1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã là trung khuyển - Thập Vĩ Thố

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 22: Tuyệt vọng

      Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

      Mẹ Đoàn lên tiếng trước, lập tức hét lên: "A!"

      Uông Thư Ngọc và phụ huynh cả lớp đều nhìn sang, mẹ Đoàn Trạch lập tức cười trừ: "Con sâu ấy mà..."

      Lúc này những người khác mới quay đầu lại, vẻ mặt bà ta nghiêm túc, nghiễm nhiên vẫn là nụ cười ưu nhã với hình tượng quý phụ.

      Đoàn Trạch... giờ còn tâm trạng để ý đến bà ta, cậu hoàn toàn thể tin vào tai của mình!

      Vợ?!

      Miêu Miêu cũng đần mặt, ngơ ngác ngây ngốc ngồi đó, vừa rồi Trịnh Thâm gọi là gì?

      " phải là phụ huynh của bé sao?!" Mẹ Đoàn hạ thấp giọng, vẻ mặt kinh sợ.

      Trịnh Thâm hoàn toàn mặc kệ bà ta, đặt tầm mắt vào Miêu Miêu bên cạnh, quan sát xem có tức giận hay , dù sao đây là lần đầu tiên sử dụng xưng hô thế này.

      Mục tiêu nhân vật là tâm trạng của Miêu Miêu?

      Chính cũng thể ra mình có tâm trạng thế nào, bọn họ lựa chọn quên , là được Trịnh Thâm dùng hai vạn đồng tiền thêm căn nhà, để đổi lấy...

      Câu ‘vợ ơi’ này của Trịnh Thâm, làm lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào.

      " giỡn thôi."

      Trịnh Thâm xong câu đó, ràng mẹ con nhà họ Đoàn thở phào nhõm, mà, Miêu Miêu còn tuổi như vậy!

      Chủ nhiệm lớp chuyện nghìn bài như , chỉ đơn giản là lớp mười hai, muốn tạo nhiều áp lực, nên bồi bổ dinh dưỡng nhiều hơn.

      Rồi sau đó thầy các khoa đến, các phụ huynh lại vây xung quanh, rất ít phụ huynh bất động như núi, Trịnh Thâm và mẹ Đoàn nghiễm nhiên cũng ở trong nhóm đó.

      Trịnh Thâm ‘cười giỡn’ khiến cho mẹ Đoàn bình tĩnh lại, nhàm chán nhìn chằm chằm các thầy giáo, bọn họ vẫn chưa xong, mẹ Đoàn càng lúc càng chán rồi.

      Liếc nhìn Đoàn Trạch có biểu cảm gì sau lưng, lại nhìn Trịnh Thâm, cuối cùng đặt ánh mắt lên người Miêu Miêu.

      " bé, sau này học ở trường đại học nào?"

      "Đại học A."

      "Ai dô, A Trạch cũng học đại học A, hai đứa học cùng nhau có thể chăm sóc lẫn nhau!" mặt cười tươi, cầm tay Miêu Miêu.

      Trịnh Thâm chưa từng ghét người phụ nữ nào như vậy, chuyện vừa phiền vừa khiến người ta chán ghét.

      hận thể xách bà ta lên, ném ra, muốn để bà ta mò mẫm tiếp cận thế này. Đáng tiếc ở đây là lớp học, phải là nightclub.

      Thầy kể lể xong, rồi phải đến hội trường nghe hiệu trưởng tiếp, cái này đám Miêu Miêu thể , chỉ có phụ huynh mới được .

      Trịnh Thâm tâm phiền ý loạn ngồi bên trong, nghe hiệu trưởng mở mồm câu: "Thời gian có hạn, chúng ta tóm tắt."

      Rồi sau đó Trịnh Thâm ngủ giấc, rồi lại ngủ giấc, vậy mà vẫn chưa xong : ).

      Phát điên gãi đầu, nhìn chằm chằm hiệu trưởng phía , đây là người dài dòng nhất mà từng gặp, ai hơn!

      Mà bên kia Trình Nhuế nhào đến: "Miêu Miêu! cậu quá đáng sợ! Ô ô ô."

      "Sao thế?"

      Trình Nhuế nhăn nhó, : "Quá dữ tợn! Ở nhà cậu có đánh cậu đấy?"

      Nghĩ đến dáng vẻ ở nhà của Trịnh Thâm, dùng sức lắc đầu: " ấy rất tốt."

      Dừng lát: "Rất dịu dàng."

      ...

      Trịnh Thâm ra ngoài sớm chút, tất cả phụ huynh đều quá quan tâm, chỉ có cửa, lén trốn ra được.

      Vừa ra khỏi cửa nhìn thấy Miêu Miêu đứng ở đó, cầm quyển từ vựng tay, học từ đơn.

      "Sao em ở đây?"

      "Chờ ."

      Chỉ hai từ như vậy, trong lòng Trịnh Thâm nổi đầy bong bóng, sống lâu như vậy, ít khi nào có khoảng thời gian hạnh phúc thế này.

      Miêu Miêu tiễn ra ngoài cổng trường, Trịnh Thâm xoa đầu : "Nhanh về , vào học thôi."

      "Ừ, phải nhớ ăn cơm."

      Vừa dứt lời, cảm giác được đôi tay mạnh mẽ có lực ôm lấy mình, nhàng hôn lên đầu .

      "Vợ ơi..."

      Miêu Miêu đỏ mặt, nhàng đẩy ra: " được bừa..."

      Thấy dáng vẻ của , Trịnh Thâm nhếch môi cười: "Vợ, vợ, vợ."

      Liên tiếp ba lần.

      Miêu Miêu dậm chân, chạy trở vào trường, nét mặt tươi cười của Trịnh Thâm qua lâu mới thu lại. Khóe mắt liếc nhìn bên, ánh mắt lạnh lùng lại mang theo giễu cợt, xoay người rời , bước nhanh về phía trước.

      Ở đó nam sinh ra, nghiễm nhiên là Đoàn Trạch.

      Sống đến mười tám tuổi, lần đầu tiên có cảm giác thế này, trong lòng lành lạnh, tựa như bị khoét lỗ, tràn đầy tuyệt vọng đau khổ.

      Trịnh Thâm chạy thẳng đến nightclub, ngồi chồm hổm ở bậc thang thứ hai, vào lúc này có ai, cứ thế đốt điếu thuốc.

      "Hừ? Phụ huynh thế nào?"

      Trịnh Thâm cười lạnh: " sao, giải quyết được tình địch."

      ...

      Ngay cả Miêu Miêu thường để ý đến người xung quanh cũng biết cậu ngồi cùng bàn của xảy ra vấn đề.

      Bởi vì chỗ bên cạnh trống khoảng mấy ngày, ngừng có người hỏi .

      "Cậu biết Đoàn Trạch ở đâu ?"

      "Tớ biết."

      "Cậu biết tại sao Đoàn Trạch đến ?"

      "Tớ biết nữa."

      "Cậu biết Đoàn Trạch..."

      " biết! Tớ biết việc này đâu!"

      Gặp lại cậu là vào kỳ thi, cậu đến lớp học, mà đến thẳng điểm thi.

      ra cậu cần tham gia, nhưng biết nghĩ thế nào, mình chạy đến.

      Miêu Miêu gầy rồi, bây giờ còn là ... người mập mạp như lúc cậu mới gặp, Miêu Miêu nhắn, ngũ quan từ từ lộ ra.

      Mắt to ngập nước, khuôn miệng nhắn khéo léo tinh tế, nhưng lại sinh ra vài phần đáng .

      cũng còn im lặng ít nữa, có người chào hỏi , mím môi cười lại.

      Đoàn Trạch càng xem trong lòng càng khó chịu thể tả, quay đầu qua, ánh mắt đặt vào .

      Miêu Miêu đứng tại chỗ hơi phát run, bà dì của đến, nên hôm nay trạng thái kém đến sắp nổ tung, còn phải chạy 800 mét, chỉ nghĩ thôi mà chân nhũn rồi.

      Lớp thể dục của bọn họ học cùng với lớp , vào lúc này nữ sinh phải chạy 800 mét, mấy bạn nam xung quanh cũng cố gắng hơn.

      Bọn họ kết thúc 1000 mét, thở gấp vài hơi, lại khỏe như vâm rồi.

      Thời gian 800 mét vẫn đếm, khi sắp kết thúc, chân mềm nhũn, khuỵu xuống.

      sân ba nam sinh cùng nhau di chuyển.

    2. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 23:

      Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

      Nhậm Tử Hằng đến trước, vừa định kéo dậy bị người khác đẩy ra.

      Đoàn Trạch khom lưng cõng Miêu Miêu, Từ Úc An nghiêng đầu nhìn, chau mày.

      Đoàn Trạch cõng Miêu Miêu rồi!

      Hầu như ai cũng biết, người này hoàn toàn phải là người nhiệt tình, cho nên sau khi cậu cõng Miêu Miêu lên, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng lưng bọn họ xa.

      Lớp trưởng Lưu Tuyết, cắn nát hàm răng, cảm thấy Miêu Miêu hề có sức uy hiếp!

      Nhưng hiển nhiên, thái độ này của Đoàn Trạch đúng!

      ...

      Nặng! rất nặng!

      Đoàn Trạch thở hồng hộc, ổn định tấm lưng, cái trán đổ mồ hôi lạnh, cằm đặt lên bờ vai cậu, lẩm bẩm:

      "Thâm ca..."

      Trong lòng Đoàn Trạch, ôi lạnh quá ôi quá lạnh.

      Đưa người đến phòng y tế, y tá giúp tay đặt lên giường, Miêu Miêu cau mày, đầu đầy mồ hôi.

      Đoàn Trạch chạy hai chuyến, cuối cùng mới gọi được bác sĩ đến.

      "Ông xem cho cậu ấy chút, cậu ấy sao rồi?!"

      Bác sĩ kia bình tĩnh : "Vậy phải chờ bé tỉnh lại để hỏi triệu chứng, vào nước trước ."

      Đoàn Trạch cắn răng, rất tức giận: "Vậy cứ để cậu ấy khó chịu như vậy à?!"

      "Chứ bây giờ tôi cũng có cách nào, thuốc thể uống lung tung."

      Bác sĩ này còn chưa ra ngoài, người đàn ông chạy như bay vào, đầu cũng đầy mồ hôi, vẻ mặt kinh hoảng.

      "Miêu Miêu! Miêu Miêu!"

      Tay Trịnh Thâm run rẩy sờ mặt , lại ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng: " ấy thế nào rồi?"

      "Vào nước trước , đợi bé tỉnh lại hẵng ."

      Trịnh Thâm cũng tốt tính gì, bước lên tay nhấc bác sĩ lên, ánh mắt tàn nhẫn: "Tôi bảo ông khám cho ấy!"

      Đến quá nhanh, chỉ mặc cái áo ba lỗ, dáng vẻ ánh mắt đỏ bừng, gân xanh nổi lên, bác sĩ bị dọa cho sợ đến mức cả người run lên.

      Vội vàng gật đầu ngừng: "Được được được được được."

      Lúc Miêu Miêu vẫn hôn mê, kiểm tra toàn thân.

      Kết quả cuối cùng... Do đau bụng kinh nghiêm trọng mà thôi, lại chạy 800 mét, cho nên chịu nổi.

      Bác sĩ giận mà dám gì, chỉ sợ Trịnh Thâm xông lên đánh người, dù sao dáng vẻ kia của , giống người có thể đạo lý.

      Trịnh Thâm lau mồ hôi cho , lại đắp kín chăn, cầm tay bị kim tiêm của , chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến câu: "Cạnh tranh công bằng ."

      Quay đầu lại, cười xùy: "Nhóc con, cậu xem quá nhiều phim truyền hình rồi, vợ tôi mà, tại sao phải cần cạnh tranh công bằng với cậu. Cậu hả, có bất kỳ cơ hội nào đâu."

      Đoàn Trạch buông tha: "Tại sao? Sao biết ấy chấp nhận?"

      Người giường thấp giọng lẩm bẩm: "Thâm ca... Khó chịu."

      Mặt mày Trịnh Thâm cũng cong cong: "Ngoan ngoãn, bảo bối ngoan, sao đâu, đây, có gì phải sợ nữa."

      Hôn trán cái, rồi sau đó bỏ tay vào trong chăn, nhàng giúp xoa bụng.

      lúc lâu, chân mày Miêu Miêu mới thả lỏng, chìm vào giấc ngủ say.

      Đoàn Trạch ra ngoài, khép cửa lại, liếc nhìn hai người bên trong, ngay cả ngủ, cũng khiến cậu cảm thấy thể chen vào.

      Ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt.

      ...

      Lúc Miêu Miêu tỉnh lại là buổi tối, vừa mở mắt thấy vẻ mặt kích động của Trịnh Thâm.

      "Miêu Miêu, uống nước nào."

      Thuận theo há miệng, rồi sau đó nhấp hai hớp.

      "Đói bụng ? Ăn chút cháo nha." Lúc này mới chú ý nồi cháo nóng ở bên.

      ", mua?" Giọng hơi khàn.

      Ánh mắt Trịnh Thâm càng dịu dàng: "Đồng nghiệp đưa đến."

      Rồi sau đó múc chén, đút từng muỗng cho .

      Đợi ăn xong, lúc khuôn mặt tái nhợt tựa vào giường bệnh, Trịnh Thâm nhịn được, vén sợi tóc trước trán , nhàng hôn.

      Miêu Miêu tránh, ngược lại vẻ mặt hơi hồng.

      Gương mặt trắng noãn xuất màu đóa hoa đào, trông rất đẹp mắt.

      Trái tim Trịnh Thâm run rẩy, cầm tay , mười ngón tay đan xen.

      ...

      Cơn bệnh này khiến khí giữa Trịnh Thâm và Miêu Miêu còn như trước, thêm vài phần ngầm hiểu khi ở cùng nhau.

      Sắp đến thi tốt nghiệp trung học, hai người cũng toạc ra.

      Ngày thứ ba Miêu Miêu mới trở về trường học, ánh mắt cả lớp nhìn có chút vi diệu.

      Đoàn Trạch cõng Miêu Miêu ngay trước mặt mọi người, trong lúc nhất thời truyền khắp cả năm khối, Đoàn Trạch là ai? xem ai ra gì mà khen ngợi cậu, tìm cậu thổ lộ, người này còn thảm hơn người kia.

      Có người Đoàn Trạch đột nhiên phát lòng từ bi mà thôi, dù sao dáng vẻ của Miêu Miêu thế kia cơ mà.

      Nhưng cũng có người... nghĩ như vậy.

      Sau buổi cơm trưa, phòng học ít người, Lưu Tuyết đến: "Miêu Miêu, trong người thế nào rồi?"

      Vị này, ràng cao hơn chỉ bậc so với những người khác.

      Đáng tiếc, khốn, gặp phải Miêu Miêu.

      "Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn lớp trưởng quan tâm." Ánh mắt rất cảm động.

      Lưu Tuyết hơi dừng lát, khóe hơi nâng lên: "Vậy tốt, sao Đoàn Trạch đến vậy?"

      "Tớ biết."

      " phải cậu ấy đưa cậu đến bệnh viện sao."

      "Cậu ấy đưa tớ đến bệnh viện?!" lượng hơi cao chút xíu.

      Lưu Tuyết: "..." Khờ hay giả ngu vậy?

      "Đúng vậy, chúng tớ cũng sợ hết hồn, nhiều đàn em còn nhờ tớ hỏi thăm cậu."

      "Hỏi thăm tớ làm gì?!"

      Lưu Tuyết lại dừng chút, cảm thấy, cần phải huỵch toẹt ra luôn.

      "Cậu và Đoàn Trạch có quan hệ thế nào?"

      Miêu Miêu chớp đôi mắt: "Bạn học nhỉ!"

      "Bạn học cõng cậu đến bệnh viện?!" lượng cao quãng tám, vài bạn học rối rít quay đầu lại.

      "Những quan hệ khác... A..."

      Ánh mắt Lưu Tuyết trợn to, chăm chú nhìn đôi môi khẽ đóng khẽ mở của .

      "Là... Bạn ngồi cùng bàn chăng?"

      Lưu Tuyết suýt nữa tắt thở, khẽ cắn răng: "Các cậu hẹn hò phải ? Cậu cho tớ biết , tớ ai đâu."

      "Lớp trưởng! sớm là trái với quy định!" Con mắt Miêu Miêu trợn tròn, vẻ mặt thể tưởng tượng nổi.

      Lưu Tuyết: "..."

      Sửng sốt khoảng phút, Lưu Tuyết : "Rồi rồi rồi, sớm là tốt rồi, tốt nhất cậu nên tập trung vào học hành, chăm chỉ học tập."

      Miêu Miêu dùng sức gật đầu: "Ừ đúng! Cảm ơn lớp trưởng quan tâm, lớp trưởng tốt quá!"

      Lưu Tuyết: "..."

      Rồi sau đó cúi đầu nghiêm túc học bài, Lưu Tuyết chóng mặt rời .

      Đầu Miêu Miêu khẽ ngẩng, trong mắt thoáng qua lạnh lùng.

      Sau ba vòng thi cuối cùng Miêu Miêu thành công vượt lên Từ Úc An, đỗ trạng nguyên, trở thành người đứng nhất khối.

      Ở trong lớp Uông Thư Ngọc khen đến mấy ngày, lớp 22 lại có thể có người thi được hạng nhất khối!

      Hơn nữa còn là ba vòng!

      Gần đây Miêu Miêu quả tương đối mãn nguyện, giáo viên các khoa quan tâm đến , Đoàn Trạch cũng còn lên lớp, mình có thể yên lặng học tập.

      Ở cùng với Trịnh Thâm... Cũng rất hài hòa.

      ...

      "Thâm ca! Tối nay cần mà!"

      bảo vệ bắt được vạt áo Trịnh Thâm, gào khóc gọi, vào lúc này trong quán nhiều người, nếu có ánh mắt tốt, rất dễ dàng xảy ra chuyện.

      Trịnh Thâm soi gương sửa lại tóc chút, nhếch miệng cười: "Tôi phải về đón vợ tôi mà!"

      hai bước, thấy sắc mặt bọn họ rất khó nhìn, vỗ vai thằng em: "Nhớ kỹ, nhìn thấy những đám kia tụ tập, phải lập tức qua đó xem, làm sao đó, đừng cho nó vào."

      Bước nhanh , chạy thẳng ra cửa sau.

      là mùa hè, buổi tối cũng còn lạnh lắm, Miêu Miêu ra, Trịnh Thâm mặc áo ba lỗ, đứng ở bồn hoa.

      Vừa thấy ánh mắt sáng lên, nhảy xuống.

      "Miêu Miêu!"

      Vẻ mặt Miêu Miêu chứa ý cười, gầy nhiều quá, chỉ có thể mập, còn ... là kiểu mập cao soái đó nữa.

      "."

      Trịnh Thâm dắt tay cách tự nhiên, bàn tay quá lớn, nhàng nắm cả cái túi trong lòng bàn tay.

      "..." Miêu Miêu lại gọi tiếng.

      "Hả?" Nghi ngờ nghiêng đầu.

      Đối phương nhe răng cười: " có gì, em vui thôi à."

      Trong lòng Trịnh Thâm, như có cảnh xuân tràn ra.

    3. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 24: Xin cơm

      Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

      "Miêu Miêu."

      "Hả?"

      " có gì, vui thôi à."

      chuyện giống nhau, nhìn nhau cười tiếng.

      Tay Trịnh Thâm ấm quá, nhiệt độ nóng bỏng, sưởi ấm trái tim Miêu Miêu.

      "Buổi tối muốn ăn gì?"

      "Ừm. . . Ăn cánh gà nha!"

      " được! Sắp thi rồi, chú ý dinh dưỡng."

      "Ưm ưm ưm, muốn ăn mà."

      "Được..."

      Ai, Thâm ca có nguyên tắc rồi.

      ...

      Tháng năm là kỳ thi tháng cuối cùng, cũng là lần thi tập trung cuối cùng của học sinh trung học đệ nhị, lần sau, là thi tốt nghiệp trung học.

      Đoàn Trạch trở về trường học, tính cách trầm tĩnh ít, cả người chín chắn hơn, kiểu tóc tuấn thanh xuân trước kia đổi thành kiểu nghiêm túc rồi.

      Ngược lại Miêu Miêu cảm thấy như vậy trông rất đẹp.

      Họp phụ huynh lần trước, hiệu trưởng hạn chế để học sinh chịu áp lực, còn phải bồi bổ dinh dưỡng nhiều hơn.

      Trong lớp đa số mọi người đều mang theo bình giữ ấm, nhiều loại canh hầm cách thủy.

      mang theo, Trịnh Thâm vào buổi trưa thế nào cũng lạnh ít, mỗi buổi trưa đều đến đưa cho .

      Buổi trưa ở cổng trường tập họp đống phụ huynh học sinh, đưa đủ loại đồ.

      chàng trai lực lưỡng như Trịnh Thâm, kẹp trong đám người phương nam, rất nổi bật.

      Kỳ thi tháng lần này Miêu Miêu ngồi ở vị trí thứ nhất, Từ Úc An thứ hai.

      Môn đầu tiên là ngữ văn.

      Từ Úc An vội vàng đặt bút, ngược lại nhìn ‘ bé mập’ phía trước, hình thể so với lúc vừa gặp mặt, hơn chỉ vòng.

      Tháng năm cũng quá lạnh, mặc đồng phục học sinh đơn giản, quá nóng nên cởi áo khoác ra, chỉ còn áo phông màu trắng bên trong.

      Chất lượng của đồng phục học sinh Nhị Trung cũng tạm được, nhưng áo phông này dày, ngược lại, sau lưng , loáng thoáng có thể nhìn thấy vết áo lót.

      Từ Úc An chuyển đầu ra ngoài cửa sổ, cậu chưa từng cẩn thận quan sát nữ sinh, nữ sinh mặc áo phông màu trắng ít, cũng chỉ có này, khiến ánh mắt cậu dời được.

      Là vì thành tích của vượt hơn mình sao?

      Từ Úc An nghĩ thế nào Miêu Miêu biết, lần này đề viết môn ngữ văn ra khiến Miêu Miêu hơi sửng sốt.

      Tốt nghiệp trung học thi văn nghị luận, vì thế cho đến nay bọn họ đều chỉ luyện tập viết văn nghị luận, đề văn lần này, hoàn toàn khác hẳn.

      Điều quan trọng nhất trong cuộc đời là...

      Điều quan trọng nhất là gì?

      Đầu óc thoáng qua Miêu Tranh, thoáng qua mẹ , cuối cùng dừng lại ở gương mặt của Trịnh Thâm.

      Miêu Miêu viết xuống: Trong cuộc đời điều quan trọng nhất là người.

      ...

      "."

      "Miêu Miêu." Ánh mắt Trịnh Thâm sáng lên, xách theo bình giữ ấm bước lên, đưa cho .

      Miêu Miêu nhếch môi cười, trong mắt tỏa ánh sáng rực rỡ.

      Trịnh Thâm sững sờ đứng nguyên tại chỗ, từ sau khi Miêu Tranh qua đời, đây là lần đầu tiên Miêu Miêu cười vui vẻ như vậy.

      Hai hàng hàm răng trắng tinh thẳng tắp lộ ra, híp mắt lại.

      "Miêu Miêu..." Trịnh Thâm ngây dại.

      "."

      "Hả?"

      "Em thích ."

      Xoay người muốn chạy, Trịnh Thâm kéo , ‘chụt’ cái.

      Miêu Miêu cười chạy , Miêu Tranh rồi, nhà họ Thang cũng kệ, bây giờ có Trịnh Thâm rồi.

      Ở cách đó xa Đoàn Trạch nhìn thấy, ai trong bọn họ chú ý đến cậu, trong mắt chỉ chứa được đối phương thôi.

      ...

      Gần đây lão Lâm tìm được con đường xin cơm rất tốt, trước cổng trường học.

      Có quá nhiều phụ huynh đưa cơm, bọn nhóc cần thi tuyển sinh đại học, chắc chắn cho, vì xem như tích đức.

      Nhưng từ lần trước ở cổng Nhị Trung gặp được người đàn ông hung thần ác sát, sau đó ông ta dám đến nữa.

      Người đàn ông kia mỗi ngày đều đến đấy!

      Lần trước ông ta có mắt, chạy đến với người đàn ông đó: "Thưa xin thương xót, con nhất định thi đậu đại học, cầu gì được nấy."

      Lúc ấy bị nhấc lên, : "Cút!"

      Lão Lâm chạy tè ra quần, lại chuyển mục tiêu đến Nhất Trung, đáng tiếc, hôm qua nhóm người đến Nhất Trung.

      Ông ta chỉ muốn xin cơm, có trẻ con, để thu vào, người ngoại địa, cái gì cũng có.

      đùi lại bị thương, chưa đến 50 tuổi, nhưng thoạt nhìn còn già hơn 60, cho nên mới vào con đường xin ăn.

      Nhưng nhóm người ăn xin ở cổng Nhất Trung này, là đồ giả.

      Giả danh lừa bịp, trông vô cùng thảm, thực tế đều là giả.

      Người như ông ta, dám chọc bọn họ.

      Cho nên lại chuyển về Nhị Trung.

      Xui xẻo, lại nhìn thấy người đàn ông kia rồi! Lão Lâm xoay người rời .

      "Đứng lại!"

      Tay bưng chén run lên, vẻ mặt nhăn nhúm, cầm chén vươn ra, hi vọng xui xẻo qua mau.

      Nào ngờ, người đàn ông kia bỏ tờ màu hồng vào.

      Lão Lâm trợn to hai mắt, sống lưng cong thẳng lên ít.

      Tâm trạng Trịnh Thâm tốt, Miêu Miêu câu thích kia, bây giờ chỉ muốn liều mạng nhảy cẫng lên tại chỗ, ngọn lửa thiêu đốt ở trong người, cực kỳ hưng phấn.

      "Ông già, ông lại đến à?"

      Trong mắt lão Lâm chỉ có tờ màu hồng này, ông ta xin mấy ngày nay rồi.

      "Nhóm người ở cổng Nhất Trung."

      "Là lừa đảo?"

      "Ừ." Lão Lâm vừa gật đầu, vừa giấu 100 đồng vào áo, cài ghim đặc biệt kín.

      "Dẫn tôi ."

      " làm gì?!" Lão Lâm bị dọa sợ đến mức chân run lên.

      " nhảm làm gì, ."

      Trịnh Thâm trừng, lão Lâm lập tức héo queo, dẫn theo , đường giọng tụng: "Bọn họ nhiều người, nên cẩn thận chút, tôi, dẫn đến thôi hà, tôi kéo chân sau của đâu."

      Thấy đối phương lên tiếng, lão Lâm càng sợ, ông ta chọc phải Diêm Vương gì rồi!

      "Ai, đừng qua đó, bọn họ phát , tính cảnh giác rất mạnh, ngồi ở đây, chỗ khuất này."

      Trịnh Thâm híp mắt nhìn ông ta cái, hai người núp ở đó, đám người vô cùng thảm kia nhờ giúp đỡ, ít người bỏ tiền cho họ.

      "Người trong trường học gào thét nhiều lần, nhưng đám người đó , có lẽ vẫn chưa chạm đến ranh giới cuối cùng của nhà trường, nhưng mà ngược lại chỉ vào buổi trưa, dám làm ảnh hưởng đến học sinh." Ông ta nghiêm túc phân tích.

      Mắt Trịnh Thâm nhíu lại: "Ông vậy, phải đám người này là người tốt sao?"

      "Phi! Tốt con khỉ, buổi tối cật hương hát lạt [1], dám ảnh hưởng đến học sinh, vì sợ phụ huynh vây đánh, bọn họ còn trông cậy vào tiền của những người này!"

      [1] cật hương hát lạt: ăn uống no say, sung sướng

      Cảm thán dần: "Chậc, ở đây làm mấy ngày, gần nửa năm lo ăn uống, sau đó dời trận địa, làm đến phong sinh thủy khởi."

      "Làm sao ông biết bọn họ là giả?"

      Ông ta sờ mép chén: " xem người kia, khóe mắt hướng xuống phía dưới, trông nét mặt có vẻ khổ cực. Nhìn kỹ hông gã, to vô cùng. Vì ăn no uống đủ chịu vận động."

      "Nếu có đứa con bị bệnh nặng, khó có thể mỡ màng như vậy, người phụ nữ bó tay bó chân kia, ánh mắt nhìn thẳng vào người đàn ông, người đó chính là lão đại."

      "Mỗi ngày người đó đều quyên tiền cho hai người này, là đồng bọn của nhau cả, lợi dụng lòng trắc của người ta, còn xách theo bình giữ ấm cho con, ngày nào cũng mấy chuyện như vậy để làm người ta dao động, sợ bị ngã à."

      " gì mà tích đức cho con, chưa thấy con gì đó của gã ra lấy cơm lần nào cả đấy."

      "Quan trọng nhất chính là, tôi thấy người phụ nữ đó trong nhà hàng lẩu, ăn mặc đẹp đẽ, đâu có nét mặt khổ cực như bây giờ."

      Trịnh Thâm nhìn người phụ nữ có vẻ mặt tuyệt vọng kia, rồi lại nhìn lão đầu bên cạnh, lấy điện thoại di động ra.

      " làm gì thế? Muốn đánh nhau hả?" Vẻ mặt nhát gan sợ phiền phức.

      "Báo cảnh sát."

      "Gì?"

      "Quốc gia dạy ông, có chuyện phải tìm cảnh sát sao?"

      Lão Lâm: "..."

      Đưa người vào, ghi chép xong, Diệp Gia Thịnh khép hồ sơ lại, rất có thâm ý: "Cảm ơn đồng chí Trịnh Thâm."

      Trịnh Thâm nhếch môi cười: " có gì có gì, vì nhân dân phục vụ thôi mà."

      Lão Lâm theo Trịnh Thâm ra, vẻ mặt kinh nghi: "Cái này giải quyết xong rồi?"

      "Thế nào? Ông muốn vào làm bạn với đám đó à?"

      Lão Lâm điên cuồng lắc đầu, cười khan: "Người em... Vậy tôi..."

      "Ông ở đâu?"

      "Làm gì?!" Trợn tròn mắt, sống lưng rắc cái.

      Trịnh Thâm đốt điếu thuốc, : " có gì, giới thiệu công việc cho ông thôi."
      Hale205 thích bài này.

    4. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 25: Lâm Phóng

      Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

      "Gì?" Lão Lâm đần mặt, nheo mắt nguy hiểm, lắc lắc hai tay.

      "Tôi là lương dân, vi phạm pháp luật, ..."

      "Mỗi tháng vạn, muốn ?"

      "!" Làm việc gì cũng hỏi.

      Trịnh Thâm: "..."

      Dẫn ông đến nightclub, chạy thẳng đến phòng làm việc của Ngưu Đồ: "Lão Ngưu, mang đến cho ông nhân tài đây!"

      Vừa nhìn lão đầu ăn mặc rách rưới, cuộn cong sống lưng, Ngưu Đồ chau mày.

      "Ông ta có thể làm cái gì?"

      "Bảo vệ."

      "Gì?!"

      Nhìn lão đầu kia nở nụ cười nịnh hót, Ngưu Đồ nhức đầu, biết gì.

      Người này làm bảo vệ? người phụ nữ cũng có thể thu thập ông ta.

      Nể mặt Trịnh Thâm, để người này lại.

      Quay lại bên này, Miêu Miêu xách theo bữa trưa Trịnh Thâm đưa đến phòng ăn, tìm chỗ ngồi xuống, mở ra.

      Tầng thứ nhất là cơm, tầng thứ hai là thịt xào, phía dưới cùng là canh móng heo.

      Thanh đạm, dinh dưỡng.

      Miêu Miêu hé môi cười, cầm chiếc đũa lên, nghiêm túc ăn.

      Bên cạnh có người ngồi xuống, lấy ra cái hộp cực lớn, bày khay ra.

      Lỗ mũi khẽ giật, nhìn về phía bên cạnh.

      Từ Úc An?

      Đối phương gật đầu với cái, lấy đôi đũa ra, ăn từng miếng.

      Có vẻ như ăn rất ngon?

      Trong miệng nhấp hớp canh, tài nấu nướng của Trịnh Thâm khá bình thường, nhưng vì làm, nên Miêu Miêu rất thích.

      Mùi thơm bên cạnh chậm rãi truyền đến, chóp mũi hít hơi, quấy nhiễu làm trong bụng Miêu Miêu gầm thét.

      "Ăn ?"

      Đối phương đưa khay qua, vẻ mặt có biểu gì.

      Miêu Miêu chuẩn bị lắc đầu dừng lại, vừa đưa chiếc đũa ra, vừa : "Vậy cảm ơn."

      biết đây là trứng cuộn với gì, mùi thơm vô cùng, Miêu Miêu dự định ăn cái, nhưng lại gắp thêm cái thứ hai, vươn người lần đầu tiên, rồi cao hơn, ăn ngon , muốn ăn thêm chút, trong lòng thương nhớ quá chừng.

      "Tay nghề của mẹ cậu tốt ."

      Từ Úc An hơi cúi đầu, thấy thần sắc trong mắt, chậm rãi : "Tôi có mẹ."

      "À, xin lỗi xin lỗi."

      " có gì, tự tôi làm."

      "Tay nghề cậu tốt."

      "Cảm ơn."

      Cười khan hai tiếng, Miêu Miêu cũng còn ăn của cậu nữa, dọn dẹp xong rồi đứng lên: "Tôi trước."

      Rồi sau đó nhanh chóng chạy , Từ Úc An nhìn bóng lưng , núc ních cực kỳ giống con thỏ cậu thích mấy năm trước khi còn bé. Của nhà hàng xóm, thích nó rất nhiều năm, cho đến khi đối phương mang cũng dám xin.

      Đẩy những món khác ra, kéo hộp trứng cuộn này qua, từng cái ăn hết tất cả.

      ...

      Buổi tối, Miêu Miêu ra cổng trường, nhìn thấy Trịnh Thâm đứng ở bồn hoa, vừa thấy lập tức nhảy xuống, tươi cười.

      "Miêu Miêu."

      "."

      Trịnh Thâm qua đó, chỉ giang rộng hai cánh tay với , Miêu Miêu sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

      giây, hai giây...

      Trịnh Thâm nóng nảy, nên đắc ý mà quên mình, thả tay xuống, muốn đến.

      Miêu Miêu lại đột nhiên chạy đến, ôm lấy hông , mặt dính vào tim, cảm nhận được tiếng tim đập ‘bang bang’ của Trịnh Thâm.

      "..."

      Gọi thêm lần.

      Trịnh Thâm ôm , nhếch miệng cười to, điên cuồng chạy, trong miệng phát ra tiếng tương tự như dã thú trong núi, vui mừng cần cũng biết.

      "! thả em xuống!"

      " thả thả, cả đời cũng !"

      ...

      Lâm lão đầu, đúng, phải gọi là Lâm Phóng. Kể từ khi được Trịnh Thâm mang đến đây, dường như trong nháy mắt bước vào Thiên đường. Có ăn có uống, còn có tiền cầm.

      Ở đây mọi người có tình cảm gì với ông ta, vì Trịnh Thâm, nên làm khó ông.

      Tối nay Trịnh Thâm phải trước, ông ta ở đây quan sát.

      "Này, Tiểu Lý, Trịnh Thâm đâu rồi?"

      Tiểu Lý vốn để ý đến ông, hứng thú, đáp lời.

      "Đón vợ."

      "Gì? Trịnh Thâm có vợ?!"

      "Còn chưa kết hôn, học sinh giỏi lớp mười hai."

      Lâm Phóng bừng tỉnh đại ngộ, chậc, trách được lần trước suýt nữa bị đánh, vợ người ta, nhưng ông lại là con .

      "Trịnh Thâm này, đối xử với vợ quá tốt."

      Tiểu Lý bĩu môi: " là thành tích rất giỏi, lần trước Thâm ca đứng nhất Nhị Trung, sau này là người trí thức, ai biết có bền hay ."

      Phía sau có ý gì, hiểu.

      Lâm Phóng nhướng mày: " thể nào, người phụ nữ Trịnh Thâm để ý, nhân phẩm chắc chắn thể chê."

      "Người này dịu dàng, Thâm ca trông chừng cả ngày, chỉ có thể nhìn, lại thể ăn. biết bao nhiêu đàn bà ở chỗ chúng ta, nhung nhớ Thâm ca, nhưng ấy chẳng thèm ngó cái, chỉ trông chừng người chưa biết có thành vợ hay ."

      "Để dành tiền, gì mà sau này vợ lên đại học dùng, mua cho vợ những thứ quần áo vô cùng đắt tiền, mình chỉ có hai bộ, tất cả đều là hàng vỉa hè."

      "Ông xem, để làm gì chứ?"

      Tiểu Lý xong còn hơi tức giận, cậu chưa từng gặp vợ Trịnh Thâm, nhưng Thâm ca là người rất tốt, lại lợi hại, chỉ cần vẫy tay, tụ lại bó lớn.

      Lâm Phóng cười xùy: "Cậu là trẻ con hôi sữa biết cái gì? Tình cảm với vợ con như đầu giường đặt gần lò sưởi, trong lòng có , làm gì cũng đáng giá."

      "Cái gì mà trẻ con hôi sữa? Thâm ca còn hơn tôi đấy, mới hai mươi."

      "Trịnh Thâm còn trẻ như vậy?" Lâm Phóng giật mình, ông còn nghĩ Trịnh Thâm hơn 20, kết quả người ta mới đầu hai mươi.

      "Vì Thâm ca quá có khí thế, làm người ta xem độ tuổi, ông nhìn kỹ , dáng dấp còn rất non nớt."

      Lâm Phóng lắc đầu, giọng lẩm bẩm: " dám dám, tôi nào dám quan sát cậu ấy, đừng đánh tôi là may rồi."

      Ánh mắt đảo xuống phía dưới, đột nhiên, kéo Tiểu Lý xuống.

      "Ông làm gì thế?"

      "Cậu xem người đó kìa." Vẻ mặt Lâm Phóng nghiêm túc, thẳng tắp nhìn chằm chằm người.

      "Thế nào?"

      "Người này có vấn đề, gọi ông chủ Ngưu."

      ...

      Quả nhiên, người đó làm giao dịch phạm pháp ở đây, phải là dân bản xứ, côn đồ bản địa ở đây hẳn biết, được đến nightclub này.

      Người này ngoại địa, thấy ở đây náo nhiệt, nên tiến vào, nào ngờ bị người ta nhìn ra lập tức.

      "Lão Lâm! nhìn ra, ông còn có ngón này?"

      Lâm Phóng : "Tôi có ưu điểm gì, chỉ biết nhìn người!"

      "Ông nhìn ra được người đó?"

      "Người đó vào cửa, quan sát mọi nơi, ngồi xuống góc , vị trí chỗ kia đắc địa, dễ dàng khiến người ta chú ý, ánh mắt phiêu lãng, vừa nhìn biết có vấn đề."

      Tiểu Lý vò đầu: "Ánh mắt phiêu lãng cũng có thể muốn kiếm người đẹp mà?"

      "Cậu thẳng thừng nhìn đến cả đàn ông cũng bỏ qua?"

      Ngưu Đồ ngoắc tay: "Lão Lâm ông đến đây."

      Lâm Phóng chạy qua, mặt lấy lòng, đây chính là đại kim chủ đấy!

      "Sau này ở đây làm việc tốt nhé."

      Ngưu Đồ xong, vỗ vai ông ta, lúc Lâm Phóng nghĩ ông ấy muốn khen mình, chỉ nghe đối phương sờ đầu trọc, : "Ánh mắt Thâm tử mẹ nó tốt quá!"

      Lâm Phóng: "..."
      Hale205 thích bài này.

    5. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 26: Bánh ngọt

      Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

      Lâm Phóng nghĩ cũng phải, có Trịnh Thâm cất nhắc, sợ là ông ta vẫn còn xin ăn, lão già nát như vậy, mấy ai tiếp nhận.

      "Trịnh Thâm là người tốt." có Trịnh Thâm có ông ta.

      Ý cười tràn khắp gương mặt Ngưu Đồ, híp mắt lại.

      "Làm rất tốt, làm rất tốt."

      ...

      Kể từ khi có Lâm Phóng, thời gian của Trịnh Thâm trống ít, còn hơn mười ngày nữa Miêu Miêu thi tốt nghiệp trung học, gần đây học tập kham khổ, vẫn ở nhà suốt để nghiên cứu làm món mới.

      "Ba cân sườn."

      "Đúng vậy!"

      "Mới mẻ chút."

      "Tuyệt đối mới mẻ!" Lão đầu băm sườn lợn cho , híp mắt lại.

      "Người em..."

      "Hả?"

      "Chưa có đối tượng hả? tôi có đứa con , muốn làm quen với cậu chút."

      Dứt lời, hơn hai mươi tuổi bước đến, tính tình cũng phóng khoáng.

      " đẹp trai, kết bạn nào."

      Trịnh Thâm hơi híp mắt lại, nhìn ta, : "Tôi chưa có đối tượng."

      kia cười càng vui vẻ hơn.

      "Nhưng tôi có vợ rồi, đứng sang bên cạnh , đừng cản đường tôi, trở về trễ thế này, vợ tôi đánh tôi."

      kia trợn tròn mắt, ta thấy khôi ngô cao lớn, mua đồ cũng hào phóng, dáng dấp cũng rất tốt, mới thầm nghĩ muốn làm quen chút.

      Nào biết người ta kết hôn, còn bị vợ quản nghiêm, người vợ đó phải có bao nhiêu năng lực, mới có thể đánh chàng trai cường tráng như vậy?

      Đánh giá lực chiến đấu của mình, rồi yên lặng lui qua bên.

      Trịnh Thâm qua, trong miệng cười xùy tiếng.

      Miêu Miêu của dịu dàng nhất đời này, sao có thể để những thứ người liên quan đó đến làm tổn thương Miêu Miêu của .

      Trong lòng chỉ có thể chứa người, vì vậy thể chấp nhận người khác.

      ...

      Miêu Miêu bật nhảy, Trịnh Thâm giang hai tay, kéo vào lòng.

      "Nhảy gì thế? Vui vẻ vậy sao?"

      Người trong lòng dùng sức lắc đầu, ngẩng đầu, con mắt lóe sáng như sao: "Giảm cân!"

      Trịnh Thâm: "..."

      Đau lòng sờ eo , trong nháy mắt cứng đờ, nhìn trân nghẹn lời: "Em em em. . . Sao em lại gầy nhiều như vậy?!"

      Mỗi ngày đều nhìn, chút xíu biến hóa nên thấy ràng, bây giờ đột nhiên sờ thử, mới cảm nhận được gầy bao nhiêu.

      Miêu Miêu nháy mắt, : "Cũng tạm, bác sĩ Tô có lẽ mùa hè này có thể trở về thể trọng bình thường."

      Trịnh Thâm thở mạnh, vẻ mặt dữ tợn: " cần... Gầy. . . Vội vàng như vậy. . . Mà, thân thể chịu nổi."

      " có chuyện gì đâu, bác sĩ Tô còn vì em ăn quá tốt, giảm hơi chậm rồi đấy."

      "... Chậm..." Tô Hướng Nam cả nhà cậu!

      vất vả mới điều chỉnh tốt vẻ mặt dữ tợn, Trịnh Thâm cười khẽ: "Ăn cơm ngon vào, nấu cháo gà cho em, xong rồi uống."

      Điên cuồng lắc đầu: "! Em đói."

      Xoa tóc , trong lòng gầm thét, nhưng lại : "Sắp thi tốt nghiệp trung học, phải ăn ngon."

      Lại cân, 141 cân (70.5 kg) ...

      141 rồi...

      Rồi...

      Hai người hai tâm trạng, trở về phòng.

      ngày trước khi thi tốt nghiệp trung học, Nhị Trung cho nghỉ, lúc này ôn lại bài, còn gì ôn nữa, buổi tối còn có buổi tự học tối, thầy số việc cần chú ý.

      Hôm nay Trịnh Thâm đợi ngủ đủ rồi mới nấu cơm, sau đó cười : "Hôm nay Thành Nam mới khai trương tiệm bánh ngọt, dẫn em xem."

      "Được ạ!" Ánh mắt sáng lên, vui vẻ đồng ý.

      Đợi Trịnh Thâm rửa chén xong, Miêu Miêu thay quần áo, hai người ra ngoài.

      Bánh ngọt Thành Nam quá náo nhiệt, nam nam nữ nữ, đầy ắp người.

      Trịnh Thâm dắt tay , từ từ chen vào bên trong, xung quanh tiếng người ồn ào, giao nhau tay nắm chặt.

      quảng trường, bày ra, vây đầy cả quảng trường, gian hàng bánh ngọt bên ngoài, mọi người ở bên trong, mỗi gian hàng đều vây chật người.

      Người ở gần gian hàng thỉnh thoảng phát ra tiếng thét kinh hãi, để cho những người nhìn thấy, ngứa tim nhột phổi.

      Miêu Miêu liếc nhìn, thấy.

      Nhón chân lên, thấy.

      Nhảy dựng lên, vẫn thấy.

      Đột nhiên bên cạnh có sức mạnh ôm lên, giống như ôm đứa bé.

      Miêu Miêu trợn to hai mắt: "! Thả em xuống!"

      "Mau nhìn , muốn ăn gì, dẫn em mua, nhưng ngày mai có cuộc thi, em chỉ có thể ăn loại."

      Chân Miêu Miêu khẽ giật, : " nhìn nữa, gian hàng thấp lắm nhìn thấy, mau thả em xuống."

      ra có thể miễn cưỡng nhìn thấy, nhưng vì ngượng ngùng nên mới như vậy.

      Hiển nhiên Trịnh Thâm thể bắt được điểm mấu chốt.

      " thấy?"

      Ngồi xổm xuống, nhếch miệng cười: "Miêu Miêu, leo lên cổ !"

      Ánh mắt Miêu Miêu trừng tròn hơn, trách được thành tích Trịnh Thâm tốt, hoàn toàn biết nắm được điểm quan trọng mà!

      ", muốn muốn! Xấu hổ lắm!"

      Trịnh Thâm trừng mắt: "Xấu hổ gì chứ, hơn nữa ai biết chúng ta, mau lên ! Nếu đến, phải xem chút!"

      Suy nghĩ chút còn : "Ai dám gì, đánh chết gã!"

      "..."

      "Nhanh lên nhanh lên, em muốn xem bọn họ làm thế nào sao? chọn cái hả?"

      nhíu mày, vô cùng hấp dẫn.

      Miêu Miêu có chút do dự: "Vậy... Thử chút thôi?"

      ...

      "Đến đây làm gì hả? Đông người như vậy." Đông Hồi xoa lỗ tai, bạn ta ở bên cạnh nhảy lên nhảy xuống, chẳng nhìn thấy gì cả.

      " biết gì, em muốn xem mà, đều tại !"

      "Em trách hả?"

      " phải do em mè nheo, chúng ta có thể nhìn thấy từ sớm rồi, được ăn luôn đấy!"

      " này, muốn ăn chứ gì..."

      Lời còn chưa dứt, bạn ta kéo ta cái: "Sao thế?"

      chỉ trỏ, Đông Hồi nhìn qua.

      "Móa!"

      Chỉ thấy người đàn ông khôi ngô cao lớn, cổ có mập, vóc người chàng trai đẹp mắt, mập cũng trông rất dễ nhìn.

      "Nhường chút, nhường chút." Cứ như vậy mang theo mập cổ hòa vào đám người.

      mập này bao quát mọi núi , tròng mắt loạn chuyển, nhìn đông chút ngó tây xíu.

      ta còn chưa hết kinh ngạc, bạn bên cạnh ‘ô oa’ khóc lên rồi.

      "Chương Đông Hồi! Em muốn chia tay với !"

      "? ? ?"

      "Nhìn bạn trai của người khác kìa, em cảm thấy đối xử với em tốt!"

      "Lỡ đâu người đó là con của ta?"

      Bạn ta càng dùng sức giậm chân: " còn xạo! Chúng ta chia tay!"

      xong chạy , Chương Đông Hồi trừng mắt với hai người kia, nào ngờ người đàn ông đó như có mắt sau lưng.

      Hung hăng quay đầu trừng lại.

      Chương Đông Hồi héo queo, xoay người chạy : "Na Na! sai rồi, chờ chút mà!"

      ...

      "Woa woa woa."

      "Sao vậy?" Nhìn về phía bạn cùng phòng bên cạnh.

      Đối phương chỉ bên kia, : " muốn đương quá mà."

      nhìn qua, cả kinh, rồi sau đó lòng tràn đầy hâm mộ, tớ... cũng muốn .

      Trịnh Thâm và Miêu Miêu cũng biết, vì bọn họ, để bao nhiêu thiếu nữ hoài xuân, bao nhiêu tình lữ chia tay.
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :