1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã là phúc hắc đại nhân - Khuyển Thần Khuyển Khuyển ( 33 chương + 5 PN )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 10: Xác lập quan hệ
      Tôi nghĩ công phu nhanh chân bỏ chạy của tôi luyện đến tầng cao nhất, quãng đường từ trường về nhà mất 25 phút, tôi chỉ tốn có nửa thời gian đó về tới nhà, phỏng chừng linh dương cũng đạt được tốc độ này của tôi, vừa về nhà tôi liền suy sụp ba bước leo lên lầu, chui vào phòng của mình.

      Đóng cửa, chốt khóa, leo lên giường, kéo chăn lên, chui vào, bao chính mình kín mít khe hở.

      Da mặt của tao a a a a a a a a!! Mày mất hết trơn rồi!!!

      Thể diện của tao a a a a a a a a!! Mày cũng khác gì luôn!!!

      Hành hung đầu của chính mình – ing.

      Tôi cứ nằm đà điểu như vậy khoảng 10 phút, ngoài cửa phòng vang lên tiếng của Diễm Diễm.

      “Chị, mở cửa!!”

      Tôi nằm buồn trong chăn kích động trả lời “ ra!!”

      Ngoài cửa có động tĩnh gì, lát sau, tôi chợt nghe tiếng chìa khóa mở cửa.

      Tôi xóc chăn lên, tức giận nhìn Diễm Diễm và chùm chìa khóa tay nó, đó là chùm chìa khóa mẹ bỏ trong ngăn kéo ở phòng khách.

      Con nhóc này để cho người ta yên tĩnh chút được sao?

      Diễm Diễm rút chia khóa ra, quay vòng vòng, buồn cười nhìn tôi “Lại điên?”

      Tôi lại giận dỗi chui vào chăn.

      Tuy rằng ở trong chăn nhìn thấy gì nhưng mà tôi có thể nghe được tiếng cười khanh khách của Diễm Diễm.

      “Chị, ghen vui ?”

      Mặt tôi phút chốc nóng rực, tôi xốc chăn lên liền gào to “Tao có!!”

      , mới lạ!! Nhìn thử bộ dạng của chị vừa rồi xem, lúc xô em biết dùng bao nhiêu lực, tới bây giờ khuỷu tay em còn đau ê ẩm nè.” Nó xoa xoa chỗ bị tôi đẩy, lại nhíu mày, lại oán trách .

      “Tao…tao…chỉ giận…giận nhịn được thôi!” tôi lắp bắp giải thích “Ai biểu mua đồ ăn cho mày, …mua…mua cho tao!!”

      Diễm Diễm ngồi ghế, bắt chéo chân qua, bày ra vẻ mặt đương nhiên “Giận gì mà giận? rể mua đồ ăn cho em vợ có gì sai?”

      …rể!!

      Cách xưng hô này giống như quả bom cỡ mạnh, làm bay hết máu mặt tôi, tôi giống như cái đầu tàu, khói bốc lên nghi ngút “Mày…mày…đừng…đừng gọi bậy!!”

      Diễm Diễm cười “Tục ngữ rất đúng, cắn người miệng mềm, bắt người nương tay(1), tiếng rể này em nhất định phải kêu rồi, nếu sau này em có đồ ăn vặt miễn phí để ăn.”

      “Mày…vì…mấy bịch đồ ăn vặt, liền bán…bán chị mày?”

      “Hắc hắc…” Diễm Diễm chút ăn năn ý tứ đều có, kéo ghế ngồi lại gần tôi, trừng mắt nhìn tôi, lấm la lấm lét “Chị, đoán thử xem, sau khi chị rồi rể gì?”

      Mặt tôi lại đỏ lên “ mày được gọi là rể, mày còn gọi!!”

      Cách xưng hô này…rất kinh tủng(2)!!!

      Diễm Diễm chu chu mỏ “Hừ, muốn biết thôi, .” Nó đứng lên, duỗi duỗi người “Em về phòng làm bài tập đây.”

      Nó liền xoay người tính , tôi nhịn được…nhịn được thò tay ra giữ nó lại.

      Diễm Diễm nhíu mày nhìn tay tôi.

      Tôi rụt tay về, hồi hộp vặn vẹo mấy ngón tay, phỏng chừng máu cả người đều vọt lên mặt hết rồi “ cái gì?”

      Ai ngờ Diễm Diễm lại xòe tay ra, đưa tới trước mặt tôi “Năm đồng!! Cho em, em cho!!”

      bi ai a, tại sao tôi lại có đứa em gặp tiền quên nghĩa như vậy chứ.

      Nhưng mà, tôi cũng tốt đẹp hơn gì.

      Từ trong bóp lấy ra năm tờ đồng bỏ lên tay nó…trong lòng rơi lệ vô số lần “Bây giờ mày được chưa!”

      Diễm Diễm liếm liếm tay đếm tiền, vừa đếm vừa rể , nhờ em về nhà hỏi chị, câu trả lời cuối cùng của chị là YES hay là NO!! Nếu là YES, ấy cho em năm đồng!”

      đầu tôi ngay lập tức ra ba vạch đen, Khang Duật, cậu cũng biết thu mua lòng người ghê.

      Bất quá, vấn đề ở chỗ đó, mà là ở Diễm Diễm.

      Tôi thét chói tai “Vậy mà mày còn đòi tao năm đồng!”

      Diễm Diễm vui mừng hí hửng cất tiền vào “Tất nhiên, tiểu thư ta đây kinh doanh lỗ vốn, phải đề phòng từ hai phía, nếu chị NO, ít nhất em vẫn có năm đồng!”

      Tôi nắm tay, con nhóc xấu xa này.

      “Chị, sao, là YES, hay là NO?” Diễm Diễm ngồi lên giường, nóng bỏng nhìn tôi.

      ràng, con nhóc này là do năm đồng của Khang Duật mới nóng bỏng.

      biết!!” tôi xấu hổ dùng chăn che kín người.

      Tôi biết mình có thích hay , quen biết bốn tháng, ngoại trừ tôi biết tên là Ái Tân Giác La Khang Duật, biệt hiệu Vương Gia, lớn hơn tôi hai tuổi, thích ăn hiếp tôi, những điều khác tôi hoàn toàn biết, nếu thích , cái thích này của tôi cũng vô lý.

      Nhưng mà mặt khác, tôi lại vì hiểu lầm chuyện của Diễm Diễm và vui trong lòng.

      Năm nay tôi 14 tuổi, còn đâu, tình là cái thứ gì, tôi còn chưa lắm.

      Nếu tôi thích , tôi cũng ghét , nếu tôi thích

      Tôi đỏ mặt cúi đầu, đột nhiên phát dạo gần đây cũng hay nghĩ đến .

      “Cái gì biết, vừa rồi chị khóc lóc om sòm giống như chó mẹ lên cơn điên, vậy mà còn biết!!”

      Nhắc tới trình độ so sánh của Diễm Diễm, đôi khi làm cho người ta…ăn tiêu.

      “Hắc hắc, lúc về gặp Lưu Lý Quân, nó với em, buổi trưa chị khóc! Vì chuyện em và rể gặp nhau mình.” Diễm Diễm bày ra ánh mắt -thấu-hiểu-tất-cả.

      tầm bậy!” tôi xoay người qua kích động che giấu chính mình “Đó là tao bị tái phát bệnh tim!!”

      “Tái phát bệnh tim mà chị còn chạy nhanh như chó đực đuổi chó cái được, chị lợi hại!!” Diễm Diễm trêu chọc .

      Tôi nóng nảy vội vàng “Mày đừng chó đực chó cái nữa được , cho dù tao là chó cái, tao cũng là con Ngao Tạng.”

      Diễm Diễm búng tay “Vậy vừa hợp, em thấy Khang Duật đúng là con Ngao Tạng, hai người vừa xứng đôi!”

      Tôi đột nhiên cảm thấy bụng đau run rẩy, con này bào chữa rất giỏi, tôi căn bản phải đối thủ của nó.

      Tôi thành ra suy nghĩ trong lòng “Tao ghét , nhưng mà thích, tao biết.”

      Diễm Diễm lại bày ra vẻ mặt chị-là-đồ-ngu-ngốc “ biết sao chị thử xem.”

      Tôi ngơ ngẩn hỏi “Thử xem?”

      Diễm Diễm cúi xuống giải thích “Chính là trước tiên để em lấy năm đồng kia …”

      Tôi tức giận dùng nắm đấm gõ lên đầu nó “Đồ xấu xa, mày cứ nghĩ năm đồng kia, nghe đây, đừng đòi tiền của nữa.”

      Nó che đầu câu “Nhìn , còn biết, nhanh vậy hình rồi, ràng, bây giờ địa vị của ấy trong lòng chị còn quan trong hơn đứa em này đây, chị còn chưa gả cho ảnh đâu, lo tiết kiệm tiền giùm người ta.”

      Tôi nóng mặt, cả người đều nóng nảy theo “Mày bậy nữa thử xem, xem xem tao có bóp chết mày .”

      Diễm Diễm vừa nhảy vừa lủi ở trong phòng, “Giết người, vì trai mà giết em !!!”

      “Âu Dương Diễm Diễm, có ngon đừng chạy!” tôi lập tức chạy theo đuổi giết.

      Tiếng bước chân rầm rầm, cùng tiếng bô bô ồn ào làm kinh động mẹ già ở dưới lầu, mẹ vung con dao thái nhát liền vọt lên lầu, quát vô cùng hung ác “ học về lo làm bài tập, tính làm phản phải .”

      Mẹ già làm pháp y, cho dù cầm dao gì, chỉ cần là dao, bộ dạng đặc biệt trầm, làm tôi và Diễm Diễm sợ tới mức dừng chạy ngay lập tức, nhanh như chớp đều tự lủi về phòng múa bút thành văn.

      Đến buổi tối, như thế nào tôi cũng ngủ được, nằm giường lăn qua lộn lại, tôi sầu khổ nghĩ, ngày mai làm sao đối mặt Khang Duật đây.

      Cả đầu toàn là YES với NO, tụi nó như bọt khí trong ly nước có ga, thi nhau nổi lên.

      Cả đêm tôi ngủ được, đeo cặp mắt gấu mèo học, đường Diễm Diễm vẫn còn thuyết phục tôi để nó lấy năm đồng kia trước, tôi tức giận nén được nữa, đuổi theo nó suốt đường tới trường.

      ngon rồi, học cùng lớp với Khang Duật, cần đối mặt với , tôi lại giống vậy, chỉ cùng lớp, lại còn ngồi cùng bàn, vừa vào hành lang của dãy lầu là tôi bắt đầu gục đầu xuống, tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt đâu, đôi khi nghĩ lại, tại sao tôi đột nhiên té xỉu cho rồi.

      Vào lớp, tôi vẫn gục đầu xuống, tới chỗ ngồi, đập vào mắt tôi đầu tiên là cặp chân thon dài của Khang Duật.

      hiểu tại sao mặt tôi lại xấu hổ đỏ lên…

      “Chào!” giọng nhàng khoan khoái, từ miệng chui vào tai tôi.

      Tôi lắp bắp trả lời “Chào…chào…”

      Tôi cuống quít ngồi xuống, theo bản năng dịch ghế ra bên ngoài, hôm nay tôi hoàn toàn chuẩn bị để rời xa đường biên.

      Khang Duật vừa mở miệng liền đến trọng tâm, cũng cho tôi cơ hội để hỏi “Hôm qua…”

      Vừa nghe thấy hai chữ hôm qua, tôi kích động rút sách bài tập từ trong cặp ra, lật đật chạy tới chỗ ngồi của Tiểu Phiền, rướn cổ kêu to “Tiểu Phiền, bài tập hôm qua, tao có bài muốn hỏi mày!!”

      Tiểu Phiền ăn bánh bao, bị tiếng kêu của tôi dọa đến, vừa vặn nghẹn luôn, điên cuồng vỗ ngực, tôi giống như tìm được cơ hội tránh né rồi, bắt đầu bưng trà đưa nước cộng thêm vỗ lưng.

      Tôi ngồi chết dí ở chỗ Tiểu Phiền, làm cho bạn ngồi cùng bàn Hoàng Nghiêm Dũng phải đứng học nguyên tiết tự học đầu giờ.

      Đợi tới lúc xếp hàng ra ngoài tập thể dục buổi sáng, tôi mới chậm rãi nhàng thở ra, nhưng mà lễ chào cờ buổi sáng cộng thêm tập thể dục cũng chỉ có 20 phút, vèo cái liền trôi qua, lại phải về lớp học.

      Tôi nhìn vách tường của hành lang, trong đầu toát ra ý tưởng đập đầu vào tường, nếu đập cho xỉu luôn, cũng phải chuyện tốt.

      Vào lớp, tôi ngồi xuống, Khang Duật cũng ngồi xuống.

      Trầm mặc.

      hồi sau, Khang Duật lại mở miệng “Hôm qua…”

      Tôi nhìn thấy Cán bộ môn ngữ văn đứng dậy ra phòng học, tôi chợt nhớ ra, tiết đầu tiên là tiết luyện trắc nghiệm môn ngữ văn, phải giúp thầy giáo lấy bài thi, tôi liền kích động, nhanh chân chạy về phía cửa lớp, để trước bước, tôi xô Cán bộ môn ngữ văn qua bên.

      Tôi vội vàng gào to hành lang “Thầy Tôn, để em mang giúp thầy!!!”

      Về mặt cơ bản tôi hề mang giúp, mà là trực tiếp cướp!

      Điều nên làm tôi đều làm, nên làm, tôi cũng làm.

      Trong giờ kiểm tra được chuyện là quy tắc ngay cả học sinh tiểu học cũng biết, tôi bình tĩnh hơn chút, nhưng sau khi bình tĩnh rồi, tôi bỗng nhiên nhớ ra, ngày hôm qua tôi căn bản học bài gì hết.

      Tất cả toàn là giải thích danh từ thể văn ngôn.

      Rất TM bi kịch!!

      Tôi chậm rì rì dùng bút tô đáp án, mấy đứa khác đều làm xong hết trơn rồi, tôi còn ngồi đó cọ qua cọ lại, tôi chuẩn bị cọ cọ tới hết tiết luôn.

      Chuông vừa vang lên, tôi lập tức đứng lên chạy về phía bục giảng nộp bài, sau đó lập tức chạy ra ngoài lớp, có thể trốn phút liền trốn phút…giờ nghỉ sau tiết dài nhất, khoảng 15 phút luôn đâu.

      chạy, tôi đột nhiên phát chuỗi tiếng chân gấp gáp chạy theo, quay lại nhìn, đúng là Khang Duật, mặt đen thui đầy nghiêm nghị đuổi theo tôi, làm tôi sợ tới mức mặt liền trắng bệch, chạy trốn nhanh hơn.

      Ngủ đủ kết quả chính là chạy được bao xa, tôi bị bắt, Khang Duật vừa kéo tôi liền về phía yên lặng hơn.

      Tôi đương nhiên giãy dụa, nhìn thấy gốc cây, mạnh mẽ ôm chặt lấy chịu .

      ác hơn, từ chỗ ngồi ôm tôi lên.

      Ôm… thế nhưng ôm tôi!!

      Tôi hoảng hồn, nhìn nhìn xung quanh xem có ai nhìn thấy , mới phát tôi hoảng quá chọn đường, tôi thế nhưng lại chạy tới chỗ sân thể dục hồi nào biết, vào giờ này làm gì có ai ở đây, nghĩ vậy, tôi liền bỏ tay ra, để cho ôm luôn.

      Tôi oán hận nghĩ, tôi nên ăn cho no mới đúng, để cho ôm tôi hết nổi luôn.

      Đến góc nào đó của sân thể dục, Khang Duật mới bỏ tôi xuống, tôi liền lập tức nghĩ trốn, nhưng mà vị trí chọn rất là bất lợi với tôi, sau lưng tôi là góc tường, phía trước là , tôi đành phải lui về sau bước, đến khi lưng và tường đều ép sát vào nhau, còn khe hở nào tôi mới thể dừng lại.

      Tôi cảm thấy mình tại giống như con thỏ bị kich hách, lại là con sói xám từng bước từng bước tiến tới, bộp tiếng, hai tay chống lên vách tường, vây kẹt tôi giữa và góc tường, hoàn toàn có đường trốn.

      “Cậu…cậu…muốn…làm sao!!” tôi run run môi hỏi.

      nghiêm mặt húc đầu tới liền rống “Tôi còn muốn hỏi cậu đâu, cậu làm cái quái gì vậy!!”

      Tôi nhìn trái, lại nhìn phải, chính là nhìn , tùy tiện tìm lý do trả lời “ phải là, phải là dạo thôi!”

      nghiến răng chút, mặt cúi lại gần hơn, làm cho tôi thể nhìn .

      “Cậu đừng dựa gần như vậy nữa, có chuyện gì từ từ .” tôi dùng sức dựa sát vào phía sau, muốn đem chính mình khảm lên vách tường luôn.

      “Hôm qua…” vừa vừa cúi đầu lên, tôi liền muốn che lỗ tai, tựa hồ sớm lường trước được, bóp vai tôi, cho tôi nhúc nhích “Tôi muốn câu trả lời cho hôm qua!”

      Mặt tôi lập tức vừa nóng vừa hồng, cũng bắt đầu nhăn nhó, tôi thừa nhận cái tính này của tôi tốt chút nào, gặp được việc lớn tôi liền thích làm đà điểu.

      “Trả lời thuyết phục…cái gì…cái gì…tôi……. biết!”

      Nhưng mà lại đà điểu chút nào, trực tiếp vào vấn đề chính “Thích tôi, hay thích!!”

      Tôi rất muốn hét chói tai, có cần trực tiếp như vậy , cũng thèm để cơ hội cho tôi giả vờ làm kẻ lừa đảo ngớ ngẩn.

      “Tôi chỉ hỏi lần! chuyện!!” hung ác lắc lắc tôi.

      Kỳ tôi vẫn nghĩ, chỉ lớn hơn tôi có tuổi, sao lại mạnh mẽ như vậy a, phương pháp theo đuổi con cũng giống như người lớn vậy, muốn biết người này lớn lên như thế nào.

      Tôi vẫn trả lời bằng hai chữ kia “ biết!!”

      biết!?” nổi giận, mặt đen thui như đít nồi.

      “Chỉ là biết thôi mà, sao mặt cậu hung hãn vậy!!” tôi rống lên với .

      Bình thường tôi cũng rống ai, từ khi gặp , công lực rống người của tôi coi như bị kích phát rồi.

      “Âu Dương Miểu Miểu, cậu là đồ ngu ngốc!” nghiến răng nghiến lợi nhả ra câu.

      Tôi ghét nhất bị người khác mình ngốc “Tôi mới ngốc, tôi chỉ là…tôi chỉ là biết.”

      Thích là cảm giác gì, tôi biết, bức tôi cũng vô dụng.

      Ánh mắt đen láy của giận dữ bốc lửa nóng hôi hổi chém tôi trăm ngàn nhát dao “ biết mới lạ, cậu trả lời tôi cho có lệ.”

      “Xì, ai có lệ với cậu, tôi chợt nghe Diễm Diễm, trước…trước…” hai chữ lừa cậu, tôi ra được.

      Hơn nữa, hỏi người ta có thích hay , sao trước, thích tôi.

      Tôi cũng chưa nghe chính mồm …Mấy cái này tính cái gì? Toàn bộ là từ miệng mấy đứa khác mới biết.

      “Dù sao cũng là biết!” tôi giận quay mặt sang chỗ khác.

      Hình như Khang Duật bị tôi chọc giận, tiếng nào, đột nhiên, buông tay, gót chân chuyển cái, thở phì phì bỏ .

      Hả?

      Điều này tôi hoàn toàn nghĩ tới.

      thèm quay đầu lại lần nào, làm trong lòng tôi đột nhiên khó chịu.

      Tên xấu xa này, cứ như vậy liền bỏ rồi!!!

      Tôi rối rắm điên cuồng đấm vách tường.

      Chuông vào lớp vang lên, tôi cũng kịp tự hỏi tức giận, hay là giả vờ tức giận, nhanh chóng chạy về lớp.

      Khang Duật ngồi vào chỗ mình, từ đầu tới cuối liếc tôi cái cũng thèm, khó chịu trong lòng tôi càng tăng thêm.

      Có ý gì? Đây là ý gì?

      chỉ thèm nhìn tôi, sau đó ngay cả câu cũng thèm với tôi, giống như tôi tồn tại vậy.

      Buổi chiều lúc học thể dục, lớp tôi và lớp 4 cùng học với nhau, tôi vẫn nhìn lén Khang Duật, thình lình phát , cùng đứa con bên lớp 4 đứng chuyện với nhau.

      Khuôn mặt tươi cười kia đâm vào mắt tôi làm cho tôi muốn giết người.

      Tiểu Phiền đến sau lưng tôi “Miểu Miểu, vợ chồng cãi nhau?”

      Tôi lạnh lùng trừng mắt “Ai…ai là vợ chồng với .”

      Nó phỏng chừng xem TV tới mức bị nhiễm luôn rồi, toát ra câu “Tao thấy hình như Vương Gia muốn nạp Trắc Phúc Tấn.”

      Trắc…Trắc…Phúc Tấn!!!

      Cái này so với việc Diễm Diễm kêu Khang Duật là rể còn làm tôi kinh tủng hơn.

      “Con lớp 4 kia tên gì vậy?” Tiểu Phiền giống như phát sắc mặt của tôi xấu cỡ nào, hỏi Hoàng Nghiêm Dũng – tên nãy giờ vẫn đứng sát nó.

      “Tên là Cao Đình Đình, hình như thích Vương Gia nha.”

      Hai đứa kia có phải cố ý tới chọc giận tôi vậy.

      “Hai đứa bay cút ngay cho tao!!” tôi tức giận chạy lại đẩy hai đứa nó ra.

      Lúc tôi phát giận có phần giống mẹ tôi, tức lên cái liền muốn tìm hung khí, ví dụ như… con dao sắc bén chẳng hạn.

      Tôi muốn chém đôi cẩu nam nữ(3) này.

      Nhưng mà ở trường thể có loại hung khí này được, tôi tìm nguyên tiết cũng tìm ra.

      Lúc về lớp, tôi liền nhìn thấy Cao Đình Đình với bộ dạng ngứa mắt hết sức, cơn tức trồi lên cái, tôi liền vọt qua.

      Cá tính của tôi và Diễm Diễm tuy rằng khác nhau, nhưng khi nổi tính lưu manh rồi, đều giống nhau, tay chống tường, vẻ mặt giận dữ, hơn nữa ưu thế chiều cao, như thế nào cũng có thể…chặn bé cao 158cm này lại được.

      Loại người ý nghĩ vừa nóng lên, liền chuyện lộn xộn như tôi, vừa mở miệng liền câu “Đừng động vào người đàn ông của bà đây nữa!! Có nghe , nếu dám, bà xử mày!!” thuận tiện còn giơ giơ nắm đấm lên.

      Bạn Cao Đình Đình ngay lập tức bật khóc.

      Khóc cái khỉ gì, mới vậy khóc rồi?

      Xì, ràng cùng cấp bậc với tôi, cho dù vậy, tôi cũng thể buông tha nàng được.

      Tôi hung ác trừng mắt nhìn, càng làm nàng khóc to hơn, nàng thấy tôi hung dữ như vậy, vèo cái chạy tới phòng giáo viên méc .

      Tôi rất nhanh liền bị gọi vào phòng giáo viên, tội danh là đe dọa.

      Tôi nghĩ chắc nàng cũng có can đảm là quan hệ nam nữ, đe dọa đe dọa, tôi cúi đầu nghe chủ nhiệm dạy bảo.

      Nghe nguyên tiết, lỗ tai tôi sắp sửa mọc kén .

      Đợi tới khi nghe xong tan học.

      Tôi thở phì phì chạy về lớp, muốn tìm Khang Duật tính sổ, lại phát thế nhưng có trong lớp, nhưng Từ Oánh lại nhìn thấy tôi liền lập tức hỏi “Miểu Miểu, cậu bị sao vậy, làm sao bị gọi vào phòng giáo viên.”

      Tôi lắc đầu “ có gì, Khang Duật đâu?”

      “Hôm nay phải làm báo tường(4) mới, nhưng mà chưa có phấn với hình vẽ, thầy giáo sai Khang Duật mua đồ ở tiệm Văn phòng phẩm gần trường rồi.”

      “À!” tôi đáp, bây giờ mới nhớ ra hôm nay là ngày đổi báo tường.

      “Tiểu Phiền đâu? Lưu Lý Quân đâu?” tụi nó là người phụ trách cố định của báo tường.

      đói bụng, mua đồ ăn trước rồi, đợi Khang Duật về rồi làm.” Từ Oánh lau bảng đen .

      Cả bọn chúng tôi, bao gồm Đại Song và Tiểu Song, mỗi lần đổi báo tường đều ở lại, mua chút đồ ăn vặt hay đồ chơi gì đó, ngồi chuyện, thuận tiện cũng giúp Tiểu Phiền và Lưu Lý Quân vẽ hình linh tinh gì đó.

      Khang Duật bây giờ là Ủy viên học tập, tất nhiên cũng phải ở lại.

      tiệm văn phòng phẩm…

      Hai mắt tôi lòe lòe tia sáng, xoay người bỏ chạy ra ngoài.

      Lúc này tôi hoàn toàn nghĩ tới chuyện thẹn thùng, chỉ nghĩ tìm tính sổ.

      Đồ xấu xa!!

      Vừa theo đuổi tôi, lại còn quan hệ với đứa con khác tốt như vậy, đồ sở khanh thúi tha.

      Tôi nổi giận đùng đùng băng qua đường, còn chưa tới tiệm văn phòng phẩm, liền thấy Khang Duật tay xách nách mang về lớp.

      nhìn thấy tôi, lại làm như thấy, làm tôi tức giận tới mức đầu bốc hơi, nhưng mà tôi lại mắng được câu nào, đợi tới lúc qua tôi, tôi ngốc đơ theo sau lưng .

      Đại khái mấy thứ này rất nặng , rất chậm, tôi tự nhiên cũng chậm lại.

      Buổi chiều tà, tôi cảm thấy bóng lưng của rất đẹp, ánh sáng màu cam nhàn nhạt chiếu vào làm cả người tản ra đầy ánh sáng, lúc băng qua đường, ngừng lại, nhìn qua nhìn lại ô tô đường, ngũ quan vốn vô cùng xuất sắc lại giống như tô thêm tầng màu vàng, đẹp rực rỡ tựa như kỵ sĩ trong phim hoạt hình vậy.

      Nhìn nhìn, mặt tôi liền đỏ, trái tim cũng bắt đầu kinh hoàng đập bịch bịch bịch.

      Phút chốc, quay đầu lại nhìn tôi.

      Cặp mắt đen láy sáng bóng kia cũng bị nhiễm màu, như kim cương màu vàng vậy, có loại màu sắc như ngọn lửa cháy bập bùng, tim tôi lại đập kịch liệt đợt nữa.

      “Đừng động vào người đàn ông của bà đây, đúng ?”

      Xoạt, mặt tôi đỏ tới tận mang tai.

      làm sao mà nghe được!!

      “Có lá gan như vậy, cậu lại có can đảm thừa nhận!!”

      Đầu tôi lại bắt đầu bốc hơi, ngón tay ngừng xoắn vào nhau.

      “Cậu nghĩ thử xem, cái này có nghĩa gì sao?”

      Có nghĩa gì?

      Tôi sửng sốt, đầu óc nóng lên, suy nghĩ tuy rằng lộn xộn, nhưng mà tôi vẫn bắt đầu tự hỏi điều này có nghĩa gì.

      Tại sao tôi nhìn thấy Cao Đình Đình và đứng cạnh nhau tức giận, nổi trận lôi đình, còn có thể đe dọa người ta, còn có…trước đó Diễm Diễm cùng tôi cũng…

      Đột nhiên, chữ ghen ở trong đầu tôi được phóng đại lên, áp đảo mọi cảm xúc sẵn có.

      Ghen!!!

      Tôi ghen!!!

      Tôi…ghen với Cao Đình Đình, cũng ghen với Diễm Diễm.

      Tôi dĩ nhiên lại là ghen.

      Cho nên hôm qua tôi mới dùng sức đẩy Diễm Diễm, hôm nay lại đe dọa Cao Đình Đình.

      Tôi…vì sao ghen…tôi…

      Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Khang Duật, biết chạy tới trước mặt tôi từ lúc nào.

      Tiếng dễ nghe của tựa như mảnh vải nhung bao lấy suy nghĩ của tôi, như loại dụ dỗ.

      “Thích mình sao?”

      Trong phút chốc tôi còn có câu trả lời. (Từ đoạn này mình đổi xưng hô của hai bạn í cho phù hợp nhé =D)

      Thích.

      Tôi…thích .

      Trong lòng tôi đột nhiên nóng nóng, ê ẩm, lóe lên ánh mắt biểu đạt thông suốt.

      Khang Duật nhìn thấy, lộ ra nụ cười còn đẹp hơn ráng chiều gấp trăm lần “Xem ra hiểu được rồi!”

      Tôi đỏ mặt gật gật đầu, lại gật gật đầu, ngừng gật đầu.

      đừng bên cạnh tôi, đột nhiên “Hơi nặng…”

      Nặng!?

      Tôi nhìn hai túi nhựa to nặng trong tay .

      “Mình…mình giúp cậu xách!”

      liếc nhìn tôi cái, tia sáng lóe lên trong mắt “Rất nặng nha.”

      “Biết!! Đưa mình cái” nhiều vậy làm gì.

      Tôi nghĩ đến đưa cái túi cho tôi, ai ngờ lại đổi tay, dùng tay xách luôn hai túi, lại chìa bàn tay ra cho tôi.

      Tôi ngẩn người.

      “Cho cậu đó, lấy !!” lắc lắc bàn tay.

      Tôi nhìn bàn tay to kia, ngón tay thon dài, tựa như chạm ra từ ngọc vậy, biết mặt hồng thành kiểu gì, cũng biết có phải tại ráng chiều chiếu vào mặt hay , mặt nóng lên đến mức có thể đun nước để chần trứng.

      Tôi chậm rãi giơ tay mình lên, hạ xuống bàn tay .

      Cúi đầu, cảm giác được bàn tay ấm áp của nhanh chóng nắm chặt tay tôi.

      “Nghe này, mình cho phép cậu thích mình. Nhưng mà, ngoại trừ bạch đầu giai lão(5), cậu còn con đường nào khác để chọn hết!”

      Tôi ngẩng đầu, cũng nhìn tôi, trong mắt tràn ngập nghiêm túc, giống như đây là chuyện mà cả đời đều phải hoàn thành vậy.

      Tôi ngượng ngùng ừ tiếng, cầm lại tay .

      chặt…

      thôi!!”

      “Ừ…”

      Hôm nay, chúng tôi thành người .

      Chú thích: _(1): cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ nhuyễn – 吃人嘴软, 拿人手软. Ý nhận đồ của người ta rồi cư xử mềm mỏng với người ta hơn, toẹt ra cho dễ hiểu là nhận hối lộ rồi dễ qua cửa hơn

      _(2): kinh khủng, kinh khiếp

      _(3): đại loại như gian phụ dâm phụ ý =D

      _(4): loại báo tường nhưng mà được viết lên bảng đen, mỗi lớp học ở TQ có hai bảng đen, trước mặt học sinh và sau lưng học sinh.
      Su si thích bài này.

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 11: Vấn đề giường
      Tôi đương, lại còn là sớm.

      Đây là .

      Tôi là học sinh sơ trung, sắp thi lên trung học.

      Điều này cũng là .

      Vì vậy, tôi cố gắng tìm ra điểm cân bằng giữa việc học và việc sớm.

      đương vẫn đương, nhưng cũng thể bỏ bê việc học, nếu có vấn đề lớn.

      Điều này xem như kinh nghiệm, lứa chúng tôi ở năm đó, nếu muốn sớm mà bị bắt, phương pháp tốt nhất là thành tích học tập phải tốt, tuyệt đối thể trượt dốc, thậm chí là phẩy mấy cũng được.

      Điều này thể khuyết điểm của nền giáo dục quốc gia, bởi vì học tập tốt tương đương tất cả đều tốt.

      Tuy rằng đương, nhưng trình độ thân mật của tôi và Khang Duật cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn nắm tay nhau, năm đó, KF(1) phải là chuyện liên quan tới lá gan và tiền, mà căn bản là nghĩ tới, đừng là KF, ngay cả KISS cũng bị đặt ở giai đoạn chúng tôi hiểu cho lắm.

      Năm đó, nắm tay là chuyện rất to lớn, lại còn là chuyện chụp giật từng giây từng phút.

      Ví dụ như thừa lúc học, lợi dụng lợi thế ngồi cùng bàn, bỏ tay xuống dưới hộc bàn, nhích qua chút, chạm vào chút xíu xiu, xem như đỡ thèm, hoặc là lúc tan học về cùng nhau, là về nhà, còn phải chia ra mà , tìm chỗ yên lặng mới hợp lại, nhìn thấy có ai, ngoắc ngoắc đầu ngón út chút, đong đa đong đưa bàn tay cùng nhau về nhà, đối với thể lực cùng cảnh giác tuyệt đối là thử thách lớn nhất, chỉ cần gió thổi cỏ lay chút, phải chuẩn bị trong mọi thời khắc.

      cuộc sống ngọt ngào tới mức làm cho người ta lên men luôn.

      Nhờ vào nùng tình mật ý này, tôi cũng bắt đầu hiểu biết thêm nhiều chuyện trước đây của Khang Duật mà tôi biết.

      Cha Khang Duật qua đời lúc mới 3 tuổi, theo như Khang Duật , dòng họ Ái Tân Giác La này của , làm cho ba chịu rất nhiều tội trong thời kì Văn cách(2), gia đình lúc đó được định vào loại Hắc ngũ, ông nội và ba đều bị bắt cải tạo lao động, ông nội bị chết trong trại cải tạo, ba chịu đựng được tới khi đem thân đầy bệnh được thả ra, sau khi được thả cũng tìm được việc làm, làm nghề sửa xe đạp sống qua ngày, đến năm 35 tuổi mới lấy vợ hơn mình 12 tuổi, mẹ , mẹ Khang Duật là nông dân, là nông dân giản dị hiền lành điển hình, vào thời Văn cách, nông dân đều được xem như loại Hồng ngũ, cách khác, mẹ gả cho ba , từng là dòng dõi hoàng thất như ba được xem như là trèo cao, nghe khi đó ông ngoại gì cũng đồng ý, thiếu chút nữa đánh gãy chân mẹ luôn, nhưng mà mẹ vẫn liều lĩnh bỏ trốn với ba , làm cho ông ngoại tới tận bây giờ cũng thèm nhận đứa con này nữa, tới năm ba Khang Duật được 40 tuổi được sinh ra, nhưng mà vì cơ thể vô cùng suy sút nên bao lâu sau liền ốm chết, do mẹ mình nuôi lớn.

      Đây là do lịch sử tạo nên, kỳ tôi hiểu cho lắm, chỉ có điều tôi cảm thấy khi tới mẹ , Khang Duật kể giống như kể chuyện thần thoại vậy.

      Tôi thường nghe người Đông Bắc coi con trai quan trọng hơn bất kỳ thứ gì, cũng giống như mọi bà mẹ khác, đều là xem con trai như rồng, mẹ Khang Duật nghe giáo dục ở Thượng Hải rất tiên tiến, cơ hội cũng nhiều hơn, vì để cho độc đinh của dòng họ nhà thành tài, dùng rất nhiều quan hệ, cũng tốn rất nhiều tiền, mới đưa tới học ở Thượng Hải được, chính mình ở lại Đông Bắc.

      Khang Duật ở Thượng Hải có ông cậu làm buôn bán, lúc mới tới Thượng Hải, trước khi tìm được trường học để chuyển tới, liền sống nhờ tại nhà ông cậu này, nhưng ông cậu này cũng phải người tốt gì, thu tiền, thu quà, nhưng chút cũng thèm nhìn tới quan hệ cậu cháu này, là sống nhờ, theo ý tôi, Khang Duật càng giống lao động trẻ em hơn.

      Cậu có cửa hàng tạp hóa, mỗi ngày lúc tan học hoặc nghỉ ngơi, Khang Duật đều phải phụ thêm, bởi vì bao ăn bao ở, tiền công tự nhiên có.

      Bất quá Khang Duật rất thông minh, lúc nhập hàng, lập quan hệ tốt với chủ cửa hàng, kiếm thêm tiền boa, chủ cửa hàng cung hóa là ông bác trung niên đơn, phi thường thích Khang Duật, bình thường lúc nhập hàng đều đưa vài thứ cho , cứ thế mãi, Khang Duật cảm thấy nếu làm lao động trẻ em, bằng qua làm luôn cho ông bác này.

      Vì vậy, sau khi thương lượng cùng mẹ , Khang Duật bỏ gian tà theo chính nghĩa, chuyển hội.

      Đây chắc là ý nghĩa của câu con nhà nghèo sớm biết làm việc, đứa bé mồ côi cha sớm trưởng thành .

      Trách được tên này già dặn như vậy nha.

      Ông bác trung niên kia, sau này tôi mới biết được là họ Trầm, Khang Duật gọi ông là bác Trầm, dựa theo cách Thượng Hải mà , bác Trầm chính là Lão Tiếu Khách, nghĩa là người già Thượng Hải luôn biết hưởng thụ, từng tiếp thu giáo dục cao đẳng, dư giả tiền chút, nghe khi bác Trầm còn trẻ từng du học Mỹ, kiến thức rất rộng, bạn bè cũng nhiều, về phần vì sao vẫn đơn thân mình, chủ yếu là do rất lăng nhăng, ngừng đổi bạn , cuối cùng biến thành đồ ăn thiu, cũng liền sống mình, người chịu qua tác động của nền văn hóa phương Tây giống những người khác, tư tưởng rất thoáng, Khang Duật theo đuổi con thành thục như vậy, đối với chuyện nam nữ lại hiểu biết như vậy, tất cả đều nhờ bác Trầm dạy, hoàn toàn e ngại Khang Duật chưa trưởng thành, cũng sợ giết hại mầm non của đất nước.

      Ai, dù sao tôi cũng mắc câu, những điều này cũng quan trọng nữa.

      , bác Trầm đối xử với Khang Duật tốt khỏi phải , cũng là bao ăn bao ở, hàng tháng lại còn trả cho Khang Duật 100 đồng tiền tiêu vặt, thời bây giờ nghe có vẻ ít đến đáng thương, nhưng với học sinh trung học sinh sau năm 80 chúng tôi mà , đó là số tiền rất lớn.

      Bởi vì tư tưởng của bác Trầm rất thoáng, tôi và Khang Duật ở trước mặt bác cũng cần giấu trước giấu sau, bác ấy còn vô cùng vui vẻ, nghỉ hè năm sơ nhị, lần đầu tiên tôi tới nhà Khang Duật, bác Trầm hứng thú phấn chấn “Tiểu Duật, tiến bộ, mang con dâu về nhà rồi hả?”

      Tôi đỏ bừng từ đầu tới chân, thiếu chút xíu nữa là thiếu máu lên não mà chết luôn.

      Khang Duật chỉ trả lời “Dạ, vợ cháu, da mặt rất mỏng, bác đừng chọc, vợ cháu mà chạy, bác xong với cháu!”

      Bác Trầm nghe xong, cười như Phật Di Lặc(3) “Được rồi, được rồi, lên lầu chơi , hôm nay cháu cần trông hàng, bác tự trông được rồi, chơi vui vẻ, ông già này quấy rầy hai đứa bay, ha ha a…”

      Tôi tránh ở sau lưng Khang Duật, xấu hổ tới mức dám lời nào, kéo kéo áo .

      ra lại hiểu được, kéo tay tôi liền lên lầu.

      Nhà của bác Trầm là kiểu nhà điển hình ở Thượng Hải, giống kiểu nhà trong phim 72 khách trọ(4), nhưng mà bác già này hoàn cảnh rất tốt, hai tầng đều của bác, Khang Duật ở trong căn phòng rộng khoảng 15 mét vuông lầu, cái gọi là chim sẻ tuy nhưng ngũ tạng đầy đủ, rất sạch , dọn dẹp rất gọn gàng, tôi thấy còn gọn gàng hơn phòng tôi nhiều.

      Tôi phát trong phòng có kệ sách ở toàn bày mô hình máy bay, còn có sách về máy bay, quyển nào quyển nấy đều như thiên thư với tôi, xem mà hiểu gì hết.

      Tôi hỏi “Khang Duật, cậu thích máy bay lắm hả?”

      dùng đồ khui khui chai nước ngọt có ga “Ừ!”

      Tôi nhận lấy chai Coca Cola đưa qua, dùng ống hút hút ngụm, phát lạnh, tôi hơi nhíu mày.

      Coca lạnh đương nhiên uống ngon hơn.

      Khang Duật chồm qua, cũng dùng ống hút tôi vừa hút qua hút ngụm, sau đó “Đừng uống lạnh, uống xong lại tiêu chảy đau bụng, bác Trầm con mấy ngày đó thể uống đồ lạnh.”

      Da mặt tôi bắt đầu sung huyết, tên này…tên này có thể đừng toẹt ra như vậy được , còn có bác Trầm nữa, sao lại dạy con người ta mấy cái này.

      Tôi mới bắt đầu hiểu biết chút, ngay cả chu kì sinh lý của tôi cũng nắm ràng??

      “Cậu…cậu làm sao mà biết?” tôi lắp bắp hỏi.

      “Em cậu , mình cho em ấy hai bịch ô mai đường, cái gì nó cũng hết, còn lúc ngủ cậu hay mớ.” gọt vỏ quả táo.

      Tôi tức giận nắm tay, trong lòng mắng mỏ, Âu Dương Diễm Diễm, đồ quỷ tham ăn!!

      “Miểu Miểu, ăn táo!” cắt quả táo thành mấy miếng, đặt lên dĩa, bưng lên.

      Tôi ừ tiếng, bỏ cặp sách xuống, tôi lặp lặp lại với chính mình, đừng làm những chuyện khác, tôi đến đây để làm bài tập nghỉ hè.

      Tôi lấy bài tập ra trước, tiếng là môn yếu của tôi, Khang Duật tiếng cũng rất tốt, tôi nghĩ khẳng định có liên quan tác bác Trầm, ông bác già kia là người từng nước ngoài học mà.

      Hai chúng tôi ngồi rất gần, nhưng tuyệt đối có suy nghĩ xấu, tất cả suy nghĩ đều đặt ở việc học tập.

      Muốn sớm, học tập nhất định phải tốt, đây là tuyên ngôn chung của hai đứa tôi.

      Có Khang Duật chỉ đạo, bài tập tiếng làm xong rất nhanh, sau khi làm xong, là hai giờ chiều, tôi cảm thấy hơi buồn ngủ.

      Khang Duật bảo tôi nằm lên giường của ngủ chút, muốn ra ngoài mua đồ ăn.

      Giường của a, tôi đột nhiên cảm thấy thực tà ác a…

      Nhưng, tôi vẫn đỏ mặt nằm lên.

      Điều này cũng trách tại bình thường tôi đọc truyện tranh Nhật Bản nhiều quá, ý thức được là tâm lí có chút tà ác.

      Ngủ, tôi nhanh chóng nhắm mắt lại.

      Khang Duật cũng mua đồ ăn rồi.

      Chỉ chút sau tôi liền ngủ, đợi tới khi tôi tỉnh lại, ánh chiều tà chiếu đầy trời, nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, 6 giờ chiều rồi, ngờ tôi có thể ngủ nhiều như vậy.

      Duỗi thắt lưng chút, thình lình liền thấy Khang Duật ngồi ghế cạnh giường nhìn tôi.

      Làm tôi sợ tới mức dám nhúc nhích, duy trì động tác duỗi người khó coi này.

      Tôi đột nhiên nghĩ, tôi có chảy nước miếng hay .

      Có hay a!?

      Tôi dám vươn tay ra sờ, lỡ may có chảy rất xấu hổ.

      Khang Duật vẫn nhìn tôi, còn vuốt cằm, giống như suy tư gì đó.

      Tôi cảm thấy mình giống như con gà đợi bị làm thịt, biết có cảm thấy tướng ngủ của tôi quá xấu hay , tôi thừa nhận tướng ngủ của tôi rất xấu, bình thường đều là hình chữ đại, chiếm hết cả giường.

      Chết rồi, sao tôi lại chú ý điểm này?

      Đột nhiên, mở miệng cười hì hì “Giường lớn như vậy mà cậu còn ngủ thành kiểu này, sau này mình phải mua giường to hơn mới có chỗ ngủ a!”

      Da mặt tôi nóng lên, đột nhiên phát ra tôi tà ác chút nào, người này mới tà ác.

      Nhanh như vậy bắt đầu suy nghĩ vấn đề giường lớn rồi.

      Vấn đề giường…

      Vấn đề này rất TM tà ác.

      “Cậu đỏ mặt cái gì? Đây là vấn đề rất quan trọng, liên quan tương lai của đôi ta…”

      Bộp…tôi ném cái gối qua, ngay chính giữa mặt của , tôi cũng muốn nghe thêm lời tà ác nào của nữa.

      Rời giường, rời giường nhanh lên, rời xa cái giường tà ác này.

      Tôi cơ hồ là nhảy xuống giường, sau đó chạy ra cách giường 3 mét.

      Tôi tìm đại câu để “Mình…mình…đói bụng!”

      Khang Duật cũng tiếp tục đề tài mới nãy “Thịt nướng chút nữa mới xong, đợi chút.”

      “Bác Trầm đâu?”

      Khang Duật xếp gối lại gọn gàng “ tới phòng khiêu vũ nhảy rồi, tới buổi tối bác ấy liền thích cùng mấy bác nhảy đầm, đừng gọi bác ấy.”

      Có nghĩa là, chỉ có hai chúng tôi ăn cơm.

      Tôi lại hồi hộp!

      Ngồi trước bàn học, biết làm cái gì cho tốt, đành phải dọn dẹp sách giáo khoa bàn.

      Khang Duật hỏi tôi “Miểu Miểu, cậu tính thi trường trung học nào?”

      Sắp tới học kì sau của Sơ tam, mục tiêu lớn nhất Sơ tam chính là thi lên trung học, thời đó có câu là thi được trường trung học tốt nhất, mới có thể thi đậu trường đại học tốt nhất.

      Thấy đề tài được chuyển rồi, tôi mới cảm thấy ít hồi hộp hơn, tôi nghĩ nghĩ “Mẹ mình muốn mình và Diễm Diễm thi trường Nữ Trung Học số 3.”

      Trường Nữ Trung Học số 3 là trường điểm của Thượng Hải, thi vào rất khó.

      Khang Duật mặt trầm trầm “Trường nữ!?”

      Tôi gật đầu, hiểu tại sao mặt đen lại.

      Khang Duật vui “Trường nữ, có nghĩa là mình có cách nào thi vào?”

      Ách…tôi hiểu được.

      muốn thi vào cùng trường với tôi.

      Khang Duật học cùng trường trung học với tôi, nghĩ tới, tôi liền cảm thấy ngọt ngào, nhưng mà lệnh mẹ ra tôi dám nghe.

      Tôi lật đật “Là ý của mẹ mình, chưa chắc gì mình thi đậu.”

      Đây chính là lời , thành tích cỡ Từ Oánh mới thi đậu loại trường này, tôi hả, rất nguy hiểm.

      Tôi hỏi “Cậu sao?”

      Khang Duật ngồi ở mép giường “Thi thẳng lên, đối với học sinh tỉnh ngoài như mình, thi thẳng lên có vẻ tiện hơn, hơn nữa học phí rẻ hơn, còn có thể lấy học bổng.”

      Tôi gật gật đầu, rất đúng, học sinh tỉnh ngoài thi vào trường trung học ở Thượng Hải điểm rất cao, bằng thi thẳng vào trường trung học tại luôn, nhưng mà…muốn vậy phải đạt vị trí thứ 5 toàn khối trở lên trong kì thi thử của trường.

      Tôi có chút nóng nảy, đột nhiên tôi cũng muốn thi thẳng lên, nhưng mà theo thành tích của tôi…

      To việc.

      Cái gì kêu là còn trẻ có gắng, về già sống khóc hu hu a.

      Tôi tràn đầy đau buồn a.

      Khang Duật giống như nhìn ra ý nghĩ của tôi “Đừng nóng, còn học kỳ, còn kịp!”

      Tôi gật đầu, dùng sức.

      Bà đây nhất định phải chăm chỉ học tập.

      Khang Duật lại suy tư “Thi trường nữ cũng rất tốt.”

      Tốt cái gì?

      “Trường nữ có con trai, mình có vẻ yên tâm.” “Nếu thi thẳng, cũng có thể học khác lớp, trường nữ ngược lại có vẻ tốt hơn.”

      xong, giống như thấy ý kiến này tốt hơn, mạnh mẽ lấy sách toán và sách ngữ văn ra “Miểu Miểu, từ hôm nay trở , cậu học hành đàng hoàng vào cho mình!!”

      Ách…

      Khang Duật cậu thể vì mấy tên con trai, liền bức mình thi trường Nữ Trung Học số 3 .

      Cái tên này a.

      Nhưng, giống như quyết định rồi, nhất định phải làm cho tôi thi đậu trường nữ, mà tôi đâu, dưới thúc giục của , thành tích học tập bắt đầu đột nhiên tăng mạnh, nhưng mà tôi muốn thi vào trường nữ, chuẩn bị ở kì thi thử đạt được trong năm vị trí đầu tiên, sau thi thẳng lên.

      Vì vậy, chớp mắt cái tới nửa học kì cuối đầu tháng ba.

      Đáng tiếc, như tôi mong muốn.

      Trước khi thi thử, tôi ngã bệnh, còn vô cùng nghiêm trọng, vì vậy bỏ lỡ…

      Chú thích : _(1) : 开房 Kāi fáng – thuê phòng nghỉ ý =D
      _(2) : cách mạng văn hóa của Trung Quốc năm 1966 – 1976, chung gia đình bạn Khang Duật là hậu duệ của nhà Thanh nên bị cộng sản quy kết =D

      _(3) : ông này nè[​IMG]

      _(4) : cái này mình cũng chắc, google nó ra thế thôi =D

      [​IMG]

      Bây giờ mọi người biết vì sao í nham hiểm như rứa chưa :)).

      Chương sau là phiên ngoại Khang Duật nhé =D.

      Ờ, mình cũng muốn thêm, dạo này các bài post nhà mình hay bị chấm dưới 5, mình cũng chả có ý kiến gì đâu, mỗi người có ý riêng của mình, mình chỉ muốn bạn nào chấm như vậy comment lí do để mình biết mà sửa đổi nhé ^^.
      Su si thích bài này.

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Phiên ngoại: Khang Duật báo thù
      Lúc Khang Duật hai tuổi, cha mới đổi họ của thành Ái Tân Giác La.

      Đây là do lịch sử tạo thành, phần lớn con cháu dòng họ Ái Tân Giác La đều đổi họ sau cách mạng Tân Hợi, ví dụ như họ Triệu, hoặc họ La, hoặc họ Kim, hoặc là rất nhiều rất nhiều họ khác, bởi vì nếu như đổi, rất khó thoát khỏi vài lần cách mạng thời cận đại của Trung Quốc, mãi đến sau khi cải cách mở ra, có số người đổi họ về lại họ cũ, có số người đổi.

      Tuy nhiên cho dù đổi họ, cha của Khang Duật cũng tránh được Cách mạng văn hóa, bị định tội rất lớn, nhốt trong trại lao động 13 năm mới được thả, sau đó sửa xe đạp mà sống.

      Lúc Khang Duật 3 tuổi, cha qua đời, mẹ là người lao động hiền lành, dựa vào việc làm nông mà sống, lúc Khang Duật 6 tuổi, để có cuộc sống tốt hơn, mẹ Khang Duật mang từ Phủ Thuận bôn ba vào Thượng Hải, lại gặp phải trở ngại lớn, vì vấn đề chuyển khẩu, mẹ Khang Duật tạm thời ở đội sản xuất của khu Mẫn Hành ở Thượng Hải làm công, tìm khu nhà trọ, tạm thời ở lại.

      Khang Duật 6 tuổi vẻ ngoài vô cùng đáng , khỏe mạnh kháu khỉnh, nhưng hề ham chơi chút nào, có lẽ do cha mất sớm, làm cho trưởng thành sớm hơn so với mấy đứa trẻ cùng lứa, so sánh với tụi con nít được cha mẹ cưng chiều ở Thượng Hải, giống như ông cụ non, việc làm nông và việc nhà đều làm đâu ra đấy.

      Nhờ là hậu duệ của hoàng tộc, nghe vẫn là Thuần thân vương được phong vị, cá tính của vô cùng mạnh mẽ, qua vài ngày ngắn ngủi, dễ dàng trở thành đại ca của đám con nít.

      Tính tình Khang Duật cũng rất cố chấp, chỉ cần nhận định rồi, bình thường đều nhất định đạt được bằng con đường ngắn nhất, quẹo qua quẹo lại, ví dụ như có lần đưa cơm cho mẹ, chọn con đường gần nhất, rất khó , đối với đứa con nít giống như trèo đèo lội suối vậy, nhưng đổi đường khác, mỗi khi gặp vật cản, dùng chân đá, nếu đá được liền nhảy qua, làm khó được, dù gì cũng phải con đường này.

      Gia cảnh Khang Duật trước đây có thể là chỉ có căn nhà với bốn vách tường, vật chất gì cũng chưa hưởng thụ, ngay cả thức ăn, tháng hết hai mươi ngày là ăn cơm với củ cải trắng, từ trước tới giờ cũng chưa từng oán giận, chỉ biết dùng đầu óc nghĩ cách để nhà mình có thêm đồ ăn, ví dụ như chơi pháo giấy với mấy đứa con trai trong xóm, thắng đồ ăn vặt của tụi nó, hoặc là lúc chơi bắn súng nước, thắng đồ uống của nhà mấy đứa nó, tuy rằng thích chơi, nhưng nếu có thể thắng được gì đó, liền làm.

      hôm, đưa cơm chiều cho mẹ làm việc ruộng thầu của đội sản xuất, đường về nhìn thấy con chó màu đất, béo béo tròn tròn rất đáng , liền lên chơi với nó chút, phương pháp chơi với vật nuôi của có hơi khác người, ngồi chồm hổm đất, dùng nhánh cây chọt tới chọt lui, con chó mới có khoảng 3 tháng, bị làm như vậy, kêu ăng ẳng.

      Đột nhiên, thanh vừa to lại hơi nũng nịu vang lên phía sau “Ai cho cậu ăn hiếp cún con!!”

      Khang Duật quay đầu, nhất thời cặp mắt sáng lên, chưa thấy bé nào giống búp bê như vậy, bé khoảng chừng 4 5 tuổi, nho như cây giá đỗ vậy, tóc quăn hơi hơi nâu, hai con mắt ươn ướt sáng ngời, hơn nữa vừa to vừa tròn, làn da mìn mịn, người bé rất bẩn, bộ váy màu trắng đều là bùn, đôi giày da màu đỏ xíu chân lại lốm đốm đen, nhưng mà bé vẫn vô cùng xinh đẹp đáng .

      bé tức giận ngút trời vọt lại, miệng chất vấn hỏi “Cậu thể ăn hiếp cún con, cậu thấy chưa, nó sợ rồi kìa.”

      Khang Duật muốn , mình khi dễ nó, chỉ là chơi với nó chút thôi, nhưng nhánh cây trong tay ở trong mắt bé nhìn như thế nào đều là hung khí ăn hiếp cún con.

      Đợi tới khi đứng lên định giải thích, bé lại vung nắm đấm lên, đấm về phía .

      Nhất thời phòng bị, Khang Duật dễ dàng bị đánh bại.

      nghĩ tới như cây giá đỗ này lại có lực lớn như vậy, che khuôn mặt nóng rần rần liền muốn đánh trả, nhưng bé kia cho cơ hội nào, cước đạp lên bụng của , còn dùng lực ấn xuống, miệng mắng “Cho cậu ăn hiếp cún con, ăn hiếp nè!!”

      Khang Duật nổi điên, nắm lấy chân của bé xoay người cái, tiếp theo vồ tới, ai ngờ nhóc kia hành động vô cùng linh hoạt, nắm lấy cánh tay , há mồm hung hăng cắn cái.

      Đau tới mức kêu to oa oa.

      Răng nanh của bé còn sắc hơn của con chó nữa.

      lập tức rút tay về, thấy tay xuất mấy dấu răng hồng hồng.

      bé kia khịt khịt mũi, lại rất nhanh lấy chân đá , luân phiên bị tấn công, bị đánh tới mức căn bản biết nên phản ứng như thế nào, bé kia lại còn chịu dừng tay, tìm khắp nơi xem có gì đó dùng được , đột ngột nhìn thấy cục gạch hồng để xây nhà, lật đật chạy qua như bay, cầm lên, lại lật đật chạy về.

      bé hù dọa “Nếu cút , tôi quăng cục đá này vô người cậu cho coi!”

      Khang Duật bị đánh tới mức mặt mũi bầm dập, vô cùng tức giận, nhưng đầu óc vô cùng ràng nếu như bé gấp lên, ném gạch qua đây , người bị thương nhất định là , đành phải căm giận đứng lên, khập khiễng lui lại.

      bé kia tiếp tục cầm gạch hù dọa , trừng to đôi mắt xinh đẹp, làm điệu bộ giống như sắp quăng cục gạch vậy.

      Con trai thèm đánh nhau với con .

      Khang Duật nhe răng nghĩ, nhìn bé kia chơi cả người dơ òm, nhất định ở vùng xung quanh, quân tử báo thù mười năm muộn, nhất định có cơ hội báo thù.

      Trước tiên thèm chấp với bé đó.

      Vì vậy, căm giận bỏ .

      Sau đó bắt đầu chung quanh hỏi thăm bé kia là con nhà ai, từ chỗ mấy đứa bạn biết được bé kia là con của Đội trưởng đại đội sản xuất, tên là Âu Dương Miểu Miểu, bất kể bé kia là con nhà ai, dám đánh phải trả giá đắt.

      Chuẩn bị vài ngày, mang theo pháo thắng được của mấy đứa bạn tới chỗ bé kia báo thù.

      Tuy là báo thù, nhưng với việc đánh con , vẫn cảm thấy rất mất mặt, chỉ tính dùng pháo hù người ta chút thôi.

      Lén lút tới cửa nhà bé kia, nhà bé có khu vườn , bốn phía đều là hàng rào bằng đá, rất cao, nhưng lấy chiều cao của có thể nhìn nhất cử nhất động trong vườn, liền đứng ở chỗ đó kiễng chân nhìn xung quanh.

      ở trong vườn chơi với chó.

      con chó màu vàng, còn có con…

      Khang Duật nhìn con chó săn khổng lồ kia, lần đầu tiên thấy con chó to như vậy, chỉ thấy con chó hé miệng, lộ ra hàm răng trắng hếu, bé kia cười đến vô cùng vui vẻ, lại sợ rớt mồ hôi hột, con chó to như vậy mà bé lại hề sợ, còn dùng tay tách răng con chó ra.

      Làm cho nhìn lại chảy thêm trận mồ hôi lạnh.

      sợ bị cắn sao?

      Lúc này, bé lại “Bối Bối, ngoan, mày phải sinh cún con, cần nhảy lung tung.”

      ra là con chó mẹ.

      Cũng mặc kệ chó gì, lớn như vậy cũng làm người ta sợ hết hồn.

      Lỡ may con chó kia bị giật mình, phát điên, cắn người khác làm sao bây giờ.

      Đành phải tạm thời dừng tay, đợi tới lúc mình lại ra tay vậy.

      Đợi ba tiếng đồng hồ, con chó săn to bự kia rời tấc nào, làm cho tìm được cơ hội ra tay.

      Tới lúc trời tối, đành phải về nhà.

      Vài ngày sau, lại đến, bên cạnh bé kia lại là con chó to đó.

      Suốt tháng liền, mỗi ngày ôm cây đợi thỏ, lại mỗi ngày cũng báo thù được.

      Đợi tới khi bé rốt cuộc ngồi mình, lại ra tay được, đợi tháng, biết rất nhiều chuyện, biết bé kia gần đây sức khỏe tốt lắm, cho nên cha mẹ cho bé ra ngoài, chỉ cho dạo hai vòng trong vườn, hình như là tim khỏe, lỡ may dọa bé làm bệnh tim phát tác làm sao bây giờ?

      cào cào đầu, lúc có chó được, lúc mình cũng được, mối thù này của báo được sao?

      buồn bã về nhà, nấu cơm, vẻ mặt trầm đen.

      Vào buổi tối, mấy nhà hàng xóm ngồi vây trong sân xem TV, cũng , dù sao cũng là xem miễn phí, tốn tiền điện nhà , mắc mớ gì xem.

      Lớn lớn , già trẻ lớn bé đều ngồi xem TV chăm chú, nhà cách vách lại cãi nhau.

      Lại là vợ chồng cãi nhau, cặp vợ chồng này năm ngày cãi nhau to lần, ba ngày cãi nhau lần, cãi nhau như ăn cơm bữa vậy, mới đầu còn có người khuyên can, sau này ai thèm khuyên nữa.

      Coi như nghe, thấy.

      lát sau, chồng đá cửa ra, miệng còn chửi.

      ông già họ Triệu trong viện nhịn được, với chồng “Mày xem hồi trước làm sao mày cưới nó, bây giờ sống hợp, cả ngày rảnh rỗi liền cãi nhau.”

      chồng kia trả lời “Tôi có thù với ta, cho nên cưới ta, như vậy tôi mới mỗi ngày nô dịch ta, bắt ta nấu cơm giặt đồ cho tôi, còn bắt ta sinh con cho tôi! Ông làm gì được?”

      xong, chồng liền ra ngoài uống rượu.

      Mọi người đều hiểu đây là tức giận quá mới .

      Nhưng Khang Duật hiểu, mới 6 tuổi…

      Cách giải thích của con nít có đôi khi lại đơn giản như vậy.

      Đầu óc của chỉ có câu này “Tôi có thù với ta, cho nên cưới ta, như vậy tôi mới mỗi ngày nô dịch ta, bắt ta nấu cơm giặt đồ cho tôi, còn bắt ta sinh con cho tôi!”

      ra còn có thể trả thù người khác như vậy.

      Ánh mắt chợt lóe, có lẽ cũng có thể làm vậy.

      Được!!

      quyết định.

      muốn kết hôn với bé kia.

      Nhưng mà làm sao để kết hôn nha?

      Mặc kệ, dù sao muốn kết hôn với bé kia.

      Tiếp theo, bắt đầu nghĩ biện pháp để làm quen với bé kia, sau đó…hừ hừ.

      Nhưng mà còn chưa kịp làm quen với bé kia, liền cùng mẹ về quê, nhưng mà ý tưởng này vẫn tồn tại, chưa từng mờ nhạt , bởi vì luôn luôn nghĩ đến nó, bé kia giống như khắc vào trong đầu rồi vậy, như thế nào đều quên.

      Năm 15 tuổi, mẹ tốn ít công sức và tiền, lại làm cho vào Thượng Hải, tạm thời sống nhờ trong nhà cậu, nhà cậu cách đội sản xuất hồi xưa xa, dựa vào trí nhớ tới nhà bé năm xưa.

      Cảnh vật vẫn như trước, tuy nhiên khu dân cư năm xưa bị hủy , Đội sản xuất cũng bị mất, nghe cha của bé kia làm kinh doanh.

      biết bé lớn lên trông như thế nào? Dấu răng tay còn đây, cho nên còn muốn báo thù.

      Cửa lớn đột nhiên bị mở ra, theo bản năng trốn qua bên, đập vào mặt lại là con chó to.

      Làm sao con chó này còn ở đây!? Nó thành tinh rồi hả? chết sao?

      “Lassie, ngoan đừng nhúc nhích nha, đợi tao dắt mày …”

      cảm thấy giọng là dễ nghe, nghe tiếng nhìn lại, bé ước chừng 13 14 tuổi dắt con chó to ra cửa, liếc mắt cái liền nhận ra bé là ai, ánh mắt kia, bao giờ quên, vẫn xinh đẹp như vậy.

      trưởng thành, vẻ ngoài còn rất xinh đẹp, gầy hơn trước đây, ăn cơm sao, gầy thành như vậy?

      Con chó to kia giống như biết mình được ra ngoài, nhắm thẳng phía trước vọt , phải dắt chó, ràng là con chó dắt .

      vẫn theo phía sau bé, vụng trộm theo, rối rắm nghĩ xem cánh tay với cặp chân xíu của bé có bị con chó to kia kéo gãy hay .

      Trong đầu lại nghĩ, có nên lên chào tiếng , sau đó thực kế hoạch năm đó.

      Nô dịch bé kia, bắt bé nấu cơm giặt đồ cho

      Nghĩ, trong lòng có chút…vui vẻ…

      phải là loại vui vẻ khi báo được thù, là loại vui vẻ được.

      bé đắt chó xong, về nhà, nhìn bé đóng cửa lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống trơn, tâm trạng buồn bã quay về nhà cậu, mợ vừa thấy liền gào lên chửi “ chết ở chỗ nào, có muốn ăn cơm hay !!!”

      Làm cho nghe đau đầu đau óc, bất quá nhịn, bởi vì muốn tâm huyết của mẹ bị uổng phí.

      Học sinh tỉnh ngoài như muốn chuyển trường ở Thượng Hải rất khó, cho dù thành tích học tập của ở Phủ Thuận có tốt cũng vậy, tìm nửa năm nay cũng tìm được.

      Hơn nửa năm này, vội vàng kiếm tiền sinh hoạt, giảm bớt gánh nặng của mẹ, ngẫu nhiên nhìn trộm tiểu oan gia giấu ở trong lòng kia.

      Nhìn, nhìn, hương vị trong lòng lại thay đổi.

      Nhất là nhìn thấy bé với chó thân mật như vậy, trong lòng liền chua chua.

      Lúc kiếm tiền sinh hoạt, quen biết bác Trầm, người hiền lành, dù sao mợ và cậu cũng muốn nhìn thấy , bằng qua ở với bác Trầm luôn, thương lượng với mẹ hồi, chuyển qua nhà bác Trầm ở, thuận tiện giúp bác trông hàng, từ bác Trầm học được ít thứ, nhất là giữa con trai với con

      Vì vậy, hiểu được chuyện! Nhất thời tâm trạng sáng sủa lên.

      Bác Trầm quan hệ rất rộng, bao lâu tìm được trường học cho chuyển, bất quá phải học lại sơ nhị, vừa lúc chủ nhiệm của lớp 3 sơ nhị là con của bạn bác Trầm, tặng chút quà, liền thu xếp xong mọi chuyện.

      Ngay từ đầu rất vui, mắc gì phải học lại sơ nhị, còn muốn mau mau học xong làm, phụng dưỡng mẹ cho tốt, làm cho bà sống vui vẻ.

      Nhưng lúc xem trường, nhìn thấy bé kia học ở trường này, lại học đúng lớp 3 sơ nhị, ý kiến gì cũng hoàn toàn có, lập tức đồng ý học lại sơ nhị.

      Ngày chuyển trường, đứng trước bục giảng.

      bé kia lại ngủ gật ở bàn cuối, khi giáo viết họ của lên bảng, giữa những tiếng xì xào ngạc nhiên, bé tỉnh.

      Ánh mắt hai người lập tức đối nhau.

      Con ngươi đen của Khang Duật sáng lên…

      Âu Dương Miểu Miểu, cậu trốn thoát.
      Su si thích bài này.

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 12: Thuốc kích thích ác độc

      Nửa học kỳ sau của Sơ tam vừa bắt đầu, Thượng Hải bắt đầu thông dụng điện thoại cố định, là thông dụng nhưng lắp đặt còn tốn vài ngàn đồng, lúc đó là số tiền lớn, số điện thoại vẫn gồm 7 số, bất quá, nhà mấy đứa bạn trong lớp đều lắp hết, vừa lắp xong cái, học bắt đầu xin số điện thoại của mấy đứa khác, về nhà, đứa nào được gọi là đứa đó hưng phấn vô cùng.


      Bác Trầm già vừa có tiền lại theo mốt đương nhiên cũng lắp, vì vậy tôi và Khang Duật tới đêm khuya thanh vắng liền bắt đầu nấu cháo điện thoại, vẫn là kiểu kéo dây điện thoại tới tận trong chăn, tới nửa đêm cơ bản cúp máy, về phần nội dung, nhạt nhẽo, phần lớn đều là tôi , Khang Duật phụ trách nghe.


      Đợi tới lúc hóa đơn tới, mẹ tôi xíu chút nữa xỉu ngay tại chỗ, tôi chỉ phải dối là gọi điện thoại hỏi bài bạn, dù sao thành tích học tập của tôi dạo gần đây đúng là tốt lên, mẹ cũng tin, việc này cũng trôi qua, tôi ngu tới mức tái phạm, chỉ có hai ngày nghỉ gọi vài cuộc cho đỡ thèm, dù sao từ thứ hai tới thứ sáu học cũng có thể gặp nhau.


      Thời gian trôi qua nhanh, chớp mắt tới tháng tư, biết có phải do ăn mặc theo mùa , tôi cứ cảm thấy ngực tưng tức, có khi còn đau ngực lát, nhưng mà lát sau lại hết đau, tôi nghĩ do đổi mùa, cơ thể chưa thích ứng được, cho nên quan tâm lắm, nhưng tôi lại thèm ăn lắm, chén cơm tôi mới ăn hai miếng ăn vô nữa, người cũng càng ngày càng gầy, trực tiếp rớt xuống 80 cân, đến trưa, Khang Duật thấy tôi ăn ngon, mặt thúi như buổi sáng ra khỏi nhà dẫm phải phân chó vậy.


      Tôi cũng có cách nào, chính là ăn vô thôi.


      Thứ bảy ăn trưa xong, tôi dối mẹ nhà Từ Oánh ôn bài, ra là tới nhà Khang Duật, để mẹ tin hơn, tôi mang theo Diễm Diễm ra ngoài, nó rất tự giác, chìa tay ra xin tôi 5 đồng liền tự mình tìm chỗ chơi.


      Môn tiếng của tôi rất tệ, nhưng mà môn này có 150 điểm lận, tôi bỏ được, rất nghiêm túc nhờ Khang Duật kèm thêm, dù sao hai người học chung, còn vui hơn tôi.


      Lúc ăn cơm chiều, bác Trầm lại nhảy đầm, lại chỉ có tôi và Khang Duật ăn cơm với nhau, tôi còn hồi hộp như hồi bữa nữa, rất ngoan ngoãn xếp bát, xếp đũa, Khang Duật nấu ăn rất ngon, lại biết rất nhiều món, màu sắc hương vị theo tôi còn hơn mẹ tôi nhiều, nhưng tôi cũng ăn vô, lại là gắp mấy miếng liền ăn nữa, lau miệng ngồi yên giường Khang Duật, lấy quyển truyện tranh từ trong cặp ra xem, giảm bớt mệt nhọc do học bài.


      Vừa đọc đến cảnh KISS, trong lòng tôi nhất thời kinh hoàng chút, vụng trộm nhìn về phía Khang Duật, nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt kia nhìn thế nào đều cảm thấy tà ác.


      Đột nhiên, Khang Duật tới, nắm vai tôi, đem tôi đặt lên giường.


      Tôi lập tức liền háo sắc.


      Chẳng lẽ…chẳng lẽ…


      Mặt đỏ a…


      Khang Duật trầm trầm “Miểu Miểu…”


      Tôi trả lời đầy e lệ “Làm…làm gì?” xấu hổ là tôi có chờ mong chút, lại có chút phản kháng, trong đầu giống như có tiểu ác ma và tiểu thiên sứ đánh nhau vậy.


      Nhưng mà rất nhanh, cảnh KISS bay tán loạn trong đầu, cái gì cũng nghĩ được, tự nhiên liền nhắm hai mắt lại, nhau cũng được năm rồi, nam nữ chính trong truyện tranh phần lớn gặp nhau là KISS, phải KISS sao, có gì đặc biệt hơn người, tôi cũng sắp 15 tuổi rồi, nhân vật chính trong truyện cũng cỡ tuổi tôi, tôi thừa nhận tôi bị truyện tranh thiếu nữ của nhật bản đầu độc rất nghiêm trọng, biết có biết làm hay , dù gì tôi cũng biết.


      Ngón tay xinh đẹp của chạm lên môi tôi, tim tôi đập tới mức sắp văng ra khỏi lồng ngực.


      Tôi chờ Khang Duật hôn tôi, ai ngờ Khang Duật lại có ý nghĩ này a, thế nhưng lại tách miệng tôi ra, đút cái gì đó cho tôi ăn, thiếu chút nữa giết chết tôi luôn.


      “Ăn cơm!!”


      “Ăn vô, đừng ép mình!!” cả miệng tôi đều là mùi thịt canh trộn với cơm.


      Nhưng mà Khang Duật lại mạnh hơn tôi, hơn nữa nhìn vẻ mặt ma vương của , tôi dám ăn.


      Đợi tới lúc tôi ăn hơn nửa bát, Khang Duật mới thả tôi ra.


      Mộng đẹp KISS của tôi chỉ còn có mùi thịt và canh, 555555….


      Mặc dù tôi thèm để ý suốt tuần.


      Nhưng mà cũng phải tiếp tục sống qua ngày…


      Ngày 18 tháng 4 là sinh nhật 17 tuổi của Khang Duật, vào ngày sau khi tôi được nhận tiền lì xì vọt tới cửa hàng dụng cụ thể dục mua quà cho , là đôi giày đinh để đá bóng, lúc đó NIKE, ADIDAS quả chính là xa xỉ phẩm, lấy tài sản của tôi, cũng chỉ mua được hiệu Hồi Lực(1), vậy cũng tốt lắm rồi, ai ngờ Khang Duật bắt đầu từ học kì sau của Sơ tam bắt đầu chơi bóng rổ, tôi oán niệm a.


      lại an ủi tôi, biết tôi mua đôi giày đinh chơi bóng, liền với tôi “Cậu mua giày gì cũng được, mình đều mang hết, đều xài được.”


      Tôi nghe xong, trong lòng ngọt muốn chết, thèm so đo chuyện mình mua sai nữa, ngay cả chuyện ép tôi ăn cơm đều quăng ra sau đầu.


      Lúc đó nhờ truyện Áo giáp vàng, chúng tôi đều biết 12 chòm sao, Khang Duật là Bạch Dương, N năm sau, tôi mới biết được trong số 12 chòm sao, chòm phúc hắc nhất chính là Bạch Dương, đương nhiên đây là sau, nhưng mà đúng là có đôi khi làm cho tôi cảm thấy tà ác.


      Hôm thứ 5, học tiết của buổi chiều – tiết thể dục – xong, tôi đột nhiên cảm thấy rất tức ngực, môi cũng tím ngắt lại, Khang Duật lập tức đưa tôi tới phòng y tế, giáo , có thể do tôi thiếu hô hấp, cho tôi về nhà sớm để nghỉ ngơi.


      Khang Duật liền chạy tới văn phòng với chủ nhiệm muốn đưa tôi về nhà, chủ nhiệm bận được, liền cho phép.


      Khang Duật phỏng chừng sợ tôi bộ té xỉu, cho nên đề nghị tôi xe buýt, đến trạm dừng, vừa vặn chiếc xe trờ tới, người xe rất nhiều, lại là xe cũ mở cửa sổ được, lại là lúc ánh nắng nóng nhất của buổi chiều, cho nên trong xe đặc biệt nóng, đặc biệt ngột ngạt, vừa leo lên xe, lại có thêm số người lên, lúc cửa xe đóng lại, biết ai đánh rắm cái, làm hoàn cảnh càng thêm khó chịu, mấy lúc này, kẻ đánh rắm tuyệt đối nhận, khách xe nhìn qua nhìn lại lẫn nhau, đều đoán xem là ai đánh rắm, mùi thối kia tôi nghĩ nhất định là do ăn hành, vô cùng thối, tôi lại tức ngực, nhất thời hơi buồn nôn.


      Người bán vé hỏi “Ai chưa mua vé?”


      Tôi nhìn phía Khang Duật, tính với trạm tiếp xuống xe, tôi sợ nôn ở xe, thình lình phát vẻ mặt của có chút tà ác, đột nhiên nghe được to “Đồ thúi mua vé!”


      Khi đó, người dân rất chất phác, xe chùa nhất định bị cho là cặn bã của xã hội, vừa xong, người đàn ông đặc biệt béo, sốt ruột giơ cao vé trong tay lên, lớn tiếng “Tôi mua vé rồi!”


      xong, ánh mắt mọi người thẳng tắp nhắm về phía , toàn bộ đều là ánh mắt phóng dao.


      Người đàn ông kia mới phát mình trúng kế, gãi gãi đầu, mặt đỏ chui về phía sau xe, đến trạm, cũng biết có phải đích hay , chỉ thấy ông ta xám xịt xuống xe.


      Tôi lúc này làm sao còn buồn nôn nữa, cái gì cũng nghẹn về hết trơn rồi, gáy điên cuồng chảy mồ hôi.


      Khang Duật, có đôi khi ác ma a.


      Lại có lần cuối tuần kia, bác Trầm bán sỉ rất nhiều bánh trẻo đông lạnh, lúc đó đây là đồ mới mẻ, ai dám mua, chỉ sợ ngon, bác Trầm liền tính nấu bánh trẻo cho người ta ăn trước, quyết định mua hay mua sau.


      Vì vậy, Khang Duật đặt cái lò trước cửa hàng bác Trầm, bắt đầu nấu bánh trẻo.


      Tôi dù gì cũng có việc gì để làm, đứng bên phụ, nhìn Khang Duật nhiệt tình tiếp khách, còn kéo người ta vào, miệng hô to : “Nếm thử !! Nếm thử !! Bảo đảm ăn ngon, mua cũng sao.”


      Vị khách kia có lẽ là do thấy Khang Duật quá nhiệt tình từ chối được, ăn cái, khi ông khách ăn tôi chú ý thấy Khang Duật nhìn chằm chằm vào mặt ông ta, tôi biết nhìn cái gì, người ta bị nhìn phát ngượng, đợi ông khách ăn xong, Khang Duật hỏi nghiêm túc: “Chín chưa? Chín rồi để cháu vớt lên!”


      Gáy tôi và ông khách kia đều lên ba vạch vừa thô vừa đen.


      Tôi đột nhiên lo lắng cho tương lai mình.


      Tôi…tuyệt đối…tuyệt đối phải đối thủ của !!


      Tim điên cuồng run – ing.


      Mấy tuần cuối tháng tư, tình trạng cơ thể tôi bắt đầu xuất vài điểm thích hợp, tim thế nhưng bắt đầu đập đều, tôi biết có phải do buổi tối tôi K(2) bài quá khuya hay , vì ngủ đủ, cứng rắn thức đêm, vì hai tuần nữa là thi thử, tôi muốn cố tới lúc đó, đợi tới lúc thi thử xong sau, nếu thi tốt, có thể học thẳng lên, tôi cần tham gia kì thi chính thức.


      Hôm thứ hai, tôi mang cơm, vì hôm chủ nhật Khang Duật gọi điện thoại cho tôi, chuẩn bị giùm phần tôi luôn, dù sao tôi cũng ăn vô, vậy mà Diễm Diễm lại thèm ăn hơn, ăn lần hết ba chén cơm.


      Lúc ăn trưa, Khang Duật đưa cà mèn cho tôi “Miểu Miểu, nếm thử xem.”


      Tôi mở ra, đập vào mũi là mùi cao lương, mặt là lớp da, mỏng như tờ giấy, còn có thịt ba chỉ và lòng heo, mùi hương này làm cho tôi đột nhiên cảm thấy đói bụng.


      “Đây là cái gì?” tôi tò mò hỏi.


      “Đặc sản Phủ Thuận, mẹ mình làm, nếm thử .” vừa trả lời tôi vừa chỉ tôi cách ăn “Mẹ mình còn làm trứng cuộn với gan heo nhồi, tuyệt đối ngon.”


      Khang Duật bỏ hành tây xắt sợi vào trứng cuộn, còn bỏ thêm rau củ thái , cho thêm tương lên, đưa cho tôi, tôi ngay lập tức cắn miếng, cảm giác ngon miệng vô cùng, nhấm nháp “Ngon, ngon!!”


      “Đúng , ăn ngon đúng , vậy ăn nhiều chút, ăn hết luôn !!”


      Tôi mạnh mẽ gật đầu, ăn hết miếng này tới miếng khác, lại hề thấy Khang Duật ăn.


      Đợi tới khi tôi ăn hết rồi, tôi thấy lúc Khang Duật thu dọn cà mèn thở dài nhõm hơi.


      Nhất thời hiểu chút.


      “Cậu nhờ mẹ làm riêng cho mình ăn hả.” tôi hỏi.


      thu gom cà men gọn gàng lại, vỗ vỗ đầu của tôi “Mình sợ cậu lại gầy thêm, bị gió thổi bay, tới lúc đó, mình còn sức đâu mà tìm thêm con dâu nữa!!”


      Tôi cảm động muốn chết, thiếu chút nữa là bật khóc luôn, nức nở “Cậu yên tâm, mình nhất định ăn cơm nhiều, nhất định ăn cho mập luôn.”


      Khang Duật cười gật đầu, vẫn còn vỗ đầu của tôi.


      Lúc về nhà ăn cơm chiều, tôi bắt buộc chính mình ăn cơm, chính là muốn làm cho Khang Duật lo lắng, cũng biết tại sao ngực càng ngày càng khó chịu, cơ thể càng ngày càng nặng nề, đến nửa đêm tôi bắt đầu phát sốt.


      Mẹ đo nhiệt độ cho tôi, lập tức thét chói tai, dép cũng chưa kịp mang liền kêu ba tôi dậy.


      Tôi nhìn thoáng qua nhiệt kế, cừ , 39 độ 8.


      Ba kịp mặc đồ đàng hoàng liền ôm tôi chạy xuống dưới lầu, Diễm Diễm bị đánh thức, nhìn tôi lo lắng, muốn theo ba mẹ tới bệnh viện nhưng được, ba mẹ lấy lí do ngày mai nó còn phải học bắt nó ở nhà ngủ.


      Tôi đến bệnh viện, nhiệt độ cơ thể rất cao, thẳng tới 40 độ, cả người giống như bị cháy, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ, trước mắt đen thui liền hôn mê bất tỉnh.


      Tôi đâu biết bệnh viêm cơ tim trước đây của tôi tái phát, còn tái phát siêu cấp nghiêm trọng, ngoại trừ sốt cao, còn cộng thêm tim đập đều kiểu lợi hại nhất – kiểu ba tiếng.


      Người bình thường tim đập Bình bịch! Bình bịch! Bình bịch! Kiểu ba tiếng lại chơi rất hay, là đập Bịch bịch bịch!, sau đó tim ngừng đập chút, lại tiếp tục bịch bịch bịch! Lại ngừng đập chút, lại bịch bịch bịch! Cho nên thấy tức ngực, hơn nữa cảm thấy tim đập rất nhanh.


      Hôm sau tôi vẫn hạ sốt, gần đến 41 độ, sau này mẹ tôi kể lại, tôi sốt ba ngày ba đêm, tóc cháy thành bụi đen luôn, nếu mẹ dùng túi chườm đá bảo vệ đầu của tôi, chừng não tôi cháy hư luôn.


      Tôi liên tục hôn mê, là hôn mê, chính là vẫn chưa tỉnh lại, nhưng đối với những việc xảy ra xung quanh, tôi vẫn cảm thấy được.


      Tôi nghe tiếng Diễm Diễm khóc nức nở, nhưng mà những lời nó ra, xém nữa làm cho tôi tức chết.


      “Chị, chị đừng chết, cho dù có chết, cũng nhớ đưa sổ tiết kiệm tiền tiêu vặt cho em, em biết chị tiết kiệm được số tiền!!” nó khóc giống như sắp tắt thở vậy, tiếp theo kêu khóc “Em cho chị biết, nếu như chị chết, em cũng nhớ chị, mấy quyển truyện tranh của chị em bán hết, em còn làm thịt Lassie, làm lẩu thịt cầy, chị có nghe hay !!”


      Nó đây là muốn tôi chết, hay là muốn tôi tức quá tỉnh luôn vậy, nhưng tôi rất ràng, Diễm Diễm từ thích khóc, nó khóc to như vậy, từ lúc tôi có trí nhớ tới nay, là lần đầu tiên.


      Tiếp theo tôi nghe nó vừa khóc vừa nức nở “Nếu như chị chết, Khang Duật làm sao bây giờ? Chị sợ làm lợi cho mấy đứa con khác hả, em cho chị biết, Khang Duật biết chị bị như vậy, gấp tới mức khóc luôn, lần đầu tiên em thấy con trai khóc, bất quá, lúc ấy khóc, cũng rất đẹp trai, chị, nếu như chị chết , bằng tỉnh dậy chút, trăn trối chút, kêu ấy cưới em, nước phù sa chảy ruộng người ngoài a.”


      Ai u, xem kìa, nó lại có thể được chính xác câu nước phù sa chảy ruộng người ngoài kìa, dễ dàng.


      Tôi cũng muốn tỉnh, nhưng mãi tỉnh được, tôi cố gắng nhấc mí mắt lên, nhưng mà mí mắt giống như treo cả ngàn cân vậy, mãi cũng nhấc lên.


      Rất nhanh, ý thức của tôi lại bắt đầu mơ hồ, mơ hồ nghe được, ba mẹ quyết định đưa tôi Bắc Kinh, là có bác sĩ là chuyên gia về viêm cơ tim.


      Tôi còn phải thi thử nữa, thầm nghĩ tính quậy chịu , nhưng mà tôi vẫn chưa tỉnh lại, hết thảy đều tốt.


      Đợi tới lúc tôi tỉnh lại, qua tháng, tôi chỉ bỏ qua kì thi thử, còn khủng bố phát việc.


      Tôi béo.


      phải béo bình thường, mà là rất béo, phi thường béo, béo đến mức thành bong bóng, khuôn mặt tròn quay chèn mắt thành cái khe luôn.


      Chẳng lẽ tôi chết, lại đầu thai, nhưng mà khuôn mặt vui quá mà khóc của ba mẹ, lại làm cho ý tưởng này của tôi ngay lập tức bị bác bỏ.


      “Miểu Miểu, tỉnh là tốt rồi!!” mẹ ôm tôi khóc to.


      Có thể do tôi ngủ lâu lắm, chuyện cũng lưu loát lắm, môi run run hỏi “Mẹ…béo…”


      Ý của tôi là, làm sao tôi có thể béo thành như vậy được.


      Ba chùi nước mắt trả lời “Đừng sợ Miểu Miểu, có việc gì, chỉ là tiêm thuốc kích thích thôi, thứ này làm người béo lên, chỉ có chút xíu, chỉ có chút xíu.”


      Cái này phải chút xíu, tới lúc tôi có thể được, cân, nặng 168 cân(3), còn hơn gấp đôi cân nặng cũ của tôi, lúc soi gương, tôi còn nhận ra chính mình.


      Cái này vẫn là người sao?


      Vẫn là người sao?


      Cái này chính là bong bóng a.


      ra tôi vẫn rất thích đẹp, lúc gầy vẻ ngoài đẹp lắm, bây giờ béo thành như vầy…tục ngữ ba phần diện mạo, bảy phần tài, tôi bây giờ cái gì cũng có.


      Làm tôi khóc muốn chết, tôi phát giận chịu ăn cơm.


      Vì vậy, tôi rốt cuộc gặp được vị bác sĩ chuyên gia làm cho tôi béo thành cái khí cầu kia, ông cũng lời lẽ an ủi như ba mẹ tôi, biết tôi bởi vì béo chịu ăn cơm, giận dữ hét lên với tôi “Muốn chết hay muốn đẹp!!”


      câu, trực tiếp đánh tôi rớt xuống đất.


      Được rồi, nếu như phải làm lựa chọn giữa tính mạng và cái đẹp, tôi vẫn chọn tính mạng .


      Tôi sợ chết…


      Nhưng mà nghĩ đến Khang Duật, tôi nghĩ, vẫn là chết cho rồi.


      Bong bóng thể nào có tình


      Bi kịch a a a a a a a a a a a!!!


      Thuốc kích thích ác độc a a a a a a a a a a a!!!


      Chú thích: _(1) : mình cũng chả biết hiệu này là hiệu khỉ gì nữa =D




      _(2) : có thể là chữ 攷, cũng có thể là chữ 考, hai chữ này có nghĩa như nhau – học bài – đều phát là Kǎo. Cái này là mình đoán thôi =D


      _(3) : tức là 84kg =.=’, từ giờ hễ mình ghi cân là cân TQ nhé, kg mới là kg của mình
      Last edited: 11/8/14
      Su si thích bài này.

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 13 : Mình còn ôm được

      Nghe bệnh viêm cơ tim rất khó chữa tận gốc, chỉ có thể điều dưỡng lâu dài, loại viêm cơ tim của tôi kèm theo từ virus lại càng nguy hiểm, sau này chỉ cần cảm mạo chút là bệnh tái phát.


      cách khác, chỉ cần bị cảm, mệt quá mức, nó xuất gây , khác gì người bình thường, có thể chạy có thể nhảy, có thể ăn có thể ngủ, quan trọng nhất là khi tái phát rồi, chú ý có thể biến thành suy tim, đến lúc đó, chỉ là tiêm thuốc kích thích đơn giản như vậy, mà phải thay tim.


      Nghe qua có hơi khủng bố, ra khủng bố chút nào, chỉ cần nghỉ ngơi tốt, hết thảy đều thuận lợi, tôi rất bình tĩnh, nhưng mỗi khi soi gương, bình tĩnh của tôi ngay lập tức biến mất.


      168 cân chỉ là cân nặng khi mới tiêm thuốc mà thôi, sau này còn có thể “bành trướng” thêm nữa, tới lúc tôi ngồi tàu lửa trở lại Thượng Hải, cân nặng là 180 cân, bởi vì tóc tôi trước đó vì nhiệt độ quá cao nên cháy sạch, nhìn trắng bệch, cho nên cạo đầu luôn, cho nó lần nữa nảy mầm sinh trưởng.


      Vì vậy, khi con em quí hóa của tôi nhìn thấy tôi, lập tức hết hồn gào lên “Thịt viên a!!”


      Cũng phải là thịt viên, hoàn toàn thịt viên, bởi vì thuốc kích thích tạo nên mập giả, cơ thể bị phù lên, nó còn đòi ôm cái, tôi muốn ôm, tôi càng muốn đá nó hơn, nhưng mà bây giờ tôi đá được, tôi béo thành như vậy, vài bước hết hơi, còn sức đâu mà đá nó.


      Ông chuyên gia kia , ban đầu như vậy, bởi vì tim tôi cần làm quen với sức nặng tăng thêm, đợi thời gian nữa tốt hơn, đợi tới khi phù thũng biến mất, giống thịt viên nữa, đẹp hơn nhiều, nhưng mà tôi thấy, người từ 80 cân, nháy mắt vọt lên 180 cân như thế nào, thể đẹp chỗ nào .


      Quần áo của tôi đều mua lại, đồ cũ phỏng chừng ngay cả chân cũng đút lọt, tôi ảm đạm leo lên lầu, nhốt bản thân mình vào phòng, bắt đầu tự kỷ.


      có cách nào hết, thiếu nữ như tôi đây, tới lúc sắp tốt nghiệp lại biến thành như vậy, thần kinh có vững như thế nào cũng thể khó chịu, huống chi, tôi còn có bạn trai nữa.


      Nhắc tới Khang Duật, tôi liền cảm thấy…chua xót.


      Cửa bị lặng lẽ mở ra, Diễm Diễm cúi đầu tới “Chị, em cố ý.”


      Tôi nằm buồn giường, được lời nào.


      “Chị, béo chút cũng rất tốt, bây giờ trông chị béo béo tròn tròn, rất đáng .”


      ràng là lời an ủi, tuyệt đối là lời an ủi.


      Béo béo tròn tròn có, hơn nữa sắc mặt so với lúc gầy tốt hơn rất nhiều, bởi vì thuốc kích thích là chất dinh dưỡng, siêu nhiều dinh dưỡng, ống tiêm đầy nhóc như vậy tiêm vào, tôi giống như hấp thu tinh hoa của trời đất vậy, thay da đổi thịt, bất quá thay thành tuyệt thế đại mỹ nữ, biến thành sinh vật giống thịt viên.


      “Chị, đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt, nửa tháng nữa là thi chính thức rồi, chị lo thi cho tốt , chị học giỏi như vậy, ba mẹ còn trông chờ chị làm cho cả nhà được vẻ vang đâu, trong cái rủi có cái may, chừng lần này vận may của chị phát to lên, thi đậu trường Nữ trung học số 3 chừng.”


      Tôi vẫn tiếng nào, tôi thấy tháng này giống như thế kỷ vậy, cái gì cũng muốn làm.


      Diễm Diễm cố gắng thêm “Mấy bạn của chị biết chị về, mai mở bữa tiệc hoan nghênh cho chị, a, đúng rồi, em gọi điện thoại cho Khang Duật, chị về rồi!”


      Nghe được hai chữ Khang Duật, khối xác chết tôi đây lập tức hoàn hồn, lật đật giữ chặt lại cộng thêm rống cái đứa sắp gọi điện thoại kia “Đừng !!”


      Diễm Diễm kinh ngạc hỏi “Tại sao, tháng này ngày nào ấy cũng nghĩ tới chị, rảnh rỗi liền gọi điện thoại hỏi em tình huống của chị, em hứa với ấy rồi, chỉ cần chị về nhà, lập tức báo cho ấy.”


      Tôi lại co đầu rụt cổ ở trong chăn “Tao còn chưa chuẩn bị tâm lý cho tốt.”


      Tôi phải Âu Dương Miểu Miểu “Thân như yến” trước kia, tôi là người thịt viên ngoài vũ trụ, cùng người Trái Đất như , cùng chủng loại, môn sinh học cho tôi biết nhau khác giống nhất định có kết quả tốt, bây giờ tôi rất sợ nhìn thấy , có thể giống Diễm Diễm hay , vừa thấy tôi liền gào to hai chữ thịt viên, đến lúc đó…tôi sợ tôi chịu nổi, xong luôn.


      Diễm Diễm giống như hiểu được, gọi điện thoại, lại ngồi lên giường “Chị, chị đừng nghĩ bậy, Khang Duật phải loại người đó, chị biết , kể từ lúc ấy nhận được thông báo được chuyển thẳng lên cũng chưa cười lần nào, tờ giấy báo kia giống như rác vậy, bị ấy ném qua bên, nếu phải tại ba mẹ suốt ngày ở cạnh chị chịu , em phải học được, ấy mua vé tàu lửa sẵn rồi, tính thăm chị.”


      Tôi biết Khang Duật đạt được vị trí thứ nhất trong kì thi thử, được học thẳng lên là chuyện đương nhiên, ngoài ra, Phiền Tuyển và Lưu Lý Quân cũng đứng trong tốp 5, làm rạng rỡ danh sách được chuyển thẳng lên của lớp tôi, vốn là chuyện rất vui vẻ, bây giờ đối với tôi mà , cái gì cũng vui nổi.


      Diễm Diễm tiếp tục “Khang Duật biết chị sao, vừa khóc vừa cười, em thấy ấy còn vui hơn lúc được chuyển thẳng lên, rảnh rỗi liền gọi điện thoại cho em hỏi tình hình của chị, tháng này em bị ấy làm phiền tới phát điên rồi, ấy cứ như con gà mái già vậy, suốt ngày cứ cục ta cục tác bên tai em, ai biết còn tưởng là ấy theo đuổi em chừng.”


      Tôi nghe xong, rất cảm động, nước mắt chảy ào ào, nhưng mà đây là hai thứ khác nhau, người nhớ là Âu Dương Miểu Miểu tháng trước, phải thịt viên bây giờ.


      Nếu nhìn thấy tôi bây giờ…tôi đà điểu dám nghĩ tiếp.


      ghét bỏ, hay là ghê tởm, hoặc là cái khác, tôi sợ nhìn thấy bài xích trong mắt .


      Tôi sợ, còn sợ hơn cả sợ chết nữa.


      Diễm Diễm thấy tôi nãy giờ gì, bắt đầu tức giận, kéo chăn của tôi lên “Chị, chị tự nhốt mình làm gì vậy, muốn tự ti còn chưa tới lượt chị đâu, thế giới còn có người có tay, có chân, chị chỉ béo thôi, tứ chi đầy đủ, có cần như vậy .”


      “Mày biết!!” tôi kéo chăn lại trả lời.


      biết cái gì, em chỉ thấy là chị tin Khang Duật, tin nhân cách của ấy.” Diễm Diễm kéo chặt chăn trong tay chịu thả ra, thoạt nhìn như quyết tâm muốn tôi đối mặt .


      Lúc này tôi có ý nghĩ gì hết, chỉ cảm thấy nó ăn hiếp tôi, tôi thấy vẻ ngoài xinh đẹp tươi trẻ vô địch của nó, nhìn nhìn lại mình, tôi buồn từ trong ruột buồn ra.


      “Mặc kệ chị, bây giờ em gọi điện thoại cho Khang Duật, cho ấy, chị về rồi, những về rồi, còn tính đá ấy.”


      Tôi nóng nảy, kéo chăn nữa, sửa thành kéo quần áo Diễm Diễm “Ai tao muốn bỏ .”


      Diễm Diễm trả lời “ mặt chị viết rất ràng mấy câu, chúng ta xứng với nhau, mình muốn chia tay với cậu.”


      “Tao có, chỉ là…” tôi nghẹn lời, có đôi khi Diễm Diễm guốc trong bụng tôi, làm cho tôi có chỗ nào để giấu nữa.


      có gì, em cho chịt biết, nếu chị muốn chia tay, em còn vui mừng nữa là, như những gì em lúc chị hôn mê, nếu chị muốn nữa, nhớ để dành phần em, em giống chị, cho dù em biến thành con heo nái, em cũng bám chặt lấy Khang Duật, loại hàng này, giống nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình vậy, bỏ qua, có nữa, phải quý trọng, phải nắm chặt, giây phút nào cũng phải mang theo bên người!! Chị cần, tụi con khối mình còn xếp hàng để mua đâu.”


      Diễm Diễm thích xem truyện tranh, chỉ thích đọc tiểu thuyết ngôn tình, nó cảnh giới để đọc chữ so với xem tranh cao hơn nhiều. Nhân vật nam nữ chính muốn nghĩ thành kiểu gì thành kiểu đó, rất tốt!!


      Diễm Diễm tiếp tục “Chị xem sao mà chị chán quá vậy, có đôi khi em cảm thấy chị là mèo chết đụng phải chuột mù.”


      “Là mèo mù đụng phải chuột chết.” tôi nhịn được sửa cho nó.


      Diễm Diễm quát “Em quan tâm chị là mèo mù hay là mèo chết, dù gì đều là mèo, dù gì Khang Duật cũng là con chuột kia, tự dâng mình lên miệng chị, tại sao chị cần!!”


      Tôi đau đầu “Tao chưa tao cần!!”


      “Chị có, cả hai con mắt em đều nhìn thấy chị có!!”


      Muốn được, lại bị Diễm Diễm làm rối loạn, tâm trạng của tôi buồn như trước nữa, nó ngồi chỗ này tùm lum tà la, tất cả đều là lời răn dạy linh tinh, nhưng lại đúng câu nào.


      Có lẽ do tôi mãi chuyện, nó hơi tức, kéo cổ áo của tôi liền “Nếu chị cần, tối khuya nay em liền “đè”(1) Khang Duật, biến… ấy từ chuột sống thành chuột chín, để xem chị ra làm sao?”


      Chuột sống thành chuột chín?


      Chắc là nó muốn gạo nấu thành cơm.




      Đè, chữ đầy kinh tủng, tôi nghi ngờ biết nó có hiểu nghĩa chính xác của từ “đè” hay ?


      Năm đó tiểu thuyết ngôn tình vẫn trong sáng, căn bản có cảnh giường, cho dù có, cũng là kiểu miêu tả rất mờ mịt – tắt đèn buông rèm, truyện tranh Nhật Bản lại giống vậy, có hình vẽ minh họa ràng a.


      “Được rồi, tao hiểu ý mày rồi!!” tôi làm cho Diễm Diễm ngừng thao thao bất tuyệt, nếu dừng nó lại, chắc nó tới sáng luôn.


      Diễm Diễm còn ráng thêm “Chị hiểu rồi!?”


      Tôi gật đầu, tổng kết lại ý của nó “Hiểu rồi, hiểu rồi, ý mày là kêu tao đừng đá Khang Duật, nếu đá, cũng phải chừa phần trước cho mày.”


      Diễm Diễm gật đầu “Đúng vậy!!”


      Bị nó quậy hồi như vậy, tôi làm gì có tâm trạng đau buồn cho thanh xuân của mình nữa, bị nó làm bay mất tiêu, ngược lại còn hơi buồn cười.


      Tôi nhìn Diễm Diễm, đột nhiên cảm thấy có đứa em cũng tốt.


      Tôi ôm cổ nó “Diễm Diễm, chị nhớ mày.”


      Bây giờ tôi mới cảm thấy gặp tháng, rất nhớ nó, từ tới giờ chúng tôi chưa bao giờ tách ra lâu như vậy.


      ngờ Diễm Diễm lại khóc, ôm tôi chặt “Em cũng nhớ chị, chị, chị biết, em rất sợ chị chết, tới lúc đó…” nó khịt khịt cái mũi “Em kiếm ai để moi thêm tiền tiêu vặt đây, còn tiền của Khang Duật nữa…”


      Gáy tôi ngay lập tức xuất ba vạch vừa thô vừa đen…


      nhiều như vậy, xét cho cùng, nó cũng chỉ tiếc tiền của tôi và Khang Duật mà thôi.


      Đồ quỷ, con nhóc này sao mà tiền quá vậy, lớn lên biết nó thế nào?


      Bất quá, ít nhiều nhờ Diễm Diễm thao thao bất tuyệt, buổi tối tôi miên man suy nghĩ nữa, trước sau gì cũng chết, sợ gì?


      Lúc này, tôi chỉ nghĩ đến câu.


      Nếu đường tình cảm của tôi đời này, nhất định phải bị tổn thương, tôi hy vọng…người đầu tiên tổn thương tôi là Khang Duật.


      Sáng hôm sau, tôi học với Diễm Diễm, tôi cứ sờ sợ trong lòng, nhưng mà dù gì cũng phải đối mặt, cho dù phải đối mặt với Khang Duật Tiểu Phiền, Đại Song, Tiểu Song, Từ Oánh, Lưu Lý Quân mấy đứa nó luôn muốn gặp tôi, lúc tôi bị bệnh, tụi Tiểu Phiền cũng khóc nức nở, còn phải nộp giấy xin phép nghỉ học, còn phải thương lượng với giáo chuyện học bù, tôi cùng muốn ở lại lớp, thi lại lần nữa.


      Tôi chần chừ lâu, tới 10 giờ hơn, tôi nhận được điện thoại của chủ nhiệm, hỏi tôi khi nào tới trường, các bạn chờ tôi, làm tiệc hoan nghênh cho tôi đâu, còn cách nào khác, lúc này tôi mới đeo cặp lên vai ra ngoài, cái miệng của Diễm Diễm, chắc chắn tin được, tôi khẳng định vừa tới trường nó khắp nơi để bẩm báo.


      Tôi rất chậm, phải vì tôi béo được, mà là ý thức đà điểu của tôi bắt đầu trồi lên, có thể kéo dài giây là giây, tôi vừa vừa dòm ngó bốn phía…nếu như Khang Duật chuyển thẳng lên, cần học nữa, đợi tới khi nghỉ hè tốt rồi. Tôi sợ tới đón tôi, vì thế tôi đường vòng.


      Nhưng mà, mặc kệ tôi có đường vòng xa cỡ nào, cổng trường vẫn càng ngày càng gần tới trước mặt tôi.


      Rất nhanh, tôi liền nhìn thấy ngay phòng thường trực ở cổng trường đứng đống đứa, tôi lập tức trốn ở bụi cây cạnh cổng, vụng trộm nhìn ra.


      Tiểu Phiền, Tiểu Song, Đại Song, Từ Oánh, Lưu Lý Quân, lại còn có Tông Lê Quân – đứa nghỉ bệnh, nó học lại hồi nào vậy? Còn có mấy tên con trai bình thường chơi thân với Khang Duật, nhưng lại hề thấy Khang Duật…


      Vừa nghĩ tới đó, tôi chỉ thấy bóng người xẹt từ ngoài xẹt vào.


      “Vương Gia, nhìn thấy Phúc Tấn của cậu chưa!” tên con trai hỏi.


      Khang Duật giống như vừa chạy mấy ngàn mét vậy, thở hồng hộc hồi, đợi bình thường lại mới thấy! suốt đường mình đều thấy, còn nghĩ rằng cậu ấy có thể ngồi xe buýt tới, cho nên vội vàng chạy về, cậu ấy chưa tới hả?”


      Mấy tên con trai lắc đầu “Ngay cả cái bóng đều thấy.”


      “Có thể nào cậu ấy bị bệnh nên khờ luôn rồi, nhớ đường nữa !” tên con trai còn .


      Tôi tránh ở trong bụi cây chửi bậy câu “Cậu mới bị bệnh khờ luôn.”


      Nhìn thấy Khang Duật, tôi lại càng dám ra ngoài, chỉ dám ngồi lại trong bụi cỏ vụng trộm nhìn .


      Tại sao mới tháng gặp, hình như lại cao thêm, phỏng chừng cao hơn 180cm rồi, ngược đời là dài thêm chiều dọc, tôi lại thêm chiều ngang, vẫn đẹp trai như vậy, trước kia nhìn cảm thấy rất đẹp, tại sao bây giờ tôi nhìn thấy liền cảm thấy chói mắt đâu.


      Tuy nhiên, có vẻ như gầy rất nhiều, còn nữa, lông mày sao lại nhăn tít lại vậy, y hệt như ông già.


      Khang Duật nghỉ ngơi chút, uống ngụm nước, thêm “Mình xem lần nữa.”


      Tiểu Phiền giữ chặt lại “Đừng , chừng cậu ấy tới bây giờ, đừng cho tốn công, biết cậu sốt ruột, nhưng mà sốt ruột cũng ăn hết đậu hũ nóng, cậu cũng muốn Miểu Miểu thấy đầu cậu toàn là mồ hôi , rửa mặt , Miểu Miểu của tụi mình ghét nhất mấy thằng con trai toàn mồ hôi mồ kê hôi hám.”


      Khang Duật đại khái thấy có lý, quay chân lại “Vậy mình rửa mặt, nếu cậu ấy tới, nhớ kêu mình ngay.”


      “Biết, biết” Tiểu Phiền đáp.


      Khang Duật chạy rửa mặt, tôi lại vẫn do dự biết bây giờ có nên ra ngoài hay , sau đó thẳng tới văn phòng, như vậy có thể kéo dài thêm chút nữa, nhưng mà lỡ may đụng phải Khang Duật hành lang sao.


      Tôi gãi đầu tới rớt cả tóc.


      Tụi Tiểu Phiền đứng ngay cổng trường nhìn qua nhìn lại xung quanh, tôi thể biết xấu hổ ra, đành phải tiếp tục đứng kéo dài.


      Đợi thêm chút, tụi Tiểu Phiền kiếm cái ghế đá ngay cổng trường ngồi xuống, nhìn thấy ngoài cổng, lúc này tôi mới dám chui ra khỏi bụi cây.


      Tôi hít sâu hơi, nắm tay cho chính mình, phải sợ, cái gì đến đến.


      Chết chết!!


      Tôi sải dài bước chân, về phía cổng trường.


      Lúc này, Tiểu Phiền nhìn thấy tôi, tôi chuẩn bị làm cái ôm nóng bỏng, kết quả, ánh mắt nó đảo qua tôi vài lần, liền bỏ qua, mấy đứa khác cũng vậy, nhìn tôi giống như người xa lạ vậy.


      Bác Tề ở phòng thường trực nhìn thấy tôi liền hỏi “Em học lớp nào, học trễ? Ngủ quên?”


      Tôi đột nhiên nghĩ, Diễm Diễm lẽ mày chỉ tao về rồi, chưa tao béo , nếu , sao mấy người này ai nhận ra tao?


      Lúc này, Khang Duật cũng đến.


      cũng liếc tôi cái, làm tim tôi giống như bị bàn tay vô hình bóp chặt vậy, lập tức đập nữa.


      Chỉ thấy dời tầm mắt qua hỏi Tiểu Phiền “Vợ mình đâu?”


      Tiểu Phiền nhún vai “Còn chưa đến.”


      Khang Duật rửa mặt sạch , làn da sáng trưng, nhìn gần như vậy, tôi thể , nhìn kĩ lại lần nữa, tên này rất tuấn tú, TMD càng ngày càng đẹp trai, đẹp tới mức tôi hơi muốn tạt axit .


      Bây giờ làm sao đây, tôi nên chào hỏi, hay là cứ đứng đây chờ tụi nó phát .


      Bác Tề đại khác thấy tôi buồn, nghĩ là do chuyện tôi muộn, an ủi tôi “ sao, phải muộn sao, lần sau dậy sớm chút là được rồi, nhanh vào lớp .”


      Tôi đúng là có nỗi khổ mà được a.


      Tôi chỉ phải nhìn bọn Khang Duật lần nữa, sau đó từng bước bỏ , hi vọng tụi nó có thể nhận ra tôi, tụi nó lại hoàn toàn xem tôi như người tồn tại.


      Tôi sắp qua tụi nó rồi, bọn nó thế nhưng còn chưa nhận ra tôi, tôi chỉ phải lui về đằng sau, lại qua lần nữa.


      Tụi nó rốt cuộc chú ý tới hành vi quái dị của tôi.


      Tôi nở nụ cười với tụi nó, mặt tôi có hơi thũng, nụ cười thuần túy là nhe răng ra “Chào!!”


      Tụi nó nhìn tôi, ngây đơ hồi, thoạt nhìn còn chưa nhận ra tôi.


      Mấy cái đứa ngu si này!!


      tên con trai hỏi đứa bên cạnh “Con béo này là ai vậy, mấy đưa mày quen hả?”


      Mặt tôi đen thui, bởi vì tụi nó đều lắc đầu.


      Nhưng Khang Duật ra lại chăm chú nhìn tôi, sau đó chú ý tới đồ trang trí móc cặp tôi.


      Đó là lỗ tai chó làm bằng nhung màu trắng, là quà tặng cho tôi.


      Tim tôi lại lần nữa bị bàn tay vô hình bóp, lần này ngay cả thở cũng dám thở, tôi thậm chí bắt đầu muốn chạy trốn.


      Quả nhiên, nhận ra.


      “Miểu Miểu!?”


      Nghe được tên này, hai chân tôi bắt đầu có ý muốn bỏ chạy ra ngoài cổng.


      Nhưng mà tôi còn chưa kịp chạy, Khang Duật liền chặn đường tôi lại “Miểu Miểu…”


      Lúc này, biết tại sao, tôi liền chảy nước mắt ào ào, khóc nức nở.


      Vì vậy, tất cả tụi nó đều hiểu ra.


      là Miểu Miểu, tại sao lại biến thành như vậy?”


      phải đâu, mắt tao có vấn đề.”


      Mắt Tiểu Song và Đại Song trừng tới mức sắp lọt tròng luôn.


      Lưu Lý Quân luôn luôn hài hước, bày ra tư thế mỹ nhân ôm trán giống như sắp té xỉu.


      Mắt Từ Oánh bình thường rất , nhưng mà lúc này, tôi cảm thấy nó chỉ lớn hơn gấp đôi.


      Tông Lê Quân đơ ra vài phút chớp mắt lần.


      Mấy tên con trai đều bu quanh tôi nhìn.


      đứa đột nhiên phát biểu cảm nghĩ “Đồ ăn Bắc Kinh cũng là tốt quá .”


      Tôi vẫn khóc, Khang Duật đứng gần tôi nhất, mặt cũng là giật mình.


      nhất định cảm thấy tôi rất xấu.


      Tôi rồi, học, tôi nên trốn ở nhà ra ngoài mới đúng.


      Tôi cúi đầu, dám nhìn , thậm chí muốn che tai lại, muốn nghe gì hết.


      Nhưng mà, tôi nghe được tiếng thở dài, trầm, lại giống như là giải thoát gì đó.


      Tôi ngẩng đầu, liền nhìn thấy vẻ mặt Khang Duật như được gỡ bỏ gánh nặng vậy


      Tôi vậy là ý gì?


      Chỉ nhìn thấy Khang Duật tới gần tôi, hai tay xốc nách tôi lên, nâng tôi cách đất chút.


      Tôi kinh ngạc nhìn .


      mặc dù cười tủm tỉm, nhưng mà ôm tôi như vậy, cho dù chỉ cách mặt đất chút, vẫn là hơi cố sức, mặt đều đỏ lên, nhưng mà lại thèm để ý “Miểu Miểu, sao, mình còn ôm được!”


      Nước mắt của tôi ngay lập tức tuôn ra như mưa “Khang Duật!!”


      Tôi oa oa khóc, cũng thèm quan tâm bác Tề cổ quái nhìn hai chúng tôi, tôi ôm sát cổ của gào khóc, kêu tên hết lần này tới lần khác.


      ra, hết thảy đều là tôi nghĩ nhiều.


      , trước sau như .


      Hôm nay, tôi hiểu được, ra béo cũng phải chuyện rất khó chịu.


      Chú thích : _(1) : nguyên văn convert là cường bạo, mình đổi thành đè trong ngoặc kép như ss Tiểu Hắc khuyên nhé, thanh kiu` ss [​IMG].


      Ôi Khang Duật, em càng ngày càng iu :X :X.


      À, mới kiếm được hình bìa truyện bên Trung Quốc [​IMG][​IMG], cứ tưởng được xuất bản, ra được xuất bản từ 2010 rồi [​IMG][​IMG][​IMG].


      [​IMG]


      Mình thích bìa này, chả liên quan gì tới truyện cả mà cũng chả đẹp :|.
      Su si thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :