1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã là trung khuyển - Thập Vĩ Thố

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 12: Quần áo

      Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

      Vừa hay, Trịnh Thâm tìm được hiệu trưởng, gần đây trường học có chuyện, nên hầu như mỗi ngày ông ta đều ở trong phòng làm việc, lúc Trịnh Thâm gõ cửa làm ông ta giật mình.

      Đối xử với người thế nào phải dùng cách thế đó, loại hiệu trưởng có văn hóa thế này, thích nhất là danh tiếng, tố cáo, hay phát lên mạng, đủ khiến ông ta cau mày.

      "Phụ huynh đều muốn tốt cho con cái, tôi chỉ hy vọng sau này ai tìm Miêu Miêu nhà tôi gây phiền phức, để ấy tập trung học thi tốt nghiệp trung học. Ba mẹ Miêu Miêu mới mất lâu, chủ nhiệm kia buộc ấy gọi cho phụ huynh, đây phải xát muối vào vết thương sao?"

      "Trường học giải quyết thế nào tôi can dự, tôi tin tưởng hiệu trưởng cho người nhà chúng tôi công bằng."

      Uy hiếp xong, lại vài câu xoa dịu, biểu đạt tôn kính của mình, xen lẫn thân thế của Miêu Miêu, cho hiệu trưởng bậc thang.

      Chủ nhiệm kia có chỗ tốt rồi.

      Miêu Miêu đứng dưới lầu, nhìn Trịnh Thâm khẽ ngâm nga xuống, tâm trạng rất tốt.

      "Cảm ơn..."

      "Hả, cảm ơn làm gì." nhàng vuốt mũi của cái, cười khúc khích.

      "! Chúng ta mua quần áo!"

      Miêu Miêu mím môi, liều mạng lắc đầu: " đâu, tôi còn đồ mặc!"

      Trịnh Thâm trừng mắt: "Em có đồ gì mặc, toàn đồ cũ rách, chúng ta mua đồ thời trang mùa xuân mới đẹp nào!"

      Hai người ‘nhà quê’ biết đồ hiệu nào chứ, trong túi Trịnh Thâm có tiền, muốn mua đồ tốt cho Miêu Miêu, tùy tiện kéo vào cửa hàng.

      Đáng tiếc tìm được số của Miêu Miêu, làm tức chết.

      "Thưa , bên kia có thể đặt làm." bán hàng thấy Trịnh Thâm đẹp trai, nên chỉ cho con đường sáng.

      Miêu Miêu đỏ mặt lên, kéo ống tay áo ngắn ngủn, lại lần nữa cắn răng nhất định phải giảm cân!

      Quần áo đặt may tiện nghi, cái quần dài áo T-shirt, phải tốn hơn bốn ngàn đồng.

      Miêu Miêu đau lòng rút ra.

      Trịnh Thâm vỗ lưng , cười ngu tiếng, nghịch ngợm : "Đừng sợ, đây có tiền!"

      Quần áo ngày mai mới có thể làm xong, Miêu Miêu hỏi : " sao? cũng nên mua quần áo mới rồi..."

      Quần áo Trịnh Thâm bẩn, nhưng thủng lỗ chỗ, làm ở công trường nên khó tránh khỏi.

      "Yên tâm, dẫn em ăn cơm trước, rồi mình từ từ chọn!"

      Lúc này Miêu Miêu mới gật đầu, trong lòng Trịnh Thâm ấm áp, vợ mình quan tâm mình đấy!

      Đưa đến trường học, Trịnh Thâm nghiêm túc : "Lớp mười hai học tập quan trọng, nên sớm, bạn ngồi cùng bàn của em có cảm giác gây chuyện thị phi."

      Miêu Miêu hiểu cong quẹo trong lòng Trịnh Thâm, lời chua lè này theo chính là quan tâm .

      " Uông tháng sau đổi chỗ ngồi, tháng này tôi thi tốt chút, tháng sau được ngồi phía trước!"

      Trịnh Thâm gật đầu, ra vẻ làm cha, sờ đầu Miêu Miêu: "Ừ, em làm vậy là đúng."

      Miêu Miêu trở về trường, quả Trịnh Thâm cũng chuẩn bị mua quần áo.

      "Bao nhiêu tiền?"

      "41 cái."

      "100 đồng ba món!"

      "Vậy được."

      Trịnh Thâm xoay người rời , chưa được hai bước, phía sau vang lên: "Được được được, bán cho cậu bán cho cậu!"

      Lúc này mới nhếch miệng cười tiếng, xách theo quần áo trở về.

      có tiền, phải đóng tiền phòng, người chủ cho thuê nhà này tốt vô cùng.

      Còn phải đến chỗ ‘Ngưu đại gia’ đó báo cáo, thuận tiện suy nghĩ chút, hôm nay cha mẹ kia bắt nạt Miêu Miêu, phải dọn dẹp thế nào.

      Tật xấu lớn nhất của là, bao che.

      Miêu Miêu, là cây kim bảo vệ trong lòng, đụng cái rất đau.

      ...

      Miêu Miêu vào phòng học, tất cả mọi người đều nhìn về phía , ai trả lời, dù sao khi nãy Trình Tĩnh khóc trở lại, đối với học trò hài lòng duy nhất của lớp này, dĩ nhiên giáo viên vật lý trách cứ đến muộn.

      ngồi xuống, ngồi đàng hoàng xong, nghe thầy ôn tập, vừa nhớ vừa ghi chép, ngày mai vào kỳ thi tháng rồi.

      Đoàn Trạch chờ tiếng cảm ơn hơn nửa ngày: Con mắt trừng lên đờ ra như chó.

      vất vả tan lớp, Đoàn Trạch đá băng ghế ngồi cái: "Này, cậu tính gì à?"

      nghiêng đầu, trong mắt mang theo nghi ngờ và bực bội, Đoàn Trạch tức đến đau cả gan.

      "Tôi giúp cậu mà cậu tiếng cảm ơn?"

      Miêu Miêu mím môi, mới từ từ : "Đây phải do cậu gây ra sao?"

      Bấy giờ Đoàn Trạch ngừng đau gan, toàn thân chỗ nào đau, tức giận muốn đứng lên đánh ! Nhưng vừa nhìn thấy trông trắng trắng mập mập, gương mặt mềm nhũn, cả người cậu tựa như quả bóng xì hơi.

      ...

      "Cho tôi mượn cục gôm."

      Miêu Miêu nghe người bên cạnh xong câu đó, rồi cậu tự mình cầm cục gôm của , dùng xong đặt bên cạnh tay mình, cúi đầu nghiêm túc viết.

      Mím môi, bút tay viết vẽ, sách ôn tập của bị lệch khoản.

      Mày nhíu chặt lại, suy nghĩ chút, đưa tay cầm lấy.

      đến gần Đoàn Trạch, thân thể hơi đụng phải thân thể cậu ta, lấy xong nhanh chóng để lại bên tay mình.

      Trong nháy mắt đến gần, lỗ tai Đoàn Trạch ửng đỏ, khẽ động, gì.

      Qua phút: "Tôi dùng gôm chút."

      Nhanh chóng lấy, dùng ngày càng lâu, chờ Miêu Miêu muốn dùng, có.

      "Gôm đâu."

      "Mình giữ." Lúc câu này, giọng Đoàn Trạch khẽ run.

      Miêu Miêu cũng là người thành , mím môi lấy về, lần này mặt Đoàn Trạch cũng đỏ luôn.

      mềm quá...

      đáng .

      Miêu Miêu lấy gôm lại, lần này thông minh hơn, chia ra thành hai cục, đưa nửa cho cậu ta.

      " cần trả lại."

      Đoàn Trạch: "..." Tôi cảm ơn cậu quá.

      Tan lớp, Miêu Miêu đứng lên, vệ sinh.

      Đoàn Trạch nhanh chóng ném cục gôm vào thùng rác, ngồi ngay ngắn.

      Chờ tiết thứ hai bắt đầu...

      "Tôi mượn gôm với."

      "Của cậu đâu?"

      " tìm được." xong câu này mà mặt vẫn đỏ hơi thở gấp.

      Miêu Miêu mím môi gì, Đoàn Trạch dùng lúc lận...

      "Cái này cho cậu mượn vậy, tôi còn cục."

      Dừng chút: "Buổi chiều cậu phải trả lại cho tôi cục gôm hoàn chỉnh."

      Đoàn Trạch: "..."

      ...

      Buổi trưa ăn cơm với Trình Nhuế, hai người lấy xong bưng tìm bàn để ăn.

      "Sao cậu chỉ ăn rau vậy?"

      "Giảm cân..."

      "Wow! Lớp mười hai mà cậu giảm cân?!"

      "Buổi sáng và tối tớ ăn nhiều quá rồi..." Có Trịnh Thâm nhìn chằm chằm, muốn ăn ít chút cũng được.

      "Aiz, chúng ta qua bên kia , chỉ có bên kia còn chỗ ngồi thôi."

      "Miêu Miêu, đến đây ngồi , chúng tớ vừa mới ăn xong."

      Miêu Miêu quay đầu lại, nhìn thấy người bạn học lần trước đụng phải ngoắc .

      Cái tên này của , lúc thấp giọng gọi, đặc biệt thân mật dịu dàng.

      Giọng của cậu lại rất , trong nháy mắt ít người nhìn qua.

      Ngược lại Trình Nhuế vội vàng qua, cái bàn bọn họ ăn xong bẩn, lập tức để mâm xuống.

      Miêu Miêu cũng qua, bạn của Nhậm Tử Hằng đứng lên, Trình Nhuế ngồi xuống.

      Nhậm Tử Hằng lại lấy ra tờ giấy, lau bàn chút, lúc này mới : "Nhanh ăn ."

      Cười đến mức vô cùng dịu dàng, lại lên tiếng chào: "Tớ trước nhé."

      Miêu Miêu lúng túng gật đầu, còn thể nhớ ra tên cậu ấy, bạn học tốt bụng.

      mới vừa ngồi xuống, Trình Nhuế cúi đầu, thấp giọng: "Này, sao cậu lại quen biết Nhậm Tử Hằng thế? Cậu và cậu ta rất thân à?"
      Hale205 thích bài này.

    2. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 13: Kỳ thi tháng

      Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

      Miêu Miêu kinh ngạc, : "Gặp lần."

      "Gạt người! Gặp lần quen, Nhậm Tử Hằng này phải cả trường đều biết ư?"

      Rung đùi đắc ý: "Miêu Miêu à Miêu Miêu, cậu gạt tớ làm gì?!"

      " có, tớ chỉ gặp cậu ấy có lần, tên cậu mới vừa , tớ cũng biết cậu ấy tên gì."

      Trình Nhuế quen lâu, nhưng cũng biết người thành , tin , lập tức nhiều chuyện: "Aiz, cậu biết ? Trừ Đoàn Trạch và Từ Úc An lớp chúng ta ra, cậu ấy... là nam sinh được nhiều nữ sinh hoan nghênh nhất đấy."

      "???"

      "Thành tích thi cử của Từ Úc An được tuyển vào đại học A, năng khiếu của Đoàn Trạch được tuyển vào đại học A, nếu Nhậm Tử Hằng này xảy ra vấn đề gì, cũng có thể vào đại học A, nhưng có người , cậu ấy muốn vào đại học B."

      Vừa nghe đại học A, ánh mắt Miêu Miêu bỗng sáng lên.

      "Sau này cậu muốn vào đại học nào?"

      "Đại học A!"

      "Phụt!" Trình Nhuế suýt nữa bị sặc chết, ho khan rất lâu, lúc này mới ứa nước mắt : "Cậu làm như đại học A dễ vào lắm ấy?"

      Bởi vì Miêu Miêu mới đến, mọi người biết thực lực, vào lớp 22, đương nhiên cảm thấy thành tích của tốt bao nhiêu.

      Trình Nhuế ngờ, mất mặt đến nhanh như vậy.

      Cơm nước xong trở lại phòng học, Miêu Miêu lấy bài ra tiếp tục học, sáng sớm ngày mai vào kỳ thi tháng, rất căng thẳng.

      Đoàn Trạch cào tim gãi phổi đợi rất lâu, cũng nhìn thấy Miêu Miêu ngẩng đầu, nhịn được, lấy tay chọc chọc.

      Ôi? Mềm vậy sao?

      "Ho khan, Miêu Miêu, đền cho cậu cục gôm nè!" xong từ trong ngăn kéo lấy ra cái hộp, đặt trước mặt .

      Đúng vậy, chính là loại có nhiều màu sắc, hộp gôm có hình hoạt họa.

      Đoàn Trạch chăm chú nhìn , cảm động ? Kích động ? Vui mừng ?

      Miêu Miêu nghi ngờ nhìn cậu cái, rồi sau đó... Lấy ra cục, thử chút, lại bỏ vào, đẩy đến trước mặt Đoàn Trạch.

      "Cục gôm này quá cứng, tẩy sạch." xong đặc biệt nghiêm túc, dường như muốn cho Đoàn Trạch biết, loại gôm này dùng tốt, sau này đừng nên mua nữa.

      Đoàn Trạch: "..."

      Theo bản năng cầm lấy thử chút... Cứng .

      A phi! Ném vào thùng rác, cũng lên lớp, xoay người rời .

      Miêu Miêu: Con mắt cún trừng lên ngây ngô.

      Sau đó... Tiếp tục học bài.

      được nửa nghe thấy người ta giữ lại, Đoàn Trạch quay đầu liếc nhìn, thấy cúi đầu nghiêm túc học bài, dường như bản thân cậu tức giận chẳng có quan hệ gì với . Vừa nghĩ thế, càng tức giận, vừa mắng vừa ra ngoài.

      Vô tình đến cửa hàng văn phòng phẩm của trường học, vào lúc này lên lớp, nên ít người.

      "Bạn học, mua đồ à?"

      "Gôm chỗ chị khó dùng!"

      thèm để ý đến chị sững sờ, cậu đến sân bóng chơi bóng rổ, đây là nơi cậu phát tiết khi tâm trạng tốt, trò này ấy mà, đời này cậu phải dựa vào nó rồi.

      Sau hai ngày thi thử, lớp học dựa theo thành tích để phân chỗ.

      Đoàn Trạch thuần thục tiêu sái ngồi ở vị trí cũ của cậu, người cuối cùng ngồi ở cuối lớp học.

      Ba mươi giây sau, mập mạp ‘hồng hộc’ chạy vào, ngồi sau lưng cậu.

      Đoàn Trạch vinh dự trở thành người đứng nhì từ dưới đếm lên trong cả năm học.

      Đứng nhất từ dưới đếm lên, là người ngồi cùng bàn với cậu, Miêu Miêu.

      "Ha ha ha ha ha ha ha! Cậu ngồi phía sau tôi?"

      Miêu Miêu vẫn trưng ra gương mặt đó, đáng tiếc thịt núc ních, chỉ có lực uy hiếp, ngược lại lộ ra vẻ ‘khờ khạo’.

      Trong lòng Đoàn Trạch vui vẻ nhưng lại giấu , khinh bỉ : "Ai dô, cậu học nghiêm túc như vậy, nhưng vẫn ngồi ở phía sau tôi à!"

      Miêu Miêu bĩu môi, trừng cậu.

      Người ngồi cùng bàn này của xấu, biết, nhưng chỉ có điểm... Miệng thúi.

      Thi thử xong, hai người ngồi gần nhất, đương nhiên cùng nhau ra ngoài, lần này Đoàn Trạch trước, Miêu Miêu nộp bài thi cậu cũng làm xong, cùng trước sau ra ngoài, còn trêu chọc đôi câu, rất vui vẻ.

      ...

      Kỳ thi tháng xong còn dư lại hai ngày, ở gần đó về nhà, lớp 22 là lớp bỏ tiền để vào, dĩ nhiên vừa xong lập tức ai về nhà nấy.

      "Thâm ca, ông chủ Ngưu bảo đến tìm ông ấy."

      Động tác Trịnh Thâm thay quần áo vẫn ngừng, cởi tây trang đen như mực xuống, thay vào bộ đồ ngày thường vẫn mặc.

      cái áo ba lỗ bó sát người, ôm chặt thân thể của , chặn lại cơ bụng sáu múi, bắp thịt toàn thân cũng lộ , nhưng lại mạnh mẽ đầy sức sống.

      Mặc thêm áo khoác, cái gì cũng che xong rồi, chỉ hé ra gương mặt sắc sảo, cùng ánh mắt sắc bén như sói. Thêm đôi chân thon dài, dáng vẻ giẫm mặt đất, làm người ta cảm thấy kiên định.

      "Thâm tử, cậu làm gì thế? Buổi tối phải đưa ông đây gặp lão Hắc, tao sợ nó chơi xấu."

      Trịnh Thâm kéo khóa áo: " được, vợ tôi mà về, tôi phải nấu cơm cho ấy nữa."

      Bỗng nhiên, ngẫm nghĩ dù sao cũng là ông chủ, đối xử với tệ, vợ chồng họ Trình bắt nạt Miêu Miêu, cũng do ông ấy giúp tay gây ra chút phiền phức cho họ.

      "Biết gã chơi xấu ông, đừng có , đám người giăng võng chờ ông, con cá ông càng lớn càng chạy được."

      Ngưu Đồ trừng hai mắt: "Phụ nữ của ông đây bị nó lôi . Phải đến, rất mất mặt!"

      Trịnh Thâm liếc cái: "Vậy ông hẹn gã trễ hơn tiếng, chờ chín giờ vợ tôi ngủ rồi tôi đến tìm ông."

      xong rồi bỏ , Ngưu Đồ sờ đầu trọc: "Con mẹ nó mày là thằng đàn ông, cả ngày vợ dài vợ ngắn, mất mặt hả?!"

      Trịnh Thâm quay đầu lại, hung hăng trừng, Ngưu Đồ hoảng sợ , : "Ông đây vui lòng! Tình cảm vợ con đầu giường đặt gần lò sưởi, thoải mái hơn nhiều so với đầu buộc ở dây lưng quần như ông!"

      Rồi , lúc đến đại sảnh night club, tùy tiện lấy cái rồi cắn thử. Thuốc, ném cho đàn em canh cửa, để cậu ta đưa cho đám cảnh sát.

      Ngưu Đồ đứng ở lầu hai trừng mắt.

      chàng này xấu xấu, cũng là em tốt, thái độ Trịnh Thâm đối với ông ta thế này, nếu là những người khác sớm ném ra ngoài.

      Nhưng Trịnh Thâm ở đây, giúp ông ta tiết kiệm ít phiền toái, ánh mắt rất tốt, vừa thấy có gì đúng lập tức ném ra ngoài, cảnh sát đột kích, cũng tóm được gì.

      Người cùng nghề chờ nắm gót chân A-sin, dốc lòng vô ích.

      Tình huống tối hôm qua, làm thiệt hại cho khách, mất đống tiền lớn, kết quả Trịnh Thâm ra giữa đứng, đơn độc mình.

      Người ta còn mạng, chết, cả ngày vợ ở nhà chờ tôi, nên hề muốn dính vào bất cứ chỗ tốt nào. Người ta sống, lúc tất cả mọi người đều sợ, vậy mà dám ra giữa đứng.

      Lúc này dù Ngưu Đồ tài cao gan lớn, nhưng vẫn khỏi, rất có thiện cảm với , có thủ hạ, chỉ làm em.

      Rất nhiều năm sau, Ngưu Đồ gặp người ta khoe khoang, năm đó ông ta mắt sáng như sao, ôm họ Trịnh dưới trướng, kính làm em, sau còn chủ động làm đá kê chân cho người ta.

      Cho nên Trịnh Thâm, mới nhận thức người em là ông ta!

      ...

      Miêu Miêu ở nhà đợi lát Trịnh Thâm mới trở về, hai tay xách đầy thịt cá.

      vội vàng lên tiếp lấy.

      " cần cần, em đứng bên , trai mua nho cho em, nhanh tắm rồi ăn."

      Miêu Miêu cười trộm, ngoan ngoãn cầm nho.

      "A? Đây là gì thế?"

      Trịnh Thâm vừa mở tủ lạnh, vừa : "Cân điện tử! Em để xuống đất là được, đứng lên , trai thấy em nặng hơn rồi."

      "À..."

      Nghe lời mở hộp ra, xem thử chốt mở, sau này mỗi sáng, đứng lên cân.

      Trịnh Thâm vội vàng chạy đến, ngồi chồm hổm xuống nhìn kỹ, chờ con số dừng lại, cả người cứng đờ, trợn tròn đôi mắt.
      Hale205 thích bài này.

    3. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 14: Bác sĩ

      Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

      80! 80!

      Mới đến thành phố W bao lâu đâu, mà từ 90 biến thành 80!

      Mười kg đấy! 20 cân!

      Trịnh Thâm cảm thấy hơi đau đầu, ngẩng đầu, duy trì tư thế ngồi chồm hổm: "Cái này... Có vấn đề rồi chăng?"

      Khóe môi Miêu Miêu khẽ cười: " có, hơi gầy chút thôi."

      Đây là gầy chút thôi sao?!

      Trong lòng Trịnh Thâm phẫn nộ gào thét, nhưng mặt biểu ra, cười : "Ngày mai đến bệnh viện chuyến , sắp thi tốt nghiệp trung học, mà đột nhiên gầy như vậy, chúng ta xem thử có vấn đề gì ."

      " có gì đâu? Vì cái này, vậy rất phí tiền."

      " sao cả, sao cả, cứ quyết định như vậy, ngày mai ăn sáng rồi ."

      Miêu Miêu gật đầu, đêm đó Trịnh Thâm làm cho bàn đầy các món ăn, khuyên ăn nhiều.

      Đợi Miêu Miêu trở về phòng, lúc này Trịnh Thâm mới chạy đến night club, trong night club nhà người ta, Ngưu Đồ đứng ở đó.

      Mục đích Ngưu Đồ chủ yếu để dọn dẹp người phụ nữ đội mũ cho ông ta, là người phụ nữ có hương vị, phong cách gì đó.

      Ông ta vì ta, mời nhà thiết kế chỉnh sửa phòng ốc theo ý ta, bên này còn chưa xong, mà ta chạy theo Hắc Tử.

      Gã tên là Hắc Tử, người khác cũng gọi Hắc ca, hai người đều có mấy cái night club, mở cùng thành phố, khó tránh khỏi tạo thành quan hệ cạnh tranh.

      Nghề phụ của gã là bất động sản, bàng môn tà đạo Hắc Tử chiếm nhiều hơn.

      Đáng tiếc gã có quá nhiều đường, ai bắt được gã.

      Lần này lúc Trịnh Thâm đến cửa, Hắc Tử để cho người phụ nữ kia mời rượu Ngưu Đồ.

      Trịnh Thâm đẩy người canh cửa ngăn cản mình ra, thẳng vào.

      "Đây là ai?" Vẻ mặt Hắc Tử vui, Trịnh Thâm để ý đến gã, đứng sau lưng Ngưu Đồ.

      Hắc Tử người cũng như tên: "Lão Ngưu, mày có uống ?"

      "Tao có thể uống, nhưng ả đàn bà này tao phải mang ."

      "Vậy được, tao còn chưa chơi đủ đâu." Dáng vẻ đắc ý, Ngưu Đồ tức giận trợn to hai mắt.

      "Mày TNND [1]! Hắc Tử mày muốn đến chết ngừng với Ngưu Đồ tao hả?!"

      [1] TNND: từ chửi mạng, viết tắt của “ta nai nai de”: bà nội mày

      Lão Hắc nhíu mày: "Chúng ta có tốt hơn vậy à?"

      "Hôm nay mày uống cũng phải uống, uống cũng phải uống!"

      Trịnh Thâm và Ngưu Đồ đều đặt ánh mắt vào cái ly, nháy mắt hiểu, nó được tăng thêm nguyên liệu rồi.

      Ngưu Đồ tức giận bộc phát, em phía sau cũng khẽ giật.

      Trịnh Thâm đè ông ta lại, nhìn về phía lão Hắc: "Sống hòa bình được à?"

      "Khốn! Con mẹ nó?! Ngưu Đồ mày đến thành phố W, tạo thành bao nhiêu phiền phức cho ông đây, chỉnh chết mày, ông đây ngẩng mặt thế nào?!"

      "Khốn!" Ngưu Đồ muốn bốc cháy rồi.

      Trịnh Thâm tiếp tục ấn xuống, : "Ông như thế là phạm pháp."

      "Đừng pháp với ông đây, ở đây ông chính là luật pháp!"

      "À. . ." Trịnh Thâm khô khan ồ tiếng, vô cùng tỉnh táo.

      Trong mấy giây, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng còi cảnh sát, tất cả mọi người ở đây đều trợn to hai mắt.

      "Khốn!" Tiếng lão Hắc mắng, vung tay lên muốn bắt Trịnh Thâm, giấu bọn họ .

      Trong chốc lát, người của đối phương co quắp ở mặt đất, quần áo Trịnh Thâm run lên, cảnh sát mới vừa giơ súng vào cửa : "Giơ tay lên."

      "Ai báo cảnh!" Cảnh sát cầm đầu thoạt nhìn lớn tuổi lắm, mặt chính khí, dáng vẻ vô cùng tốt.

      Gần đây cảnh sát này khiến người có tâm tư bất chính ở thành phố W nghe tin sợ mất mật.

      Phía dưới dày dạn, phía có cha, có ông nội, ai dám phản kháng.

      Trịnh Thâm ngoan ngoãn giơ tay: "Tôi nghi ngờ bọn họ lừa ông chủ tôi cắn thuốc."

      ...

      Lúc Ngưu Đồ ra từ bốt cảnh sát vẻ mặt vẫn còn hơi ngây ngốc, theo phía sau Trịnh Thâm, đảo ngược mối quan hệ chủ tớ.

      "Sao cậu báo cảnh sát..."

      Ngưu Đồ đơ như cây gỗ .

      "Bọn họ phạm pháp sao tôi thể báo cảnh sát, chúng ta là công dân Trung Quốc, quốc gia có trách nhiệm phải che chở cho an toàn của chúng ta."

      Ngưu Đồ nuốt ngụm nước bọt, bọn họ trộn lẫn vào nhau, dạy thiếu nợ trả tiền, ít khi mượn cảnh sát.

      Có đôi khi vì cần thiết, có lúc nó lại vô dụng.

      "Đúng rồi. . . thuốc bột này..."

      "Buổi chiều ở night club lấy người Tiểu Hỏa."

      "Vân..."

      "Tôi mang bao tay rồi."

      Ngưu Đồ: "..." Khốn! Mẹ nó tính toán ràng từ lâu! Còn ghi , trách được khi nãy luôn mấy lời khách sáo!

      Đột nhiên giễu cợt cười tiếng: "Gã có đường, bắt vào phải..."

      Trịnh Thâm quay đầu lại: "Đây phải do cảnh sát Diệp đó bắt được sao?"

      Ngưu Đồ sửng sốt, đột nhiên vỗ đầu cái: "Đúng ha, cảnh sát Diệp này muốn lên, phải cần có công trạng, chứng cứ gì chúng ta cũng có, người khác dám, nhưng ta dám!"

      Vỗ lưng Trịnh Thâm: "Người em! Cậu là em thân thiết của tôi! , uống hai ly!"

      " , gần sáng rồi, ông đây phải trở về làm bữa sáng!"

      Đối với vợ của Trịnh Thâm, Ngưu Đồ có biết chút, kéo Trịnh Thâm: "Ai dô, vợ cậu còn tuổi, sau này còn học đại học! Người có văn hóa, có thể . . ."

      Trịnh Thâm biết ông ta muốn gì, nhướng mày, : "Cho điếu thuốc."

      Ngưu Đồ ngoan ngoãn châm cho .

      Trịnh Thâm ngồi chồm hổm ở cửa cục cảnh sát, rút ra điếu thuốc.

      "Này, người em, tôi. . . Chỉ đùa chút thôi, cậu đối với ấy tốt như vậy, ấy ..."

      Giẫm đầu thuốc lá ở dưới bàn chân, nghiền chút, : " ấy muốn gì tôi cho ấy cái đó, ông đây có văn hóa, có lòng!"

      Đứng lên, bước nhanh trở về, nên nấu bữa sáng rồi.

      ...

      Lúc Miêu Miêu rời giường, Trịnh Thâm ở nhà bếp, thờ ơ mặc cái áo ba lỗ, lộ ra vóc người rất tách biệt với khí trong nhà bếp.

      Nhìn lát, hơi đỏ mặt.

      Trịnh Thâm quay đầu lại, nhìn thấy Miêu Miêu đỏ mặt, trong lòng vui mừng, vốn dự định nấu cơm xong mặc quần áo, giờ ném ý định đó sang bên rồi.

      " lạnh à?"

      " lạnh! Còn nóng nữa ấy!"

      " mặc cái này ra ngoài?!"

      Trịnh Thâm liếc nhìn Miêu Miêu mặc áo dài quần dài, lại nhìn bầu trời u.

      Xoay người, lúng túng mặc áo khoác vào.

      Lúc này Trịnh Thâm đến bệnh viện lần trước nữa, mà đổi bệnh viện lớn khác. Lấy số, xếp hàng chờ ở cửa.

      Bệnh viện lớn, khám bệnh phải cần khoảng thời gian.

      Đợi đến lượt bọn họ, gần trưa rồi.

      "Bệnh gì?" Giọng dịu dàng từ tính.

      Trong lòng Trịnh Thâm lộp bộp, đây là chuyên gia à? Còn trẻ như vậy chuyên gia gì?!

      Lại là cái bệnh viện lừa đảo!

      Miêu Miêu ra tình trạng, bác sĩ kia cau mày suy nghĩ lát, lấy ống nghe ra.

      "Làm gì đấy?!" Ánh mắt hung hăng trừng lên, bác sĩ họ Tô bỗng dừng lát, : "Tôi là bác sĩ."

      ta tiếp tục động tác tay, Trịnh Thâm bên cạnh thấy thế bốc lửa, bà nó bà nó!

      Tay đè chặt tay ta: "Để chỗ nào đấy, Miêu Miêu tự đặt lên ."

      Tô Hướng Nam: "..."

      Miêu Miêu tự làm, Trịnh Thâm giữ áo, lộ ra chút gì.

      Liếc nhìn ánh mắt bốc lửa của Trịnh Thâm, lại nhìn Miêu Miêu núc ních, tựa như là vị thành niên.

      Cậu suy nghĩ nhiều rồi đấy.

      Trong lòng Trịnh Thâm thăm hỏi mười tám đời tổ tông của bác sĩ, như thế này còn nhìn ra nguyên cớ, ông đây tố cáo mày!

      Bác sĩ kia lại hỏi cặn kẽ, đột nhiên cười tiếng: "Em trổ mã, nên cơ thể dài ra."

      "Trước kia mập trừ do bị kích thích ra, còn có trổ mã chậm dẫn đến bị trì trệ, mập này là 'mập giả', chỉ cần điều dưỡng tốt, theo thuốc của tôi, đến bệnh viện làm vật lý trị liệu định kỳ."

      "Thân thể điều dưỡng rất tốt, trao đổi chất tốt, chất thải còn trong cơ thể được làm sạch, từ từ thay mới, rất nhanh gầy xuống."

      "Cụ thể tôi từ từ với em, em ghi nhớ này... Thôi, lưu Wechat , chúng ta chat thoại."

      tay vừa viết ra phương thuốc, vừa ra những điều cần chú ý, vẻ mặt Miêu Miêu vui mừng, ngừng : "Cảm ơn bác sĩ, cám ơn bác sĩ!"

      Trịnh Thâm: "..." Bà nó bà nó bà nó! Thằng mất dạy nào đề nghị đến bệnh viện thế hả?!

      Bây giờ ông đây muốn giết tên bác sĩ này còn kịp ?!
      Hale205 thích bài này.

    4. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 15: Hạng nhất

      Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

      Trịnh Thâm xách theo bọc thuốc, trong lòng ngũ vị xen lẫn, cái gì gọi là tự gây nghiệt thể sống?

      Chính là vậy đấy!

      Nhưng nhớ đến bác sĩ kia , gầy thân thể mới khỏe mạnh, nếu cứ mập như thế, sau này bệnh tật ít.

      "Aiz..."

      Miêu Miêu nghe người bên cạnh lần thứ năm thở ra tiếng, mấp máy môi.

      "Miêu Miêu, sao ?"

      cúi đầu, mũi chân chạm vào nhau.

      Trong lòng Trịnh Thâm quýnh lên, ôm mặt Miêu Miêu, thịt núc ních, theo bản năng xoa .

      "Sao thế? cho trai biết nào."

      Miêu Miêu cắn môi: "Có phải em gầy rồi thích em..."

      Dáng vẻ gặp cảnh khốn cùng, nước mắt lưng tròng này, trong lòng Trịnh Thâm rơi lộp bộp.

      "Ai dô bảo bối quý của , em 300 cân hay 100 cân, vẫn thích em!"

      Vừa rồi còn nước mắt lưng tròng, trong nháy mắt bị khẩn trương thái quá của làm cho bật cười.

      Dáng vẻ vừa khóc vừa cười lại khiến Trịnh Thâm rất thích.

      Ôm ngang, ném lên lưng, lập tức ổn định mập 80 kg lưng mình: "Khởi kiệu!"

      Trịnh Thâm hô lên, Miêu Miêu từ chối hai lần nhưng vẫn chịu buông tay, vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, gương mặt đỏ lên.

      Chôn chặt lưng , ra rất tin cậy.

      "Em rất nặng, thả em xuống." Mặt chôn vùi, giọng thấp truyền ra, ồm ồm .

      " nặng! Vừa đủ cho cõng!" Vừa vừa lắc đầu, sắc mặt vui vẻ.

      "Vậy em gầy rồi vẫn cõng chứ?"

      " cõng!"

      Miêu Miêu tức giận lấy quả đấm đập hai cái, Trịnh Thâm nhếch môi cười thành tiếng.

      " đeo em cổ!"

      Ahhh, cưng chìu như vậy, nhưng nếu Miêu Miêu ngồi đầu, làm trời làm đất ~

      ...

      Tối chủ nhật trở về trường, tháng này vừa bắt đầu kỳ thi tháng, theo lệ thường lục tục phát bài thi rồi.

      Trường học của bọn họ kỳ quái ở chỗ, để khích lệ học sinh, lầu lớp mười hai này công nhiên bày tỏ, mỗi lần kết thúc đề thi chung, công bố thành tích.

      Theo thứ hạng xếp thành từng nhóm, nhóm 10 người, tức là mười người bảng. Hàng thứ nhất tổng cộng có 10 bảng, vậy 100 người đứng đầu được liệt ra ở hàng .

      Rồi sau đó theo thứ hạng từ 100 đến 200, cứ thế.

      Nhưng bảng thứ hạng này, bình thường dán vào buổi tối cuối tuần.

      Đoàn Trạch ngồi đó, hôm nay bạn ngồi cùng bàn của cậu đến hơi trễ, trước kia cậu thường tự học vào tối chủ nhật.

      Nhưng gần đây biết làm sao, trong lòng như bị mèo khều.

      Cán bộ môn ngữ văn bắt đầu phát bài thi, tìm được cậu trước cười đưa cho cậu, mặt Đoàn Trạch cảm xúc, nhìn cái, 59.

      muốn suy nghĩ nhiều, tối đa là 150.

      Qua lúc lâu, bài thi của bạn ngồi cùng bàn mới bị cán bộ môn ném bàn, có khá nhiều nếp nhăn rồi.

      Đoàn Trạch trợn mắt nhìn ta cái, đối phương hiểu tại sao, hơi oan ức.

      45?

      Sặc? Còn thấp hơn cả tôi?

      đợi cậu có phản ứng gì, bỗng con số còn lại toàn bộ lộ ra... 145.

      145?!

      Ngữ văn đấy!

      Mặt Đoàn Trạch khiếp sợ, rồi sau đó nhìn thấy những con chữ mạnh mẽ ở phía , lưu loát sinh động.

      Cậu chưa từng thấy cách viết này, nhưng xinh đẹp mắt thường cũng có thể nhìn ra được.

      Chữ cũng như người... Phi! Đoàn Trạch mày nghĩ đâu thế?!

      Cán bộ môn vật lý an tĩnh như các bộ môn ngữ văn, vừa vào cửa kêu: "Miêu Miêu thi vật lý được tối đa!"

      Móa! Cả lớp và Đoàn Trạch thốt ra cùng câu , Trình Nhuế nháy mắt, muốn vào đại học A... Hình như có gạt mình...

      Lớp 22 này tựa như cái nồi cá tanh, cậu tanh tôi cũng tanh, xem ai tanh hơn.

      Nhưng đột nhiên hương thơm ngào ngạt tràn vào, xung quanh toàn cá tươi, nhưng vẫn bị bọn họ nhiễm mùi tanh... Điều này hơi bất ngờ.

      Miêu Miêu vào phòng học trong khí như vậy.

      Cả lớp ‘soàn soạt’ đồng thời nhìn về phía , trong lòng lộp bộp, tôi chọc vào ai rồi?

      Bị người ta nhìn lạnh cả sống lưng như thế, từng bước khoan thai về chỗ ngồi xuống, thấy người khác vẫn nhìn , nở nụ cười.

      Ở trong mắt người khác, chính là bình tĩnh, mạnh mẽ! ngờ lớp 22 vẫn còn người giữ được loại khí tiết này đấy!

      Miêu Miêu mập mạp, thân thể phúng phính, trong nháy mắt trở nên cao lớn trong mắt bọn họ, có cân nặng siêu cấp, cũng có linh hồn siêu nhiên!

      Đối với ánh mắt ‘kính sợ’ này của bọn họ, Miêu Miêu chỉ cảm thấy sống lưng tê dại.

      "Miêu Miêu... Cậu lợi hại... A" Đoàn Trạch lắp bắp khô khốc câu, cậu chỉ biết bạn ngồi cùng bàn thích học hành, nhưng ngờ thành tích tốt như vậy!

      Giáo viên ngữ văn cũng rất vui, so với học sinh bọn họ thấy thành tích của bản thân trước rồi, lớp 22 nằm trong hàng đại thần, nếu thi tốt nghiệp trung học có thể lấy được thành tích tốt, tất cả bọn họ đều có tiền thưởng!

      Về phần số lượng, phải xem lớp thi tốt bao nhiêu, trước kia ai trông cậy vào, giờ có ngón cái để ngắm sẵn!

      hẳn là vì tiền, mang danh nghĩa là giáo viên, có thể thấy học sinh của mình đạt được thành tích tốt ai vui mừng chứ?

      Tâm tình giảng bài của thầy cũng lên cao, ánh mắt dường như hướng về phía Miêu Miêu, thỉnh thoảng bảo đứng lên trả lời câu hỏi, rồi sau đó ông lại cảm thán câu trả lời này khá hoàn mỹ.

      Đoàn Trạch nhìn Miêu Miêu rồi bỗng đỏ mặt, trong lòng ngứa ngáy, rất muốn chọt chọt.

      Nhưng nghĩ đến thành tích của , trong lòng hơi phiền muộn.

      # ta nghĩ người ngồi cùng bàn với ta học dốt giống như ta #

      # kết quả người ta là học bá #

      # ta nghĩ là chúng ta ôm hết hạng đếm ngược từ xuống dưới #

      # kết quả người ta đứng hàng lão đại #

      "Sau này cậu muốn vào đại học nào?"

      Miêu Miêu nghi ngờ nhìn cậu bạn ngồi cùng bàn, hiểu tại sao cậu ta đột nhiên hỏi cái này, nhưng vẫn : "Đại học A."

      Trong lòng Đoàn Trạch vui mừng, là vì tôi học đại học A ư?

      Ý nghĩ của cậu Miêu Miêu đương nhiên biết, nghiêm túc phân tích bài thi các môn, ý muốn tìm xem mình mất điểm ở đâu.

      Cả lớp chỉ có Trình Tĩnh tương đối thoải mái, ta hận chết Miêu Miêu, đáng tiếc dám hành động thiếu suy nghĩ.

      Ba mẹ ta , nếu đắc tội với Miêu Miêu ở trường học, chính là đưa bọn họ vào con đường chết.

      Vừa vậy, Trình Tĩnh nào dám làm gì, trừ mắng trong lòng ra, chỉ có thể nhìn ‘dương dương đắc ý’ được mọi người sùng bái.

      Có vẻ còn ngại như vậy chưa đủ, rạng sáng ngày thứ hai, Từ Úc An luôn giữ hạng nhất nhúc nhích đứng trước bảng thứ hạng.

      ít nữ sinh vây xung quanh, giả vờ xem bảng thứ hạng, nhưng lại len lén nhìn cậu.

      Cũng có người theo tầm mắt của cậu nhìn sang, vị trí thứ nhất kia vẫn là Từ Úc An, nhưng cái tên theo sát phía sau cậu, là Miêu Miêu.

      Cũng chính là người, được liệt vào hàng thứ nhất trong truyền thuyết đó.

      Từ Úc An mím môi chặt, biết suy nghĩ gì, xoay người đến văn phòng, rồi quay ra, chạy thẳng đến phòng học lầu của lớp 22.

      "Từ Úc An?!" Rất nhiều nữ sinh kêu lên, phải biết, người này hiếm khi lui đến ngoài lớp học ra, nếu ở nhà, nếu là ở lớp học.

      Đoàn Trạch nghe nữ sinh líu ríu đẹp trai đẹp trai quá, mặt hơi đen.

      núi thể chứa hai hổ, Từ Úc An và Đoàn Trạch chính là quan hệ này.

      Hai người đều được tuyển vào đại học A, đều nổi tiếng đẹp trai, nhắc đến người có giá trị nhan sắc có thể khiến Đoàn Trạch gật đầu thừa nhận ở trường học này, cũng chỉ có Từ Úc An.

      Tầm mắt nhìn về phía Miêu Miêu, thấy cúi đầu làm bài tập, bất động như núi, trong lòng chợt buông lỏng.

      Con mèo lớn này vẫn rất ngoan nha.

      Ý nghĩ này vừa mới dâng lên, lập tức bị hai từ trong miệng người đứng ở cửa phía sau đó làm cho tối mặt, đen như than!

      Chỉ nghe cậu ấy dùng giọng trầm thấp vụng trộm gọi: "Miêu Miêu."
      Hale205 thích bài này.

    5. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 16: Bị rách

      Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

      Mặt Đoàn Trạch muốn đen bao nhiêu đen bấy nhiêu, nhìn chằm chằm Từ Úc An phía sau cửa, nhưng tầm mắt đối phương lại đặt người cậu.

      Cậu ta biết ai là Miêu Miêu, nhưng bây giờ trong lớp chỉ có duy nhất người cúi đầu học, chính là mập mạp nhắn bên cạnh Đoàn Trạch.

      Cậu ta mấp máy môi, gọi thêm lần: "Miêu Miêu."

      Lúc này Miêu Miêu mới nghe, đôi mắt to mông lung nhìn về phía sau, được Trịnh Thâm nuôi quá tốt, trước kia chỉ mập, giờ vẫn mập, nhưng trắng trơn bụ bẫm, giống hệt em bé.

      Sau khi nhìn thấy bạn học nam đứng ở cửa, ánh mắt mang theo nghi ngờ, như : Cậu gọi tôi à?

      Từ Úc An sống đến chừng này, ai có thể cưỡi đầu cậu ta, chứ đừng đứng ngang hàng với cậu ta, mà đây chính là người đầu tiên.

      Cậu ta vào phòng học trong ánh mắt ngờ vực của Miêu Miêu, dừng lại ở trước mặt , rồi sau đó vươn tay.

      "Chào cậu, Từ Úc An."

      Miêu Miêu sửng sốt, vươn tay ra theo bản năng.

      ‘Bốp!’

      Bị tên mặt đen ngồi cùng bàn đánh ra, hai người đều chuyển tầm mắt sang cậu, Từ Úc An vẫn duy trì tư thế bắt tay.

      Đoàn Trạch tức chết, cả ngày Từ Úc An cứ làm ra vẻ ‘ nhiễm khói lửa nhân gian’, muốn bao nhiêu lạnh lùng cao ngạo có bấy nhiêu.

      Cậu ta lạnh lùng cao ngạo như vậy à, tìm Miêu Miêu làm gì?!

      Hừ lạnh tiếng: "Nam nữ thụ thụ bất thân!"

      Từ Úc An phản ứng gì, bình tĩnh thu tay về: "Hẹn gặp nhau vào kỳ thi tháng của tháng sau."

      Đoàn Trạch: Gặp cái rắm!

      "Được."

      Từ Úc An lại rời trong tầm mắt của mọi người, Miêu Miêu tiếp tục cúi đầu làm bài tập.

      Đoàn Trạch giận sôi gan, cậu ta ở đây chào hỏi cái quỷ gì?!

      "Cậu rụt rè chút được ?"

      Miêu Miêu hiểu ra sao, đần độn nhìn cậu.

      Rồi sau đó lườm cậu cái, tiếp tục cúi đầu làm bài tập, hoàn toàn để ý đến cậu nữa. Đoàn Trạch càng nghĩ càng tức, ‘soạt’ đứng lên, nổi giận đùng đùng ra ngoài.

      Ở cửa gặp , gương mặt bé ửng đỏ: " Đoàn Trạch?!"

      Đoàn Trạch để ý đến, đối phương đuổi theo.

      "Làm gì vậy!" Giọng vô cùng khó chịu.

      Đối phương thẹn thùng xấu hổ : "Đàn có bạn chưa? Em. . . Em. . . Thích ."

      Đoàn Trạch nhìn cái: "Gầy như , còn dám theo đuổi con trai à."

      xong tiếp tục bước , lúc này ấy đuổi theo nữa, hai mắt trợn to, 100 cân phải là cân nặng đạt chuẩn sao? Chẳng lẽ đàn thích mập mạp?

      ...

      "Thâm ca, có vấn đề?"

      Trịnh Thâm cau mày chặt, tầm mắt nhìn vào góc , chỗ mấy nam nữ cười cợt, thoạt nhìn rất bình thường.

      Nhưng trong lòng có cảm giác đúng, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bên kia, cau mày.

      "Thâm ca xem trọng em kia chứ?" thằng nhóc cười , người bên cạnh vỗ cậu ta cái.

      " gì đấy? Thâm ca đối với vợ ấy, có thể ngoại tình à?"

      "Đàn ông mà..."

      Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Trịnh Thâm nhanh chóng chạy xuống, chạy thẳng đến chỗ đó.

      Hai người theo bản năng đuổi theo.

      Trịnh Thâm đến nơi lập tức nhào đến tên đàn ông gần nhất, trói hai tay gã ra phía sau.

      " được nhúc nhích!"

      thực tế người phía dưới đó cũng nhúc nhích được, nhe răng trợn mắt: "Mày buông tao ra! Mày là ai?!"

      "Đại Xuyên lôi cái thùng ra, báo cảnh sát !"

      "À à..." Người theo sững sờ lôi ra rồi báo cảnh sát, còn bảo vệ khác gọi Ngưu Đồ.

      "Thâm tử, sao vậy?" Ngưu Đồ vuốt đầu trọc, nhân viên bảo vệ kia kể lại ràng.

      Trợn mắt, cái đầu trọc, hiển nhiên rất lưu manh.

      Trịnh Thâm buông tay, người phía dưới đột nhiên điên cuồng giãy giụa, biết từ đâu rút ra cây dao, tay mắt Trịnh Thâm lanh lẹ, nắm chặt cổ tay gã.

      Nếu là những người khác, chắn chắn bị gã liều chết làm bị thương, nhưng hết lần này đến lần khác gã gặp phải Trịnh Thâm... Vậy có đường sống rồi.

      Lúc Diệp Gia Thịnh vào, nhìn thấy người đàn ông lần trước giữ lấy người thở hỗn hển khác, nhíu mày, lại là ?

      "Sao rồi?"

      "Các mở cái thùng kia , tôi nghi ngờ có thứ nguy hiểm, cố ý trả thù."

      Chân mày Diệp Gia Thịnh nhíu chặt hơn, sau lưng người đàn ông này là Ngưu Đồ, cũng phải là người gì tốt, hai năm qua miễn cưỡng cũng xem là có hành vi bí mật.

      ta vốn muốn tận diệt đám người Ngưu Đồ, Hắc Tử trước khi , nhưng từ khi người đàn ông này xuất , nhược điểm gì của Ngưu Đồ cũng bay mất hết.

      Lần trước còn dẫn Hắc Tử vào tù, người đàn ông này tuyệt đối có thủ đoạn, bọn họ vẫn theo dõi, Hắc Tử làm gì, có gì, ta đều biết . Cho nên vừa nhìn thấy Trịnh Thâm, Diệp Gia Thịnh cảm thấy nhức đầu.

      Quả nhiên, đó là thùng thuốc nổ.

      Bây giờ người này xem như lập công, đồ chơi này mà nổ. nhiều người bị thương.

      Chờ cấp cử người đến phá hủy thùng thuốc này, Diệp Gia Thịnh mới ghi chép lại.

      "Phát điểm kỳ lạ thế nào?"

      "Tên kia lén lén lút lút, ánh mắt bình thường."

      Tay Diệp Gia Thịnh dừng chút, : "Cho nên?"

      "Tôi thấy gã trông giống Hắc Tử, hoài nghi là con ông ta, muốn hỏi gã chút, thấy gã chột dạ nên bắt gã, kết quả gã lấy dao găm ra..."

      Trịnh Thâm gãi đầu, ra vẻ hơi ngốc, Diệp Gia Thịnh khép sổ ghi chép lại, nhìn đầy thâm ý.

      "Chúng ta !"

      Lúc Diệp Gia Thịnh ra đến cửa lại quay đầu liếc nhìn, nếu người đàn ông này vào con đường chính đạo tốt rồi, lỡ như có lòng dạ chính đáng, ai có thể trị được đây?

      Diệp Gia Thịnh vừa , Trịnh Thâm lập tức thu lại vẻ mặt cười khúc khích của mình, bình thản gợn sóng.

      Ngưu Đồ đập cái: "Người em! Cậu chính là em thân thiết của tôi! Cậu lập công lớn rồi đấy!" Nếu có Trịnh Thâm, đồ chơi này mà nổ phát, ông ta nghĩ lại mà lạnh cả người.

      Trịnh Thâm hơi nghiêng đầu: "Có tiền thưởng ?"

      Ngưu Đồ: "..."

      ...

      Vừa xong Trịnh Thâm muốn ngồi ở nightclub nữa, cầm tiền Ngưu Đồ thưởng, chạy thẳng đến chợ.

      "Thịt này tươi ?"

      "Tươi lắm đấy!"

      "Đừng có lấy đồ ôi ra lừa tôi!"

      "Cậu em Trịnh, tôi nào dám lừa cậu chứ."

      "Vậy được, cho tôi ba bốn cân, thêm hai khúc xương to nữa."

      "Được!"

      ...

      "Tiểu Trịnh, lại mua quả hạch đào cho vợ à?"

      "Ừm, năm cân."

      "Được rồi!" xong, dì bán hàng đưa túi cho Trịnh Thâm, cười :

      "Ba thím nuôi mấy con gà, vốn để tự mình ăn, gần đây trong nhà thiếu tiền, cậu có cần ? Gà mái, gà trống, rất bổ, vợ của cậu ăn rất tốt!"

      "Được! Có bao nhiêu cũng giữ lại cho tôi hết !"

      Đàn ông kiếm tiền để làm gì? Còn phải trang trí cho vợ sao!

      Trịnh Thâm ngâm nga, hầm xương trong nồi, lại đập mấy quả hạch đào, cứ thế này Miêu Miêu trở về có thể ăn ngay.

      Nhìn bốn phía chút, đẩy cửa phòng Miêu Miêu ra, phát tủ đầu giường của còn để quần áo ngày hôm qua, tối qua chưa kịp giặt.

      đến cách tự nhiên, cầm lên.

      Đột nhiên có cái gì rớt xuống, Trịnh Thâm cúi đầu, rồi sau đó mặt đỏ lên... Quần lót.

      Tay run rẩy nhặt lên, mặt càng ngày càng hồng, người đàn ông trừng cái dọa người khác sợ đến mức chân mềm nhũn này, bây giờ cả người mềm oặt.

      Vào phòng rửa tay, trước tiên nghiêm túc giặt từng món đồ ngoài, áo lót cũng cố nóng mặt giặt xong.

      Chỉ có quần lót màu hồng nhạt kia, đỏ mặt cầm lâu, mới từ từ bỏ vào trong nước.

      Đây là của Miêu Miêu... Nơi riêng tư sau này chỉ thuộc về ...

      Trịnh Thâm đột nhiên nặng nề thở dốc hai hơi, lúc nào Miêu Miêu của mới lớn lên đây ~

      Vậy mà, ‘roẹt’ tiếng, Trịnh Thâm cứng ngắc ngay tại chỗ...

      Suy nghĩ quá nhập thần, tay dùng sức... Quần lót rách rồi.
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :