1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã là trung khuyển - Thập Vĩ Thố

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 27: Canh

      Chuyển ngữ: Gà _ LQĐ

      Vốn rất ngượng ngùng, chờ ngồi lên thấy được phía xa, lại buông lỏng ít.

      Trịnh Thâm chuyện với , người trẻ tuổi nào điên cuồng đây?

      Tâm tính ‘đoan chính’, nào có tâm tư đùa giỡn: ", qua bên kia qua bên kia chút!"

      "Được rồi!" Trịnh Thâm giơ tay lên kéo chân , tránh để té xuống, mặt cười hì hì, ngược lại còn vui hơn người ngồi cổ .

      "! Em muốn ăn cái đó! Cái đó đó!" Miêu Miêu vô cùng hưng phấn.

      "Mua!" Trịnh Thâm kêu lên, chỉ vào cái chỉ.

      "Nhường chút, nhường chút."

      Đó là cái bánh hình chú heo, cái hộp , phía dưới được phủ bơ, phía chú heo con tinh xảo.

      Trịnh Thâm liếc nhìn vui lên, đây phải là Miêu Miêu của sao.

      Thợ làm bánh kinh ngạc nhìn bọn họ, rồi sau đó dựng thẳng ngón cái với Miêu Miêu, lấy cho cái lớn.

      Miêu Miêu cười híp mắt: "Cảm ơn."

      "Đừng khách sáo." Thợ làm bánh đáp lại bằng nụ cười, bánh ngon là có thể khiến người ăn cảm thấy hạnh phúc, mới vừa rồi nhìn đôi tình nhân hạnh phúc này cho bà linh cảm như thế.

      Đưa cho : "Chúc cả đời hạnh phúc."

      Lúc này ngay cả Trịnh Thâm cũng cười, trong lòng gật đầu, người này rất thức thời, biết cách ăn .

      Miêu Miêu đặt cái hộp lên đỉnh đầu , cầm cái muỗng bỏ từng miếng vào miệng.

      ", nếu ăn trở về à?"

      " sao, muốn xem chúng ta lại qua xem chút nữa."

      "Mệt ?"

      " mệt!" Trịnh Thâm nhàng nảy lên, miệng hơi chua: "Em gầy như vậy. . . Đâu có nặng."

      Miêu Miêu: "..."

      Múc muỗng muốn đút , bị cái nảy lên này làm rớt... Dính vào đầu .

      "..."

      "Hả?"

      "Rớt miếng..."

      "Rớt rồi thôi."

      " đầu ..."

      "..."

      Trịnh Thâm tức giận, lại nhón chân: "Ngồi vững vàng!"

      Bước nhanh ra đến quầy món phụ bên cạnh, mua khăn giấy đưa cho Miêu Miêu.

      Nhanh chóng lau cho Trịnh Thâm, vẻ mặt chột dạ.

      Ngắm cửa hàng bánh ngọt xong, đặt xuống, hai người dắt tay, chậm rãi ra ngoài.

      "Xem đây! Xem đây! Quét mã miễn phí đây! Giải nhất được thưởng trang phục tình nhân do tự mình lựa chọn!"

      Nghe trang phục tình nhân, lỗ tai Trịnh Thâm khẽ giật, dừng bước chân.

      "Sao vậy?" Miêu Miêu nghi ngờ.

      "Chúng ta chơi trò chơi !"

      "..."

      Đây là trò chơi phi tiêu, giải nhất là phải trúng hồng tâm, vô cùng vô cùng hẹp, giải nhì, giải ba cũng chỉ có chút xíu mà thôi.

      Ít nhất Miêu Miêu nhìn thấy, ai ném trúng.

      Trịnh Thâm muốn thử, Miêu Miêu cũng theo .

      Điện thoại di động của quá cùi bắp, chỉ có có thể quét, nhân viên đưa phi tiêu cho .

      Trịnh Thâm nhìn về phía dĩa quay, vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt híp lại chỗ, nguy hiểm và đáng sợ.

      Trông trong nháy mắt cũng ai dám lên tiếng nữa rồi.

      "Vèo!"

      Vững chắc cắm vào hồng tâm, nhân viên trừng mắt, hồng tâm này vô cùng , quản lý lại nghĩ cách làm hồng tâm luôn thay đổi, khó hơn nhiều, nếu may mắn ném trúng, chắc chắn thể...

      suy nghĩ để từ chối thế nào, đột nhiên nhớ đến, có quét mã, người quét mã chính là bạn của .

      "Thưa , chúng ta có quy..."

      "Chúc mừng hai vị, vào lấy trang phục tình nhân ." ánh mắt, giọng khác tiến vào.

      Nhân viên giật mình nhìn quản lý, những người khác tiếp tục chơi, ai chú ý đến , lúc này mới hỏi ra nghi ngờ.

      "Quản lý, phải cho phần thưởng sao?"

      Quản lý nọ nghiêng đầu nhìn , : "Người này dễ dàng ném trúng, là người tài, đừng đắc tội."

      "À..." Cái hiểu cái gật đầu.

      Hai người này nghĩ thế nào nữa, Miêu Miêu và Trịnh Thâm chọn nghiêm túc.

      "Cái này thế nào?"

      Miêu Miêu nhìn sang, bộ màu đen, có hoa văn gì, nhưng trông rất đẹp.

      Ánh mắt Trịnh Thâm vẫn rất tốt.

      "Hai vị thử chút ?"

      Lấy cho bọn họ số lớn nhất, tự mình thay.

      Lát sau, Trịnh Thâm giật mình nhìn Miêu Miêu, Miêu Miêu lại giật mình nhìn .

      Toàn thân màu đen lộ vẻ gầy , Miêu Miêu vốn gầy ít, mặc như vậy, lộ ra khuôn mặt nhắn trắng noãn mềm mại, nghiễm nhiên là nhóc xinh đẹp.

      Vóc người Trịnh Thâm vốn cao lớn, ngũ quan sắc bén, vô cùng đẹp trai.

      Hai người ngốc lăng nhìn đối phương.

      "Hai vị đẹp trai xinh , mặc trông rất dễ nhìn, lấy bộ này nhé?"

      Miêu Miêu nhìn vào gương chút, chưa đến bả vai Trịnh Thâm, nhưng đứng cùng chỗ với , hai người cười đến ngu ngốc, vô cùng đẹp mắt.

      Trịnh Thâm ôm tay , thoạt nhìn càng thoải mái hơn rồi.

      "Lấy cái này." Trịnh Thâm .

      Miêu Miêu suy nghĩ chút: "Cho tôi hơn số."

      " hơn số có thể mặc được ?" Người hướng dẫn mua kinh ngạc.

      " sao, hơn số."

      Hướng dẫn mua hiểu, Trịnh Thâm hiểu đấy! Ý của chính là, đợi qua khoảng thời gian ngắn nữa, gầy số! Gầy số!

      Hai người xách ra ngoài, lúc này thẳng về, nấu ăn cho , đến lúc tự học buổi tối rồi.

      Trong phòng học vô cùng ồn ào, ngày mai thi tốt nghiệp trung học, cho dù lớp 22 chăm chỉ học tập, vẫn rất kích động, mạnh mẽ.

      giáo còn chưa đến, Miêu Miêu ngồi vào chỗ.

      Sau lát, Đoàn Trạch tiến vào.

      Tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, lâu rồi thấy cậu, đến lúc này quả làm mọi người kinh hãi.

      Cậu thèm để ý, ngồi vào chỗ, nghiêng đầu nhìn về phía Miêu Miêu, kinh ngạc mở to hai mắt.

      "Sao cậu lại gầy thành như vậy?!"

      Ngày mai có kỳ thi, Miêu Miêu hiếm khi lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Ừ, thân thể khỏe lắm, chỉ hơi gầy thôi."

      Nụ cười này đẹp mắt, Đoàn Trạch đè tâm trạng trong lòng xuống, : "Cậu... Có khỏe ?"

      chút do dự gật đầu: "Khỏe, cậu sao vậy?"

      Đoàn Trạch lắc đầu: " có gì."

      "Đúng rồi, tại sao lâu như thế cậu học?"

      "Có chút việc mà."

      "Oh oh oh..." Ngây ngốc gật đầu.

      Đoàn Trạch bất đắc dĩ cười: "Cậu đó ~ "

      Uông Thư Ngọc bước vào, mang theo các loại đồ đạc, vừa vào cửa : "Nào, đây là giấy báo thi."

      Cái này được phát ra, Miêu Miêu bọn họ kiểm tra qua rồi cất , bảo quản cẩn thận, tránh khỏi mất.

      "Các em đừng đánh mất giấy báo thi, nếu ngày mai được tham gia thi."

      Rồi sau đó lại nhấn mạnh nhắc lại ngày mai phải mang theo cái gì, nhàng cằn nhằn lải nhải.

      Học sinh cũng nghiêm túc nghe, có lẽ cũng biết, đây là lần cuối cùng.

      Miêu Miêu nhìn giáo, Đoàn Trạch nhìn .

      Trung học đệ nhị đối với cậu mà , có bất kỳ cái gì đáng để quan tâm, cậu cũng bình chân như vại mà qua hai năm rưỡi.

      Cho đến khi mập này chuyển đến ...

      khiến cậu tức giận đến giơ chân, nên quát mắng .

      Có lúc lại đáng , khiến trong lòng cậu mềm nhũn.

      cũng như vẻ ngoài của , như cục bột nhão, thoạt nhìn dinh dính núc ních, khi rơi vào, bò dậy nổi.

      Thanh xuân ai mà có người mình nên ?

      Người cậu này cái gì cũng tốt, chẳng qua do cậu đến chậm, muộn bước.

      Trốn tránh lâu như vậy, nhưng vẫn muốn đến gặp , sau này đường ai nấy , ai biết còn có thể gặp mặt hay ?

      Cậu học đại học A, phải xuất ngoại để bồi dưỡng bóng rổ, đây cũng là lý do cậu bận rộn trong khoảng thời gian qua.

      Xem như Miêu Miêu dạy cho cậu bài học, làm người phải biết phấn đấu, nghiêm túc cố chấp, tốt hơn cứ mãi đần độn mơ hồ.

      Tương lai nhìn như mong manh, thực tế tràn đầy hi vọng.

      "Miêu Miêu..."

      "Hả?" Hơi nghiêng đầu.

      "Cố gắng lên."

      Đối phương nhe răng cười: "Cố gắng lên!"

      ...

      Sáng ngày bảy tháng sáu, bầu trời quang đãng.

      "Miêu Miêu, ăn cơm."

      Miêu Miêu lăn lộn chút, rồi sau đó nhớ đến hôm nay là ngày mấy, ‘soạt’ ngồi dậy.

      "A! Mấy giờ rồi?"

      "Bảy giờ rưỡi, đừng gấp, mau rửa mặt ăn cơm."

      Miêu Miêu nhanh chóng rửa mặt, ăn cơm xong hơn tám giờ. Trịnh Thâm đưa cái túi chuẩn bị sẵn ngày hôm qua cho , đạp xe đưa đến trường.

      Kế hoạch thời gian của chính là thế này, xe đạp giúp ngủ được thêm chốc.

      quá giang xe là vì sợ kẹt xe.

      Đến trường học tám giờ rưỡi, vừa kịp.

      "... Em hồi hộp."

      Trịnh Thâm nhàng ôm : " có gì phải hồi hộp hết, Miêu Miêu của rất giỏi! ở đây mà, em , chờ em."

      Ánh mắt hơi mở: "Em ra ngoài có thể nhìn thấy sao?"

      "Có thể! đồng ý với em, tuyệt đối ."

      Miêu Miêu hé môi cười, tất cả lo lắng cũng bay mất, xoay người dồi dào sức sống vào.

      Trịnh Thâm cũng như bao nhiêu phụ huynh khác, đứng ở cửa, trong lòng lo lắng cho người ở bên trong.

      Tìm nơi hẻo lánh ngồi xuống, nhìn chằm chằm nóc trường.

      Lớp mười lớp mười được nghỉ, chỉ có thí sinh lui đến, theo đám người vào, tìm được phòng thi của mình.

      Kiểm dấu vân tay, rồi mới có thể vào.

      Vị trí thi được đánh dấu xáo trộn, Miêu Miêu liếc nhìn, cả trường thi chỉ biết có hai người.

      Nhậm Tử Hằng và bạn học cùng lớp.

      Tầm mắt đối nhau, Miêu Miêu gật đầu mỉm cười, đối phương cũng đáp lại bằng nụ cười.

      Giám khảo thi nhấn mạnh lặp lại những điều cần chú ý, còn thêm vài câu, gì mà trả lời nhanh, làm bài cẩn thận chút, chú ý thời gian.

      Đối với việc thi tốt nghiệp trung học, đều rất nghiêm túc.

      Đầu tiên là môn ngữ văn.

      Miêu Miêu nhận được bài thi kiểm tra lại chút, xác định có vấn đề gì, lúc này mới từ đầu đến cuối, hơi viết xong.

      dạy văn , nhận được bài thi phải xem đề văn, rồi sau đó làm phần đầu trước, khi đó có thể có những ý tưởng cho bài văn phía sau.

      Miêu Miêu nghĩ vậy, suy nghĩ phải tập trung cao độ, mới có thể có câu trả lời lý tưởng nhất, phát huy tốt nhất.

      Nhìn đề văn rồi chắc chắn bị phân tâm, chẳng thể làm xong phần trước, chứ đừng suy nghĩ đến đề văn phía sau.

      Viết dàn ý cho bài văn ra ngoài nháp xong, thích dùng phương pháp tổng, phân, hợp.

      Tổng là hành văn gãy gọn, thẳng vào vấn đề.

      Phân là phân loại trình bày và phân tích, có sách, mách có chứng.

      Cuối cùng là hợp, tổng kết lại lần nữa và nêu ý chính.

      Mạch lạc ràng, viết văn loại này thành vấn đề.

      Làm xong còn nửa tiếng, nghiêm túc kiểm tra lại từ đầu, có lỗi sai, làm lại từ đầu đến đuôi thêm lần, kết quả khác nhau mấy vừa đúng đến giờ.

      Chuông vừa vang lên, dừng bút.

      Chờ thầy thu, lúc này mới theo đám người ra ngoài.

      "Miêu Miêu."

      Dừng lại, quay đầu.
      Hale205 thích bài này.

    2. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 28: Thất tín

      Chuyển ngữ: Gà _ LQĐ

      Nhậm Tử Hằng xách theo cặp, khẽ cười: "Cậu gầy đấy."

      nhìn về phía cậu cười khách sáo: "Tàm tạm thôi."

      "Buổi trưa ăn ở đâu?"

      "Về nhà ăn."

      "Đến kịp à?"

      "Ừ, rất gần."

      Hai người trò chuyện lát, đến cổng trường học.

      Ánh mắt Trịnh Thâm nhìn mọi nơi, tìm Miêu Miêu mặt tối sầm.

      Này, lại, là đứa nào?!

      Mặt Trịnh Thâm đen như than, lần trước là tên ngồi cùng bàn nào đó, vất vả mới bị ‘đánh bại’.

      Giờ lại đến thêm người, a, thằng kia mày cười cái gì? Răng trắng nhỉ!

      Trịnh Thâm bình sinh ghét nhất loại người mặt trắng này!

      "Miêu Miêu."

      "!" Miêu Miêu chạy đến, Trịnh Thâm xách cặp cách tự nhiên, tay ngăn .

      Thân mật cần cũng biết.

      "Đói bụng ?"

      "Ừm."

      Nhưng... Luôn có ánh mắt tốt.

      ", hai người ăn cơm à?"

      Mặt Trịnh Thâm tối sầm, cố nén lửa giận: "Ừ."

      Nhậm Tử Hằng gật đầu, dịu dàng dặn dò: "Nhớ ngủ trưa, buổi chiều đến đúng giờ."

      "Được, cám ơn."

      " cần khách sáo."

      xong mặt Trịnh Thâm càng đen rồi vội vàng dẫn Miêu Miêu .

      " nhanh như vậy làm gì?"

      "Muốn ăn cơm sớm chút."

      "Ừm. . . Được rồi."

      Canh nấu xong, cơm cũng sẵn sàng, Miêu Miêu ăn trước, Trịnh Thâm nhanh chóng xào thêm thịt cho .

      dám ăn canh, sợ lúc thi muốn nhà cầu.

      "Căng thẳng ?"

      Miêu Miêu lắc đầu.

      "Còn muốn ăn gì nữa ?"

      Miêu Miêu lại lắc đầu.

      "Vậy được rồi, ăn rồi nhanh ngủ ."

      "Được ạ."

      Miêu Miêu ngủ Trịnh Thâm rửa chén, muốn có tí ti tiếng động nào làm phiền .

      Thoải mái ngủ giấc, lúc sau Trịnh Thâm lại chở đến thi môn số học.

      Hai ngày, thoáng cái qua.

      Cuối cùng là môn vật lý, Miêu Miêu thở mạnh hơi, sắp đến lúc kết thúc, đột nhiên có chút lo lắng, nhìn về phía Trịnh Thâm: ", chờ em phải ?"

      Trịnh Thâm dùng sức gật đầu: "Chờ chứ, nhất định phải chờ, trời đất bao la, cũng ai lớn bằng Miêu Miêu của ."

      thẹn thùng cúi đầu, nhàng xoa đầu của .

      "Mau , ra ngoài chờ bên ngoài."

      Hé môi cười, vui vẻ vào.

      Trịnh Thâm tiếp tục ngồi xổm ở góc, điện thoại di động vang lên, nhìn khắp nơi chút, len lén lấy điện thoại di động của Miêu Miêu ra.

      Thuần thục mở ra, là tin nhắn, có tên.

      【 Tôi là Đoàn Trạch, Miêu Miêu, ngày mai tôi , buổi chiều thi xong hẹn ở phòng ăn phía sau, gặp mặt lần nhé. 】

      "Cút nhanh lên! Gặp cái rắm!" Thẳng tay xóa bỏ, vừa cẩn thận kiểm tra điện thoại di động chút, xem có còn ‘phần tử ngoài vòng pháp luật’ nào có ý đồ muốn cua vợ nữa hay .

      Thấy sạch , số điện thoại cũng chỉ còn , Uông, Trình Nhuế, lúc này mới cười bỏ lại vào trong túi xách.

      mình chờ nhàm chán mà, nhưng lại biết làm gì, tròng mắt loạn chuyển, nghĩ đến Miêu Miêu đáng của , từ khi còn bé đến khi trưởng thành, lại nghĩ đến sau này.

      Nghĩ đến kết hôn, nghĩ đến sinh con...

      Cho nên lúc điện thoại đến, vô cùng phiền não.

      Lấy điện thoại di động của Miêu Miêu ra, mới phát là điện thoại của mình, thô lỗ : "Alo, gì đấy?"

      biết bên kia gì, ánh mắt Trịnh Thâm càng ngày càng đỏ, ác ý trong đôi mắt như hóa thành lưỡi dao, đao cắt ra ngoài.

      "Khốn kiếp!" Cúp điện thoại thốt ra câu tục, liếc nhìn tòa nhà nơi Miêu Miêu thi, lại nhìn trước mắt.

      Hàm răng cắn chặc, gân xanh nổi lên, đáy mắt mảnh máu đỏ, trong mắt thoáng qua các loại tâm tình, đột nhiên đứng lên, sải bước rời .

      Số lượng câu của môn vật lý khá nhiều, may năm nay khó, Miêu Miêu làm được từ đầu đuôi, vừa làm xong, kiểm tra lại đáp án chút, đến giờ rồi.

      Nếu số lượng câu hỏi quá nhiều, nó mất rất nhiều thời gian để làm đề, hoàn toàn lấy được điểm cao.

      Lúc đứng lên vẫn còn có người múa bút thành văn, có người sắc mặt tuyệt vọng, có người mang vẻ mặt như được giải thoát.

      Kết thúc rồi...

      vốn cho rằng thể thi tốt nghiệp trung học, cả đời bị nhà họ Thang vây khốn.

      Cuộc đời của từ sau khi Miêu Tranh qua đời, dừng lại.

      Nhưng Trịnh Thâm cho hi vọng, người đàn ông này rất quan trọng với , lúc ban đầu cảm kích , kính mến ... Từ từ chìm trong ấm áp của , động lòng rồi.

      muốn ở cùng với cả đời!

      Miêu Miêu đứng lên, chạy ra ngoài, thể chờ để được gặp .

      chạy rất nhanh, vượt qua người phía trước, trong đám người trước mặt vọt đến cổng trường học.

      Nhìn về phía góc , vị trí quen thuộc đó... có Trịnh Thâm.

      Miêu Miêu sửng sốt, nhìn khắp mọi nơi, mờ mịt luống cuống nhìn bốn phía, đâu rồi?

      Đợi lâu, đợi đến khi người xung quanh qua từng người , hoan hô, khóc thút thít, rồi dần dần tản , cũng về hướng lớp mười hai.

      Bên ngoài trường thi hoàn toàn trống , vẫn có Trịnh Thâm.

      Miêu Miêu mím môi cúi đầu, điện thoại di động của ở chỗ , cho nên thể gọi điện thoại cho , từ từ về phía phòng học.

      Nhất định là có việc gấp!

      Trịnh Thâm chưa từng thất tín, chắc chắn là có việc gấp, thậm chí thể đợi đến khi thi xong.

      Trong lòng nghĩ ràng là chuyện, cảm thấy khó khăn lại là chuyện khác.

      đến phòng học, tất cả mọi người ồn ào mảnh, Uông Thư Ngọc cười vào.

      "Lớp chúng ta cần đối chiếu đáp án nữa đâu, chúc mừng mọi người đều được tốt nghiệp. Sau này ra xã hội, chuyện gì cũng đều phải tự mình suy nghĩ, càng phải cẩn thận hơn. còn gì để , viết cho các em mỗi người vài câu, giữ lại ."

      Có mấy nữ sinh khóc lên, Miêu Miêu cũng khóc, Uông Thư Ngọc cũng rất quan trọng với .

      năm nay bà ấy xem như con , trấn an tâm tình của , trước khi thi mời ăn cơm, sau đó chuyện của Trịnh Thâm cho bà.

      Bà khẽ cười, sờ đầu Miêu Miêu : "Em vui vẻ là được rồi."

      Miêu Miêu vẫn chưa bắt được, nhìn thấy, có người mở phong thư ra, bên trong viết đầy ắp cả trang giấy.

      Sau khi Miêu Miêu bắt được, thể chờ đợi mà mở ra, nhưng bên trong chỉ có câu.

      [Cổng nhà , luôn luôn mở rộng cho em.]

      Ngẩng đầu, vừa lúc chống lại nét cười ấm áp của Uông Thư Ngọc, cố nén nước mắt chảy xuống.

      Vào lúc này Đoàn Trạch mới tiến vào, im lặng, cầm bức thư của Uông Thư Ngọc, gật đầu với bà.

      Thở ra hơi, nhìn về phía Miêu Miêu: "Tạm biệt."

      Xoay người rời , quả nhiên có chút cơ hội nào.

      ...

      Sách ít, Miêu Miêu lại muốn bán, chỉ cẩn thận đặt trong chiếc thùng lớn, từ từ đẩy ra ngoài.

      Khí trời hoàng hôn vẫn nóng bức, mặt trời nướng chín cả vùng đất vẫn còn nóng ran. Miêu Miêu đẩy cái thùng, mồ hôi ướt đẫm.

      Mới vừa ra cổng trường học, mệt đến thở mạnh.

      Chống nạnh đứng lại, thở hồng hộc.

      "Miêu Miêu?"

      "À? Từ Úc An."

      Cậu chỉ đeo cái cặp màu đen, mím môi, bộ dáng chớ đến gần.

      "Để tớ giúp."

      " ! Tớ..."

      Cậu ôm lấy cái thùng, cái thùng này rất nặng, cậu cắn chặt răng: "Dẫn đường."

      "À. . . Được rồi."

      đoạn, Từ Úc An đặt cái thùng xuống, lấy xe đạp của cậu ở bên cạnh ra, cột cái thùng lên.

      Đồ chơi này mà có thể ôm trở về, đoán chừng chỉ có Trịnh Thâm.

      Từ Úc An thích chuyện, yên lặng đẩy xe đạp, trong lòng Miêu Miêu lo lắng cho Trịnh Thâm, nên gì.

      "Thi thế nào rồi?" Cuối cùng vẫn do Từ Úc An mở lời trước.

      "Tạm được, cũng viết kha khá, nhưng vẫn chưa đối chiếu đáp án."

      "Cậu chọn học đại học nào?"

      "Đại học A!" Như đinh chém sắt.

      Khóe môi Từ Úc An khẽ nhếch: "Bạn học tương lai, chào cậu."

      "Ai nha, còn chưa chắc có thể thi đậu mà!"

      Cậu nghiêng đầu, đặc biệt nghiêm túc : "Nhất định có thể."

      ‘Phì’ cười: "Được! Chúc cậu may mắn."

      Cậu mất hứng, mím chặt môi, nhấn mạnh lần nữa: "Cậu chắc chắn có thể thi đậu."

      chuyện đến dưới lầu.

      Từ Úc An giúp ôm lên, đặt ở cửa: "Cậu có chìa khóa ?"

      Miêu Miêu gật đầu, may trước đó để cái chìa khóa ở lớp học, chưa đưa Trịnh Thâm mang .

      " vào ngồi lát ?" Hiển nhiên, chỉ thuận miệng khách sáo, cửa còn chưa mở nữa là.

      "Được thôi."

      "..."

      theo vào, bên trong được trang hoàng đơn giản, nhưng khắp nơi lộ ra vẻ vô cùng ấm áp.

      Môi Từ Úc An càng mím chặt hơn.

      Từ chiếc ly đến đôi dép, tất cả đều là kiểu dáng tình nhân.

      Quan hệ thế nào mà chỗ ở toàn là đồ tình nhân?

      Miêu Miêu thèm để ý, lấy cái ly từ trong ngăn kéo rót cho cậu ly nước, rồi sau đó mình cầm cái ly màu trắng khay trà lên.

      Từ Úc An nhìn cái ly màu đen kia đến xuất thần, biết suy nghĩ điều gì?

      "Này? Cậu làm sao vậy?"

      " có chuyện gì."

      Nhất thời yên tĩnh.

      "Tớ đây."

      "Ừ."

      Thấy cậu mím môi nhìn mình, suy nghĩ chút, : "Tớ tiễn cậu nhé?"

      Đối phương quay đầu rời , Miêu Miêu cũng đến cửa, câu: "Tạm biệt."

      Từ Úc An nghe tiếng đóng cửa, trong mắt thoáng qua tức giận, nhanh chóng rời .

      Miêu Miêu vội vã tiễn cậu cũng vì muốn gọi điện thoại cho Trịnh Thâm, may trong nhà có máy bàn riêng.

      Bấm dãy số quen thuộc, tắt máy.

      Gọi vào số mình, ai bắt máy.

      Miêu Miêu mím môi, vô cùng lo lắng, nhưng cũng biết đâu rồi.

      Canh chừng điện thoại, thỉnh thoảng gọi lần, thẳng đến tám giờ tối, điện thoại di động của cũng tắt máy luôn.

      Lúc này mới nhớ đến, buổi sáng lúc , điện thoại chỉ còn 20% pin.

      Cau mày ngồi ghế sa lon, thấy trời bên ngoài càng ngày càng đen, trong lòng cũng càng ngày càng sốt ruột.

      Rạng sáng mười hai giờ, Trịnh Thâm vẫn chưa trở về.

      Ba giờ sáng, vẫn thấy đâu.

      Rạng sáng năm giờ.

      Rạng sáng bảy giờ.

      cứ như vậy ngồi đến khi trời sáng, đứng lên, phải tìm !
      Hale205 thích bài này.

    3. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 29: Ngồi tù

      Chuyển ngữ: Gà _ LQĐ

      Lúc này mới phát mình quan tâm đến ít ỏi thế nào, hoàn toàn biết ở nơi nào? Làm công việc gì?

      về phòng lấy ra lon tiền dư mà Trịnh Thâm đưa, lấy tất cả tiền bên trong ra, rồi lấy tiền trong túi ra, đếm, nhét hết tất cả vào trong túi, muốn tìm , thể chờ đợi thêm nữa.

      Chuông cửa đột nhiên vang lên, Miêu Miêu nhanh chóng chạy đến.

      "!" Mở cửa, nét mặt vui mừng.

      Rồi sau khi thấy người bên ngoài, trái tim chợt chìm xuống rất thấp.

      Ba người cảnh sát...

      Trịnh Thâm có tin tức trong ngày, mà cảnh sát tìm đến cửa, bất luận ở phương diện nào, đều phải là chuyện gì tốt.

      Diệp Gia Thịnh sửng sốt chút, bé này trông rất khá, mềm mại dịu dàng, cơ thể mượt mà, mắt to sóng nước.

      vui mừng nhào đến, trong mắt sáng trong, ánh mắt như vậy làm lòng người khẽ động.

      Nhưng sau khi phát mình phải là người chờ mong, trong mắt tỏ vẻ thất vọng sót chút gì.

      Diệp Gia Thịnh lấy lại tinh thần, nghiêm mặt : "Xin chào, xin hỏi đây có phải là nhà của Trịnh Thâm ?"

      Miêu Miêu cắn chặt môi dưới gật đầu: "Đúng... Chuyện gì?"

      Giọng run rẩy hai phần, hiển nhiên vì hơi sợ.

      " có gì, chẳng qua chỉ điều tra chút, khuya ngày hôm trước và sáng ngày hôm qua Trịnh Thâm ở đâu?"

      Lý trí quay về, Miêu Miêu thở ra hơi, cố gắng trấn định: "Khuya ngày hôm trước ở nhà, hàng xóm lầu dưới có thể làm chứng. Sáng ngày hôm qua ở trước cổng Nhị Trung, cũng được ghi hình lại."

      " ta ở trường học làm cái gì?"

      Miêu Miêu cúi đầu, thấp giọng : "Tôi thi tốt nghiệp trung học, ấy chờ tôi thi xong."

      Diệp Gia Thịnh dám hỏi, dáng vẻ này của làm người ta biết gì, dường như chỉ vấn đề thôi cũng thương tổn đến .

      "Trịnh Thâm ở đâu?" Miêu Miêu đột nhiên ngẩng đầu.

      Diệp Gia Thịnh sửng sốt, rồi sau đó : " thể trả lời."

      Làm xong hồ sơ, Miêu Miêu nhón chân, hỏi: "Tại sao tìm ấy? Có tin tức gì của ấy ?"

      " xin lỗi, đây là cơ mật."

      Thấy khổ sở cúi đầu, nhịn được, : " có gì bất ngờ xảy ra, ấy trở về trong hai ngày này."

      Tâm trạng Miêu Miêu cũng tốt hơn, tình hình của Trịnh Thâm, bây giờ thể yên lòng.

      Cuộn lại ghế sa lon chờ , lời của cảnh sát vẫn tin tưởng.

      Đến xế chiều, ánh mắt từ từ khép lại, rồi nằm ngủ ghế sa lon.

      Trịnh Thâm về đến nhà thấy bé trong lòng cuộn lại ở ghế sa lon, cau mày, nghiễm nhiên ngủ yên.

      Tiếng đóng cửa làm thức giấc, lập tức nhảy xuống, ngây ngốc nhìn .

      " xin lỗi..." Trịnh Thâm xin lỗi, do thất tín trước.

      Hốc mắt Miêu Miêu hơi xót, cuối cùng tất cả ngôn ngữ hóa thành mấy hàng nước mắt, cứ thế nhìn .

      Trong lòng Trịnh Thâm quýnh lên, vội vàng bước đến.

      "Miêu Miêu, Miêu Miêu, đừng khóc, đánh , mắng ."

      đánh mắng , có hai hàng nước mắt khổ sở này, bây giờ đau lòng chết được, hệt như bị đao khoét, làm đau đớn.

      "Miêu Miêu, bé ngoan, đừng khóc." Lau nước mắt mặt , vẻ mặt đau lòng.

      Miêu Miêu khóc đủ rồi, ngẩng đầu lên từ trong ngực , ánh mắt hơi sưng đỏ nhìn .

      " cho em biết cuối cùng xảy ra chuyện gì được ?"

      Trịnh Thâm bất đắc dĩ gật đầu, cau mày.

      Vốn ông chủ Trịnh Thâm xảy ra chuyện, khuya ngày hôm trước ở nightclub xảy ra chuyện đánh đập, huyên náo rất lớn.

      vốn nghĩ Ngưu Đồ có thể giải quyết, nên cứ tiếp tục trông chừng Miêu Miêu thi tốt nghiệp trung học.

      Nhưng chiều hôm qua nightclub đột nhiên bị niêm phong, Ngưu Đồ bị bắt, vì nguồn tiền của ông ta có lai lịch .

      Nightclub lại bị lục soát có chứa chấp số lượng lớn hàng cấm, cảnh sát hoài nghi ông ta tổ chức buôn bán phạm pháp ở nightclub, rồi sau đó rửa tiền thông qua bất động sản.

      Người phụ nữ của Ngưu Đồ mất tích vào đêm xảy ra vụ việc, chuyện thứ nhất Trịnh Thâm phải làm là tìm ta.

      Máy giám sát bị phá hỏng, nhưng và cảnh sát vẫn theo dấu vết phát người phụ nữ kia lao cả người và xe xuống sông, lập tức nhảy xuống tìm người.

      Vì thế lúc đó mới bỏ lỡ điện thoại của Miêu Miêu.

      Sau đó vất vả mới tìm được người, đưa bệnh viện cấp cứu, lúc ấy điện thoại di động còn pin.

      đám người trong nightclub như rắn mất đầu, Trịnh Thâm vừa trấn an bọn họ vừa nghĩ cách cứu Ngưu Đồ.

      Sáng sớm hôm nay tất cả lại bị dẫn đến đồn cảnh sát, thời gian Trịnh Thâm gia nhập nightclub lâu, hai ngày nay lại có chứng cứ vắng mặt.

      Tạm thời được thả ra.

      Miêu Miêu đau lòng nhìn , hai ngày nay Trịnh Thâm trải qua quá nhiều việc, chẳng giúp được gì cả...

      " làm việc ở nightclub sao?"

      "Ừ... bảo vệ." Vuốt khuôn mặt nhắn của , còn :

      " xin lỗi, thất tín."

      Mím môi chặt, lắc đầu: "Em biết vì có chuyện nên mới thất tín."

      Trịnh Thâm nhìn , đau lòng chịu được.

      "Sau đó sao? Các tính làm gì tiếp?" hiểu , thể làm.

      Quả nhiên, hàm răng Trịnh Thâm cắn chặt: " phải cứu ông ấy, Ngưu Đồ có ân với ."

      Miêu Miêu gì, chỉ gật đầu cái.

      Trịnh Thâm xoa đầu : "Mệt rồi à, mau ngủ ."

      "Vâng."

      Đợi rửa mặt xong, nằm giường bao lâu, chỉ nghe thấy tiếng mở cửa, rồi tiếng đóng cửa.

      Ánh mắt chợt mở ra, Trịnh Thâm lại ra ngoài rồi.

      ...

      Cứu chữa lâu cuối cùng tính mạng người phụ nữ kia mới thoát khỏi nguy hiểm, ở bên kia Trịnh Thâm tìm chứng cứ ở nightclub, vừa nghe thấy ta tỉnh, lập tức chạy đến.

      "Cậu cứu tôi?" đoán được bao nhiêu tuổi, nhìn Trịnh Thâm.

      Trịnh Thâm lên tiếng, nhóm Diệp Gia Thịnh cũng ở bên cạnh, nhân chứng tỉnh trước hết phải trả lời cảnh sát.

      "Xin hỏi tại sao bà lao xuống sông?"

      Người phụ nữ nọ suy nghĩ chút, : "Tôi cũng biết, khuya ngày hôm trước tôi tìm Ngưu Đồ, sau đó ngủ giấc, buổi chiều ra ngoài, ngồi lên xe rồi đột nhiên chẳng biết gì nữa."

      Chân mày Diệp Gia Thịnh và Trịnh Thâm đồng thời nhíu lại, ta và Ngưu Đồ ngủ giấc, rồi sau đó biết gì hết, cách khác, ta hoàn toàn biết Ngưu Đồ thế nào? Cũng biết số lượng lớn hàng cấm của Ngưu Đồ từ đâu đến.

      Cảnh sát lại hỏi thêm vài câu, xác định ta biết gì cả, để lại điện thoại cho ta rồi rời .

      Trịnh Thâm quay đầu lại liếc nhìn, vẻ mặt nghi ngờ.

      Lại qua mấy ngày, cảnh sát bắt được vài kẻ hít ma túy ở nightclub khác, lại bị bọn họ cung khai mua ở chỗ Ngưu Đồ.

      Tình huống Ngưu Đồ vô cùng tốt.

      Mọi người ở nightclub, bao gồm cả Trịnh Thâm, cũng bị cảnh sát theo dõi.

      Chờ Ngưu Đồ bên kia thú nhận.

      "Tôi có thể gặp Ngưu Đồ ?" Hít mạnh hơi thuốc, nhìn về phía Diệp Gia Thịnh.

      Đối phương nhíu mày, : "Có thể, tôi dẫn cậu ."

      Vụ án lần này nghi vấn nặng nề, theo dõi Ngưu Đồ ở thành phố W lâu như vậy, trước kia mặc dù đường ông ta chính cống, nhưng cũng làm mấy chuyện dính tay như vậy. Trịnh Thâm này cảm thấy quá quỷ quái, dẫn ta thử, xem ta hỏi cái gì.

      Ngưu Đồ mang nét mặt tang thương, râu ria xồm xàm, vẻ mặt tuyệt vọng.

      Trịnh Thâm chỉ hỏi câu: "Ông bị oan đúng chứ?"

      Ngưu Đồ cắn răng: "Lão Ngưu tôi chưa bao giờ chạm đến loại chuyện bẩn thỉu này!"

      "Được." Trịnh Thâm đứng lên, xoay người rời .

      Nếu ông ấy bị oan, phải cứu ông ấy.

      Ngưu Đồ có ân với , tín nhiệm , nửa năm nay ở thành phố W, có Ngưu Đồ tín nhiệm, và Miêu Miêu thể sống tốt thế này.

      ...

      Cả ngày Trịnh Thâm sớm về trễ, mặc dù Miêu Miêu lo lắng, nhưng ngăn cản .

      là người hiểu chuyện, làm việc có quy tắc, chỉ cần làm chuyện vi phạm pháp luật kỷ cương, Miêu Miêu ngăn cản .

      Ngược lại Trịnh Thâm vô cùng áy náy, đầu tiên do thất tín trước, vốn hay lắm tốt nghiệp dẫn chơi, giờ lại làm chậm trễ mọi việc, thậm chí thời gian ở nhà cũng ít.

      Ngưu Đồ bên kia qua thời gian ngắn phải ra toà thẩm vấn, chuyện quá khẩn cấp, Trịnh Thâm ngủ mấy đêm rồi.

      Hôm nay tiếp tục đứng cách nightclub xa, trong đầu ra sức xoay chuyển.

      Lâm Phóng thở dài, : "Mẹ nó làm sao tìm được chứng cứ đây, ràng bị người ác độc tính toán, có máy giám sát, máy giám sát xung quanh cũng có!"

      "Ở thành phố W Ngưu Đồ đắc tội ít người, Hắc Tử lần trước chôn xuống tai họa ngầm rất lớn."

      " phải Hắc Tử vào sao?"

      Ánh mắt Trịnh Thâm nheo lại, :

      "Cùng người liên quan đến lợi ích của gã mà, tôi cảm thấy bọn họ chỉ nhằm vào Ngưu Đồ, có thể phía sau nhằm vào tôi."

      "Ngưu Đồ bị định tội, phía sau có chứng cứ, tất cả em đều phải ngồi tù."

      "Khốn!" Lâm Phóng tục: "Vốn nghĩ rằng người phụ nữ kia biết chút gì đó, kết quả hỏi gì cũng biết, rất..."

      Trịnh Thâm đột nhiên kiên định: "Lâm Phóng, gọi đám em, chúng ta phải vớt chiếc xe dưới nước lên!"

      "Sao thế?" Sững người.

      Trịnh Thâm lên tiếng.

      Đoàn người tốn nửa ngày, còn dùng đến cần cẩu mới có thể vớt chiếc xe Audi màu đen lên.

      Dừng ở ven đường, Diệp Gia Thịnh cũng đến, là cảnh sát chịu trách nhiệm, có dấu vết gì đều bỏ qua.

      "Cái này có gì đó đúng?"

      "Người này đập ngất Tưởng Xuyến rồi ngồi vào xe thế nào? Xe này hoàn toàn bị tổn hao gì, chỉ có kính xe bị đập vỡ lúc tôi cứu người ra, rồi sau đó sao nó lại lao xuống sông?" Trịnh Thâm kéo các cánh cửa, từ phanh xe đến bên trong xe.

      Diệp Gia Thịnh sửng sốt chút: " ra tên bắt cóc trốn ở trong xe?"

      "Tại sao gã đó lại muốn trốn trong xe để giết Tưởng Xuyến? ta biết cái gì?"

      Ánh mắt chắc chắn, : "Hoặc có thể nào, người đó và Tưởng Xuyến cùng lên xe, hoặc Tưởng Xuyến cho gã đó lên xe hay ."

      Ở cửa nightclub nếu có người đòi lên xe, Tưởng Xuyến thể nào kêu la giãy giụa.

      Lâm Phóng cau mày: "Quan hệ giữa Tưởng Xuyến và Ngưu Đồ tốt như vậy, ta thể nào đột nhiên hại ông ấy đâu nhỉ?"

      "Tôi ta hại Ngưu Đồ, tôi ta có thể biết gì đó nhưng lại ."
      Hale205 thích bài này.

    4. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 30: Chứng cứ

      Chuyển ngữ: Gà _ LQĐ

      "Chứng cứ chưa đủ." Diệp Gia Thịnh lạnh lùng .

      Trịnh Thâm hiếm khi giả ngu trước mặt ta, ánh mắt thẳng tắp nhìn ta.

      "Cần chứng cứ? Có suy đoán là được."

      Sải bước đến bệnh viện.

      Có suy đoán là được, còn dư lại cứ hỏi thẳng người phụ nữ kia.

      Lâm Phóng đuổi theo sát, ông đứng tốt, thoải mái, Trịnh Thâm hai bước cản chiếc xe.

      Đứng ở đằng kia chờ Lâm Phóng, hề thúc giục.

      ...

      Tưởng Xuyến được y tá đỡ đến hành lang tản bộ, Trịnh Thâm từ đàng xa sải bước đến.

      Mùa hè chói chang, chiếc áo tay, quần jean rộng, ánh mắt đen nhánh, thâm thúy.

      Màu da hơi đen, nhưng góc cạnh ràng, bắp thịt cường tráng hiên ngang mạnh mẽ, vóc người khôi ngô. đường uy vũ hùng hồn, hormone phái nam vây lượn toàn thân hít thở thông.

      Chưa chắc các trẻ tuổi thích kiểu này, các thường thích nam sinh phong lưu uể oải, cao gầy, da trắng.

      Nhưng qua vài năm, càng kiểu đàn ông thế này, có cảm giác trách nhiệm, biết gánh vác, có công việc.

      Trái tim Tưởng Xuyến khó tránh khỏi rung động, rồi sau đó ổn định thân thể: "Chuyện gì?"

      Vén tóc ra sau tai, lộ ra nụ cười dịu dàng động lòng người, ta người đẹp danh xứng với thực, nếu Ngưu Đồ nuôi ta lâu như vậy, tiêu nhiều tiền như thế.

      Tuy nhiên Trịnh Thâm có tâm tư này, trừ Miêu Miêu ra, phụ nữ khắp thế giới này ở trước mặt ai cũng như nhau cả thôi.

      "Cuối cùng ai muốn giết ? Chuyện Ngưu Đồ bị hãm hại có quan hệ gì với ?" càng nghiêm túc hung ác hơn, Tưởng Xuyến lui về phía sau từng bước, hít sâu hơi.

      "Tôi chẳng biết gì cả."

      Ánh mắt thẳng tắp nhìn : "Tôi chẳng có lý do gì để dối hết."

      Mắt Trịnh Thâm hơi híp lại: " dối! giải thích xem người bên trong đánh ngất thế nào, còn chẳng biết gì?"

      "Có thể gã đó sớm ở bên trong."

      "Cửa xe đều bình thường! Tưởng Xuyến, đừng biết bãi đậu xe ở nightclub của Ngưu Đồ đều có người kiểm tra xe đỗ rất cẩn thận đấy?"

      là tình nhân của Ngưu Đồ, qua nightclub vô số lần, làm sao biết.

      Tưởng Xuyến hơi khó thở, đột nhiên bật cười: "Tôi biết, tin xem máy giám sát ."

      Trịnh Thâm cười lạnh: "Làm người thể có lương tâm."

      Xoay người rời .

      Tưởng Xuyến ổn định thân thể, đẩy y tá muốn đỡ ta ra, từ từ đến phòng bệnh, mặt trầm như mực.

      "Thâm tử, ta dối." Lâm Phóng bên cạnh Trịnh Thâm.

      "Ừ... Tôi biết."

      Người chột dạ cho dù cố kiềm chế vẫn có phản ứng, Lâm Phóng thận trọng phân tích, Trịnh Thâm có tính cảnh giác như loài sói, lời dối của Tưởng Xuyến hai người đều nhìn ra được.

      "Vậy bước kế tiếp nên làm thế nào?"

      Suy nghĩ lát, với Lâm Phóng: "Trở về gọi điện thoại cho Diệp Gia Thịnh còn có đám em, từ chỗ Tưởng Xuyến biết được , chờ ta trở về, có thể cứu Ngưu Đồ."

      Lâm Phóng kinh hãi: "Dụ rắn ra khỏi hang?"

      "Ừ."

      "Thông minh... Này, cậu nhanh như vậy là muốn đâu thế?"

      Lúc này đối phương đợi ông ta, sải bước còn nhanh hơn tên trộm, chỉ ném cho ông năm từ: "Về nhà! Chăm sóc vợ!"

      Lâm Phóng: "..." trai à, có cần phải trong nhu có cương như vậy ?!

      ...

      Miêu Miêu ở nhà nấu cơm, đúng vậy, bạn nhìn lầm, ấy nấu cơm.

      thực tế tay nghề của vẫn chưa bằng Trịnh Thâm, nhưng gần đây Trịnh Thâm luôn bề bộn nhiều việc, vừa mới thi xong lại có chuyện gì làm, nên tự mình nấu cơm.

      Mở nắp nồi ra, bên trong tản ra mùi thơm hấp dẫn của móng heo nấu củ cải, bụng kêu tiếng, bây giờ rất dễ đói.

      Suy nghĩ lát, nhớ loáng thoáng Trịnh Thâm thích ăn trứng gà, lại đánh hai quả vào trong chén, lấy điện thoại di động ra, dò cách chưng trứng gà Baidu chút.

      Dựa theo từng bước, khẽ ngâm nga, tay dùng đũa khuấy, Trịnh Thâm đẩy cửa ra nhìn thấy cảnh này.

      mặc tạp dề, khóe môi khẽ hát, ở nhà cột tóc, tùy ý vén ở sau tai.

      Trịnh Thâm suýt nữa nghĩ rằng mình gặp được thiên sứ.

      Hốc mắt nóng lên, mỗi ngày về nhà có thể nhìn thấy cảnh này, Trịnh Thâm có khổ hơn có mệt mỏi hơn nữa, cũng đáng giá!

      "Ủa? về rồi?"

      "Ừ, về rồi."

      đến sau lưng , kéo thân hình xinh kia: "Sao chờ về nấu cơm cho, đừng làm tay bị thương."

      Miêu Miêu ngẩng đầu, bị kéo, tai hơi hồng.

      "Dù sao em ở nhà cũng có chuyện gì làm ~ "

      Trong lòng Trịnh Thâm ấm áp tả nổi, chỉ ôm chặt hơn.

      Miêu Miêu hơi ngọ nguậy: ", buông ra, em phải nấu cơm nữa, đợi lát, sắp xong rồi."

      ‘Bịch bịch’ đặt chén trứng gà chén vào nồi điện, món ăn của vợ, rất hài lòng.

      "Tiểu Thâm tử! Bưng thức ăn!"

      "Tuân lệnh!"

      Trịnh Thâm ôm , đặt lên ghế sa lon, trong mắt tràn ngập vui vẻ.

      "Thái hậu ngồi vững chờ tiểu Thâm tử, nô tài lập tức đến ngay!"

      Miêu Miêu liếc cái, khóe môi nở nụ cười: "Nghịch quá."

      Động tác Trịnh Thâm nhanh nhảu, bưng rau lên, rồi chén móng heo hầm, lúc này mới bưng trứng ra.

      ", nóng, cẩn thận đó."

      " sao đâu!"

      da dày thịt béo, nào sợ cái này, tự mình bưng, đặt bàn, rồi múc hai chén cơm.

      "Mau đến ăn cơm."

      Miêu Miêu cởi tạp dề, ngồi lên ghế ở bàn cơm.

      Nhìn chén trứng gà kia lát, hình như... quên... châm nước rồi...

      Miêu Miêu: "! Đều tại , chuyện với em nên em quên châm nước rồi!" Vội vàng kéo cái nồi ra.

      Trịnh Thâm liếc nhìn, nhếch miệng cười: " thích ăn thêm nước!"

      Bưng lên, cầm muỗng, khắc cho vào miệng, dừng lại.

      Trịnh Thâm: "..." ăn cần châm nước, nhưng mà sao nhiều muối quá...

      ", thế nào? Ăn ngon?"

      " đâu, ngon lắm!" Nén vị giác, đưa vào miệng.

      "Miêu Miêu, tay nghề giỏi hơn rồi." Vừa vừa múc cho mình chén canh, bình tĩnh húp vào.

      Miêu Miêu áy náy cúi đầu, Trịnh Thâm còn : "Nhưng đau lòng tay em, sau này vẫn nên để làm cho!"

      Miêu Miêu: " sao đâu, em cũng làm được chuyện gì khác, chỉ có thể nấu cơm."

      Trịnh Thâm bất đắc dĩ, chỉ đành phải chiều theo .

      ...

      Lại qua hai ngày, Tưởng Xuyến xuất viện.

      "Thâm tử, chúng ta làm gì đây?" Lâm Phóng tò mò.

      " theo."

      Hai người cứ theo Tưởng Xuyến như vậy khoảng vài ngày, buổi tối Trịnh Thâm thỉnh thoảng trở về, đôi khi lại ở bên ngoài.

      Mặc dù Miêu Miêu lo lắng, nhưng biết mình nên quấy nhiễu .

      "Thâm tử! Thâm tử!" Lâm Phóng gấp gáp kéo ống tay áo , ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai tên có dáng vẻ lưu manh côn đồ.

      "Ừ, biết rồi."

      Tưởng Xuyến biết nấu cơm, ăn cơm tối ở bên ngoài xong, mua đồ ăn vặt xách về, đêm đen như mực, ở khúc quanh vắng vẻ bị người cản lại, người bụm miệng ta lại.

      "Thâm tử! cứu ta sao?!"

      Trịnh Thâm có việc gì cả nhìn qua: "Gấp cái gì."

      Đối với những người khác luôn quá quan tâm, thấy Tưởng Xuyến bị đụng ngã, lúc này mới đứng lên, bước nhanh qua.

      Lúc có Trịnh Thâm, Lâm Phóng chỉ cần yên lặng theo sau là được.

      người trong đó chuẩn bị xé rách quần áo Tưởng Xuyến, Trịnh Thâm vỗ vai gã ta.

      "Làm gì?!" Tức giận quay đầu lại.

      Vẻ mặt Trịnh Thâm vô cảm: "Ai sai tụi bây tới?"

      Người nọ hung ác bắt được tay Trịnh Thâm, kẻ khác cũng tiến lên.

      Lâm Phóng bị dọa sợ đến mức co lại thành đống, trốn kỹ phía sau Trịnh Thâm.

      tay níu lấy, nhấc chân, người khác ngã xuống đất, dẫm lên, lại vung tay kia xuống, nện vào người còn lại, nhấc chân, dẫm lên cả người kia.

      Lâm Phóng muốn vỗ tay, mấy cú giải quyết xong, Trịnh Thâm người tài ba!

      Vẻ mặt hai người dữ tợn, dám kêu la.

      Tưởng Xuyến bò dậy, mặt đầy nước mắt, quần áo xốc xếch muốn ôm lấy Trịnh Thâm.

      Lùi từng bước, Tưởng Xuyến ôm lấy Lâm Phóng.

      Vẻ mặt nhăn nhúm của Lâm Phóng sửng sốt, rồi sau đó cười xòa, Tưởng Xuyến đẩy ông ta ra, khóc lóc nhìn Trịnh Thâm.

      Trịnh Thâm để ý đến ta, túm vai tên, bóp cổ gã.

      "Ai sai mày tới?"

      " có... có..."

      "Phanh!" Thẳng tay đập đầu vào tường.

      "!" Híp mắt lại, làm người khiếp sợ.

      " biết! Tôi biết. . . . . . Mấy gã đàn ông. . . Đưa tiền..."

      Ném ra, lại túm lấy tên nằm đất, đợi đụng vào, huỵch toẹt ra hết.

      Bọn họ chính là côn đồ bản địa, biết thu tiền ai, đối phương đương nhiên lộ diện.

      Trịnh Thâm đá cước: "Cút!"

      Hai tên kia chạy tè ra quần.

      Nhìn về phía Tưởng Xuyến: " có nhìn thấy , gã ta muốn mạng ."

      Nước mắt Tưởng Xuyến lưng tròng, đưa tay muốn kéo : "Thâm tử..."

      Trịnh Thâm tránh ra.

      " ra có lẽ gặp bao nhiêu chuyện, , còn mạng."

      Tưởng Xuyến nhìn vẻ mặt lạnh lùng của , cũng biết che chở cho mình, khẽ cắn răng.

      "Được."

      Hóa ra trước đó có người tìm Tưởng Xuyến, cho ta số tiền lớn, bảo ta để ít đồ ở chỗ Ngưu Đồ.

      Đương nhiên Tưởng Xuyến có can đảm, đối phương bắt mẹ ta, bị buộc bất đắc dĩ, chỉ đành phải cầm thứ người khác đưa đến chỗ Ngưu Đồ.

      Người nọ ở trong xe đợi ta, giết ta.

      Được cứu lên ta dám khai nhận, bây giờ đối phương muốn hại ta, có cách nào, chỉ đành chấp nhận.

      Trịnh Thâm sửa ống tay áo, nhìn về phía Lâm Phóng: "Báo cảnh sát."

      Lâm Phóng: "..." Khẩu hiệu của Thâm ca, có chuyện gì cứ tìm cảnh sát. ràng gốc rễ chính đáng rồi, hết lần này đến lần khác ra vẻ ‘lương dân’ chuyện gì cũng tìm cảnh sát.

      Diệp Gia Thịnh chạy đến, liếc nhìn Trịnh Thâm sâu, dẫn Tưởng Xuyến .

      "Trịnh Thâm! ..." Tưởng Xuyến khóc sướt mướt, hai mắt chan chứa tình cảm, ta muốn đến đồn cảnh sát, có chuyện gì tốt cả.

      Trịnh Thâm làm như thấy, thẳng thừng rời .

      Lâm Phóng đuổi theo: " đâu vậy?"

      "Về nhà, ông cũng về nhanh ."

      Chờ Lâm Phóng , Trịnh Thâm lại quay về chỗ khúc quanh đó.

      Hai tên lưu manh chạy tới.

      "Đau ?" Trịnh Thâm hỏi.

      Lắc đầu: "May quá, Thâm ca xuống tay rất chính xác."

      Lấy xấp tiền ra đưa cho hai người: "Chia ra , cảm ơn đám tụi mày."

      " , có chuyện gì! Thâm ca chỉ cần câu thôi!" người trong đó gãi đầu, đâu còn dáng vẻ lưu manh như vừa rồi.

      Hai người này đều là em ở công trường của Trịnh Thâm, gọi tiếng, cho dù là bị đánh cũng chạy đến.

      Trịnh Thâm vỗ hai người, nhét tiền cho bọn họ, vẻ mặt nghiêm túc: "Cầm , đến bệnh viện mua thuốc thoa, còn có chuyện, lần sau dẫn bọn mày uống rượu."

      Tiền này ít, hai người hơi ngượng ngùng, Trịnh Thâm khẽ cười, bọn họ mới nhận lấy.

      "Vậy , chúng em nhé."

      " ." Trịnh Thâm hơi cười, khoát tay.

      Nhìn hai người bọn họ rời , Trịnh Thâm mới xoay người lại, muốn bình an cả đời, phàm là chuyện tốt, nhiều người biết, thêm phần nguy hiểm.

      Hôm nay hai người này hóa trang, nơi này lại tối, sáng ngày mai ra ngoài, dù có chạm mặt Tưởng Xuyến, Lâm Phóng, chắc hẳn bọn họ nhận ra được.

      Miêu Miêu chuẩn bị nấu cơm, Trịnh Thâm đến, lấy dao tay .

      "Hôm nay chúng ta ăn bánh chẻo."

      Ánh mắt Miêu Miêu sáng lên.

      Hai người đều là người phương Bắc, đều lòng dạ với bánh chẻo, hơn nữa bởi vì vừa đến thành phố W, bữa cơm tất niên đầu tiên, món bọn họ ăn chính là bánh chẻo.

      Trịnh Thâm ‘bang bang bang bang’ băm nhân bánh, Miêu Miêu ở bên cạnh líu ríu, bánh bao trắng mềm, mặt núc ních dễ thương cực kỳ.

      chỉ nhìn thôi, mà trong lòng ấm thành mảnh.

      Bên ngoài Miêu Miêu rất an tĩnh, dáng vẻ này của , là lúc Trịnh Thâm nhìn thấy nhà họ Miêu, người nhà ở chung chỗ, cũng líu ríu thế này.

      Kể từ khi đến nhà họ Thang, nuôi thành thói quen càng ngày càng im lặng ít .

      "Miêu Miêu."

      "Hả?"

      Nhếch miệng cười: " chảy mồ hôi rồi, lau cho chút ."

      "Được!" Nghe lời lấy khăn giấy, nhàng lau cho .

      Có chút mồ hôi chưa lau kịp, theo gò má chảy vào trong cổ, áo ba lỗ nén được làm nổi lên đường cong của .

      Miêu Miêu quay đầu.

      nhìn thấy khóe môi Trịnh Thâm càng toe toét hơn.

      ...

      Trịnh Thâm tự tin khẩu cung của Tưởng Xuyến có thể cứu Ngưu Đồ ra, ngờ đến ngày thứ hai Diệp Gia Thịnh gọi điện thoại cho .

      "Chúng ta có đối tượng hoài nghi, nhưng Tưởng Xuyến có chứng cứ xác thực, chỉ dựa vào khẩu cung của ta, thể chứng minh Ngưu Đồ bị hãm hại."

      Trịnh Thâm sửng sốt chút, rồi sau đó lạnh lùng: "Được, biết rồi, tôi nghĩ thêm cách ."

      Lúc này đổi thành Diệp Gia Thịnh sửng sốt, nghĩ cách gì? Nghĩ lại, Trịnh Thâm này quá kỳ lạ, luôn có cách để biết thêm chút gì đó.

      Trịnh Thâm có cách ?

      Ít nhất bây giờ có.

      ", lại muốn ra ngoài à?"

      "Ừ, còn cần chứng cứ, xem chút có thể nghĩ ra được cách gì hay ."

      chẳng hề gạt Miêu Miêu gì cả, cho người nhà nhất định tốt cho bọn họ.

      Cả ngày sớm về trễ, làm người ta lo lắng, còn bằng cho biết đâu làm gì, ít nhất cần cứ mò mẫm suy đoán.

      Miêu Miêu nhíu mày: ", em có thể với ?"

      Trịnh Thâm nhìn ánh mắt nghiêm túc của , gật đầu.

      Hai người về hướng nightclub.

      ...

      Trịnh Thâm nghiêm túc quan sát bốn phía, suy nghĩ xem có cách nào để phát thêm ‘chứng cứ’ nữa .

      Ánh mắt Lâm Phóng vẫn liếc trộm Miêu Miêu, đây chính là vợ Trịnh Thâm sao? thế?

      Miêu Miêu bị ông ta nhìn như thế sống lưng tê dại, còn chưa gì, đối phương bị cục đá đập vào.

      Trịnh Thâm đen mặt nhìn ông ta.

      "Miêu Miêu, đến đây." Rồi sau đó dắt tay , dù sao vẫn chưa có đầu mối, dứt khoát dạo xung quanh luôn.

      "Cậu tra ra kết quả sớm chứ?"

      "Ừ, ngày kia."

      Ngưu Đồ sắp bị thẩm vấn rồi...

      Ngược lại Miêu Miêu nghiêm túc hơn bọn họ, chỉ vào quán rượu: ", quán rượu này có máy giám sát ?"

      "Có, tra xét, quay đến đây được."

      "À..."

      "Xung quanh cũng có sao?"

      Trịnh Thâm cưng chìu xoa đầu của : "Nếu có cảnh sát sớm tra ra được rồi."

      Qua hết ngày, phát được điều gì, hai người dắt tay về.

      tình biến chuyển vào ngày hôm sau, Trịnh Thâm nhận được cuộc điện thoại thông báo.
      Hale205 thích bài này.

    5. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 31: Hách Thần

      Chuyển ngữ: Gà _ LQĐ

      Thành phố W có rất nhiều người tài, Ngưu Đồ, Hắc Tử chỉ có thể xem là đạt tiêu chuẩn, còn có nhân vật khác, Hách Thần.

      Người này thuộc về giai cấp thượng tầng, nightclub, thương nhân, nhà hàng, giải trí... Chỗ nào cũng đều có bóng dáng của ông ta, phú thương danh xứng với thực của thành phố W.

      Cho dù Trịnh Thâm là bảo vệ, cũng từng nghe qua tin đồn về vị họ Hách này.

      "Xin chào, tôi là Hách thần."

      Sáu từ, Trịnh Thâm chợt ngây ngẩn cả người.

      Câu thứ hai là: "Cậu Trịnh vừa lúc muốn tìm kẻ hèn này, gặp lần ."

      Ông ta có chứng cứ.

      "Được, ở đâu?" Trong giọng của Trịnh Thâm nghe ra tâm tình gì, có vài người muốn bắt thóp , nên thể quá vội vàng.

      "Vừa lúc tôi cũng có chuyện gì, quán cà phê đầu phố Nam Hồ ."

      "Được."

      Cách Trịnh Thâm rất gần, xuống lầu cách xa.

      Vẫn là áo ba lỗ, nhưng đổi dép, vẻ mặt như tắm nước lạnh.

      ", đâu vậy?"

      Trịnh Thâm khẽ mỉm cười: " ra ngoài chuyến, nửa tiếng sau trở lại."

      "À..." Miêu Miêu gật đầu, tiếp tục nghe chút, tiếng , còn phải bổ sung thêm nhiều.

      Đương nhiên Trịnh Thâm hoài nghi có phải là Hách Thần, nhưng là kẻ tài cao gan lớn, còn chưa từng sợ điều gì cả.

      Trốn được mùng tránh khỏi 15, có gì phải sợ, huống chi lỡ như có chứng cứ sao?

      Sáu phút đến quán cà phê, Hách Thần ở bên trong, Trịnh Thâm hơi híp mắt, cho nên lúc ông ta gọi điện thoại ông ta ở đây rồi?

      "Ông Hách."

      Hách Thần để ly xuống, cười nho nhã: "Cậu Trịnh đến rồi, mời ngồi."

      Ngồi xuống, nhìn về phía ông ta.

      Người này hơn 40 tuổi, rất nho nhã, lộ ra dáng vẻ thư sinh nồng đậm.

      Vô hại, thuần lương.

      "Xin hỏi ông Hách tìm tôi có chuyện gì ?"

      Nhân viên phục vụ bưng ly cà phê đến cho , Hách Thần múc viên đường, thái độ tùy ý giúp bỏ vào.

      Trịnh Thâm giơ tay lên: "Cảm ơn, tôi uống đường."

      " thêm đường rất đắng." thu về.

      "Thêm đường uống quen." Phi! Trịnh Thâm uống đâu.

      Đồ chơi này vừa nghe muốn bưng rồi.

      Khẽ cười, bình tĩnh bưng lên nhấp hớp, đầu lưỡi cuốn lại, để xuống cầm lên nữa.

      "Rốt cuộc ông Hách có chuyện gì?"

      Cuối cùng Hách Thần thu tay về, lúc này thừa nước đục thả câu, thẳng: "Cậu muốn chứng cứ tôi có, video, từ lúc Tưởng Xuyến cất giấu thứ gì đó, đến khi ta ra ngoài lên xe cùng người khác, tất cả đều có."

      Con ngươi Trịnh Thâm co rụt lại, hỏi tại sao ông ta có, chỉ : "Điều kiện gì?"

      "Việc này, hãm hại Ngưu Đồ người ta rất ưa thích."

      Nhấp cà phê, ánh mắt híp lại: "Hai dô, tôi rất thưởng thức cậu Trịnh."

      Vẻ mặt Trịnh Thâm hơi trầm xuống.

      " cậu Trịnh thân võ lực, có dũng có mưu, Hách Thần tôi thưởng thức nhất chính là loại người như cậu!"

      "Cậu Trịnh theo tôi năm năm làm việc ở thành phố W, tung hoành ngang dọc, có bằng lòng ?"

      ...

      Tiếng chìa khóa chuyển động, Miêu Miêu ngẩng đầu: " về rồi."

      "Ừ, em vẫn học à?"

      ". . . nghe nhạc."

      Nhíu mày, tiếp tục nghe, trong miệng còn hát theo đôi câu, bản nhạc tiếng , giọng véo von, mặc dù Trịnh Thâm nghe hiểu, cũng cảm thấy vô cùng dễ nghe.

      Miêu Miêu càng ngày càng ưu tú...

      "Miêu Miêu ngày mai có kết quả à?"

      "Đúng đó, hôm nay mười hai giờ khuya." Có vài phần mong đợi, lại có vài phần lo lắng.

      " đâu học đại học?" Xoa đầu .

      Miêu Miêu đứng lên, trừng : "Đại học A! già rồi nên nhớ được hả."

      Trịnh Thâm nhếch môi cười: "Lúc này mới nhớ, đại học A, thành phố Bắc Kinh nha, chúng ta cùng ."

      Khóe môi Miêu Miêu ép xuống nổi, con ngươi quay vòng: "... Ừ."

      muốn đến thành phố Bắc Kinh, Trịnh Thâm có thể ở lại thành phố W? Hiển nhiên thể nào.

      Hơn nữa nhóc này bay ra ngoài còn có thể bay trở về hay , dù chỉ ngày, cũng muốn rời khỏi .

      Nhưng Hách Thần bên kia vẫn chưa thẳng thừng từ chối, chỉ suy nghĩ hai ngày, người này phải là người sau khi bị từ chối, còn có lòng tốt lấy chứng cứ ra.

      ...

      "Thâm tử, người kia thế nào?" Lâm Phóng nóng nảy, cuối cùng Ngưu Đồ có thể bị phán hình hay , ông ta có quá nhiều cảm thụ, chỉ thấy, ông ta cố gắng hết sức rồi.

      Tôi hết sức cố gắng, cứu được ông cũng còn cách nào.

      Nhưng Trịnh Thâm giống ông ta, muốn người đó gặp nguy hiểm.

      Hách Thần nhìn trúng thực lực của Trịnh Thâm, phí hết tâm tư muốn Trịnh Thâm bán mạng năm năm, việc muốn làm, chắc chắn chính là ‘bán mạng’.

      Trịnh Thâm hít hơi, phun ra vòng khói, híp mắt lại, vừa nguy hiểm vừa đáng sợ.

      "Ông đây tin còn cách khác!"

      ...

      Mười hai giờ khuya.

      "Miêu Miêu, đừng căng thẳng, sao đâu sao đâu mà."

      Hai người bắt đầu mò điện thoại di động, Miêu Miêu lo lắng, Trịnh Thâm kiểm tra cho .

      Gắt gao siết chặt ống tay áo , mặc dù đại học A cũng có vấn đề, nhưng chung vẫn sợ có lỡ như.

      Trịnh Thâm mò nửa ngày cũng chưa tra được, đọc số báo danh chính xác, nhập vào bên trong, Miêu Miêu trợn to hai mắt nhìn ngón tay cứng ngắc của .

      "Để em để em." Lấy qua.

      Kết quả đống tin nhắn, còn chưa đọc, điện thoại của Uông Thư Ngọc đến rồi.

      "Alo, Uông."

      "Ai dô! Miêu Miêu! Trạng Nguyên! Trạng Nguyên thành phố W!" Giọng của bà vừa vui mừng vừa run rẩy.

      "Có ?!" Miêu Miêu kích động ngồi thẳng người, vội hỏi qua điện thoại.

      "Ừ ừ ừ! ! Nhân viên trường học chúng ta sắp phát tài rồi!"

      Nhị Trung theo sát Nhất Trung nhiều năm như vậy, năm nay lần đầu tiên mới bắt được danh hiệu Trạng Nguyên.

      Từ Úc An được Bảng nhãn, hạng nhất hạng nhì đều được Nhị Trung ôm hết rồi!

      "Miêu Miêu! Em quá tuyệt vời!"

      "Cảm ơn Uông."

      " rất tự hào về em! Ngày mai có phiếu điểm, có đến ?"

      lúc lâu, Miêu Miêu mới nước mắt lưng tròng để điện thoại xuống, nhìn về phía Trịnh Thâm.

      "..."

      Oa ô tiếng, gào khóc.

      Ba, ba thấy , ba xem, bảo bối Miêu Miêu của chúng ta trưởng thành thi đỗ Trạng Nguyên rồi, đại học A.

      Con làm được rồi.

      Trong lòng Trịnh Thâm như đao khoét, nước mắt lăn vào tim , cả người nóng như bị thiêu đốt.

      nhàng hôn trán : "Miêu Miêu, giỏi lắm!"

      ...

      Ngày thứ hai, Trịnh Thâm đưa Miêu Miêu đến trường học, lại xoay người tìm Lâm Phóng, chuyện ngày hôm qua bảo ông ta làm, chắc nhanh chóng có kết quả rồi.

      Miêu Miêu vừa vào trường học, nhìn thấy biểu ngữ to, viết:

      "Nhiệt liệt chúc mừng bạn học Miêu Miêu, Từ Úc An trường chúng ta dành được thành tích nhất nhì của thành phố W."

      đường còn có người chỉ chỉ chõ chõ, khóe môi chứa ý cười, mặc bọn họ hâm mộ quan sát.

      "Miêu Miêu, mau đến đây." Uông Thư Ngọc cười vẫy .

      "Đợi lát nữa, đến chỗ hiệu trưởng có tiền thưởng!" Mặt mày Uông Thư Ngọc đều là ý cười, vừa ngang qua lớp của Lý, trong nháy mắt mặt bà ấy tối lại.

      Trong lòng bà ấy rất hối hận, năm nay bất kể lớp thành tích rất tốt, cũng che dấu được lớp 22 đồ bỏ kia có Trạng Nguyên.

      biết Uông Thư Ngọc này có vận cứt chó gì, nhặt được bảo bối vàng, tiền thưởng biết được bao nhiêu.

      giáo này hiển nhiên quên, ban đầu Miêu Miêu vào trường, là ai chẳng thèm nhìn lấy cái.

      Lớp 22 chỉ có số người, phần lớn đến, Đoàn Trạch cũng có.

      "Cậu vẫn chưa biết?! Đoàn Trạch xuất ngoại rồi!"

      Miêu Miêu trợn tròn mắt, chỉ nghe Trình Nhuế : "Cậu ấy tu học bóng rổ, sau này chừng còn có thể nhìn thấy bóng dáng cậu ấy ở NBA [1] đấy!"

      [1] NBA: National Basketball Association là giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp những cầu thủ ưu việt ở Bắc Mỹ, và được nhiều người coi là giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp những cầu thủ hàng đầu của thế giới.

      Dĩ nhiên, lúc này đều chỉ cười giỡn thôi, giấc mộng xa xôi như vậy, ai biết được, Miêu Miêu cũng chỉ tiếc vì cậu ấy bỏ qua đại học A mà thôi.

      Sau khi Uông Thư Ngọc phát phiếu điểm cuối cùng cho học sinh trung học đệ nhị cấp, rồi nhanh chóng giải tán.

      Trình Nhuế lưu luyến rời, Miêu Miêu liên tục bảo đảm sau này liên lạc lại, mới rời .

      Miêu Miêu theo Uông Thư Ngọc nhận tiền, đừng , ít.

      Tiền thưởng của hiệu trưởng chiếm rất nhiều, nhiều năm trước , có thể thi đậu Trạng Nguyên được thưởng năm vạn, lớp mười cũng thế.

      Vì lớp mười hai mới đến, lúc này mới lần đầu tiên nghe , rồi sau đó tiền chợt đến tay.

      Còn có tiền thưởng của bộ giáo dục 10000.

      Tiền thưởng của thành phố, còn có tiền thưởng thượng vàng hạ cám vì tốt nghiệp loại ưu.

      Tổng cộng 86000, cũng biết có phụ huynh, chỉ có duy nhất trai’ còn phải là ruột thịt.

      Cho nên hiệu trưởng đưa cho cái thẻ, toàn bộ ở bên trong.

      "Cảm ơn." Miêu Miêu cảm ơn xong rồi nhận lấy.

      Đại học của , cần khiến Trịnh Thâm chịu khổ nữa...

      về Miêu Miêu bên này nữa, Trịnh Thâm và Lâm Phóng gặp mặt trước cửa bị niêm của nightclub.

      "Thâm tử, làm gì tốn công tốn sức như vậy, uổng tiền... nhiều thế này. Chúng ta cứ thẳng thắn với cảnh sát rằng Hách Thần có chứng cứ nhưng lấy ra, để cảnh sát bọn họ làm ."

      Lâm Phóng xong cũng sửng sốt, lúc nào ông đây học được cái giọng chuyện gì cũng kiếm cảnh sát thế này?

      Trịnh Thâm quay đầu nhìn về phía ông ta: "Ý ông là, Hách Thần thừa nhận với cảnh sát rằng ông ta có chứng cứ? Cảnh sát muốn ông ta phải cho?"

      "Ghi ?"

      "Tôi ghi chứng minh ông ta có chứng cứ, trở về rồi lại có, bị mất, còn ai có thể ép ông ta ?"

      " có tác dụng, còn bứt dây động rừng."

      "À... Được rồi." Hách Thần này, quả dám mưu gì dưới mí mắt ông ta.

      " cho tôi biết thứ người đó tra được."

      "Hách Thần, người thành phố W, 45 tuổi..." Đều chỉ là số tin tức đơn giản, so với bên ngoài có thể tra được nhiều hơn chút rồi, nhưng tin tức quan trọng, vẫn có.

      Hách Thần, còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng.

      Càng nghe chân mày càng sâu, đợi đến khi nghe được tin tức phía sau, chân mày hơi buông lỏng ra chút.

      "Tình nhân, còn có con trai?"

      Trịnh Thâm cười, đứng lên: "."

      " đâu?"

      "Đồn cảnh sát."

      Lâm Phóng: " trai à, phải tìm cảnh sát cũng vô dụng sao?"

      Trịnh Thâm quay đầu lại: "Ai tôi tìm cảnh sát, tôi tìm Diệp Gia Thịnh."

      "..."

      Người đàn ông ấy sải bước xa, bóng dáng cao lớn như cây trụ trời, dường như trời sập xuống cũng hề sợ hãi.

      Giọng từ xa xa truyền đến: "Nhanh lên chút, tôi còn phải đón vợ tôi nữa mà!"

      "..."
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :