1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã là trung khuyển - Thập Vĩ Thố

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 47: Tăng giá

      Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

      "Sao thế?" Miêu Miêu nghi ngờ hỏi , người này chỉ cười ha ha, lẽ điên rồi.

      " đầu tư có lời!" Trịnh Thâm hớn hở, tay nhân cơ hội ôm Miêu Miêu, chiếm tiện nghi.

      "Đây là chuyện tốt mà."

      "Là chuyện tốt, , dẫn em ăn mừng."

      dẫn em hẹn hò nha!

      ...

      Trịnh Thâm chọn nhà hàng Tây trông khá sang trọng, hai người cũng chưa từng ăn qua. Nhưng nghe mấy bé đều thích những nơi lãng mạn thế này, cho nên cân nhắc dẫn Miêu Miêu tới nếm thử chút.

      Huống chi hiếm khi, để Miêu Miêu cảm nhận được lãng mạn, tình cảm... của Củng cố tình của bọn họ, vui quá mất.

      Ừ... Cách bố trí quả khá lãng mạn tình cảm, các chàng trai ở đây, mặc toàn quần áo xinh đẹp rạng rỡ, cầm dao nĩa, động tác ưu nhã, ánh đèn mờ tối, đại sảnh có người đàn piano, kéo vi-ô-lông.

      Đương nhiên, Trịnh Thâm chỉ liếc mắt dời ngay, trong lòng nghĩ, miếng thịt như vậy, còn cắt tới cắt lui, đủ để nhét kẽ răng nữa.

      "Hai vị, xin hỏi cần dùng gì?"

      xong, chuyển thực đơn cho bọn họ.

      Trịnh Thâm mở ra sửng sốt, sao nhận ra nổi chữ nào vậy...

      Miêu Miêu lại biết, dựa vào chút hiểu biết, chọn xong món ăn, thấy Trịnh Thâm ngẩn ra, vội vàng : " ấy và tôi..."

      Lại thấy Trịnh Thâm đặc biệt bình tĩnh khép thực đơn lại, ánh mắt sắc bén nhìn nhân viên phục vụ, : "Ở chỗ các có món nào nổi tiếng?"

      Đầu tiên nhân viên phục vụ sửng sốt, vội vàng nêu lên vài món.

      "Mỗi món phần, cảm ơn."

      "Đừng, đừng khách sáo."

      Miêu Miêu: "..."

      Nhân viên phục vụ đưa thực đơn ra sau, mấy nhân viên phục vụ khác ở cùng chỗ tán dóc.

      "Đây rốt cuộc là nhân tài ở đâu thế?"

      "Quá hào phóng, khí thế kinh người."

      "Được rồi, ngay cả ánh mắt của ấy tôi cũng dám nhìn!"

      "Bạn xinh đẹp!"

      " nhảm, nhìn bé cưng của ấy , chuyện cũng dám lớn tiếng."

      ...

      "."

      "Hả?"

      "Sao đột nhiên muốn ăn món Tây?" Đầu hơi nghiêng, mắt nhìn .

      Đầu tiên Trịnh Thâm thất thần, mặc dù thích Miêu Miêu mập mạp, nhưng gầy xuống, trông rất đẹp.

      Nhếch môi cười: "Nếm thử chút thôi."

      "Ồ ~ "

      Mới vừa ăn miếng, đối phương lại bắt đầu chuyện.

      "Miêu Miêu."

      "Hả?"

      "Chúng ta..." Đây là hẹn hò.

      Chưa xong bị điện thoại cắt đứt, mặt Trịnh Thâm tối sầm, nhịn được lấy điện thoại di động ra.

      "Chuyện gì?!" Giọng hơi hung dữ.

      "Thâm ca! Phát tài rồi! Thành Bắc xây đường sắt ngầm! Chúng ta giàu to rồi!" Lâm Phóng cũng vui đến sắp khóc.

      Mảnh đất này tới tay mới nửa tháng, vừa qua Quốc Khánh, tin này rơi xuống.

      Theo Lâm Phóng, lẽ nào Trịnh
      https://***************.com/downloads/posts/3429078.png
      Hale205 thích bài này.

    2. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 48: Tính kế

      Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

      Biết Trịnh Thâm đào hố, nhưng có cách gì, bây giờ nắm giữ mảnh đất này, có quyền quyết định.

      Dù Vưu Minh Đạt muốn, cũng phải mua phần mảnh đất này, giá của Trịnh Thâm thấp, nhưng quá cao, lời nhuận trong này cũng tương đối khả quan.

      Nếu phải nguy hiểm quá lớn, miếng thôi ông ta cũng muốn mua lại.

      ra khỏi phòng ngầm, Vưu Minh Đạt quay đầu lại liếc nhìn.

      Trước đó vài ngày ông ta còn thể chờ được muốn bán quách mảnh đất này cho , lúc này mới bao lâu đâu, ông ta phải trơ mắt bỏ ra số tiền gấp mấy lần, chỉ để mua phần của mảnh đất này.

      hối hận là giả, muốn nghĩ cách khác cũng đúng, ông ta hận thể quay ngược thời gian, giữ chặt mảnh đất kia.

      Đất thành Bắc bán rất mau, công ty động sản này cắt miếng, nhà kia cắt chút, chỉ chừa lại cái góc bên cạnh, bán được giá nên Trịnh Thâm giữ bán, để lại cho mình, lỡ sau này có tác dụng gì.

      "Thâm ca! Thâm ca! Như nằm mơ vậy?" Số tiền kia cũng qua tay Lâm Phóng, nhiều như nằm chiêm bao.

      Trịnh Thâm có biểu cảm gì, vẫn là vẻ thơ ơ, chỉ : "Trước tiên đưa tiền thừa cho Ngưu Đồ, chuẩn bị kỹ, sau đó mướn cái phòng làm việc tốt chút ở trung tâm thành phố."

      Đứng lên, duỗi lưng: "Tuyển vài người mới, Trịnh thị của chúng ta, bắt đầu làm việc!"

      Lâm Phóng cũng kích động: " tốt quá, Thâm ca, chúng ta nhất định phải thực kế hoạch lớn, Trịnh thị! Mai sau phải là công ty đỉnh nhất!"

      Ông ta rất phấn chấn, từ trong người tản ra ý chí chiến đấu.

      "Ông chủ, tiếp theo chúng ta làm gì?"

      Trịnh Thâm nghi ngờ nhìn về phía ông ta: " phải bảo ông trả tiền lại sao?"

      "Vậy còn ?"

      "Tôi đón Miêu Miêu chứ sao." Vừa vừa cầm áo khoác lên ra ngoài.

      Lâm Phóng đuổi theo: " phải chứ, Thâm ca, phải chúng ta mưu cầu việc lớn à?"

      Trịnh Thâm dừng bước: "Trước tiên làm xong hai việc này , những thứ khác sau."

      Lâm Phóng: "..." Đến cuối cùng là sau hay lại? Thâm ca, rốt cuộc có kế hoạch đó?!

      ...

      Miêu Miêu phát từ khi Trịnh Thâm gây dựng nghiệp trong nhà có thêm từ điển Oxford và máy ghi , có cả báo nước ngoài.

      Ban ngày Trịnh Thâm đưa tới trường học rồi biết đâu, buổi tối đón ăn bữa cơm, bắt đầu học từ vựng, đọc báo.

      Có lúc cũng cầm tới hỏi , tự tay dạy phiên cho .

      Trịnh Thâm học tập nhanh đến ngờ, mục tiêu của phải là giao tiếp, bây giờ chỉ tập trung vào đọc hiểu.

      Miêu Miêu cũng chợt thăng cấp thành giáo Miêu.

      Rồi sau đó, Trịnh Thâm bắt đầu ‘mua sắm’, tự chọn, mà dẫn theo Miêu Miêu cùng .

      Vừa vào cửa, có vài nhân viên đứng ở quầy, cũng có vài người sửa sang lại quần áo, nhưng chỉ có nhân viên trẻ tuổi đến: "Xin hỏi..."

      Trịnh Thâm nhịn được phất tay: "Tự chúng tôi xem, đừng quấy rầy chúng tôi."

      xong dắt Miêu Miêu vào trong, người nhân viên này trợn tròn mắt, chỉ đành phải trở về quầy.

      "Hừ!" người lớn tuổi khác hừ lạnh tiếng, hất mắt với ấy, : " bé, ánh mắt phải sắc bén hơn chút, phải ai cũng có thể mua nổi quần áo ở cửa hàng của chúng ta đâu."

      Bà ta bày ra thái độ dạy bảo, bé nhân viên chớp mắt vài cái, vừa tới, phải cái gì cũng hiểu.

      " nhìn quần áo của bọn họ , kia nhìn ra, nhưng người nam tuyệt đối chính là hàng vỉa hè, sao có thể mua nổi chỗ chúng ta?"

      người khác tiếp: "Người như vậy đừng để bọn họ thử đồ, ai biết có thể làm bẩn quần áo hay , đến lúc đó quản lý trách mắng, chậc chậc, ai có thể chịu trách nhiệm cho đâu."

      Lúc này, có đôi khác đến, người đàn ông béo ú, người phụ nữ dựa sát vào ông ta.

      Bà nhân viên mới vừa dạy đời lập tức tiến lên, trong nháy mắt thái độ nhiệt tình vô cùng. Vây quanh bọn họ đông tây, hồi khuyên nên thử cái,
      https://***************.com/downloads/posts/3429555.png
      Hale205 thích bài này.

    3. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 49: Danh chính

      Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

      Miêu Miêu dạo diễn đàn, cho nên biết chuyện này, chờ lúc Hạ Uyển Lâm cho biết gần như ai ai cũng biết rồi.

      Hình biết xử lý thế nào, mặt Trịnh Thâm có hơi mờ.

      Người ta chỉ thấy Miêu Miêu và người đàn ông lớn tuổi cùng nhau, cho nên ít người nghĩ sai.

      Dĩ nhiên, cũng có rất nhiều người khịt mũi khinh bỉ với loại tin tức này, nhưng rốt cuộc ít người có ấn tượng tốt về .

      "Duyệt Duyệt, cậu xem cái này ." Trong ký túc xá, nữ sinh lấy điện thoại đặt ở trước mặt Nhan Duyệt.

      Nhan Duyệt tùy ý liếc nhìn: "Đây là ai vậy."

      "Miêu Miêu, chính là sinh viên năm nhất cũng được liệt vào hoa khôi của trường giống cậu đấy."

      Tay Nhan Duyệt dừng lại, nhận lấy điện thoại di động, nhìn xong, lộ ra nụ cười giễu cợt.

      "Mấy bé thời buổi này, có tiền muốn đường tắt, chậc chậc."

      Cảm thán câu, rồi để trong lòng, lấy điện thoại di động ra, gọi cú điện thoại: "A lô, dì, Gia Thịnh có ở nhà ạ?"

      "Vậy tốt quá! Buổi trưa con qua nhé!"

      Cúp điện thoại, vội vàng thu dọn đồ đạc, chạy thẳng tới nhà họ Diệp.

      ...

      "Miêu Miêu..." Hạ Uyển Lâm thấy ngẩn ra, nhàng gọi , có chút lo lắng.

      Miêu Miêu lấy lại tinh thần: " sao sao đâu, tớ chỉ suy nghĩ là do ai chụp."

      " nhìn ra, đối phương cũng để lại tin tức gì, phải có thù oán với cậu chính là người vô cớ gây chuyện."

      "Ừ..." Chân mày Miêu Miêu vẫn nhíu.

      Hạ Uyển Lâm hỏi : "Đây chính là bạn trai mà cậu ?"

      Miêu Miêu hơi cúi đầu, khuôn mặt nhắn ửng hồng, ngượng ngùng gật đầu.

      "Hình này quá mờ, hình như có người muốn hại cậu, cậu..."

      Miêu Miêu trầm tư, : "Tớ xem thử là ai trước, đến lúc đó lại nghĩ cách."

      "Đây là ai chứ? quá ác độc." Hạ Uyển Lâm tức giận oán trách.

      Miêu Miêu cũng cúi đầu suy nghĩ.

      ...

      "Tối nay ăn gì?" Trịnh Thâm bước lên, đón Miêu Miêu mới vừa từ trường học ra ngoài.

      "Tùy thôi."

      "Em làm sao vậy?" Trịnh Thâm rất nhạy cảm về cảm xúc của Miêu Miêu, chỉ hai từ chú ý tới tâm trạng của , trong lòng có chuyện.

      "Cũng có gì, chỉ là..." Miêu Miêu kể đầu đuôi cho biết.

      Trịnh Thâm nghe xong đầu tiên là tức giận trận, rồi sau đó trong đầu nảy ra ý, đây cũng phải là lúc danh được chính rồi sao?

      Hưng phấn : "Miêu Miêu, chúng ta chụp hai tấm hình, gửi lên lại là được."

      Miêu Miêu lại trầm tư chốc lát, : "Chúng ta phải xem trước đến tột cùng là ai chụp hình chúng ta."

      bé nhân viên được chuyển thành nhân viên chính thức, tựa vào quầy chờ khách đến, lúc chưa lấy lại tinh thần, có hai người vào, tất cả mọi người trong cửa hàng đều nghênh đón.

      bé nhân viên vừa thấy, ơ, phải là đôi tình nhân lần trước sao, thảo nào đều nhào tới hết.

      Nghĩ vậy, chân lại bước nhanh hơn về phía trước.

      Các nhân viên thất chủy bát thiệt [1], Trịnh Thâm nhịn được, thẳng: "Chúng tôi muốn xem băng ghi hình của cửa hàng vào hôm đó."

      [1] thất chủy bát thiệt: ồn ào huyên náo, nhiều người cùng .

      Trong nháy mắt lập tức yên tĩnh.

      Băng ghi hình này phải ai muốn xem là có thể xem?

      "Chúng tôi chỉ xem chút, hôm đó vợ tôi làm rơi chiếc nhẫn kết hôn bằng kim cương của chúng tôi, chúng tôi tới xem thử có phải đánh rơi trong cửa hàng của các hay ."

      nhân viên có thâm niên quýnh lên: "Thưa , thể đổ oan cho người khác, cửa hàng của chúng tôi có quy định, đồ khách hàng bỏ quên luôn giữ lại ở đây, chúng tôi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương nào cả."

      Trịnh Thâm trầm mặt: "Vậy à... Vậy tôi phải xem thử, xem xem có phải lúc vào cửa vợ tôi hề đeo hay là đánh rơi ở đâu rồi."

      Bà nhân viên cân nhắc: "Được, theo tôi." Đồ
      https://***************.com/downloads/posts/3430039.png

      Click vào đây để xem tiếp nếu không thấy ảnh
      Hale205 thích bài này.

    4. nữ thần

      nữ thần Active Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      105
      Chương 50: Chậm phát triển

      Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

      Lâm Phóng mãi mãi vẫn quên được khắc kia, cậu trai tuấn tú lịch đẩy cửa ra, đôi mắt mang theo cặp kính dày, người còn chưa thấy mà giọng truyền đến đầu tiên.

      Lâm Phóng cảm thấy, dường như ông ta nhìn thấy kẻ... chậm phát triển.

      Cậu chàng kia nhắm mắt lại đưa ra xấp bản thảo, hề dừng lần, hình như sợ nếu mở mắt nhớ gì nữa.

      "Chờ chút..."

      Người nọ để ý đến ông.

      "Cậu chờ chút!" Lâm Phóng rống to, cuối cùng cả người Vương Chí run lên, mờ mịt mở mắt.

      Lâm Phóng thở ra hơi: "Cậu nộp cho vị trí nào?"

      "Tôi... Tôi tôi... Lập... lập..." Vương Chí lại bắt đầu lắp bắp biết gì.

      "Lập trình viên?" Trịnh Thâm giúp cậu tiếp.

      Đối phương mạnh mẽ gật đầu, Lâm Phóng chuẩn bị phất tay bảo người , dáng vẻ kia mà thử cái gì, Trịnh Thâm chợt gọi cậu lại.

      "Tới đây."

      Nghe có người gọi, Vương Chí hấp ta hấp tấp chạy qua, nhìn Trịnh Thâm, gì.

      Trịnh Thâm mở máy tính ra: "Cậu thử ..."

      Giả vờ mình rất hiểu bảo cậu làm kiểm tra thử, vẻ mặt tương đối tự nhiên.

      Sau khi Vương Chí sờ tới con chuột cứ như thay đổi thành người khác, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình, tay gõ gõ, cả căn phòng như chỉ có cậu và máy tính.

      "Được. . . Được được... rồi." Vừa ngẩng đầu lại lắp bắp rồi.

      Mặc dù Trịnh Thâm hiểu nhiều về máy tính, nhưng đề là do chính bản thân ra, đương nhiên biết mất bao lâu để hoàn thành được xem là cao thủ, người này... Hình như là rất cao?

      Hài lòng gật đầu: "Cậu giới thiệu lần nữa , hơn chút."

      Vương Chí nhìn ánh mắt của , mờ mịt há miệng, quên cả tờ đơn...

      Lâm Phóng thấy dáng vẻ kia, cũng biết Trịnh Thâm trúng ý người này, đối với nhân tài, bọn họ luôn nhiệt tình và khoan dung.

      "Cậu tên gì?"

      "Vương... Vương... Chí."

      "Ở đâu"

      ...

      hỏi đáp, Lâm Phóng nhìn Trịnh Thâm, đối phương gật đầu.

      "Vậy được, cậu được nhận vào công ty chúng tôi."

      Vương Chí vốn nghĩ rằng vô vọng, chợt kinh hãi, vẻ mặt vui mừng, cúi người với Lâm Phóng.

      "Cảm ơn... Cảm ơn. . . Ông ông chủ!"

      Trịnh Thâm: "..."

      Lâm Phóng trợn mắt: "Vị này mới là ông chủ!"

      "A?" Vương Chí đần mặt.

      Trịnh Thâm thở dài: "Thôi, ký hợp đồng trước ."

      ...

      Viên Giang Ngạn làm trong công ty internet khá lớn, công ty bọn họ có khoảng 50 người.

      Năng lực làm việc tương đối khá hơn so với tổ trưởng, tổ phó gì đó chỉ biết múa mép khua môi.

      Ban đầu quả bọn họ nghĩ ra phương án hay, bây giờ lại bị ăn mòn còn linh cảm, hết thời rồi.

      Như tổ trưởng của bọn họ, hết ý tưởng, chỉ có thể nghĩ cách khác...

      Người này đàng hoàng, tính toán, ví như mấy ngày trước, ta chịu Chương 51: Ghen

      Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

      giống với Nhan Duyệt trong nháy mắt đen mặt khá tức giận, Trịnh Thâm cũng biết Miêu Miêu thể nào có gì với đối phương, tính cách của rất .

      Nhưng mà... Việc này cũng làm trở ngại, vô cùng, đặc biệt, siêu siêu tức giận!

      Bước nhanh qua, tay đè bả vai Diệp Gia Thịnh, bức người lui về phía sau đoạn, ngã xuống đất.

      Đối phương theo bản năng đứng vững gót chân dùng sức chống cự, bên dưới đứng vững, thân thể thẳng băng.

      Tuy nhiên sức mạnh của Trịnh Thâm, phải ta có thể chống lại, hoàn toàn có khả năng chống cự, bị kéo xa đoạn, ngã xuống đất.

      Diệp Gia Thịnh nháy mắt vài cái, ngẩng đầu thấy Trịnh Thâm đen mặt, nhưng ta tức giận.

      Nếu ta có em đáng như thế, người khác có ý đồ tới cua ấy, ta nhất định cũng tức giận, làm khó đối phương.

      "Trịnh Thâm." Diệp Gia Thịnh chào hỏi, theo ta, đánh tôi ngã xuống đất, tôi vẫn chuyện đàng hoàng với chính là tôn trọng rồi.

      Ngay khi Trịnh Thâm nhìn qua kiểu này như trắng trợn khiêu khích!

      Cắn răng, mắt thấy sắp nhào tới, hai nữ sinh cùng cản.

      người giữ Trịnh Thâm: ", đừng xúc động, ở cổng trường đó!"

      người khác chạy đến trước mặt Diệp Gia Thịnh: " Gia Thịnh, sao chứ?"

      Trịnh Thâm hung hãn trừng mắt, kéo Miêu Miêu rời , Diệp Gia Thịnh nhàng đẩy Nhan Duyệt ra, nhìn bóng lưng hai người, khỏi cảm thấy vô cùng thân mật.

      ...

      "?" Miêu Miêu nhàng lên tiếng, len lén quan sát .

      Trịnh Thâm thở ra hơi, kéo tay Miêu Miêu: " sao, giận em đâu."

      Trong lòng lại nghĩ, Diệp Gia Thịnh này, lần tới phải hành hạ ta trận.

      " ta giúp Diệp Minh hỏi cách thức liên lạc với Tô Hướng Nam, Diệp Minh, bạn học của em." Về phần việc kia, được rồi, cũng biết Diệp Gia Thịnh mắc bệnh thần kinh gì.

      "Chúng ta ăn cơm trước ."

      "Vâng..."

      Trịnh Thâm dẫn ăn cơm trước, dù sao cũng là đổng trưởng của ‘công ty’, mua chiếc xe mới, chở Miêu Miêu đến quán cơm.

      Gọi món xong, cười : "Miêu Miêu chờ , rửa tay."

      Miêu Miêu gật đầu, Trịnh Thâm ra ngoài, tới chỗ vắng người, lấy điện thoại di động ra.

      "A lô, Tô Hướng Nam, giúp tôi làm chuyện."

      ...

      Diệp Gia Thịnh vất vả thoát khỏi Nhan Duyệt trở về nhà, bé kia thích ta, ta biết.

      Hai nhà vốn có quan hệ tồi, cũng xem như ta nhìn lớn lên, khi còn bé xem là em , đối với tệ lắm. Theo tuổi tăng trưởng, hành động của dần dần chạm đến ranh giới cuối cùng của Diệp Gia Thịnh.

      Kể cả chuyện đến thành phố W năm, khó tránh có nhân tố là bé này.

      thích nên cho hi vọng, nhưng hiển nhiên, bất kể ta bao nhiêu lần, Nhan Duyệt vẫn chịu buông tha.

      Nằm ghế sa lon, hai tay gối sau gáy, nhớ tới Miêu Miêu.

      Dáng vẻ bé đó đáng , như con mèo con, hơn nữa ánh mắt rất đẹp, ướt át nhìn ta, trái tim cũng muốn trao cho .

      Nhớ đến huấn luyện quân lần trước, hai người ngồi ở phía sau gặm cánh gà, khẽ cười.

      Mẹ Diệp, Lưu linh vừa vào cửa nhìn thấy con trai thường ngày nghiêm túc của mình, cười đến... Chương 52: Tung chiêu

      Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

      Miêu Miêu tốn phút tiêu hóa những lời , rồi sau đó mặt tối sầm.

      "Kết hôn?"

      "Đúng! Kết hôn!" Ánh mắt Trịnh Thâm dần sáng lên.

      ", quên tuổi của em rồi à?" Sắc mặt Miêu Miêu khá khó nhìn.

      Trịnh Thâm sửng sốt, đúng ha... Miêu Miêu mười chín tuổi... Lúc trước vẫn còn nghĩ xem còn bao lâu nữa mới đến hai mươi tuổi, vậy mà gấp gáp nên hồ đồ rồi, quên tuổi .

      "Đúng ha... Vậy đính hôn trước?"

      "Biến!!!"

      "Miêu Miêu, Miêu Miêu." Trịnh Thâm như sói xám lớn ngoắt đuôi, theo sau Miêu Miêu, vẻ mặt lấy lòng.

      Miêu Miêu đen mặt quay đầu lại, muốn nhéo tai , Trịnh Thâm lập tức thuận theo cúi đầu, đưa lỗ tai ra trước mặt , mặc vặn chặt.

      " sai rồi. . . Chỉ vì muốn cho mọi người đều biết em là của , tránh cho luôn có người nhớ thương em." Trịnh Thâm ưỡn ngực nghiêm mặt cười.

      Miêu Miêu chớp mắt: "Lần trước phải phát thiệp rồi sao? Những thứ vụn vặt kia em cũng tùy , à, yên tâm về em !"

      Trịnh Thâm nghe nửa câu đầu chột dạ rũ tai, sau khi nghe nửa câu sau lại lập tức hưng phấn, vỗ ngực: "Yên tâm! rất yên tâm về em!"

      "Ồ... Vậy ngày mai em ra ngoài ăn cơm với bạn."

      Trịnh Thâm theo bản năng hỏi: "Nam hay nữ?"

      Hỏi xong trong lòng lộp bộp, nhìn về phía Miêu Miêu, quả nhiên, mặt đối phương đen như than.

      " phải yên tâm về em sao?" Cắn răng nghiến lợi, vừa vừa nhàng nhéo tai.

      "Ái cha, đau quá à!" Trịnh Thâm vừa sờ tai vừa giải thích: " rất yên tâm về em, tương đối yên tâm, nhưng yên lòng với mấy tên đê tiện có bề ngoài đẹp đẽ!"

      Miêu Miêu: "..."

      ...

      Sau khi ‘cầu hôn’ thất bại, Trịnh Thâm bắt đầu suy nghĩ xem nên xúc tiến tình cảm giữa và Miêu Miêu thế nào.

      Từ 《36 kế theo đuổi vợ》 đến 《Tâm của thiếu nữ》, Trịnh Thâm cũng xem như làm đủ công tác, tổng kết lại có con đường mặc dù cũ nhưng luôn hiệu quả, chính là xem phim.

      nên xem thường cái vụ xem phim này, Trịnh Thâm tổng kết lâu như vậy, trong phim, cái quái gì cũng có thể học.

      Đối với việc Trịnh Thâm mời mình xem phim, Miêu Miêu cũng có cảm nhận gì quá lớn, gần đây Trịnh Thâm có chút lầm lì, cảm thấy, cũng nên ‘cưng chìu’ chút xíu.

      Tám giờ tối đúng giờ chiếu, phim tình .

      Vị trí của hai người ở giữa, dắt qua, vừa lúc vào, chú ý tới hai bên chỗ ngồi đều là đàn ông!

      Trịnh Thâm nhướng mày, cẩn thận quan sát nhan sắc của hai người, cho ngồi kế chàng hơi xấu xí chút.

      Lúc này mới hài lòng ngồi xuống, mua popcorn, trong 《36 kế theo đuổi vợ》 có , nếu như tới khúc kích thích, có thể thừa dịp ôm hôn, có bắp rang ảnh hưởng đến khí.

      Cho nên mới vừa rồi có đánh chết cũng để mua popcorn.

      thực tế, kế hoạch mãi mãi thể ngăn nổi biến hóa, phim điện ảnh chiếu đến mười phút, hai người trước mặt bắt đầu tình chàng ý thiếp, dính thành cục.

      Phim điện ảnh này biết về cái gì, màu sắc ảm đạm, thỉnh thoảng khóc sướt mướt, hiểu nổi sao hai người trước mặt có thể có cảm giác được.

      Trịnh Thâm len lén quan sát biểu tình của Miêu Miêu, trong lòng khẽ động, chẳng qua đợi, chờ cơ hội.

      Vậy mà đợi được cơ hội, lại đợi được tiếng khóc truyền đến từ bên cạnh.

      Trịnh Thâm sửng sốt, vội vàng ôm , lòng như lửa đốt: "Sao vậy? Bé ngoan sao thế?"

      Ánh mắt Miêu Miêu vẫn nhìn màn ảnh, vừa khóc vừa : " tội nghiệp... Sao lại đáng thương như vậy!"

      Trịnh Thâm hiểu ra sao, nhìn phía trước chút, trước mặt ít cũng khóc.

      "..." Bà cha nó, tên bán vé này tại sao cho biết, phim tình còn có bi kịch!

      Trịnh Thâm cứ lau nước mắt cho cả đêm như vậy, đừng ôm hôn, cả tiện nghi cũng chẳng chiếm được, chỉ phải dỗ dành .

      Trong lòng mắng《36 kế theo đuổi vợ》 trận, vừa đau lòng vừa hối hận ôm Miêu Miêu ra ngoài, thấp giọng an ủi.

      Dẫn đoạn, Miêu Miêu điều chỉnh trạng thái ổn thỏa rồi.

      Trịnh Thâm thấy cách đó xa có tiệm hoa, nảy ra ý, đột nhiên che kín ánh mắt Miêu Miêu.

      "Miêu Miêu chúng ta chơi trò chơi , khẽ đếm đến 100 rồi mở mắt."

      ", lại bày trò gì nữa vậy?"

      "Chơi !"

      Miêu Miêu bất đắc dĩ theo , nhắm mắt lại, Trịnh Thâm xoay người chạy đến tiệm hoa, tiện tay lấy bó, trả tiền rồi chạy về.

      "95, 96, 97, 98, 99, 100."

      Miêu Miêu mở mắt, Trịnh Thâm đứng trước mặt cười, dịu dàng thương .

      Tặng hoa cho , vẻ mặt thâm tình: "Miêu Miêu, ..."

      "."

      "Hả?" Trịnh Thâm bị cắt đứt hiểu ra sao.

      "Hoa cẩm chướng dùng để biếu người lớn."

      "..." Trịnh Thâm liếc nhìn Miêu Miêu, lại nhìn hoa tay .

      Bà nó! Sao thứ đặc biệt thế này dạy hả?!

      Buổi tối, Miêu Miêu ngủ, Trịnh Thâm đen mặt ở lại phòng khách xé cuốn《36 kế theo đuổi vợ》 và 《Tâm thiếu nữ》, trong miệng lẩm bẩm: "Đồ bỏ ! Vô dụng!"

      ...
      Hale205 thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :