như vậy?"

      "Cậu quên lần trước tiền cứu ông chủ từ đâu tới rồi à?"

      "Đúng ha, chị dâu nghĩa khí!"

      "Chứ còn gì nữa, đừng hoài nghi ánh mắt của Thâm ca."

      "Chị dâu có xinh đẹp ?"

      " nhóc mười mấy tuổi, có thể xinh đẹp cỡ nào chứ!"

      ...

      Ngưu Đồ vừa liếc thấy Lâm Phóng, sờ đầu trọc, tới: " muốn theo à?"

      Lâm Phóng nhíu mày: "Đó là đương nhiên! Thâm ca đâu tôi đó."

      "Hai người ai cũng , vậy nightclub của tôi..."

      Lâm Phóng nhếch môi, bây giờ ông chẳng còn kính sợ gì với chuyện của Ngưu Đồ, ở lâu cùng Trịnh Thâm, học theo hai phần bình tĩnh của : "Thành phố W bây giờ thái bình, có chuyện gì, nếu bây giờ ông bỏ được, cũng đến thành phố Bắc Kinh , tiếp tục mở nightclub của ông!"

      "Đắt lắm đấy."

      "Địa bàn đắt, nhưng dân đông, thu vào cũng lớn."

      Bỗng, trong lòng vừa động.

      "Hơn nữa dưới chân thiên tử thái bình, ông cũng thể vùi cả đời ở thành phố W."

      Lâm Phóng thấy Ngưu Đồ nằm ghế sa lon gì, cũng biết ông ta nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

      Ánh mắt tùy ý lướt qua, chú ý đến hai người bước vào, rồi sau đó sửng sốt, đây là Miêu Miêu?!

      lâu ông chưa gặp rồi.

      Hai bảo vệ vẫn líu ríu trò chuyện, đột nhiên người trong đó kinh ngạc nhìn ra cửa, trợn to hai mắt, .

      người khác theo tầm mắt của cậu ta nhìn sang, cũng sững sờ.

      Ngưu Đồ bước lên trước tiên: "Thâm tử đến rồi!"

      Rồi sau đó đặt ánh mắt vào nắm tay, trông rất khá, trắng trắng tròn tròn, lộ ra gương mặt bánh bao, mặc quần áo đều theo kiểu trò ngoan.

      Đối với ông già đánh chết chịu kết hôn, đột nhiên muốn có con rồi...

      "Chào em dâu!"

      Ngưu Đồ lên tiếng chào, kéo mọi người ở đại sảnh về thực tế, miệng hô to: "Chào Thâm ca! Chào chị dâu!"

      Miêu Miêu bị dọa sợ đến cả người khẽ run rẩy, Trịnh Thâm vỗ nhè vào lưng .

      "Chào mọi người, vẫn khỏe chứ..." Giọng lịch .

      Chờ khi mọi người đều ngồi xuống, ba bàn lớn đầy đồ ăn, Miêu Miêu mới có tâm trạng quan sát mọi người.

      Bên cạnh là Trịnh Thâm, bên cạnh Trịnh Thâm là Ngưu Đồ, theo vị trí mà , và Trịnh Thâm là chủ vị. Bên cạnh cũng là , bé quản lý, có lẽ cũng là lần đầu tiên, ở bên yên lặng lên tiếng.

      Nhìn lại ông chủ của Trịnh Thâm, đầu trọc, dây chuyền vàng to bản, vừa trợn mắt, cùng với nhóm ‘đồng nghiệp’ mặc quần áo đen như mực ...

      Miêu Miêu: "..." Nhìn thế nào cũng giống người tốt.

      "Yên lặng!"

      Ngưu Đồ đứng lên : "Lão Ngưu ta biết chuyện, nhưng Trịnh Thâm chính là em của ta, giờ em ta sắp phải đến thành phố Bắc Kinh rồi ! Ta, đứng ở đây đại diện cho cả đám em muốn câu, Thâm tử, bảo trọng!"

      Uống hơi cạn sạch ly rượu đầy, Trịnh Thâm cũng đứng lên.

      " em những lời này, sau này dù biết ở đâu, cũng hi vọng mọi người bảo trọng, ngày càng tốt hơn!"

      hơi cạn xong ly rượu, phong độ hào sảng.

      Miêu Miêu nuốt ngụm nước bọt, lên tiếng, em của lời từ biệt chỉ có lần này, miễn là, thôi cũng cản làm gì.

      "Em dâu!" Ngưu Đồ nhìn Trịnh Thâm xong, rồi nhìn về Miêu Miêu ở bên cạnh.

      vội vàng đứng lên, vừa thấy cái ly của mình, sữa tươi ấm nóng, đột nhiên cảm thấy có thiện cảm đối với những người này, hơi mỉm cười.

      " mời hai đứa ly, ly là cảm tạ em cứu ra ngoài! Phiền em rồi! cảm ơn em!"

      Uống, lại ly, đầy tràn: " ly này, biết em là người có học thức, bầu trời tương lai rộng lớn, bay xa."

      " chỉ hi vọng sau này, bất kể như thế nào, cũng nhất định phải nhớ đến người đàn ông bên cạnh em! Thâm tử đối xử với em như vậy, em cũng biết, cậu ấy là người thành , biết chuyện!"

      " chỉ hi vọng, em cũng tốt với cậu ấy! cầu em đối xử với cậu ấy tốt, chỉ mong em làm tổn thương cậu ta!"

      hơi vào miệng.

      Trịnh Thâm đối với Miêu Miêu thế nào, Ngưu Đồ đều thấy ràng, trước kia trông thấy Miêu Miêu, ông ta lo lắng nhiều. Sau khi nhìn thấy , mới biết bé này xinh đẹp thế nào. Hôm nay đẹp như vậy, khó tưởng tượng, quá mấy năm nữa phong hoa tuyệt đại ra sao!

      Cho nên ông ta lo lắng thay Trịnh Thâm nha, người ta cứu ông ta, bây giờ ông ta lại bắt người ta cam đoan, quả quá thất đức, nhưng đó là em của ông ta đấy! Ông ta càng muốn Trịnh Thâm sống tốt, lần này bản thân thất đức thất đức thôi!

      Trái lại Miêu Miêu nghĩ vậy, Trịnh Thâm đối với thế nào, người trong cuộc mới ràng nhất.

      Đời này trừ ra, cũng có người khác.

      "Được." Uống xong sữa tươi trong ly, ánh mắt nghiêm túc, đầy chân thành.

      "Tốt tốt tốt!" Ngưu Đồ liên tiếp ba tiếng, đáy mắt cũng hơi ửng hồng.

      "Ăn thôi ăn thôi, Thâm tử gắp đồ ăn cho em dâu ."

      Trịnh Thâm lườm ông ta, cầm tôm hùm vừa bóc xong ở tay đút cho Miêu Miêu. Ngưu Đồ có ý gì biết, chẳng qua ngăn cản thôi.

      Nhìn Miêu Miêu nghiêm túc xong, mặt giấu được nụ cười, nếu có cái đuôi, bảo đảm vẫy cho xem.

      Trong lòng thích nha!

      Cười cười ăn xong bữa cơm đến chín giờ, Ngưu Đồ ngã xuống, Trịnh Thâm gắng gượng xem như tỉnh táo, được Miêu Miêu dìu , lên xe taxi.

      xe chốc, Trịnh Thâm hơi mê mang.

      Trong miệng kêu la: "Vợ đâu? Vợ đâu?"

      Miêu Miêu bất đắc dĩ.

      vất vả đỡ người đến cửa, mở cửa, bị người kéo vào, xoay người đóng cửa lại, áp người lên cửa.

      Trịnh Thâm cao to này đè người vẫn rất có lực, ôm lấy cả người vào trong lòng.

      Cúi đầu, ngửi thấy hương thơm quen thuộc, nhếch môi cười.

      "Miêu Miêu..."

      " tránh ra!" Cánh tay bắp chân bé của đẩy , giọng điệu hơi xấu hổ.

      Miêu Miêu đẩy nhưng được, chỉ đành phải bắt đầu đánh, từng cái nhàng đánh vào ngực.

      Đối phương bước cũng nhường, đợi mệt mỏi, dừng đánh, tay lại bị người ta đặt lên lồng ngực.

      Đối phương cúi đầu, ở bên tai , thở ra hơi thở nóng rực phả vào mặt , gương mặt đỏ bừng.

      Đối phương khàn giọng, dùng sức đè tay lại.

      "Sờ nữa mà..."

      Chậc, nghĩ người ta ‘đánh’ thành ‘sờ’, cũng chỉ có Trịnh Thâm thôi.

      "Sờ nữa ..." Vẫn động đậy, cổ họng càng khàn, cả người dán chặt, toàn thân Miêu Miêu cứng đờ, mấy giây sau mới tức giận hô to:

      "Trịnh Thâm! giở trò lưu manh!!!"

      tiếng này có thể gọi về chút lý trí của , nới lỏng chút, Miêu Miêu muốn buông tay chạy, lại sợ ngã xuống đất.

      Chỉ đành phải cắn răng đỡ người đến ghế sa lon.

      quãng đường này làm mệt mỏi mồ hôi đầy đầu, cân nặng của Trịnh Thâm thế nào chứ, dưới chân vẫn còn dịch chuyển, sức lực đè Miêu Miêu làm chịu đủ.

      vất vả đỡ người lên ghế sa lon, chưa kịp đứng lên, lại bị tay kéo xuống, thân thể áp sát.

      Ánh mắt hơi sáng, biết nằm mơ thấy gì, còn cười đến ngốc, : "Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, vợ à, cưới em tốt!"

      xong lại nâng đầu lên, híp mắt lại: "Hôm nay những tân khách kia đáng ghét! Nếu phải vì hôm nay là ngày vui của chúng ta, ai thèm để ý đến bọn họ chứ!"

      Miêu Miêu: "..." nằm mơ thấy gì thế hả?!

      "Vợ ơi, hôn !"
      Hale205 thích bài này.

    2. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 38: Rời

      Chuyển ngữ: Gà _ LQĐ

      "Trịnh Thâm!!!"

      Đối phương thấy tức giận, nhàng bóp mặt , chẹp miệng, cảm thán: "Vợ mềm ghê!"

      Mặt Miêu Miêu đỏ bừng, cả người đều bốc khói, tức giận!

      Đột nhiên môi mềm nhũn, dính sát rồi!

      đợi lấy lại tinh thần, đối phương quẹo đầu, ngã xuống bên cổ , ngáy to ngủ.

      Miêu Miêu: "..."

      Ý muốn đẩy ra, vậy mà chân đối phương đè chặt, tay cũng ôm .

      vất vả mới giùng giằng đứng lên chút, đối phương lại kéo qua, giữ càng chặt hơn.

      "Trịnh Thâm!!!" Lại gầm thét lần nữa.

      ...

      Ánh mặt trời dần dần chiếu qua cửa sổ, Trịnh Thâm híp mắt, đầu hơi đau.

      Tay hơi giật, úi? Mềm.

      Theo bản năng nhàng bóp xuống phía dưới, vừa mở mắt nhìn, bảo bối Miêu Miêu của đen mặt nhìn .

      Lại cúi đầu, liếc nhìn nửa người của mình đè , chân để đùi , ngẩng đầu chống lại ánh mắt . nghiêm mặt, ánh mắt nguy hiểm, theo bản năng nhắm mắt, lại nằm xuống tại chỗ.

      " nhất định còn chưa ngủ tỉnh."

      "Trịnh... Thâm!" Cắn răng nghiến lợi.

      Sau lát...

      "Miêu Miêu! sai rồi!"

      " dám nữa đâu!"

      " có tội! sám hối!"

      " chút chút, đừng làm bản thân bị thương!"

      "Aiz cho em nhéo, em đừng động."

      " sai rồi! có tội."

      khẽ cười, giọng ngọt ngào kèm theo tức giận: "Còn uống rượu nữa ?!"

      " uống uống, uống!"

      " ?"

      "... Xem hoàn cảnh?"

      "Trịnh Thâm!!!"

      "Đánh , đánh thôi, đừng làm tay mình đau."

      ...

      Dụ dỗ gần nửa ngày, mới dỗ được người lên giường ngủ bù, Trịnh Thâm liếc nhìn cửa phòng đóng, lấy tay ra, nhàng hít hà, nhếch môi cười, híp mắt lại.

      Thơm quá!

      Rồi sau đó ngâm nga khúc hát dân gian ‘Em trai’, mở tủ lạnh ra, nấu cơm cho Miêu Miêu.

      Bước chân nhàng, cả người viết hai từ vui vẻ.

      ...

      Trước khi đến thành phố Bắc Kinh, còn phải họp mặt với bạn bè, chủ yếu là Miêu Miêu muốn gặp giáo Uông và Trình Nhuế, nếu hoàn toàn chẳng muốn đến buổi tụ họp này.

      Mấy tháng qua, quan hệ với bạn cùng lớp, người duy nhất quen thuộc, cũng chỉ có Trình Nhuế và Đoàn Trạch.

      Địa điểm họp mặt ở quán ăn trước Nhị Trung, cách cổng trường Nhị Trung, đến 300 mét.

      Rất nhiều người tốt nghiệp thích ăn bữa ở đây, hoặc thỉnh thoảng vài ba thầy đến đây gặp gỡ.

      Ánh mặt trời rực rỡ, rán nóng mặt đất, Miêu Miêu bung chiếc dù Trịnh Thâm mua cho , từ từ đến.

      Bọn họ có ý định bao phòng, lúc này là vào thời gian nghỉ hè, trừ lớp mười học thêm ra, cũng có bao nhiêu người ở trường học, có khoảng hai mươi người tới.

      vừa tiến đến, mọi người ‘chà chà chà’ nhìn về phía , ánh mắt đều di chuyển.

      Làn da trắng mềm, gương mặt khéo léo xinh đẹp, tóc thắt đuôi sam, áo sơ mi phối với quần jean màu sáng, trong nháy mắt quán ăn có thêm màu sắc.

      "Người đẹp này xinh." nam sinh thấp giọng , Lưu Tuyết vốn có cảm giác gì, nhưng khi bé kia xếp dù lại, rồi cười đến chỗ bọn họ.

      Cả đám sợ ngây người.

      "Đều tới cả rồi à." Miêu Miêu khẽ .

      "..."

      Có câu người bạn hiểu nhất chính là kẻ thù của bạn, người nhận ra trước tiên chính là Trình Tĩnh.

      "Miêu Miêu?!" Giọng chói tai, kéo lý trí của cả đám trở về.

      Trong lòng Lưu Tuyết, có chút nhạt thếch.

      Bởi vì Đoàn Trạch, ra ta xem Miêu Miêu là ‘tình địch’, vốn chỉ thấy thành tích của tình địch tốt hơn mình chút thôi, bây giờ lại phát , dáng vẻ còn đẹp hơn mình...

      Khó tiếp nhận nhất chính là Trình Tĩnh, đè nén oán hận với Miêu Miêu lâu như vậy, chỉ có thể dựa vào việc ngừng mắng là ‘mụ mập chết tiệt’ để giải tỏa, vậy mà hôm nay...

      "Cậu phẫu thuật hả?!" Giọng ta chợt cất cao, như tìm được chứng cứ.

      Miêu Miêu sửng sốt, thấy tất cả đều nhìn mình, khẽ mỉm cười: "Phẫu thuật có hiệu quả thế này sao? Vậy cậu cũng thử chút xem. Chỉ hơi gầy thôi, cần phải ngạc nhiên đâu."

      "..." Như thế mà chỉ hơi gầy sao?!

      "Cậu láo!"

      "Tội phỉ báng là phạm pháp."

      "Cậu!"

      Trình Tĩnh vẫn thở phì phò, bây giờ Miêu Miêu phát cáu với ta, học Trịnh Thâm trừng mắt, quả nhiên đối phương yên tĩnh ngồi bên rồi.

      đúng, đây chính là thói đời bắt nạt kẻ yếu, mình kiên quyết, ai có thể ức hiếp.

      thực tế dù Miêu Miêu tỏ ra mạnh mẽ thế nào, nhưng trong mắt Trịnh Thâm, luôn là dễ bị người ta bắt nạt, cần liều chết che chở.

      Lúc Trình Nhuế đến cũng vừa đúng giờ, chào hỏi xong, lúc nhìn thấy Miêu Miêu cũng sửng sốt lát, dù sao vẫn là bạn thân, thấy Miêu Miêu nháy mắt vài cái, nhận ra.

      ra nhìn kỹ ngũ quan biến hóa gì lớn, chỉ có mặt bánh bao mặt hóa thành trứng ngỗng thôi, cười lên vẫn là bánh bao , lúm đồng tiền ràng hơn.

      Tất cả mọi người đều ngờ gầy xinh đẹp như vậy, lúc này khiến người ta vô thức đặt của bây giờ và lúc trước ở cùng chỗ nữa.

      "Ai dô Miêu Miêu của chúng ta xinh đẹp!" tay bắt được tay , ngồi bên cạnh .

      Miêu Miêu áy náy khẽ cười, nghe ấy ríu rít chuyện.

      Tất cả mọi người đều rất an tĩnh, duy chỉ có mình Trình Nhuế , nam sinh len lén quan sát Miêu Miêu, nữ sinh cũng yên lặng, biết nghĩ gì.

      Trình Tĩnh hận thể trừng thủng lỗ.

      Uông đến cuối cùng, tổng cộng tới ba mươi người đến, vây quanh Uông chuyện, cuối cùng còn nhìn Miêu Miêu nữa.

      Gọi bàn món ăn, vừa tán gẫu vừa ăn, thậm chí nam sinh bắt đầu uống rượu.

      Dường như tốt nghiệp rồi, trở thành người lớn.

      "Miêu Miêu, ăn ." Uông Thư Ngọc quan tâm nhìn .

      nhàng gật đầu, lộ ra nụ cười: "Cảm ơn Uông, cũng ăn ạ."

      đến lần này chính vì muốn từ biệt bà, lần này đến thành phố Bắc Kinh, sau này muốn trở về thăm bà, còn dễ dàng nữa.

      Sau khi bữa cơm kết thúc, lời từ biệt nhau xong, rất nhiều người mấy thân quen với Miêu Miêu, cũng đến với câu rồi mới .

      Trình Nhuế lại dặn dò nhất định phải giữ liên lạc, lúc này mới lưu luyến rời khỏi.

      Các bạn rồi, đứng lên, đến bên cạnh Uông Thư Ngọc.

      " Uông, ngày mai em ."

      Uông Thư Ngọc sửng sốt chút, rồi sau đó cười : "Phải học chứ, đây là chuyện tốt mà!"

      Miêu Miêu gật đầu.

      "Giáo viên hướng dẫn vật lý đại học A là học sinh trước kia của , nếu em có chuyện gì, có thể tìm em ấy, với em ấy tiếng."

      "Cảm ơn Uông." Hốc mắt hơi ướt, tiếp: "Em trở về thăm ."

      "Được được!" Vội vàng gật đầu, sờ tóc .

      "Đến đại học A học giỏi, con nhóc em rất yên tâm, nhưng em phải chú ý thân thể, chăm sóc tốt cho mình."

      "Vâng." Ánh mắt đỏ hơn.

      cau mày, nước mắt lưng tròng, Uông Thư Ngọc cũng đau lòng kém, nghĩ đến mấy đứa con trai sau này...

      "Miêu Miêu."

      "Vâng?"

      "Nhất định phải chăm sóc tốt cho mình, có gì quan trọng hơn việc học, cuộc sống của em là của em, người khác có thể dìu dắt em, có thể ở cùng em, nhưng thể thay em."

      "Vâng!" Nặng nề gật đầu.

      "Con ra bên ngoài phải cẩn thận, khi sống cùng người khác, nhớ phải đối xử trung thực với họ."

      "Vâng!"

      Sờ đầu lần nữa: " , nhanh về ."

      "Vâng, Uông cũng mau trở về ."

      Hai người cùng nhau ra ngoài, hai hướng, Miêu Miêu quay đầu lại, thấy bà dưới ánh mặt trời, ánh nắng nóng rát chiếu thẳng vào người bà.

      Xoay người chạy tới, nhét dù vào tay bà.

      " Uông, tặng cây dù làm kỷ niệm ạ, em trước."

      Phất tay cái chạy .

      Uông Thư Ngọc sửng sốt, chưa kịp kéo , cười lắc đầu, che dù rời : "Con bé này..."

      Miêu Miêu chưa chạy được hai bước, bị người gọi lại.

      "Miêu Miêu."

      Vừa thấy, lớp trưởng Lưu Tuyết.

      ta đứng dưới tàng cây nhãn ở cổng trường học, Miêu Miêu đến, hỏi ta: "Lớp trưởng, có chuyện gì ?"

      Đối phương nhìn : "Vào ngày thi xong tốt nghiệp trung học, tại sao cậu đến?"

      "Cái gì?"

      "Đoàn Trạch đợi cậu ở phía sau lâu như vậy, tại sao cậu đến? Cậu ấy thích cậu, nhưng ngay cả đáp án cậu cũng cho cậu ấy, cậu thích cậu ấy sao?"

      Miêu Miêu sửng sốt lát, đối phương tiếp: "Cậu để cậu ấy thất hồn lạc phách đợi lâu như vậy, còn trả lời tin nhắn!"

      Dường như hiểu ra gì đó, vì sao Đoàn Trạch xuất ngoại, cậu chờ cái gì, tại sao nhận được tin nhắn, còn quan trọng nữa.

      "Tôi thích cậu ấy, cũng cần phải gặp cậu ấy." Trong lòng thầm nghĩ, tên vua dấm Trịnh Thâm này! Chắc chắn xóa rồi!

      "Cậu cậu cậu..."

      "Lớp trưởng, tình cảm thể gượng ép. Tôi còn có việc, trước đây."

      "Cậu hối hận! Bỏ lỡ người con trai thích cậu ngay cả khi cậu chỉ là kẻ xấu xí."

      Lưu Tuyết thở phì phò nhìn bóng lưng , ngày đó ở rừng cây các biết, Đoàn Trạch đợi bao lâu, cũng đứng nhìn bấy lâu, cho đến khi cậu ấy thất hồn lạc phách rời .

      Mấy ngày trước mới biết, cậu ấy chờ người ngồi cùng bàn mà cậu ấy thích, đáng tiếc ấy đến.

      Miêu Miêu nhàng cười, lắc đầu, lúc xấu xí nhất, người lòng che chở , thương , là Trịnh Thâm.

      để trong lòng, suy nghĩ giữa người với người giống nhau, Lưu Tuyết thích Đoàn Trạch, ấy đau lòng, cảm thấy việc Miêu Miêu đến là rất quá đáng.

      Nhưng thích cậu ta, ra cho dù nếu hôm đó có đọc được tin nhắn, cũng đến.

      Đột nhiên thấy Trịnh Thâm, hôm đó chỉ cảm thấy lo lắng cho .

      Nhưng mà... Người này dám xóa tin nhắn?!

      Trịnh Thâm mở cửa, cười : " về rồi, ăn no ?"

      Miêu Miêu trầm nhìn , : "Hôm thi xong tốt nghiệp trung học, xóa tin nhắn của em?"

      Trong lòng Trịnh Thâm rơi lộp bộp, khốn, bại lộ nhanh vậy trời?!

      "... nhìn thấy, hôm đó..."

      Miêu Miêu cười lạnh: " xạo tiếp ."

      " phải đâu... ..." Trịnh Thâm này ở bên ngoài rất hay xạo, giắt ở cửa miệng, đáng tiếc dưới ánh mắt Miêu Miêu, bỗng chốc héo rũ.

      Đưa tay, nhéo tai .

      "Ai da! Đau quá à!" Cường điệu hô to.

      Miêu Miêu liếc nhìn bàn tay mình chạm vào tai , hoàn toàn im lặng, nhàng nhéo: "Có sai ?!"

      "Sai rồi sai rồi!" Vẫn thay đổi!

      Hai người làm ầm ĩ trong chốc lát, Miêu Miêu tắm rửa ra, Trịnh Thâm kiểm tra đồ.

      "Đến đây sấy tóc cho em."

      Miêu Miêu ngồi ghế sa lon, Trịnh Thâm sấy tóc cho , đầu ngón tay thô ráp xuyên qua tóc , khóe môi hơi nhếch lên, cảm nhận nhàng của .

      Trịnh Thâm còn hưởng thụ hơn , tay vuốt ve tóc , chóp mũi khẽ nhúc nhích, ngửi hương tóc.

      Chờ tóc sấy khô, Trịnh Thâm tắm.

      Miêu Miêu liếc nhìn hành lý bị Trịnh Thâm mở ra, hai cái, đồ của hai người.

      Đứng lên, chuẩn bị dọn dẹp, ngủ sớm chút, ngày mai lên xe sớm.

      ...

      Trịnh Thâm mặc cái áo ba lỗ, rồi soi gương, kéo áo ba lỗ lên, cơ bụng tám múi phía dưới chợt lộ ra.

      Bắp thịt căng cứng, nhưng lộ vẻ khoa trương, hơi giật, có chút... Tính dục.

      Suy nghĩ chút, nhếch môi cười, lại cởi áo ba lỗ ra, phía để trần, phía dưới mặc quần đùi, hormone phái nam mạnh mẽ phả vào mặt.

      Sửa sang lại tóc chút, mỉm cười ra.

      Nhưng thấy đen mặt ngồi xổm đất, vừa thấy , trong tay giơ lên cái gì đó: "Đây là gì?"

      Nghiễm nhiên là bộ áo lót màu đỏ.

      Trịnh Thâm: "..." Mợ nó!
      Hale205 thích bài này.

    3. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 39: Sinh viên mới

      Chuyển ngữ: Gà _ LQĐ

      Ánh mắt híp lại, lạnh lẽo bắn vào Trịnh Thâm, thành công khiến người đàn ông cao thước chín rụt cổ lại, trông vẻ mặt hơi chột dạ.

      "Sao gì? Hả?"

      Cuối cùng giọng hơi cao lên, Trịnh Thâm rúc cổ như chim cút.

      tới, ngồi xổm xuống.

      "Đây là... mua cho em." Nhếch miệng, mỉm cười.

      "Mua cho em... Cái này?" Nhếch môi, cười lạnh.

      Tay vỗ vào vali cái, rống lớn: "Mua lúc nào!"

      Trịnh Thâm theo bản năng giải thích: "Lần trước mua quần lót, hai món được giảm giá, phải muốn mua đâu!" Chớp mắt, mặt vô tội.

      Nào ngờ Miêu Miêu cắn răng: "Mua! Quần! Nội y!"

      Nhớ lại lần trước quần nội y con thỏ kia đột nhiên biến thành heo.

      Đưa tay, vuốt mặt Trịnh Thâm, giọng vô cùng dịu dàng: " đổi nội y của em rồi hả?"

      Đáng thương cho Trịnh Thâm thấy cười đến mặt mày cong cong, lúm đồng tiền nhạt, vẻ mặt dịu dàng, nghĩ là tức giận nữa rồi.

      Thở ra hơi, buông lỏng cơ thể: "Lần trước muốn giúp em giặt quần áo, kết quả quần nội y kia chất lượng quá kém, mới vặn chút, rách."

      Miêu Miêu cười càng ngọt ngào: "Cho nên giúp em mua cái khác?"

      Trịnh Thâm nhức đầu: "Đúng vậy, có chú ý nên mua thành heo."

      "Vậy sao..."

      "Đúng thế."

      Trịnh Thâm ở bên ngoài chỉ số IQ 250, trở về nhà não chỉ còn là con số .

      Giơ áo lót màu đỏ lên: "Cái này em mặc ? Sạch lắm!"

      Miêu Miêu đặt tay mặt vỗ , cười càng dịu dàng, tay dọc theo gò má xuống, nắm được vành tai.

      "Em mặc..."

      "A? Tại sao?"

      "Bởi vì... mặc."

      "..." Gì? Đùa à???

      ...

      "Miêu Miêu, Miêu Miêu, đừng xem, đừng xem!" Trịnh Thâm sắp khóc rồi.

      Áo lót màu đỏ thẫm vừa với , cho nên bị rớt cánh tay, che kín trước ngực, phối với cơ thể đàn ông cao lớn uy mãnh... phải kinh dị bình thường đâu!

      Miêu Miêu nằm ghế sa lon cười ha ha ngừng, thái độ tự nhiên vì bị đổi nội y bị vẻ e thẹn của Trịnh Thâm xóa sạch còn.

      "Ha ha ha!" Cười đến chảy nước mắt ra rồi.

      "Miêu Miêu, sám hối, có lỗi, có thể cởi ra ?"

      " thể!" Vẻ mặt Miêu Miêu nghiêm túc, nằm ghế sa lon nhìn , : "Đồng chí Trịnh Thâm, biết lỗi của mình chưa?"

      "Biết biết."

      "Lỗi gì?"

      " nên mua áo lót màu đỏ?"

      Mặt Miêu Miêu tối sầm.

      Trịnh Thâm vội vàng đổi lời: "Lỗi là nên mua nội y!"

      Mặt Miêu Miêu càng đen hơn.

      " biết rồi! nên nhận sai với em sớm hơn chút!"

      Miêu Miêu cầm gối đập tới, bị ôm vào lòng, nghệch mặt nhìn , như ..., vậy đúng chỗ nào?

      " nên giặt đồ lót của em!" Vứt thêm cái gối nữa, Trịnh Thâm tiếp được, vừa vặn, chặn lại áo lót trước mặt.

      "Vì sao?" Vẻ mặt nghi ngờ.

      "Trịnh Thâm !!!"

      "Rầm!" Theo tiếng sập cửa, Miêu Miêu vào phòng, Trịnh Thâm mặc quần cộc đứng ở phòng khách, nhức đầu: "Tại sao thể giặt chứ?"

      xong, vội vàng cởi áo lót người ném , cũng muốn nhìn thấy nữa rồi!

      Chuyện này cho chúng ta biết đạo lý: Hành lý nhất định phải tự mình sắp xếp, đừng bao giờ cho vợ đụng vào!

      ...

      Xe lửa chạy vào lúc chín giờ sáng, bảy giờ hai người ăn cơm xong, xách theo hành lý ra cửa.

      Cuối cùng Miêu Miêu liếc nhìn căn phòng này, vốn nghĩ rằng khi Miêu Tranh , còn nhà, ngờ đây lại trở thành căn nhà thứ nhất của .

      Ấm áp, đầy kỷ niệm.

      " bỏ được? Chờ làm ra tiền rồi mua lại!" Trịnh Thâm cười nịnh nọt.

      Miêu Miêu liếc , trong lòng lại suy nghĩ, ra là vì người này, nên mới có nhà.

      "Miêu Miêu ~ tha thứ cho mà ~ "

      Miêu Miêu chạy , vừa chạy vừa : "Xem biểu của !"

      Trịnh Thâm xách theo hai cái vali, nhanh chóng đuổi theo, vừa chạy, vừa nghiêng mặt nhìn chằm chằm .

      "Biểu thế nào?"

      "Miêu Miêu, phải biểu thế nào?"

      "Bây giờ cõng em?"

      " muốn hả? Vì xách theo túi hành lý nên thể ôm em nha."

      "Nếu em ngồi lên cổ này?"

      "Trịnh Thâm câm miệng!"

      ...

      Mùa hè trạm xe lửa khá hơn mùa đông rất nhiều, mặc dù cùng là mùa tựu trường, nhưng quá đông.

      Trịnh Thâm để hành lý đất, với Miêu Miêu: "Miêu Miêu, em trông đồ nha, lấy vé."

      Miêu Miêu gật đầu, trong lòng rất cảm động, vẫn chăm sóc mình như vậy.

      Chờ , Miêu Miêu nhón chân lên, nửa năm trước cũng như vậy, chẳng qua khi đó vẫn còn mập, bọn họ trừ cái bao ra, chẳng có gì cả.

      Lần trước trong lòng tràn đầy thấp thỏm, lần này lại tràn đầy mong đợi.

      Trịnh Thâm rất nổi bật trong đám người, cao to, có khí thế... Nửa năm trước hoảng hốt hoang mang vì tìm được , nửa năm sau, trong biển người cái nhìn có thể nhận ra.

      Chờ trở lại, Miêu Miêu cầm túi hành lý buông tay: "Mỗi người cái."

      "Ngoan ! Tay em nên làm những thứ này, để là được."

      Lắc đầu: " muốn!"

      "Ngoan !" Trừng cái.

      Nếu là trước đây ngoan ngoãn nghe lời, mà bây giờ...

      " cho!" Trừng lại.

      Trịnh Thâm... thể làm gì :).

      ...

      Dắt tìm được giường ngủ, ngồi phía , mắt nhìn kỹ giường ngủ, hai người liếc mắt nhìn nhau.

      "Đây là giường của chúng tôi."

      ngẩng đầu, hé ra khuôn mặt xinh đẹp: " đẹp trai cho em nằm ở bên ngoài, ngủ ở bên trong, chỉ trạm thôi."

      Trịnh Thâm: "..."

      Miêu Miêu: "..."

      Mùi vị quen thuộc, cách thức quen thuộc.

      Trịnh Thâm muốn chuyện, Miêu Miêu kéo lại, thở sâu hơi, trưởng thành, nên cứ để Trịnh Thâm ra mặt mọi chuyện.

      Đẩy Trịnh Thâm ra, tới, nở nụ cười: "Dì chỉ trạm à?"

      lập tức biến sắc, cho dù ai mới vừa 30 mà bị người ta gọi là dì cũng vui nổi.

      "A, làm sao!" Tiếng xé gió, ràng tức giận.

      "À, vậy dì qua ghế bên kia ngồi chờ ."

      "Con nhóc này,..."

      "Tiếp viên, đây là giường tôi, ta nhường." tiếng này khiến cho từ tiếp viên đến toàn bộ mọi người xe nhìn sang, vào lúc này là ban ngày, tất cả đều trông thấy.

      Người nữ kia bị quê, càng thêm tức giận.

      "Xin vị hành khách này trở lại chỗ của mình!" Tiếp viên lạnh mặt , bé này trắng tinh đẹp mắt như thế, vậy mà vẫn có người có ý muốn ức hiếp?

      Người nọ bò dậy, dùng sức ném chăn, dậm chân ngồi ghế, mặt còn tỏ vẻ giận dữ.

      Trịnh Thâm lấy cái chăn mà ta chưa mở ra đưa cho Miêu Miêu cất xong, rồi ném cái mà ta ngủ qua.

      " làm gì thế?!" Giọng bé xíu, cứ như Trịnh Thâm phạm phải mười đại tội thể tha.

      Miêu Miêu muốn chuyện, Trịnh Thâm hung hăng trừng, người phụ nữ kia theo bản năng lui về phía sau từng bước, đụng vào bàn, mặt cũng đau đến vặn vẹo.

      dám lên tiếng nữa, Trịnh Thâm này trông rất có lực sát thương.

      ánh mắt giải quyết xong.

      Miêu Miêu: "..." vui.

      Trịnh Thâm sờ đầu , an ủi : " có chuyện gì, Miêu Miêu của giỏi quá."

      Miêu Miêu: "..." Càng vui :).

      ...

      Giường của hai người là tầng dưới, từ đây đến thành phố Bắc Kinh, gần hơn lần từ thành phố H tới đây bao nhiêu.

      Xe lửa lăn bánh, Miêu Miêu hoài niệm liếc nhìn thành phố phía nam, lại phải trở lại phía bắc rồi.

      "."

      "Hả?"

      " thích phương nam hay phương bắc?"

      " thích em."

      "..."

      Trừng : " nghiêm túc với đấy!"

      "Đều được." Suy nghĩ chút, chân tùy ý khoác lên chân khác: "Phương bắc vậy, mùa đông có lò sưởi, sưởi ấm quần áo được!"

      Miêu Miêu cười: "Em cũng thích lò sưởi! Nhưng em cũng thích khí trời phương nam."

      Trịnh Thâm ngồi dậy, thẳng tắp nhìn : "Sau này mình thay phiên sống ở phương bắc và phương nam!"

      "Hay nhỉ!" Liếc , đầy phong tình.

      " ! kiếm nhiều nhiều tiền, chỗ nào cũng có nhà, em muốn ở đâu ở đó!"

      "Còn chỗ nào cũng có nhà, có biết giá nhà ?"

      "Aiz em đừng xem thường , mặc dù bây giờ còn cần em nuôi... há há há."

      Miêu Miêu nằm xong, nhìn ván giường phía : ", sau này em muốn kiếm nhiều tiền, có thể mua nhà của riêng chúng ta là được!"

      Câu nhà của riêng chúng ta kia làm Trịnh Thâm đỏ mắt, xoay người nhìn , lời nào.

      Trong lòng lại thầm thề, phải là , mua cho em rất nhiều rất nhiều nhà.

      ...

      Bọn họ đến thành phố Bắc Kinh là trưa ngày thứ ba, vừa xuống xe, khí nóng bên ngoài ập tới.

      Miêu Miêu nhìn mọi nơi chút, ở mạng có nhìn thấy, hàng năm đều có đàn đàn chị cầm bảng đón tân sinh viên ở trạm xe lửa.

      Đồ Nhiên, sinh viên năm thứ hai khoa lý đại học A, đứng cùng với đám sinh viên đại học A khác, ánh mắt nhìn ra cửa, đứng có chút kiên nhẫn.

      "Ai! Đồ Nhiên! Đồ Nhiên!" Xã đoàn bên cạnh liều mạng kéo cậu.

      "Gì?"

      "Bên kia bên kia!"

      Đồ Nhiên theo ngón tay nhìn sang, ánh mắt chợt thẳng, mợ ơi! Đây là minh tinh à!

      Các sinh viên đón người mới xung quanh cũng hưng phấn, nhìn kia.

      "Đây chắc phải là học sinh đâu."

      "Cũng có thể là của trường điện ảnh."

      Thảo luận lao xao.

      Đồ Nhiên thấy nhìn qua, nhìn kỹ bảng hiệu, theo bản năng muốn vẫy vẫy cái bảng, lại thấy các trường bên cạnh, trường này còn hưng phấn hơn trường kia.

      Ánh mắt kia sáng lên, muốn qua.

      "A a a! Có thể là của trường chúng ta!" Nam sinh đại học B kích động.

      "Cũng có thể là trường chúng ta!"

      "Thôi , giá trị nhan sắc của đại học A hay đại học B đều đừng suy nghĩ nữa, phải là nghệ thuật, cũng là giáo viên." đàn chị chịu nổi bọn họ kích động như thế, cười lạnh.

      Đồ Nhiên lại chú ý tới bị người đàn ông bên cạnh kéo, câu gì đó, rồi sau đó hai người chợt mất... Chợt mất... ... mất...

      "Tôi mà, chắc chắn thể nào là trường chúng ta, ngược lại có thể là bên điện ảnh."

      "Chậc chậc, quên chụp hình, chừng tương lai là ngôi sao lớn đó!"

      ...

      Nhân vật chính bị nghị luận liếc Trịnh Thâm: "Phục rồi."

      Trịnh Thâm chỉ cười: "Tiện thể chúng ta dạo thành phố Bắc Kinh chút, cần theo chân bọn họ trở về." Cái rắm! Khi ông đây nhìn thấy, toàn bộ đám con trai kia, tròng mắt cũng sắp rơi ra ngoài rồi!

      Hai người dạo thành phố Bắc Kinh nữa, quá nóng, mua vài món cần thiết, thuê xe đến trường học.

      Ở cổng trường có đám người giơ bảng, lúc này là bảng hiệu của các khoa, từng tốp sinh viên mới được chở đến, các khoa dẫn người mang đăng ký.

      Trường học càng nhiều, bắt đầu so, so cái gì? So đầu người à!

      Ví như đại học A mạnh nhất là khoa hóa, cả buổi sáng người cũng thấy, ít lần kích động giơ bảng lên, rồi mất mác trở về.

      xe người lại đến, học trưởng khoa hóa Tân Tấn năm thứ hai xám xịt quay trở lại.

      "Lại có ai?"

      Nam sinh miệng nhai kẹo cao su bên cạnh bĩu môi, nhặt tờ hướng dẫn đăng ký mặt đất lên, lấy ra quạt gió: "Từ trước đến nay sinh viên khoa chúng ta mạnh mẽ, vừa vào cổng trường, tự mình gánh đồ tìm chỗ rồi. Tới đây tìm người nhờ giúp đỡ hơn phân nửa là mấy em , khóa chúng ta có tám em , bốn ban, dầu gì lớp chúng ta cũng có ba. Lần này, chậc chậc, lại có thêm lớp học hòa thượng ra đời rồi!"

      Trương Hạo liếc mắt , đột nhiên đứng lên, chạy tới.

      Miêu Miêu và Trịnh Thâm đến cổng trường, bởi vì kéo thêm hành lý, đám người nhào tới.

      "Đàn em, học khoa nào vậy?" Trương Hạo thề, đời này cậu ta chưa từng cười dịu dàng như vậy đâu.

      Trịnh Thâm thề, đời này chưa từng thấy người nào cười đến bỉ ổi như thế!

      "Khoa hóa." Nhất thời, Trương Hạo cảm giác mình muốn thăng thiên, ánh mắt hâm mộ của người quen biết xung quanh nhàng lướt qua đây.

      "Đàn em, dẫn em đăng ký!, hành lý đưa cho ." Sắp đưa tay cầm hành lý tay Trịnh Thâm.

      Trịnh Thâm ‘ nhàng’ nắm được tay cậu ta, ngoài cười nhưng trong cười: "Bạn học cậu cho tôi biết chỗ đăng ký ở đâu, tự chúng tôi ."

      Trương Hạo nhịn đau, cười như tắm gió xuân: "Tôi có trách nhiệm đưa hai người đến..."

      Trịnh Thâm buông tay cậu ta, rút tờ giấy hướng dẫn đăng ký tay cậu ta ra: "Cảm ơn, tự chúng tôi ."

      Hai người càng lúc càng xa, đống người phía sau nhìn bóng lưng bọn họ, Trương Hạo xoa tay, mặt ngu luôn.

      Trịnh Thâm xem giấy hướng dẫn lần, cũng biết bọn họ muốn làm gì, mặt còn có bản đồ, hoàn toàn cần lo lắng tìm được đường.

      Dừng chân lại, nhớ đến đường luôn thấy đại đội con trai, rất yên lòng với Miêu Miêu: " giờ đổi khoa còn kịp ?"

      Miêu Miêu: "..."

      Bận rộn hai tiếng, cuối cùng cũng báo danh xong, Miêu Miêu hoàn toàn trở thành sinh viên đại học.

      Theo lý mà năm thứ nhất Miêu Miêu thể ở bên ngoài, chủ nhiệm xong, Miêu Miêu chợt ngây ngẩn cả người.

      Nhưng thấy Trịnh Thâm đưa tay, lấy ra tờ giấy từ trong túi, vẻ mặt khổ sở: "Thân thể em tôi có vấn đề, thể ở trường, chúng tôi muốn giúp em ấy điều dưỡng thân thể mọi lúc."

      Dáng vẻ mặt mày ủ rũ, chủ nhiệm xem kỹ xong, lại suy nghĩ chút về thành tích của Miêu Miêu, cuối cùng gật đầu.

      Hai người ra khỏi phòng làm việc.

      Miêu Miêu nhìn về phía : "Em bị bệnh gì?"

      "Phi phi phi! Đừng điều may, đó là lúc trước em bị bệnh."

      "Còn giấy bệnh viện sao?" Miêu Miêu nghi ngờ.

      "Tô Hướng Nam làm cho."

      "..." Được, nhân tài!

      ...

      Hai người đến phòng ở mới của bọn họ bên cạnh đại học A, khác lắm với thành phố W, hai phòng khách bếp phòng vệ sinh, chỉ cần sửa sang lại chút là được.

      Trịnh Thâm rửa táo cho , dọn dẹp đồ của hai người xong, trời tối, may là hai ngày nay đều chỉ cần đăng ký thôi.

      Hai người đến siêu thị lầu dưới mua thức ăn nấu cơm, mọi việc ổn thoả, tám giờ tối.

      "Em rửa mặt ngủ." Miêu Miêu ngáp, Trịnh Thâm lại kéo .

      Hôm nay tụi nam sinh trong trường, khiến có cảm giác nguy cơ, cảm thấy, hai người cần xác định quan hệ.

      "Miêu Miêu." Tương đối chính thức.

      "Hả?"

      "Em lên đại học, trưởng thành rồi."

      "Ừ, sau đó?"

      "Có chút quan hệ cũng nên xác định."

      "Sau đó?"

      "Em cảm thấy, là gì của em?" Tay khẽ giật, vẻ mặt nghiêm túc yên.

      Môi Miêu Miêu hơi động, vội vàng đè xuống.

      "Ưu Nhạc Mỹ [1]?"

      [1] Ưu Nhạc Mỹ: ‘Ưu nhạc mỹ’ là tên loại Trà sữa, trong Quảng cáo trà sữa ấy có đoạn đối thoại thế này:
      Nữ: Em là gì của ?
      Nam: Em là Ưu Nhạc Mỹ của
      Nữ: Vậy ra em là Trà sữa à?
      Nam: Như vậy có thể nâng niu em trong lòng bàn tay của mình!

      "Miêu Miêu! Nghiêm túc!"

      " trai?"

      Trịnh Thâm quýnh lên: "Sao là trai?! Đâu cùng cha mẹ đâu."

      Thấy vô tội nháy mắt mấy cái, suy nghĩ chút, mềm giọng, tay xoay vòng trung: "Có phải nên tăng lên chút, tăng lên ~ "

      Chân mày hơi nhíu, có chút bỉ ổi, chăm chú nhìn môi , vẻ mặt mong đợi.

      Miêu Miêu nháy mắt, môi khẽ động, : "Chú?"

      Trịnh Thâm: "..."
      Hale205 thích bài này.

    4. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 40: Thăng chức

      Chuyển ngữ: Gà _ LQĐ

      " già như vậy sao?!" Giận dữ.

      Miêu Miêu lắc đầu: "Nhưng phải bảo thăng chức xíu sao ~ "

      Tay học theo vẽ vòng.

      Trịnh Thâm cố gắng ổn định tâm trạng, chớp mắt, nhìn chằm chằm : "Em muốn mãi mãi ở cùng chỗ với sao?"

      Miêu Miêu vô tội liếc mắt: "Phải có gian riêng tư?"

      Trịnh Thâm nóng nảy: " gian riêng tư gì chứ! Hai người chúng ta còn cần gian riêng tư sao?!"

      "Cần chứ, ai ai cũng cần." Nhếch môi lên, khẽ cười.

      "Vậy được vậy được, cho em gian riêng tư, quan hệ của chúng ta..."

      "Quan hệ của chúng ta rất tốt mà."

      Dù Trịnh Thâm có chỉ số IQ bằng 0 cũng nhìn ra Miêu Miêu trêu .

      "Miêu Miêu!!!" Đè người lên ghế sa lon, cắn cằm cái, trong nháy mắt mặt Miêu Miêu đỏ hồng.

      "Miêu Miêu... Quan hệ của chúng ta thế nào?" Nhếch môi, lộ ra hai hàng răng, nếu em cắn em.

      "Trịnh ba tuổi đủ rồi!"

      "Miêu bại hoại em có thừa nhận !"

      Miêu Miêu sờ cằm mới vừa rồi bị cắn, nhìn : "Thăng chức có ích lợi gì?"

      Trịnh Thâm vui mừng: "Có người nấu cơm cho em, có người giặt quần áo cho em, có người đưa đón em học, có người nộp tiền lương cho em..."

      Những ngón tay như đầu hành gõ vào cằm: "Nhưng bây giờ cũng vậy mà?"

      Trịnh Thâm nắm được tay , sắp bị nhóc bại hoại này làm tức chết: "Miêu Miêu!"

      Trừng , trừng , dùng hết sức trừng .

      tay Miêu Miêu bị bắt chặt, tay khác đẩy , tư thế này khiến hơi ngượng.

      "Tránh ra!"

      "Em thăng chức đứng lên!"

      " đứng lên thăng chức!"

      Trịnh Thâm vội vàng bò dậy, Miêu Miêu xuống ghế sa lon, đứng thẳng, cười : "Vậy thăng thành?"

      Ánh mắt Trịnh Thâm sáng lên, vẻ mặt kích động, như con chó lớn, vẫy vẫy đuôi.

      Miêu Miêu có cách nào nhìn , gọi: "Chú Trịnh!"

      Xoay người bỏ chạy, Trịnh Thâm lấy lại tinh thần, cửa đóng lại.

      "Miêu Miêu! Em là nhóc con bại hoại!"

      Cửa hé mở khe , lộ ra khuôn mặt nhắn, tràn đầy vui vẻ: "Vậy thăng lên thành ông xã?"

      "Ầm!" Cửa lại bị đóng rồi.

      Ánh mắt Trịnh Thâm sáng lên, nhào tới, cào cửa.

      "Vợ ~ mở cửa để ông xã ôm ôm!"

      Bên trong truyền đến nghẹn cười: "!"

      Hai người, cách cửa, hai khuôn mặt tươi cười, cửa thể ngăn cản màu hồng phấn rồi, những hường phấn đó bay bay bay, thắp sáng căn phòng, Trịnh Thâm cười thành tên đần luôn.

      Hai người, chính thức xác định quan hệ.

      ...

      Ngày thứ hai Miêu Miêu mở cửa, phát người đàn ông ngồi xổm ở cửa, vừa nghe thấy tiếng cửa mở, nhảy dựng, ôm lên.

      "A!"

      ôm lên, chính là kiểu tay ôm eo, nâng người ta lên, tung lên.

      "Trịnh Thâm!!!" Miêu Miêu sợ choáng váng, giận dữ.

      tay Trịnh Thâm đặt mông , để ngồi cánh tay, mặt cười hì hì: "Vợ!"

      Cằm mọc ít râu, hưng phấn suốt cả đêm.

      "Trịnh ba tuổi thả em xuống!"

      Trịnh Thâm nghe lời đặt xuống, nhìn , Miêu Miêu giận quá, nện , lại bị bắp thịt căng cứng đụng đau tay.

      Trịnh Thâm che: "Ai da, em chút, đừng đánh, tay bị đau, em nhéo đây nè."

      Đưa mặt ra, gò má hướng về phía .

      Miêu Miêu: "..."

      ...

      Ở nhà nghỉ ngơi và chỉnh đốn ngày, phải đến trường tiếp nhận giáo dục dành cho tân sinh viên, vài ngày nữa, 15 tháng chín, nửa tháng huấn luyện quân chính thức bắt đầu.

      Miêu Miêu bị tiếng gõ cửa đánh thức: "Miêu Miêu, dậy , phải đến trường điểm danh."

      Nhanh chóng mặc quần áo, tối hôm qua Trịnh Thâm nên đăng đường nhập nhất [1], Miêu Miêu và náo loạn lâu mới đánh được người , khóa cửa.

      [1] đăng đường nhập thất: vào trong phòng, vào trong nội thất. Ý lén vào phòng chị.

      Vào lúc này thức dậy hơi trễ rồi, nhanh chóng mặc quần áo rửa mặt, uống hết sữa tươi bàn, nhận lấy cái hộp Trịnh Thâm đưa cho .

      "An măn mưa ( ăn chưa)?" uống sữa tươi, hỏi người ta ăn chưa mà thành như vậy.

      Trịnh Thâm cười: "Ăn rồi, ."

      Xuống lầu, chiếc xe đạp mới tinh đỗ trước mặt, ngày hôm qua hai người cùng mua.

      Miêu Miêu vốn nghĩ thích xe gắn máy, hề ao ước chút lưu luyến dời tầm mắt, nghiêm túc : " an toàn."

      Cuối cùng mua chiếc xe đạp này, loạng choạng chở đến cổng trường.

      Miêu Miêu cũng vừa ăn xong bánh bao, Trịnh Thâm lấy khăn giấy ướt từ trong túi ra đưa cho lau, lấy lại cái hộp.

      "Mau ."

      Trong lòng ấm áp, vẫn ngồi xe đạp, thoạt nhìn vẫn cao hơn chút.

      Miêu Miêu khập khiễng ‘chụt’ tiếng, người bỗng chạy .

      Trịnh Thâm sững sờ trong chốc lát, nhàng nâng tay, sờ mặt, cười đến ngu.

      ...

      Hạ Uyển Lâm ngồi ghế, trong tầm mắt của mọi người, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

      Khoa hóa năm nhất lớp , tại sao chỉ có mình là nữ sinh!

      Ngày hôm trước báo cáo còn nghe người ta khoa hóa có em rất xinh đẹp, nghe hình như là lớp . Lúc ấy trong lòng hơi có chút vô vị, em xinh xắn à...

      Giá trị nhan sắc của bình thường, kết quả đến ký túc xá, phát ba người khác đều phải là lớp !

      Hai lớp hai, lớp ba, cách vách còn có sáu người, tất cả đều là khoa hóa.

      chung, chính là hai lớp hai, bốn lớp ba, ba lớp bốn.

      Đại học A chuyên về hóa, quả nhiên là hệ hòa thượng danh bất hư truyền.

      Cứ như vậy, cũng chỉ mình lớp !

      chưa từng mong đợi có nào đến lớp thế này, dù là tiên nữ hay kẻ xấu xí, chỉ cần cho người bạn, là được!

      Làm nữ sinh duy nhất, ánh mắt cả lớp thỉnh thoảng nhìn về phía .

      Chủ nhiệm lớp tiến vào, đây là lần đầu bọn họ gặp chủ nhiệm lớp, dĩ nhiên, chủ nhiệm lớp đại học, vô cùng có khả năng, gặp vài lần.

      "Lớp trưởng, đến đủ chưa?"

      nam sinh đáp lời: "Còn thiếu người ạ."

      , bóng đen từ cửa sau khom lưng chạy vào, ngồi bên cạnh Hạ Uyển Lâm, thở ra hơi, nhìn về phía giáo viên cười áy náy.

      Chú ý tới mình nhìn , đối phương quay đầu, nhếch môi cười: "Chào bạn."

      Hạ Uyển Lâm cảm giác mình xong rồi... E là loạn nhịp...

      Lúc này cả lớp cũng nhìn nữa, mọi người đều nhìn Miêu Miêu, đây vẫn là lần đầu tiên bị nhiều ánh mắt nhìn chăm chú như vậy, nghĩ là vì mình tới trễ.

      Vội vàng đứng lên, khom lưng: " xin lỗi, xin lỗi."

      Hạ Uyển Lâm theo bản năng muốn sao, chủ nhiệm lớp cũng lộ ra nụ cười hòa ái: " sao cả, ngồi xuống ."

      Rồi sau đó chủ nhiệm lớp tự giới thiệu bản thân, rồi thêm số việc cần chú ý, sau đó để mọi người tự giới thiệu mình.

      Từ cửa qua, từng người .

      Rất nhanh đến lượt Miêu Miêu, vốn vào từ cửa sau, thở ra hơi, ngón tay siết vạt áo chặt: "Mình tên là Miêu Miêu, đến từ thành phố W, hi vọng có thể hòa đồng với mọi người."

      xong vội vàng ngồi xuống, tai ửng đỏ, khuôn mặt bé đỏ hồng quay chỗ khác.

      Hạ Uyển Lâm hơi choáng váng, tay ngứa quá!

      Miêu Miêu?

      ! Có phải là bé mèo manh thành tinh ?!

      Giới thiệu xong, Miêu Miêu nhớ ba người, người là bên cạnh này, Hạ Uyển Lâm, người địa phương.

      lớp trưởng Trịnh Triệt, bởi vì cậu ta họ Trịnh.

      Còn có bạn béo, mập giống năm đó, Diệp Minh.

      ...

      ‘Cuộc họp mặt’ buổi sáng kết thúc, hai nữ sinh duy nhất tay nắm tay đến phòng ăn ăn cơm.

      "Meo Meo ~" Hạ Uyển Lâm làm nũng.

      Miêu Miêu hơi trừng mắt, Meo Meo?

      "Cười cái nào ~ "

      Theo bản năng nhếch môi cười với ấy, hai tay đối phương bóp mặt : "A! cho cười!"

      Miêu Miêu: "..." Rốt cuộc mình nên cười hay nên cười?

      Phòng ăn đại học phong phú hơn so với phòng ăn trung học, hai người mỗi người bưng hộp cơm, tựu trường nên khá đông người, tùy tiện tìm hai chỗ trống ngồi xuống.

      Hai tên nam sinh hăng say bên cạnh, trong nháy mắt yên tĩnh.

      Điện thoại cầm tay đặt bên cạnh Hạ Uyển Lâm vang lên, tin nhắn thêm bạn tốt, đến từ bầy đàn trong lớp.

      "Ủa? Tại sao cậu có?"

      Miêu Miêu lắc đầu.

      "Cậu có vào group chat chưa?"

      Lại lắc đầu.

      "Mình kéo cậu vào! Số cậu bao nhiêu?"

      Miêu Miêu báo cho , đối phương liếc nhìn tên: "Trịnh Miêu Miêu?"

      Mặt ửng đỏ, phải Trịnh Thâm bảo đặt tên này, vốn bảo đặt là ‘Trịnh Thâm Miêu Miêu’, chết sống đồng ý, thảo luận lâu, đặt cái này.

      ngoài ý muốn thấy trong nhóm nhốn nha nhốn nháo trong nháy mắt chợt nghiêm chỉnh hẳn, gửi bình luận hoan nghênh.

      Hạ Uyển Lâm liếc mắt, : "Còn chưa có ai thêm cậu?"

      Miêu Miêu liếc nhìn, lắc đầu: " có."

      Sau lát, bạn học gửi tin cho , : À, Miêu Miêu có bạn trai chưa?

      "Cậu có bạn trai chưa?" cũng hỏi thẳng.

      Trong nháy mắt Miêu Miêu xấu hổ, gật đầu.

      Hạ Uyển Lâm cảm nhận được cơn bão dữ dội, cảm thấy, cũng phải chia sẻ dữ dội này cho đồng bào phái nam trong lớp, quả nhiên, mảnh kêu rên, xác chết khắp đồng.

      Hai người ăn cơm xong, đứng lên, Hạ Uyển Lâm liếc nhìn cái mâm trống bên cạnh, hai nam sinh ngồi yên tĩnh hơn nửa tiếng, trong lòng ói mửa, đáng sợ.

      Buổi chiều là hướng dẫn người mới, ngồi trong giảng đường theo lớp.

      Khoa hóa vừa lúc ở giữa, hai vào, hơn vài người ngoắc.

      "Hạ Uyển Lâm, ngồi đây, ngồi đây."

      Miêu Miêu nhàng cười: "Cậu và bạn học quan hệ tốt."

      Hâm mộ nhìn ấy, nhưng thấy mặt Hạ Uyển Lâm như mìn nổ nhìn lại : "Cậu nghĩ là vì bọn họ muốn ngồi cùng tớ chứ?"

      " phải sao?" Chớp chớp mắt.

      Hạ Uyển Lâm: "..." Cái này gọi là xinh đẹp nhưng tự mình biết sao?

      Chọn hai chỗ, cho Miêu Miêu ngồi ở bên kia của mình, nhìn thấy lớp trưởng bên cạnh liều mạng liếc mắt.

      Ở phía lãnh đạo khoe khoang trường học của mình, Miêu Miêu và Hạ Uyển Lâm chuyện phiếm.

      "Giá trị nhan sắc của khoa hóa cao ."

      "Hả?" Nghi ngờ quay đầu.

      "Nam có Từ Úc An lớp ba đỗ Trạng Nguyên, trong mười đại soái ca, xa, ràng lớp chúng ta cũng có người!"

      Lớp trưởng Trịnh Triệt bên cạnh dựng thẳng tai vội vàng chen vào: "Ai da, tớ ngượng quá!"

      Hạ Uyển Lâm lườm cậu ta: "Da mặt cậu dày như tường thành rồi!"

      Tiếp tục quay lại đề tài vừa rồi: "Nữ sinh à ~ mặc dù ít người, chúng ta có Miêu Miêu là đủ rồi!"

      Miêu Miêu liếc ấy cái, Hạ Uyển Lâm là nữ sinh, mà xương cũng sắp mềm nhũn, vội vàng dời tầm mắt sang chỗ khác.

      Nghe bên cạnh truyền đến giọng như tiếng mèo: "Cậu cũng rất dễ thương..."

      Xong rồi, xương hoàn toàn mềm nhũn luôn.

      Mỗi ngày bạn trai có đau cũng vui vẻ?

      (Trịnh Thâm: đoán xem? : ))

      ...

      Nghiêm chỉnh cả buổi chiều, Hạ Uyển Lâm ngủ hai giấc mới kết thúc, nghiêng đầu nhìn, đối với nữ sinh nghiêm túc nghe cả buổi trưa này, bội phục muốn quỳ lạy.

      Vừa kết thúc: "Chúng ta tiếp tục ăn cơm ."

      Miêu Miêu nháy mắt vài cái: "Tớ về nhà ăn."

      "A, đúng nha, cậu ở ký túc xá, vậy được, cậu trở về ."

      Miêu Miêu cười: "Vậy tớ về trước."

      "Bái bai."

      Đeo cặp sách ra cửa, bên ngoài hoàng hôn vẫn treo bầu trời, lấy dù ra, về phía cổng trường.

      Từ Úc An theo mấy nam sinh trong ký túc xá ra ngoài, chỉ vào Miêu Miêu: "Từ Úc An, nhìn thấy , đó là đóa hoa của lớp đấy, nghe là đồng hương với cậu."

      Cậu ta cũng ngẩng đầu lên, chỉ nhìn phía trước mặt.

      người khác tiếp: "Có vẻ như còn là Trạng Nguyên của thành phố W nữa."

      Đầu cậu ta đột nhiên ngẩng lên, chặt chẽ nhìn bóng lưng , nhận ra...

      "Tên là gì?" Lạnh lùng hỏi.

      "Tên gì nhỉ... Miêu Miêu? Đúng! Miêu Miêu, giống như con mèo á."

      Lời còn chưa dứt, chỉ thấy người bên cạnh bước nhanh đến phía trước, bạn cùng phòng kinh hãi, Từ Úc An to gan như vậy?! Cũng dám ra tay quyến rũ rồi hả?!

      "Miêu Miêu."

      Quay đầu lại: "Ủa, Từ Úc An."

      Lộ ra nụ cười, hiếm khi gặp được người quen ở bên ngoài như vậy.

      Tập thể bạn cùng phòng bối rối, thế là biết nhau à?

      Từ Úc An bước nhanh lên, hai người vừa vừa vài câu, chú ý tới ánh mắt hoảng sợ phía sau.

      Hai người khoa hóa năm nhất hoa cỏ vậy mà biết nhau à?!

      Dĩ nhiên, bây giờ hai người bọn họ cũng chú ý.

      "Cậu ở ký túc xá?"

      "Đúng vậy, tôi ở bên ngoài."

      Từ Úc An mím chặt môi dưới, ra cậu rất thích chuyện, giờ vẫn còn chưa hồi thần vì biến hóa của Miêu Miêu.

      hai câu, trao đổi cách thức liên lạc, lúc quẹo cua mỗi người ngả rồi.

      Từ Úc An bị gặng hỏi thế nào cũng , Miêu Miêu vừa đến cổng trường, chú ý tới Trịnh Thâm đứng ở bên ngoài, dùng sức vẫy tay.

      "Miêu Miêu!"

      "!" Tiến lên, được dắt tay, mười ngón tay đan chặt.

      " chờ bao lâu rồi?"

      " lâu!" Nhếch môi cười khúc khích,

      " cần chờ em, rất gần mà..."

      " sao, mấy ngày gần đây có chuyện gì, qua thời gian nữa bận rộn, nên chắc mỗi ngày có thể đến đón em."

      "Ồ... Chúng ta đâu?"

      "Mua thức ăn!"

      ...

      Miêu Miêu nhìn Trịnh Thâm đeo tạp dề rửa chén ở phòng bếp, trong miệng còn khẽ ngâm nga ca khúc kỳ lạ.

      Chờ xong, chủ động tiến lên cởi tạp dề cho , rồi hai người xem TV lát, mới rửa mặt tắm táp.

      mới vừa tắm xong, mặc váy ngủ tơ tằm, chỉ nghe thấy Trịnh Thâm gõ cửa.

      "Sao vậy?"

      Trịnh Thâm ôm gối nhìn thẳng , váy ngủ này bọn họ mua cùng nhau, trông còn đẹp hơn tưởng tượng.

      Sợi tơ tằm tổng hợp, dài đến đầu gối, phía dưới lộ ra hai bắp chân trắng nộn, gầy đến mức khiến đau lòng. Phía buộc lỏng, rất cao, số vị trí thoạt nhìn như như .

      Làn da trắng nõn, mái tóc dài xõa ở phía sau, còn thêm hai nhũ hoa nghịch ngợm dừng ở trước ngực...

      Trịnh Thâm nuốt nước miếng...
      Kẻ trộm thành : "Vợ, hai ta ngủ ..."
      Hale205 thích bài này.

    5. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 41: Tai nạn xe cộ

      Chuyển ngữ: Gà _ LQĐ

      Lúc đầu Miêu Miêu sửng sốt năm giây mới phản ứng kịp, Trịnh Thâm... điên chứ?

      " gì... ?" Còn có chút thể tin.

      Trịnh Thâm gãi đầu, tay khác giơ gối đầu, nở nụ cười ngu ngốc: "Chúng ta ngủ ."

      Trời đất chứng giám, vẻ mặt của , lúc ngủ... chỉ đơn thuần là ngủ.

      Nhưng thực tế... Vị trí đặt ánh mắt của , bại lộ tất cả.

      Miêu Miêu thở mạnh, đưa tay, rút gối trong ngực : "Trịnh Thâm! là tên lưu manh!!!"

      "Ây da, chút, chút! Đừng làm tay bị thương!"

      "Miêu Miêu, đừng đánh đầu, em đánh tới đâu!"

      "Ui cha em chú ý eo kìa!"

      ...

      Cuối cùng vẫn thể vào, chỉ thể vào phòng, tay cũng cho nắm.

      "Miêu Miêu, sai rồi." Đưa đến cổng trường, thấy chút nể tình muốn , Trịnh Thâm vội vàng lên tiếng.

      Miêu Miêu quay đầu lại, dùng vẻ mặt đáng thương nhìn , như con chó lớn, lỗ tai vểnh lên, đuôi lắc cái.

      Lòng mền nhũn, nghĩ lại thói quen giả vờ ngây ngốc của tên này, trợn mắt, mềm mại, nhưng rất phong tình.

      Sau đó, kiêu ngạo bỏ .

      Tuy nhiên ánh mắt đó, khiến Trịnh Thâm ngây ngẩn cả người, ôi chao, tiểu tâm can này muốn mạng của đây mà!

      ...

      Buổi sáng nay vẫn là tiết hướng dẫn tân sinh viên, mới vừa vào đại sảnh, ánh mắt nhìn về phía chỗ các ngồi ngày hôm qua, Hạ Uyển Lâm đứng dùng sức vẫy tay.

      "Mau lên mau lên."

      Miêu Miêu cười, ôm cặp vào lòng, nhàng ngồi xuống.

      " hâm mộ cậu có thể về nhà." Hạ Uyển Lâm ra vẻ hâm mộ.

      "Nhà cậu rất xa à?"

      "Ai, gần hai tiếng, mẹ tớ bảo Quốc Khánh lại trở về."

      Miêu Miêu gật đầu, vỗ vai ấy, vẻ mặt thành : "Vậy Quốc Khánh trở về thôi, có thể gọi điện thoại cho bọn họ mà."

      "Ừ nhỉ!" Hạ Uyển Lâm gật đầu, điều chỉnh tâm trạng, vẻ mặt bát quái: "Ngày hôm qua cậu ở trường học nên chắc chắn biết."

      "Cái gì?"

      "Phòng túc xá cách vách có hai nữ sinh lớp ba đánh nhau!"

      Miêu Miêu trợn tròn mắt: "Đánh nhau?!"

      "Được rồi, còn có liên quan đến cậu."

      "A?" Càng giật mình.

      "Trước tiên tớ hỏi cậu, cậu và Từ Úc An biết nhau?"

      Miêu Miêu gật đầu: "Chúng tớ học cùng nhau lúc trung học đệ nhị."

      "Ngày hôm qua phải hai ngươi cùng nhau sao? Rất nhiều người nhìn thấy, ngày hôm qua phòng nữ đều vậy."

      Thấy Miêu Miêu trợn tròn mắt, Hạ Uyển Lâm có chút bất đắc dĩ, cậu ấy được nhạy, khẳng định biết gần đây đề tài bàn tán của phòng nữ, hầu như có liên quan đến cậu ấy.

      "Khiếu Trương Nghiêu gì đó cậu rất đẹp, là trời sinh đôi với Từ Úc An, Đới Giai Tú còn số lời hay, tính khí hai người đều nóng nảy, lập tức cãi vã."

      Ánh mắt càng trừng càng lớn, dáng vẻ giống mèo con, dễ thương chịu được.

      Hạ Uyển Lâm theo bản năng tránh ánh mắt , tiếp tục bát quái: "Sau đó hai người đánh nhau, Trương Nghiêu là người phương bắc, mạnh mẽ hơn so với Giai Tú, cho nên chưa bao giờ ăn thiệt."

      "Khiếu Trương Nghiêu này , muốn thu thập Giai Tú."

      Miêu Miêu đần mặt, biết sao chỉ như vậy mà có thể là cãi vã.

      " ra cũng có liên quan gì đến cậu, hai người đó mới vừa tựu trường vì giường ngủ cãi lần, tớ sợ Đới Giai Tú này ghi hận cậu, cứ ra vẻ tiểu công chúa, ai cũng nợ ta!"

      lúc lâu Miêu Miêu mới tiêu hóa tin tức có liên quan đến lại như có quan hệ gì.

      "Nếu ấy vì chuyện này mà ghi hận tớ, là lỗi của ấy, tớ cũng sợ."

      Bây giờ Hạ Uyển Lâm nhịn được, nhàng nhéo mặt : "Hả? Cậu còn có thể đánh nhau với ta?"

      " phải đánh hay ." Suy nghĩ chút, : "Nếu ấy đánh tớ, tớ cũng đáp trả."

      Vẻ mặt thành .

      "A! Sao cậu lại moe như vậy chứ!"

      Hai người nháo thành đoàn.

      Lúc này, Diệp Minh mập mạp trong lớp bọn họ cũng đến, nhìn khắp nơi chút, tới hàng trước của bọn họ, với người bạn đối diện kia: "Xin cho qua, được ?"

      Người nọ nhịn được nhàng di chuyển chút, Diệp Minh quá mập, chen vào.

      "Ai da, thằng mập cậu làm gì thế! Đau chết rồi!" Người nam sinh kia đẩy ra, cậu ta trừng cậu.

      Bạn mập đỏ bừng mặt, tay chân luống cuống, vội vàng lui ra ngoài, nhưng biết nên ngồi ở đâu.

      Bên cạnh Hạ Uyển Lâm còn có chỗ ngồi, ngày hôm qua Trịnh Triệt ngồi, nhưng hôm nay thứ tự có chút lộn xộn, cậu ta lại giúp thầy giáo tay, nên vào lúc này trống chỗ.

      "Dời vào ghế ." Miêu Miêu nhàng đẩy Hạ Uyển Lâm, đối phương theo bản năng dời vào ghế.

      Miêu Miêu cũng chuyển chút, cười với Diệp Minh: "Ngồi đây nè."

      Mặt cậu càng đỏ hơn, vội vàng ngồi xuống, nam sinh trước mặt sửng sốt, quay đầu lúng túng cười với Miêu Miêu.

      trừng cậu ta cái, bởi vì mập, bị quá nhiều kỳ thị, khi đó nghĩ, tại sao có người vì thân thể mà kỳ thị người khác?

      Nếu thiếu sót về mặt đạo đức, hoặc nhân phẩm tốt, kỳ thị này đối phương mới đáng phải nhận, còn vấn đề thân thể này, nếu được, ai muốn mình có hình thể hoàn mỹ đây?

      Nam sinh kia lúng túng hơn, quay đầu yên lặng, dám câu nào, mất mặt trước mặt xinh đẹp như vậy, mặt thẹn đến hoảng.

      Diệp Minh cúi đầu, đến bên cạnh hai nương tiếp tục tán gẫu, mới khẽ : "Cảm ơn."

      Tai Miêu Miêu vừa động, quay đầu mỉm cười với cậu: " có gì, còn dư chỗ mà!"

      Đầu Diệp Minh hơi mê mang, liếc nhìn .

      ...

      Sau khi Trịnh Thâm rời từ cổng trường, đến trung tâm chợ, căn phòng dưới đất, vừa nghiêng vừa .

      Thành phố Bắc Kinh tấc đất tấc vàng, bây giờ bọn họ có nhiều tiền để tìm chỗ cao lớn làm phòng làm việc.

      Lâm Phóng chờ ở cửa: "Ai u , rốt cuộc tới!"

      Trịnh Thâm dẫn ông ta theo vào, tay nhận lấy điếu thuốc trong tay ông ta: "Tình hình thế nào?"

      " mảnh đất kia nhất định phải bán, hơn nữa tại đất này thuộc về địa sản Hoàng Thành, năm trước nghe phong thanh hình như muốn xây khu nghỉ dưỡng."

      "Nhưng năm ngoái địa sản Thành Mậu xây khu biệt thự ở thành nam, người nổi danh có tiền cũng mua ở bên kia, vào lúc này nếu mảnh đất ở thành bắc xây dựng thành khu nghỉ dưỡng, nguy hiểm quá lớn."

      "Lúc ông hỏi, bọn họ bán ?"

      "Bán cái rắm, tôi ngay cả người cũng thấy được." Kiểu như ông là tên vô danh, hai có công ty, hẹn trước còn có cửa.

      Trịnh Thâm nhăn mặt cau mày: "Được, khổ cho ông rồi."

      Lâm Phóng biến đen, dò xét tin tức phải chỉ cần tiền là có thể, còn phải kiên nhẫn, quan sát, phân tích.

      " có chuyện gì, vì Thâm ca phục vụ mà!" Cười hì hì, ánh mắt sáng lên.

      "Có thể tìm tới lão đổng của Hoàng Thành ?"

      Lâm Phóng lắc đầu: "Chỉ có thể ngồi xe chờ, tôi biết bảng số xe."

      "Vậy được, ngồi chờ."

      "Thâm ca, đừng làm tôi sợ, ngay bây giờ à? Với số tiền chúng ta có trong tay nay, làm thế nào có thể bắt được mảnh đất lớn như vậy?!"

      "Chúng ta đến gặp ông ta trước, đến chuyện mua, nhìn xem có thể hợp tác hay ."

      "Được!"

      Bọn họ tới mang theo toàn bộ gia sản của Ngưu Đồ, khoản tiền ở thành phố W kia, cho dù xem là khoản lớn, tới thành phố Bắc Kinh, mảnh đất hợp ý cũng chẳng mua được.

      "Đúng rồi, chúng ta đăng ký công ty trước."

      "Chỉ có hai chúng ta?!"

      "Hai người phải là được rồi à, có ông chủ, có nhân viên rồi!"

      tay lôi Lâm Phóng choáng váng ra ngoài, phòng dưới đất chật hẹp, chính là xuất phát điểm của bọn họ.

      Đăng ký cái gì cũng nhanh và dễ, nhưng chỗ tên công ty lại làm khó Trịnh Thâm rồi.

      "Nghĩ kỹ chưa?" Nhân viên làm việc nhịn được.

      Trịnh Thâm trừng lại, cả người đối phương run lên, dám nữa.

      "Trịnh thị, cứ gọi Trịnh thị ."

      Lâm Phóng: "..." Thâm ca còn có thể đơn giản hơn chút ?!

      Chờ hai người rồi, nhân viên nọ bĩu môi: "Còn Trịnh thị, dạng như thổ phỉ thế kia còn có thể mở công ty? Xem xem mấy ngày nữa phá sản!"

      Lúc này ta nghĩ tới, ngắn ngủi mấy năm, Trịnh thị, làm mọi người kinh hãi.

      "Thâm ca bây giờ mình đâu? Ngồi chờ?"

      "Ăn cơm!"

      "..."

      ...

      Buổi chiều, hai người chờ ở cửa địa sản Hoàng Thành, công cụ giao thông được dùng là chiếc Huyndai xài rồi, mua năm vạn đồng.

      Lâm Phóng dò xét tin tức ở bên ngoài, đứng tốt, có xe dễ dàng hơn chút.

      Chờ phát năm giờ chiều, Trịnh Thâm liếc nhìn thời gian, Miêu Miêu sắp tan học...

      "Thâm ca! Chúng ta kiên trì đến bây giờ! đừng muốn đó." Lâm Phóng kêu to, Thâm ca cái gì cũng tốt, chỉ mắc phải thuộc tính thê nô thế này, hết cứu.

      Trịnh Thâm vừa mới chuẩn bị mở cửa tay lại rụt trở về: "Được! Chờ tiếp."

      Suy nghĩ chút, nhịn được, gửi cho Miêu Miêu tin nhắn, dài đến 600 từ.

      Vẫn còn ở hội trường, điện thoại di động của Miêu Miêu vừa vang lên, lấy ra, sửng sốt nhìn độ dài của tin nhắn chút, rồi sau đó đọc xong, đầu đầy hắc tuyến.

      ràng chỉ hai điểm, rằng có chuyện tối nay mới trở về, dặn nhớ ăn cơm.

      dùng lời lẽ chua xót viết trong 600 từ!

      Bắt đầu từ Miêu Miêu dấu, đến phần đề tên Thâm em.

      Miêu Miêu: "..."

      Suy nghĩ chút, trả lời: 【 Ừ nhé, trở về sớm chút, chú ý an toàn 】

      Đối phương đáp lời trong giây lát: 【 A a nha. Thâm em 】

      Miêu Miêu: "..." tiếng người được sao?

      ...

      Sáu giờ rưỡi, biển số xe kia mới ra ngoài, lắc lư phía trước.

      thấy người bên trong, nhưng nghĩ đến người ta cũng tự mình lái xe, khẳng định còn có tài xế.

      Trịnh Thâm nghiền đầu thuốc lá, hơi nâng cằm: "Đuổi theo."

      ...

      Sắc trời dần dần biến thành đen, người thành nam vẫn ít, đây là lúc tan việc ăn cơm, gặp đèn đỏ, phải chờ trong thời gian ngắn.

      Hai người Trịnh Thâm theo ở phía sau, hòa vào dòng xe, tuyệt đối nổi bật.

      Chiếc xe Audi ba bốn mươi vạn trước mặt kia, quá khoa trương, ánh mắt Trịnh Thâm vẫn nhìn chằm chằm, chạy sát, nhớ lại số tin tức rải rác Baidu buổi chiều, suy nghĩ về tính tình của người này.

      Lại con đường, đường này hơi dốc, xe cộ ít dần.

      "Người này đâu thế?" Trịnh Thâm hỏi.

      "Chắc là về nhà, lần trước cũng thấy ông ta theo hướng này."

      "À, vậy tốt hơn, sờ được cả hang ổ của ông ta."

      Hơn bảy giờ, xe đường này càng ngày càng ít, vào khu nhà giàu, là đường lên núi.

      "Phía cũng có bảo vệ hả?"

      "Đúng vậy."

      Trịnh Thâm cau mày, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chiếc xe trước mặt kia nhanh chậm, chạy từ từ lên núi, nhìn chút, đột nhiên chắc nịch.

      "Dừng xe!!!"

      Lâm Phóng theo bản năng dừng xe, tới 30 giây, hai chiếc xe trước mặt đụng vào nhau, chiếc xe xuống núi này chạy quá nhanh, đụng ngay vào xe của Đổng trưởng Hoàng Thành , đụng xong hai chiếc xe còn trượt thêm quãng.

      "Khốn kiếp!" Lâm Phóng bị dọa sợ đến mức tục.

      Trịnh Thâm sửng sốt chút, tiếp đó cười tiếng: "Ông trời cũng giúp chúng ta, , làm ân nhân cứu mạng nào."

      Hai người vừa lúc xuống xe, hai chiếc xe cảnh sát xuống núi thổi còi chạy như bay đến, dừng lại ở nơi xảy ra tai nạn xe cộ.

      "Xuất cảnh, người phận xin rời khỏi đây!"

      Thêm vài cảnh sát, được rồi, là cảnh sát, phải cảnh sát giao thông.

      "Sếp, ông ấy xảy ra tai nạn xe cộ!" cảnh sát với tay lái phụ.

      Sau đó, cửa xe mở ra, người đứng đầu ngồi chỗ tay lái phụ xuống rồi liếc mắt nhìn Trịnh Thâm đồng thời sửng sốt.

      "Trịnh Thâm?!"

      "Diệp Gia Thịnh?!"

      Giờ phút này, lòng hai người trong đều có ngàn vạn lần con thảo nê mã chạy ầm ầm.

      Trịnh Thâm: Khốn! Lại là ? Muốn làm hư chuyện tốt của tôi mà?

      Diệp Gia Thịnh: Khốn! Lại là cậu? Cảm giác có chuyện gì tốt cả mà!

      mặt cũng lộ , Diệp Gia Thịnh tiếp tục lạnh mặt: "Xuất cảnh, cậu ở đây làm gì?"

      Đất này quá giàu, Trịnh Thâm khẳng định mua nổi.

      "Tôi đến tìm người." Há mồm là láo.

      Diệp Gia Thịnh cũng lười vạch trần , ta cũng bị người này lừa gạt thành quen, trông cậy vào quá khó khăn.

      Vừa lúc người của hai bên cũng bị kéo ra, có gì tổn thương, mặt của Đổng trưởng địa sản Hoàng Thành đen lại, cho dù ai đột nhiên bị đụng, cũng vui nổi.

      Tài xế bị thương, tiến hành sơ cứu.

      người khác ra khỏi xe lập tức bị còng tay lại, Đổng trưởng Hoàng Thành và Lâm Phóng đồng thời kinh hãi.

      Diệp Gia Thịnh quay đầu nhìn về phía Đổng trưởng Hoàng Thành: " xin lỗi, tổn thất của ông chúng tôi bồi thường toàn bộ, tôi để lại số điện thoại cho ông."

      Đổng trưởng Hoàng Thành liếc nhìn Diệp Gia Thịnh, lại nhìn người bị bắt, nhịn cơn tức này xuống.

      "Tôi bảo bọn họ đưa các ông đến bệnh viện trước." Ngoắc tay, chiếc xe cảnh sát phía sau lập tức lái đến trước mặt, Đổng trưởng Hoàng Thành và tài xế cùng lên xe.

      "Thâm ca... Ông ta..."

      " ." Trịnh Thâm ngăn Lâm Phóng lại, cười cười với Diệp Gia Thịnh.

      "Cảnh sát Diệp, vậy chúng tôi trước đây."

      Diệp Gia Thịnh nhìn sâu, ngồi lên xe cảnh sát.

      "Thâm ca, theo?"

      Trịnh Thâm gật đầu: "Lên xe."

      Xe khởi động về, cả buổi chiều mò được gì, gặp gỡ Diệp Gia Thịnh này, là xui xẻo.

      "Tại sao tiếp tục?"

      "Ông ta nhất định có thể nhìn ra chúng ta theo ông ta, hơn nữa vào lúc này trong lòng người ta kìm nén bực bội, cái gì cũng được, bỏ , có cơ hội khác."

      " đáng tiếc, tại sao lại gặp được ta chứ?"

      "Dọn sạch thành phố W, người ta cũng nên thu quân chứ sao. Đúng rồi, ta bắt ai thế?"

      Lâm Phóng đánh tay lái cái: "Trông coi tài vụ của thành bắc, gần đây thành bắc biết thế nào, yên ổn."

      Trịnh Thâm cau mày, Diệp Gia Thịnh này trở lại để tới bắt kẻ trông nom tài vụ của thành bắc à?

      Đây là...

      Ánh mắt chợt sáng lên: "Lâm Phóng! Mua hết báo trong vòng năm nay cho tôi!"
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :