1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã là trung khuyển - Thập Vĩ Thố

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 7: Đoàn Trạch

      Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

      Miêu Miêu sửng sốt, có vấn đề?

      Theo ngón tay Uông, ngồi bên cạnh nam sinh dùng quần áo che mặt kia.

      Tất cả mọi người trong lớp đều nhìn , ánh mắt các nữ sinh hơi thoải mái, vẻ mặt nam sinh đồng tình.

      Chỉ có Miêu Miêu lờ mờ, mang nhiều sách lắm, vì là học sinh ngoại trú, hôm nay Trịnh Thâm chỉ cho mang theo nửa, ngày mai lại mang nửa kia đến, cấp ba có thể có bao nhiêu sách chứ, thể tưởng tượng nổi.

      Uông rồi, thầy Trâu tiếp tục giảng bài, duy nhất giống là, thêm Miêu Miêu mở to mắt ở phía dưới, nghiêm túc đàng hoàng nhìn thầy giáo.

      Thầy Trâu vô tình nhìn thấy ánh mắt Miêu Miêu, bỗng giảng nhiệt tình lên ít, người kia nghe vô cùng nghiêm túc.

      Biến thành dạy học vs .

      Những người khác nên làm gì làm nấy, qua mới mẻ, cũng tiếp nhận ngồi chỗ đó, rồi ai để ý đến nữa.

      ...

      Đoàn Trạch nhập nhèm ngái ngủ mở mắt, kéo áo che đầu xuống , ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào.

      gương mặt ‘xinh đẹp’ lộ ra, tầm mắt bị ‘quái vật lớn’ đột ngột xuất bên cạnh làm cho phát hoảng.

      "Mẹ ơi!" Hù chết thằng bé rồi!

      " là ai thế? Sao lại ngồi ở đây?!" Giọng điệu có vẻ tốt.

      Miêu Miêu để ý đến cậu.

      "Này, chuyện với đấy, điếc à?"

      Bị đối phương đụng vào, Miêu Miêu mới xoay đầu lại chút, hung dữ trừng cậu: " học được chuyện!"

      Đoàn Trạch: "..." Ôi trời!

      Trừng bạn ngồi cùng bàn xong, cười xin lỗi thầy giáo, rồi sau đó lưng ưỡn càng thẳng, cầm bút, tập trung nghe giảng bài.

      Đoàn Trạch trợn mắt há hốc mồm, ông đây mới ngủ giấc, khỉ đầu chó này ở đâu đến vậy?!

      Rốt cuộc đợi đến khi tan học, Đoàn Trạch bực tức cả tiết giận dữ đá ghế Miêu Miêu ngồi... vẫn vững vàng như núi.

      Thu cái chân run lại, nhất thời khí thế yếu nhiều.

      "Ai cho ngồi đây? Nhanh cút cút cút!"

      Cuối cùng, Miêu Miêu nghiêm túc viết đề bài thầy giáo đưa ra bỗng nhìn về phía cậu: " Uông."

      "Cái gì?"

      " Uông bảo tôi ngồi đây."

      Đoàn Trạch tức chết rồi, mắng tiếng, đeo cặp mất.

      Miêu Miêu có phản ứng gì, tiếp tục cúi đầu làm bài.

      Bạn học hai dãy hoảng sợ quay đầu nhìn .

      Bầu khí lớp 22 này hoàn toàn giống với lớp khác, lớp người ta tràn ngập bầu khí đếm ngược, chỉ có lớp 22 toàn làm ầm ĩ.

      Nhưng việc này ảnh hưởng gì đến Miêu Miêu, rất quý trọng mỗi ngày ở trường học, vốn tưởng rằng có cơ hội, mỗi ngày thế này đều như ban ân với .

      Tự học tối kết thúc 9 giờ rưỡi, Miêu Miêu dụi mắt, bàn học này cũng lớn, có tên ngồi cùng bàn kia, cả người mới có thể giãn ra.

      Miêu Miêu nghĩ, nếu tên xấu tính ngồi cùng bàn kia đừng đến tốt rồi.

      Theo đám người ra khỏi phòng học, rồi sau đó đến cổng trường, Trịnh Thâm đứng ở cửa, Miêu Miêu bước nhanh hơn.

      "Sao lại đến đây?"

      "Buổi tối con về nhà mình an toàn."

      hơi cúi đầu, nghĩ rằng, tôi rất an toàn.

      Trịnh Thâm dẫn về, nơi này cách chỗ ở rất gần, mười phút đến dưới lầu, bọn họ ở lầu ba.

      "Có phải em chưa ăn cơm đúng ?"

      Miêu Miêu nhấp môi, Trịnh Thâm cười: "May là để lại cho em rồi."

      Có cá có tủy xương, Miêu Miêu sờ cái bụng đầy sẹo của mình: "Buổi tối... Ăn linh tinh tốt đâu."

      "Sao tốt chứ? Em học hành vất vả, phải ăn ngon chút."

      Rồi sau đó ánh mắt hơi thất vọng: "Em đói đến gầy luôn rồi."

      "..."

      Cuối cùng bị Trịnh Thâm bắt ăn cơm, rồi húp hai chén canh.

      "Sau này đừng chờ tôi, muộn quá rồi."

      "Vậy sau này em ở trường học ăn cơm tối, trở về đây ăn bữa khuya."

      "..." Miêu Miêu mím môi, còn chê tôi đủ béo à?

      Buổi tối ngủ thoải mái, ăn no nê, ấm áp, ở trong mơ còn đạp chân hai cái.

      ...

      Ngày thứ hai, hai người đồng thời ra khỏi nhà, Miêu Miêu học tự học buổi tối, Trịnh Thâm quá giang xe đến công trường, suy nghĩ xem có nên tranh thủ tìm việc khác trước khi làm hay .

      Nuôi vợ, phải cho thứ tốt nhất.

      Lúc Miêu Miêu đến phòng học còn chưa được vài người, lớp 22 hầu như cứ dậm chân tại chỗ, giống lớp chọn lầu dưới, luôn phải đến trước 15 phút để ôn bài.

      Hầu như khi vào học, bạn học mới lục tục vào, bạn ngồi cùng bàn kia của , còn cầm theo bao thức ăn lớn, bên đeo tai nghe bước vào.

      Ném đồ ăn sáng lên bàn, đá ghế của : "Này khỉ đầu chó, chuyển qua bên cạnh chút coi."

      Ông đây chiếm chỗ , tin đuổi được!

      Miêu Miêu nghe lời chuyển qua chút... Mang theo cái bàn của .

      Đoàn Trạch: "..." Dãy giữa hình như cười nhạo cậu.

      Đoàn Trạch ngồi xuống, tiếp tục ăn sáng.

      Mùi thịt hấp dẫn từ bên cạnh truyền đến, vừa mới ăn sáng rồi, nháy mắt lại rỗng bụng nữa.

      Miêu Miêu nhạy cảm phát đúng, trước kia ở nhà họ Thang, thường xuyên có gì để ăn, nếu là bánh màn thầu lạnh.

      Ăn khác gì nước đá, nhưng đói, gần đây bồi bổ tốt như vậy à, có cảm giác đói rồi.

      Đây là sao thế?

      Đoàn Trạch vốn ăn có mùi vị gì, đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng ‘rột rột’.

      Tầm mắt vừa chuyển, từ bụng mũm mĩm chuyển sang vẻ mặt hơi đỏ của , nháy mắt cảm thấy đồ ăn sáng chỗ này ngon đấy!

      "Ăn ngon quá." Cậu cảm thán câu, rồi cắn ngụm, vừa lòng nhìn thấy khỉ đầu chó bên cạnh nuốt ngụm nước bọt.

      "Đoàn Trạch cậu ăn gì thế?" Lúc này là giờ tự học, giáo viên ra ngoài, bé xinh đẹp ngồi ở dãy trước xoay qua, mặt hơi hồng hỏi cậu.

      Đoàn Trạch khẽ trừng mắt: "Liên quan rắm gì đến cậu!"

      Hốc mắt bạn học đó đỏ lên, lại quay lên, vừa rồi bánh bao còn mùi thịt lan tỏa, nháy mắt còn hương vị gì rồi.

      Móa! Vừa rồi ông đây khoe khoang cái rắm!

      Nghĩ vậy, càng nhìn càng vừa mắt, ném vào thùng rác phía sau, lau miệng xong lập tức nằm sấp ngủ.

      Miêu Miêu nhàng thở ra, cố gắng xem bụng kêu gào, giọng học bài.

      ...

      Ngoài tiết Uông ra, lớp 22 đối với các môn khác hề có chút phản ứng, Uông lên lớp, ít nhất ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm bảng đen.

      biết phiêu đến chỗ nào rồi, nhưng ít ra vẫn ngẩng đầu, ngay cả tên ngồi cùng bàn với Miêu Miêu, cũng cố ngồi nửa tiết mới nằm sấp xuống.

      Uông phát bài thi ra: "Phải nộp trước tối mai."

      Bên dưới vẻ mặt đau khổ, Miêu Miêu nhận bài kiểm tra, bắt đầu cúi xuống nghiêm túc viết lên.

      Có 20 phút nghỉ giữa tiết, nửa học kỳ sau của cấp ba bọn họ, cần ra ngoài tập thể dục.

      Đoàn Trạch khẽ ngẩng đầu, nhìn ‘khỉ đầu chó rất đáng ghét’ ngồi bên cạnh kia, thấy ưỡn thẳng sống lưng, nghiêm túc chăm chỉ tập trung vào bài kiểm tra, cũng cần giấy nháp, miệng lẩm bẩm, ánh mắt chuyên chú có thần.

      Ngũ quan nhóc khỉ đầu chó này rất đẹp mắt! Vừa nghĩ thế, Đoàn Trạch hoảng sợ lắc đầu, trong lòng mắng mẹ nó.

      20 phút, Miêu Miêu viết xong nửa, giữa trưa tốn chút thời gian, có thể viết xong.

      Đợi đến giữa trưa viết xong, đột nhiên bài thi từ bên cạnh bay đến, tên ngồi cùng bàn đáng ghét kia : "Giúp tôi làm ."

      "!" chút nể mặt nào.

      "Vậy cho tôi mượn chép."

      ", thể sao chép bài tập." Biểu cảm nghiêm túc, đương nhiên luôn nghĩ như vậy.

      Đoàn Trạch chán nản.

      "Miêu Miêu, nộp bài kiểm tra toán học ."

      "À, à, được." Lớp trưởng lớp số học muốn thu, nên đưa cho ấy, hoàn toàn ngờ, vì sao tối mai mới phải nộp bài, mà bây giờ thu.

      Vừa đưa bài kiểm tra cho lớp trưởng, ta hoàn mỹ xoay người, cười với Đoàn Trạch: "Đoàn Trạch, nè, cho cậu!"
      Hale205 thích bài này.

    2. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 8: Bà con

      Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

      Ý muốn lấy lòng, cần cũng biết.

      Đoàn Trạch cũng cười nhận lấy, mở ra, bày lên bàn, lại lấy bài kiểm tra trống rỗng của mình ra, vừa ngâm nga vừa sao chép của Miêu Miêu.

      Miêu Miêu hơi tức giận, hung hăng trừng mắt liếc nhìn bọn họ, sau này đến lúc nộp bài tập, nộp đâu! Xoay đầu , tiếp tục cúi đầu làm bài ôn tập.

      Đoàn Trạch thấy thèm phản ứng’, cảm thấy hơi thú vị, hai ba năm cái sao chép xong, rồi ném cho đại diện lớp số học.

      ...

      Ở lớp học Miêu Miêu quen được người bạn đầu tiên, là người miền Nam cao hơn bao nhiêu, Trình Nhuế.

      Lý do rất đơn giản, phiếu ăn của ấy đánh rơi ở cửa, Miêu Miêu đến sớm nhất nên tìm thấy, nhặt lên trả lại cho ấy.

      Trình Nhuế lập tức thích thú kéo Miêu Miêu cùng nhau ăn cơm trưa.

      "Tôi phát dì ấy đối xử với cậu rất đặc biệt!"

      "Hả?" Miêu Miêu đặt mâm lên bàn, vẻ mặt ngơ ngác.

      "Cậu xem, tớ gọi hai món mặn đơn giản mà còn chưa có, còn mấy món mặn, món nhạt cậu gọi có rồi mà còn dư ra rất nhiều, phải đối xử rất tốt với cậu sao?" Trình Nhuế rất nghiêm túc.

      Miêu Miêu nhìn mâm cơm của mình, lại nhìn Trình Nhuế: "Chắc bà ấy cảm thấy tớ có thể ăn nhiều hơn cậu..."

      lát sau...

      " phải dì ấy cảm thấy cậu có thể ăn nhiều hơn tớ, mà cậu có thể!"

      Miêu Miêu hơi ngượng ngùng, cũng phải cố ý, trước kia ăn nhiều như vậy mà!

      "Chẳng qua... Miêu Miêu, có phải cậu gầy rồi ?"

      Điểm đó Trịnh Thâm mẫn cảm hơn Trình Nhuế, càng quen thuộc với Miêu Miêu hơn, những người khác thấy Miêu Miêu, nhìn sao cũng cảm thấy rất mập.

      Chỉ có Trịnh Thâm cảm thấy vừa tầm, cho nên nếu gầy có thể ràng cảm giác được.

      Tô sườn hầm, Miêu Miêu ăn xong chén, lo lắng nhìn ấy.

      "Sao thế?" Miêu Miêu bưng chén, hơi nghiêng đầu.

      gầy! Cằm ba tầng biến thành hai tầng rồi kìa!

      "Có phải em ăn ngon ?"

      Miêu Miêu sửng sốt, hai mắt to tròn ngơ ngác nhìn : "Vẫn ăn ngon."

      Trịnh Thâm gì, nghĩ rằng, học cấp ba mệt như vậy sao?

      Học kỳ sau của cấp ba, mỗi tuần bọn họ đều cho nghỉ ngày, còn có đủ loại bài tập về nhà. Tốc độ làm bài của Miêu Miêu tương đối nhanh, tối thứ bảy xong hết, chủ nhật có thể làm việc khác rồi.

      Hôm nay Trịnh Thâm muốn làm, thời gian và ‘vợ’ ở chung quá ít, bóp tim gãi phổi, nhưng lại dám quấy rầy học tập.

      "Miêu Miêu, em muốn đâu?" Vừa rời giường, chỉ thấy Miêu Miêu như muốn ra ngoài.

      "Chạy bộ!"

      Giọng trong trẻo, trong lòng Trịnh Thâm lộp bộp: " phải em muốn giảm béo chứ?"

      "... Chỉ tăng cường rèn luyện thôi, sắp kiểm tra rồi!"

      "À..." Trịnh Thâm ngẫm nghĩ, chung thể chậm trễ người ta thi cử.

      " chạy với em nhé!"

      Trịnh Thâm cũng theo xuống lầu, chạy quanh tiểu khu, rất mập, động tác rất chậm, bên đeo tai nghe mà mấy hôm trước Trịnh Thâm vừa cho , nghe từ vựng.

      chỉ cần chân dài bước bình thường, có thể giữ vị trí song song với .

      Hơi đau lòng nhìn thịt núc ních của , có cảm giác vừa chạy xong, còn nữa rồi ...

      ra Miêu Miêu lừa , muốn giảm béo, bình thường đến trường học bộ cũng khá gần, có thể bộ bộ. Ba bữa nay dám giảm béo, chỉ có thể dựa vào lượng vận động mỏng manh này thôi.

      ...

      "Sao mới ngày, mà tớ cảm thấy cậu có vẻ hơi gầy?"

      "... ngày có thể nhìn ra gì chứ?"

      " khá đấy."

      Hai người vừa từ căn tin về phía lớp học, vừa tám chuyện.

      "Á! Đoàn Trạch cố lên!"

      "Đoàn Trạch!"

      "A a a a a! Cố lên!"

      Miêu Miêu liếc qua, bạn ngồi cùng bàn kia của được đám người vây quanh trong sân chơi bóng rổ.

      " hâm mộ Đoàn Trạch."

      Miêu Miêu nghi hoặc nhìn về phía Trình Nhuế, chỉ nghe đối phương hâm mộ : "Cậu vừa đến nên biết, Đoàn Trạch là vận động viên bóng rổ trung học cấp quốc gia đấy, được đại học A đặc biệt tuyển thẳng."

      Ánh mắt trợn tròn, đại học A! Mục tiêu đại học của !

      Trường học này đặc biệt khó vào, tiếng Miêu Miêu hơi yếu, đại học này hơi cao, cho nên rất sợ hãi.

      muốn vào đại học như vậy, từ hồi , Miêu Tranh thường xuyên ôm : "Miêu Miêu chúng ta cố học giỏi, sau này vào đại học A, phải dẫn ba xem đại học A lớn thế nào nhé!"

      Gần như đại học A thành chấp niệm của .

      Bạn ngồi cùng bàn này của , quả làm người ta hâm mộ.

      Miêu Miêu học tập ngày càng chịu khó, cả ngày ôm sách vở, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ gầy khá nhanh.

      vệ sinh xong, cầm cuốn sách , vừa vừa đọc, đụng phải người ở hành lang.

      "Rất xin lỗi." còn chưa xin lỗi xong, đối phương xin lỗi trước bước, còn xoay người nhặt sách của lên.

      Miêu Miêu ngẩng đầu, là gương mặt xa lạ, hiển nhiên phải lớp mình.

      " sao cả." Miêu Miêu cười cười.

      Đối phương đưa sách qua, cậu rất cao, tuy so được với Trịnh Thâm, nhưng cao hơn Miêu Miêu ít.

      Dáng vẻ hào hoa phong nhã, đeo mắt kính có vẻ lịch .

      "Bạn Miêu Miêu, tôi tên là Nhậm Tử Hằng, lớp 21." Khi chuyện mỉm cười, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt của Miêu Miêu.

      vội vàng tránh , về chỗ ngồi.

      Nhậm Tử Hằng nhìn theo bóng lưng của , tròn vo, nhưng lại khá đáng .

      ...

      Trịnh Thâm ngồi ở bồn hoa cạnh cửa trường học, thời tiết ấm hơn, lại ở miền Nam, đối với Trịnh Thâm mà , hoàn toàn có ảnh hưởng gì.

      nháy mắt nhìn chằm chằm vào cửa lớp, đến khi bóng dáng của chậm rãi chạy ra, rồi mới nhanh chóng nhảy xuống.

      Lúc này bên ngoài chỉ có đèn đường, Trịnh Thâm thoáng lộ ra nụ cười ngu ngốc, Miêu Miêu sửng sốt, gương mặt hơi đỏ hồng.

      Tay tự nhiên xoa tóc : "Chạy nhanh vậy làm gì? Coi chừng ngã đấy."

      Giọng điệu quan tâm, Miêu Miêu vô thức nở nụ cười: " đâu."

      "Em đó." Bất đắc dĩ cười, dẫn trở về.

      ...

      Miêu Miêu ở trong toilet rất lâu chưa ra, Trịnh Thâm gõ cửa nhà vệ sinh.

      "Miêu Miêu?"

      "À - -" bên trong phát ra tiếng như muỗi kêu, Trịnh Thâm hơi nghi hoặc.

      Qua hồi lâu, cửa vẫn mở.

      "Miêu Miêu, em sao vậy? cho biết."

      trở về luôn gì, Trịnh Thâm nóng nảy: "Miêu Miêu! Em làm sao vậy? vào đó."

      " cần! Tôi... Tôi..."

      "Sao thế?!" Trịnh Thâm càng nóng nảy, mắt thấy sắp phá cửa vào.

      "Bà con của tôi đến rồi!" Miêu Miêu hô to, mang theo vẻ ngượng ngùng, mặt đỏ bừng.

      Thời gian hành kinh của rất chuẩn, trước kia lúc Miêu Tranh còn sống, uống thuốc, còn có thể duy trì hai tháng bị lần.

      Ở nhà họ Thang, năm tổng cộng đến ba lần, lần này đột nhiên đến thăm, khiến Miêu Miêu trở tay kịp.

      "Bà con? Ai?! Người nhà họ Thang đến rồi hả?!"

      "Dì cả! Kinh nguyệt!" Miêu Miêu rống giận, chẳng trách Trịnh Thâm nhất thời thể nghĩ ra, mẹ mất sớm, vào trung học học hành gì.

      Hai mươi mấy năm trước trong lòng có Miêu Miêu, đâu thể nào biết được chuyện của con chứ.

      Nháy mắt mặt đỏ bừng, vội vàng cuống quýt chạy ra ngoài: "Miêu Miêu! Em đợi lát!"

      Trịnh Thâm vọt đến siêu thị, huyết sắc mặt còn chưa hoàn toàn biến mất, may thay dáng vẻ ngăm đen của tệ, nhìn thấy .

      Người ta chuẩn bị đóng cửa, Trịnh Thâm nhìn chằm chằm bà chủ, khẽ cắn môi: "Có băng vệ sinh ?"

      Rồi sau đó dưới ánh mắt kỳ dị của đối phương, mang theo vài bao ra, ngẩng đầu, tay như ngọn lửa, nóng hôi hổi, cúi đầu nhìn cái dường như nó lan đến mặt.

      Trịnh Thâm đỏ mặt, người bên trong cũng đỏ mặt, như hai ngọn lửa, chẳng qua cách cánh cửa cùng nhau thiêu đốt thôi.

      Miêu Miêu mắc cỡ ngại ngùng ra, Trịnh Thâm giả vờ hí hoáy làm gì đó.

      "Cảm... ơn..." Tiếng vẫn như muỗi.

      "Ừm..." Vẻ mặt như có gì, khóe mắt vụng trộm liếc , đột nhiên sửng sốt, qua bắt lấy tay .
      Hale205 thích bài này.

    3. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 9: Dục vọng

      Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

      Miêu Miêu sửng sốt, mặt hơi hồng, Trịnh Thâm hơi há to miệng, : "Miêu Miêu. . . Em cao hơn rồi?"

      Cổ tay lộ ra khỏi ống tay áo chút, đây là quần áo mới khi đến thành phố W Trịnh Thâm mua cho , nhớ , lúc ấy vừa người.

      Miêu Miêu cúi đầu: "Hình như là vậy..." trách được gần đây cảm giác gấu quần hơi ngắn.

      Trịnh Thâm bóp cổ tay của chút, lại nhìn gương mặt đỏ bừng của : "Ai da, sao có vẻ như lại gầy rồi..."

      Giọng rất bất đắc dĩ.

      Miêu Miêu trừng cái, gầy phải là chuyện tốt sao?!

      Khi trừng người con ngươi sáng lấp lánh, gương mặt trắng noãn non nớt nhiễm thêm màu đỏ nhàn nhạt, gần đây da cũng tốt hơn nhiều.

      Cái trừng này ràng khiến cả người Trịnh Thâm mềm nhũn, bỗng chỗ cứng lên, trái tim hơi ngứa, rốt cuộc lý trí chiếm thượng phong.

      Nhặt lại miếng thịt, Trịnh Thâm bất đắc dĩ, đành phải để ngủ.

      Rạng sáng.

      Bên ngoài ánh đèn đường chiếu rọi mờ ảo, chiếu vào thở phì phì ngủ giường.

      Cửa hơi mở ra đường kẻ , rồi sau đó lặng yên tiếng động bị đẩy ra, người đàn ông cao lớn tinh tráng bước vào, trời vẫn còn hơi lạnh, nhưng chỉ mặc cái áo ba lỗ.

      Dù sao cũng là ‘lão xử nam’ hơn hai mươi tuổi rồi, dục vọng bị Miêu Miêu khơi mào làm đáy lòng run rẩy, Trịnh Thâm ngồi xổm ở mép giường, mượn ánh sáng yếu ớt ngắm nhìn Miêu Miêu.

      từng trong rất nhiều cái tết, nằm ở ngoài cửa sổ, vô số lần ảo tưởng nếu có song cửa sổ kia, có thể trực tiếp nhìn thấy Miêu Miêu...

      Hôm nay rốt cục thực được.

      nằm úp sấp đầu tường nhà họ Miêu, nằm úp sấp ở nhà họ Thang, liếc nhìn cái, cảm thấy thỏa mãn trong lòng.

      Đàn ông ở bên ngoài liều mạng, về nhà có thể nhìn thấy mình thương, Trịnh Thâm muốn, chỉ cần như vậy, núi vàng núi bạc cũng đổi được!

      nhìn dục vọng dâng lên, nắm chặt quả đấm, run rẩy vươn tay, nhàng ma sát mặt .

      Thở gấp, nhàng đưa mặt đến, chóp mũi khẽ giật, trong khoảnh khắc hương thơm của con rót vào lỗ mũi , đường chạy thẳng đến tim, cùng đáy lòng cất giấu bóng dáng của tan ra rồi hòa lại với nhau, ‘bùm bùm bùm’, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực , bay đến trước mặt đó.

      vẫn ngủ say giường mềm, căn phòng kia lại khôi phục yên lặng.

      Chỉ có phòng rửa tay nước chảy ào ạt, kèm theo tiếng gầm : "Miêu Miêu!", bình tĩnh lại.

      ...

      Buổi sáng Trịnh Thâm làm, chạy đến bệnh viện, lấy số, nhăn nhó lâu mới vào.

      Bác sĩ là người đàn ông trung niên đầu hói, thấy cười : "Sao nào?"

      Trịnh Thâm kéo ghế ngồi xuống, mặt ưu sầu: "Vợ tôi gầy, gầy điên cuồng."

      Bác sĩ nhăn mặt cau mày: "Rất ràng à?"

      Trịnh Thâm gật đầu: "Vâng, mỗi ngày đều có cảm giác gầy ít."

      "Có thể là..." Bác sĩ tràng, cuối cùng : "Cụ thể phải kiểm tra xong mới có thể xác định được, dẫn ấy đến khám thử xem."

      "Này cậu, trước kia người cậu bao nhiêu cân, giờ sao?"

      "Trước kia 96... giờ biết."

      "Cái đó quả nghiêm trọng, 96 vốn là..." Bác sĩ muốn , 96 vốn gầy, nếu gầy nữa, nhất định là chuyện lớn. Lời còn chưa hết, bị hai từ cuối cùng của Trịnh Thâm đập cho ngu luôn.

      : "Kí lô..."

      "Trước kia người cậu 96 kí lô?!"

      Trịnh Thâm gật đầu, mặt vẫn ưu sầu như cũ.

      Bác sĩ ngẹn họng lâu, : "Phải gầy mới tốt..."

      "Lang băm!"

      Bác sĩ bị chửi ‘lang băm’ đần mặt, thấy thần sắc người đàn ông kia vui rời , ngẹn lâu, mới phun ra câu: "Dáng dấp trông có vẻ là nhân tài... Chẳng lẽ bị ngu."

      Trong lòng Trịnh Thâm khó chịu, ông ta cảm thấy Miêu Miêu như vậy tương đối tốt, tốt chỗ nào, bác sĩ này chỉ nhảm!

      Lần này tâm trạng khó chịu, cơm trưa cũng ăn, thẳng ra công trường, trong lòng tính toán, sáng sớm ngày mai phải hầm giò heo cho Miêu Miêu, gầy như vậy, thế còn gì nữa!

      Trịnh Thâm vừa đến cổng công trường, nghe thấy có người gọi .

      "Thâm ca! Nhanh lên chút nhanh lên chút!"

      cũng cấp, nhanh chậm đến, trước kia từ Thâm tử, bây giờ thành Thâm ca, cũng biết như thế nào rồi.

      "Ai u này, người em cuối cùng cậu cũng đến, phòng này thương nhân đột nhiên muốn thêm ban công, hình thù kỳ quái, phiền chết, cậu đến xem thử có cách nào hay !"

      Trịnh Thâm gật đầu, theo ông chủ đến, vị thương nhân đầu trọc này, nâng cao cái bụng bự, sợi dây chuyền vàng cổ óng a óng ánh, dưới ánh mặt trời sáng làm người ta đau mắt.

      Người đó chống bụng, chỉ vào ông chủ: "Lão Vương, tôi thêm là phải thêm, nếu ông thêm được, được, tôi đổi người!"

      "Đừng đừng mà! Ông chủ Ngưu, có thể thêm có thể thêm, nhưng bản đồ ông đưa, vẫn chưa xây xong, bên này mới được sửa, bây giờ dễ làm đâu!"

      Họ Ngưu sờ soạng cái đầu trọc, mắng tục: "Tôi quan tâm, phải xây như vậy, lão tử có thể sửa, đến lúc đó bề mặt cho hướng bên đó!"

      Suy nghĩ chút, chỉ vào phía : "Các ông phá hủy chỗ này, tôi mời kỹ sư tên..."

      chút, trình độ văn hóa đủ, nhớ tên là gì: "Đặc biệt gì ấy đến, để ông ta lên cho các ông biết sửa thế nào!"

      Lão Vương có thể làm sao, đưa tiền chính là đại gia, chỉ đành nhìn về phía Trịnh Thâm.

      Cái liếc nhìn này ý muốn lên cùng kỹ sư Oai Quả gì đó, mang giày Tây, mặt kiêu ngạo, đứng bên cạnh Trịnh Thâm.

      " ."

      "Đây là công nhân của ông? Kiêu ngạo nhỉ?!"

      Họ Ngưu trợn to hai mắt, nhìn lại Trịnh Thâm cao to tháo vát, sờ bụng bia của mình, rất hài lòng.

      "Đây phải công nhân của chúng tôi, chỉ mời đến giúp tay, tiểu Từ tiểu Ngô, các cậu và kỹ sư lên xem chút."

      Dù sao Trịnh Thâm có ký hợp đồng lao động gì, lão Vương quản được , nên gọi hai người lão luyện lên.

      Đoàn người cứ như vậy trèo lên .

      Đừng xem Qai Quả này ở dưới ra vẻ diệu võ dương oai, vừa lên là sợ muốn cong trứng, khuôn mặt trắng bệch, hai chân run rẩy.

      Chân đầu trọc mang dây chuyền vàng phía dưới này cũng run rẩy, chẳng qua gã phách lối nén lại, cũng nhìn lên phía , la to: "Nhất định phải sửa thành như vậy!"

      biết phía giao tiếp thế nào, vừa vẽ vừa thầm.

      Liếc nhìn tường mới vừa sửa xong vẫn chưa quá ổn, Trịnh Thâm cau mày.

      Trong chốc lát, phía có đám đen gì đó rơi ra bên ngoài, lúc này tiếng thét kinh hãi phía mới truyền đến tai.

      Con ngươi Trịnh Thâm co rụt lại, sống lưng cứng còng, nhảy dựng lên, nhảy rất cao, sau này theo Ngưu Đồ nhớ lại, lúc nhảy lên còn cao hơn cả Ngưu Đồ.

      tay như vặn gà đẩy gã qua bên cạnh, chân thẳng băng đá cước văng cục gạch, lúc này mới tự nhiên rơi xuống.

      Ngưu Đồ liếc nhìn gạch bể này, lại ngẩng đầu nhìn lên nghĩ đến việc xảy ra ban nãy, chân run rẩy, nghẹn ra câu:

      "Người em, có tập võ à?"
      Hale205 thích bài này.

    4. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 10: Mèo hoang

      Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

      Trịnh Thâm liếc mắt: "Mắc mớ gì đến ông?"

      Đám người lão Vương vội vàng tiến lên an ủi, Ngưu Đồ thay mặt hỏi: "Người em, cậu là người phương nào thế?"

      "Đông Bắc."

      Ngưu Đồ kích động, tiếng địa phương: "Ông , cậu theo tôi !"

      Trịnh Thâm quay qua, nhìn gã: "Bao nhiêu tiền?"

      " tháng năm vạn!"

      "Ngày phát?"

      "Trả trước cho tháng sau!"

      "Thành giao!"

      Lão Vương bỗng vui, trước mặt ông dám đào người của ông, chua xót : "Thâm tử sao cậu hỏi xem là làm gì."

      Ngưu Đồ trừng ông ta cái: "Tôi hại em của tôi à?!"

      Trịnh Thâm cũng nhảm với gã, trực tiếp đưa tay: "Trả trước tiền lương."

      Đối với , vào tay , mới là của .

      Ngưu Đồ ế cái, lập tức nháy mắt ra dấu với thủ hạ, đối phương thức thời bước lên: "Thưa , tài khoản ạ."

      nào có chứ: "Tôi muốn tiền mặt."

      Người đó nhìn về phía Ngưu Đồ: " lấy ."

      Vội vàng bước nhanh ra ngoài, Ngưu Đồ đến gần Trịnh Thâm, liếc nhìn, còn kém gã cái đầu, cảm thấy hơi yếu, lại đứng đối diện .

      "Nếu lấy tiền tháng này của tôi, phải theo tôi làm tốt, vi phạm kỷ luật, làm khá có tiền thưởng."

      Trịnh Thâm gật đầu, rút ra cái bật lửa và gói thuốc lá trong túi từ chỗ lão Vương, đốt điếu, nhưng lâu hút, còn có chút quen.

      Thứ nhất là năm vạn tháng, còn có thể trả trước, chẳng phải nhìn trúng thân cậy mạnh, ông trời rơi bánh cho người ta, dù phải làm chuyện phạm pháp, nhưng tuyệt đối cũng vẻ vang gì.

      Nhưng vậy sao, nuôi vợ mới biết phải cần nhiều tiền, mấy ngày trước chủ nhà lại thúc giục tiền phòng nữa, Miêu Miêu còn phải mua quần áo mới. Còn có các món ăn mỗi ngày, nghe học phí lớp mười hai rất cao, còn muốn mỗi ngày mua sữa tươi cho , còn phải ăn nhiều quả hạch đào.

      Nửa năm sau lên đại học, cần học phí à, hai người còn phải đổi chỗ ở, trong vòng bốn năm, muốn đổi chỗ ở tốt.

      Suy nghĩ này xoay chuyển rất nhanh, nhìn về phía ‘Áo cơm cha mẹ’ trước mặt, hiếm khi có sắc mặt tốt, đốt cho gã điếu thuốc.

      "Ngày mai đâu báo cáo?"

      ...

      Nay là thứ năm, ngày mai vào kỳ thi tháng, Miêu Miêu nghiêm túc ngồi học bài, mọi thứ quanh mình đều liên quan gì đến .

      Thô lỗ rống to với đàn em lớp mười đến ngăn cậu ta lại để tỏ tình, tâm trạng Đoàn Trạch tốt đến phòng học.

      Những đứa này mới học lớp mười, nghé con sợ cọp, phiền muốn chết, đến chỗ ngồi bên cạnh cậu ta.

      Khỉ đầu chó này ưỡn thẳng sống lưng, thấp giọng học từ vựng, Đoàn Trạch thể tin được, sao có người có thể nhúc nhích mà ngồi liền mấy tiếng thế?

      Con ngươi - xoay động, tâm trạng đột nhiên tốt lên nhiều, từ từ để sát vào bên tai ...

      Ý? Lỗ mũi khẽ ngửi, mùi gì thơm thế.

      Có chút hoảng hốt, lập tức cảnh tỉnh bản thân, phi phi phi Đoàn Trạch mày làm gì vậy?!

      Phục hồi tinh thần lại, thô lỗ rống lên: "Này!"

      Quả nhiên Miêu Miêu bị dọa, trợn to hai mắt, lui về phía sau hơi né người ra, thậm chí cả người như muốn bay qua băng ghế.

      Đoàn Trạch theo bản năng vươn tay, rồi sau đó...

      "A! Cái máng [1]!"

      [1] Cái máng: câu chửi của Trung Quốc

      Đây là tiếng rống của Đoàn Trạch, chỉ giữ được Miêu Miêu, ngược lại bị áp mặt đất, khỉ đầu chó này cách lưng ghế, ngồi người cậu ta.

      Miêu Miêu còn hơi mơ màng, phía dưới truyền đến rống giận: " đứng lên coi?! Nặng chết!"

      Vội vàng bò dậy, bạn học bốn phía chen lên, ba chân bốn cẳng kéo cậu ta ra.

      số nữ sinh trách cứ nhìn chằm chằm Miêu Miêu, cán bộ môn số học lên tiếng trước: "Bà mập, cậu làm gì thế?!"

      Miêu Miêu cắn môi, lên tiếng.

      "Tôi hỏi cậu đấy?!" Cán bộ Trình Tĩnh được voi đòi tiên, lại đẩy xuống.

      Miêu Miêu trở tay, hung hăng đẩy ta về hướng Đoàn Trạch.

      ta lui về phía sau, Đoàn Trạch chợt lóe, cả người ta lập tức ngã xuống đất.

      "A! Miêu Miêu! Con mẹ nó cậu là đồ tiện nhân!"

      Miêu Miêu mắng tục được, mở to mắt ra nhìn chằm chằm ta, nghẹn đỏ mặt mới : "Mắc mớ gì đến cậu! Cậu để ý như vậy làm gì?!"

      Trình Tĩnh nghẹn họng, thấy nữ lớp trưởng rất có thâm ý nhìn mình lom lom, tim càng căng thẳng hơn.

      Bình thường ở trong đám nữ sinh, ta luôn thích Đoàn Trạch, tranh giành với lớp trưởng Lưu Tuyết...

      "Vì tôi ưa cậu, cậu dám đánh tôi tôi để yên cho cậu! Bà mập chết tiệt!" Bò dậy, muốn đánh Miêu Miêu.

      Bất kể qua bao nhiêu năm, vẫn là Miêu Miêu, lại đẩy ngã Trình Tĩnh chưa hoàn toàn bò dậy, ngồi người ta, trợn to hai mắt, tỏ vẻ cố chấp, mím môi lời nào.

      Trình Tĩnh kêu thảm thiết bao nhiêu, Miêu Miêu cũng mím môi động, ta càng giãy giụa thoát ra.

      Các bạn học thất chủy bát thiệt [2] khuyên , Miêu Miêu nhìn về phía Trình Tĩnh: " được gây chuyện nữa!"

      [2] thất chủy bát thiệt: huyên thuyên, ngừng

      Há, dáng vẻ như muốn ta tự kiểm điểm.

      Trong lòng Đoàn Trạch hơi nhột, hoàn toàn quên mới vừa rồi mặt đất cậu ta cắn răng nghiến lợi thế nào, chỉ cong khóe môi, mập mạp này có ý tứ.

      Đôi mắt to nhìn chằm chằm, giống như là... con mèo hoang ?

      phải là mèo hoang sao? Miêu Miêu, meo meo.

      Trình Tĩnh bò dậy khóc chạy ra bên ngoài, Miêu Miêu mím môi, lời xếp lại ghế, tiếp tục nghiêm túc học từ vựng.

      Đoàn Trạch bị xem cũng ngồi xuống, tỏ vẻ: "Hóa ra mập cũng phải là có chỗ tốt!"

      "Khỉ đầu chó, cậu nặng bao nhiêu?"

      Miêu Miêu trừng cậu, mắt to long lanh, tim Đoàn Trạch căng thẳng.

      Đối phương tiếp tục học từ, cậu ta nhìn cái lỗ giữa hai người, khỏi cảm thấy cực kỳ chướng mắt.

      ...

      "Miêu Miêu! Ra ngoài!" Tiếng trưởng ban hô ở cửa, Trình Tĩnh theo phía sau, mặt dương dương đắc ý.

      Miêu Miêu liếc nhìn từ, lại nhớ hai cái, lúc này mới chậm chạp ra ngoài.

      Trưởng ban lớp dẫn các đến phòng làm việc, nhìn về phía Miêu Miêu câu: "Lớp mười hai! Lấy học tập làm trọng, con con đứa, cả ngày ở trong phòng học cãi nhau ầm ĩ, còn đánh bạn, phải nghiêm khắc!"

      Miêu Miêu khẽ ngẩng đầu: " phải, do cậu ta ra tay trước..."

      Trình Tĩnh oa tiếng khóc lên, phải gọi ba mẹ.

      "Cũng gọi luôn, Miêu Miêu! Em cũng gọi người nhà đến !"

      Miêu Miêu mím môi cử động.

      "Em có còn muốn học hay ?!"

      Sau khi nghe xong, lúc này mới di chuyển, gọi số lưu sẵn trong máy.

      "Alô... Thầy giáo kêu gọi mời người nhà..."
      Hale205 thích bài này.

    5. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 11: Ghi tội

      Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

      "Thâm ca? đâu vậy?"

      Trịnh Thâm để ý, chạy thẳng đến trường học của Miêu Miêu.

      Tại sao phải mời phụ huynh lên? Miêu Miêu bị người ta bắt nạt?

      Trong đầu chỉ có cái này, vừa nghĩ đến Miêu Miêu bị người khác bắt nạt, trái tim bang bang đập loạn, nắm chặt quả đấm.

      Đến cổng trường, trường học này vô cùng tốt, cổng lớn thoạt nhìn tràn đầy hơi thở văn hóa. đột nhiên ngừng lại chút, rồi sau đó liếc nhìn đôi giày bụi bẩn của mình, cái này làm hán tử lần đầu tiên phải chà xát tay, có chút câu nệ.

      có làm Miêu Miêu mất mặt đây?

      Trịnh Thâm cắn răng vào trường học, chạy thẳng đến phòng làm việc, gõ cửa, Uông Thư Ngọc ra mở.

      Bên trong có ít giáo viên, Miêu Miêu cúi đầu đứng, khác khóc sướt mướt, cha mẹ ta đứng ở đằng kia, vẻ mặt hề lo lắng.

      Chủ nhiệm lớp nhăn mặt cau mày, nhìn Trịnh Thâm.

      "Cậu là ai? Phụ huynh của bé đâu?"

      đến phụ huynh, mặt Miêu Miêu bỗng trở nên trắng bệch, nước mắt đảo quanh trong vành mắt.

      Trong lòng Trịnh Thâm trộn thành đoàn, đâu còn nhớ được cái gì khác.

      "Miêu Miêu, Miêu Miêu, sao đâu mà."

      Tay nắm tay Miêu Miêu, ánh mắt ấm áp, Miêu Miêu mới vừa hoảng hốt tâm trạng thể yên ổn, chợt bình tĩnh hơn, dường như hơi dựa sát vào Trịnh Thâm, có vẻ cái gì cũng còn sợ nữa rồi.

      mặt chủ nhiệm càng bất ngờ, ông ta còn chưa gì, phụ huynh bên cạnh giành lên tiếng trước: "Phụ huynh của nó đâu? Tùy tiện bắt nạt người khác, có còn kỷ luật hay ."

      Lúc này chủ nhiệm như tìm được lời thoại: "Miêu Miêu, gây chuyện sinh ở trường học, bảo em gọi phụ huynh, phụ huynh đâu?"

      Trịnh Thâm quay đầu hung hăng trừng ông ta, lực sát thương của ánh mắt đương nhiên cần phải , nhiều năm sống cuộc sống như lang sói, ánh mắt tràn đầy tàn nhẫn.

      Nhưng vì chủ nhiệm lớp chưa từng gặp sóng gió gì, chỉ tỏ vẻ uy phong trước mặt đám học sinh, đương nhiên sợ hết hồn.

      Lui về sau bước, lúc này mới đứng vững thân mình, càng tức giận: "Cậu là ai?!"

      "Tôi chính là phụ huynh của ấy, Miêu Miêu nhà tôi thế nào, dĩ nhiên tôi biết rất , như cây kẹo bông gòn, nhưng vị bạn học này, xem, ấy bắt nạt thế nào?"

      Trình Tĩnh sợ choáng váng, ngốc lăng đứng tại chỗ, mẹ ta lôi ta lui về phía sau: "Cậu trai này có đạo lý hay , tôi cho cậu biết, tôi còn muốn đưa con của tôi xét nghiệm thương tích, tôi và các người ..."

      Từ cuối cùng còn chưa hết, bị ánh mắt Trịnh Thâm dọa sợ đến mức trong nháy mắt thu hồi lời .

      Đó là ánh mắt tàn nhẫn kiểu như bà rồi chết ngay đấy.

      "Chủ nhiệm, báo cảnh sát ."

      "Hả?"

      "Tôi cũng tin Miêu Miêu nhà tôi chủ động ra tay, chúng ta báo cảnh sát, xem người nào phạm lỗi, người nào phải vào tù ngồi!"

      xong cầm điện thoại di động, Trình Tĩnh oa cái khóc lên, sợ choáng váng, ta ra tay trước, cho nên sợ lắm.

      Lúc này ai muốn vì chuyện như vậy có thể ngồi tù hay , cảnh sát có trông nom hay .

      Phàm là nhắc đến cảnh sát, đều tránh được nên tránh.

      "Ai dô, vị phụ huynh này, loại chuyện vậy cần phải báo cảnh sát, mình thương lượng chút rồi giải quyết là được."

      "Chúng ta là nhân dân, có vấn đề dĩ nhiên phải tìm cảnh sát, trường học các ngươi bắt tội lộn xộn như vậy, cũng thuận tiện."

      Chủ nhiệm luống cuống, bất kể kết quả cuối cùng thế nào, xe cảnh sát đến trường học, danh tiếng Nhị Trung của ông ta có còn hay đây?

      Hiệu trưởng tranh chết tôi sống với Nhất Trung, nếu lần này bị cản trở, phải hận chết ông ta sao!

      "Chúng tôi lắng nghe hai vị bạn học mà."

      Trình Tĩnh vẫn khóc lóc, phụ huynh của ta nhìn chằm chằm bọn họ, ngược lại Miêu Miêu vẫn tỉnh táo, năm mười.

      "Con lớn bây giờ, lo học tập, cả ngày ở trường chỉ nghĩ đến bạn trai." Sao Trịnh Thâm hiểu vấn đề cong quẹo bên trong, châm chọc đôi câu.

      Cha Trình Tĩnh trợn mắt nhìn ta cái, mặc dù lớp 22 nát, nhưng phụ huynh nhà nào hy vọng con cái chăm lo học tập chứ.

      Mặt mũi chủ nhiệm thay đổi liên tục, nhao nhao so với thời kỳ trưởng thành, ràng sớm nghiêm trọng hơn.

      Uông Thư Ngọc cũng tương đối quan tâm Miêu Miêu, thầy nào thích học trò có thành tích tốt, nghe lời.

      "Nếu chỉ là hiểu lầm, vậy cứ thế , Trình Tĩnh em và Miêu Miêu xin lỗi."

      "Ai tại sao con bé phải ? Để cho bạn học nam kia đến làm chứng, lỡ như con bé hoảng loạn sao?"

      Cha mẹ Trình Tĩnh thấy, xem ra con bọn họ là vì bạn học nam kia, để cậu ta đến làm chứng, nhất định đứng về phía Trình Tĩnh.

      Chủ nhiệm cũng gật đầu, Trịnh Thâm hừ lạnh tiếng, tỏ thái độ gì.

      Đoàn Trạch cắm tay vào túi đến, lúc chủ nhiệm gọi Miêu Miêu, cậu cảm thấy hơi sốt ruột, nhưng cố đè xuống, lần này tìm cậu làm chứng, dĩ nhiên cậu phải vội vàng đến đây.

      "Em Đoạn, chuyện này em có quyền lên tiếng, xem xảy ra chuyện gì."

      "Được. Đầu tiên em muốn xin lỗi bạn Miêu Miêu, em dọa bạn ấy, là lỗi của em. Bạn Trình lấy giúp người làm niềm vui cũng có lỗi gì, nhưng lại quá nóng nảy, vừa mắng vừa muốn đánh, hi vọng sau này bạn Trình sửa đổi tính tình."

      Vài ba lời toàn bộ, chính là Miêu Miêu hề có lỗi, chỉ là người bị hại, còn Trình Tĩnh vừa mắng vừa muốn đánh.

      Mặt chủ nhiệm càng đen, sắc mặt vợ chồng nhà họ Trình cũng khó nhìn, Trình Tĩnh khóc càng thương tâm hơn.

      Sắc mặt Trịnh Thâm cũng vui đâu, bạn ngồi cùng bàn Miêu Miêu có dáng vẻ đẹp mắt như vậy? Miêu Miêu? Cũng cho cậu gọi à?!

      Sao nhìn cậu ta mà cứ thấy khó ở thế này.

      "Chủ nhiệm, bạn Trình đổ oan cho bạn học, ông phân phải trái thế nào mà Miêu Miêu nhà tôi bắt nạt người khác, tôi ghi lại hết rồi."

      Quơ quơ điện thoại di động: "Vẫn nên báo cảnh sát ."

      Sắc mặt vợ chồng nhà họ Trình và chủ nhiệm đồng thời biến đổi, sắp đến kỳ thi tốt nghiệp trung học, người nào cũng muốn có thêm chuyện.

      Chủ nhiệm the thé : "Đây chỉ là chuyện ..."

      "Ô miệt thị bạn học cũng phải là chuyện , ảnh hưởng đến tâm trạng thi tốt nghiệp trung học, chính là chuyện cả đời, tôi và Miêu Miêu cũng muốn bạn Trình thể thi tốt nghiệp trung học, nhưng tính chất chuyện này khá nghiêm trọng, tốt nhất phải lưu vào hồ sơ."

      Sắc mặt vợ chồng nhà họ Trình hoàn toàn tối thui, chủ nhiệm cắn răng đồng ý, nháy mắt với vợ chồng nhà họ Trình.

      Cứ đồng ý trước sao, nhớ hay còn phải là chuyện của trường à.

      Xem như xử lý xong, Trịnh Thâm cũng nhìn ra chủ nhiệm và vợ chồng nhà họ Trình sớm ‘câu thông’, cũng gì, chỉ cười lạnh.

      "Tôi đưa Miêu Miêu về nhà nghỉ ngơi ngày, các người trông coi con của mình cho tốt, đừng làm mất cái mặt già như vậy nữa."

      Mẹ Trình Tĩnh đương nhiên cũng khó chịu, quên mất ánh mắt vừa rồi của Trịnh Thâm, lại bắt đầu phát uy.

      "Con bé nhà mấy người mập như cái đầu heo, sao lại sợ mất mặt xấu hổ vậy."

      Trịnh Thâm nắm chặt quả đấm, nếu phải ở trường của Miêu Miêu, sợ ảnh hưởng đến sau này, sớm nhào vào đánh bà ta rồi.

      "Bạn Trình, cách giáo dục của phụ huynh nhà bạn đáng sợ."

      Đoàn Trạch xong cũng bỏ , còn gì khổ sở bằng việc người mình thích đứng về phía mình mà lại xem thường mình: "Mẹ!"

      Trình Tĩnh tức giận kéo mẹ ta, ngăn cản bà ta thêm nữa, chuyện như vậy được giải quyết xong, hai bên cùng ra ngoài.

      "Hừ, các người chờ đấy." Mẹ Trình dậm chân cái.

      Trịnh Thâm lười nhìn bà ta, chỉ nhếch khóe môi kèm theo nụ cười ngoan độc: "Được, tôi chờ, các người cũng chờ đấy."

      Kéo Miêu Miêu ngay, thu thập vợ chồng nhà họ Trình này, có lỗi với tính cách của Trịnh Thâm !

      Nhưng mà trước đó, cái gã chủ nhiệm há mồm phun bậy kia...

      "Miêu Miêu, phòng làm việc của hiệu trưởng ở đâu vậy?"
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :