1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã là trung khuyển - Thập Vĩ Thố

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 17: Chạy bộ

      Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

      Trịnh Thâm thót cái, hoảng, loạn, luống cuống, các loại tâm trạng xen lẫn vào nhau, cuối cùng nghĩ đến hậu quả bị Miêu Miêu phát ...

      ! thể để biết!

      Nhìn trước mắt, đánh giá cửa hàng bên ngoài chút, rồi lập tức chạy vội ra ngoài.

      Các bạn có hiểu vẻ lưỡng lự của người đàn ông khi đứng bên ngoài cửa hàng nội y là gì ?

      Các bạn có hiểu khi người đàn ông ấy vừa lưỡng lự vừa nhăn nhó là thế nào ?

      Các bạn có hiểu tâm trạng khi ta vừa cau mày vừa liếc trộm vào trong ?

      Lưu Duyệt hiểu hết đấy!

      bán hàng trong cửa hàng đồ lót, chỉ vào bảng giảm giá của cửa hiệu, hô to:

      " món chín đồng! Hai món bảy mươi lăm đồng!"

      Lúc này có người đàn ông ở cửa, dáng vẻ đoan chính, nhưng hành động lại quá bất thường.

      Ê hay đây là tên biến thái?

      A! Gã ta đến đây rồi!

      Tràn đầy nam tính, xong rồi xong rồi, hình như mình xem trọng tên biến thái này rồi!

      Dạo này biến thái đều có giá trị nhan sắc thế này à?!

      thấy đối phương để nắm tay để ở khóe môi, ho khan tiếng, màu da đen hơi nhuộm hồng.

      Mẹ ơi! Đừng muốn tỏ tình với tôi đấy!

      "À... Tôi muốn mua cái quần lót cho vợ tôi..."

      Quần lót?!

      Vợ?!

      Lòng Lưu Duyệt lạnh . . . Đàn ông tốt là của người khác mà.

      Qua hai giây, trưng lên nụ cười tiếp khách.

      "Thưa , mời vào đây với tôi."

      Trịnh Thâm được dẫn thẳng đến quầy tình thú. Ở khu nội y, áo lót sexy, quần chữ T các loại . . . Thở hơi, ánh mắt nhìn khắp nơi.

      Lưu Duyệt cầm bộ tơ tằm màu đỏ lên, ra vẻ hiểu . Tình thú, đàn ông mà, mua nội y cho vợ, còn phải là vì...

      Trịnh Thâm vội vàng xua tay, nghĩ đến nếu cái này được mặc lên người Miêu Miêu...

      "Hô ——" ngẩng đầu nhìn trần nhà, được được, sắp chảy máu mũi rồi!

      Con ngươi tiếp tục chuyển động, cuối cùng dừng ở chỗ.

      "Cái đó, mua cái đó."

      Lưu Duyệt nhìn theo tay , chợt dừng lại: " à, đây là dành cho học sinh mà."

      người đàn ông ở cửa hàng nội y như vậy, ít người đều nhìn ngó, Trịnh Thâm sắp ngượng chết rồi, nghe vậy trợn mắt: "Tôi là cái đó!"

      "À à được..." Người này thích vợ mình giả thành học sinh á?

      Vừa gói hàng, vừa tận tụy với công việc hỏi: "Thưa , hai món bảy mươi lăm đồng nhé, có cần gói bộ màu đỏ kia lại luôn ?"

      Qua lúc lâu, truyền đến tiếng:

      "Ừ..."

      "Tốt quá ~ hoan nghênh lần sau lại ghé!"

      Trịnh Thâm xách túi, mặt đỏ rực, khá đen, nên biểu ra ngoài.

      ...

      " về rồi à?"

      "Vâng ạ." Miêu Miêu gật đầu, cười cởi giày đứng lên cân.

      78 kg.

      Hôm nay Trịnh Thâm hơi chột dạ, cho nên lúc Miêu Miêu cân, dám đến gần.

      Điều này khiến Miêu Miêu nghi ngờ, hôm nay Trịnh Thâm quan tâm cân nặng của ?

      "Miêu Miêu, bàn có hạch đào, mau ăn hai quả !"

      "À... Vâng ạ." Vẫn là giọng điệu quen thuộc, ừ, bị đánh tráo thành người khác.

      Chờ ăn cơm xong rồi sắp trở về phòng Trịnh Thâm đột nhiên gọi lại: "À... thấy em chưa giặt quần áo, nên giặt giúp em rồi."

      "A? cần giúp em đâu, em tự giặt được mà."

      " sao cả sao cả, em mau ngủ ."

      Miêu Miêu nghe lời trở về phòng, Trịnh Thâm vỗ ngực, mẹ ơi, cuối cùng tránh được kiếp.

      Trở lại phòng Miêu Miêu đột nhiên khựng lại, nhớ! Còn có quần trong!

      Trong nháy mắt đôi mắt trợn to, cẩn thận mở cửa ra ngoài, nhìn về phía ban công... phơi! Té xỉu!

      "Nhìn gì vậy?" Trịnh Thâm giả vờ bước đến.

      " có... có... Sau này đừng giúp em giặt quần áo nữa!" Miêu Miêu đỏ bừng mặt, cúi đầu, ngón tay kéo vạt áo.

      Dáng vẻ tội nghiệp này, khiến Trịnh Thâm thương tiếc nỡ, vậy mà...

      Trong đầu Trịnh Thâm nghĩ đến dáng vẻ Miêu Miêu mặc bộ áo lót màu đỏ kia, rồi xấu hổ nhìn ...

      " ơi?" Hồi lâu Miêu Miêu nghe thấy đáp lại, ngẩng đầu, phát đối phương nhìn lên trần nhà, quá cao nên nhìn thấy mặt .

      Trịnh Thâm ấp úng câu: "Đừng khách sáo với , em mau ngủ , ngày mai còn học nữa."

      Miêu Miêu dậm chân cái, nghĩ thầm, sau này thay đồ xong phải tự mình giặt mới được!

      Đợi trở về phòng, Trịnh Thâm mới đưa tay che mũi, MMP [1] chảy máu mũi rồi!

      [1] MMP: Phát là MA-MAI-PI, Mụ bán phê (妈卖批). Đây là từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là ‘DM’.

      ...

      Bác sĩ Tô muốn tăng cường vận động, lúc uống thuốc dễ làm cơ thể hư nhược, đói ăn cơm, bồi bổ thân thể, hơn nữa còn phải vận động nhiều hơn.

      Cho nên từ khi Miêu Miêu khám bệnh xong, ở nhà ăn sáng xong rồi tự học sớm, vào lớp uống thêm chén cháo, rồi sau đó chạy bộ.

      Sáng sớm, sân trường hầu như có ai, thỉnh thoảng chỉ có mấy người chơi bóng rỗ ở đây.

      Miêu Miêu đeo tai nghe Trịnh Thâm mua cho, nghe MP3 luyện tiếng .

      Đoàn Trạch chỉnh lại kiểu tóc mới làm hồi lâu, mặc trang phục chơi bóng rỗ tuấn, tay tâng bóng, vừa liếc trộm Miêu Miêu, vừa chạy ra sân trường.

      từ từ chạy đến, thở hồng hộc.

      "Hé ——" Hello này còn chưa hết, Miêu Miêu chạy lướt qua rồi.

      Trong nháy mắt Đoàn Trạch đen mặt, mù à?!

      Cái rắm! Nhất định ngượng ngùng, giả vờ nhìn thấy!

      Cậu tiếp tục tâng bóng, đùa nghịch quanh sân, khiến những người thỉnh thoảng lướt qua, nhiều lần quay đầu lại.

      Sau đó còn dùng ngón trỏ xoay trái bóng ba vòng, Đoàn Trạch quay đầu lại, nhíu mày tuấn, vuốt tóc.

      Miêu Miêu... Bình tĩnh chạy qua.

      Đoàn Trạch: "..." Mẹ cha cậu chứ!

      Thêm phút nữa, nam sinh cao gầy chạy đến, là Nhậm Tử Hằng.

      "A? Miêu Miêu, cậu cũng chạy bộ ở đây hả?"

      Cậu ta ghé vào bên cạnh Miêu Miêu, thấy có phản ứng, vươn tay, quơ quơ.

      Lúc này Miêu Miêu mới chú ý đến cậu ta, lập tức tháo tai nghe ra, cười : "Sao thế?"

      " có gì, tại thấy cậu cũng chạy bộ ở đây, rất ngạc nhiên, ra là ."

      Miêu Miêu gãi đầu, cười ngây ngô.

      "Cậu luyện từ à?"

      "Ừm." Cười có vẻ ngượng ngùng.

      "Cậu hiểu chỗ nào có thể hỏi tớ, trước kia tớ từng sống ở Luân Đôn."

      Miêu Miêu trợn to hai mắt, trước kia trong ở thôn trang , chưa bao giờ ra ngoài. Ra tỉnh đối với rất xa rồi, vậy mà người ta ra khỏi nước?!

      Rồi sau đó Miêu Miêu đọc từ, Nhậm Tử Hằng sửa giúp , hai người vừa chạy vừa chuyện.

      Mặt Đoàn Trạch đen thành than, càng ngày càng khó xem, ngờ cậu để ý đến tôi, nhưng nhìn thấy cậu ta lại nhiều như vậy?!

      Hai người chạy lướt qua cậu, cậu nghe Nhậm Tử Hằng : "Miêu Miêu, cậu đừng giảm cân, mập sao hết, rất dễ thương."

      Dễ thương bà nội mày!

      Rồi ngồi cùng bàn có lương tâm kia trả lời: "Bác sĩ phải giảm, nếu sau này khỏe mạnh."

      "Aiz, vậy từ từ giảm, đừng nhanh quá ..."

      Còn chưa dứt lời, bị trái bóng rổ đập tới, rơi xuống trước mặt bọn họ.

      Đoàn Trạch đen mặt lại: "Sorry, lỡ tay."

      Miêu Miêu sửng sốt năm giây, rồi : "Ủa? Sao cậu ở đây?"

      Đoàn Trạch: "..." Mẹ cha cậu!

      "Oa! Cậu lạnh sao?"

      Đoàn Trạch: "..." Cả dòng họ nhà cậu!

      ...

      Hôm nay Miêu Miêu phải sống sót qua mấy hành động quái gở của Đoàn Trạch.

      Khuya về nhà, Trịnh Thâm mới vừa hầm xong móng heo, trong lòng Miêu Miêu ấm áp, người đàn ông này... Đối với rất quan trọng, có mới cảm thấy an toàn.

      "Ăn no chưa?" Trịnh Thâm cau mày, ăn càng ngày càng ít.

      "Dạ rồi!" Miêu Miêu híp mắt lộ ra nụ cười hớn hở.

      "Ăn no rồi tắm rồi ngủ ."

      Miêu Miêu đứng lên, hai bước, đột nhiên quay đầu lại: " cũng ngủ sớm , ngủ ngon."

      "Ngủ ngon."

      Lúc chuẩn bị tắm, nhớ quần trong còn ở bên ngoài, ra ban công lấy.

      Lúc đến phòng khách đột nhiên dừng lại, ủa? Mặt sau phải là con thỏ sao? Sao lại biến thành con heo rồi?
      Hale205 thích bài này.

    2. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 18: Con thỏ

      Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

      Trịnh Thâm thấy Miêu Miêu nhìn quần lót dưới ánh đèn trong lòng hồi hộp.

      Đừng bị phát mà!

      Hé cửa ra chút, len lén quan sát, Miêu Miêu vẫn lẩm bẩm: "Kỳ lạ, mình nhớ là con thỏ mà?"

      "Thỏ gì thế?" Đẩy cửa ra ngoài, tay nhéo vào đùi, cố gắng để bản thân giữ vững bình tĩnh.

      Miêu Miêu theo bản năng: "Em nhớ mặt sau là con thỏ, sao lại biến thành heo rồi?"

      Rồi sau đó cứng đờ, và Trịnh Thâm cùng về quần trong à!

      Đỏ mặt như quả táo, tay giơ lên, lúng túng đứng đó.

      Trịnh Thâm đưa tay, cầm lấy: "Vậy sao? Lúc giặt nó thế mà."

      Mặt Miêu Miêu đỏ ửng, ấp úng: " trả lại cho em!"

      Trịnh Thâm cũng chột dạ, nhưng lại : " là heo, phải em nhớ nhầm rồi chứ?"

      Miêu Miêu nhảy dựng lên, giật lại, Trịnh Thâm bước lên bước, nhào vào người .

      Miêu Miêu: "..."

      Theo bản năng ôm cổ, mặt hai người đồng thời đỏ lên, Trịnh Thâm như bị bỏng nhanh chóng buông tay ra, Miêu Miêu vẫn còn nhớ cái quần trong nào đấy, chạy như bay trở về phòng.

      Trịnh Thâm đứng nguyên tại chỗ, nhàng nâng tay, chóp mũi khẽ giật, ưm —— Miêu Miêu thơm quá.

      Còn có rất nhiều bài tập phải suy nghĩ, về cái vấn đề thỏ heo này nhanh chóng bị Miêu Miêu ném ra sau đầu.

      thể có ai đó đổi quần trong của mình được?

      (có Trịnh Thâm đấy: Chột dạ... )

      ...

      Đảo mắt lại đến kỳ thi tháng, lớp mười hai chính là như vậy, trừ thi vẫn là thi, mỗi ngày đều bị kỳ thi bao phủ.

      còn ngồi ở vị trí cuối cùng như lần trước, lần này được xếp vào vị trí thứ hai của phòng thi thứ nhất.

      Đoàn Trạch nhìn cái bàn phía sau trống rỗng, chợt thấy buồn bực, tùy tiện khoanh vài đáp án, đợi đến còn khoảng nửa tiếng nộp bài thi, ai có đường nấy, con đường của cậu nằm việc học tập này.

      Lúc xuống cầu thang, ma xui quỷ khiến vòng qua phòng thi đầu tiên, bạn ngồi cùng bàn có lương tâm kia cúi đầu viết rất nghiêm túc.

      Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi vào cơ thể mập mạp của , vậy mà có vài phần dễ thương.

      Ê? Hình như gầy ít?

      Nhìn thôi mà hết nửa tiếng, đợi khi chuông reo lên, thầy giám thị thu bài thi, Đoàn Trạch đứng thẳng, chờ Miêu Miêu ra ngoài.

      "Đáp án của câu cuối cùng cậu tính ra bao nhiêu?"

      Miêu Miêu hơi sửng sốt, lắc đầu: " tính ra được, cảm thấy hơi sai."

      "Ừ, tớ cũng cảm thấy thế, câu đáp án ra là..."

      Hai người kia thảo luận.

      Đoàn Trạch: "..."

      Xoay người rời , mẹ nó phí thời gian chờ đợi con khỉ đầu chó này rồi!

      ...

      Theo lệ thường xong kỳ thi tháng có hai ngày nghỉ.

      Trịnh Thâm đưa Miêu Miêu bệnh viện, bác sĩ Tô gì đó, đưa Miêu Miêu đến bệnh viện vào ngày chủ nhật, ta nhờ y tá dạy ít huyệt vị.

      Cái rắm! Đừng tưởng ông đây biết, mơ ước thịt của Miêu Miêu nhà ông chứ gì!

      Miêu Miêu ngoan ngoãn theo phía sau Trịnh Thâm, mặc dù dọn ra ngoài được khoảng thời gian, nhưng những ký ức mấy tốt đẹp trong Thang gia thôn mãi mãi vẫn còn tồn tại.

      Người đàn ông trước mặt này sống lưng thẳng tắp, luôn có tự tin khó thể miêu tả được, thực tế cũng là , trong thế giới này, dường như có gì là làm được.

      vốn nghĩ rằng người đàn ông như vậy chỉ có ba thôi, bây giờ còn có thêm Trịnh Thâm...

      Đến bệnh viện, Miêu Miêu thu lại tất cả tâm trạng.

      Đến khu phục hồi, bác sĩ Tô ở bên ngoài chờ bọn họ, khi thấy bọn họ, bước lên.

      "Đến rồi? Mau cùng tôi."

      "Được." Khéo léo đồng ý.

      Lỗ mũi Trịnh Thâm hướng lên trời, về phía bác sĩ Tô xui xẻo, chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì cả.

      Ba người qua hành lang.

      "Để tôi cân chút."

      Miêu Miêu đứng lên cân.

      "Ừm. . . 75, được, dinh dưỡng ở nhà ổn sao? Em..."

      Nhìn về phía Trịnh Thâm, nghĩ là trai nhưng lại cảm thấy đúng lắm.

      Sao Trịnh Thâm biết ta có ý gì, Miêu Miêu ở đây, cũng dám tự xưng mình là chồng.

      "Hừ."

      " trai..." Miêu Miêu thừa nhận.

      "Ừm, ở nhà bảo của em tuân thủ theo lời dặn của bác sĩ, thể ăn nhất định được ăn."

      Miêu Miêu gật đầu.

      "Tiểu Vương, đến dạy cho Miêu Miêu xoa bóp thế nào ."

      "Được rồi!" y tá chạy đến, đưa Miêu Miêu đến giường bệnh.

      Trịnh Thâm nhìn về phía Tô Hướng Nam: " à?"

      Tô Hướng Nam khựng lại lát, cười : "Hôm nay tôi có gì làm, ở đây xem chút mà."

      Cười lạnh tiếng: "Bác sĩ mấy luôn để ý đến bệnh nhân như vậy sao?"

      "Đương nhiên phải, chỉ hơi để ý đối với Miêu Miêu thôi."

      Trịnh Thâm: "..." Móa! Ngứa tay rồi đấy!

      đợi Trịnh Thâm giơ cẳng tay, đối phương tiếp: "Chẳng lẽ cậu cảm thấy biến người từ béo thành gầy rất có cảm giác thành tựu sao?"

      Trịnh Thâm: "..." hề!!! Chỉ cảm thấy đau khổ thôi!

      giờ tuyệt đối muốn chuyện với tên bác sĩ này, nếu phải có Miêu Miêu ở đây, giơ cẳng tay rồi.

      cân nhắc về việc trùm bao bố đấy : ).

      đoạn đến gần chỗ Miêu Miêu, dường như nhìn thấy lắc lắc cơ thể mập mạp, khó khăn học động tác của y tá.

      "Được rồi, phải ấn huyệt vị này."

      Mặt Miêu Miêu đỏ lên, quá mập, vặn tới.

      Y tá bảo làm theo, nhưng y tá cũng bị chậm trễ ít thời gian, hơi nhịn được.

      Đối với người như Miêu Miêu, đầu tiên nhìn thích rồi, người bình thường còn kiên nhẫn nổi nữa là.

      Hơn nữa ta làm công, Miêu Miêu chẳng tốn đồng nào, nếu phải nhờ bác sĩ Tô, người ta ngưỡng mộ, cầu, ta hoàn toàn để ý đến Miêu Miêu.

      Động tác của ta khó tránh khỏi có hơi quá.

      Mấy động tác trước Miêu Miêu còn có thể nhịn được, cuối cùng lần này như thử thách mạng người. thể chịu nổi.

      "A!" Miêu Miêu a tiếng, rồi sau đó cắn chặt răng, mồ hôi chảy đầy trán.

      "A!" Lúc này biến thành y tá a, ta bị Trịnh Thâm nâng lên, ném qua bên.

      "Miêu Miêu, Miêu Miêu, đau ? Đau ?" Người che chở trước mặt , luôn dễ dàng nhìn thấu khổ sở của .

      Nước mắt nhịn lâu, chợt ‘rào rào’ chảy xuống.

      Trong lòng Trịnh Thâm nhói lên, bây giờ chỉ hận thể đặt vào tim, dời tất cả nỗi đau của lên người mình.

      muốn giết mụ y tá này.

      Bác sĩ Tô cũng vào: "Sao vậy? Sao vậy?"

      Trịnh Thâm nghiêm mặt, ôm lấy Miêu Miêu: "Chúng tôi khám nữa, phải chỉ là người có kỹ năng thôi sao? Miêu Miêu chúng ta tìm người tốt hơn dạy chúng ta!"

      Hừ lạnh nhìn Tô Hướng Nam, đối phương đuổi theo.

      " sao cả, chúng ta đổi người khác, để ấy học xong rồi tôi kê đơn cho Miêu Miêu."

      Tô Hướng Nam cũng rất có lòng, bệnh viện có chuyên gia, để học ở đây, thuận tiện ta còn có thể nêu ra số vấn đề cần chú ý.

      Nhưng mà ngờ...

      "..."

      muốn từ chối, móng vuốt khều trong ngực, kéo Trịnh Thâm.

      ngoan ngoãn ngậm miệng, tức giận mấy cũng nhịn xuống.

      Hai người vào lần nữa, Tô Hướng Nam dẫn y tá khác vào.

      Người này tuổi , mặt mũi hiền lành, vừa nhìn khiến người ta thoải mái.

      " bé tôi dạy ."

      Đưa Miêu Miêu lên giường, nhàng : "Ấn huyệt vị tốt cho việc lưu thông máu, đối với thân thể , cần phải xoa bóp nhiều, để tôi dạy ..."

      Trịnh Thâm ở bên cạnh mở to hai mắt nhìn, chỉ sợ người này lại ‘bắt nạt’ Miêu Miêu nữa.

      Y tá vừa nãy vẫn đứng ở kia cùng y tá khác liến thoắn vặn vẹo, mặt vui chỉ vào bọn họ bên này.

      Trịnh Thâm hung hăng trừng, ánh mắt ấy, đó là ‘có sát khí’.

      Người đàn bà kia bỗng câm miệng, hơn nữa còn trốn xa.

      Trịnh Thâm chỉ hối hận mới vừa rồi ném ta quá , chỉ lo Miêu Miêu, bỏ quên ta.

      Miêu Miêu học hơi khó khăn, Trịnh Thâm đột nhiên bước lên: "Bà dạy tôi , sau này tôi giúp ấy ấn huyệt."
      Hale205 thích bài này.

    3. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 19: Bị thương

      Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

      Mặt Miêu Miêu đỏ lên, mạnh mẽ trừng , ở bên ngoài mà như thế, quá xấu hổ rồi!

      Trịnh Thâm đâu để ý ở ngoài hay ở trong, quá đau lòng cho Miêu Miêu, trong mắt chỉ có , nếu có chút khổ sở, trong lòng đau nỡ.

      Y tá cũng hơi sửng sốt, : "Cái này được..."

      " được cái gì..."

      "Tự em học!" Miêu Miêu trừng , gương mặt đỏ bừng, hòa với ánh mắt sáng trong rực rỡ.

      Ngay cả Tô Hướng Nam cũng cảm thấy mập mạp này khá dễ thương, chứ đừng Trịnh Thâm vốn xem như đầu quả tim rồi.

      Trái tim tựa như hồ băng dưới ánh mặt trời, nhanh chóng tan ra.

      Miêu Miêu càng nghiêm túc học hơn, cố gắng cắn chặt răng, cuối cùng cũng nắm vững được trước khi hết giờ.

      Tô Hướng Nam lại đổi thuốc, mở hai tờ giấy tràn ngập lời dặn của bác sĩ ra. Mặc dù Trịnh Thâm muốn gầy bớt, nhưng liên quan đến cơ thể của Miêu Miêu, vẫn xem như bảo vật mà đặt trong túi.

      Hai người bắt xe buýt.

      Bên ngoài bệnh viện người chen chúc nhau, Trịnh Thâm che chở cho Miêu Miêu, vừa vừa chuyện với .

      chiếc xe điện từ bên cạnh chạy qua, ông lão tóc hoa râm, thẳng tắp nhằm về hướng bên này, Trịnh Thâm lập tức kéo Miêu Miêu lùi ra, tay che chở, biết bị cái gì xe của ông lão xọet qua, xuất vết thương.

      Ông lão mặt đổi sắc, ánh mắt vẫn lay chuyển, nhìn máu tay Trịnh Thâm chảy ròng.

      Cắn răng nghiến lợi, nếu đụng phải Miêu Miêu của ...

      Ông lão kia tiếp tục lái xe , hoàn toàn quan tâm đến người mới vừa rồi bị ông đụng trúng.

      Trong lòng Trịnh Thâm tức giận, nhưng đây chỉ là ông già, thể đánh ông trận, chỉ đành phải ghi nhớ biển số xe, nhịn cơn tức này lại.

      " sao rồi? Có sao ?" Miêu Miêu nhanh chóng mất bình tĩnh, vừa móc khăn giấy trong túi xách của Trịnh Thâm ra, vừa đỡ tay .

      "Có đau , chúng ta đến bệnh viện băng bó chút ." Gương mặt tràn đầy vẻ gấp gáp, vết thương kia còn chảy máu, đau lòng sắp chết rồi.

      Trước kia bị thương quá nhiều, cái này chẳng là gì với , nhưng dáng vẻ sắp khóc của Miêu Miêu, lại khiến muốn lên tiếng.

      Để kéo mình vào, nhìn che vết thương cho rồi chạy thẳng đến sảnh, rồi sau đó lại dẫn băng bó.

      Trong lòng Trịnh Thâm hò reo, dùng câu ‘Chết cũng tiếc’ cũng có gì quá đáng!

      Mỗi lần cảm thấy chỉ Miêu Miêu đến như vậy là cùng, lại mang đến cho vui mừng.

      Để phát , vẫn có thể thêm chút nữa, nhiều hơn chút.

      Miêu Miêu đau lòng nỡ, đây là lần đầu tiên Trịnh Thâm bị thương ở trước mặt , vết cắt tay, dài như vậy. Trơ mắt nhìn, bác sĩ khâu hai mũi, Miêu Miêu đứng lên rồi lại ngồi xuống, rồi lại đứng lên.

      Đứng ngồi yên.

      Dậm chân cái: "Sao lại có người xấu xa như vậy chứ!"

      Dáng vẻ này của , làm trong lòng Trịnh Thâm, vừa ngứa vừa ngọt.

      Vươn bàn tay lành lặn còn lại ra, che ánh mắt : "Đừng nhìn."

      Hốc mắt Miêu Miêu đỏ lên, khâu vết thương, vậy mà còn che hai mắt mình.

      nhàng lấy tay ra, càng đau lòng nhìn : "Có đau ~ "

      Trịnh Thâm giật mình: "Ai ui, đau lắm đó, Miêu Miêu, Miêu Miêu."

      Miêu Miêu vội vàng đau lòng xoa cho , Trịnh Thâm thuận thế tựa vào ngực , ôm đầu , nhè vỗ, dáng vẻ như dỗ con nít.

      Vẻ mặt Trịnh Thâm say mê.

      Y tá: "..."

      "Ông à, tôi khâu xong, cũng băng bó rồi."

      Miêu Miêu sửng sốt chút, đỏ mặt buông ra, đáy mắt bối rối.

      Trịnh Thâm giận dữ trừng ý tá, hung thần ác sát, theo Miêu Miêu ra ngoài.

      Y tá ngu mặt: "Người này kỳ lạ, lúc mình khâu vết thương cho ta có phản ứng gì, khâu xong mới tỏ vẻ chết sống lại..."

      ...

      "Miêu Miêu!"

      Nghe Trịnh Thâm kêu, dừng lại, tay bị thương, thể để bị đụng trúng nữa.

      "Miêu Miêu, đau lắm, đau chết luôn ~ "

      Miêu Miêu ngẩng đầu, thấy khuôn mặt khổ sở của , lại nghĩ đến cây kim lúc nãy.

      Có thể tưởng tượng hình ảnh bé lùn, nhón mũi chân, vỗ đầu tên cao lớn thế nào ?

      Dù sao cảnh tượng này khác gì Trịnh Thâm cao mét chín đỏ hoe vành mắt.

      Miêu Miêu để mặc ôm, hai tay bé mập mạp, cẩn thận đỡ tay .

      Vừa đến nhà, chủ động mở cửa, tay đẩy cửa, tay che chắn cho vào.

      Đỡ ngồi lên ghế sa lon, rồi rót nước cho , mím môi, vẻ mặt nghiêm túc.

      Trịnh Thâm nghĩ, chỉ việc này, chạm vào thằng nhóc nhà , nhàng chỉnh đốn lại ngay!

      Miêu Miêu rót cho ly nước ấm, đặc biệt dịu dàng : " ngồi , em nấu cơm."

      Trịnh Thâm ‘soạt’ đứng lên: " nấu cơm, em đừng làm mình bị thương..."

      Mặt Miêu Miêu càng ngày càng đen bảo ngậm miệng, ngồi đàng hoàng ghế sa lon xong, nhìn mở tủ lạnh, lấy xương và các loại đồ ăn ra.

      bận rộn ở nhà bếp, cười khúc khích nằm ghế sa lon nhìn chằm chằm, đột nhiên lấy điện thoại di động ra, chụp bóng lưng .

      tấm đặt ở đầu nằm, tấm dán lên tường.

      Rồi sau đó nâng tay bị thương lên, mạnh mẽ hôn cái.

      Đa phần Miêu Miêu ăn ở trường, mấy cái nồi này, dùng quen, hơn nữa rất lâu nấu, cho nên thành phẩm chỉ có thể miễn cưỡng ăn được.

      Trịnh Thâm ăn rất vui đấy nhé, nhận lấy canh múc, ực hớp, trong lòng ngây ngất.

      Vợ mình nấu cơm cho mình này!

      Miêu Miêu đợi Trịnh Thâm vào phòng mới trở về phòng ngủ, hôm nay quá mệt mỏi, hầu như đến vài phút ngủ mất rồi.

      Lại qua lúc lâu, cửa bị nhàng đẩy ra: "Miêu Miêu?"

      Đáp lại chỉ có tiếng hô hấp nhàng.

      Lúc này Trịnh Thâm mới yên tâm bạo dạn vào, mượn ánh sáng bên ngoài, đứng bên cạnh giường , yên lặng ngắm nhìn, gương mặt hạnh phúc.

      này, từ khi còn bé lúc đặt mông ngồi lên người thằng nhóc bắt nạt năm đó, len lén theo phía sau , từ lúc sáu tuổi mãi cho đến khi mười tám tuổi.

      Vốn tưởng rằng chỉ có thể người đến như vậy thôi, lại khiến cảm thấy, ra còn có thể thêm chút nữa.

      Tình dành cho của Trịnh Thâm lớn mạnh đến như thế.

      Cha mẹ sớm, ông bà nội quan tâm đến , có người cho cơm ăn, ai cho chịu đói.

      từng nhặt ăn, cũng ăn những bắp ngô ở trong đất, cho đến năm ấy ở trước mặt , đặt mông ngồi lên làm gãy xương thằng bé bắt nạt .

      Vì vậy tất cả cuộc sống sau này của chính là len lén nhìn , ngắm nghiêm túc học bài trong phòng học, ngắm làm bài tập dưới ánh đèn...

      Miêu Miêu trở mình, Trịnh Thâm cảnh giác ưỡn thẳng sống lưng, thấy dường như bị đánh thức, đứng yên, cúi đầu.

      nhàng khẽ đặt nụ hôn lên trán , nhịn được hấp dẫn, vài giây sau, lại cúi đầu hôn vào môi .

      Lúc này mới cười ra ngoài.

      Lúc cửa đóng lại, giường chợt ‘bừng tỉnh’ mở mắt ra, cả khuôn mặt đỏ bừng.
      Hale205 thích bài này.

    4. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 20: Lớp

      Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

      ấy! Trong lòng hoảng loạn, kéo chăn che mặt, động đậy.

      Qua hồi lâu, đầu ló từ trong chăn ra, mở to mắt, mặt còn ửng hồng.

      giường lật qua lật lại, nhịp tim như sấm.

      Trong đầu tất cả đều là dáng vẻ của Trịnh Thâm từ trước đến nay, ngay cả trong mơ, cũng bỏ qua cho .

      ...

      Buổi sáng lúc Miêu Miêu ra, Trịnh Thâm nấu cơm xong, đầu tiên là ngượng ngùng dám nhìn , phút sau lại sững sờ đứng yên tại chỗ.

      " đụng vào nước?!"

      Trịnh Thâm theo bản năng ưỡn thẳng sống lưng, vội lắc đầu: " có, rất cẩn thận."

      Miêu Miêu trợn tròn đôi mắt, dõi theo : " thể đụng vào nước đâu đấy! được nấu cơm! Để em nấu hoặc chúng ta ra ngoài ăn."

      Trịnh Thâm để ý cười: " nỡ để em nấu cơm đâu, ra ngoài bữa ăn sáng lại dinh dưỡng, em vẫn còn điều dưỡng cơ thể mà."

      Miêu Miêu bị cái vẻ dửng dưng kia chọc tức, xông đến, giành lại chén tay : "Tay tiện, nếu còn nấu cơm tiếp, em ... Em ..."

      Dậm chân: "Em để ý đến !"

      Ai dô, dáng vẻ làm nũng này làm Trịnh Thâm đến thảm luôn, từ sau khi Miêu Tranh qua đời, đâu còn nhìn thấy làm nũng nữa? Dáng vẻ tức giận dậm chân thế này, ánh mắt Trịnh Thâm cười thành đường chỉ.

      "Được được được, tay tiện nấu cơm!"

      Miêu Miêu đẩy ra, vào nhà bếp nhận lấy ‘công việc’, Trịnh Thâm ngồi bên cười hì hì nhìn.

      ...

      Miêu Miêu ngồi trong phòng học, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có học sinh chạy qua, xung quanh ồn ào.

      Nhìn về phía đôi vợ chồng thầy qua, thầy xách túi, dịu dàng kéo ông...

      Mặt đỏ lên, vội vàng xoay , và Trịnh Thâm...

      Đoàn Trạch vừa đến chỉ kịp nhìn thấy Miêu Miêu vội vàng xoay đầu , mặt ửng hồng.

      Trong lòng vui mừng, thấy mình nên đỏ mặt?

      làm gì có ai thích mình chứ! nàng mập này giấu kỹ quá nha!

      "Khụ... Miêu Miêu à. . ." Có phải cậu thích tôi ? Nửa câu sau còn chưa , Miêu Miêu ngẩng đầu.

      "Hả?"

      Nhìn thẳng vào ánh mắt , môi mở ra: "Mượn cục gôm..."

      mập này giấu kín !

      Kỳ thi tháng lần này Miêu Miêu đứng hàng thứ hai, so với Từ Úc An thấp hơn hai bậc, ngày thường càng nghiêm túc hơn.

      Mỗi ngày Đoàn Trạch đều cào tim gãi phổi vài câu, được đáp lại luôn luôn là đỉnh đầu đen như mực, và ‘Ừ à ừ’ qua loa.

      Tay cậu viết viết vẽ vẽ trong sách, vô thức chợt vẽ ra con mèo, mập mạp.

      "Đệt!" Mắng tiếng, nhanh chóng bôi .

      Đối với tên ngồi cùng bàn ‘bệnh thần kinh’ này, Miêu Miêu vẫn luôn mặc kệ.

      Kỳ thi tháng kết thúc, vốn muốn tìm Uông Thư Ngọc đổi lại chỗ ngồi, may chủ nhiệm khoa vừa thông báo, lớp mười hai cần đổi chỗ ngồi, cần quét dọn khu vực công cộng, cần học thể dục, dồn sức vào học tập.

      Nhị Trung nóng nảy đuổi theo Nhất Trung.

      "Miêu Miêu, Uông tìm cậu."

      Miêu Miêu nghiêm túc đứng lên, đến phòng làm việc. Liếc nhìn vào cửa, trong nháy mắt hiểu, chủ nhiệm lớp chọn, Lý.

      Lúc ban đầu giáo này chịu liếc nhìn cái.

      ấy hai lần hạ mình tìm Miêu Miêu, lúc này còn tìm đến chỗ Uông Thư Ngọc.

      "Miêu Miêu đến rồi." Lý cười, nhiệt tình thân thiết.

      Sắc mặt Uông Thư Ngọc tốt lắm, nhưng vẫn muốn nghe ý kiến của Miêu Miêu.

      : "Miêu Miêu à, khí ở lớp 22 này thích hợp để học hành, đến lớp của , mọi người cùng cố gắng."

      Miêu Miêu cúi đầu, thân thể mập mạp nhàng lay động: "Em muốn đến lớp ..."

      "Bầu khí lớp giống vậy đâu, em đến đó cảm nhận thử, quen trở về là được!" rồi sao có thể cho em trở lại chứ.

      Miêu Miêu lời nào, qua vài giây, ngẩng đầu: "Em muốn ở trong lớp Uông."

      Ngày đó nếu có lời của Uông, có thể được học.

      Người làm giáo dục, trước khi học sinh 20 thầy có vai trò vô cùng quan trọng. Có thể chỉ vì người thầy người , mà trở nên nhiệt tình thích thú học tập, thành tích ưu tú. Cũng có thể có thể chỉ vì là người thầy người , mà trở nên trầm lặng ít , xuống dốc phanh.

      Giáo viên có trách nhiệm, buông tay bất kỳ học sinh nào, xem thường, sao lãng bất kỳ ai.

      Ở độ tuổi này, mười mấy tuổi lúc chưa định hình, gặp người thầy tốt, cuộc sống lên con đường thênh thang tươi sáng.

      Uông Thư Ngọc là giáo tốt, dạy rất giỏi, tựa như Miêu Tranh, mấy dặm đường, chỉ để quan tâm học trò tại sao đến trường học.

      Lý này lại như thế, cho nên Miêu Miêu muốn học ở lớp ấy.

      Uông Thư Ngọc nghe , lập tức nở nụ cười: " Lý à, Miêu Miêu đồng ý ở lại lớp tôi, tôi chăm sóc tốt cho con bé, lớp các học tập áp lực lớn, nên quan tâm đến bọn chúng nhiều hơn ."

      Có lẽ Lý cảm thấy hơi mất mặt, đứng thẳng người, lạnh mặt: "Lần trước còn đứng ở nhóm thứ nhất, lần này chỉ ở nhóm thứ hai, tôi phải xem xem lớp 22 có thể thích hợp với em ."

      Mặt Uông Thư Ngọc lập tức biến sắc, muốn gì đó, đạp giày cao gót ra ngoài.

      Thở hổn hển hai hơi, nhìn về phía Miêu Miêu : " sao, sao cả, đừng để ý đến ấy, gần đây có ổn ?"

      Miêu Miêu gật đầu: "Rất ổn ạ."

      "Ngồi cuối cùng được ? Nếu thương lượng với chủ nhiệm chút, đổi chỗ cho em, ông ấy thông cảm thôi."

      Miêu Miêu lập tức lắc đầu: " cần cần đâu ạ, rất tốt rồi, yên tĩnh." Chủ nhiệm chắc chắn đồng ý, lần trước Trịnh Thâm tố cáo tội của ông ta, bị hiệu trưởng phạt rất ác.

      Chủ nhiệm khoa trở thành phó chủ nhiệm, mặc dù dám lộ liễu tìm Miêu Miêu gây phiền toái, nhưng chuyện này chắc chắn phê chuẩn.

      Cũng lười để Uông phí tâm.

      Lại hỏi thăm tình huống của Miêu Miêu, thấy gầy quá, vẫn dặn dò ăn cơm ngon, chú ý dinh dưỡng.

      ...

      Miêu Miêu trở lại ngồi yên tiếp tục học bài, Đoàn Trạch nhăn nhăn nhó nhó, giọng hơi chói tai: "Chủ nhiệm lớp muốn cậu đổi chỗ?"

      Kinh ngạc gật đầu, sao cậu ấy biết?

      "Cậu đồng ý rồi?!" Giọng điệu thấp, hàng trước quay đầu lại liếc nhìn.

      Miêu Miêu hơi cúi đầu.

      Đoàn Trạch thấp giọng: "Cuối cùng có đồng ý ?"

      Miêu Miêu lắc đầu.

      Thở phào nhõm, trong nháy mắt tâm trạng bỗng rất tốt.

      Hết tiết hai, cậu trai có dáng người gầy lại vào cửa sau, Từ Úc An.

      Dừng lại trước mặt Miêu Miêu, : "Tại sao cậu chuyển vào lớp ?"

      Ánh mắt cậu ta trong suốt, trong mắt có hoài nghi, nghĩ vậy, cho nên hỏi vậy thôi.

      Miêu Miêu hé môi, còn chưa kịp , Đoàn Trạch hừ tiếng.

      "Dĩ nhiên là vì trong lớp 22 của chúng tôi có người cậu ấy thích!"

      Từ Úc An chau mày: "Chuyển vào lớp ."

      "Cậu phải à, cậu..." Đoàn Trạch còn chưa kịp , Miêu Miêu lắc đầu, Từ Úc An xoay người rời .

      Đoàn Trạch: "..." Mẹ nó! Xem tôi là khí à!

      ...

      Buổi chiều giáo viên có cuộc họp tập thể, vào lúc năm giờ, vừa đúng giờ tan học, Uông Thư Ngọc vội vàng chạy đến.

      "Thứ hai có cuộc họp phụ huynh, tuần này các em thông báo cho người nhà nhé, phụ huynh thứ hai mười giờ, đúng giờ đấy."
      Miêu Miêu sửng sốt, họp phụ huynh?
      Hale205 thích bài này.

    5. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 21: Vợ

      Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

      Miêu Miêu bối rối, làm gì có phụ huynh?

      Trịnh Thâm?

      Người kế bên còn buồn bực hơn , thẳng thừng tục: "DM!"

      Sắc mặt cả lớp cũng quá tốt, cuộc họp phụ huynh hàng năm, chính là lúc các giáo viên thay nhau kể khổ, nam sinh trở về tránh khỏi phen no đòn, nữ sinh bị cắt bớt tiền tiêu vặt.

      Sao Uông Thư Ngọc biết mưu tính của bọn họ chứ, thẳng: "Đến hết, được phụ huynh gọi điện thoại cho ."

      Xong rồi, tránh được rồi.

      Miêu Miêu nháy mắt, quên , nhờ Trịnh Thâm đến vậy.

      Rồi sau đó cúi đầu, tiếp tục học, muốn thi tốt hơn, nên phải càng thêm cố gắng.

      có thành công nào mà phải trả giá, chuyện xưa đó mặc dù cũ, nhưng có đạo lý, có cày cấy, có thu hoạch.

      Muốn kết quả sau này tốt, nên nỗ lực, nên cố gắng.

      Lấy bộ đề thi tổng hợp ra, bắt đầu làm.

      ...

      Buổi tối về đến nhà, Miêu Miêu cân xong, lại giảm ký. Liếc nhìn Trịnh Thâm , tâm trạng lời khó hết.

      "."

      "Hả? Sao thế?" Trịnh Thâm ngẩng đầu, cười nhìn .

      "Thứ hai có cuộc họp phụ huynh..."

      Trịnh Thâm sửng sốt, rồi sau đó nhếch môi cười, hai hàng răng trắng cực kỳ bắt mắt.

      "Được! Nhất định đến đúng giờ!"

      ...

      "Lão Ngưu." Trịnh Thâm sải bước vào.

      Ngưu Đồ sờ đầu trọc: "Gì?"

      "Cho tôi bộ tây trang, cao quý, có khí thế."

      "Để làm gì?"

      Nhếch miệng cười to: "Họp phụ huynh cho vợ tôi."

      Ngưu Đồ vỗ bàn cái: "Cậu chờ , bảo Tiểu Nhụy chọn cho cậu! Người ta làm công việc có văn hoá, ánh mắt rất tốt!"

      "Được!" Nếu để Ngưu Đồ chọn, cũng yên lòng.

      Lúc tan việc tây trang đến rồi, đám em bắt mặc vào xem thử, Trịnh Thâm nghĩ cũng phải, để bọn họ giúp tay.

      Thay xong, được tự nhiên kéo kéo.

      "Má! Thâm ca của em đẹp trai vậy sao?!"

      Trịnh Thâm nhìn vào gương, tương đối hài lòng.

      Vóc dáng cao gần mét chín, bắp thịt cương tráng có lực, vô cùng giống người mẫu nam trong Fashion Magazine.

      đám người gào khóc hô to.

      "Đẹp quá đẹp quá mà."

      Trịnh Thâm đánh tay cậu ta ra: "Đừng đụng!"

      Ngay cả Ngưu Đồ cũng sờ đầu, dựng thẳng ngón tay cái, nhưng trong lòng hơi chua, vì sao ông đây có vóc người tốt như vậy.

      Có cái này, đệt. Còn cần tiêu tiền cho làm gì?

      Trịnh Thâm dứt khoát mặc quần áo này trở về, dọc theo đường nhiều người bắt chuyện, tuy nhiên hề liếc mắt qua, trong lòng vẫn suy nghĩ, biết có thể làm Miêu Miêu mê mẩn ?

      Dĩ nhiên phải mê rồi!

      vốn có tình cảm khó với Trịnh Thâm, mặc tây trang màu đen, đứng ở bên cạnh bàn ăn, ngoắc : "Mau đến ăn cơm."

      Trong lòng Miêu Miêu thót cái, thình thịch thình thịch dừng được.

      Trịnh Thâm bới cơm cho xong, theo lệ thường vuốt đầu , Miêu Miêu đỏ mặt, cả tai cũng nóng hừng hực.

      Trong lòng Trịnh Thâm thầm mừng rơn, uổng công đặc biệt nghiên cứu hồi, mở đèn màu gì cho thích hợp.

      ...

      Sáng sớm thứ hai, Trịnh Thâm đến tiệm cắt tóc, người ta vốn ngủ, bảy giờ đột ngột có người kêu to.

      Vừa mở cửa, thấy là thủ lĩnh đội bảo vệ ở nightclub kế bên, cũng hơi sợ, ngoan ngoãn cắt tóc cho .

      Về phần tại sao là bảy giờ, bởi vì vừa đúng sau buổi tự học của Miêu Miêu.

      Soi gương, rất vui, đẹp lắm!

      Hiếm khi vui vẻ như vậy, trả cho chủ hiệu 10 đồng: " cần thối."

      Chủ hiệu: "..." Thối đại gia ông! 50 lận mà!

      trách Trịnh Thâm biết, còn chưa bao giờ gội đầu ở thành phố nữa mà, trong trấn có ba năm đồng tiền, nam ba đồng, ngay cả cắt cũng chỉ mới năm đồng.

      cảm thấy mình cho nhiều, nhưng lại thấy mặt chủ hiệu đen như mực.

      Đến trường học mới tám giờ, hẹn mười giờ nên còn khoảng hai tiếng.

      Mới vừa đứng ở bồn hoa, lập tức lại nhảy xuống, hôm nay mặc thế này, thích hợp ngồi chồm hổm ở đây.

      Đợi đến hơn chín giờ, phụ huynh mới lục tục bắt đầu vào, Trịnh Thâm đánh giá chút, sải bước vào, vuốt tóc, bày ra gương mặt xem như ‘nhã nhặn’.

      Trình Nhuế sợ choáng váng, người đàn ông này trông khá đẹp trai, sao cười lên lại dọa người như vậy.

      "Xin hỏi Miêu Miêu ngồi ở đâu?"

      Khá căng thẳng, chuyện hơi lớn tiếng.

      Trình Nhuế nào biết cái gì, bị giọng ‘hung ác’ của làm sợ hết hồn.

      Ngơ ngác đứng đó.

      Trịnh Thâm theo bản năng trợn mắt, Trình Nhuế sắp khóc rồi!

      bạn học khác nhìn lướt qua, chỉ vào góc phía sau.

      Trịnh Thâm nhìn sang, mặt lập tức lộ ra nụ cười ngu si, Miêu Miêu nhà mình ngoan, ở đây toàn chơi bời, chỉ có Miêu Miêu của mình học tập nghiêm túc.

      Bạn xem ấy dễ thương, hiểu chuyện như vậy.

      Tầm mắt quét qua Đoàn Trạch bên cạnh, mặt chợt tối sầm, sao vẫn là cậu ta?!

      đến, giọng nhàng chảy nước: "Miêu Miêu."

      Miêu Miêu vui vẻ quay đầu, lập tức đứng lên, tiến lên từng bước, đối phương đỡ , thuần thục vuốt đầu .

      Đoàn Trạch: của Miêu Miêu, sao trông giống cậu ấy vậy?

      Trình Nhuế: Móa! Miêu Miêu mềm mại như vậy, sao trai lại...

      Hiển nhiên, bọn họ lầm thành ruột.

      Đoàn Trạch cũng biết trong lòng nghĩ gì, đứng lên: ", ngồi ạ."

      Thái độ lấy lòng cần cũng biết.

      Trịnh Thâm hừ tiếng, hoàn toàn để ý đến cậu. Đoàn Trạch đen mặt, là gì thế hả?

      Mười giờ, phụ huynh đến được kha khá.

      Mẹ của Đoàn Trạch lời khó hết... Vừa thấy Trịnh Thâm ánh mắt sáng lên.

      "Xin chào, tôi là mẹ của Đoàn Trạch, là?"

      Cứ có liên quan đến tên ngồi cùng bàn ‘xấu xí’ của Miêu Miêu, Trịnh Thâm tuyệt đối muốn để ý, nhưng động tĩnh thế này khiến những người khác nhìn qua, muốn làm Miêu Miêu mất mặt.

      "Miêu Miêu … Phụ huynh." Ở giữa câu hơi bị nghẹn chút.

      "Phụ huynh ngồi ở chỗ của học sinh ngồi, các bạn học đứng lui về phía sau."

      may là Miêu Miêu và Đoàn Trạch ngồi ở hàng cuối cùng, hai người đứng ở cái ghế phía sau.

      Đoàn Trạch nhìn ngó, đứng lên, kéo Miêu Miêu qua, mình ở phía sau đè bả vai .

      Ai biết giáo bao lâu, vẫn nên đứng cho vững hơn.

      Lúc này mẹ Đoàn Trạch mới nhìn về phía Miêu Miêu, cười bắt chuyện: "Miêu Miêu ... Dễ thương, mặt có phúc tướng, tương lai ừm, có phúc khí!"

      Miêu Miêu cười khan, Đoàn Trạch nhìn thẳng vào bà ta.

      Mẹ Đoàn nhìn Đoàn Trạch, lại đặt ánh mắt người Trịnh Thâm: "Tôi thường nghe Đoàn Trạch nhà chúng tôi nhắc đến Miêu Miêu, là bạn học rất dễ thương."

      Mặt Trịnh Thâm càng đen hơn, mẹ Đoàn thức thời, tiếp tục lẩm bẩm: "A Trạch nhà chúng tôi là đứa bé ngoan, bọn nó hòa thuận với nhau, có bạn cùng chơi."

      Mẹ Đoàn vì muốn tiếp cận, cả con trai cũng có thể bán đứng.

      Cái rắm chứ bạn chơi, thành niên à, bạn chơi cái rắm! Nhìn về phía Đoàn Trạch hơi đỏ mặt.

      Trịnh Thâm mài răng, cúi đầu, với Miêu Miêu bên cạnh: "Vợ ơi..."

      Giọng chỉ có ba người nghe thấy.

      Miêu Miêu, mẹ Đoàn... Đoàn Trạch.
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :